1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trôi nổi trong lãnh cung: Khuynh quốc khí hậu - Hoa Vô Tâm (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 31: Muốn ở chung với bổn cung trong lãnh cung sao?
      Editor: thuyvu115257



      Yếu đuối vô năng chỉ khiến người ta càng xem thường ngươi, mực nhẫn nhịn chỉ khiến người ta nghĩ rằng ngươi rất dễ ức hiếp. Cho nên nàng phải mạnh mẽ, nàng bắt buộc phải mạnh mẽ. Bởi vì thế giới này ngoài bản thân mình ra có ai có thể giúp được ngươi. Cho nên Mộc Ly nàng, cho dù trái tim mỏng manh đến mức vừa chạm vào liền vỡ ra, cho dù trong lòng bị thương đến máu chảy thành sông, thân thể cũng tuyệt đối ngã xuống!

      Trời vào thu, gió hiu hiu thổi tới, làm cho ống tay áo màu trắng mỏng manh nàng mặc người bay lượn trong trung, đôi chân trần lung linh tinh xảo chịu đựng mặt đất hơi lạnh. Nhưng nàng hoàn toàn để vào mắt, đôi môi hồng đào nhàng nhếch lên, nàng kiêu ngạo liếc nhìn đám nữ nhân đứng trước mặt.

      “Thế nào? Lẽ nào các ngươi muốn sống chung với bổn cung ở trong lãnh cung?” Nở nụ cười ma quái, Mộc Ly mím môi mỏng, nhẫn nại của nàng sắp tiêu hao hết rồi, nàng muốn chơi đùa với đám nữ nhân vô vị này ở đây.

      “Hừ!” Linh Phi lạnh lùng hừ tiếng, nàng ta cam tâm trừng mắt nhìn Mộc Ly. Gương mặt vốn dĩ sưng đỏ càng trở lên xanh mét: “Nhan Khuynh Thành! Tây cung Hoàng hậu bị tống vào lãnh cung như ngươi có cái gì đắc ý? ngày nào đó Đông cung Hoàng hậu chính cung xử lý ngươi!”

      Bưng gò má bị Mộc Ly đánh sưng đỏ, Linh Phi cam tâm cùng với đám mỹ nhân ra khỏi lãnh cung. Dựa vào cái gì mà Nhan Khuynh Thành có thể ngồi lên vị trí Tây cung Hoàng hậu, còn Linh Phi nàng lại phải chịu đựng cái tát của nàng ta? ! Tuyệt đối ! Lúc trước tại sao độc kia độc chết con tiện nhân này chứ?!!

      “Linh Phi nương nương người cẩn thận, nô tì tiễn người”. Bên này, Tuyết Lê nhìn Linh Phi cam lòng rời , trong lòng vui mừng đến độ muốn nhảy cẫng lên, nhất là lúc nhìn thấy Mộc Ly tát cho Linh Phi mấy cái, nàng càng hận thể tự tay tát nàng ta vài cái để giải mối hận trong lòng.

      Mộc Ly thu lại nụ cười mặt, biến thành vẻ uất ức, khẽ mím đôi môi đào đỏ mọng, nàng trừng mắt nhìn Tuyết Lê: “ tìm đôi giày cho bổn cung!” Làm gì có người nào làm nha hoàn của người ta, đến chủ tử giày cũng biết.

      “Xem ra ở lãnh cung này ngươi sống rất thoải mái!” đợi Tuyết Lê lấy giày về, liền nghe thấy giọng khác chứa đựng mỉa mai châm chọc nhưng đầy từ tính (lực hút).

      Bước chân Tuyết Lê lấy giày nghe thấy giọng của vị khách mời mà đến này, lập tức dừng lại, sắc mặt tái nhợt, lo lắng liếc nhìn Mộc Ly giống như có chuyện gì. Ngay tức khắc nàng quỳ xuống thỉnh an người nọ, còn Mộc Ly chỉ đứng nguyên tại chỗ nhếch khóe miệng cách đầy mỉa mai và khinh thường, con ngươi lưu ly lóng lánh như sao, trong nháy mắt lạnh xuống, biến thành đôi mắt lạnh lùng có tình cảm!

      Chương 32: Dịu dàng trong nháy mắt của Hoàng đế
      Editor: thuyvu115257



      Người đến toàn thân long bào màu vàng tươi tôn quý, long bào thêu kim long năm móng sinh động như , càng tôn thêm thân thể cường tráng cũng như cao quý như thiên thần của . Ba ngàn sợi tóc đen tùy ý mà lười biếng thả rối tung vai, gương mặt tuấn chút biểu tình đáng , đôi môi mỏng khẽ mím thành đường thẳng, có thể nhìn ra rất ít cười.

      “Nếu cảm thấy thoải mái, ngươi ngại đến ở thử xem!” Liếc nhìn đế vương trẻ tuổi mặt biểu cảm. Mộc Ly nhếch khóe miệng đúng bốn mươi năm độ, có thể là nụ cười hề có nhiệt độ.

      “Nhan, Khuynh, Thành”. ấm phiền chỉ nỉ non gọi tên nàng, đột nhiên Vũ Tiêu Nhiên đưa gương mặt tuấn tú sát lại gần, gần đến nỗi thậm chí có thể nghe thấy tiếng hít thở bình ổn chút chấn động của Mộc Ly. Mặt biểu cảm nhìn ngắm khuôn mặt nhắn thanh tú của nàng, nhàng lên tiếng: “Nếu, nàng lại biết tốt xấu như vậy, trẫm để nàng ở lãnh cung này cả đời”.

      Giọng của nhàng mềm mỏng, giống như lời nỉ non giữa tình nhân với nhau, nhưng mỗi từ mỗi câu kia lại như thiên lôi sét đánh vào lòng Mộc Ly, nàng nhìn gương mặt tuấn tú rệt ở ngay trước mắt, biết rằng nam nhân này tuyệt đối được làm được!

      biết vì hơi lạnh từ mặt đất và gió thu quấy phá, hay bởi vì lời có tình lại tuyệt tình, đôi môi đào của nàng tự chủ tái nhợt hai phần, đôi con ngươi như ngọc lưu ly chứa thương cảm và uất ức nhàn nhạt. nhìn ra những gì nàng cực lực che dấu, nhưng nhìn ra đôi mắt chứa vẻ thương cảm kia đưa ra xa ngàn dặm.

      Nhìn nàng vẫn ngây người đứng ở sàn nhà lạnh lẽo, bộ quần áo trắng mỏng manh trong gió thu se lạnh, thân thể nhắn gầy yếu lại như được châm cứu thoải mái ngẩng đầu đứng thẳng, hai cánh tay như bạch ngọc nắm chặt tà áo trắng mỏng manh người mình, thần xui quỷ khiến nhận lấy giày thêu Tuyết Lê cầm tay, nhàng, hạ mình ngồi xổm xuống thân thể vạn kim kia!

      Đem tay ngọc thon dài của nàng khoác lên bả vai rộng rãi của mình, gây trở ngại cho nàng bởi vì đứng vững mà ngã nhào, bàn tay thon dài của nhàng nâng cao bàn chân đẹp đẽ tinh xảo của nàng, cẩn thận mang giày vào cho nàng, động tác của ấm áp mà dịu dàng, giống như cử chỉ thân mật nhất của tình nhân vậy.

      Tuyết Lê đứng ở bên và Cao công công chậm chạp tới, đồng thời trợn to mắt bò giống như chuông đồng, dám tin nhìn vị thiên tử trẻ tuổi đó ngồi xổm mặt đất mang giày cho Mộc Ly. Cao công công dụi dụi con mắt, nghĩ rằng do mắt mình mờ nên mới nhìn lầm!

      Chương 33: Hoàng đế như hàn băng vạn năm
      Editor: thuyvu115257



      Hoàng đế như hàn băng vạn năm. Nhưng, tất cả bọn họ đều nhìn lầm, thiên tử trẻ tuổi nghe đồn lạnh lùng tàn nhẫn kia, quả ngồi xổm mặt đất mang giày cho Tây Cung hoàng hậu bị chính đày vào lãnh cung được sủng ái!

      khí xung quanh trong nháy mắt trở nên quỷ dị. Mộc Ly ngơ ngác nhìn loạt động tác dịu dàng của , gương mặt tuấn tú ràng gần ngay trước mắt, trêu chọc trái tim đập cuồng loạn, đột nhiên nàng lùi lại bước như bị động vào vết thương, con ngươi sáng chói như lưu ly rụt rè lạnh lẽo, chỉ còn lại kinh ngạc và thể tin. . .

      Cái tên Hoàng đế lạnh lùng tàn nhẫn bóp cổ nàng bất tỉnh này lại có thể mang giày cho nàng dịu dàng như vậy? ! !

      ! ! ! Nàng chắc chắn nhìn lầm rồi! ! !

      Nhưng, thân thể tôn quý, gương mặt tuyệt mỹ, động tác dịu dàng đều chân như vậy, bày ở trước mắt, cho phép nàng tin!

      Gió vào thu thổi xào xạc, khiến cho ba búi tóc đen lười biếng xõa vai bay loạn nhảy múa trong trung, có mấy sợi nghịch ngợm phe quét qua gương mặt nhắn hơi có vẻ tái nhợt và kinh ngạc của nàng. đưa bàn tay hơi thô ráp vén mớ tóc thổi loạn ra sau đầu, nàng lại giống như tránh xa loài rắn rết lùi lại bước, tránh được bàn tay của đưa đến giữa trung!

      Bàn tay hơi chai cứng của khựng lại giữa trung. Đột ngột, nhìn vào đôi mắt có chút độ ấm nào của nàng, giống như nhớ tới cái gì, chút dịu dàng trong đôi mắt phượng dài tuyệt mĩ nháy mắt tan biến, thay vào đó là lạnh giá vô biên vô tận đủ để khiến cho cả thiên địa đều đóng băng.

      nhịn được, tự giác, bọn nô tài thái giám xung quanh lạnh run rẩy. Dường như tất cả có thể cảm nhận được máu trong cơ thể mình đóng băng vạn năm, do khí lạnh người thiên tử trẻ tuổi kia tỏa ra!

      Bàn tay dừng ở giữa trung đột nhiên chuyển động, nắm chặt cái cổ trắng mịn trơn tuột của nàng, mày liễu tinh xảo khẽ nhíu lại, khóe miệng nàng giương lên đầy mỉa mai, đôi mắt như ngọc lưu ly nhìn như nhìn vật chết!

      Nàng liền biết khoảnh khắc kia nhất định là lại muốn giở thủ đoạn quyến rũ nàng.

      Giống như lần trước ở ngự thư phòng, ràng đến mê hoặc nàng trước. Kết quả lại là nam nhân đáng chết này bóp cổ nàng khiến nàng lại lần nữa đến địa phủ của Minh Vương.

      biết khi kéo cái mặt nạ da người này xuống, dùng gương mặt tuyệt sắc kia của Nhan Khuynh Thành quyến rũ nam nhân này lần ra sao nhỉ?

      Ha hả ~~ Nhất định là rất thú vị?!!

      Mộc Ly nghĩ như vậy liền tự chủ được khẽ cười ra tiếng.
      Last edited by a moderator: 2/10/15

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 34: Nàng oán giận trẫm đày nàng vào lãnh cung
      Editor: thuyvu115257



      "Nữ nhân, ngươi cười cái gì?" Bàn tay cọ xát qua lại chiếc cổ trắng nõn của nàng, nơi vết chai mờ chạm qua lập tức để lại dấu ấn màu đỏ, liếc nhìn đôi con ngươi có tí ấm áp nào của nàng nhìn mình như nhìn vật chết, trong trái tim tối tăm của bốc lên từng trận lửa giận.

      Nữ nhân này, lại dám coi như vật chết mà nhìn khinh thường!!

      nhất định phải khiến nàng trả cái giá lớn tương ứng!

      "Ta cười ngươi..." xứng chạm vào chân ta, cái nhếch miệng trở nên cứng ngắc, câu cuối cùng kia bị Mộc Ly hung hăng bóp chết ở cổ họng. Nàng nhớ lại câu của Minh Vương lúc rời khỏi địa phủ "Nha đầu, đóa hồng liên này nhất định phải đợi đến khi nó từ trong lòng bàn tay ngươi tới cánh tay mới có thể phát huy tác dụng, trong khoảng thời gian này, ngươi phải tự bảo vệ mình cẩn thận! Bằng , ai có thể cứu được ngươi đâu" Vì vậy nàng mới nuốt xuống nửa câu sau.

      Bởi vì nắm chắc tên Hoàng đế hỉ nộ vô thường này, khi nào lại nổi hứng bóp cổ nàng. Cho nên nàng nhịn, nhịn vì bản thân, cũng là nhịn vì dặn dò cuối cùng của Nhan Khuynh Thành. Bởi vì lúc nào Nhan gia cũng có thể vì mối quan hệ với mình mà bị liên lụy.

      Vốn dĩ muốn hỏi, nhưng nhìn thấy thầm chịu đựng và bất đắc dĩ nhàn nhạt trong mắt nàng, vẫn mở miệng hỏi: "Ngươi cười ta cái gì?" Câu hỏi này giống như có chút tự tìm xui xẻo, nhưng lại híp mí mắt đầy nguy hiểm, giống như chỉ cần nàng ra đáp án khiến vừa lòng, bàn tay dừng cổ nàng rất có thể lại lần nữa lưu tình mà dùng lực bóp chặt lấy.

      "Ta cười ngươi là quân vương của nước, công việc bận rộn, lại có thời gian đến thăm Tây cung Hoàng hậu được sủng ái bị đày vào lãnh cung như ta". Lùi lại bước như có chuyện gì xảy ra, thoát được khỏi đôi tay dày rộng mà vô tình của . Mộc Ly cười đến vân đạm phong khinh(*).

      (*) “Vân đạm phong khinh”: Nhàn nhạt như mây trôi, nhàng như gió thổi. Ý thái độ lạnh nhạt, quan tâm đến chuyện gì.

      "Nữ nhân, như vậy, ngươi oán giận trẫm đưa ngươi vào lãnh cung sao?" Vừa lạnh lùng vừa gian ác, nhếch khóe môi vô tình, đôi tay lại thả lỏng ở sau lưng, bày ra bộ dáng ưu nhã mà lười biếng.

      Đôi môi đào phấn nộn hơi mím, Mộc Ly chun cái mũi xinh bất mãn, làm đủ mười phần bộ dạng vợ bị ức hiếp, nhưng lại bĩu môi đầy bất mãn: "Ta là Tây cung Hoàng hậu bé , nào dám oán giận Hoàng đế đại nhân cao cao tại thượng?!!" Trong lòng Mộc Ly tự cảm thấy buồn nôn, ràng muốn lạnh nhạt phản bác . Nhưng lại vì quan hệ giữa Nhan gia và tên Hoàng đế nếu bản thân nàng căn bản khinh thường diễn ra đoạn kịch này.

      Chương 35: Bổn cung mời ngươi xuất cung ăn bữa hoành tráng
      Editor: thuyvu115257


      đặt bàn tay lên bả vai gầy yếu mà quật cường của nàng, đột nhiên gương mặt tuấn tú tiến sát lại gần nàng. Lúc này đôi mắt phượng thu lại lạnh lẽo chỉ còn dày đặc vẻ trêu tức nhìn nàng, môi mỏng khẽ mở, lời ra lại đủ lạnh lùng và vô tình: "Ngươi, biết bản thân mình nhất mà!"

      Ném ra câu này, nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong mắt nàng rồi mới nở nụ cười vô tình rời , bước chân lại có chút vội vàng đến bản thân cũng biết. Mộc Ly khẽ nhếch môi đào, kinh ngạc trong khoảnh khắc quay lưng nhanh chóng chuyển thành chút ấm áp nào. Nhìn thấy bước chân của lảo đảo, môi đào nhàng nhếch lên, cười khinh thường.

      Bên này, Cao công công vội vã mang theo đám nô tài đuổi theo bước rất nhanh của quân vương kia. Tuyết Lê nhìn Mộc Ly sao, lặng lẽ thở ra hơi trong lòng, dường như tiểu thư sau khi tỉnh lại thái độ đối với Hoàng thượng thay đổi ít, mà Hoàng thượng lại càng kì lạ hơn.

      "Tuyết Nhi, ta đói rồi". Nhăn chiếc mũi xinh xắn, bộ dạng Mộc Ly tủi thân mong chờ ôm cái bụng đói đến khô quắt nhìn Tuyết Lê, muốn thử chuyển biến nghi hoặc trong mắt Tuyết Lê.

      " sao tốt". Trợn mắt bất đắc dĩ với Mộc Ly, trong lòng Tuyết Lê ít nhiều có chút khúc mắc, tiểu thư, dường như thay đổi rồi!

      Có lúc ánh mắt trở nên sắc sảo vô tình, thậm chí có chút hơi ấm. Có lúc lại mây nhạt gió thưa, nhạt nhẽo xuất trần, so với tính cách ôn hòa như ngọc trước đây giống tí nào.

      "Tuyết Nhi, ta đói rồi". Nhắc lại lời vừa lần nữa, lần thứ hai đưa vấn đề ăn cơm lên mặt bàn. Mộc Ly đói rồi, dường như vẫn chưa ăn gì từ lúc tỉnh dậy tới giờ.

      "Tiểu thư, người đợi chút, em đến Ngự Thiện Phòng tìm chút gì đó về ăn". Bất mãn mím môi, Tuyết Lê câu lấy làm lệ, ra nàng cũng rất đói, buổi trưa có người đưa cơm tới. Chẳng qua là bị nàng vứt rồi, bởi vì những thứ đó đều bốc mùi thể ăn được.

      Nhìn thấy vẻ mặt ảo não rầu rĩ của Tuyết Lê, trong mắt Mộc Ly lóe lên tia đau lòng. Xem ra nàng liên lụy đến quá nhiều người rồi, Hoàng hậu ngày nào còn tổ chức hôn lễ đình đám nhưng lại bị đưa vào lãnh cung, xem thế lực tàn ác nghênh cao thải thấp (đối với người cao hơn ngênh đón, lấy lòng, người ở địa vị thấp bị ghét bỏ, đào thải), ai đối xử tốt với bọn họ đây?!!

      "Tuyết Nhi" Gọi với lại Tuyết Lê định ra ngoài, Mộc Ly nhấp nháy đôi mắt to tròn trong sáng: "Đợi thêm chút nữa, khi trời tối, bổn cung mời ngươi xuất cung ra ngoài ăn bữa hoành tráng!"

      Chương 36: Tây cung Hoàng hậu chui chuồng chó
      Editor: thuyvu115257



      Đêm đen như mực, gió se lạnh thổi lá cây nghe xào xạc, bóng đêm nặng nề bao chùm tất cả mọi thứ nhìn . Hai bóng lao nhanh ra từ lãnh cung. Mộc Ly mặc áo bào màu đen dường như hòa vào làm với màn đêm, chỉ có gương mặt nhắn lộ ra bên ngoài, bị gió thổi cuồng loạn trở nên tái nhợt.

      Thân thủ nàng nhanh nhẹn phía trước mở đường, tránh thoát từng nhóm cẩm y vệ như lang như hổ trong hoàng cung. May mắn là khu vực lãnh cung này ngoài binh lính tuần tra ban đêm, có phòng thủ nào khác. Hơn nữa nhờ bóng đêm như mực này che giấu, cho nên nàng mang theo Tuyết Lê mặc áo lụa ám văn sắc sát phía sau rất nhàng đến được nơi xuất cung, lỗ chó!

      Nghe ngóng bên trái, quan sát bên phải, môi phấn nộn ảo não bĩu ra. Mộc Ly có chút uể oải nhìn lỗ chó chỉ có thể bò mà thể đứng thẳng qua được, vừa lúc mở miệng chịu thua: "Mẹ nó, hôm nay nãi nãi ta chui lỗ chó đều do tên bạo quân đó ban tặng, ngày, ta khiến đem kiệu tám người khiêng đưa ta ra khỏi cái hoàng cung này!"

      Như những lời nàng , có ngày nàng được kiệu tám người khiêng đưa ra khỏi hoàng cung này. Nhưng kết quả như vậy lại phải là thứ mà nàng mong muốn. Bởi vì tất cả những điều chưa biết, luôn khiến người ta thể đoán trước được!

      Dứt lời, nàng chút do dự cúi rạp người bò qua lỗ chó, còn Tuyết Lê nhìn tiểu thư nhà mình chút sợ hãi nào như vậy, cũng cúi người xuống chui qua lỗ chó theo. May thay nàng và Tuyết Lê hai người đều thuộc vào dạng dáng người nhắn gầy yếu. Cho nên bò qua lỗ chó khó khăn lắm. Huống chi nàng sợ trời sợ đất, khổ cực khi còn còn nhiều hơn muối mà hình cảnh quốc tế Mộc Ly của thế kỉ hai mươi mốt ăn!

      Và còn, đêm nay. Tây cung Hoàng hậu được sủng ái bị đày vào lãnh cung Nhan Khuynh Thành nọ, mang theo thiếp thân thị nữ của nàng Tuyết Lê, nhàn nhã tự đắc trốn ra khỏi Hoàng cung, phóng khoáng ở bên ngoài đêm, khuấy động đêm. Đồng thời cũng trồng nên mầm mống thể dự đoán cho tương lai của nàng sau này.

      Về phần mầm mống này là họa hay là phúc, cũng có thể là loại Đế hậu, vậy xin đợi tác giả Hoa Vô Tâm hồi sau ràng.
      Last edited by a moderator: 2/10/15

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 37: có bạc vạn vạn thể
      Editor: thuyvu115257




      Sau khi Mộc Ly chui qua lỗ chó, đầu tiên là dẫn theo Tuyết Lê chạy thẳng tới tiệm cầm đồ, muốn cầm cố tất cả đồ trang sức và vật đáng tiền người của mình. Mà ông chủ của tiệm cầm đồ này, lại đáng chết dám nhận đồ của bọn họ. Về phần lí do, chính là bởi vì tất cả những thứ người bọn họ đều có ấn ký chuyên dụng Hoàng gia, ông chủ người ta trốn còn kịp, làm sao còn dám nhận.

      Cuối cùng Tuyết Lê đành rút vật duy nhất đầu ra, đó là cây trâm bạc phải của Hoàng cung để cầm. Mộc Ly vốn muốn ngăn cản, nhưng xoa xoa cái bụng khô quắt của mình và nhìn bộ dạng đói muốn chết của Tuyết Lê nên thôi. Nàng nghĩ, sau này đợi nàng có tiền giúp nàng ấy lấy về cũng giống nhau thôi.

      Nhưng nàng biết, cây trâm này rất có ý nghĩa với Tuyết Lê.

      "Cây trâm bạc này, nếu ngươi dám bán ra ngoài, nãi nãi ta đây giết cả nhà ngươi". Trước khi Mộc Ly vẫn quên ác độc uy hiếp ông chủ tiệm phen, người bị hại còn tưởng mình gặp phải nữ côn đồ, mau chóng đóng cửa lại, việc làm ăn này vẫn nên đợi đến khi an toàn rồi hãy làm.

      "Tiểu thư, toàn bộ tài sản của chúng ta chỉ có mười lạng bạc". Tuyết Lê cầm bạc vừa lấy từ tiệm cầm đồ ra, ảo não đau lòng . Đó là cây trâm mẹ nàng để lại cho nàng, mặc dù đáng tiền, nhưng vì tiểu thư có sá gì.

      "Ngân lượng phải vạn năng, nhưng có ngân lượng vạn vạn thể!" Nhìn mấy cục bạc vụn trong tay Tuyết Lê. Mộc Ly đứng giữa đường lớn hét to tiếng, thu hút ánh mắt của vô số người qua đường. Có vài người liếc mắt khinh thường, nhưng cũng có vài người gật đầu tán thành quan điểm của Mộc Ly. Dù sao đều là những lão bách tính bé. Cho nên hết sức đồng tình và cảm thông với câu này của Mộc Ly.


      Trong lòng Mộc Ly vô cùng chán nản, bởi vì nàng cảm thấy bản thân rất vô dụng, ràng nàng mời Tuyết Lê xuất cung ăn bữa no say. Kết quả lại là Tuyết Lê cầm cố chiếc trâm duy nhất đầu mình để mời nàng, mời người tiểu thư vô dụng này ăn. Vốn dĩ nàng làm Hoàng hậu vô dụng, nhưng ít nhất vẫn có thể ăn được bữa cơm ở ngoài cung. Nhưng vì nàng đắc tội tên Hoàng đế lạnh lùng vô tình đó mà bị đẩy vào lãnh cung, thậm chí đến cả lương thực cơ bản cũng bị cắt mất.

      "Tuyết Nhi, mười lượng bạc này của chúng ta, có thể làm gì đây?" Đôi mày liễu như vẽ bện chặt lại với nhau. Mộc Ly hiểu ngân lượng này dựa vào tỉ lệ gì để tính toán, đến ngay cả trong kí ức của Khuynh Thành cũng có khái niệm này, bởi vì Nhan Khuynh Thành trước đây ra ngoài cửa đều có nha hoàn theo sao giúp trả tiền, cần phải lo lắng có tiền mà khổ não.

      Chương thứ 38: Búp bê, mỹ thiếu nam.
      Editor: thuyvu115257




      Tuyết Lê khẽ nhíu mày, nghĩ lát nhanh như ngựa thần lướt gió, nhướn mi: "Mười lượng bạc này á, đủ cho lão bách tính nghèo khổ ăn suốt mấy tháng liền rồi đó!"

      "Hả... đúng là đáng tiền". Trợn trắng mắt, Mộc Ly năn chiếc mũi xinh, kéo Tuyết Lê còn đứng nguyên tại chỗ, thẳng tiến vào phố xá sầm uất.

      Lúc này vừa đúng lúc đèn mới lên rực rỡ, Phượng Đô Thành (thủ đô của Phượng Lân quốc) mảng đèn đuốc sáng rực. Mặc dù có bóng đèn cao cấp như của thế kỉ hai mươi mốt, nhưng lại có đèn lồng lưu ly đủ loại hoa mang phong vị cổ xưa. Mặc dù có xe ô tô thể thao nổi tiếng ở thế kỉ hai mươi mốt, nhưng mọi người lại có xe ngựa cộng thêm hai chân của chính mình, vẫn có thể mảng cổ xưa à.

      Đôi mắt to lóng lánh như ngọc lưu ly của Mộc Ly, chuyên tâm ngắm nhìn xe ngựa và dòng người qua lại. Nhưng trong lòng lại bắt đầu cảm thấy mất mát lạc lõng, tự giác nghĩ đến đất nước Trung Quốc mình từng sống hai mươi mấy năm. Vẫn cứ muốn lấy những thứ này với "kiếp trước" ra so sánh, nàng ép buộc mình nghĩ về điều tốt. Nhưng tâm trạng lại bị xâm chiếm bởi cảm giác đơn lạc lõng cực độ. Ngay cả lúc tách xa khỏi Tuyết Lê cũng đồng cảm giác đơn lạc lõng thể phân biệt .

      Phượng Lân quốc nằm ở phía nam đại lục Vô Bi, với đặc sản là tơ lụa và lá trà xuất khẩu sang Hoàng triều Thiên Diệu ở phía Đông và Mạc Bắc ở phía Bắc và Lam Nguyệt Quốc ở phía Tây. Phía Đông của đại lục Vô Bi là phần đất do Thiên Diệu Hoàng triều chiếm giữ. Thiên Diệu Hoàng triều vốn là nước . Nhưng trong vài năm gần đây nhanh chóng lớn mạnh lên trở thành nước lớn cùng nổi danh với Phượng Lân và Mạc Bắc, giàu có như nhau, sản phẩm đặc biệt lại là vũ khí lạnh nhưng xuất khẩu ra bên ngoài. Mà hết thảy công lao đều thuộc về vị kia, khinh thường thiên hạ, tàn bạo khát máu, làm việc mạnh mẽ vang dội, chỉ hỏi đến kết quả chứ bao giờ hỏi quá trình, được mọi người gọi là Diêm La nhân gian đại Hoàng Thiên Diệu Tả Thương Tà!

      Mạc Bắc ở phía Bắc của đại lục Vô Bi, là dòng dõi thiên kiêu (con trời), chuyên sản xuất và tiêu thụ da thú cao cấp, có người đôi khi bộ áo da thú cao cấp ngàn vàng cũng khó mà mua được, mà Mạc Bắc mặc dù chiếm giữ ở nơi hoãn binh dịch phương Bắc. Nhưng trước nay chưa từng có ai dám đến cửa khiêu chiến, bởi vì Mạc Bắc có kì tích được lưu truyền là bách chiến bách thắng, bị tấn công cũng khách khí. Kì tích chiến thần, tam Hoàng tử của Mạc Bắc - Minh Mạch Hi chính là kì tích này!

      Lam Nguyệt Quốc ở phía Tây. Vừa mới thành lập bị người ta thường xuyên chế nhạo phỉ nhổ. Tất cả những điều này chỉ vì hai mươi năm trước người đăng cơ làm Hoàng đế phải là nam tử, mà là nữ tử. Trong cái thế giới nam quyền trọng nam khinh nữ này. Nữ Đế Lam Nguyệt quốc dùng thủ đoạn trị quốc riêng biệt của mình vượt qua hai mươi năm thử thách, cuối cùng khiến mọi người thừa nhận bà ta là Nữ Đế!

      Hai bên đường các loại tiểu thương hưng phấn hét lên sản phẩm nhà mình để chào mời khách hàng, tâm tình mất mác của Mộc Ly tan biến, khi qua quán Thiên hạ đệ nhất lâu, đột nhiên nàng kéo tay của Tuyết Lê lại, ngẩng đầu lên toét miệng cười, : "Bổn nương nương là mời ngươi ăn..." Vài từ phía sau bị nàng nuốt xuống bụng, nàng rốt cục phát ra điểm thích hợp, khuôn mặt đẹp như búp bê trước mặt, nào phải là thị nữ thiếp thân kiêm muội muội Tuyết Lê của nàng đâu?!!

      Chương 39: Đừng mê luyến tỉ, tỉ so với truyền thuyết còn truyền thuyết hơn
      Editor: thuyvu115257



      Chiếc mũi cao thẳng vênh lên thẳng đứng, hai mắt mỹ thiếu nam là to, lông mi dày như quạt hương bồ che phủ đôi mắt, môi đào phấn nộn mím chặt, gương mặt búp bê lung linh tinh xảo vạn năm khó gặp, còn đẹp hơn búp bê mười phần, càng khiến cho người ta vừa gặp thương, nhất kiến chung tình.

      Làn da trắng ngần trơn bóng nền bóng đêm càng lên tái nhợt, tóc đen như mực dưới kiệt tác của gió nhảy múa hỗn loạn. Toàn thân là cẩm bào đen như mực tôn lên vóc người hoàn hảo của , làm cho người ta ngạc nhiên chính là dáng người hoàn mỹ này lại rất phù hợp với khuôn mặt búp bê tinh xảo nọ. khiến người ta cảm thấy tức cười, trái lại tự có bản sắc nam nhi có hai. Mộc Ly sững sờ nhìn chăm chú mỹ thiếu nam ngẩn người trong ba phút. tại chuyện này phá vỡ kỉ lục bị mỹ nam tử cuốn hút của nàng rồi.

      Mỹ thiếu nam nhìn nữ nhân trước mặt cầm tay đến mức ngây ra, đôi mắt to lóng lánh như hắc bảo thạch xinh đẹp chớp chớp, nhưng lại hết sức tự kỉ mà mở miệng: "Đừng mê luyến gia, gia chỉ là truyền thuyết mà thôi".

      Nhăn đôi mày thanh tú, Mộc Ly phục hồi lại tinh thần buông tay mỹ thiếu nam ra, trợn trắng mắt, hung hăng mở miệng: "Đừng mê luyến tỉ, tỉ so với truyền thuyết còn truyền thuyết hơn".

      Vểnh đôi môi đào đỏ mọng lên, cái nhếch môi này của mỹ thiếu nam có thể gọi là nghiêng nước nghiêng thành. Ánh mắt mang theo ý chơi đùa nhìn nữ nhân như có như "liếc mắt đưa tình" với , híp mắt cười : "Gia so với ngươi càng có vốn liếng khiến người ta mê luyến hơn đấy, gương mặt này của ngươi vào trong đám người là biến mất tiêu, giống như rác vứt vào đống rác chẳng có chút đặc biệt nào".

      Mộc Ly nghe thấy câu này của mỹ thiếu nam nhưng tức giận, nàng chỉ liếc mắt nhìn giống như nhìn vật chết. Lúc mới đầu cho là đúng, giọng lại đủ to để lọt vào tai những người dừng chân xung quanh: "Lớn lên như người đàn bà, ngươi đắc ý cái gì? Gương mặt này của ngươi Mộc Ly ta thèm!"

      Tên tiểu tử thối này đúng là có chiều hướng tự luyến, nhưng Mộc Ly nàng luôn ghét những người tự cho mình là đúng. Cho dù bề ngoài của mỹ thiếu nam này khiến nàng giật nảy mình sao. Mộc Ly nàng trước giờ phải là người ham mê sắc đẹp, người càng đẹp càng phải tránh xa, nhất là loại mỹ thiếu nam còn đẹp hơn cả tinh này.

      Nhiệt độ ở trường vì câu này của Mộc Ly liền rớt xuống mấy mươi độ, đủ để khiến người ta tan vỡ từ trong băng và lửa. Mỹ thiếu niên híp nửa con mắt to, gương mặt búp bê tinh xảo đen đến sánh ngang với đít nồi, tóc đen như mực làm loạn trung thay nhau phát ra tiếng. Lúc này toàn thân tỏa ra loại hơi thở khiến người ta chết chóc.
      Last edited by a moderator: 2/10/15

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 40: Mộc Ly thân mình
      Editor: thuyvu115257




      phải là loại khí lạnh ngàn năm khiến người ta đóng băng của Vũ Tiêu Nhiên, mà là hơi thở Tu La chết chóc. Mộc Ly vô cớ rùng mình cái, trực giác mách bảo tối hôm nay nàng lời nên, chọc vào người nên chọc.

      Cổ đại tôn kính cái gì? Nam nhân là trời! Còn nàng lại bảo lớn lên giống như đàn bà, lời này hình như hơi quá đáng rồi. Trong lòng thầm phiền muộn vừa rồi nhất thời nhanh miệng. Mộc Ly vẫn quên cảnh giác lui lại bước.

      Chính lúc Mộc Ly tưởng rằng mỹ thiếu nam muốn động thủ, lại chỉ thu về hơi thở Tu La tiết ra bên ngoài, nhàng giương đôi môi đào cười ra tiếng với Mộc Ly, cười đến nghiêng nước nghiêng thành, cười đến ánh trăng cũng vì nụ cười của mà lu mờ ảm đạm. Nhưng vẫn đáng sợ hơn địa phủ của Minh Vương nhiều. Sau đó, từ từ quay người bỏ , mất tích trong phố xá sầm uất của Phượng Đô.

      Toàn thân mạnh mẽ run rẩy, nhìn thấy nụ cười lúc rời khỏi của mỹ thiếu nam, trong lòng Mộc Ly hoảng sợ toát mồ hôi lạnh . Mặc dù nụ cười kia thoạt nhìn chẳng có khí thế gì, nhưng Mộc Ly cảm thấy nụ cười đó so với trực tiếp cầm con dao kề lên cổ nàng còn có lực uy hiếp hơn, bởi vì chưa biết, cho nên sợ hãi.

      Lúc Mộc Ly kéo tay , cảm giác tay có vết chai do cầm đao luyện võ mà ra. Tốc độ che giấu tâm tư của nam nhân này, vượt xa so với mánh khóe của Mộc Ly nàng. Vỗ vỗ trái tim đập nhanh trong lồng ngực. Mộc Ly nặng nề thở ra ngụm khí, để làm dịu hãi hùng vừa nãy!

      "Ùng ục" Bao tử rung động, đưa tới ánh mắt cười thầm của đám người nọ. Mộc Ly ngượng ngùng vò tóc, xoay người đến Thiên hạ đệ nhất lâu, nàng nghĩ hôm nay nhất định phải làm nữ thổ phỉ lần, ăn bữa bá vương (ăn cơm trả tiền).

      Ai bảo trong người nàng có bạc, mà bụng lại đói. Cho nên việc này cũng là bất đắc dĩ phải ?!!

      Mà Mộc Ly, khi thẳng tới cửa Thiên hạ đệ nhất lâu, vẫn chưa phát bên người thiếu mất Tuyết Lê. Bởi vì kiếp trước bản thân lẻ loi mình, trước giờ đều mình đến mình quen rồi. Cho nên luôn luôn chỉ có bản thân, hơn nữa có thói quen này, vô cùng đáng sợ!

      "Ơ! nương, ngại quá, hôm nay bổn tiệm bị khách quý bao trọn rồi, hay là mời nương lần sau lại đến vậy". Vừa nhìn thấy Mộc Ly bước vào tiệm, tiểu nhị ha hả cười híp mắt ném cho Mộc Ly câu thể nghi ngờ giống như là thiên lôi vậy.

      Đôi mắt lưu ly nguy hiểm híp lại, tâm tình của Mộc Ly hôm nay rất thoải mái, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng. Nàng cười lạnh với tiểu nhị: "Bổn nãi nãi, hôm nay nhất định phải ăn ở tiệm của ngươi!"

      Chương 41: nãi nãi, người ở bên trong chọc vào được đâu
      Editor: thuyvu115257




      "Chao ôi!" Tiểu nhị khổ sở khom lưng, nhíu gương mặt cung kính giải thích với Mộc Ly: " nương, người đừng làm khó tiểu nhân nữa, bổn tiệm quả thực bị khách quý bao hết rồi".

      "Nếu như ta nhất định phải vào sao?!!" Ngang bướng đến mức cố chấp. Mộc Ly có chút giống như đứa trẻ được ăn kẹo nhất quyết chịu bỏ qua.

      " nãi nãi của tôi ơi, tôi cầu xin người lần sau lại tới!! Người ở trong đó nương chọc vào được đâu". Làn da tiểu nhị ngăm đen xoắn xuýt vào nhau, dường như chưa từng gặp phải khách nữ nào lý như vậy.

      khí xung quanh trong nháy mắt lạnh xuống, tựa như có luồng sát khí nặng nề ùn ùn kéo đến. Mộc Ly híp nửa mắt quét qua loạt mấy người áo đen tùy ý ngồi trong đại sảnh, tai dựng thẳng lên giống như thiên linh, chuẩn bị thức thời quay đầu bỏ chạy, trực giác cho nàng biết, thời điểm này tuyệt đối rất bất lợi với nàng, phiền phức ngừng, từng cái từng cái bám sát lấy nàng.

      "Nếu... nghĩ như vậy, cần phải ra ngoài" Đúng lúc Mộc Ly chuẩn bị rời , giọng trầm thấp mà lại đầy lực uy hiếp truyền ra từ trong căn phòng dành cho thượng khách ở tầng hai của Thiên hạ đệ nhất lâu, lười biếng tùy ý mà lại khiến người khác lạnh mà run.

      Bước chân nhảy ra ngoài nghe thấy tiếng liền dừng lại. Mộc Ly thầm trong lòng: đúng là thời điểm bất lợi mà, hơn nữa còn vô cùng bất lợi, đôi môi đào tự chủ nhếch lên đến độ cong chế nhạo: "Nếu ta muốn , có ai có thể ngăn cản được!"

      "Vậy ... phải xem ngươi có bản lĩnh ra khỏi chỗ này hay " Tiếng mang từ tính hấp dẫn lòng người, chậm rãi phun ra vài chữ. Nhưng mang chút hơi ấm nào, có cảm giác. Thậm chí đến tia lạnh giá cũng có, nếu có chỉ là lười biếng và trong lười biếng ấy lại toát ra lực uy hiếp vô hạn.

      "Nếu muốn biết bản nương có bản lĩnh hay , sao lại đích thân xuống lĩnh giáo? Chẳng lẻ muốn để vài con chó săn ngươi nuôi đến giúp ngươi?!!" Mỗi câu đều sỉ nhục bức người, Mộc Ly giống như có ý định muốn kích người vừa những lời kia ra, lại giống như châm chọc người này chỉ miệng mà dám làm.

      "Ha..." Khẽ cười tiếng, tao nhã đến mức nhạt như nước trong. Dường như chỉ cần nghe giọng cũng có thể đoán ra nam tử bên trong nghiêng nước nghiêng thành cỡ nào, tiểu nhị đứng ở bên cạnh hiếu kì giống như đám người bên ngoài, chỉ cung kính đứng ở vị trí mình nên đứng.

      Chương 42: ngại quá, xin đổi lại lời thoại mới mẻ hơn chút.
      Editor: thuyvu115257



      Nhưng Mộc Ly chỉ hừ mũi. Đối với người say mê sắc đẹp như nàng mà , hôm nay là đặc biệt ngoại lệ rồi, ba phút kia nàng biết cái gì gọi là kinh sợ. cái gì gọi là được gặp Diêm Vương ở nhân gian lần, báu vật nào nhìn qua còn xinh đẹp hơn búp bê và đáng sợ hơn Diêm Vương, ngẫm lại vẫn còn khiến Mộc Ly cảm thấy sợ hãi.

      Mặc kệ người nào ở bên trong, nhưng khi nghe giọng này cũng biết người nọ có bao nhiêu mê hoặc lòng người. Mộc Ly nàng đâu phải là người dễ bị sắc đẹp làm cho mê muội.

      "Nếu, ngay cả thủ hạ của ta đều phải người thường, vậy lấy tư cách gì đàm phán điều kiện với ta? Cái mạng này của ngươi, cũng mỏng manh lắm đó." Lời thản nhiên của nam tử, nhàng rơi vào trong lỗ tai Mộc Ly. Dường như làm cho người ta bị hấp dẫn, nhưng phải là Mộc Ly nàng.

      Đôi mắt như ngọc lưu ly sáng rực rỡ hạ thấp nhiệt độ, biến thành lạnh băng đến mức còn cảm giác. Mộc Ly nàng cũng là người rất vô tâm vô tính, mỉm cười đến vân đạm phong khinh, nàng xoay người bước từng bước về hướng phố xá sầm uất: "Người những lời này, lấy tư cách gì so chiêu với Mộc Ly ta kia chứ? Nếu muốn lấy mạng sống của ta, phải luyện thêm mồm mép trước , bởi vì.... Mộc Ly ta chỉ làm người tức chết, mà để người đánh chết."

      "Người với bổn vương những lời này còn chưa chết, ngươi.... là người đầu tiên."

      " ngại quá, xin hãy đổi lại lời thoại mới mẻ chút ." đúng là đám cổ hủ, lời thoại này. Mộc Ly nàng xem phim truyền hình nghe đến biết bao nhiêu lần, ngờ lần này khiến nàng đụng phải tình huống như vậy!

      Mở bàn tay trắng nõn mềm mại, viên ngọc xinh đẹp sáng lấp lánh đỏ như máu chu sa vẫn nằm ở bàn tay. Mộc Ly liếc mắt nhìn thấy Hắc y nhân tiến tới gần, cùng với ảnh vệ canh giữ ở Thiên hạ đệ nhất lâu, thầm nghĩ: Tại sao chứ, tại sao ngươi nhanh bò lên cánh tay để giúp ta chứ?

      Bằng , nàng đến mức bụng rỗng so chiêu với mấy người này!

      đến việc điều động nhiều người như vậy. Hơn nữa thoạt nhìn người nào cũng đều có bản lĩnh lớn. Mộc Ly nắm chắc phần thắng. Huống chi dường như trong sách viết người ở nơi này đều có nội công gì đó. Trước mắt Mộc Ly nàng vẫn chưa có cái năng lực ấy. Nàng nắm chắc nhất chính là công phu quyền cước huấn luyện đại. Nếu phải đánh, nàng dự đoán bản thân vẫn chỉ có thể chạy trốn mà thôi.
      Last edited by a moderator: 2/10/15

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 43: Bổn đại gia cướp bạc người ngươi.
      Editor: thuyvu115257



      Nhưng mà, chẳng lẽ cứ phải tùy ý để bọn họ mang nàng vào hay sao? đâu! Nàng cam tâm! Dựa vào cái gì chứ? Nàng nợ bọn họ gì cả, cho dù thắng được, mất cả chì lẫn chài vẫn được mà?!!

      Chẳng qua, tại sao vậy? Nàng hình như trêu chọc ai, vì đâu mà toàn thân lại bị phiền phức tanh nồng thế này?

      Nàng được phép nghĩ nhiều, mấy người mặc đồ đen mặt chút biểu tình tới gần, nhanh chóng từ bốn phương tám hướng tới. Dân chúng xung quanh còn hiểu tình huống ra sao, tay chân Mộc Ly đồng thời cầm những chiếc đũa bạc lên, cười lạnh tiếng, mười ngón tay dùng lực uốn lượn, giống như lò xo cậy mạnh đột nhiên rung lên, mấy chiếc đũa bạc cùng nhau lướt qua bên người dân chúng, phi tới sát vào đại huyệt của người mặc đồ đen, sức lực to lớn, chuẩn xác trúng tâm huyệt đạo khiến mấy hắc y nhân phải líu lưỡi!

      Lúc này đường phố vẫn đông nghịt người, dân chúng cầm theo nhiều loại đèn lồng hòa thuận vui vẻ tụ tập đông đúc. Bên đường dường như đều là thương nhân đến từ những nước khác đến đây buôn bán. Phố phường phồn thịnh, thậm chí còn phát ra khác thường ở trước cửa Thiên hạ đệ nhất lâu.

      Đôi môi đào khẽ nhếch, Mộc Ly cười lạnh nhìn mấy người mặc áo đen chật vật né tránh chiếc đũa ám khí của nàng, bị người mặc áo bào màu đen bắt lấy cánh tay ngọc ngà. Gỡ cây trâm từ đầu xuống, do tiện tay nắm lấy của người trông có vẻ giàu có ở đường. Nhét cây trâm vào trong túi áo của người nọ, ghé sát lỗ tai của , với giọng điệu vô cùng thổ phỉ: "Bổn đại gia, cướp bạc người ngươi, mau kêu lên!"

      Người nọ nhìn thấy nữ tử đó cầm vạt áo của mình, nghe nàng cướp bạc của , khuôn mặt lên vô vàng kinh ngạc và chấn động, còn chờ khôi phục lại kinh ngạc, túi tiền treo ở bên hông, bị Mộc Ly cầm tay lắc lư.

      Chỉ thấy Mộc Ly tim phổi cầm túi tiền của người khác đong đưa hai vòng tay. Mở lấy vàng bạc trong túi sau đó chút do dự ném xuống đất. Tiếp theo hai cánh môi phấn nộn hé ra, hề để ý đến hình tượng la to: "Mau nhìn này, vàng của ai rớt đất kìa!"


      Chương 44: Cười khiêu khích.
      Editor: thuyvu115257
      Kiếp này, bất kể là thế kỷ hai mươi mốt đại, hay là Phượng Lân quốc cổ đại trước mắt. Thậm chí bất luận là quốc gia nào, bất luận chỗ nào, có tiền nửa bước cũng khó . dân thường nhoi, chỉ đơn giản muốn kiếm chút bạc để cho bản thân hoặc gia đình tốt hơn. ai có lòng tham, có, muốn, là có, còn muốn hơn nữa.

      Huống chi là những thỏi vàng trắng bóng rực rỡ rơi mặt đất, ai muốn, ai nhặt chứ?!

      Kết quả là, buổi tối này, ở đầu đường Phượng Lân quốc, trước cửa chính của Thiên hạ đệ nhất lâu, bùng nổ tiết mục dân chúng tranh nhau nhặt vàng xưa nay chưa từng có.

      Từ tiếng la này của Mộc Ly, tất cả mọi người đều đem tầm mắt chú ý đến nàng. Tiếp theo đem ánh mắt chuyển qua thỏi vàng trắng bóng óng ánh mặt đất, sau đó rối loạn, tất cả đều rối loạn.

      Chỉ thấy dân chúng tiện tay ném những cây đèn lồng trước mặt xuống, giống như xài lang hổ báo lao tới phía tiền vàng mặt đất. Mộc Ly nhìn thấy cục diện hỗn loạn như vậy, xấu hổ lắc đầu, ngờ chỉ tiện tay ném , nam tử ấy lại mang nhiều vàng bạc người như vậy. Còn hơn cây trâm dài cài đầu nàng đưa cho , ít nhất chờ sau này nàng có tiền có thể trả lại. Mộc Ly nàng, kỳ cũng phải kẻ tà ác, chí ít nàng vô duyên vô cớ làm như vậy.

      Cái này chỉ vì chạy trốn còn biện pháp nào khác phải sao?!!

      Nhìn thấy nàng tới chỗ những người mặc áo đen đứng thành đám. Mộc Ly đứng ở Thiên hạ đệ nhất lâu ném lại tiếng cười lạnh vô cùng khiêu khích. Tiếp theo thong thả biến mất ở con hẻm sầm uất.

      Nàng tin với nụ cười khiêu khích đó, người lầu chắc chắn thấy toàn bộ. Chẳng qua nàng sợ, cho dù băng đến nước đến ắt có đất ngăn.

      lầu của Thiên hạ đệ nhất lâu, bộ cẩm ào màu đen, nửa khuôn mặt bị mặt nạ huyền thiết che lấp. Chỉ lộ ra đôi mắt nam tử thâm thúy u có màu lam nhạt giống như nước biển, hai tay ôm bộ ngực dày đứng ngiêng tựa vào cột gỗ, nhìn nữ nhân xa dần dưới lầu, đôi mắt u lam nhạt lên tia châm biếm.

      "Ngươi cứ buông tha nàng như vậy sao?" nam tử áo trắng tuyệt sắc đứng ở chỗ khác, cùng nhìn theo hướng nữ tử nọ biến mất, nhíu mày khó hiểu hỏi nam nhân đeo mặt nạ bên cạnh.

      Nam tử có đôi mắt u màu lam nhạt liếc nhìn nam tử áo trắng, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên cười mỉa mai, nụ cười có chút gì khiến người ta cảm thấy tức giận. , đúng là xứng với cái danh Diêm vương: "Bắt được nàng chẳng có ý nghĩa gì."


      Chương 45: Lần đầu tiên gọi 'phụ thân'.
      Editor: thuyvu115257
      Mộc Ly bởi vì hai chuyện này mà chạy trối chết nên có tâm trạng ăn cơm. Bây giờ nàng thầm nghĩ muốn sớm tìm được Nhan phụ, khiến ông phải 'rời khỏi triều đình', như vậy Mộc Ly nàng mới có thể lo lắng về sau mà rời khỏi hoàng cung Phượng Lân, tiến tới cuộc sống mà nàng luôn mơ ước

      Mộc Ly theo trí nhớ trong đầu của Nhan Khuynh Thành tìm thấy Nhan Tướng phủ, rốt cuộc bất tri bất giác phát bên người thiếu mất Tuyết Lê. Chẳng qua nàng cũng lo lắng, nha đầu Tuyết Lê kia giống những nha đầu máy móc bình thường, cho nên nàng tin Tuyết Lê làm hại bản thân.

      Từ hậu viên Nhan phủ Mộc Ly dựa vào thân thủ mạnh mẽ thoải mái bay qua bức tường cao bao quanh. Bên trong Nhan phủ nơi nơi đều treo nhiều loại đèn lồng lưu ly chiếu sáng, dải đèn cửu khúc treo cột trụ gỗ cùng với đèn lồng cứ cách mười bước treo cái, khiến cả Nhan phủ sáng rực như ban ngày.

      Nhìn thấy mỗi cây mỗi cỏ trong Nhan phủ, Mộc Ly có cảm giác quen thuộc mà bản thân cũng biết, nàng biết đây là do trí nhớ của Nhan Khuynh Thành quấy rối, tránh thoát thị vệ Nhan phủ, Mộc Ly thẳng đến phòng ngủ của Nhan phụ.

      Ngọn đèn trong phòng ngủ của chủ nhân tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt. Nhan phụ ngồi ở bàn, ánh mắt có chút tang thương dấu sáng suốt nhìn chằm chằm 'Phượng Lân sử' trong tay, mí mắt hơi rủ xuống, đôi mày kiếm nhăn lại, giống như có thể ép chết con ruồi.

      Bỗng nhiên, biết nghĩ đến cái gì, thở hắt ra hơi dài, ảo não bắt tay ném quyển sách lên bàn, đứng dậy từ ghế ngồi tới cánh cửa, cánh cửa lại vào lúc này vừa vặn bị Mộc Ly mở ra từ bên ngoài.

      Mộc Ly đứng ở cửa có chút lúng túng nhìn Nhan phụ cũng bộ dạng ngây ngốc đứng sau cánh cửa. Trong lúc nhất thời biết nên lấy thân phận gì đối mặt với phụ thân của cơ thể này, càng biết có nên gọi ông là 'phụ thân' hay , hoặc trực tiếp gọi ông là đại thúc.

      "Phụ....thân." Do dự hồi lâu, Mộc Ly rốt cuộc cũng gạt bỏ gượng gạo ra hai chữ. Hai chữ này hai mươi hai năm nàng cũng dám nghĩ có thể gọi. giờ rốt cuộc lần đầu tiên cũng gọi được tiếng cơ thể lão nhân này.

      Đôi mắt Nhan phụ bất giác đỏ lên, ông thương nhìn nữ nhi đứng chật vật ở ngoài cửa. Trong lúc nhất thời biết nên cái gì, ràng mới hơn tháng gặp, lại cảm giác như trải qua kiếp lâu như vậy rồi.

      Là người làm phụ thân này vô dụng, chỉ thể cho nữ nhi của mình cuộc sống bình thường, còn khiến cho nàng bị cuốn vào chốn thâm cung lục viện, biết loại cuộc sống này phù hợp với người tâm địa thiện lương từ khi còn như nàng. Nhưng cũng biết phải làm sao để tránh đưa nàng vào đó. Trơ mắt nhìn nàng ở ngày đại hôn thứ hai trở thành trò cười của toàn bộ Phượng Lân quốc, bị tống vào lãnh cung cách tàn nhẫn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :