1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trôi nổi trong lãnh cung: Khuynh quốc khí hậu - Hoa Vô Tâm (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 61: Xã hội phong kiến đại gian ác
      Editor: thuyvu115257




      Gần đến mùa đông, khắp nơi trong nhà tù ẩm ướt u đều tản ra mùi mục nát, hai ngày rồi, Mộc Ly thà ngồi giường nhìn lên trần nhà, nàng hiểu, tại sao trước giờ chưa từng nghe qua tin tức Tô Liên Hinh có thai? nắm đấm chưa đánh đến chỗ của nàng ta, vì sao lại có thể khiến nàng ta sinh non được?

      Lẽ nào nữ nhân đó tiếc bất cứ giá nào muốn dồn mình vào chỗ chết sao? Hay là nàng ta chuẩn bị từ trước rồi đến, nàng ta căn bản hề mang thai?

      Nhưng mà ai có thể tin nàng đây? Lời tàn khốc lạnh lùng và bóng lưng tuyệt tình của Vũ Tiêu Nhiên trước khi , giống như cây trâm, ghim vào trong lòng nàng đau nhói. Mộc Ly vẫn hiểu, chính là trong tiềm thức hi vọng tin tưởng nàng, nhưng cuối cùng lưu lại cho nàng chỉ là bóng lưng vô tình và ánh mắt hèn mọn khinh thường của mọi người.

      Từ khi nào bắt đầu thay đổi đây?

      Là từ khi Nhan phụ biết được cảnh ngộ của , hay là đôi con ngươi sâu thẳm u như hắc bảo thạch kia? Mộc Ly tự lẩm bẩm, cuối cùng, nhếch đôi môi có chút tái nhợt cười mỉa mai. Có lẽ việc quan trọng bây giờ phải là làm những thứ vô nghĩa này, việc cần làm trước mắt chính là làm sao thoát ra được?!!

      Suy sụp tinh thần rũ đầu xuống, ánh mặt trời u ám chiếu qua cánh cửa sổ mặt phòng giam lên gương mặt chút huyết sắc của nàng, lại tự phát ra loại vẻ đẹp chán chường. Mộc Ly phát toàn thân mình vô lực, bây giờ nàng ngay cả chạy trốn cũng thể! Nhan phụ cái lão hồ ly đó vẫn chưa chính thức rời khỏi triều đình, tại nếu nàng sợ tội bỏ trốn, tất liên lụy tới Nhan Phong nhà dưới trăm hai mươi sáu mạng người!

      Nàng có thể mặc kệ lão hồ ly đó, nhưng còn hơn trăm mạng người vô tội, làm sao có thể trơ mắt nhìn bọn họ bị mình liên lụy đây?

      Nắm tay càng chặt, Mộc Ly đóng chặt đôi mắt to như ngọc lưu ly lại, lông mày đẹp đẽ đau khổ xoắn xuýt vào nhau, gương mặt nàng đau khổ nhìn xung quanh.

      Đợi đến khi mở mắt ra, trước mắt đột nhiên bị trận bóng tối che lại, Mộc Ly cúi đầu nhìn đôi giày Kim long màu vàng mặt đất biết đến đây lúc nào, trong nháy mắt tấm lưng gầy yếu trở nên cứng ngắc, nhưng lập tức lại cười tự giễu.


      Chương 62: Tên Hoàng đế kì quái
      Editor: thuyvu115257


      Lẽ nào người trước mặt đến thấy bóng thấy hình sao? Nếu tại sao nàng biết ta đến khi nào chứ, năng lực phòng ngự của bản thân từ khi nào lại thấp đến nỗi kẻ địch đứng ngay trước mắt cũng biết?

      Vũ Tiêu Nhiên vẫn gì, ngồi ở cao nhìn xuống Mộc Ly cúi thấp đầu, con ngươi thâm sâu như hắc bảo thạch dán chặt lên người Mộc Ly, đôi tròng mắt gỡ bỏ lạnh lùng và vô tình thường ngày. Tuy rằng Mộc Ly cúi đầu, nhưng lại lấy được hai mươi vạn phần tinh thần, chẳng biết vì sao, nàng vẫn cảm nhận được hơi thở lạnh như băng giống bình thường người Vũ Tiêu Nhiên.

      Dường như như bên người có thay đổi từ loại cảm giác lành lạnh đó trở thành bình ổn hài hòa?

      Lặng lẽ giương đôi mắt sáng mang theo hoài nghi, đối diện lại là đôi con ngươi đen nóng rực sâu thẳm, mang theo tiếc thương nhàn nhạt, mang theo chút rầu rĩ, thậm chí còn mang theo chút ảo não, còn lạnh lùng thường ngày, càng còn lãnh khốc vô tình trước kia, khuôn mặt Mộc Ly nhất thời đỏ lên, nàng dường như sinh ảo giác rồi, đây mới thực là Vũ Tiêu Nhiên sao?

      Chắc phải đâu!!

      Nhưng mà đâu có ai quy định trời sinh phải như thế nào chứ?

      Đôi chân vừa nhấc lên, Vũ Tiêu Nhiên hề bận tâm đẩy Mộc Ly cùng ngồi giường gỗ cứng ngắc, đợi Mộc Ly khiếp sợ nhảy dựng lên, kịp thời lên tiếng: "Đêm qua phủ Thừa tướng bị người ám sát, bây giờ Nhan Tương bệnh phải nằm liệt giường".

      "Cái gì?" Mộc Ly khỏi đỏ mặt, kinh ngạc quay mặt sang khuôn mặt bình thản mà tuấn tú của Vũ Tiêu Nhiên, nàng hiểu tại sao lại kì quặc chạy đến với nàng những lời như có như này, chuyện khiến nàng kinh ngạc cũng phải là chuyện Nhan tướng phủ bị người ta ám sát, mà là thay đổi thái độ của .

      phải Mộc Ly nàng máu lạnh, nàng cũng phải lo lắng cho người Nhan gia, mà nàng biết đây chỉ là mưu kế Nhan Tương dùng để rút lui khỏi triều đình, chỉ cần Nhan Tương "chết" rồi, mới có thể hoàn toàn thoát khỏi phân tranh trong triều đình.

      Nàng mới hại quý phi của sinh non, phải nên đến tìm nàng tính sổ sao? Sao lại thành đến truyền tin tức thế này?

      "Trẫm phái ngự y tốt nhất qua đó, những việc này, nàng cần lo lắng" Những việc này nàng cần lo lắng, chí ít việc cần phải lo lắng phải những việc này. Vũ Tiêu Nhiên liếc nhìn Mộc Ly kinh ngạc há hốc mồm, chỉ nghĩ rằng nàng lo lắng cho thương thế của thừa tướng, biết gì, cho nên trước tiên lời an ủi nàng . Dù sao, trong lòng cũng thẹn với người ta!

      Những việc này nàng cần lo lắng, có thể yên tâm lên đường rồi! Mộc Ly bực mình nghĩ, sao lại có cảm giác giống như dặn dò nàng về việc hậu thế này?

      Chương 63: Nụ hôn bá đạo
      Editor: thuyvu115257



      Dửng dưng liếc nhìn gã Hoàng đế bên cạnh có chút khó chịu, quả nhiên dân thường thể dự đoán được, ngồi nền nhà mà cũng khó chịu như vậy, vậy việc gì phải ngồi xuống cùng với nàng chứ? Nàng có bắt buộc mà!

      Mộc Ly quay đầu cúi xuống, ủ rũ : "Ngươi có việc gì muốn cứ thẳng ra !"

      Chắc là có chuyện muốn với nàng, nếu tại sao trong nhà tù chỉ còn lại và nàng?!!

      Vũ Tiêu Nhiên thấy Mộc Ly bực mình cúi đầu, nhàng hít hơi, vểnh đôi môi mỏng phân minh lên đè thấp thanh đến thể nghe thấy được khẽ bên tai nàng: "Còn kiên cường hơn ta tưởng, nàng như vậy, rất tốt!"

      Kiên cường hơn ta tưởng, nàng như vậy, cho dù gặp phải khó khăn gì vẫn có thể phản kháng, cũng quyết để cho mình chịu thiệt, cho nên, rất tốt!

      xưng là "ta" mà phải "trẫm", giống như những gì Mộc Ly lúc đầu, đứng ở góc độ của người bình thường, chứ phải Thiên tử cao cao tại thượng!

      "Vũ Tiêu Nhiên, ngươi có ý gì?" có xưng hô, nàng gọi thẳng tên , thực tiễn nàng lên đường chứ? nhàng, Mộc Ly hỏi rất khẽ, đôi mắt lưu ly long lanh ánh nước nhìn thẳng vào tên Hoàng đế khẽ cau mày, nàng tin nếu muốn nàng chết, nàng thể chết! Nhiều nhất chí có thể giãy chết mà thôi.

      Chỉ vì dấu chu sa xinh đẹp tay vẫn chưa thể bảo vệ nàng, chỉ vì là vị vua lạnh lùng vô tình của Phượng Lân quốc, cho dù Mộc Ly nàng có trí tuệ tiến hóa hơn bọn họ mấy ngàn năm, cuối cùng cũng là ở trong địa bàn của người ta, đấu lại !

      Ai mà sợ chết? Mộc Ly nàng cũng sợ! Huống chi còn chết oan uổng như vậy!

      Đoán được trong lòng nàng nghĩ gì, nhếch khóe môi mỏng khẽ nở nụ cười với nàng, nụ cười này nghiêng nước nghiêng thành, nụ cười này sáng lạn như ngưng tụ tinh hoa của đất trời, nụ cười này có chút xa cách nào, giống như và nàng vốn dĩ nên tay bắt mặt mừng, chứ phải lạnh lùng đối đầu với nhau, cũng là nụ cười này khiến cho những thứ vốn nên xảy ra chậm rãi đâm rễ sâu vào tận đáy lòng.

      Đột nhiên, lúc Mộc Ly nhìn Vũ Tiêu Nhiên đến sững sờ, thuận thế tiến công hung hăng hôn lên đôi môi mọng nước có chút tái nhợt của nàng, thân thể nóng hổi dán chặt lên tấm thân bé gầy yếu của nàng, bá đạo để lại chút vết tích, bàn tay to rộng nắm chặt lấy cánh tay giãy giụa loạn xạ của nàng!
      Last edited by a moderator: 2/10/15

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 64: Dựa vào trẫm là Hoàng đế!
      Editor: thuyvu115257


      "Vũ... Ô!!" Mộc Ly vừa mở miệng liền bị Vũ Tiêu Nhiên hung hăng tấn công, nụ hôn của vừa bá đạo vừa mang theo xâm chiếm ai bì nổi. Mộc Ly muốn giãy giụa, nhưng sức lực làm sao qua được vị thiên tử trẻ tuổi cao cao tại thượng này?

      Vũ Tiêu Nhiên nhắm chặt mắt dường như hôn rất nhập tâm, Mộc Ly đau khổ phát ra rằng người nam nhân này những rất đẹp trai mà lông mi còn đặc biệt dài, nhìn vẻ mặt say đắm của Mộc Ly dần dần giãy giụa nữa, nàng nghênh đón , nàng chỉ đứng im mặc cho hôn.

      tại nàng hiểu tâm tư của , cũng biết rốt cuộc xử lý nàng thế nào, nếu phản kháng được, thôi phản kháng nữa, dù sao cũng chỉ là nụ hôn thôi mà, nàng mới tính toán cái hôn như những người khác, cái thứ có tình cảm này chẳng có ý nghĩa gì với nàng!

      Đại lao u ám ẩm ướt, chiếc giường cứng, hai thân thể nóng như lửa cách tầng áo quần ôm hôn nhau chặt, đến gần mới nhìn , nam nhân bá đạo giữ chặt cánh tay giãy giụa của nữ nhân, dần dần có lẽ hết sức rồi, cho nên nữ tử giãy giụa nữa, đứng im mặc cho hôn.

      Vũ Tiêu Nhiên hôn cuồng nhiệt, hôn hết lòng hết dạ, nhưng ai mà biết được sau khi nụ hôn này qua sao chứ?

      Mãi đến khi hai người đều thở hồng hộc Vũ Tiêu Nhiên mới cam lòng mà buông tay, Mộc Ly trừng mắt nhìn tên đầu sỏ tỏ vẻ đắc ý, cam lòng giơ tay lên chuẩn bị chùi đôi môi sưng đỏ, lại bị Vũ Tiêu Nhiên ngăn lại.

      " được lau!" Híp mắt lại đầy nguy hiểm, Vũ Tiêu Nhiên liếc nhìn bộ dạng Mộc Ly cam lòng, khóe miệng cũng vì thế tự chủ mà giương lên.

      "Dựa vào cái gì" Mộc Ly cười lạnh, tay dùng chút lực, cuối cùng vẫn lau sạch vết tích Vũ Tiêu Nhiên lưu lại môi nàng, nàng biết tại sao mình lại hỏi câu giống như người tình giận dỗi vậy, đợi đến khi muốn nuốt lại, muộn rồi.

      "Dựa vào trẫm... là Hoàng đế" thanh như muỗi, mấy chứ sau bị nuốt vào trong, chỉ vì chắc chắn, thể , thậm chí dám , Đế vương, có trách nhiệm của , cũng có tôn nghiêm của bậc Đế vương, bất cứ ai cũng được xem thường tôn nghiêm của !

      Chương 65: Ba ngày sau phế Hậu
      Editor: thuyvu115257

      "Dựa vào việc trẫm là Hoàng đế!" Mộc Ly lẩm bẩm nhắc lại câu này, cuối cùng, nhếch đôi môi sưng đỏ lên cười lớn: "Địa lao ẩm ướt, người long thể tôn quý, thích hợp ở nơi này, nô tì cung tiễn Hoàng thượng!"

      Sao nàng lại ngốc đến mức quên được, hơi thở người này phát ra lạnh nhạt và nhã nhặn, vẫn là Hoàng đế cao cao tại thượng!

      Còn Mộc Ly nàng, sao ngốc tới nỗi nghe câu chuyện của Nhan phụ mà thay đổi cách nhìn với ? Có lẽ cái tính coi mạng người như cỏ rác chỉ là mặt, ai có thể biết được rốt cuộc là người như thế nào? Hoàng tử có thể bình an lớn khôn trong thâm cung tất phải có thủ đoạn hơn người!

      Còn Mộc Ly, là quá ngốc, quá ngốc, lòng dạ trước sau vẫn đủ tàn nhẫn, vốn cho rằng bản thân đủ bình tĩnh, đủ ác độc, lại ngờ tới còn lâu mới đủ!

      Vũ Tiêu Nhiên giận rồi, đứng dậy khỏi giường, hai tròng mắt lạnh như hắc diệu thạch từ cao vô tình liếc nhìn Mộc Ly, hơi thở ở người cũng nháy mắt liền thay đổi thành lạnh như băng, cười lạnh, phun ra từ kẽ răng vài chữ nghe rất vô tình: "Ba ngày sau phế Hậu, ngươi tốt nhất nên chuẩn bị cho tốt!!"

      Vòm ngực bình tĩnh lâu nhảy loạn, có loại tức giận khiến đè nén được, giống như muốn nổ tung ra vậy.

      "Vậy sao?" Nhướn lông mày lên, Mộc Ly bình thản tiếp lời : "Vậy Nhan Khuynh Thành ta lại lần nữa cảm tạ Hoàng đế bệ hạ rồi!"

      Sau đó, Mộc Ly cúi người, cung kính ưu nhã lạy Vũ Tiêu Nhiên cái, biểu thị cảm tạ, ràng biết như thế càng khiến vị Đế vương trẻ tuổi này nổi giận, nhưng thể làm như vậy.

      Là cảm tạ, hề để ý đến chút đau lòng như có như ở trong tim, là lòng cảm tạ, nàng vốn lòng muốn rời khỏi cung, nghe được tin này là nên cảm tạ!

      Chẳng qua phế Hậu dễ dàng như vậy sao? Trực giác cho nàng biết, mưu bên trong này nàng nên đụng vào, bởi vì nước quá sâu, hoặc là trước khi bản thân biết được chân tướng phải bỏ mạng.

      "Nhan, Khuynh, Thành, người là Nhan Khuynh Thành sao?" Mỗi từ mỗi câu, rất rất mềm truyền đến, đến nỗi nếu như Mộc Ly vểnh tai lên chăm chú nghe, căn bản hiểu được gì.


      Chương 66: Hay cho Nhan Khuynh Thành
      Editor: thuyvu115257


      "Cái gì cơ?" Phản xạ có điều kiện hỏi lại câu, trong lòng Mộc Ly càng có dự cảm chẳng lành.

      "Ha ha, hay cho Nhan Khuynh Thành!" Vũ Tiêu Nhiên đợi nàng phản ứng lại, đôi con ngươi sáng như sao nhìn chằm chằm vào cây cột gỗ của nhà lao chứ nhìn nàng, chỉ cau mày dò xét được gì, tiếng cười lớn "ha ha" châm chọc tắt.

      Tà áo bay, cẩm bào hoa văn tối màu vẽ lên đường cong trung, Vũ Tiêu Nhiên dứt khoát rời , cách quyết liệt dây dưa, khuôn mặt phân trắng đen thoạt nhìn chẳng có chút gợn sóng, con ngươi đen như hắc thạch chỉ còn lại băng lãnh bất tận, chỉ là nhói đau trong lòng bán đứng .

      Tục ngữ , lừa được người khác, nhưng lừa được chính mình.

      Phụ hoàng từng với , bất kể người phụ nữ nào làm Hoàng hậu cũng chỉ có thể làm quân cờ, khi mà quân cờ này ở trong tay mà phát huy được tác dụng của nó, nàng ta chính là quân cờ chết.

      Tương đối mà , quân cờ chết ở trong cung của mình có tác dụng gì, vậy phế , đưa đến cung điện khác mà nó có thể phát huy hiệu quả có phải là kết quả tất yếu ?

      Ra khỏi địa lao nhìn thấy mặt trời, giày kim long màu vàng trong nháy mắt dừng lại trước cửa nhà lao, sau đó, môi mỏng kéo ra tia cười như có như , vô cùng tàn khốc, lại rất lạnh lùng, như những cơn sóng lớn cuộn trào mãnh liệt biển rộng, vô cùng vô tận.

      Cao công công đứng trực ở cửa nhịn được rùng mình cái, miệng kìm được lộ ra tia cười mừng rỡ, nhưng trong mừng rỡ lại mang theo tia bất đắc dĩ nhàn nhạt, là bởi vì vị Hoàng tử lão nhìn từ đến lớn, lão biết Thiên tử trẻ tuổi này quyết định chuyện gì dễ dàng thay đổi.

      Bởi vì Đế vương, phải có bất kì điều kiện nào mà Đế vương phải có, làm việc quyết đoán tàn nhẫn, từ việc dễ dàng để lộ tình cảm của mình ở trước mặt người khác, lợi dụng tất cả những gì có thể lợi dụng được ở quanh mình, giúp bản thân diệt trừ những kẻ đối lập, cho dù có do dự trong chốc lát cũng có thể hồi phục rất nhanh.

      Gió mùa đông thổi lạnh giá, Cao công công sau khi thất thần đột nhiên kinh hãi mà hoàn hồn, nhìn thấy vị Hoàng đế xa, phân phó với đám thị vệ nhà lao câu: "Các ngươi trông coi kĩ vào". Sau đó phủi mông ngênh ngang theo Hoàng đế.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 67: Gặp lại hoàng tử Lam Nguyệt 1
      Editor: thuyvu115257



      Hai tên tiểu tốt canh giữ ở nhà lao cùng đưa mắt nhìn nhau cái, cúi đầu cung kính đồng thanh đáp: "Dạ! Cao công công".

      Nhưng mà lời còn chưa dứt, nam tử tuyệt sắc mặc hồng y đứng trước mắt hai người, nam tử chớp cặp mắt đào hoa ném cho tiểu tốt cái nhìn quyến rũ, sau đó chỉ nhìn thấy hai người đó từ từ ngã lăn ra đất ngất xỉu.

      ai nhìn nam tử vào nhà lao bằng cách nào, bởi vì người nhìn thấy được cũng còn tồn tại thế gian này nữa.

      nụ cười câu hồn như vậy, hồng y nam tử híp đôi mắt đào hoa quét qua vòng nhà tù trông khó coi này, đôi lông mày đẹp đẽ nhịn được khẽ nhíu lại. Sau đó, ung dung từ mặt đất xuống nhà lao, hoàn toàn có cảm giác mình địa bàn của người khác.

      Cẩm bào màu đỏ máu trong khoảng địa lao u ám, rất chói mắt, cái cổ trơn bóng mịn màng như em bé mới sinh của nam tử hoàn toàn lộ ra ngoài khí lạnh, nhếch khóe môi mỏng xinh đẹp, bước chân bình tĩnh thong dong tiếp tục vào phòng giam trong cùng.

      Nghe thấy tiếng động, từ ngây người Mộc Ly thoáng vui mừng ngẩng đầu lên, nhìn thấy hồng y nam tử trước mặt đầu tiên là sửng sốt, tiếp đó mặn nhạt hỏi câu: "Ngươi vào đây làm gì?"

      Ngươi vào đây làm gì, làm gì thể đến sao, hơi buồn bực tiếp tục cúi đầu, Mộc Ly dường như rất thích người mới tới.

      Ánh mắt nam tử khẽ liếc, đôi mắt đào hoa nhìn chằm chằm chiếc cổ mịn màng của nàng trong khoảnh khắc nàng cúi đầu xuống, giống như muốn nhìn xuyên qua nàng mới thôi, tiếp nhận đường nhìn mãnh liệt nóng rực này, Mộc Ly vốn vui vẻ gì liền ngẩng đầu lên lạnh mặt tức giận quát tiếng: "Nhìn cái gì mà nhìn? Có cần gia đến Di hồng viện tìm mấy nương lột sạch ra cho ngươi xem ?"

      Di hồng viện, kĩ viện trong ti vi, dường như đều lấy cái tên này, cái nơi mà ngợp trong vàng son, long ngư lẫn lộn nhưng cũng là nơi tốt nhất để các đại nhân vật thu thập tình báo.

      câu ra đậm ý tứ châm chọc, Mộc Ly giống như là ăn thuốc nổ, tâm tình có phiền não thế nào cũng nhịn được mà giải phóng, vốn muốn mình giữ trong lòng, nhưng lại hết lần này tới lần khác thức thời mà bày ra bộ dạng sợ chết.

      "Được thôi, Nhi nếu muội ngại, ta tất nhiên là mỏi mắt mong chờ " Ánh mắt vẫn như cũ dính chặt lên người Mộc Ly, nam tử liếc mắt nhìn xung quanh nhà giam, ôn hòa buồn bực tiếp lời nàng, khuôn mặt tuấn cười đến nở hoa.


      Chương 68: Gặp lại hoàng tử Lam Nguyệt 2
      Editor: thuyvu115257



      "Chưa từng gặp qua nữ nhân nào tự xưng gia cả, Nhi, nàng quả nhiên... rất thú vị!" Ngữ điệu nhàn nhạt, phong thái phóng khoáng ưu nhã, nam tử lại lần nữa sợ chết khiêu khích tính nhẫn nại của Mộc Ly.

      "Ngươi nghĩ rằng rất thú vị sao?" Khuôn mặt bình tĩnh lộ ra chút kiên nhẫn. Mộc Ly mở to đôi mắt nhìn chằm chằm nam tử đối diện, chút giận dữ phiền toái ban đầu bị nàng che giấu rất tốt.

      Nam tử tiếp nhận ánh mắt của nàng, ánh mắt hai người đấu nhau kịch liệt trong trung, phát ra những tia lửa điện roẹt roẹt, đôi mắt đào hoa đầy ý trêu đùa, đôi mắt to sáng như lưu ly, bên ngừng khiêu khích, bênh lạnh lùng, mười mấy phút sau...

      Nam tử nhịn được chớp mắt cái, cặp mắt đào hoa híp thành đường: "Chỉ cần là lời Nhi , ta đều thấy rất thú vị".

      Ánh mắt đối diện xem ra hợp với , hoặc là do lời ra hợp với cả và nàng, ánh mắt của nàng ràng lạnh lẽo như vậy, hơn nữa còn mang theo khoảng trống mờ mịt, nhưng bản thân dường như vẫn cứ bị đôi mắt chút cảm tình đó hấp dẫn.

      Cảm nhận như vậy khiến nam tử có chút sững sờ, nhưng lập tức lại lắc đầu cười tự giễu.
      "Ta cho ngươi chết, có phải ngươi cũng cảm thấy rất thú vị ? Hoàng tử Lam Nguyệt!" Từng câu từng chữ, đột nhiên giọng của Mộc Ly lạnh lẽo, chẳng qua nụ cười tự giễu của nam tử trước mặt làm đau mắt nàng, nàng thích, thậm chí có chút hận kiểu tự giễu này, nhất là dưới tình huống như vậy, muốn để mình thấy cũng khó.

      Từ đến lớn, kiểu cười đó nàng hận thấu xương cũng đủ, ai có tư cách cười tự giễu tự xót thương như vậy trước mặt nàng, như vậy chỉ khiến cho nàng thêm đau khổ, đau thấu xương, sâu tận trong xương tủy.

      Giống như cơn ác mộng đáng sợ, ràng người tỉnh rổi, trong tâm lại vẫn mãi dừng lại ở bóng ma đó, mãi mãi rửa sạch, thể quên được. Cho dù trải qua phai nhạt của thời gian khiến cho ngươi dần quên nó , nhưng chỉ cần nhắc tới, nó lập tức chạy tới nuốt chửng lấy ngươi.

      Nam tử bình tĩnh nhìn Mộc Ly, nhưng tỏ thái độ bất mãn gì với những lời lạnh thấu xương của nàng, mà sau đó, cúi người xuống nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của Mộc Ly, cặp mắt hoa đào quyến rũ ít vài phần cười đùa lại đậm ý muốn tìm tòi nghiên cứu, từng câu từng chữ nghiêm túc với Mộc Ly "Ta tên là, Phượng... Lâm!"

      Ánh mắt lại thời thời khắc khắc nhìn về phía chiếc cổ trắng mịn của Mộc Ly, tự như thăm dò cái gì, lại giống như chỉ nhìn ngắm cách đơn giản mà thôi.

      Chương 69: Tốt đẹp như vậy
      Editor: thuyvu115257



      "Ta tên Phượng Hoàng" Còn Phượng Lâm, Mộc Ly cười lạnh, thèm để ý đến lời Phượng Lâm , là loại người nào, tên gì, đều chẳng liên quan đến nàng, nàng cũng có hứng biết.

      Phượng Lâm bật cười vì lời của Mộc Ly, cười hết sức thoải mái, cười cực kỳ xinh đẹp, như gió xuân tháng ba mơn trớn, khiến cho người ta quên nghi ngờ, lấy miếng ngọc bội rất tinh xảo từ trong ngực đưa cho Mộc Ly, trong nụ cười lộ ra chút nặng nề: "Miếng ngọc này nàng hãy nhận lấy, sau này nhất định có chỗ dùng đến".

      nghe ra nặng nề trong lời của Phượng Lâm, Mộc Ly cũng kháng cự đưa tay ra nhận lấy miếng ngọc bội Phượng Lâm đưa cho. Chẳng qua đôi con ngươi như nước ấy lóe lên tia sáng, nàng chẳng tin miếng ngọc bội tặng nàng có tác dụng gì, nhưng mà... Sau này có lẽ còn có thể sử dụng trong lúc cấp bách, ví dụ như lúc người có bạc để ăn cơm.

      Lúc Phượng Lâm là sẩm tối, sau khi lâu, nhà lao nhìn thấy ánh sáng mặt trời lại phải đón tiếp vị khách mời mà đến khác.

      Mặt trời ngả về Tây, ánh chiều tà từ Tây Sơn hắt xuống, mọi thứ mặt đất đều được phủ lên mảng màu hồng mơ hồ.

      Lúc này, mặt trời chỉ màu đỏ tươi, ánh sáng của nó như bị ai cướp mất, còn làm chói mắt người nữa, mà sáng vô cùng dịu dàng, nó chậm rãi biến mất ở phía Tây, như thiếu nữ xinh đẹp nghỉ ngơi, chìm vào yên tĩnh.

      Ánh nắng chiều lọt qua cửa sổ nơi nhà giam chiếu từng mảng hồng tươi lên khuôn mặt xinh đẹp tựa tiên nữ giáng trần của Mộc Ly, nàng ngẩng đầu đón ánh nắng, nhắm mắt lại, lông mi cong dài khẽ run, giống như bồ công trong gió, mỏng manh như lúc nào cũng có thể biến mất, thân hình bé mềm mại của nàng hơi uốn éo, gương mặt xuất trần tuyệt thế mang theo chút lạnh nhạt, phảng phất ý cười trong suốt như thủy tinh, giống như bức họa tuyệt mỹ, khiến lòng người khẽ run.

      Bởi vì nàng tốt đẹp như vậy, mềm yếu im lặng như vậy, dường như căn bản thuộc thế giới này.

      Hồi lâu, nàng vẫn duy trì dáng vẻ này, giống như pho tượng trải qua thử thách hàng ngàn năm, đứng sừng sững đổ, nếu phải có người đến quấy rối, dường như nàng tiếp tục như vậy mãi, mãi đến khi sông cạn đá mòn, sánh ngang cùng trời đất.

      Trong trung, là trái tim ai khẽ run lên, là ai đến hô hấp cũng dám tiếp tục, là bước chân ai gắng gượng dừng ở bên ngoài bức tường nhà lao.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 70: Vô tình nhất là gia đình đế vương
      Editor: thuyvu115257



      Bên trong nhà lao rất yên lặng, yên lặng tới nỗi ngoài tiếng hít thở của vài người ra chỉ có thể nghe được tiếng cây kim rơi, lông mi dài khẽ rung. Mộc Ly chậm rãi mở mắt, vừa vặn liếc thấy góc của Minh Hoàng khi đó vội vã rời khỏi nhà lao, thân thể kìm được khẽ run, nàng nở nụ cười lạnh nhạt với Thái hậu yên lặng ngồi ở trong nhà lao lúc lâu.

      Cười đến bi thương, cười đến thê lương, nhưng cũng rất hờ hững, nàng vốn là người con lạnh nhạt thích yên tĩnh như vậy, chỉ bởi vì bản thân nàng cho phép.

      "Được... Ta, đồng ý với bà". Khẽ nhếch đôi môi tái nhợt, giống như sống lâu như vậy, nàng mới nhàng chậm rãi đưa ra quyết định, nhưng khiến cho Hoàng thái hậu nãy giờ vẫn đợi ở chỗ này thở hắt ra tiếng, ai phát ra hình bóng lảo đảo rời bên ngoài nhà lao.

      khí bên trong nhà lao vẫn vì câu của Mộc Ly mà thoải mái lên tí nào, trái lại còn thêm áp lực, cũng biết từ người nào tỏa ra nữa, tên mặc y phục thái giám xanh lam lẳng lặng đứng bên Hoàng thái hậu cao quý đoan trang, đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn Mộc Ly chằm chằm, Mộc Ly cũng nâng đôi mắt to sáng như thủy tinh đáng giá tên thái giám to gan này phen.

      giống những tên thái giám khúm núm vâng vâng dạ dạ bình thường, xem ra tên thái giám này rất to gan, mặc y phục thái giám trong cung màu lam, tay cung kính đỡ Hoàng thái hậu, diện mạo bình thường khiến người ta liếc qua lần còn nhớ nữa, lại có đôi mắt đen như hắc bảo thạch, cứ nhìn chằm chằm Mộc Ly, trong đôi mắt ấy lên nghi hoặc, dường như có chuyện gì đó mà đến bản thân cũng nghĩ ra, nhìn thấy tên thái giám này, nhưng Mộc Ly lại cảm thấy chán ghét ánh mắt đánh giá mình của .

      "Khuynh Thành, việc này làm khó cho ngươi rồi" Từ lúc vào đến giờ Hoàng thái hậu vẫn chưa từng câu, trong giọng vẫn lộ ra uy nghiêm, bà ưa thích nàng, nhưng giọng của bà lại có chút tình cảm dư thừa nào.

      Mộc Ly chỉ hoài nghi, dưới có Hoàng đế trẻ tuổi, có Hoàng thái hậu mấy chục tuổi, lẽ nào người trong Hoàng gia trời sinh đều có tình cảm như vậy sao? Hay là bọn họ đều diễn kịch quá giỏi? Cũng có thể, là, vô tình nhất chính là gia đình Đế vương?!!

      Mộc Ly cười, nụ cười tà mị, càn rỡ, nụ cười vô cùng lạnh: "Làm khó? phải người cũng lên tiếng rồi sao?"

      Đe dọa dụ dỗ cũng được, lời cũng ra rồi, cũng cần phải bày ra bộ dáng khó xử phải ?


      Chương 71: Khuynh quốc phế hậu 1
      Editor: thuyvu115257



      Như vậy chỉ khiến người ta càng ghét, những phi tử trước kia của Hoàng đế dám với Hoàng thái hậu như vậy, thế mà Mộc Ly nàng lại dám.

      "Nhan Khuynh Thành! Lẽ nào, ngươi muốn nuốt lời?" Hoàng thái hậu nóng nảy lên tiếng, đồ trang sức cao quý đầu hơi rung động, trong đôi mắt phượng mang theo tức giận và khinh thường nhìn Mộc Ly, người phụ nữ tôn quý nhất của nước Phượng Lân, chẳng bao giờ có ai dám ăn với bà như thế, đó chẳng phải là tự tìm đường chết sao?

      Ngược lại thái giám áo lam bên cạnh trong con ngươi lại lên ý cười nhàn nhạt, tựa như đối với hành động này của Mộc Ly có chút cảm giác kì quái nào.

      Mộc Ly nhướn lông mày, xem tức giận của bà ra gì: "Người yên tâm, nếu ta đồng ý với người nuốt lời. Còn nữa... người có thể được rồi, ta tiễn!"

      bà già chỉ hiểu quyền thế và lợi ích, Mộc Ly cảm thấy đến lời qua loa hay hành động đơn giản vẫn đáng làm để cho bà ta xem, cho dù lấy thân phận tôn quý làm sao, còn phải chỉ là con chim bị nhốt trong cái lồng vàng.

      "Nhan Khuynh Thành! Ngươi đừng quá đắc ý, bổn cung lúc nào cũng có thể phá hủy Nhan phủ!" Ngực lập tức phập phồng kịch liệt, cho thấy Hoàng thái hậu vô cùng tức giận, hung hăng trợn mắt nhìn Mộc Ly, Hoàng thái hậu được thái giám áo lam dìu ra khỏi nhà lao.

      Nhìn theo bóng dáng Hoàng thái hậu giận run ra khỏi nhà lao, Mộc Ly vui vẻ mở miệng: "Mẫu thân của Hoàng đế! Người nhớ cho kĩ, ta phải Nhan Khuynh Thành, ta là Mộc Ly, người nhớ lấy lần sau đừng có gọi nhầm nữa nhé, à đúng... có lần sau nữa rồi".

      Lão Thái hậu như vậy rồi, làm sao có thể đến nữa, chứ đừng bà ta muốn gặp nàng, Mộc Ly nàng cũng thèm gặp bà ta.

      Hoàng thái hậu lạnh lùng hừ tiếng, thèm để ý nàng, trái lại thái giám áo lam nhịn được quay đầu liếc Mộc Ly cái, con ngươi đen lấy dán chặt lên vẻ mặt sinh động của Mộc Ly, môi mỏng kéo ra nụ cười đầy hứng thú, từ từ biến mất ở khúc quanh nhà lao.

      Sau khi Hoàng thái hậu khỏi thiên lao lại trở lại yên tĩnh như cũ, đồng thời triều đình cũng gió thổi mây phun.

      Chuyện Tây cung Hoàng hậu Nhan Khuynh Thành, trong lãnh cung bóp chết đứa con chưa chào đời của Tô quý phi, lan truyền khắp hoàng cung Phượng Lân quốc, trong khoảng thời gian ngắn trong triều đình, quần thần khiếp sợ, gió thổi mây phun!

      Bộ tộc quân hầu Tô thị dồn dập dâng tấu buộc tội Tây cung Hoàng hậu, rằng thân làm chủ hậu cung chỉ ghen ghét đố kị các phi tần khác mà tâm địa còn độc ác, sát hại Hoàng tử, các tấu chương đòi phế hậu thi nhau mà tới, cùng lúc Tô gia dâng tấu buộc tội Tây cung Hoàng hậu, hữu Thừa tướng Nhan Phong lại bị người truy sát suốt đêm, lâm trọng bệnh nằm giường.


      Chương 72: Khuynh quốc phế hậu 2
      Editor: thuyvu115257

      Quần thần lúc trước vốn ủng hộ Tây cung Hoàng hậu nhưng tại đều trở mặt, ban đầu ủng hộ Nhan Khuynh Thành là vì Hoàng thái hậu nổi cơn thịnh nộ cho phép làm việc này. Nhưng bây giờ, Tây cung Hoàng hậu có thể người độc.

      Dù sao đó cũng là đứa con đầu tiên của Hoàng đế Phượng Lân quốc, rất thương tâm cho nên hạ lệnh bãi triều hai ngày, ngày đêm ở trong Liên Trì Cung với Tô quý phi, ngày thứ ba Hoàng đế vừa ra khỏi Liên Trì Cung liền lập tức gọi quần thần đến thương nghị chuyện này, nhiều lần tranh cãi, kết quả cuối cùng là -- phế Hậu!

      Phế hậu! Đây là kết quả của việc Tây cung Hoàng hậu giết chết Hoàng tử và áp lực buộc tội từ quần thần mà ra.

      Trời cao trong xanh, Mộc Ly yên tĩnh ngồi chiếc giường gỗ trong nhà lao nghe Cao công công lẩm bẩm đọc đạo thánh chỉ dài dằng dặc.

      "Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, Tây cung Hoàng hậu Nhan Khuynh Thành, hiền đức, sát hại Hoàng tử, nhưng thứ cho là ngộ thương, giáng xuống làm thứ dân, giam cầm trong Tương Tư Các, khâm thử".

      Đợi sau khi Cao công công đọc xong, Mộc Ly vẫn ngây ngô chưa khôi phục tinh thần lại. Cao công công đọc chuỗi dài, nhưng Mộc Ly chỉ hiểu được vài chữ, giáng xuống làm thứ dân, cũng có nghĩa là, nàng người mà được gọi là Tây cung Hoàng hậu bị phế rồi, bị phế rồi!

      Cuối cùng cũng bị phế như nàng mong muốn, nên vui, nên cười mới phải.

      Mộc Ly cười, nụ cười rất rất nhạt, như gió xuân tháng ba, tới cách lờ mờ, nhưng cũng yên lặng ra , có thương cảm, chỉ vì tất cả sớm nằm trong dự liệu rồi.

      "Đa tạ công công" Hai tay tiếp lấy thánh chỉ, oán, hận, tất cả đều tự nhiên như gió, thậm chí Mộc Ly còn cảm tạ Cao công công.

      mặt Cao công công có nét kinh ngạc để người khác biết, chẳng có nữ tử nào nghe được tin mình bị phế mà lại có thể bình tĩnh đối đáp như thế. Có lẽ, Nhan Khuynh Thành nàng là người duy nhất, hoặc là, Cao Minh Hải lão lại lần nữa nhìn nhầm rồi.

      "Đừng khách sáo, đó là việc nô tài nên làm" Khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn vẫn cung kính như thường ngày, nhưng trong con ngươi lại có chút cảm thán, mới được bao lâu đâu, thôi quên , từ lúc nữ tử trước mặt này đến làm chủ Mạt Ương cung mới được 2 tháng, giờ tất cả đều thay đổi rồi.

      Haiz! Có lẽ đây chính là nỗi khổ của những người sinh ra là nữ nhân của Đế vương! Mỗi người đều phải trải qua nỗi khổ khác nhau, chẳng qua xem ngươi dùng thái độ gì để đối mặt với nó thôi.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 73: Giam cầm Tương Tư các
      Editor: thuyvu

      Mà lúc này Mộc Ly ràng mang bộ dáng vân đạm phong khinh, nàng phải bị tổn thương, phải thể yếu đuối, chẳng qua nàng quen rồi, quen giấu kín tâm tư của mình, quen dùng vẻ mặt hờ hững để che giấu chính mình.

      Tháo phượng bội đeo ở bên hông xuống, Mộc Ly chẳng thèm nhìn lấy cái, chút do dự đưa cho Cao công công, phía sau lập tức có nô tài hiểu ý đưa hai tay đỡ lấy, sau đó lần lượt là đồ trang sức đầu và tay, toàn bộ đều dỡ xuống. Chỉ vì tất cả những thứ đó đều là vật chuyên dụng của Tây cung Hoàng hậu, còn bản thân nàng, chẳng qua là tiện dân, tiện dân lòng dạ độc ác trong mắt mọi người!

      Tương Tư các, tên là tương tư nhưng lại chẳng tương tư, chỉ vì chẳng có ai tương tư cho nên vẫn chưa tương tư.

      Mà nay, nơi này lại trở thành cấm địa giam giữ Tiền Tây cung Hoàng hậu Nhan Khuynh Thành.

      thân trường bào màu trắng bạch nguyệt, hai tay Mộc Ly lười biếng bắt chéo sau lưng, nghe thấy giọng của hai nha hoàn bên ngoài cách bức tường thảo luận tin tức Hoàng tử Lam Nguyệt quốc đến viếng thăm.

      "Nghe lần này Hoàng tử Lam Nguyệt Quốc đến đây là để trao đổi chuyện hòa thân với Bệ hạ hả?"

      "Đúng vậy đúng vậy, ta cũng nghe mấy vị nương nương cẩn thận ra mới biết đó".

      "Hòa thân với ai?"

      "Việc này ta cũng biết, dù sao lâu nữa Bệ hạ tuyên bố thiên hạ biết thôi".

      "Mau thôi, ta còn phải đến báo chuyện này cho Linh phi nương nương"

      "Vậy ngươi cẩn thận nhé, ta cũng đây".

      Lặng lẽ thở dài hơi, Mộc Ly mặt ủ mày chau quay trở lại nội viện Tương Tư các, chẳng ngờ cái tên Phượng Lâm tự xưng mình là Hoàng tử Lam Nguyệt quốc lại là Hoàng tử . Mới đầu Mộc Ly hoàn toàn tin những lời Phượng Lâm , bây giờ xem ra tin cũng phải tin rồi, dù sao người ta hình như có lí do gì để lừa gạt ngươi cả, vậy tại sao lại tặng ngọc bội cho nàng?

      Vuốt ve ngọc bội nhẵn bóng, Mộc Ly chẳng hiểu nổi, vì sao vô duyên vô cớ tặng nàng miếng ngọc bội tốt như vậy? Nàng với cũng chẳng thân thuộc gì, chẳng qua từng gặp nhau hai lần, lần thứ nhất trong Lãnh cung, nàng và Tuyết Lê đánh ngất xỉu, hơn nữa còn lột sạch y phục, lấy hết bạc người . Lần thứ hai, lẳng lặng chạy vào nhà lao, những tìm nàng tính sổ, mà còn tốt bụng tặng cho nàng miếng ngọc bội.

      Việc này nên giải thích thế nào đây? Mộc Ly thể nào hiểu nổi!

      Chương 74: Ông ta quả nhiên là lão hồ ly
      Editor: thuyvu

      Thu lại ngọc bội bên người, Mộc Ly đảo mắt nhìn lượt Tương Tư các. Sau đó ủ rũ cúi đầu xuống, bị giam trong Tương Tư các được hai ngày rồi, điều kiện đãi ngộ ở đây tốt hơn nhiều so với Lãnh cung, chẳng qua Mộc Ly chưa nhìn thấy người nào, ngoài nha hoàn hờ hững lạnh nhạt mỗi ngày đều đưa cơm đến cho nàng ra Mộc Ly quả chưa từng nhìn thấy ai khác!

      biết Tuyết Lê ra sao rồi? biết Vũ Tiêu Nhiên định xử lý nàng ấy như thế nào?

      Nghĩ đến tên Hoàng đế cao ngạo tự đại đó, trong lòng Mộc Ly có chút đau đớn mơ hồ, nhớ lại những lời kì quái của trong nhà lao và chuỗi hành động kì lạ của , khiến Mộc Ly càng thể hiểu được, và cả đứa bé trong bụng Tô Liên Hinh nữa, rốt cuộc là hay giả?

      chuỗi câu hỏi khiến Mộc Ly nhức hết cả đầu, xoa xoa huyệt thái dương đau nhức, nhìn sắc trời dần tối. Mộc Ly quyết định tối nay phải xuất cung chuyến, có vài chuyện nhất định phải mau chóng giải quyết, cứ như thế này mãi, khuôn mặt tuyệt sắc của Nhan Khuynh Thành cũng chỉ có thể đợi chết già ở trong cung thôi!

      Thừa dịp đêm dần tối như mực, Mộc Ly đổi cẩm bào nguyệt bạch người thành tố bào màu đen hòa vào bóng đêm, trước cửa có thị vệ canh giữ, Mộc Ly leo tường ở hậu viện Tương Tư các, tiếp theo chạy thẳng đến lỗ chó ở Lãnh cung, lần này Mộc Ly chui lỗ chó, bức tường như thế này đối với nàng mà chỉ là chuyện , sở dĩ lần trước phải chui lỗ chó là vì có Tuyết Lê bên cạnh, thể mình leo tường còn người khác chui lỗ chó phải ?!!

      Theo con đường lần trước, Mộc Ly khắc cũng dám chậm trễ chạy thẳng tới Nhan tướng phủ, vẫn là chỗ lần trước, leo tường, qua chín khúc hành lang dài tránh xa tai mắt của người trong phủ, Mộc Ly đứng trước cửa phòng Nhan phụ, nhìn ánh nến nhàn nhạt bên trong, Mộc Ly do dự lách mình vào phòng.

      "Thành Nhi!" Nhan phụ ngồi trước ánh nến, thân y phục màu trắng càng khiến sắc mặt ông thêm trắng nhợt, nhưng mặt vẫn ngớt ý cười nhìn Mộc Ly.

      Mộc Ly khẽ nguyền rủa tiếng trong lòng, ông ấy quả nhiên là lão hồ ly, sớm đoán được nàng đến đây, những đoán trước nàng đến, hơn nữa màn ám sát kia cũng là do lão tự thiết kế, điều này khiến Mộc Ly thở phào nhõm, ít nhất Nhan phủ có bảo đảm an toàn cơ bản nhất!
      Last edited by a moderator: 2/10/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :