1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trôi nổi trong lãnh cung: Khuynh quốc khí hậu - Hoa Vô Tâm (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 190: Tiệc rượu
      "Chuyện này trẫm định, ai có ý kiến, giết tha." Vũ Tiêu Nhiên vừa mở miệng, từng đợt khí lạnh lặp tức xông ra ngoài, khiến mọi người ở phía dưới vốn tranh cãi, trong phút chốc đều ngậm miệng.

      Nữ tử bên cạnh, bên dưới khăn hỉ, miệng khẽ cong lên, trận gió lạnh thổi qua, khăn hơi bị nhấc lên, có thể mơ hồ thấy được gương mặt tuyệt thế của nàng ta. Ngón tay Vũ Tiêu Nhiên cứng đờ, con ngươi như sao lóe sáng. Sau cùng hỉ nương dẫn dâu lui xuống dưới.

      "Bãi giá Ngự Hoa Viên." Quát to tiếng, mọi người sau lời truyền của Cao công công đồng loạt cung kính lui xuống. Tuy trong lòng có bất mãn, nhưng chẳng ai nhiều lời. Dù sao, khi Đế Vương này tức giận phải người nào cũng có thể chống đỡ nổi.

      Vũ Tiêu Nhiên thay đổi thường phục thẳng đến Ngự Hoa Viên, người nghênh tiếp đầu tiên là Tô quý phi, toàn thân màu trắng, ngoài miệng nở nụ cười xinh đẹp. Tô quý phi bước sen nhàng, nhưng Vũ Tiêu Nhiên cũng chú ý tới nàng ta nhiều, chỉ lạnh nhạt liếc nàng ta cái. Sau đó trong tầm mắt mọi người tới vị trí ngồi xuống.

      Ánh mắt Tô quý phi lóe lên cái, lặp tức theo, hai bên trái phải của Vũ Tiêu Nhiên theo thứ tự lần lượt là Quý phi Như phi mới sắc phong cách đây lâu và người được sủng ái nhất Tô quý phi, mà hôm nay Tây Cung hoàng hậu hiển nhiên là thể tới.

      Bởi vì khăn hỉ của nàng ta còn chưa được vén lên. . . . . .

      Vũ Tiêu Nhiên ra hiệu tiệc rượu chính thức bắt đầu, đại thần và các phi tử trang điểm ăn vận tỉ mỉ lần lượt tiến tới mời rượu chúc mừng. Cuối cùng dưới ánh mắt mất kiên nhẫn của Vũ Tiêu Nhiên, chúng phi mới vâng dạ cười thấp thỏm ngồi xuống. . . . . .

      Phượng Lâm cả người đỏ thẳm ngồi dưới tay Vũ Tiêu Nhiên, miệng nở nụ cười thờ ơ, đôi mắt đào hoa đảo qua hai vị Quý Phi bên cạnh Hoàng đế, lúc chạm phải ánh mắt , lông mi dài hơi rủ xuống chợt lên nghiền ngẫm. . . . . .

      Bữa tiệc diễn ra được nửa, Hoàng đế chút che giấu dưới ánh mắt chờ đợi lẫn ghen tỵ của nhóm phi tầng đến Mạt Ương cung, trong lòng chúng thần sáng tỏ. Hôm nay là ngày đại hôn của Hoàng thượng, dĩ nhiên là tới Mạt Ương cung với Hoàng hậu rồi. . . . . .

      Chẳng qua Tô quý phi ngồi bên trái Hoàng đế, tay cầm ly rượu tự chủ tăng thêm sức lực, mà Như phi bên phải luôn mang bộ dạng yếu đuối nhu nhược, thậm chí cho tới bây giờ cũng chưa từng câu nặng lời với nha hoàn, là cung phi tốt đến thể tốt hơn trong mắt mọi người. . . . .

      Chương 191: Lòng nàng
      Trong Mạt Ương cung, vô cùng im ắng, ngọn đèn dầu chập chờn.
      Những cung nữ hầu hạ sớm bị Vũ Tiêu Nhiên đuổi , giường, Hoàng hậu mặc hỉ phục hơi nghiêng người, tư thái của nàng tùy ý lười biếng, đầu vẫn phủ khăn hỉ. Vũ Tiêu Nhiên bình tĩnh đứng trước mặt nàng, thân thể thẳng tắp giống như pho tượng.

      Sau lúc lâu, vẫn đứng im lặng như cũ, nếu phải mắt nhìn thấy đôi giày thuần trắng kia, Phượng Như Băng suýt chút nữa cho rằng căn phòng này trừ nàng, hoàn toàn có ai khác.

      Con ngươi đen như mực chợt lóe, cơ thể Vũ Tiêu Nhiên căng cứng. Cuối cùng, hề do dự tay kéo khăn trùm đầu tân nương xuống, trong nháy mắt, dung nhan tuyệt thế ra ngay trước mặt, Vũ Tiêu Nhiên chỉ cảm thấy đầu óc oanh tiếng nổ tung thể tin nổi.

      Làm sao có thể, làm sao có thể là nàng? Phượng Như Băng, Nguyệt Như Băng? Rốt cuộc đây mới là nàng? Rốt cuộc đây mới là người muốn tìm? Cũng chính là nàng trong lòng . . . . . .

      Bốn phía, đột nhiên lập tức an tĩnh lại, an tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống đất, đối lập với ồn ào bên ngoài đại điện.

      Hai đôi mắt giao nhau trong trung, tràn đầy sáng tỏ và thể tin. . . . . .

      Ngay tại khoảng khắc ấy, thế giới tựa hồ cũng dừng lại, ngay tại khoảng khắc ấy, trái tim gần như muốn ngừng đập, ngay tại khoảng khắc ấy, giống như nghe được thanh hoa rơi, ngay tại khoảng khắc ấy, hình ảnh dừng lại vĩnh hằng, lại nghe được giọng khiến người ta tan nát cõi lòng.

      Vào giờ phút này, tràn đầy nghi vấn, tràn đầy tức giận bắt đầu gầm thét nơi lồng ngực, rồi lại trong nháy mắt quay về bình tĩnh, giống như giữa cơn bão đột nhiên trời êm biển lặng.

      Tay Vũ Tiêu Nhiên ngừng giữa trung, sau đó buông thỏng xuống, động tác kia tự nhiên giống như luống cuống lúc trước của chỉ là ảo giác, ngay cả vẻ mặt cũng lạnh lẽo như băng.

      Tốc độ thay đổi sắc mặt khiến Phượng Như Băng khỏi kinh ngạc. Sau đó, môi mỏng hơi nhếch, mang theo trêu đùa khẽ gọi tiếng: "Nhiên. . ."

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 192: Nội tình 1

      tiếng ầm vang, thế giới người nào đó sụp đổ, thời tiết vốn rất tốt, trong nháy mắt mưa xối xả như trút nước.

      thiếu nữ mặc quần lụa mỏng toàn thân màu xanh nhạt, vắt chéo hai chân ngồi bên cửa sổ, đôi con ngươi mơ màng ngắm mưa to bên ngoài, mắt to sáng chói như lưu ly, ngẩn ngơ mất hồn, giống như nghĩ đến cái gì, nàng khẽ nhếch miệng. . . . . .

      Nụ cười thoáng qua, như có như , lại rung động lòng người.

      Cơn gió lạnh thổi tới cuốn theo ngọc đèn dầu làm cho nó chập chờn, chỉ là tựa như ảnh hưởng tâm trạng của thiếu nữ,

      Trần Tuyệt bình tĩnh đứng sau lưng nàng, con ngươi cảm xúc nhìn bầu trời đêm mông lung, giống như suy tư điều gì, rồi lại thở dài, sau cùng trở về trạng thái bình thường, bộ áo đen người gần như muốn dung nhập vào trong bóng đêm.

      "Trần Tuyệt, ngươi xem bây giờ làm gì?" Giọng khan khan truyền đến, nhàng, chưa nghe kịp hòa vào trong gió, bị tiếng mưa rơi bao trùm.

      Chẳng qua Trần Tuyệt là người thế nào, lỗ tai vừa động, giọng kia tuy và thấp, nhưng vẫn rơi vào trong tai .

      "Khuya lắm rồi, sớm nghỉ ngơi chút." Mắt lạnh lập lòe, Trần Tuyệt cúi người qua đóng cửa sổ, cũng tại khoảnh khắc xoay người ấy giấu ánh sáng trong con ngươi của mình.

      Sao lại biết người trong miệng nàng là ai, sao có thể biết ta (VTN) làm cài gì?

      Chỉ là có thể gì? cái gì cũng thể . . . . . .

      "Ngươi trễ thế này làm gì đây?" Mộc Ly chưa từ bỏ ý định hỏi lại lần nữa, đôi con ngươi như sao nhìn chăm chú vào Trần Tuyệt, khóe miệng nâng lên mang theo chua xót lẫn mong đợi.

      Nhiều ngày như vậy, nàng gần như có thói quen mỗi đêm đều hỏi thăm Trần Tuyệt ít tin tức về người kia, từ lúc tập võ đến khi lên ngôi, hễ là Trần Tuyệt biết, nàng cũng biết, hơn nữa còn hiểu chuyện tạo phản cách đây ba năm và nữ tử coi như của quý được tìm kiếm bấy lâu nay.

      Chỉ có điều trong cuộc tạo phản kia hình như còn chưa được biết, mà Mộc Ly lại biết nhiều hơn . Mà đêm kia, vì Mộc Ly lấy thân phận Nhan Khuynh Thành đến Nhan phủ nên biết được nội tình giấu trong đó.
      Last edited by a moderator: 9/3/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 193: Nội tình 2

      Đêm hôm đó, ánh trăng trong như nước, Nhan Phong cho Mộc Ly biết ít chuyện tươi đẹp ngày xưa, mà nhân vật chính đúng như Mộc Ly nghĩ là Vũ Tiêu Nhiên, cũng vì nguyên nhân này, địa vị Vũ Tiêu Nhiên trong lòng Mộc Ly mới có biến hóa lớn như thế.

      Lúc ấy thiếu niên hết sức lông bông chịu trói buộc, là thái tử Vũ Tiêu Nhiên có trái tim lương thiện, cuộc sống luôn tràn ngập tiếng cười. Người thiếu niên kia thời kỳ đó, hề hứng thú với chính trị lẫn vương vị, nhưng lại chịu khổ nằm trong kế hoạch của mình người thương nhất.

      Phụ hoàng , vì để cho sớm ngày ngồi lên vị trí kia, vì để cho lòng cam tâm tình nguyện chấp nhận nó, vì để củng cố thêm hoàng quyền, vì Phượng Lân ngày sau suy bại, vì khiến sớm ngày thấy thế cục, tiếp nhận tất cả, tiếc tính kể cả vị đại hoàng huynh Vũ Bùi Nhiên quan tâm chuyện triều chánh kia, hợp lại bố trí cuộc tạo phản. . . . . .

      Lão hoàng đế nước Thiên Diệu băng hà, tiên hoàng cố ý loan tin này đến tai Vũ Tiêu Nhiên khi ấy vẫn còn là thái tử, dựa theo tính cách ắt tìm hiểu hư , cũng vì nguyên nhân như vậy mới khiến cho kế hoạch này càng thêm thuận lợi.

      Ngay thời điểm Vũ Tiêu Nhiên sắp đến Thiên Diệu, phái thám tử thăm dò, có bất kỳ người nào tìm được kẻ tình nghi, nhưng càng ngờ quân đội sớm mai phục ở vách núi, ba mặt giáp công, Vũ Tiêu Nhiên trơ mắt nhìn 3000 binh lính vì bảo vệ mình mà chết thảm ở dưới chân, chết thảm trước mắt mình. . . . . .

      Mà người đứng đầu tạo phản, ngoài dự đoán của , vốn tưởng rằng là địch quốc phái người tới, nhưng chưa từng nghĩ là ca ca mình thương nhất. Khi đó tim cực kỳ lạnh, lạnh đến tận xương, cũng vào lúc đó, bị đánh rớt xuống dưới vách núi cheo leo, nhưng chưa từng nghĩ được Nguyệt Như Băng cứu.

      Cuối cùng, khi thương thế của Vũ Tiêu Nhiên tốt lên, phái ám vệ ‘trùng hợp’ tìm được , tia sấm sét giáng xuống, phụ hoàng , người mà tôn kính nhất, bị ám sát trong đêm, chữa được bỏ mình.

      khắc kia Vũ Tiêu Nhiên cảm thấy như trời sập, chỉ có thể vô lực nhìn sinh mệnh phụ hoàng từ từ trôi qua mà thể ra sức, liên tiếp hai lần đả kích, nhốt mình trong phòng, ba ngày ba đêm ăn uống, gặp bất cứ người nào, mở miệng câu. . . . . .
      Last edited by a moderator: 9/3/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 194: Nội tình 3

      Lần thứ hai xuất , ai cũng có thể nhìn thấy thái tử vốn luôn nở nụ cười môi dường như thay đổi. Chỉ trong đêm, nét ngạo mạng của tuổi trẻ, trái tim tràn đầy nhân từ hết thảy biến mất, trở thành Đế Vương lạnh lẽo vô tình, vương giả hề có tình cảm, cường giả . . . . . .

      Mà tất cả những điều này, đều do chính người kính nhất tính kế, tiếc hy sinh hơn ngàn tánh mạng binh lính, tiếc khiến biến thành người máu lạnh, chỉ vì để cho sớm ngày bước lên vương vị thấy thế cục, chỉ vì để cho sớm ngày loại trừ tính cách lương thiện khinh cuồng của mình. Cuối cùng như bọn họ mong muốn, nhưng lại bỏ ra cái giá lớn bằng máu. . . . . .

      Vốn cho rằng trận tạo phản kia Vũ Bùi Nhiên là người khơi mào, vốn cho rằng ám sát Hoàng đế bức vua thoái vị cũng là , nhưng chưa từng nghĩ, tất cả đều do vị phụ vương kính nhất thao túng.

      Người tham dự khi đó gồn có tiên hoàng, Thái hậu, Vũ Bùi Nhiên, Hữu Tướng Nhan Phong và Lưu đại học sĩ. . . . . .

      Có người vô tình nhất là bậc đế vương, phút kia, Mộc Ly cảm nhận sâu sắc ý nghĩa của những lời này. biết lúc ấy trải qua như thế nào? Nếu để biết tất cả đều do người thân nhất thiết kế, vậy ra sao đây. . . . . .

      Cái loại cảm giác lạnh lẽo cùng tuyệt vọng khi bị người thân vứt bỏ, cắm sâu vào tim Mộc Ly. Cho tới đêm hôm đó, sau khi Mộc Ly nghe xong chuyện xưa, ngay lặp tức nhịn được nổi giận với Nhan Phong, thậm chí Mộc Ly còn nhớ câu chứa đầy bất đắc dĩ lẫn tuyệt vọng của Nhan Phong. . . . . .

      —— đứa , chúng ta biết có số việc thể làm, nhưng nhất định phải làm. Đây chính là bất đắc dĩ của đế vương!

      Loại tuyệt vọng ấy, loại bất đắc dĩ ấy, khiến Mộc Ly đến bây giờ vẫn quên. Lúc những lời này, Mộc Ly thống hận, thống hận bọn giết người bừa bãi, thống hận bọn mưu tính toán, càng hận người kia hơn khi để phải chịu đựng tất cả đau thương ấy.

      vô tình là vì sai lầm của ai? lạnh lẽo tàn nhẫn, là tay ai tạo thành? Nụ cười vui vẻ của bị ai chôn vùi?

      Chẳng lẽ đế vương trời sanh phải vô tình sao? . . . bị buộc, bị buộc đến đường cùng mà cách nào sống lại. . . . . .Nếu biết tất cả đều do người thân thiết kế....
      Last edited by a moderator: 9/3/16

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 195: Nằm mơ thấy mỹ nam

      tiếng nổ vang lên, bầu trời xẹt qua hàng loạt tia sáng màu trắng bạc, tia chợt chém thẳng xuống, chiếu sáng gương mặt tái nhợt trong bóng tối của Mộc Ly, nàng ngẩn ra, ngay sau đó phục hồi tinh thần lại nhìn quanh bốn phía, sớm thấy bóng dáng Trần Tuyệt.

      Hazii, nặng nề thở dài, Mộc Ly tiện tay đóng chặt cửa sổ mở ra do bị gió lùa, sau đó bò lên giường ngủ.

      Ngày thứ hai thúc dậy, Mộc Ly nhàn rỗi có chuyện gì làm nghịch với đống bút mực, cầm ngự bút (của Hoàng đế nào đó để lại) ở giấy tuyên thành tự chủ vẽ xuống người nhớ nhung trong lòng. . . . . .

      Nhìn người được vẽ rất sống động giấy, chân mày Mộc Ly cũng trở về trạng thái bình thường, còn chau nữa, mỗi nét vẽ, mỗi thần thái, cái ánh mắt nàng đều dồn hết tâm tư để vẽ, chẳng qua khi vẽ đến chi tiết nào đó, cảm giác thiếu thiếu. . . . . .

      Do vậy nếu Mộc Ly nhìn hài lòng, nàng vo giấy thành cục tròn vo ném , sau đó tiếp tục vẽ cái khác, đợi rốt cuộc sau khi vẻ xong, Mộc Ly đánh đánh cái cổ cứng nhắc của mình, mặt trời bên ngoài cũng chói chang, suy nghĩ chút, Mộc Ly nhếch miệng, cầm bút vẽ thêm bức tranh mỹ nam, nhưng mà đối tượng lần này lại phải là Vũ Tiêu Nhiên. . . . . .

      "Ly Ly, ngươi dậy chưa?" Ngoài cửa, giọng Tuyết Lê lanh lảnh vọng vào, cực lớn. Sáng sớm, xem ra tâm tình nha đầu kia cũng tệ.

      đợi Mộc Ly trả lời, cửa tự động bị người từ bên ngoài mở ra, Mộc Ly muốn giấu bức họa, nhưng muộn bước.

      "Ôh. . . Người trong tranh này là ai vậy?" Đoạt lấy bức họa tay Mộc Ly, Tuyết Lê mở ra xem, chỉ thấy tuyệt thế mỹ nam ngọc thụ lâm phong ngồi khảy đàn dưới rừng hoa bay tán loạn, mái tóc dài của tùy ý xõa vai, phong thái kia tựa như thần tiên chốn thiên đình.

      Hai tròng mắt Tuyết Lê gần như muốn rớt ra, phía sau nàng là Trần Tuyệt toàn thân áo đen vĩnh viễn đổi theo, chẳng qua giờ phút này ánh mắt của cũng đặt bức tranh kia, chỉ tựa vào cửa, nhìn bên ngoài suy nghĩ mất hồn.

      Né tránh được, Mộc Ly hào phóng thừa nhận: "Cái này sao, là ta ở trong mộng mơ thấy mỹ nam, còn , tên là Vô Ức."

      Chương 196: Chiến thần

      sai, người trong bức tranh chính là Vô Ức, toàn thân bạch y bay phấp phới, hơi thở ấm áp tựa như ánh nắng ban mai, suốt đời Mộc Ly cũng thể quên. Chẳng qua đáng tiếc cho tình cảnh tại của nàng, muốn ra ngoài gặp lần phải chờ thêm thời gian nữa, biết bây giờ có khỏe . . . . . .

      xong, Mộc Ly che miệng cười trộm, Tuyết Lê nhìn chằm chằm dáng vẻ của Mộc Ly y như đứa bé.

      Tròng mắt thoáng qua sáng tỏ, Tuyết Lê để bức vẽ xuống, rút ra cuộn tranh khác bị Mộc Ly cố ý đè ở phía dưới, hài hước cười : "Vậy biết bức này có phải là nằm mơ thấy hay ? Người ta ngày nghĩ đêm nằm mơ, thậm chí Hoàng thượng cũng có thể thấy, Ly Ly ngươi giỏi đấy. . . . . ."

      Càng đến phần sau, giọng Tuyết Lê càng lớn, riêng cuối còn cố tình kéo dài, ngay cả Trần Tuyệt vốn miên mang suy nghĩ cũng nhịn được xoay đầu lại nhìn bọn họ, tầm mắt liếc về bức vẽ phía , con ngươi Trần Tuyệt chợt co rụt lại.

      Nếu như đoán sai, nam tử trong bức tranh kia, chính là Tam hoàng tử Mạc Bắc Minh Mạch Hy vốn có danh xưng chiến thần mất tích mấy tháng trước

      Lúc ấy Trần Tuyệt vẫn còn ở bên ngoài cung điều tra những quan viên có quan hệ với cuộc tạo phản ba năm trước. Ở tổ chức từng thu được tin tức vị chiến thần này mất tích. Chính lúc Trần Tuyệt chuẩn bị báo lên cho cho Vũ Tiêu Nhiên, lại nhận được tin tức quan trọng về chuyện tạo phản kia, vì vậy nó bị kéo dài luôn.

      Nếu phải hôm nay nhìn thấy bức tranh ở đây, Trần Tuyệt gần như quên hẳn, chỉ là tại sao Mộc Ly lại quen biết người này. . .

      "Hay cho tiểu Tuyết, to gan, dám đùa giỡn ta." vì bí mật bị phát mà mặt hồng tim đập, thậm chí ánh mắt Mộc Ly cũng chưa từng biến đổi vì của Tuyết Lê, đôi con ngươi óng ánh như lưu ly, trước sau như xem như có chuyện gì.

      "Ngươi bình tĩnh quá nhỉ!" Tuyết Lê nhịn được bội phục, ít nhất nàng cho rằng có thể nhìn thấy người nào đó đỏ mặt lần, ai biết nàng ngược lại điềm tĩnh như thế, mà mình lại thành kẻ làm sai.

      Vẫn biết nàng phải người bình thường, ngờ lòng dạ còn sắt đá đến trình độ này.

      Nghiệp trướng mà. . . . . .

      Chương 197: Long thai

      Mộc Ly nhíu mày, hả hê nhìn Tuyết Lê, ha ha cười : "Ngươi cho rằng ta giống như ngươi thấy mỹ nam phải mặt hồng tim đập sao? Ngươi trông Trần Tuyệt như thế nào? Dầu gì cũng coi như là cực phẩm, nếu chốc nữa ta giúp các ngươi xử lý việc này?"

      Dứt lời, ánh mắt Mộc Ly như có như liếc về gương mặt băng lãnh của Trần Tuyệt, nhưng Tuyết Lê trước nhịn xuống cắn răng nghiến lợi nổi giận mắng: "Cho dù thiên hạ này còn nam nhân, ta cũng tuyệt đối gả cho tảng băng lớn."

      Muốn nàng gả cho người cả ngày đều trưng ra khuôn mặt lạnh lẽo, đầu gỗ giống như người khác thiếu mấy triệu lượng bạc, Tuyết Lê nàng mới lấy.

      "Nhàm chán." Nhìn họ nháo thành đoàn, Trần Tuyệt liếc Tuyết Lê cái, lạnh lùng bỏ lại hai chữ, xoay người rời .

      Mộc Ly thoáng kinh ngạc trong giây lát, nhưng thấy bộ dạng cọp mẹ Tuyết Lê nghiến răng, lại nhịn được cười lên ha hả.

      "Ngươi còn cười, đều là ngươi làm ra, thành khai báo người trong tranh này là ai, nếu coi ta trừng trị ngươi thế nào." Dứt lời, Tuyết Lê giơ lên quả đấm làm bộ muốn đánh Mộc Ly.

      "Nếu ngươi có hứng thú ta ngại giới thiệu ngươi làm vợ lẻ thứ mười cho ." Linh hoạt lắc mình cái, Mộc Ly né tránh công kích của Tuyết Lê, khuôn mặt tươi cười rực rỡ khiến Tuyết Lê chói cả mắt.

      "Ngươi chết với ta, có gan đừng chạy. . . . . ."

      "Tiểu Tuyết, ta quên nhắc nhở ngươi, nữ nhân nên nhu nhược ."

      ". . . . . ." tiếng gầm từ nội thất truyền ra, chỉ nghe được chuỗi tiếng cười như chuông bạc vang vọng trong khí.



      Tự Thừa Ân năm thứ ba ngày tháng mười hai sau ngày Phượng Lân quốc chủ cưới Lam Nguyệt công chúa Phượng Như Băng làm Tây Cung hoàng hậu. Tây Cung hoàng hậu vì được Hoàng được độc sủng gần như trở thành kình địch của tất cả nữ nhân trong hậu cung. Dĩ nhiên, những người này cũng bao gồm Tô quý phi.

      Dù sao Hoàng đế phải ở Mạt Ương cung của Tây Cung hoàng hậu cũng ở Liên Trì cung của Tô quý phi, những phi tử khác bởi vì kiêng kỵ thân phận Tây Cung hoàng hậu và thế lực nhà Tô quý phi lại thêm vào Hoàng đế sủng ái mà thể thần phục.

      Cùng năm, ngày hai mươi hai tháng mười hai, chỉ hai mươi ngày, ngự y truyền tin Tây Cung hoàng hậu Phượng Như Băng mang Long thai, chỉ thoáng tin tức này truyền khắp cả hoàng cung Phượng Lân, ngay cả Hoàng đế vốn lâm triều nghe được tin vui thế là chú ý đến triều thần vội vàng đích thân chạy về Mạt Ương cung.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :