1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùm sủng, Chiến thần tiểu cuồng phi - Vãn Hà GoGo (67/119) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 43: Ngày đầu tiên 3

      Edit: Panh Hoang

      Tràng diện vốn rối mắt, sau khi đội quan binh can thiệp vào khí chung quanh càng trở nên áp lực, tất cả đều là cảnh giương cung bạt kiếm.

      Bọn quan binh khí thế mãnh liệt, nhóm binh lính thủ thành đưa mắt nhìn nhau, mà Trương Tử Thạc bộ vui mừng, lại khẽ nhíu mày, tiếp theo ánh mắt chợt lóe, liền làm mặt nịnh hót : "Mấy vị quan gia, tại hạ là con độc nhất của đại lão bản(ông chủ lớn) buôn gạo, mấy ngày trước đây chạy đến Nam quốc cưới tiểu thư nhà họ Niếp làm vợ, biết tại tình hình khẩn cấp, các vị quan gia, các vị châm chước cho, chúng ta chỉ là muốn thừa dịp ngày lành tháng tốt thành thân..."

      Trương Tử Thạc tràng dài lời nịnh hót, nhưng, cho dù có đưa được đại lão bản buôn gạo bậc nhất bốn nước ra đây, quan binh và binh lính cũng chịu xê xích.

      Quan binh đầu : "Lải nhải ít thôi, bắt hết mọi người ở đây lại cho ta."

      Trương tử to lớn thấy bất quá, khuôn mặt tuấn lộ ra ít phiền não, hơi bối rối nhìn qua kiệu hoa chút, trong mắt lóe ra vẻ lo lắng, mắt thấy khuynh hướng càng ngày càng khẩn trương, thào cúi đầu nguyền rủa : "Chết tiệt..."

      Bọn quan binh động, bọn chúng bao vậy toàn bộ đội ngũ đón dâu, khí thế mãnh liệt, tư thế càng làm cho dân chúng xung quanh thêm hoảng loạn.

      Quan binh thô lỗ mở kiệu hoa ra, nữ tử ngồi trong kiệu hoa, thân mình bé dựa lưng kiêu, tiếng ồn ào giống như kinh động đến nàng, làm cả thân thể nàng căng thẳng.

      Có người thô lỗ quát: "Chính là người này, bắt nàng ra cho ta!"

      "A, quan binh này cướp người của chúng ta!"

      Kiều Vô Song tại chính là tội phạm truy nã, ai bắt được nàng tương đương chiếm được đống vàng lớn ban thưởng, ràng là binh lính thủ thành bọn họ chặn đường trước, những quan binh này lại chạy tới cướp người, buồn cười.

      "Làm sao, phục àh?"

      Bọn lính tức giận bất bình, bọn quan binh cũng cam chịu yếu thế, vì thế, cả tràng diện trong nháy mắt từ chặn đường đội ngũ đón dâu, đến tranh đoạt dâu.

      "Nữ nhân kia trị giá năm trăm lượng vàng, người nào cướp được cả đời cần lo ăn mặc."

      "Nhưng, tại sao phải nhường công cho bọn chúng, đội trưởng, chúng ta liều mạng cùng bọn chúng."

      "Câm mồm."

      Đội trưởng binh lính thủ thành tức giận gầm lên tiếng, mọi người phía sau bỗng sợ hãi lên tiếng.

      Bộ dáng người đội trưởng binh lính kia ràng có chút vừa, lại cả ngày trưng ra bộ mặt nghiêm khắc lạnh lùng, quăng cái ánh mắt rét lạnh qua, bọn binh lính trọng tiền tài phía sau cũng chỉ có thể trầm mặc.

      Đội trưởng binh lính dư sức : "Bắt tội phạm truy nã đều là trách nhiệm của dân chúng Nam quốc có chuyện trước sau."

      Đội trưởng quan binh kia hình như sớm biết , nghe như vậy, liền cười : "Lâm Tử Quân, ngươi quả nhiên thức thời."

      Bọn tiểu binh phía sau Lâm Tử Quân tức giận bất bình, nhưng ngại đội trưởng binh lính quan áp, lại dám phát tác, chỉ có thể đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt tức giận.

      Trương Tử Thạc vẫn luôn trầm mặc trong lúc hai nhóm người ồn ào huyên náo liền đến bên cạnh kiệu hoa, khi nhìn thấy bóng dáng dâu ở trong kiệu hoa kia lập tức nhíu mày.

      Bóng dáng kia...

      lúc nghi hoặc quan binh thô lỗ đẩy ra cũng mạnh mẽ kéo dâu từ trong kiệu hoa ra

      dâu hình như bị kinh hách, phát ra đạo tiếng hét chói tai: "A...."

      Mày Trương Tử Thạc nhíu lại càng sâu, trong lúc bọn quan binh bắt lấy 'Nữ nhân trị giá năm trăm lượng vàng' dẹp đường hồi phủ đám hắc y nhân bất ngờ giáng từ trời xuống, trong nháy mắt, liền bao vây lấy toàn bộ đám quan binh.

      Kết quả là, toàn bộ thiên hạ lại lộn xộn ——

      Có quan binh kinh hô: " xong, có người muốn cướp tù nhân!"

      Người nọ vừa dứt lời, hắc y sát thủ che mặt liền hung hăng cầm đao vung xuống, lưu tình chút nào chém về phía quan binh, lập tức máu văng tung tóe bắn ra bốn phía, máu chảy thành sông.

      Trong phút chốc, tiếng thét kinh hách chói tai, tiếng kêu cứu thảm thiết, cả tràng diện hỗn loạn giống như trời sụp đất nứt.

      đám quan binh bị chém giết, dâu bị hắc y nhân cưỡng chế mang , mà ngay lúc dâu bị mang ngay sau đó, mấy hắc y nhân cũng nhanh chóng rời .

      Mãi cho đến lúc hắc y nhân rời , đám binh lính thủ thành sửng sốt hồi lâu này mới hồi phục lại tinh thần.

      "Đội trưởng, này... Sao lại thế này?"

      Thấy cảnh máu tanh kia, có người kinh hồn bạt vía : "Là vì đoạt nữ nhân trị giá năm trăm lượng vàng kia sao?"

      Lâm Tử Quân từ trong ngây ngốc hoàn hồn, ánh mắt chợt lóe, bỗng nhiên ác liệt : "Người nam nhân kia đâu?"

      "Hỏng bét, nam nhân kia và Kiều Vô Song cùng bọn, để trốn thoát rồi."

      Có người cúi đầu nguyền rủa : "Mẹ nó, nay khờ dại mẹ nó tà môn!"

      Nếu như bọn họ bắt được nữ nhân kia đầu tiên, có phải thi thể nằm mặt đất liền biến thành bọn họ hay ?

      Nghĩ đến khả năng này, mấy tên lính quèn nhịn được run rẩy. .

      May là đội trưởng bọn họ ngăn cản bọn họ, bằng hôm nay chết chính là bọn họ nha

      "Đội trưởng, tiếp theo nên làm sao bây giờ?"

      Lâm Tử Quân : "Đương nhiên là phải báo cáo triều đình."

      Mấy tên lính quèn vội vàng dọn dẹp máu tanh mặt đất, Lâm Tử Quân híp mắt lại, ánh mắt cảnh giác quan sát bốn phía, đúng lúc này, bỗng xuất tia sáng chói mắt hấp dẫn chú ý của , nhìn lại hướng tia sáng kia quét qua, bỗng thấy bóng dáng chợt lóe rồi biến mất.

      Ánh mắt Lâm Tử Quân chợt lóe, bất ngờ đuổi theo hướng bóng dáng kia quét qua...

      Nhếch môi cười lạnh, thầm thề; nhất định phải bắt được người lén lút kia!

      ——— —————— —————— —————— —————— ————————

      Gần đây tương đối bận, cho nên Cập Nhật tương đối chậm, thân nhóm nhất định phải tiếp tục ủng hộ nha, sao sao đát!


      Chương 44: Ngày đầu tiên 4


      Edit: Panh Hoang

      bóng dáng đỏ thẫm chợt lóe ra từ cửa thành rồi biến mất nơi phố xá sầm uất, mà bóng trắng theo sát phía sau cũng theo đó mà .

      Trong nháy mắt, bóng trắng liền chắn ở phía trước bóng dáng đỏ thẫm, dung nhan hại nước hại dân của Hoàn Nhan Tuyệt Thế lộ ra nụ cười sáng lạn, ngăn cản Kiều Vô Song muốn rời , vẻ mặt tò mò : "Nha đầu, lấy đồ chơi kia ra cho ta nhìn cái, ta còn chưa có chơi đủ đâu."

      Kiều Vô Song tức giận trừng liếc mắt cái, : "Cũng tại để lộ hành tung của chúng ta."

      Hoàn Nhan Tuyệt Thế khinh thường xì tiếng, : "Đội trưởng thủ thành kia vốn phải đối thủ của ."

      Kiều Vô Song hừ tiếng, : "Tuy rằng tôi rất điên cuồng, nhưng tôi chưa bao giờ khinh địch cả."

      Mặt Hoàn Nhan Tuyệt Thế ngạo mạn : " cũng có khinh địch nha, có lẽ có thể bắt được em, nhưng chưa chắc có thể bắt được ."

      Kiều Vô Song nhất thời chán nản, nghiến răng nghiến lợi : " có ý gì?"

      định ở đây khoác sao?

      Hoàn Nhan Tuyệt Thế nhếch môi cười, lại lộ ra tươi cười sáng lạn làm người ta chói mắt, trong lúc Kiều Vô Song nhìn đến thất thần giây sau bóng dáng của khẽ động, rất nhanh liền đoạt lấy ống nhòm trong tay Kiều Vô Song.

      vừa nghiên cứu ống nhòm, vừa lẩm bẩm : "Chậc chậc, đồ chơi này tuy rằng kém hơn kính viến vọng kia nhưng lại có thể đứng từ xa xem hồi kịch hay như vậy, quả tệ."

      Kiều Vô Song khinh thường, lôi kéo Hoàn Nhan Tuyệt Thế nhanh chóng rời khỏi trường, : "Lải nhải ít thôi, chúng ta phải nhanh chút đuổi theo đám hắc y nhân kia."

      Chỉ có đuổi theo đám hắc y nhân kia, mới có thể biết được trò hề này là kế hoạch của ai.

      Hoàn Nhan Tuyệt Thế muốn chuyện, bóng dáng Lâm Tử Quân bỗng xuất trong tầm mắt, khi thấy bóng dáng đỏ thẫm và bóng trắng quét qua đường dám chắc hai người kia chính là nhân vật cho là khả nghi.

      Lâm Tử Quân lớn tiếng hô: "Đứng lại, được chạy."

      "Ngươi xem." Kiều Vô Song trề môi : "Đều tại , đuổi theo tới đây."

      rất ít tức giận, cũng rất ít lúc tức giận cùng trề môi, bộ dáng kia giống như nữ tử thông thường làm nũng, vừa hoạt bát vừa đáng , Hoàn Nhan Tuyệt Thế nhìn thiếu chút nữa muốn hôn cái ngay giữa ban ngày ban mặt.

      Hoàn Nhan Tuyệt Thế cố nén xúc động muốn hôn nàng, nắm lấy bàn tay bé của Kiều Vô Song, nhếch miệng cười : " sợ, nắm chặt ."

      Đôi mắt mê hoặc lòng người của chợt lên chút hứng thú, thầm đánh giá đuổi theo cánh rừng quân liếc mắt cái, chỉ thấy nhếch miệng cười, miệng phát ra từ 'Thiểm'.

      Trong nháy mắt, hai bóng dáng kia bỗng biến mất trong tầm mắt của Lâm Tử Quân.

      Vẻ mặt Lâm Tử Quân lúc nhìn thấy hai bóng dáng đột nhiên biến mất trở nên vô cùng kinh ngạc. Trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi, ngay cả khuôn mặt tuấn tú trong nháy mắt cũng trở nên cứng đờ.

      thể tưởng tượng nổi dụi dụi mắt; hai người kia thế nhưng trong nháy mắt biến mất ở trước mắt của !

      Tốc độ quỷ dị kia khiến tim bỗng đập nhanh hơn, thào tự : "Chết tiệt, rốt cuộc bọn họ là ai?"

      Nhóm hắc y sát thủ mang dâu , sau khi xuyên qua rừng cây rậm rạp, liền vào trong mật động.

      Trong mật động, Ám Dá sớm đợi từ lâu, chờ lúc trông thấy mấy hắc y sát thủ khiêng dâu trở lại trụ sở tạm thời, tâm tình của lại trở nên phức tạp.

      "Ám Dạ, người chúng ta bắt tới."

      Ám Dạ gật đầu : "Đại vương ban thưởng cho các ngươi."

      Từ từ qua chỗ dâu bị trói, lúc bước chân càng ngày càng gần, Ám Dạ bỗng cảm thấy tâm tình của mình rất phức tạp.

      Nội tâm điên cuồng, giống như rất muốn nhìn thấy người nào đó, lại giống như rất muốn nhìn thấy người nào đó là dâu trước mặt này.

      Loại tâm tình rắc rối phức tạp này làm cho khuôn mặt tuấn tú của chút cứng ngắc cùng khó chịu, tay đưa ra, kéo khăn voan hồng của tân nương xuống, mãi cho đến lúc nhìn thấy bộ dáng dâu, bỗng kinh ngạc : "Phân Hương?"

      Mấy hắc y sát thủ rối rít sợ hãi : "Hả, là Phân Hương đại nhân."

      Tất cả mọi người vô cùng khiếp sợ, nhưng mà ai cũng có phát , vẻ mặt kinh ngạc của Ám Dạ lúc trước, biến thành yên lòng.

      "Ưhm Ưhm—— "

      Cổ họng Phân Hương phát ra lời, chỉ có thể phát ra tiếng mấy tiếng 'Ưhm ưhm' đơn thuần.

      Ánh mắt Ám Dạ chợt lóe, liền đến bên cạnh Phân Hương, điểm vào á huyệt của nàng, : "Phân Hương, tại sao là ngươi?"

      Đại vương phải phái nàng núp ở bên cạnh Kiều Vô Song sao?

      Khuôn mặt xinh đẹp đáng của Phân Hương giận đến đỏ bừng, đôi mắt trong veo như nước tràn ngập vẻ oán hận, giọng ngọt ngào kèm theo căm phẫn : "Mấy người các ngươi là đồ ngu, trước khi bắt người biết xác nhận thân phận trước sao?"

      Mấy hắc y nhân đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt người ủy khuất : "Phân Hương đại nhân, chúng ta cũng biết người ngồi ở trong kiệu hoa là ngươi..."

      "Phân Hương, có chuyện gì xảy ra sao?"

      Phân Hương nghiến răng nghiến lợi phẫn nộ : "Còn có thể xảy ra chuyện gì nữa, Kiều Vô Song kia khẳng định sớm hoài nghi thân phận của ta, lại cố ý dối cho ta nghe, chúng ta đều bị Kiều Vô Song đùa giỡn!"

      Nhìn thấy vẻ mặt thẹn quá hóa giận của Phân Hương, Ám Dạ cười thầm : "Kiều Vô Song, thực có bản lĩnh làm toàn bộ thế giới sôi sục..."

      ——— —————— —————— —————— —————— ————————

      Thân nhóm, các ngươi tiếp tục trầm mặc , trầm mặc , trầm mặc ta có động lực, ta muốn mã tự, mã tự nha ~~~? ? ?


      Chương 45: Ngày đầu tiên 5



      Edit: Panh Hoang

      Đêm khuya, bầu trời rải rác mấy ánh sao mờ nhạt. Cho dù tới đêm khuya, ở khắp phố lớn ngõ của Nam quốc đều là binh lính tìm kiếm Kiều Vô Song.

      'Choang' tiếng lớn, trong cung điện xa hoa vang lên tiếng va chạm chói tai, vật thể kim loại hung hăng đập vào người Phân Hương.

      Tiếng vật thể kim loại kia nghe vào trong tai nàng giống như thanh đao bén nhọn, hung hăng cắt đứt thần kinh chỗ màng nhĩ của nàng, đầu nàng phát ra tiếng 'ong ong', chỉ cảm thấy toàn bộ đại não đều ở quanh quẩn tiếng vang của vật thể kim loại va chạm vào, thần kinh chỗ lỗ tai bỗng tê rần, nàng đưa tay vừa sờ, lại thấy chút hồng hồng.

      Vẻ mặt Phân Hương sợ hãi, thở dốc tiếng, bỗng quỳ ở mặt đất, và : "Đại vương bớt giận."

      Đôi mắt thâm trầm của Trác Nhiên nhíu lại, "Phân Hương, ngươi làm việc luôn để cho bổn vương yên tâm, vì sao lần này lại thất thủ!"

      Phân Hương cúi đầu, mấy sợi tóc trán che đáy mắt cam lòng của nàng, song giọng ngọt vẫn duy trì thái độ tâng bốc như trước: "Đại vương, tiểu nhân cẩn thận từng bước , hoàn toàn dựa theo kế hoạch làm việc, nhưng ngờ Kiều vô Song lại giảo hoạt như vậy, nàng vốn tin tưởng bất kì kẻ nào, cho nên ta mới có thể bị nàng lừa..."

      "Đây chỉ là tìm cớ cho sai lầm của bản thân." Giọng của Trác Nhiên như hầm băng, nghiến răng nghiến lợi : "Bổn vương để ngươi núp bên cạnh Kiều Vô Song, nhưng có tra được nhược điểm của nàng ?"

      Phân Hương lắc đầu, vẻ mặt sợ hãi : "Đại vương, nàng rất cẩn thận, làm chuyện gì cũng cho nhân tham gia, cho nên chuyện của nàng cái gì ta cũng biết."

      Trác Nhiên xiết chặt nắm tay, phẫn nộ hung hăng vỗ xuống bàn.

      Dùng sức vung tay áo, giận dữ dùng sức quét qua đồ bàn lượt, phát ra tiếng va chạm lớn, lại cúi đầu xuống nguyền rủa : "Phế vật vô dụng!"

      Phân Hương cúi đầu, cố gắng che ánh mắt tức giận.

      Nhưng mà, nàng dường như nghĩ tới điều gì, đôi mắt linh lợi giảo hoạt vừa chuyển, : "Nhưng tiểu nhân phát chuyện khác thường..."

      Ánh mắt Trác Nhiên trầm xuống, : "."

      Ánh mắt Phân Hương chợt lóe, : "Tuy rằng nàng cho tiểu nhân tham gia hoạt động gì, nhưng giữa đêm khuya khoắt ràng tiểu nhân nghe thấy tiếng động lạ."

      Lông mày Trác Nhiên nhíu lại, : "Tiếng động lạ gì?"

      Phân Hương : "Sau khi tiểu nhân tiếp xúc với Kiều Vô Song, phát nàng dường như chỉ quen đầu sỏ lính đánh thuê(dong binh) Trương Tử Thạc. Nhưng mà, bằng phán đoán và phân tích giọng của tiểu nhân với mỗi người, phát còn có người nam nhân thầm lui tới với Kiều Vô Song."

      Trác Nhiên sau lưng có 'Ám sát môn', mà môn phái này ít có người biết, bởi vì mỗi người ở đây đều chỉ cống hiến sức lực vì .

      Người ở trong Ám sát môn chia làm hai cấp—— Cấp cao đều có dị năng đặc biệt trong người cấp bậc 'Đại nhân', cấp thấp là cấp bậc 'Sát thủ' bình thường.

      Cho nên, cấp cao đều có được dị năng trời ban.

      Tỷ như Ám Dạ, có thể ở chạy băng băng mà tốc độ còn quỷ dị giống như gió, nhanh đến mức làm cho người ta thể phát .

      Còn dị năng đặc biệt của Phân Hương là thính giác, thính giác nhảy cảm của nàng có thể nghe được động tĩnh rất trong vòng xung quanh hai mươi dặm.

      Cho nên, ngày ấy dù cho Hoàn Nhan Tuyệt Thế sử dụng màn hào quang ngăn cánh thanh, nhưng thính giác mẫn cảm của Phân Hương, vẫn nghe được động tĩnh rất như cũ.

      Động tĩnh rất kia, để cho Phân Hương phán đoán đó là giọng của nam tử.

      Đúng vậy, đây chẳng qua là phán đoán đơn thuần của nàng, cũng phải nghe ràng câu đầy đủ.

      Cho nên, vẻ mặt của Phân Hương tuy rằng trấn định, nhưng ánh mắt lại lên vẻ né ránh, may mắn nàng luôn luôn cúi đầu, sợi tóc trán che ánh mắt mập mờ của nàng, đơn giản vẫn chưa để tâm cơ sâu nặng Trác Nhiên phát .

      Trác Nhiên nghi hoặc hỏi: "Nam nhân kia phải Trương Tử Thạc sao?"

      Phân Hương gật đầu : "Tiểu nhân có thể nhận định tuyệt đối phải Trương Tử Thạc."

      Ánh mắt thâm trầm của Trác Nhiên hơi dao động, thấp giọng lẩm bẩm : "Vậy... là ai đây?"

      Ám Dạ ở bên cạnh vẫn luôn trầm mặc lên tiếng, lúc nghe đến có người nam nhân khác thầm lui tới với Kiều Vô Song , tâm trạng bỗng nặng nề.

      Ánh mắt buồn bã, ai phát ánh mắt lóe lên nhàn nhạt vẻ bi thương.

      Trong ngực đau, suy nghĩ luôn luôn quanh quẩn cùng vấn đề; nam nhân thầm lui tới với Kiều Vô Song kia rốt cuộc là ai...

      Ám Dạ thầm nhịn xuống loại cảm xúc xa lạ này, rất nhanh liền thu liễm bi thương nơi đáy mắt, hơi hơi cúi đầu, : "Đại vương, hai ngày kế tiếp, chúng ta nên làm thế nào để bắt được Kiều Vô Song đây?"

      Trác Nhiên : "Tử Mặc Hàn bên kia có động tĩnh gì ?"

      Ám Dạ : "Hoàng đế Nam quốc phái ra lượng quan binh cùng binh lính lớn lục soát toàn thành ngày đêm, nhưng đến nay vẫn chưa bắt được nàng."

      "Tử Mặc Hàn hiểm giảo hoạt, có khả năng đơn thuần làm ầm ĩ chuyện này lớn như vậy." Đôi mắt thâm trầm của Trác Nhiên lóe lên ánh sáng giảo hoạt, thầm tổng kết : " ra lệnh nhất định là có mục đích."

      Trác Nhiên trầm giọng ra lệnh: "Phân Hương, cận thận nghe ngóng bất cứ thanh gì phát ra bên cạch Tử Mặc Hàn, bổn vương phải biết kế hoạc chân chính của ."

      Ngay lúc vừa dứt , Phân Hương bỗng ngẩng đầu, vốn là ánh mắt lanh trí liếc nhìn bốn phía, cuối cùng giọng tràn ngập cảnh giác : " tốt, có người!"



      Chương 46: Ngày đầu tiên 6

      Edit: Panh Hoang

      Trong cung điện phồn hoa, lỗ tai nhanh nhạy của Phân Hương hơi động chút, phát đạo thanh rất , nàng nhất thời cảnh giác : " tốt, có người."

      Vừa dứt lời, Trác Nhiên ở sau bàn bỗng đứng lên, muốn hành động , ngoài điện truyền đến đạo thanh thông báo vang dội: "Hoàng thượng giá lâm —— "

      Trác Nhiên hơi nghi ngờ nhìn về phía Phân Hương, mắt Phân Hương vừa chuyển, lại lắc lắc đầu với Trác Nhiên.

      Ban nãy nàng quả nghe được đạo thanh rất , trong lúc nàng cảnh giác phát được tiếng động rất kia , đạo thanh khác lẫn lộn ở cùng chỗ với đạo thanh rất kia, khiến thính giác của nàng nhất thời sinh ra hỗn loạn.

      Nhưng mà, hỗn loạn này duy trì đến khắc, Phân Hương liền quả quyết phán đoạn, đạo thanh rất kia, nhất định phải Tử Mặc Hàn mang đến.

      Nhận thấy Phân Hương đặc biệt cảnh giác, trong đôi mắt thâm trầm của Trác Nhiên lên chút vẻ khác thường, nhàng phất tay, ý bảo hai người Ám Dạ và Phân Hương rời .

      Ám Dạ và Phân Hương ăn ý gật gật đầu, trong nháy mắt, Ám Dạ lấy tốc độ nhanh nhất biến mất vô tung.

      chậm mà xảy ra nhanh, lúc Tử Mặc Hàn tiến vào trong cung điện của Trác Nhiên, bóng dáng Phân Hương cũng núp vào trong sảnh.

      Trác Nhiên vẫn chưa đứng lên, mà chỉ ngồi ở ghế tử mộc sau bàn từ cao nhìn xuống, lại cười lạnh : " biết Hoàng đế Nam quốc đêm khuya tới chơi, có chuyện gì quan trọng sao?"

      Tử Mặc Hàn thấy thế, cũng giận chó đánh mèo vô lý với , chỉ là vung ống tay áo lên, liền ngồi ở ghế khách.

      Ánh mắt cơ trí của Tử Mặc Hàn, lại lộ ra chút tươi cười tùy ý, hời hợt : "Đại vương Đông quốc có nghe chuyện xảy ra ở cửa thành hôm nay ?"

      Lông mày Trác Nhiên nhíu lại, : "Cửa thành xảy ra chuyện gì à?"

      Ánh mắt Tử Mặc Hàn trầm xuống, nụ cười bên môi lại càng rộng, trong mũi phát ra đạo tiếng hừ lạnh rất , : " biết từ đâu tới số nhân vật khả nghi, lại ở giữa ban ngày ban mặt, giết chết mấy chục mạng người."

      Trác Nhiên vẫn làm ra vẻ mặt giả bộ tiếc hận, còn chút để ý vừa vuốt vuốt tay quay ngón cái, vừa trước sau như hờ hững : "Lại là Kiều Vô Song làm à?"

      Tử Mặc Hàn cười tiếng, : "Cũng thấy được..."

      tới chỗ này, ánh mắt chợt lóe, ánh mắt mang theo nghi ngờ nhìn về phía Trác Nhiên, : "Hay là, có số người muốn chơi bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở phía sau xem xiếc."

      Trác Nhiên cũng cười : "Hoàng thượng Nam quốc thực thích giỡn, địch nhân lớn nhất của chúng ta bây giờ chính là nữ nhân điên cuồng Kiều Vô Song kia, tại cần nhất chính là bắt được người đàn bà kia, chứ phải ở chỗ này nghĩ lung tung."

      Tử Mặc Hàn hơi híp híp mắt, ánh mắt cơ trí lên chút ám quang, lại rất nhanh dùng nụ cười giống như nghiệt của che , tiếng trầm thấp thoáng lên chút cười chua xót, : "Trẫm phái ra lượng quan binh và binh lính lớn ngừng tìm kiếm ngày đêm. ngày sắp qua, lại vẫn tìm thấy bóng dáng Kiều Vô Song như trước, ngươi , nàng có thể núp ở chỗ nào?"

      Trác Nhiên chìa ngón tay thon dài ra, để lên trán, vẻ mặt trầm tư.

      Kiều Vô Song này, nàng có dung nhan tuyệt thế, có tác phong điên cuồng, tính khí cường ngạnh, tồn tại của nàng giống như thiên thần cơ trí, thông minh lanh lợi.

      Ở trong tình huống nguy cơ trùng trùng, thập diện mai phục, trong thời khắc nguy nan, bằng giảo hoạt của nàng, tuyệt đối dễ dàng thân.

      Như vậy, rốt cuộc nàng trốn ở chỗ nào được chứ?

      Trong lúc Trác Nhiên trầm tư , Tử Mặc Hàn : "Phong tỏa cửa thành, tương đương với quấy nhiễu lòng dân. Trẫm làm như thế, chẳng qua là nghĩ trong vòng ngày có thể bắt được Kiều vô Song, ngờ, hôm nay nàng lại lừa tất cả mọi người."

      Lông mày Trác Nhiên nhíu lại, nghi ngờ : "Nàng lừa tất cả mọi người ư?"

      Tử Mặc Hàn : "Ở cùng ngày, Nam quốc có Lục gia gả nữ nhi."

      Ánh mắt Tử Mặc Hàn trầm xuống, vừa nghĩ tới tác phong của Kiều Vô Song, lại khơi mào hứng thú của , nhếch miệng ... cái, cười : "Cũng vừa lúc đó, có người thả ra tin tức dâu chính là tội phạm truy nã. Vì thế, cả thành Nam quốc náo loạn đủ loại chuyện cười."

      tới chỗ này, Tử Mặc Hàn cười càng sáng lạn, nhìn về phía ánh mắt Trác Nhiên, lại có chút vui sướng khi người gặp họa.

      "Trẫm nghĩ, đám hắc y nhân thân phận khả nghi này, tốn công tốn sức bắt dâu kia, nhất định là kẻ chết thay."

      Lời của Tử Mặc Hàn giống như là chế giễu, trong đôi mắt thâm trầm của Trác Nhiên ra lửa giận, nhưng, lại chỉ là nổi gân môi, cố gắng đè nén nội tâm phẫn nộ, giọng giống như hầm băng lạnh lùng phun ra mấy lời tàn nhẫn: "Chỉ cần để bổn vương bắt được nàng, nhất định để cho nàng sống dễ chịu..."

      Trác Nhiên phẫn nộ hoàn toàn biết, cho là lời vô ý, nhưng lại lộ ra cảm xúc thẹn quá hóa giận.

      Tử Mặc Hàn hơi nhíu mày, khóe miệng cười sáng lạn lại biến thành chút cười lạnh.

      Mặc kệ là Trác Nhiên, hay Kiều Vô Song...

      người cũng bỏ qua!

      ——— —————— —————— —————— —————— ————————

      Ai, vốn định viết người chỉ số thông minh tâm cơ chiến tương đối cao, nhưng hình như có chút thất bại nho .

      Thân nhóm, Vãn Hà quỳ gối cầu hài lòng ~~~

      Cầu các loại thăm hỏi~~ sao sao đát ~~~
      Last edited by a moderator: 6/5/16
      PhongVy thích bài này.

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 47: Ngày thứ hai (1)

      Edit: Panh Hoang

      Đêm khuya, Trác Nhiên và Tử Mặc Hàn chuyện, vạch kế hoạch xem cần phải dùng cách nào để bắt được Kiều Vô Song.

      Thấm thoát, những ánh sao rải rác trong đêm tối dần dần tản . Tia sáng đầu tiên xuyên qua cửa sổ đẹp đẽ chiếu lên đường như mộng ảo, vầng sáng mộng ảo kia chiếu vào hai nam nhân xuất chúng giống như bức tranh mỹ nam cổ xưa, thực loá mắt.

      khuôn mặt lạnh lùng của Trác Nhiên lộ ra chút cười nhạt, : "Dựa theo kế hoạch này, Kiều Vô Song nhất định mắc mưu."

      Tử Mặc Hàn lại tự tin như thế, chỉ thấy nhướn mày, vẻ mặt trầm trọng : "Trẫm chỉ sợ, nàng lại giở trò trêu chọc nào đó, cố ý lừa gạt tâm tư chúng ta."

      Trác Nhiên hừ lạnh tiếng, : "Nếu nàng thông minh, cũng có sử dụng cùng mưu kế."

      Mặc kệ Trác Nhiên hay Tử Mặc Hàn, cho dù bọn họ đều trong ngoài đồng nhất, nhưng điểm duy nhất giống nhau chính là mãnh liệt muốn bắt được Kiều Vô Song điên cuồng kia.

      Mắt thấy ngày thứ hai sắp đến, hai người bàn bạc kế hoạch đêm, có chút mệt mỏi.

      Sau khi trù tính kế hoạch xong, Tử Mặc Hàn vội vàng chuẩn bị lâm triều, còn Trác Nhiên, bắt đầu chuẩn bị hành động...

      Mà bọn họ hoàn toàn biết, kế hoạch bọn họ bàn bạc cả buổi tối, đều bị mỗ nam nào đó cố ý nghe được.

      Trong lúc Tử Mặc Hàn và Trác Nhiên chia nhau làm việc , ở góc phòng tối tăm trong cung điện xa hoa của Trác Nhiên, xuất hai bóng trắng.

      Hai tay Hoàn Nhan Tuyệt Thế khoanh trước ngực, thân mình cao gầy chút để ý dựa ở góc phòng, đôi mắt mê hoặc lòng người lóe ra ánh sáng rực rỡ mê người, môi mỏng quyến rũ hơi hơi nhếch lên lộ ra nụ cười khinh thường, giọng đầy từ tính chậc chậc : "Bọn chúng muốn mở cửa thành, bỏ lệnh truy nã em, dụ em mắc câu?"

      Cười tiếng, tiếp tục : "thủ đoạn này, còn muốn làm em mắc câu, quả thực đúng là người ngốc mê."

      Đối với hành vi rình coi nghe lén Hoàn Nhan Tuyệt Thế hề thấy nhục nhã, Kiều Vô Song rất mất hình tượng liếc mắt nhìn cái, : "Lần sau đừng dẫn tôi nghe lén biết ?"

      Lông mày của Hoàn Nhan Tuyệt Thế nhíu lại, hùng hồn : "Nhưng dẫn em quang minh chính đại nghe, chỉ là bọn chúng ngu ngốc, phát chúng ta, này cũng tính là rình coi nghe lén nha."

      Kiều Vô Song khinh bỉ, : "Nếu phải sử dụng tà môn thuật, đến nỗi làm cho đối phương phát được tồn tại của chúng ta?"

      thực tế, từ trước lúc Tử Mặc Hàn tiến vào cung điện này, bọn họ đến nơi đây.

      Cũng chính là lúc bọn họ vừa mới đến đây cảm thấy hành vi nghe lén đáng xấu hổ, vì thế quyết định rời .

      Nhưng Hoàn Nhan Tuyệt Thế vô sỉ kia cố chấp lôi , thấy buồn bực , lại kéo xuyên qua vách tường, rồi thân tiến vào cung điện này.

      Trong lúc này, nương dùng tên giả là Hương Nhi, cũng chính là Phân Hương tai thính lạ thường kia, hình như nghe được động tĩnh của bọn họ, lại cảnh giác.

      thấy ràng, khuôn mặt hại nước hại dân của Hoàn Nhan Tuyệt Thế, vẻ mặt vốn tươi cười sáng lạn, lúc biết Phân Hương phát được tồn tại của mình , dung mạo tuyệt thế thoáng lên chút ưu sầu sâu.

      Tuy rằng, cuối cùng dùng cách cười đùa cợt nhả để che dấu, nhưng tâm tư kỹ càng như Kiều Vô Song, phát được vẻ mặt khác thường cùng được tự nhiên của .

      Loại vẻ mặt được tự nhiên cùng khác thường này của , khiến Kiều Vô Song cảm giác được người Hoàn Nhan Tuyệt có chút mỏng manh

      Ở trong suy nghĩ của , cảm thấy Hoàn Nhan Tuyệt Thế thoạt nhìn rất thần bí, hành vi cử chỉ càng điên cuồng hơn .

      Nhưng, lần đầu tiên thấy bộ dáng yếu ớt của , lại khiến trong lòng Kiều Vô Song như bị quất, lại có loại...

      Kiều Vô Song mấp máy môi, cố gắng đè nén cảm xúc cuồn cuộn nơi đáy lòng, ra vẻ trấn định : "Đanh cuộc ba ngày, là đánh cuộc giữa ta và Tử Mặc Hàn cùng Trác Nhiên."

      tới đây, hết sức chăm chú nhìn về phía Hoàn Nhan Tuyệt Thế, : "Tôi hi vọng ba ngày này, là dùng năng lực của mình đánh bại bọn họ, mà phải lợi dụng lợi dụng dị năng của để chiến thắng."

      hơi hơi ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đẹp thông minh lanh lợi lộ ra khí phách chịu thua, khí chất kia giống người thường, làm dung nhan tuyệt sắc của càng thêm đoạt tâm người.

      Hoàn Nhan Tuyệt Thế bị bộ dáng cố chấp của làm cho tâm động sâu, rồi lại vì bộ dáng cố chấp của làm cho bất đắc dĩ sâu, đôi mắt mê hoặc lòng người dừng ở người , giọng giàu từ tính mang theo ít chua sót : "Nha đầu, em..."

      nuốt nuốt hương vị chua xót trong miệng, bất đắc dĩ : "Đây là muốn đuổi sao?"

      Đôi mắt mê hoặc lòng người bỗng buồn bã, bộ dáng lúc này của giống tiểu hài tử bị thương, giọng chua xót, hifnhg như trong mũi còn phát tiếng hừ lạnh tự giễu.

      "Cũng đúng, từ trước tới nay em chưa từng để vào trong mắt..."

      Kiều Vô Song biết phải làm sao, đôi mắt thông minh lanh lợi mang theo mê mang, chớp chớp mấy cái.

      Hoàn Nhan Tuyệt Thế này, vì sao nghe cũng hiểu?

      Nhưng, trong đầu bỗng lóe lên bóng dáng mỏng manh của rồi biến mất, trong lòng vừa mới dâng lên thương hại, liền hung hăng thu hồi.

      Gắt gao nắm chặt nắm tay, ánh mắt Kiều Vô Song hơi doa động, bộ dáng có chút khó chịu, giọng điệu lại vô cùng cường thế : "Mặc kệ như thế nào, hai ngày cuối cùng, cho theo tôi."

      nhận đánh cuộc, cho nên tiến hành nhất định phải do đích thân hoàn thành.

      ghét tồn tại của , cũng phải cần giúp đỡ của , mà là...

      Kiều Vô Song rất nhanh thu lại cảm xúc phức tạp ở trong lòng, mạnh mẽ quay người lại, giọng bình tĩnh : "Nếu có duyên, ba ngày sau, gặp ở chỗ tiếp giáp khách điếm Vân Hương."

      Vừa dứt lời, Kiều Vô Song rất nhanh rời chỗ này, như là chạy nạn, bóng dáng lộ ra chút vội vàng.

      Nhìn thấy bóng lưng dần dần xa, đôi mắt mê hoặc lòng người của Hoàn Nhan Tuyệt Thế càng tối tăm, khóe miệng lộ ra chút tươi cười chua sót, nắm chặt nắm tay, giọng giàu từ tính phá lệ khàn khàn: "Chiến nhi của , đến khi nào em mới để ý đến thân phận hèn mọn kia của ..."

      Mấy trăm năm chờ đợi, cuối cùng vẫn là rơi vào bể khổ...

      ——— —————— —————— —————— —————— ————————

      Thân nhóm, mọi người đoán được thân phận của nam chủ thần mã chưa?

      Emma, đến tột cùng thân phận hẹn mọn của thần mã là gì, khiến mạnh mẽ như Hoàn Nhan Tuyệt Thế lại có lúc yếu ớt, tự tin như vậy chưa?

      Hoan nghênh thân nhóm hăng hái cmt, hôm nay ai cướp được sofa, Vãn Hà liền cho người đó~

      Quỳ gối van xin các loại thăm hỏi~~
      PhongVy thích bài này.

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 48: Ngày thứ hai 2


      Edit: Panh Hoang

      Lúc mặt trời đỏ rực xuyên qua mây núi, lộ ra ánh sáng mặt đất vốn mờ ảo bỗng trở nên sáng ngời.

      Cửa thành Nam quốc khôi phục giao thông, song, từng người dân chúng ra vào, lại nhất định phải để binh lính thủ thành lục soát nghiêm ngặt , mới có thể giành được tự do chân chính.

      Lâm Tử Quân ở phía cửa thành dò xét qua lại, khuôn mặt tuấn vẫn luôn duy trì cảnh giác, chỉ cần vừa nghĩ tới hai người quỷ dị kia, toàn bộ thần kinh người đều trở nên căng thẳng.

      đường cái nhốn nha nhốn nháo, bóng trắng bỗng xuất thu hút lực chú ý của Lâm Tử Quân.

      Người nọ...

      Ánh mắt Lâm Tử Quân chợt lóe, trong đầu dần dần nhớ lại ——

      Bóng trắng quét qua kia, đúng là nam nhân thần bí xuất trong nháy mắt rồi biến mất ngày đó.

      Vẻ mặt lạnh lùng, nhanh chóng chạy băng băng từ cửa thành xuống.

      Mà bên kia, thân trắng như tuyết của Hoàn Nhan Tuyệt Thế, vẫn hé ra tuấn dung hại nước hại dân, cùng nhau tới, trăm phần trăm lát nữa, khiến trở thành tiêu điểm của mọi người.

      Nhưng tuấn dung kia nồng đậm bi thương, trở thành chủ đề để người đường chỉ trỏ, bàn tán sôi nổi.

      giống như mất cột trụ tinh thần, đôi mắt vốn mê hoặc lòng người, lại tối tăm giống như bầu trời đêm có ánh sao, môi mỏng gợi cảm mất rực rỡ lóa mắt trước kia, qua ở đường hề có tinh thần.

      Nếu phải lúc này vẻ mặt của bi thương, đám dân chúng bàn tán sôi nổi ở xung quanh sớm như sói đói nhào về phía người xuất chúng là .

      Lâm Tử Quân bị biểu cảm bi thương mặt làm cho nghi hoặc, hơi sững sờ, lại rất nhanh khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng, : "Đứng lại!"

      Hoàn Nhan Tuyệt Thế khẽ ngước ngước mắt lên, đôi mắt tối tăm hề rực rỡ nhìn phía Lâm Tử Quân, môi mỏng trắng bệch hơi động chút, giọng vốn giàu từ tính, trở nên vô cùng khàn khàn: "Làm sao?"

      Lâm Tử Quân dứt khoát : "Nữ nhân ở cùng chỗ với ngươi đâu?"

      Chân mày Hoàn Nhan Tuyệt Thế run lên, cười khổ tiếng, : "Chuyện này liên quan gì đến ngươi?"

      "Đương nhiên có liên quan." Lâm Tử Quân đúng lí hợp tình : "Nàng ta là tội phạm truy nã, còn ngươi là đồng phạm, nếu như ngươi khai ra , ta có quyền bắt ngươi lên quan phủ, để thẩm tra."

      Đôi mắt tối tăm của Hoàn Nhan Tuyệt Thế hơi híp lại, nhếch môi cười lạnh : " con người bình thường, cũng dám ngông cuồng ở trước mặt ta."

      Sắc mặt Lâm Tử Quân phát lạnh, nghe được hai chữ "con người" nhàn nhạt từ trong miệng phun ra lại có loại cảm giác tâm hoảng ý loạn.

      Trong đầu bỗng lên suy nghĩ kinh người.

      Chẳng lẽ, nam nhân thần bí này, vốn phải con người...

      Trong giọng lạnh lùng của Lâm Tử Quân có vẻ có chút tự tin: "Ngươi... Rốt cuộc ngươi là ai?"

      Đôi mắt tối tăm của Hoàn Nhan Tuyệt Thế thoáng lên chút ánh sáng lạnh, nhếch môi cười nhạt : " người ngươi thể tưởng tượng được, cũng là người ngươi vốn thể trêu vào!"

      Lâm Tử Quân nheo mắt, bất tri bất giác lui về phía sau mấy bước.

      Hoàn Nhan Tuyệt Thế khẽ nâng bước chân, chậm rãi tới gần Lâm Tử Quân, đôi mắt tối tăm kia, bỗng nhiên trở nên đỏ thẫm giống như ngọn lửa, mỗi lúc bước, khí liền dần dần trở nên áp bách.

      Trong lúc khí dần dần trở nên áp bách , cả ngã tư đường liền sinh ra biến hóa kinh thiên động địa.

      Hàng hóa của toàn bộ người bán hàng bên đường, mặc kệ là hồ lô ngào đường, bánh ngọt đậu xanh, hay là vải dệt thêu lên hoa văn tinh xảo.

      Chúng nó bỗng nhiên vô duyên vô cớ bay lên, toàn bộ hàng hóa đều quỷ dị di chuyển lơ lửng ở giữa trung.

      "Trời ạ —— "

      " quái, có quái!"

      Đám người bán hàng, người đường, đều sợ tới mức thét chói tai liên tục, đường cái vốn náo nhiệt, lập tức hỗn loạn mảng.

      Lâm Tử Quân nhìn hình ảnh quỷ dị trước mắt, khuôn mặt lạnh lùng lên kinh ngạc, khiếp sợ, kinh hoảng, thậm chí là sợ hãi.

      Vượt qua cảm giác như kim đâm ở đáy lòng, giọng Lâm Tử Quân lạnh lùng mang theo ít run rẩy : " nghiệt mau dừng tay, ngươi đừng làm xằng làm bậy."

      câu " nghiệt" kia giống như lưỡi đao sắc bén, hung hăng đâm vào tim của , làm cho bỗng cảm thấy trong lòng đau như cắt.

      ai biết, ở trong mũi nhàng phát ra tiếng hừ lạnh tự giễu.

      Cũng bởi vì loại thân phận " nội tình" này, mới khiến cho nha đầu ghét như vậy.

      "Dám ta là nghiệt, làm chút hành vi nghiệt, chẳng phải là lãng phí danh hiệu này ư!" lạnh lùng hừ tiếng, đôi mắt đỏ thẫm tùy ý nhìn về phía nơi nào đó, ngọn lửa trong mắt kia, hình như từ trong mắt tỏa ra, mà nơi nhìn chăm chú kia, bất ngờ bốc cháy.

      "Ngươi!"

      Sắc mặt Lâm Tử Quân như tro tàn, chứng kiến pháp thuật quỷ dị của , muốn tiến lên ngăn cản, nhưng lại có chút sợ hãi năng lực của .

      Trong lúc nội tâm của cực kỳ hỗn tạp, bóng xanh bỗng từ trời giáng xuống, theo bóng dáng màu xanh biếc hạ xuống, giọt nước mưa trong suốt xuống trung tâm ngọn lửa, trong phút chốc, khói lửa bắn ra bốn phía, lập tức bị dập tắt.

      Bóng dáng xanh biếc xâm nhập tầm mắt, gương mặt xinh đẹp của nữ tử thoáng lộ ra vẻ lo lắng hô: "Hoàn Nhan ca ca."

      Giọng của nàng giống như thanh của tự nhiên, tư thế lại tựa như tiên nữ ở thiên đình đoan trang cao nhã, lững thững đến bên cạnh Hoàn Nhan Tuyệt Thế, khi nhìn thấy mảng đỏ thẫm trong mắt kia, bỗng bất đắc dĩ lắc đầu.

      "Lửa giận của ngươi đánh vào tâm lý, đợi ta đưa ngươi đến Thiên Sơn trị liệu, chuyện ở đây, ta giúp ngươi xử lý..."

      Nữ tử vừa dứt lời, tay ngọc liền bắt được góc áo của Hoàn Nhan Tuyệt Thế, trong nháy mắt, bóng dáng trắng lục bỗng biến mất ngay trước mặt mọi người.

      Lâm Tử Quân lảo đảo cái, hung hăng ngã nhào đất, khuôn mặt lạnh lùng kia, ở lúc hai người biến mất, mặt xám như tro tàn.

      Mà bên kia, Kiều Vô Song lén trốn ra từ hoàng cung, xuyên qua ống nhòm nhìn thấy hình ảnh kì quái này.

      Buông ống nhòm trong tay ra, Kiều Vô Song bỗng cảm thấy nội tâm vô cùng trầm trọng.

      Mặc kệ mỹ nữ áo lục xinh đẹp kia là ai, giờ quan trọng nhất, là mau chóng đối phó Trác Nhiên cùng Tử Mặc Hàn...



      Chương 49: Ngày thứ hai (3)

      Edit: Panh Hoang

      Tuy rằng cửa thành Nam quốc mở ra, lệnh truy nã Kiều Vô Song cũng đồng thời hủy bỏ.

      Nhưng, quan binh và thị vệ tuần tra ở ngã tư đường cũng chưa huỷ bỏ, bọn chúng vẫn cẩn thận lục soát ở khắp nơi như cũ.

      Kiều Vô Song núp ở trong ngõ hẻo lánh, bóng dáng đỏ thẫm khéo léo vượt qua nhóm binh lính tuần tra ở cửa.

      Bóng dáng quỷ mị của nàng nhanh chóng tới gần nhà an toàn, quả nhiên, thấy Trương Tử Thạc quanh quẩn ở chỗ cách nhà an toàn xa, đôi mắt thông minh lanh lợi của Kiều Vô Song bỗng lên chút giảo hoạt.

      Ngày ấy, sau lúc dâu bị hắc y nhân bắt , Trương Tử Thạc vẫn lưỡng lự, mặt để lộ ra nghi hoặc.

      Mặc dù thời gian tiếp xúc với Kiều Vô Song lâu, nhưng vô cùng ràng nàng là người đặc biệt cảnh giác. Giả làm dâu trà trộn ra khỏi thành, toan tính nhìn như tệ, lại có lỗ hổng rất lớn.

      Mà chỗ sơ hở kia chính là, cửa thành bị phong tỏa.

      Cho nên, kế hoạch có lỗ hổng lớn như vậy, thông minh lanh lợi như Kiều Vô Song tuyệt đối mạo hiểm.

      Mà đồng thời, Hương nhi vẫn luôn quấn lấy bên cạnh Kiều Vô Song, cũng cùng lúc biến mất.

      có thể tưởng tượng, dâu trong kiệu hoa kia, có lẽ là thế thân Kiều Vô Song tìm đến, cũng có thể là Kiều Vô Song ngược lại lợi dụng quỹ tích của Hương nhi, chỉ nhìn thấu được chủ nhân chân chính phía sau màn bảo Hương nhi tiếp cận nàng, hơn nữa còn thành công chọc giận đối phương.

      Trận trò chơi này giờ mới bắt đầu, cũng như gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây, tin tưởng chủ nhân phía sau màn của hắc y sát thủ, lúc nhìn thấy Hương nhi nhất định giận đến giậm chân.

      Tuy biết Kiều Vô Song có bất kỳ nguy hiểm nào, nhưng trong lòng Trương Tử Thạc vẫn lo lắng cho Kiều Vô Song, cả ngày mặt mày ủ rũ, qua lại quanh quẩn ở gần nhà an toàn, giống như đợi cái gì.

      Ngay tại trương tử to lớn làm kiều vô song nhân thân an toàn vô cùng lo lắng thời gian, bàn tay bỗng đặt lên vai của , lập tức cảnh giác lên, lại ở làm ra động tác ngay sau đó, bị chủ nhân của cánh tay kia, kéo tới ngỏ .

      đội quan binh vừa mới qua chỗ này, thân thể hai người Kiều Vô Song và Trương Tử Thạc núp ở trong góc tối, giọng trong trẻo của Kiều Vô Song khẽ vang lên: "Là tôi."

      Khuôn mặt tuấn cuả Trương Tử Thạc sau khi nhìn thấy Kiều Vô Song bình yên vô , trở nên vô cùng kích động: "Kiều nương..."

      Kiều vô song làm động tác tay 'Bình tĩnh đừng nóng', bình tĩnh : "Tại sao lại ở chỗ này?"

      Trương Tử Thạc dừng lại ở người lâu, : "Tôi rất lo lắng cho , cho nên, tôi muốn nhìn thấy bình yên vô trở lại bên cạnh tôi."

      Kiều Vô Song nheo mắt, hiểu sao lại có chút xấu hổ.

      cũng phải người ngu, thực biết nguyên nhân thực Trương Tử Thạc coi trọng mình như thế, nhưng...

      Cười khổ tiếng, bỗng nhiên thu liễm bi thương chợt lóe rồi biến mất, đổi lại vẻ mặt bình tĩnh lúc trước, : "Tôi chỉ muốn hỏi chuyện."

      Bộ dạng nghiêm túc của khiến Trương Tử Thạc cũng hồi hộp theo: "Chuyện gì?"

      Đôi mắt thông minh lanh lợi của Kiều Vô Song nhíu lại, : "Đoàn đội dong binh của , ở những năm trước, từng làm những hoạt động nào."

      Trương Tử Thạc trầm tư lúc, sau đó thành trả lời : "Ám sát, khởi nghĩa."

      Lông mày Kiều Vô Song nhíu lại, lại hỏi: "Như vậy, thời gian khởi nghĩa của các lần trước, là ở mấy năm trước?"

      Trương Tử Thạc dần dần nhớ lại, hai năm trước, bạo chúa Trác Nhiên lợi dụng quyền hạn của mình, bức bách dân chúng làm cho pho tượng khổng lồ.

      Dân chúng thuận theo, hoặc là động tác chậm, Trác Nhiên liền lập tức phái người hành hung dân chúng, cho đến khi dùng tốc độ nhanh nhất hoàn thành pho tượng...

      Những năm đó, dân chúng có thể là dân \ \ tán gẫu \ sinh.

      Mà khi đó, dong binh lấy hình thức chính nghĩa ở giang hồ phong sanh thủy khởi, cũng ở khi đó, có người thuê bọn , để bọn phản nghĩa.

      Đôi mắt u của Trương Tử Thạc trầm xuống, môi mỏng phun ra mấy chữ lạnh như băng : "Hai năm trước, khởi nghĩa phản động Trác Nhiên."

      Mày Kiều Vô Song lại nhíu lại, rất hứng thú : "Hai năm trước phản động Trác Nhiên, mà Trác Nhiên vẫn chịu giao dịch với , để ám sát nhiếp chính vương Đông quốc sao?"

      Trác Nhiên này, rốt cuộc là quá độ lượng, hay là tâm cơ quá mức thâm trầm?

      Trương Tử Thạc lắc đầu, : "Lần khởi nghĩa này, đánh ròng rã suốt năm."

      khẽ thở dài, tiếp tục : "Đoàn đội dong binh của tôi đương nhiên mạnh bằng Trác Nhiên, nhưng mỗi ngày huyên náo làm cho tâm thần yên, mặt Trác Nhiên khiêu chiến với dong binh, mặt lại ngăn chặn bức bách đến từ Nhiếp chính vương, cùng nội chiến trong chiều, đến nay thắng bại chưa phân. Cho nên, thả xuống bậc thang, hợp tác với tôi, hứa hẹn chỉ cần giết nhiếp chính vương, làm dữ với dân chúng ở khắp nơi."

      Kiều Vô Song cười : " bị lừa."

      "Tôi biết..." Mắt Trương Tử Thạc nhíu lại, hừ lạnh : "Cho nên, tôi mới có thể ở lúc hoàn thành nhiệm vụ, ăn cắp ngọc tỷ cùng phần danh sách thần bí kia."

      Hóa ra là có chuyện như vậy...

      Môi đỏ của Kiều Vô Song khẽ nhếch, lộ ra chút tươi cười giảo hoạt, : "Nếu như có người cho khởi nghĩa lại lần nữa, dọn sạch Trác Nhiên và Tử Mặc Hàn, biết làm sao chứ?"

      Trương Tử Thạc : "Trác Nhiên là bạo chúa, tôi mới có thể khởi nghĩa. Còn Tử Mặc Hàn tuy là háo sắc, ngu đần, nhưng cũng tạo áp lực dân chúng, nếu muốn lựa chọn, tôi chỉ biết nhằm vào Trác Nhiên."

      Kiều Vô Song yên lặng gật đầu; được, xử trí theo cảm tính, quả nhiên người lãnh đạo trong tương lai, người được chọn tốt nhất.

      "Như vậy..." Mặt Kiều Song trầm xuống, mấy sợi tóc trán che ánh mắt giảo hoạt mà thông minh lanh lợi của , môi đỏ mọng khẽ nhếch, lộ ra nụ cười tự tin : "Cho thời gian hai ngày, mang theo đoàn đội dong binh của để che dấu tai mắt của người khác, bao vây Đông quốc, ngươi bảo đảm chắc chắn có thể hoàn thành nhiệm vụ sao?"

      Mày Trương Tử Thạc vừa động, : " phải là muốn..."

      "Đúng vậy, đúng như nghĩ!" Kiều Vô Song nhếch môi, gắt gao nhìn chăm chú vào Trương Tử Thạc, : "Có gan làm ?"

      Trương Tử Thạc nhếch môi, mắt nhìn chăm chú vào Kiều Vô Song.

      Bộ dáng cao ngạo của thoạt nhìn đặc biệt sinh động, lại đánh động đến tâm Trương Tử Thạc.

      Trương Tử Thạc hứa hẹn : "Chỉ cần có thể giải vây cho , chuyện gì, chuyện gì tôi cũng nguyện trả giá thay ."

      Lúc Kiều Vô Song nghe thấy Trương Tử Thạc thâm tình , khuôn mặt tuyệt sắc có vẻ có chút cứng ngắc cùng khó chịu, trong mắt ra vẻ tránh né, nhanh chóng xoay người, : "Tốt lắm, hy vọng an toàn rời khỏi Nam quốc, lúc mã đáo thành công là lúc, hai chúng ta gặp lại..."

      Vừa dứt lời, bóng dáng đỏ thẫm lại chợt lóe, liền biến mất ở trong tầm mắt của Trương Tử Thạc.

      Kiều Vô Song rời xa đương nhiên biết, Trương Tử Thạc nhìn chằm chằm bóng lưng xa của lâu, bên trong mắt, trừ bỏ si mê thâm tình, giống như còn cất dấu loại cảm xúc phức tạp khác...

      ——— —————— —————— —————— —————— ————————

      Emma, Cảm xúc phức tạp kia của Trương Tử Thạc rốt cục là thần mã gì, thân nhóm, Vãn Hà quỳ gối van xin thăm hỏi...




      Chương 50 : Ngày thứ hai 4

      Edit: Panh Hoang

      Trung tâm hoàng cung Nam quốc, là 'Phòng nghị ' trao đổi quốc .

      Mà sau lưng phòng nghị , có tòa lầu các tinh xảo, lầu các kia rất cao, đứng ở lầu các, có thể thấy ràng từng cảnh vật trong hoàng cung.

      Gió lạnh thổi vù vù, thổi đến y phục của chủ nhân ngắm nhìn phong cảnh lầu các đong đưa.

      Hai tay Tử Mặc Hàn chắp sau lưng, môi mỏng gợi cảm nhếch lên, dung mạo như nghiệt lộ ra chút biểu cảm nào, nhưng đôi mắt sâu lường được kia, nhìn đến chỗ hai bóng dáng chợt lóe rồi biến, liền hơi hơi híp híp mắt, lộ ra vẻ nguy hiểm.

      "Hoàng thượng..." Phía sau, truyền đến giọng trong trẻo mang theo ít e sợ của Phấn Nghi.

      Tử Mặc Hàn thu liễm hung quang ở trong mắt, lập tức thay bằng nụ cười nghiệt : "Phấn Nghi có chuyện gì muốn báo cáo sao?"

      Phấn Nghi có chút bán tín bán nghi : "Hai bóng dáng kia, chính là từ cung điện của Trác Nhiên ra?"

      Nếu lầu các này cao lớn, cùng thị lực của nàng tốt, để nàng có thể thấy chút bóng dáng lờ mờ.

      Tuy rằng, nàng nhìn thấy bóng dáng rất mơ hồ, nhưng có thể phân tích ra vị trí cụ thể, cho nên, Phấn Nghi hỏi tỏ ra đặc biệt nghi hoặc.

      Tử Mặc Hàn hừ lạnh : "Trác Nhiên là đại vương Đông quốc, sao có thể mình dấn thân vào nguy hiểm, dám can đảm ở tại hoàng cung của trẫm, trong tay tự nhiên có con át chủ bài."

      Phấn Nghi cái hiểu cái : " như vậy, cũng có thành ý muốn hợp tác cùng chúng ta."

      Tử Mặc Hàn cười lạnh : "Trẫm sớm biết như thế."

      Dứt lời, lại quay đầu : "Phấn Nghi, trẫm phái ngươi làm chuyện, trong vòng ngày, nhất định cam đoan hoàn thành."

      Phấn Nghi nâng người, : "Phấn Nghi nguyện xông vào nơi nước sôi lửa bỏng vì hoàng thượng."

      Tử Mặc Hàn cười nhạt : "Cũng cần vào nơi nước sôi lửa bỏng, trẫm chỉ là muốn cho ngươi quay về nhà mẹ đẻ chuyến."

      Vẻ mặt Phấn Nghi kinh ngạc, để nàng về nhà mẹ đẻ?

      Phấn Nghi liền vội cúi đầu, trong mắt tràn ngập vẻ sợ hãi, nàng bỗng nhiên lo lắng nắm chặt lấy ống tay áo Tử Mặc Hàn, cầu xin : "Hoàng thượng, van cầu ngươi, đừng đuổi ta quay về Bắc quốc."

      Dáng vẻ lo lắng của Phấn Nghi, giống như mãnh liệt đè nén nỗi sợ hãi nào đó.

      Ở trong trí nhớ của Tử Mặc Hàn; Phấn Nghi này làm bất cứ chuyện gì cũng hề đúng mực, bộ dáng ngạo mạn cùng kiêu ngạo, giống thiên kim đại tiểu thư bị chiều hư, mà vẻ sợ hãi hiếm khi lộ ra này của nàng, lại làm cho nội tâm yên ả của Tử Mặc Hàn lay động khiến cảm thấy khó hiểu...
      Tử Mặc Hàn lắc lắc đầu, rất nhanh khôi phục bình tĩnh, lại vẫn giữ nguyên nụ cười nghiệt : " phải đuổi ngươi, mà là bảo ngươi."

      Bảo nàng. . .

      Phấn Nghi mờ mịt ngẩn đầu, cặp mắt to xinh đẹp kia, thể tưởng tượng nổi chớp vài cái, nàng thậm chí thể tin vươn ngón tay ra, móc móc lỗ tai.

      Phấn Nghi chợt phát tay của mình còn kéo ống tay áo Tử Mặc Hàn, nàng vội vàng thu tay về, cúi đầu, vẻ mặt thẹn thùng : "Hoàng thượng, vì sao bỗng nhiên bảo ta quay về Bắc quốc?"

      Tử Mặc Hàn ngẩng đầu nhìn trời, thở dài: "Thấy sắc trời ?"

      Phấn Nghi nghi hoặc ngẩn đầu nhìn lại. . .

      Bầu trời rộng lớn, mênh mông vô bờ. Ánh nắng tươi sáng, nhưng mà sương mù luôn khiến ánh mặt trời trở nên mơ hồ , thoạt nhìn khí trời, giống như điềm báo giông tố.

      Phấn Nghi nghĩ nghĩ, liền : "Là sắp trở trời."

      Tử Mặc Hàn nhếch môi cười lạnh: "Đúng là sắp trở trời."

      Theo như lời Phấn Nghi 'Trở giời' là trời mưa, mà 'Trở giời' Tử Mặc Hàn lại là loại hàm ý khác.

      "Chuyện này cùng chuyện ta quay về Bắc quốc có quan hệ gì sao?"

      Tử Mặc Hàn đưa ra phần mật hàm, : "Giao cái này cho ca ca ngươi, sau khi nhìn thấy, tự nhiên ."

      Sau khi Phấn Nghi nhận lấy mật hàm, trong đôi mắt sâu lường được của Tử Mặc Hàn lên vẻ giảo hoạt, cũng dặn dò: "Nhớ kỹ, mặc kệ trước kia ngươi làm bao nhiêu chuyện ngu xuẩn khiến trẫm thất vọng, nhưng ngươi dù sao cũng là nữ nhân của trẫm."

      xong, Tử Mặc Hàn đưa tay, dịu dàng chạm lên cằm Phấn Nghi, tới gần nàng, vừa dùng đến dịu dàng, vừa lạnh giọng : "Phong mật hàm này, nhất định phải ra roi thúc ngựa, ở trong vòng ngày, nhất thiết phải đưa đến trong tay Bắc Minh Liên Thành. . . Hơn nữa, đường ngươi trở về, trẫm hy vọng có bất kỳ sai lầm gì."

      Nhìn Tử Mặc Hàn ở cự ly gần, khiến Phấn Nghi nhất thời tâm viên ý mã(tâm như khỉ, ý như ngựa), Phấn Nghi đỏ mặt trả lời: "Vâng, ta nhất định phụ ngươi nhắc nhở."

      Dứt lời, Phấn Nghi vỗ vỗ thân mình, liền xoay người rời .

      Tử Mặc Hàn xoay người, ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời tưới sáng, nhưng lại bị mây đen sương mù che phủ, khe khẽ thở dài, : "Sư phó từng qua, phong vân biến sắc, phải phúc, chính là họa."

      Tử Mặc Hàn nhàng nhắm mắt, nặng nề thở dài hơi, ấm áp : "Hi vọng lúc này đây, Phấn Nghi có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ. Nếu , trận cuồng phong sắp bùng nổ này, làm vô số. . ."

      Trong lúc Tử Mặc Hàn thào tự , giọng trong trẻo dễ nghe, mang theo lượng mạnh mẽ vang lên, nhanh chậm : "Nếu như dự định tiếp tục tự mình phiền muộn, ta nghĩ, kế hoạch của ngươi còn chưa có bắt đầu, tai họa cũng tiến đến."

      Trong đôi mắt sâu lường được của Tử Mặc Hàn lên chút cảm xúc kinh ngạc, bỗng quay người lại, mà đạp vào mắt, là vị nữ tử tuyệt sắc khiến vĩnh viễn khó quên. . .

      ——— —————— —————— —————— —————— ————————

      Cầu các loại thăm hỏi, sao sao đát, truyện càng ngày càng phấn khích, thân nhóm cần kiên trì theo truyện nhé !!! ~~~




      Chương 51: Ngày thứ hai (5)

      Edit: Panh Hoang

      dung mạo nghiệt của Tử Mặc Hàn lên chút vẻ hứng thú, nữ tử này, chính là Kiều Vô Song từng gặp mặt lần.

      Nhìn dáng vẻ ung dung, nữ tử trong lúc vô hình sinh ra loại khí phách tuyệt sắc, Tử Mặc Hàn lộ ra chút tươi cười nghiệt, : "Quả nhiên là đám thị vệ lơ là chức trách, bằng , tại sao để nữ tử khiến trẫm 'Hàng đêm khó ngủ', dễ dàng ra vào ở trong hoàng cung."

      Tử Mặc Hàn chuyện lập lờ nước đôi, nhưng, khi đến chỗ 'Hàng đêm khó ngủ', ràng kèm theo nghiến răng nghiến lợi.

      Thân mình cao gầy khêu gợi chút để ý tựa vào cạnh cửa lầu gác, hai tay khoanh trước ngực, lông mày Kiều Vô Song nhíu lại, nhếch môi cười : " ngờ chỉ gặp mặt lần, lại khiến cho hoàng đế Nam quốc khó có thể quên tôi như vậy, rốt cuộc là bộ dáng tôi rất tuyệt sắc, hay là hoàng thượng rất lạm tình."

      Nàng... Dám lạm tình!

      tuấn dung nghiệt của Tử Mặc Hàn lên chút kinh ngạc cùng xấu hổ, sau đó, mấp máy môi, lạnh lùng : "Chỉ cần trẫm hô to tiếng, có hơn ngàn thị vệ vây đánh ngươi, đến lúc đó, ngươi liền biến thành tổ ong vò vẽ."

      Hừ, xem nàng còn dám cậy mạnh nữa .

      Nhưng, quả đánh giá thấp hành vi điên cuồng của Kiều Vô Song, chỉ thấy thân mình nàng hơi động chút, mắt đẹp thông minh lanh lợi gắt gao nhìn chăm chú vào đôi mắt sâu lường được của , mỗi khi tiến lại gần bước, hơi thở ấm áp của nàng, liền kèm theo lời lạnh như băng, nóng lạnh phảng phất da thịt của .

      "Tôi nghĩ sớm nghe qua, tôi ngay cả vạn đại quân của Trác Nhiên cũng có thể đánh bại, chỉ bằng nghìn thị vệ của cũng có thể làm khó dễ được tôi sao?"

      Tử Mặc Hàn nhếch môi mỏng, cảm xúc trong lòng theo nàng ngừng tới gần, mà trở nên sôi trào.

      Quả là nữ nhân điên cuồng!

      Tử Mặc Hàn híp híp mắt, cũng sợ Kiều Vô Song từng bước áp sát.

      Lúc này bọn họ gần trong gang tấc, tuy rằng hình dáng bên ngoài thoạt nhìn vô cùng ám muội, nhưng toàn bộ hướng áp khí, theo câu tính toán cơ mưu của bọn họ, lại trở nên đặc biệt áp lực.

      Đôi mắt sâu lường được của Tử Mặc Hàn tối lại, có dụng ý khác hỏi: "Lần trước, là ngươi nổ hoàng cung của trẫm?"

      Kiều Vô Song cười : "Đối tượng tôi nhằm vào vốn cũng phải là , là khiêu chiến tôi trước."

      vốn chỉ là muốn giao dịch cùng , tuy rằng trong quá trình quả chơi vài lần.

      Nhưng lại nghĩ được, còn giảo hoạt hơn so với trong tưởng tượng, cho nên, chỉ có thể sử dụng thủ đoạn khác để trả thù.

      Tử Mặc Hàn nhếch miệng nghiến răng nghiến lợi : "Rốt cục ngươi muốn thế nào?"

      "Tôi tới chỉ là muốn xác nhận vấn đề." Đôi mắt thông minh lanh lợi của Kiều Vô Song gắt gao tập trung vào Tử Mặc Hàn, xoa xoa tay cho ấm : " rốt cục muốn hợp tác với Trác Nhiên, hay là muốn hợp tác với tôi."

      Tử Mặc Hàn cười nhạt, : "Ngươi nổ hoàng cung của trẫm, còn vọng tưởng hợp tác với trẫm?"

      " phải vọng tưởng." Kiều Vô Song nhíu mày, : "Là bắt buộc."

      Sắc mặt Tử Mặc Hàn lạnh lùng, vẻ mặt nghi hoặc nhìn phía nàng.

      Nàng rốt cuộc muốn làm gì...

      "Tôi nghĩ..." Kiều Vô Song nhếch ... môi cái, vẻ mặt giảo hoạt cười : "Nếu như có ý định hợp tác với tôi, chừng tôi ngứa tay, lại làm khó tiểu nô tỳ vừa mới rời kia."

      Mắt Tử Mặc Hàn chợt lóe, : "Ngươi rốt cục đến đây từ lúc nào, nghe được những chuyện gì?"

      Kế hoạch của , ngờ lại bị nữ nhân này đoán được.

      Kiều Vô Song nhếch miệng cười, : "Vốn định gặp sớm, thế nhưng thấy chuyện đương với tiểu nô tỳ ở đây, tôi lại tiện quấy rầy, đành phải ở bên cạnh xem các người diễn trò."

      Mặt Tử Mặc Hàn ửng đỏ, nữ nhân này, nàng những lời này, đến cùng là có ý gì?

      Tử Mặc Hàn hơi hơi biệt khai kiểm (别开脸_ko là gì=:), kéo ra khoảng cách cùng Kiều Vô Song, cưỡng chế tỉnh táo lại, : "Ngươi muốn làm gì?"

      Lông mày Kiều Vô Song nhíu lại, : " biết thuật biến thiên, hẳn có thể đoán trước được tai nạn sắp xảy ra, nếu như có thể hợp tác với tôi, tin tưởng cần chờ viện binh của Bắc Minh Liên Thành, hoàn toàn có thể bảo vệ quốc gia."

      Lông mày của Tử Mặc Hàn nhíu lại, nghĩ thầm, nàng quả nhiên biết kế hoạch của , trong đôi mắt sâu lường được lên chút quang mang, lại : "Ta dựa vào cái gì tin tưởng ngươi."

      "Chỉ bằng..." Kiều Vô Song cười lạnh : "Bản lãnh địch vạn của tôi."

      Tử Mặc Hàn nhếch môi, cưỡng chế cảm xúc dao động mãnh liệt trong lòng, biệt khai kiểm(别开脸_ko là gì=:), đè nén thanh : "Điên cuồng càn rỡ!"

      Vừa dứt lời, Tử Mặc Hàn lại nghiến răng nghiến lợi : "Đừng quên đánh cuộc ba ngày của chúng ta, ngươi tốt nhất mau rời khỏi tầm mắt của trẫm, nếu trẫm phái tới bắt ngươi lại."

      Kiều Vô Song xoa xoa tay cho ấm : "Nếu như muốn bắt tôi , lúc tôi mới ra sân, ạnh ra lệnh rồi."

      "Ngươi!" Tử Mặc Hàn nghiến răng nghiến lợi, quay đầu lại nhìn, nữ tử tuyệt sắc kia, tính tình quật cường cùng cơ trí, khuấy động sâu nội tâm yên ả của .

      bối rối quay đầu chỗ khác, cố nén nhịp tim đập loạn cào cào(điên cuồng).

      Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời mênh mông vô bờ kia, sương mù tản ra hồi lâu, giữa trung, đám điểu nhi(chim) bay toán loạn về hướng khác trốn chạy, mây mù u kia, lại càng trở nên thâm trầm...

      Này, quả nhiên là phong vân biến sắc(tình hình biến đổi)!

      Biết tâm dao động, Kiều Vô Song lại truy vấn: "Lo lắng sao?"

      Tử Mặc Hàn khẽ thở dài, mắt phượng hơi híp lại, thở dài : " kế hoạch của ngươi ."

      dung nhan tuyệt sắc của Kiều Vô Song ra vẻ tự tin có kẽ hở(无懈可击), nhếch môicười cười, mắt đẹp thông minh lanh lợi lại lên chút dụng ý khác...

      ——— —————— —————— —————— —————— ————————

      Cầu thăm hỏi, cầu thăm hỏi, cầu thăm hỏi, cầu bình luận, cầu bình luận, cầu bình luận, ô ô ô ô...



      Chương 52: Ngày thứ hai (6)

      Edit: Panh Hoang

      Mặt trời chiều ngả về tây, ánh nắng chiều màu vỏ quýt rực rỡ bao phủ khoảng trời lớn, đêm tối sắp tới, bầu trời màu vỏ quýt càng ngày càng trở nên mờ nhạt, gió lạnh cũng theo đó mà đến.

      lầu các gần cửa thành, cửa sổ tinh xảo "két" tiếng bị mở ra, trận lạnh gió thổi tới, làm sợi tóc đen như mực của Trác Nhiên đong đưa.

      Nhìn thấy người đến người ở cửa thành, Trác Nhiên híp mắt, trầm tư : "Ngày thứ hai cũng sắp qua, còn chưa có tìm được bóng dáng của Kiều Vô Song?"

      vừa dứt lời, phía sau liền đồng loạt truyền đến tiếng quỳ xuống đất.

      "Đại vương, chúng tôi cố gắng tìm kiếm."

      Nhìn thấy sắc trời dần dần mờ nhạt, đôi mắt giảo hoạt của Trác Nhiên lại lóe ra vẻ mù mịt, môi mỏng khẽ động, lẩm bẩm : "Nữ nhân này, rốt cuộc có thể trốn ở đâu..."

      "..." Phía sau khoảng trầm mặc.

      Trác Nhiên híp mắt, nhếch môi tỏ vẻ mạnh mẽ đè nén nội tâm tức giận, ngay tại lúc sắp bùng nổ, phía sau truyền đến giọng lo lắng: "Đại vương, tiểu nhân có chuyện quan trọng bẩm báo."

      Người tới chính là Phân Hương.

      Trác Nhiên hơi hơi nghiêng nghiêng đầu, mắt lạnh nhìn bộ dạng vô cùng khẩn cấp của Phân Hương, mắt chợt lóe, lạnh lùng : "."

      "Lúc tiểu nhân theo Đại vương rời khỏi cung , nghe được tin tức thể tưởng tượng nổi từ người khác."

      Phân Hương dừng chút, : "Cho dù khoảng cách khá xa, nhưng vẫn có thể phân biệt được giọng của Tử Mặc Hàn, nhưng, khi đó tiếng gió khá lớn, làm thính giác tiểu nhân sinh ra chút hỗn loạn, cho nên, lời của Tử Mặc Hàn, tiểu nhân chỉ nghe được ít từ quan trọng..."

      Trác Nhiên lạnh lùng : "Bớt nhảm ."

      Phân Hương cúi đầu, cung kính : "Tiểu nhân nghe được , phong vân biến sắc(tình hình biến đổi), bão táp, còn có tai họa."

      Phong vân biến sắc, bão táp, tai họa?

      Những từ này, hiển nhiên phải thuận miệng đơn giản như vậy...

      Trác Nhiên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời mênh mông, ánh sáng rực rỡ dần dần lui , chờ đón chính là, bầu trời đen như mực.

      bầu trời đêm, ánh sao nào điểm xuyết, cả bầu trời thoạt nhìn tĩnh mịch bí .

      Khe khẽ nhắm mắt lại, hít thở sâu hơi, quả nhiên, gió đêm lạnh như băng kia, giống như lưỡi đao sắc bén có thể giết chết người, lại làm Trác Nhiên trầm tư, bỗng mở mắt.

      Trong đôi mắt sâu lường được kia, giống như lên ánh sáng khác lạ nào đó, giọng lạnh như băng lại : "Còn nghe được tiếng gì khác nữa ."

      "Giống như..." Phân Hương nghĩ nghĩ, nàng dường như nghe được giọng của Kiều Vô Song.

      Tuy rằng giọng kia rất , giống như bị thứ lớn mạnh gì đó ngăn chặn, nhưng lỗ tai mẫn cảm của nàng lại nghe được chút tiếng động rất .

      Nhưng... Nàng quá xác định.

      Luôn luôn theo đuổi hoàn mỹ như Trác Nhiên, chính là cho phép thủ hạ của mình có thái độ bán tín bán nghi, Phân hương trầm tư lát, liền cắn cắn tóc, : " có."

      Trác Nhiên đưa tay ra, đóng cửa sổ, trưng ra khuôn mặt lạnh lùng, che kín vẻ mặt thâm trầm.

      Hai tay của chắp sau lưng, lại lại dừng trong phòng, giống như trầm tư chuyện gì.

      Những người khác trong phòng, thấy bộ dạng trầm tư của Trác Nhiên, rối rít đưa mắt nhìn nhau, nhưng cũng thở mạnh.

      Ngay lúc mọi người trong phòng đè nèn đến sắp ngạt thở , Trác Nhiên bỗng nhiên quay mặt về phía mọi người, : "Phân Hương, báo cho quân đội ngoài ba trăm thước(mét), thầm bao vây Nam quốc."

      "Dạ."

      Phân Hương nghe lệnh, liền vội vàng rời .

      Trác Nhiên tiếp tục ra lệnh: "Ám Dạ."

      Ám Dạ chắp tay cung kính : "Đại vương."

      "Ngươi mau chạy về Đông quốc, nếu như có chút biến động , cầm lệnh bài này, điều mười vạn đại quân, tùy thời chuẩn bị chiến đấu."

      "Dạ."

      Ám Dạ chạy tốc độ đương nhiên là nhanh nhất, hơn nữa, hàng năm núp ở phía sau Trác Nhiên, trợ tung hoành sa trường.

      Trác Nhiên có chút tín nhiệm với, mới yên tâm cầm quân lệnh giao cho Ám Dạ.

      Cho nên, nhiệm vụ này phải được.

      Sau khi Ám Dạ rời , Trác Nhiên lại tiếp tục ra lệnh: "Các ngươi nghe đây, từ hôm nay trở , giám thị Tử Mặc Hàn cả ngày, bổn vương phải biết toàn bộ hành động của ."

      Mọi người lĩnh mệnh, đồng loạt : "Dạ."

      Chờ sau khi mọi người rời , bên trong gian phòng xa hoa, bóng lưng đơn của Trác Nhiên.

      Giữa Bóng lưng cao gầy, tịch lộ ra vô tận thô bạo cùng khí phách, hai tay của chắp sau lưng, bỗng nhiên lẩm bẩm cười lạnh : "Phong vân biến sắc, bão táp, tai nạn?"

      cười lạnh, bỗng híp mắt lại, khinh thường hừ tiếng, : "Mặc kệ các ngươi lên kế hoạch gì, bổn vương nhất định phải đoạt ở trước mặt của các ngươi!"

      Vừa dứt lời, vung tay áo, trực tiếp tự rời .

      Bên trong gian phòng xa hoa, vẫn xa xỉ như cũ làm cho người ta xa thể chạm vào, nhưng lúc bóng dáng Trác Nhiên vừa mới bao lâu, bóng dáng như như từ ngoài tường tiến vào.

      khuôn mặt mị của mỹ nữ áo xanh hơi lộ ra vẻ chán ghét, khuôn mặt vốn hoàn mỹ kia, phối cùng vẻ mặt đáng , khiến cả ngời nàng có vẻ vô cùng sinh động.

      "Chậc, tội nghiệp Hoàn Nhan ca ca tức giận công tâm, chữa thương ở Thiên Sơn còn nhớ mãi quên tiểu tình nhân của ."

      tới chỗ này, mỹ nữ áo xanh lắc đầu tiếc hận : "Ai, Chiến Nhi tỷ tỷ, lúc này đây ngươi thế nhưng thiếu ta cái nhân tình lớn..."
      Last edited by a moderator: 6/5/16
      PhongVy thích bài này.

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 53: Ngày thứ ba (1)


      Edit: Panh Hoang

      Đêm, thâm trầm khiến người ta sợ hãi!

      Lúc tiếng chuông canh ba vang lên, tốp binh lính tuần tra cuối cùng rốt cuộc cũng chịu được khổ, trông coi trạm gác của mình, trộm ngủ gật.

      So với bên ngoài hoàng cung lỏng lẻo, trong hoàng cung bọn thị vệ lại vô cùng nghiêm túc, cho dù đến đêm khuya, bọn họ vẫn từng tốp kiểm tra, phỏng thủ chút sơ hở như cũ.

      Trong cung điện phồn hoa của Tử Mặc Hàn, mỗi khi đêm khuya lại sênh ca hoan vũ.

      Mà đêm nay, cũng thay đổi, chỉ là trong tình trạng sa đọa này, xuất nhiều thêm người.

      Mắt đẹp thông minh lanh lợi của Kiều Vô Song mang theo vẻ khinh thường liếc về phía Tử Mặc Hàn, chỉ thấy hai tay khoanh trước ngực, bỗng mắt lạnh nhìn sảnh đường, ca khúc tuyệt vời, dáng múa mị, Tử Mặc Hàn được mỹ nữ hầu hạ thoải mái khoan khoái, từ trong mũi phát ra tiếng hừ lạnh.

      "Kiều nương, đến đây, chính là khách nhân." Tử Mặc Hàn nhếch môi, tươi cười nghiệt càng thêm mê người.

      "Đêm dài đằng đẵng khó chịu, cho nên cần thưởng thức nhạc nhạc cùng vũ đạo tuyệt vời, nếm thử chút đồ ăn ngon, cảm thấy được giờ phút này giống như ở thiên đường."

      Lông mày Kiều Vô Song nhíu lại, nhanh mồm nhanh miệng lạnh lùng : "Thiên đường, nghe đều là chỗ ngây ngốc của người chết."

      Sắc mặt Tử Mặc Hàn cứng đờ, bỗng cười : "Kiều nương chân thành hay giỡn, đây gọi là túy tiên mộng tử(醉仙梦死)."

      "Cũng đúng." Kiều Vô Song dùng vẻ mặt rất hào sảng, : "Loại người lạm tình như , cho dù chết, cũng tình nguyện chết ở nơi quê nhà dịu dàng(ôn nhu)."

      Kiều Vô Song vừa dứt lời, cả đại sảnh thoáng cái yên ắng.

      Đúng vậy, chính là yên ắng!

      Tiếng ca ngừng, múa cứng đờ, đám mỹ nữ hầu hạ bên cạnh Tử Mặc Hàn, rối rít vẻ mặt e sợ nhìn lên nữ tử cuồng vọng càn rỡ kia.

      Nàng, dám hoàng thượng lạm tình...

      Còn nguyền rủa hoàng thượng băng hà!

      Mọi người ngay cả thở mạnh cũng dám, rối rít vẻ mặt e sợ nhìn lên hai vai chính ở đây.

      Dáng vẻ Kiều Vô Song ung dung, lúc mọi người nhìn về phía , nhìn thẳng, hơn nữa còn nhàn nhã ngồi ăn thức ăn ngon.

      Mà Tử Mặc Hàn tuy rằng ngoài mặt bình tĩnh, nhưng nhếch cánh môi, cùng các đốt ngón tay nắm chặt ly trà, có thể nhìn ra cố gắng đè nén nội tâm tức giận.

      Tử Mặc Hàn tốn ‘Nội lực' mạnh mẽ mới áp được câu nguyền rủa kia xuống đáy lòng, gượng gạo nhếch môi cười lạnh, : "Kiều nương chân thành hay chơi."

      Mắt phượng mê người của hơi hơi xoay tròn, con ngươi đen láy nhìn lướt qua, bỗng nhiên ôn hoà nhìn những người khác, : "Bỗng nhiên đình chỉ ca múa, là muốn trẫm giết cửu tộc các ngươi sao?"

      Sắc mặt mọi người trắng bệch, vội vàng tiếp tục ca múa.

      Đợi sau khi ca múa khôi phục lại bình thường, Tử Mặc Hàn bỗng nhiên : "Kiều nương, đánh cuộc ba ngày giữa chúng ta vẫn chưa kết thúc, ngươi quang minh chính đại ra vào ở trong hoàng cung của trẫm, sợ... Những người khác biết sao?"

      Mà 'Những người khác' chỉ cần suy nghĩ biết, là ai...

      Kiều Vô Song vươn tay, chút để ý khều khều thức ăn ngon, nhanh chậm đưa vào trong miệng, chậm rãi nhai từ từ, trong lúc vô hình lại thể ra loại phong phạm nữ thần.

      là hồn nhiên biết, Tử Mặc Hàn vốn muốn cố ý khó xử , nhưng lại thấy nàng ăn thứ gì đều cũng tao nhã ung dung như vậy sau đó, lại si mê.

      Sau khi nuốt thức ăn trong miệng xuống, Kiều Vô Song mới chậm rì rì : "Chuyện này phải xem hoàng thượng muốn làm như thế nào."

      Tử Mặc Hàn nhíu mày lại, hứng thú : "Trẫm làm như thế nào?"

      Kiều Vô Song nhanh mồm nhanh miệng : "Người của hoàng thượng nếu như cẩn thận lỡ miệng, có lẽ khiến thứ gì đó hoàng thượng muốn bảo vệ biến mất."

      Sắc mặt Tử Mặc Hàn thoáng cái cứng đờ.

      Cái gì gọi là 'Người của hoàng thượng nếu như cẩn thận lỡ miệng, có lẽ khiến thứ gì đó hoàng thượng muốn bảo vệ biến mất ?

      Nam quốc này có mấy trăm năm lịch sử, là tổ tiên của dùng máu tươi dùng tính mạng để đổi lấy, thứ duy nhất Tử Mặc Hàn muốn bảo vệ, đó chính là quốc gia này.

      Nàng như vậy, là trần trụi uy hiếp sao?

      Tử Mặc Hàn nắm chặt bàn tay, đè nén nội tâm tức giận.

      Khẩu khí lớn!

      ——— —————— —————— —————— —————— ————————

      Trán, gần đây để dành bản thảo, cho nên Cập Nhật tương đối chậm, các vị thân nhóm nhất định phải kiên nhẫn chờ đợi ha, sao sao đát ~ cầu thăm hỏi!

      Có thăm hỏi nhiều thêm~
      Last edited by a moderator: 6/5/16

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      Chương 54: Ngày thứ ba (2)


      Edit: Panh Hoang

      Tử Mặc Hàn mấp máy môi, mãnh mẽ đè nén lửa giận trong lòng.

      Lại mở lời trước, giả vờ hiểu cười : "Kiều nương lại đánh đố."

      Cho dù hiểu ý tứ kia, nhưng còn chưa tới lúc ngả bài với nàng.

      Tử Mặc Hàn nhanh chóng sang chuyện khác : "Người đâu, trình rượu ngon của trẫm lên cho Kiều nương, thời khắc đẹp như vậy, thiếu rượu, rất thú vị."

      Vừa dứt lời, Kiều Vô Song liền : " cần, tôi uống rượu."

      uống rượu?

      Lông mày Tử Mặc Hàn nhíu lại, nữ nhân này toàn thân có loại thần bí khó hiểu, hành vi cuồng vọng càn rỡ, trước nay để bất cứ ai vào mắt, nhưng mà, nàng lại từ chối uống rượu.

      Hay là...

      Trong mắt của Tử Mặc Hàn lên vẻ trầm tư, uống rượu, đó là tử huyệt của nàng?

      Trong mắt Tử Mặc Hàn thoáng lên vẻ giảo hoạt, lại quanh co lòng vòng làm khó dễ : "Đây chính là rượu ngon thượng đẳng ủ vài chục năm, mỗi khi giỗ tết, lấy rượu ngon thượng đẳng này ra tế thần, trẫm chính là nhìn mặt mũi của ngươi mới lấy ra nhấm nháp, cơ hội ngàn năm có , nên đừng bỏ lỡ."

      Lần đầu tiên trong đời Tử Mặc Hàn vì muốn để người uống rượu, mà tràng dài.

      Loại hành vi này, tựa như nhân viên ở đại chào hàng, khiến Kiều Vô Song nhất thời biết gì.

      Mắt đẹp của Kiều Vô Song thoáng nhìn, mắt lạnh nhìn phản ứng cực nhanh của nô tì, rượu ngon tinh khiết vừa mới đổ vào trong ly rượu, liền truyền ra mùi thơm nồng nàn.

      Nhưng...

      Trong đầu rất nhanh nhớ lại...

      Nàng từng, có lần chẳng qua là uống chén rượn, lại làm hại toàn bộ thành viên trong tổ chức Mắt Ưng, nhìn thấy rượu ngon kia, Kiều Vô Song nhíu mày, môi run lên, : "Nếu như để cho thần uống, tôi chỉ là phàm nhân, sao có thể nhận."

      Dứt lời, vội vàng đứng dậy, : " tiếp tục thưởng thức ca múa , tôi cáo từ trước."

      Kiều Vô Song vội vàng xong, muốn rời , lại bị hai người nô tì ôm lấy hai chân, ngăn cản đường .

      Mày run lên, Kiều Vô Song quay đầu lại, lạnh lùng nhìn về phía Tử Mặc Hàn, : " rốt cuộc muốn như thế nào?"

      Lần đầu nhìn thấy gương mặt giống như chạy nạn của nàng, bộ dạng kích động lại cực lực che giấu kia, hoàn toàn khơi dậy hứng thú của Tử Mặc Hàn,

      Tử Mặc Hàn cười lạnh : "Uống ly rượu này, trẫm tự nhiên thả ngươi ."

      Giờ phút này Tử Mặc Hàn, hoàn toàn ngầm thừa nhận ý nghĩ trong lòng.

      Nữ nhân điên cuồng này, nhược điểm trí mạng của nàng, có lẽ đơn giản chính là rượu này.

      Kiều Vô Song nhìn thấy bộ dạng gian xảo kia của Tử Mặc Hàn, mắt đẹp hơi hơi híp lại, cũng hề có dấu hiệu tức giận.

      nhàng liếc mắt, lạnh lùng nhìn về phía hai nô tì ôm chân nàng, lại quay đầu lại, quay về phía Tử Mặc Hàn, lạnh lùng : "Cút ngay."

      Hai nô tì vẻ mặt khó xử, Tử Mặc Hàn mặt xám như tro tàn.

      Nữ nhân này... Cũng dám 'Cút ngay' với , cho dù, biết nàng là nàng muốn bảo hai nô tì kia tránh ra.

      Đè nén tức giận mãnh liệt trong lòng, Tử Mặc Hàn nhếch ra chút tươi cười gượng gạo, phất phất tay với hai nô tì kia, ý bảo lui ra.

      Nhận được cho phép, hai nô tì cúi đầu rời , còn Kiều Vô Song lại lạnh lùng nhìn hướng Tử Mặc Hàn, : " xác định, muốn tôi uống ly rượu kia?"

      Giọng Kiều Vô Song nóng lạnh bỗng khiến trái tim của Tử Mặc Hàn đập mãnh liệt.

      Trong mắt thoáng lên vẻ trầm tư, Tử Mặc Hàn biến sắc, nghĩ thầm; hay là, nàng cũng phải sợ rượu?

      Như vậy, tại sao nàng lại vội vã chạy trốn chứ?

      Lại ngẩng đầu nhìn lại, khuôn mặt tuyệt sắc của Kiều Vô Song, quả có chút cảm xúc sợ hãi muốn chạy trốn nào, ngược lại, để cho Tử Mặc Hàn cảm nhận được có loại điềm báo sắp tai họa đến nơi.

      " ra..."

      Tử Mặc Hàn muốn gì, lại chợt phát cổ họng của mình trở nên phá lệ khàn khàn, ra câu.

      " ngờ, mặt tôi thưởng thức, lại rất để mặt mũi cho ." Kiều Vô Song chút để ý đến bên cạnh bàn, nhàng cầm lấy ly rượu đầy rượu, đặt ở bên môi, hít hà, lại : "Chính là hậu quả, cần tự mình phụ trách."

      Vừa dứt lời, Kiều Vô đặt ly rượu ở bên môi, ngửa đầu uống hết.

      Ngay tại lúc Kiều Vô Song uống hết ly rượu kia giây sau, thời gian giống như dừng lại.

      Tử Mặc Hàn bình tĩnh thở ra, vô cùng căng thẳng nhìn biến hóa của Kiều Vô Song, làm khí chung quanh trở nên vô cùng áp lực , Kiều Vô Song từ từ mở mắt, trong mắt đẹp thông minh lanh lợi, thoáng lên chút màu sắc mê hoặc lòng người.

      Bước chân bắt đầu di chuyển, bỗng từ từ về phía Tử Mặc Hàn...

      --- ------ ------ ------ ------ --------

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :