Chương 81: châm chọc khiêu khích của nàng
Mộc Ly nghe vậy, thân thể run , trong lòng rét lạnh, từng tấc bị đóng băng. Người ta vô tình nhất chính là bậc đế vương phải có đạo lý, ngay cả con ruột mình còn có thể lợi dụng làm gì còn tình người nữa? Quyết tuyệt như thế, tàn khốc như thế, có nghĩ tới , cũng từng bị chính phụ hoàng của mình lợi dụng như vậy?
Thất vọng đau khổ, Mộc Ly quên hỏi thăm cả nhà hoàng gia hồi, quả nhiên là cha nào con nấy.
Lúc đầu khi nghe được mọi chuyện trong miệng Nhan phụ, lòng thương tiếc biến mất còn gì nữa, Mộc Ly cười trào phúng: “Ngài đúng là hoàng đế tốt!” Cũng là phụ thân tốt.
Đúng vậy, sức dụ hoặc của tấm bản đồ kia người có hùng tâm ai lại muốn? Nếu đến chuyện trăm mưu ngàn kế ngay cả con ruột mình vẫn tha, đúng là hoàng đế tốt được vạn dân kính ngưỡng, nhưng phải là người cha tốt, điểm ấy Mộc Ly phủ nhận.
Nhận ra ý trào phúng trong miệng Mộc Ly, Vũ Tiêu Nhiên kinh ngạc, đôi mắt đen tuyền lóe lên tia ảm đạm. Có vài việc nếu quyết định, còn đường lui, có vài việc biết là hiểu lầm, nhưng cũng có biện pháp giải thích, chỉ đành kéo dài, hiểu lầm cứ thế tiếp diễn, cho đến lúc cả hai bên thương tích đầy mình, còn sức rời .
Sau đó, bỏ qua mọi chuyện, lại đành trơ mắt nhìn người kia lướt qua mình, loại cảm giác này, khiến người ta bất đắc dĩ, nhưng vì mục tiêu cuối cùng, số cái nhất định phải hi sinh, mà chữ tình, nhà đế vương bao giờ được chạm đến.
Lần đầu tiên, tức giận vì bị nàng châm chọc khiêu khích. Lần đầu tiên, cãi cọ mà trừng mắt với nàng, nhưng điều này lại khiến lòng Mộc Ly lạnh lẽo, như ngâm trong hồ băng vạn năm, dù người kia có cố sưởi ấm nhưng vẫn thể làm tan băng trong lòng nàng.
“Nàng ngủ sớm, trẫm trước.” Vũ Tiêu Nhiên vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, mặn nhạt bỏ lại câu, ảm đạm xoay người mở cửa bước .
“Vũ Tiêu Nhiên!” Mộc Ly đứng dậy, gọi theo bóng lưng tịch của .
Chương 82: Thái bình thịnh thế
“Sao vậy?” bước tới cửa, bóng dáng hiu quạnh chợt khựng lại.
Nhìn hai thị vệ cung kính quỳ trước cửa, Mộc Ly mở miệng, giọng điệu hàm chứa ý cầu xin, nàng : “Ta muốn ra ngoài chút, xem thời đại thái bình thịnh thế ai xâm phạm, cũng vĩnh viễn xâm phạm người khác mà người tạo nên, được ?”
Thời kì thái bình thịnh thế, bị người xâm phạm, cũng xâm phạm người, có lẽ là lý tưởng của tất cả hoàng đế. Sở dĩ Mộc Ly như vậy, là vì nàng muốn bị nhốt ở đây, nàng muốn quang minh chính đại xem Phượng Lân quốc, chứ phải mỗi tối trèo tường ra ngoài.
Vũ Tiêu Nhiên nắm chặt tay, lạnh lùng bỏ lại câu: “Tùy nàng!” Sau đó xoay người, chút do dự rời , chỉ để lại bóng dáng quạnh tịch.
Vũ Tiêu Nhiên rồi, Mộc Ly vẫn thản nhiên ngồi chủ vị, khóe miệng hơi cong lên, đôi mắt híp thành mảnh trăng non.
“Hoàng Thượng, đêm nay ngài định đến cung của nương nương nào?” Cao công chờ bên ngoài, vừa thấy Hoàng Đế bước ra khỏi Tương Tư các, lập tức chạy nhanh đến.
“ đâu cả, quay về Dưỡng Tâm điện.” Lưu lại vài chữ lạnh như băng, Vũ Tiêu Nhiên bước nhanh về tẩm cung của mình.
“Nhưng mà……” lâu rồi ngài ngủ lại hậu cung, những lời này Cao công công chưa kịp ra, đành chạy theo bước chân của Hoàng đế.
Sáng hôm sau
Bầu trời sáng sủa, ngàn dặm xanh lam, thời tiết hôm nay tốt, giống như tâm trạng của người nào đó, hay chỉ đơn giản bởi vì tâm trạng tốt, nên nhìn cái gì cũng tốt?
Sáng ngủ dậy nhìn thấy mấy vị ôn thần gác cửa, tâm tình Mộc Ly cực kì kích động, tốt quá, rốt cuộc nàng cần nhốt mình cả ngày trong Tương Tư các nữa rồi, hơn nữa có thể quang minh chính đại bước ra ngoài, tuy rằng bây giờ chỉ hạn chế trong phạm vi hoàng cung, nhưng vẫn tốt hơn rất nhiều rồi.
Mộc Ly mặc bộ quần áo dài màu lam nhạt, tóc đen ba ngàn chỉ dùng cây trâm gỗ búi lên nửa, nửa còn lại xõa vai, gió khẽ thổi bay bay, khuôn mặt nhắn hơi ngẩng lên, mặt lộ ra nụ cười lạnh nhạt.
Chương 83: trắng ra phải là tiểu thiếp sao
Chắp tay sau lưng, Mộc Lưng vừa vừa hát tới Ngự Thư phòng, lúc ngang qua hoa viên, nhìn mấy nữ nhân chuyện phiếm trong đó, vốn Mộc Ly định bỏ luôn, ngờ đối phương tha cho nàng.
“Từ từ !” Người đầu tiên nhìn thấy Mộc Ly là Linh Phi, mấy phi tử phía sau đều nhìn về phía Mộc Ly, ánh mắt kia có hèn mọn, có thờ ơ, có cả vui sướng khi người khác gặp họa, chỉ có ánh mắt là thản nhiên mang theo tia thương tiếc.
Mộc Ly cao ngạo ngẩng đầu, mặc kệ tiếng kêu của Linh Phi, nàng có hứng chơi với mấy phi tử mưu quỷ kế này, bây giờ địa vị của nàng có thể mặc kệ bọn họ đúng ?
“Nhan Khuynh Thành, ngươi đứng lại!” thanh lại cao lên quãng tám, Linh Phi này tiến bộ chút nào cả, người ta muốn chuyện với nàng, nàng còn biết sống chết lôi cả tên cả hò người ta ra, chẳng lẽ mấy cái tát lần trước vẫn chưa đủ”
“Sao vậy, Linh Phi nương nương?” Mộc Ly dừng lại nhìn Linh Phi, nếu người ta gọi thẳng tên ra rồi, Mộc Ly cũng thể trở về được? Nếu , người ta lại nghĩ Tây cung hoàng hậu bị phế này lại sợ Linh phi nhất?
“Chẳng lẽ thấy bổn cung cần hành lễ sao? Đầu óc ngươi bị đánh đến nỗi ngu rồi, ngay cả lễ nghi cơ bản cũng hiểu?” Trước giờ Linh Phi đều kiêu ngạo, nhưng lần này nàng ta làm quá rồi. Trước kia, Mộc Ly là Tây cung hoàng hậu, nàng còn chút bận tâm, giờ bị phế, nàng ta lại muốn tới làm phiền, lần trước ăn mấy cái tát, giờ chắc muốn đòi lại đây.
“Lễ?” Mộc Ly khinh thường nhíu mày, ánh mắt che dấu chán ghét đối với Linh Phi: “Ta chỉ hành lễ với người đáng tôn kính, về phần người? xứng!”
Ngươi kính ta ly, ta nhường ngươi trượng! Đây là tôn chỉ của Mộc Ly, giọng của nàng lạnh lẽo như băng tuyết, mang theo ý tứ chán ghét Linh Phi nồng đậm, mấy vị phi tử ở đây đều nghe được, cũng hiểu ra khinh thường trong đó.
Ngay cả lễ tiết cơ bản nhất cũng , lấy đâu ra tư cách đòi người khác hành lễ, phi tử của Hoàng đế thế nào? trắng ra cũng chỉ là tiểu thiếp mà thôi, còn phải chỉ là người trong tam cung lục viện?
Chương 85: Lòng người khó lường
Linh Phi tái mặt nhìn Mộc Ly đắc ý, lạnh lùng hừ mũi, mắt phượng phẫn nộ nhìn thẳng vào Mộc Ly: “Các ngươi dám động thủ, vậy để bản cung đích thân giáo huấn con tiện nhân này!”
Dứt lời, Linh Phi ngẩng cáo đầu, vẻ mặt vặn vẹo tà ác, trước mặt đám mỹ nhân bước tới chỗ Mộc Ly. Mộc Ly khoanh tay, cười tủm tỉm nhìn Linh Phi tới gần, thầm nghĩ: Tốt! Ta động thủ, ngươi lại biết sống chết tự dâng lên cửa, nãi nãi ta ngứa tay đây!
“Linh Phi tỷ tỷ, mong tỷ tha cho nàng ấy.” nữ tử đột nhiên chạy tới, nhìn Linh Phi tức giận mà cầu xin, thầm nháy mắt với Mộc Ly, ý bảo nàng chạy mau.
Mộc Ly bị nữ tử vô danh này làm cho kinh hãi, lúc này ai mà vui sướng khi thấy người gặp họa, nhưng nàng ấy chẳng những bỏ mà còn cầu tình thay cho nàng, chút vậy thôi cũng khiến Mộc Ly cảm động, nhưng trong thâm cung, có người vẫn giữ được tấm lòng tinh khiết lương thiện sao?
Dù sao, lòng người khó lường, ai mà được?
Linh Phi ngạo nghễ liếc nhìn nữ tử xinh đẹp yếu đuối trước mắt, đẩy nàng ra, tức giận : “Như phi, ngươi ít xen vào việc của người khác , chuyện của bản cung tới phiên ngươi nhúng tay vào!”
Thân mình Như phi vốn mảnh mai, bị Linh Phi dùng sức đẩy như vậy, lập tức ngã xuống, may mà mặt đất có cái gì cứng nên bị thương, Như Phi dùng tay đỡ mình dậy, cầu xin : “Linh Phi tỷ tỷ…….”
“Câm mồm!” Còn chưa xong, bị mỹ nhân diễm lệ đưa tay chặn mồm, ngăn cho những lời cầu tình.
Ngoan độc trừng mắt nhìn Như Phi cái, Linh Phi để ý tới sắc mặt Mộc Ly khẽ biến đổi, vẫn bước tới chỗ nàng.
Mộc Ly thầm động thầm nắm chặt tay, khóe môi kín đáo nở ra nụ cười tàn khốc. Mộc Ly giận rồi, tức giận, nàng nhất định phải giáo huấn nữ nhân biết tốt xấu này cho tốt, nếu , nàng ta càng coi ai ra gì!
Last edited by a moderator: 2/10/15