1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trôi nổi trong lãnh cung: Khuynh quốc khí hậu - Hoa Vô Tâm (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 20: mê hoặc của đế vương


      Editor: thuyvu115257


      , thiên tử trẻ tuổi, quân vương của nước, người có quyền lực tối cao nhất của Phượng Lân quốc. Nếu như trước đây cố ý muốn cưới Nhan Khuynh Thành, có ai có thể chịu đựng ?! Bằng , Khuynh Thành đến mức phải nhập cung, tránh bị những phi tần nơi hậu cung của hại chết. Cho nên đều là lỗi của ngươi, đều là lỗi của tên bạo quân nhà ngươi, Mộc Ly nghĩ như vậy!

      Tay buông lỏng, trái tim Vũ Tiêu Nhiên dường như bị cái gì đó đâm nhói đau, lảo đảo lùi lại bước, mày kiếm tuấn vặn lại chặt . Nhưng chỉ chợt lên trong nháy mắt, mười ngón tay của Mộc Ly tạo thành trảo, đem mấy ngón tay vẫn còn nắm chặt cằm của nàng, tách ra từng cái .

      !!” rống giận tiếng, lửa giận trong đôi mắt phượng ùn ùn kéo đến nhìn thẳng nàng, gân xanh tay nổi lên thành từng sợi. Tay vừa chuyển, tráng kiện mà mạnh mẽ lao tới bóp cổ nàng. Nhưng Mộc Ly nào còn cho cơ hội, cười lạnh tiếng, cánh tay của nàng đột nhiên sử dụng lực, cú ném qua vai đúng chuẩn làm cho ngã lăn ra đất.

      trong tình huống kịp trở tay để nàng được như ý, đầu gối nửa gập, hai chân cong cong ngồi mặt đất. quay đầu nhìn thẳng vào nàng thầm đắc ý, trong con ngươi lạnh như băng xẹt qua đạo ánh sáng u, trong đầu càng lên ngàn vạn suy nghĩ.

      Vỗ vỗ tay, bộ dạng nàng kiêu ngạo giống như phải chuyện của mình, môi đào mềm mại nhàng nhếch lên. Cuối cùng, còn cho nụ cười khiêu khích.

      thở gấp, lửa giận trong lòng càng giống như muốn phá tan lồng ngực mà chui ra, nữ nhân này, lại dám khiêu khích uy nghiêm của , được lắm! khiến cho nàng biết thế nào là sống bằng chết!

      Cười lạnh tiếng, thầm vận công, giống như con chim đại bàng lớn giương cánh bay vụt lên bằng tư thế tuyệt mỹ. Nàng kêu lên tiếng, trong ánh mắt lóe lên tia kinh diễm. Nhưng vẫn chỉ vẻn vẹn trong nháy mắt lại trở lại bình tĩnh như lúc đầu. Trong lòng tia phiền muộn, vì cảm xúc biến hóa cực nhanh của nàng.
      “Ái phi của trẫm, nàng là thú vị”. nhàng khiêu khích cằm của nàng, lời dịu dàng khác thường của , trong đôi mắt phượng có mảng sương mù mê hoặc, quyến rũ nàng, bởi vì tự biết chính mình có bao nhiêu mê người.

      “Hả?” Nàng trừng to mắt rồng kinh ngạc nhìn , biết ta tại sao lại đột nhiên thay đổi như thế. Nhưng nàng phát ra rất đẹp, đẹp đến tuyệt mỹ.

      Hơn nữa còn rất có cốt cách mê hoặc lòng người. Cho nên, đùa đùa thôi, dù sao Mộc Ly nàng sợ chơi ra lửa.

      Vì vậy, nàng nhón chân lên, nhắm chuẩn khuôn mặt tuyệt mỹ mị hoặc chúng sinh của , dâng đôi môi đào phấn nộn của mình dán chặt lên đôi môi quyến rũ của , bốn môi gặp nhau, cảm xúc mềm mại khiến cho nàng muốn càng xâm nhập vào sâu hơn. Vì vậy nàng vươn đầu lưỡi của mình ra, nghĩ đến cái gì liền theo đó mà làm.

      Chương 21: Hoàng đế tức giận


      Editor: thuyvu115257


      Lửa giận hừng hực thiêu đốt lồng ngực của , nhìn vẻ mặt say mê của nàng, trong con ngươi lạnh như băng của lên tia chán ghét. Lập tức chút do dự dùng nội lực đẩy nàng ra, lạnh lùng cười tiếng: “Tiện nữ nhân lả lơi ong bướm, ngươi có tư cách chạm vào trẫm”.

      Thân thể mềm mại, bị dùng nội lực đẩy ra, nàng lảo đảo ngã nhào đất, khí huyết quay cuồng trong ngực, giống như ngay cả lục phủ ngũ tạng đều muốn lăn ra ngoài vậy. Cuối cùng, miệng phun ra ngụm máu tươi, nàng cũng nổi giận, giương đôi con ngươi sáng có độ ấm kia lạnh lùng nhìn mặt biểu cảm.

      Đôi mắt của nàng, có độ ấm, có chăng chỉ là giễu cợt vô biên vô tận đối với .

      Con ngươi của , có chút tình cảm nào, có chăng chỉ là chán ghét vô cùng tận đối với nàng.

      Trong lúc bốn mắt nhìn nhau, bắn tia lửa điện, hai người đều đồng loạt nhìn thấy trong mắt nhau khinh thường đối với chính mình.

      Giơ bàn tay mềm mại trắng nõn lên, nàng giống như hề có độ ấm cứng nhắc lau chùi vết máu nơi khóe miệng, nhếch cánh môi đào, cười chế giễu câu: “Hóa ra, hôn cùng lắm là như thế, còn nữa… Lả lơi ong bướm dùng người loại ngựa đực nuôi ba ngàn nữ nhân ngươi mới thích hợp”.

      Nàng, cười đến vân đạm phong khinh (chỉ tính cách màng đến những điều gì khác), cười đến nghiêng nước nghiêng thành. Còn , nhìn nụ cười phong hoa tuyệt đại của nàng mà sững sờ thất thần.

      “Đáng chết!!” hồi phục tinh thần khẽ nguyền rủa tiếng, sao có thể đem nụ cười của nữ nhân này liên tưởng với tư thái phong hoa tuyệt đại của “nàng”, thể nào… thể nào!!

      Rống tiếng, mũi chân nhàng, trước khi nàng vẫn còn chưa nhìn ràng dùng toàn lực bóp chặt chiếc cổ mảnh khảnh của nàng, nhấc nàng từ dưới đất lên. Nàng chỉ kịp nhìn thấy bị tóc dài mơn trớn, gương mặt tà mị như Tu la dưới địa ngục, sau đó cổ đau đớn, khiến cho nàng hít thở thông.

      Nhìn thấy khuôn mặt nàng từ trắng chuyển sang đỏ, từ đỏ chuyển sang tím, gương mặt tuấn tú băng lãnh như sương của lên tia đành lòng khó phát , rất nhanh… nhanh đến nỗi ngay cả bản thân cũng biết thứ vừa chợt lóe lên trong đầu là cái gì.

      “Ngươi cầu xin ta ”. Từng sợi gân xanh nổi lên ràng cánh tay siết chặt của , nhìn hàng lông mày nàng nhíu chặt và khuôn mặt bởi vì thiếu dưỡng khí mà trở nên trắng bệch, cười đến tà mị mà hung ác: “Chỉ cần ngươi cầu xin ta, ta thả ngươi ra”.

      Mộc Ly ngậm chặt đôi môi tái nhợt, nhìn vị quân vương trước mắt nổi giận hung ác giống như Tu la ra từ địa ngục. Đột nhiên cảm thấy rất đáng sợ, đáng sợ cách tàn nhẫn, nhưng kiêu ngạo của nàng cho phép nàng chịu thua. Cho dù chết sao? Mộc Ly nàng sợ sao?!!

      “Ngươi đừng mơ!” Nàng thờ ơ nhìn thẳng vào tròng mắt có chút tình cảm nào của , phun ra ba chữ từ trong kẽ răng.

      Bàn tay nắm chặt cổ nàng nghe thấy vậy lại gia tăng thêm lực, đôi con ngươi như sông băng vạn năm của khinh thường nữ tử bướng bỉnh này, lạnh lẽo cười: “Ngươi sợ chết?”

      “Sợ…” Giọng của nàng cứng rắn mà khàn đục, con ngươi cũng từ từ tan rã, nhưng nàng vẫn quật cường sống chết trừng , dùng chút sức lực cuối cùng rống to: “Nhưng cho dù ta có chết cũng cầu xin ngươi đâu!”

      Sau khi thét khàn cả giọng xong, chút sức lực còn sót lại sau cùng của nàng cũng bị tiêu hao hết, tay nắm chặt thành quyền chậm rãi buông thõng xuống, hai mắt nàng tối sầm hôn mê.

      khí u lạnh lẽo, mặt đất ẩm ướt, từng sơi xích sắt giống như những cánh tay thô rơi thẳng từ bầu trời mênh mông xuống. đại điện lớn như vậy, chỉ đặt chiếc bàn dài ở chính giữa. mặt bàn bày trùng trùng điệp điệp bản tấu khắp nơi gửi về, mặt quyển sổ viết ba chữ “Sổ sinh tử” sáng loáng, toàn bộ đại điện có phần trống trải mà u lạnh lẽo.

      bạch y nữ tử, nằm ngang phiến hắc thạch ở đại điện, lông mi dài rủ xuống ngăn cho đôi mắt to nhắm chặt kia mở ra, lông mày thanh tú khẽ nhíu lại vui, khuôn mặt tuyệt sắc khuynh thành hơi tái nhợt dị thường, nước da như ngọc sáng bóng mà tinh tế, dấu ấn từng vết xanh tím xen kẽ cổ càng làm lộ ra nét nổi bật khác thường.

      lão già mặt có hàng râu đen, híp nửa mắt nhìn chằm chằm nữ tử tuyệt sắc nằm đất, líu lo ở bên trái, lại nhìn ngắm ở bên phái, có khi thỉnh thoảng đưa tay nắm lấy mẩu râu dê dài dưới cằm mình, đợi đến khi nhìn thấy dấu vết cổ nữ tử cau mày lại vui.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 22: Đừng có giả chết trước mặt bổn Minh Vương
      Editor: thuyvu115257


      “Đứng dậy nha đầu, đừng có giả chết nữa”. Minh Vương bất mãn nhắc nhở câu, vươn chân thận trọng đá đá cái chân của thiếu nữ, nhưng lại sử dụng đến nửa phần sức lực.

      Thiếu nữ tuyệt sắc nằm đất vẫn như cũ nhắm chặt mắt có bất kì phản ứng nào, dường như lúc này cho dù lửa có cháy đến nơi nàng cũng động đậy nửa phân.

      Minh Vương nhìn thiếu nữ trước mặt vẫn luôn nằm như người chết, lại bất mãn cong môi lên: “Xú nha đầu, giả chết trước mặt bổn vương, ngươi là người đầu tiên đó! Ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi còn đứng dậy ta à nha”. Vừa Minh Vương vừa làm bộ bỏ , còn thiếu nữ thuyệt sắc mắt vốn đóng chặt giờ lại đột nhiên mở to ra.

      Chớp chớp đôi mắt to, Mộc Ly mở mắt nhìn quét qua vòng hoàn cảnh xung quanh, cái miệng phấn nộn bất mãn dẩu lên, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Minh Vương bằng ánh mắt căm tức quát: “Minh Vương thối tha, Minh Vương đáng chết, ông nha, mau đưa ta trở về, hoặc là để ta đầu thai, ta nuốn phải đối mặt với con ngựa đực Hoàng đế lạnh lùng vô tình đó nữa đâu!” Cảm giác bị người bóp cổ hít thở thông, chẳng có gì dễ chịu cả.

      Ha hả cười gượng hai tiếng, vẻ mặt Minh Vương khinh thường nhìn Mộc Ly, đá lông mi : “Ha ha… ngờ nha đầu ngươi lại có lá gan như vậy, ta nhìn lầm ngươi rồi, nghĩ tới Hoàng đế phàm trần khiến cho ngươi sợ thành như vậy rồi, ai …” Vừa , Minh Vương còn lắc đầu như để biểu trưng, biểu thị lão đúng là nhìn lầm người rồi.

      Tinh thần quật cường của Mộc Ly bị Minh Vương kích cho nổi lên, nàng nhảy thẳng từ mặt đắt đến trước mặt Minh Vương, túm lấy cổ áo Minh Vương vẫn còn lắc đầu, cũng đá lông mi cái khinh thường: “Ông có mục đích gì thẳng ra, đừng có dùng kế khích tướng với ta, bổn nãi nãi mắc lừa ông đâu!” Hừ ~ Trò vặt này mà cũng lôi ra chơi với Mộc Ly ta, còn non lắm.

      “Ai… Nha đầu, thiên cơ bất khả lộ, thời gian đến rồi ngươi tự khắc biết”. Minh Vương bị nhìn thấu tâm tư có chút lúng túng. Nhưng vẫn cố sống cố chết giữ bí mật thiên cơ bất khả lộ, vừa còn quên rút nửa bên cổ áo từ ma trảo của Mộc Ly ra.

      Mộc Ly thất bại ngồi bệt xuống đất, trong lòng trở nên phức tạp hỗn độn. Nàng nghĩ, nàng rốt cuộc là gặp được cái “vận may” gì mà chọc phải lão Minh Vương thối này. Hơn nữa còn khiến cho linh hồn nàng sống lại xuyên vào thân thể của Nhan Khuynh Thành. Trong sâu xa nàng luôn cảm thấy việc đơn giản như vậy. Đối với tất cả những chuyện mà nàng còn chưa biết ở Phượng Lân quốc, luôn làm cho nàng cảm thấy bất an.

      Chương 23: Thiếu nữ khuynh quốc
      Editor
      : thuyvu115257


      Vào khắc khi nàng bị Vũ Tiêu Nhiên bóp cổ kia, phải nàng muốn phản kháng, nàng chỉ muốn cầu xin . Đối với tên Hoàng đế lạnh lùng đó, nàng luôn có kháng nghị dẻo dai, giống như bọn họ trời sinh là kẻ địch của nhau vậy. Nàng nghĩ, nếu mình bị bóp chết, có phải sống lại sau khi chết hay . Như vậy có phải có thể yên ổn đầu thai rồi , cần lại đối mặt với lo âu thấp thỏm nữa.

      Nhưng mà, thế luôn luôn nằm ngoài dự liệu của con người. Nàng ngờ đến sau khi “chết” rồi, lại có thể đến đại điện của Minh Vương, hơn nữa dường như Minh Vương dễ dàng buông tha nàng như vậy.

      , tìm ta tới có chuyện gì!” Mắt sáng hề có cảm tình liếc nhìn Minh Vương, khi ngẩng đầu lên khỏi mặt đất Mộc Ly sắp xếp tốt tâm tình của mình.

      “Chỉ là bảo ngươi đến gặp người” Cố ý nhìn thấy hai tròng mắt độ ấm của Mộc Ly, Minh Vương cười hết sức gian trá.

      “Ai?” Cố tình kinh ngạc chợt nhíu mày, trong lòng đoán ra được bảy tám phần rồi. Đây chính là Mộc Ly, đầu óc nhìn như đơn giản, thần kinh đại điều (ý là trong đầu chỉ có sợi dây thần kinh to, có thể hiểu là người có suy nghĩ), nhưng nàng cũng phải là kẻ ngốc.

      Đôi mắt to cười nửa thành hình trăng non, tiếng vỗ tay của Minh Vương vang lên trong trung. Lập tức có tên đầu trâu mặt ngựa đưa người tới. Mộc Ly liếc nhìn thiếu nữ đến, đôi mắt vốn to lại càng trừng thành mắt rồng luôn rồi, chỉ cảm thấy trong khoảnh khắc này cách nào dời được ánh mắt.

      Sắc đẹp kiều khuynh quốc, gót sen chậm rãi di chuyển, dung mạo ví như Vương Tường, vẻ mặt như con nước Sở, như hoa thể giải thích bằng lời, giống như ngọc tỏa hương thơm, quốc sắc thiên hương, mùi hoa lan bay xa, búi tóc uốn cong, quả là mỹ nhân Cẩm Giang trắng nõn. Thiếu nữ mặc bộ quần áo trắng phấp phới, vạt áo tung bay, giống như tiên nữ chín tầng mây nhiễm bụi trần, ăn khói lửa nhân gian.

      “Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh, thân như xảo yến kiều sinh yên. Thanh phong khinh dao phất ngọc tụ, tương quần tà duệ hiển kim liên. Mày như thúy vũ, cơ tự dương chi. Liễm sắn đào hoa biện, hoàn đôi kim phượng ti. Thu ba trạm trạm nhiêu tư. Xuân duẩn tiêm tiêm mị thái. T à hồng tiêu phiêu thái diễm, cao trâm châu thúy hiển quang huy”. (Quay đầu nhìn cái quyến rũ chúng sinh, thân như chim yến nhanh nhẹn kiều xinh đẹp. Gió mát thổi làm lay tay áo ngọc, tương quần nghiêng nghiêng làm lộ ra gót sen. Lông mày giống như lông chim phỉ thúy, thịt thà như mỡ dê. Khuôn mặt hồng như cánh hoa đào, búi tóc như tơ tằm xếp hình kim phượng. Dung mạo xinh đẹp trong sáng như làn thu thủy. Dáng vẻ thon thon kiều mị như măng mùa xuân. Tà lụa đỏ xinh đẹp thổi nghiêng, chiếc trâm châu ngọc cao cao ra ánh sáng rực rỡ.)

      đúng là nghiêng nước nghiêng thành, hóa ra những từ cổ điển này, chính là để hình dung mỹ nữ như thế này ư”. Cái miệng đầy đặn khoa trương toe toét, vẻ mặt Mộc Ly say mê nhìn chằm chằm thiếu nữ đến gần.

      Bạch y thiếu nữ nở nụ cười xinh đẹp với Mộc Ly, trong nụ cười còn có nỗi bi thương cùng bất đắc dĩ che giấu được. Mộc Ly bối rối trong nháy mắt, phải bởi vì nụ cười nghiêng nước nghiêng thành của nàng mà bối rối, mà vì nàng dường như có thể cảm nhận được thê lương và cứng nhắc trong nụ cười của nàng ấy. Đó là loại tư vị gì nàng chưa từng nghiên cứu kỹ, chỉ cảm thấy trong lòng rất có cảm thụ.
      Last edited by a moderator: 2/10/15

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 24: Rốt cuộc ai là Nhan Khuynh Thành
      Editor: thuyvu115257




      “Nàng ấy là ai?” Vừa đánh tay, Mộc Ly vừa quay đầu hỏi Minh Vương giống như có chuyện gì xảy ra.

      Minh Vương cười híp mắt nhìn bạch y thiếu nữ rồi lại nhìn sang Mộc Ly đứng ở trước mặt. nhưng lại tiếp. Vẫn là bạch y thiếu nữ nhịn được lên tiếng tiếp lời: “Ta là nàng, nàng cũng là ta, chính xác, ta chính là Nhan Khuynh Thành”.

      “Vậy rốt cuộc ai mới là Nhan Khuynh Thành? Diện mạo của hai người chúng ta giống nhau chút nào” Mộc Ly chỉ vào bạch y thiếu nữ, lại chỉ vào bản thân. Đầu tiên hỏi ra hoài nghi trong lòng, dung mạo của thân thể tại này nàng chưa từng nhìn qua. Nếu người đứng trước mặt nàng chính là Nhan Khuynh Thành, vậy nàng là ai?

      Bạch y thiếu nữ nhàng nhíu chân mày xinh đẹp, thản nhiên mang ánh mắt cầu xin nhìn Minh Vương đứng bên. Minh Vương hiểu ý thuận tay chỉ cái, lập tức có chiếc gương đồng cao bằng người xuất trước mặt Mộc Ly.

      Nhìn thấy chính mình trong gương đồng, Mộc Ly kinh ngạc trừng to đôi mắt, đưa tay ra véo thịt mặt, nhìn thấy người trong gương với mình cùng làm động tác ngốc ngếch. Sau đó quét mắt nhìn bạch y thiếu nữ giống mình như đúc đứng trước mặt, mãi đến khi cảm thấy đau đớn nàng mới buông tay.

      “Việc này rốt cuộc là chuyện gì đây? Nếu nàng ấy chết, thế tại sao ta vẫn có thể ở đây?” Mắt phượng mở trừng trừng, ánh mắt Mộc Ly mang theo tức giận nhìn Minh Vương.

      “Ta chết rồi” Bạch y thiếu nữ tiếp lời Mộc Ly, thờ ơ cười: “ tại ta chỉ là linh hồn có thể xác, lập tức tan theo cát bụi, ta chỉ muốn cầu xin nàng chuyện!”

      xong hai giọt nước trong suốt từ khóe mắt chảy xuống, nhàn nhạt, nhưng lại giống như mang theo thê lương vô hạn. Bạch y thiếu nữ thẳng tắp quỳ xuống trước mặt Mộc Ly: “Cầu xin nàng đứng ở góc độ của Nhan Khuynh Thành, cho dù thế nào chăng nữa cũng phải bảo vệ cho cả nhà ta được chu toàn!”

      Mộc Ly từ kinh ngạc đến hiểu , nàng hiểu ý của nàng ta, nàng ta muốn nàng dùng thân phận của thân thể Nhan Khuynh Thành này. Cho dù thế nào cũng phải bảo vệ gia đình nàng ta chu toàn. Chẳng qua là ở cái thế giới nam quyền mà trọng nam khinh nữ Phượng Lân quốc này. Mặc dù nàng có thân phận Tây cung Hoàng hậu, nhưng bất hòa với Hoàng đế, nàng lấy cái gì để bảo vệ cho cả nhà bọn họ được chu toàn đây?!!

      “Nếu là phụ mẫu của Nhan Khuynh Thành, cũng là phụ mẫu của ta, ta tận lực mà làm” Thản nhiên mỉm cười, Mộc Ly đỡ thiếu nữ quỳ đứng dậy, nàng thể hứa hẹn với nàng ấy, chỉ có thể làm hết sức thôi.

      thực ra, nàng hoàn toàn có cảm giác gì, từ nàng có cha mẹ, càng hiểu được thứ gọi là tình thân kia thế nào, cho nên nàng chỉ có thể tận lực.

      Chương 25: Ấn kí Chu sa, bùa hộ mệnh
      Editor: thuyvu115257


      Bạch y thiếu nữ và Mộc Ly hai mắt nhìn nhau, hết thảy mọi thứ đều cần phải , cần thiết phải cảm ơn. Mộc Ly sáng tỏ rồi, đột nhiên nhớ đến vấn đề mà nàng thể giải thích nổi: “Tại sao Nhan Khuynh Thành nhìn thấy ở trong Hoàng cung với tại lại giống nhau”.

      Đôi mắt to lấp lánh lên khó hiểu, Mộc Ly nhìn Minh Vương đứng bên thong dong tự đắc, chuyển câu hỏi đến bạch y thiếu nữ. Bạch y thiếu nữ hiểu mỉm cười: “Là mặt nạ da người”.

      Dựa vào khuôn mặt này của Nhan Khuynh Thành tuyệt đối có thể gây xôn xao, tối thiểu cũng được xếp vào cấp bậc tuyệt thế họa thủy (mầm tai họa), Mộc Ly mỉm cười, hiểu được.

      Việc nên làm làm xong rồi, bạch y thiếu nữ bị đầu trâu mặt ngựa dẫn lui xuống dưới. Nhìn bóng áo trắng dần dần xa, trong lòng Mộc Ly chợt cảm thán, tại sao, tại sao mình lại may mắn rơi trúng vào thân xác tuyệt thế họa thủy này của nàng ta chứ!

      “Bùa hộ mệnh của ta đâu” Tâm tư vừa chuyển, Mộc Ly có làm sao cũng thể quên đòi lợi ích từ Minh Vương.

      “Nha đầu, hãy nhìn tay ngươi ” Minh Vương nở nụ cười gian tà cộng thêm đắc ý.

      Mộc Ly khó hiểu mở hai tay ra, trong lòng bàn tay trái xuất hạt chu sa màu đỏ cực kì xinh đẹp tản ra hào quang mị hoặc thế nhân, giống như những đóa hoa huyết sắc bên kia bờ đua nhau nở Hoàng tuyền, rất đỏ, so với máu tươi vừa từ cơ thể người chảy ra còn đỏ hơn mấy chục lần. Hơn nữa còn mang chút mùi vị suốt đời khó quên!

      “Nha đầu, đóa hồng liên này nhất định phải đợi đến khi nó chạy từ trong lòng bàn tay ngươi đến cánh tay mới có thể phát huy tác dụng. Trong khoảng thời gian này, ngươi nhất định phải cẩn thận tự bảo vệ mình! Nếu , ai có thể cứu được ngươi đâu!”

      Trước khi , lời của Minh Vương còn vang lên bên tai, đoạn hội thoại nho này, nhưng khiến cho trái tim Mộc Ly có chút rối ren bất an, tại sao phải lần đầu tiên liền phát huy tác dụng, mà phải đợi đến khi đóa hồng liên huyết sắc xinh đẹp này chạy đến cánh tay mới phát huy được hiệu quả?

      Mộc Ly nghĩ ra, cũng mong muốn phí phạm đầu óc để nghĩ. Bởi vì nàng biết, có rất nhiều việc cho dù nghĩ thông suốt rồi phải làm thế nào đây? Vẫn bằng nghĩ còn tốt hơn, nghĩ như vậy tâm tình cũng thả lỏng ít.

      Khi Mộc Ly lần nữa mở mắt ra, nhìn xung quanh phải là những vật dụng tuy ít nhưng tinh xảo trong cung Mạt Ương, dưới thân cũng phải chiếc giường lớn mềm mại thư thái kia của cung Mạt Ương, đắp người lại là chiếc chăn mục nát mốc meo, cả tầm nhìn tất cả đều là những đồ dùng mốc meo tàn tạ chịu nổi.

      Từng đợt khí ẩm mốc len lỏi vào chóp mũi, suýt nữa khiến Mộc Ly há miệng hung hăn nôn hết ra ngoài. Hơi giơ bàn tay trắng nõn mềm mại lên, nàng chút do dự ném chiếc chăn mốc meo người xuống đất, chân trần, kịp đánh giá căn phòng tồi tàn chịu được này, xông ra khỏi phòng ôm lấy cây cột liền nôn trận điên cuồng, dường như muốn nôn hết cả nước mật ra khỏi bụng mới thôi.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 26: Hoàng hậu bị đày vào lãnh cung
      Editor
      : thuyvu115257

      Lúc này có bàn tay xinh nhưng ấm áp vỗ lên lưng nàng, chậm rãi nhưng cẩn thận giúp nàng thuận khí . Mộc Ly chật vật quay đầu lại nhìn Tuyết Lê hốc mắt sưng đỏ đứng ở trước mặt, mạnh mẽ ôm Tuyết Lê nhìn nàng ngây người mà khóc thút thít.

      “Tiểu thư, em còn tưởng người lần này bỏ rơi Tuyết Lê nữa rồi”. Khuôn mặt nhắn thanh tú đầy nước mắt. Tuyết Lê cũng hung hăng ôm lại Mộc Ly như vậy, nàng sợ rồi, nàng sợ rồi, sợ tiểu thư cứ như vậy bỏ rơi nàng, tình cảm chủ tớ mấy chục năm phải sớm chiều.

      Khi thị vệ mang Mộc Ly còn chút sinh khí nào vứt vào lãnh cung. Nàng dường như cũng muốn theo tiểu thư, nàng dám tin tiểu thư lúc vẫn còn bừng bừng lửa giận, lại có thể bị người khiêng về ném vào lãnh cung, khi nhìn thấy vết bóp cổ tiểu thư, trong lòng nàng rất hận, hận người nào đó nhẫn tâm bóp cổ tiểu thư, nàng hận đến mức đem cái tên quân vương vạn người nào đó ra lăng trì trăm ngàn lần!

      “Em chịu khổ rồi”. Mũi Mộc Ly hơi đỏ, khi nhìn thấy vành mắt Tuyết Lê sưng đỏ đứng trước mặt nàng, nàng biết nên gì. Dường như chỉ có ôm lấy Tuyết Liên mới có thể truyền đạt áy náy trong lòng nàng, vì vậy nàng mới hung hăng, hung hăng ôm lấy nàng ấy.

      Trong lòng nàng, chưa từng xem Tuyết Lê như đầy tớ kém hơn mình bậc. Bất kể là giáo dục xã hội bình đẳng ở thế kỷ 21, hay là thế giới nam quyền trọng nam khinh nữ này, nàng cũng chưa từng quy nàng ấy vào khu vực nô lệ, trong lòng nàng từ có tình thân, cho nên tình bạn vô cùng quan trọng với nàng!

      “Tiểu thư, em lấy thuốc” nhàng đẩy vòng tay của Mộc Ly ra, lau sạch nước mắt mặt. Tuyết Lê vui mừng khôn xiết nhưng vẫn quên lo lắng cho nàng.

      Mộc Ly vươn tay nắm lấy Tuyết Lê định ra ngoài, cười : “Ta sao rồi, cần lấy thuốc, hơn nữa chúng ta tại thân ở lãnh cung, thuốc người khác cho còn chưa chắc sạch !”

      chừng, còn mang theo kịch độc ấy! Đến lúc đó là khó cứu, có thể sống lại lần. Mặc dù Minh Vương cai quản chuyện sinh tử của con người, nhưng vẫn chỉ có mức độ thôi phải ? Huống chi, là thuốc có ba phần độc, nàng muốn chịu tội này.

      “Vậy…” nhàng nhíu đầu mày xinh đẹp lại, Tuyết Lê có chút sốt ruột nhìn Mộc Ly giống như có chuyện gì xảy ra.

      “Có thể nghĩ cách đìu ta về nằm chút ?” Đôi mắt to tròn như ngọc lưu ly lấp lánh, lên vẻ mong đợi nhìn Tuyết Lê, lại thành công dời chú ý của nàng.

      Tuyết Lê trợn mắt cái, ậm ờ chút nào đáp lời: “Có, chui lỗ chó!”

      Nghe Tuyết Lê trả lời xong, trán Mộc Ly lập tức trượt xuống ba vạch đen rất to, trong lòng cảm thán: “ ngờ tới ta đường đường là Tây cung Hoàng hậu, lại có lúc phải chui lỗ chó mới có thể…” Đôi mắt đẹp quét qua lượt lãnh cung tàn tạ đổ nát, nhướn chân mày xinh đẹp, tiếp tục : “Ra được cái lồng rác rưởi chỉ có thể cho quỷ ở chứ thể cho người ở”.

      Chương 27: Tự tới cửa tìm chết
      Editor: thuyvu115257



      Vấn đề là ra ngoài rồi, còn phải chui trở lại lần nữa, trong lòng Mộc Ly phiền muộn,
      nhưng việc này cũng còn cách nào khác phải ?!!

      “Còn phải là Tây cung Hoàng hậu bị giam vào lãnh cung, có cái gì mà đắc ý”, nửa đùa nửa nghiêm túc nhướn mi, Tuyết Lê sợ chết chọc đúng vào chỗ đau của Mộc Ly.

      Trái tim Mộc Ly lạnh xuống vài phần, đến mức nụ cười nhạt vẫn duy trì môi cũng trở nên cứng ngắc. Nàng ngờ rằng tên Hoàng đế nhìn có vẻ lạnh lẽo vô tình kia, ra trong lòng cũng nghiêng đầu nghiêng đuôi là người vô tình và tàn bạo! Nàng vốn tưởng rằng chỉ có bề ngoài trông lạnh lùng chút vô tình chút. Vì như thế mới có thể quản lý quốc gia to lớn được gọn gàng ngăn nắp. Cho nên cần phải có bộ mặt lạnh giá chút. Nhưng mà nàng nghĩ tới, lạnh lùng đến tàn nhẫn từ tận xương tủy.

      Trong tình huống như vậy, dùng bàn tay tàn nhẫn bóp cổ nàng khiến nàng ngất , những gọi thái y, mà còn chút lưu tình ném nàng vào lãnh cung đến quỷ cũng thể ở này! Tục ngữ , ngày làm phu thê cả trăm ngày ân ái. Mặc dù câu này đối với bậc Đế Vương có đến ba ngàn phi tần hơi có chút buồn cười. Nhưng phải trái gì Nhan Khuynh Thành nàng cũng là con của Thừa tướng đương triều, là Tây cung Hoàng hậu do Vũ Tiêu Nhiên thân phong, làm sao có thể đối xử với nàng như vậy? nhìn mặt tăng cũng phải nhìn mặt phật chứ?! (Câu này có lẽ đồng nghĩa với câu “Đánh chó phải nhìn mặt chủ” của VN mình)

      Mộc Ly càng nghĩ càng cảm thấy trái tim buốt giá, càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, nhưng lại dường như bất đắc dĩ, cục tức này đòi lại được, nàng yên tâm, nàng là người có thù tất báo. Nhưng lần này nàng đành chịu thể hành động thiếu suy nghĩ, dù sao người đó cũng là kẻ thống trị có quyền lực nhất của quốc gia này. Làm tốt cuối cùng ăn trộm gà thành còn mất nắm gạo, liên lụy Nhan gia phải chịu thua thiệt lớn. Cho nên việc quan trọng nhất trước mắt là sắp xếp ổn thỏa cho “gia đình” kia của nàng, như vậy nàng có thể mình có thù báo thù có oán báo oán, sợ liên lụy đến ai nữa.

      Sắp xếp suy nghĩ xong, tâm tình của Mộc Ly lại tốt lên, nàng híp mắt gian ác cười rộ lên, còn Tuyết Lê đứng bên nhìn biến đổi khuôn mặt của Mộc Ly lại rùng mình lạnh run cái, tiểu thư… cười gian ác đáng sợ nha!

      thôi!” Bàn tay mềm mại như ngọc khẽ vỗ vào vai Tuyết Lê. Mộc Ly cười đến vân đạm phong khinh (*), giống như vì bị đưa vào lãnh cung mà vui.

      (*) “Vân đạm phong khinh”: Nhàn nhạt như mây trôi, nhàng như gió thổi. Ý thái độ lạnh nhạt, quan tâm đến chuyện gì.

      đâu cơ?” Tuyết Lê sững sờ hỏi câu, còn chưa lĩnh ngộ được gì từ biến hóa thần tốc gương mặt và suy nghĩ của Mộc Ly.

      “Chui lỗ chó!”

      “Tiểu… tiểu thư!” Tuyết Lê hoàn hồn lại, vốn dĩ muốn theo Mộc Ly. Nhưng khi ánh mắt thoáng nhìn thấy đám người từ phía xa về phía lãnh cung, vươn tay kéo lấy Mộc Ly bước ra bước.
      Last edited by a moderator: 2/10/15

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 28: Người bổn hoàng hậu đánh chính là ngươi 1
      Editor: thuyvu115257



      “Sao… thế…” chữ “hả” vẫn còn mắc ở cổ họng, nguy hiểm nheo đôi mắt lại. Mộc Ly dừng bước chân sải ra, trong bụng cười lạnh, tốt thôi! Ta tới tìm ngươi, ngươi tự nộp mình đến cửa tìm chết rồi! đừng trách nãi nãi ta lòng dạ độc ác!

      Người tới là phi tần mặc cung trang màu hồng, bao bọc vóc người xinh xắn đáng trước lồi sau lõm của nàng ta, da thịt trắng nõn nhẵn bóng như ngọc, nhưng mặt lại trát lớp phấn trắng dày, mắt thêu hoa to nhãn ảnh xinh đẹp màu lam càng tôn thêm vẻ mị của nàng ta, theo phía sau là đám cung nữ và mỹ nhân từ cấp phi trở xuống.

      Mộc Ly nhìn đám người càng ngày càng tới gần, trong lòng cười nhạt, điệu bộ to lớn nhỉ, giọng phân phó Tuyết Lê câu, trăm mối tâm tư trong lòng Mộc Ly cuộn trào.

      “Ô! Hoàng hậu nương nương, sao người lại mang giày thế? Bị cảm lạnh rồi có thái y nào dám đến lãnh cung này điều trị cho người đâu”. Linh Phi gian ác nhếch khóe môi đánh giá Mộc Ly bị ghét bỏ (nguyên văn sừng đỏ, ta nghĩ sừng đỏ là để chỉ những người phụ nữ bị chồng ruồng bỏ), ngôn ngữ châm chọc ràng, mặc dù mỗi câu đều cung kính, nhưng mỗi câu cũng đều mang theo dao.

      Mộc Ly buồn giận nhìn đám người Linh Phi đến gần, linh quang chút ấm áp liếc nhìn Linh Phi nhếch mép cười ác độc. Nàng, khóe môi nhếch lên vừa đúng bốn mươi năm độ, cười đến vân đạm phong khinh, cười đến nghiêng nước nghiêng thành.

      “Linh Phi nương nương kim an” Tuyết Lê kiêu ngạo siểm nịnh thỉnh an đám người Linh Phi, khuôn mặt thanh tú mang theo cung kính nhưng nụ cười lại lạnh nhạt, khiến người ta rất khó tưởng tượng tiểu nha hoàn nho này lại có thể bình tĩnh như vậy.

      Khinh thường quét mắt qua Tuyết Lê vẫn nửa quỳ thỉnh an nàng ta. Linh Phi cười càng có chút kiêng nể nào. Người ta phượng hoàng bị thua còn bằng gà, xem ra câu này sai. Nếu như trước kia nàng ta làm gì có gan để cho người bên cạnh Hoàng hậu quỳ lâu như vậy.

      “Tuyết Lê, bổn cung bảo em quỳ, quỳ ai chứ? Mau đứng lên”. Mộc Ly cười cười, nhìn đám phi tần trước mặt, vươn tay dìu Tuyết Lê quỳ đứng dậy, giống như đám người Linh Phi bọn họ là khí tồn tại vậy.

      “Dạ! Hoàng hậu nương nương” Tuyết Lê cười ngọt ngào, thái độ này so với thái độ rắn mềm với Linh Phi chênh lệch cả mười vạn tám nghìn dặm.

      “Lẽ nào bổn cung phải người? Hay ngươi vẫn còn chưa mở to mắt ra?!!” Linh Phi nhíu đôi mày thanh tú lại, nhìn Mộc Ly ở trước mặt hoàn toàn đặt nàng ta vào trong mắt, hận đến nghiến răng ken két, mà đám mỹ nhân sau lưng nàng ta chỉ đơn giản tới xem kịch vui thôi.

      Chương 29: Người bổn Hoàng hậu đánh chính là ngươi 2
      Editor: thuyvu115257



      “Ngươi ai mở to mắt?” Đôi mắt to như ngọc lưu ly híp lại nguy hiểm. Mộc Ly khinh thường ngẩng đầu nhìn lướt qua Linh Phi. Sau đó kiêu ngạo ngồi lên ghế ở bên nhấc hai chân lên.

      “Ngươi!” Khí thể hùng hổ dọa người, Linh Phi chút nhượng bộ nhìn thẳng vào Mộc Ly. Nàng ta tin, Hoàng hậu bị đẩy vào lãnh cung còn có thể làm gì được nàng ta. Nhưng hết lần này đến lần khác Mộc Ly nàng lại cứ khiêu khích nàng ta đó ta sao.

      Đứng dậy từ ghế chậm rãi đến trước mặt Linh Phi, Mộc Ly cười rộ lên gian ác, đôi môi mỏng màu hồng đào khẽ nhếch lên, giống như đóa hoa u minh đua nở dưới Hoàng tuyền, khuynh thành tuyệt sắc, lại cũng khiến người ta nhìn mà rợn cả tóc gáy!

      Linh Phi tự chủ lùi lại bước, mắt thoáng nhìn thấy đám phi tầng mỹ nhân đến xem trò hay sau lưng mình lại cam tâm mà bước tới gần Mộc Ly thêm bước. đôi mắt hoa đào to đẹp cũng trừng lên ác độc. Mộc Ly nở nụ cười khinh miệt với nàng ta, giơ tay lên lấy tốc độ sấm đánh kịp che tai tát cái lên má trái của Linh Phi.

      “Bốp!” Tiếng tát vang lên giòn giã, mọi người đều kinh ngạc trừng to mắt. Má trái của Linh Phi lập tức lên dấu ấn năm ngón tay hồng hồng.

      “Cái tát thứ nhất này, đánh cái độc ác dối trá của ngươi!” Dám hạ thuốc hại Nhan Khuynh Thành, phải có dũng khí chịu đựng cái tát cả ta. Mộc Ly vừa nghĩ tay cũng ngừng nghỉ.

      “Bốp!!” Lại là tiếng vang còn to hơn lúc nãy. Linh Phi kinh ngạc đứng nguyên tại chỗ, má trái vừa đỏ vừa sưng lên. Đám nha hoàn phía sau muốn tiến lên ngăn cản hành động của Mộc Ly, nhưng thân phận tiện nên chỉ có thể vô vị đứng trước mặt nhìn hành động hung ác của Mộc Ly. Mà đám mỹ nhân nọ, chỉ đứng lẳng lặng nhìn trò vui, hoàn toàn có ý muốn đứng ra ngăn cản. Với bọn họ mà , ai thắng ai bại đều quan trọng, chủ yếu chính là đắc tội người khác. Chuyện hậu cung ai có thể ràng đây? chừng giờ khắc này còn là Hoàng hậu, khắc tiếp theo vào lãnh cung rồi, còn trái lại thôi!

      “Cái tát thứ hai này, đánh cho ngươi biết trời cao đất rộng, phân biệt được tôn ti!!” Từng bước tới gần, nụ cười nơi khóe môi càng lớn ra, Mộc Ly đánh rất tay!

      Ngay lúc Mộc Ly chuẩn bị giáng cho nàng ta cái tát thứ ba. Linh Phi từ trong kinh ngạc nhanh chóng lùi bước trốn tránh cái tát Mộc Ly đanh giáng xuống, khuôn mặt sưng đỏ vặn vẹo, bàn tay Linh Phi nắm chặt thành quyền, nàng ta phun ra mấy chữ từ trong kẽ răng: “Ngươi chỉ là Hoàng hậu bị đưa vào lãnh cung có tư cách gì đánh ta? Ngươi có biết ta là ai ?!”

      Chương 30: Người bổn Hoàng hậu đánh chính là ngươi 3
      Editor: thuyvu115257




      Lỗ mũi phát ra tiếng hừ lạnh khinh thường, thân thủ Mộc Ly mạnh mẽ cũng phải luyện uổng phí, giơ tay lại cái tát vang lên giòn giã giáng mặt Linh Phi, Mộc Ly cười hung ác: “Ta quản ngươi là ai sao, người bổn Hoàng hậu đáng chính là ngươi! Cho dù là Hoàng hậu bị đưa vào lãnh cung, Hoàng hậu cuối cùng cũng vẫn là Hoàng hậu. Mà phi tử, trước sau cũng sánh được bằng Hoàng hậu, từ đầu đến cuối chỉ là phi tử mà thôi!”

      Phi tử, từ đầu đến cuối chỉ là phi tử, còn Hoàng hậu, cho dù có bị giam vào lãnh cung, chỉ cần danh hiệu Hoàng hậu này vẫn còn, lớn hơn phi tử như ngươi. Giọng vang vang có lực, câu nào câu nấy như mũi nhọn đâm xuyên về phía Linh Phi và đám phi tử. Mỹ nhân cấp thấp, lời này hiển nhiên là đem bọn họ bỏ vào mắt, khinh thường bọn họ chỉ là phi tử cấp thấp. Cho dù người ta có là Hoàng hậu bị giam vào lãnh cung các ngươi có thể làm gì được người ta chứ? Bỗng chốc sắc mặt đám mỹ nhân đều lạnh xuống, mặt mày Linh Phi càng tái mét. Nhưng vì ngại thân phận khác biệt lại thêm vừa mới nếm thử thủ đoạn mạnh mẽ lúc nãy của Mộc Ly. Cho nên ai dám gì!

      Đối với sắc mặt thối nát và ánh mắt nhìn chằm chằm của đám người kia. Mộc Ly thản nhiên dùng ánh mắt cao cao tại thượng nhìn lại bọn họ, mặt vẫn trước sau treo nụ cười nhạt cười như cười. Mộc Ly như vậy càng làm cho trong lòng mọi người hận tới nghiến răng ken két.

      Mộc ly cảm thấy hơi thỏa mãn với kết quả mọi người bị như vậy. Nàng đánh Linh Phi phần bởi vì nàng ta rất đáng đánh, phần còn lại muốn lấy Linh Phi ra làm gương cho mọi người nhìn. Nàng là Tây cung Hoàng hậu cho dù nhận được sủng ái của Hoàng đế, dù có bị đày vào lãnh cung, cũng tuyệt đối để bất kỳ người nào bắt nạt. Mộc Ly nàng có cái kiểu lương thiện rụt rè như người chủ trước của khối thân thể này đâu, lại càng phải là trái hồng mềm để cho bất cứ ai cũng có thể rà rà lại!

      Danh ngôn của Mộc Ly là: Ngươi kính ta thước, ta trả ngươi trượng!

      Nhường nhịn chịu đòn phải là tính cách của nàng, nàng từ lớn lên ở nhi viện. Hơn nữa nàng tốt nghiệp ở trường cảnh sát, càng hiểu lấy màu sắc tự vệ gì để bảo vệ bản thân và những người xung quanh!

      Cho dù nội tâm yếu đuối cũng biểu ra trước mặt người khác. Nàng mang đến cho người ta cảm giác vừa kiên cường vừa như đóa hoa hồng có gai. Nàng có thể sưởi ấm ngươi quyến rũ ngươi, khiến cho ngươi thể khống chế được mà nàng. Nhưng đồng thời chỉ cần ngươi dựa gần vào, nàng làm cho ngươi thương tích đầy mình, khắp nơi dính đầy gai!
      Last edited by a moderator: 2/10/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :