1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trôi nổi trong lãnh cung: Khuynh quốc khí hậu - Hoa Vô Tâm (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Last edited by a moderator: 24/3/16

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 210: Tự luyến (tự bản thân quá mức)

      Nam tử đến gần trong nháy mắt, Mộc Ly ngẩng đầu lên, nhìn chênh lệch chiều cao giữa hai người, nàng có thể khẳng định nam nhân này cao 1m88, bởi vì nàng chỉ đứng tới ngực .

      Xuyên qua chiếc mặt nạ huyền thiết (bằng sắt màu đen), Mộc Ly trông thấy đôi mắt to, có thần, phía lông mi dài như cánh bướm, hơn nữa mắt hơi nhấp nháy, nhưng lại khiến Mộc Ly cảm thấy rất xinh đẹp, quyến rũ động lòng người, thấm thấu từ xương, là trời sanh như thế, chẳng phải giả tạo. Nếu phải do khoảng cách gần, Mộc Ly hoàn toàn thể quan sát kỹ được hai tròng mắt màu lam này.

      Dưới lớp mặt nạ còn có thể nhìn thấy đôi môi mỏng đỏ au. . . . . .

      Mộc Ly nhìn chăm chú hai mắt nam tử lâu, chân mày nàng nhàng dãn ra, đôi con ngươi như có điều suy nghĩ, nhưng cũng nghĩ ra thấy nó ở đâu, tuy nhiên nàng dám khẳng từng thấy qua.

      hình cảnh, nên nàng vô cùng nhạy cảm, chỉ cần người từng gặp mặt Mộc Ly dám chắc ít nhiều có chút ấn tượng, dựa vào trực giác mẫn cảm này, vì vậy Mộc Ly cảm thấy rất quen mắt.

      Tròng mắt của Vũ Tiêu Nhiên đen tuyền như hắc bảo thạch, Vô Ức màu xanh thẳm như nước, Phượng Lâm chứa đầy đào hoa. . . . . .

      Nhưng Mộc Ly lại nhớ nàng cũng chưa từng gặp qua người nào có đôi mắt màu lam cả, nhưng hiểu sao, Mộc Ly vẫn cảm thấy nó rất quen thuộc, chỉ có điều trong lúc nhất thời nhớ ra rốt cuộc nhìn thấy ở đâu.

      "Sao vậy? Bổn vương rất hấp dẫn phải ! Nhìn ngươi chuyên tâm ngắm như thế, Bổn vương rồi à?" Buột lại áo choàng giúp Mộc Ly, nam tử lại gần nàng, giọng thanh thúy dễ nghe mang theo hài hước, đủ để hai người bọn họ nghe.

      "Ngươi tự luyến quá." Mộc Ly cười lạnh, mắt vẫn nhìn thẳng vào , mặt đỏ hơi thở gấp.

      thể thừa nhận, người này rất tự luyến, rất tự đại rất cuồng vọng!

      "Bổn vương rất tự tin với bản thân mình." Nam tử như vậy, nhưng hai mắt màu u lam xinh đẹp vẫn rời khỏi Mộc Ly, hơn nữa khoảng cách cũng càng ngày càng gần.

      Chương 211: Ngươi dám bỏ thuốc ta

      Tròng mắt lưu ly chợt lóe, đầu chấn động Mộc Ly ‘ầm’ tiếng nổ tung, bản năng muốn lui về phía sau, lại cảm thấy chẳng biết lúc nào bộ não bắt đầu hỗn loạn, hơn nữa còn rất mạnh mẽ, ngay cả thời gian chống cự Mộc Ly cũng có.

      "Dám bỏ thuốc, ngươi quả hèn hạ vô sỉ hạ lưu bỉ ổi. . . . . ." Cuối cùng Mộc Ly chỉ nghe thấy mình cắn răng năng mạch lạc, sau đó nàng chịu nổi được sức công phá của thuốc, hai mắt nhắm lại ngất , thân thể ngã xuống trong nháy mắt, đúng lúc bị mang theo bộ nạ cười lười biếng đỡ lấy.

      Mộc Ly hiểu nổi, nàng luôn đề phòng vậy mà vẫn bị trúng thuốc.

      Thử hỏi, thuốc kia bôi lên áo choàng, vào da lặp tức biến đổi, làm sao nàng có thể phát chứ.

      Nam tử tiếng động cười khẽ, môi mỏng đỏ tươi như máu, nâng lên đường cong nghiền ngẫm, con ngươi màu u lam nếu như ngươi nhìn kĩ, chắc chắn thấy trong chỗ sâu lóe lên ít hơi thở tà ác.

      "Chuẩn bị ngựa, Bổn vương muốn ba ngày sau phải tới Nghiệp thành." (Nghiệp thành, Đô thành nước Thiên Diệu) mở miệng lần nữa, giọng nam tử nhàng, nhưng trong giọng điệu kia uy nghiêm và cảm giác bị áp bức cơ hồ khiến người ta thở được.

      Chân trời, tà dương chiếu nghiêng, vòng nắng chiều xinh đẹp miễn cưỡng chiếu từ giữa trung xuống, những tia sáng màu quýt rực rỡ chiếu rọi phía chân trời.

      chiếc xe ngựa rộng rãi, dưới mặt nạ huyền thiết, tròng mắt màu u lam của nam tử sao động, lười biếng nằm nghiêng, bình tĩnh nhìn chăm chú vào nữ tử đối diện tái nhợt nhưng lại có dung nhan tuyệt thế đủ khiến cho thiên địa cũng phải thất sắc, khóe miệng nở nụ cười như có như lại long trời lở đất.

      Lông mi như cánh bướm nhàng run rẩy, Mộc Ly từ từ mở mắt ra, lặp tức ánh sáng chói mắt xâm nhập vào, Mộc Ly dung tay che lại, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, mềm như bông, ngay cả chút hơi sức cũng có.

      "Tỉnh." thanh lười biếng, nhàn nhạt từ bên truyền đến.

      Cánh tay mảnh khảnh để xuống, để mắt thích ứng với ánh sáng, Mộc Ly nhìn thẳng vào mắt nam tử, cười lạnh : "Ta vẫn luôn tỉnh."

      "Ồ. . . . . ." Mang theo điểm nghi ngờ, nam tử đón nhận ánh mắt lạnh lẽo của Mộc Ly, lười nhác cười : " biết mỹ nhân dùng phương pháp nào để tỉnh? Chẳng lẽ là ở trong mộng."

      Chương 212: Ngươi là Hoàng đế hay Vương gia

      "Sai." Mộc Ly lần nữa cười lạnh: "Chỉ có loại người thực tế mới nằm mơ, ta tỉnh là bởi vì linh hồn ta cho tới bây giờ đều minh mẫn, giống những người khác chỉ toàn làm những chuyện khiến mình hối hận kịp."

      "Tiểu mỹ nhân, ngươi nhắc nhở Bổn vương cái gì sao?" Giọng điệu nhàn nhạt cất lên, nghe vào tai vô cùng ưu nhã.

      "Ngươi rất hiểu bản thân mình." Tiếng Mộc Ly cũng nhàn nhạt truyền đến, giống như kích động giống như bị đè nén, nàng biến hóa trong nháy mắt khiến Tả Thương Tà cảm thấy kinh ngạc lẫn thú vị.

      "Thủ pháp hạ thuốc người ta là cao minh, ta vô cùng bội phục." Im lặng lúc, Mộc Ly nghĩ đến vấn đề mấu chốt.

      Nguyên nhân khiến cơ thể nàng mềm nhũng như bông cần phải nhất định là do loại thuốc nào đó, ngoài trừ việc Mộc Ly bị trúng chiêu, nhưng ra nàng rất khâm phục , ít nhất có thể ngay lúc nàng đề phòng vẫn có thể đắc thủ, điểm này cũng đủ khiến Mộc Ly nể nan .

      Nhưng lại trúng chiêu hết lần này tới lần khác, làm cho Mộc Ly cực kỳ khó chịu, rất lâu được gặp đối thủ như vậy rồi.

      Từ khi bắt đầu vào ở trong hoàng cung, tinh thần nàng luôn sa sút, hôm nay ngay cả phần tư tỉnh táo vốn có cũng chẳng còn, khỏi khiến nàng buồn bực. . . . . .

      "Có thể để cho mỹ nhân bội phục, Bổn vương vui mừng." Tả Thương Tà đắc ý cười ha ha, vuốt sợi tóc Mộc Ly, cầm lên nhúm đặt ở chóp mũi nhàng hít hà.

      Mùi hương thanh mát len lỏi vào khoang mũi, cảm nhận bề mặt mềm mại, khiến tay Tả Thương Tà dừng lại lát, như có chút chịu bỏ ra, nhưng sau giây vẫn buông tay, mặc cho sợi tóc đen như mực từ ngón tay mình trượt xuống.

      "Chúng ta đâu?" để ý tới câu khiến mình nổi da gà ‘tiểu mỹ nhân’, Mộc Ly nghiêng đầu muốn cùng so đo.

      "Nghiệp thành." Tả Thương Tà miễn cưỡng bỏ lại mấy cái chữ, xoay người, trong khoảnh khắc dời từ phía tây sang phía đông xe ngựa.

      Như vậy cũng tốt, dù sao Mộc Ly cũng muốn gần gũi với , Mộc Ly nghĩ thầm, rốt cuộc là ai?

      Nghiệp thành là kinh đô nước Thiên Diệu, chẳng lẽ người này là hoàng thân quốc thích?

      Nghĩ như vậy, Mộc Ly liền cất tiếng hỏi.

      "Ngươi là Hoàng đế hay Vương gia?"

      Chương 213: Nhuyễn Cốt Tán

      phải Hoàng đế chính là Vương gia.

      Nguyên nhân có hai, thứ nhất, nếu người này là Vương gia, vậy ít nhất điểm dám gây chuyện ở Đô thành Phượng Lân. Dù sao, để khơi mào cuộc chiến tranh của hai nước phải Vương gia có thể đảm đương nổi, trừ phi có đầy đủ tư cách khơi lên ‘quốc ’, hoặc là được cấp trao quyền, cũng có gì khác ngoài hai loại kết quả này.

      Về phần thứ hai, là người dám công khai biểu chỉ có điều, nguyên nhân đó chính là tự xưng là ‘Bổn vương’ theo Mộc Ly biết, danh xưng này bình thường chỉ có vài Vương gia tự cao tự đại mới xưng như vậy, nhưng quy định danh xưng của nước Thiên Diệu, Mộc Ly biết, nàng vốn vô tâm với quốc ở thế giới kì lạ này, lại càng có hứng thú hỏi chút vấn đề nhàm chán ấy.

      Dựa theo tính toán của mình, lại thêm cách làm việc của Tả Thương Tà, đáp án này cần cũng đủ hiểu rồi.

      "Tiểu mỹ nhân rất có hứng thú biết?" Trầm ngâm chút, giọng Tả Thương Tà miễn cưỡng từ bên trong xe truyền thẳng tới đây.

      Hai đầu lông mày nhíu lại, Mộc Ly ngẩng đầu lên, cười nhạt : " cần, ta muốn biết nữa rồi."

      Điều muốn biết cũng biết, dĩ nhiên cần phải hỏi lại nữa.

      Mặc dù rất muốn hỏi tại sao, đáp án này Tả Thương Tà vẫn đoán ra, nhưng lại nhịn được hỏi câu: "Tại sao?"

      "Vậy ta hỏi ngươi tại sao bỏ thuốc người ta?" Mộc Ly mặt lạnh, tuy rằng điệu hoàn toàn mềm mại mất sức, nhưng ý lạnh trong con ngươi lại khóa chặt Tả Thương Tà.

      "Nguyên nhân rất đơn giản." Thản nhiên khoát tay chặn lại, thân thể cường tráng của Tả Thương Tà giống như xương nghiêng dựa vào tấm đệm giường, môi mỏng mấp máy, nâng lên độ cong vui vẻ: "Bởi vì ngươi có chút bản lãnh, mà Bổn vương muốn gây ra phiền toái, dứt khoát hạ ít thuốc lên người ngươi."

      "Ngươi bỏ cái gì?" Mộc Ly theo lời của khắc ngừng hỏi.

      "Nhuyễn Cốt Tán." Tả Thương Tà cũng dối gạt nàng, thuốc này vốn là do hạ, về phần hạ bằng cách nào, cho nàng biết cũng sao.

      "Hạ thế nào?" Mộc Ly hỏi nữa, tròng mắt như lưu ly thoáng qua tia sáng kỳ dị, cái này chính là vấn đề mấu chốt, nàng luôn nghĩ ra hạ bằng cách nào.

      "Ưm. . . . . ." Trầm tư chút, Tả Thương Tà quyết cự tuyệt đáp án cho Mộc Ly biết: "Ngươi nhảm nhiều quá."

      Chương 214: Phản bội 1
      "Ngươi muốn cũng cần lấy cái cớ tệ như vậy." Mộc Ly bĩu môi, khinh thường lý do thoái thác của Tả Thương Tà.

      "Ngươi có thể cho Bổn vương tại sao ngươi muốn biết ?" Tả Thương Tà vẫn chưa từ bỏ ý định muốn biết đáp án kia.

      Câu hỏi của Mộc Ly, còn chưa trả lời, cho nên nàng tự động bỏ cuộc muốn biết.

      Điểm này khiến trong lòng Tả Thương Tà rất thoải mái, ràng biết đáp áp, lại cứ muốn nghe được từ chính miệng người khác mới cam tâm.

      Đôi mắt sáng chói như lưu ly nhấp nháy, Mộc Ly thử thăm dò hỏi: "Vậy chúng ta trao đổi đáp án?"

      "Được." Khóe miệng cong cong, Tả Thương Tà chút suy nghĩ đồng ý lời đề nghị của Mộc Ly.

      ra biết, đáp án này đối với và nàng đều quan trọng, bởi vì trong lòng cả hai cũng hiểu , làm như vậy vẫn ai bị thiệt thòi hoặc mắc nợ đối phương, chỉ cho rằng đây là chuyện nhàm chán dùng để tiêu khiển quãng đường dài đằng đẵng này.

      "Cầm bút tới chúng ta viết lên giấy." Mộc Ly nhàn nhạt đề nghị, nhìn như chút để ý, kì thực lại thận trọng tỉ mỉ.

      Hiển nhiên Tả Thương Tà rất hài lòng đề nghị của Mộc Ly, vỗ tay tiếng, màn xe bị vén lên, sau đó bút mực lấy tốc độ thể tin được xuất trước mắt Mộc Ly.

      Mộc Ly chẹp chẹp, tán thưởng : "Tốc độ này, có thể sánh ngang với tốc độ ánh sáng!"

      Đừng , câu khen ngợi này nàng xuất phát từ lòng, tuyệt đối có nửa phần giả dối.

      Đôi con ngươi màu u lam biến sắc quét Mộc Ly cái, Tả Thương Tà mài mực, hạ bút như bay ở giấy nhanh chóng viết xuống mấy chữ, ngay sau đó cùng Mộc Ly trao đổi đáp án cho nhau.

      Nhìn đáp án, con ngươi Mộc Ly như lưu ly hơi nheo lại, ở trong đó có loại ánh sáng được đặt tên là kinh ngạc vụt qua, nàng và Tả Thương Tà liếc nhau cái, lập tức hai người cũng cười gượng rồi dời ánh mắt.

      Tờ giấy chứa đáp áp tay Tả Thương Tà cũng trong khoảnh khắc hóa thành phấn bọt.

      Tròng mắt Mộc Ly trong lúc vô tình quét qua vòng, nàng chán nản mở miệng hỏi: "Thị nữ kia của ta sao rồi? Còn chưa chết à?"

      Môi mỏng đỏ tươi giễu cợt nâng lên, Tả Thương Tà lần nữa miễn cưỡng nghiêng dựa vào giường, đôi con ngươi tĩnh mịch thoáng qua chút ít mỉa mai, rồi lại trong nháy mắt biến mất: "Rất tốt, đây chính là lợi thế vô cùng tốt, chết như vậy há đáng tiếc?"

      Chương 215: Phản bội 2

      Tuy chỉ là ít giễu cợt nhưng cũng thể tránh thoát đôi mắt Mộc Ly.

      "Ta mong chờ nàng ấy rơi vào tay các ngươi, chưa chết tốt." Nàng cười lạnh, trong tiếng cười hề tồn tại tình cảm hoặc tức giận, giống như người chết kia chẳng liên quan đến nàng, càng có xíu thương hại nào.

      "Thế nhưng nếu ngươi muốn nàng ấy chết, nàng ấy cũng cần thiết để sống tiếp." Lạnh nhạt hừ tiếng, Tả Thương Tà hí nửa mắt, vô tình cùng lãnh khốc của quái lạ với Mộc Ly.

      Cái loại hơi thở tu la đó cũng ở đây phút chốc khiến Mộc Ly ý thức được người này tuyệt đối đơn giản, ít nhất là người hay cãi nhau với nàng lúc trước.

      Mộc Ly di chuyển thân thể mềm như bông, ngay sau đó nàng hí nửa mắt, biến sắc, : "Chết chết thôi, chết sớm siêu sinh sớm."

      "Ngươi muốn vứt bỏ mạng người mà ngươi cứu, chết như vậy ngươi thấy tiếc sao?" Tả Thương Tà trừng mắt, rốt cuộc bởi vì lời vô tình của Mộc Ly mà có chút buông lỏng, nhưng cũng phải vì chuyện Tuyết Lê chết, chỉ kinh ngạc vì lúc trước Mộc Ly là người có tình nghĩa nay lại khác nhau trời vực mà thôi.

      "Ta có thể cứu nàng ấy, tự nhiên cũng có thể giết nàng ấy." Cúi đầu bỏ lại mấy chữ, Mộc Ly Hợp nhắm mắt giả bộ ngủ, tuy gương mặt vẫn bình tĩnh như trước, nhưng rốt cuộc cũng bởi vì lời vừa rồi mà cuộn trào mãnh liệt ở trong lòng.

      Trong tim kia, ít thương, ít bất đắc dĩ, càng nhiều hơn là tự giễu, tựa như trăm hoa rời bỏ cành, nở rồi lại tàn, tàn rồi lại nở, mất hết tươi đẹp, còn dư lại, cũng chỉ là cúc vàng rơi lả tả.

      "Vậy cần gì cứu." lẩm bẩm, Tả Thương Tà nhìn chằm chằm Mộc Ly, như muốn khoét lỗ gương mặt tuyệt mỹ của nàng.

      Mộc Ly nghe thấy Tả Thương Tà thầm, nhắm mắt lại cười to ba tiếng, tiếng cười kia thanh thúy tựa như chuông bạc lại mang theo nhàn nhạt tự giễu cùng nhàn nhạt bất đắc dĩ.

      Cuối cùng, Mộc Ly mở mắt đón nhận đôi con ngươi màu u lam của Tả Thương Tà, vô tình cười yếu ớt: "Từ phút giây nàng ta phản bội ta, từ phút giây ta vì cứu nàng ta mà theo ngươi tới đây, sinh tử của nàng ta còn quan hệ gì đến ta."
      Last edited by a moderator: 24/3/16

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 216: Giam cầm tăm tối

      " ra ngươi cũng biết?"

      Tả Thương Tà thoáng kinh ngạc, kinh ngạc trong đôi con ngươi màu u lam càng dày đặc hơn lúc trước, khoát tay áo, ngữ điệu nhàng mang theo lực hấp dẫn vô hạn, tiếp tục : "Tiểu mỹ nhân, Bổn vương quả nhìn lầm ngươi."

      Tuồng vui này, kế tiếp tin tưởng đặc sắc hơn, nghĩ tới đây, môi mỏng đỏ tươi của nam tử, khỏi nở nụ cười xinh đẹp tà tứ.

      Mộc Ly hừ lạnh, xì mũi coi thường hành động của , đôi mắt phượng sáng chói như lưu ly dung nhan tuyệt thế trở nên lạnh giá kém mùa Đông. Từ khi Tuyết Lê đưa dịch dung hoàn cho nàng hoài nghi vẫn luôn vây quanh nàng.

      tại dịch dung hoàn mặt bị Tả Thương Tà gỡ bỏ, cuối cùng hoài nghi chính thức được chứng .

      Tuân theo nguyên tắc dùng người nên nghi ngờ, nghi người dùng người. Mộc Ly vẫn khuyên mình, Tiểu Tuyết phản bội mình. Nếu như ngay cả người thân cận nhất cũng phản bội, như vậy thế giới này còn có ai đáng giá để tin tưởng?

      Vũ Tiêu Nhiên sao? Hazi. . . Quan hệ giữa nàng và chỉ sợ cũng duy trì ở vị trí vật thay thế mà thôi.

      Cuối cùng, Tiểu Tuyết của nàng vẫn khiến nàng thất vọng

      Có lẽ, từ lúc mới bắt đầu Mộc Ly nàng nên tin tưởng bất luận kẻ nào, nếu cũng thất vọng như bây giờ.

      Tuy ngoài miệng quan tâm sống chết của nàng ấy, nhưng gạt được người khác, lại lừa được mình.

      Hazi, tiếng động thở dài tiếng, Mộc Ly cử động thân thể, đột nhiên cảm thấy vô lực từ tận đáy lòng, vô lực với bản thân mình, vô lực với sinh mệnh. . . . . .

      xe ngựa, lấy tốc độ ngày đêm ngừng nghỉ, ba ngày sau đoàn người Tả Thương Tà mang theo Mộc Ly bị hạ thuốc rốt cuộc đến Nghiệp thành của nước Thiên Diệu.

      Vừa vào Nghiệp thành, Tả Thương Tà liền mang theo số thuộc hạ biến mất trong tầm mắt Mộc Ly, mà Mộc Ly bị che mắt được Trảo Nha do Tả Thương Tà để lại đưa đến mật thất.

      đường bị ôm , Mộc Ly cũng hề chống cự, phía trước tối đen, ngăn cản hết thảy tầm mắt nàng, chỉ có thể cảm giác người ôm mình dọc đường bay lên bay xuống mấy lần, cuối cùng dừng lại ở biệt uyển.
      Chương 217: Tuyệt vọng cùng độc

      ràng người ở biệt uyển sớm chuẩn bị từ lâu, chỉ đợi người của Tả Thương Tà dẫn Mộc Ly tới, lập tức đưa nàng vào trong mật thất.

      Mảnh vải đen mặt cũng bị lột xuống trong lúc đó, thời gian dài tối tăm chẳng hưởng gì đến Mộc Ly. Ngược lại, nàng còn rất dễ thích ứng trong mọi hoàn cảnh.

      Bởi vì nàng, sớm quen với loại tình huống này, cho nên cũng có cảm xúc gì, cho dù có cũng bị nàng nuốt xuống dưới bụng rồi.

      Trước mắt, người áo đen mặt biểu cảm nhìn nàng, Mộc Ly ngẩng đầu, hơi cựa quậy cơ thể mềm như bông liếc cái, đôi mắt trống rỗng bình tĩnh. Tiếp theo nàng lại như có chuyện gì rũ mắt xuống, môi phấn nộn nâng lên độ cong mỉa mai.

      Người áo đen cũng ở lâu, xoay người rời , cửa đá trong nháy mắt mở ra khép lại, để mình Mộc Ly lẻ loi trơ trọi.

      Mộc Ly bị nhốt, nhốt ở trong mật thất tối tăm, hơn nữa cuộc sống cơ bản nhất cũng bị thuốc hạn chế.

      Nghe cửa đá nặng nề đóng tiếng, Mộc Ly cười chua sót, dường như nỗi khổ ảnh hưởng đến trong lòng, ngay cả dạ dày cũng ức chế được co quắp. . . . . .

      Thực ra trước kia, nàng cũng từng chật vật như vậy, thậm chí còn nhếch nhác hơn tại.

      Chỉ là, có lẽ lâu lắm rồi, rất lâu vất vả như thế nữa?

      Có phải ngay cả mình cũng mau quên, vì vậy bây giờ mới có thể đắc ý vênh váo?

      Mộc Ly ơi Mộc Ly, nếu thế giới này còn có người lòng đối đãi ngươi, như vậy giờ phút này có phải mình cảm thấy tuyệt vọng lẫn độc như vậy .

      Nó ăn sâu vào xương, chết thôi, từ ngàn năm trước mang tới ngàn năm sau. Chẳng qua tại sao đổi thân thể rồi mà vẫn chạy thoát khỏi số mạng này?

      Chẳng lẽ muốn nàng chết mới có thể bỏ qua sao?

      Nếu muốn nàng chết, vì sao lại hao tốn sức lực để cho nàng sống lại. . . . . .

      Đầu gục sâu trước ngực, tóc đen lộn xộn rũ xuống đất phản xạ ra sáng bóng như mực. Hai bàn tay Mộc Ly níu chặt lấy vạt áo, gân xanh ra ngón tay trắng nõn mảnh khảnh, toàn thân nàng ức chế được run rẩy, chỗ sâu nhất trong cổ họng khô khốc giống như bị chèn bông vải vào.
      Chương 218: Người tới là ai

      Nàng muốn hét to những uất ức cùng bất bình trong lòng mình, nàng muốn lớn tiếng giải phóng nội tâm tuyệt vọng cùng độc kia, nhưng nàng biết, nàng thể. . . . . .

      Nàng thể yếu ớt, càng thể để yếu ớt của mình phơi bày trước mặt kẻ địch.

      Nàng sợ, nàng sợ nếu mình buông xuôi, cách nào trở về kiên cường. . . . . .

      Thờì gian cúi đầu quá dài, cổ cũng có chút đau, Mộc Ly mệt mỏi từ trước ngực nâng đầu lên, vài sợi tóc dán lung tung lên gò má, sắc mặt vốn tái nhợt trắng bệt dọa người, mắt phượng sáng chói như sao trở nên trống rỗng mờ mịt. . . . . .

      Hơi nhíu mày, cảm giác mờ mịt trong nháy mắt biến mất, Mộc Ly nhìn lướt qua mật thất tối thui chỉ còn lại cây nến tàn, đôi môi vô ý thức run run, rằng ngà cắn xuống môi dưới, tiếp theo dòng máu đỏ tươi chảy ra, khiến gương mặt Mộc Ly xinh đẹp tà mị như hoa túc. . . . . .

      Bi giam trong mật thất mấy ngày nay, Mộc Ly sống yên ổn giãy giụa kháng cự, thậm chí ngay cả câu oán trách dư thừa cũng có, vẫn bình tĩnh như thế, lạnh nhạt giống như phải mình bị nhốt ở đây, điều này làm cho thuộc hạ Tả Thương Tà tiết kiệm được ít công sức đồng thời cũng có chút kinh ngạc.

      Mặc kệ vì nguyên do gì, tóm lại Mộc Ly chống đối khiến bọn họ khổ sở là được, đồng thời đối xử với Mộc Ly cũng còn căm hận như trước.

      Về phần hận này từ đâu mà đến, tin tưởng rất nhiều người quên Mộc Ly sử dụng võ công vô cùng quái lạ ở Kinh đô nước Phượng Lân.

      Mỗi ngày có người đưa cơm ba bữa đúng giờ cho Mộc Ly, nàng hoàn toàn cần phải lo vấn đề ấm no, chẳng qua chịu đựng cuộc sống bị nhốt mà thôi. Từ đó đến nay àng chưa từng gặp Tả Thương Tà, càng ra khỏi cửa mật thất, cho nên đối với tình hình bên ngoài nàng biết gì cả.

      Chỉ là Mộc Ly cũng cảm thấy tức giận, dù sao, thế giới bên ngoài có quan hệ gì đến nàng chứ?

      Còn có chuyện hoặc người nàng cần quan tâm sao? Ồ, nàng cười lạnh. . . . . .

      Them vài ngày nữa trôi qua, hôm đó sau giờ ngọ, Mộc Ly cơm nước xong xuôi thảnh thơi nằm giường giả bộ ngủ, bên ngoài vang lên tiếng cửa đá bị đẩy ra, lông mi dài như cánh bướm run rẩy, Mộc Ly giật mình.

      Chương 219: Phản bội chính là phản bội

      Mỗi ngày ba lượt trừ thời gian cố định có bất kỳ người nào khác tới đây, do vậy cửa đá cũng nhúc nhích, hôm nay. . . . . .

      Nhíu mày, Mộc Ly tiếp tục nhắm hai mắt giả vờ ngủ, hề hiếu kỳ người đến là ai.

      Tiếng bước chân nhàng linh hoạt vang lên, bóng dáng nhắn từ cửa đá ra, người tới nhíu chặt mày, ánh mắt rối rắm ảo não nhìn người ngủ giường, đôi môi hồng hào trong nháy mắt tái nhợt.

      Mộc Ly hơi ngẩng đầu đối diện người được cử đến, nhưng nàng ngay cả lông mi cũng lười nhướng lên, nàng vẫn im lặng ngủ, hơi thở như có như , dường như có thể ngừng lại bất cứ lúc nào.

      "Ly. . . Ly . . . . ." Người tới run rẩy môi, ức chế được giọng tiếng.

      Mộc Ly nhíu mày, mắt phượng híp lại tạo thành khe hở, nàng miễn cưỡng nhìn người tới cái, lạnh nhạt : "Có việc gì thế?"

      Giọng kia, lạnh nhạt ngay cả người xa lạ cũng bằng, giống như họ chưa từng quen biết.

      "Ta. . . . . ." Đôi môi tái nhợt giựt giựt, toàn thân Tuyết Lê run rẩy ngừng, cơ thể mảnh khảnh như cây ngô đồng trong gió: " có. . . Chuyện. . . . . ."

      Cuối cùng, nàng chỉ nhàng thốt ra hai chữ, lúc này, có lẽ mặc kệ gì cũng chỉ là dư thừa.

      "Nếu còn chuyện gì, vậy ." Mộc Ly nhắm mắt lại, để ý tới nàng ta nữa.

      Tuyết Lê giật mình, đôi mắt to sáng trong ảm đạm, hai chân vẫn nhúc nhích.

      Khóe miệng Mộc Ly khẽ nhếch, nàng nhắm mắt giờ vờ ngủ, đối với Tuyết Lê đứng bất động trước mặt làm như thấy. . . . . .

      Đứng rất lâu, cho đến khi tiếng hít thở đều đều của nữ nhân giường truyền đến, Tuyết Lê vẫn đứng thẳng, vẻ mặt kia, có quật cường có ảo não, càng nhiều hơn là hối hận.

      Ánh tà dương ngã về tây, thời gian như nước chảy, mấy ngày thời gian thoáng cái qua, mau đến mức làm cho người ta bắt được bất kì dấu vết nào.

      Chiều hôm đó, Mộc Ly tựa như thường ngày ngủ vùi ở giường, mà bóng dáng nhắn ba ngày nay vẫn quật cường đứng trong mật thất tối om huơ tay thấy, như bức tượng điêu khắc bất động.

      " cần cầu xin tha thứ của ta, ta chưa bao giờ trách ngươi, mặc kệ ngươi có lý do gì, cũng đừng để ta tha thứ." Bất lực thở dài, Mộc Ly mở mắt ra, tròng mắt lạnh nhạt cảm xúc nhìn người trước mắt.
      Chương 220: phải người qua đường chính là kẻ địch

      Đối với nàng mà , mặc kệ vì lý do gì, phản bội chính là phản bội, cho dù chỉ là giây bị phản bội cũng đáng được Mộc Ly nàng tha thứ.

      Làm cũng làm rồi, tội gì còn cầu xin tha thứ?

      Như vậy chỉ làm nàng coi thường nàng ta hơn mà thôi.

      ra, Mộc Ly thế nào trách Tuyết Lê được, dù sao mỗi người đều có lập trường của riêng mình, tựa như lúc Mộc Ly từng là cảnh sát hình , cũng làm gián điệp, cho nên tự nhiên có thể đoán ra lời tiếp theo của đối phương. Chẳng qua muốn nàng tiếp nhận lại Tuyết Lê, là chuyện thể nào.

      Ba ngày rồi, Tuyết Lê mỗi ngày đều chỉ biết đứng như tượng, nàng phiền, nhưng Mộc Ly vẫn cảm thấy chướng mắt.

      Cơ thể cứng ngắc giật giật, Tuyết Lê ngẩn ra, đôi mắt vốn ảm đạm nghe tiếng Mộc Ly liền tỏa sáng, rồi khi nàng dứt lời lại tối tăm tiếp. Ngay sau đó, Tuyết Lê nở nụ cười chua chát.

      "Tuy rằng ta muốn tới đây để cầu xin ngươi tha thứ, nhưng ta cũng biết lấy tính cách của ngươi chắc chắn thể, mặc kệ ngươi tha thứ hay , ta chỉ muốn giống như trước kia đứng ở bên cạnh ngươi. . . . . ."

      Càng về sau, giọng Tuyết Lê càng ngày càng nhạt càng ngày càng , như tiếng muỗi kêu.

      Mộc Ly nhìn Tuyết Lê cúi thấp đầu, khóe môi quyến rũ cười nhạt, nụ cười này, khỏi giễu cợt: " nghĩ tới ngươi lại hiểu ta đến vậy, chỉ là. . . . . ." Dừng chút, Mộc Ly tiếp tục : "Nếu như ngươi biết, như vậy cũng có thể , đời này, ta với ngươi chỉ có giống như người đường lướt qua nhau, Tiểu Tuyết, ta phải trách ngươi, mỗi người có mỗi người lập trường riêng mình. Tuy ta trách ngươi, nhưng cũng thể tiếp nhận người từng phản bội ta."

      Chân mày nhíu chặt, Mộc Ly nhìn thẳng Tuyết Lê cứng ngắc như đá, ánh mắt kia lần đầu tiên hoàn toàn phơi bày tất cả mọi cảm xúc, bước lảo Tuyết Lê lảo đảo quay ngược lại hai bước, trong ánh mắt chảy ra dòng nước.

      Cuối cùng, Mộc Ly liếc cái, bất đắc dĩ khoát tay : "Ngươi , khi gặp lại chúng ta phải người qua đường chính là kẻ địch."

      "Ly. . . Ly. . . . . ." Giọng nghẹn ngào, vành mắt đỏ ửng, Tuyết Lê cố nuốt nước mắt vào trong, khó khăn cất bước .
      Chương 221: Tận cùng của nỗi đau
      Cuối cùng, Tuyết Lê nhìn Mộc Ly bình tĩnh, giọng nghẹn ngào gọi thêm lần nữa: "Ly Ly. . . . . ."

      Dung nhan tuyệt thế đứng quay lưng về phía Tuyết Lê, làm cho người ta nhìn ra chút cảm xúc nào, cuối cùng Mộc Ly vung tay lên, bất đắc dĩ vẫy vẫy.

      Tuyết Lê hiểu những lời này của Mộc Ly, dám rất hiểu, nhưng tối thiểu vẫn hiểu được ít.

      Vì vậy Tuyết Lê biết, nếu nàng ấy mở miệng, thể vãn hồi.

      "Đợi chút." lúc Tuyết Lê cảm thấy còn cơ hội, Mộc Ly đột nhiên lên tiếng gọi nàng ấy lại.

      Con ngươi sáng lên, nước mắt như trân châu treo mặt, Tuyết Lê mừng rỡ quay đầu lại nhìn Mộc Ly. Mộc Ly chỉ mặn nhạt nở nụ cười, gương mặt khuynh thành tuyệt thế khiến Tuyết Lê hiểu.

      Có chút đành chịu, có chút rối rắm.

      Tim cứng ngắc, nàng cho rằng, có lẽ, nàng ấy có thể tha thứ cho nàng.

      Cười nhạt, giữa đôi lông mày thanh tú loáng thoáng bất đắc dĩ, Mộc Ly vuốt ve chiếc nhẫn tay, hề do dự giao cho Tuyết Lê, giọng phảng phất như những hạt mưa bụi truyền đến: "Cái này cho ngươi, vốn là phụ thân giao cho ta, nghĩ đến ta cũng dùng tới. Ta và ngươi từng là bằng hữu của nhau, nếu có thể ngươi cầm nó rời , đến lúc đó tự khắc có người bảo vệ ngươi đời bình an."

      xong, Mộc Ly cười yếu ớt Tuyết Lê kinh ngạc, tròng mắt sâu như biển hoàn toàn khiến người ta thấy tại nàng nghĩ gì, hai ngón tay mảnh khảnh nhịp điệu gõ giường, mỗi lần gõ trong mật thất yên tĩnh cũng làm cho người ta cảm giác phần tịch mịch đến tận xương.

      Hai bàn tay Tuyết Lê nắm chặt chiếc nhẫn, hoa văn màu xanh biếc bóng loáng nhẫn chứng tỏ chủ nhân của nó nhất định là thường xuyên vuốt nó, hôm nay lại đến tay mình. Tuyết Lê có chút kinh ngạc.

      Chân mày vẫn rối rắm hơi buông lỏng, sau khi buông lỏng lại càng thêm rối rắm.

      "Ly, ngươi chịu tha thứ cho ta, việc gì phải tự làm khổ mình như vậy? Vì sao để cho ta tự sinh tự diệt?" Đến lúc này, Tuyết Lê ngược lại dừng khóc, dù sao nàng cũng phải là người hay ngại ngùng.

      Mộc Ly cười nhạt, từ chối cho ý kiến.

      Đột nhiên, Tuyết Lê khuỵa chân xuống, quỳ trước mặt Mộc Ly. Mộc Ly cũng ngăn cản, nàng cúi đầu, chỉ là ánh mắt kia có chút nhàn nhạt đau thương, ý nghĩa của lần cúi đầu này, chung quy chỉ có người trong cuộc mới biết .

      Chương 219: Phản bội chính là phản bội

      Mỗi ngày ba lượt trừ thời gian cố định có bất kỳ người nào khác tới đây, do vậy cửa đá cũng nhúc nhích, hôm nay. . . . . .

      Nhíu mày, Mộc Ly tiếp tục nhắm hai mắt giả vờ ngủ, hề hiếu kỳ người đến là ai.

      Tiếng bước chân nhàng linh hoạt vang lên, bóng dáng nhắn từ cửa đá ra, người tới nhíu chặt mày, ánh mắt rối rắm ảo não nhìn người ngủ giường, đôi môi hồng hào trong nháy mắt tái nhợt.

      Mộc Ly hơi ngẩng đầu đối diện người được cử đến, nhưng nàng ngay cả lông mi cũng lười nhướng lên, nàng vẫn im lặng ngủ, hơi thở như có như , dường như có thể ngừng lại bất cứ lúc nào.

      "Ly. . . Ly . . . . ." Người tới run rẩy môi, ức chế được giọng tiếng.

      Mộc Ly nhíu mày, mắt phượng híp lại tạo thành khe hở, nàng miễn cưỡng nhìn người tới cái, lạnh nhạt : "Có việc gì thế?"

      Giọng kia, lạnh nhạt ngay cả người xa lạ cũng bằng, giống như họ chưa từng quen biết.

      "Ta. . . . . ." Đôi môi tái nhợt giựt giựt, toàn thân Tuyết Lê run rẩy ngừng, cơ thể mảnh khảnh như cây ngô đồng trong gió: " có. . . Chuyện. . . . . ."

      Cuối cùng, nàng chỉ nhàng thốt ra hai chữ, lúc này, có lẽ mặc kệ gì cũng chỉ là dư thừa.

      "Nếu còn chuyện gì, vậy ." Mộc Ly nhắm mắt lại, để ý tới nàng ta nữa.

      Tuyết Lê giật mình, đôi mắt to sáng trong ảm đạm, hai chân vẫn nhúc nhích.

      Khóe miệng Mộc Ly khẽ nhếch, nàng nhắm mắt giờ vờ ngủ, đối với Tuyết Lê đứng bất động trước mặt làm như thấy. . . . . .

      Đứng rất lâu, cho đến khi tiếng hít thở đều đều của nữ nhân giường truyền đến, Tuyết Lê vẫn đứng thẳng, vẻ mặt kia, có quật cường có ảo não, càng nhiều hơn là hối hận.

      Ánh tà dương ngã về tây, thời gian như nước chảy, mấy ngày thời gian thoáng cái qua, mau đến mức làm cho người ta bắt được bất kì dấu vết nào.

      Chiều hôm đó, Mộc Ly tựa như thường ngày ngủ vùi ở giường, mà bóng dáng nhắn ba ngày nay vẫn quật cường đứng trong mật thất tối om huơ tay thấy, như bức tượng điêu khắc bất động.

      " cần cầu xin tha thứ của ta, ta chưa bao giờ trách ngươi, mặc kệ ngươi có lý do gì, cũng đừng để ta tha thứ." Bất lực thở dài, Mộc Ly mở mắt ra, tròng mắt lạnh nhạt cảm xúc nhìn người trước mắt.
      Chương 220: phải người qua đường chính là kẻ địch

      Đối với nàng mà , mặc kệ vì lý do gì, phản bội chính là phản bội, cho dù chỉ là giây bị phản bội cũng đáng được Mộc Ly nàng tha thứ.

      Làm cũng làm rồi, tội gì còn cầu xin tha thứ?

      Như vậy chỉ làm nàng coi thường nàng ta hơn mà thôi.

      ra, Mộc Ly thế nào trách Tuyết Lê được, dù sao mỗi người đều có lập trường của riêng mình, tựa như lúc Mộc Ly từng là cảnh sát hình , cũng làm gián điệp, cho nên tự nhiên có thể đoán ra lời tiếp theo của đối phương. Chẳng qua muốn nàng tiếp nhận lại Tuyết Lê, là chuyện thể nào.

      Ba ngày rồi, Tuyết Lê mỗi ngày đều chỉ biết đứng như tượng, nàng phiền, nhưng Mộc Ly vẫn cảm thấy chướng mắt.

      Cơ thể cứng ngắc giật giật, Tuyết Lê ngẩn ra, đôi mắt vốn ảm đạm nghe tiếng Mộc Ly liền tỏa sáng, rồi khi nàng dứt lời lại tối tăm tiếp. Ngay sau đó, Tuyết Lê nở nụ cười chua chát.

      "Tuy rằng ta muốn tới đây để cầu xin ngươi tha thứ, nhưng ta cũng biết lấy tính cách của ngươi chắc chắn thể, mặc kệ ngươi tha thứ hay , ta chỉ muốn giống như trước kia đứng ở bên cạnh ngươi. . . . . ."

      Càng về sau, giọng Tuyết Lê càng ngày càng nhạt càng ngày càng , như tiếng muỗi kêu.

      Mộc Ly nhìn Tuyết Lê cúi thấp đầu, khóe môi quyến rũ cười nhạt, nụ cười này, khỏi giễu cợt: " nghĩ tới ngươi lại hiểu ta đến vậy, chỉ là. . . . . ." Dừng chút, Mộc Ly tiếp tục : "Nếu như ngươi biết, như vậy cũng có thể , đời này, ta với ngươi chỉ có giống như người đường lướt qua nhau, Tiểu Tuyết, ta phải trách ngươi, mỗi người có mỗi người lập trường riêng mình. Tuy ta trách ngươi, nhưng cũng thể tiếp nhận người từng phản bội ta."

      Chân mày nhíu chặt, Mộc Ly nhìn thẳng Tuyết Lê cứng ngắc như đá, ánh mắt kia lần đầu tiên hoàn toàn phơi bày tất cả mọi cảm xúc, bước lảo Tuyết Lê lảo đảo quay ngược lại hai bước, trong ánh mắt chảy ra dòng nước.

      Cuối cùng, Mộc Ly liếc cái, bất đắc dĩ khoát tay : "Ngươi , khi gặp lại chúng ta phải người qua đường chính là kẻ địch."

      "Ly. . . Ly. . . . . ." Giọng nghẹn ngào, vành mắt đỏ ửng, Tuyết Lê cố nuốt nước mắt vào trong, khó khăn cất bước .
      Chương 221: Tận cùng của nỗi đau
      Cuối cùng, Tuyết Lê nhìn Mộc Ly bình tĩnh, giọng nghẹn ngào gọi thêm lần nữa: "Ly Ly. . . . . ."

      Dung nhan tuyệt thế đứng quay lưng về phía Tuyết Lê, làm cho người ta nhìn ra chút cảm xúc nào, cuối cùng Mộc Ly vung tay lên, bất đắc dĩ vẫy vẫy.

      Tuyết Lê hiểu những lời này của Mộc Ly, dám rất hiểu, nhưng tối thiểu vẫn hiểu được ít.

      Vì vậy Tuyết Lê biết, nếu nàng ấy mở miệng, thể vãn hồi.

      "Đợi chút." lúc Tuyết Lê cảm thấy còn cơ hội, Mộc Ly đột nhiên lên tiếng gọi nàng ấy lại.

      Con ngươi sáng lên, nước mắt như trân châu treo mặt, Tuyết Lê mừng rỡ quay đầu lại nhìn Mộc Ly. Mộc Ly chỉ mặn nhạt nở nụ cười, gương mặt khuynh thành tuyệt thế khiến Tuyết Lê hiểu.

      Có chút đành chịu, có chút rối rắm.

      Tim cứng ngắc, nàng cho rằng, có lẽ, nàng ấy có thể tha thứ cho nàng.

      Cười nhạt, giữa đôi lông mày thanh tú loáng thoáng bất đắc dĩ, Mộc Ly vuốt ve chiếc nhẫn tay, hề do dự giao cho Tuyết Lê, giọng phảng phất như những hạt mưa bụi truyền đến: "Cái này cho ngươi, vốn là phụ thân giao cho ta, nghĩ đến ta cũng dùng tới. Ta và ngươi từng là bằng hữu của nhau, nếu có thể ngươi cầm nó rời , đến lúc đó tự khắc có người bảo vệ ngươi đời bình an."

      xong, Mộc Ly cười yếu ớt Tuyết Lê kinh ngạc, tròng mắt sâu như biển hoàn toàn khiến người ta thấy tại nàng nghĩ gì, hai ngón tay mảnh khảnh nhịp điệu gõ giường, mỗi lần gõ trong mật thất yên tĩnh cũng làm cho người ta cảm giác phần tịch mịch đến tận xương.

      Hai bàn tay Tuyết Lê nắm chặt chiếc nhẫn, hoa văn màu xanh biếc bóng loáng nhẫn chứng tỏ chủ nhân của nó nhất định là thường xuyên vuốt nó, hôm nay lại đến tay mình. Tuyết Lê có chút kinh ngạc.

      Chân mày vẫn rối rắm hơi buông lỏng, sau khi buông lỏng lại càng thêm rối rắm.

      "Ly, ngươi chịu tha thứ cho ta, việc gì phải tự làm khổ mình như vậy? Vì sao để cho ta tự sinh tự diệt?" Đến lúc này, Tuyết Lê ngược lại dừng khóc, dù sao nàng cũng phải là người hay ngại ngùng.

      Mộc Ly cười nhạt, từ chối cho ý kiến.

      Đột nhiên, Tuyết Lê khuỵa chân xuống, quỳ trước mặt Mộc Ly. Mộc Ly cũng ngăn cản, nàng cúi đầu, chỉ là ánh mắt kia có chút nhàn nhạt đau thương, ý nghĩa của lần cúi đầu này, chung quy chỉ có người trong cuộc mới biết .


      Chương 222: Dốc hết sinh mạng

      "Có chuyện gì cần Tuyết Lê giúp, Tuyết Lê nhất định dốc hết sinh mạng." Quỳ thẳng, Tuyết Lê ngẩng đầu, ánh mắt trong trẻo nhìn người trước mặt, ánh mắt kia quật cường hòa cùng quyết tuyệt.

      Nếu như có lỗi với nàng ấy, cầu xin tha thứ, chỉ cầu bồi thường.

      Thở dài tiếng, Mộc Ly cúi đầu, ngón tay nhắn xoa xoa mu bàn tay mình, nàng nhìn chằm chằm Tuyết Lê, con ngươi sáng chói như lưu ly thoáng qua chút toan tính, đưa tay, hai cái tay đồng thời vội vàng nâng Tuyết Lê dậy, lòng bàn tay dùng lực kéo. Tuyết Lê bị Mộc Ly lôi lảo đảo cái, theo quán tính kéo luôn Mộc Ly ngã xuống. Mộc Ly bị Tuyết Lê đè càng thêm vô lực, kết quả hai người lăn vài vòng mặt đất.

      Lo lắng, Tuyết Lê dựa vào bản năng muốn ổn định người mình, tay bị Mộc Ly kéo thể hoạt động, dường như bị cái gì đó đâm trúng, trong hoảng hốt, nhìn ánh sáng lạnh lóe lên trong mắt Mộc Ly, theo nàng đồng thời ngã xuống.

      "Tiểu Tuyết, ngươi sao chứ?" Xoay người cái, ngay lúc Tuyết Lê chưa kịp phản ứng, lưng của nàng đưa về phía cửa mật thất, sắc mặt cực kỳ tái nhợt, nắm Tuyết Lê, hai bàn tay Mộc Ly bám chặt vào ống tay áo rộng thùng thình, trong nháy mắt để xuống.

      " có. . . có việc gì." Tuyết Lê chống lại ánh mắt Mộc Ly lo lắng mấp máy môi, sau đó thu hồi tay, được tự nhiên cười trêu : "Ngươi đè nặng như thế, có lẽ có chuyện gì rồi."

      Mộc Ly nhếch môi, gương mặt tuyệt mỹ cười như cười.

      "Ta có sức, ngươi đỡ ta lên ." Chậm rãi từ người Tuyết Lê di chuyển, thân thể Mộc Ly mềm mại vô lực.

      thể , thuốc này của Tả Thương mạnh, chỉ động có hai ba cái, toàn thân nàng mệt lả, Mộc Ly nhịn được hỏi thăm mấy lần tổ tông Tả Thương Tà trong lòng.

      "Vậy. . . Được. . . . . ." Lòng bàn tay run rẩy, Tuyết Lê duỗi thẳng hai chân đứng dậy, nàng cẩn thận đỡ Mộc Ly lên giường, đôi môi hồng hào còn chút máu.

      Nặng nề thở ra hơi, trán rịn mồ hôi, Mộc Ly tìm vị trí thoải mái ở giường ngồi xuống, đợi Tuyết Lê gì, nàng mở miệng trước: "Tiểu Tuyết, ta rồi, ta và ngươi từng là bằng hữu, cần làm quá mức vì ta. Ta hi vọng tương lai ngươi quá mức khó khan nên mới đưa vật của phụ thân cho ngươi. Hơn nữa, ta giữ lại cũng cần xài tới, đưa cho ngươi cũng hợp ý của mình, chẳng qua. . . . . ." Dừng chút, hai mắt Mộc Ly lóe sáng, nàng nhìn Tuyết Lê sâu xa, tiếp tục cẩn thận : "Ngươi cứ sử dụng nó, nhưng cũng đừng phụ tấm lòng của ta."








      Last edited: 27/3/16

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 223: Mờ mịt và tuyệt vọng

      Câu sau cùng, giọng Mộc Ly vô cùng thấp, ngay cả ngữ điệu cũng mang theo thận trọng.

      Sắc mặt Tuyết Lê vốn hồng hào, trong nháy mắt trắng bệt, nàng giọng trả lời: “ Tuyết Lê nhất định sử dụng tốt.”

      Mộc Ly cười cười, vẻ tiều tụy khuôn mặt tái nhợt, nàng khoát tay áo ý bảo Tuyết Lê ra ngoài.

      Tuyết Lê nhìn nàng cái sâu, gì thêm, xoay người tới cuối mật thất, trước khi ra cửa, thanh nhàng, tựa như từ ngoài ngàn dặm truyền tới bên tai của mình: “ Chỉ mong cuộc đời này ta và ngươi gặp nhau, bảo trọng.”

      Bước chân dừng chút, bàn tay Tuyết Lê trong ống tay áo rộng thùng thình vô ý thức nắm chặt, lúc mới vừa ngã xuống Mộc Ly nhét vật gì đó vào tay nàng.

      Đừng thấy mật thất này kín kẽ hở, ra mỗi khắc đều bị người theo dõi, điểm này, Tuyết Lê ràng. Mộc Ly là đặc công ở thế kỉ 21 tiếp nhận kiến thức 5000 năm Trung Hoa, bằng trực giác nhạy cảm của nàng, sao có thể biết chứ.

      Ánh mắt Mộc Ly vẫn rời khỏi Tuyết Lê lúc nàng ta xoay người bước , nàng thấy ràng mọi hành động của Tuyết Lê, ngoại trừ vẻ mặt hơi sửng sốt, cũng có bất kỳ cử động nào. Chẳng qua ánh mắt nàng sắc bén lạnh lẽo, cho nên Tuyết Lê có lẽ cũg cảm được, nhưng vẫn hiểu có ác ý gì ở đây.

      Cho đến khi tiếng đóng cửa nặng nề truyền đến, Mộc Ly mới hạ mắt, trong lòng thở dài : Mộc Ly ơi Mộc Ly, khi nào ngươi cũng trở nên biết đóng kịch như vậy rồi.

      Trong lòng chua xót, Mộc Ly ngửa đầu nhìn tảng đá đen thui phía , nháy mắt hai cái, nháy thêm cái nữa nước mắt tuôn ra..........

      Nào có tiêu sái như thế đâu, chỉ có tự mình biết, nàng ra chẳng vui vẻ gì, nếu giờ phút này sao cảm giác trống rỗng lẫn mờ mịt chứ?

      Giống như người bị lạc trong sa mạc, thấy được hi vọng, phía trước mảnh mờ mịt, tịch, sợ hãi uy hiếp mình, mặc kệ ngươi thoát sợ hãi chẳng biết từ đâu này, cuối cùng dần dần biến thành tuyệt vọng.

      Trong bóng tối, nữ tử hơi ngửa đầu, giọt nước mắt từ khóe mắt tách ra, giống như ngôi sao xuyên qua con ngươi, mờ mịt mà tuyệt vọng.


      Chương 224: Đầu mùa xuân tuyển tú

      Thừa ân tháng giêng năm thứ tư, triều đình nước Phượng Lâu trải qua lần thay máu, đầu tiên là tra ra Tô quý phi cấu kết với nam tử ngoại bang. Sau khi chứng Tô quý phi bất trinh với gian phu dối mang Long thai, cuối cùng bị hoàng thượng hạ chỉ nhốt vào thiên lao.

      Tiếp theo, toàn bộ ám vệ Hoàng đế Vũ Tiêu Nhiên bắt đầu hành động, người trong kinh đô mật tấu tra ra đương triều quốc trượng phụ thân của Tô quý phi liên kết với nửa số quan viên trọng thần mưu đồ tạo phản. Sau khi bị phát ý đồ bức vua thoái vị, ám vệ được hoàng thượng bố trí trước đó lưới bắt hết.

      Thuận thế, Hoàng đế mạnh mẽ thu hồi quyền lực chánh trị trong tay người ngoài, luân phiên thay đổi chức vị quan trọng trong triều càng thêm giọt nước lọt.

      Từ đó, bộ tộc Tô thị huy hoàng mới chính thức đặt dấu châm shết.

      Đầu xuân hoa mai nở rộ, trong ngự hoa viên Vũ Tiêu Nhiên mặc bọ trường bào màu đen, môi mỏng mím chặt, đôi con ngươi sao lạnh trong đêm đông nhìn xa xăm, bên trong lóe ra mờ mịt cùng mê mẫn như có chuyện gì đó nghĩ ra khiến cảm thấy khó khắn, nhưng thoáng qua rồi biến mất. Khi ngươi nhìn lại chỉ có thể nhìn thấy tròng mắt đen láy tựa như vũ trụ vô tận.

      Phía sau , hai vị tuyệt sắc đứng thẳng, thanh y Huyền Thanh và hắc y gương mặt ngàn năm băng sơn đổi Trần Tuyết, mà đứng xa nhất là gương mặt đầy nếp nhăn, người này chính là Cao công công.

      “ Ngươi xem, nàng đâu đây?” Môi cong lên, Vũ Tiêu Nhiên thu hồi ánh mắt phía chân trời, mặt biểu cảm nhìn hoa mai đua nhau khoe sắc, mà lời , vừa như hỏi mình vừa như hỏi hai người phía sau lưng.

      Dường như cũng đợi ai trả lời .

      Huyền Thanh và Trần Tuyệt liếc mắt nhìn nhau trao đổi, vẻ mặt Huyền Thanh thản nhiên, chút để ý, : “ Nếu nàng muốn chạy trốn, ngươi cần gì nắm thả? Lại , dầu mùa xuân phải tuyển tú, đến lúc đó thiếu gì mỹ nữ chứ?”

      “ Vậy sao?” Môi mỏng nhếch lên, Vũ Tiêu Nhiên quay người lại, trường bào màu đen vẽ đường cong hoàn mỹ ở giữa trung, cười như cười quét mắt về phía Trần Tuyệt. Người sau khi bị nhìn ngẩn ra, trái tim càng thêm chịu khống chế đập lộn xộn. Cuối cùng chỉ có thể tiếp tục giả vờ giống như biết gì.

      Chương 225: Kết cục 1

      Cuối cùng, ánh mắt Vũ Tiêu Nhiên dừng lại gương mặt tuyệt thế của Huyền Thanh: “ Đúng vậy, đầu mùa xuân phải tuyển tú.”

      Lời này của , tựa hồ có ý vị tiếp nhận, Huyền Thanh trong lòng vui mừng, muốn tiếp lại bị Vũ Tiêu Nhiên cắt đứt: “ Đến lúc đó, cho các ngươi chọn vài người, được ?”

      Nghe xong, sắc mặt Huyền Thanh trắng thêm hai phần, Trần Tuyệt vẫn lạnh lùng lời.

      “ Các ngươi , có tốt ?” Khuôn mặt như đao khắc tràn đầy vui vẻ, vô hại điềm đạm. Giọng Vũ Tiêu Nhiên rất , có thể coi là tương đối dịu dàng, nhưng nghe vào trong lỗ tai hai người, lại vô cùng thoải mái.

      Nụ cười kia càng làm cho bọn họ cảm thấy so với trực tiếp cầm đao làm thịt bọn họ còn kinh khủng hơn.

      Trần Tuyệt nghĩ, sư đệ này của , nổi giận kinh khủng, cười càng dịu dàng càng vô hại mới càng kinh khủng, nhớ tói, lâu thấy ( VTN) cười như thế rồi.

      Mà Huyền Thanh càng sợ hãi hơn, muốn chọn cho ? Thôi cứ cầm đao kết liễu , nếu tiểu sư muội nghe thấy tin tức này chút do dự chém , dù sao cũng là chết. Suy nghĩ chút Huyền Thanh liền nở nụ cười sáng rỡ: “ Sư đệ, đệ xem tại thời cuộc vững chắc mà thực quyền cũng toàn bộ ở tay đệ, chuyện còn dư lại đệ có thể tự mình giải quyết, nơi nay cần ta góp sức nữa, ta nghĩ ta cần phải trở về.”

      thể chống lại thánh chỉ hoàng đế, trốn vẫn được chứ nhỉ? Dù sao giang sơn này là của Vũ gia , dù sao cũng khong còn chuyện gì cần .

      Ngầng đầu liếc mắt nhìn Vũ Tiêu Nhiên cười ngớt và Huyền Thanh mang bộ mắt hả hê, Trần Tuyệt, rất khí phách : “ Ta cũng cần phải trở về.”

      Lời này phải câu hỏi, mà là câu trần thuật, nếu Trần Tuyệt muốn , ai có thể cản được ?

      Mấp máy môi, Vũ Tiêu Nhiên vẫn treo nụ cười dịu dàng mặt như trước, quét mắt qua Huyền Thanh, cuối cùng dừng lại chỗ Trần Tuyệt. Sau đó, như có chuyện gì xảy ra cười : “ Được, các ngươi muốn cứ .”

      cách thoải mái, giống như ........, hôm nay thời tiết tốt.

      càng thoải mái, Huyền Thanh và Trần Tuyệt càng thêm cảm thấy ổn, nhưng biết bất thường chỗ nào. Dù sao các ngươi đòi , người ta cũng từ chối để cho các ngươi , như vậy vẫn chưa được sao?

      Trực giác, Huyền Thanh và Trần Tuyệt liếc nhau, đều thấy được lo lắng trong mắt đối phương.

      Chương 226: Kết cục 2

      “ Thế nào?” Đợi lát, Vũ Tiêu Nhiên nhìn hai người đứng ở trước mặt, mắt phượng hẹp dài thoáng qua mỉa mai, dung nhan như dao khắc nhợt nhạt còn kiên nhẫn tiếp: “ phải muốn sao? Tại sao còn chưa ?”

      Lời này, có đuổi khuynh hướng người.

      Nhưng Huyền Thanh và Trần Tuyệt đều biết, bây giờ nếu bỏ , chỉ sợ sau này đừng mong có thể sống ổn thỏa qua ngày. Vì vậy hai người đều bất động, dùng ánh mắt trừng .

      , điều kiện gì.” Thở dài cái, Huyền Thanh rất có cốt khí cuối cùng thỏa hiệp.

      Dĩ nhiên, trừ thỏa hiệp còn đường nào có thể , vì vậy ánh mắt Trần Tuyệt lạnh lẽo chỉ liếc cái rồi trở về mặt Vũ Tiêu Nhiên.

      Nghe được câu đó Huyền Thanh, Vũ Tiêu Nhiên cười, lòng cười, nụ cười phát ra từ nội tâm. Sau khi cười xong, nhận thấy còn chưa đủ, vì vậy Vũ Tiêu Nhiên lại nhìn về phía Trần Tuyệt, gương mặt băng sơn ngàn năm dưới cái dòm soi mói của Vũ Tiêu Nhiên được tự nhiên, cuối cùng hơi gật đầu coi như đồng ý.

      Lấy được đáp án hài lòng, Vũ Tiêu Nhiên chỉ bí hiểm liếc hai người cái, tiếp theo môi mỏng nâng lên cười lạnh: “ Các ngươi gạt ta làm cái gì tự mình biết , ta cũng muốn truy cứu nữa. Mặc dù hết thảy là vì đai cục vì ta, nhưng ta lại muốn vì bất cứ chuyện gì mà tổn hại tới nàng. Đây là điều kiện của ta ------“ tới chỗ này, mặt Vũ Tiêu Nhiên xuất nụ cười ấm áp yếu ớt: “ Dẫn ta tìm nàng.”

      xong, đợi hai người từ Huyền Thanh và Trần Tuyệt từ trong cơn chấn kinh phục hồi tinh thần lại, Vũ Tiêu Nhiên tiếp tục : “ Ta để cho các ngươi mang ta tìm nàng cũng phải là ta tìm được nàng, ta chỉ muốn lãng phí thời gian mà thôi!”

      Bởi vì ta muốn mau sớm tìm được nàng, Vũ Tiêu Nhiên hơi ngước đầu, mắt phượng hẹp dài thoáng qua ít đau thương cuối cùng.

      ra --------- ngươi cũng biết?!!!” mặt Huyền Thanh rất ràng viết lên hai chữ khiếp sợ, trợn to mắt thể tin nhìn Vũ Tiêu Nhiên, vốn cho rằng gạt là có thể tiến hành tất cả, lại nghĩ rằng biết rồi, hơn nữa còn trắng trợn bị phơi bày ra như vậy.

      Chương 227: Kết cục 3

      “ Ngươi cho rằng đây là địa bàn của ai?” Vũ Tiêu Nhiên cười lạnh hỏi ngược lại, đừng quên đây là địa bàn của . Cho dù lúc ấy bị mê hoặc có thể biết, nhưng sau đó suy nghĩ chút chắc chắn có sơ hở. Tuy thích ngôi vị hoàng đế này, nhưng làm phải chịu trách nhiệm, vì vậy tất cả cũng coi như dưới ngầm đồng ý của mà tiến hành.

      “ Ta cho là ngươi biết.” Giống như vô ý thức thốt lên câu, Huyền Thanh nhếch đôi môi hơi tái nhợt, mình sắp đặt mọi thứ, lại nghĩ rằng vẫn còn người thông minh ở phía sau.

      Trần Tuyệt kinh ngạc, dù sao chuyện này cũng có phần, khiến khi nhìn thấy người sư đệ này có chút được tự nhiên. tại biết Vũ Tiêu Nhiên phát ra, ngược lại cảm thấy rất nhõm.

      như vậy, ngươi cũng biết giao dịch giữa ta và Lam Nguyệt công chúa?” Gương mặt trải qua khiếp sợ ban đầu giờ khôi phục thần sắc. Giờ khắc này Huyền Thanh nhìn Vũ Tiêu Nhiên đầy mong chờ, hy vọng vị quân chủ nọ cần thông minh như vậy.

      Vũ Tiêu Như cười lạnh, môi mỏng nhếch lên, hết sức tà mị hỏi ngược lại: “ Ngươi là chuyện kêu Lam Nguyệt công chúa dịch dung thành bộ dạng của Ly nhi sao? Hay cố ý tìm người bắt cóc Ly nhi? Hay việc lấy Phù Sinh tay ngươi ---------“

      Nghe đến đó, Huyền Thanh chịu nổi nữa, phần sau Vũ Tiêu Nhiên cái gì Huyền Thanh cũng chẳng quan tâm, chỉ biết, quá thất bại, thất bại vốn cho rằng kế hoach chế vào đâu được, nhưng ngờ mình chẳng qua là con tép rêu trong mắt người ta. nghĩ, thực chỉ thích hợp làm ngọc diện thần y của .

      Giờ đây mặt Huyền Thanh tràn đầy tuyệt vọng, Trần Tuyệt nhịn cười tới vỗ vỗ bờ vai ra vẻ khích lệ.

      Vũ Tiêu Nhiên mím môi , ngẩng đầu nhìn bầu trời, con Hắc Ưng hình thể khổng lồ chiếm cứ ở Ngự Hoa Viên, mắt pượng hẹp dài lóe lên cái. Vũ Tiêu Nhiên tung người như đại bàng giương cánh bay vọt tới bên cạnh nó, chứng kiến dưới chân Hắc Ưng cột mảnh vải, Vũ Tiêu Nhiên chút do dự bắt lấy Hắc Ưng.

      Lấy mảnh vải xuống mở ra đọc, vết máu ngưng kết viết lên hai câu khiến Vũ Tiêu Nhiên khiếp sợ lẫn giận dữ.

      Miếng vải này do Mộc Ly đưa Tuyết Lê mang cho Vũ Tiêu Nhiên phía chỉ viết chuyện cộng thêm bốn chữ.

      Chuyện thứ nhất, Mộc Ly Vũ Bùi Nhiên có thể còn sống, hơn nữa ở bên cạnh Hoàng thái hậu giữ chức thái giám dùng tên giả là ‘ Hoàng Bùi’. Tiếp theo, Mộc Ly chr gửi cho Vũ Tiêu Nhiên câu, lại đủ khiến Vũ Tiêu Nhiên tức giận thậm chí nổi điên.

      Chương 228: Kết cục 4

      “ Đáng chết!!!” Hung hăng khẽ nguyền rủa tiếng, Vũ Tiêu Nhiên nắm chặt mảnh vải trong tay, khuôn mặt như đao khắc vô cùng tức giận và khủng hoảng.

      Nhất sa nhất thế giới, nhất thảo nhất thiên đường ------------ phía Mộc Ly dùng máu viết mấy chữ.

      Rắm chó chứ nhất sa nhất thế giới, nhất thảo nhất thiên đường, Vũ Tiêu Nhiên nhịn được tức giận mắng. Nêu tại Mộc Ly ở trước mặt, thể cam đoan có thể nhào lên bóp cổ nàng để cho nàng thu hồi những lời này hay .

      “ Thế nào?” ràng tức giận như vậy, coi như Trần Tuyệt và Huyền Thanh là người chết cũng nên phát ra.

      “ Nàng rồi!” Lạnh lùng thốt lên ba chữ, con ngươi Vũ Tiêu Nhiên tuyệt tình nhịn được hung hăng trừng mắt hai đầu sỏ gây nên.

      Huyền Thanh bĩu môi, chút để ý : “ Có muốn phái binh tìm ?”

      “ Phái binh?” Từ trong kẽ răng nặn ra hai chữ, tròng mắt Vũ Tiêu Nhiên đen kịt: “ TRẫm muốn đích thân tìm!”

      tự mình tìm nữ nhân kia có năng lực trở về sao? tự mình tìm có thể yên tâm sao?

      “ Ai trông coi chỗ này?” Trần Tuyệt kinh ngạc, lạnh lùng phun ra bốn chữ, mặc dù, hắ rất đồng ý sư đệ tự mình tìm.

      “ Các ngươi trông.” Vũ Tiêu Nhiên lấy miếng vải chân Hắc Ưng xuống mở ra cho hai người nhìn. Sau khi xem qua Huyền Thanh và Trần Tuyệt đồng thời trao đổi ánh mắt thể tưởng tượng nổi, tiếp theo vì số phận người nào đó mà lắc đầu ngừng.

      “ Tiểu Cao tử lấy bút mực ra!” Vũ Tiêu Nhiên quát lạnh tiếng.

      “ Dạ!”

      Thừa Ân tháng giêng năm thứ tư, Phượng Lân quốc lần nữa xảy ra kiên khiến quần thần khiếp sợ.

      Thừa Ân ngày mười bảy tháng giêng năm thứ tư. Vũ Tiêu Nhiên thoái vị chỉ để lại chiếu thư truyền ngôi rồi biến mất tăm.

      Truyền thuyết, nhiều năm sau có người nhìn thấy vị Hoàng đế ngắn ngủi trong lịch sử xuất cùng với nữ tử tuyệt mỹ và đứa bé ở biên giới.

      Truyền thuyết, những thứ kia chỉ là truyền thuyết mà thôi.
      Last edited: 27/3/16

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :