Chương 28: Người bổn hoàng hậu đánh chính là ngươi 1
Editor: thuyvu115257
“Sao… thế…” chữ “hả” vẫn còn mắc ở cổ họng, nguy hiểm nheo đôi mắt lại. Mộc Ly dừng bước chân sải ra, trong bụng cười lạnh, tốt thôi! Ta tới tìm ngươi, ngươi tự nộp mình đến cửa tìm chết rồi! đừng trách nãi nãi ta lòng dạ độc ác!
Người tới là phi tần mặc cung trang màu hồng, bao bọc vóc người xinh xắn đáng trước lồi sau lõm của nàng ta, da thịt trắng nõn nhẵn bóng như ngọc, nhưng mặt lại trát lớp phấn trắng dày, mắt thêu hoa to nhãn ảnh xinh đẹp màu lam càng tôn thêm vẻ mị của nàng ta, theo phía sau là đám cung nữ và mỹ nhân từ cấp phi trở xuống.
Mộc Ly nhìn đám người càng ngày càng tới gần, trong lòng cười nhạt, điệu bộ to lớn nhỉ, giọng phân phó Tuyết Lê câu, trăm mối tâm tư trong lòng Mộc Ly và cuộn trào.
“Ô! Hoàng hậu nương nương, sao người lại mang giày thế? Bị cảm lạnh rồi có thái y nào dám đến lãnh cung này điều trị cho người đâu”. Linh Phi gian ác nhếch khóe môi đánh giá Mộc Ly bị ghét bỏ (nguyên văn sừng đỏ, ta nghĩ sừng đỏ là để chỉ những người phụ nữ bị chồng ruồng bỏ), ngôn ngữ châm chọc ràng, mặc dù mỗi câu đều cung kính, nhưng mỗi câu cũng đều mang theo dao.
Mộc Ly buồn giận nhìn đám người Linh Phi đến gần, linh quang chút ấm áp liếc nhìn Linh Phi nhếch mép cười ác độc. Nàng, khóe môi nhếch lên vừa đúng bốn mươi năm độ, cười đến vân đạm phong khinh, cười đến nghiêng nước nghiêng thành.
“Linh Phi nương nương kim an” Tuyết Lê kiêu ngạo siểm nịnh thỉnh an đám người Linh Phi, khuôn mặt thanh tú mang theo cung kính nhưng nụ cười lại lạnh nhạt, khiến người ta rất khó tưởng tượng tiểu nha hoàn nho này lại có thể bình tĩnh như vậy.
Khinh thường quét mắt qua Tuyết Lê vẫn nửa quỳ thỉnh an nàng ta. Linh Phi cười càng có chút kiêng nể nào. Người ta phượng hoàng bị thua còn bằng gà, xem ra câu này sai. Nếu như trước kia nàng ta làm gì có gan để cho người bên cạnh Hoàng hậu quỳ lâu như vậy.
“Tuyết Lê, bổn cung bảo em quỳ, quỳ ai chứ? Mau đứng lên”. Mộc Ly cười cười, nhìn đám phi tần trước mặt, vươn tay dìu Tuyết Lê quỳ đứng dậy, giống như đám người Linh Phi bọn họ là khí tồn tại vậy.
“Dạ! Hoàng hậu nương nương” Tuyết Lê cười ngọt ngào, thái độ này so với thái độ rắn mềm với Linh Phi chênh lệch cả mười vạn tám nghìn dặm.
“Lẽ nào bổn cung phải người? Hay ngươi vẫn còn chưa mở to mắt ra?!!” Linh Phi nhíu đôi mày thanh tú lại, nhìn Mộc Ly ở trước mặt hoàn toàn đặt nàng ta vào trong mắt, hận đến nghiến răng ken két, mà đám mỹ nhân sau lưng nàng ta chỉ đơn giản tới xem kịch vui thôi.
Chương 29: Người bổn Hoàng hậu đánh chính là ngươi 2
Editor: thuyvu115257
“Ngươi ai mở to mắt?” Đôi mắt to như ngọc lưu ly híp lại nguy hiểm. Mộc Ly khinh thường ngẩng đầu nhìn lướt qua Linh Phi. Sau đó kiêu ngạo ngồi lên ghế ở bên nhấc hai chân lên.
“Ngươi!” Khí thể hùng hổ dọa người, Linh Phi chút nhượng bộ nhìn thẳng vào Mộc Ly. Nàng ta tin, Hoàng hậu bị đẩy vào lãnh cung còn có thể làm gì được nàng ta. Nhưng hết lần này đến lần khác Mộc Ly nàng lại cứ khiêu khích nàng ta đó ta sao.
Đứng dậy từ ghế chậm rãi đến trước mặt Linh Phi, Mộc Ly cười rộ lên gian ác, đôi môi mỏng màu hồng đào khẽ nhếch lên, giống như đóa hoa u minh đua nở dưới Hoàng tuyền, khuynh thành tuyệt sắc, lại cũng khiến người ta nhìn mà rợn cả tóc gáy!
Linh Phi tự chủ lùi lại bước, mắt thoáng nhìn thấy đám phi tầng mỹ nhân đến xem trò hay sau lưng mình lại cam tâm mà bước tới gần Mộc Ly thêm bước. đôi mắt hoa đào to đẹp cũng trừng lên ác độc. Mộc Ly nở nụ cười khinh miệt với nàng ta, giơ tay lên lấy tốc độ sấm đánh kịp che tai tát cái lên má trái của Linh Phi.
“Bốp!” Tiếng tát vang lên giòn giã, mọi người đều kinh ngạc trừng to mắt. Má trái của Linh Phi lập tức lên dấu ấn năm ngón tay hồng hồng.
“Cái tát thứ nhất này, đánh cái độc ác dối trá của ngươi!” Dám hạ thuốc hại Nhan Khuynh Thành, phải có dũng khí chịu đựng cái tát cả ta. Mộc Ly vừa nghĩ tay cũng ngừng nghỉ.
“Bốp!!” Lại là tiếng vang còn to hơn lúc nãy. Linh Phi kinh ngạc đứng nguyên tại chỗ, má trái vừa đỏ vừa sưng lên. Đám nha hoàn phía sau muốn tiến lên ngăn cản hành động của Mộc Ly, nhưng thân phận tiện nên chỉ có thể vô vị đứng trước mặt nhìn hành động hung ác của Mộc Ly. Mà đám mỹ nhân nọ, chỉ đứng lẳng lặng nhìn trò vui, hoàn toàn có ý muốn đứng ra ngăn cản. Với bọn họ mà , ai thắng ai bại đều quan trọng, chủ yếu chính là đắc tội người khác. Chuyện hậu cung ai có thể ràng đây? chừng giờ khắc này còn là Hoàng hậu, khắc tiếp theo vào lãnh cung rồi, còn trái lại thôi!
“Cái tát thứ hai này, đánh cho ngươi biết trời cao đất rộng, phân biệt được tôn ti!!” Từng bước tới gần, nụ cười nơi khóe môi càng lớn ra, Mộc Ly đánh rất tay!
Ngay lúc Mộc Ly chuẩn bị giáng cho nàng ta cái tát thứ ba. Linh Phi từ trong kinh ngạc nhanh chóng lùi bước trốn tránh cái tát Mộc Ly đanh giáng xuống, khuôn mặt sưng đỏ vặn vẹo, bàn tay Linh Phi nắm chặt thành quyền, nàng ta phun ra mấy chữ từ trong kẽ răng: “Ngươi chỉ là Hoàng hậu bị đưa vào lãnh cung có tư cách gì đánh ta? Ngươi có biết ta là ai ?!”
Chương 30: Người bổn Hoàng hậu đánh chính là ngươi 3
Editor: thuyvu115257
Lỗ mũi phát ra tiếng hừ lạnh khinh thường, thân thủ Mộc Ly mạnh mẽ cũng phải luyện uổng phí, giơ tay lại cái tát vang lên giòn giã giáng mặt Linh Phi, Mộc Ly cười hung ác: “Ta quản ngươi là ai sao, người bổn Hoàng hậu đáng chính là ngươi! Cho dù là Hoàng hậu bị đưa vào lãnh cung, Hoàng hậu cuối cùng cũng vẫn là Hoàng hậu. Mà phi tử, trước sau cũng sánh được bằng Hoàng hậu, từ đầu đến cuối chỉ là phi tử mà thôi!”
Phi tử, từ đầu đến cuối chỉ là phi tử, còn Hoàng hậu, cho dù có bị giam vào lãnh cung, chỉ cần danh hiệu Hoàng hậu này vẫn còn, lớn hơn phi tử như ngươi. Giọng vang vang có lực, câu nào câu nấy như mũi nhọn đâm xuyên về phía Linh Phi và đám phi tử. Mỹ nhân cấp thấp, lời này hiển nhiên là đem bọn họ bỏ vào mắt, khinh thường bọn họ chỉ là phi tử cấp thấp. Cho dù người ta có là Hoàng hậu bị giam vào lãnh cung các ngươi có thể làm gì được người ta chứ? Bỗng chốc sắc mặt đám mỹ nhân đều lạnh xuống, mặt mày Linh Phi càng tái mét. Nhưng vì ngại thân phận khác biệt lại thêm vừa mới nếm thử thủ đoạn mạnh mẽ lúc nãy của Mộc Ly. Cho nên ai dám gì!
Đối với sắc mặt thối nát và ánh mắt nhìn chằm chằm của đám người kia. Mộc Ly thản nhiên dùng ánh mắt cao cao tại thượng nhìn lại bọn họ, mặt vẫn trước sau treo nụ cười nhạt cười như cười. Mộc Ly như vậy càng làm cho trong lòng mọi người hận tới nghiến răng ken két.
Mộc ly cảm thấy hơi thỏa mãn với kết quả mọi người bị như vậy. Nàng đánh Linh Phi phần bởi vì nàng ta rất đáng đánh, phần còn lại muốn lấy Linh Phi ra làm gương cho mọi người nhìn. Nàng là Tây cung Hoàng hậu cho dù nhận được sủng ái của Hoàng đế, dù có bị đày vào lãnh cung, cũng tuyệt đối để bất kỳ người nào bắt nạt. Mộc Ly nàng có cái kiểu lương thiện rụt rè như người chủ trước của khối thân thể này đâu, lại càng phải là trái hồng mềm để cho bất cứ ai cũng có thể rà rà lại!
Danh ngôn của Mộc Ly là: Ngươi kính ta thước, ta trả ngươi trượng!
Nhường nhịn chịu đòn phải là tính cách của nàng, nàng từ lớn lên ở nhi viện. Hơn nữa nàng tốt nghiệp ở trường cảnh sát, càng hiểu lấy màu sắc tự vệ gì để bảo vệ bản thân và những người xung quanh!
Cho dù nội tâm yếu đuối cũng biểu ra trước mặt người khác. Nàng mang đến cho người ta cảm giác vừa kiên cường vừa như đóa hoa hồng có gai. Nàng có thể sưởi ấm ngươi quyến rũ ngươi, khiến cho ngươi thể khống chế được mà nàng. Nhưng đồng thời chỉ cần ngươi dựa gần vào, nàng làm cho ngươi thương tích đầy mình, khắp nơi dính đầy gai!
Last edited by a moderator: 2/10/15