1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trôi nổi trong lãnh cung: Khuynh quốc khí hậu - Hoa Vô Tâm (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 96: Giờ khắc yên lặng

      Toàn bộ động tác diễn ra cách liền mạch lưu loát, thể , đây là động tác rất hoàn mỹ, nàng có nội lực gì đó như bọn họ, nhưng lại có thứ mà nàng mang từ thế kỷ hai mươi mốt.

      Nàng có quật cường, lại thêm bình tĩnh. . . . . .

      Nâng khóe miệng lên 45 độ, Mộc Ly cười rất , mang theo mỉa mai, tay phải vuốt ve cây đao tay, bước chân bình tĩnh ung dung lướt qua người Vũ Tiêu Nhiên, khi mắt hai người chạm nhau bỗng chốc xuất quấn quýt trong mắt đối phương, nương theo bước chân của Mộc Ly, mãi cho đến lúc tách ra.

      Nàng từng bước tới bên người Linh Phi, giày thêu màu trắng thuần khiết chân nhàng giẫm, vừa như đánh cuộc vừa giống như hạ quyết tâm muốn vẽ hoa lên gương mặt ngang ngược của Linh Phi. Tuy mặt nàng hơi tái nhợt nhưng vẫn bình tĩnh ung dung nở nụ cười. Giống như, chuyện nàng làm chẳng qua chỉ là bình thường.

      "Hoàng thượng cứu mạng!" Quát to tiếng, Linh Phi nhìn Mộc Ly cười trước mặt, cùng với ánh sáng dao găm tay nàng, lập tức gương mặt xuất vẻ sợ hãi, nàng ta lui về phía sau mấy bước, chuẩn bị tránh Mộc Ly, nhưng sao Mộc Ly cho nàng ta cơ hội, nàng ta lùi bao nhiêu bước, Mộc Ly tới bấy nhiêu bước.

      ". . . . . ." Trả lời Linh Phi chỉ có tiếng gió lạnh trong trung, hòa với mỉa mai trong đôi mắt đào hoa kia, mà vị thiếu niên thiên tử cao cao tại thượng nọ, vẫn đưa lưng về phía các nàng.

      Mãi cho đến khi chân đụng phải phiến đá trong Ngự Hoa Viên đường lui, Linh Phi mất thăng bằng ngã nhào đất. Mộc Ly mới dừng lại bước chân, nàng nhìn xuống Linh Phi từ cao, môi hồng khẽ cười, chẳng qua nụ cười này có chút khổ sở, nhìn Linh Phi mờ mịt biết làm sao.

      Nhưng mà, đợi nàng ta xem nụ cười này của Mộc Ly rốt cuộc hàm chứa cái gì, tiểu đao sáng loáng rời ta Mộc Ly phóng thẳng tới gương mặt của nàng ta. Ánh sáng khúc xạ qua tiểu đao chợt lóe lên, Linh Phi khiếp sợ há to miệng, nàng dám tưởng tượng khuôn mặt mình bị hủy có hình dáng gì, giờ khắc này nàng cũng còn biện pháp để suy tư.

      Theo bản năng muốn trốn tránh, cẩn thận chạm vào cánh tay bị Mộc Ly bẻ gãy, Linh Phi vô lực bỏ tay xuống, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn mủi đao cách mặt của mình càng ngày càng gần.

      Giờ khắc này, dường như khí cũng dừng lại, giờ khắc này, bầu khí quỷ dị đến đáng sợ, giờ khắc này, tất cả mọi người đều im lặng.

      Chương 97 :Ngươi chết thế nào cũng biết


      Đến lúc đao tay Mộc Ly còn cách mặt Linh Phi vẻn vẹn tấc xa, mắt thấy hoa được vẽ lên, đột nhiên đao tay Mộc Ly bị bàn tay to giữ chặt. Mộc Ly cười lạnh, thời gian của đúng là rất chuẩn, sơm, muộn, vừa vặn hợp lí.


      Mọi người rối rít thở ra hơi vì thời khắc mấu chốt Linh Phi được Hoàng đế giải cứu, nhưng cũng vì giọng điệu to gan của Mộc Ly mà nét mặt lên vui sương khi thấy người gặp họa.


      “Nữ nhân, người quậy đủ chưa?” thanh rét lạnh đến tận xương vang lên đầu Mộc Ly, bàn tay hơi có vết chai của Vũ Tiêu Nhiên nắm chật bàn tay mềm mại gầy yếu của Mộc Ly, lực đạo vô cùng lớn, dường như muốn bóp nát tay Mộc Ly.


      Móng vuốt của làm cho tay nàng rất đau, chắc chắn cố ý, nghĩ tới đây, khó chịu trong tim Mộc Ly lại nhiều thêm chút!


      Dường như ý thức được sức lực tay mình vô cùng nặng, tay Vũ Tiêu Nhiên dần dần thả lỏng lực đạo, thế như ý lạnh lại chứa đầy trong mắt, lạnh hơn băng, gương mặt tuấn tú phóng đại lại gần bên tai Mộc Ly, giọng nhưng mang theo tình cảm :” Nữ nhân, sau này làm việc chuyện nên thông minh chút, nếu , người chết thế nào cũng biết!”


      “Cái gì?” Phản xạ có điều kiện tính hỏi câu, Mộc Ly hiểu, nàng chẳng qua làm chuyện mình phải làm, chẳng lại nàng làm sai sao? Ôi, nàng bật cười, sai rồi sao chứ, quản khỉ gió gì Vũ Tiêu Nhiên !


      “Ta gì, làm gì, chết thế nào, cũng liên quan tới người, mặc dù người là Hoàng đế, nhưng ở trong mắt ta... Người là cái gì, nhiều nhất ta chỉ coi ngươi như con người mà đối xử thôi” Ở trong mắt nàng, hoàng quyền ở cao, thân phận tôn quý, cũng chỉ là người bình thường mà thôi. Dùng giọng thấp, hề có độ ấm, Mộc Ly giọng ở bên tai Vũ Tiêu Nhiên, hoàn toàn ngờ tới lúc này mình nhổ răng trong miệng hổ, nhưng nàng sợ sao?

      Chương 98: Cẩu Hoàng đế, xem như ngươi lợi hại!

      "Đây là người tự tìm đường chết!" Vu Tiêu Nhiên nặn ra mấy chữ từ trong kẽ răng, bàn tay nhanh chóng nhàng di chuyển tới cái cổ mịn màng của Mộc Ly, đột nhiên dùng sức cái, bóp chặt cổ nàng, dường như giận dữ trong mắt còn kiềm chế được.


      Mộc Ly cười, hai mắt nhìn Vũ Tiêu Nhiên giễu cợt cười, ném ánh mắt yên tâm cho Phượng Lâm lo lắng ở kia, ngước cao đầu, Mộc Ly chịu đựng đau đớn cổ, chút sợ hãi nhìn thẳng vào Vũ Tiêu Nhiên, mang theo nhiệt độ cười : "Mỗi lần đều dùng chiêu này, người cho là còn hữu dụng sao?"


      Mỗi lần đều dùng chiêu này để bóp cổ của nàng, nàng phản kích, Vũ Tiêu Nhiên liền cho rằng trăm lần luôn đúng sao?!!

      Nhưng mà, đợi Vũ Tiêu Nhiên hiểu được ý nghĩa câu của nàng Mộc Ly thuận tay ném tiểu đao trong ta, mười ngón tay thành trảo, hai tay bắt thàn lưỡi câu, xuất toàn lực tập kích bụng của Vũ Tiêu nhiên, mắt phượng Vũ Tiêu Nhiên trầm xuống, sâu thẳm trong mắt phun ra tức giận kinh thiên động địa.


      Mặc dù sớm biết nữ nhân này rất lớn mật, nhưng nghĩ tới nữ nhân này ngu xuẩn đến mức sợ chết tập kích trước mặt nhiều người như vậy, sau đó coi như truy cứu, nàng há có thể toàn thân mà lui?

      Hơn nữa, thân là Hoàng đế, luôn tự phụ kiêu ngạo, sao lại cho phép tôn nghiêm của mình bị tiêu nữ tử khinh nhờn!

      Rất ràng đáp án dĩ nhiên là, thể!


      Vũ Tiêu Nhiên thầm xuất nội lực chống lại quả đám vung tới của Mộc ly, sơi tóc như mực từng sợi tung bay trung, làm nền cho đôi mắt sâu thăm thẳm tựa như loại sen đen nở rộ mặt mặt hồ dưới chân núi, xinh đẹp đến mê hoặc lòng người. Mộc Ly thấy mà kinh hãi, lúc thấy quyền này đánh trúng, nhưng lại bị chắn giữa đường, lập tức khỏi có chút chán nản, càng thêm ra sức đấm.

      Nhìn bộ dạng Mộc Ly sợ chết, Vũ Tiêu Nhiên giận dữ lần thứ hai, hơi thở lạnh lẽo như băng người càng sâu thêm.

      Cho nên, cuối cùng Mộc Ly vừa được như ý mà còn bị thương, nhưng chủ ý của nàng chính là muốn thoát khỏi ma trảo của Vũ Tiêu Nhiên, như bây giờ có tính là được như ý nguyện ?

      Miễn cưỡng coi như là được , chẳng qua bờ môi có chất lỏng màu đỏ chảy ra, tiết lộ chuyện nàng bị thương, hào khí đứng lên từ dưới đất. Mộc Ly lấy tay lau máu chảy xuống từ khóe miệng, chút độ ấm lại càng mang theo tình cảm liếc Vũ Tiêu Nhiên, mỉa mai : "Cẩu hoàng đế, xem như ngươi lợi hại! Nhớ kỹ Nhan Khuynh Thành ta, ngày nào đó ta khiến ngươi hối hận!."


      Chương 99: Cái mạng này của ngươi, ta gửi lại đây trước

      ngày nào đó ta khiến ngươi hối hận, sớm muộn cũng có ngày ta làm cho ngươi biết rằng cái gì gọi là hối hận. Mặc dù trong lòng Mộc Ly nghĩ như vậy, nhưng cũng biết bằng thực lực của bản thân tại mà những lời này, giống như lấy trứng chọi đá biết tự lượng sức. Tuy nhiên, nàng lại có được trái tim kiên định, như vậy là đủ rồi.

      Lạnh lẽo liếc Mộc Ly, cảm xúc biến hóa ngừng trong mắt, mắt phượng Vũ Tiêu Nhiên trở nên nặng nề, thu tay lại đứng thẳng, gương mặt tuấn tú như đao khắc, trước sau vẫn thay đổi, gió thổi nâng long bào màu vàng tôn quý của lên, cao quý phi phàm, tựa như thiên thần.

      "Nữ nhân, có tin , với mấy câu này, đủ để cho ngươi bị xét nhà diệt tộc rồi." Môi mỏng chuyển động, Vũ Tiêu Nhiên rất nhàng, nét mặt vẫn như trước, đôi mắt đen như bảo thạch sáng chói càng thêm lạnh lẽo như băng.

      Mộc ly cả kinh, khuôn mặt nhắn bị gió thổi qua càng lộ vẻ tái nhợt, trong lòng như bị lửa đốt, thầm ảo não bản thân nhất thời xúc động, thúc đầy Mộc Ly dám cầm cây đao làm thịt Linh Phi. Nếu phải là nàng, lòng mình lúc này thoải mái cỡ nào. Nếu phải là nàng, bây giờ mình cần sợ đắc tội cái tên bạo quân này, lo lắng cho tính mạng của Nhan phủ bị liên lụy.

      Càng nghĩ Mộc Ly càng tức, mà Mộc Ly càng tức vẻ mặt càng tỉnh táo, chẳng qua trong lòng lửa giận quay cuồng đánh lừa bề ngoài bình tĩnh của bản thân, lạnh lùng nhìn lướt qua Linh Phi ngồi chồm hỗm mặt đất, Mộc Ly đè nén tức giận, như ma quỷ Tu La bỏ lại câu độc: "Cái gương mặt và mạng này của ngươi, ta gửi lại đây trước."

      xong, Mộc Ly phất tay áo bỏ trong tầm mắt của mọi người, để lại bóng lưng gầy yếu nhưng vô cùng quật cường cho họ. Phượng Lâm vừa định thi triển khinh công đuổi theo, lại bị Cao công công hầu hạ bên cạnh Vũ Tiêu Nhiên câu mà đành dừng bước chân lại.

      "Hoàng tử, thỉnh dời giá đến Ngự Thư Phòng." Giọng Cao công công the thé, truyền đáp lời mời của quốc chủ Phượng Lân.

      Ngừng bước, Phượng Lâm lo lắng quên phương hướng Mộc Ly rời , tầm mắt quét qua Cao công công rơi vào người Linh Phi, tia sáng lạ thoáng qua trong mắt đào hoa, cuối cùng thay đổi bước chân cao cao tại thượng đến Ngự Thư Phòng Đế Vương.
      Last edited: 2/10/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Last edited by a moderator: 2/10/15

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 100: Chân Tướng 1

      Những người trong cuộc đều rời khỏi, các phi tử xem kịch vui cũng rối rít từ Ngự Hoa Viên trở về cung của mình, chỉ để lại Như Phi ngẩn người rất lâu nhìn Ngự Thư Phòng, và Linh Phi còn ngây ngốc chưa lấy lại tinh thần, chờ đến khi bị nha hoàn lay gọi Linh Phi mới chuẩn bị trở về cung điện của mình. Tuy nhiên, lại bị Hoàng đế phái thị vệ tới mang đến Ngự Thư Phòng.

      Cửa Ngự Thư Phòng, do cánh tay bị bẽ gãy nên Linh Phi được nha hoàn dìu vào, vừa lúc gặp bước chân vội vàng ra của Phượng Lâm. Linh Phi liền bày ra tư thái đoan trang tao nhã pha thêm nụ cười giả dối với Phượng Lâm. Đôi mắt đào hoa của Phượng Lâm chớp hai cái, lại có thể kinh động lòng người dịu dàng như nước giống Linh Phi, hành động này là gì đối với Phượng Lâm, nhưng lại làm cho Linh Phi đỏ mặt.

      "Linh Phi nương nương cho mời." Cao công công đứng ở cạnh cửa, cam lòng việc bị hai người vào ra này chú ý tới mình. Kết quả là, tiêu sái vung phất trần tay, Cao công công lên tiếng nhắc nhở họ.

      "Làm phiền Cao công công rồi." Linh Phi điều chỉnh lại sắc mặt, nhấc cánh tay ngọc lên, được nha hoàn cung kính dìu đỡ vào Ngự Thư Phòng, chẳng qua cánh tay bị gãy rủ xuống khiến cho vẻ ngoài tốt đẹp của nàng giảm xuống.

      "Linh Phi, thỉnh an Hoàng thượng." Linh Phi vừa vào cửa, lập tức vội vàng nụng nịu cất giọng thỉnh an Hoàng đế, nụ cười mặt kia, phải có bao nhiêu quyến rũ, quả thực là. . . Muốn bao nhiêu quyến rũ có bấy nhiêu quyến rũ.

      Bên trong Ngự Thư Phòng, vóc người cao lớn của Vũ Tiêu Nhiên đứng cạnh cửa sổ, hai tay lười biếng đặt sau lưng, mắt phượng hơi ngước nhìn bầu trời xanh thăm thẳm ngoài cửa sổ, mắt điếc tai ngơ với thanh nũng nịu của Linh Phi, giống như hề có người này ở trong phòng.

      Hồi lâu nghe được tiếng trả lời, Linh Phi nhàng ngẩng đầu lên nhìn Hoàng đế đứng đưa lưng về phía nàng, nhịn được mở miệng lần nữa, chỉ có điều thanh được nâng cao thêm, bớt phần nũng nịu, nhiều hơn sợ sệt: "Linh Phi thỉnh an Hoàng thượng."

      "Ừ. . . ." chữ nhàng phát ra từ lỗ mũi, coi như trả lời. Vũ Tiêu Nhiên trước sau vẫn chưa lần quay đầu nhìn Linh Phi. Rất lâu sau, cho đến khi Linh Phi chịu nổi phải mở miệng lần nữa.

      "Hoàng thượng." Nhìn bóng dáng phát ra hơi thở lạnh lẽo kia, giọng Linh Phi trở nên sợ hãi, có chút uất ức, rồi lại thêm chút mong đợi.

      Chương 101: Chân tướng 2

      "Nàng đến rồi." tiếng đáp lại nhìn như dịu dàng, nhưng khi Hoàng đế xoay người nhìn Linh Phi, trong con ngươi lại chút độ ấm, cũng có nửa điểm cảm xúc: "Ái phi, ngồi , trẫm mời vị thái y có y thuật cao siêu tới giúp nàng nối xương."

      có quá nhiều thăm hỏi, cũng có quá nhiều lời , chỉ vài chữ lạnh lùng, lại làm cho Linh Phi che giấu được vẻ mặt mừng như điên, có thể để cho quốc chủ Phượng Lân truyền ngự y tới Ngự Thư Phòng chữa trị cho phi tần hậu cung nhiều lắm. Linh Phi thậm chí ngây thơ nghĩ, sau này nàng có thể vì bước lên mây này mà hô mưa gọi gió rồi.

      "Tạ Hoàng thượng." Linh Phi rất vui vẻ, quên thẹn thùng e lệ cám ơn Hoàng đế, mà khóe miệng vị Thiên tử cao cao tại thượng kia lại cứng ngắc kéo ra, nhìn như cười, nhưng lại vô cùng lạnh lẽo.

      lâu sau, thanh y nam tử tuyệt đẹp chậm rãi đẩy cửa vào, gương mặt khuynh thành treo nụ cười nhàn nhạt xa lạ, mày kiếm mắt sao, đôi mắt xếch hẹp dài sạch gợn sóng như nước, ngay cả thỉnh an Hoàng đế cũng chỉ làm cho có lệ. Mà Linh Phi, cũng bị thanh y nam tử coi như thấy.

      Linh Phi đầu tiên là kinh ngạc nhìn thoáng qua nam tử, đợi đến lúc trông thấy khóe miệng lạnh nhạt của Hoàng đế, lại nuốt xuống lời muốn . Trước đây chưa từng nghe trong cung có vị nam tử như vậy, ngoài kinh ngạc, Linh Phi khỏi suy đoán thân phận nam tử này ở trong lòng.

      "Thanh, bắt đầu ." Mấp máy môi mỏng, giọng Hoàng đế ít lạnh lẽo nhiều hơn chút ấm áp, xoay người ngồi ghế rồng, con ngươi tối đen thâm trầm như có như xẹt qua mặt thanh y nam tử tuyệt sắc.

      cam lòng trừng mắt liếc nhìn Hoàng đế đắc ý ngồi ở phía , thanh y nam tử cầm tay Linh Phi đặt ghế dựa, câu lạnh nhạt: "Đắc tội."

      "Cái gì?" hiểu nhìn thanh y nam tử, Linh Phi còn kịp tiêu hóa thanh y nam tử bắt đầu hành động.

      Tiếp theo chỉ nghe thanh như giết heo của Linh Phi cùng với tiếng xương cốt bị sữa đổi, như kỳ tích cánh tay trật khớp của Linh Phi được nam tử nối xong.

      Hai giọt lệ từ từ chảy xuống gương mặt trắng nõn của Linh Phi, rơi vào cánh tay, thanh y nam tử cúi người, mắt xếch trong veo nhìn thẳng vào chỗ sâu trong hai mắt của Linh Phi, Linh Phi hiểu ngẩng đầu nhìn , ánh mắt nam tử nhàn nhạt quét qua, nhìn về phía Hoàng đế câu: "Có thể."

      Chương 102: Chân tướng 3

      "Ái phi, trẫm còn có chút việc, để Cao công công thay mặt trẫm đưa nàng xuống nghỉ ngơi cho tốt." Khóe miệng thoáng nụ cười nhợt nhạt, ánh mắt Hoàng đế quét qua thanh y nam tử, rơi gương mặt đẹp chứa đầy nước mắt của Linh Phi.

      Mặt đỏ lên, Linh phi cúi đầu, si mê đáp tiếng: "Nô tì cáo lui."

      Đợi Linh Phi vừa , thanh y nam tử đá cửa cái, mắt xếch hẹp dài, khinh bỉ nhìn Hoàng đế ngồi ghế rồng, mặn nhạt mở miệng: "Có phải phẩm vị của ngươi càng ngày càng thấp vậy, loại nữ nhân chỉ biết khóc lóc sướt như thế mướt ngươi cũng muốn."

      "Lòng ta đâu phải vậy. Dù sao chẳng qua là cân bằng thế lực triều, cưới ai. . . Dư người thiếu người, với ta mà có gì khác nhau." Vuốt ve ly ngọc trong tay, trong mắt Vũ Tiêu Nhiên còn lạnh lẽo như trước đây, có chăng chỉ là vô hạn tùy ý và tao nhã, cũng chỉ có ở trước mặt y, mới có thể là chính mình.

      "Vậy chuyện người của ngươi sao? Chẳng lẽ vứt bỏ rồi?"

      "Nhắc mới nhớ, Thanh, ngươi tra xét thế nào rồi?" Cơ thể trong nháy mắt cứng đờ, uống hơi cạn sạch chất lỏng màu trắng tinh trong ly, môi mỏng nhấp , Vũ Tiêu Nhiên tùy ý mở miệng, chuyển đề tài.

      Lười biếng ngồi vị trí bình thường Vũ Tiêu Nhiên phê duyệt tấu chương, mày kiếm tuấn tự giác cau lại, nhìn Vũ Tiêu Nhiên muốn nhắc đến chuyện qua, cũng bới móc : "Lần này tương đối khó giải quyết, trong chỗ của Linh Phi có phương thuốc bí truyền của vương triều Thiên Diệu, tên là Đan Thanh, nó làm cho người trúng độc bị đánh mất tâm trí, chỉ nghe theo người hạ độc để đối phó với người khác, trừ khi ai thông minh gặp được người hạ độc, nếu . . . Mặc khác, hành vi của Linh Phi giống người thường, xem ra ngươi đoán sai, nữ nhân đó quả cấu kết với địch quốc!"

      "Hừ! Nếu nàng ta trong trắng, như vậy chuyện cái thai là giả rồi." Siết chặt cái ly trong tay, mắt phượng Vũ Tiêu Nhiên sáng như sao, phun ra lửa giận hừng hực, chỗ nào còn bộ dáng bình thường như vừa rồi, cũng biết lửa giận này của hăn phát ra vì ai nữa.

      Suy nghĩ chút, cũng chỉ khi ở trước mặt Thanh và nữ nhân gan lớn sợ chết đó mới có thể luống cuống như thế?!!

      Chương 103: Chân tướng 4

      "Bình tĩnh, làm Hoàng đế lâu như vậy, cho dù đối phương là ta, ngươi cũng nên vui mừng lộ nét mặt." Thanh nhíu đôi mày đẹp lại, mắt xếch trong veo mỉa mai nhìn : "Xem ra vẫn là ngươi giỏi, nếu sao lại biết cái thai của nữ nhân đó rốt cuộc là hay giả."

      Cũng bởi vì đối phương là y, mới có thể chút kiêng kỵ bại lộ bản tính của mình như vậy, điểm này Thanh phải biết.

      Xoay xoay cái ly trong tay, Vũ Tiêu Nhiên cười lạnh, con ngươi như sao phun ra ánh sáng lạnh, thèm để ý lời Thanh : "Đứa bé của ta chỉ có người ta người mới có tư cách sinh, bất cứ kẻ nào cũng đừng mơ tưởng giở trò ở dưới mí mắt của ta."

      Đứa bé của , từ ngày bắt đầu làm Hoàng đế, tự với mình, đời này, trừ nàng. . . ai có tư cách sinh.

      Bất Hiếu Hữu Tam, Vô Hậu Vi Đại*, đạo lý này phải là hiểu. Chẳng qua, nếu đứa bé phải của nàng và , cho dù sinh sao? (*Tội bất hiếu có ba: con nối dõi là tội lớn nhất)

      Vì vậy, lên ngôi ba năm, tuy ít sủng hạnh phi tử, số nữ nhân tìm mọi cách nhưng vẫn thể mang thai, cũng phải là có lý do. Chỉ cần muốn, người nào có thể mang thai, coi như mang thai, nhưng chưa chắc có thể sinh. chính là người như vậy, nếu nhận định. Cho dù, thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền*, tiếc! (*ý tình của họ cao hơn trời, sâu hơn biển, vượt cả sống chết, nguyện ý cùng nhau dẫu là cuối đất cùng trời, dương cách trở).

      "Ngươi thất đức." Xoa khóe mắt hơi mỏi, gương mặt tuấn tú của Thanh bất đắc dĩ cười: "Lại ba năm này ngươi vẫn thầm dùng ‘Ngưng Hương’ cấm tất cả phi tần trong hậu cung mang thaic. Chẳng lẽ ngươi lo lắng đám lão hồ ly đó lấy cái này làm nhược điểm?"

      " còn kịp rồi."

      "Cái gì?" Mắt phượng thoáng qua tia kinh ngạc, Thanh nhìn chằm chằm bờ môi Vũ Tiêu Nhiên nở nụ cười xinh đẹp như hoa túc.

      Rất khó tưởng tượng, người đàn ông, khi cười lên như hoa túc có dáng vẻ gì, nhưng quả thực chính là như thế cười đẹp).

      Nhàn nhạt liếc thanh y nam tử ngạc nhiên, Vũ Tiêu Nhiên thu tay từ long ỷ đến đứng trước cửa sổ, nhìn bầu trời xanh như nước, con ngươi đen như hắc bảo thạch thoáng qua tia quyết tuyệt: "Hòa thân với Lam Nguyệt, sau đó dùng ngôi vua dụ dỗ, lấy gậy ông đập lưng ông, giết Tô thị, vua và dân yên ổn, bình định giang sơn Phượng Lân của Vũ thị ta!"
      Last edited: 2/10/15

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 104: Khuôn mặt khuynh thành dưới mặt nạ (1)

      Linh Phi đắc ý về phía Linh Thủy điện của mình, thể , dọc theo đoạn đường tới Ngự Thư phòng, vẻ mặt nàng ta vô cùng sung sướng kích động. Nàng ta vui vẻ, nhưng lúc này có người vô cùng khó chịu, người này khỏi cần phải , chính là diễn viên của chúng ta – Mộc Ly.

      Lại , từ lúc phất áo ra khỏi Ngự Hoa viên, Mộc Ly kiên định bước , trong mắt mọi người, tấm lưng ấy tiêu sái cao ngạo, chỉ có mình Mộc Ly biết, lòng mình có bao nhiêu chua sót, lòng nhẫn, nhưng biết sứ mệnh của mình là gì, tại sao mình lại xuyên tới đây, chẳng lẽ thuyền đến đầu cầu thẳng sao?

      Thoạt nhìn tất cả đều yên bình, ra là sóng lớn cuộn trào, nàng ngốc, nàng nhìn tất cả, cũng hiểu mọi việc. Tô Liên Hinh giả tạo, Linh Phi sợ chết nhắm vào nàng, cẩm y vệ còn quay lại, vô tình của Hoàng Bùi…

      Tất cả mọi việc, nàng nghĩ mình có thể đếm xỉa tới, nhưng cửa cung sâu như biển, ai có thể dính nước bùn, nàng vẫn nghĩ là mình có thể, nhưng bất an trong lòng chẳng những bị mất , mà ngày càng nhiều lên.

      Vừa qua ngã rẽ khuất tầm mắt, Mộc Ly chạy băng băng, nàng cần biết đến đâu, muốn đến đâu đến, chỉ cần ra khỏi tòa cung điện tràn ngập mưu toan này.

      Trái tim bối rối đập, tiết tấu, trong lòng còn suy nghĩ gì, chỉ có thanh tim đập kia truyền vào tai, tựa như lúc nào cũng có thể thoát khỏi lồng ngực.

      Xuyên qua hậu viện Tương Tư các, chạy ra đường lớn, dọc đường né tránh thị vệ, lưu loát ngừng, bóng dáng gầy yếu kia, để lộ dấu vết.

      Trèo qua tường chỗ Cửa Tây, Mộc Ly còn bận tâm gì nữa, ra sức chạy trốn, giống như phía sau có dã thú đuổi theo, tựa như đây là cuộc truy đuổi sinh tốn, ai có thể chạy tới trước là thắng, nhưng con đường này quá dài, làm người ta nhìn thấy điểm kết thúc…

      Chương 105: Khuôn mặt khuynh thành dưới mặt nạ (2)

      Giống như cát vàng đầu ngón tay, dù trong lòng muốn giữ nó lại, nó vẫn trôi theo dòng thời gian, cho đến lúc hoàn toàn biến mát, để lại chút dấu vết, như chưa từng tồn tại, chỉ là giấc mộng, mà cảnh trong mộng, lại quá chân .

      Hai mắt mê mang, lòng trống rỗng…..

      Mồ hôi chảy xuống theo da thịt trắng nõn, từ trán chảy xuống cổ, lại từ cổ đến những nơi khác, tựa như có cái gì đó theo mồ hôi chảy xuống đất theo từng bước chân nàng, để lại từng dấu trắng như hoa lê nở rộ, nhưng chính bản thân nàng cũng phát ra.

      Mái tóc đen mềm mại dán lên má, để lộ gương mặt nhắn tái nhợt. Gió thổi làm da thịt hồng lên, nhưng nàng thấy đau đớn, cảnh vật trước mắt như từng đoạn phim ngắn thoáng qua đầu nàng, đám người xung quanh dần xa, phòng ốc cũng còn, tiếng chim trong rừng cây lại ngày càng ràng.

      Đó là loài chim chuyên sống vào mùa đông, gọi là Bạch Từ, Mộc Ly từng nghe tiếng chim Bạch Từ trong rừng cây lạnh lẽo, nhưng tại sao mỗi lần nghe nàng đều cảm thấy bi thương?

      Nàng hiểu, thân thể khẽ giật chút, tiếp tục chạy.

      Cước bộ của nàng khiến cánh rừng này dừng lại.

      Mồ hôi lại từng giọt xuống mặt đất.

      Tiếng thở dốc dần.

      Tiếng chim hót cũng bị bỏ lại sau lưng, nàng vẫn ra sức chạy, Mộc Ly dùng tất cả ý chí từ trước đến giờ để chạy, biết chạy đâu, biết chạy đến nơi nào, biết chạy bao xa, dường như có thể chạy đến vô tận, chạy đến lúc sông cạn đá mòn.

      Trong đầu trống rỗng, nàng có vấn đề gì để tự hỏi, cũng muốn tự hỏi, dưới chân vẫn ngừng chạy.

      Nhưng mà, chạy khỏi tòa cung điện vàng son rực rỡ kia, liệu có chạy thoát được lồng giam?

      “Ngươi làm mặt nàng bị thương, vậy hãy nàng trả lại gấp trăm ngàn lần .”

      “Nữ nhân, ngươi có tin , chỉ mấy câu đó thôi, đủ để xét nhà diệt tộc ngươi rồi.”

      Chương 106: Khuôn mặt khuynh thành dưới mặt nạ (3)

      Bên tai như vọng lại giọng lạnh nhạt, bay vào tai nàng, khảm vào tâm hồn nàng, mỗi lần nàng đều tự nhủ để ý đến nó, nhưng tại sao trong lòng lại cảm thấy tủi thân….

      Xét nhà diệt tốc, mấy chữ nực cười đến mức nào, Mộc Ly nàng từ có nhà, gì đến tộc?

      có nhà, từ có, thậm chí còn chưa từng biết tên cha mẹ là gì.

      Nhưng vì sao, khi nghe như vậy, lòng nàng vốn lạnh lẽo, lại cảm thấy có chút tủi thân!

      Chỉ chút, chút thôi….

      Tại sao Mộc Ly nàng lại phải gánh vác trách nhiệm của Nhan Khuynh Thành? Vì sao? Vì sao……

      Nàng tự hỏi trong lòng, tất cả mọi việc rốt cuộc là vì điều gì? Cõi lòng băng giá chua xót, bàng hoàng, lo lắng, thậm chí là sợ hãi, những điều nàng biết làm nàng cảm thấy bất an, dù có kiên cường thế nào, nàng cũng chỉ là nữ hài tử độc yếu ớt.

      Nàng vô tội, chỉ cái hắt xì nơi địa phủ mang nàng vào thân xác Nhan Khuynh Thành, nàng ngờ, cuộc sống đầy bất ngờ này giống như trong suy nghĩ của nàng, nàng bất đắc dĩ!

      Rốt cục, hai chân chậm dần lại, nàng cúi đâì thở hồn hển, mái tóc dài xõa tung, che khuôn mặt tuyệt thế của Nhan Khuynh Thành, hai chân còn nghe theo điểu khiển, tê liệt khiến nàng ngã đất, nàng ôm hai chân thở ra hơi.

      Bốn phía yên tĩnh, yên tĩnh đến mức, trừ tiếng tim mình đập, tiếng gió thôi qua tai, nàng nghe thấy gì nữa.

      ly trà qua đêm khiến Mộc Ly khôi phục rất nhanh, hô hấp kịch liệt và đau đớn dưới chân cũng đỡ dần, khó khăn ngẩng đầu lên, ống quần biết từ bao giờ dính những mảnh màu trắng, nhưng nàng còn lòng dạ nào chú ý xem thử này từ đâu ra.

      Đôi mắt lưu ly mang theo mấy phần mê mang đánh giá bốn phía. Lúc này nàng ở trong mảnh rừng thưa thớt, xung quanh tĩnh lặng bóng người, ngay cả bóng chim cũng có, biết nàng ở đâu, chỉ biết nàng chạy rất xa. Phía trước truyền đến thanh du dương, nghe kĩ hóa ra là tiếng đàn.

      Chương 107: Hoa rụng theo gió, phong hoa tuyệt đại

      U nhã, kỳ ảo, đây là hai từ đầu tiên bật ra trong đầu Mộc Ly, tiếng đàn thản nhiên đánh sâu vào thính giác. Từ từ, cõi lòng bất an phiền não của nàng dần bình tĩnh lại, tựa hồ có loại ma lực khiến người khác an lòng, tiếng đàn vẫn tiếp tục du dương, nàng theo hướng phát ra, thấy căn phòng đơn sơ tọa lạc dưới tàng cây hoa rụng.

      Khiếp sợ, lại thêm từ bật ra trước mắt nàng, nhìn những đóa hoa tuyết trắng rơi, lúc gần chạm đất chậm lại, dừng giữa trung tạo thành kì cảnh, tựa như vĩnh viễn bao giờ rơi xuống đất.

      Khóe miệng khẽ giương lên nụ cười lạnh nhạt, Mộc Ly từ từ nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên, dang hai tay, xoay tròn theo tiết tấu hoa rơi và tiếng đàn, giầy thêu thanh tú chạm lên mặt đất, ánh mặt trời chiếu nghiêng theo khuôn nghiêng nước nghiêng thành, đẹp đến kiêu ngạo, những đóa hoa xung quanh đều xoay tròn quanh nàng, bỗng chốc khiến người khác lầm tưởng tiên hạ phàm, phảng phất như mộng, tùy lúc mà bay .

      Nữ tử mặc bộ cẩm bào lam nhạt, ống quần vạt áo đều thêu hai đóa hoa lê trắng, nở rộ trong gió, khuôn mặt tuyệt thế khuynh quốc để lộ nụ cười bình yên. Nàng bay xuống tàng cây giữa tán hoa rụng, thân thể mềm mại linh hoạt xoay tròn theo tiếng đàn, tiếng đàn phối hợp với bước chân của nàng, cao thấp hòa quyện với nhau…

      Bọn họ hợp tác ăn ý như thế, cần ngôn ngữ, cũng chưa từng gặp nhau, giờ phút này lại tâm ý tương thông.

      Ánh mắt ấy dần dần dừng người nàng, lông mi như cánh bướm khẽ run, chậm rãi mở mắt, đôi mắt lưu ly của Mộc Ly bị nam tử trước mắt hấp dẫn.

      Nam tử áo trắng tóc đen, tóc và áo tung bay phiêu dật, bị trói buộc, tựa như thần tiên hạ phàm.

      Da thịt sáng bóng, đôi mắt xanh như ngọc, dung mạo như tranh vẽ, xinh đẹp đến nỗi giống như là con người, dáng vẻ này, siêu việt tất cả vẻ đẹp của nhân loại.

      tùy tiện khoác chiếc áo choàng trắng, nàng cảm thấy dù là thiên thần, chắc chắn cũng đẹp bằng . Vẻ đẹp giới tính, siêu phàm thoát tục này, thể dùng ngôn ngữ để hình dung nữa rồi.
      Last edited: 2/10/15

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 108: Ăn ý gì sánh kịp

      Mộc Ly nhìn đến ngây ngốc, tầm mắt nhìn thẳng vào nam tử, đến cả chớp mắt cũng quên.

      Nàng dường như còn nhớ mình từng mê muội nam sắc. Mà lần này, lại kìm lòng đậu.

      Từ trước đến giờ, nàng chưa từng gặp nam tử nào đẹp đến thế….

      đầu tỏa ánh sáng xanh, nam tử mỉm cười nhìn nữ tử tuyệt thế ngẩn người trước mặt, ánh mắt vô cùng dịu dàng, ngón tay thon dài rời khỏi huyền cầm. Ngũ quan của tinh mỹ chê vào đâu được, dung mạo lộ ra xinh đẹp quyến rũ, mũi cao ngất, làn da trắng nõn.

      Cả người đều toát lên tao nhã, là minh chứng tốt nhất, hết thảy đều lộ ra hơi thở mê người. Vẻ đẹp của phân nam nữ, khuôn mặt tinh xảo luôn mang theo nụ cười, như có như , phong hoa tuyệt đại.

      Ngay lúc nam tử nghĩ xem nữ tử trước mặt định ngẩn người bao lâu, Mộc Ly lấy lại tinh thần, khẽ cười với nam tử.

      Nụ cười này, nghiêng nước nghiêng thành, nụ cười này, thiên địa thất sắc, sau này khi lâm vào khó khăn, mỗi lúc nhớ đến nụ cười này, thấy lòng ấm lại, tim đập rộn ràng.

      Có lẽ, ngay cả Mộc Ly cũng ràng, vì sao nàng có thể cười cách phòng bị với như thế, giống như bạn bè quen biết lâu năm, là người mà Mộc Ly đợi bấy lâu nay.

      Hai người đứng giữa biển người, vô tình nhìn thấy đối phương, sau đó thản nhiên cười, cái loại ăn ý gì sánh kịp này, chính là người trước mắt.

      Lần này, đến phiên nam tử thất thần vì nụ cười của nàng, đôi mắt xanh nhạt nhìn nàng lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần, đóa hoa trắng rơi lông mi, hồi phục tinh thần, đóa hoa cũng nhàng rơi xuống.

      “Tiếng đàn của huynh rất êm tai, nhưng vẫn còn thiếu gì đó.” Mộc Ly nhìn nam tử, nét cười môi vẫn luôn hữu, nàng hề khúc mắt mở miệng chỉ ra thiếu sót của tiếng đàn.

      Chương 109: Trong mắt của ngươi toàn bộ đều là nước

      Nam tử cười nhạt, mắt phượng xanh nhạt nhìn thẳng vào đôi mắt to óng ánh của Mộc Ly, quanh thân tỏa ra ánh sáng chói lọi khiến người ta kiềm được muốn tới gần , môi mỏng như hoa đào khẽ mở, mở miệng : "Mặc dù chưa chảy xuống, nhưng trong mắt của ngươi toàn bộ đều là nước, nhưng ngươi lại nén khóc mà cười."

      Giọng nam tử trong veo như thủy tinh thẩm thấu, thanh của như có lực xuyên thấu, mang theo lờ mờ thương tiếc, nhưng hoàn toàn hề xa cách với người khác.

      Mộc Ly sửng sốt, thân thể cầm được khẽ run, chợt cảm giác hơi quẫn bách, trong quẫn bách chút mừng rỡ và lo lắng.

      Lo lắng bản thân bị người khác nhìn thấu, nhưng trong lo lắng lại chen lẫn mừng rỡ.

      Tựu như vốn bị uất ức, mà uất ức đó lại thể giải bày. Bây giờ bỗng nhiên cần phải , người kia có thể nhìn thấu uất ức của ngươi, hơn nữa còn mang theo thương tiếc. Bởi vì lí do này, cho nên mới khiến Mộc Ly mừng rỡ, vui sướng rất nhiều nhưng lại cảm thấy nam tử trước mắt quá mức đáng sợ. Là do mình biểu quá ràng, hay vì quá lợi hại? Nếu , làm sao có thể liếc mắt cái nhìn thấu nàng?

      "Ta. . . Ta. . . . . ." Đột nhiên bản thân biết muốn gì, hoặc có thể cái gì, Mộc Ly sững sờ thốt lên hai từ “ta”, nhưng lại ra, cái loại cảm giác vui sướng và lo lắng đánh thẳng vào cả trái tim nàng.

      " sao." Nam tử giống như nhìn ra lo lắng của nàng, cười khẽ, ánh mắt dịu dàng nhìn chăm chú vào Mộc Ly, hóa giải quẫn bách đó; "Ở lại uống ly trà."

      Dứt lời, nam tử đặt đàn xuống, đợi Mộc Ly đồng ý, người thẳng tới căn nhà gỗ dưới tàng cây, Mộc Ly vừa định mở miệng từ chối, lại phát nam tử đó hoàn toàn cho mình cơ hội từ chối, nhìn bóng lưng nam tử vào, Mộc Ly mới phát chỉ có dung mạo tuyệt mỹ, thậm chí ngay cả vóc người cũng là số .

      Chẳng qua tại sao phải thân mình ở nơi này? Nhìn hoa rơi bay tán loạn xung quanh, đúng là chỗ tốt, đối với vấn đề này Mộc Ly cũng truy đuổi đến cùng.

      Chương 110: Mộc Ly là vàng

      Nhìn xuyên qua khung cửa sổ hình như còn có thể thấy bóng dáng màu trắng tuyệt sắc vội lau chùi, môi đỏ mọng nở nụ cười khẽ. Mộc Ly chờ nam tử ra ngoài, càng có ý muốn uống trà, nàng xoay người, bước theo đường cũ trở về.

      Lúc này mặt trời ngã về Tây, ánh sáng chiếu lên cẩm bào màu xanh dương của nữ tử, giống như mỏng manh có thể biến mất bất cứ lúc nào, từ xa nhìn lại, bóng lưng nữ tử rời chẳng biết vì sao lại chứa đầy hiu quạnh và bi thương, nhưng vẫn kiên cường ngã.

      Sau khi uống trà có thể chuyện gì? Coi như hai người ăn ý, ở chung tự nhiên, nhưng cuối cùng cũng chỉ là những người quen biết mà thôi.

      Huống chi, bên trong cung điện vàng son rực rỡ đó còn có tầng tầng lớp lớp mưu quỷ kế đợi mình, chừng, sơ ý chút liên lụy . tại, bảo vệ mình mới là vấn đề quan trọng, nghĩ như vậy, bước chân Mộc Ly dường như hơn rất nhiều.

      Hoa rụng dưới tàng cây, trong căn nhà gỗ , nam tử áo trắng tuyệt sắc đứng tại cửa ra vào, tròng mắt xanh nhạt nhìn bóng dáng kia rời , rất lâu vẫn chưa tỉnh hồn lại, cho đến khi nó thành cái chấm đen hoàn toàn biến mất, mới cười nhạt hoàn hồn. Chẳng qua tuy nữ tử này thanh thoát, nhưng suy sụp lại nhiều hơn.

      Ban đêm trời đông giá rét, trăng tròn vành vạnh, sáng tỏ như nước, chiếu rọi khắp nơi, hợp với làn gió tản ra những hình ảnh tán loạn đều nhau. Tối nay ánh trăng đặc biệt vô cùng tròn, gió lạnh vẫn cứ thổi rít rào, nhưng thổi náo nhiệt của Phượng đô.

      đường phố sầm uất của Phượng đô, xuất nữ tử mặc cẩm bào màu xanh nhạt, bước chân thong thả lại đất, nàng cúi đầu, mái tóc hai bên khẽ rũ xuống che khuất gương mặt hơi nhếch nhác nhung vẫn tuyệt thế khuynh thành của nàng, người đường thỉnh thoảng mang theo ánh mắt kinh ngạc liếc nhìn nàng.

      Ánh mắt xung quanh tập hợp ngày càng nhiều, hơn nữa dường như rất nóng bỏng, rốt cuộc Mộc Ly cũng chịu ngẩng mặt lên khiến cho tất cả mọi người nhịn được hít sâu hơi, mắt to hơi mê mang liếc xung quanh, Mộc Ly hiểu nhìn bọn họ, hiểu vì sao mọi người nhìn nàng chằm chằm giống như thấy vàng vậy.

      Chương 111: Tuyệt thế họa thủy


      Đủ loại ánh mắt khác nhau bắn về phía Mộc Ly, đợi nhìn kỹ, mới phát trong những ánh mắt này có khiếp sợ, kinh ngạc, hâm mộ và ghen tỵ. Hơn nữa dường như bọn họ đều nhìn cùng vị trí, đó chính là mặt của Mộc Ly.

      Mắt lạnh đảo qua những ánh mắt nóng rực kia, Mộc Ly đột nhiên sờ mặt mình, mềm mại non nớt, gương mặt vô cùng mịn màng chỗ nào còn giống như trước, mặc dù tinh tế nhưng da thịt lại hơi xù xì?

      Bỗng nhiên lấy lại tinh thần, trong lòng Mộc Ly hiểu chuyện gì xảy ra, có thể gây nên náo động lớn như vậy ngoại trừ gương mặt tuyệt thế họa thủy dưới lớp mặt nạ kia, còn có thể là cái gì nữa? Chẳng qua vì sao lúc này mặt nạ lại rơi xuống? Có lẽ sớm rớt, chỉ là mình biết?

      Còn có mới vừa rồi ở trong rừng cây hoa rơi, có phải thấy hay . . . . . .

      kịp nghĩ nhiều, Mộc Ly cúi đầu nhanh chóng vạch đám người ra lao , tâm vốn hồi phục, thế nhưng bây giờ lại bắt đầu cảm thấy lo lắng. Mọi người nhìn bóng dáng nữ tử rời , mặc dù tiếc hận giai nhân cứ như vậy rồi, nhưng cũng thể làm gì.

      Tránh thoát những ánh mắt nóng rực, lúc sau Mộc Ly ra khỏi phố xá sầm uất bắt đầu co giò chạy như điên. Chẳng qua mục đích lần này lại chạy về hướng Hoàng cung, mà phải chạy ra bên ngoài. Mộc Ly vừa chạy vừa ngừng suy nghĩ, tiếc là làm gì được do trí nhớ Nhan Khuynh Thành có hạn, mặc cho Mộc Ly nghĩ thế nào, nhưng vẫn nghĩ ra nguyên do.

      Hết cách, sau khi Mộc Ly bay qua khỏi tường thành Tây Môn, nàng dám chạy thẳng tới Tương Tư các, đành phải nương nhờ ánh trăng mò mẫm tới Hoán Y Cục. Hoán Y Cục chính là tên gọi cổ đại dùng để chỉ nơi giặt quần áo ở Hoàng cung. Khoảng thời gian trước lúc Mộc Ly bị nhốt ở Tương Tư các, sau khi nghe ngóng từ trong miệng tiểu cung nữ mới biết Tuyết Lê bị điều đến Hoán Y Cục.

      Còn may là, lúc này trời sắc rất muộn, mà thời gian nghỉ ngơi ở cổ đại tương đối sớm. Mộc Ly nhìn ba chữ to Hoán Y Cục tấm bảng ở ngưỡng cửa, chút do dự lách mình vào bên trong, đúng lúc gặp cung nữ mặc quần áo màu xanh lá xách theo thùng gỗ từ trong điện ra ngoài, mộc cách giơ tay ngăn cản, lễ phép cười : "Xin hỏi nương cung nữ mới bị điều đến thường nghỉ ngơi ở phòng nào?"

      Cũng biết như vậy có đúng , trong lòng Mộc Ly rối rắm, nhưng mặt vẫn duy trì nụ cười lễ phép.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :