Chương 6: Tây Cung Hoàng hậu nương nương
Editor: thuyvu115257
Màn lụa mỏng màu đỏ làm bằng sợi tơ thượng hạng yên lặng rũ xuống, gió thổi tới lụa mỏng mềm mại biến hình theo gió chậm rãi vung lên. Xuyên qua màn che mơ hồ có thể nhìn thấy nữ tử nhắm chặt hai mắt nằm giường lớn khắc hoa, đôi lông mi dài che phủ giống như hai chiếc quạt hương bồ , mặt thoa phấn mà tái nhợt chút huyết sắc, miệng vốn đỏ tươi nay lại trắng bệt dọa người, chiếc mũi xinh đẹp khảm vào ngũ quan hoàn mỹ, tóc đen như mực hơi có chút hỗn độn, người mặc bộ giá y đỏ thẳm nhăn nhúm thêu Phượng Hoàng Ngũ Sắc, dán chặt vào vóc dáng lung linh của nữ tử, nàng cứ an tĩnh nhắm mắt như vậy, giống như tất cả chuyện của thế gian đều thể quấy rầy đến nàng.
lão ngự y mặc quan phục đứng bên cạnh giường, có thể thấy cơ thể ông ấy ngừng run rẩy, trán còn lấm tấm mồ hôi lạnh, lão ngự y chẳng quan tâm lau nó, khúm núm đưa tay già nua thăm dò hơi thở của nữ tử giường, hoàn toàn có hơi thở, tức khắc ba hồn liền thiếu bảy phách!
Tây Cung nương nương. . . Tắt thở. . . Rồi!
Sắc mặt lão ngự y đột nhiên biến đổi, thu hồi cánh tay cứng đờ quay đầu, hướng về phía đám cung nữ thái giám quỳ, bỗng nhiên quỳ xuống, trong lòng các cung nữ run sợ nhìn lão ngự y, sắc mặt sớm tái nhợt bây giờ lại bị dọa chuyển thành màu xanh tím, lão ngự y để ý tới vẻ mặt biến sắc của mọi người, đôi môi run rẩy mở miệng tuyên bố tin dữ: "Mau. . . Nhanh bẩm báo Hoàng thượng, Tây. . . Tây Cung nương nương. . . . . ."
"Ưm. . . ."
Lời lão ngự y còn chưa hết, liền bị tiếng rên rỉ của nữ tử cắt ngang, mồ hôi lạnh bắt đầu toát ra từng giọt từng giọt trán ông, lão ngự y khiếp sợ quay đầu nhìn thoáng qua giường, thấy Tây Cung Hoàng hậu nương nương đứng lên, liền kêu to tiếng "Quỷ." Tiếp theo hai mắt tối sầm hôn mê bất tỉnh.
Mộc Ly vừa mở mắt nhìn thấy đám cung nữ vội vã chạy ra ngoài, và vị đại thúc này liếc ‘mình’ cái liền ngất, mắt buồn ngủ mơ màng quan sát bốn phía, trong lòng biết mình ‘xuyên’ rồi, nhìn thoáng qua ngự y hôn mê, xoa xoa mắt, tốt bụng kêu lên: "Đại thúc, tỉnh." Vừa gọi, Mộc Ly vẫn quên vỗ vỗ gương mặt của ngự y.
Mồ hôi lạnh trán lão ngự y ứa ra càng nhiều, nhưng muốn tỉnh lại. Mộc Ly nhìn đôi mắt run run của ngự y, lại thêm cơ thể ngừng run rẩy, giơ tay lên dùng sức đánh vào cái ót của ông, tức khắc lão ngự y hoàn toàn hôn mê bất tỉnh!
Chương 7: Thiên tử trẻ tuổi
Editor: thuyvu115257
Quan sát cung Mạt Ương, nhàng nhíu mày, mắt to ảm đạm, Mộc Ly bắt đầu tìm kiếm trí nhớ ở trong đầu Nhan Khuynh Thành.
Nhan Khuynh Thành. . . Nữ nhi của đương triều hữu tướng Nhan Phong, mẫu thân Phùng thị là Ngũ phu nhân Tướng phủ, bởi vì khó sanh mà chết, cả nhà gồm có nam và ba nữ, hai vị tỷ tỷ đều xuất giá, trong nhà vẫn còn đệ đệ tuổi. Nhan Khuynh Thành đứng hàng thứ thứ ba, năm nay chưa tới đôi mươi, tính cách cẩn thận sâu xa. Là tiểu thư khuê các chính thống cổng trong bước cổng trước ra, cầm kỳ thư họa học mà “tinh”, ở Nhan gia rất được cưng chiều. Nhan Phong đúng là người cha hiền, nhưng cũng rất kì quái. Người gặp qua bộ mặt của Nhan Khuynh Thành cũng chỉ có nha hoàn Tuyết Lê và sư phụ tên là “Bất Lão Tử”!
"Minh vương xấu xa, Minh vương đáng chết! Ông đừng để cho ta bắt được, nếu Mộc Ly ta nhất định tiêu diệt ông!" cái gì cho ta xuyên tới Đường triều, nhưng đây ràng là nước Phượng Lân thối tha tồn tại trong lịch sử, còn cho ta thân thể tự do tự tại, nhưng tại trí nhớ của nàng ngay cả con chim Hoàng yến sống trong cung cũng bằng, hơn nữa ba tháng sau võ công mới có thể phát huy, phải muốn ta chịu khổ sao!
Trong lúc Mộc Ly căm hận Minh vương lừa gạt nàng, tiếng lanh lảnh vang lên bên ngoài đại điện cung Mạt Ương: "Hoàng thượng giá đáo." Cắt đứt lửa giận của Mộc Ly.
Đè xuống tức giận, Mộc Ly lẳng lặng quan sát Hoàng đế tới, người đến mặc bộ hoàng bào màu vàng sáng chói thêu Kim Long năm móng, toàn thân dưới tản ra loại khí lạnh có thể đông chết người, sợi tóc đen như mực mơn trớn khuôn mặt tuấn mỹ như điêu khắc của , môi đỏ mọng vểnh lên nhàng, sống mũi thẳng đứng như đao khắc, khảm vào ngũ quan hoàn mỹ, mắt phượng ngạo nghễ liếc thiên hạ, khi nhìn xuống giống như tất cả đều có lá chắn gì, giờ phút này đôi mắt kia mang theo nhiệt độ nhìn Mộc Ly, Mộc Ly nhìn xuyên qua long bào Hoàng đế, mắt to sợ chết chớp chớp!
"Nữ nhân, nhìn đủ chưa?" Giọng lạnh lẽo từ trong miệng Vũ Tiêu Nhiên phát ra, tay nắm cằm Mộc Ly, tay đặt sau lưng, mắt phượng bình tĩnh, khinh thường nữ nhân bái đường với vào ngày hôm qua.
Mặc dù Mộc Ly đòi hỏi thân tuyệt thế võ công từ chỗ Minh vương, nhưng mà chưa thể dùng, lúc này Mộc Ly cũng dám sử dụng những chiêu thức ở đại để chống lại đau đớn từ cằm truyền tới, ánh mắt đánh giá trước kia bỗng chốc biến thành châm chọc, nàng nhìn thẳng Đế vương trẻ tuổi, mỉa mai cười tiếng: "Ngươi nhìn ta, làm sao biết ta nhìn ngươi?" Chẳng lẽ ngươi còn con mắt thứ ba hay sao?
Chương 8: Hoàng đế lạnh lùng vô tình
Editor: thuyvu115257
Nghe vậy. . . Tay Vũ Tiêu Nhiên nắm cằm Mộc Ly càng chặt hơn, Mộc Ly đau đến mức nhe răng trợn mắt, nhưng vẫn quật cường kêu đau, Vũ Tiêu Nhiên lẳng lặng nhìn chăm chú vào người tên là “Khuynh Thành”. Thực ra nhiều nhất có thể xem như là nữ tử thanh tú, nhíu chặt lông mày, lạnh lùng nhếch miệng: "Nhan Khuynh Thành, ngươi nghe kỹ cho trẫm, làm cho tốt vai trò Tây Cung Hoàng hậu của ngươi, đừng mơ mộng hão huyền lấy được sủng ái của trẫm, cũng đừng vọng tưởng giở thủ đoạn gì, nếu . . . Trẫm khiến ngươi muốn sống được, muốn chết xong!"
cưới nàng làm Tây Cung Hoàng hậu, chỉ vì thời gian của Thái hậu còn nhiều lắm, cũng phải kiêng kỵ thế lực cha nàng ở trong triều, chờ đến khi Thái hậu buông tay trông nom chuyện hậu cung nữa, có thể tùy tiện tìm lý do ném nàng vào lãnh cung, đối với Tây Cung Hoàng hậu trang trí này, từ trước đến giờ chưa từng có hứng thú sủng hạnh, dù sao. . . Hơn nữa vị trí Đông cung Hoàng hậu kia, ai cũng thể động đến nó, đó là chỗ mà muốn giữ lại cho nữ nhân mình mến!
"Vũ Tiêu Nhiên!" Mộc Ly nhìn chằm chằm vào vị Hoàng đế khinh thường mình, nàng nắm chặt tay lại, lạnh lùng cười: "Mời ngươi thu hồi móng vuốt của mình về." Ngươi nghĩ rằng ta vẫn còn thích vị trí Tây Cung Hoàng hậu này sao, buồn cười, Mộc Ly nàng quang minh chính đại đến từ thế kỷ hai mươi mốt, nên chưa hề để vào mắt cái nam quyền ở cổ đại rách nát này, lão hổ phát uy, ngươi cho rằng ta là mèo bệnh rồi!
"Rất tốt." nghĩ tới Nhan Khuynh Thành đúng là nữ hai mặt, lại chịu im lặng, ở thời điểm này còn có thể kiêu ngạo siểm nịnh chuyện với xem như có can đảm, nhưng dám chống đối , chỉ có thể chứng minh là tự nàng tìm đường chết!
Vũ Tiêu Nhiên nhìn Mộc Ly trong cơn giận dữ, tà mị cười tiếng, nhưng vẫn lấy tay ra khỏi cằm của nàng, lập tức nhận lấy cái khăn lau màu vàng sáng từ trong tay thái giám, lau tay sạch , mắt phượng từ đầu đến cuối chưa từng nhìn đến Mộc Ly, sau đó bỏ lại câu: "Bẩn tay trẫm." chút do dự ra khỏi cung Mạt Ương.
Nhìn bóng lưng Vũ Tiêu Nhiên rời , Mộc Ly liền mở miệng dứt, thanh vừa lúc truyền vào trong tai Đế Vương trẻ tuổi: "Hậu cung này là kỹ viện nha, Tây Cung Hoàng hậu là trong những hoa khôi của kỹ viện, mà ngươi Vũ Tiêu Nhiên, chính là khách!" Muốn đấu với Mộc Ly ta, tiểu tử thúi ngươi còn non lắm.
Vũ Tiêu Nhiên dừng bước, quay đầu lại lạnh lùng nhìn chăm chú vào Mộc Ly, thái độ lạnh lẽo muôn thuở thay đổi, cho dù lửa của ngươi có nóng mấy trăm độ sợ rằng cũng thể hòa tan được hàn băng vạn năm này, mà dây thần kinh của Tổng quản thái giám đứng bên cạnh, luôn trong trạng thái căng cứng có thể bắn ra bất cứ lúc nà. Mộc Ly bị ánh mắt như vậy dọa cho kinh hãi rồi, tuy để nam quyền cổ đại ở trong mắt, nhưng lúc này tiếp xúc với loại ánh mắt lạnh lẽo có thể giết chết người đó, trong lòng nàng lại cảm thấy có điểm. . . Khó chịu.
Last edited by a moderator: 2/10/15