1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trôi nổi trong lãnh cung: Khuynh quốc khí hậu - Hoa Vô Tâm (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 198: Tiền đánh cuộc

      Ngày hai mươi bốn tháng mười hai, vẻn vẹn cách hai ngày, Liên Trì cung Tô quý phi trải qua xác nhận của Ngự y cũng mang Long thai, Phượng Lân quốc chủ đêm đó ở lại Liên Trì cung, thông báo ra bên ngoài: người nào sinh hạ trường tử trước người đó có tư cách nhập chủ chánh cung trở thành Đông cung hoàng hậu, đứng đầu hậu cung.

      Lời này khiến tâm thần Tô quý phi chấn động tại chỗ, nàng cắn chặt hàm răng, trong lòng dâng lên mưu kế to gan, nếu hài tử của Phượng Như Băng. . . . . .

      Như vậy, nàng có thể lợi dụng quyền thế Tô gia ngồi lên vị trí Đông cung này, có phải khi hoàn thành xong nhiệm vụ, từ đó. . . . . .

      Chỉ thoáng, lời này truyền tới khắp nơi, Đô thành Phượng Lân Phượng cũng cực kỳ sôi sục. Tất cả mọi người đều đánh cuộc ai có thể nắm giữ ngôi vị Đông cung hoàng hậu, chính là vị Công chúa mới cưới hay là Tô quý phi được sủng ái lâu.

      Tại song bạc nọ, mấy con ma bài bạc chen lấn đặt xuống tiền đánh cuộc, trong đó lấy tên râu quai nón và gã mặt sẹo làm đầu.

      "Mười lượng bạc, lão tử đánh cuộc Tây Cung hoàng hậu thắng." Tên râu quai nón trừng mắt, bắp thịt mặt run lên, lấy trong ngực ra thỏi bạc , ‘bốp’ tiếng nặng nề đặt mặt bàn.

      "Mười lăm lượng bạc, lão tử ta cá là Tô quý phi nương nương thắng." Gã mặt sẹo cũng yếu thế phản công lại.

      "Lão tử ta thêm năm lượng!" Tên râu quai nón vừa nghe nóng nảy, vội vàng lại móc từ trong ngực ra năm lượng.

      "Lão tử cũng thêm năm lượng, vẫn đánh cuộc cho Tô quý phi nương nương."

      "Tô quý phi chắc chắn thua, lão tử ta thêm mười lượng nữa."

      "Ai Tô quý phi thua? Lão tử Tô quý phi thắng nàng nhất định thắng."

      Sòng bạc lớn như vậy, hai giọng nam vì tiền đánh cuộc của mình mà cãi vã ngừng nghỉ, đột nhiên giọng trong trẻo vang lên.

      " trăm lượng, ta cá là hai người đều thua." chuyện là vị thiếu niên, ngữ điệu của trong trẻo nhu hòa, trong nhu hòa lại mang theo lạnh lùng và xa cách.

      Tên râu quai nón và gã mặt sẹo đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía thiếu niên chuyện, chỉ thấy ta toàn thân cẩm bào màu đen, da thịt trắng muốt như ngọc, ngũ quan tuấn tú đôi mắt phượng lạnh lùng nhìn bọn họ, thiếu niên đột nhiên nâng môi mỏng khẽ mỉm cười với mọi người, chỉ thoáng mọi người chỉ cảm thấy như ở thiên đường, sen trắng nở rộ, kinh diễm thôi.

      Chương 199: Đau đớn

      "Bọn họ đều thua, vậy ngươi người nào thắng?" Tên râu quai là người tỉnh hồn đầu tiên, nhịn được hỏi ra vấn đề mà tất cả mọi người muốn hỏi.

      "Dĩ nhiên là Hoàng đế thắng." Thiếu niên tiêu sái mở quạt tay, tròng mắt rét lạnh đảo qua xung quanh, tất cả mọi người lúng túng thu hồi ánh mắt, nhưng lỗ tai vẫn nhịn được muốn nghe xem vị thiếu niên này có thể ra lý do gì, vì sao dám khẳng định Hoàng đế thắng!

      "Lão tử đánh cuộc là Tô quý phi và Tây Cung hoàng hậu, tại sao Hoàng đế thắng?" Gã mặt sẹo nhẫn nại phỉ nhổ tiếng.

      "Đúng vậy, tại sao Hoàng đế thắng?" Tên râu quai nón cũng gia nhập hàng ngũ, đứng chung trận tuyến với gã mặt sẹo.

