1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trôi nổi trong lãnh cung: Khuynh quốc khí hậu - Hoa Vô Tâm (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 175: Năm tháng đơn 1

      Nếu như quá thời hạn, như vậy từ nay về sau chúng ta gần nhau trong gan tất nhưng biển trời cách mặt, hai tháng sao? Nàng có thể đợi, nàng cũng cho mình hai tháng thời gian để thanh lọc cảm xúc lộn xộn của mình.

      nghiêm túc của nam nhi, cộng thêm được phát ra từ miệng thiên tử cao cao tại thượng, nhất định là tôn quý nhất, nàng lựa chọn tin lời của .

      Chẳng qua, ai ngờ tới, sau này khi gặp lại, cũng là ở dưới tình huống như thế.

      Lời còn dư lại bị nụ hôn của Vũ Tiêu Nhiên nuốt trọn, người hai bên cũng thức thời rối rít lui ra, để lại hai người hết sức triền miên.

      Gió Đông kéo qua, mang theo cả rét lạnh thổi tới gò má Mộc Ly, nàng nhịn được rùng mình, cảm nhận được nàng lạnh, Vũ Tiêu Nhiên tăng thêm sức lực tay, ôm chặt nàng.

      Lần đầu tiên, Mộc Ly cảm thấy ngực của ấm áp như vậy, loại ấm áp này tựa như cái ôm lúc ngủ cùng hàng đêm, ấm đến trong lòng, tới mức nàng nỡ buông tay rời .

      Vũ Tiêu Nhiên sờ sờ gương mặt nàng, cho dù luyến tiếc, nhưng vẫn phải rời . Bây giờ rời , chẳng qua vì tương lai về sau tốt hơn, chính là bởi vì loại tin tưởng này, tất cả, mới có thể quyết tâm rời .

      "Ly Nhi, lần sau lúc gặp nàng, hi vọng chúng ta có thể thân thiết với nhau, chờ ta."

      Lúc rời khỏi, câu thân thiết với nhau của Vũ Tiêu Nhiên, tựa như cái búa nện vào trong lòng Mộc Ly, búa xuống, mạnh, nghe được bất kỳ tiếng vang nào, thậm chí có thể hiểu , tim của mình, cũng theo đó mà chìm xuống theo.

      Mộc Ly xót xa nghĩ, cuối cùng nàng cũng chỉ là thế than. Chẳng qua vì sao lúc biết kết cục, mình lại vẫn cứ trầm luân như thế? Nàng rất tiền đồ, có lẽ bị dụ dỗ rồi chăng?

      Đôi mắt thâm trầm như hắc bảo thạch, cái nhìn vạn năm kia, có lẽ sớm bị hút vào? Chẳng qua là mình cũng chẳng hề hay biết?

      Hoặc là, bởi vì lúc trước lạnh lùng, nàng quật cường, cho nên, cho dù biết , nhưng vẫn cố chấp chịu thừa nhận, cho nên, lúc tỏ ra yếu thế, mình mới có thể dễ dàng trầm luân trong dịu dàng của như vậy.

      Chương 176: Năm tháng đơn 2

      Mặc kệ quá trình như thế nào, cuối cùng thể thừa nhận, nàng bị luân hãm, chỉ là, xót thương cho than phận làm người thay thế thôi. . . . . .

      "Ly Ly, ăn cơm." Giọng Tuyết Lê giòn tan, sớm vang lên trong điện bên kia trước khi tới đây.

      Mộc Ly hoàn hồn, thu lại rối rắm trong lòng, giương cao giọng, lớn tiếng trả lời: "Biết rồi, sẵn tiện kêu Trần Tuyệt đến ăn chung luôn."

      Thêm hai ngày trôi qua, mỗi ngày Mộc Ly có việc gì làm cùng Tuyết Lê hý hoái với những khóm hoa ở hậu viện. Khoảng thời gian này khiến nàng suy nghĩ rất nhiều, cũng làm cho nàng thong suốt số chuyện, nàng nguyện ý dùng thời gian hai tháng để chờ đợi . . . . . .

      Dù sao thời gian hai tháng cũng dài, đủ để cho nàng lắng đọng lại tâm tình của mình. Cho dù, hai tháng sau, bọn họ gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt nàng cũng chịu. Thỉnh thoảng nàng vẫn nhớ tới , đồng thời trong lòng chẳng còn rối rắm nữa, nhiều hơn, cũng chỉ có kiên trì.

      Nàng nghĩ, tại có lẽ nàng chỉ là người thay thế, nhưng chung quy cũng ngày xoay mình. Dù sao, người nọ có ở đây phải sao?!!

      Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng tới lúc đó, nếu chuẩn bị kịp, tâm nàng rơi xuống đáy cốc, bị thương tan nát, nốt ruồi son xinh đẹp cánh tay, ai cũng dự đoán được sau này bùng nổ như thế nào.

      Mộc Ly đứng giữa con đường hoa tại hậu viện, áo trắng mỏng manh bay chập chờn trong gió, tấm lưng kia vô cùng đơn độc, mang theo ưu thương nhàn nhạt, xa cách nhàn nhạt. Dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió thổi bay. Trần Tuyệt mặc bộ quần áo đen vạn năm đổi, đứng ở nơi cách xa Mộc Ly 5 mét nhìn nàng.

      Chẳng qua bên trong ánh mắt nhìn nàng, từ mỉa mai và châm chọc, tại dần biến thành lạnh nhạt, lạnh nhạt chút cảm xúc. Lúc đầu nhằm vào nàng, vì do nghe được từ trong miệng Huyền Thanh ít việc của nàng. Dĩ nhiên bao gồm chuyện nàng mưu hại hoàng tử và ám sát Vũ Tiêu Nhiên. Sau đó Vũ Tiêu Nhiên từ từ giải thích, nàng phải là người như vậy, cùng với hai ngày quan sát này, mới tiêu tán chán ghét đối với nàng.

      Nàng rất lạnh nhạt, giải quyết việc nhanh chậm, nhưng lại làm vô cùng tốt. Nàng rất tùy ý, yểu điệu giống như thiên kim tiểu thư vương công quý tộc. Nàng cũng xa cách, mặc dù mỗi ngày đều gọi cùng nhau dùng cơm, nhưng chẳng hề giao tiếp với .

      Nàng còn rất lạnh lùng, đối với hai nhà hoàn lúc Vũ Tiêu Nhiên gần để lại, nàng phân phó cho phép xuất trong tầm mắt nàng.

      Chương 177: Năm tháng đơn 3

      ra Mộc Ly làm như vậy cũng là có đạo lý, nàng muốn đặt quá nhiều tình cảm cho người khác, sợ cuối cùng bị mình liên lụy, dẫn đến đành lòng. Cho nên từ lúc mới bắt đầu luôn dùng thái độ lạnh nhạt để nhìn mọi thứ, trừ Tuyết Lê làm bạn, nàng rất đơn.

      người chìm nổi, trải qua những năm tháng đơn, kiếp trước kiếp này, từ ngàn năm sau đến nơi đây, nàng từ đầu đến cuối vẫn độc, nhưng lại vô cùng cao ngạo, bởi vì quật cường này, bởi vì phần nghị lực khác hẳn với người thường này, ngàn năm trước, nàng bị chính người mẹ ruột của mình vứt bỏ, ngàn năm sau chẳng biết người nào bỏ rơi nàng nữa đây?

      "Trần Tuyệt." Giọng nhàn nhạt giống như tiếng muỗi kêu từ trong miệng nàng phát ra, nàng quay đầu lại, nhưng biết nhất định đứng cách nàng xa, thậm chí nàng còn hiểu , tòa trạch viện này có bao nhiêu ám vệ.

      Do dự chút, Trần Tuyệt mới tới trước mặt nàng, cái gì cũng có hỏi, chỉ là cùng với nàng đứng ở mép đường hoa xem sóng gợn lăn tăn, nhìn mây bay bồng bềnh.

      Hai người chỉ im lặng đứng, Mộc Ly chưa từng mở miệng, Trần Tuyệt hiểu mục đích nàng ấy kêu mình tới là gì, vậy nên đứng cùng với nàng, cũng xuất nét mất kiên nhẫn. Chẳng qua gương mặt băng sơn vạn năm đổi, lại chẳng hề có biến hóa, hoặc là tia dao động.

      "Ta có thể ra bên ngoài lát ?" Qua lúc lâu, Mộc Ly mới quay đầu nhìn Trần Tuyệt như pho tượng, lời ngắn gọn dễ hiểu, bị gió vừa thổi liền tán, tựa như giờ phút này người của nàng, ràng đứng ở đây, lại khiến cho người ta cảm giác có hơi thở.

      Trần Tuyệt cau mày, môi mỏng cứng nhắc cong lên, nặn ra mấy chữ: " thể."

      Vũ Tiêu Nhiên cố ý phân phó được phép đâu, cho dù nàng quyết định biến mất, nhưng chung quy cũng thể để nàng ra ngoài, bởi vì có chút chuyện, thể để cho nàng biết, Cho dù chỉ là diễn trò, người nào đó cũng cho phép, thể , hết thảy được suy tính rất ràng!

      "Ngươi cũng chung, thể sao? Ta chỉ muốn xem người bạn mà thôi." Mày khẽ cau lại, cho dù rất tức giận nhưng giọng Mộc Ly lại cứ đều đều, thậm chí chút phập phồng cũng có. Trần Tuyệt là người thông minh như vậy, nhưng vẫn nhìn ra tại nàng nghĩ gì.

      Chương 178: Tin tưởng

      Vô Ức, nhớ tới nam tử kia cùng với rừng hoa rụng rực rỡ màu sắc, Mộc Ly cảm thấy trong lòng ấm áp lạ, mà rất lâu có, tất cả nhớ nhung, tưởng niệm người thân cứ như vậy kéo đến.

      " thể." gì thêm, Trần Tuyệt lạnh lùng bỏ lại ba chữ, xoay người rời , quần áo màu đen tung bay trong gió.

      Ngây ngốc xuống, biết nên sao với nàng, dường như ngay cả cự tuyệt cũng có chút đành lòng, cho nên lựa chọn trốn tránh nàng, nữ tử phía sau khẽ thở dài, Trần Tuyệt dừng bước, vốn định ra, nhưng vẫn cất tiếng: "Ngươi phải tin tưởng ."

      Tin tưởng vị thiên tử cao cao tại thượng ấy, tin tưởng lời của , tin tưởng dùng hành động để chứng minh lời .

      Mộc Ly nhếch miệng, nụ cười lạnh nhạt đến thể lạnh nhạt hơn xuất môi, nàng quay đầu lại, nhìn tà áo màu đen bay trong gió, nhàng ‘Ừ’ tiếng, nhưng sau đó lập tức bị gió thổi tan.

      Cho dù Trần Tuyệt , nàng cũng lựa chọn tin tưởng , chẳng qua những lời này của Trần Tuyệt, khiến cho kiên định trong lòng nàng lại tăng thêm bậc. Vì vậy, cuối cùng chỉ nhàn nhạt cười, tin tưởng nam tử nào đó, tin tưởng lời , hề có bất kì hoài nghi gì ở đây.

      Từ sau viện trở lại nội thất, Mộc Ly thẳng tới căn nhà gỗ, tại đây gặp được hai nô tỳ Vũ Tiêu Nhiên để lại cho nàng.

      "Mộc. . . Mộc Ly tiểu thư." Tiểu Man và tiểu Mạn đột nhiên nhìn thấy Mộc Ly hơi kinh ngạc, lặp tức khúm núm rụt cổ.

      Mộc Ly cười, nàng kinh khủng thế sao? Kinh khủng đến mức khiến người vừa thấy phải trốn tránh như vậy ư? Tuy nghĩ như vậy, nhưng nét mặt Mộc Ly lại nhu hòa rất nhiều: "Các ngươi cần sợ, ta chỉ tới nhờ các ngươi đường mua giúp ta ít son và phấn nước."

      Dứt lời, Mộc Ly thành khẩn nhìn họ, lấy từ trong lòng ra mấy tờ ngân phiếu hai tay giao cho Tiểu Man.

      Tiểu Man dũng cảm hơn tiểu Mạn, tuy hơi phân vân, nhưng Tiểu Man vẫn cung kính nhận lấy ngân phiếu Mộc Ly đưa tới.

      "Xin hỏi Mộc Ly tiểu thư còn cần mua gì nữa ?"

      "Như thế này, ta muốn. . . . . ." Ánh sáng chợt lóe trong mắt, Mộc Ly giả vờ suy nghĩ: "Mua giúp ta mười xâu kẹp hồ lô, năm cân đậu phộng, hai cân thịt bò. . . . . ."
      Last edited: 9/11/15

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 179: Làm việc theo quy tắc

      Mộc Ly chuỗi dài, cho đến khi Tiểu Man và tiểu Mạn trừng mắt lẫn nhau, Mộc Ly mới cam lòng dừng lại.

      "Còn gì nữa , các ngươi phải nhớ cho kĩ, ngay được rồi đó." Nụ cười tà ác chợt lóe lên, Mộc Ly xong đợi hai tỷ muội hoàn hồn, nhấc chân đến nội thất, vài bước nàng dừng lại, xoay đầu, con ngươi như lưu ly khẽ lướt qua hai người bọn họ, nhàn nhạt, nhưng cũng đánh mất quan tâm : "Nhớ cùng với hai nguời, còn có vị bằng hữu nữa."

      Lúc quay đầu lại tròng mắt như nước thoáng qua tia ánh sáng lạnh.

      Vũ Tiêu Nhiên chỉ cấm Mộc Ly mang người ra ngoài, dĩ nhiên là bao gồm hai nô tỳ ban cho Mộc Ly, cho nên tiểu Man và tiểu Mạn đêm đó thuận lợi xuất môn, mua những đồ mà Mộc Ly chỉ định rồi mới trở về.

      Chẳng qua trước khi , nửa đường bị Trần Tuyệt ngăn cản chuyến, về phần cái gì, trừ người trong cuộc, có người nào khác biết.

      "Thế nào? Ta sai người mua thứ gì đó cũng được sao." Mộc Ly cười, nụ cười hề có độ ấm hướng về phía Trần Tuyệt.

      "Đúng vậy. . . . . ." Tuyết Lê cam lòng trừng mắt gương mặt băng sơn của Trần Tuyệt, sau đó theo Mộc Ly.

      Trần Tuyệt bị hai người làm cho sửng sốt, lập tức nghĩ tới hành động trước kia của mình, cũng định giải thích, chỉ lạnh nhạt tiếp: "Ta chỉ dựa theo quy củ mà làm việc thôi."

      "Quy củ?" Nhướng mày, Mộc Ly trầm ngâm nhìn khuôn mặt băng sơn vạn năm đổi của Trần Tuyệt, khóe miệng nâng lên nụ cười xa cách: "Quy củ gì chứ? Người nào định ra quy củ? Ta phái nha hoàn ra ngoài mua thứ gì cũng phải qua tam quan chém tứ sao?"

      "Quy củ dĩ nhiên là do thánh thượng định ra." Lạnh lung trả lời, Trần Tuyệt lặp tức đứng dậy ra bên ngoài, lúc lướt qua Tuyết Lê bị nàng hung hăng trừng mắt, bước chân hơi chậm lại, ánh mắt lạnh lùng quét người Tuyết Lê.

      "Ly Ly, chẳng lẽ ngươi dễ dàng bỏ qua cho như vậy." Nhìn bóng lung Trần Tuyệt rời , Tuyết Lê lắc lắc cánh tay Mộc Ly làm nũng : " đâu thế?"

      "Chẳng lẽ ngươi muốn đuổi theo?" Mộc Ly buồn cười nhìn nàng, ngắt mũi Tuyết Lê, thoải mái cười : "Đây vốn là chuyện nằm trong dự liệu, chẳng cần phải truy hỏi, ta chỉ là làm ra vẻ cho nhìn mà thôi, giống như để biết, cũng cần phải tiếp tục dây dưa khổ sở."









      Chương 180: Thừa Tướng qua đời 1

      Nàng vốn cố ý để cho Trần Tuyệt xem, nếu như làm, chẳng cần thiết phải quấn lấy rời, chi đó cũng phải là tính cách của nàng.

      "À. . . . . ." thanh kéo dài xa xôi vạn dậm, Tuyết Lê hiểu nhìn Mộc Ly van xin : "Ngươi mau cho ta biết ngươi làm cái gì ."

      "Sớm hay muộn ngươi cũng biết." Quẩy quẩy tay, Mộc Ly cười bí hiểm: " tại chuyện người cần làm chính là giúp ta kêu tiểu Man tiểu Mạn, còn có Trần Tuyệt mời bọn họ dùng cơm tối chung với chúng ta."

      "Vậy sao. . . Được rồi. . . . . ." Mặc hơi bất mãn Mộc Ly, nhưng Tuyết Lê vẫn biết điều nghe theo lời của Mộc Ly.

      Đêm đó, Mộc Ly đích thân làm bữa tiệc phong phú, sử dụng giọng điệu cứng rắn kéo tiểu Man tiểu Mạn đến bàn ăn, sau đó năm người vừa vừa cười bắt đầu dùng cơm.

      Trần Tuyệt nghi ngờ nhìn Mộc Ly vui vẻ líu lo với đám nha hoàn, tiếp theo thầm cúi đầu ăn cơm, hiểu nữ nhân này, ràng căn dặn cho hai người họ xuất trong tầm mắt nàng, sao lúc này lại thân thiết như vậy?

      Thôi, cứ lo ăn cơm vậy, dù gì nữa nhiệm vụ của chỉ là trông chừng nàng, để nàng ra khỏi tòa viện này là được rồi.



      Nhưng vào thời điểm nhóm ngươi Mộc Ly ăn uống vui vẻ, ở Phượng Lân hoàng cung vị Hoàng đế nào đó trà nhớ cơm nghĩ.

      bàn cơm, Vũ Tiêu Nhiên và Huyền Thanh hai người ngồi quanh chiếc bàn vuông. Vũ Tiêu Nhiên ăn bỗng nhiên ánh mắt đọng lại, giống như suy nghĩ vấn đề nào đó đến mức xuất thần, ngay cả đũa bạc trong tay kẹp gì cũng biết, khóe miệng còn vươn nụ cười nhàn nhạt, chỉ chốc lát sau, lại nhíu mày chặt, gần như có thể đè chết con ruồi.

      "Ngươi sao vậy?" Huyền Thanh ngồi ở bên, kìm chế được nữa, lớn tiếng nhắc nhở .

      "À. . . Hả. . . . . ." Vũ Tiêu Nhiên kinh ngạc hoàn hồn, liếc Huyền Thanh cái, lúng túng cười cười, rồi mới ăn cơm tiếp.

      "Đừng quên, lâu nữa ngươi phải cưới Lam Nguyệt công chúa rồi." Mặc dù Huyền Thanh cũng muốn chuyện đó vào lúc này, nhưng thể nhắc nhở , chính tại nên biết mình ở vị trí nào.

      Bình tĩnh khẽ cau mày, Vũ Tiêu Nhiên lơ đãng : "Ta biết, ngươi cũng thừa hiểu mục đích ta cưới công chúa là gì mà!”




      Chương 181: Thừa Tướng qua đời 2

      Chuyện này, trước khi Phượng Lâm trở về nước bí mật ký hiệp ước với y, mượn thế lực của Lam Nguyệt nội ứng ngoại hợp, diệt trừ đội ngũ khổng lồ của Tô thị ở bên ngoài, cùng với giúp sức của số trọng thần triều đình, bình định Phượng Lân, cơ nghiệp trăm năm của Vũ thị.

      Và nó có lẽ bắt đầu an bài, tại chỉ vì người kia nên chưa tiến hành mà thôi.

      Nghĩ đến người kia, chân mày Vũ Tiêu Nhiên bất giác giãn ra, tiếp đó khóe miệng hơi nhếch lên, tạo thành đường cong hoàn mỹ, mắt phượng sáng trong như hắc bảo thạch, trong nháy mắt cũng đổi màu, nhưng bất chợt lại bị thanh thông báo ngoài cửa làm cho chìm xuống.

      "Báo!"

      "Chuyện gì?"

      "Hữu Tướng Nhan Phong bởi vì bệnh tình chuyển biến quá mức đột ngột, ngự y vô phương cứu chữa, giờ Mùi canh ba qua đời ở phủ Thừa Tướng."

      Giờ Mùi canh ba, cũng vừa mới đây? Vũ Tiêu Nhiên để đũa xuống, cau mày, sắc mặt trầm, lặp tức hạ lệnh: "Truyền lệnh của trẫm, Hữu Tướng Nhan Phong qua đời, cả nước thương tiếc."

      "Dạ!"

      Quay đầu, Vũ Tiêu Nhiên nhìn Huyền Thanh vẫn còn trong trạng thái kinh ngạc, lạnh lùng : "Thanh, cùng ta đến phủ Thừa Tướng lát."

      Thừa ân năm thứ ba, ngày hai tháng mười giờ Mùi canh ba, Hữu Tướng Nhan Phong bởi vì bị ám sát, thể cứu chữa, bỏ mình.

      Quốc chủ Phượng Lân Vũ Tiêu Nhiên, hạ lệnh toàn diện điều tra kỹ chuyện này, nhưng vẫn có kết quả.

      Thừa ân năm thứ ba, ngày bảy tháng mười , Thừa Tướng hạ táng, cả nước thương tiếc.

      Hành cung Bắc Triệt, Vũ Tiêu Nhiên và Mộc Ly mặt đối mặt, nhìn nàng, trong mắt chứa đựng say đắm lẫn mệt mỏi, nàng nhìn , con ngươi tràn đầy nhớ nhung và tương tư, bọn họ cứ nhìn nhau như vậy, tựa hồ cái nhìn này có thể duy trì tới mức cùng trời cuối đất . . . . .

      "Ly nhi. . . . . ." tiếng kêu đến từ nơi sâu thẳm trong lòng, Vũ Tiêu Nhiên rốt cuộc nhịn được, xúc động ôm lấy nàng, tựa hồ như vậy mới có thể cảm nhận được nàng ở bên cạnh mình, dướng như như vậy mới có thể an tâm chút.

      Nán lại hoàng cung, cho dù mỗi ngày đều có ám vệ bẩm báo hành tung của nàng, nhưng do tận mắt thấy, vẫn cảm thấy yên lòng.

      Mộc Ly ôm chặt , thu lại hơi nước trong mắt, kề sát mặt vào lồng ngực ấm áp của .
      Last edited: 16/12/15

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 182: xảy ra chuyện
      Nhớ nhung nhiều như vậy nhưng chưa từng ra khỏi miệng, tương tư nhiều như vậy nhưng vẫn giữ trong lòng, giờ khắc này nhìn thấy nhau lại phát vốn dĩ cái gì cũng cần , chỉ cần ánh mắt, ăn ý cũng lưu chuyền giữa hai người bọn họ.

      "Ly nhi, ta có chuyện muốn với nàng." Vũ Tiêu Nhiên nhàn nhạt mở miệng, giọng đè nén được bi thương.

      Tim Mộc Ly đập mạnh, tay ôm eo chợt cứng đờ, tuy nhiên chỉ trong nháy mắt khôi phục lại, cần phải , nàng cũng thừa biết muốn gì rồi, chỉ vì thời gian này, vừa khéo trùng với chuyện của Nhan phủ.

      "Chuyện gì?" Cho dù biết muốn gì, nhưng Mộc Ly vẫn cố hỏi, giọng chẳng hề cứng ngắc, ngược lại có hơi buông lỏng, so với lo lắng của Vũ Tiêu Nhiên sợ nàng đau lòng, Mộc Ly hỏi cực kỳ tùy ý.

      "Nhan phủ. . . . . ." Dừng chút, cuối cùng Vũ Tiêu Nhiên lấy giọng điệu hơi dễ chịu hơn ra: "Phụ thân nàng, xảy ra chuyện."

      xong, Vũ Tiêu Nhiên kéo gần khoảng cách, khẩn trương nhìn vào đôi mắt sửng sờ của Mộc Ly, dường như sợ nàng nghĩ quẩn vội vàng an ủi: "Ly nhi, con người sống đời chắc chắn ngày như vậy, nàng nên đau lòng, phụ thân nàng. . . . . ."

      xong, Vũ Tiêu Nhiên lại lúng túng tìm được lời nào khác để an ủi nàng. Dù sao, vốn cũng phải là người có thể những lời an ủi này.

      Mộc Ly chỉ im lặng, kinh ngạc nhìn ngẩn người, con ngươi như lưu ly thoáng mờ mịt, trong đầu cũng tự hỏi nên biểu lộ vẻ mặt thế nào đây, mới tính là bình thường, giống như người chịu ‘tang phụ ’.

      Vũ Tiêu Nhiên thấy nàng đứng ngây ra lời nào, cho rằng nàng đau lòng, mà mình trong lúc nhất thời lại tìm được cớ để an ủi, trong lòng vừa nóng vừa giận, chỉ có thể ôm chặt nàng, cho nàng sức mạnh.

      Mặt Mộc Ly chôn ở trước ngực , nghe tiếng tim đập hữu lực, khẽ nhếch miệng cười, rất ngọt rất đẹp, đáng tiếc Vũ Tiêu Nhiên lại thấy, giờ khắc này chỉ nghĩ đến việc làm thế nào an ủi, để nàng đau lòng nữa, mà chú ý vẻ mặt chẳng chút đau buồn của Mộc Ly.

      "Ta hiểu, người sống đời chắc chắn ngày già chết , bất luận kẻ nào cũng tránh được, phụ thân tận trung vì nước, đời này cũng có gì tiếc nuối, cho nên ta nghĩ thông suốt rồi, khổ sở mặc dù có, nhưng vui mừng càng nhiều hơn, bởi vì ta có phụ thân tốt."
      Last edited: 11/1/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 183: Ăn sạch sành sanh 1
      Những lời này vừa ra khỏi miệng, đầu Mộc Ly gần như muốn nổ tung, đừng Vũ Tiêu Nhiên hiểu, thực ra nàng Mộc Ly nàng càng thêm hiểu, bởi vì từ nàng được cha mẹ thương, để nàng hơi như vậy, rất hại não mà.

      Hơn nữa nàng cũng có biết về chuyện của Nhan Phong, nếu đích thực chết, chừng nàng còn có thể nặn ra hai giọt nước mắt, nhưng vấn đề là ông ấy giả chết, muốn Mộc Ly đau lòng cũng thể, vừa láo, vừa còn phải giả bộ đau lòng, rối rắm lắm đây!

      Vũ Tiêu Nhiên thấy nàng chẳng hề đau lòng dĩ nhiên là vui mừng, vốn cần thiết phải hết mọi chuyện cho nàng biết, chỉ vì kiềm chế được nhớ nhung trong lòng nên mới tìm cớ vội vàng chạy tới đây.

      "Được rồi, chúng ta những thứ này, đến nếm thử tài nấu nướng của ta thế nào." Mộc Ly chủ động dắt tay vào chỗ ngồi, lúc Vũ Tiêu Nhiên đến đây, bọn người các nàng người vây quầng bên măm cơm, nhưng bởi vì có , mọi người lặp tức tự giác thối lui, để gian lại cho hai người họ.

      "Toàn bộ do nàng làm?" Vũ Tiêu Nhiên nhìn bàn tràn đầy món ăn, nhớ lại dáng vẻ Mộc Ly bình thường hung hãn lạnh lẽo, có chút tin, nữ nhân này biết nấu ăn? vô cùng hoài nghi!

      Giống như vì nghiệm chứng nghi ngờ của , Mộc Ly rất nghiêm túc gật đầu cái: "Toàn bộ những thứ này là ta tự mình làm."

      Trong nháy mắt, mặt Vũ Tiêu Nhiên đen lại, nhìn bàn đồ ăn, trong ánh mắt mang theo nhè tức giận, giống như có thể chém nát cái bàn này bất cứ lúc nào.

      "Ngươi làm sao vậy?" Rụt rụt cổ, Mộc Ly cảm thấy hơi lạ, khắc trước còn tốt, sao tại đột nhiên nổi giận tới như vậy.

      Vũ Tiêu Nhiên siết chặt tay Mộc Ly, lôi nàng trở về ngực mình, giọng có chút buồn buồn: "Về sau được nấu cơm cho người khác!"

      Muốn làm cũng phải làm cho ăn, còn chưa thưởng thức qua tài nghệ của nàng, tại sao nàng có thể để cho người khác ăn?

      Trong lòng vẫn dám hỏi băn khoăn của mình, ba năm này, ở bên cạnh nàng, có phải người nam nhân khác thay thế đến bên người nàng hay ? Nghĩ tới đây Vũ Tiêu Nhiên đột nhiên nổi điên ghen tỵ.
      Last edited: 11/1/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 184: Ăn sạch sành sanh 2
      Ngước mắt nhìn thẳng vào gương mặt tái nhợt nhưng vô cùng sáng rỡ kia, Vũ Tiêu Nhiên hôn lên môi nàng, dần dần hồi phục lại tâm tình của mình, mặc kệ trước kia ra sao, chỉ cần tại và tương lai, nàng ở bên cạnh , như vậy là tốt rồi, như vậy cũng rất thỏa mãn.

      Vốn chỉ hôn , bởi vì được Mộc Ly đáp lại, dần dần sâu hơn, đến cuối cùng, hai người hôn đến toàn thân tràn đầy lửa nóng, quần áo xốc xếch, tình hình phát triển đến mức thể dừng lại.

      Vũ Tiêu Nhiên ôm Mộc Ly đặt lên giường, tròng mắt say mê mở to, thở hổn hển hỏi: "Ly nhi, ta có thể sao?"

      "Nếu ta thể sao?" Giọng nhàng, tựa như thở gấp, Mộc Ly mở mắt nhìn , trong con ngươi loạn tình lộ vẻ hả hê, coi lại quần áo người mình, cũng đến mức này, còn hỏi nàng?

      Lặp tức lòng Vũ Tiêu Nhiên hơi lạnh, tim đau nhói, nàng vẫn thể tiếp nhận sao?

      Nếu nàng đồng ý, chắc chắn miễn cưỡng nàng, đứng dậy, chuẩn bị ra ngoài, nhưng bị Mộc Ly kéo lại, nhìn ánh mắt mê ly giống mình, Vũ Tiêu Nhiên lần nữa hạ nụ hôn thâm tình lên môi nàng. . . . . .

      Tức khắc, kiều diễm đầy phòng, cảnh xuân vô hạn.

      Ngày thứ 2 lúc tỉnh lại, Mộc Ly bị Vũ Tiêu Nhiên hôn mới chịu thức.

      Nụ hôn nhàng mang theo mùi thơm ngát, in môi nàng, Mộc Ly khẽ ư tiếng, lật người lại tiếp tục ngủ, đêm qua nàng bị giày vò cả đêm, vất mới nghỉ ngơi được lát, có thể đừng giày vò nàng nữa hay ?

      Vũ Tiêu Nhiên thở dài thỏa mãn, tiếp tục hôn lên khóe môi nàng: "Ngoan ngoãn chờ ta, ta phải về rồi."

      Nghe câu ấy, lông mi dài của Mộc Ly hơi run run, nhưng lo lắng mở mắt, chẳng qua mi tâm lại nhíu chặt, Vũ Tiêu Nhiên đưa tay vuốt lên lông mày nàng, bất đắc dĩ mặc quần áo tử tế, cuối cùng lưu luyến hôn nàng cái, lắc người, khẽ bước ra cửa phòng.

      Mà đôi mắt Mộc Ly, lúc xoay người bỗng nhiên mở ra, đưa mắt nhìn ra khỏi cửa, cuối cùng thở dài tiếng, nhắm mắt tiếp, nhưng vẫn tài nào ngủ được.
      Last edited: 11/1/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :