Chương 61: Xã hội phong kiến đại gian ác
Editor: thuyvu115257
Gần đến mùa đông, khắp nơi trong nhà tù ẩm ướt u đều tản ra mùi mục nát, hai ngày rồi, Mộc Ly thà ngồi giường nhìn lên trần nhà, nàng hiểu, tại sao trước giờ chưa từng nghe qua tin tức Tô Liên Hinh có thai? nắm đấm chưa đánh đến chỗ của nàng ta, vì sao lại có thể khiến nàng ta sinh non được?
Lẽ nào nữ nhân đó tiếc bất cứ giá nào muốn dồn mình vào chỗ chết sao? Hay là nàng ta chuẩn bị từ trước rồi đến, nàng ta căn bản hề mang thai?
Nhưng mà ai có thể tin nàng đây? Lời tàn khốc lạnh lùng và bóng lưng tuyệt tình của Vũ Tiêu Nhiên trước khi , giống như cây trâm, ghim vào trong lòng nàng đau nhói. Mộc Ly vẫn hiểu, chính là trong tiềm thức hi vọng tin tưởng nàng, nhưng cuối cùng lưu lại cho nàng chỉ là bóng lưng vô tình và ánh mắt hèn mọn khinh thường của mọi người.
Từ khi nào bắt đầu thay đổi đây?
Là từ khi Nhan phụ biết được cảnh ngộ của , hay là đôi con ngươi sâu thẳm u như hắc bảo thạch kia? Mộc Ly tự lẩm bẩm, cuối cùng, nhếch đôi môi có chút tái nhợt cười mỉa mai. Có lẽ việc quan trọng bây giờ phải là làm những thứ vô nghĩa này, việc cần làm trước mắt chính là làm sao thoát ra được?!!
Suy sụp tinh thần rũ đầu xuống, ánh mặt trời u ám chiếu qua cánh cửa sổ mặt phòng giam lên gương mặt chút huyết sắc của nàng, lại tự phát ra loại vẻ đẹp chán chường. Mộc Ly phát toàn thân mình vô lực, bây giờ nàng ngay cả chạy trốn cũng thể! Nhan phụ cái lão hồ ly đó vẫn chưa chính thức rời khỏi triều đình, tại nếu nàng sợ tội bỏ trốn, tất liên lụy tới Nhan Phong nhà dưới trăm hai mươi sáu mạng người!
Nàng có thể mặc kệ lão hồ ly đó, nhưng còn hơn trăm mạng người vô tội, làm sao có thể trơ mắt nhìn bọn họ bị mình liên lụy đây?
Nắm tay càng chặt, Mộc Ly đóng chặt đôi mắt to như ngọc lưu ly lại, lông mày đẹp đẽ đau khổ xoắn xuýt vào nhau, gương mặt nàng đau khổ nhìn xung quanh.
Đợi đến khi mở mắt ra, trước mắt đột nhiên bị trận bóng tối che lại, Mộc Ly cúi đầu nhìn đôi giày Kim long màu vàng mặt đất biết đến đây lúc nào, trong nháy mắt tấm lưng gầy yếu trở nên cứng ngắc, nhưng lập tức lại cười tự giễu.
Chương 62: Tên Hoàng đế kì quái
Editor: thuyvu115257
Lẽ nào người trước mặt đến thấy bóng thấy hình sao? Nếu tại sao nàng biết ta đến khi nào chứ, năng lực phòng ngự của bản thân từ khi nào lại thấp đến nỗi kẻ địch đứng ngay trước mắt cũng biết?
Vũ Tiêu Nhiên vẫn gì, ngồi ở cao nhìn xuống Mộc Ly cúi thấp đầu, con ngươi thâm sâu như hắc bảo thạch dán chặt lên người Mộc Ly, đôi tròng mắt gỡ bỏ lạnh lùng và vô tình thường ngày. Tuy rằng Mộc Ly cúi đầu, nhưng lại lấy được hai mươi vạn phần tinh thần, chẳng biết vì sao, nàng vẫn cảm nhận được hơi thở lạnh như băng giống bình thường người Vũ Tiêu Nhiên.
Dường như như bên người có thay đổi từ loại cảm giác lành lạnh đó trở thành bình ổn hài hòa?
Lặng lẽ giương đôi mắt sáng mang theo hoài nghi, đối diện lại là đôi con ngươi đen nóng rực sâu thẳm, mang theo tiếc thương nhàn nhạt, mang theo chút rầu rĩ, thậm chí còn mang theo chút ảo não, còn lạnh lùng thường ngày, càng còn lãnh khốc vô tình trước kia, khuôn mặt Mộc Ly nhất thời đỏ lên, nàng dường như sinh ảo giác rồi, đây mới thực là Vũ Tiêu Nhiên sao?
Chắc phải đâu!!
Nhưng mà đâu có ai quy định trời sinh phải như thế nào chứ?
Đôi chân vừa nhấc lên, Vũ Tiêu Nhiên hề bận tâm đẩy Mộc Ly cùng ngồi giường gỗ cứng ngắc, đợi Mộc Ly khiếp sợ nhảy dựng lên, kịp thời lên tiếng: "Đêm qua phủ Thừa tướng bị người ám sát, bây giờ Nhan Tương bệnh phải nằm liệt giường".
"Cái gì?" Mộc Ly khỏi đỏ mặt, kinh ngạc quay mặt sang khuôn mặt bình thản mà tuấn tú của Vũ Tiêu Nhiên, nàng hiểu tại sao lại kì quặc chạy đến với nàng những lời như có như này, chuyện khiến nàng kinh ngạc cũng phải là chuyện Nhan tướng phủ bị người ta ám sát, mà là thay đổi thái độ của .
phải Mộc Ly nàng máu lạnh, nàng cũng phải lo lắng cho người Nhan gia, mà nàng biết đây chỉ là mưu kế Nhan Tương dùng để rút lui khỏi triều đình, chỉ cần Nhan Tương "chết" rồi, mới có thể hoàn toàn thoát khỏi phân tranh trong triều đình.
Nàng mới hại quý phi của sinh non, phải nên đến tìm nàng tính sổ sao? Sao lại thành đến truyền tin tức thế này?
"Trẫm phái ngự y tốt nhất qua đó, những việc này, nàng cần lo lắng" Những việc này nàng cần lo lắng, chí ít việc cần phải lo lắng phải những việc này. Vũ Tiêu Nhiên liếc nhìn Mộc Ly kinh ngạc há hốc mồm, chỉ nghĩ rằng nàng lo lắng cho thương thế của thừa tướng, biết gì, cho nên trước tiên lời an ủi nàng . Dù sao, trong lòng cũng thẹn với người ta!
Những việc này nàng cần lo lắng, có thể yên tâm lên đường rồi! Mộc Ly bực mình nghĩ, sao lại có cảm giác giống như dặn dò nàng về việc hậu thế này?
Chương 63: Nụ hôn bá đạo
Editor: thuyvu115257
Dửng dưng liếc nhìn gã Hoàng đế bên cạnh có chút khó chịu, quả nhiên dân thường thể dự đoán được, ngồi nền nhà mà cũng khó chịu như vậy, vậy việc gì phải ngồi xuống cùng với nàng chứ? Nàng có bắt buộc mà!
Mộc Ly quay đầu cúi xuống, ủ rũ : "Ngươi có việc gì muốn cứ thẳng ra !"
Chắc là có chuyện muốn với nàng, nếu tại sao trong nhà tù chỉ còn lại và nàng?!!
Vũ Tiêu Nhiên thấy Mộc Ly bực mình cúi đầu, nhàng hít hơi, vểnh đôi môi mỏng phân minh lên đè thấp thanh đến thể nghe thấy được khẽ bên tai nàng: "Còn kiên cường hơn ta tưởng, nàng như vậy, rất tốt!"
Kiên cường hơn ta tưởng, nàng như vậy, cho dù gặp phải khó khăn gì vẫn có thể phản kháng, cũng quyết để cho mình chịu thiệt, cho nên, rất tốt!
xưng là "ta" mà phải "trẫm", giống như những gì Mộc Ly lúc đầu, đứng ở góc độ của người bình thường, chứ phải Thiên tử cao cao tại thượng!
"Vũ Tiêu Nhiên, ngươi có ý gì?" có xưng hô, nàng gọi thẳng tên , thực tiễn nàng lên đường chứ? nhàng, Mộc Ly hỏi rất khẽ, đôi mắt lưu ly long lanh ánh nước nhìn thẳng vào tên Hoàng đế khẽ cau mày, nàng tin nếu muốn nàng chết, nàng thể chết! Nhiều nhất chí có thể giãy chết mà thôi.
Chỉ vì dấu chu sa xinh đẹp tay vẫn chưa thể bảo vệ nàng, chỉ vì là vị vua lạnh lùng vô tình của Phượng Lân quốc, cho dù Mộc Ly nàng có trí tuệ tiến hóa hơn bọn họ mấy ngàn năm, cuối cùng cũng là ở trong địa bàn của người ta, đấu lại !
Ai mà sợ chết? Mộc Ly nàng cũng sợ! Huống chi còn chết oan uổng như vậy!
Đoán được trong lòng nàng nghĩ gì, nhếch khóe môi mỏng khẽ nở nụ cười với nàng, nụ cười này nghiêng nước nghiêng thành, nụ cười này sáng lạn như ngưng tụ tinh hoa của đất trời, nụ cười này có chút xa cách nào, giống như và nàng vốn dĩ nên tay bắt mặt mừng, chứ phải lạnh lùng đối đầu với nhau, cũng là nụ cười này khiến cho những thứ vốn nên xảy ra chậm rãi đâm rễ sâu vào tận đáy lòng.
Đột nhiên, lúc Mộc Ly nhìn Vũ Tiêu Nhiên đến sững sờ, thuận thế tiến công hung hăng hôn lên đôi môi mọng nước có chút tái nhợt của nàng, thân thể nóng hổi dán chặt lên tấm thân bé gầy yếu của nàng, bá đạo để lại chút vết tích, bàn tay to rộng nắm chặt lấy cánh tay giãy giụa loạn xạ của nàng!
Last edited by a moderator: 2/10/15