      Thiếu niên lạnh lùng cười tiếng, như băng tuyết nở rộ: "Mặc kệ là Tây Cung hoàng hậu hay Tô quý phi cũng được, lợi ích của các nàng đều nằm trong tay Hoàng đế? Đứa bé họ sinh ra là của ai? Còn phải là Hoàng đế. Nếu Hoàng thượng muốn họ thắng để cho họ sinh, các ngươi còn ai có thể thắng? Cho nên ta đánh cuộc các nàng ấy đều thua."

      Tiếng thiếu niên vừa dứt, mọi người hai mặt nhìn nhau, loại logic này, dường như đúng lắm. . . . . .

      Vậy mà, thiếu niên cũng chờ bọn kịp phản ứng, lạnh lùng khẽ hừ, ánh mắt của sắc bén quét chung quanh vòng, với người thư đồng ở đằng sau: "Tiểu Tuyết, chúng ta ."

      "Vâng" Tiểu thư đồng đáp tiếng, nhắm mắt đuổi theo bước chân của thiếu niên, ánh mắt thoáng lên khủng hoảng.

      Mà hai người cải trang thành nam tử chính là Mộc Ly và Tuyết Lê, đừng hỏi họ làm sao trốn ra khỏi Hành cung, chỉ cần Mộc Ly cố ý, chỉ vài tên ám vệ tính là gì? Trần Tuyệt ngăn được nàng ư?

      Sở dĩ nàng tin tưởng , hơn nữa còn đợi ở hành cung hai tháng, hoàn toàn là do chính nàng nguyện ý, vậy mà hôm nay mắt thấy thời hạn qua, nhưng. . . . . .

      Mộc Ly cũng biết vì sao khi nhìn thấy mấy con ma cờ bạc lấy việc này ra đánh cuộc lại tức giận như vậy, nàng , giữ vững tâm. Cho nên nàng tình nguyện lựa chọn tin tưởng , tin tưởng cưới người khác là do có nỗi khổ tâm của mình, cũng tin tưởng thay lòng.

      Chương 200: Yếu ớt

      người si tình như vậy, tại sao có thể thay lòng chỉ trong hai tháng ngắn ngủi chứ? Mặc kệ sau này ra sao, nhưng ít nhất Mộc Ly cũng tin trước mắt tuyệt đối thay đổi. Vì vậy, dù thế nào nàng vẫn lựa chọn tin tưởng , chẳng qua hôm nay kỳ hạn hai tháng trôi qua, nàng muốn cho nàng câu trả lời ràng!

      Mộc Ly dùng kế để Trần Tuyệt ở lại nàng cùng Tiểu Tuyết cải trang thành Tiểu Man và Tiểu Mạn ra ngoài, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao mỗi ngày nàng đều kêu hai tỷ muội Tiểu Man mua đồ giúp nàng, ban đầu chì là vì đề phòng, nhưng nghĩ rằng lại có ngày dùng đến.

      Dứt lời, thiếu niên mang theo thư đồng tên Tiểu Tuyết tới ngưỡng cửa, lưu lại đám ma cờ bạc nhìn lẫn nhau, tiếp đến tựa như ong vỡ tổ tản ra ngoài.

      Hazi, đứng ở cửa sòng bạc, nhìn người bên ngoài qua lại, Mộc Ly nhịn được thở dài mệt nhọc, trong lòng dường như có chút đau, nàng hoàn toàn hề có sức chống đỡ, chỉ có thể mặc cho đau đớn lan tràn thân thể mình.

      ràng lựa chọn tin tưởng , nhưng tại sao khi nghe người khác như vậy, tim khó khăn lắm mới phục hồi nay lại càng đau thêm, dạ dày cũng bắt đầu xoắn theo, che đau đớn trước ngực sắc mặt Mộc Ly tái nhợt ánh mắt trống rỗng ngước mặt nhìn về chợ phiên náo nhiệt, đột nhiên cảm thấy mờ mịt.

      Nàng nên tiếp tục tin tưởng ? đáng giá để nàng tin tưởng ư? Vì sao hai tháng qua nhưng thấy bóng dáng của , hỏi Trần Tuyệt y chỉ lắc đầu, ràng y cũng biết, bất đắc dĩ Mộc Ly mới có thể tự mình chạy tìm hiểu.

      Chẳng qua hôm nay đường lời đồn bay đầy trời, nhất định là chuyện riêng quan trọng mới có thể truyền nhanh như vậy, chẳng lẽ nàng còn có thể lừa mình dối người?

      Nàng có dũng khí bước vào hoàng cung đó ? Nàng có dũng khí chất vấn ? Ngộ nhỡ. . . . . .

      Rùng mình cái, ngay cả nghĩ Mộc Ly cũng dám nghĩ tới từ ngộ nhỡ ấy.

      "Ly Ly, ngươi làm sao vậy? Ngươi phải tin tưởng hoàng thượng, chắc chắn đối xử với ngươi như vậy." Tuyết Lê đuổi kịp tới, trông thấy mặt Mộc Ly trắng bệch, lúng túng, lời an ủi cũng yếu ớt theo.

      Dù sao tại đường cái đồn đãi xôn xao như thế, rất khó tìm ra lý do để người ta tin tưởng, thậm chí ngay cả Tuyết Lê cũng bắt đầu dao động, cảm thấy đáng thay tiểu thư của nàng.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 201: Mỹ nhân

      Chẳng lẽ hai tháng chờ đợi, đổi lấy chính là hoàng thượng thành thân với người khác sao?

      "Tiểu Tuyết, ta sao." Hai đầu lông mày xoắn lại, Mộc Ly lắc đầu cái, cố gắng để Tuyết Lê lo lắng cho mình.

      " sao à. . . . . ." Sợ là có chuyện cũng im lặng thôi, tiểu thư của nàng rất kiên cường nhất định sao, Tuyết Lê chỉ có thể nghĩ như vậy để an ủi mình.

      " có việc gì, chúng ta ." Kéo kéo khóe miệng, Mộc Ly muốn cười, nhưng cảm thấy miễn cưỡng, dứt khoát giữ nguyên như cũ.

      "Chúng ta đâu?" Tuyết Lê hỏi, suy nghĩ vẫn còn ở chuyện thương tâm của Mộc Ly.

      Mộc Ly cười nhạt, nhưng chỉ là vẻ bên ngoài, giọng nàng mỏng , lại phun ra hai chữ kiên quyết: "Hoàng cung."

      Mặc kệ như thế nào, mặc kệ chuyện này rốt cuộc là hay giả, Mộc Ly nghĩ, nàng đều nên hỏi . Cho dù chết cũng phải cho nàng chết ràng? Huống chi, nàng tin trong thời gian ngắn như vậy thay lòng.

      Hết thảy, đợi nàng đến hoàng cung, bí tự nhiên cũng được phơi bày ràng.

      Tuyết Lê gì cùng Mộc Ly vào đám người, trong tiềm thức nàng hi vọng Mộc Ly có thể biết được , như vậy đều tốt đối với tất cả mọi người.

      "Phấn bột nước thượng hạng, chỉ bán 9 văn tiền hộp."

      "Ngọc phỉ thúy, trâm bạc đồ trang sức, mọi người tới xem nào."

      "Bán cả tranh mỹ nhân, đây là dung mạo của Tây Cung hoàng hậu, ơ, vị khách quan kia. . . . . ."

      Đường phố Phượng đô phồn hoa náo nhiệt, đường người bán hàng rong ra sức hét lớn chào mời hàng hóa nhà mình. Mộc Ly mặc bộ quần áo màu đen trộn lẫn trong đám người. Tuyết Lê nhắm mắt đuổi theo sau lưng nàng, chỉ sợ mình bị lạc, , đột ngột trước mặt Mộc Ly nữa, nàng chỉ bình tĩnh nhìn về phương hướng ngẩn người.

      Tuyết Lê dừng bước lại, theo ánh mắt Mộc Ly nhìn sang, chỉ thấy ông già bán tranh cùng mấy người mua tranh thảo luận vấn đề gì đó.

      "Ly Ly?" Tuyết Lê từ phía sau đẩy Mộc Ly cái, nàng hiểu cái này có cái gì đẹp mắt, phải ông lão bán tranh thôi à?

      Mộc Ly sửng sốt, hai tay rũ xuống bên hông tự chủ khẩn trương, môi dưới cũng bị nàng cắn mạnh, tại trong lòng nàng vẫn luôn ngừng đấu tranh, muốn qua sao? Muốn xem bức vẽ đó sao?\


      Chương 202: Sụp đổ

      Bức tranh đó có ư? Chính là vị công chúa hòa thân kia sao? Cho dù đúng vậy thế nào? Xem chút ngại gì. . . . . .

      "Ly Ly, ngươi nhìn gì vậy? Bên kia có cái gì à? Ngươi muốn mua tranh ư? Vì sao qua coi?" Tuyết Lê đứng ở phía sau, nhịn được lại đẩy Mộc Ly cái. Nếu như tại nàng nhìn thấy sắc mặt vừa tái nhợt vừa giãy giụa của Mộc Ly, có lẽ nàng cũng như vậy.

      "Được, qua xem." Những lời này Tuyết Lê giống như cho Mộc Ly ăn viên thuốc an thần, tại sao coi chứ? Lý do gì nhỉ? Huống chi cũng chỉ xem cái, chừng người bán tranh đó vẽ bậy sao.

      Mộc Ly điều chỉnh suy nghĩ xong tới chỗ bán tranh, từng bước từng bước vô cùng vững vàng. Chẳng qua hai mắt nàng rũ xuống bán đứng nàng rất khẩn trương, vô duyên vô cớ, Mộc Ly cũng biết tại sao mình lại khẩn trương như vậy.

      "Ơ, khách quan muốn mua tranh sao? Đây chính là dung nhan của vị Tây cung Hoàng hậu mà quốc chủ Phượng Lân chúng ta vừa mới cưới cách đây lâu đấy, đừng bỏ lỡ kẻo uổng." Người bán tranh là ông cụ, vừa nhìn thấy có khách liền vội vàng chào hàng sản phẩm của mình.

      Mộc Ly tiến lên, thân thể nhắn chen qua hai tên nam nhân, mặt của nàng chút biểu tình, thậm chí có phần tái nhợt, con ngươi mang theo giá rét, hai nam nhân bị đẩy ra nhịn được nhìn nàng cái, rồi lại bị ánh mắt lạnh lùng của nàng quét trở về, sau lưng Tuyết Lê từng bước từng bước theo nàng, chỉ sợ nàng xảy ra chuyện gì.

      "Muốn mua tranh sao? Khách quan." Ông cụ lấy ra cuộn tranh, hỏi lại, đối với hành động chen lấn của Mộc Ly hề có bất kỳ phản ứng nào, ánh mắt hơi vẫn đục quan sát nàng.

      "Bao nhiêu bạc?" Lấy gương mặt bình tĩnh trả lời, Mộc Ly nhận lấy bức tranh tay ông mở ra nhìn, trong nháy mắt bước chân lảo đảo lùi về phía sau hai bước, con ngươi sáng chói như lưu ly khi thấy diện mạo người trong tranh chợt co rụt lại, móng tay càng thêm tự chủ cắm sâu vào bên trong, chỉ là, nàng lại hề cảm thấy đau, bởi vì đau lòng thay thế tất cả. . . . . .

      Trong đầu kéo căng như dây cung, tất cả tín niệm bắt buộc bản thân tin thay lòng, nháy mắt hoàn toàn sụp đổ khi nhìn thấy nụ cười của người trong bức tranh kia.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 203: Thổ huyết

      Tim đau nhói như bị ai sát muối, bóp đến nghẹt thở, như có như nhưng lại đủ hủy diệt cả bầu trời nho của Mộc Ly.

      Nàng nghĩ, long trời lở đất cũng bằng cái này, nàng nghĩ, bị Thiên Lôi nện trúng cũng hơn cái này, nàng nghĩ. . . . . .

      Trong ánh mắt dâng lên tầng hơi nước, hai tay nàng yếu ớt bắm chặt lề bức tranh, móng tay xuyên qua tờ giấy cắm sâu vào trong lòng bàn tay, nàng cúi đầu nhìn bức vẽ, nhìn nhìn, đột nhiên biết vì sao nhìn thấy hình ảnh trong tranh.

      Nàng thấy , nàng thấy . . . . . .

      Muốn nàng làm sao để tin tưởng thực này đây, muốn nàng làm sao để tiếp nhận sau những gì bỏ ra chỉ đổi lại đau thương. Mộc Ly thậm chí nghe được tiếng tim mình vỡ tan nát ở lồng ngực, tiếp theo cái chày nặng nề đập xuống, đến nổi ngay cả hồi cũng có.

      Nó giống như cái động đáy, ngươi nhìn biết nó sâu bao nhiêu, chỉ biết bản thân ngừng bị vùi lấp vào bên trong, càng giãy dụa chỉ làm mình hãm càng sâu hơn, thể xoay người, ngươi đành phải trơ mắt nhìn mình từng bước rơi vào vực sâu tử vong, sau đó ngạt thở mà chết.

      ra, có phản bội, có thay lòng, Mộc Ly cũng sớm , người si tình như vậy làm sao có thể dễ dàng thay đổi chứ?

      hề thay đổi, chẳng qua tìm được ‘nàng’, tìm được người coi như báo vật, tìm được Nguyệt Như Băng chân chính, . . . Chính xác mà là Phượng Nguyệt Băng.

      Mà nàng chỉ là thế thân, cũng đến lúc nên rút lui. giờ nàng còn lý do gì để hoàng cung chất vấn ?

      Trong cơ thể biết có cái gì đó quay cuồng, đảo lộn lục phủ ngũ tạng của Mộc Ly, tựa hồ còn có thể ngửi được mùi máu tươi xông tới cổ họng. Mộc Ly cố gắng muốn áp chế nó xuống, ngờ lại càng dâng trào dữ dội hơn.

      Cuối cùng, ngụm máu tươi phun ra ngoài, bắn tung tóe lên bức tranh tay và cẩm bào đen nhánh thêu hoa văn tối màu của Mộc Ly.

      "Ly Ly. . . . . ." Tiếng Tuyết Lê từ bên người vang lên, run rẩy trộn lẫn sợ hãi và lo lắng.


      Chương 204: Bổn vương

      "Ta sao." Miễn cưỡng nặn ra mấy chữ, Mộc Ly nhàn nhạt khoát tay áo, bức tranh tay rơi xuống.

      Mộc Ly chuẩn bị cúi người nhặt, lại cảm thấy trước mắt bắt đầu mơ hồ, thân thể cũng có chút lảo đảo sắp ngã, cuối cùng chỉ có thể mặc cho Tuyết Lê đỡ.

      "Ly Ly. . . . . ." Tuyết Lê hoảng sợ kêu lên, rốt cuộc cũng kéo lại được thần trí của Mộc Ly.

      Dụi dụi con mắt, xóa bỏ hơi nước trong mắt, Mộc Ly nhíu mày nhìn bốn phía, đường vốn là chợ náo nhiệt, bây giờ bị mấy chục áo đen thay thế, khỏi phải an tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng cây kim rơi mặt đất.

      "Người tới là ai?" Mộc Ly khẽ quát tiếng, mắt phượng lạnh lùng lên đề phòng, nàng nhanh chóng bước lên trước che chở cho Tuyết Lê, lòng vốn rất đau lúc này bị sát khí thay thế.

      "Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn theo chúng ta, chúng ta bảo đảm làm các ngươi bị thương." người áo đen che mặt lạnh nhạt lên tiếng.

      Mộc Ly cười lạnh, giọng vang vang mang theo mạnh mẽ: "Ngươi có tư cách chuyện với ta, gọi thủ lĩnh các ngươi ra đây."

      Hắc y nhân ngẩn ra, tròng mắt đen thoáng qua chút tức giận, ngay sau đó, toàn thân đề phòng muốn làm khó dễ, lúc này giọng khác lại truyền tới.

      " biết nương tìm Bổn vương có gì chỉ giáo?"

      thanh nhàng, tựa như nước chảy, tựa như tiếng ngọc chạm vào nhau, rồi lại mang theo vô tận lười biếng mê hoặc lòng người.

      Giọng này, Mộc Ly đời này cũng quên, càng thêm nhớ tình cảnh lúc trước bị làm khó dưới Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu, rất dễ nhận thấy chính là kẻ giao quyền ngày đó, như vậy hôm nay chuyện gì nữa đây.

      "Chẳng lẽ ngươi định làm con rùa đen rút đầu? Thế nào, mặt mũi gặp người sao?" Mộc Ly mỉa mai cười tiếng, cố ý cất cao giọng, nàng nhìn bốn phía nóc phòng, ràng nghe được thanh truyền đến, nhưng cũng biết nó đến từ đâu.

      "À, gấp rút muốn gặp Bổn vương đến thế ư, vậy Bổn vương liền như ngươi mong muốn."

      Chương 205: Chó săn

      Tiếng cười nhàn nhạt truyền đến, tùy ý mà lười biếng, dứt lời, Mộc Ly chỉ thấy lầu xuất nam tử mặc cẩm bào màu đen đeo mặt nạ, phong thái đẹp đẽ như đại bàng giương cánh nhàng bay từ phía xuống.

      Hình ảnh này Mộc Ly có chút quen thuộc, vì Vũ Tiêu Nhiên cũng từng dùng dùng qua nó, tuyệt mỹ, hơn nữa rất có khí thế.

      Lắc đầu cái, Mộc Ly nghĩ nữa do Vũ Tiêu Nhiên mà dâng lên cảm giác đau đớn, nàng lại di chuyển người tới vị trí chính giữa, hoàn toàn bảo vệ Tuyết Lê dưới cánh chim của mình.

      "Ly Ly. . . . . ." Tuyết Lê lo lắng nhìn Mộc Ly, sợ hãi chợt lóe lên trong mắt khiến Mộc Ly nhíu mày.

      "Đợi lát nữa đánh nhau, ngươi tìm được cơ hội cứ chạy trước." Mộc Ly bên tai Tuyết Lê, thấy Tuyết Lê kiên quyết lắc đầu, Mộc Ly suy nghĩ trong chốc lát, cắn răng lại tăng thêm câu: "Ngươi chạy trước ta mới có thể tìm được cơ hội thoát thân, nếu ngươi liên lụy ta đấy, đến lúc đó hai chúng ta đều chết ở chỗ này."

      Nghe xong lời giải thích của Mộc Ly, Tuyết Lê lặp tức nhíu mày, nhưng nàng biết nàng ấy . Nếu nàng trốn rất có thể liên lụy nàng ấy, vì vậy Tuyết Lê đành phải kiềm chế nước mắt gật đầu dặn dò: "Ta hiểu rồi, ngươi nhất định phải cẩn thận, đánh thắng đừng cậy mạnh."

      "Được Tuyết Nhi, ta chắc chắn để cho mình có chuyện." Mộc Ly cười vuốt vuốt tócTuyết Lê, vô cùng thân thiết giống như tỷ tỷ đối xử với muội muội, động tác này khiến nước mắt Tuyết Lê thoát khỏi khống chế lợp đợp rơi xuống, chẳng qua lúc này Mộc Ly cũng có thời gian an ủi nàng ấy.

      "Ta hiểu vì cớ gì ngươi vẫn luôn núp dám gặp người! ra có mặt mũi gặp người." Xoay đầu nhìn về phía nam tử mang mặt nạ, giọng điệu Mộc Ly mang theo khinh miệt lẫn coi thường, đối với người vốn quen nhưng mỗi lần cứ cố ý khó dễ mình, sao thái độ Mộc Ly có thể tốt được chứ?

      Con ngươi màu lam thoáng qua tia sáng tối tăm, nam tử đeo mặt nạ vẫn nhúc nhích, ngược lại những hắc y nhân vây quanh Mộc Ly nhịn được trừng mắt nhìn nàng, dường như muốn đục lỗ người nàng vậy.

      Mộc Ly cười ha hả, đôi môi mềm mại chuyển động : " đúng là đám chó săn trung thành, xem ra chủ tử của các ngươi đối xử với các ngươi tệ lắm, nếu sao các ngươi lại bán mạng cho như vậy."

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 206: Võ công cổ quái

      "Ngươi dùng phép khích tướng cũng vô dụng thôi, ngươi đừng mơ tưởng do thám được gì từ trong miệng bọn họ, muốn hỏi cái gì bằng trực tiếp hỏi Bổn vương. Hôm nay, sống chết của ngươi đều nằm trong tay Bổn vương." Môi mỏng cong lên mỉa mai, đôi con ngươi đen nhánh khóa chặt gương mặt tái nhợt nhưng đánh mất quật cường của Mộc Ly.

      Bây giờ còn có thể bình tĩnh như vậy, rất tốt, nếu rất mau chán rồi.

      "Ngươi cảm thấy lời này quá sớm sao? Chúng ta ai chết vào tay ai còn chưa biết đâu!" Mộc Ly cười khẩy, con ngươi sang chói như lưu ly hơi nheo lại, toàn thân tỏa ra hơi thở cuồng dã như báo con.

      "Vậy, ta liền mỏi mắt mong chờ." Môi mỏng nhàng nâng lên, liếc mắt ra hiệu, đám người áo đen kia nhận được chỉ thị bao vây chặt chẽ Mộc Ly và Tuyết Lê.

      Trong lòng Mộc Ly thầm kêu ổn, nhưng mà mặt lại có bất kỳ biểu tình gì, toàn thân càng thêm lạnh như băng, nơi này là đế đô Phượng Lân quốc, nếu những người này dám ban ngày ban mặt trắng trợn ép buộc mình, tất nhiên sớm có chuẩn bị.

      Chỉ là, vì cái gì đấy. . . . . .

      kịp nghĩ nhiều, mắt thấy đám hắc y nhân như sói xám lớn nhìn thấy con cừu nhào tới mình, Mộc Ly bay lên xoay người đồng thời đưa chân quét ngang, xuất chiêu theo bản năng, tay vung lên sắc bén như lưỡi kiếm, tới đâu máu chảy tới đó, màu đỏ chói mắt như bảo thạch.

      Nhún người nhảy lên cái, người nữ tử cũng dính máu của bọn hắc y nhân bị nàng đả thương, đáng sợ tựa như tu la đến từ ngục tối, bên trong từng đợt từng đợt hồng quang (ánh sáng màu đỏ), cao thủ nhiều như thế, nhưng ai có thể tiếp cận được nữ tử, khóe miệng nở nụ cười mỉa mai xinh đẹp như hoa túc, càng giống như nữ vương thanh nhã khuynh thành, làm cho người ta sinh ra loại ảo giác, giống như nữ tử này trời sanh chính là nên cao cao tại thượng giẫm nát mọi người dưới chân.

      Những tên hắc y nhân bị hồng quang đánh trúng, vết thương người lặp tức vỡ ra đầm đìa máu tươi, nhưng mà bọn chỉ hơi kinh ngạc trong chốc lát, ngay sau đó thế công lại càng thêm mãnh liệt, giống như muốn sống nữa.

      Chương 207: cùng Bổn vương

      Bọn họ là tử sĩ, sống vì chủ tử, thể hoàn thành chủ tử nhiệm vụ chủ tử giao phó đồng nghĩa là chết. Vì vậy bọn họ cho dù chết cũng phải dốc hết sức đối chiến với Mộc Ly.

      Chỉ là chẳng ai nghĩ tới, nữ tử trước mắt chỉ có võ công, hơn nữa còn là loại võ công quái dị, dù bọn họ xông xáo nhiều năm, nhưng cũng chưa từng gặp qua võ công kì lạ như vậy.

      bên Tuyết Lê kinh hãi trừng lớn mắt, trong đôi mắt kia có lo lắng nhưng trọn vẹn, nàng vẫn biết Mộc Ly phải nhân vật tầm thường, nhưng chưa từng nghĩ nàng ấy có võ công cao siêu đến vậy, nàng và nàng ấy gần như như hình với bóng tuy nhiên lại biết chuyện này.

      Đôi tay Tả Thương Tà ôm ngực lười biếng nghiêng người dựa vào tường, chứng kiến võ công nữ tử quái dị cùng thao tác kỳ lạ con ngươi màu lam dưới tấm mặt nạ xẹt qua tia ánh sáng lạnh. Ngay sau đó, đưa mắt ra hiệu cho bọn hắc y nhân, quát khẽ: "Để Bổn vương tới tiếp ngươi."

      Tả Thương Tà liếc nhìn đám người áo đen, bọn họ nhanh chóng lui ra, toàn thân mang theo vết thương dày đặc, trong lúc đó hình như còn thở phào nhõm hơi.

      So sánh bộ dạng nhếch nhác của bọn họ, quần áo Mộc Ly hầu như dính bụi, chẳng qua cảm giác thể lực có chút tiêu hao. Dù sao nhiều cao thủ như thế, cho dù lấy được võ công từ Minh vương có thể sử dụng, nhưng chung quy vẫn chưa được thành thạo, lại thêm thân thể Nhan Khuynh Thành quen ăn sung mặc sướng, trong lúc nhất thời có chút khó khăn.

      Mộc Ly mặc nam trang, tư thế hiên ngang mạnh mẽ khí bức người, cánh môi nhếch lên nụ cười xinh đẹp lạnh nhạt, làm cho người ta nhìn bất giác lầm tưởng Chiến thần xuất thế, nàng liếc nam tử đeo mặt nạ, trêu chọc: "Sao, đám chó săn đánh lại, ngươi làm chủ tử nhìn được rồi hả? chủ tử lương thiện."

      Nếu lương thiện, mới là lạ, chuyện, dưới chân Mộc Ly dùng lực, nương theo gió bay thẳng đến nam tử mang mặt nạ, tay sắc bén như kiếm càng thêm ngừng công kích, có cừu báo cừu có oán báo oán, đây là tác phong quen thuộc của Mộc Ly. Hôm nay báo, đợi đến bao giờ?

      "Ầm ĩ đủ chưa? Đủ rồi hãy cùng Bổn vương. Nếu , đợi làm ngươi bị thương, Bổn vương đau lòng." nhàng lách người, Tả Thương Tà né tránh công kích của Mộc Ly, môi mỏng lười biếng bật ra.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 208: Ngươi là nam nhân gì chứ?

      " đâu? Lý do?" Mộc Ly cười lạnh, tiếp tục xuất chiêu, nhưng đầu lại ngừng tính toán.

      "Bổn vương rồi, Bổn vương làm việc chưa bao giờ cần lý do."

      "Ta cũng , ta thích người khác uy hiếp."

      "Hả. . . Vậy sao? Nhưng Bổn vương rất thích uy hiếp còn ngươi."

      Nam tử đeo mặt nạ nhoẻn miệng cười, hư chiêu vụt qua, bổ tới huyệt Thiên Linh Cái của Mộc Ly, nàng ảo não nhíu mày, khéo léo né tránh, chân lướt như bay, nhảy ba lần liên tiếp trốn kích này.

      Vung tay lên, luồng sáng màu đỏ chói mắt rời khỏi tay Mộc Ly bay về phía nam tử, chờ khi nó sắp đến gần, chỉ thấy cười khẽ, ống tay áo rộng thùng thình phất qua, hồng quang giống như bị người ta bổ đôi diệt hơn phân nửa uy lực.

      Nhìn thấy Mộc Ly kinh ngạc trợn to mắt, nam tử lần nữa cười ra tiếng.

      Có phải ngươi do Minh vương đưa tới , Mộc Ly rất muốn hỏi câu như thế, chẳng qua cảm thấy có chút dư thừa.

      Nhưng nghĩ ra Hồng Quang này có sức mạnh lớn như vậy, tại sao đến trước mặt lại dễ dàng bị hóa giải thế nhỉ.

      nghĩ nữa, song chưởng Mộc Ly đánh tới, trung từng luồng Hồng Quang cực kỳ cường đại vẽ ra đường cong hoàn mỹ, tiếp tục tấn công tên nam tử kia, ánh mắt Mộc Ly cũng lạnh lùng chăm chú nhìn , biết được chỉ có thể hóa giải nhưng thể trực diện tiếp nhận, mi tâm xoắn xuýt cuối cùng cũng dãn ra.

      Ngay tại thời điểm kích này xuất ra, lắc mình chuyển cái, thanh kiếm màu đỏ tấn công ngược lại Mộc Ly. Theo bản năng nàng nhảy vọt lên trung, chỉ thấy quần áo đen như mực tung bay thoáng qua, nam tử vốn nên tấn công nàng đột nhiên chuyển hướng đánh tới chỗ bán tranh.

      Mộc Ly hét to, nàng sử dụng hết toàn lực bay đến bên này, lại nghe được tiếng Tuyết Lê kêu lên hoảng sợ mà đành phải ngừng bước.

      "Ngươi hèn hạ, đánh lại dùng biện pháp hạ lưu, uy hiếp tiểu nữ tử, ngươi là nam nhân gì chứ!!"

      Chương 209: Vì mỹ nhân hy sinh

      Chứng kiến Tuyết Lê bị người áo đen bóp cổ nghẹn đến đỏ mặt, Mộc Ly nổi giận đùng đùng, nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm người vừa mới so chiếu với mình, tại miễn cưỡng dựa vào nam tử đeo mặt nạ, hận thể trừng cho thủng lỗ to, nhưng ngại vì Tuyết Lê nên dám hành động thiếu suy nghĩ.

      "Ngươi có nhìn thấy ta uy hiếp người nào ?" Nam tử nhún nhún vai, nhìn Mộc Ly tức giận tăng cao, con ngươi màu lam chợt lên trêu tức.

      "Chẳng lẽ con hắc cẩu này phải là thủ hạ của ngươi sao?" Mộc Ly cười nhạt, từ trung đáp xuống mặt đất, miệng cũng ngừng châm biếm.

      Nụ cười nơi khóe miệng nam tử càng sâu hơn: "Đương nhiên, nhưng ngươi có nhìn thấy ta uy hiếp người nào ?"

      "Nếu con hắc cẩu này là thủ hạ của ngươi, dĩ nhiên thoát được quan hệ với chủ tử của nó rồi." Mộc Ly mở miệng tiếng hắc cẩu, khiến thân thể tên bóp Tuyết Lê cùng với những người áo đen khác cầm được run rẩy, cực lực đè nén tức giận. Vì vậy, hắc cẩu nào đó rất cẩn thận tang thêm lực tay, khuôn mặt nhắn của Tuyết Lê cũng từ từ đỏ lên.

      Mộc Ly cắn răng cái, thấy sắc mặt Tuyết Lê tím tái, lời sắp sửa thốt ra nuốt trở lại trong bụng.

      Thân thể của nàng cũng bởi vì tức giận mà run rẩy liên tục, chứng tỏ nang mất kiềm chế, nếu làm sao bị người ta liếc mắt cái nhìn thấu.

      "Rất lạnh à? Sao ngươi run dữ vậy?" Nam tử mang mặt nạ lạnh nhạt hỏi, giọng nhàng như nước chảy mây trôi, cũng nhìn ra ý đồ gì.

      "Hơi lạnh." Mộc Ly cắn răng, thể làm gì khác hơn là hùa theo .

      "Ồ. . . vậy Bổn vương hy sinh vì mỹ nhân." Dứt lời, nam tử cởi áo choàng người mình ra ưu nhã ung dung đưa cho Mộc Ly.

      "Rốt cuộc ngươi muốn giở trò gì?" Né tránh chiếc áo choàng đưa tới, gương mặt Mộc Ly tái nhợt, đôi mắt óng ánh như lưu ly, chứa đầy lạnh lẽo.

      Mọi thứ đến quá đột ngột, khiến Mộc Ly có chút ứng phó kịp, nàng tự hỏi người mình đắc tội chỉ có vài người đếm đầu ngón tay, như vậy những người này là người phương nào phái tới đây?

      Mục đích là gì? Tại sao cố tình xuất đúng lúc nàng xuất cung.

      " phải ngươi lạnh sao? Bổn vương chỉ tốt bụng đưa áo choàng cho ngươi." Ánh mắt nam tử mang mặt nạ sắc bén, ngón tay trắng noãn lướt qua gương mặt mảnh khảnh của Tuyết Lê, tỉ mỉ khoác áo choàng người Mộc Ly.
      Last edited: 14/3/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :