Chương 37: có bạc vạn vạn thể
Editor: thuyvu115257
Sau khi Mộc Ly chui qua lỗ chó, đầu tiên là dẫn theo Tuyết Lê chạy thẳng tới tiệm cầm đồ, muốn cầm cố tất cả đồ trang sức và vật đáng tiền người của mình. Mà ông chủ của tiệm cầm đồ này, lại đáng chết dám nhận đồ của bọn họ. Về phần lí do, chính là bởi vì tất cả những thứ người bọn họ đều có ấn ký chuyên dụng Hoàng gia, ông chủ người ta trốn còn kịp, làm sao còn dám nhận.
Cuối cùng Tuyết Lê đành rút vật duy nhất đầu ra, đó là cây trâm bạc phải của Hoàng cung để cầm. Mộc Ly vốn muốn ngăn cản, nhưng xoa xoa cái bụng khô quắt của mình và nhìn bộ dạng đói muốn chết của Tuyết Lê nên thôi. Nàng nghĩ, sau này đợi nàng có tiền giúp nàng ấy lấy về cũng giống nhau thôi.
Nhưng nàng biết, cây trâm này rất có ý nghĩa với Tuyết Lê.
"Cây trâm bạc này, nếu ngươi dám bán ra ngoài, nãi nãi ta đây giết cả nhà ngươi". Trước khi Mộc Ly vẫn quên ác độc uy hiếp ông chủ tiệm phen, người bị hại còn tưởng mình gặp phải nữ côn đồ, mau chóng đóng cửa lại, việc làm ăn này vẫn nên đợi đến khi an toàn rồi hãy làm.
"Tiểu thư, toàn bộ tài sản của chúng ta chỉ có mười lạng bạc". Tuyết Lê cầm bạc vừa lấy từ tiệm cầm đồ ra, ảo não đau lòng . Đó là cây trâm mẹ nàng để lại cho nàng, mặc dù đáng tiền, nhưng vì tiểu thư có sá gì.
"Ngân lượng phải vạn năng, nhưng có ngân lượng vạn vạn thể!" Nhìn mấy cục bạc vụn trong tay Tuyết Lê. Mộc Ly đứng giữa đường lớn hét to tiếng, thu hút ánh mắt của vô số người qua đường. Có vài người liếc mắt khinh thường, nhưng cũng có vài người gật đầu tán thành quan điểm của Mộc Ly. Dù sao đều là những lão bách tính bé. Cho nên hết sức đồng tình và cảm thông với câu này của Mộc Ly.
Trong lòng Mộc Ly vô cùng chán nản, bởi vì nàng cảm thấy bản thân rất vô dụng, ràng nàng mời Tuyết Lê xuất cung ăn bữa no say. Kết quả lại là Tuyết Lê cầm cố chiếc trâm duy nhất đầu mình để mời nàng, mời người tiểu thư vô dụng này ăn. Vốn dĩ nàng làm Hoàng hậu vô dụng, nhưng ít nhất vẫn có thể ăn được bữa cơm ở ngoài cung. Nhưng vì nàng đắc tội tên Hoàng đế lạnh lùng vô tình đó mà bị đẩy vào lãnh cung, thậm chí đến cả lương thực cơ bản cũng bị cắt mất.
"Tuyết Nhi, mười lượng bạc này của chúng ta, có thể làm gì đây?" Đôi mày liễu như vẽ bện chặt lại với nhau. Mộc Ly hiểu ngân lượng này dựa vào tỉ lệ gì để tính toán, đến ngay cả trong kí ức của Khuynh Thành cũng có khái niệm này, bởi vì Nhan Khuynh Thành trước đây ra ngoài cửa đều có nha hoàn theo sao giúp trả tiền, cần phải lo lắng có tiền mà khổ não.
Chương thứ 38: Búp bê, mỹ thiếu nam.
Editor: thuyvu115257
Tuyết Lê khẽ nhíu mày, nghĩ lát nhanh như ngựa thần lướt gió, nhướn mi: "Mười lượng bạc này á, đủ cho lão bách tính nghèo khổ ăn suốt mấy tháng liền rồi đó!"
"Hả... đúng là đáng tiền". Trợn trắng mắt, Mộc Ly năn chiếc mũi xinh, kéo Tuyết Lê còn đứng nguyên tại chỗ, thẳng tiến vào phố xá sầm uất.
Lúc này vừa đúng lúc đèn mới lên rực rỡ, Phượng Đô Thành (thủ đô của Phượng Lân quốc) mảng đèn đuốc sáng rực. Mặc dù có bóng đèn cao cấp như của thế kỉ hai mươi mốt, nhưng lại có đèn lồng lưu ly đủ loại hoa mang phong vị cổ xưa. Mặc dù có xe ô tô thể thao nổi tiếng ở thế kỉ hai mươi mốt, nhưng mọi người lại có xe ngựa cộng thêm hai chân của chính mình, vẫn có thể là mảng cổ xưa à.
Đôi mắt to lóng lánh như ngọc lưu ly của Mộc Ly, chuyên tâm ngắm nhìn xe ngựa và dòng người qua lại. Nhưng trong lòng lại bắt đầu cảm thấy mất mát lạc lõng, tự giác nghĩ đến đất nước Trung Quốc mình từng sống hai mươi mấy năm. Vẫn cứ muốn lấy những thứ này với "kiếp trước" ra so sánh, nàng ép buộc mình nghĩ về điều tốt. Nhưng tâm trạng lại bị xâm chiếm bởi cảm giác đơn lạc lõng cực độ. Ngay cả lúc tách xa khỏi Tuyết Lê cũng đồng cảm giác đơn lạc lõng thể phân biệt .
Phượng Lân quốc nằm ở phía nam đại lục Vô Bi, với đặc sản là tơ lụa và lá trà xuất khẩu sang Hoàng triều Thiên Diệu ở phía Đông và Mạc Bắc ở phía Bắc và Lam Nguyệt Quốc ở phía Tây. Phía Đông của đại lục Vô Bi là phần đất do Thiên Diệu Hoàng triều chiếm giữ. Thiên Diệu Hoàng triều vốn là nước . Nhưng trong vài năm gần đây nhanh chóng lớn mạnh lên trở thành nước lớn cùng nổi danh với Phượng Lân và Mạc Bắc, giàu có như nhau, sản phẩm đặc biệt lại là vũ khí lạnh nhưng xuất khẩu ra bên ngoài. Mà hết thảy công lao đều thuộc về vị kia, khinh thường thiên hạ, tàn bạo khát máu, làm việc mạnh mẽ vang dội, chỉ hỏi đến kết quả chứ bao giờ hỏi quá trình, được mọi người gọi là Diêm La nhân gian đại Hoàng Thiên Diệu Tả Thương Tà!
Mạc Bắc ở phía Bắc của đại lục Vô Bi, là dòng dõi thiên kiêu (con trời), chuyên sản xuất và tiêu thụ da thú cao cấp, có người đôi khi bộ áo da thú cao cấp ngàn vàng cũng khó mà mua được, mà Mạc Bắc mặc dù chiếm giữ ở nơi hoãn binh dịch phương Bắc. Nhưng trước nay chưa từng có ai dám đến cửa khiêu chiến, bởi vì Mạc Bắc có kì tích được lưu truyền là bách chiến bách thắng, bị tấn công cũng khách khí. Kì tích chiến thần, tam Hoàng tử của Mạc Bắc - Minh Mạch Hi chính là kì tích này!
Lam Nguyệt Quốc ở phía Tây. Vừa mới thành lập bị người ta thường xuyên chế nhạo phỉ nhổ. Tất cả những điều này chỉ vì hai mươi năm trước người đăng cơ làm Hoàng đế phải là nam tử, mà là nữ tử. Trong cái thế giới nam quyền trọng nam khinh nữ này. Nữ Đế Lam Nguyệt quốc dùng thủ đoạn trị quốc riêng biệt của mình vượt qua hai mươi năm thử thách, cuối cùng khiến mọi người thừa nhận bà ta là Nữ Đế!
Hai bên đường các loại tiểu thương hưng phấn hét lên sản phẩm nhà mình để chào mời khách hàng, tâm tình mất mác của Mộc Ly tan biến, khi qua quán Thiên hạ đệ nhất lâu, đột nhiên nàng kéo tay của Tuyết Lê lại, ngẩng đầu lên toét miệng cười, : "Bổn nương nương là mời ngươi ăn..." Vài từ phía sau bị nàng nuốt xuống bụng, nàng rốt cục phát ra điểm thích hợp, khuôn mặt đẹp như búp bê trước mặt, nào phải là thị nữ thiếp thân kiêm muội muội Tuyết Lê của nàng đâu?!!
Chương 39: Đừng mê luyến tỉ, tỉ so với truyền thuyết còn truyền thuyết hơn
Editor: thuyvu115257
Chiếc mũi cao thẳng vênh lên thẳng đứng, hai mắt mỹ thiếu nam là to, lông mi dày như quạt hương bồ che phủ đôi mắt, môi đào phấn nộn mím chặt, gương mặt búp bê lung linh tinh xảo vạn năm khó gặp, còn đẹp hơn búp bê mười phần, càng khiến cho người ta vừa gặp thương, nhất kiến chung tình.
Làn da trắng ngần trơn bóng nền bóng đêm càng lên tái nhợt, tóc đen như mực dưới kiệt tác của gió nhảy múa hỗn loạn. Toàn thân là cẩm bào đen như mực tôn lên vóc người hoàn hảo của , làm cho người ta ngạc nhiên chính là dáng người hoàn mỹ này lại rất phù hợp với khuôn mặt búp bê tinh xảo nọ. khiến người ta cảm thấy tức cười, trái lại tự có bản sắc nam nhi có hai. Mộc Ly sững sờ nhìn chăm chú mỹ thiếu nam ngẩn người trong ba phút. tại chuyện này phá vỡ kỉ lục bị mỹ nam tử cuốn hút của nàng rồi.
Mỹ thiếu nam nhìn nữ nhân trước mặt cầm tay đến mức ngây ra, đôi mắt to lóng lánh như hắc bảo thạch xinh đẹp chớp chớp, nhưng lại hết sức tự kỉ mà mở miệng: "Đừng mê luyến gia, gia chỉ là truyền thuyết mà thôi".
Nhăn đôi mày thanh tú, Mộc Ly phục hồi lại tinh thần buông tay mỹ thiếu nam ra, trợn trắng mắt, hung hăng mở miệng: "Đừng mê luyến tỉ, tỉ so với truyền thuyết còn truyền thuyết hơn".
Vểnh đôi môi đào đỏ mọng lên, cái nhếch môi này của mỹ thiếu nam có thể gọi là nghiêng nước nghiêng thành. Ánh mắt mang theo ý chơi đùa nhìn nữ nhân như có như "liếc mắt đưa tình" với , híp mắt cười : "Gia so với ngươi càng có vốn liếng khiến người ta mê luyến hơn đấy, gương mặt này của ngươi vào trong đám người là biến mất tiêu, giống như rác vứt vào đống rác chẳng có chút đặc biệt nào".
Mộc Ly nghe thấy câu này của mỹ thiếu nam nhưng tức giận, nàng chỉ liếc mắt nhìn giống như nhìn vật chết. Lúc mới đầu cho là đúng, giọng lại đủ to để lọt vào tai những người dừng chân xung quanh: "Lớn lên như người đàn bà, ngươi đắc ý cái gì? Gương mặt này của ngươi Mộc Ly ta thèm!"
Tên tiểu tử thối này đúng là có chiều hướng tự luyến, nhưng Mộc Ly nàng luôn ghét những người tự cho mình là đúng. Cho dù bề ngoài của mỹ thiếu nam này khiến nàng giật nảy mình sao. Mộc Ly nàng trước giờ phải là người ham mê sắc đẹp, người càng đẹp càng phải tránh xa, nhất là loại mỹ thiếu nam còn đẹp hơn cả tinh này.
Nhiệt độ ở trường vì câu này của Mộc Ly liền rớt xuống mấy mươi độ, đủ để khiến người ta tan vỡ từ trong băng và lửa. Mỹ thiếu niên híp nửa con mắt to, gương mặt búp bê tinh xảo đen đến sánh ngang với đít nồi, tóc đen như mực làm loạn trung thay nhau phát ra tiếng. Lúc này toàn thân tỏa ra loại hơi thở khiến người ta chết chóc.
Last edited by a moderator: 2/10/15