1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùm sủng, Chiến thần tiểu cuồng phi - Vãn Hà GoGo (67/119) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 32: Chiến đấu ác liệt (10)


      Edit: Panh Hoang

      Tục ngữ đều đúng; trời chiều đẹp vô hạn, chỉ tiếc gần hoàng hôn.

      Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc mặt trời chiều ngả về tây, ánh sáng màu vỏ quýt lóe ra vầng sáng lộng lẫy, tạo nên cảm giác mộng ảo kỳ diệu, nhưng, chút nhu hòa này, lại vẫn thể sưởi ấm cục diện giằng co bên ngoài thành Nam quốc.

      Mặc cho dân chúng Nam quốc khủng hoảng ra sao, cửa thành vẫn đóng chặt nghiêm cẩn như cũ, mỗi người ở cổng thành chút lơi lỏng, Tử Mặc Hàn muốn nhượng bộ, Trác Nhiên cũng cam chịu yếu thế, tiếp tục giằng co như cũ, màn đêm hiền hòa buông xuống, gió lạnh vù vù thổi tới, lại mang đến thê lương kéo dài.

      Phấn Nghi thiếu kiên nhẫn, liền tự ý nghĩ kế : "Hoàng thượng, có cần thông báo cho ca ca ta , để cho phái viện binh đến đây cứu giúp."

      Phấn Nghi tên là Bắc Minh Phấn Nghi, ca ca của nàng chính là Bắc quốc Minh chủ Bắc Minh Liên Thành.

      Năm năm trước, nàng lấy phương thức hòa thân tiến đến Nam quốc thành thân cùng Tử Mặc Hàn, nhưng bởi vì tính cách quá mức kiêu căng ngạo mạn đắc tội ít tiểu chủ trong hậu cung, ngừng chèn ép, tuy rằng nàng bị phế trừ thân phận nương nương, nhưng bởi vì là công chúa Bắc quốc, cũng luôn luôn theo bên cạnh Tử Mặc Hàn, thay xử lý ít chuyện bí mật.

      Tử Mặc Hàn vuốt vuốt sợi tóc ở trước ngực, vẻ mặt bình tĩnh : " cần."

      Ánh mắt Phấn Nghi chợt lóe, : "Nếu tiếp tục giằng co thêm nữa, dân chúng trong thành càng ngày càng yên lòng."

      Từ Mặc Hàn cười mỉa, : " ngờ bây giờ Phấn Nghi còn mến con dân như thế."

      Mặt Phấn nghi đỏ lên, vội vã cúi đầu, che dấu chút quỷ dị chợt lóe lên trong mắt nàng rồi biến mất.

      "Hoàng thượng đùa, ta sợ nếu như tiếp tục giằng co nữa, làm cho lòng dân hoang mang. Hơn nữa, nếu để cho người Đông quốc thầm chạy tìm viện binh, chẳng phải chúng ta thua sao."

      Tử Mặc Hàn khẽ mỉm cười, mũi lại phát ra tiếng hừ lạnh, giọng trầm thấp còn mang theo thâm ý khác: "Lòng dân hoang mang, lại , chung quanh mấy vạn quân của Trác Nhiên là vạn tinh binh của trẫm, đừng lén ra ngoài tìm cứu viện, cho dù là đánh nhau, trẫm cũng chưa chắc thua."

      "Nhưng, hoàng thượng..."

      Thời điểm Phấn Nghi muốn tiếp, Tử Mặc Hàn chựt cắt ngang lời nàng, quăng cho nàng ánh mắt ý vị thâm trường, lại cười : " ra trẫm thấy rất khó hiểu, lúc vào Như Ý lâu cùng Kiều Vô Song thế nhưng lại gặp thổ phỉ, đêm 30 hàng năm trẫm đều diễu hành chúc mừng, dân chúng Nam quốc ai nhận ra trẫm, vậy mà lại có người dám đánh cướp trẫm."

      tới chỗ này, bỗng hừ lạnh tiếng.

      Sau khi nghe xong, phấn nghi nhanh chóng cúi đầu, mặt thoáng lên chút bối rối, đôi mắt đẹp lại càng lóe lên ánh sáng giảo hoạt.

      lát sau, Phấn Nghi : "Có thể bọn chúng là người của nước khác trà trộn vào."


      Tử Mặc Hàn nhếch môi cười, : "Cũng đúng, nhìn phương pháp bọn chúng sử dụng đao, quả có chút giống đao giả Bắc quốc."

      Đao gải Bắc Quốc, đao là vũ khí thông thường.

      Người học võ dùng cấp lớn có Trường đao, tiểu có thái đao hoặc đao giết heo, nhưng bọn họ có chung điểm chính là, thời điểm làm đao, hai tay thích nắm ở chuôi đao, hướng cần tập kích đối tượng dựng thẳng lên đao vung xuống.

      Mà mấy hắc y sát thủ thần bí kia, đưa tay lên chính là tương tự như thế.

      Vừa nghe Tử Mặc Hàn thế, Phấn Nghi vội vàng : "Hoàng thượng, con dân Bắc quốc hết lòng trung thành có đối đầu cùng ngài."

      Tử Mặc Hàn nhếch môi cười, : "Vội cái gì, trẫm cũng chắc chắn những người kia là con dân Bắc quốc."

      Sắc mặt Phấn Nghi trắng bệch, ánh mắt lên chút bối rối.

      Tuy rằng nàng vẫn luôn cúi đầu, thoạt nhìn bộ dáng rất hèn mọn, nhưng cặp mắt đào hoa kia của Tử Mặc Hàn, giống như có thể nhìn thấu ý nghĩ của Phấn Nghi, con ngươi đen nhánh lóe ra chút ánh sáng sắc bén, nhìn về phía ánh mắt Phấn Nghi, dần dần lạnh như băng.

      Phấn nghi ràng cảm thấy ánh mắt lạnh như băng của Tử Mặc Hàn, ánh mắt nàng chợt lóe, nhanh chóng sang chuyện khác: "Hoàng thượng, ngươi đáp trả ra sao, nếu cứ giằng co như vậy nữa, cũng phải biện pháp nha."

      Mắt thấy sắc trời tối, nếu tiếp tục giằng co nữa, còn đánh nhau, chỉ sợ cũng vì nguyên nhân trời tối, mà chiếu theo kết quả là lưỡng bại câu thương.

      Ban đêm, là thời điểm thích hợp nhất.

      Trong lúc Tử Mặc Hàn mín chặt môi mỏng, vẻ mặt trâm tư, trong quân của Trác Nhiên chợt có động tĩnh.

      Trác Nhiên : "Tử Mặc Hàn, bổn vương nguyện ý lui binh mấy trăm thước, chỉ cần ngươi chịu gặp bổn vương chuyện, mọi thứ đều tốt."

      Ánh mắt Tử Mặc Hàn thoáng lên chút ánh sáng thông minh lanh lợi.

      đương nhiên hiểu được Trác Nhiên muốn làm gì, vì thế lộ ra chút tươi cười tưa như nghiệt, : "Như thế rất tốt, ngươi tạm lui quân ngoài ba trăm thước, trẫm liền mời ngươi vào thành chuyện."

      Phấn Nghi ở bên cạnh : "Hoàng thượng, cẩn thận có trá."

      Tử Mặc Hàn phất phất tay, lộ ra chút tươi cười thần bí, : "Yên tâm, trẫm biết nghĩ gì."

      A, phần danh sách thần bí kia làm cho người ta chen chúc nhau muốn đoạt lấy, tuy rằng biết nội dung cụ thể của phần danh sách kia là gì, nhưng thấy Trác Nhiên muốn đoạt được như vậy, vả lại còn làm cho cảm thấy nó có chút cảm thần bí ....

      ——— —————— —————— ——————


      Chương 33: Chiến đấu ác liệt (11)

      Edit: Panh Hoang

      Màn đêm buông xuống, bầu trời đêm điểm đầy sao, treo thành hình lưỡi liềm màu bạc, trăng sáng chiếu xuống mặt đất, làm cho khắp nơi bao trùm quầng ánh sáng mờ ảo.

      Quân đội của Trác Nhiên lùi ra bên ngoài ba trăm thước, vạn tinh binh của Tử Mặc Hàn cũng nghe lệnh rời , nhưng cửa thành Nam quốc lại vẫn đóng chặt như cũ.

      Nghe được tin tức quân đội Đông quốc rút lui, dân chúng Nam quốc mới an tâm hơn chút, bọn họ vừa mệt mỏi trở về nơi ở của mình, vừa nghị luận sôi nổi.

      "Cũng may cuộc chiến này chưa tới mức đánh nhau, bằng còn phải chết thêm bao nhiêu vong linh nữa đây."

      "Còn phải sao, hàng năm đánh giặc, có muốn để cho đám dân chúng chúng ta sinh sống nữa hay ."

      "Quân đội Đông quốc rút ra ngoài, chúng ta có thể ngủ giấc an ổn rồi."

      Đám dân chúng nghị luận sôi nổi rời , hoàn toàn biết người có tâm nghe được lời của bọn họ vào trong tai.

      Trong phòng an toàn, tổng cộng có ba người, Trương Tử Thạc, Kiều Vô Song, còn có Hương nhi vừa mới quen.

      Trương Tử Thạc thầm đánh giá Hương nhi, nàng thoạt nhìn giống như tiểu nha đầu ngây thơ, đôi con ngươi trong veo như nước luôn tỏ ra hưng phấn cùng tò mò, làm cho bất tri bất giác bắt đầu hoài nghi, có phải bọn họ quá đa nghi hay .

      Trương Tử Thạc quăng cho Kiều Vô Song ánh mắt nghi hoặc, Kiều Vô Song nhếch môi cười, lại trầm mặc .

      Hương nhi chớp chớp đôi mắt trong veo như nước, chốc lại nhìn Kiều Vô Song, chốc lại nhìn Trương Tử Thạc, trong mắt tràn ngập tò mò cùng hưng phấn, chỉ thấy nàng lộ ra chút tươi cười đáng , giọng ngọt ngào : "Kiều tỷ tỷ, Trương ca ca, hai người xứng đôi, hai người ở chung chỗ, quả thực chính là thần tiên quyến lữ, làm cho người ta rất hâm mộ nha."

      Về bình luận của Hương nhi, Trương Tử Thạc và Kiều Vô Song đều có chút suy nghĩ.

      Kiều Vô Song nhíu mày, vẻ mặt thần bí bảo trì trầm mặc, còn Trương Tử Thạc lại có chút ngại ngùng cười cười, vẻ mặt có chút bối rối nhìn nhìn Kiều Vô Song chút, bộ dạng này giống như nai con bị hoảng sợ, nếu như là nữ nhân làm ra dáng vẻ như vậy, có lẽ bị người ta thành thẹn thùng.

      Nhưng đây lại là nam nhân tướng mạo tuấn, kia quả thực là bộ dáng làm cho người khác xấu hổ.

      Thấy thế, lông mày Kiều Vô Song nhíu lại, vô thanh vô tức thở dài tiếng.

      Hương nhi giống như nghe được, vội vàng tò mò hỏi: "Vì sao tỷ tỷ lại thở dài?"

      Kiều Vô Song có chút kinh ngạc, tiếng thở dài của ngay cả chính cũng nghe thấy, Hương Nhi này, lại giống như là nghe rất ràng.


      Đôi mắt thông minh lanh lợi của Kiều Vô Song từ kinh ngạc biến thành mờ mịt, cười thâm ý : "Chẳng qua là cảm thấy thực đáng tiếc, thời buổi loạn lạc này, chúng ta thành thân lại chỉ có thể làm qua loa cho xong."

      Lý do này xác thực vô cùng hợp lý, dù sao mỗi người đàn bà đều hi vọng được tổ chức lễ cưới long trọng lần duy nhất trong đời.

      Vẻ mặt Trương Tử Thạc hơi đổi, đáy mắt lộ ra ái mộ, càng lộ càng ràng.

      Trương Tử Thạc thề son sắt : " yên tâm, sau khi rời khỏi nơi này, tôi mang kiệu tám người khiêng đến, phong phong quang quang rước về nhà."

      Trong tâm Kiều Vô Song lặng lẽ thầm thở dài tiếng.

      biết lời của Trương Tử Thạc đều phải diễn trò, cho nên có thể hiểu ràng, mỗi câu từ miệng đều phát ra từ nội tâm.

      Nhưng...

      Trong đầu của chợt ra dung mạo hại nước hại dân của Hoàng Nhan Tuyệt Thế, nội tâm phức tạp ưu tư lại làm cho khỏi bất an.

      Cái loại bất an này, giống như nữ nhân bắt cá hai tay, điềm báo trước sắp sửa bại lộ.

      Tâm tình bất an càng tăng thêm, làm cho mí mắt Kiều Vô Song chợt nháy điên cuồng mấy cái, vội vàng đứng lên, tuy rằng vẻ mặt lạnh nhạt có biểu lộ cảm xúc ra bên ngoài, lại giọng lại nhanh hơn: "Vậy được rồi, mọi chuyện đều giao lại cho , muộn rồi, tôi quay về nghỉ ngơi trước."

      Vừa dứt lời, Kiều Vô Song giống như là chạy trối chết rời khỏi chỗ này.


      Nhìn thấy bóng lưng Kiều Vô Song rời , ánh mắt ái mộ của Trương Tử Thạc trở nên có chút thất vọng.

      Mà Hương nhi ở bên, đôi mắt trong veo như nước lại lóe ra chút ánh sáng thần bí.

      Trong phòng án toàn còn có ba gian phòng ngủ, Kiều Vô Song trở lại gian phòng của mình, vốn định yên lặng tĩnh tâm, nhưng vừa mới vào cửa, đáy mắt liền lên chút ánh sáng trắng.

      nhất thời cảnh giác, liền vội rút chủy thủ ra chuẩn bị phản kích, nhưng động tác vẫn là chậm bước.

      Chỉ thấy chủy thủ trong tay bị bàn tay lớn hung hăng chụp được, đồng thời, chủ nhân của bóng trắng cũng dùng sức cầm lấy cổ tay của , hơn nữa rất nhanh ép vào góc tường.

      Kiều Vô Song duỗi thẳng chân ra, chuẩn bị đá ra cước, lúc này, tốc độ phản ứng của người nọ càng tăng, chỉnh thân thể dùng sức đặt ở người của , nhiệt độ ấm nóng truyền đến, lại làm cho Kiều Vô Song có loại cảm giác quen thuộc.


      Kiều Vô Song ràng nhận ra độ ấm quen thuộc xuất ở nơi này, chỉ thấy nghiến răng nghiến lợi bất ngờ tục : "Hoàn Nhan Tuyệt Thế, con mẹ nó chạy tới đây làm cái gì!"

      Vừa dứt lời, chợt cảm giác được người đặt ở thân thể càng trở nên nặng, chỉ nghe thấy giọng ấm áp đầy từ tính truyền đến: " ngoan, cho nên tại phải trừng phạt ."

      Vừa dứt lời, Hoàn Nhan Tuyệt Thế nghiêng đầu mỉm cười, trực tiếp hôn lên đôi môi hồng nhuận của Kiều Vô Song.

      "Ưhm..."

      Kiều Vô Song trợn to mắt, vẻ mặt khiếp sợ cùng thể tưởng tượng nổi.

      vậy mà...

      Lại bị người nam nhân này cưỡng hôn!
      Last edited by a moderator: 13/11/15
      PhongVy thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 34: Chiến đấu ác liệt (12)


      Edit: Panh Hoang

      Bên trong gian phòng vẫn tối đen như trước, chỉ có khí là khác biệt từ lúc hai người hôn mãnh liệt, trở nên càng mập mờ.

      Khác với nụ hôn thâm tình triền miên lần trước, lần này, Hoàn Nhan Tuyệt Thế hôn cuồng liệt trong đó còn mang theo loại hương vị trừng phạt, hung hăng đè ở người của Kiều Vô Song, thưởng thức vẻ đẹp hoàn hảo của , lại cho phép giãy giụa chút ít nào.

      Con ngươi thông minh lanh lợi của Kiều Vô Song lóe ra khiếp sợ, cảm xúc khó tin, bất tri bất giác, dung nhan tuyệt mỹ của lên hai đóa đỏ ửng.

      "Ưhm..."

      Kiều Vô Song hé miệng, vừa định mượn cơ hội này chửi ầm lên, sao biết Hoàn Nhan Tuyệt Thế bỗng nhiên lè lưỡi, còn muốn tìm lấy càng nhiều hương thơm của .

      Hai má xinh đẹp của Kiều Vô Song bỗng nhiên đỏ bừng, mắt nàng trừng lớn, đôi tay mãnh mẽ, ràng hung hăng đánh vào trước ngực Hoàn Nhan Tuyệt Thế, lại giống như là gãi ngứa cho , hề phản ứng, cũng có hứng thú với tình hình tại.

      cam lòng yếu thế lẩm bẩm : "Hoàn, Nhan, Tuyệt, Thế, , đồ, hỗn... Ưhm ưhm..." Kiều Vô Song liều mạng giãy giụa, bởi vì Hoàn Nhan Tuyệt Thế thuận theo tư thế chịu buông tha, khiến lúc chuyện hết sức khó khăn, làm cuối cùng câu 'Hỗn đản' từ 'Đản' vẫn chưa xong, Hoàn Nhan Tuyệt Thế kia, đầu lưỡi linh hoạt vừa chuyển, lại bắt đầu dùng đầu lưỡi vừa liếm liếm môi cánh hoa, vừa dùng môi của mình cắn mút môi cánh hoa của .

      Loại hành vi thân mật này, ở trong thế giới của Kiều Vô Song, là trước nay chưa từng có.

      mặt càng khiếp sợ hơn năng lực của Hoàn Nhan Tuyệt Thế còn mạnh hơn , mặt có cách nào thoát khỏi nụ hôn kịch liệt của , cho đến khi trái tim của 'Thình thịch Thình Thịch Thình thịch' đập điên cuồng, trong đầu của chợt lên ý niệm kinh người; có cảm giác giống như mình , chuyện này làm sao có thể!

      lập tức tranh thủ co rụt đầu lưỡi lại, thuận tiện hung hăng cắn lên cánh môi của Hoàn Nhan Tuyệt Thế cái, là dùng hết toàn lực cắn, chỉ chốc lát sau, dòng máu tanh theo nụ hôn mãnh liệt của Hoàn Nhan Tuyệt Thế, chảy vào trong khoang miệng của , vị mặn của máu làm ngực tê rần, nhưng trong lúc đó lại dừng phản kháng.

      giống như là thiếu dưỡng khí, cả người có chút sức lực nào rơi vào trong lòng Hoàn Nhan Tuyệt Thế, Kiều Vô Song cho rằng, chỉ là người này hôn đủ rồi, tự nhiên buông ra.

      Nào biết lúc này đây, Hoàn Nhan Tuyệt Thế giống như là phát điên, ngoại trừ mạnh mẽ hôn khắp bên ngoài môi cánh hoa của , lại càng bắt đầu lộ ra cuồng vọng.

      giống như chuồn chuồn lướt nước hôn lên gương mặt của , hôn vành tai của , làm cho cả người lúc đó như nhuyễn ra. Tay bắt đầu đứng đắn, trước hết là còn cách quần áo, dùng bàn tay to ấm áp vuốt ve, nhìn thấy Kiều Vô Song càng ngày càng vô lực, lại càng trở nên càn rỡ, cả tay trước tiến vào bên trong quần áo, cuối cùng dùng sức kéo cái, chỉ nghe 'Xoẹt' tiếng, quần áo đỏ sẫm bị quăng xa, biết làm như thế nào, lại ở trong nháy mắt, ôm ngang cả người Kiều Vô Song như nhuyễn ra, bóng dáng cao lớn lại hơi nghiêng, tự tay vuốt ve Kiều Vô Song tình loạn ý mê, con ngươi đen láy mê hoặc lòng người, trong bóng đêm chợt lóe thoáng lên chút thần sắc u buồn, giọng giàu từ tính, khàn khàn mang theo mê tình : "Em từng vứt bỏ tôi, bây giờ lại tính toán vứt bỏ tôi nữa sao?"

      Lời của làm Kiều Vô Song cảm thấy bất ngờ.

      từng từ bỏ , bây giờ còn tính toán vứt bỏ ư?

      gì vậy...

      Dường như nhìn ra nghi hoặc của Kiều Vô Song, con ngươi đen láy mê hoặc lòng người của Hoàn Nhan Tuyệt Thế gắt gao khóa chặt , ánh mắt kiên định kia như là bị thương, lại như là chất vấn.

      Chỉ nghe thấy trong giọng của lộ ra đau thương cùng chua sót : "Trương Tử Thạc căn bản xứng với em, coi như em muốn gả cho tôi, cũng nên tìm người kém như vậy đến chọc tức tôi."

      Kiều Vô Song rất nhanh liền phân tích lời của , cũng : "Rốt cuộc là ai, trước kia biết tôi sao?"

      dung nhan xinh đẹp hại nước hại dân của Hoàn Nhan Tuyệt Thế, lộ ra chút bi thương sâu, con ngươi đen láy mê hoặc lòng người có chút u, giọng giàu từ tính có chút chua sót: "Nha đầu, em quả nhiên quên tôi còn mảnh..."

      ——— —————— —————— —————— —————— ————————
      Last edited by a moderator: 8/12/15
      PhongVy thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,163
      Được thích:
      12,952
      Chương 35: Chiến đấu ác liệt (13)

      Edit: Panh Hoang

      Giọng giàu từ tính của Hoàn Nhan Tuyệt Thế tràn ngập chua sót, dung nhan Tuyệt Thế kia, vẻ thống khổ lại làm cho người ta đau lòng.

      câu : "Nha đầu, em quả nhiên quên tôi còn mảnh..."

      câu đơn giản thế thôi, lại làm cho Kiều Vô Song nghe đến lòng đau như dao cắt.

      đại soái ca hại nước hại dân như vậy, nếu Kiều Vô Song biết, làm sao có thể quên chứ?

      Trong đầu Kiều Vô Song nghĩ ra rất nhiều đáp an, cuối cùng, giọng trong trẻo dễ nghe của vang lên, mang theo ít run rẩy : " nhận lầm người rồi."

      Lời của hề có chút sức lực nào, giọng run rẩy bán rẻ tâm động trong lòng .

      hi vọng nhận lầm người, cứ như vậy liền có thể khôi phục lại bình tĩnh trước kia, nhưng nếu như nhận lầm người, trong lòng lại cảm thấy...

      Ngón tay thon dài vuốt ve dung nhan tuyệt mỹ của , ngón tay ấm áp, dạo chơi từng đường nét khuôn mặt khí của , chạm lên mày rậm thon thon của , rồi lại chạm vào chóp mũi đáng của .

      Cuối cùng, lúc ngón tay của di chuyển đến đôi môi phấn nộn đỏ mọng của con ngươi đen láy mê hoắc lòng người thâm tình nhìn , : "Cho dù trải qua nỗi khổ luân hồi, dung nhan của em vẫn mị hoặc mê đắm lòng người như trước, làm sao có thể nhận lầm người được chứ?"

      Kiều Vô Song càng nghe càng mơ hồ, trải qua nỗi khổ luân hồi?

      Đây là ý gì...

      Trong lúc nàng muốn mở miệng hỏi, ngoài cửa chợt vang lên hồi tiếng đập cửa, ngay sau đó, liền truyền đến giọng ngọt ngào của Hương Nhi: "Tỷ tỷ, muội nghe thấy bên trong hình như có tiếng động, tỷ sao chứ?"

      Hoàn Nhan Tuyệt Thế và Kiều Vô Song đồng thời đưa mắt nhìn nhau, con ngươi thông minh lanh lợi của Kiều Vô Song thoáng lên chút ánh sáng, mà Hoàn Nhan Tuyệt Thế cũng chỉ nhướn nhướn mày cười, nhưng khóe miệng hơi nhếch lên, rất nhanh liền rời , ngược lại Kiều Vô Song gục ở người, bộ dáng xem kịch vui.

      Bị loại ánh mắt trêu trọc kia nhìn thẳng, tiểu tâm can của Kiều Vô Song lại nhịn được phù phù phù phù nhảy mấy tiếng, trả lời có chút khó chịu: " nghe lầm, tôi muốn ngủ, nghỉ ngơi ."

      Ngoài cửa lần thứ hai truyền đến giọng ngọt ngào của Hương Nhi: "Được, quấy rầy tỷ tỷ rồi, chúc ngủ ngon."

      Qua lúc lâu sau, Kiều Vô Song xác nhận nghe được tiếng bước chân nữa mới thở ra.

      Nhưng, trong lúc vừa mới xoay mặt, liền thấy khuôn mặt khuôn mặt tuấn tú hại nước hại dân của Hoàn Nhan Tuyệt Thế, chợt ra tươi cười lóa mắt trước tiên trái tim của đập điên cuồng, tiếp theo, cả khuôn mặt giống như bị đun trong nước ấm, nóng hầm hập.

      Vì sao... lại có loại cảm giác có tật giật mình này chứ?

      Cảm giác được Kiều Vô Song khó chịu, Hoàn Nhan Tuyệt Thế nhếch miệng cười, tiếp tục dùng khuôn mặt hại nước hại dân của từ từ mê hoặc Kiều Vô Song có năng lực cự lại.

      hơi động chút, chỉnh đầu thuận tiện chôn lên cái gáy thơm mắt của , giọng giàu từ tính ràng mang theo hưng phấn, rồi lại cố ý giảm thấp giọng xuống: " lo lắng sao?"

      Hơi thở ấm áp của phả vào da thịt của , làm cho trận tâm động.

      Nhưng lại quen thân mật như vậy, cho nên phản xạ tính né tránh, cũng khó chịu : "Ai lo lắng chứ."

      "Lúc nãy em hoàn toàn có thể cho bọn họ biết, nơi này còn có người tồn tại." Hoàn Nhan Tuyệt Thế càng thêm tươi cười rực rỡ.

      Kiều Vô Song nhanh mồm nhanh miệng tiếp tục phản bác: " đừng tự mình đa tình, chúng ta nam quả nữ ở chung phòng, bị truyền ra làm tổn hại phong hóa, làm như vậy hoàn toàn là vì suy nghĩ cho danh tiếng của tôi thôi, tôi với cũng có nửa xu quan hệ."

      Lông mày của Hoàn Nhan Tuyệt Thế hơi nhíu lại, dưới tay vừa động, khóe miệng khẽ nhếch lên xấu xa : "Như vậy, kêu cùng chút quan hệ nào sao?"

      biết là tức giận hay là thẹn thùng, khuôn mặt Kiều Vô Song đỏ như máu, vẻ mặt khó chịu, ánh mắt thể tưởng tượng, thoạt nhìn hết sức sinh động.

      Giọng trong trẻo dễ nghe gần như hét lên: "Hoàn Nhan Tuyệt Thế, chết —— "

      Chết tiệt, vậy mà lại dám can đảm sờ nơi đó của ! (có tí H :v~~~)

      Thân mình Kiều Vô Song ngừng vặn vẹo muốn phản kích , nhưng, lại biết, bờ vai thơm mát của lộ ra nửa lại cỡ nào chọc người...

      Hoàn Nhan Tuyệt Thế chậc chậc : "Chậc, tiểu mèo hoang lại bắt đầu phát uy."

      Dưới bụng Hoàn Nhan Tuyệt Thế dưới bụng căng thẳng, lại có loại cảm giác xúc động.

      Kiều Vô Song liều chết giãy dụa: "Mau buông tay!"

      "Ngày tốt cảnh đẹp như vậy, chúng ta cũng nên lãng phí thời ở trong này." Hoàn Nhan Tuyệt Thế nhếch miệng cười, lại lộ ra chút tươi cười ta ác: "Vẫn là nên nhanh chóng làm chính ..."
      Last edited: 8/12/15
      PhongVy thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 36: Chiến đấu ác liệt (14)

      Edit: Panh Hoang

      Đêm khuya, ánh sao sáng đầy trời mờ dần, ánh trăng sáng cũng bị mây đen che khuất ánh hào quang, cả bầu trời đêm có vẻ tĩnh mịch.

      Cung điện xa hoa, nguyên bản ngói đỏ cao cường( độ bền cao) bị cuồn cuộn khói đậm hun tối đen, lầu các tao nhã cũng bị phá hủy vô cùng thê thảm, thoạt nhìn bề ngoài tuy rằng hết sức bi thảm, nhưng bọn thị vệ trong hoàng cung vẫn tuần tra nghiêm ngặt như trước.

      Có thợ tu sửa gấp trong đêm, lúc này, nhóm đội ngũ từ từ từ đàng xa tới.

      Người tới chính là Trác Nhiên và Tử Mặc Hàn, sát theo phía sau bọn là đám cung nữ và thị vệ.

      Trác Nhiên nhìn thấy tình cảnh hoàng cung Nam quốc lúc này, cả kinh : "Đây là có chuyện gì?"

      Mắt Tử Mặc Hàn lóe ra chút ánh sáng lạnh, lại cười: "Ngươi , còn có thể là ai làm."

      Mắt Trác Nhiên chợt lóe, : " phải là... Kiều vô song làm chứ."

      Trác Nhiên kinh ngạc nghĩ thầm; nàng quả nhiên đủ điên cuồng, lại dám cả gan ném bom hoàng cung Nam quốc.

      Tử Mặc Hàn ngoài cười nhưng trong cười : "Hẳn là có sai."

      Mắt Trác Nhiên tối sầm lại, : "Kiều Vô Song này, đến cùng là nàng muốn làm gì?"

      Tử Mặc Hàn suy tư : "Trẫm cũng rất nghi hoặc, nếu như nàng vì tiền mà đến, chỉ cần giao dịch thành công, cũng cần phải náo động như vậy."

      " như vậy, nàng còn có mục đích khác." Mặt Trác Nhiên trầm tư, thầm : "Như vậy mục đích thực của nàng là cái gì chứ?"

      Tử Mặc Hàn nghĩ nghĩ, bèn đúng lý hợp tình : "Vì chiến tranh."

      Trác Nhiên trận nghi hoặc: "Chiến tranh?"

      Tử Mặc Hàn gật đầu, phân tích : "Tuy rằng ta chỉ có duyên gặp mặt nàng lần, nhưng theo tính cách và thân thủ của nàng có thể đoán được nàng cũng phải là nữ tử bình thường, nàng giống như đặc biệt thích ở trong tình huống nguy cơ trùng trùng, thập diện mai phục an toàn thoát thân."

      Trác Nhiên kiên nhẫn nghe, cũng gật đầu phân tích : " nàng thích chiến tranh cũng đúng hoàn toàn, có lẽ là nàng quá thích khiêu chiến bản thân."

      "Mặc kệ ra sao, thủ pháp của nàng quá mức nham hiểm, tuyệt nể mặt lưu tình." tới đây, ánh mắt Tử Mặc Hàn càng lộ ra lạnh lẽo, nhưng mà mặt lại vĩnh viễn lộ vẻ tươi cười : "Chúng ta hẳn là phải nghĩ cái đối sách, cùng đánh bại nàng."

      " hùng nghĩ giống nhau." Trác Nhiên cười lên xòe bàn tay ra, : "Mặc dù hai người chúng ta đều tự chiếm lĩnh hai nước Đông Nam, nhưng trong lúc đối mặt với nguy cơ, quả hẳn là nên nội ứng ngoại hợp."

      tới đây, ánh mắt Trác Nhiên chợt lóe, bỗng nhiên : "Chỉ cần Nam quốc Hoàng đế nguyện hợp tác cùng bổn vương, Kiều Vô Song này sớm muộn gì cũng bị chúng ta bắt về quy án."

      Con nguơi đen nhánh của Tử Mặc Hàn lóe lên, cười : "Đông quốc Đại vương có diệu kế gì?"

      Trác Nhiên : "Kiều Vô Song nàng rất lợi hại, song cũng chỉ là đơn thương độc mã mà thôi. Thế nhưng nàng thích mạo hiểm, như vậy chúng ta thuận theo lấy lý do này làm mồi nhử. Thả tin tức cho nàng, chỉ cần nàng có thể thoát được vây quét của quân đội Đông quốc và Nam quốc, chúng ta bao giờ ... tìm nàng gây phiền toái nữa, nhưng nếu nàng bị chúng ta tìm được rồi, như vậy, nàng tự nhiên phải giao ra ngọc tỷ của bổn vương, đương nhiên, còn phải bồi thường tổn thất bị cháy nổ của hoàng cung Nam quốc."

      Tử Mặc Hàn còn cân nhắc độ tin cậy của chuyện này, lát sau mới : "Nàng dùng sức người, xâm nhập vào trong quân doanh vạn đại quân của Đông quốc, cũng cắt đầu Trấn quốc Đại tướng quân Đông quốc, có thể tưởng tượng ra, nàng là lạnh lùng cùng mạnh mẽ cỡ nào, làm sao ngươi biết, nàng nhất định bị quân đội của chúng ta bắt được?"

      Trác Nhiên cười thần bí, : "Bổn vương nghe Nam quốc hoàng đế nhiều lần thư từ qua lại cùng Kiều Vô Song, đều là do bồ câu đưa thư là chính, chúng ta đương nhiên là phải dùng hết mọi cách."

      tới đây, Trác Nhiên thần bí cười càng tăng thêm, ánh sáng tinh ranh trong mắt cũng lòe lòe sáng lên.

      "Bổn vương phái người mạch theo hành tung của bồ câu đưa thư, tìm được chỗ núp của Kiều Vô Song, cũng giám thị nhất cử nhất động của nàng, nếu như nàng nguyên ý đánh cược cùng chúng ta phen, bổn vương tự nhiên cũng có diệu kế thời thời khắc khắc biết được chỗ núp của nàng.

      Ý của Trác Nhiên là; để Tử Mặc Hàn, Kiều Vô Song và mình tham gia đánh cuộc lần, đánh cuộc lần này rất đơn giản, chỉ cần nàng có thể thoát khỏi vây bắt của quân binh, nếu như nàng có thể thoát thân, cũng chỉ là ở mặt ngoài hứa hẹn cho nàng an toàn. Nhưng nếu nàng bị bắt, chẳng những nàng thoát thân được, nhất định phải giao ra ngọc tỷ Đông quốc, cùng phần danh sách thần bí quan trọng kia, huống hồ, lấy thủ đoạn tàn nhẫn của nàng, Trác Nhiên cũng tuyệt đối dễ dàng buông tha cho nàng.

      Tử Mặc Hàn tự nhiên hiểu được, Trác Nhiên là muốn hợp lực loại bỏ Kiều Vô Song cũng như tìm về phần danh sách kia, nhưng vẫn đủ nhiệt tình, ở chỗ sâu nhất trong nội tâm , ngoại trừ muốn diệt trừ Kiều Vô Song ra, còn muốn trừ bỏ luôn Nam quốc...

      Hai người tuy rằng mặt mỉm cười, nhưng chung quy chính là giở trò tâm lý chiến mà thôi, Trác Nhiên phải đồ đần, Tử Mặc Hàn cũng ngốc, cho nên, Tử Mặc Hàn cười , : "Nếu như nàng tham gia đánh cược sao?"

      Ánh mắt Trác Nhiên buồn bã, đáy mắt lên chút ánh sáng hung ác, cười lạnh : "Nếu là như vậy, trong lúc nàng nhận được bồ câu đưa, cũng là lúc chết bất đắc kỳ tử bỏ mình."

      Tử Mặc Hàn thầm kinh ngạc; Trác Nhiên này, thủ đoạn vừa tàn nhẫn vừa đê tiện!

      Hai người thương thảo kế sách đối phó Kiều Vô Song suốt đêm, hoàn toàn biết, bóng tối nơi xa, chợt lóe ra chút ánh sáng như như .

      Lúc tia sáng mất , dung nhan hại nước hại dân của Hoàn Nhan Tuyệt Thế lại lên nụ cười sáng lạn : "Nha đầu, tại biết cái gì gọi là làm nên chính rồi chứ."

      Kiều Vô Song lạnh lùng hừ tiếng, : "Trác Nhiên này, hèn hạ."

      ngờ chẳng những thô bạo, còn đê tiện vô sỉ, lại dùng chút thủ đoạn hạ lưu này, quả nhiên là tên bạo quân!

      Hoàn Nhan Tuyệt Thế vừa thu lại ý cười, nhất thời nghiêm túc : "Tính toán đánh cược sao?"

      Con ngươi đen láy của Kiều Vô Song chợt lên chút ánh sáng giảo hoạt, khóe miệng nhếch lên chút cười tự tin, : "Đương nhiên, tôi phải để cho bọn họ biết, cái gì mới gọi là lấy địch vạn..."

      ——— —————— —————— —————— —————— ————————

      Nữ chủ muốn phát uy nha, thân nhóm, thích bài này nhất định phải mạnh mẽ đứng lên ủng hộ nhé, Vãn Hà quỳ gối van xin bình luận, thưởng thức, cám ơn tư mật đạt ~~~
      Last edited by a moderator: 8/12/15
      PhongVy thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 37: Đánh cược

      Edit: Panh Hoang

      Sáng sớm, lúc tia sáng mặt trời đầu tiên chiếu rọi khắp mọi nơi, con bồ câu đưa thư vỗ vội cánh, hạ xuống bên ngoài cửa sổ gian phòng bình thường.

      Bồ câu kêu "Cục cục cục cục", tựa như nhắc nhở chủ nhân bên trong gian phòng tới nhận tin.

      bàn tay ngọc mảnh khảnh trắng noãn chìa ra ngoài cửa sổ, bắt lấy bồ câu đưa thư, đồng thời gỡ lá thư xuống.

      "Trong thư gì?"

      Trong phòng thoáng lên cái bóng trắng, khuôn mặt tuấn tú hại nước hại dân của Hoàn Nhan Tuyệt Thế, tươi cười mặt ra sức quyến rũ bắn ra bốn phía, như là có thói quen tới sau người Kiều Vô Song, duỗi hai cánh tay cường tráng ra, dịu dàng ôm lấy từ đằng sau.

      Đối với cử chỉ thân mật của Hoàn Nhan Tuyệt Thế, Kiều Vô Song rất có hình tượng xoay người liếc mắt xem thường cái.

      Nhưng đành chịu, da mặt người nam nhân này còn dày hơn vách tường, trước sau bảo mãi mà sửa.

      "Còn phải như vậy." Kiều Vô Song nghẹn miệng, : "Giống như chúng ta tối hôm qua nghe được giống nhau, bọn họ muốn đánh cuộc cùng tôi, hạn cho tôi trong vòng ba ngày có thể thoát khỏi vây quét của bọn họ, nếu như thành công, tôi liền có thể tự do tự tại, nếu như thất bại, tôi phải trả lại ngọc tỷ và phần danh sách kia cho Trác Nhiên, còn phải bồi thường tổn thất hoàng cung Nam quốc bị phá hủy."

      Trong đầu Hoàn Nhan Tuyệt Thế lên tình cảnh thực tế hoàng cung Nam quốc bị phá hủy, bỗng nhiên cười cười, hơi hơi cúi đầu, khuôn mặt tuấn tú chôn ở cái gáy thơm mát của Kiều Vô Song, ra sức ngửi mùi thơm của cơ thể nàng, hôn lên da thịt non mềm của , chậc chậc : "Nha đầu, lần sau muốn chơi đùa, cũng đừng ở phá hoại môi trường."

      "Cả người của có xương hả?" Kiều Vô Song bất đắc dĩ đẩy đẩy, có cảm giác, dung nhan tuyệt mỹ của nổi lên hai đóa đỏ ửng, cánh môi đỏ mọng phấn nộn cong lên, vừa mê người vừa đáng .

      đẩy đẩy Hoàn Nhan Tuyệt Thế bám người mình ra, bĩu môi : "Dựa ở người của tôi mệt chết được!"

      Thấy bộ dáng nàng thẹn thùng đáng lại ngọt ngào như vậy, Hoàn Nhan Tuyệt Thế lại chỉ cười toe tóe, cười ha ha ngừng : " người em thơm mà, chỉ thích dựa ở người em."

      Kiều Vô Song trận bất đắc dĩ, sắc mặt chợt nghiêm túc lại : "Đừng làm rộn, tại tôi phải nghĩ cách đối phó bọn họ."

      Thấy mặt nghiêm túc, Hoàn Nhan Tuyệt Thế lập tức đứng thẳng dậy, đồng dạng nghiêm túc : "Em tính toán đối phó làm sao?"

      Con ngươi thông minh lanh lợi của Kiều Sô Song lóe lóe, cười : "Đánh cuộc còn chưa có bắt đầu, cho nên ngày hôm nay tính."

      "Cho nên..." Ánh mắt Hoàn Nhan Tuyệt Thế chợt lóe, chợt vui sướng khi người gặp họa cười : "Em tính toán tiên hạ thủ vi cường sao."_

      Kiều Vô Song gật đầu, vừa vừa lấy bút mực ra, : "Tôi viết phong thư, đồng dạng để bồ câu đưa thư ra ngoài. Đương nhiên, lúc tôi đưa phong thư này ra ngoài, tôi đảm bảo chắc chắn chúng ta rời khỏi lãnh thổ Đông quốc rồi."

      Ánh mắt Hoàn Nhan Tuyệt Thế chợt lóe, bỗng nhiên cúi đầu xuống vuốt vuốt ngọc tiêu xanh biếc trong tay, bất mãn : "Người kia... Trương Tử Thạc nhỉ."

      Bộ dáng kia nhìn ra cũng biết có bao nhiêu khó chịu, mà giọng điệu kia, lại càng để lộ ra vị chua.

      Lông mày Kiều Vô Song nhíu lại, ông gà bà vịt : "Ngày hôm qua tôi cứu tiểu nha đầu, nhìn bộ dáng của ta, hình như rất thích Trương Tử Thạc đấy."

      "Đó là lý do sao?" Hoàn Nhan Tuyệt Thế ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tuấn tú hại nước hại dân vẻ mặt chờ mong lại nghiêm túc nhìn nàng, : "Em ghen, hay là tính toán làm bà mai?"

      Kiều Vô Song xem thường, : "Làm bà mai, tôi là muốn trà trộn từ Nam quốc ra ra bên ngoài."

      Con ngươi đen nhánh mê hoặc lòng người của Hoàn Nhan Tuyệt Thế trợn trừng, lại lộ ra vẻ nguy hiểm, chỉ thấy vội hỏi: "Vậy em muốn làm gì, tôi cho em biết, em chỉ có thể thành thân cùng tôi, cho dù là giả vờ thành thân cùng tên Trương Tử Thạc kia cũng được."

      Hoàn Nhan Tuyệt Thế càng càng gấp, nhìn khuôn mặt hại nước hại dân, biết là bởi vì phẫn nộ, hay là lo lắng, mà cả khuôn mặt tuấn tú biến sắc giống như trong kinh kịch phổ thông thường, lúc hồng, lúc đen, lúc xanh, bộ dáng kia vừa đáng vừa buồn cười, chọc Kiều Vô Song nhịn được cười khúc khích. _

      Hoàn Nhan Tuyệt Thế này...

      người của có khí phách cùng khí chất thần bí mơ hồ, làm cho người ta bất tri bất giác mê muội, nhưng sống chung với mấy ngày qua, mới hiểu được giống như là đại nam hài ngây thơ, có thể làm cho bất tri bất giác tùy theo tâm tình qua lại của .

      Kiều Vô Song hồn nhiên biết, loại tươi cười vui vẻ hiếm thấy này của mê người biết bao.

      Miệng cười vui vẻ kia, làm cho khuôn mặt tuyệt mỹ của lại tăng thêm vài phần tư sắc, bộ dáng thoạt nhìn càng thêm hấp dẫn động lòng người.

      Nhìn thấy nụ cười mặt của , hồn của Hoàn Nhan Tuyệt Thế bất tri bất giác bay mất rồi...

      Nhìn thấy bộ dạng thất thần của , Kiều Vô Song bất đắc dĩ lắc đầu, vươn ra ngón tay, nghịch ngợm gõ cái lên trán của , giọng điệu tuy rằng nghe có chút ngại phiền, nhưng động tác lại ôn hòa cùng giọng ngọt ngào vô cùng thân mật: " cho là là ai, dựa vào cái gì tôi phải gả cho ?"

      Ánh mắt Hoàn Nhan Tuyệt Thế hết sức chăm chú, lại căng thẳng nhìn nàng, hỏi: "Vậy em còn muốn cùng giả vờ thành thân nữa ?"

      Con ngươi thông minh lanh lợi của Kiều Vô Song lóe lên ánh sáng giống như hồ ly giảo hoạt, : "Đương nhiên muốn."

      Chỉ có điều...

      Khuôn mặt tuấn tú của Hoàn Nhan Tuyệt Thế đến gần, có loại cảm giác như trời sụp đất nứt, cả người có cảm giác có loại mơ màng làm bộ như muốn sup đổ. _

      Nhưng, trong lúc vô tình nhìn thấy nụ cười sáng lạn khuôn mặt của Kiều Vô Song, bỗng nhiên ý thức được...

      Chuyện này, hình như cũng có đơn giản như vậy!

      ——— —————— —————— —————— —————— ————————

      Ha ha ha ha ha, Hoàn Nhan Tuyệt Thế đáng , ta cũng nhịn được thương , thân nhóm thương , thích bắt đầu đứng lên ủng hộ .

      Vãn Hà quỳ gối van xin bình luận, cầu thăm hỏi, cầu khen thưởng, cầu tiến cử, các loại cầu ~~~
      Last edited by a moderator: 8/12/15
      PhongVy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :