1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trôi nổi trong lãnh cung: Khuynh quốc khí hậu - Hoa Vô Tâm (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 75: Mỗi bước thận trọng, nơi nơi cẩn thận.

      “Phụ thân, người tính khi nào rút lui? Chẳng lẽ người muốn nhìn nữ nhi người chết già trong cung sao?” Trước lạ sau quen, Mộc Ly thẳng vào vấn đề, tiếng “phụ thân” nàng gọi nghe cực kì thuận miệng, tuy trong lòng vui, nhưng cũng có biện pháp khác mà?!!

      Nếu nhập vào thân thể của con ông ta, tiếng “phụ thân” này xem như thiệt thòi mấy.

      “Chẳng lẽ con ngốc đến mức nghĩ rằng ta bỏ qua cho con?” Nhan phụ khẽ xoa chòm râu dê dưới cằm, khuôn mặt già nua tái nhợt lại bị nét ưu sầu bao phủ, ông biết vị quân chủ cao cao tại thượng đó dễ dàng tha cho nữ nhi của mình. Nếu , chỉ là nhốt vào Tương Tư các mà trực tiếp đá ra khỏi cung rồi.

      Tất nhiên Mộc Ly biết “” trong miệng Nhan phụ đến ai, nàng thừa hiểu Vũ Tiêu Nhiên buông tha cho nàng đơn giản như vậy, nhưng cái này phải là mấu chốt. Thủ vệ ở Tương Tư các đông lắm, chỉ cần Nhan phụ nhanh chóng rút lui, nàng có thể trốn ra sớm chút, điểm này Mộc Ly nàng vẫn nắm chắc.

      Nhưng cuối cùng phải xem ai cao tay hơn, là nàng Mộc Ly, hay là Vũ Tiêu Nhiên.

      “Thành nhi à, con đấu lại đâu.” Dường như nhìn ra được Mộc Ly suy nghĩ cái gì, Nhan phụ chỉ ra suy nghĩ trong lòng nàng, tâm kế của thiếu niên thiên tử, con nhóc con sao đấu lại được?

      “Phụ thân, chỉ cần người sớm ngày rút lui là được, con sợ thời gian quá lâu, khiến sinh nghi.” Mộc Ly tự tin cười, đấu được hay phải xem bản thân mình. Lúc trước Tiêu Khuynh Thành có đấu được hay nàng biết, tối thiểu Mộc Ly tin tưởng vào bản thân mình bây giờ, nàng tin người có trí tuệ tiến hóa hơn ngàn năm đấu lại được cổ nhân.

      Nhưng Mộc Ly quên, cổ nhân cổ hủ này phải ai khác, chính là người từ sống trong hoàng cung đầy mưu quỷ kế!

      “Nhiều nhất là nửa tháng nữa, Thành nhi, về sau con phải thận trọng, nơi nào cũng phải cẩn thận, vi phụ giúp được con!” Mắt thấy sắp đến lúc tử biệt, mắt Nhan phụ hơi đỏ lên, ông đưa cho Mộc Ly cái nhẫn, cẩn thận dặn dò: “Cầm lấy cái nhẫn này, về sau có chuyện gì cần hỗ trợ, toàn bộ ‘Vạn Hoa lâu’ Vô Bi đại lục đều có thể dùng được.”
      Last edited by a moderator: 2/10/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 76: Người tính bằng trời tính

      Đêm càng lúc càng đến gần. Mộc Ly là người lạc quan, nàng vuốt chiếc nhẫn tay, tâm tình rất tốt, nàng phải là con của Nhan Phong, cho nên hề có cảm giác gì với ly biệt, nhưng Nhan Phong xem nàng như con ruột. Đưa cho nàng chiếc nhẫn có thể thông hành “Vạn Hoa lâu” toàn Vô Bi đại lục, điểm ấy khiến Mộc Ly có tia áy náy đối với Nhan Khuynh Thành chân chính, nàng chỉ chiếm thân thể của nàng ấy, mà còn cướp cả sủng ái của phụ thân.

      Bàn tay vuốt dần lên dấu chu sa xinh đẹp, khóe môi Mộc Ly khẽ cười nhạt,xem ra bùa hộ mệnh phải chờ thời gian mới sử dụng của nàng cũng phát huy tác dụng!

      Thong thả bước tới hoàng cung, thoáng cái nàng xuyên vào Nhan Khuynh Thành được hai tháng, hôm nay khó khăn lắm Mộc Ly mới được thoải mái chút. Lúc trước ở trong cung luôn phải lo lắng đề phòng đám phi tử của Vũ Tiêu Nhiên có thầm sử dụng mưu quỷ kế để hãm hại mình . Hôm nay khác, giờ nàng phải Tây cung Hoàng Hậu, hơn nữa chuyện của Nhan Phong chắc nhanh thôi, nghĩ đến lâu nữa có thể thoát khỏi cái nhà giam này, tâm trạng của Mộc Ly rất tốt.

      Nhưng mọi chuyện dễ dàng như tưởng tượng của Mộc Ly sao? Điểm ấy chúng ta ai cũng biết được, dù sao, người tính bằng trời tính!”

      Sau khi thuần thục trèo qua Tây Môn tường, Mộc Ly tránh cẩm y vệ, lẻn vào Tương Tư các từ cửa sau, trong các mơ hồ có thể thấy được ngọn đèn dầu Mộc Ly cố ý đốt.

      “Cuối cùng nàng cũng trở lại.” Mộc Ly vừa đẩy cửa vào, bên trong truyền đến giọng trầm ấm. Ngẩng đầu, nàng thấy nam tử dựa vào cạnh cửa, đôi mắt đen sau như bảo thạch mang theo ánh sáng tà tứ nhìn Mộc Ly.

      Mộc Ly kinh ngạc, là ? ta đến làm gì chứ?

      “Ngươi đợi ta? Có chuyện gì à?” Nhíu mày, Mộc Ly rót hai chén trà, chén tự mình uống cạn, chén đưa cho nam tử kia. “ có cái gì ngon, trước uống chén trà nóng.”

      Ngữ khí như vậy, giống như họ sớm biết nhau, thực ra phải vậy.

      “Sao? có việc gì ta được đến tìm nàng sao? Mà hình như nàng kinh ngạc khi thấy ta xuất ?” Nam tử nhận lấy chén trà Mộc Ly đưa, nhìn khuôn mặt bình tĩnh sợn sóng của nàng, quả nhiên là nàng, nữ tử vừa lớn mật lại vừa đặc biệt.
      Last edited by a moderator: 2/10/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 77: Lời đồn mãi là lời đồn

      “Ta phải là người của Hoàng Thái Hậu, ngươi rảnh rỗi có chuyện gì làm hay sao mà đến nơi lao ngục này” Mộc Ly cười nhìn , mặt lộ vẻ mỉa mai. Thái giám này, , nam tử nảy, nàng chỉ cần liếc mắt liền nhận ra chính là tên thái giám áo xanh ngày đó với Hoàng Thái Hậu đến đại lao “thăm” mình. Giờ nghe giọng và ngữ điệu của , ràng phải là thái giám, đôi mắt đen như hắc bảo thạch đó, người gặp qua có mấy người quên được?

      “Ta đối xử với nàng rất tốt, nhưng nàng lại dịu dàng như lời đồn đãi. Trái lại, còn rất to gan, giống như thiên kim khuê các.” đảo cái ly tay hai vòng, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Mộc Ly, bỏ sót tia cảm xúc nào trong mắt nàng.

      “Tò mò ư? Tò mò có thể hại chết mèo đấy, có phải ngươi thích ta nên tò mò ?” ra những lời này, Mộc Ly có chút ngượng ngùng, nhăn mày, nhưng lại lập tức mỉm cười nhìn : “Lời đồn cũng chỉ là lời đồn thôi.”

      “Đúng vậy, lời đồn vẫn mãi là lời đồn, cho nên hôm nay ta mới đến xem nó như thế nào.” chút để ý nhìn Mộc Ly, nam tử khẽ nhắm đôi mắt phượng tà tứ mị hoặc, ngửa đầu uống hết trà.

      Khóe miệng Mộc Ly khẽ nhếch lên, đôi mắt cong thành mảnh trăng non: “Xem xong chưa, xong rồi trả lời mấy vấn đề của ta!”

      Ngữ khí mặn nhạt, trong lời của Mộc Ly thiếu vài phần ấm áp, mà nhiều hơn phần ý lạnh, nàng nhàng dựa vào ghế, cười tà (kiểu cười đúng đắn ấy) nhìn nam tử.

      “Ngươi rốt cuộc là ai? Tới đây có mục đích gì?” đợi nam tử hồi phục tinh thần, đôi mắt lợi hại của Mộc Ly nhìn thẳng , tiếp tục truy vấn: “Ngươi giả làm thái giám vào cung để làm gì, nấp ở chỗ nào?”

      Lời vừa ra khỏi miệng, Mộc Ly bắt đầu hối hận, nàng làm cái gì thế? Sao lại có thể lo lắng thay cho Vũ Tiêu Nhiên, sợ nam tử giả dạng thái giám trước mặt này hại ?

      Đế vương lạnh lùng như núi băng đó, người bình thường có thể tính kế nổi sao? Có lẽ, sớm biết rồi chăng? Mà nam tử trước mắt này, hình như người có sát khí, đây là trực giác của Mộc Ly.
      Last edited by a moderator: 2/10/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 78: xuất của Hoàng Bùi


      “Quên , ta tùy tiện hỏi vậy thôi, ngươi cần trả lời đâu.” Vô lực cúi đầu, Mộc Ly hoàn toàn từ bỏ, đây phải là vấn đề nàng nên hỏi, cũng phải vấn đề nàng cần lo lắng, dù cho Vũ Tiêu Nhiên chết, cũng phải chuyện liên quan đến Mộc Ly nàng, phải là người của nàng, mà nàng cũng chẳng có quan hệ gì với , nên càng phải là người cần lo lắng.

      Nam tử nghi ngờ nhìn Mộc Ly ủ rũ, đôi mắc đen như hắc thạch lóe lên tia sáng kì dị, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên tà tứ, vẫn tức giận với lời lẽ sắc bén lúc nãy của Mộc Ly: “Nàng thiếu ta lần nhân tình.” lần nhân tình mà cho là thú vị, đồng thời là nhân tình khiến rung động.

      “Ta biết ngươi, càng miễn bàn đến cái nhân tình chó má đó.” Mộc Ly ngẩng đầu, nhìn đầy châm biếm, nàng nhớ lần thứ ba gặp ở đâu, càng đừng đến nhân tình nào, thứ sao?

      “Đúng vậy, nàng biết ta, nhưng nàng thiếu ta lần nhân tình.” Nam tử kia vẫn kiên trì.

      Mộc Ly cười, nụ cười lạnh nhạt, mang chút độ ấm, nàng muốn tiếp cái vấn đề nhàm chán này nữa, tùy ý hỏi câu khác: “Ngươi tên là gì?”

      Nam tử cũng cười, cười cách đường hoàng, cười đến nỗi kiềm chế được, nhíu mày nhìn Mộc Ly, khuôn mặt tuấn tú dựa sát vào khuôn mặt nhắn hơi tái nhợt của nàng, nhàng phun ra vài chữ: “Tên ta là Hoàng Bùi, nhớ kỹ đấy, nàng thiếu ta lần nhân tình, bất cứ lúc nào ta cũng có thể tới đòi lại đó.”

      Giọng của nhàng uyển chuyển, như tiếng tình nhân nỉ non, mang theo mê hoặc lòng người. Mộc Ly thầm nghĩ, đúng là TM* muốn hại não nàng mà, nàng muốn chuyển đề tài mà sao khó vậy, im lặng lui lại vài bước. Mộc Ly nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm ấy, hai tròng mắt hắc bạch phân minh khẽ động.

      “Hoàng Bùi…. Hoàng….Bùi………” giọng nỉ non đôi câu, tầm mắt Mộc Ly vẫn nhìn thẳng vào Hoàng Bùi, lơ đãng ngâm dài cuối, trong đầu chợt lóe lên điều gì đó, nhưng khi nàng muốn bắt lấy, nó lại biến mất vô tung vô ảnh.

      “Hừ.” Đắc ý hừ mũi tiếng, Hoàng Bùi nhìn thấy ánh mắt rối rắm của Mộc Ly, bĩu môi, cười tà mị: “Xem ra nàng rất thích tên của ta nhỉ? Ly nhi!”
      Last edited by a moderator: 2/10/15

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 79: TMD tuyệt!*

      TMD: con mẹ nó =w=’’’

      Ly nhi? Mộc Ly toát mồ hôi lạnh, sao người cổ đại cứ thích thêm chữ nhi sau tên thế nhỉ? là tai hại!

      Mộc Ly bắt đầu hối hận, hối hận vì sao ở đại thích xem cổ văn, nếu đến nỗi cái gì cũng biết như bây giờ.

      “Ngươi những tiểu nhân, mà còn tự kỉ nữa.” Mộc Ly nhíu mày nhìn , đôi môi đỏ mọng như trái đào nhếch lên 45 độ, cười đoan trang mà thanh lịch, nhưng tia cười nhạo bên miệng nàng lại tiết lộ tâm trạng của nàng bây giờ.

      Nàng muốn cười cho nam nhân này xem, cười nhạo , còn vì sao phải cười nhạo chỉ có Mộc Ly biết. Tao nhã hào phóng gì chứ, đều là chó má cả, Mộc Ly biết, nếu phải người trời sinh tao nhã, dù có cố thế nào cũng được.

      “Tự kỉ là trời cho, tiểu nhân ư? Vậy làm phiền Ly nhi giải thích cho ta từ này với.” Hoàng Bùi cười tà tứ, nhìn chằm chằm vào cần cổ trắng noãn tì vết của Mộc Ly, đôi đồng tử đen như mực lên tia sáng kì dị.

      “Tiểu nhân…….” Mộc Ly nhíu mày, chỉ cửa sổ mở, cười tà mị mà vô hại: “Tiểu nhân tất nhiên là dám vào bằng cửa chính, cái gọi là tiểu nhân chính là chỉ những tên lén vào lúc chủ nhà ở nhà. Mà ta nghĩ ngươi chính là cái loại tiểu nhân đó.”

      dám tiến vào bằng cửa chính, lén vào? Khóe miệng Mộc Ly giật giật, mình mắng quá ràng rồi? 囧. . .

      “Ha ha…….” Đột nhiên Hoàng Bùi cười to hai tiếng, chợt lóe lên cái, để lại câu: “Ta tìm nàng sau”, người biến mất sau hậu viện Tương Tư các.

      Chân trước Hoàng Bùi vừa mới , sau lưng, đại môn Tương Tư các cũng bị Vũ Tiêu Nhiên đẩy ra. Nhìn Hoàng Đế thân áo trắng đột nhiên xuất , còn ngay sau khi Hoàng Bùi rời , mặt Mộc Ly lên tia kinh ngạc, nhưng chợt hiểu ra, khẽ cười, nếu phải dưới tình huống này, nàng nhất định vỗ tay, quát to tiếng: TMD tuyệt!

      Đáng tiếc hoàn cảnh tại cho phép, nàng cũng thể quỳ xuống hành lễ, hết cách, ai bảo người ta là chúa tể của quốc gia này?

      Chương 80: Đứa của trẫm, phải người nào cũng có tư cách sinh.

      “Hoàng Thượng vạn tuế.” Mộc Ly miễn cưỡng ra vẻ thỉnh an, giọng này Vũ Tiêu Nhiên chưa từng nghe qua. Trước đây, phải lạnh như băng cũng là trợn mắt nhìn .

      Giờ này, ngày này, hôm nay, nàng còn là người trong tam cung lục viện bảy mươi hai phi tần của nữa, tất nhiên cần phải tự xưng nô tỳ với , mà , tuy là chúa tể của quốc gia, cũng còn liên quan gì đến nàng. Nhưng mà vì cái gì lại bỏ lại đám tùy tùng, nửa đêm đến Tương Tư các chứ? Có lẽ chính cũng biết tại sao?

      “Đứng lên .” miễn cưỡng lên tiếng, khuôn mặt tuấn tú lên nét mỏi mệt, tầm mắt lại chưa từng rời khỏi người Mộc Ly.

      Đây phải ánh mắt lạnh như sương, cũng phải ánh mắt tìm tòi đánh giá. Vũ Tiêu Nhiên nhìn thấy trong ánh mắt của nàng như người xa lạ.

      biết được nhìn cái gì, dù sao Mộc Ly bị nhìn đến mức khó chịu, hơi quay đầu chút, giọng Mộc Ly có chút cứng nhắc: “Tạ ơn Hoàng Thượng.”

      “Ừ…” hừ mũi, miễn cưỡng coi như là đáp lại.

      Sau đó, cả hai yên lặng, Vũ Tiêu Nhiên ngồi ghế yên lặng, Mộc Ly nằm ghế Quý phi yên lặng, nàng coi như khí mà cũng vậy.

      Trừ lúc đầu vua và dân còn ân cần thăm hỏi nhau, còn sau đó hai người bọn họ cứ im lặng mà ngồi như vậy.

      Đêm, đen như mực, hành lang treo đủ loại đèn lồng lưu ly, từng tấc tự thiêu đốt bản thân để thắp sáng cho người khác, gió lạnh từ cửa sổ thổi vào làm đèn lồng lắc lư, chiếu lên trần như bóng ma, khí này, có chút quỷ dị!

      Ly kéo chặt cẩm y đen tuyền người mình, nhịn được mở miệng: “Nó…. Đứa bé, đứa bé của Tô quý phi còn nữa sao?” Quả nhiên, độ nhẫn nại của đế vương người bình thường có thể sánh bằng được sao? Nếu , sao Mộc Ly phải mở miệng trước chứ!

      Nhắc tới đứa bé, trong nháy mắt khuôn mặt Vu Tiêu Nhiên cứng đờ, lập tức lại cười tàn khốc: “Đứa của trẫm, phải ai cũng có tư cách sinh!” lên ngôi ba năm, đến giờ ngay cả đứa con cũng có, nguyên nhân trong đó, thể hiểu hết được.
      Last edited by a moderator: 2/10/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :