1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trôi nổi trong lãnh cung: Khuynh quốc khí hậu - Hoa Vô Tâm (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 132: Rượu say, người tự say

      Sạch khiến cho người ta an tâm, sạch mưu tính toán, là bởi vì nơi này có người thanh thuần như thế sao?

      người như vậy, làm cho người ta vừa nhìn thấy nhịn được muốn tới gần. Hay chỉ được nhìn từ xa vẫn cảm thấy ấm người, là bởi vì như vậy sao? Mộc Ly cũng , nhưng lại thế khống chế bước chân đến gần , có lẽ, cũng là bởi vì nguyên nhân này.

      Tiếng đàn đột nhiên dừng lại, Mộc Ly mở to đôi mắt sáng chói như sao, tại bị bóng râm bao phủ, nhưng vẫn khiến người ta cảm nhận được hơi thở ấm áp, lông mi như cánh bướm khẽ run, nàng ngước mắt nhìn bạch y nam tử tuyệt sắc, cười nhạt.

      "Ta biết ngay nàng đến." Bạch y nam tử lạnh nhạt nhếch miệng, môi mỏng như hoa đào cong lên, đôi mắt màu xanh nhạt chút che giấu vui sướng.

      Chính là chân che đậy như vậy, mới khiến Mộc Ly muốn đặt chân đến đây lần thứ hai.

      "Sao huynh nhận ra ta?" Đây là khuôn mặt bị dịch dung, phải là nhan sắc tuyệt trần lúc mới gặp, điểm này Mộc Ly cũng quên, nàng cười nhạt, hờ hững như vậy, cần tỏ vẻ kiên cường, cần cố ý lạnh lẽo.

      Xem ra lần trước, trước khi tới đây mặt nạ da người của nàng rớt ra, Mộc Ly thoáng cảm thấy thoải mái, như vậy cũng tốt, nàng cũng muốn cố ý lừa gạt .

      Nam tử cười nhạt , hơi cúi người, hai mắt màu xanh nhạt chống lại đôi mắt to sáng chói như ngọc lưu ly, bốn mắt giao nhau, hai người bèn nhìn nhau cười, đáp án cần cũng biết, tất cả đều tồn tại trong con ngươi màu nhạt kia.

      Ánh mắt làm cho người ta an tâm như thế, phối hợp ăn ý như thế, cần ngôn ngữ, chỉ cần ánh mắt, hai bên đều sáng tỏ.

      "Ta tới uống trà, huynh để ta đứng như vậy sao? Đây chính là đạo đãi khách của huynh? Vậy Mộc Ly ta lần sau cũng dám đến đâu." Môi đỏ mọng cong , Mộc Ly bất mãn trừng mắt nhìn , nhưng trong đôi mắt kia lại chứa mười phần hài hước.

      "Nha đầu ngốc, ta tên là Vô Ức, bên kia có cái đình, tự mình tới đó ngồi." Sao Vô Ức có thể hiểu chút ít tâm tư này của Mộc Ly? cũng khách sáo, chỉ vào phương hướng hoa rụng ở phía Tây, ý bảo Mộc Ly tự mình qua.

      Vô Ức. . . nhớ lại. . . . . . Cuộc sống như ý đến 89%, nếu như nhớ lại, vậy ra sao đây?

      Chương 133: Ngàn năm kêu gọi

      Giọng của Vô Ức trong veo như thủy tinh, e rằng thế gian hiếm có, Mộc Ly chỉ say mê, cái gọi là, rượu say, người tự say!

      Đình được xây bằng gỗ, nằm ở hướng Tây, phía sau màn hoa rơi lã tả, trông rất mới mẻ độc đáo có vẻ mới xây cách đây lâu. Mộc Ly rời khỏi ghế trụ bằng gỗ, nhìn hoa bay tán loạn, tâm trạng vô cùng thoải mái. Trước đó bởi vì Vũ Tiêu Nhiên mà có chút vui, tại e rằng sớm ném nó lên chín tầng mây rồi.

      "Ly Ly, trà đến đây." Gọi to tiếng, người chưa tới nhưng tiếng tới trước, thể tưởng được giọng như nước chảy mây trôi kia bay trong gió lại giống như đến từ ngàn dặm xa xôi, dường như nghe được ràng...

      Toàn thân Mộc Ly chấn động, tiếng Ly Ly kia như xuyên qua trái tim nàng, tựa như lời gọi của người nào đó đến từ ngàn năm sau, tim bắt đầu đau ỉ. Ngàn năm sau, có người từng gọi nàng thân mật như vậy, có người cũng từng gọi nàng từng tiếng từng tiếng như thế. . . . . .

      Ly Ly, cho phép tè ra quần, tè ra quần đẹp. . . . . .

      Ly Ly khóc, mẹ hát cho con nghe. . . . . .

      Ly Ly, ngoan. . . có ba, mẹ cũng thương con. . . . . .

      Ly Ly, mẹ con lắm, mẹ vĩnh viễn bỏ rơi con. . . . . .

      Ly Ly, mẹ mua kem con thích ăn nhất. . . . . .

      Ly Ly. . . Ly Ly. . . . . .

      Từng tiếng gọi liên tiếp xuất phát từ nơi đó, nhưng ai kêu Ly Ly thế? Tại sao nàng bắt đầu nhìn thấy cảnh tượng ở trước mắt rồi?

      Là ai dùng lời ngọt ngào sau đó lại kiếm cớ tàn nhẫn vứt bỏ nàng? Là người mẹ luôn xuất ở trong mơ của nàng sao?

      À . . . Nàng nhìn , nàng thấy . . . . . .

      Nước mắt trong suốt chảy bừa bãi mặt, đôi mắt lưu ly vốn sáng chói, giờ phút này tất cả chỉ còn lại bi thương. Cho dù có mạnh mẽ, nhưng nàng cũng chỉ là đứa bé bị người ta vứt bỏ. Cho dù có lợi hại, nàng vẫn thể tìm thấy lối ra khỏi nỗi ám ảnh bị người ta vứt bỏ. . . . . .

      Thắt lưng căng thẳng, tiếp theo rơi vào lồng ngực ấm áp, Vô Ức ôm nàng chặt, dường như muốn hòa tan nàng vào trong xương tủy của mình, mùi thơm thoang thoảng nơi chóp mũi. Mộc Ly ôm ngược lại , tựa như lữ khách hành tẩu trong sa mạc cuối cùng cũng tìm được ốc đảo.

      Chương 134: Vô Ức hứa hẹn

      "Ức, huynh giống như những người khác vứt bỏ ta phải ?" Thốt ra chữ ‘Ức’ rất tự nhiên, Mộc Ly gọi vô cùng thân thiết, nhưng cũng cảm thấy lúng túng, chỉ là nước mắt mặt, vẫn tiếp tục chảy ngang dọc.

      tiếng mẹ thân thương nhất, giờ khắc này nàng chỉ có thể kêu trong miệng người khác, thể , đây là việc rất đau xót. Nhưng nỗi đau đó có lớn hơn chuyện lần lượt bị những người thân vứt bỏ sao?

      " ." chút nghĩ ngợi, Vô Ức lạnh nhạt bỏ lại hai chữ, tuy ít nhưng chứa đựng mười phần ý nghĩa. Nhớ lại từng lời trong miệng nàng, giống như thanh của thiên nhiên, làm cho lòng bỗng nhiên nhảy nhót thôi, đồng thời đối với nước mắt của nàng, cũng càng thêm thương tiếc.

      "Ức, huynh phải thương ta cả đời." Mộc Ly mở miệng lần nữa, mang theo nồng nặc giọng mũi, khá hơn ban nãy rất nhiều. Nàng là ai? Chính là người có thể khống chế cảm xúc của bản thân bất cứ lúc nào. Mặc dù có đôi lúc cũng thể ngăn lại được, nhưng ít nhất cũng rất tốt rồi đúng ?!!

      "Được." Chỉ ngắn gọn chữ, nhưng lại làm cho trong lòng Mộc Ly ấm áp rất nhiều.

      "Ức, nếu sau này ta có chỗ để ở, huynh phải chứa chấp ta." Nếu như sau này cãi nhau với tên bạo quân nào đó, ở đây cũng coi như là chốn thần tiên của loài người, quan trọng là nàng thích nơi này. Mộc Ly bắt đầu tính toán ở trong lòng, đáng tiếc, chút tâm tư nho này của nàng, chắc chắn phải nếm mùi thất bại.

      Bởi vì người được xem trọng, mặc kệ sống hay chết, nhất định chỉ có thể là của . Có lẽ, Mộc Ly chính là trường hợp ngoại lệ.

      Dù sao, bản thân Mộc Ly nàng cũng là ngoại lệ trong ngoại lệ, người đến từ ngàn năm trước sau, có thể coi là ngoại lệ sao?

      "Được."

      "Ức, nếu sau này ta đánh người, huynh phải là người đầu tiên thay ta đứng ra chịu đòn nhé." Lúc ra những lời này, Mộc Ly nhịn được bật cười tiếng, bình tĩnh thối lui khỏi lồng ngực của Vô Ức, từng bước kéo dãn khoảng cách, Mộc Ly trịnh trọng : "Như vậy, huynh có còn dám được nữa ?"

      Như vậy, huynh có còn dám được nữa ? Huynh còn có thể được nữa ? Nhìn qua tựa như câu lơ đãng, nhưng trách nhiệm trong đó cũng chỉ có bản thân hai người hiểu.

      Mặc dù dùng giọng điệu trịnh trọng, nhưng đôi mắt trong trẻo như lưu ly kia lại chứa đựng nhàn nhạt ý true tức. Vô Ức đưa tay vuốt ve mái tóc dài của nàng, cười nhạt, môi mỏng như hoa đào khẽ mở, bật ra chữ: "Được!"

      Chương 135: Hoàn toàn nhớ

      Mộc Ly bị chữ được đơn giản làm cho xúc động, duỗi hai tay ra, nàng chủ động ôm y, bình thường giống như người thân ôm nhau nhưng lại hàm chứa vô hạn chân tình. Y cũng ôm ngược lại nàng, hai người cứ như vậy yên lặng ôm nhau dưới bầu trời hoa rơi tán loạn, người y tản ra mùi thơm tựa như dòng suối chảy trong khe sâu tăm tối, nhàn nhạt xông vào cánh mũi nàng, loại cảm giác này khiến cho người ta an tâm.

      "Trà nguội rồi." Giọng trong trẻo, róc rách như tiếng nước chảy chuyến vào trái tim Mộc Ly, Vô Ức nhịn được vỗ vỗ tấm lưng mỏng manh của nàng, đột nhiên phát nàng quá gầy rồi.

      Chẳng lẽ nữ hài tử đều bé như vậy sao? Hay là chỉ có nàng?

      Mộc Ly lại nhịn được khẽ thở dài ở trong lòng. Tiếng của Vô Ức quả nhiên nghe tốt hơn giọng lạnh lẽo của người nào đó!

      Qua hồi lâu, Mộc Ly điều chỉnh lại tâm trạng thoát ly khỏi lồng ngực của Vô Ức, ngẩng khuôn mặt tươi cười sáng lạn lên, tò mò hỏi: "Ức, tại sao tên huynh là Vô Ức vậy? Tại sao huynh lại ở đây mình? Người thân của huynh đâu?"

      Lời hỏi vừa ra khỏi miệng Mộc Ly đột nhiên có chút hối hận, trong lòng mỗi người đều có bí mật riêng, sao nàng ngốc đến nỗi hỏi loại vấn đề này cơ chứ?

      Nhìn vẻ mặt Mộc Ly ảo não, Vô Ức nở nụ cười xoa mái tóc dài của nàng, gương mặt tuyệt thế khuynh thành thoáng ảm đạm, lẩm bẩm: "Hỏi nhiều vấn đề như vậy, Ly Ly muốn huynh trả lời cái nào trước đây?"

      Khi chuyện, tròng mắt xanh nhạt kia lại thoáng qua tia trống rỗng và mờ mịt.

      Sao y có thể cho nàng biết đây, ra y cũng biết mình tại sao lại ở chỗ này. Chẳng qua là lúc tỉnh dậy thấy mình ở đây, hơn nữa toàn thân còn bị thương nặng. Thậm chí, ngay cả ít trí nhớ trước kia cũng có, từ đó mới biết mình bị. . . Mất trí nhớ.

      Vô Ức Vô Ức, cái tên này là y tự đặt cho mình, y, nhớ được gì cả. . . . . .

      Nhìn vẻ mặt Vô Ức ảm đạm, cùng với trong con ngươi kia chợt lóe lên chỗ trống, Mộc Ly cả kinh, xem ra lẽ đời đâu chỉ có mình nàng, có lẽ mỗi người đều mang theo quá khứ khó có thể diễn tả bằng lời.

      Chẳng qua quá khứ, cuối cùng vẫn là quá khứ, hà cớ gì chúng ta phải chấp nhất quá khứ đó chứ?

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 136: Đơn độc

      Mộc Ly mê mang, nhớ tới vị thiên tử cao cao tại thượng coi ai ra gì kia, nhớ tới đối với người gọi là ‘Nguyệt Như Băng’ gì đó cố chấp chết buông tay, nhớ tới ánh mắt quyết tuyệt kia, trong lòng khỏi hơi buồn buồn, nhất thời hai người cùng rơi vào trạng thái im lặng.

      "Ly Ly, huynh. . . Cũng biết người thân của huynh ở đâu, năm tháng trước, sau khi huynh tỉnh lại ở chỗ này, Vô Ức. . . Là tên huynh tự đặt cho mình. . . . . ." Bởi vì có bất kỳ trí nhớ nào, cho nên đặt tên là Vô Ức. Vô Ức nhanh chống lấy lại tinh thần, dùng mấy câu đơn giản để tường thuật lại những chuyện xảy ra cách đây năm tháng. Chẳng qua trong giọng vẫn loáng thoáng ít phiền muộn.

      cần quá ràng, Mộc Ly cũng hiểu, mờ mịt và trống rỗng dâng lên trong con ngươi màu xanh nhạt ấy chứng minh tất cả. Nàng khỏi nghĩ, nếu phải bị mất trí nhớ, đôi mắt kia có chân như vậy ? Bọn họ gặp nhau ở chỗ này sao?

      Lập tức chỉ suy đoán thân phận Vô Ức mà nàng còn cố tìm ra nguyên nhân. Ân oán giang hồ? mưu hoàng thất? Tình địch mưu sát?

      "Ức, sau này ta chính là người thân của huynh." suy nghĩ nhiều, Mộc Ly vươn tay, đặt tay mình chồng lên bàn tay to của Vô Ức, cọ xát giữa lòng bàn tay, có thể cảm thấy tay Vô Ức có vết chai mờ nhạt.

      Xúc động nhìn khuôn mặt nhắn kiên định của Mộc Ly, trong tròng mắt màu xanh nhạt của Vô Ức thoáng lên từng đợt sóng lăn tăn. Lục y nữ tử đứng đơn độc mình, ánh mắt kiên định chân thành, cái nhìn kia, mãi theo y suốt cuộc đời này, bởi vì đây chính là nữ tử đầu tiên khiến cho y cảm thấy ấm áp.

      Mặt trời chiều ngã về Tây, Mộc Ly leo tường trở về hoàng cung, lúc này sắc trời nhuộm cả hoàng cung Phượng Lân thành màu vàng chói chang, nàng bước rón rén vào Tương Tư các, trong đầu ngừng suy nghĩ có nên đến xem tình trạng của tên bạo quân đó , mình ra ngoài cả ngày, cũng biết thương thế của ra sao rồi.

      Nếu như vậy, vậy bằng, xem chút . . . . . .

      Mộc Ly nghĩ đến đó, chân bước nhanh hơn, ngây ngô tới cửa Tương Tư các nhưng lại bị trận thế trước mắt làm cho đầu óc choáng váng.

      Chương 137: Ai uy hiếp ai?

      Chỉ thấy hai bên cửa chính Tương Tư các, bảy tám cung nữ đứng xếp thành hàng dài thẳng tắp, nhìn trận thế này, Mộc Ly cần đoán cũng biết người tới là ai rồi.

      để ý đến những ánh mắt có thể ăn thịt người của đám cung nữ thị vệ, Mộc Ly bình thản ưỡn ngực ngẩng cao đầu bước vào trong tầm mắt của mọi người.

      Người ngồi đoan trang ghế chủ vị ở bên trong chính là Thái hậu, nét mặt uy nghiêm nhưng mất phần cao quý, hề có bất kỳ biểu lộ gì. Đôi lúc Mộc Ly nghĩ thầm, chẳng lẽ người trong hoàng gia đều có chung bệnh sao?

      Nếu phải vậy, tại sao từ xuống dưới, từ lớn tới , mỗi người đều mang ‘mặt than’? Ngay cả cung nữ thị vệ dưới quyền cũng như thế.

      "Ơ, hiếm thấy Hoàng thái hậu tới làm khách, vô bất đăng tam bảo điện*, e rằng để người đợi lâu rồi?" Giọng điệu cợt nhã hhông hề có chút lễ phép, Mộc Ly vừa vào cửa bắt đầu phá vỡ bầu khí căng như dây đàn ở trong phòng. Hơn nữa thẳng thắng của nàng còn thành công khiến cho sắc mặt Hoàng thái hậu khẽ thay đổi.

      (*) có việc gì lên Tam Bảo điện, ý càng lắm tội càng vội lên chùa.

      "Các ngươi lui ra." Mặt đổi sắc liếc nhìn bọn nô tài cái, cuối cùng Hoàng thái hậu mới dời ánh mắt sắc bén nhìn về phía Mộc Ly.

      Ra lệnh tiếng, chúng nô tài trật tự lui ra, tiếp theo tất cả các cửa cũng đều được đóng lại, thể than tiếng, xã hội nô lệ cổ đại thực *** có nhân quyền, hại người ít mà!

      "Hoàng thái hậu nương nương, ngài làm vậy là sao? Chẳng lẽ có chuyện gì mà phải lén lút mới được ư?" Mỉa mai cười tiếng, Mộc Ly duỗi thẳng lưng ngồi lên giường quý phi, hai mắt cười lạnh nhìn nét mặt vẫn thay đổi của Thái hậu ngồi ở ghế. ra, bà ta tới nơi này để làm gì sao Mộc Ly có thể chứ? Chỉ là muốn nhiều lời thôi.

      Lão Thái hậu dường như cũng bị lời Mộc Ly kích thích, bà ta vỗ bàn cái, cao nhìn xuống liếc nhìn dáng vẻ thong dong của nàng, đôi mắt phượng càng thêm ác độc bắn về phía nàng: "Nhan Khuynh Thành, hôm nay ai gia đến chính là muốn nhắc nhở ngươi đừng quên chuyện ngươi đồng ý với ai gia. Nếu , đừng trách ai gia lòng dạ ác độc!"

      "Vậy Nhan Khuynh Thành ta cũng cho bà biết." Mộc Ly vẫn lười biếng nằm ở giường quý phi, đôi mắt như lưu ly cũng nguy hiểm nheo lại, ánh sáng tà tứ thoáng nhìn về phía Hoàng Thái hậu: "Nhan Khuynh Thành ta , đừng để cho ta biết bà lén lút giờ trò, nếu . . . Đừng trách ta lỡ miệng, công bố cho thiên hạ biết chuyện xấu xa của các người vào mấy năm trước!"

      Chương 138: Đánh cuộc thắng

      Mộc Ly nàng trước giờ vẫn phải người dễ bị bắt nạt, muốn uy hiếp nàng? Vậy xem ngươi có bản lãnh này hay !

      Mặc dù nàng có đôi lúc tuỳ tiện, nhưng cũng có nghĩa là nàng nhìn mặt mà chuyện, . Nếu nàng đồng ý khoản giao dịch này, nuốt lời. Có lẽ, tương lai có ngày, cuối cùng nàng vì kết quả này mà hối hận, chỉ là, còn đường lui nữa rồi!

      Từ khi nàng tới nơi thế giới này, ngày đầu tiên xuyên thành Nhan Khuynh Thành, trách nhiệm của nàng là phải gánh vác những thứ nàng ấy để lại, huống chi, nàng cũng đồng ý với nàng ấy.

      "Này? Nhan Khuynh Thành ngươi vớ vẫn gì vậy? Cẩn thận ai gia trị tội bất kính của ngươi đấy." Hoàng Thái hậu nhất thời bị giật mình , tuy bị khí thế của Mộc LY làm cho run sợ, nhưng mặt vẫn đổi sắc, hổ là từ cung phi từng bước bò lên làm chủ.

      Từ trước tới nay chuyện tranh đấu trong hậu cung còn tàn khốc hơn cả khói lửa chiến trường, lợi hại của nó nằm ở chỗ, chính là giết người trong vô hình. Hơn nữa còn có thể giết người mà thấy máu, bởi vì ngươi biết khi nào mình trở thành vật hy sinh trong cuộc đua quyền lợi và danh vọng này.

      Có lẽ, khắc trước, ngươi vẫn ngồi ở vị trí Hoàng hậu, khắc sau, rất có thể ngươi đặt mình vào trong lãnh cung.

      Thịnh cực tất suy, vật cực tất phản*, đây là chân lý nghìn năm qua đổi, mà điều chúng ta có thể làm, chính là cố gắng tự bảo vệ mình.

      (*) Ý việc phát triển đến mức độ nào đó chuyển hóa sang dạng khác.

      "Ta có bừa hay , người biết mà." Mộc Ly đứng dậy từ giường quý phi, nhếch miệng cười tà từng bước tiến tới gần Hoàng Thái hậu, thân thể của nàng gầy như vậy, giờ phút này ở trong mắt của Hoàng Thái hậu lại có khí thế gì sánh kịp.

      Mộc Ly đến gần bên tai bà ta nhàng thốt ra chữ, Hoàng Thái hậu nghe xong, sắc mặt lặp tức thay đổi, tia sang kì lạ thoáng qua trong đôi mắt to như lưu ly kia. Mộc Ly cũng đùa với bà ta nữa, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách: "Được rồi, hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ, người thong thả, ta mệt mỏi, nên thể tiễn người."

      "Ngươi. . . . . ." Dung nhan xanh mét, cuối cùng Hoàng Thái hậu hung hăng trừng Mộc Ly cái, cam lòng đưa bàn tay run run cho cung nữ đỡ ra khỏi cửa.

      Nhìn bóng lưng Hoàng Thái hậu rời , trong mắt Mộc Ly lóe lên ngàn vạn luồng sáng, nàng từ từ mở tay ra, phát lòng bàn tay rịn lớp mồ hôi mỏng. Nàng vốn chẳng qua là thử đánh cuộc lần, nhưng ngờ lại thắng, nếu hậu quả, thể tưởng tượng nổi!

      Chương 139: Tà tứ mà xinh đẹp

      Vừa nãy nàng chỉ chữ ‘Bùi’ ở bên tai bà ta mà thôi.

      Ngồi trở lại ghế quý phi, Mộc Ly vắt chéo hai chân, nàng lấy từ trong ngực ra vật, đó là cây trâm bạc rất bình thường. Ngày đó lần đầu tiên nàng và Tuyết Lê xuất cung, Tuyết Lê vì để giúp mình no bụng phải đem nó cầm. Hôm nay, nàng mang ngân phiếu cướp được từ người Phượng Lâm lần trước chuộc lại cho nàng ấy.

      Mặc dù biết cây trâm này có ý nghĩa gì với Tuyết Lê, nhưng chắc chắn món đồ đó rất quan trọng. Nếu , sao nha đầu đó có thể luyến tiếc mang nó, còn vì mình mà đem cầm cơ chứ?

      Nghĩ tới đây, chợt nhớ đến người có gương mặt giống y như đứa trẻ ngày ấy, toàn thân tản ra hơi thở tu la, ánh mắt mang khí chất cao quý, e rằng người bình thường cũng thể có. Tuy che giấu rất kỹ, nhưng Mộc Ly trời sanh tính thận trọng nên vẫn có thể nhìn thấy như ban ngày.

      Còn có thiên hạ đệ nhất lâu cố ý gây khó dễ, rốt cuộc là hay giả? Hoặc giã sớm an bày từ trước? Mình có thể trốn dễ dàng như thế, chỉ sợ cũng do chủ tử người ta cho phép. Nếu , bằng vào năng lực khác xa nhau giữa mình và đối phương lúc ấy, làm sao có thể dễ dàng thoát thân như thế?

      Lẽ nào tiện tay tóm được vàng cơ thể người kia và tác dụng của việc khơi dậy lòng tham của dân chúng? Mộc Ly bật cười, thể phủ nhận, tuy có hiệu quả đó, nhưng như vậy vẫn chưa đủ.

      Cất cây trâm vào, Mộc Ly vén tay áo lên, màu đỏ của chu sa lên cánh tay trắng nõn, ánh sáng nở rộ như máu, lộ vẻ tà tứ mà xinh đẹp, ngón tay của nàng vuốt ve qua lại, có thể cảm giác mặt hơi ấm, Mộc Ly khẽ nhíu mày, khó hiểu trong con ngươi càng lúc càng lớn.

      Vi sao thoạt nhìn nốt ruồi đỏ này và thủ cung sa của nữ tử cổ đại giống nhau như vậy nhỉ? Mặc dù có hơi đỏ và xinh đẹp hơn chút, vả lại còn chứa năng lượng, nhưng quả rất giống nhau!

      "Minh vương ơi Minh vương, ông rốt cuộc nghĩ gì vậy." thầm tiếng, Mộc Ly để tay áo xuống, nhìn về phía đại điện nơi mà Cao công công đến nở nụ cười nhạt, Thái hậu chân trước vừa mới , thủ hạ của Vũ Tiêu Nhiên tìm tới.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 140: Ánh mắt khinh bỉ

      Xem ra cuộc sống sau này thể bình yên rồi, cũng có ai tinh toán thái bình, chỉ vì có muốn cũng chưa chắc được.

      "." đợi Cao công công mở miệng, Mộc Ly nhăn cái mũi , đứng lên từ ghế quý phi dứt khoát ra ngoài.

      "Khuynh Thành nương." Cao công công gọi tiếng, hai tròng mắt thoáng qua lo lắng. Mộc Ly lập tức hiểu ý tứ trong đó, nàng đáp lại bằng nụ cười nhạt, bày tỏ biết ơn, mặc niệm trong lòng, để cho bão táp càng tới mãnh liệt hơn nữa.

      Mộc Ly mạch từ Tương Tư các tới, khỏi hứng lấy ánh mắt khinh bỉ của số cung nữ. Từ sau chuyện phế hậu lần trước, ban ngày Mộc Ly bước ra khỏi cửa, thỉnh thoảng nếu muốn tản bộ, chọn lúc đêm khuya yên tĩnh. tại cũng khó trách mọi người dùng ánh mắt như thế để nhìn mình.

      Dù sao nửa tháng trước vẫn là Tây Cung Hoàng hậu, mặc dù vị Hoàng hậu này được sủng ái, nhưng ít nhất còn tồn tại cái danh hiệu. Mà lúc này, cái gì cũng có, hơn nữa còn gánh lấy tội danh sát hại hoàng tử chưa ra đời. Từ đó có thể hiểu nguyên nhân vì sao có những thứ ánh mắt khinh bỉ như vậy.

      Mộc Ly ngẩng đầu ưỡn ngực tới, miệng luôn nở nụ cười lạnh nhạt xa cách, hoàn toàn hề bị những ánh mắt đó quấy nhiễu. Ngược lại, nàng còn rất tùy ý tự tại, nàng càng tự tại, những người khác lại càng cam lòng.

      Lúc đến Dưỡng Tâm điện, Cao công công và bọn nô tài cũng theo chân Mộc Ly, mà phải là mình Mộc Ly đơn độc vào.

      "Hoàng thượng vạn tuế, Quý phi nương nương thiên tuế." Dập đầu, hành lễ, thanh nhất trí chỉnh tề, Mộc Ly và đám cung nữ nô tài giọt nước cũng lọt. Chẳng qua khi nghe đến đoạn Quý phi thiên tuế trong lòng hơi sợ, nhưng quá lớn. Xem ra thương thế của khôi phục tệ, nếu , sao có thể phong lưu khoái hoạt nhanh như vậy?

      "Đứng lên" Chỉ với hai chữ lạnh nhạt, nghe ra bất kỳ cảm xúc và dao động nào, lại có thể khiến người ta rét lạnh đến tận xương tủy.

      "Tạ hoàng thượng." Lễ xong, Mộc Ly và đám nô tài cúi đầu đứng vào bên, chờ vị thiên tử cao cao tại thượng nào đó ra lệnh.

      "Cung nữ tự ý xuất cung xử phạt thế nào?" bao lâu sau, giọng lạnh lùng ấy vang lên lần nữa, Mộc Ly nhíu chặt mày mặc dù ngẩng đầu lên, nhưng vẫn có thể đoán được chuyện phát sinh tiếp théo.

      Chương 141: Lạnh lẽo tuyệt đối

      Xem ra biết mình tự ý xuất cung rồi, chẳng qua có cần phải khua chiên giống trống như vậy ? Cố ý cho mình đường sống đây mà!

      "Hoàng thượng, nặng , trục xuất khỏi cung, , quở trách bốn mươi trượng." Giọng nhàng mềm mại, mang theo ít quyến rũ, như tiếng ngọc chạm vào nhau. Tô quý phi khẽ híp mắt, cướp lời của Cao công công lên tiếng trước.

      Mộc Ly nguy hiểm nheo mắt lại, ngẩng đầu nhìn lướt qua Hoàng đế ngồi ở chủ vị mặt vẻ gì, cùng ngồi ở bên cạnh là Tô quý phi cười vui vẻ, mắt to sáng chói như lưu ly thoáng qua mỉa mai. Ngay sau đó, lại nhanh chóng cúi đầu, xem ra có người muốn chỉnh mình!

      "Vậy sao?" Tròng mắt đen thâm trầm của Vũ Tiêu Nhiên thể dò xét nhìn lướt qua nữ tử đứng ở bên dưới, lạnh lẽo bình thản, tầm mắt của chỉ dừng lại đúng giây người nàng, sau đó mới mở miệng hỏi Cao công công.

      "Bẩm hoàng thượng, nặng , trục xuất khỏi cung, , quở trách 20 trượng." Cao công công cung kính cúi thấp đầu, bước lên phía trước, sau khi xong, lại cung kính trở về đứng nguyên tại chỗ.

      "Xem ra nô tì nhớ nhầm rồi!" Tô quý phi khẽ mỉm cười với Hoàng đế, chỉ có thể chịu ấm ức thầm trừng mắt liếc Cao công công.

      "Nhan Khuynh Thành, ngươi có muốn giải thích gì với trẫm ?" Vũ Tiêu Nhiên đứng lên rời khỏi ghế dựa tới bên cạnh Mộc Ly, đôi mắt lạnh lẽo từ cao nhìn xuống nàng, lời truy vấn ràng hợp với lẽ thường, rồi lại hề gợn sóng.

      Giải thích? Giải thích có ích sao? Có thể giải thích sao? Mộc Ly buồn cười, tạo ra trận thế lớn như vậy để cho nàng nhìn, nếu làm chút gì đó, há có thể cam tâm ư?

      Cảm nhận được dòng khí lạnh lưu chuyển trước người, Mộc Ly khẽ nắm chặt quả đấm, tiếp theo miệng nàng nhàng bật ra mấy chữ: "Bẩm hoàng thượng, có."

      có, có, việc giải thích quan trọng vậy sao? vị thiên tử cao cao tại thượng, xử phạt cung nữ, cần gì phải giải thích chứ!

      "Là ai có?" Bình thản phun ra mấy cái chữ, nhưng lại lạnh lẽo như băng, lạnh đến mức thậm chí có thể đông thành băng.

      Mộc Ly hơi ngẩn ra, trong lòng biết cố ý làm khó mình, chữ ‘ta’ vừa định thoát ra khỏi miệng, vội vàng sửa thành: "Nô tỳ."

      Nô tỳ sao, lần này trở thành nô tỳ rồi, còn do chính miệng mình thừa nhận, chẳng qua tại sao lại có cảm giác lạnh như vậy nhỉ? Chẳng lẽ bên ngoài tuyết rơi. . . . . .

      Chương 142: Bị đánh

      "Dẫn , đánh 20 trượng." Chỉ với mấy chữ ngắn gọn và nhàng. Nhưng được thốt ra từ trọng miệng Vũ Tiêu Nhiên lại quyết định số phận của Mộc Ly. cơn gió lạnh thoáng qua, ngồi trở lại Long ỷ, mà nàng, cả trái tim cũng lạnh lẽo tự bao giờ.

      Lúc thị vệ đến dẫn nàng xuống chịu phạt, nàng hề bất cứ lời nào, cũng phản kháng, từ đầu tới cuối, nàng chỉ mỉm cười, chẳng qua đôi con ngươi sáng chói như lưu ly kia, bớt mấy phần độ ấm, nhiều hơn mỉa mai.

      Đánh 20 trượng sao? Con số này đối với Mộc Ly, người thân là hình cảnh quốc tế mà , có đáng là gì. Trước kia tại thời điểm thi hành nhiệm vụ, cực khổ nào mà nàng chưa từng trải qua chứ? Còn có thể sợ chuyện này sao? Nhưng mà bây giờ nàng có năng lực phản kháng, đành phải lực bất tòng tâm thế thôi.

      Lạnh lùng nhìn bóng lưng nàng theo thị vệ, cảm nhận được nụ cười của nàng, đột nhiên cảm thấy vô cùng tức giận, nữ nhân này, tại sao có thể như vậy nhỉ?

      Trước đây ngay cả là hoàng đế nàng còn dám chống đối, hôm nay sao lại ngoan ngoãn chịu phạt như vậy? Định diễn khổ nhục kế sao? À. . . . . .

      Mộc Ly nằm sấp ghế dài, mặc cho từng đợt gậy giáng xuống cùng với vài ánh mắt hả hê rơi vào người mình, nàng vẫn hề phát ra tí thanh nào.

      Tại thời điểm gậy đầu tiên rơi xuống, nàng hề cảm thấy đau, dần dần, số trượng ngày càng nhiều, Mộc Ly cảm nhận được có nỗi đau thấm từ trong xương ra ngoài, đáng chết, sao nàng có thể quên, thể chất của Nhan Khuynh Thành và mình, quả chính là trời vực, trời, ở dưới đất.

      Hai tay nắm chặt mép ghế, móng tay Mộc Ly cắm sâu vào, chỗ bị đánh sớm tê dại, nhưng nàng vẫn chưa từng nhăn mày dù chỉ cái, cũng chưa từng kêu đau. Chỉ là từ lực đạo ngày càng mạnh của hai thị vệ, nàng ngẩng đầu, nheo mắt lại đánh giá hai tên này chút.

      Mình bị đánh, nếu như ngay cả người đánh mình là ai cũng biết, chẳng phải quá thất bại sao?

      Nhưng, dường như bọn họ cũng là nghe lệnh người khác? Mà người nào, chính là vị thiên tử cao cao tại thượng kia đó đấy!

      Rốt cuộc, lúc gậy cuối cùng buông xuống, Mộc Ly cảm thấy rất may mắn vì đầu óc mình vẫn còn tỉnh táo, ít nhất cũng bị té xỉu?!!

      Chương 143: Lòng người dễ thay đổi

      Lý do khiến trái tim nàng băng giá chính là, vì sao từ đầu tới cuối có người nào thay nàng cầu tình hết vậy? Mặc dù biết van xin cũng vô dụng, nhưng ít nhất vẫn để cho nàng cảm thụ được tí gì đó gọi là ấm áp, chẳng lẽ phẩm chất làm người của Mộc Ly nàng kém như vậy sao? Hazi. . . . . .

      Ráng chịu đựng nỗi đau thấu xương, hai mắt Mộc Ly lạnh lẽo từ ghế dài đứng lên, nàng ngẩng đầu, ném về hướng mọi người nụ cười mơ hồ dụng ý bên trong.

      hả hê nhạt dần trong mắt bọn họ, thay vào đó là biểu cảm ngạc nhiên ngày nhiều hơn. Nữ tử trước mắt này, nàng chẳng những khóc ầm ĩ, hơn nữa còn cười, cười đẹp mắt như vậy, thanh thản như thế, giống như người bị đánh phải là nàng.

      Trước đây nữ tử nào bị phạt mà khóc lóc rối rít chứ? Thậm chí có đôi khi ngay cả nam tử cũng ngoại lệ. Hôm nay vị Hoàng hậu Tây Cung này khiến bọn họ phải nhìn với cặp mắt khác xưa.

      "Nhan Khuynh Thành, ngươi còn đứng ngây đó làm gì? Hoàng thượng và Quý Phi nương nương chờ ngươi đến Dưỡng Tâm điện hầu hạ đấy." cung nữ xuất trước điện giở giọng the thé mắng Mộc Ly, mà người cung nữ Mộc Ly cũng có chút ấn tượng, nàng chính là cung nữ cận thân của Tô quý phi.

      Kẻ đến tên là Ám Châu hay Ám Hương? Dù sao cũng là thủ hạ của người nọ.

      " biết." Mộc Ly cười nhạt trả lời, ánh mắt lạnh lùng đảo qua xung quanh, đám cung nữ nô tài rối rít lắc đầu thở dài tránh ra.

      Tròng mắt sáng chói như lưu ly xẹt qua tia sáng kỳ lạ, Mộc Ly chịu đựng đau đớn mông vào Dưỡng Tâm điện.

      Giờ phút này, cho dù thân thể bị thương, nhưng vẫn sánh bằng nỗi đau thấu xương ở trong lòng, người ta lòng người dễ thay đổi, chẳng qua cũng chỉ như thế.

      Vũ Tiêu Nhiên và Tô Liên Hình ngồi dùng bữa tối ở cái bàn rất dài, trong điện thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười duyên của Tô Liên Hinh và tiếng nam tử phụ họa, đám nô tài và cung nữ chia ra đứng xung quanh cúi thấp đầu, nến bên trong lồng đèn hoa lưu ly được thắp lên.

      Dưới ánh nến lờ mờ, đèn lồng lay động sáng ngời tạo ra từng vòng bóng râm xuyên vào trong điện, nhưng cảnh tượng này trong mắt của Mộc Ly lại vô cùng hiu quạnh.

      Mộc Ly im lặng vào trong điện, cúi thấp đầu đứng chung với những cung nữ khác, tư thái của nàng ưu nhã cao quý, dứt khoác lưu loát, giống như thiên chi kiêu nữ trời sanh, toàn thân hoàn toàn nhìn ra có chỗ nào bị thương, nhưng chỉ có mình nàng biết, tại nàng đứng ở chỗ này chịu đựng nỗi đau đớn lẫn lạnh lẽo thấu xương đến cỡ nào.
      Last edited: 8/10/15

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 144: Thất vọng đau khổ

      Thất vọng đau khổ sao? Cũng đến nỗi đó, bởi vì giờ phút này càng làm cho trái tim nàng băng giá hơn, đột nhiên nhớ tới nam tử ấm áp nọ.

      Khóe miệng nở nụ cười ấm áp, nhưng lại mang theo tràn ngập chua sót. Ức, xin hãy tha thứ cho ta. Sau này ta thể tìm huynh, tối thiểu trước mắt thể!

      Vũ Tiêu Nhiên ngẩng đầu, con ngươi thâm trầm lơ đãng quét về phía nàng, đồng tử chợt co rụt lại, nhưng vẫn xem như có chuyện gì xảy ra.

      "Hoàng thượng. . . Ăn nhiều chút, đây là canh gà người thích ăn nhất, nô tì cố ý phân phó Ngự Thiện Phòng làm đấy." Hoa Liên Hinh lặng lẽ nhìn lướt qua nơi Mộc Ly đứng, mắt phượng lên vẻ hả hê, nàng cười duyên gấp thức ăn cho Hoàng đế, thân thể mềm yếu xương, thuận thế xích lại gần thánh giá.

      "Ái phi, nàng cũng nên ăn nhiều chút." Môi mỏng treo nụ cười dịu dàng, Vũ Tiêu Thiên tự nhiên ôm chầm thân thể Tô Liên Hinh đưa tới, ánh mắt vẫn hướng về phía Mộc Ly cúi đầu đứng nhàn nhã, làm sao cũng nhìn được nét mặt của nàng.

      "Toàn bộ các người, tất cả đều ngẩng đầu lên cho trẫm." để ý đến món ăn Tô Liên Hinh đưa tới, lạnh nhạt mở miệng, giọng đủ để bọn nô tài nghe được ràng, dứt lời, cúi đầu, nhìn Tô Liên Hinh trong ngực cười dịu dàng.

      Tô Liên Hinh cười duyên tiếng, đánh vào lồng ngực tráng kiện của , gương mặt tuyệt sắc đỏ ửng. Lúc cúi đầu thoáng qua cam lòng, nhưng trong nháy mắt biến mất.

      Sao nàng có thể cam tâm? Nam nhân mình nhung nhớ trong lòng phải là người bên cạnh này, mà là người khác, nhưng nàng cũng chẳng thể làm gì, thể tự thoát ra được, khổ sở, trong nháy mắt bắn vọt vào cả trái tim nàng. Nhưng nàng vẫn phải cười, chỉ là nụ cười này có hai phần cứng ngắc.

      Chỉ thoáng, tất cả nô tài trong điện đều cẩn thận ngẩng đầu lên, chỉ sợ sơ ý chút, đầu dọn nhà khỏi thân thể. Hoàng đế của bọn họ là người rất khó suy đoán, mặc dù hầu hạ mấy năm, nhưng vẫn biết lúc nào làm chuyện gì.

      Khi tất cả mọi người đều nghe lệnh ngẩng đầu lên, lại duy nhất có cái đầu vẫn duy trì tư thế cúi thấp đầu. Tròng mắt đen như bảo thạch của Vũ Tiêu Nhiên khóa chặt nàng, nàng ấy làm gì vậy? Tại sao ngẩng đầu lên? Chẳng lẽ bắt đầu phản kháng rồi sao?

      Chương 145: Hoàng đế phải là người

      Cảm nhận được ánh mắt nóng rực kia, Mộc Ly ngẩng đầu lên, nhưng gương mặt lại mang vẻ mê mang, mờ mịt giống như mới vừa tỉnh mộng.

      Đáng chết! Nữ nhân này, nàng ấy làm gì thế? Nàng ấy lại dám thất thần!!

      Lửa giận ngập trời đâm vào lồng ngực, Vũ Tiêu Nhiên hung hăng siết chặt ngón tay, giống như đồ tay chính là cổ Mộc Ly.

      "Hoàng thượng, người làm đau nô tì rồi. . . . . ." Tô Liên Hinh chỉ vào cánh tay mình bị bóp đỏ, ngẩng khuôn mặt tội nghiệp từ trong lòng lên, mắt phượng xinh đẹp, vừa buồn bã vừa trách cứ nhìn .

      Vũ Tiêu Nhiên tỉnh hồn lại, xem như có chuyện gì nới lỏng lực đạo tay, đè nén lửa giận, sắc mặt lạnh lẽo nhìn nàng: "Ái phi, nàng trở về Liên Trì cung trước , tối nay trẫm đến với nàng."

      "Vậy. . . . . . Hoàng thượng cần phải sớm chút, nô tì chờ ngài." Vốn định tiếp, nhưng trông thấy sắc mặt Vũ Tiêu Nhiên tốt. Tô Liên Hinh thừa thông minh nên im lặng, tự giác mang theo nha hoàn ra ngoài.

      Trước khi vẫn quên ném ánh mắt hả hê về phía Mộc Ly, đáng tiếc Mộc Ly hoàn toàn để ý đến nàng ta, trực tiếp sử dụng khí làm sạch ánh mắt của nàng.

      "Tất cả các người xuống cho trẫm." Giọng lạnh lẽo, rét lạnh của người trong phòng, mang theo tràn ngập lửa giận bị đè nén, Vũ Tiêu Nhiên lạnh lùng hạ lệnh.

      Đều người cổ đại phải là người, mà Hoàng đế cổ đại *** càng phải là người, câu cho ngươi đến đến, cho ngươi .

      Sờ sờ cái mông đau nhức, cảm nhận được nỗi đau thấu xương. Mộc Ly cúi đầu thấp xuống nhìn đến dòng khí lạnh cách mình càng ngày càng gần, lúc chuẩn bị theo các cung nữ cùng nhau lui ra, nhưng ngờ, bị đôi bàn tay từ phía sau trực tiếp xách về.

      "Hoàng thượng, xin hỏi người còn phân phó gì ạ?" Mộc Ly cũng giãy giụa, mặc cho Vũ Tiêu Nhiên xách mình, khóe miệng của nàng vẫn cười dịu dàng, lời ra vui buồn, bĩnh tĩnh lạ thường, trăm phần trăm cung kính mà xa cách hỏi.

      Chứng kiến nụ cười nhạt và dáng vẻ thong dong của Mộc Ly. Vũ Tiêu Nhiên đột nhiên cảm thấy trong lòng đau xót, tình nguyện nàng phản kháng ầm ĩ, mà phải như bây giờ trở thành người hoàn toàn xa lạ.

      Chương 146: Câm miệng cho trẫm!

      Trong lòng ba đào mãnh liệt, mặt vẫn ung dung bình thản, cười lạnh: "Cả ngày hôm nay, nàng chạy đâu vậy hả? Thân là cung nữ bên người trẫm, chưa có lệnh của trẫm tự ý rời khỏi, nàng cảm thấy cần phải giải thích với ta sao?"

      Câu cuối cùng, dùng chữ ‘ta’, mà phải là cách xưng ‘trẫm’ của Hoàng đế, lấy góc độ nam nhân bình thường, về phía nữ nhân cầu lời giải thích, đáng tiếc. . . Mộc Ly lại để ý dùng danh xưng gì.

      Người nam nhân này, rất khó suy đoán, lát tình nhất định, lát nổi giận lạnh như băng, mặc kệ cái nào, Mộc Ly cũng muốn đoán.

      "Nô tỳ chẳng qua chạy hóng mát chút, về phần giải thích? Nô tỳ nghĩ mình cần! Dù sao, nô tỳ cũng bị trừng phạt rồi." Chịu đựng đau xót mông, Mộc Ly cúi người, dập đầu, khóe miệng vẫn nở nụ cười nhàng nhưng lại bị vẻ xinh đẹp thay thế.

      "Đáng chết!! Ai cho nàng nô tỳ tới nô tỳ ? Câm miệng cho trẫm!" lý do, nghe thấy nàng tự xưng nô tỳ, lửa giận trong lòng bỗng chốc khó kiềm chế, nhanh chóng muốn bùng lên, đột nhiên có chút hối hận hành vi lúc trước của mình.

      nên ép buộc nàng xưng là nô tài, nên trước mặt nhiều người xử phạt nàng như vậy, nên từ từ, nên bức nàng.

      Mặc dù dựa vào cây trâm lên được điều gì, nhưng có 80% nắm chắc ‘nàng’ chính là nàng, cây trâm ấy cắm rất sâu vào trái tim , và tròng mắt lạnh lẽo của nữ tử đêm hôm đó, cũng để lại dấu ấn sâu trong lòng .

      Ban cho nàng thời gian hai ngày, nàng vẫn liều chết thừa nhận, như vậy, có biện pháp khiến nàng thừa nhận.

      Chỉ có điều là Hoàng đế cửu ngũ chí tôn, cho tới bây giờ đều là người có thói quen cao cao tại thượng, muốn hối hận lời xin lỗi, làm được, cũng chẳng thể hạ mình, tối thiểu trước mắt là thể.

      " , hôm nay rốt cuộc nàng chạy đâu?" Bình ổn lửa giận, vẫn chưa từ bỏ ý định truy hỏi hướng của nàng.

      Mộc Ly bình tĩnh ngẩng đầu nhìn về phía trước, đôi con người lạnh lẽo như lưu ly, tiêu cự, câu nào.

      Chương 147: Chưa đến Hoàng Hà chưa từ bỏ ý định

      Vũ Tiêu Nhiên cũng nhìn lại nàng, đôi mắt phượng thâm trầm khóa chặt Mộc, buông tha bất kỳ biểu cảm nào khuôn mặt nàng, mỏi mòn chờ đợi, nhưng nàng vẫn mở miệng, rất có kiên nhẫn hỏi lại lần nữa: "Tại sao lời nào? Hả?"

      Mộc Ly bất mãn nhăn nhăn cái mũi , đôi môi đào mềm mại chu ra, mở miệng: "Là hoàng thượng người bảo nô tỳ câm miệng mà."

      lảo đảo cái, thiếu chút nữa cười lớn!

      Sao trước kia phát ra nữ nhân này, như vậy. . . . . . Đáng .

      "Được rồi, trẫm cho phép nàng mở miệng chuyện, nhưng cho phép xưng nô tỳ nữa." Sao lại biết nữ nhân này cố ý chứ? Đè xuống hết lửa giận, nặng từ trong kẽ răng ra mấy chữ: " cho ta biết, cả ngày hôm nay rốt cuộc nàng đâu?"

      Cái gọi là, chưa đến Hoàng Hà chưa từ bỏ ý định là đây, Vũ Tiêu Nhiên chính là như vậy, hỏi ra được đáp áp, thề bỏ qua!

      Khóe miệng Mộc Ly hơi nhếch lên, nhưng vẫn bị phát giác, đúng nàng cố ý đó, vậy sao? Hừ!

      "Ta ta chỉ ra ngoài hít thở khí." Ngưng cười, thu lại vẻ đáng , nàng quật cường mở miệng, cũng tính xưng nô tài tiếp, ngẫm lại thấy buồn nôn, nàng vốn cũng phải là người cổ đại, nên nghĩ học theo tục lệ của họ.

      "Hít thở mà cần cả ngày luôn sao? Hoàng cung lớn như vậy, có cần thiết phải chạy ra khỏi cung ?" Giọng điệu Vũ Tiêu Nhiên đột nhiên vô cùng dịu dàng, môi mỏng khêu gợi mím lại, tâm tình trong mắt phượng nhộn nhạo khác thường.

      Sáng nay khi vừa tỉnh lại, kịp chờ đợi muốn gặp nàng, sai người Tương Tư các tìm nàng, nào biết, nữ nhân đáng chết này lại có ở đấy. Sau đó nghĩ thông suốt xong, điều động Cẩm y vệ lật cả hoàng cung lên, vẫn thấy bóng dáng nàng đâu.

      Dưới tình thế cấp bách, hoảng loạn cả lên, đột nhiên sợ nàng lại giống như ba năm trước đây lặng lẽ rời , sợ, sợ nàng lần nữa biến mất ở trong tầm mắt . Cho nên sau khi nàng trở lại phạt nàng, vốn cũng muốn đối xử như vậy với nàng, nhưng vẫn phải tàn nhẫn trừng phạt nàng.

      Nghe Vũ Tiêu Nhiên chợt hạ thấp giọng , cùng gương mặt mềm mại tuấn tú, Mộc Ly lạnh nhạt mở miệng: "Từng cọng cây ngọn cỏ trong hoàng cung này, đều khiến cho người ta cảm thấy hít thở thông, nếu ra khỏi cung, vậy chẳng thể gọi là hóng mát nữa rồi."
      Last edited: 12/10/15

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 148: Tình duy nhất

      Chính xác là nàng muốn ra bên ngoài hít thở lát. Nếu vẫn còn trong phạm vi hoàng cung, cũng coi như cần thiết phải nữa rồi, bởi vì từng ngọn cây cọng cỏ nơi này đối với nàng mà , đều chứa đầy mưu tính toán. Đợi thêm giây, hít thêm hơi, khiến nàng cảm thấy ngạt thở. Nàng cho rằng hoàng cung giống như cái lồng sắt vậy, rất đáng ghét, chỉ vì nơi này để có thứ để nàng quan tâm.

      Giọng nàng lạnh lẽo, toàn thân tản mát hơi thở lạnh bạc, còn cường ngạnh giống như trước kia, nhưng lại có cảm giác tang thương vô tận, loại cảm giác đó, xâm chiếm trái tim , trong nháy mắt khiến thần sắc loạn cả lên, chịu đựng đau đớn trong lòng, bắt được vạt áo của nàng, dịu dàng mở miệng: "Ta có thể đồng ý bất kỳ cầu gì của nàng, cho nàng tình duy nhất, nhưng. . . Xin nàng đừng rời khỏi, đừng bỏ lại ta."

      cần biến mất giống như ba năm trước đây, rất sợ nàng rời , lại càng nguyện ý để nàng rời . Nhưng nếu cần thiết, tiếc dùng mọi cách giữ nàng lại bên cạnh , nằm trong tầm mắt . Chỉ vì, nàng là ánh mặt trời duy nhất của trong ba năm qua.

      Giọng của rất rất êm tai, cao ngạo lạnh lẽo giống như quá khứ. Tuy khí phách nhưng lại uyển chuyển chứa đựng ý vị cầu khẩn.

      Nháy mắt Mộc Ly có chút kinh ngạc, cho nàng cảm giác giống như lúc trước. ngày trước, toàn thân lạnh lẽo, hôm nay lại ăn khép nép. Nhưng ngay sau đó Mộc Ly hiểu , nàng cười nhạt châm biếm.

      biết là giễu cợt mình, hay là châm biếm .

      đế vương, lại có thể hứa chỉ mình nàng, chúng ta thể , điều này cần quyết tâm rất lớn. Cho thấy , vẫn phải là người vô tình, ngược lại rất si tình, nhưng cũng làm cho người ta cảm thấy nặng nề.

      Xem ra, nàng che giấu thất bại, người có thể để cho vị thiên tử cao cao tại thượng này thỉnh cầu lưu lại như vậy, dõi mắt thiên hạ, trừ ‘Nguyệt Như Băng’ trong miệng đêm đó còn có thể là ai? Mộc Ly nàng sao? A. . . . . . Cho dù thời gian có đảo ngược nàng cũng tin.

      Chẳng qua, Mộc Ly nàng trong mắt Vũ Tiêu Nhiên , cuối cùng, chỉ là nữ tử thế thân trong miệng sao?

      Chương 149: Ngủ chung 1

      Làm cái gì cũng được nhưng tuyệt đối làm thế thân cho người khác, trong lòng Mộc Ly tỏ thái độ kiên quyết trước nay chưa từng có, nàng hừ lạnh, hất bàn tay cầm vạt áo mình, ngoái đầu nhìn lại, hai mắt nhìn thẳng mắt phượng của : "Nhan Khuynh Thành thỉnh cầu ngươi bất cứ điều gì, ta cũng vậy cho tới bây giờ chưa từng van xin ngươi, nhưng tại, toàn thân ta rất đau, ta muốn trở về bôi thuốc."

      Nhan Khuynh Thành có bất kỳ thỉnh cầu gì với , là bởi vì nàng cũng phải là Nhan Khuynh Thành, còn Nhan Khuynh Thành chân chính, còn tồn tại nữa rồi. Ta cũng vậy cho tới bây giờ chưa từng van xin ngươi, đơn giản là, chính xác Mộc Ly nàng vốn hề tồn tại.

      đau đớn mông kéo dài theo thời gian, chút giảm bớt, ngược lại càng ngày càng đau. Mộc Ly nàng cũng chỉ là người bình thường có máu có thịt, nàng đau, cũng khổ sở. Chẳng qua, nàng quen che giấu, từ trước đến nay đều biểu đạt ra.

      Vũ Tiêu Nhiên kinh ngạc nhìn nàng, con ngươi sâu thẳm mông lung ngay cả bản thân cũng nhận ra. chưa kịp mở miệng, Mộc Ly gỡ tay khỏi người mình, xoay người, chút do dự rời , mở cửa cung bước vào bóng đêm mông lung.

      Chỉ là trong nháy mắt, nhưng đôi mắt mơ hồ kia biểu đạt trọn vẹn lạnh lẽo trong tim. . . . . .

      thanh y nam tử tuyệt sắc khuynh thành, lắc mình từ bên cột Dưỡng Tâm điện ra ngoài, nhìn thấy bóng dáng xiêu vẹo rời , tròng mắt như có điều suy nghĩ nhíu lại, chợt lên sát ý nồng đậm rồi biến mất, ngay sau đó, xoay người vào nội điện.

      Mộc Ly mặc áo lót màu trắng, nghiêng người nằm sấp tấm đệm mềm mại, mông nàng rất đau, chỉ có thể nằm như vậy. Nhưng nhìn thấy tay trái cầm bình sứ, nàng biết làm sao để thoa đây, Tương Tư các này trừ nàng, còn người nào khác, có thuốc cũng tiện thoa.

      Đôi mắt như lưu ly thoáng qua tức giận, Mộc Ly bĩu môi, dứt khoát bỏ thuốc qua bên, kéo chăn, chịu đựng đau đớn ngủ vậy.

      Ngoài cửa sổ, gió rét lạnh rung thổi mãnh liệt, cơn gió mát từ cửa sổ tiến vào, thổi tắt ngọn nến giá, nhưng thổi được vắng vẻ của đêm khuya, bóng dáng nhanh như chớp lách mình vào Tương Tư các.

      Chương 150: Ngủ chung 2

      Bóng đen cầm tay bình sứ màu trắng, rón rén ngồi xuống mép giường khắc hoa, cẩn thận kéo chăn ra, tay xoa lên cái mông mềm mại của nữ tử, tay còn lại tìm kiếm thắt lưng quần lót của nàng.

      Cơ thể Mộc Ly Trong nháy mắt cứng đơ, đầu óc thoáng cái hoàn toàn thanh tỉnh, cả trái tim nhảy vọt lên tới cổ họng, kéo theo đau đớn mông, nhưng lặp tức nàng lại lật người xem như có chuyện gì ngủ tiếp, lông mi run rẩy như cánh bướm, nhưng vẫn hề mở mắt ra.

      Từ đầu tiên vang lên trong đầu chính là có người cướp sắc rồi, hơn nữa còn cướp người Mộc Ly nàng.

      Cho đến khi đôi tay to sờ lên thắt lưng quần lót của nàng, Mộc Ly thể nhịn được nữa, mà cũng muốn nhịn. Lúc này mới sờ soạng lôi con dao từ dưới gối lên, ánh sáng lạnh chợt lóe trong mắt rồi vụt mất, nàng nhanh chóng lật mình chắn ngang cổ họng người tới, quát khẽ: "Người nào?"

      "Là ta." Hai chữ đơn giản, giọng trầm thấp mà hữu lực, người tới nghiêng người tránh thoát khỏi con dao của nàng, cúi đầu cười : "Năng lực cảnh giác như vậy, ta trèo lên giường của nàng rồi."

      "Vũ Tiêu Nhiên?" Mộc Ly thể tin khẽ gọi tiếng, để ý đến câu kia của , trái tim vốn luôn lo lắng đề phòng, trong nháy mắt được buông lỏng.

      "Ừ." Đáp chữ , tay Vũ Tiêu Nhiên lần tới lung quần của Mộc Ly, kéo cái, lặp tức cảnh xuân bày hết ra ngoài.

      "Á! Cái đồ ngựa đực nhà ngươi, ngươi muốn làm gì?!" Kêu khẽ tiếng, Mộc Ly kéo chăn đắp lên người mình, đôi mắt như nước, trong đêm đen tỏa sáng lấp lánh, tức giận nhìn chằm chằm .

      Vũ Tiêu Nhiên ngẩng đầu đối diện với hoảng hốt của nàng, thở dài tiếng, ra tay nhanh như chớp, nháy mắt điểm hai đại huyệt của Mộc Ly: "Ta phải ngựa đực, nếu nàng muốn, ta ngại ngày ngày cùng với nàng. . . . . . ."

      Môi mỏng thoáng nụ cười quỷ dị, cúi người, in lên môi Mộc Ly cái hôn, người nàng thể cử động, miệng thể , chỉ có thể liều mạng dùng ánh mắt lạnh lẽo trừng , nhưng trong lòng sóng lớn cuộn trào mãnh liệt.

      Hơn nửa đêm, chạy đến chỗ nàng làm gì chứ? Còn điểm huyệt đạo của nàng, cũng phải là muốn. . . . . .

      Chương 151: Ngủ chung 3

      A, tên Hoàng đế ngựa đực này, khỏi cần đoán vẫn thừa biết có chuyện gì tốt rồi. nhất định coi nàng là Nguyệt Như Băng, nên mới có thể như vậy, cũng chỉ với Nguyệt Như Băng, mới khác thường như thế, mà Mộc Ly nàng ở trong mắt , chính là thế thân của vị Nguyệt Như Băng kia!

      Nghĩ như vậy, ánh mắt Mộc Ly nhìn càng lúc càng lạnh hơn, dường như có thể đóng băng bất cứ lúc nào. Cái lạnh này, vừa triệt để vừa thấu xương, hề mang theo tình cảm, hề có nhiệt độ. Tựa như người diện trước mặt nàng, chỉ là vật chết có bất kỳ tình cảm nào.

      Cảm nhận được tầm mắt của nàng, Vũ Tiêu Nhiên ngẩng đầu, ánh mắt tràn ngập thâm tình chống lại lạnh lẽo trong mắt nàng, loại ánh mắt này, Vũ Tiêu Nhiên đương nhiên hiểu, hơn nữa còn rất quen thuộc, Mộc Ly từng dùng qua loại ánh mắt này nhin , coi giống như vật chết, lúc ấy còn vô cùng tức giận tuyên bố, nhất định khiến nàng trả giá cao.

      Ngẫm lại chuyện hôm nay, nhận ra được vấn đề, ra người mình tìm ba năm, vẫn ở bên cạnh mình, đáng tiếc. . . . . .

      Lưu luyến thả môi nàng ra, tà tứ liếm miệng cái giác, kéo quần lót nàng xuống, bắt đầu cẩn thận từng ly từng tí bôi thuốc cho nàng.

      Mặt Mộc Ly nóng như lửa đốt, cần nhìn cũng biết gò má nàng tại chẳng khác nào như quả cà chua, nàng vốn cho rằng có nghĩ chính đáng, cho đến khi mông truyền đến cảm giác êm ái mát rượi nàng mới biết, bôi thuốc cho nàng.

      Nhưng mà, cho dù như vậy như thế nào? Nàng thèm lòng tốt của ! Hơn nữa, lại chưa được nàng đồng ý cởi quần nàng!!

      Ánh mắt vốn lạnh lẽo, từ từ bị phẫn nộ thay thế, con ngươi trong trẻo như lưu ly, gắt gao nhìn chằm chằm tay rời khỏi mông của nàng. Nếu ánh mắt có thể giết người, đoán chừng tay Vũ Tiêu Nhiên bị nàng trừng thành vài đoạn rồi.

      ‘Grừ grừ’ thanh từ trong bóng tối truyền đến, Vũ Tiêu Nhiên lơ đãng ngẩng đầu, khi thấy Mộc Ly nghiến răng, đôi mắt đỏ ngầu, bộ dạng muốn ăn thịt người nhìn chằm chằm, chợt giật mình, lộ ra hai hàm răng trắng, khóe miệng cười : "Vi phu nhìn cơ thể nương tử là chuyện đương nhiên, cần xấu hổ."

      Ai là nương tử của ngươi, ít dát vàng lên mặt mình , Mộc Ly chỉ có thể dùng ánh mắt bày tỏ ý nghĩ của mình.

      Cúi đầu cười tiếng, giúp nàng kéo quần lên, nhanh chóng cởi quần áo của mình ra, trèo lên giường, ôm lấy nàng, cả đêm ngủ rất ngon.
      Last edited: 22/10/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :