Chương 210: Tự luyến (tự bản thân quá mức)
Nam tử đến gần trong nháy mắt, Mộc Ly ngẩng đầu lên, nhìn chênh lệch chiều cao giữa hai người, nàng có thể khẳng định nam nhân này cao 1m88, bởi vì nàng chỉ đứng tới ngực .
Xuyên qua chiếc mặt nạ huyền thiết (bằng sắt màu đen), Mộc Ly trông thấy đôi mắt to, có thần, phía lông mi dài như cánh bướm, hơn nữa mắt hơi nhấp nháy, nhưng lại khiến Mộc Ly cảm thấy rất xinh đẹp, quyến rũ động lòng người, thấm thấu từ xương, là trời sanh như thế, chẳng phải giả tạo. Nếu phải do khoảng cách gần, Mộc Ly hoàn toàn thể quan sát kỹ được hai tròng mắt màu lam này.
Dưới lớp mặt nạ còn có thể nhìn thấy đôi môi mỏng đỏ au. . . . . .
Mộc Ly nhìn chăm chú hai mắt nam tử lâu, chân mày nàng nhàng dãn ra, đôi con ngươi như có điều suy nghĩ, nhưng cũng nghĩ ra thấy nó ở đâu, tuy nhiên nàng dám khẳng từng thấy qua.
Là hình cảnh, nên nàng vô cùng nhạy cảm, chỉ cần người từng gặp mặt Mộc Ly dám chắc ít nhiều có chút ấn tượng, dựa vào trực giác mẫn cảm này, vì vậy Mộc Ly cảm thấy rất quen mắt.
Tròng mắt của Vũ Tiêu Nhiên đen tuyền như hắc bảo thạch, Vô Ức màu xanh thẳm như nước, Phượng Lâm chứa đầy đào hoa. . . . . .
Nhưng Mộc Ly lại nhớ nàng cũng chưa từng gặp qua người nào có đôi mắt màu lam cả, nhưng hiểu sao, Mộc Ly vẫn cảm thấy nó rất quen thuộc, chỉ có điều trong lúc nhất thời nhớ ra rốt cuộc nhìn thấy ở đâu.
"Sao vậy? Bổn vương rất hấp dẫn phải ! Nhìn ngươi chuyên tâm ngắm như thế, Bổn vương rồi à?" Buột lại áo choàng giúp Mộc Ly, nam tử lại gần nàng, giọng thanh thúy dễ nghe mang theo hài hước, đủ để hai người bọn họ nghe.
"Ngươi tự luyến quá." Mộc Ly cười lạnh, mắt vẫn nhìn thẳng vào , mặt đỏ hơi thở gấp.
thể thừa nhận, người này rất tự luyến, rất tự đại rất cuồng vọng!
"Bổn vương rất tự tin với bản thân mình." Nam tử như vậy, nhưng hai mắt màu u lam xinh đẹp vẫn rời khỏi Mộc Ly, hơn nữa khoảng cách cũng càng ngày càng gần.
Chương 211: Ngươi dám bỏ thuốc ta
Tròng mắt lưu ly chợt lóe, đầu chấn động Mộc Ly ‘ầm’ tiếng nổ tung, bản năng muốn lui về phía sau, lại cảm thấy chẳng biết lúc nào bộ não bắt đầu hỗn loạn, hơn nữa còn rất mạnh mẽ, ngay cả thời gian chống cự Mộc Ly cũng có.
"Dám bỏ thuốc, ngươi quả hèn hạ vô sỉ hạ lưu bỉ ổi. . . . . ." Cuối cùng Mộc Ly chỉ nghe thấy mình cắn răng năng mạch lạc, sau đó nàng chịu nổi được sức công phá của thuốc, hai mắt nhắm lại ngất , thân thể ngã xuống trong nháy mắt, đúng lúc bị mang theo bộ nạ cười lười biếng đỡ lấy.
Mộc Ly hiểu nổi, nàng luôn đề phòng vậy mà vẫn bị trúng thuốc.
Thử hỏi, thuốc kia bôi lên áo choàng, vào da lặp tức biến đổi, làm sao nàng có thể phát chứ.
Nam tử tiếng động cười khẽ, môi mỏng đỏ tươi như máu, nâng lên đường cong nghiền ngẫm, con ngươi màu u lam nếu như ngươi nhìn kĩ, chắc chắn thấy trong chỗ sâu lóe lên ít hơi thở tà ác.
"Chuẩn bị ngựa, Bổn vương muốn ba ngày sau phải tới Nghiệp thành." (Nghiệp thành, Đô thành nước Thiên Diệu) mở miệng lần nữa, giọng nam tử nhàng, nhưng trong giọng điệu kia uy nghiêm và cảm giác bị áp bức cơ hồ khiến người ta thở được.
Chân trời, tà dương chiếu nghiêng, vòng nắng chiều xinh đẹp miễn cưỡng chiếu từ giữa trung xuống, những tia sáng màu quýt rực rỡ chiếu rọi phía chân trời.
chiếc xe ngựa rộng rãi, dưới mặt nạ huyền thiết, tròng mắt màu u lam của nam tử sao động, lười biếng nằm nghiêng, bình tĩnh nhìn chăm chú vào nữ tử đối diện tái nhợt nhưng lại có dung nhan tuyệt thế đủ khiến cho thiên địa cũng phải thất sắc, khóe miệng nở nụ cười như có như lại long trời lở đất.
Lông mi như cánh bướm nhàng run rẩy, Mộc Ly từ từ mở mắt ra, lặp tức ánh sáng chói mắt xâm nhập vào, Mộc Ly dung tay che lại, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, mềm như bông, ngay cả chút hơi sức cũng có.
"Tỉnh." thanh lười biếng, nhàn nhạt từ bên truyền đến.
Cánh tay mảnh khảnh để xuống, để mắt thích ứng với ánh sáng, Mộc Ly nhìn thẳng vào mắt nam tử, cười lạnh : "Ta vẫn luôn tỉnh."
"Ồ. . . . . ." Mang theo điểm nghi ngờ, nam tử đón nhận ánh mắt lạnh lẽo của Mộc Ly, lười nhác cười : " biết mỹ nhân dùng phương pháp nào để tỉnh? Chẳng lẽ là ở trong mộng."
Chương 212: Ngươi là Hoàng đế hay Vương gia
"Sai." Mộc Ly lần nữa cười lạnh: "Chỉ có loại người thực tế mới nằm mơ, ta tỉnh là bởi vì linh hồn ta cho tới bây giờ đều minh mẫn, giống những người khác chỉ toàn làm những chuyện khiến mình hối hận kịp."
"Tiểu mỹ nhân, ngươi nhắc nhở Bổn vương cái gì sao?" Giọng điệu nhàn nhạt cất lên, nghe vào tai vô cùng ưu nhã.
"Ngươi rất hiểu bản thân mình." Tiếng Mộc Ly cũng nhàn nhạt truyền đến, giống như kích động giống như bị đè nén, nàng biến hóa trong nháy mắt khiến Tả Thương Tà cảm thấy kinh ngạc lẫn thú vị.
"Thủ pháp hạ thuốc người ta là cao minh, ta vô cùng bội phục." Im lặng lúc, Mộc Ly nghĩ đến vấn đề mấu chốt.
Nguyên nhân khiến cơ thể nàng mềm nhũng như bông cần phải nhất định là do loại thuốc nào đó, ngoài trừ việc Mộc Ly bị trúng chiêu, nhưng ra nàng rất khâm phục , ít nhất có thể ngay lúc nàng đề phòng vẫn có thể đắc thủ, điểm này cũng đủ khiến Mộc Ly nể nan .
Nhưng lại trúng chiêu hết lần này tới lần khác, làm cho Mộc Ly cực kỳ khó chịu, rất lâu được gặp đối thủ như vậy rồi.
Từ khi bắt đầu vào ở trong hoàng cung, tinh thần nàng luôn sa sút, hôm nay ngay cả phần tư tỉnh táo vốn có cũng chẳng còn, khỏi khiến nàng buồn bực. . . . . .
"Có thể để cho mỹ nhân bội phục, Bổn vương vui mừng." Tả Thương Tà đắc ý cười ha ha, vuốt sợi tóc Mộc Ly, cầm lên nhúm đặt ở chóp mũi nhàng hít hà.
Mùi hương thanh mát len lỏi vào khoang mũi, cảm nhận bề mặt mềm mại, khiến tay Tả Thương Tà dừng lại lát, như có chút chịu bỏ ra, nhưng sau giây vẫn buông tay, mặc cho sợi tóc đen như mực từ ngón tay mình trượt xuống.
"Chúng ta đâu?" để ý tới câu khiến mình nổi da gà ‘tiểu mỹ nhân’, Mộc Ly nghiêng đầu muốn cùng so đo.
"Nghiệp thành." Tả Thương Tà miễn cưỡng bỏ lại mấy cái chữ, xoay người, trong khoảnh khắc dời từ phía tây sang phía đông xe ngựa.
Như vậy cũng tốt, dù sao Mộc Ly cũng muốn gần gũi với , Mộc Ly nghĩ thầm, rốt cuộc là ai?
Nghiệp thành là kinh đô nước Thiên Diệu, chẳng lẽ người này là hoàng thân quốc thích?
Nghĩ như vậy, Mộc Ly liền cất tiếng hỏi.
"Ngươi là Hoàng đế hay Vương gia?"
Chương 213: Nhuyễn Cốt Tán
phải Hoàng đế chính là Vương gia.
Nguyên nhân có hai, thứ nhất, nếu người này là Vương gia, vậy ít nhất điểm dám gây chuyện ở Đô thành Phượng Lân. Dù sao, để khơi mào cuộc chiến tranh của hai nước phải Vương gia có thể đảm đương nổi, trừ phi có đầy đủ tư cách khơi lên ‘quốc ’, hoặc là được cấp trao quyền, cũng có gì khác ngoài hai loại kết quả này.
Về phần thứ hai, là người dám công khai biểu chỉ có điều, nguyên nhân đó chính là tự xưng là ‘Bổn vương’ theo Mộc Ly biết, danh xưng này bình thường chỉ có vài Vương gia tự cao tự đại mới xưng như vậy, nhưng quy định danh xưng của nước Thiên Diệu, Mộc Ly biết, nàng vốn vô tâm với quốc ở thế giới kì lạ này, lại càng có hứng thú hỏi chút vấn đề nhàm chán ấy.
Dựa theo tính toán của mình, lại thêm cách làm việc của Tả Thương Tà, đáp án này cần cũng đủ hiểu rồi.
"Tiểu mỹ nhân rất có hứng thú biết?" Trầm ngâm chút, giọng Tả Thương Tà miễn cưỡng từ bên trong xe truyền thẳng tới đây.
Hai đầu lông mày nhíu lại, Mộc Ly ngẩng đầu lên, cười nhạt : " cần, ta muốn biết nữa rồi."
Điều muốn biết cũng biết, dĩ nhiên cần phải hỏi lại nữa.
Mặc dù rất muốn hỏi tại sao, đáp án này Tả Thương Tà vẫn đoán ra, nhưng lại nhịn được hỏi câu: "Tại sao?"
"Vậy ta hỏi ngươi tại sao bỏ thuốc người ta?" Mộc Ly mặt lạnh, tuy rằng điệu hoàn toàn mềm mại mất sức, nhưng ý lạnh trong con ngươi lại khóa chặt Tả Thương Tà.
"Nguyên nhân rất đơn giản." Thản nhiên khoát tay chặn lại, thân thể cường tráng của Tả Thương Tà giống như xương nghiêng dựa vào tấm đệm giường, môi mỏng mấp máy, nâng lên độ cong vui vẻ: "Bởi vì ngươi có chút bản lãnh, mà Bổn vương muốn gây ra phiền toái, dứt khoát hạ ít thuốc lên người ngươi."
"Ngươi bỏ cái gì?" Mộc Ly theo lời của khắc ngừng hỏi.
"Nhuyễn Cốt Tán." Tả Thương Tà cũng dối gạt nàng, thuốc này vốn là do hạ, về phần hạ bằng cách nào, cho nàng biết cũng sao.
"Hạ thế nào?" Mộc Ly hỏi nữa, tròng mắt như lưu ly thoáng qua tia sáng kỳ dị, cái này chính là vấn đề mấu chốt, nàng luôn nghĩ ra hạ bằng cách nào.
"Ưm. . . . . ." Trầm tư chút, Tả Thương Tà quyết cự tuyệt đáp án cho Mộc Ly biết: "Ngươi nhảm nhiều quá."
Chương 214: Phản bội 1
"Ngươi muốn cũng cần lấy cái cớ tệ như vậy." Mộc Ly bĩu môi, khinh thường lý do thoái thác của Tả Thương Tà.
"Ngươi có thể cho Bổn vương tại sao ngươi muốn biết ?" Tả Thương Tà vẫn chưa từ bỏ ý định muốn biết đáp án kia.
Câu hỏi của Mộc Ly, còn chưa trả lời, cho nên nàng tự động bỏ cuộc muốn biết.
Điểm này khiến trong lòng Tả Thương Tà rất thoải mái, ràng biết đáp áp, lại cứ muốn nghe được từ chính miệng người khác mới cam tâm.
Đôi mắt sáng chói như lưu ly nhấp nháy, Mộc Ly thử thăm dò hỏi: "Vậy chúng ta trao đổi đáp án?"
"Được." Khóe miệng cong cong, Tả Thương Tà chút suy nghĩ đồng ý lời đề nghị của Mộc Ly.
ra biết, đáp án này đối với và nàng đều quan trọng, bởi vì trong lòng cả hai cũng hiểu , làm như vậy vẫn ai bị thiệt thòi hoặc mắc nợ đối phương, chỉ cho rằng đây là chuyện nhàm chán dùng để tiêu khiển quãng đường dài đằng đẵng này.
"Cầm bút tới chúng ta viết lên giấy." Mộc Ly nhàn nhạt đề nghị, nhìn như chút để ý, kì thực lại thận trọng tỉ mỉ.
Hiển nhiên Tả Thương Tà rất hài lòng đề nghị của Mộc Ly, vỗ tay tiếng, màn xe bị vén lên, sau đó bút mực lấy tốc độ thể tin được xuất trước mắt Mộc Ly.
Mộc Ly chẹp chẹp, tán thưởng : "Tốc độ này, có thể sánh ngang với tốc độ ánh sáng!"
Đừng , câu khen ngợi này nàng xuất phát từ lòng, tuyệt đối có nửa phần giả dối.
Đôi con ngươi màu u lam biến sắc quét Mộc Ly cái, Tả Thương Tà mài mực, hạ bút như bay ở giấy nhanh chóng viết xuống mấy chữ, ngay sau đó cùng Mộc Ly trao đổi đáp án cho nhau.
Nhìn đáp án, con ngươi Mộc Ly như lưu ly hơi nheo lại, ở trong đó có loại ánh sáng được đặt tên là kinh ngạc vụt qua, nàng và Tả Thương Tà liếc nhau cái, lập tức hai người cũng cười gượng rồi dời ánh mắt.
Tờ giấy chứa đáp áp tay Tả Thương Tà cũng trong khoảnh khắc hóa thành phấn bọt.
Tròng mắt Mộc Ly trong lúc vô tình quét qua vòng, nàng chán nản mở miệng hỏi: "Thị nữ kia của ta sao rồi? Còn chưa chết à?"
Môi mỏng đỏ tươi giễu cợt nâng lên, Tả Thương Tà lần nữa miễn cưỡng nghiêng dựa vào giường, đôi con ngươi tĩnh mịch thoáng qua chút ít mỉa mai, rồi lại trong nháy mắt biến mất: "Rất tốt, đây chính là lợi thế vô cùng tốt, chết như vậy há đáng tiếc?"
Chương 215: Phản bội 2
Tuy chỉ là ít giễu cợt nhưng cũng thể tránh thoát đôi mắt Mộc Ly.
"Ta mong chờ nàng ấy rơi vào tay các ngươi, chưa chết tốt." Nàng cười lạnh, trong tiếng cười hề tồn tại tình cảm hoặc tức giận, giống như người chết kia chẳng liên quan đến nàng, càng có xíu thương hại nào.
"Thế nhưng nếu ngươi muốn nàng ấy chết, nàng ấy cũng cần thiết để sống tiếp." Lạnh nhạt hừ tiếng, Tả Thương Tà hí nửa mắt, vô tình cùng lãnh khốc của quái lạ với Mộc Ly.
Cái loại hơi thở tu la đó cũng ở đây phút chốc khiến Mộc Ly ý thức được người này tuyệt đối đơn giản, ít nhất là người hay cãi nhau với nàng lúc trước.
Mộc Ly di chuyển thân thể mềm như bông, ngay sau đó nàng hí nửa mắt, biến sắc, : "Chết chết thôi, chết sớm siêu sinh sớm."
"Ngươi muốn vứt bỏ mạng người mà ngươi cứu, chết như vậy ngươi thấy tiếc sao?" Tả Thương Tà trừng mắt, rốt cuộc bởi vì lời vô tình của Mộc Ly mà có chút buông lỏng, nhưng cũng phải vì chuyện Tuyết Lê chết, chỉ kinh ngạc vì lúc trước Mộc Ly là người có tình nghĩa nay lại khác nhau trời vực mà thôi.
"Ta có thể cứu nàng ấy, tự nhiên cũng có thể giết nàng ấy." Cúi đầu bỏ lại mấy chữ, Mộc Ly Hợp nhắm mắt giả bộ ngủ, tuy gương mặt vẫn bình tĩnh như trước, nhưng rốt cuộc cũng bởi vì lời vừa rồi mà cuộn trào mãnh liệt ở trong lòng.
Trong tim kia, ít thương, ít bất đắc dĩ, càng nhiều hơn là tự giễu, tựa như trăm hoa rời bỏ cành, nở rồi lại tàn, tàn rồi lại nở, mất hết tươi đẹp, còn dư lại, cũng chỉ là cúc vàng rơi lả tả.
"Vậy cần gì cứu." lẩm bẩm, Tả Thương Tà nhìn chằm chằm Mộc Ly, như muốn khoét lỗ gương mặt tuyệt mỹ của nàng.
Mộc Ly nghe thấy Tả Thương Tà thầm, nhắm mắt lại cười to ba tiếng, tiếng cười kia thanh thúy tựa như chuông bạc lại mang theo nhàn nhạt tự giễu cùng nhàn nhạt bất đắc dĩ.
Cuối cùng, Mộc Ly mở mắt đón nhận đôi con ngươi màu u lam của Tả Thương Tà, vô tình cười yếu ớt: "Từ phút giây nàng ta phản bội ta, từ phút giây ta vì cứu nàng ta mà theo ngươi tới đây, sinh tử của nàng ta còn quan hệ gì đến ta."
Last edited by a moderator: 24/3/16