Chương 79: TMD tuyệt!*
TMD: con mẹ nó =w=’’’
Ly nhi? Mộc Ly toát mồ hôi lạnh, sao người cổ đại cứ thích thêm chữ nhi sau tên thế nhỉ? là tai hại!
Mộc Ly bắt đầu hối hận, hối hận vì sao ở đại thích xem cổ văn, nếu đến nỗi cái gì cũng biết như bây giờ.
“Ngươi những tiểu nhân, mà còn tự kỉ nữa.” Mộc Ly nhíu mày nhìn , đôi môi đỏ mọng như trái đào nhếch lên 45 độ, cười đoan trang mà thanh lịch, nhưng tia cười nhạo bên miệng nàng lại tiết lộ tâm trạng của nàng bây giờ.
Nàng muốn cười cho nam nhân này xem, cười nhạo , còn vì sao phải cười nhạo chỉ có Mộc Ly biết. Tao nhã hào phóng gì chứ, đều là chó má cả, Mộc Ly biết, nếu phải người trời sinh tao nhã, dù có cố thế nào cũng được.
“Tự kỉ là trời cho, tiểu nhân ư? Vậy làm phiền Ly nhi giải thích cho ta từ này với.” Hoàng Bùi cười tà tứ, nhìn chằm chằm vào cần cổ trắng noãn tì vết của Mộc Ly, đôi đồng tử đen như mực lên tia sáng kì dị.
“Tiểu nhân…….” Mộc Ly nhíu mày, chỉ cửa sổ mở, cười tà mị mà vô hại: “Tiểu nhân tất nhiên là dám vào bằng cửa chính, cái gọi là tiểu nhân chính là chỉ những tên lén vào lúc chủ nhà ở nhà. Mà ta nghĩ ngươi chính là cái loại tiểu nhân đó.”
dám tiến vào bằng cửa chính, lén vào? Khóe miệng Mộc Ly giật giật, mình mắng quá ràng rồi? 囧. . .
“Ha ha…….” Đột nhiên Hoàng Bùi cười to hai tiếng, chợt lóe lên cái, để lại câu: “Ta tìm nàng sau”, người biến mất sau hậu viện Tương Tư các.
Chân trước Hoàng Bùi vừa mới , sau lưng, đại môn Tương Tư các cũng bị Vũ Tiêu Nhiên đẩy ra. Nhìn Hoàng Đế thân áo trắng đột nhiên xuất , còn ngay sau khi Hoàng Bùi rời , mặt Mộc Ly lên tia kinh ngạc, nhưng chợt hiểu ra, khẽ cười, nếu phải dưới tình huống này, nàng nhất định vỗ tay, quát to tiếng: TMD tuyệt!
Đáng tiếc hoàn cảnh tại cho phép, nàng cũng thể quỳ xuống hành lễ, hết cách, ai bảo người ta là chúa tể của quốc gia này?
Chương 80: Đứa của trẫm, phải người nào cũng có tư cách sinh.
“Hoàng Thượng vạn tuế.” Mộc Ly miễn cưỡng ra vẻ thỉnh an, giọng này Vũ Tiêu Nhiên chưa từng nghe qua. Trước đây, phải lạnh như băng cũng là trợn mắt nhìn .
Giờ này, ngày này, hôm nay, nàng còn là người trong tam cung lục viện bảy mươi hai phi tần của nữa, tất nhiên cần phải tự xưng nô tỳ với , mà , tuy là chúa tể của quốc gia, cũng còn liên quan gì đến nàng. Nhưng mà vì cái gì lại bỏ lại đám tùy tùng, nửa đêm đến Tương Tư các chứ? Có lẽ chính cũng biết tại sao?
“Đứng lên .” miễn cưỡng lên tiếng, khuôn mặt tuấn tú lên nét mỏi mệt, tầm mắt lại chưa từng rời khỏi người Mộc Ly.
Đây phải ánh mắt lạnh như sương, cũng phải ánh mắt tìm tòi đánh giá. Vũ Tiêu Nhiên nhìn thấy trong ánh mắt của nàng như người xa lạ.
biết được nhìn cái gì, dù sao Mộc Ly bị nhìn đến mức khó chịu, hơi quay đầu chút, giọng Mộc Ly có chút cứng nhắc: “Tạ ơn Hoàng Thượng.”
“Ừ…” hừ mũi, miễn cưỡng coi như là đáp lại.
Sau đó, cả hai yên lặng, Vũ Tiêu Nhiên ngồi ghế yên lặng, Mộc Ly nằm ghế Quý phi yên lặng, nàng coi như khí mà cũng vậy.
Trừ lúc đầu vua và dân còn ân cần thăm hỏi nhau, còn sau đó hai người bọn họ cứ im lặng mà ngồi như vậy.
Đêm, đen như mực, hành lang treo đủ loại đèn lồng lưu ly, từng tấc tự thiêu đốt bản thân để thắp sáng cho người khác, gió lạnh từ cửa sổ thổi vào làm đèn lồng lắc lư, chiếu lên trần như bóng ma, khí này, có chút quỷ dị!
Ly kéo chặt cẩm y đen tuyền người mình, nhịn được mở miệng: “Nó…. Đứa bé, đứa bé của Tô quý phi còn nữa sao?” Quả nhiên, độ nhẫn nại của đế vương người bình thường có thể sánh bằng được sao? Nếu , sao Mộc Ly phải mở miệng trước chứ!
Nhắc tới đứa bé, trong nháy mắt khuôn mặt Vu Tiêu Nhiên cứng đờ, lập tức lại cười tàn khốc: “Đứa của trẫm, phải ai cũng có tư cách sinh!” lên ngôi ba năm, đến giờ ngay cả đứa con cũng có, nguyên nhân trong đó, thể hiểu hết được.
Last edited by a moderator: 2/10/15