1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trôi nổi trong lãnh cung: Khuynh quốc khí hậu - Hoa Vô Tâm (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 6: Tây Cung Hoàng hậu nương nương
      Editor
      : thuyvu115257


      Màn lụa mỏng màu đỏ làm bằng sợi tơ thượng hạng yên lặng rũ xuống, gió thổi tới lụa mỏng mềm mại biến hình theo gió chậm rãi vung lên. Xuyên qua màn che mơ hồ có thể nhìn thấy nữ tử nhắm chặt hai mắt nằm giường lớn khắc hoa, đôi lông mi dài che phủ giống như hai chiếc quạt hương bồ , mặt thoa phấn mà tái nhợt chút huyết sắc, miệng vốn đỏ tươi nay lại trắng bệt dọa người, chiếc mũi xinh đẹp khảm vào ngũ quan hoàn mỹ, tóc đen như mực hơi có chút hỗn độn, người mặc bộ giá y đỏ thẳm nhăn nhúm thêu Phượng Hoàng Ngũ Sắc, dán chặt vào vóc dáng lung linh của nữ tử, nàng cứ an tĩnh nhắm mắt như vậy, giống như tất cả chuyện của thế gian đều thể quấy rầy đến nàng.

      lão ngự y mặc quan phục đứng bên cạnh giường, có thể thấy cơ thể ông ấy ngừng run rẩy, trán còn lấm tấm mồ hôi lạnh, lão ngự y chẳng quan tâm lau nó, khúm núm đưa tay già nua thăm dò hơi thở của nữ tử giường, hoàn toàn có hơi thở, tức khắc ba hồn liền thiếu bảy phách!

      Tây Cung nương nương. . . Tắt thở. . . Rồi!

      Sắc mặt lão ngự y đột nhiên biến đổi, thu hồi cánh tay cứng đờ quay đầu, hướng về phía đám cung nữ thái giám quỳ, bỗng nhiên quỳ xuống, trong lòng các cung nữ run sợ nhìn lão ngự y, sắc mặt sớm tái nhợt bây giờ lại bị dọa chuyển thành màu xanh tím, lão ngự y để ý tới vẻ mặt biến sắc của mọi người, đôi môi run rẩy mở miệng tuyên bố tin dữ: "Mau. . . Nhanh bẩm báo Hoàng thượng, Tây. . . Tây Cung nương nương. . . . . ."

      "Ưm. . . ."

      Lời lão ngự y còn chưa hết, liền bị tiếng rên rỉ của nữ tử cắt ngang, mồ hôi lạnh bắt đầu toát ra từng giọt từng giọt trán ông, lão ngự y khiếp sợ quay đầu nhìn thoáng qua giường, thấy Tây Cung Hoàng hậu nương nương đứng lên, liền kêu to tiếng "Quỷ." Tiếp theo hai mắt tối sầm hôn mê bất tỉnh.

      Mộc Ly vừa mở mắt nhìn thấy đám cung nữ vội vã chạy ra ngoài, và vị đại thúc này liếc ‘mình’ cái liền ngất, mắt buồn ngủ mơ màng quan sát bốn phía, trong lòng biết mình ‘xuyên’ rồi, nhìn thoáng qua ngự y hôn mê, xoa xoa mắt, tốt bụng kêu lên: "Đại thúc, tỉnh." Vừa gọi, Mộc Ly vẫn quên vỗ vỗ gương mặt của ngự y.

      Mồ hôi lạnh trán lão ngự y ứa ra càng nhiều, nhưng muốn tỉnh lại. Mộc Ly nhìn đôi mắt run run của ngự y, lại thêm cơ thể ngừng run rẩy, giơ tay lên dùng sức đánh vào cái ót của ông, tức khắc lão ngự y hoàn toàn hôn mê bất tỉnh!

      Chương 7: Thiên tử trẻ tuổi
      Editor
      : thuyvu115257


      Quan sát cung Mạt Ương, nhàng nhíu mày, mắt to ảm đạm, Mộc Ly bắt đầu tìm kiếm trí nhớ ở trong đầu Nhan Khuynh Thành.

      Nhan Khuynh Thành. . . Nữ nhi của đương triều hữu tướng Nhan Phong, mẫu thân Phùng thị là Ngũ phu nhân Tướng phủ, bởi vì khó sanh mà chết, cả nhà gồm có nam và ba nữ, hai vị tỷ tỷ đều xuất giá, trong nhà vẫn còn đệ đệ tuổi. Nhan Khuynh Thành đứng hàng thứ thứ ba, năm nay chưa tới đôi mươi, tính cách cẩn thận sâu xa. Là tiểu thư khuê các chính thống cổng trong bước cổng trước ra, cầm kỳ thư họa học mà “tinh”, ở Nhan gia rất được cưng chiều. Nhan Phong đúng là người cha hiền, nhưng cũng rất kì quái. Người gặp qua bộ mặt của Nhan Khuynh Thành cũng chỉ có nha hoàn Tuyết Lê và sư phụ tên là “Bất Lão Tử”!

      "Minh vương xấu xa, Minh vương đáng chết! Ông đừng để cho ta bắt được, nếu Mộc Ly ta nhất định tiêu diệt ông!" cái gì cho ta xuyên tới Đường triều, nhưng đây ràng là nước Phượng Lân thối tha tồn tại trong lịch sử, còn cho ta thân thể tự do tự tại, nhưng tại trí nhớ của nàng ngay cả con chim Hoàng yến sống trong cung cũng bằng, hơn nữa ba tháng sau võ công mới có thể phát huy, phải muốn ta chịu khổ sao!

      Trong lúc Mộc Ly căm hận Minh vương lừa gạt nàng, tiếng lanh lảnh vang lên bên ngoài đại điện cung Mạt Ương: "Hoàng thượng giá đáo." Cắt đứt lửa giận của Mộc Ly.

      Đè xuống tức giận, Mộc Ly lẳng lặng quan sát Hoàng đế tới, người đến mặc bộ hoàng bào màu vàng sáng chói thêu Kim Long năm móng, toàn thân dưới tản ra loại khí lạnh có thể đông chết người, sợi tóc đen như mực mơn trớn khuôn mặt tuấn mỹ như điêu khắc của , môi đỏ mọng vểnh lên nhàng, sống mũi thẳng đứng như đao khắc, khảm vào ngũ quan hoàn mỹ, mắt phượng ngạo nghễ liếc thiên hạ, khi nhìn xuống giống như tất cả đều có lá chắn gì, giờ phút này đôi mắt kia mang theo nhiệt độ nhìn Mộc Ly, Mộc Ly nhìn xuyên qua long bào Hoàng đế, mắt to sợ chết chớp chớp!

      "Nữ nhân, nhìn đủ chưa?" Giọng lạnh lẽo từ trong miệng Vũ Tiêu Nhiên phát ra, tay nắm cằm Mộc Ly, tay đặt sau lưng, mắt phượng bình tĩnh, khinh thường nữ nhân bái đường với vào ngày hôm qua.

      Mặc dù Mộc Ly đòi hỏi thân tuyệt thế võ công từ chỗ Minh vương, nhưng mà chưa thể dùng, lúc này Mộc Ly cũng dám sử dụng những chiêu thức ở đại để chống lại đau đớn từ cằm truyền tới, ánh mắt đánh giá trước kia bỗng chốc biến thành châm chọc, nàng nhìn thẳng Đế vương trẻ tuổi, mỉa mai cười tiếng: "Ngươi nhìn ta, làm sao biết ta nhìn ngươi?" Chẳng lẽ ngươi còn con mắt thứ ba hay sao?

      Chương 8: Hoàng đế lạnh lùng vô tình
      Editor
      : thuyvu115257




      Nghe vậy. . . Tay Vũ Tiêu Nhiên nắm cằm Mộc Ly càng chặt hơn, Mộc Ly đau đến mức nhe răng trợn mắt, nhưng vẫn quật cường kêu đau, Vũ Tiêu Nhiên lẳng lặng nhìn chăm chú vào người tên là “Khuynh Thành”. Thực ra nhiều nhất có thể xem như là nữ tử thanh tú, nhíu chặt lông mày, lạnh lùng nhếch miệng: "Nhan Khuynh Thành, ngươi nghe kỹ cho trẫm, làm cho tốt vai trò Tây Cung Hoàng hậu của ngươi, đừng mơ mộng hão huyền lấy được sủng ái của trẫm, cũng đừng vọng tưởng giở thủ đoạn gì, nếu . . . Trẫm khiến ngươi muốn sống được, muốn chết xong!"

      cưới nàng làm Tây Cung Hoàng hậu, chỉ vì thời gian của Thái hậu còn nhiều lắm, cũng phải kiêng kỵ thế lực cha nàng ở trong triều, chờ đến khi Thái hậu buông tay trông nom chuyện hậu cung nữa, có thể tùy tiện tìm lý do ném nàng vào lãnh cung, đối với Tây Cung Hoàng hậu trang trí này, từ trước đến giờ chưa từng có hứng thú sủng hạnh, dù sao. . . Hơn nữa vị trí Đông cung Hoàng hậu kia, ai cũng thể động đến nó, đó là chỗ mà muốn giữ lại cho nữ nhân mình mến!

      "Vũ Tiêu Nhiên!" Mộc Ly nhìn chằm chằm vào vị Hoàng đế khinh thường mình, nàng nắm chặt tay lại, lạnh lùng cười: "Mời ngươi thu hồi móng vuốt của mình về." Ngươi nghĩ rằng ta vẫn còn thích vị trí Tây Cung Hoàng hậu này sao, buồn cười, Mộc Ly nàng quang minh chính đại đến từ thế kỷ hai mươi mốt, nên chưa hề để vào mắt cái nam quyền ở cổ đại rách nát này, lão hổ phát uy, ngươi cho rằng ta là mèo bệnh rồi!

      "Rất tốt." nghĩ tới Nhan Khuynh Thành đúng là nữ hai mặt, lại chịu im lặng, ở thời điểm này còn có thể kiêu ngạo siểm nịnh chuyện với xem như có can đảm, nhưng dám chống đối , chỉ có thể chứng minh là tự nàng tìm đường chết!

      Vũ Tiêu Nhiên nhìn Mộc Ly trong cơn giận dữ, tà mị cười tiếng, nhưng vẫn lấy tay ra khỏi cằm của nàng, lập tức nhận lấy cái khăn lau màu vàng sáng từ trong tay thái giám, lau tay sạch , mắt phượng từ đầu đến cuối chưa từng nhìn đến Mộc Ly, sau đó bỏ lại câu: "Bẩn tay trẫm." chút do dự ra khỏi cung Mạt Ương.

      Nhìn bóng lưng Vũ Tiêu Nhiên rời , Mộc Ly liền mở miệng dứt, thanh vừa lúc truyền vào trong tai Đế Vương trẻ tuổi: "Hậu cung này là kỹ viện nha, Tây Cung Hoàng hậu là trong những hoa khôi của kỹ viện, mà ngươi Vũ Tiêu Nhiên, chính là khách!" Muốn đấu với Mộc Ly ta, tiểu tử thúi ngươi còn non lắm.

      Vũ Tiêu Nhiên dừng bước, quay đầu lại lạnh lùng nhìn chăm chú vào Mộc Ly, thái độ lạnh lẽo muôn thuở thay đổi, cho dù lửa của ngươi có nóng mấy trăm độ sợ rằng cũng thể hòa tan được hàn băng vạn năm này, mà dây thần kinh của Tổng quản thái giám đứng bên cạnh, luôn trong trạng thái căng cứng có thể bắn ra bất cứ lúc nà. Mộc Ly bị ánh mắt như vậy dọa cho kinh hãi rồi, tuy để nam quyền cổ đại ở trong mắt, nhưng lúc này tiếp xúc với loại ánh mắt lạnh lẽo có thể giết chết người đó, trong lòng nàng lại cảm thấy có điểm. . . Khó chịu.
      Last edited by a moderator: 2/10/15

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 9: Mạng ta cực kỳ lớn
      Editor
      : thuyvu115257


      "Hoa khôi. . . ." Tiêu Nhiên nhếch miệng cười mỉa mai, nụ cười đáp trả tới đáy mắt: "Trong mắt ta, ngay cả kỹ nữ ngươi cũng bằng, huống chi hoa khôi!" nhìn tới Mộc Ly, Vũ Tiêu Nhiên chỉ để lại bóng lưng vô tình cho nàng.

      "Ngay cả kỹ nữ cũng bằng sao?" Mộc Ly lẩm bẩm nhớ kỹ những lời này, cảm thấy được châm chọc thấu xương, ở trong mắt ta, phải ở trong mắt trẫm, đứng ở gốc độ người bình thường, mà phải là thiên tử vạn người. Vũ Tiêu Nhiên ngươi có gì ngoài hào quang của thiên tử, lấy tư cách gì để khinh thường người khác!

      Nhếch miệng lạnh lùng cười tiếng, Mộc Ly thu hồi lại ngạo khí thiên chi kiêu nữ (con cưng của trời), khôi phục thói quen ôn hòa nhưng vẫn cười châm biếm, nhìn về phía bên ngoài đại điện cung Mạt Ương quát to: "Vẫn còn chịu ra, chẳng lẽ để ta mời các ngươi?" Nàng sớm biết có mấy gã sai vặt núp ở bên ngoài đại điện.

      "Nương nương tha mạng! Nương nương tha mạng!" Bọn cung nữ thái giám trốn bên ngoài vâng vâng dạ dạ ra, cúi đầu trước Mộc Ly, miệng vẫn nhắc mãi nương nương tha mạng, chỉ sợ Mộc Ly mất hứng liền chém bọn họ.

      "Ta chưa muốn mạng của các ngươi" Mộc Ly chớp chớp đôi mắt to, nhìn dáng vẻ uất ức của đám người quỳ gối ở phía dưới, ngón tay vuốt vuốt sợi tóc xõa xuống, bộ dạng màn thế .

      Đám cung nữ thị vệ run rẩy ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, sau cùng nhất trí chuyển ánh mắt đến người lão ngự y hôn mê bất tỉnh mặt đất, bọn họ ràng nghe được ngự y tình hình Hoàng hậu nương nương thế nào đó, nhưng cuối cùng hình như còn chưa xong ngất rồi, lúc này. . . Có số cung nữ phản ứng mau lẹ vội sửa lời : "Nương nương thiên tuế."

      Theo tiếng nương nương thiên tuế từ trong miệng của nhóm cung nữ, tất cả thái giám sợ đến mức nhảy dựng lên, đồng loạt hô: "Nương nương thiên tuế, nương nương thiên tuế." thanh vang vọng liên tục trong cung Mạt Ương, Hoàng hậu nương nương bọn họ trở lại, cũng chưa chết, bọn họ cần phải sợ nữa, cho cùng trước đây Tây Cung Hoàng hậu nương nương Nhan Khuynh Thành đối đãi với bọn hạ nhân cũng tệ.

      "Tất cả các ngươi đứng lên, nên làm gì làm , Tuyết Lê ở lại." Mộc Ly cười mở lời nhìn về phía đám người quỳ gối bên dưới, nhưng sao trong lòng lại giống nụ cười mê người mặt, bọn cung nữ thái giám tiếp nhận chỉ dụ của Hoàng hậu nương nương, cung kính lui xuống.

      "Tiểu thư, tốt quá, người sao rồi." Tuyết Lê ra từ trong đám người, hai mắt đẫm lệ lờ mờ nhìn Mộc Ly trước mặt, bỗng chốc nhào tới người Mộc Ly nghẹn ngào: "Hu hu. . . Hu." Cũng quan tâm tại tiểu thư có phải là Tây Cung Hoàng hậu nương nương hay .

      Chương 10: Ta phải tiểu thư nhà em
      Editor
      : thuyvu115257


      Mộc Ly vỗ về lưng Tuyết Lê, giúp nàng nhuận khí, mở miệng trêu chọc : "Nha đầu ngốc, mạng tiểu thư nhà em vô cùng lớn, sao có thể dễ dàng chết như vậy."

      Mạng lớn nha, từ thế kỷ hai mươi mốt nhảy đến Địa phủ, lại từ Địa phủ nhảy đến hoàng cung Phượng Lân quốc, hơn nữa còn hoàn hảo chết, chỉ có thân xác chết, nhưng linh hồn vẫn ở lại, chẳng qua là làm khổ cho chủ nhân của thân thể Nhan Khuynh Thành rồi.

      Tuyết Lê dần dần ngừng khóc, nâng gò má đầy nước mắt nhìn chủ tử nhà mình, tức giận mở miệng: "Tiểu thư, đều do Linh Phi kia hại, nếu phải nàng ta, tiểu thư. . . Cũng thiếu chút nữa. . . ." đến phần sau, mặt của Tuyết Lê giận thành màu gan heo, tay nắm chặt thành quả đấm. Nếu tiểu thư chết, tất nhiên nàng chút do dự giúp tiểu thư báo thù, nhưng nàng chỉ là nô tỳ nhoi, sợ rằng còn chưa nhìn thấy được Linh Phi chết thẳng cẳng rồi.

      Mộc Ly nhàng nở nụ cười, nhàng tới mức khiến cho Tuyết Lê cảm thấy mờ mịt, tiểu thư nên tức giận hay phẫn nộ mới phải, sao vẫn còn cười dửng dưng như thế, khiến cho nàng thể nào hiểu nổi.

      "Thù của tiểu thư nhà em, chắc chắn ta giúp nàng báo!" Mộc Ly nhìn Tuyết Lê thận trọng cam kết, nàng chỉ có thể giúp Nhan Khuynh Thành đến đây, chẳng qua đối tượng muốn báo thù phải chỉ có Linh Phi!

      "Tiểu thư." Tuyết Lê nhìn chủ tử nhà mình, chân mày nhíu lại: "Tiểu thư nhà em, phải là người sao!" Chẳng lẽ đầu tiểu thư bị hỏng, nhìn dáng vẻ cũng giống mà.

      "Ta phải tiểu thư nhà em." Mộc Ly khẽ cười, nàng cũng tính giấu giếm chuyện này, nhưng mà có tin hay dựa vào bản thân Tuyết Lê rồi.

      "Hu hu. . . , đầu óc tiểu thư nhất định bị sốt rồi." Nước mắt Tuyết Lê bắt đầu tràn lan, chắc là như vậy, nếu sao có thể những lời như thế, đều do Linh Phi kia hại, nghĩ đến đây, trong lòng Tuyết Lê càng thêm muốn đem Linh Phi băm thành vạn đoạn, nàng nhất định giúp tiểu thư báo thù, cho dù phải chết!

      Mộc Ly cảm thấy đầu có đám quạ bay ngang qua, ba đường vạch đen cực kỳ thô kệch phủ lên trán, sau cùng chỉ có thể thất bại trước ngây thơ của Tuyết Lê: "Được rồi, đừng khóc." Ai! ra nàng nên câu kia ‘ta phải tiểu thư nhà em’ ngươi xem. . . Ai tin, ngay cả bản thân nàng vẫn có chút khó khăn để tin, thậm chí còn cho rằng mình bị bệnh thần kinh rồi.

      Chương 11: mưu đen tối
      Editor
      : thuyvu115257


      Liên Trì Cung

      đường tới Liên Trì cung, bốn phía tất cả đều trồng đủ loại hoa lê, gió vừa thổi… hương hoa lê liền theo từng làn gió đưa vào trong mũi, mùi hương mát mẻ, thanh nhã vờn quanh cánh mũi, khiến người ta kìm được mà hít thêm hơi.

      Liên Trì cung nằm sâu trong dải hoa lê trắng, bên ngoài đại điện là hồ nước trong suốt thấy đáy, sen trắng trong ao trông như đứa bé mới sinh, trắng nõn mê người. Từng đợt sóng dội tới, ngừng biến đổi theo gió, giống như đôi tình lữ nhau cuồng nhiệt dạo chơi trong hồ.

      Giống như hoa lê trắng mộc mạc trang nhã, hay hoa sen trắng gần bùn chẳng tanh hôi, bất cứ ai nhìn thấy cung Liên Trì cũng nghĩ chủ nhân của nó phải là người tư cách bất phàm, có khi còn là tiên tử hạ phàm cư nơi rừng sâu núi thẳm.

      Trong Liên Trì cung, mỹ nhân trác tuyệt ngồi ngay ngắn đại điện chủ vị. Gương mặt thoa phấn mà trắng nõn mềm mại, hấp dẫn mê người, đôi môi son mà đỏ, lông mày vẽ cũng đen, sống mũi thẳng hài hòa với ngũ quan, đôi mắt phượng tuyệt mỹ mị mà , kiêu mà tục, con mắt liếc nhìn tới đâu, trăm hoa nơi ấy đều thất sắc (tiếc rằng giờ là ban đêm, hoa có thất sắc cũng chả thấy).

      Phía dưới có hai nữ tử mặc cung trang, cung kính quỳ xuống với mỹ nhân tuyệt sắc ngồi ghế, trán chạm đất, dập đầu với Tô Liên Hinh. Tô Liên Hinh ngay cả mắt cũng lười mở. Hai nữ tử quỳ bên dưới, thân thể gầy yếu khẽ run rẩy, lại dám mở miệng, chỉ cung kính quỳ.

      bàn vuông lớn làm từ gỗ tử đàn, chiếc đèn cung đình tỏa ra ánh sáng yếu ớt, hai nữ tử mặc cung trang quỳ dưới đất, mỹ nhân trác tuyệt khẽ nhắm hai mắt ngồi ghế, hình ảnh này nhìn kiểu gì cũng thấy quỷ dị!

      “Đứng lên .” Đại khái qua nửa chung trà, giọng như hoàng oanh xuất cốc vang lên. Tô Liên Hinh nâng mắt phượng, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng hai nữ tử bên dưới.

      “Tạ ơn nương nương” Hai nữ tử cung kính tạ ơn, là cung kính bằng là sợ hãi đúng hơn.

      Mắt phượng của Tô Liên Hinh lướt qua nữ tử quỳ bên trái, cười châm chọc: “Ám Hương cũng độc chết được nàng, xem ra mệnh của tiện nhân kia cũng dài đấy.”

      Hoàng thượng đâu có thích ả ta, nhưng lại muốn cưới ả ta về làm Tây Cung Hoàng hậu.

      Chính xác mà , Hoàng thượng căn bản thích bất kỳ người con nào trong hậu cung, kể cả nàng – Tô Liên Hinh Tô quý phi. Nhưng nàng cho phép, Tô Liên Hinh nàng tuyệt đối để chuyện này xảy ra, vị trí ấy nàng nhất định phải có được, ai cũng có tư cách ngồi.
      Last edited by a moderator: 2/10/15

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 12: Ta khổ sở vì
      Editor: thuyvu115257


      “Nương nương tha mạng, là Ám Hương thất trách, xin nương nương trách phạt.” Nữ tử được gọi là Ám Hương cung kính quỳ mặt đất, nàng là tâm phúc của nương nương, cũng là nha hoàn của nương nương, lần này hoàn thành nhiệm vụ của nương nương, nàng phải nhận trừng phạt là điều tất nhiên.

      Có điều nàng hiểu, nàng và Linh Phi tận mắt thấy Nhan Khuynh Thành ăn đồ ăn bị hạ độc, tại sao lại chưa chết. Độc này chính là cự độc nổi danh thứ ba trong thiên hạ “Chi Lam”, vô sắc vô vị, người trúng độc thân thể xuất vấn đề gì, nhưng nó đúng là độc dược trí mạng, dù đại phu có khám cũng tìm ra nguyên nhân cái chết. Nhưng kỳ tích là nàng ta chết, chẳng lẽ thuốc kia có vấn đề?

      “Ăn ” giọng Tô Liên Hinh mang theo cảm xúc gì, viên thuốc màu nâu từ trong tay bắn thẳng vào miệng Ám Hương. Ám Hương ngẩng đầu, viên thuốc theo cổ họng trượt vào trong bụng. Chỉ lúc sau, Ám Hương toát mồ hôi lạnh, từng giọt từng giọt lăn từ trán xuống.

      Chịu đựng đau đớn, Ám Hương lết tới chỗ mỹ nhân tuyệt sắc ngồi dập đầu tạ ơn: “Tạ ơn nương nương tha mạng.” Đau đớn kiểu này nàng quá quen thuộc, dù đau đến tận xương tủy nhưng đỡ hơn phải mất mạng.

      Tô Liên Hinh liếc nhìn Ám Hương quỳ mặt đất, rồi bỏ lại câu với Ám Châu: “Hai canh giờ sau cho nàng thuốc giải.” Sau đó thẳng đến tẩm cung.
      “Dạ nương nương.” Ám Châu cúi đầu tuân lệnh, còn Ám Hương ở bên cạnh đau đến nhe răng trợn mắt…

      Vào thu, bão cát thổi qua rừng lê trắng như tuyết, kéo theo từng tầng mưu khiến cho người ta sợ hãi. Gần khuya, bên ngoài cung Liên Trì bóng đen nhảy vút lên trung rồi biến mất trong đêm tối. Ở nơi khác, người cũng mặc y phục dạ hành, nhìn theo bóng người vừa biến mất trong màn đêm. Tháo mặt nạ xuống, đôi mắt to tròn chớp chớp, rồi phun câu: “Mẹ nó.” Nhún người cái cũng biến mất trong màn đêm. Mùa thu này… có lẽ thể an ổn được!

      Giờ là nửa đêm, ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống, xuyên qua khung cửa sổ tỏa ánh sáng màu bạc trong căn phòng. Mộc Ly nằm giường lớn khắc hoa, lăn qua lộn lại kiểu gì cũng ngủ được, nàng đành khoác áo choàng đứng ngẩn người bên cửa sổ. Đầu tiên nàng nghĩ tới việc mình chết nguyên nhân, sau đó là hồ đồ xuyên tới Phượng Lân quốc. Tất cả việc này đều giống như nằm mơ vậy, nàng sửng sốt đến bây giờ vẫn cho rằng mình ở trong mộng.
      Có lẽ, ngày mai tỉnh lại mình quay về thế kỉ 21.

      Có lẽ, mình chỉ là những dòng chữ trong cuốn truyện xuyên .

      Chương 13: Bà
      Editor: thuyvu115257


      Có lẽ, ông trời đùa giỡn với nàng. Mặc dù ở thế kỉ 21, nàng chỉ là nhi, nhưng dù sao Mộc Ly nàng cũng sống ở đó 22 năm rồi.

      có người thân, ít nhất cũng còn có bạn bè.

      có người , ít nhất cũng có người đàn ông mình thích. Dù người đó có từng tổn thương mình, nhưng tất cả so với cái thế giới nam quyền xa lạ này tốt hơn nhiều. thế nào trước kia mình cũng sống trong thế giới bình đẳng, đột nhiên rơi vào thế giới trọng nam khinh nữ này, nàng rất khó để thích ứng được nó!

      “Ai…..” tiếng thở dài nặng nề phát ra từ trong miệng của Mộc Ly, nàng bất mãn bĩu đôi môi đào , cố gắng suy nghĩ tích cực, để cho bản thân sợ hãi đơn khi tỉnh mộng lúc giữa đêm.

      ra nếu sợ, Mộc Ly trước giờ biết viết chữ sợ như thế nào. Ở đại, nàng tốt nghiệp học viện cảnh sát. Judo, kiếm thuật, nhu thuật, thái cực quyền đều kém, chứ đừng sợ bị ai bắt nạt. Thứ duy nhất nàng chịu nổi chính là phải hít thở khí đơn lúc đêm về.

      “Tiểu thư, sao người còn chưa ngủ?” Tuyết Lê vừa từ bên ngoài trở về, xách theo đèn lồng cháy hết, vừa tới cửa thấy Mộc Ly ngẩn người.

      Mộc Ly bị tiếng đánh thức khỏi mạch suy nghĩ, nàng vội lấy lại tinh thần, toàn thân quay về trạng thái phòng bị, quay đầu lại thấy người là Tuyết Lê mới buông lỏng cảnh giác, cười với nàng: “ có gì, chẳng qua là ta ngủ được.” Xem ra nàng nghĩ quá nhập tâm rồi, người ta đến bên cạnh mới phát , điều này khiến Mộc Ly ảo não thôi. Nếu với bản lĩnh của nàng, đợi người ta đến gần nàng cũng sớm phát rồi.

      “Tiểu thư, người đừng quá u buồn, Hoàng thượng… Ngài…” Tuyết Lê muốn an ủi mấy câu, hôm qua tiểu thư nhà nàng vừa mới bái đường với Hoàng đế, hôm nay rơi vào quên lãng.

      Mộc Ly giơ tay đánh gãy lời nàng: “Ta mà đau lòng.” Điều này như trò đùa vậy, Mộc Ly nàng đau lòng vì kẻ mới chỉ gặp lần, còn là tên Hoàng đế nghĩ mình đáng đồng nữa. Huống hồ nàng cũng phải chủ nhân của thân thể này. Chủ nhân trước là Nhan Khuynh Thành, còn chủ nhân tại là Mộc Ly.

      Minh Vương để lại cho nàng đoạn ký ức này tuy lộn xộn chắp vá, nhưng Mộc Ly cũng hiểu được tại sao Nhan Khuynh Thành lại cam tâm tình nguyện gả cho Hoàng đế. người con cam nguyện gả cho Hoàng đế có ba ngàn nữ nhân lý do rất đơn giản, nàng vị Hoàng đế ấy rồi!

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 14: Nhan Khuynh Thành Hoàng đế
      Editor: thuyvu115257


      Đúng! Nhan Khuynh Thành Hoàng đế, cho nên nàng mới cam tâm tình nguyện làm Tây cung Hoàng hậu, nhưng khéo là ngày thứ hai sau khi bái đường, nàng tới Tây Thiên Cực Lạc, cho nên bây giờ mới có Mộc Ly!

      Dù Mộc Ly có phần trí nhớ của Nhan Khuynh Thành, nhưng nàng chịu ảnh hưởng của nó mà Hoàng đế, tất nhiên cũng vì Hoàng đế mà khổ sở. Ngược lại bởi vì chuyện ngày hôm đó nên ấn tượng của nàng với Hoàng đế cũng tốt lắm, nghĩ lại lúc ấy ánh mắt Hoàng đế lạnh lẽo như hàn băng vạn năm. Theo trực giác Mộc Ly cảm thấy người nọ là phần tử nguy hiểm, chỉ có thể dùng hai chữ: Phiền toái! Thứ người như thế Mộc Ly nàng nghĩ va chạm đến. Đối với người thể trêu chọc, theo trực giác Mộc Ly nhượng bộ lui binh, vì nàng muốn kéo theo đống phiền toái lên người.

      Nàng – Mộc Ly sợ trời, sợ đất, chỉ sợ phiền toái!!

      “Tiểu thư đau lòng vì Hoàng thượng?” Tuyết Lê bước vào, nhìn Mộc Ly chằm chằm, chỉ sợ bỏ qua bất kỳ cảm xúc nào mặt nàng, nàng nhớ là tiểu thư nhà nàng Hoàng thượng đến thể dứt ra mà.

      “Tại sao phải đau lòng vì !” Mộc Ly nâng tay gõ đầu Tuyết Lê, cười lớn.

      Tuyết Lê bất mãn bĩu môi: “Em lo lắng cho người thôi!”

      “Được rồi bà của ta ơi, ta biết em lo lắng cho ta, chỉ là… tiểu thư nhà em bây giờ buồn ngủ rồi, lo lắng của em giữ đến ngày mai lo tiếp .” Mộc Ly trừng mắt với Tuyết Lê, nhưng trong lòng tràn ngập ấm áp.

      Đúng vậy! Vừa đến cái thế giới xa lạ này, có người quan tâm đến mình, sao có thể cảm động chứ!

      “Được rồi, tiểu thư nghĩ ngơi trước , em quấy rầy người nữa.” Tuyết Lê xách đèn lưu ly bước ra ngoài, trước khi còn quay đầu lại căn dặn: “Mai là ngày 15 rồi.”

      “Ngày 15?” Ngày 15 có gì đặc biệt mà Tuyết Lê phải nhắc nhở? Nhìn nửa vầng trăng trời, Mộc Ly chớp mắt, quay về giường lớn khắc hoa.

      Mặt trời mọc.

      Sáng sớm ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ đại điện thành từng vòng nắng màu vàng trơn bóng, vạn vật sinh sôi mạnh mẽ, những đóa hoa cũng đón gió rực rỡ. Phượng Lân quốc, trong hoàng cung mảnh tốt lành, hậu cung phi tần ai cũng dấu được sắc mặt vui mừng, mà trong Mạt Ương cung đâu đâu cũng là sầu vân thảm vụ.

      Chương 15: Hoàng hậu ăn mày
      Editor: thuyvu115257


      Tổng quản phủ nội vụ Cao Minh Hải Cao công công tay cầm thánh chỉ vàng sáng, tay cầm phất trần trắng, nét mặt lo lắng lại lại ở đại điện. Khuôn mặt vốn đầy nếp nhăn nay lại càng nhăn thêm. Thị nữ thái giám cầm dụng cụ rửa mặt càng sợ hãi quỳ đầy ở đại điện.

      “Mau xem nương nương dậy chưa.” Sau khi giọt mồ hôi thứ hai mươi mốt chảy xuống, Cao công công nhịn được hỏi lại câu hỏi lặp lại hai mươi mốt lần.

      “Nương nương , có lệnh của người, ai cũng được quấy nhiễu.” Lời này cũng lặp lại hai mươi mốt lần, người là Tuyết Lê, người này hổ là đại cung nữ Mạt Ương cung, nha hoàn hồi môn của Tây cung Hoàng hậu Nhan Khuynh Thành.

      “Này….” Cao công công nâng tay áo lau mồ hôi trán, cân nhắc thiệt hơn lúc, hít sâu hơi, nâng chân chuẩn bị bước vào trong tẩm cung …

      “Cao công công, ông muốn đâu vậy?” Giọng lười biếng mang theo chút mơ hồ truyền từ trong điện ra, vừa đúng lúc ngăn cản Cao công công bước bước đầu tiên.

      Nghe thấy giọng này, tất cả nha hoàn thái giám quỳ gối trong điện đều thở phào nhõm. Ngay cả Tuyết Lê để mặt lạnh từ sáng đến giờ cũng thả lỏng. Sáng nay khi Tuyết Lê giúp tiểu thư nhà nàng súc miệng rửa mặt, người dường như sớm biết có người đến, chỉ giao phó câu: “ có mệnh lệnh của ta, bất luận là ai cũng được quấy rầy.” Rồi quay ra ngủ tiếp, mặc dù cảm thấy khó hiểu với lệnh của tiểu thư, nhưng Tuyết Lê vẫn làm theo lời Mộc Ly. thể câu, Tuyết Lê đối với lời của Mộc Ly là gì nghe nấy! Nét mặt già nua của Cao công công vo thành nắm, đột nhiên nghe thấy thanh cười gượng hai tiếng hi hi, chuẩn bị ngẩng đầu nịnh bợ, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ của Mộc Ly nét mặt lại tiếp tục nhăn thành đoàn.

      Chỉ thấy Mộc Ly mặc đồ lót dùng để ngủ, dưới hai ống quần là đôi chân trần giày, rất có hình tượng mở miệng ngáp lớn cái bước ra từ trong điện, mái tóc vốn sáng mềm bóng loáng rối tung lên, ánh mắt to có hồn ti hí như người chưa ngủ trăm năm rồi. Người khác vừa nhìn, liền chắc chắn nghĩ rằng hình tượng này chỉ hơn tên ăn mày chút.

      Chương 16: Bạo quân ban thưởng
      Editor: thuyvu115257


      Cao công công nhìn đến nỗi mắt muốn rớt ra ngoài, thể tin được Nhan Khuynh Thành yếu đuối ngoan hiền trong truyền thuyết lại là cái dạng này.

      Đừng Cao công công tin nổi, ngay cả Tuyết Lê và nha hoàn thái giám Mạc Ương cung cũng dám tin đây là Tây cung Hoàng hậu nương nương xinh đẹp khéo léo ngày thường!

      Mộc Ly híp mắt nhìn mọi người ngây ngốc, chậm rãi tới chủ vị ngồi xuống bắt chéo hai chân, tiện tay bưng ly trà đặt bàn uống hớp, tới mấy giây lập tức mất hình tượng phun ra, vừa ói vừa mắng to: “Cái loại trà vớ vẩn gì đây? để người uống à! Mau đổi ấm khác cho bà.” loạt hành động của Mộc Ly khiến mọi người giật mình càng thể tin được. Phải biết rằng trà này là trà ngon thượng đẳng được tiến cống “Ngân Son Tuyết Phong”, cũng phải lúc nào cũng được uống, huống hồ bình thường nương nương thích nhất là trà này, sao hôm nay lại thành trà vớ vẩn rồi?!!

      Cái miệng đỏ hồng mềm mại khẽ nhếch, trong lòng Mộc Ly thoải mái, đối với vẻ mặt kinh ngạc của mọi người cũng rất hài lòng. Tin rằng chỉ lúc nữa thôi, đủ loại kiện về Tây cung Hoàng hậu ở Mạt Ương cung bay khắp Hoàng cung, đấy chính là điều Mộc Ly cần.

      Cao công công đứng bên cạnh nhịn nổi nữa, phải biết rằng ông còn chờ tuyên bố
      thánh chi nữa, chậm chút là mất đâu như chơi, ông gánh nổi.

      “Khụ… khụ” Vì vậy Cao công công ho khan hai tiếng, khiến đương chú ý, chẳng qua là… đúng như ông mong muốn, đương chú ý tới ông.

      Mộc Ly mở mắt, thờ ơ liếc Cao công công cái, sau đó giả bộ kinh ngạc: “À! Cao công công đến đây lúc nào vậy, sao kêu người báo cho ta biết tiếng.” Tư thế kia đúng là vừa nhìn thấy Cao công công, làm cho Cao công công toát mồ hôi.

      quan trọng, quan trọng, nô tài đến để truyền chỉ thôi.” Cao công công cười nịnh bợ, cũng ra mục đích tới đây.

      “Vậy à…….” Gương mặt ra vẻ chợt hiểu, lời Mộc Ly ra khiến người ta kinh ngạc thôi: “Vậy ông mau tuyên , còn chờ cái gì nữa? Tuyên mau ta còn ngủ!”

      “À… Dạ” Kéo kéo da mặt cứng đờ, cũng chẳng quan tâm Mộc Ly chỉ ngồi đong đưa ghế chủ vị mà chịu quỳ xuống tiếp chỉ. Cao công công mở thánh chỉ, cười gượng hai tiếng ‘ha ha’ : “Tây Cung Hoàng hậu, thông huệ hiền đức, hiểu nghĩa lớn, đặc biệt ngự tứ, đôi ngọc Phượng Hoàng Linh Lung, đôi bát thất thải Lưu Ly, bát giác túc hương. . . . . . .” Dù sao nhiều như vậy, nhất định phải ban thưởng chút gì đó.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 17: Hoàng đế bị thương 1
      Editor: thuyvu115257


      Chỉ thấy ánh mắt của Mộc Ly, tại khắc nghe thấy thánh chỉ tinh quang chợt lóe càng mở càng to, cuối cùng trừng lớn thành mắt rồng, sau cùng quên nháy mắt với Cao công công, câu: “Chỉ có chút ít như vậy sao? Vũ Tiêu Nhiên cũng quá keo kiệt rồi! Này… Này, ta còn chưa xong, Cao công công ông đừng mà”.

      Chỉ thấy Cao công công đổ mồ hôi lạnh, nhấc bước chân từ từ biến mất khỏi cung Mạt Ương, mọi người xấu hổ toát mồ hôi, nhưng đương ngồi chủ vị lại tươi cười rực rỡ giống như hoa nở.

      Ngự thư phòng, Vũ Tiêu Nhiên toàn thân khoác hoàng bào, ngồi ngay ngắn ghế rồng nghe Cao công công bẩm báo tình hình lúc nãy, bút ở dưới tay cũng ngừng nghỉ rung lên “ba ba”, con ngươi lạnh lẽo như hàn băng vạn năm mang theo bất cứ tình cảm gì bắn thẳng đến mắt của Cao công công.

      “Hoàng thượng, nô tài câu nào cũng đều là ”. Cao công công khom lưng, khuôn mặt lộ cung kính đối với Hoàng đế, hoàn toàn còn bộ dạng nịnh hót xum xoe lúc tuyên chỉ ở Hậu cung.

      Vũ Tiêu Nhiên nghe Cao công công bẩm báo xong cũng chỉ bình tĩnh nhíu mày, con ngươi xanh đen sâu thẳm lên luồng sáng u, sống mũi cao thẳng như pho tượng Hy Lạp lạnh lùng hừ tiếng, cầm chiếc bút đặt bên cạnh bàn “ba ba” viết vài chữ lên thánh chỉ màu vàng sáng chói, sau đó… nhấc tay lên lưu tình ném cho Cao công công đứng trước mặt.

      Cao công công nhanh tay lẹ mắt tiếp nhận thánh chỉ mà Hoàng đế ném tới, chỉ thấy thánh chỉ viết qua loa mấy chữ, nhưng lại khiến Cao công công sợ hết hồn hết vía, nhưng trước sau vẫn lời nào lẳng lặng tuyên chỉ, đối với bất kỳ quyết định gì của vị thiên tử trẻ tuổi này, ông đều và cũng dám có bất kỳ nghi ngờ nào.

      Đợi Cao công công vừa khỏi, Vũ Tiêu Nhiên bỏ cây bút tay xuống, đứng lên từ ghế rồng bước chậm rãi đến bên cửa sổ, phóng ánh mắt lạnh lùng nhìn hoa cỏ cây cối chập chờn ngoài đó, lạnh giá trong con ngươi màu đen dần dần tiêu tán, suy nghĩ bay về quá khứ rất lâu rất lâu trước đây.

      Đó là buổi sáng trời trong nắng ấm, khi đó vẫn chỉ là Thái tử, lúc tiếp nhận tin lão Hoàng đế Diệu Nguyệt Hoàng triều băng hà, thân là Hoàng tử nước láng giềng, dứt khoát thỉnh cầu phụ hoàng lấy danh nghĩa quốc tang sứ sang Diệu Nguyệt quốc. Ngoài mặt là sứ Diệu Nguyệt quốc, nhưng bên trong là dò la tin tức, đến khi mọi thứ được chuẩn bị thỏa đáng mắt thấy sắp đoạt được Diệu Nguyệt quốc, nhưng ngờ giữa đường bị người ám toán, cuối cùng dẫn đến toàn quân thương vong.

      Ba ngàn, chính mắt nhìn thấy trọn vẹn ba ngàn binh sĩ hộ vệ vì để bảo vệ chu toàn mà bị quân địch bức lui đến vách đá, cuối cùng phải chết thảm dưới vây đánh của quân địch. Máu đỏ tanh nồng, chém giết tàn nhẫn, những binh lính kia mỗi người đều giết đỏ cả mắt. nghĩ, cả đời này cũng thể nào quên những binh sĩ mà chết thảm dưới tay quân địch. Sau cùng, người ngựa, chiến đấu điên cuồng trong biển máu. Nhưng đến khi biết được thủ lĩnh quân địch là ai sụp đổ hoàn toàn, cuối cùng bất đắc dĩ, bị người đó tàn nhẫn tung chưởng đánh rơi xuống vách núi, mà người đó lại là đại hoàng huynh của , Vũ Bùi Nhiên.

      Chương 18: Hoàng đế bị thương 2
      Editor: thuyvu115257


      Còn bị đánh rơi xuống vách núi, tưởng rằng chết chắc rồi, nhưng vào thời điểm mấu chốt nhất lại được “nàng” cứu, nàng giống như vật phát sáng, đến bất cứ nơi nào đều khỏi khiến người khác giật nảy mình, nàng mặc bộ quần áo màu trắng, xinh đẹp tuyệt trần, phong hoa tuyệt đại, ánh mắt chỉ nhàng nhìn lướt qua, liền cướp đoạt tâm hồn của người khác, câu hồn đoạt phách!

      Dung mạo nghiêng nước nghiêng thành đủ để hình dung vẻ đẹp kinh tâm động phách của nàng, tuyệt sắc khuynh thành chỉ có thể khinh nhờn phong thái xinh đẹp như tiên của nàng. Lần đầu tiên, biết thế nào gọi là khiếp sợ. Ngày thứ nhất, biết cái gì gọi là kinh ngạc tột độ, lập lời thề trong lòng, nếu chết, nhất định phải đoạt được người con này! Cho dù có phải khiến nàng trở thành tù nhân của , cũng hối tiếc!

      Sau đó thế trêu người, cuối cùng bỏ lỡ mất dịp may với nàng. Khi tử sĩ của thuộc hạ tìm thấy , lại mang đến tin tức khiến chấn động, phụ hoàng của , Hoàng đế Phượng Lân quốc, suốt đêm bị người ám sát, bất lực bỏ mình!

      từ trước đến nay biết cái gì gọi là tuyệt vọng, cho dù là giây phút bị Hoàng huynh của đánh rơi xuống vách núi kia. cũng chưa từng tuyệt vọng như thế này. Khi nghe tin phụ hoàng bị người ám sát, cảm giác được bầu trời của đổ sập xuống!

      Giờ khắc này, biết đây là mưu, mưu mà chỉ đợi nhảy vào trong. từ trước đến giờ chưa từng nghĩ Đại hoàng huynh luôn màng thế của , lại có thể chứa ý định giết người như vậy. Là Vũ Bùi Nhiên che giấu quá tốt, hay do Vũ Tiêu Nhiên quá ngu ngốc đây?!! biết nữa.
      ! phải báo thù!!!

      đau khổ tột cùng gào thét, hoàn toàn để ý thân thể mình bị thương, dứt khoát vác thân thể bị thương suốt ngày đêm trở về Hoàng thành Phượng Lân quốc. Trước khi , lấy ngọc bội mẫu hậu tặng khi còn xuống, bá đạo đeo lên cổ nàng, với nàng: “Nàng là người của Vũ Tiêu Nhiên ta!”

      gương mặt tuyệt sắc của nàng thoáng qua chút thảng thốt, càng ngạc nhiên hơn, lại có tia mừng rỡ.

      Nhưng mà, khi giải quyết xong tất cả mọi chuyện tìm kiếm nàng, nàng lại giống như bốc hơi giữa nhân gian mà biến mất có dấu vết. H ắn điên cuồng sai người lật tung cả trời đất tìm khắp Phượng Lân quốc thậm chí cả các nước lân cận, nhưng vẫn có lấy chút tin tức nào của nàng, hận… hận nàng tiếng mà biến mất như vậy.

      “Ai…” tiếng than từ trong miệng phát ra, ngẩng đầu nhìn bầu trời quang đãng nghìn dặm, tâm tư rời rạc và mỗi lần nhớ đến nàng lửa giận tràn đầy đều từ từ mà tiêu biến hết. Con ngươi sáng như hắc bảo ngược lại càng phát ra những tia lạnh lẽo thấu xương. Ngay cả hơi thở toát ra từ cơ thể cũng là hàn băng muôn đời thay đổi.

      Chương 19: Nhốt vào lãnh cung
      Editor: thuyvu115257



      Nhưng mà bóng lưng của Thiên tử thiếu niên kia, vì sao lại trông hiu quạnh tịch như vậy?!!

      Mộc Ly vừa bước tới cửa ngự thư phòng, tất cả những gì nhìn thấy chỉ là cái bóng lưng như vậy, biết vì sao khi nhìn thấy nó, lại khiến nàng có cảm giác chua xót muốn khóc. Có lẽ là cảm giác tịch phát ra từ người chạm đến chỗ sâu thẳm trong tâm hồn của nàng!

      Nàng là nhi, từ khi nàng bắt đầu hiểu chuyện nàng biết nàng là nhi bị người ta vứt bỏ ở nhi viện. Vì vậy nàng cũng độc, sợ hãi giống như vậy. Khi nửa đêm nằm mê, nàng mơ thấy ác mộng, mơ thấy bản thân hết lần này đến lần khác bị người ta vứt bỏ giống như vứt rác!

      “Ngươi ở đây làm gì?!!” tiếng rống giận cắt đứt suy nghĩ của nàng. Vũ Tiêu Nhiên lạnh lùng nhìn chằm chằm vành mắt ửng đỏ của nàng, con ngươi lạnh lẽo như hàn băng mang theo bất cứ tia tình cảm nào.

      “Ta… ta…” Nàng ngẩn người được hai chữ ta, nhưng sau đó lại biết nên gì. Bỗng dưng bị người ta nhìn thấy vành mắt hơi đỏ của mình và nỗi buồn lộ ra bên ngoài. Khiến nàng có chút bối rối, muốn bỏ chạy nhưng lại biết nên chạy đâu.

      bước từng bước tới trước mặt nàng, từ cao chăm chú nhìn xuống nàng, đột nhiên cười lạnh tiếng : “Sao vậy? Bất mãn với đãi ngộ ở lãnh cung sao? Muốn tìm trẫm khóc lóc kể lể?”

      Giọng lạnh như băng, ngôn ngữ châm chọc, khiến nàng nhớ ra mục đích bản thân tới tìm . Bằng tốc độ còn hơn cả thời gian sắp xếp xong tâm tình, nàng cũng đáp trả bằng nụ cười lạnh giống như vậy, tốc độ biến hóa nhanh như vậy khiến Vũ Tiêu Nhiên có chút kinh ngạc.

      “Ngươi dựa vào cái gì mà nhốt ta vào lãnh cung? Ta phạm phải lỗi gì mà ngươi phải nhốt ta vào lãnh cung?” Nàng cười lạnh lùng, ánh mắt lạnh như băng.

      “Ngươi làm gì sai cả”. Con ngươi như hàn băng vạn năm của nhìn thẳng vào đôi mắt cũng lạnh lẽo giống như vậy của nàng. Vươn cánh tay nắm chặt lấy cằm của nàng, nàng trong tình huống kịp trở tay bị bóp đau đớn, lông mày vui mà nhíu chặt lại, đôi con ngươi lạnh băng của đột nhiên dấy lên ngọn lửa, lời ra lại càng lãnh khốc vô tình, : “Ngươi làm gì sai, nhưng… vào cung làm phi, chính là cái sai của ngươi!”

      Nhập cung làm phi chính là cái sai của ngươi?!!

      Đầu óc nàng có chút ngạc nhiên trong nháy mắt, nhưng lập tức phá lên cười to từng trận lạnh lùng. Nàng để ý tới nỗi đau đớn dưới cằm càng ngày càng chặt, chỉ vào mũi cười lớn : “Người có tư cách lời này nhất chính là bạo quân nhà ngươi. Nếu như lúc đầu ngươi khăng khăng cưới Nhan Khuynh Thành, có ai có thể chịu đựng được ngươi? Cho nên từ đầu đến cuối người sai đều chỉ có mình ngươi!!” Lời bén nhọn, tiếng cười lạnh như xé rách màn nhỉ, từng tiếng lọt vào tai.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :