1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trôi nổi trong lãnh cung: Khuynh quốc khí hậu - Hoa Vô Tâm (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 46: Nam nhi có lệ khẽ búng là được, chỉ là chưa tới mức thương tâm.
      Editor: thuyvu115257



      "Sao con lại ở chỗ này?" ràng rất thương nữ nhi, nhưng Nhan phụ vẫn nhịn được mà giọng khiển trách câu, dứt lời, ông lại nhịn được mà rơi lệ.

      Thường nam nhi có lệ khẽ búng là được, chỉ là chưa đến mức thương tâm thôi. Nhan Khuynh Thành, con thứ ba của Nhan Phong, từ có mẫu thân. Cho nên Nhan phụ càng thương nàng hơn, che chở khắp nơi, đưa nàng vào hoàng cung, là do nàng tự nguyện, cũng là vì Nhan Phong ông có cách nào khác.

      Nhìn Nhan phụ vì mình mà nước mắt ngang dọc, trong lòng Mộc Ly cũng trở nên mềm mại, ngọt giống như ăn kẹo đường vậy. Nhưng nàng biết lệ này phải rơi vì mình, mà là vì chủ nhân cũ của thân thể này, nữ tử tuyệt sắc nghiêng nước nghiêng thành ấy.

      Mặc dù phải vì Mộc Ly nàng, nhưng nàng vẫn rất cảm động, đơn giản chỉ vì bản thân chưa bao giờ tiếp xúc qua thân tình, lẫn việc chưa từng có tình thương của cha. Nàng đè nén chua xót trong mũi, kiên quyết quỳ mặt đất gần như khẩn cầu mở miệng: "Nữ nhi bất hiếu, có chuyện muốn nhờ, chỉ xin phụ thân có thể thành toàn."

      "Thành nhi, con là con của ta, có chuyện gì đứng lên rồi " Nhan phụ đành lòng lau lau nước ở khóe mắt, vì tuổi già nên phải bước từng bước , nhàng nâng Mộc Ly quỳ ở dưới đất lên, Mộc Ly lại bướng bỉnh kiên trì chịu đứng dậy.

      "Phụ thân đáp ứng, con đứng dậy." Ông đồng ý, ta quỳ mãi đứng dậy, xem ông có đồng ý hay . Câu này nghe ra hơi giống như uy hiếp, nhưng Nhan phụ nghe lại thành tràn đầy mùi vị nũng nịu.

      Ông cười ha hả vuốt bộ râu dài tấc, : "Có phải Thành nhi muốn vi phụ rời khỏi triều đình hay ."

      Ông nhàng, nhưng cũng khẳng định, chẳng qua nụ cười đó cũng mang theo vài phần phiền muộn và thoải mái.

      "Phụ thân!" Mộc Ly nhịn được kêu lên tiếng, nhíu mi, nhưng lập lập tức thả lỏng: "Chẳng lẽ phụ thân....?" Chẳng lẽ Nhan phụ cũng có ý này?

      Mộc Ly ngước đôi mắt ngọc lưu ly trong suốt hưng phấn nhìn Nhan phụ, nhưng mà sau đó bất đắc dĩ cười cười, tiếp theo lại khẳng định gật đầu.

      "Cảm ơn phụ thân!" Cái gật đầu này của Nhan phụ, khiến cho Mộc Ly vui vẻ đến mức nhảy cẫng lên, nàng vốn tưởng rằng vị phụ thân hiền lành này, cái gì cũng đồng ý còn cho là bản thân nàng hồ đồ, lại nghĩ tới nàng và Nhan phụ đúng là 'phụ tử tương thông'.

      Chương 47: máu lạnh, rốt cuộc là sai lầm của ai?
      Editor: thuyvu115257



      "Thành Nhi, con trưởng thành rồi, biết cái gì nên làm, cái gì nên làm, làm phụ thân như ta cũng muốn phải nhiều với con". Nhìn nữ nhi từ nãy đến giờ vẫn vui mừng toét miệng cười đến tận mang tai, hai mắt Nhan phụ chứa đầy thương, tựa như cảm thán, lại tựa như biết làm sao.

      Mộc Ly nghe hiểu cả, nàng biết Nhan phụ cái gì, ông thay đổi phương pháp để nhắc nhở nàng. tại nàng là nương tử của Hoàng đế, cho dù có được sủng ái hay , trước sau đều được tự ý xuất cung. Tội danh này có thể lớn có thể , nặng mang họa diệt tộc, đóng cửa xám hối, mà xem quan hệ trước mắt của Mộc Ly với Hoàng đế, hoàn toàn có thể để cho người khác nắm được nhược điểm mà hãm hại.

      "Sao đột nhiên phụ thân lại nghĩ đến việc muốn rút lui khỏi triều đình?" Khẽ mím đôi môi đỏ mọng, thu hồi bộ dáng cà lơ phất phơ. Mộc Ly tự mình đóng chặt cửa, từ mặt đất đứng dậy ngồi vào ghế, sang chuyện khác đó cũng là bí quyết.

      Làm quan trong triều, mặc kệ ngươi thanh liêm như thế nào, trước sau vẫn chạy thoát rắc rối ân oán trong triều đình. Nàng biết Nhan phụ đột nhiên muốn rút lui khỏi triều đình, nhất định có nguyên nhân của nó, chỉ là có liên quan đến sống chết của Mộc Ly nàng mà thôi.

      "Ai~~". Nhan phụ đứng cạnh cửa sổ nhìn ánh trăng sáng tỏ, thở dài tiếng, bàn tay già đầy vết chai của ông vuốt chòm râu mép rất ngẳn dưới cằm, suy nghĩ bay xa đến vài năm trước đây.

      Dưới ánh trăng sáng vằng vặc, chiếu lên người nam nhân trung tuần đứng bên cửa sổ, đối diện thiếu nữ ngồi ghế, kể về mưu mà hiếm người biết đến.
      ...
      ...

      " tình từ đầu đến cuối, chính là như vậy".

      ", khi đó vẫn chỉ là thái tử, sao các người có thể nhẫn tâm với như vậy?" Nghe xong câu chuyện của Nhan phụ, vành mắt Mộc Ly ửng đỏ. Cho dù nàng biết bản thân cũng chẳng phải người thiện lương gì, nhưng vẫn nhịn được mà có chút kích động.
      Người cha nhìn có vẻ hiền từ này, sao có thể hung ác như thế? Hơn nữa còn là bí mật lớn, nhưng vì cái gì ông lại tự nguyện cho mình biết, chẳng lẽ chỉ vì Nhan Khuynh Thành là nữ nhi của ông?

      Đế vương trẻ tuổi ấy, lúc còn trẻ đáng lẽ phải là Thái tử được hưởng thụ những thứ tốt đẹp từ địa vị của mình, tại sao trong đêm liền biến thành máu lạnh vô tình như vậy, việc này rốt cuộc là sai lầm của ai?

      Còn Tiên Đế qua đời, nếu có thể đoàn kết các nhi tử của mình lại với nhau, tự tay ngấm ngầm mưu tính đứa khác, trái tim của ông ta rốt cuộc chưa cái gì?!!

      Chương 48: bất đắc dĩ của Đế vương
      Editor: thuyvu115257



      Nhan phụ quay gương mặt đầy tang thương nhìn Mộc Ly ngây người. Trong lúc nhất thời Mộc Ly chỉ cảm thấy gương mặt này khiến bản thân cảm thấy xa lạ, thực ra, vốn dĩ là xa lạ. Cho dù là trong kí ức của Nhan Khuynh Thành, hay tất cả những gì Mộc Ly nhìn thấy lúc này, đều là xa lạ. Những thương ràng vừa mới diễn ra, vào lúc này thế nhưng trở nên xa lạ như vậy, dối trá như vậy.

      Thế giới này, giả giả, ai có thể nhìn ràng, nhìn thấu triệt?

      Bất đắc dĩ lắc đầu, Nhan phụ ra cũng dễ chịu gì, nhưng giọng của ông nghe qua lại hề dao động như vậy, dường như tất cả những gì ông ra chỉ là câu chuyện liên quan: "Con à, chúng ta hiểu có số việc biết thể làm, nhưng lại bắt buộc phải làm, đó, chính là bất đắc dĩ của Đế vương!"

      Tang thương như vậy, bất lực như vậy, vai ông tựa như có gánh nặng ngàn cân đè lên mà đành bất lực, giống như những chiếc lá rơi bay lất phất lẻ loi kia, ràng muốn cắm rễ nhưng lại thể rơi xuống, đó chính là bất đắc dĩ, những điều bất đắc dĩ trong cuộc sống, bất đắc dĩ của người làm thần tử, cũng là bất đắc dĩ của Đế vương.

      Ông --- Con à, chúng ta hiểu có số chuyện biết thể làm, nhưng lại bắt buộc phải làm, đó, chính là bất đắc dĩ của Đế vương!

      "Con tin, con tin mưu độc ác coi mạng người như cỏ rác của các người, thể trở thành đấng minh quân, là do các người phá hỏng cuộc đời tốt đẹp của , thậm chí là tương lai của cả Phượng Lân quốc!" ràng là cúi đầu xuống, nhưng Mộc Ly lại có chút hơi ấm nào, dường như, nàng phải chuyện với con người, mà là chuyện với vật chết, gầm với Nhan Phong câu như thế, Mộc Ly chút do dự bước ra khỏi Nhan tướng phủ.

      Mà mặt nàng so với băng càng lạnh hơn, đó là loại, chút cũng hề tức giận, cảm giác đóng băng có chút nhiệt độ nào, nàng thể khiến người khác cảm giác được hơi lạnh, nàng chỉ có thể khiến người khác cảm giác được ngươi, hề có chút tức giận, giống như chỉ là vật chết.

      Ban đêm.

      Đầu đường Phượng Lân chỉ còn mấy người bé, bóng lưng nữ tử gầy yếu lại ngẩng đầu đứng thẳng, nàng đón gió, từng bước từng bước quật cường về phía Hoàng cung Phượng Lân, đôi con ngươi sáng long lanh như ngọc lưu ly chút ấm áp, thậm chí còn lạnh hơn ban đêm vào mùa đông vài phần, áo gấm màu đen nàng mặc người, dường như hòa vào làm với màn đêm.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 49: Tối nay, nàng từ đầu tới cuối để nước mắt rơi xuống

      Editor: thuyvu115257

      Mộc Ly đứng bên tường bao ở cửa nam Hoàng cung, con ngươi sáng rực ngẩng lên nhìn dãy tường cao cao, nàng suy nghĩ trèo tường về nguy hiểm, hay là chui lỗ chó về an toàn, cuối cùng, nhàng thở dài hơi về hướng lỗ chó ở cổng Tây, bóng lưng quật cường nhưng chẳng biết tại sao lại sinh ra vài phần tang thương và hiu quạnh phù hợp với tuổi của nàng.

      Bên trong lỗ chó, có nữ tử dùng hai tay ôm chân ngồi chồm hỗm dưới đất, nàng cúi đầu sâu xuống ngực, gió mùa đông lạnh lẽo thổi tới, vai nữ tử có chút run rẩy ngừng. Mộc Ly tới, nhàng ôm thân thể lạnh cóng của nữ tử vào lòng, cuối cùng, giọt nước mắt từ trong mắt của Mộc Ly cũng nhịn được rơi xuống chiếc cổ mịn màng của nữ tử.

      Nữ tử trong ngực nàng từ từ ngẩng khuôn mặt đẫm nước mắt lên, nhìn thấy Mộc Ly đầu tiên là sửng sốt, sau đó gào khóc thảm thiết.

      Tối nay, lần đầu tiên Mộc Ly nuốt lời với Tuyết Lê, nàng muốn đưa nàng ấy xuất cung ăn bữa no nê, kết quả cả hai người đều vác bụng đói trở về.

      Tối nay, Tây cung Hoàng hậu dẫn theo nha hoàn của nàng bụng đói từ lỗ chó chui ra, lại vác bụng đói từ lỗ chó chui vào lãnh cung.

      Tối nay, Mộc Ly câu nào trở về lãnh cung của nàng, mặt nhìn ra bất cứ chút biểu tình vui nào, con ngươi của nàng vẫn sáng rực rỡ, chẳng qua bên trọng tìm được tia ấm áp nào. Mộc Ly như vậy, lại khiến Tuyết Lê nhìn mà có cảm giác đau đớn tan nát cõi lòng.

      Tối nay, nhưng vẫn trở thành đêm vui thú đầu tiên của các nàng ở Hoàng cung, về đến lãnh cung cũng gần rạng sáng. Mộc Ly mạo hiểm bỏ qua nguy cơ bị đóng băng, đem vài con cá biết từ hồ sen của Phượng Lân hoàng cung về lãnh cung nướng lên ăn với Tuyết Lê, cho nên tối nay Mộc Ly trước sau vẫn để cho Tuyết Lê đói bụng.

      Ngồi bên đống lửa Mộc Ly kể chuyện cho Tuyết Lê nghe, nàng kể cho Tuyết Lê nghe câu chuyện rất dài rất dài, kể câu chuyện gọi là chuyện của Mộc Ly. Bắt đầu kể từ lúc vào ở trong nhi viện, kể đến nàng học tiểu học, và học với đám con nít ở nhi viện bị bạn bè ức hiếp. Sau đó, nàng bắt đầu luyện công phu quyền cước như con trai, chỉ vì bảo vệ những đứa trẻ có ai bảo vệ.

      Dần dần trưởng thành, những đứa trẻ ở nhi viện, cũng từng đứa được cha mẹ dẫn , mà chỉ có Mộc Ly nàng trở thành lẻ loi độc mình, nhìn thấy phòng trách phạt những đứa trẻ ồn ào làm sai nay chỉ còn lại mình nàng. Mộc Ly quật cường ngẩng đầu lên để cho nước mắt chảy xuống.

      Chương 50: Tuyệt sắc hoàng tử 1
      Editor: thuyvu115257

      Mải kể chuyện, biết từ lúc nào vành mắt nàng tràn đầy nước, ánh lửa rừng rực chiếu lên khuôn mặt tái nhợt bi thương của nàng, nhìn qua khiến người ta vô cùng đau lòng. Mộc Ly ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm giống như lúc , mạnh mẽ dồn nước mắt trực trào ra trở lại, nàng nghĩ, tại sao từ khi còn , nàng bị người ta lừa gạt và vứt bỏ rồi?

      Tuyết Lê vừa lặng lẽ ngồi ăn cá, vừa nghe Mộc Ly kể chuyện, cá nướng vốn dĩ thơm ngào ngạt, vừa ăn vừa gặm, biết lúc nào lại cảm thấy ăn thấy vị nữa, đặc biệt khi nhìn thấy Mộc Ly kiên cường nhịn cho nước mắt chảy ra, nàng càng bất tri bất giác khóc lên.

      Đôi con ngươi sáng rực rỡ liếc nhìn Tuyết Lê cái, Mộc Ly thờ ơ mở miệng: "Bây giờ em tin ta phải tiểu thư Nhan Khuynh Thành nhà em rồi chứ?"

      Nhìn Mộc Ly như vậy, Tuyết Lê tự chủ gật đầu, nàng tin nàng ấy cần phải lừa dối mình, huống chi tính cách tiểu thư trước đây với tiểu thư tại này hoàn toàn giống nhau, hơn nữa có chuyển biến trong thời gian dài, mặc dù thể giải thích được, nhưng nàng vẫn gật đầu.

      "Ta cũng cảm thấy thể giải thích được! Tuyết Lê, bây giờ ngươi nghe hết rồi, ta phải tên Nhan Khuynh Thành" Mộc Ly cười, lần này là cười , đến cả đôi con ngươi vốn chút ấm áp lúc này cũng rạng rỡ lấp lánh theo, nàng cầm thanh củi nương theo ánh lửa mà viết tên mình lên mặt đất, sau đó nàng đọc từng chữ cho Tuyết Lê nghe: "Ta, tên, , Mộc, Ly! Ba chữ đất này chính là tên ta".

      "Cái tên ý nghĩ" đợi Tuyết Lê gì, lúc này giọng nam vô cùng tao nhã vang lên, Mộc Ly cầm thanh củi tay, ba ba vài cái, liền dùng tro bụi xóa xạch mấy chữ nàng mới viết.

      "Kẻ hèn này cũng phải người xấu, Nhi ngươi căng thẳng như vậy làm gì chứ?" Nam tử trẻ tuổi bĩu đôi môi đỏ mê người, chậm rãi ra từ trong màn đêm, mà giọng điệu này, giống như là và Mộc Ly nàng rất thân quen vậy.

      Mộc Ly và Tuyết Lê kinh ngạc, nhờ ánh lửa hồng mà đánh giá vị khách mời mà đến trước mặt này, chỉ thấy nam tử thân áo gấm Vân La màu đỏ như lửa nhưng so với ánh lửa bốc cháy mặt đất còn đỏ hơn vài phần, da thịt của trắng nõn mềm mại như trẻ sơ sinh, ngũ quan vô cùng tinh xảo, đặc biệt là đôi mắt hoa đào nhìn ngươi như biết chuyện càng thêm đẹp đẽ.

      Chương 51: Tuyệt sắc hoàng tử 2
      Editor: thuyvu115257


      Trái tim Mộc Ly nhảy lên tận cuống họng, nàng biết lời nàng vừa bị nghe được bao nhiêu, cũng biết đến từ lúc nào, càng biết nam tử trước mặt đây có thân phận gì, mặc dù cảm thấy trong lòng bất an, Mộc Ly vẫn trước sau như cười lạnh: "Ngươi có nghe đến người xấu tự mình là người xấu sao? Còn nữa, ta tên Nhan Khuynh Thành, phải Nhi gì cả".

      Còn Nhi, nàng muốn ói, hình như nàng chưa thân với đến mức như thế này.

      Nam tử thèm để ý gỡ mớ tóc dài của mình, vẫn vô cùng tao nhã mở miệng: "Là chính ngươi tên ngươi là Nhi mà, ta cũng oan cho ngươi. Lại , nếu ta là người xấu, còn đứng ở đây chuyện với ngươi làm gì?"

      Nếu như là người xấu, những người này sớm gặp Diêm Vương rồi! chỉ là cẩn thận nghe được câu chuyện nàng kể, và tên của nàng, chỉ đơn giản cảm thấy chơi vui mà thôi.

      "Vậy ngươi đến lãnh cung làm gì?" Tuyết Lê đứng dậy khỏi mặt đất, cam chịu bị rớt lại phía sau trừng mắt nhìn nam tử.

      Nam tử nhướng đôi lông mày xinh đẹp lên, quét đôi mắt đào hoa: "Tiểu nha đầu, bổn vương chuyện với chủ nhân của ngươi, có chuyện của ngươi, chớ tùy tiện xen vào".

      "Ngươi..." Tuyết Lê trừng to đôi mắt thành mắt rồng, Mộc Ly nháy mắt ra hiệu với nàng ấy, nàng ấy mới chịu uất ức mà yên lặng, ai bảo nàng ấy phải chủ nhân cơ chứ!

      "Ngươi là Vương gia của nước nào? Ta nhớ là, Phượng Lân quốc chúng ta có vị Vương gia nào như ngươi!" Mộc Ly vừa nhìn chằm chằm nam tử vừa đánh giá toàn thân từ xuống dưới của phen, nàng dựa theo trí nhớ của Nhan Khuynh Thành và hiểu biết với Phượng Lân quốc, chả hề biết được có vị Vương gia nào như vậy.

      Nam tử cầm lấy xâu cá nướng Mộc Ly chưa kịp ăn, động tác tao nhã xé miếng, tùy ý đáp: "Ta đến từ Lam Nguyệt Quốc".

      "Lam Nguyệt Quốc phải hai mươi năm trước có Nữ đế lên cầm quyền sao? Có Vương gia lúc nào?" Mộc Ly cũng tùy ý hỏi câu, chuyện quốc gia đại ở lục địa Vô Bi, nàng hoàn toàn có chút hứng thú gì.

      "Ọc..." Nam tử ném con cá nướng tay , ói ra đất, mày kiếm tuấn xoắn xuýt chặt lại chỗ, trước giờ chưa từng ăn con cá nào khó ăn như vậy, có chút hương vị gì, lại còn tanh tanh, khó ăn chết được.

      đương nhiên biết con cá có chút hương vị nào này, chính là do Mộc Ly mạo hiểm bỏ qua nguy cơ bị đóng băng, vớt ra từ trong nước lạnh rét mướt. Hơn nữa trong lãnh cung có gia vị gì, có thể ăn dễ rồi, lại còn bị đạp hư như vậy.
      Last edited by a moderator: 2/10/15

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 52: Đánh cướp hoàng tử
      Editor: thuyvu115257




      Mộc Ly thờ ơ liếc mắt nhìn hồng y nam tử quen biết trước mặt, ăn mất cá nướng của nàng làm gì, ăn rồi còn nhổ ra, lãng phí nguyên cả con cá nướng của nàng, ngọn lửa vô danh trong lòng nàng bốc lên, cú đá lượn vòng đẹp mắt, chân của Mộc Ly đạp mạnh vào mông của nam tử, nàng mặc kệ là Hoàng đế cũng được, Vương tử cũng chẳng sao, chọc giận nàng, cho dù là Diêm vương lão tử nàng vẫn làm như vậy nể tình.

      Nam tử nọ nhanh nhẹn xoay người vừa kịp tránh cước của Mộc Ly, cẩm bào đỏ thẫm vẽ ra độ cong hoàn mỹ đất, tao nhã mím cặp môi hồng phấn nộn, chớp đôi mắt đào hoa, cười híp mắt sợ chết mở miệng với Mộc Ly: "Thứ gì khó ăn quá , Nhi, làm sao nàng nuốt trôi được?!"

      Mộc Ly híp đôi mắt to như lưu ly thành khe hở, cười híp mắt với : "Sao ta có thể nuốt trôi ư? Nếu mà ta ăn rồi còn đến lượt ngươi lãng phí sao?"

      , Mộc Ly nhếch đôi môi hồng phấn nộn cười gian ác, mắt to chớp chớp với , nắm đấm phát ra những tiếng "kèn kẹt, răng rắc", cuối cùng, dốc hết toàn lực đánh thẳng chưởng về phía cặp mắt hoa đào của nam tử, nam tử nhếch khóe môi cười nhạt tiếng, vốn có thể dễ dàng tránh thoát, nhưng lại bị người ta dùng vật nặng đánh cái sau ót.

      Tiếp đó, chỉ thấy trong đôi mắt đào hoa đẹp đẽ của nam tử bị đánh dấu, ôm sau gáy. Sau đó, hai mắt tối lại ngất , mà phía sau nam tử, Tuyết Lê cầm cây mộc côn cứng cáp cười híp mắt nháy mắt với Mộc Ly.

      Ý là "Sao, em phối hợp rất tốt chứ", Mộc Ly liếc mắt nhìn nam tử tuyệt sắc ngã dưới đất, trả cho Tuyết Lê nụ cười gian trá, ý là "cướp trước rồi ".

      Kết quả là, Tây cung Hoàng hậu vô tâm vô tính, mang theo thị nữ của nàng, cướp tất cả những vật đáng tiền của người tự xưng là Vương Tử đến từ Lam Nguyệt quốc, sau đó hai người còn giở trò lưu manh, lột sạch quần áo người Hoàng tử tuyệt sắc, tiếp theo đó ném ra khỏi lỗ chó của lãnh cung, phủi tay, xong việc.

      Mặt trời mọc.

      Buổi sáng bầu trời u, nghìn dặm mây, gió đầu đông thổi lạnh lẽo, cửa sổ rách nát ở lãnh cung dưới tác động của gió, bị đạp ra những tiếng lạch cạch, lắc lư thôi. Mộc Ly vừa cùng Tuyết Lê dọn dẹp lãnh cung phen, vừa quên chửi rủa tác giả khiến nàng bị đẩy vào lãnh cung.

      Chương 53: Ta mới cùng tên bạo chúa đó kết làm phu thê.
      Editor: thuyvu115257



      "Tiểu Tuyết, em xem có phải ta và tên Hoàng đế của bọn họ có oán cừu gì ?" Mộc Ly cầm chổi vừa quét dọn, vừa hỏi Tuyết Lê lau bàn, nàng cảm thấy nàng và vị Hoàng đế này là phải có cừu oán của đời trước. Nếu tại sao gần đây, phiền phức đều là vì mới xảy đến chứ.

      "Em thấy nhất định phải...." Tuyết Lê chăm chú lau bụi ở bàn, cười với Mộc Ly trêu chọc : "Em nghe người ta kiếp trước là phu thê kiếp này mới có duyên là oan gia, chừng, tiểu thư Mộc Ly và Hoàng thượng chính là đôi oan gia ưa thích nha."

      Tối hôm qua, sau khi Mộc Ly kể hết tất cả các việc cho Tuyết Lê nghe xong, Tuyết Lê dù ở chỗ người vẫn cứ tiếp tục xưng Mộc Ly là ‘Tiểu thư Mộc Ly’, mặc dù Mộc Ly từng trực tiếp kháng nghị gọi tên là được rồi, nhưng dường như có hiệu quả gì.

      Lúc này chỉ thấy Tuyết Lê tay cầm khăn lau phá lên cười 'khanh khách', gương mặt trắng nõn còn có tro bụi do quét dọn cẩn thận lưu lại, người mặc bộ váy lụa dài màu xanh nhạt, cũng bị nước bẩn bắn lên người, nàng lại hoàn toàn để ý chút nào, người cũng hề có chút tư thế hèn mọn của đại cung nữ, mà Hoàng hậu dường như lại càng giống Hoàng hậu.

      Mộc Ly thay bộ quần áo gấm màu xanh nhạt, thực ra nàng cũng muốn mặc đồ màu trắng lúc quét dọn, chẳng qua còn cách nào khác, lãnh cung này ngoại trừ vài bộ quần áo thô ráp, những cái khác, cười cách kỳ lạ, Mộc Ly cầm chổi trong tay, làm thế đánh tới Tuyết Lê.

      Tuyết Lê đâu dễ cho nàng cơ hội, nàng ấy ném giẻ lau trong tay về phía Mộc Ly, cái lắc mình thông minh, người kịp chạy ra khỏi cửa lãnh cung. Mộc Ly cam lòng đuổi sát phía sau, coi chổi thành vũ khí đuổi đánh Tuyết Lê, giơ chổi cao đuổi theo Tuyết Lê, bờ môi đỏ phấn nộn của Mộc Ly vui vẻ cười lớn: "Tiểu Tuyết, ai cho em lung tung như vậy, tiếp chiêu của ta."

      Tuyết Lê làm thành cái mặt quỷ với Mộc Ly: "Em có lung tung sao? Nhưng mà chuyện kiếp trước ai biết được, chừng thực bị ta trúng rồi, kiếp trước người và Hoàng thượng chính là phu thê mà!"

      Kiếp trước? Cùng bạo chúa đó là phu thê? Mộc Ly sợ run người chút, thế kỉ hai mốt có tính là kiếp trước ?

      Lông mi khẽ nhếch, Mộc Ly tràn đầy tự tin mở lời: "Ta làm phu thê với tên bạo chúa đó đâu! Bất kể kiếp trước, hay kiếp này, hoặc kiếp sau sau nữa, vĩnh viễn đều thể!"


      Chương 54: Mặt nạ của Hoàng đế và Hoàng hậu 1.
      Editor: thuyvu115257

      Nàng và tên bạo chúa đó là phu thê? Lắc đầu, Mộc Ly ngẫm nghĩ cảm thấy kinh khủng, để nàng và tên thiếu niên ấy kết làm phu thê còn có thể, nhưng nếu là vị Hoàng đế cao cao tại thượng này, vậy bằng để nàng ngày ngày đối mặt với khối băng điêu khắc còn tốt hơn nhiều.

      " thể sao? Trẫm cũng hiểu được là thể!" Giọng lạnh như băng chứa cơn thịnh nộ bỗng nhiên vang lên đằng sau đầu Mộc Ly, người tới dường như mang theo vô vàn băng giá và tức giận, khiến cho bầu khí ở đây trở nên lạnh giá, cũng tự cảm thấy nhiệt độ thấp vài phần, tâm tư Mộc Li tự chủ mà run rẩy, bất tri bất giác ném chổi trong tay qua bên.

      Nụ cười tươi mặt Tuyết Lê cũng lập tức cứng ngắc, hai mắt kinh ngạc ngơ ngác nhìn. Mộc Ly đứng nguyên tại chỗ, trong lòng đột nhiên lo lắng, sau đó liền quỳ mặt đất cung kính thỉnh an người vừa tới, người này giống như có loại ma lực, khiến người ta bất giác bị khuất phục trước .

      "Hoàng thượng giá....lâm." Người phía sau là Cao công công, người chưa đến, nhưng giọng đến trước, đợi tới khi thấy màn quyết đấu trong lãnh cung băng lạnh này, liền tự động câm nín.

      Đây là Cao công công Cao Minh Hải, người ta theo hầu bên cạnh lão Hoàng đế được gần hai mươi năm rồi, theo hầu vua sớm như vậy phải cũng thông minh hơn rồi sao?!!

      Vũ Tiêu Nhiên toàn thân khoác hoàng bào càng gia tăng thêm tôn quý, bàn tay dày rộng của đặt sau lưng, hai mắt lạnh như băng sắc bén nhìn thẳng Mộc Ly đứng cứng ngắc ở phía sau lưng, giống như muốn đóng băng Mộc Ly mới chịu bỏ qua.

      Lúc này Mộc Ly đứng ở trước người Vũ Tiêu Nhiên, chỉ cần nàng xoay đầu là thấy tấm lưng rộng lớn này, còn có thể va chạm thân mật với , nhưng nàng lại dứt khoát đứng tại chỗ, ngay cả khi cơ thể nàng vẫn có vài chỗ cứng nhắc được linh hoạt.

      Nàng biết Hoàng đế Vũ Tiêu Nhiên này tới đây nhanh như vậy, cũng biết tới lãnh cung này làm gì, nhưng nàng biết thêm rằng, chỉ cần bản thân quay đầu lại có thể nhìn thấy khuôn mặt lạnh lẽo vô tình của , nhưng nàng do dự, vì biết nên lấy thái độ gì để đối mặt với vị đế vương nhân hậu tuổi này.

      Nếu ngày hôm qua nghe theo lời Nhan Phù tỏ thái độ làm người, nàng có thể dùng mặt nạ lạnh băng hoàn toàn giống như trước đây để đối mặt với , nhưng lúc này, Mộc Ly thực lưỡng lự.

      Nhìn thấy ánh mắt của Tuyết Lê quỳ mặt đất, với cái lãnh cung bị tàn phá đổ nát này, trong lòng Mộc Ly tự thở dài hơi, nàng muốn liên lụy ai, lại càng muốn người khác vì mình mà bị vị quân vương này trách phạt, cho nên nàng quyết định sử dụng chính sách dụ dỗ!
      Last edited by a moderator: 2/10/15

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 55: Mặt nạ của Hoàng đế và Hoàng hậu 2.
      Editor: thuyvu115257

      Đôi môi giương lên nụ cười ba phần cung kính, năm phần khéo léo, cùng hai phần muốn người biết. Mộc Ly tao nhã xoay người, cung kính hạ bái vị vua trẻ tuổi ấy: "Nô tì khấu kiến Hoàng thượng, biết Hoàng thượng đại giá quang lâm, có nhiều chỗ đắc tội, kính mong Hoàng thượng rộng lòng tha thứ."

      Loại lời khéo léo hào phóng này, thanh nhã hèn mọn, nàng tự cho mình là nô tì, trong đó tự nhiên phần nhiều vì nàng là thê tử của , bản thân là trượng phu của nàng, thừa nhận là điều đương nhiên. Chẳng qua khi nhìn thấy bộ dạng ngoan ngoãn xa cách hoàn toàn khác với thái độ lạnh nhạt cách đây vài hôm, lập tức khiến cho lâm vào trạng thái thất thần đứng im tại chỗ, ngay cả đôi môi vốn nhếch lên cũng có chút run rẩy

      Nhưng chỉ trong nháy mắt, đôi môi vốn thất thần khôi phục lại trạng ban đầu, ánh mắt tựa hồ khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo hơn.

      Mà Mộc Ly lại cố tình cung kính quỳ mặt đất, dường như nàng quên mất vấn đề, nàng vừa mới lớn tiếng ồn ào thể là phu thê với , lúc này lại tự cho mình là nô tì, đây phải là tự tát vào mồm sao?!!

      Nữ tử này vừa mới thể là phu thê với , lúc này lại còn tự cho mình là nô tì, ai..... nữ tử này có chủ ý gì đây? Chẳng lẽ chịu khổ ở lãnh cung mới hai ngày, khiến tính cách nàng biến đổi lớn đến như vậy sao? Hay là....

      Bờ môi bạc nhanh chóng lên nụ cười chết chóc, ra giọng mỉa mai, nhìn ánh mắt của bóng dáng gầy quỳ mặt đất, càng thêm vài phần dò xét và tự đắc.


      khuôn mặt nhắn của Mộc Ly có chút tái nhợt, vẫn ba phần cười yếu ớt như cũ, hề có chút nào kiên nhẫn và bất kính, phần còn lại nhiều hơn là thản nhiên từ trong ra ngoài, ở trong mắt Cao công công, dường như nàng chỉ trong đêm biến từ Hoàng hậu Tây cung lạnh băng cao ngạo ai địch nổi thành nữ tử dịu dàng yếu đuối, nhưng từ đầu đến cuối vẫn có chút đúng, hình như Tây cung nương nương tiến cung lúc ấy mới chính là nữ tử dịu dàng yếu đuối mà.

      Rất lâu sau đó vẫn chưa có người lên tiếng, ngoại trừ gió lạnh gào thét bên tai, chung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy được tiếng cây kim rơi mặt đất.

      "Đứng dậy." Giọng nóng lạnh, dường như trải qua thế kỷ.

      Chương 56: Cái liếc mắt này, cũng đủ vạn năm!
      Editor: thuyvu115257


      nhàng thở phào nhõm, cho dù là thời tiết lạnh như thế này, trán Mộc Ly vẫn toát mồ hôi hột. Nàng dịu dàng nhu thuận đứng dậy, thân hình nhắn gầy yếu, làm cho người ta nhịn được mà thương tiếc, mà đôi mắt trong trẻo như lưu ly của nàng vẫn chưa từng lần liếc nhìn nam tử cao cao tại thượng đó: “Tạ ơn Hoàng thượng! Tiểu Tuyết, còn mau pha trà cho Hoàng thượng.”

      cần.” Hai chữ nhàn nhạt, lập tức ngăn cản Tuyết Lê định ‘bới móc’. Vũ Tiêu Nhiên nhàng nâng cằm Mộc Ly lên, bắt buộc nàng phải nhìn mình.

      Mộc Ly kháng cự, nàng dùng ánh mắt dịu ngoan như con cừu đợi làm thịt nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo nghiên cứu tìm tòi của . Chẳng qua cái nhìn này giống như vạn năm, khiến bọn họ đều kinh ngạc, cũng đồng thời bị hấp dẫn sâu sắc.

      Đó là loại lực hút trí mạng, giống như hai người quen biết nhau mà trong đám người xa lạ lại có thể tìm được đối phương, sau đó thản nhiên cười giống hệt như vậy, nắm tay nhau, cái loại cảm giác này kỳ diệu, làm người ta cảm thấy xa lạ.

      Khi hai mắt nàng nhìn về phía , đôi mắt ngọc lưu ly đen trắng đó ràng có loại lực hấp dẫn ngay cả bản thân cũng tự chủ được mà thoáng lóe lên tia thương tiếc, rất nhanh, nhanh đến mức kịp truy đến cùng, rồi lại bị đôi mắt trong suốt sâu thẳm đen trắng phân minh kia hấp dẫn, đến mức bị hút vào, nàng nhàng nâng mắt, khi chuyên chú nhìn vào mắt , sau đó hình ảnh song song giống như bị đui mù.

      phát , vốn dĩ, nàng cũng phải kiểu chán ghét như trong tưởng tượng.

      Nàng phát , kỳ , mặt ngoài của cũng chán ghét đến như vậy.

      Bọn họ, chỉ với cái liếc mắt này, cũng là vạn năm, giống như hoa lá thong dong mà điên cuồng rơi rụng.

      Chỉ cái liếc mắt, cũng đủ bị hút vào.

      Chẳng qua giữa bọn họ, tình cảm đối với nhau khi đó còn quá non nớt, quá bướng bỉnh, đến mức có thể ôm nhau, nhưng lại giống như gặp thoáng qua.

      Thế gian có đủ loại hấp dẫn, nhưng cũng xâm nhập làm phiền giấc mộng của ta, núi cao đường xa ngăn được ta, lần theo dấu vết nụ cười tuyệt mỹ của ngươi, lúc treo cao thở dốc mới hiểu, trước sau đau lòng vì ngươi, cúi đầu giống như bông hoa lay động, đều là gió xuân trêu đùa.

      Thế gian đủ loại mê hoặc, đều vì ngươi mà mới sai, lúc tất cả biến mất như mộng, ngay tại núi xa bị tuyệt thế bụi phủ, ánh trăng giao hòa trong nước, miêu tả bầu trởi đêm rực rỡ này, sinh tử cùng theo đến cuối cùng.


      Chương 57: Hoàng thượng, người nhìn đủ chưa?
      Editor: thuyvu115257



      "Hoàng thượng, người nhìn đủ chưa?" Con ngươi đen trắng ràng của Mộc Ly nhìn thẳng vào mắt , nhưng vẫn lên tiếng, nàng thích loại cảm giác này, vì nó khiến cho trái tim của nàng đập loạn nhịp.

      Mấy nô tài ở đây và Cao công công nghe được những lời này của Mộc Ly đều cả kinh, nàng ta biến thành như vậy mà còn biết tốt xấu, điều này phải ràng là làm cho Hoàng thượng mất mặt hay sao? Mặc dù bọn họ đều biết dáng vẻ Hoàng đế nhìn phi tử của mình cũng phải chuyện gì lớn, nhưng ở trước tình thế giờ của Tây cung Hoàng hậu và Hoàng thượng mà , rất có thể Hoàng thượng chỉ cần lần khó chịu giam nàng ta ở lãnh cung mãi mãi.

      Con ngươi lạnh như băng, tay Vũ Tiêu Nhiên tăng thêm lực đạo, vỗn chuyên tâm nhưng bỗng nhiện bị cơn lạnh thay thế, chẳng qua đôi mắt đen sâu thẳm như bảo thạch kia lại cực lực che giấu tia bối rối, mà Mộc Ly vẫn giữ nguyên bộ dạng hèn mọn từ đầu đến cuối chút nào mang theo cơn sóng dữ, bộ dạng nhiều nhiều ít ít này khiến cho vị đế vương cao cao tại thượng nọ rất muốn nổi điên.

      "Nô tì, thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương." giọng vang lên thanh thoát giống như những mảnh ngọc va chạm vào nhau trong khí xuất ở phía sau lưng bọn họ, đúng lúc khiến Vũ Tiêu Nhiên bỏ tay ra khỏi hàm dưới của Mộc Ly.

      áp chế cơn thịnh nộ trong ánh mắt, cánh tay vòng qua chiếc eo nhắn của nữ tử, bờ môi mỏng bạc ràng khẽ nhếch lên nụ cười, nhàng : "Ái phi, sao giờ này nàng mới tới?"

      Mộc Ly nghe thấy giọng này liền giống như sét đánh nhanh chóng lùi ra sau bước, lập tức con ngươi biến mất dịu dàng ngoan ngoãn khi nãy, trở lại là đôi mắt hề có tình cảm lạnh lẽo đến mức còn tình người, vậy mà, vậy mà cố ý mang ái phi của tới đây nhục nhã nàng! Hơn nữa đối tượng còn là Tô quý phi lòng muốn trừ khử Mộc Ly!!

      Tất nhiên biến hóa trong con ngươi của Mộc Ly lọt vào tầm mắt của Vũ Tiêu Nhiên, biết nữ tử đó chỉ diễn trò, hơn nữa còn giả bộ dịu dàng trước mặt , đắc ý ôm chặt vòng eo nhắn của Tô quý phi, hôn lên bờ môi đào của nàng ta.

      Tô quý phi chợt kinh hoàng, cẩm bào màu xanh nhạt người cao quý sáng ngời đối lập với áo bào trắng thắt nút màu đồng thành hình tiên minh thô ráp người Mộc Ly, khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng ta lên nụ cười , khẽ với Mộc Ly: "Nô tì mới vừa tới ngự thư phòng làm chút điểm tâm mang cho muội muội, hi vọng muội muội có thể nhận."

      Dứt lời, Tô quý phi tiếp nhận từ trong tay nha hoàn cặp lồng đồ ăn, khuôn mặt tuyệt mỹ cười dịu dàng, đồng thời bước tới vị trí Mộc Ly đứng, ràng nàng ta vẫn còn ở khá xa. Nhưng Mộc Ly lại cảm thấy nụ cười mặt người nữ tử này, làm cho nàng có loại cảm giác thở nổi.
      Last edited by a moderator: 2/10/15

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 58: Phi bị thương, Đế vương giận 1
      Editor: thuyvu115257




      "Muội muội, đây là đồ mà tỷ tỷ cố ý mang từ ngự thư phòng đến cho muội đó." Hai tay nhàng để thức ăn trước mặt Mộc Ly, gương mặt tuyệt mỹ của Tô Liên Hinh ra nụ cười vừa khéo léo vừa vô hại, nàng ta càng cười sáng lạn càng khiến Mộc Ly nhìn thấy khó chịu hơn!

      Nữ tử này, tâm địa rắn rết, nhưng lại có thể cười vui vẻ và diễn trò tốt như vậy, quả thực có nhiều điểm rất giống với Tô Đát Kỷ của Thương triều. Sao Mộc Ly có thể quên, chính nữ tử trước mặt này sai khiến Linh Phi hại chết nữ tử khác nghiêng nước nghiêng thành! Mới làm cho nàng bị lũ u hồn đưa tới nơi đây.

      Điều này càng khiến Mộc Ly cảm thấy tức giận hơn, nếu vì người nữ tử này, bản thân phải bình yên đầu thai rồi sao? Nếu phải vì nàng ta, bản thân bị đói bụng, bị cẩu Hoàng đế đánh vào lãnh cung. Mộc Ly đem tất cả đổ hết lên người Tô Liên Hinh, nhưng vẫn phát ra nóng nảy của mình đối với nàng ta!

      "Bản cung cần lòng tốt giả tạo của ngươi, chú ý cấp bậc lễ nghĩa của mình." nụ cười lạnh lùng, hai tay Mộc Ly vắt chéo sau lưng, thèm nhìn đến những thứ đồ ăn Tô Liên Hinh dâng lên. Giờ phút này, cho dù nàng ngày ngày ở lãnh cung nhưng vẫn là kiêu nữ thiên tài khí khái vẹn toàn.

      ở lãnh cung còn quên đeo lên cái giá của Hoàng hậu, nữ tử đó quả nhiên đơn giản, đôi môi bạc mỏng của Vũ Tiêu Nhiên khẽ nhếch lên đứng ở bên xem trò vui giống như chuyện nọ liên quan đến mình, muốn xem nàng ta còn có thể làm trò gì, lúc cần giúp, vẫn 'giúp' thỏa đáng.

      "Hoàng hậu nương nương, thế nào bản cũng là có lòng tốt, người nhận chẳng phải khinh thường bản cung và Hoàng thượng rồi sao? Chung quy, bản cung cũng vì cầu của Hoàng thượng nên mới đến đây." Dôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, hàm răng cắn . Tô Liên Hinh đưa lưng về phía Vũ Tiêu Nhiên, nàng ta quay đầu dùng ánh mắt to vô tội nhìn thoáng qua Hoàng đế đưng ở phía sau, sau đó xoay lại cười đắc ý với Mộc Ly.

      Gương mặt này của Mộc Ly muốn bán cũng phải bán, người ta lấy Hoàng đế ra làm lá chắn rồi, cho nên dù nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật phải sao?

      Tô Liên Hinh khẳng định như vậy, nhưng Mộc Ly nàng sao có thể dễ dàng phán đoán như vậy được? Nếu thực chọc giận nàng, bản lĩnh khác có, nhưng ở đội cảnh sát thế kỉ hai mốt lâu như vậy, chỉ cần sản xuất ít súng ống đạn dược là có thể nổ hết người Tô gia nàng ta rồi!

      Chương 59: Phi bị thương, Đế vương nổi giận 2
      Editor: thuyvu115257




      Nhếch đôi môi đỏ cười lạnh với Tô Liên Hinh, nụ cười này của Mộc Ly chút độ ấm, trong con ngươi cũng có nửa điểm tình cảm, nàng giơ nắm đấm lên cướp lấy hộp thức ăn tay Tô Liên Hinh. Gương mặt Tô Liên Hinh vốn dĩ có biểu cảm lo lắng sợ sệt, nhưng khi nắm đấm của Mộc Ly tiến tới lại cười cách hiểm.

      Nhìn thấy nụ cười xảo trá của Tô Liên Hinh, và tên Hoàng đế đứng ở phía xa xem kịch hay, trái tim bất an đập mạnh vài nhịp, trong lòng Mộc Ly biết mình trúng kế, muốn thu tay nhưng muộn, nắm tay vừa nghiêng xuống, trưởng phong nhè mơn trớn cẩm bào màu nguyệt bạch của Tô Liên Hinh, hộp cơm rơi xuống đất vang lên tiếng "loảng xoảng" nặng nề. Sau đó, Mộc Ly chỉ trông thấy Tô Liên Hinh thuận theo nắm đấm của nàng ngã nhào mặt đất lăn người đến mấy vòng liền, tiếp theo tiếng khóc kinh sợ kêu trời trách đất của Tô Liên Hinh vang lên, cùng với thanh chấn động kinh hô của đám nô tài.

      "Nương nương, người sao rồi?"

      "Nương nương người có sao ?!!"

      "Mau! Mau gọi thái y, nương nương, người..." tên nô tài kinh hoảng hô to chỉ vào thân dưới của Tô Liên Hinh chầm chậm chảy máu.

      Vũ Tiêu Nhiên vốn dĩ mắt lạnh chán ghét nhìn Mộc Ly, lúc nghe được nô tài câu này, lập tức bế Tô Liên Hinh nằm dưới đất ôm bụng đau khổ lăn lộn lên, giận dữ rống tiếng với thị vệ: "Giam Tây cung Hoàng hậu vào Thiên lao, chờ trẫm xử lý!"

      "Dạ!"

      "Nếu như con của trẫm có mệnh hệ gì, trẫm khiến ngươi sống bằng chết!" xong câu này, Vũ Tiêu Nhiên thèm ngoảnh đầu lại ôm Tô Liên Hinh rời .

      Tô Liên Hinh nép ở trong lòng Vũ Tiêu Nhiên, khuôn mặt tuyệt sắc vặn vẹo vào chỗ, sau đó nàng ta nhìn qua khe hở cười cách hiểm đắc ý với Mộc Ly.

      "Giam vào Thiên lao?" Nhìn nắm tay của mình và Hoàng đế ôm Tô Liên Hinh xa. Mộc Ly đè thấp thanh tự lẩm bẩm mình, khuôn mặt tái nhợt tràn đầy mơ hồ, dường như vẫn chưa hiểu được việc vừa xảy ra, sau đó nàng với nắm tay của mình: "Ta sao đâu, nắm đấm này của ta vốn chưa động đến nàng ta, là nữ nhân đó tự mình ngã xuống, nhưng mà, các người ai tin ta đây?!"

      Nàng mê muội ngẩng đầu lên, đôi mắt to vô tội quét qua đám nô tài xung quanh lượt, cuối cùng ánh mắt dừng ở người Cao công công còn chưa .

      Khóe miệng Cao công công giật giật, muốn gì đó, cuối cùng vẫn yên lặng mà rời , nữ tử ngoan độc ác như vậy, trong cung xuất quá nhiều rồi, có lẽ căn bản cần gì với bọn họ, chẳng qua kết quả như vậy có thể là chính xác sao?


      Chương 60: Vua Tu La, tả thương tà
      Editor: thuyvu115257




      Chậm rãi buông cánh tay giơ cao, gương mặt tái nhợt nở nụ cười vô cùng khinh thường, cười thê lương, cười bi thương, từng xem N lần phim truyền hình, những tình tiết phim bị Mộc Ly nàng cười N lần, hôm nay lại chân thực xảy ra với nàng, thể bi ai sao?

      Đệ nhất lâu đông như trẩy hội, buôn bán vẫn cứ tấp nập, chẳng qua nơi làm ăn lại chỉ hạn chế ở lầu . lầu hai, nam tử đeo mặt nạ huyền thiết mặc áo bào màu đen hoa văn hình rồng, đôi môi mỏng phấn nộn khẽ mím, tròng mắt u màu lam mị hoặc lòng người bắn thẳng đến hắc y nam tử cung kính đứng ở cách đó xa.

      Thân thể hắc y nam tử khẽ run cái, sau đó cúi đầu thấp hơn nữa.

      Nam tử đeo mặt nạ khẽ nhếch môi cười với hắc y nam tử, nhưng nụ cười đó so với địa ngục Tu La còn đáng sợ hơn, môi đỏ khẽ nhếch, chậm rãi phun ra vài câu lạnh lùng: "Quay trở về với chủ nhân của các người, mặc kệ dùng cách gì, trong vòng nửa tháng quả nhân muốn nhìn thấy Hoàng đế Phượng Lân quốc phế hậu, còn nữa, sau này đừng để cho nàng ta tùy tiện phỏng đoán tâm tư của quả nhân, bằng , chủ nhân nhà các ngươi gánh nổi hậu quả đâu".

      "Dạ!" Hắc y nam tử cung kính chắp tay, xoay người cái, liền nhanh chóng biến mất dưới lầu , về hướng Hoàng cung Phượng Lân.

      Nam tử xong mấy câu, hai tay ôm ngực nghiêng người dựa vào cửa, khóe miệng lộ ra nụ cười tàn khốc giống như Tu La vậy.

      Chỉ nhìn thấy bóng người vừa lóe, bạch y nam tử tuyệt sắc đứng trong lầu các của thiên hạ đệ nhất lâu, khuôn mặt tuấn trắng mịn còn mang theo vài giọt mồ hôi , nhưng lại khẽ mỉm cười nhìn nam tử đứng dựa vào cửa, nụ cười đó, nghiêng nước nghiêng thành, có tin tức thuộc về Dương Quang: "Tà, ta tra ra rồi".

      "Ừ, nghe xem nào" Nam tử đeo mặt nạ được bạch y nam tử gọi là 'Tà', lười biếng tùy ý hỏi câu, giống như hề chú ý đến kết quả.

      "Mục đích lần này sứ giả Lam Nguyệt quốc đến Phong Lân chính là muốn hòa thân chuẩn bị gả Đại công chúa cho Hoàng đế Phong Lân quốc, về phần mục đích hòa thân biết được" Bạch y nam tử từ từ tình hình thám thính được.

      "Người đến là ai?"

      "Tiểu Hoàng tử của Lam Nguyệt quốc".

      "Dặn dò bên dưới, lập tức khởi hành quay về Dĩnh thành" Tà giương khóa miệng cười lãnh khốc, liếc nhìn bầu trời xanh biếc, con ngươi u màu lam mang theo hơi thở Tu La dành riêng cho ...
      Last edited by a moderator: 2/10/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :