Chương 55: Mặt nạ của Hoàng đế và Hoàng hậu 2.
Editor: thuyvu115257
Đôi môi giương lên nụ cười ba phần cung kính, năm phần khéo léo, cùng hai phần muốn người biết. Mộc Ly tao nhã xoay người, cung kính hạ bái vị vua trẻ tuổi ấy: "Nô tì khấu kiến Hoàng thượng, biết Hoàng thượng đại giá quang lâm, có nhiều chỗ đắc tội, kính mong Hoàng thượng rộng lòng tha thứ."
Loại lời khéo léo hào phóng này, thanh nhã hèn mọn, nàng tự cho mình là nô tì, trong đó tự nhiên phần nhiều vì nàng là thê tử của , bản thân là trượng phu của nàng, thừa nhận là điều đương nhiên. Chẳng qua khi nhìn thấy bộ dạng ngoan ngoãn xa cách hoàn toàn khác với thái độ lạnh nhạt cách đây vài hôm, lập tức khiến cho lâm vào trạng thái thất thần đứng im tại chỗ, ngay cả đôi môi vốn nhếch lên cũng có chút run rẩy
Nhưng chỉ trong nháy mắt, đôi môi vốn thất thần khôi phục lại trạng ban đầu, ánh mắt tựa hồ khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo hơn.
Mà Mộc Ly lại cố tình cung kính quỳ mặt đất, dường như nàng quên mất vấn đề, nàng vừa mới lớn tiếng ồn ào thể là phu thê với , lúc này lại tự cho mình là nô tì, đây phải là tự tát vào mồm sao?!!
Nữ tử này vừa mới thể là phu thê với , lúc này lại còn tự cho mình là nô tì, ai..... nữ tử này có chủ ý gì đây? Chẳng lẽ chịu khổ ở lãnh cung mới hai ngày, khiến tính cách nàng biến đổi lớn đến như vậy sao? Hay là....
Bờ môi bạc nhanh chóng lên nụ cười chết chóc, ra giọng mỉa mai, nhìn ánh mắt của bóng dáng gầy quỳ mặt đất, càng thêm vài phần dò xét và tự đắc.
khuôn mặt nhắn của Mộc Ly có chút tái nhợt, vẫn ba phần cười yếu ớt như cũ, hề có chút nào kiên nhẫn và bất kính, phần còn lại nhiều hơn là thản nhiên từ trong ra ngoài, ở trong mắt Cao công công, dường như nàng chỉ trong đêm biến từ Hoàng hậu Tây cung lạnh băng cao ngạo ai địch nổi thành nữ tử dịu dàng yếu đuối, nhưng từ đầu đến cuối vẫn có chút đúng, hình như Tây cung nương nương tiến cung lúc ấy mới chính là nữ tử dịu dàng yếu đuối mà.
Rất lâu sau đó vẫn chưa có người lên tiếng, ngoại trừ gió lạnh gào thét bên tai, chung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy được tiếng cây kim rơi mặt đất.
"Đứng dậy." Giọng nóng lạnh, dường như trải qua thế kỷ.
Chương 56: Cái liếc mắt này, cũng đủ vạn năm!
Editor: thuyvu115257
nhàng thở phào nhõm, cho dù là thời tiết lạnh như thế này, trán Mộc Ly vẫn toát mồ hôi hột. Nàng dịu dàng nhu thuận đứng dậy, thân hình nhắn gầy yếu, làm cho người ta nhịn được mà thương tiếc, mà đôi mắt trong trẻo như lưu ly của nàng vẫn chưa từng lần liếc nhìn nam tử cao cao tại thượng đó: “Tạ ơn Hoàng thượng! Tiểu Tuyết, còn mau pha trà cho Hoàng thượng.”
“ cần.” Hai chữ nhàn nhạt, lập tức ngăn cản Tuyết Lê định ‘bới móc’. Vũ Tiêu Nhiên nhàng nâng cằm Mộc Ly lên, bắt buộc nàng phải nhìn mình.
Mộc Ly kháng cự, nàng dùng ánh mắt dịu ngoan như con cừu đợi làm thịt nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo nghiên cứu tìm tòi của . Chẳng qua cái nhìn này giống như vạn năm, khiến bọn họ đều kinh ngạc, cũng đồng thời bị hấp dẫn sâu sắc.
Đó là loại lực hút trí mạng, giống như hai người quen biết nhau mà trong đám người xa lạ lại có thể tìm được đối phương, sau đó thản nhiên cười giống hệt như vậy, nắm tay nhau, cái loại cảm giác này kỳ diệu, làm người ta cảm thấy xa lạ.
Khi hai mắt nàng nhìn về phía , đôi mắt ngọc lưu ly đen trắng đó ràng có loại lực hấp dẫn ngay cả bản thân cũng tự chủ được mà thoáng lóe lên tia thương tiếc, rất nhanh, nhanh đến mức kịp truy đến cùng, rồi lại bị đôi mắt trong suốt sâu thẳm đen trắng phân minh kia hấp dẫn, đến mức bị hút vào, nàng nhàng nâng mắt, khi chuyên chú nhìn vào mắt , sau đó hình ảnh song song giống như bị đui mù.
phát , vốn dĩ, nàng cũng phải kiểu chán ghét như trong tưởng tượng.
Nàng phát , kỳ , mặt ngoài của cũng chán ghét đến như vậy.
Bọn họ, chỉ với cái liếc mắt này, cũng là vạn năm, giống như hoa lá thong dong mà điên cuồng rơi rụng.
Chỉ cái liếc mắt, cũng đủ bị hút vào.
Chẳng qua giữa bọn họ, tình cảm đối với nhau khi đó còn quá non nớt, quá bướng bỉnh, đến mức có thể ôm nhau, nhưng lại giống như gặp thoáng qua.
Thế gian có đủ loại hấp dẫn, nhưng cũng xâm nhập làm phiền giấc mộng của ta, núi cao đường xa ngăn được ta, lần theo dấu vết nụ cười tuyệt mỹ của ngươi, lúc treo cao thở dốc mới hiểu, trước sau đau lòng vì ngươi, cúi đầu giống như bông hoa lay động, đều là gió xuân trêu đùa.
Thế gian đủ loại mê hoặc, đều vì ngươi mà mới sai, lúc tất cả biến mất như mộng, ngay tại núi xa bị tuyệt thế bụi phủ, ánh trăng giao hòa trong nước, miêu tả bầu trởi đêm rực rỡ này, sinh tử cùng theo đến cuối cùng.
Chương 57: Hoàng thượng, người nhìn đủ chưa?
Editor: thuyvu115257
"Hoàng thượng, người nhìn đủ chưa?" Con ngươi đen trắng ràng của Mộc Ly nhìn thẳng vào mắt , nhưng vẫn lên tiếng, nàng thích loại cảm giác này, vì nó khiến cho trái tim của nàng đập loạn nhịp.
Mấy nô tài ở đây và Cao công công nghe được những lời này của Mộc Ly đều cả kinh, nàng ta biến thành như vậy mà còn biết tốt xấu, điều này phải ràng là làm cho Hoàng thượng mất mặt hay sao? Mặc dù bọn họ đều biết dáng vẻ Hoàng đế nhìn phi tử của mình cũng phải chuyện gì lớn, nhưng ở trước tình thế giờ của Tây cung Hoàng hậu và Hoàng thượng mà , rất có thể Hoàng thượng chỉ cần lần khó chịu giam nàng ta ở lãnh cung mãi mãi.
Con ngươi lạnh như băng, tay Vũ Tiêu Nhiên tăng thêm lực đạo, vỗn chuyên tâm nhưng bỗng nhiện bị cơn lạnh thay thế, chẳng qua đôi mắt đen sâu thẳm như bảo thạch kia lại cực lực che giấu tia bối rối, mà Mộc Ly vẫn giữ nguyên bộ dạng hèn mọn từ đầu đến cuối chút nào mang theo cơn sóng dữ, bộ dạng nhiều nhiều ít ít này khiến cho vị đế vương cao cao tại thượng nọ rất muốn nổi điên.
"Nô tì, thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương." giọng vang lên thanh thoát giống như những mảnh ngọc va chạm vào nhau trong khí xuất ở phía sau lưng bọn họ, đúng lúc khiến Vũ Tiêu Nhiên bỏ tay ra khỏi hàm dưới của Mộc Ly.
áp chế cơn thịnh nộ trong ánh mắt, cánh tay vòng qua chiếc eo nhắn của nữ tử, bờ môi mỏng bạc ràng khẽ nhếch lên nụ cười, nhàng : "Ái phi, sao giờ này nàng mới tới?"
Mộc Ly nghe thấy giọng này liền giống như sét đánh nhanh chóng lùi ra sau bước, lập tức con ngươi biến mất dịu dàng ngoan ngoãn khi nãy, trở lại là đôi mắt hề có tình cảm lạnh lẽo đến mức còn tình người, vậy mà, vậy mà cố ý mang ái phi của tới đây nhục nhã nàng! Hơn nữa đối tượng còn là Tô quý phi lòng muốn trừ khử Mộc Ly!!
Tất nhiên biến hóa trong con ngươi của Mộc Ly lọt vào tầm mắt của Vũ Tiêu Nhiên, biết nữ tử đó chỉ diễn trò, hơn nữa còn giả bộ dịu dàng trước mặt , đắc ý ôm chặt vòng eo nhắn của Tô quý phi, hôn lên bờ môi đào của nàng ta.
Tô quý phi chợt kinh hoàng, cẩm bào màu xanh nhạt người cao quý sáng ngời đối lập với áo bào trắng thắt nút màu đồng thành hình tiên minh thô ráp người Mộc Ly, khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng ta lên nụ cười , khẽ với Mộc Ly: "Nô tì mới vừa tới ngự thư phòng làm chút điểm tâm mang cho muội muội, hi vọng muội muội có thể nhận."
Dứt lời, Tô quý phi tiếp nhận từ trong tay nha hoàn cặp lồng đồ ăn, khuôn mặt tuyệt mỹ cười dịu dàng, đồng thời bước tới vị trí Mộc Ly đứng, ràng nàng ta vẫn còn ở khá xa. Nhưng Mộc Ly lại cảm thấy nụ cười mặt người nữ tử này, làm cho nàng có loại cảm giác thở nổi.
Last edited by a moderator: 2/10/15