1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùm sủng, Chiến thần tiểu cuồng phi - Vãn Hà GoGo (67/119) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 38: Tung tin đồn nhảm


      Edit: Panh Hoang

      Trong cung điện phồn hoa, vui vẻ đàn hát ca múa.

      Tử Mặc Hàn ngồi long ỷ, tuy rằng khuôn mặt nghiệt giống như say mê trong ôn hương, nhưng phong độ khí phách vẫn giảm như cũ.

      Trác Nhiên được tiếp đãi theo thân phận khách quý, ngồi ở bên phải bữa tiệc, tuy rằng mỹ nhân xung quanh lúc nào là hầu hạ, nhưng khuôn mặt tuấn tú của trước sau lạnh như tờ, làm cho người ta trông mong mà dừng bước.

      Đám mỹ vũ nữ bộ dáng xinh đẹp trong đại điện, chọn đúng điệu múa lẳng lơ, ánh mắt mê hoặc thỉnh thoảng câu lên, nếu như ai lực ngăn cản đủ mạnh, hồn cũng bị câu mất.

      Tử Mặc Hàn nổi danh là thích mỹ nữ, bên cạnh ngoại trừ Phấn Nghi ra, vây quanh còn bốn năm mỹ nữ, đều là vẻ mặt hưởng thụ hầu hạ .

      hưởng thụ mỹ nhân hầu hạ, thưởng thức điệu múa của mỹ nhân, ánh mắt có chút lay động, nhìn bộ dáng lạnh như băng của Trác Nhiên, bỗng nhiên cười : "Đông quốc Đại vương, có phải có hứng thú đối với mỹ nữ nước trẫm hay ?"

      " dám." Trác Nhiên lạnh nhạt nhìn lướt qua, : "Chỉ là bổn vương cho rằng, bây giờ phải lúc hưởng thụ ôn hương."

      Trác Nhiên cũng phải là Liễu Hạ Huệ, nhưng luôn luôn thích tốc chiến tốc thắng, loại phương pháp lề mà lề mề này, thực làm cho lòng nóng như lửa đốt.

      Tử Mặc Hàn cười lạnh : "Đông quốc Đại vương cần lo lắng, đây phải còn chưa có hồi sao?"

      Mắt Trác Nhiên nheo lại, : "Chúng ta nên ra tay trước, nếu như nàng chạy thoát trước thời hạn làm sao bây giờ?"

      Trong mắt Tử Mặc Hàn lại lạnh như băng vô tình, lại càng cười càng sáng lạn, : " phải ngươi phái người theo sau con bồ câu đưa thư kia ư, còn ra lệnh cho bọn họ tìm kiếm chỗ núp của Kiều Vô Song, đồng thời tiến hành theo dõi rồi sao?"

      "Tuy là như thế." Song Ánh mắt Trác Nhiên vẫn lạnh lùng như cũ : "Nhưng chúng ta cũng thể ngồi ở chỗ này được."

      tới đây, trong đầu ra khuôn mặt tuyệt sắc kia của Kiều Vô Song, ngực bất tri bất giác đập thình thịch, làm cho có loại cảm giác hiểu ra sao cả.

      cảm giác, dường như là sắp có chuyện gì đó xảy ra...

      Đối với lời , Tử Mặc Hàn chỉ là cười nhạt cho qua: "Đông quốc Đại vương, đây phải mời ngươi thưởng thức điệu múa hay sao? Kiên nhẫn chờ đợi..." tới đây, Tử Mặc Hàn khóe miệng vềnh lên, lại phun ra mấy chữ lạnh như băng: "Trẫm nhất định dễ dàng buông tha Kiều Vô Song."

      Lời Tử Mặc Hàn vừa dứt, người dưới dẫn dắt của công công, vào trong đại điện, nhìn thấy người tới, ánh mắt lạnh lùng của Tử Mặc Hàn chợt lóe, cười : "Đây phải là tin tức tới rồi ư."

      Hai ngày sau khi quân đội Đông quốc rút lui, bên trong thành Nam quốc muốn khôi phục yên ổn trước kia, nhưng dân chúng vẫn còn có chút đau lòng cùng sợ hãi, đường đám tiểu thương bên bày hàng, bên tán gẫu về nguyên nhân muốn đánh nhau lại đánh nhau lần này

      Có lão bách tính hỏi: "Có chuyện gì xảy ra thế, mấy năm nay năm nào cũng đánh nhau, nghe Đông quốc Đại vương vô cùng thô bạo, sao có thể có thể khinh địch thả chúng ta như vậy chứ?"

      "Cái rắm, Nam quốc chúng ta cũng cũng kém Đông quốc, thực đánh nhau, cũng chưa chắc chúng ta thất bại."

      Bỗng nhiên có nhân vật thần bí xuất , người nọ khoảng chừng bốn năm mươi tuổi, người trung niên, cằm để râu dài, lớn lên mập đô đô, cả người đến đường, bởi vì quá mập, còn lộ ra chút buồn cười, chen lên trước, vẻ mặt bát quái : "Là sao?"

      "Cũng phải, Đông quốc Đại vương tuy rằng có đạo trị quốc, nhưng quá mức thô bạo, người dân nào chịu được, hoàng đế nước chúng ta tuy rằng trầm mê mỹ sắc, là hôn quân cũng đúng, ta cảm thấy được, là thâm tàng bất lộ, nếu trước sau, làm sao trấn trụ được Đông quốc Đại vương."

      Nghe đến đó, người trung niên mập đô đô râu dài : "Trời ơi, ta nghe huynh đệ ở cửa thành , bọn ở tranh giành cướp đoạt cái gì đấy."

      Mấy người bát quái hưng phấn : "Đoạt cái gì?"

      Ánh mắt người trung niên mập đô đô giảo hoạt xoay tròn, : "Hình như , nữ nhân tên Kiều Vô Song..."

      "Ta biết Kiều Vô Song này!"

      "Nghe nàng dùng sức người, xâm nhập vào trong quân doanh Đông quốc, chém đầu Đại tướng quân của bọn họ, Trác Nhiên kai tức đến dậm chân."

      "Kiêu ngạo như vậy..."

      Quần chúng càng ngày càng nhiều, mọi người nghe đến say sưa, hoàn toàn biết, bóng dáng vô thanh vô tức lẻn vào.

      "Vậy, chuyện này liên quan gì đến chuyện Nam quốc và Đông quốc đánh nhau."

      Người trung niên mập đô đô thở phì phì gõ người nọ cái, : "Ngu ngốc, cũng bởi vì nữ nhân kia quá lợi hại, dân gian lưu truyền câu, các ngươi có biết hay ."

      " cái gì?"

      "Loạn thế tứ quốc, thiên nữ giáng thế, người được thiên nữ, được thiên hạ!"

      "Thiên nữ?"

      "Là nữ nhân sao?"

      "Nữ nhân làm sao có thể xưng bá thiên hạ..."

      Mọi người bán tín bán nghi, nhưng câu kia 【 loạn thế tứ quốc, thiên nữ giáng thế, người được thiên nữ, được thiên hạ 】 bắt đầu chút bất tri bất giác lưu truyền ở Nam quốc.

      Ánh mắt người trung niên mập đô đô chợt lóe, cười ha ha ngừng, thừa lúc mọi người nghị luận sôi nổi, lén chuồn ra khỏi đám người, bắt đầu rời chỗ người ở rất thưa thớt.

      Nhưng, lúc bóng dáng của vừa mới vào ngõ bàn tay chợt bắt lấy tay của , chợt cả kinh, quay đầu lại nhìn, sợ hãi lui về phía sau mấy bước.

      Người bắt lấy tay chính là Kiều Vô Song ngang qua, chỉ thấy nhíu mày, vẻ mặt mười phần hứng thú : "Ông bác, có phải ăn no có chuyện gì làm hay , suốt ngày tung tin đồn nhảm làm vui hả?"

      "Ha ha..." Ông bác mập nhìn Kiều Vô Song, tay vừa vặn bị nắm, chỉ có thể cười ha ha ngừng.

      cũng có lộ ra vẻ mặt sợ hãi cùng lo lắng, ngược lại đánh giá từ xuống dưới hồi, giọng lại tràn ngập cưng chìu : " nha đầu này, là càng ngày càng có giá nha, chả trách Hoàn Nhan Tuyệt Thế tiểu tử thúi kia, hồn đều quăng cho ."

      Kiều Vô Song nheo mắt; chẳng lẽ, ông bác mập này biết ?
      Last edited by a moderator: 18/12/15
      PhongVy thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 39: Hương Nhi ái mộ

      Edit: Panh Hoang

      Kiều Vô Song vốn muốn ra chợ mua ít đồ cần dùng trong hôn lễ với Trương Tử Thạc và Hương Nhi, nhưng lúc mua đồ, chợt phát ra số chuyện đồn nhảm vô căn cứ.

      Mà nhân vật chính của nhưng lời đồn nhảm vô căn cứ kia, xác thực chính là .

      Cho nên, Kiều Vô Song vô cùng tò mò, rốt cuộc là lời đồn 【 loạn thế tứ quốc, Thiên nữ giáng thế, người được Thiên nữ, được thiên hạ. 】 kia truyền ra từ đâu.

      Đó là lí do mà, theo cả đoạn đường, cuối cùng tìm được người tình nghi tung ra lời đồn nhảm.

      Nhưng, khiến Kiều Vô Song bất ngờ chính là, ông bác mập đô đô này, chẳng những có quan hệ với Hoàn Nhan Tuyệt Thế, còn giống như là biết mình?

      Kiều Vô Song nhíu mày lại, : "Ông biết tôi sao?"

      Nhưng, vừa dứt lời, giọng đầy từ tính, hơi hơi cầu xin, vang lên phía sau lưng : "Này, quyết định, cho dù là danh nghĩa hay là thân thể, cũng chiếm tiện nghi nhiều nhất, chút cũng đừng phớt lờ tôi."

      Người tới sau lúc nghĩ thông suốt, vội vàng đuổi theo Hoàn Nhan Tuyệt Thế, nhưng vừa vặn đên bên cạnh Kiều Vô Song, ánh mắt chợt lóe, giống như trông thấy bóng dáng quen thuộc.

      "A, cậu..."

      Hoàn Nhan Tuyệt Thế hơi giật mình khi nhìn thấy tồn tại của ông bác mập kia, trong đôi mắt đen láy mê hoặc lòng người lần đầu tiên xuất vẻ bối rối.

      Nhưng, ông bác mập kia hình như cũng rất sợ , trong mắt cũng lên vẻ sợ hãi.

      vội vàng : "Nha đầu, tiểu tử thúi này dễ chọc, hôm khác tới thăm , tôi tránh trước đây!"

      Ông bác mập xong, thân mình căng tròn vội vàng về phía trước, bởi vì mập, cả người chạy lên giống như quả cầu lăn, rất là buồn cười.

      Kiều Vô Song chìa tay ra, sợ hãi la lên: "Này, đó là vách tường ——" chữ cuối cùng còn giữ lại ở trong cổ họng của mình, trong đôi mắt đẹp lần đầu tiên lộ ra vẻ khiếp sợ.

      cứ xuyên qua như thế sao!

      vậy mà lại được thấy ông bác mập kia, trực tiếp xuyên qua vách tường.

      Nhưng, ở lúc xuyên qua vách tường, giống như có đạo ánh sáng lên rất nhanh, thân thể ông bác mập kia biến mất thấy đâu.

      giọt mồ hôi lạnh từ trán xuống, Kiều Vô Song lần đầu tiên nuốt ngụm nước bọt.

      Ông bác mập kia...

      Còn có Hoàn Nhan Tuyệt Thế bên cạnh này, rốt cuộc là ai đây!

      Cảm nhận được ánh mắt chất vấn kia của Kiều Vô Song, Hoàn Nhan Tuyệt Thế lộ ra chút tươi cười chân thành, nhàng vén mấy lọn tóc có chút lộn xộn ở trán của lên, ánh mắt cưng chìu : "Nha đầu, đợi đến lúc thời cơ chín muồi, thân phận của cho em biết."

      Kiều Vô Song cũng dễ dàng tin tưởng người, nhưng, nhưng trong đôi mắt đen láy mê hoặc lòng người của Hoàn Nhan Tuyệt Thế, lại để cho thấy hết sức chân thành, mỉm cười, cũng tiếp tục truy vấn, mà là cười : "Được."

      Hoàn Nhan Tuyệt Thế quay lại làm người tuyệt thế cười : "Như vậy, ngày mai chúng ta cứ dựa theo kế hoạch làm việc."

      Kiều Vô Song nhíu mày lại, : " để ý sao?"

      Đôi mắt đen láy mê hoặc lòng người của Hoàn Nhan Tuyệt Thế hơi trừng, đúng lý hợp tình : "Đương nhiên để ý, chỉ có điều..." Hình như nghĩ đến chuyện gì đó, cười thần bí, lại vui sướng khi người gặp họa : " Muốn tổ chức cho người ta hôn lễ cả đời khó quên."

      Kiều Vô Song nhíu mày lại, : "Hôn lễ nào."

      bảo mà, tham muốn giữ lấy mãnh liệt như Hoàn Nhan Tuyệt Thế, làm sao có thể dễ dàng đáp ứng thành thân với người khác được chứ.

      Hoàn Nhan Tuyệt Thế kéo tay Kiều Vô Song, mặt lên chút tươi cười thần bí, nhưng chỉ trong chớp mắt, hai người vốn bàn luận trong con góc ngõ , bỗng nghiên giống như là bốc hơn ở nhân gian, cuối cùng biến mất thấy đâu nữa.

      Trương Tử Thạc và Hương Nhi từ đằng xa tới, vốn là đến tìm Kiều Vô Song bỗng nhiên thất lạc, hai người vừa vặn lướt qua ngõ lúc bọn họ biến mất.

      Hương Nhi nhìn trái nhìn phải, thấy bóng dáng Kiều Vô song đâu, giọng ngọt ngào, : "Tử Thạc ca ca, Vô Song tỷ tỷ có thể là mua được đồ tốt liền về nhà trước rồi, trước chúng ta quay trở về nhìn xem."

      Trương Tử Thạc gật đầu, : "Được."

      Trương Tử Thạc và Hương Nhi rời , Trương Tử Thạc ở phía trước có phát , ánh mắt Hương Nhi nhìn , ban đầu là ngọt ngào, sau biến thành ái mộ sâu...
      Last edited by a moderator: 18/12/15
      PhongVy thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 40: Trò chơi mới

      Edit: Panh Hoang

      Đại quân Đông quốc mặc dù rút lui, nhưng cửa thành Nam quốc lại đóng chặt như cũ, tuy rằng Trác Nhiên và Tử Mặc Hàn liên thủ chống lại Kiều Vô Song, nhưng hai người đều có tâm tư riêng.

      Cửa thành Nam quốc trước sau vẫn đóng chặt, cũng chứng thái độ của Tử Mặc Hàn theo khuôn mẫu hai lời. Nhưng, mặc kệ tính kế như thế nào, đám dân chúng cũng cân nhắc được nhiều như vậy.

      Cửa thành bị phong tỏa đến ngày thứ ba, cơ bản hơn phân nửa dân chúng bắt đầu náo loạn.

      Ngày hôm đó, mặt trời chói chang nhô cao, cửa thành Nam quốc cao lớn uy vũ, lúc ánh sáng vàng óng ánh chiếu rọi xuống, tựa như bức tranh thủy mặc tang thương (bể dâu).

      Nhóm binh lính gác cửa thành nghiêm túc nhìn dân chúng chen chúc nhau mà đến, mặc kệ bọn họ làm ồn như thế nào, cửa thành vẫn đóng chặt như trước.

      Ba ngày chưa mở cửa thành, dân chúng Nam quốc đúng là vào được mà cũng ra được, đám dân chúng sôi nổi phẫn nộ : "Mở cửa thành, mau mở cửa thành cho chúng tôi."

      Nhưng, mặc kệ bọn họ huyên náo như thế nào, binh lính giữ thành giống như lúc bọn họ tồn tại.

      Ngay trong lúc vô cùng huyên náo, vị đại nhân dẫn theo hàng quan binh đằng sau, vẻ mặt nghiêm túc ào ào lướt qua dân chúng, đến trước cửa thành.

      Tay vị đại nhân kia giơ hoàng bảng lên, : "Mọi người im lặng."

      Quan viên trung niên này chính là đương triều Thừa tướng Nam quốc, cầm hoàng bảng trong tay giơ lên dán tại tường thành, sau đó nhân tiện : "Hoàng thượng hạ lệnh, trong ba ngày nếu như có ai phát ra hành tung của này, cử người báo có thể thu được năm trăm lượng tiền thưởng, bà con cần kinh hoảng, chỉ cần có thể bắt được này trước thời hạn, cửa thành nhất định mở ra."

      Quan viên xong câu dài, cũng quản đám dân chúng nghị luận sôi nổi, xoay người lập tức rời .

      Trong đám người, vị nữ tử thân mặc trường bào hồng đen, đầu đội áo choàng, đè thấp áo choàng che khuôn mặt nữ tử, chỉ lộ ra đôi môi đỏ mọng câu lên của nàng, chông nàng có vẻ lạ lùng thần bí.

      Dường như từ trong hơi thở của nữ tử phát ra tiếng hừ lạnh khinh thường, nhếch môi kéo ra chút cười lạnh, nàng bỗng xoay người rời .

      Trong lúc nàng trở lại phòng an toàn, Hương nhi canh ở ngoài cửa hai mắt sáng ngời, lập tức dùng giọng ngọt ngào : "Vô Song tỷ tỷ, tại sao tỷ còn chạy loạn khắp nơi, bên ngoài chỗ nào đều cũng truy nã tỷ đấy."

      Lời của Hương Nhi nghe như là lo lắng cho nàng, nhưng, giọng ngọt ngào của nàng lại tăng thêm vài , làm cho ít người chú ý.

      Giọng kia, giống như sợ người xung quanh nghe được.

      Lấy áo choàng che khuôn mặt tuyệt mỹ xuống rất nhanh lên chút cảm xúc khác, nàng trầm mặc , lại bước nhanh vàotrong phòng.

      Thấy Kiều Vô Song trở về, Trương Tử Thạc bỗng ngồi bật dậy từ ghế lên, đến bên cạnh Kiều Vô Song, lo lắng : " sao chứ, bên ngoài chỗ nào cũng truy nã ."

      Kiều Vô Song vừa gỡ áo choàng đầu xuống, vừa đem gói đồ cầm trong tay tùy tiện đặt ở bàn gỗ, giọng vô cùng bình tĩnh : "Đồ chuẩn bị xong chưa, lúc sau, có đội ngũ đến đây đón dâu."

      Trương Tử Thạc và Hương Nhi đưa mắt nhìn nhau, hai người tò mò mở gói đồ ở bàn ra xem, bên trong, đúng là hỉ phục dùng trong lúc thành thân cho dâu chú rể.

      Hỉ phục màu đỏ diễm lệ kia, hoa văn tinh sảo được thêu lên bằng tơ vàng. Trong bao quần áo ngoại trừ hỉ phục hoa lệ ra, còn có trang sức hoàng kim tinh mỹ, mũ đội đầu xa hoa.

      Trong mắt đẹp của Kiều Vô Song lóe ra chút tinh minh, nhìn lướt qua Hương Nhi, như nghĩ tới điều gì đó.

      Ánh mắt lại chợt lóe, bình tĩnh : "Trương Tử Thạc, chúng ta nắm chắc thời gian thay quần áo."

      Đôi con ngươi giảo hoạt của Hương Nhi vừa chuyển, lại dùng giọng ngọt ngào : "Vô Song tỷ tỷ, có phải tỷ tính toán đóng giả dâu, trà trộn ra khỏi thành phải ?"

      Mắt đẹp của Kiều Vô Song để lộ ra chút ý vị thâm trường, cười như cười : "Bằng tôi mua những trang phục này để làm gì?"

      "Nhưng..." Đôi mày thanh tú của Hương Nhi vừa nhíu, vẻ mặt rối rắm : "Muội nghe cửa thành vẫn luôn đóng chặt, coi như tỷ tỷ giả dạng thành dâu, chỉ sợ cũng khó có thể đào thoát được."

      Lông mày Kiều Vô Song nhíu lại, cười như cười : "Tôi tự có kế hoạch của tôi, Hương Nhi, theo tôi vào nhà, giúp tôi thay quần áo."

      Mắt đẹp của Hương Nhi lóe lên chút ánh sáng, bỗng lộ ra chút tươi cười thẹn thùng, sau đó : "Tỷ tỷ trước, bây giờ bụng muội có chút thoải mái."

      tới chỗ này, Hương Nhi sờ sờ bụng, thấy Trương Tử Thạc còn ở đây, khuôn mặt nhắn vừa được tự nhiên còn thẹn thùng.

      Khóe miệng Kiều Vô Song câu lên, ánh mắt chợt lóe, nhếch môi cười : "Được."

      Hai người phân công nhau hành động, Trương Tử Thạc ôm trang phục tân lang vào phòng ngủ của mình, nhìn thấy vải dệt đỏ tươi kia, trái tim bỗng đập "bịch bịch bịch" điên cuồng.

      Tuy rằng biết đây chỉ là màn thành thân giả vờ, nhưng lo lắng hồi hộp xao động ở trong lòng giống như sắp lấy được nữ nhân mình vậy.

      Vuốt ve vải dệt trong tay, tâm tình kích động phức tạp khó có thể bình phục, chỉ môi mỏng của hơi mở, lẩm bẩm : "Vô Song, đời này, Trương Tử Thạc tôi phải cưới..."

      Mà bên kia Kiều Vô Song ngồi ở trước gương đồng, lại hề có động tác gì.

      khuôn mặt tuyệt sắc kia mang theo chút tươi cười bí hiểm, đôi mắt đẹp mê người lóe ra chút tinh minh. Cho đến lúc Hương Nhi vào gian phòng, dùng giọng ngọt ngào nhất của nàng ta : "Vô Song tỷ tỷ, bắt đầu thay quần áo ." Kiều Vô Song mới thu liễm tinh minh ở trong mắt lại.

      Nhưng, Hương Nhi vừa dứt lời, chuẩn tiến lên phía trước để thay quần áo cho Kiều Vô Song, khóe mắt lại bỗng lên chút bạch quang.

      Nàng lập tức cảnh giác, thân mình rất nhanh chợt lóe, muốn phản kích, cái gáy bị nào thứ gì đó hung hăng đập vào, nàng chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, liền 'Phù phù' tiếng, hôn mê bất tỉnh.

      Hoàn Nhan Tuyệt Thế đau lòng vuốt ve ngọc tiêu trong tay, lắc đầu tấm tắc : "Chậc Chậc, để ý bọn ta như vậy cũng phát , nha đầu à, ngươi nên chú ý..."

      Hương Nhi này hiển nhiên đơn giản, nhưng, muốn đấu cùng bọn họ, tuyệt nhiên chính là gặp sư phụ.

      Môi đỏ mọng của Kiều Vô Song câu lên, nhìn Hương Nhi ngã xuống đất ngất , cười càng thêm sáng lạn : "Vở kịch hay lại phải bắt đầu rồi!"

      ——— —————— —————— —————— —————— ————————

      Sắp sang năm mới, thân nhóm, Vãn Hà có chút bận, cho nên trong khoảng thời gian này chỉ có thể tạm thời duy trì chương, hi vọng thân nhóm tiếp tục ủng hộ nhiều hơn, cầu tiến cử, cầu thăm hỏi, nhé~~

      Thân nhóm, có bỏ phiếu, nhanh lên chút nhìn xem Vãn Hà hát dân gian, nhé!
      Last edited by a moderator: 6/5/16

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 41: Ngày đầu tiên (1)

      Edit: Panh Hoang

      Trong cung điện phồn hoa, Trác Nhiên nằm nghiêng ở ghế thái phi, hoàn toàn bày ra tư thế rất nam tính của .

      tay chống đầu, hai mắt nhắm chặt nhìn ra cảm xúc gì, cho đến khi làn gió lạnh thổi từ bên ngoài vào điện, lúc sau mở mắt ra.

      Đôi mắt đen thâm trầm kia lóe ra ánh sáng lạnh như băng, nhếch mội cười nhạt nhẽo, giọng trầm thấp lạnh lẽo giống như hầm băng: "Công việc làm đến đâu rồi?"

      trận gió lạnh quỷ dị thổi qua, bóng dáng Ám Dạ ràng chợt xuất trong tầm mắt, chỉ thấy đơn thuần quỳ gối, cung kính : "Đại vương, Phân Hương hồi ."

      Môi mỏng của Trác Nhiên khẽ nhếch, trong đôi mắt đen thâm trầm toát ra ánh sáng hưng phấn, hơi động chút, thay đổi cái tư thế nằm thoải mái ở ghế thái phi, giãn cánh tay ra chút, giọng vẫn lạnh băng như trước : "."

      Ám Dạ : "Phân Hương , Kiều Vô Song và Trương Tử Thạc tính toán giả dạng thành vợ chồng mới cưới, trà trộn ra khỏi cửa thành."

      "Tử Mặc Hàn hạ lệnh, bất cứ ai tùy tiện mở cửa thành đem trảm lập quyết." tới đây, mắt Trác Nhiên nhíu lại, giọng trầm thấp giống như hầm băng truyền đến: "Nàng tính toán xông vào."

      Kiều Vô Song này, chẳng lẽ sợ chết sao?

      Chẳng biết tại sao, luôn luôn lạnh như băng Trác Nhiên, cho dù đôi khi phát cáu nổi trận lôi đình, nhưng trong lòng lại chưa từng có loại cảm giác mơ hồ chắc chắn này.

      giống như rất muốn bắt lấy Kiều Vô Song, lại giống như rất lo lắng Kiều Vô Song bị tóm được...

      Mà Ám Dạ bên kia lại như nghĩ tới cái gì đí, trong đôi mắt tối tăm chợt lóe, cuối cùng vẻ mặt lại rối rắm : "Đại vương, người của Ám Sát môn đều núp ở gần cửa thành, Kiều Vô Song vừa thân, chính là chui đầu vô lưới."

      Thành Nam quốc cũng như thiên la địa võng, chờ thời cơ thích hợp, là có thể bắt sống Kiều Vô Song.

      Cách này có thể sơ hở, nhưng mà chẳng biết tại sao, Ám Dạ lại cảm thấy lòng mình bây giờ như bị đao cắt.

      Từ trước đến nay Ám Dạ thích che dấu vẻ mặt của mình, nhưng cảm xúc xa lạ này, lại thực khiến cho có chút bối rối.

      bối rối khi bị Trác Nhiên nhìn vào trong mắt, Trác Nhiên gợi môi mỏng lên, cười lạnh : "Ám Dạ, ngươi đây là đau lòng sao?"

      Mặt Ám Dạ sửng sốt, chất phác : "Đau lòng?"

      Trác Nhiên hừ tiếng, cúi đầu vuốt vuốt tay quay phỉ thúy ngón tay cái, nhìn như chút để ý : "Bổn vương tưởng rằng, ngươi và Kiều Vô Song giao lần thủ, bị nàng hấp dẫn sâu."

      ánh mắt như nghĩ đến điều gì đó quăng về phía , lạnh lùng như cũ : "Cho nên lúc biết nàng sắp bị chúng ta bắt được, mới lộ ra vẻ mặt bối rối như thế."

      Mặt Ám Dạ lộ ra vẻ bối rối, liền vội vã cúi đầu, e sợ : "Ám Dạ chỉ là sát thủ, dám nghĩ đến chuyện nhi nữ tình trường, Đại vương quá lo lắng rồi."

      " vậy sao?" Giọng Trác Nhiên ràng mang theo nghi ngờ, nhưng mà, lại chỉ là lạnh lùng hừ tiếng, : "Thời gian ba ngày, hôm nay là ngày đầu tiên, tên Tử Mặc Hàn kia phái ra rất nhiều quân lực, lục soát toàn thành tìm kiếm Kiều Vô Song..."

      Trác Nhiên dừng chút, vẫn chưa tiếp phần sau.

      Ám Dạ hình như hiểu được ý nghĩ của , liền cung kính hỏi: "Đại vương có diệu kế gì?"

      Trác Nhiên nhếch môi cười, đáy mắt lóe ra vẻ giảo hoạt, lạnh lùng : "Chờ người của Tử Mặc Hàn bắt được nàng, ngươi lập tức phái người cướp, nhớ kỹ, đừng bại lộ thân phận."

      Trác Nhiên sao có thể tình hợp tác cùng Tử Mặc Hàn được chứ?

      Ý tưởng của Trác Nhiên là; lợi dụng quân lực của Tử Mặc Hàn lục soát toàn thành tìm kiếm Kiều Vô Song, lại lệnh cho thủ hạ ở lúc người của Tử Mặc Hàn tìm thấy Kiều Vô Song, đến làm bọ ngựa bắt ve, hoàng tước ở phía sau màn.

      Phần danh sách kia còn đáng giá hơn cả ngọc tỷ, là tổ tiên của dùng máu tươi đổi lấy bí mật, tuyệt đối cho phép bất cứ kẻ nào nhìn trộm nội dung phần danh sách kia!

      Ám Dạ cúi đầu, tóc chán che dấu bối rối ở trong đáy mắt , vẫn cung kính như cũ : "Thuộc hạ tuân mệnh."

      Ám Dạ xoay người rời , gió lạnh như băng thổi đánh vào khuôn mặt lạnh lùng của , làm trái tim của càng thêm rét lạnh ——

      Trác Nhiên này, giỏi về tâm kế như thế, Kiều Vô Song có thể tránh được kiếp nạn này sao?

      Mà Tử Mặc Hàn nham hiểm kia, dễ lừa gạt như vậy sao...
      Last edited by a moderator: 6/5/16

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 42: Ngày đầu tiên (2)

      Edit: Panh Hoang

      Dân chúng vẫn chen chúc nhau muốn ra ngoài cửa thành Nam quốc như cũ, đồng thời, đám quân đội ngừng tiến hành lục soát ở trong thành, cả Nam quốc nháy mắt hỗn loạn giống như ngày tận thế.

      Trong lúc tình cảnh ở cổng thành rối loạn đến mức thị vệ sắp thể chống đỡ được, đội ngũ đỏ rực, mang theo tiếng nhạc vui vẻ, hân hoan đến gần cửa thành.

      Binh sĩ gác cửa thành vừa thấy, có người : "Đây là cái gì?"

      "Là đội ngũ đón dâu."

      "Mẹ nó, bây giờ xã hội loạn lạc, còn có người gả cưới."

      Ngay lúc binh lính cửa thành nghị luận sôi nổi, người rất nhanh tiến vào tầm mắt, người vừa đến bên tai đội trưởng thị vệ canh giữ cửa thành mấy câu, vẻ mặt đội trưởng thị vệ kia vốn nghiêm túc, sau khi nghe thấy lời của người vừa đến, biểu cảm mặt càng thêm thận trọng.

      Đội trưởng thị vệ : "Ngươi xác định?"

      Người vừa đến gật đầu khẳng định : "Tin tức truyền ra từ trong miệng Phấn Nghi nương, người tâm phúc bên cạnh Hoàng thượng, tuyệt đối sai."

      Đội trưởng thị vệ nhìn về phía đội ngũ cưới vợ kia, ánh mắt lộ ra chút vẻ tò mò, chỉ thấy chợt cười to : "Bản thân ta muốn nhìn xem, Kiều Vô Song làm cho lòng người cả Nam quốc lo sợ, cùng làm cho Hoàng thượng tức đến giậm chân thề phải bắt được kia, rốt cuộc là dạng nữ nhân gì."

      Đội trưởng thị vệ ngừng cười, bỗng lạnh lùng hừ tiếng, : ", ngăn đội ngũ cưới vợ kia lại."

      "Dạ!"

      Đội trưởng thị vệ câu xuống, mấy người binh lính phía sau, lập tức theo mạch xuống, ngăn cản đội ngũ cưới vợ kia.

      "Đứng lại, các ngươi là ai?"

      đầu đội ngũ đón dâu, chính là Trương Tử Thạc mặc hỉ phục đỏ rực.

      Trương Tử Thạc mặc quần áo tân lang vào xong thoạt nhìn vô cùng vui sướng, vốn tuấn, mặt tươi cười hạnh phúc nhìn qua càng thêm tuấn.

      Thấy có người chặn đường, ánh mắt Trương Tử Thạc chợt lóe, lại cười : "Các vị đại ca, ta biết mấy ngày nay phong tỏa cửa thành, nhưng, ngày tốt tiểu đệ thành thân chính là được đại tiên(thầy bói) chọn ra, ngày lành tháng tốt đến, tiểu đệ sợ qua ngày tốt may mắn, mong rằng các vị đại ca có thể châm chước cho."

      Trương Tử Thạc xong, liền cấp cho bà mối giữ kiệu hoa cái ánh mắt, bà mối kia hiểu ý, nhanh chóng tiến lên, lấy ra cái túi vải, mặt cười mị mị, hai tay trình cho mấy người tiểu binh kia.

      Mấy tên tiểu binh thấy túi vải phình lên kia, biết bên trong nhất định là bạc, bọn họ mặt vừa hưng phấn vừa chờ mong, mặt lại tỏ ra sợ hãi nhìn về phía đội trưởng thị vệ, giống như cảm thấy có chút bối rối với tồn tại của .

      Đội trưởng thị vệ ném qua cái ánh mắt lạnh lùng, : "Lấy ."

      Trương Tử Thạc thấy vẻ mặt đội trưởng thị vệ lạnh như băng, liền cười : "Vị đại ca này, làm phiền ngươi riêng cho tiện."

      Đội trưởng thị vệ hoàn toàn quan tâm, ánh mắt nhìn về phía kiệu hoa náo nhiệt kia, : "Vậy bên trong kiệu là ai?"

      Trương Tử Thạc khẽ cuời, : "Vị đại ca này, trong kiệu hoa đương nhiên là dâu."

      Đội trưởng thị vệ cười lạnh : "Vậy sao."

      Đội trưởng thị vệ cười lạnh tiếng, nhanh chóng rút ra bức hoạ, bỗng nhiên mở ra ở trước mặt Trương Tử Thạc, : "Nữ nhân này là tội phạm truy nã, chúng ta bây giờ có quyền lục soát tìm kiếm người khả nghi."

      xong, quay đầu lại lườm mấy tên tiểu binh ngây ngốc, : "Các ngươi thất thần làm gì, còn mau tra xét."

      Mấy tên tiểu binh cao ngất gật đầu giống như bỏi, run run chạy tới giữ kiệu hoa lại.

      Trong lúc bọn họ tính toán muốn vào lục soát, Trương Tử Thạc nhanh chóng xoay người, lập tức nhảy xuống, sau đó trong nháy mắt, liền vọt đến giữ kiệu hoa, cũng ngăn cản mấy binh linh muốn vào lục soát, : "Mấy vị tiểu ca, chuyện này tốt, dâu còn chưa có bái đường mở khăn voan hồng, may mắn."

      Tuy rằng lúc chuyện mặt tươi cười, nhưng đáy mắt lại lên chút vẻ bối rối.

      Vì thế, cửa thành vốn hỗn loạn, ở đây càng diễn kịch tình càng cháy mạnh, có vẻ càng thêm hoa mắt.

      Trong lúc hai đội nhân mã giằng co với nhau lượng lớn quân đội khác bỗng nhiên hung hăng xông vào tầm mắt.

      Bọn quan binh xông tới ác thanh ác khí (hung dữ) : "Tránh ra, mau tránh ra!"

      ít đội ngũ vừa mới vào đội ngũ đón dâu lâu, đợi mọi người lấy lại tinh thần, đội trưởng ra lệnh câu: "Bọn họ chính là tội phạm quan trọng bị Hoàng thượng hạ lệnh truy nã, bắt toàn bộ bọn họ lại cho ta..."

      ——— —————— —————— —————— —————— ————————

      Ai ôi, bắt toàn bộ bọn họ lại cho ta, nữ chủ có thể bị bắt hay , có thể hay đây. . .
      Last edited by a moderator: 6/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :