Trò Chơi Vương Quyền (1B) Vua Phương Bắc - George R. R. Martin[Best Seller]

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      “Ôi, mẹ kiếp, Ned,” nhà vua gầm lên. “Ta giết được con quái vật đó, đúng ?” lọn tóc đen bết mồ hôi rơi xuống mắt ông khi ông nhìn Ned. “Đáng nhẽ ta cũng phải làm điều tương tự với . chịu để cho người ta thảnh thoi săn gì cả. Ser Robar tìm ta. Cái đầu của Gregor. Ý nghĩ xấu xa. bao giờ được với Chó Săn. Hãy để Cersei làm hẳn ngạc nhiên.” Tiếng cười của ngài biến thành tiếng rên rỉ vì đau. “Thần thánh lòng lành,” ngài thào, cố nén cơn đau. “ đó. Daenerys. đúng, nó mới chỉ là đứa bé... đó là lý do vì sao, đó... thần thánh đưa con lợn lòi đó tới... để trừng phạt ta...” Nhà vua ho ra máu. “Sai, sai rồi, ta... chỉ là


      ... Varys, Ngón út, kể cả em trai ta... đều chẳng có giá trị gì... ai thành thực với ta trừ ra, Ned à... chỉ có thôi...” Ngài giơ tay lên, đau đớn và yếu ớt. “Giấy và mực. Đó, mặt bàn đó. Hãy viết những gì ta .”

      Ned vuốt thẳng tờ giấy đặt đùi và cầm chiếc bút lông ngỗng lên. “Tuân lệnh bệ hạ.”

      “Đây là chúc thư của Robert Đệ Nhất nhà Baratheon, Vua của người Andal và tất cả - viết khẩu hiệu gì viết, biết thừa nó thế nào mà. Ta sắc phong Eddard nhà Stark, Lãnh chúa thành Winterfell, Quân sư của Nhà vua làm Quan nhiếp chính và Người Bảo Vệ Vương Quốc sau khi ta... ta băng hà... trị vì... thay ta, tới khi con trai Joffrey của ta trưởng thành...”

      “Robert...” Joffrey phải con trai ngài, ông muốn nhưng nên lời. Cơn đau đớn khắc sâu khuôn mặt Robert; ông nỡ làm ngài đau hơn nữa. Vì thế Ned cúi đầu viết, nhưng khi nhà vua , “con trai ta Joffrey,” ông sửa thành, “người thừa kế của ta.” Ông cảm thấy dơ bẩn vì dối trá này. Ông nghĩ, đôi khi chúng ta phải dối vì người chúng ta thương. Cầu thẩn thánh tha thứ cho ông. “Ngài còn muốn thần viết gì nữa?”

      “Viết... gì tùy . Bảo vệ và phòng ngự, cựu thần hay tân thần, biết phải viết gì. Cứ viết , ta ký. hãy giao nó cho hội đồng sau khi ta chết.”

      “Robert à,” giọng Ned mệt mỏi vì đau buồn. “Ngài đừng làm thế này. Đừng chết trước mặt thần. Vương quốc cần ngài.”


      Robert nắm lấy tay ông và bóp mạnh. “... dối lồi lắm, Ned Stark,” Ngài cố nén đau . “Vương quốc... vương quốc biết... ta là vị vua tồi thế nào. Mong thần thánh thứ tội cho ta, vì ta là vị vua tồi tệ y như Aerys.”

      ,” Ned với người bạn trong cơn hấp hối, “Bệ hạ hề tệ như Aerys. Chưa bao giờ tệ như Aerys.”

      Robert cố nở nụ cười ót. “Họ rằng, vào phút cuối cùng... điều cuối cùng... ta làm là đúng. làm ta thất vọng. Giờ trị vì. ghét điều đó, ghét hơn ta., nhưng làm tốt. viết xong chưa?”

      “Rồi, thưa bệ hạ,” Ned đưa tờ giấy cho Robert. Nhà vua run rẩy ký, để lại vệt máu đó. “Cằn có người chứng kiến tờ giấy được niêm phong.”

      “Nhớ mang món lợn lòi đó tới đám tang của ta,” Robert thở gấp. “Nhét táo vào mồm nó và nướng giòn lóp bì lợn lên nhé. Hãy ăn con quái vật đó. Ta cần biết có nghẹn . Nhưng hãy hứa với ta nhé, Ned.”

      “Thần hứa.” Hứa với em , Ned, giọng Lyanna từ quá khứ vọng lại.

      bé đó,” nhà vua . “Daenerys. Hãy để bé sống. Nếu có thể, nếu như... chưa quá muộn... hãy nổi chuyện với họ... với Varys, Ngón út... đừng để họ giết bé đó. Và hãy giúp con trai ta, Ned. Hãy làm cho nó... tốt hơn ta.” Ngài nhăn mặt. “Cầu thần thánh lòng lành.”


      “Mọi việc theo ý ngài,” Ned . “Rồi ổn thôi.”

      Nhà vua nhắm mắt lại và có vẻ thanh thản. “Bị chết vì con lợn,” ngài lầm bầm. “Đáng ra ta phải cười, nhưng đau quá.”

      Ned thể cười. “Thần gọi mọi người tới nhé?”

      Robert yếu ớt gật đầu. “Làm theo ý . Thần thánh oi, vì sao trong này lạnh thế?”

      Đám người hầu hối hả chạy vào và cho thêm củi vào lửa. Hoàng hậu mất; nhưng ít nhất nó cũng làm mọi chuyện dễ chịu hon. Nếu Cersei còn chút khôn nào, ả nên mang mấy đứa bé và trốn ngay trước bình minh, Ned nghĩ. Ả lởn vởn ở đây quá lâu rồi.

      Vua Robert dường như chẳng nhớ gì đến ả. Ngài bắt người em Renly và Grand Maester Pycelle đứng chứng kiến ngài đóng dấu niêm phong vào bức chúc thư. “Giờ đưa cho ta thứ gì đó giảm đau và để ta chết .”

      Grand Maester vội vàng pha ít sữa túc khác. Lần này nhà vua uống cạn. Bộ râu đen của ngài dính đầy những giọt sữa trắng khi ngài ném cái cốc sang bên. “Ta mơ chứ?”

      Ned là người trả lời. “Ngài mơ thôi, bệ hạ của thần.”

      “Tốt.” ngài và mỉm cười. “Ta gửi tình của tới Lanna, Ned. Hãy chăm sóc các con ta dùm ta.”

      Những lòi đó xoáy vào ruột gan Ned như lưỡi dao. Trong phút chốc ông mất phương hướng. Ông


      thể bắt mình dối được. Sau đó ông nhớ tới những đứa con hoang: bé Barra ngậm vú mẹ, Mya ở Thung Lũng, Gendry trong xưởng rèn, và tất cả những dứa trẻ khác. “Thần ... bảo vệ con ngài như con mình,” ông chậm rãi .

      Robert gật đầu và nhắm mắt. Ned quan sát ông bạn già nằm lún người xuống gối khi sữa túc xóa nhòa nỗi đau nét mặt ngài. Ngài chìm vào giấc ngủ.

      Những sợi xích nặng nề kêu khe khẽ khi Grand Maester Pycelle tới bên Ned. “Tôi làm tất cả những gì có thể, thưa lãnh chúa, nhưng vết thương bị hoại tử. Họ mất hai ngày mói mang bệ hạ về được. Tới lúc tôi tới thăm bệnh, tình hình quá trễ. Tôi có thể giúp bệ hạ giảm đau, nhưng chỉ thần thánh mới có thể chữa lành cho bệ hạ.”

      “Mất bao lâu?”

      “Đúng ra bệ hạ băng hà rồi. Tôi chưa thấy người nào bám trụ với sống lâu như vậy.”

      trai tôi luôn là người mạnh mẽ,” Lãnh chúa Renly . “ phải người thông minh, nhưng là người mạnh mẽ.” Trong cái nóng nghẹt thở của phòng ngủ, lông mày ta lấm tấm mồ hôi. Trông ta như bóng ma của Robert thời còn trẻ với tóc đen và vẻ ngoài đẹp mã. “ ấy giết con lợn lòi. Nó đâm thủng bụng ấy, nhưng hiểu sao ấy vẫn giết được nó.” Giọng ta đầy vẻ kinh ngạc.

      “Robert chưa bao giờ chịu rời chiến trường khi kẻ thù vẫn còn đứng vững,” Ned .


      Bên ngoài cửa, Ser Barristan Selmy vẫn gác cầu thang. “Maester Pycelle cho vua Robert uống sữa túc,” Ned với ngài ta. “Đừng để ai quấy rầy bệ hạ nghỉ ngơi cho tới khi có lệnh của ta.”

      “Tuân lệnh ngài.” Ser Barristan dường như già hơn tuổi. “Tôi làm người tin tưởng mình thất vọng.”

      “Kể cả hiệp sĩ chân chính nhất cũng thể bảo vệ nhà vua khỏi chính ngài,” Ned . “Robert thích săn lợn lòi. Tôi thấy ngài ấy hạ gục cả ngàn con rồi.” Ngài đứng im nhúc nhích, chân dang ra, tay cầm sẵn ngọn giáo lớn, chửi rủa gì khi nó lao tới, mà chỉ đứng đợi cho tới giây cuối cùng, tới khi nó gần đâm vào ngài, trước khi ngài giết nó bằng cú đâm chắc nịch và dũng mãnh. “ ai có thể biết trước con lợn lòi đó là khắc tinh của ngài.”

      “Ngài tử tế khi ra những lòi này, Lãnh chúa Eddard.”

      “Nhà vua cũng thế thôi. Ngài đổ lỗi cho rượu.”

      Người hiệp sĩ tóc bạc yếu ớt gật đầu. “Bệ hạ ngồi sẵn lưng ngựa khi chúng tôi lùa con lợn lòi ra khỏi ổ, nhưng ngài ra lệnh cho tất cả chúng tôi đứng sang bên.”

      Tôi muốn biết, Ser Barristan,” Varys rất bĩnh tĩnh hỏi, “ai đưa rượu cho nhà vua?”

      Ned nghe thấy tên thái giám bước tới, nhưng khi ông nhìn quanh thấy ông ta đứng đó. Ông


      ta mặc áo chùng nhung đen chấm đất, mặt mới đánh phấn lại.

      “”Rượu từ túi da của bệ hạ,” Ser Barristan trả lời.

      “Chỉ túi da thôi sao? săn khát nước lắm.”

      “Tôi đếm. Chắc chắn là hơn rồi. Các cận vệ mang rượu tới mỗi khi bệ hạ muốn.”

      đứa chăm chỉ,” Varys , “ bao giờ để bệ hạ thiếu thứ giải sầu.”

      Ned thấy miệng đắng ngắt. Ông nhớ lại hai cậu nhóc tóc vàng Robert ra lệnh lấy đồ căng giáp ngực. Trong bữa tiệc tối đó nhà vua kể lại chuyện, cười tới rung bần bật. “Cận vệ nào?”

      “Đứa lớn hom,” Ser Barristan , “tên Lancel.”

      “Ta biết cậu bé đó,” Varys . “ cậu bé khỏe mạnh, con trai Ser Kevan Lannister, cháu họ Lãnh chúa Tywin và em họ hoàng hậu. Ta mong cậu bé ngoan ngoãn đó tự trách mình. Như tôi nhớ, trẻ con rất dễ bị tổn thương vì chúng ngây thơ mà.”

      Chắc chắn Varys cũng từng có thời tuổi trẻ. Nhưng Ned nghi ngờ chuyện ông ta có ngây thơ . “Ngài tới những đứa trẻ. Robert đổi ý về chuyện Daenerys Targaryen. Dù ngài định sắp xếp thế nào, tôi cũng muốn ngài để mọi chuyện xảy ra. Ngài phải làm ngay lập tức.”

      “Lạy đức Alas,” Varys . “Ngay lập tức vẫn là quá muộn. Tôi sợ rằng những con chim đó cất cánh bay


      mất rồi. Nhưng tôi làm những gì có thể, thưa lãnh chúa. Nếu như ngài cho phép.” Ông ta cúi chào và biến mất sau những bậc thang, đôi dép lê khe khẽ những bậc đá.

      Cayn và Tomard giúp Ned qua cầu Lãnh chúa Renly xuất từ pháo đài Maegor. “Lãnh chúa Eddard,” ta gọi với theo. “Xin ngài đợi .”

      Ned dừng lại. “Theo ý ngài thôi.”

      Renly bước tới bên ngài. “Hãy bảo những người của ngài tránh .” Họ gặp nhau giữa cầu, bên dưới họ là hào nước khô cạn. Ánh trăng tỏa ánh bạc xuống những cạnh sắc nhọn kinh khủng của những ngọn giáo cắm tua tủa lên từ hào nước.

      Ned phẩy tay. Tomard và Cayn cúi đầu và nghiêm chỉnh rời . Lãnh chúa Renly cảnh giác liếc nhìn quanh Ser Boros bên kia cầu, Ser Preston ở cánh cổng sau lưng họ. “Chúc thư đó,” ta tiến sát lại. “Có phải lá thư bổ nhiệm Quan nhiếp chính ? Có phải trai tôi bổ nhiệm ngài là Người Bảo Vệ ?” ta đợi câu trả lời. “Thưa ngài, tôi có ba mươi lính trong đội gác riêng, và những người bạn bên ngoài là các hiệp sĩ và lãnh chúa. Hãy cho tôi giờ, tôi mang trăm tay kiếm tới tay ngài.”

      “Và tôi làm gì với trăm tay kiếm này đây, thưa ngài?”

      “Tấn công! Ngay lúc này, khi lâu đài say giấc.” Renly nhìn Ser Boros lần nữa và hạ giọng thành tiếng


      thầm khẩn thiết. “Chúng ta phải lôi Joffrey khỏi mẹ nó và nắm chắc nó trong tay. Dù có phải người bảo vệ , chỉ cần nắm giữ vua trong tay là chúng ta có cả vương quốc. Chúng ta nên bắt cả Myrcella và Tommen nữa. khi chúng ta có lũ con của Cersei, ả dám chống đối chúng ta. Hội đồng công nhận ngài là Người Bảo Vệ và Joffrey cai trị dưới bảo hộ của ngài.”

      Ned lạnh lùng nhìn ta. “Robert còn chưa chết. Có thể thần thánh tha mạng cho ngài. Nếu , tôi triệu tập hội đồng lại để tuyên bố di chúc và cân nhắc tới vấn đề người kế nhiệm, nhưng tôi làm vấy bẩn những thời khắc cuối cùng của cuộc đời bệ hạ bằng cách tắm máu những hành lang và lôi những đứa bé còn khiếp sợ khỏi giường ngủ.”

      Lãnh chúa Renly lùi bước, người căng lên như sợi dây cung. “Mỗi giây ngài chần chừ cho Cersei thêm giây để chuẩn bị. Tới khi Robert băng hà, có lẽ là quá muộn... cho cả hai chúng ta.”

      “Vậy chúng ta nên cầu nguyện cho đức,vua Robert băng hà.”

      “Cơ hội rất ,” Renly .

      “Nhiều khi thần thánh rất nhân từ.”

      “Nhưng nhà Lannister .” Lãnh chúa Renly quay người và qua hào nước, tới tháp nơi trai mình nằm hấp hối.


      Khi Ned trở về phòng mình, ông thấy mệt mỏi và chán nản, nhưng ông thể chợp mắt, nhất là trong lúc này. Khỉ ngài tham gia trò chơi vương quyền, ngài chỉ có duy nhất con đường: sống hoặc chết, Cersei Lannister như thế với ông trong rừng thiêng. Ông tự hỏi liệu mình có sai lầm khi từ chối đề nghị của Lãnh chúa Renly . Ông hứng thú gì với những mưu mô ngầm trong triều đình, và cũng chẳng hay ho gì khi dọa dẫm những đứa trẻ, nhưng... nếu Cersei thà chiến đấu còn hơn chạy trốn, ông cần trăm tay kiếm của Renly, và nhiều hơn thế nữa.

      “Ta cần gặp Ngón út,” ông với Cayn. “Nếu ngài ta ở trong phòng, hãy mang theo bao nhiêu người cần và lùng sục tất cả các tửu điếm và nhà thổ trong Vương Đô cho tới khi tìm ra ngài ta. Mang ngài ta tới đây trước bình minh.” Cayn cúi đầu và ròi , còn Ned quay lại với bác Tomard. “Phù Thủy Gió rời cảng vào đợt thủy triều tối nay. Ông chọn được người hộ tống chưa?”

      “Mười người, do Porther chỉ huy ạ.”

      “Hãy chọn ra hai mươi người, và ông hãy chỉ huy,” Ned . Porther dũng cảm nhưng cứng đầu. Ông muốn ai đó đáng tin cậy và nhạy cảm hơn để trông chừng các con của ông.

      “Tuân lệnh ngài,” Tom . “Tôi thể mình buồn khi phải tạm biệt nơi này. Tôi rất nhớ vợ mình.”

      “Ông qua Dragonstone khi ngoặt vê phương bắc. Tôi cần ông chuyển thư giùm tôi.”


      Tom Bự e ngại. “Tôi ới đảo Dragonstone đúng , thưa lãnh chúa?” Hòn đảo pháo đài của Nhà Targaryen vốn có tiếng mang điềm lữ.

      “Nó với thuyền trưởng Qos kéo cờ của nhà ta lên khi tới gần đảo. Có thể người dân đảo thích những vị khách mời. Nếu ông ta lưỡng lự, hay cho ông ta bất cứ thứ gì ông ta muốn. Tôi đưa cho lá thư và phải trao tận tay Lãnh chúa Stannis Baratheon. được đưa cho người khác. đưa cho quản gia, đội trưởng đội lính gác, hay vợ ngài ấy, chỉ được phép đưa cho Lãnh chúa Renly mà thôi.”

      “Tuân lệnh, thưa lãnhchúa.”

      Khi Tomard ròi , Lãnh chúa Eddard Stark ngồi nhìn chăm chăm ánh nến cháy bàn. Trong khoảnh khắc nỗi đau đè nén con người ông. Ông mong muốn gì hơn ngoài việc vào rừng thiêng, quỳ trước cây mẹ và cầu nguyện cho Robert Baratheon, người đối với ông còn hơn cả em, được sống. Sau này ngưòi ta có thể Eddard Stark phản bội tình bạn của nhà vua và tước quyền con trai ngài; ông chỉ hy vọng thần thánh thấu hiểu, và rằng Robert noi thiên đường hiểu ông làm gì.

      Ned rút bức chúc thư của nhà vua ra. Cuộn giấy da dê trắng mang dấu niêm phong sáp vàng, chỉ viết vài lòi ngắn ngủi và mang vệt máu. Thành bại chỉ cách nhau ly, cũng như khác biệt: giữa sống và cái chết vậy.

      Ông rút cuộn giấy mới và nhúng bút lông ngỗng vào bình mực. Ông viết, gửi bệ hạ, Stannis nhà Baratheon. Khi


      ngài nhận được lá thư này, trai Robert của ngài, vị vua trị vì suốt mười lăm năm qua của chúng ta băng hà. Ngài bị con lợn lòi làm bị thương khi săn trong rừng...

      Từng con chữ như quằn quại, vặn xoắn trang giấy khi ông ngừng bút. Lãnh chúa Tywin và Ser Jaime phải những kẻ dễ dàng chịu thua; chúng thà đánh còn hơn bỏ chạy. Chắc chắn Lãnh chúa Stannis cảnh giác, sau khi Jon Arryn bị ám sát, nhưng ta cần cấp bách tới Vương Đô với tất cả lực lượng, trước khi nhà Lannister kịp hành quân tới.

      Ned cẩn trọng chọn từng lời. Khi viết xong, ông ký tên Eddard Stark, Lãnh chúa thành Winterfell, Quân sư của Nhà vua, Người Bảo Vệ Vương Quốc, chấm mực lên tờ giấy, gấp đôi lại, rồi hơ con dấu niêm phong dưới nến.

      Thời gian nhiếp chính của ông ngắn thôi, ông nghĩ khi nhìn sáp tan chảy. Vị vua mới chọn ra quân sư mới. Ned được tự do về nhà. Ý nghĩ về Winterfell khiến ông thấy lòng hơn. Ông muốn lại được nghe tiếng cười của Bran, dược săn chim ưng với Robb, được quan sát Rickon chơi đùa. Ông muốn được ngủ mộng mị chiếc giường nhà mình, được ôm chặt lấy Catelyn của mình.

      Cayn trở lại khi ông vừa đóng con dấu hình sói tuyết lên sáp trắng. Desmond cùng , và ở giữa họ là Ngón Út. Ned cám ơn những người lính gác và bảo họ rời .

      Lãnh chúa Petyr vận người chiếc áo chẽn nhung xanh lục với tay áo phồng, áo choàng bạc điểm xuyết hình


      những con chim nhại. “Tôi đoán mình nên chúc mừng ngài được thăng chức,” ông khi ngồi xuống.

      Ned nhăn mặt. “Nhà vua nằm đó bị thương và sắp băng hà.”

      “Tôi biết,” Ngón Út . “Tôi cũng biết Robert bổ nhiệm ngài là Người Bảo Vệ Vương Quốc.”

      Ánh mắt Ned khẽ đưa tới bức chúc thư bàn, dấu niêm phong còn nguyên đó. “Sao ngài biết được?”

      “Varys tiết lộ khá nhiều,” Ngón út , “và ngài chỉ cần xác nhận thôi.”

      Ned bặm môi vì tức giận. “Varys và những con chim chết tiệt của . Catelyn đúng, gã đó có chút nghệ thuật hắc ám. Tôi tin .”

      “Tuyệt. Ngài học được rồi đấy.” Ngón út nhoài người lên. “Nhưng tôi dám cược rằng ngài lôi tôi tới trong đêm để bàn về viên thái giám.”

      ,” Ned thừa nhận. “Tôi biết bí mật khiến Jon Arryn phải chết. Robert người con đẻ chính thống nào. Joffrey và Tommen là con hoang của Jaime Lannister, sinh ra trong mối tình loạn luân với hoàng hậu.”

      Ngón Út nhướn mày. “Choáng đây,” hẳn ta với giọng nghe chẳng choáng chút nào. “Cả công chúa nữa chứ? Chắc chắn rồi. Vậy khi nhà vua băng hà...”

      “Vương miện theo luật trao về Lãnh chúa Stannis, người em lớn của Robert,.”


      Lãnh chúa Petyr gãi chòm râu dê khi ngẫm nghĩ. “Có vẻ thế. Trừ phi...”

      “Trừ phi gì đây, thưa lãnh chúa? Mà chuyện cũng phải là có vẻ. Stannis là người thừa kế. điều gì có thể thay đổi được.”

      “Stannis thể có được ngai báu nếu ngài giúp. Nếu ngài thông minh, ngài nên để Joffrey kế vị.”

      Ned lạnh lùng nhìn ông ta. “Ngài chút tự trọng nào sao?”

      “Ồ chắc chắn là tôi có chút chứ,” Ngón út lơ đễnh . “Hãy nghe lòi tôi . Stannis phải bạn của ngài, cũng chẳng phải bạn của tôi. Kể cả em của ngài ta còn chẳng chịu được ngài ấy. Người đàn ông đó là sắt thép, cứng nhắc và biết đầu hàng. Chắc chắn ngài ấy chọn quân sư mới và hội đồng mới. Chắc chắn ngài ta cảm ơn ngài vì trao vương miện cho ngài ta, nhưng ngài ta chẳng quý gì ngài. Và ngài ta đăng cơ đồng nghĩa với chiến tranh tới. Stannis thể yên vị ngai vàng cho tới khi Cersei cùng lũ con hoang của ả chết hết. Ngài có nghĩ Lãnh chúa Tywin ngồi ì tại chỗ trong khi đầu của con mình treo lơ lửng giáo ? Casterly Rock nổi dậy, và chỉ mình. Robert chịu tha cho những người từng phục vụ Vua Aerys, miễn là họ còn trung thành với bệ hạ. Stannis nhân từ như vậy. Ngài ta quên vụ hãm thành Storms End, và Lãnh chúa Tyrell và Redwyne cũng dám quên. Tất cả những người từng đứng dưới lá cờ rồng


      hoặc nổi dậy cùng Balon Greyjoy có lý do để sợ. Ngài để cho Stannis ngồi Ngai Sắt tôi thề với ngài, vương quốc lâm vào cảnh đầu rơi máu chảy.

      Giờ hãy nhìn sang mặt kia , Joffrey mới mười hai tuổi, và Robert cho ngài quyền nhiếp chính. Ngài là Quân sư của Nhà vua và Người Bảo Vệ Vương Quốc. Sức mạnh nằm trong tay ngài, Lãnh chúa Stark ạ. Tất cả những gì ngài cần làm là vươn tay ra nắm lấy nó. Hãy đình chiến với người nhà Lannister. Hãy thả Quỷ Lùn ra. Hãy cho Joffrey kết hôn cùng Sansa con ngài. Hãy gả con hơn của ngài cho hoàng tử Tommen, và người thừa kế của ngài kết duyên cùng Myrcella. Bốn năm nữa Joffrey mới tới tuổi trưởng thành. Tới lúc đó, cậu ta coi ngài như người cha thứ hai, và nếu , ừm... bốn năm là khoảng thời gian dài tốt đẹp đó lãnh chúa của tôi à. Đủ dài để loại bỏ Lãnh chúa Stannis. Sau đó, nếu Joffrey gây rắc rối gì, chúng ta chỉ cần hé lộ bí mật nho kia và đặt Lãnh chúa Renly lên ngai vàng thôi.”

      “Chúng ta?” Ned nhắc lại.

      Ngón Út nhún vai. “Ngài cần người chia sẻ gánh nặng chứ. Tôi đảm bảo với ngài, cái giá tôi đưa ra là bèo nhất.”

      “Giá của ngài.” Giọng Ned lạnh như băng. “Lãnh chua Baelish, điều ngài vừa gợi ý là tội phản nghịch.”

      “Chỉ khi chúng ta thất bại thôi.”

      “Ngài quên mất rồi,” Ned . “Ngài quên mất Jon Arryn. Ngài quên mất Jory Cassel. Và ngài quên mất


      điều này.” Ông rút con dao và đặt lên bàn giữa hai ngưòi bọn họ; đoạn xương rồng và thép Valyria, sắc lạnh như khác biệt giữa sai và đúng, giữa và điều lừa bịp, giữa sống và chết. “Họ đưa người tới cắt cổ con trai ta đó, Lãnh chúa Baelish.”

      Ngón Út thở dài. “Tôi sợ rầng mình thực quên. Xin ngài thứ lỗi cho tôi. Trong phút chốc tôi quên mất mình chuyện với người nhà Stark.” Miệng ông ta cong lên. “Vậy ngài chọn Stannis, và chiến tranh?”

      “Đó phải lựa chọn. Stannis là người thừa kế.”

      “Vậy tôi chẳng còn gì để tranh cãi cùng Người Bảo Vệ nữa. Vậy ngài muốn gì ở tôi đây? Chắc chắn phải trí khôn của tôi rồi.”

      “Tôi cố gắng hết sức để quên ... trí khôn của ngài.” Ned chán nản . “Tôi mời ngài tới đây để nhờ ngài giúp như ngài hứa với Catelyn. Đây là thời khắc nguy hiểm với tất cả chúng ta. Robert vinh danh tôi làm Người Bảo Vệ, đúng, nhưng trong con mắt của thiên hạ, Joffrey vẫn là con đẻ và người thừa kế của bệ hạ. Hoàng hậu có tá hiệp sĩ và trăm lính sẵn sàng làm điều gì ả ra lệnh... như vậy đủ nhấn chìm số còn lại của đội quân nhà ta rồi. Và theo như tất cả những gì ta biết, trai Jaime của ả có lẽ tới Vương Đô ngay khi chúng ta chuyện, cùng với đội quân nhà Lannister theo sau lưng.”

      “Còn ngài có quân đội.” Ngón út nghịch con dao bàn, chầm chậm quay nó những ngón tay. “Lãnh


      chúa Renly cũng quý gì ngưòi nhà Lannister. Bronze Yohn Royce, Ser Balon Swann, Ser Loras, phu nhân Tanda, cặp song sinh nhà Redwyne... đều có số hiệp sĩ và lính tầm phúc trong triều.”

      “Renly có ba mươi người trong đội lính gác, và những người khác có ít lính gác hơn. Như vậy cũng chưa đủ, kể cả khi ta biết chắc họ là quân đồng minh với mình. Ta cần đội áo choàng vàng. Đội Gác Thành có hai ngàn tay lính khỏe mạnh, thề trung thành bảo vệ lâu đài, thành phố, và an nguy cho nhà vua.”

      “À, nhưng khi hoàng hậu tuyên bố rằng vị vua mói và quân sư mới, vậy họ bảo vệ an nguy cho ai đây?” Lãnh chúa Petyr dùng ngón tay búng con dao, khiến nó quay tròn tại chỗ. Nó cứ quay tròn, quay tròn, rung rung rung rung. Khi cuối cùng nó quay chậm lại rồi dừng hẳn, lưỡi dao chỉ vào Ngón út. “Sao nào, đây là câu trả lời cho ngài,” ta cười . “Họ theo phe người nào trả tiền cho họ.” Ông ta dựa lưng vào ghế và nhìn thẳng vào Ned, đôi mắt xanh xám sáng lên với vẻ chế giễu. “Ngài khoác lên mình thứ danh dự tựa như khoác áo giáp vậy, Ned ạ. Ngài nghĩ nó giúp ngài an toàn, nhưng nó chỉ là gánh nặng với ngài và khiến ngài khó lòng di chuyển. Hãy nhìn ngài . Ngài biết vì sao ngài triệu tập tôi tới. Ngài biết ngài cần cầu tôi làm gì. Ngài biết đó là chuyện phải làm... nhưng nó chẳng vẻ vang gì, vì thế ngài ngần ngừ chưa dám .”

      Cổ họng Ned khô khốc vi căng thẳng. Trong chốc lát ông giận lên lời.


      Ngón Út cười lớn. “Tôi nên bắt ngài ra, nhưng thế độc ác quá... nhưng đừng sợ, lãnh chúa tốt bụng của tôi ơi. Vì tình tôi dành cho Catelyn, tôi tới Janos Slynt ngay lập tức và đoan chắc Đội Gác Thành là của ngài. Sáu ngàn vàng là đủ. phần ba dành cho tướng chỉ huy, phần ba cho các tướng sĩ, còn phần ba cho binh lính. Chúng ta có thể mua họ chỉ bằng nửa giá, nhưng tôi thích đánh liều.” Ông ta mỉm cười, cầm con dao lên và chìa chuôi dao cho Ned

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 8: JON

      Jon ăn sáng với món bánh táo và bánh thạch đen Samwell Tarly ngồi phịch xuống ghế. “Hôm nay có người gọi mình tới nhà thờ,” Sam phấn khích thào. “Họ cho mình rời đời huấn luyện. Mình trở thành em áo đen cùng với mọi người. Cậu tin nổi ?”

      , sao?”

      . Mình hỗ trợ Maester Aemon ở thư viện và chăm sóc lũ chim. Ông ấy cần người biết đọc biết viết.”

      “Cậu làm tốt cho coi,” Jon mỉm cười và .

      Sam lo lẳng liếc nhìn. “Giờ là lúc phải rồi phải ? Mình nên đến muộn, họ đổi ý mất,” Cậu ta nhảy chân sáo khi họ qua cái sân lưa thưa cỏ dại. Ngày hôm nay ấm áp và ngập tràn ánh nắng. Dòng nước chảy róc rách qua kẽ Tường Thành, khiến lớp băng như lấp lánh ánh sáng.


      Bên trong nhà thờ, khối pha lê lớn đón lấy ánh nắng sớm mai tràn vào từ ô cửa số phía nam và tạo ra sắc cầu vồng tỏa khắp bàn thờ. Miệng Pyp há hốc ra khi thấy Sam, và Toad chọc vào sườn Grenn, nhưng ai dám lời nào. Septon Celladar múa máy lư hương, khiến khí đậm đặc mùi trầm hương làm Jon nhớ tới nhà thờ của phu nhân Catelyn trong Winterfell. Thầy tu ở đó dễ xúc động hơn.

      Những sĩ quan cấp cao tới; Maester Aemon dựa người lên Clydas, Ser Alliser trông lạnh lùng và nghiêm trang, tướng chỉ huy Mormont lộng lẫy trong chiếc áo chẽn len đen với khuy áo hình bàn tay gấu. Đằng sau họ là những thành viên cấp cao của ba hội: Đại tổng quản Bowen Marsh mặt đỏ lựng, thợ cả Othell Yarwyck, và Ser Jaremy Rikker, người chỉ huy lính biệt kích trong thời gian chú Benjen Stark vắng mặt.

      Tướng Mormont đứng trước điện thờ, cầu vồng ánh lên cái đầu trọc to bè của ông. “Trước khi tới với chúng tôi, các cậu là những kẻ sổng ngoài vòng pháp luật,” ông bắt đầu, “là những kẻ săn trộm, hiếp dâm, con nợ, giết người và những kẻ trộm. Các cậu là những đứa trẻ độc khi tới đây, tay chân mang xiềng xích, hề có bạn bè hay có danh dự. Các cậu giàu có hơn khi tới với chúng tôi, và khiến chúng tôi nghèo nàn . Vài người trong số các cậu tới từ những gia đình danh tiếng. Vài người mang họ của những người con hoang, hoặc còn có tên cho riêng mình. Nhưng chẳng sao cả. Giờ tất cả trôi vào dĩ vãng. Tường Thành, chúng ta là gia đình.


      “Vào hoàng hôn, khi mặt trời lặn và khi chúng ta đổi mặt với đêm đen tới, các cậu phải thề. Từ thời khắc này, các cậu em đồng hữu của Đội Tuần Đêm. Tội ác của các cậu được gột sạch, các món nợ của các cậu còn. Vì thế, các cậu phải quên hết những gì mình từng trung thành, đặt sang bên những oán hận cá nhân, quên những sai lầm và thứ mình vốn thương. Ở đây các cậu bắt đầu cuộc đời mới.

      người lính của Đội Tuần Đêm sống cả đời vì vương quốc. phải vì nhà vua, lãnh chúa nào, hay vì danh dự của gia đình này hay gia đình kia, vì vàng bạc, vinh quang hay tình của ả đàn bà, mà là vì vương quốc này, và tất cả những người sống ở đó. người lính của Đội Tuần Đêm lấy vợ sinh con. Vợ của chúng ta chính là nhiệm vụ. Tình nhân của chúng ta là danh dự. Và các cậu chính là những đứa con của chúng ta.

      Các cậu biết lời thề như thế nào rồi. Hãy nghĩ kỹ trước khi , vì khi các cậu khoác lên mình bộ đồ đen, các cậu thể quay lại. Cái giá cho việc đào ngũ là tử hình.” Gấu Già dừng lại lát trước khi , “Có ai trong số các cậu muốn rời khỏi chúng tôi ? Nếu có, hãy ngay , và ai đánh giá các cậu kém cả.”

      ai nhúc nhích.

      “Tốt, rất tốt,” Mormont . “Các cậu thề ở đây vào hoàng hôn ngày hôm nay, trước chứng kiến của Septon


      Celladar và tướng chỉ huy hội của mình. Trong các cậu có ai giữ đức tin với các cựu thần ?”

      Jon đứng lên. “Có tôi, thưa ngài.”

      “Vậy cậu thề trước cây mẹ, như chú cậu từng làm,” Mormont .

      “Vâng, thưa ngài,” Jon . Thần thánh trong điện thờ chẳng là gì với cậu; dòng máu của Tiền Nhân chảy trong huyết quản nhà Stark.

      Cậu nghe Grenn thầm đẳng sau lưng. “Ở đây có rừng thiêng. Đúng nhỉ? Tao chưa bao giờ thấy rừng thiêng cả.”

      “Mày nhìn thấy đàn bò rừng tới khi chúng dẫm mày bẹp dí trong tuyết,” Pyp thào đáp lại.

      “Tao thấy,” Grenn khăng khăng. “Và tao nhìn thấy chúng từ xa.”

      Chính ông Mormont giải đáp thắc mắc của Grenn. “Hắc Thành cần tới rừng thiêng. Bên ngoài Tường Thành là rừng ma có từ Thời Kỳ Hồng Hoang, rất lâu trước khi người Andal đưa Thất Diện Giáo vượt qua eo biển truyền giáo tới đây. Cậu tìm thấy khu rừng đước cách đây nửa dặm, và có lẽ các vị thần của cậu ở đó.”

      “Thưa chỉ huy.” Giọng đó làm Jon ngạc nhiên ngoái lại nhìn. Samwell Tarly đứng lên. Cậu nhóc béo đó lau bàn tay nhớp nháp mồ hôi lên áo chùng. “Liệu tôi... tôi có thể cùng được ạ? Để thề trước cây.”


      “Nhà Tarly cũng thờ cựu thần sao?” Mormont hỏi.

      , thưa ngài.” Sam lo lắng, yếu ớt đáp. Jon biết, những vị tướng lĩnh cấp cao này làm cậu ta sợ, nhất là Gấu Già. “Tôi được đặt tên dưới ánh sáng của Thất Diện Giáo điện thờ ở Đồi Horn, cũng như cha tôi, ông nội tôi, và tất cả người nhà Tarly trong suốt ngàn năm nay.”

      “Vậy vì lý do gì cậu lại từ bỏ những vị thần của cha cậu và gia đình cậu?” Ser Jaremy Rykker hiếu kỳ hỏi,

      “Giờ Đội Tuần Đêm là gia đình của tôi,” Sam . “Thất Diện Giáo chưa bao giờ đáp ứng lời khẩn cầu của tôi. Có lẽ cựu thần có thể.”

      “Cậu cứ làm theo ý mình , cậu bé,” Mormont . Sam và Jon ngồi xuống. “Chúng ta sắp xếp các cậu vào từng hội, theo như nhu cầu của chúng tôi cũng như thế mạnh và khả năng của các cậu.” Bowen Marsh bước lên và đưa ông tờ giấy. Tướng chỉ huy mở nó ra và đọc. “Haider, đội thợ xây,” ông bắt đầu. Haider gục gặc đồng ý. “Grenn, đội biệt kích. Albett đội thợ xây. Pypar, đội biệt kích.” Pyp nhìn Jon và giật giật đôi tai. “Samwell, đội quản gia.” Sam thở hắt ra vì nhõm, dùng mảnh lụa lau trán. “Matthar, đội biệt kích. Dareon, đội quản gia. Todder, đội biệt kích. Jon, đội quản gia.”

      Đội quản gia ư? Trong phút chốc, Jon thể tin vào điều mình vừa nghe. Mormont chắc hẳn đọc nhầm. Cậu định đứng dậy, định mở miệng phản bác rằng, họ nhầm gì đó rồi... và sau đó cậu thấy Ser Alliser nhìn mình, mắt sáng lên như hai viên đá vỏ chai, và cậu hiểu.

      Gấu Già cuộn tờ giấy lại. “Các chỉ huy hướng dẫn công việc cho các cậu. Cầu cho tất cả các vị thần bảo vệ các cậu, những người em của chúng tôi.” Tướng chỉ huy hơi cúi mình chào bọn họ rồi rời . Ser Alliser theo ông với nụ cười nhạt miệng. Jon chưa bao giờ thấy vị thầy dạy kiêm vui vẻ tới vậy.

      “Các lính biệt kích cùng ta,” Ser Jaremy Rykker gọi khi hai người kia khỏi.

      Pyp nhìn Jon khi từ từ đứng dậy. Tai cậu ta đỏ lựng. Grenn cười toe toét, dường như nhận ra có điều gì ổn. Matt và Toad đến bên cạnh hai cậu bé kia, theo Ser Jaremy rời khỏi điện thờ.

      “Các thợ xây,” bác Othell Yarwyck cằm nhô gọi. Haider và Albett vội vàng theo bác.

      Jon nhìn quanh với vẻ kinh ngạc tới buồn nôn. Đôi mắt mù của Maester Aemon hướng về phía ánh sáng ông nhìn thấy. Thầy tu sắp xếp các viên đá pha lê bệ thờ. Chỉ còn Sam và Darcon còn ngồi băng ghế; cậu nhóc béo bệu, chàng ca sĩ... và cậu.

      Đại tổng quản Bowen Marsh xoa hai bàn tay béo núc vào nhau. “Samwell, cậu tháp tùng Maester Aeomon tại tổ quạ và thư viện. Chett tới chuồng chó để chăm sóc đàn chó săn. Cậu ở phòng của ta, để có thể ở cạnh học sĩ cả ngày lần đêm. Tôi tin cậu chăm sóc ông ấy tốt. Ông ấy rất già và rất quan trọng với chúng ta.


      “Dareon, tôi nghe cậu hát bàn tiệc của lãnh chúa cao quý và dùng bữa uống rượu cùng họ. Chúng tôi cử cậu tới Trạm Đông. Có lẽ cậu giúp được Cotter Pyke khi các thương nhân tới mua bán trao đổi hàng hóa. Chúng ta phải trả giá quá cao cho thịt bò muối và cá gai, và chất lượng dầu ô liu của chúng ta lại quá tệ. Hãy tới gặp Borcas khi tới nơi, ta dạy cậu.”

      Marsh cười với Jon. “Tướng chỉ huy Mormont cầu cậu là quản gia riêng cho ngài ấy, Jon ạ. Cậu ngủ trong phòng bên dưới phòng của ông ấy, trong Tháp Chỉ Huy.”

      “Và nhiệm vụ của tôi là gì?” Jon lạnh lùng hỏi. “Tôi phục vụ bữa ăn cho tướng chỉ huy, giúp ông ta mặc quần áo, đổ nước nóng vào bồn tắm chăng?”

      “Chắc chắn rồi.” Marsh nhíu mày vì giọng của Jon. “Và cậu đưa thư cho ngài, đốt lửa giữ ấm cho phòng ngài, thường xuyên thay vỏ ga gối, và làm tất cả những gì tướng chỉ huy cầu CẬU làm.”

      “Vậy ngài cho tôi là người hầu chăng?”

      ,” Maester Aemon từ đằng sau điện thờ. Clydas giúp ông đứng dậy. “Chúng ta coi con là thành viên của Đội Tuần Đêm... nhưng có lẽ chúng ta nhầm.”

      Tất cả những gì Jon có thể làm là ngăn bản thân bỏ . Rồi cậu phải trộn bơ và khâu vá quần áo như suốt phần đời còn lại sao? “Tôi được chưa ạ?” cậu cứng giọng hỏi.

      “Tùy cậu thôi,” Bowen Marsh trả lời.


      Dareon và Sam cùng cậu. Họ im lặng bước xuống sân. Bên ngoài, Jon nhìn lên Tường Thành tỏa sáng dưới ánh mặt trời, và lớp băng tan chảy hàng ngàn dòng mặt Tường Thành. Cơn giận dữ của Jon khiến cậu chỉ muốn ngay lập tức đập vỡ tất cả, để thế giới này chết toi .

      “Jon,” Sarmvell Tarly hưng phấn . “Đợi với. Cậu thấy họ làm gì sao?”

      Jon giận dữ quay lại nhìn cậu bạn. “Tôi thấy bàn tay dính máu của Ser Alliser mà thôi. Lão ta muốn làm mình bẽ mặt, và lão làm được rồi.”

      Dareon nhìn cậu. “Đội quản gia là quá ổn đối với những kẻ như tôi và cậu, chứ phải với Lãnh chúa Snow.”

      “Tôi đấu kiếm và cưỡi ngựa giỏi hơn bất kỳ ai,” Jon quát lại. “ công bằng!”

      “Công bằng ư?” Dareon khinh khỉnh. “ đợi tôi, trần trụi như em bé vậy. ta đẩy tôi qua cửa sổ, và cậu với tôi về công bằng ư?”

      có gì xấu hổ khi làm quản gia cả,” Sam .

      “Cậu nghĩ tôi giành hết phần đời còn lại giặt đồ lót cho lão già đó sao?”

      “Lão già đó là tướng chỉ huy của Đội Tuần Đêm,” Sam nhắc cậu nhớ. “Cậu ở cùng ông ta cả ngày lẫn đêm. Đúng, cậu mang rượu cho ông ấy, sắp xếp giường ấm đệm êm cho ông ta, nhưng cậu cũng được đưa thư cho ông ta, dự họp cùng và tháp tùng ông ta trong chiến trường. Cậu gần gũi với ông ta như cái bóng vậy. Cậu biết mọi thứ, trở thành phần của mọi thứ... và đại tổng quản ngài Mormont tự mình cầu!

      “Khi mình còn , cha mình thường bắt mình vào phòng tiếp kiến cùng ông mỗi khi ông ấy mở buổi chầu. Khi ông ấy tới Highgarden để diện kiến Lãnh chúa Tyrell, ông ấy cũng bắt mình cùng. Nhưng sau đó, ông ấy bắt đầu đưa Dickon và để mình ở nhà, và ông ấy quan tâm xem liệu mình có ngồi trong phòng tiếp kiến , miễn là Dickon còn ở đó. Cậu thấy rằng ông ấy muốn người thừa kế ở bên cạnh mình sao? Để quan sát, nghe ngóng và học hỏi tất cả những gì ông ấy làm. Mình dám cá đó là lý do tướng Mormont cầu cậu đó Jon. Nếu còn có lý do gì nữa? Ông ấy muốn chuẩn bị cho cậu!”

      Jon choáng váng. Quả đúng rằng hồi ở Winterfell, Lãnh chúa Eddard thường kêu Robb gia nhập hội đồng. Liệu Sam có đúng ? Họ kể cả đứa con hoang cũng có thể nắm giữ vị trí cao trong Đội Tuần Đêm. “Mình chưa bao giờ xin điều này,” cậu cứng đầu .

      ai trong số chúng ta xin được tới đây,” Sam nhắc nhở.

      Và đột nhiên Jon Snow thấy xấu hổ.

      Dù có phải kẻ hèn hay , Sarmvell Tarly tìm cho mình dũng khí để đối mặt với định mệnh như người đàn ông. Tường Thành này, người đàn ông chỉ có được cái gì mình kiếm ra, chú Benjen Stark thế vào đêm cuối cùng Jon thấy chú. Jon phải lính biệt kích, mà chỉ là cậu nhóc miệng còn hôi sữa người thấm đẫm hương vị mùa hè thôi. Cậu nghe người ta rằng những đứa con hoang trưởng thành nhanh hơn những đứa trẻ khác, Tường Thành, cậu phải trưởng thành, hoặc cậu phải chết.

      Jon thở dài thườn thượt. “Cậu đúng. Mình hành động như đứa trẻ...”

      “Vậy cậu ở lại và thề cùng mình?”

      “Các cựu thần chờ chúng ta,” cậu cố mỉm cười.

      ***

      Họ lên đường vào chiều muộn ngày hôm đó. Tường Thành hề có cổng, kể cả ở Hắc Thành hay ở bất cứ nơi nào dọc suốt ba trăm dặm cả. Họ dẫn ngựa qua đường hầm hẹp xuyên qua băng, với những bức tường tối tăm lạnh lẽo bao quanh chúng trong khi đường quanh co khúc khuỷu. Ba lần họ bị những thanh chắn sắt chặn đường, và họ phải dừng lại khi Bowen Marsh rút chìa khóa mở những sợi xích lớn bảo vệ họ. Jon có thể cảm nhận sức nặng khủng khiếp đè nặng lên cậu khi cậu đứng chờ đại tổng quản. khí còn lạnh hơn và tĩnh lặng hơn trong hầm mộ. Cậu cảm thấy thanh thản kỳ lạ khi họ lại lần nữa bước vào ánh chiều tà ở phía bắc Tường Thành.

      Sam chớp mắt vì ánh sáng đột ngột và nhìn quanh vẻ sợ sệt. “Dân du mục... họ ... họ bao giờ dám tới gần Tường Thành tới mức này. Đúng nhỉ?”


      “Chưa bao giờ.” Jon trèo lên ngựa. Khi Bowen Marsh cùng người lính biệt kích hộ tống họ lên ngựa, Jon đặt hai ngón tay lên miệng và huýt sáo. Bóng Ma chạy ra khỏi đường hầm.

      Con ngựa của đại tổng quản hí lên và tránh xa con sói tuyết. “Cậu định mang con vật này theo sao?”

      “Vâng, thưa ngài,” Jon . Đầu Bóng Ma nghểnh lên đánh hơi. Trong chớp mắt nó lao , vọt theo cánh đồng rộng toàn cỏ dại và biến mất trong rừng cây.

      Khi vào rừng, họ lọt vào thế giới khác. Jon thường săn cùng cha, chú Jory và Robb. Cậu hiểu về rừng sói quanh thành Winterfell như bất cứ ai. Rừng ma cũng tương tự, nhưng hiểu sao nó cho cậu cảm giác hoàn toàn khác.

      Có lẽ là do những điều tiếng về nó. Họ qua tận cùng thế giới, và bằng cách nào đó điều đó thay đổi tất cả. Nơi bóng râm dường như tối hơn, bất cứ thanh nào cũng có thể báo điềm gở. Những thân cây mọc san sát và che khuất ánh mặt trời tắt dần. lớp tuyết mỏng vỡ rạn dưới móng ngựa tựa như tiếng xương gẫy. Khi gió thổi rung tán lá nghe xào xạc, Jon cảm giác có ngón tay lạnh ngắt lần theo sống lưng cậu. Tường Thành ở sau lưng, và chỉ có thần thánh mới biết điều gì nằm phía trước.

      Mặt trời khuất sau ngọn cây khi họ tới đích là trảng trống sâu trong rừng, nơi chín cây đước mọc thành vòng tròn nhấp nhô. Jon hít hơi, và thấy Samwell liếc nhìn mình. Kể cả trong rừng sói, họ cũng thể thấy nhiều hơn hai hay ba cây thân trắng mọc sát nhau, bụi chín cây đước là chưa từng có. Thảm rừng phủ đầy lá khô, lớp đỏ rực như máu, lớp dưới lá thẫm lại phân hủy. Những thân cây trơn nhẵn cỡ lớn mang màu trắng bệch như xương người, có hình chín khuôn mặt. Nhựa khô dính trong những con mắt đỏ và cứng như hồng ngọc. Bowen Marsh ra lệnh cho họ xuống ngựa khi ở ngoài vòng tròn. “Đây là nơi linh thiêng, chúng ta được phép làm ô uế nó.”

      Khi họ bước vào vòng tròn, Samwell Tarly từ từ quay nhìn từng khuôn mặt . có khuôn mặt nào thực giống gương mặt nào. “Những cựu thần,” cậu ta thầm, “họ quan sát chúng ta.”

      “Đúng.” Jon quỳ xuống, và Sam quỳ xuống bên cậu.

      Họ cùng nhau, khi ánh sáng cuối ngày nhạt dần ở phương tây và ngày ảm đạm dần trở thành đêm đen tối.

      “Hãy nghe lời tôi và chứng giám cho lời thề của tôi,” họ ngâm nga, giọng vang vọng trong cảnh chạng vạng. “Đêm tới, và giờ ca gác của tôi bắt đầu. Nó kết thúc cho tới ngày tôi chết. Tôi lấy vợ sinh con, sở hữu đất đai. Tôi đội vương miện và giành lấy vinh quang. Tôi sống và chết ở trong ca gác. Tôi là tay kiếm của bóng đêm. Tôi là người quan sát Tường Thành. Tôi là ngọn lửa thiêu rụi đêm đông, là ánh sáng mang bình minh tới, là tù và đánh thức những người ngủ say, là tấm khiên bảo vệ vương quốc. Tôi cống hiến cuộc đời và danh dự cho Đội Tuần Đêm, cho đêm nay và bao nhiêu đêm khác.”

      Khu rừng chìm trong im lặng. “Khi quỳ xuống các cậu là những cậu bé,” Bowen Marsh nghiêm trang . “Giờ khi đứng lên các cậu là những người đàn ông của Đội Tuần Đêm.”

      Jon giơ tay kéo Samwell đứng dậy. Những người lính biệt kích tụ tập chung quanh cười và chúc mừng họ, tất cả trừ người gác rừng già xương xẩu. “Tốt hơn hết chúng ta nên trở về thôi, thưa ngài,” ông với Bowen Marsh. “Đêm buông xuống, và có mùi gì đó trong rừng mà tôi thích.”

      Và đột nhiên Bóng Ma trở lại, chậm chậm giữa hai cây đước. Jon nhận ra, con vật trắng mắt đỏ ấy có vẻ yên. Như rừng cây này...

      Con sói gặm gì đó. thứ màu đen. “Nó có gì thế?” Bowen Marsh nhíu mày hỏi.

      “Đưa tao nào, Bóng Ma.” Jon quỳ xuống. “Đưa nó đây nào.”

      Con sói tuyết tới chỗ cậu. Jon nghe tiếng Sam hít vào rất .

      “Ôi quỷ thần thiên địa ơi,” Dywen thào. “ bàn tay.”

      Chương 9: EDDARD

      nắng ảm đạm của buổi bình minh luồn qua khe cửa khi tiếng vó ngựa đánh thức Eddard Stark khỏi giấc ngủ ngắn và mệt mỏi. Ông ngẩng đầu khỏi bàn và nhìn xuống sân. Bên dưới sân, những người lính mặc giáp và áo da cùng áo choàng đỏ thẫm tập thể dục buổi sáng bằng màn tập chém những chiến binh nhồi rơm. Ned quan sát Sandor Clegane phi nước đại qua khoảng sân đầy nhóc người để đâm ngọn thương bịt sắt vào đầu hình nhân. Lớp vải bọc rách toạc và rơm bung ra khi những gã hộ vệ nhà Lannister cười đùa và chửi thề.

      Có phải kẻ dũng cảm này đe dọa mình ? Ông tự hỏi. Nếu quả vậy, Cersei là kẻ ngốc hơn ông tưởng. Ông nghĩ, quỷ tha ma bắt ả , sao ả tháo chạy chứ? Mình cho ả ta hết cơ hội này tới cơ hội khác.

      Bầu trời buổi sáng u ám và ảm đạm. Ned ăn sáng cùng các con và Septa Mordane. Sansa, vẫn buồn phiền nhìn vào thức ăn và chịu động đũa, nhưng Arya ăn mọi thứ trước mặt mình như chú sói đói.


      “Thầy Syrio chúng con còn giờ học nốt bài cuối trước khi lên thuyền vào tối nay,” . “Được , Cha? Con thu dọn mọi thứ rồi.”

      bài học ngắn, và đảm bảo rằng con dành ra chút thời gian mà tắm rửa và thay quần áo. Cha muốn con sẵn sàng rời vào giữa ngày hôm nay, con hiểu ?”

      “Vâng, giữa trưa ạ.” Arya .

      Sansa ngước mắt lên. “Nếu em ấy có thể luyện nhảy, vì sao cha cho con từ biệt thái tử Joffrey?”

      “Tôi vô cùng vui lòng được cùng tiểu thư, thưa Lãnh chúa Eddard,” Septa Mordane đề nghị. “Tiểu thư lỡ tàu đâu ạ.”

      “Giờ phải lúc con nên tới gặp Joffrey đâu, Sansa. Cha xin lỗi.”

      Mắt Sansa đong đầy nước mắt. “Nhưng vì sao chứ ạ?”

      “Sansa à, cha con biết điều gì là tốt nhất cho con,” Septa Mordane . “Con đừng hỏi lại những quyết định của ngài.”

      công bằng!” Sansa bật người đứng dậy, làm đổ kềnh chiếc ghế và vừa chạy ra khỏi phòng lớn vừa khóc.

      Septa Mordane đứng dậy, nhưng Ned ra lệnh cho bà ngồi về chỗ. “Cứ để con bé , Septa. Ta giải thích cho con bé khi chúng ta an toàn trở về Winterfell.” Bà sơ cúi đầu và ngồi xuống ăn nốt bữa sáng.

      giờ sau Grand Maester Pycelle tới gặp Eddard trong thư phòng. Vai ông ta chùng xuống, như thể sức nặng của sợi xích vĩ đại của học sĩ quanh cổ trở nên quá nặng nề với ông. “Lãnh chúa,” ông . “Vua Robert băng hà. Thần thánh cho phép bệ hạ được nghỉ ngơi rồi.”

      ,” Ned trả lời. “Bệ hạ ghét phải nghỉ ngơi. Thần thánh cho ngài tình và tiếng cười, cùng niềm vui trong những trận chiến vì chính nghĩa.” Cái cảm giác trống rỗng trong ông kỳ lạ. Ông đoán trước cuộc viếng thăm này, nhưng khi nghe những lời này, ông vẫn thấy có gì đó chết lặng trong ông. Ông muốn từ bỏ tất cả tước hiệu để đổi lấy tự do được khóc... nhưng ông là quân sư của Robert, và thời khắc ông lo sợ tới. “Ngài làm ơn triệu tập các thành viên khác của hội đồng tới đây,” ông với Pycelle. Tháp Quân Sư được bảo vệ kỹ lưỡng nhất trong khả năng của ông và bác Tomard nhưng còn về phòng hội đồng ông chắc.

      “Lãnh chúa?” Pycelle chớp mắt. “Chắc chắn việc nhà vua băng hà được giữ kín tới tận ngày mai, khi chúng ta còn quá đau thương nữa.”

      Ned im lặng nhưng dứt khoát. “Ta sợ rằng chúng ta phải thảo luận ngay lập tức.”

      Pycelle cúi đầu. “Tuân lệnh quân sư.” Ông ta cho gọi người hầu và cử họ đưa tin, sau đó mừng rỡ chấp nhận lời mời ngồi lại và dùng cốc bia ngọt của Ned.

      Ser Barristan Selmy là người đầu tiên có mặt, hoàn hảo trong chiếc áo choàng trắng và áo giáp vảy cá bằng sứ.

      “Thưa ngài,” ông , “chỗ của tôi lúc này là bên cạnh tân vương. Mong ngài cho tôi rời khỏi đây để hộ tống bệ hạ.”

      “Chỗ của ngài là ở đây, Ser Barristan,” Ned .

      Ngón Út tới ngay sau đó, vẫn mặc bộ đồ nhung xanh và áo chùng chim nhại bạc tối qua, giày dính bẩn vì cưỡi ngựa. “Chào các ngài,” cười trước khi quay sang Ned. “Nhiệm vụ nho ngài giao cho tôi được hoàn thành, thưa Lãnh chúa Eddard.”

      Varys tới cùng với mùi hoa oải hương, người hồng hào vì vừa tắm, khuôn mặt tròn trĩnh bóng bẩy và phủ phấn, chân đôi dép lê mềm gây tiếng động. “Những con chim hót lên khúc ca buồn,” ông khi ngồi xuống. “Vương quốc than khóc. Chúng ta bắt đầu chứ?”

      “Đợi Lãnh chúa Renly tới ,” Ned .

      Varys buồn rầu nhìn ông. “Tôi sợ rằng Lãnh chúa Renly rời thành phố.”

      “Rời thành phố ư?” Ned những tưởng Renly giúp đỡ ông.

      “Ngài ấy rời qua cổng sau tiếng trước bình minh, cùng với Ser Loras Tyrell và khoảng năm mươi tùy tùng,” Varys thông báo. “Lần cuối cùng nhìn thấy, họ vội vàng tới phương nam, chắc chắn là tới Storm’s End hoặc Highgarden rồi.”Thế là Renly và trăm tay kiếm . Ned thích điều này, nhưng giờ ông chẳng còn làm gì được.

      Ông rút bức chúc thư của Robert ra. “Nhà vua triệu hồi tôi tới bên ngài vào tối qua và ra lệnh cho tôi ghi lại di nguyện của ngài. Lãnh chúa Renly và Maester Pycelle chứng kiến vua Robert niêm phong thư, để lá thư được mở sau khi ngài băng hà. Ser Barristan, ngài giúp tôi được ?” Tướng chỉ huy Ngự Lâm Quân kiểm tra chúc thư. “Dấu niêm phong của vua Robert, còn nguyên.” Ông mở lá thư và đọc. “Lãnh chúa Eddard trở thành Người Bảo Vệ Vương Quốc, làm Quan nhiếp chính cho tới khi người thừa kế trưởng thành.”

      Đúng, và người đó trưởng thành Ned nghĩ, nhưng ra. Ông tin Pycelle hay Varys, và Ser Barristan là người trung thành tận tụy bảo vệ cho thằng bé mà ông những tưởng là vị thần vương của mình. Người hiệp sĩ già dễ dàng bỏ rơi Joffrey. Mùi vị của dối trá đắng ngắt trong miệng ông, nhưng Ned biết mình phải tiếp tục con đường, phải tiếp tục ý định và chơi trò chơi này cho tới khi ông vững chắc ngồi cương vị quan nhiếp chính. Rồi ông có đủ thời gian xử lý vấn đề người nối ngôi khi Arya và Sansa an toàn trở về Winterfell, và Lãnh chúa Stannis cùng toàn bộ lực lượng trở về Vương Đô.

      “Tôi cầu hội đồng xác nhận tôi là Người Bảo Vệ, theo như di nguyện của đức vua Robert,” Ned và quan sát từng khuôn mặt, lòng băn khoăn điều gì dưới đôi mắt khép hờ của Pycelle, nụ cười nửa miệng lười nhác của Ngón Út, và tiếng gõ tay lo lẳng của Varys.

      Cám cửa mở ra. Tom Bự bước vào thư phòng. “Xin thứ lỗi, thưa các lãnh chúa, nhưng quản gia của nhà vua khăng khăng...”

      Người quản gia của nhà vua bước vào và cúi chào. “Kính thưa các lãnh chúa, nhà vua ra lệnh triệu tiểu hội đồng ngay lập tức tới phòng chầu.”

      Ned đoán trước Cersei hành động ngay tức khắc, cuộc triệu họp này có gì đáng ngạc nhiên cả. “Nhà vua băng hà,” ông , “nhưng dù sao chúng ta cũng cùng ngươi. Tom, nếu có thể, hãy sắp xếp đội hộ tống.”

      Ngón Út đưa tay giúp ông bước xuống cầu thang. Varys, Pycelle và Ser Barristan theo sát sau. Hai hàng lính mặc áo xích đội mũ trụ sắt đợi ngoài tháp, đông gấp tám lần bình thường. Áo choàng xám tung bay trong gió theo đoàn người bước sân. Quanh đấy có bóng dáng áo choàng đỏ nhà Lannister, nhưng Ned trấn tĩnh lại nhờ số lượng áo choàng vàng thành lũy và các cổng thành.

      Janos Slynt gặp họ ở ngoài cửa phòng chầu, mặc áo giáp đen vàng trang trí họa tiết, trong tay ôm chiếc mũ trụ có mào cao. Tướng chỉ huy ngại ngùng cúi chào. Những người lính đẩy bật mở cánh cửa gỗ sồi nặng nề, cao hơn sáu mét và bọc đồng.

      Quản gia hoàng thất dẫn họ vào. “Tất cả hãy cúi chào Đức Vua Joffrey Đệ Nhất nhà Baratheon và Lannister, Vua của người Andal, người Rhoynar và Tiền Nhân, Đại Vương của Bảy Phụ Quốc, và Người Bảo Vệ Vương Quốc,” ông ta lớn.

      Từ cửa tới nơi Joffrey ngồi đợi Ngai Sắt quả là đoạn đường dài. Nhờ giúp đỡ của Ngón út, Ned Stark từ từ tập tễnh tới chỗ cậu nhóc tự xưng là vua. Những người khác theo. Lần đầu tiên ông theo lối này, lưng ngựa, kiếm cầm chắc trong tay, và những con rồng nhà Targaryen quan sát ông từ những bức tường khi ông buộc Jaime Lannister xuống khỏi ngai báu. Ông tự hỏi liệu Joffrey có dễ dàng bước xuống .

      Năm hiệp sĩ của Ngự Lâm Quân - tất cả trừ Ser Jaime và Ser Barristan - xếp thành hình bán nguyệt quanh chân ngai báu. Họ đều trang bị giáp trụ sắt từ đầu tới chân, vai là tấm áo choàng màu trắng, còn nơi tay trái họ là những tấm khiên trắng sáng. Cersei Lannister và hai đứa con đứng đẳng sau Ser Boros và Ser Meryn. Hoàng hậu mặc váy dạ hội lụa mày xanh nước biển, xen kẽ những dải lụa sọc thành Myr trắng như bọt nước. tay ả là chiếc nhẫn vàng mặt ngọc lục bảo có kích cỡ bằng quả trứng chim bồ câu, đồng bộ với chiếc vương miện đầu ả.

      Phía họ, thái tử Joffrey ngồi giữa những mũi lao và ngọn giáo trong chiếc áo chẽn vàng và áo chùng vải sa tanh đỏ. Sandor Clegane đứng ở dưới ngai báu bậc cầu thang hẹp và dốc. mặc giáp sắt và giáp ngực xám dính đầy bồ hóng, đội mũ trụ hình đầu chó nhe răng.

      Đằng sau ngai báu, hai mươi hộ vệ nhà Lannister đợi sẵn với những thanh trường kiếm treo nơi thắt lưng. Áo choàng đỏ rủ vai và sư tử sắt khắc mũ trụ. Nhưng Ngón út giữ lời hứa; dọc theo bức tường, phía trước những bức tranh thêu với cảnh săn bắn và chiến trường của vua Robert, những hàng lính áo choàng vàng của Đội Gác Thành đứng nghiêm trang, tay nắm chặt ngọn giáo dài hơn hai mét đầu bọc sắt đen. Số lượng của họ so với nhà Lannister là năm chọi .

      Chân Ned đau dữ dội khi dừng lại. Ông vịn tay lên vai Ngón Út để giữ người đứng thẳng.

      Joffrey đứng dậy. Áo chùng sa tanh đỏ mang những họa tiết thêu chỉ vàng; bên là năm mươi con sư tử gầm lên, bên và năm mươi con hươu đực nhảy lên. “Ta ra lệnh cho hội đồng chuẩn bị mọi điều cân thiết cho lễ đăng cơ của ta,” cậu bé tuyên bố. “Ta muốn đăng cơ trong hai tuần nữa. Hôm nay ta nghe lời tuyên thệ trung thành từ những thành viên hội đồng trung thành của ta.”

      Ned đưa chúc thư của Ned ra. “Lãnh chúa Varys, nhờ ngài đưa chúc thư cho phu nhân Lannister.”

      Viên thái giám mang lá thư tới tay Cersei. Hoàng hậu liếc nhìn từng con chữ. “Người Bảo Vệ Vương Quốc,” ả đọc. “Đây là khiên đỡ của ngài sao? mảnh giấy sao?” Ả xé tờ giấy làm đôi, làm tư, rồi để chúng rơi lả tả xuống sàn nhà.

      “Đó là di nguyện của tiên đế,” Ser Barristan choáng váng thốt lên.

      “Giờ chúng ta có tân vương rồi,” Cersei Lannister trả lời. “Lãnh chúa Eddard, khi chúng ta chuyện lần cuối, ngài cho tôi vài lời khuyên. Hãy để tôi cám ơn ngài. Quỳ xuống, thưa lãnh chúa. Hãy quỳ xuống và thề trung thành với con trai ta, và chúng ta đồng ý cho ngài từ bỏ vị trí Quân Sư của Nhà vua và sống nốt phần đời còn lại tại vùng đất hoang vu xám xịt quê hương ngài.”

      “Giá mà ta có thể,” Ned khẳng khái đáp. Nếu như ả chắc chắn mình có thể buộc ông rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan vào thời điểm này, tại nơi này, ả cho ông lựa chọn khác. “Con trai ngươi được phép ngồi ngai vàng kia. Lãnh chúa Stannis mới là người kế vị thực .”

      “Dối trá!”Joffrey hét lên, mặt đỏ lựng.

      “Mẹ, ông ta gì thế?” Công chúa Myrcella ngơ ngác hỏi hoàng hậu. “ phải giờ Joff làm vua sao?”

      “Ngài nên cẩn thận với lời của mình, Lãnh chúa Stark,” Cersei Lannister . “Ser Barristan, bắt giữ kẻ phản bội kia lại.”

      Tướng chỉ huy Ngự Lâm Quần lưỡng lự. Trong chớp mắt, ông ta bị quân hộ vệ nhà Stark bao vây, tay cầm kiếm trần.

      “Và giờ phản nghịch chuyển từ lời thành hành động,” Cersei . “Ngài nghĩ Ser Barristan có mình hay sao?” Với tiếng rít lên của kim loại tuốt ra, Chó Săn rút trường kiếm. Những hiệp sĩ của Ngự Lâm Quân và hai mươi quân hộ vệ nhà Lannister trong áo choàng đỏ tiến tới hỗ trợ ông ta.

      “Giết !” hoàng đế nhóc con hét lên từ Ngai Sắt. “Ta ra lệnh, giết chết tất cả bọn chúng!”

      “Ngươi cho ta lựa chọn nào khác,” Ned với Cersei Lannister. Ông ra lệnh cho Janos Slynt. “Chỉ huy, bắt giam hoàng hậu và lũ trẻ. Đừng làm hại họ, mà hãy đưa họ trở về hoàng cung và giám sát họ ở đó.”

      “Đội Gác Thành!” Janos Slynt hét, và đội mũ trụ lên. trăm áo choàng vàng giơ giáo và tiến lại.

      “Ta muốn có đổ máu,” Ned với hoàng hậu. “Bảo người của ngươi bỏ kiếm xuống và ai bị...”

      Với nhát đâm rất ngọt, áo choàng vàng gần nhất đâm giáo vào lưng Tom Bự. Lưỡi kiếm rơi khỏi những ngón tay cứng đờ của ông khi đầu giáo dính máu đỏ lụi qua xương sườn ông, xé toang áo da và giáp xích. Ông chết trước khi kiếm kịp chạm sàn nhà.

      Tiếng hét của Ned quá muộn. Janos Slynt chém đứt cổ họng Varly. Cayn quay người, lưỡi kiếm lóe sáng, đẩy tay lính gần nhất ra; trong chốc lát dường như thoát được. Sau đó Chó Săn đứng sừng sững trước mặt . Sandor Clegane chém trúng tay cầm kiếm của Cayn;.nhát thứ hai khiến ngã xuống và xẻ dọc từ vai tới ngực.

      Khi những người chung quanh chết dần, Ngón Út rút con dao của Ned khỏi vỏ và ấn vào cổ ông. cười xin lỗi. “Tôi cảnh báo ngài đừng tin tôi mà.”

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 10: ARYA

      ,” thầy Syrio Forel hét và chém xuống đầu . Những thanh kiếm gỗ kêu cách khi Arya đỡ lấy.

      “Trái,” ông lại hét và lưỡi kiếm kêu vun vút. vội chặn lấy.

      “Phải,” ông , “dưới,” rồi “trái,” rồi lại “trái,” càng lúc càng nhanh và tiến lên trước. Arya lùi lại, cố đỡ từng cú đánh.

      “Đâm,” ông cảnh báo, và khi ông lui tới bước sang bên, tránh lưỡi kiếm của ông và chém xuống vai ông. gần chạm được thầy mình, gần, rất gần khiến cười toe toét vui sướng. lọn tóc rơi xuống đung đưa trước mắt , dính bết mồ hôi. dùng tay vén nó sang bên.

      “Trái,” Syrio hô to. “Dưới.” Thanh kiếm của ông nhanh như chớp và Tiểu Sảnh vang lên tiếng lách cách lách cách. “Trái. Trái. . Trái. Phải. Trái. Dưới. Trái.”

      Thanh kiếm gỗ đánh trúng ngực , khiến trở tay kịp vì nó tới từ nhầm phía. “Ối,” hét lên. có thêm vết bầm mới khi ngủ, ở nơi nào đó ngoài biển khơi. Mỗi vết bầm là bài học, tự nhủ, và mỗi bài học lại khiến chúng ta giỏi hơn.

      Syrio lùi lại. “Giờ con chết rồi.”

      Arya nhăn nhở. “Thầy lừa con,” nóng nảy . “Thầy kêu trái mà lại đánh sang bên phải.”

      cần biết. Giờ con chết rồi.”

      “Nhưng thầy dổi!”

      “Ta dối. Nhưng ánh mắt và cánh tay ta , chỉ có điều con thấy thôi.”

      “Con có mà,” Arya cự nự. “Con quan sát thày từng giây !”

      “Quan sát phải nhìn, chết rồi ạ. Vũ công ngước nhìn . Nào, hạ kiếm xuống, giờ là lúc con nghe giảng rồi.”

      theo thầy qua tường thành, ông tìm chiếc ghế băng và ngồi. “Syrio Forel là tay kiếm bảo vệ Chúa Biển Braavos, và con có biết sau đó là sao ?”

      “Thầy là tay kiếm giỏi nhất thành phố.”

      “Đúng, nhưng vì sao? Những người khác mạnh hơn, nhanh hơn, trẻ hơn, nhưng vì sao Syrio Forel lại giỏi nhất? Giờ ta cho con biết.” Ông nhàng chạm đầu ngón tay vào mí mắt. “Vấn đề là, chúng ta phải nhìn, nhìn thực .”


      “Hãy nghe lòi thầy. Những con tàu Braavos trôi tới nơi nào gió thổi nó tới, tới những vùng đất màu nhiệm và xa lạ, và khi chúng quay lại, thuyền trưởng dâng những con thú kỳ lạ cho Chúa Biển. Đó là những con vật chưa bao giờ được trông thấy, như ngựa vằn này, rồi những sinh vật có những đốm lớn với cái cổ dài như cây cà kheo, lợn chuột lông lá to như những con bò, thủy quái, hổ mang con trong những cái túi, thằn lằn biết với móng vuốt sắc nhọn như lưỡi hái. Syrio Forel đây thấy hết.

      Ta tới ngày mà tay kiếm hộ vệ cho Chúa Biển chết, và ngài tới tìm ta. Rất nhiều tay kiếm tới với ngài ta, và rất nhiều kẻ bị đuổi , ai hiểu vì sao. Khi ta tới trình diện ngài, ngài ngồi đó, trong lòng là con mèo vàng to béo. Ngài bảo thầy rằng trong những thuyền trưởng bắt nó cho ngài, từ hòn đảo mà ánh bình minh với tới. Ngài hỏi ta rằng ‘ngươi từng thấy đồng loại của nàng chưa?’

      Và ta đáp rằng, ‘Hàng đêm trong những con hẻm của Braavos, thần thấy cả ngàn con giống cu cậu này rồi,’ và Chúa Biển cười. Kể từ ngày đó ta trở thành tay kiếm hộ vệ.”

      Arys nhăn mặt. “Con hiểu.”

      Syrio nghiến răng. “Con mèo đó chỉ là mèo thường, hơn. Những người khác nghĩ đó là sinh vật phi thường, vì đó là cái họ thấy. Họ , sao nó to thế. Nó hề to hơn những con mèo khác, chỉ béo hơn vì làm biếng thôi, và vì Chúa Biển cho nó ăn ngay bàn ăn của mình. Họ , sao tai nó thế. Tai nó bị những con mèo khác cắn mất thôi. Và đó ràng là con mèo đực, nhưng Chúa Biển lại gọi nó là nàng, và đó là cái mọi người thấy. Con có nghe ?”

      Arya ngẫm nghĩ. “Thầy thấy cái gì trước mắt.”

      “Đúng. Mở mắt là tất cả những gì con cần. Trái tim có thể dối và cái đầu có thể lừa chúng ta, những đôi mắt luôn nhìn thấy thực. Hãy nhìn bằng cặp mắt của con. Hãy nghe bằng đôi tai của con. Hãy nếm bằng vị giác của con. Hãy đánh hơi bằng mũi của con. Hãy cảm nhận bằng làn da của con. Sau đó con hãy nghĩ, và như vậy con biết thực.”

      “Chỉ cần thế,” Arya cười toe toét.

      Thầy Syrio Forel cho phép mình nở nụ cười. “Thầy nghĩ tới khi chúng ta trở về Winterfell của con, con được phép cầm Mũi Kim này.”

      “Tuyệt!” Arya phấn khích đáp. “Đợi tới khi con cho Jon thấy...”

      Đẳng sau , cánh cửa gỗ lớn của Tiểu Sảnh vỡ tung ra. Arya quay người lại.

      Hiệp sĩ Ngự Lâm Quân đứng bên dưới cánh cổng vòm cùng năm người lính nhà Lannister đẳng sau. Ông ta mặc giáp trụ đầy đủ, nhưng mũ trụ kéo lên. Arya nhớ lại đôi mắt cụp và bộ ria màu đồng khi ông ta tới Winterfell cùng nhà vua: Ser Meryn Trant. Những tấm áo choàng đỏ mặc bên ngoài áo giáp xích áo da thuộc và mũ trụ mang hình sư tử. “Arya Stark,” hiệp sĩ , “con tới đây nào.”

      Arya bối rối cắn môi. “Ngài muốn gì?”

      “Cha con muốn gặp con.”

      Arya bước lên, nhưng thầy Syrio Forel nắm lấy tay . “Và vì sao Lãnh chúa Eddard lại nhờ người nhà Lannister thay vì đội lính gác của ông ấy? Thầy nghi ngờ đây.”

      “Hãy nghĩ xem ngươi ở đâu, thầy dạy nhảy,” Ser Meryn . “Đây phải việc của ngươi.”

      “Cha cháu bảo ngài tới,” Arya . giơ cây kiếm gỗ lên. Nhà Lannister cười lớn.

      “Bỏ cái que đó xuống , con ,” Ser Meryn . “Ta là em đồng hữu thuộc Ngự Lâm Quân, Bạch Đao đấy.”

      “Sát Vương khi giết vị vua già cũng ' thế,” Arya . “Cháu với ngài nếu cháu muốn.”

      Ser Meryn Trant hết kiên nhẫn. “Bắt lấy con bé,” ông ra lệnh cho binh lính. Ông hạ lưới chắn mũ xuống.

      Ba kẻ tiến lên, áo giáp xích kêu rổn rảng khe khẽ theo từng bước chân của họ. Arya đột nhiễn thấy sợ. Nỗi sợ gây ra vết thương sâu hơn những thanh kiếm, tự nhủ, và bình tĩnh lại.

      Thầy Syrio Forel bước vào giữa, nhè gõ cây kiếm gỗ vào giày. “Các ngươi phải dừng lại ở đây thôi. Các ngươi là người hay chó mà dọa trẻ con thế?”

      “Tránh ra , lão già,” người mặc áo choàng đỏ . Cây gậy của thầy Syrio xé gió vung lên và đập trúng mũ trụ của hẳn. “Ta là Syrio Forel, và các ngươi nên chuyện kính trọng với ta hơn chút.”

      “Lão khốn nạn hói đầu.” Gã kia rút kiếm ra. Cây gậy lại vung lên, nhanh chóng mặt. Arya nghe có tiếng rắc lớn khi thanh kiếm rơi leng keng xuống sàn nhà bằng đá. “Tay tôi,” gã lính gác kêu lên, và ôm lấy những ngón tay bị gãy.

      “Đối với trình độ của vũ công , ngươi cũng nhanh đấy,” Ser Meryn .

      “Đối với hiệp sĩ, ngài hơi bị chậm đấy,” Syrio trả miếng.

      “Giết chết gã người Braavos này và đem đứa con lại đây,” gã hiệp sĩ áo trắng ra lệnh.

      Bốn lính gác nhà Lannister rút kiếm. Kẻ thứ năm, với những ngón tay gãy, ngồi xuống và rút con dao găm bằng tay trái.

      Thầy Syrio Forel nghiến răng vào nhau, vào tư thế của vũ công nước, chỉ để hở bên mình với kẻ thù. “Arya con,” ông , hề nhìn , hề rời mắt khỏi những kẻ nhà Lannister, “Hôm nay chúng ta học nhảy xong rồi. Giờ con nên . Chạy tới chỗ cha con .”

      Arya muốn bỏ thày ở lại, nhưng ông dạy làm theo những gì ông .

      “Uyển chuyển như nai,” thầm.

      “Đúng,” Syrio Forel khi những kẻ nhà Lannister tiến lại gần.


      Arya lùi lại, tay vẫn nắm chắc cây kiếm gỗ. Lúc này khi quan sát thầy Syrio, mới nhận ra rằng khi họ đấu tập ông chỉ đùa với thôi. Những chiếc áo choàng đỏ tiến về chỗ ông từ ba phía với lưỡi kiếm tay. Họ mặc giáp xích che ngực và tay, những miếng sắt được khâu vào quần, nhưng họ chỉ mặc quần da. Tay họ đeo găng, và mụ trụ họ chỉ che mũi, có lưới chắn che mắt.

      Thầy Syrio đợi họ tới mà quay người sang trái. Arya chưa bao giờ thấy người nào di chuyển nhanh tới vậy. Ông dùng thanh gỗ cản gã thứ nhất và quay người tránh nhát kiếm của gã thứ hai. Vì mất thăng bằng, gã thứ hai lao vào gã thứ nhất. Thầy Syrio hẩy lưng và chúng ngã dúi dụi. Gã thứ ba nhảy bổ vào họ, hòng chém vào đầu vũ công nước. Syrio lùi lại và vung kiếm lên. Gã ngã xuống hét thảm thiết khi máu trào ra từ cái hốc đỏ sậm từng là con mắt trái của .

      Mấy gã khác từ từ đứng dậy. Syrio đá vào mặt tên và giật lấy cái mũ trụ khỏi đầu tên khác. Gã cầm dao đâm thầy. Thầy Syrio dùng mũ đỡ và lấy que gậy gỗ đập vỡ miếng bảo hộ đầu gối của . Tên áo đỏ cuối cùng chửi rủa và xông lên, dùng cả hai tay cầm kiếm mà chém xuống. Thầy Syrio lăn vòng sang phải, và cú chém của gã đồ tể đó trúng vào bả vai gã đội mũ khi gã đó cố đứng lên. Thanh trường kiếm đó xả xuyên qua áo xích, áo da và thịt. Gã quỳ ré lên. Trước khi gã bạn sát nhân của kịp rút lưỡi kiếm ra, thầy Syrio thọc mạnh vào yết hầu . Gã hét tiếng nghèn nghẹn rồi loạng choạng, ôm lấy cổ, mặt dần đen lại.


      Kẻ đó ngã xuống, chết hoặc hấp hối khi Arya ra tới cửa hậu mở ra bếp. nghe tiếng chửi thề từ Ser Meryn Trant. “Lũ ngu ngốc vụng về,” lão ta chửi thề và rút thanh trường kiếm khỏi vỏ.

      Thầy Syrio về thế đứng và cắn răng vào nhau. “Arya con,” ông gọi lớn nhưng hề nhìn , “giờ con .”

      Thầy rằng, hãy nhìn bằng đôi mắt của con. nhìn: hiệp sĩ giáp trắng được bảo vệ từ đầu tới ngón chân, cẳng chân, cổ họng và bàn tay bởi kim loại, mắt sau chiếc mũ trụ trắng, và tay cầm lưỡi kiếm sắt nguy hiểm. Còn thầy Syrio, mặc gi lê da, tay chỉ cầm độc thanh kiếm gỗ. “Thầy Syrio, chạy ,” hét lên.

      “Kiếm sĩ thiện chiến nhất thành Braavos bao giờ chạy,” ông khi Ser Meryn xả kiếm vào ông. Thầy Syrio nhảy tránh, cầy gỗ vung lên nhoang nhoáng. Trong tích tắc, ông đánh liên tiếp vào thái dương, khuỷu tay và cổ họng hiệp sĩ, tiếng gỗ kêu ong ong khi va vào lớp kim loại của mũ trụ, găng tay và bọng che. Arya chết đứng. Ser Meryn tiến tới; thầy Syrio lùi lại. Ông chặn cú đánh tiếp theo, tránh cú thứ hai và đánh chệch hướng đường tấn công thứ ba.

      Nhát chém thứ tư xả đôi cây kiếm gỗ của thầy, chặt xuyên qua lỗi chì.

      Arya quay người khóc và bỏ chạy.

      lao qua nhà bếp và khu làm bơ, nhìn thấy bất cứ thứ gì vì sợ hãi, len lỏi giữa các đầu bếp và các chú nhóc chạy việc trong bếp. đầu bếp phụ nướng bánh bước tới trước mặt , tay cầm khay gỗ. Arya đẩy ngã chị ta, khiến những ổ bánh mới nướng thơm phức rơi tung tóe khắp sàn nhà. nghe có tiếng hét sau lưng khi tránh qua người làm bơ béo tốt cầm con dao phay đứng há hốc mồm nhìn . Tay ông đỏ lựng tới tận khuỷu.

      Tất cả những gì thầy Syrio Forel dạy chạy rần rần trong đầu. Uyển chuyển như nai. Lặng lẽ như bóng. sợ hãi cắt sâu hơn lưỡi kiếm. Nhanh nhẹn như rắn. Tĩnh tâm như nước. sợ hãi cắt sâu hơn lưỡi kiểm. Mạnh mẽ như gấu. Dũng mãnh như sói. sợ hãi cắt sâu hơn lưỡi kiếm. người sợ thua bản thân ta thua cuộc. sợ hãi cắt sâu hơn lưỡi kiếm. sợ hãi cắt sâu hơn lưỡi kiếm. sợ hãi cắt sâu hơn lưỡi kiếm.

      Bàn tay cầm kiếm của nhơm nhớp mồ hôi, và Arya thở dốc khi tới được cầu thang lên tháp canh. Trong tích tắc đứng im. lên hay xuống? lên tới cây cầu bắc qua cái sân tới Tháp Quân Sư, nhưng chắc chắn họ đón lõng ở đó. Nhưng thầy Syrio có lần với . Đừng làm điêu họ đoán được. Arya xuống, quặt rồi lại quặt, nhảy qua hai ba bậc thang đá hẹp lúc. tới hầm rượu mái vòm rộng lớn, bị bao quanh bởi những thùng bia cao tới hơn sáu mét. Ánh sáng duy nhất phát ra từ cửa sổ hẹp cao cao tường.

      Hầm rượu là đường cùng rồi. còn lối thoát nào khác ngoài đường vừa bước vào. dám bước trở lại những bậc thang kia, nhưng cũng thể ở lại đây. phải tìm cha và với ông điều xảy ra. Cha bảo vệ .

      Arya giắt cây kiếm gỗ vào thắt lưng và bắt đầu trèo lên từng vại bia để bám lên bậu cửa sổ. nắm lấy bậu đá bằng cả hai tay và đẩy người lên. Bức tường dày mét, còn cửa sổ là đường hầm xiên xiên vẹo vẹo. Arya bò về phía ánh sáng. Khi tới cuối đường, ngó qua sân về phía Tháp Quân Sư.

      Cánh cửa lớn bị vỡ toang, như bị ai đó dùng rìu chẻ nát. thi thể nằm úp mặt bậc thang, áo choàng bị đè nhàu nhĩ bên dưới xác ta, phần sau áo giáp xích nhuộm đỏ. nhìn thấy áo choàng của xác chết bằng vải len xám với những đường sọc bằng vải sa tanh trắng và đột nhiên thấy sợ. thể nhận ra ta là ai.

      ,” thào. Chuyện gì xảy ra thế này? Cha đâu? Vì sao đội áo choàng đỏ lại tới tìm ? nhớ điều gã râu vàng vào ngày tìm thấy những con quái vật. Nếu vị quân sư chết, vì sao có người quân sư thứ hai chứ? Arya thấy mắt mình ươn ướt. nín thở nghe ngóng. nghe thấy tiếng đánh nhau, tiếng la hét, tiếng kiếm va vào nhau lanh canh, vọng ra từ những ô cửa sổ của Tháp Quân Sư. thể quay lại đó. Cha ....

      Arya nhắm mắt. Trong phút chốc quá sợ hãi thể nhúc nhích nổi. Họ giết chú Jory cùng Wyl và Heward, và cả người lính gác bậc cầu thang, dù


      biết ta là ai. Họ có thể giết cả cha nữa, và cả nữa nếu như họ tóm được. " sợ hãi cắt sâu hơn lưỡi kiếm,” lớn, nhưng nên giả vờ làm vũ công nước, thầy Syrio từng là vũ công nước và giờ này có lẽ hiệp sĩ giáp trắng kia giết chết thày rồi, còn chỉ là tay cầm thanh gỗ, đơn và sợ hãi.

      nhoài người về phía sân, cảnh giác nhìn quanh khi đứng dậy. Lâu đài dường như trống rỗng. Tháp Đỏ chưa bao giờ vắng người tới vậy. Tất cả mọi người có lẽ trốn bên trong những cánh cửa khóa chặt. Arya liếc nhìn lên phòng ngủ của , sau đó nhìn Tháp Quân Sư nữa mà bám sát tường di chuyển trong bóng râm này sang bóng râm khác. giả như mình bắt mèo... chỉ có điều giờ là mèo, và nếu họ bắt được, họ giết .

      Arya di chuyển giữa các tòa nhà và qua những bức tường, lưng áp vào tường đá để ai có thể làm giật mình rồi vươn tới chuồng ngựa. đám áo choàng vàng mặc giáp xích và đeo tấm hộ tầm chạy qua khi náu mình vào sân trong, nhưng vì biết họ thuộc phe nào, cúi thấp người trốn trong bóng râm và đợi họ qua.

      Bác Hullen, chủ trại ngựa lâu năm, giờ nằm mặt đất cạnh cửa chuồng ngựa. Bác bị đâm biết bao nhiêu vết và trông như thể chiếc áo chùng của bác được thêu hoa đỏ vậy. Arya chắc chắn rằng bác chết, nhưng khi dò dẫm tới gần, bác mở choàng mắt ra. “Arya Lòng Đất,” bác thào. “Cháu phải... phải cảnh báo cho... cho

      cha cháu biết...” Miệng bác ọc ra bụm máu đỏ. Người chủ trại ngựa nhắm mắt lại và thêm gì nữa.

      Bên trong là những xác chết; cậu bé giữ ngựa thường chơi với , và ba người lính gác của cha . Cỗ xe ngựa nặng trĩu các sọt hoa quả và hộc đồ đứng trơ trọi gần cửa chuồng ngựa. Những người chết có lẽ chất hàng lên để mang ra bến cảng bị tấn công. Ayra tới gần hơn. trong những xác chết đó là chú Desmond, người cho xem thanh trường kiếm của chú và thề bảo vệ cha . Chú nằm đó, mắt vô hồn hướng lên trần nhà khi ruồi muỗi vo ve quanh mắt chú. Gần bên chú là người mặc áo choàng đỏ đội mũ trụ sư tử của nhà Lannister. Nhưng chỉ có tên mà thôi. Mỗi kiếm phương bắc đáng giá bằng mười tay kiếm phương nam, chú Desmond với như thế. “Chú dối!” và đá thi thể chú trong cơn giận dữ chợt bừng lên.

      Những con vật bồn chồn đứng trong chuồng, hí vang và khịt mũi đánh hơi mùi máu. Kế hoạch duy nhất của Arya là đóng yên cho con ngựa và tẩu thoát, trốn khỏi lâu đài và thành phố. Tất cả những gì phải làm là tới vương lộ và men theo đó về Winterfell. lấy dây cương và bộ yên khỏi tường.

      Khi qua xe ngựa, hộc đồ bị rơi khiến chú ý. Có lẽ nó bị rơi ra do cuộc ẩu đả hoặc bị đổ xuống trong khi sắp đồ. Hộc gỗ mở ra, và những thứ trong đó ngổn ngang đất. Arya nhận ra những bộ váy lụa, sa tanh và nhung mà chưa từng mặc. cần quần áo ấm để vương lộ, dù...


      Arys quỳ xuống đất bẩn giữa những bộ váy áo ngổn ngang. thấy chiếc áo choàng len ấm áp, chiếc váy nhung và áo chẽn lụa cùng vài món đồ lót, chiếc váy chính tay mẹ thêu cho , chiếc vòng bạc trẻ con mà có thể bán được. đẩy nắp hộp hỏng sang bên và lục lọi tìm Mũi Kim. giấu nó dưới đáy, dưới mọi thứ, nhưng đồ đạc của lộn xộn hết cả khi chiếc hòm bị rơi. Trong chốc lát Arya sợ rằng ai đó tìm thấy thanh kiếm và trộm nó mất. Sau đó ngón tay sờ thấy thanh kim loại dưới chiếc váy dạ hội vải sa tanh.

      bé đây rồi," giọng rít lên đằng sau .

      Arya giật mình quay lại. cậu nhóc trông chuồng ngựa đứng đẳng sau , mặt ra nụ cười khẩy, chiếc áo lót trắng bẩn thỉu lòi ra từ bên dưới áo da cáu bẩn. Giày dính đầy phân ngựa, và hẳn cầm cây đinh ba trong tay.

      “Cậu là ai?” hỏi.

      biết tôi,” , “nhưng tôi biết đấy. sói ạ ”

      “Giúp tôi đóng yên ngựa với,” Arya cầu xin, vươn tay vào trong hộc đồ và nắm lấy Mũi Kim. “Cha tôi là Quân sư của Nhà vua, và ông ấy trọng thưởng cho cậu.”

      “Cha chết rồi,”cậu bé kia . tiến tới chỗ . “Giờ hoàng hậu trọng thưởng tôi. Tới đây nào, .”

      “Tránh ra!”những ngón tay nắm chặt lấy chuôi kiếm.

      “Tôi rồi, tới đây.” nắm lấy tay mạnh.


      Mọi thứ Syrio dạy biến mất trong tích tắc. Trong phút sợ hãi đó, bài học duy nhất Arya nhớ là bài học cơ bản nhất Jon Snow dạy .

      chém bằng đầu nhọn, bằng hết sức mạnh trong cơn hoảng loạn.

      Mũi Kim xuyên ngọt qua chiếc áo da và cái bụng trắng hếu rồi chuồi ra giữa các xương bả vai. Cậu nhóc làm rơi cây đinh ba và kêu khe khẽ, vừa giống tiếng thở dốc vừa giống tiếng thở dài. Tay cậu ta nắm chặt lấy thanh kiếm. “Ôi thần thánh ơi,” rên rỉ khi áo lót nhuộm đỏ dần. “Rút nó ra.”

      Khi rút kiếm ra, chết.

      Những con ngựa hí vang. Arya đứng bên xác chết, im lặng và sợ hãi khi nhìn vào khuôn mặt người chết. Máu ứa ra từ miệng thẳng nhóc khi nó ngã xuống, và càng nhiều máu hơn trào ra từ vết đâm bụng, tạo thành vũng máu bên dưới xác chết. Bàn tay thằng bé bị thương khi nắm lấy lưỡi kiếm. từ từ lùi lại, Mũi Kim nhuộm đỏ máu tay. phải bỏ chạy, tới nơi cách xa nơi đây, nơi an toàn tránh xa cặp mắt chì chiết của thẳng nhóc trông ngựa.

      cầm dây cương và yên ngựa lên chạy về phía con ngựa của mình, nhưng khi đặt yên lên lưng ngựa, đột nhiên sợ cổng lâu đài đóng. Kể cả cổng phụ có lẽ cũng được canh gác. Có lẽ lính gác nhận ra . Nếu họ nghĩ thẳng nhóc, có lẽ họ để cho ... , họ nhận lệnh được cho bất cứ ai ra ngoài, cho dù họ có nhận ra hay .


      Nhưng còn có lối khác ra khỏi lâu đài...

      Cái yên ngựa rơi khỏi tay Arya xuống đất đánh thịch và khiến đống bụi bốc lên. Liệu có thể tìm lại căn phòng có những con quái vật nữa ? chắc, nhưng biết phải thử.

      tìm thấy những thứ quần áo vừa thu lượm và đặt chúng vào tấm áo choàng, rồi đặt Mũi Kim xuống dưới cùng. Những thứ còn lại gói ghém hết. Với túi đồ ôm trong tay, rón rén tới cuối chuồng ngựa. mở cánh cửa hậu và lo lắng liếc nhìn. có thể nghe thấy những thanh đấu kiếm từ xa vang tới, tiếng kêu rợn óc của những người hét lên đau đớn trong sân. cần xuống cầu thang tháp canh, vượt qua gian bếp và chuồng lợn, như làm lần trước khi đuổi theo con mèo đen... chỉ có điều con đường đó dẫn qua trại lính của đội quân áo choàng vàng. thể đường đó. Arys cố nghĩ đường khác. Nếu vượt qua khu bên kia lâu đài, có thể trườn qua đê và qua khu rừng thiêng... nhưng trước hết phải vượt qua sân, bị những lính gác tường thành nhìn thấy ràng.

      chưa bao giờ thấy nhiều người tường thành tới vậy. Hầu hết đều là đội lính áo choàng vàng lăm lăm ngọn giáo. số trong số đó biết mặt . Họ làm gì nếu thấy chạy ngang sân nhỉ? Từ đó nhìn xuống trông rất , liệu họ có thể biết là ai ? Họ có quan tâm ?

      Giờ phải , tự nhủ, nhưng khi thời khắc tới, lại sợ tới nhúc nhích nổi.


      Tĩnh tâm như nước, giọng thầm nho bên tai . Arya giật mình suýt làm rơi túi đồ. vội vàng nhìn quanh, nhưng trong chuồng ngựa còn ai ngoài và những con ngựa, cùng những xác chết.

      Lặng lẽ như bóng, lại nghe thấy. Có phải giọng của , hay của thầy Syrio đây? biết, nhưng nó giúp bớt sợ.

      bước ra khỏi chuồng ngựa.

      Đó là điều đáng sợ nhất từng làm. muốn chạy trốn, nhưng buộc mình phải chậm rãi bước qua sân, bước từng bước như thể còn rất nhiều thời gian và chẳng có lý do gì phải sợ bất cứ ai. nghĩ cảm nhận được ánh mắt của họ, giống như những con bọ bò lên da dưới lớp quần áo. Ayra dám nhìn lên. biết nếu nhìn thấy họ quan sát mình, tất cả dũng cảm của biến mất và làm rơi túi quần áo, chạy trốn và khóc lóc như đứa bé, và sau đó họ tóm được . cúi mặt xuống đất. Khi Arya tới được chân điện thờ hoàng gia ở bên kia sần, toát mồ hôi lạnh, nhưng có bất kỳ ai kêu la đuổi bắt .

      Điện thờ mở toang và trống . Bên trong, năm mươi cây nến thơm ỉ cháy. Arya tìm kiếm những bức tượng thần mấy khi được để ý tới. nhét chúng vào ống tay áo và bỏ ra ngoài qua cửa sổ đằng sau. Rất dễ để tới được nơi từng dồn con mèo tai vào góc, nhưng từ đó nhớ đường. co mình bò qua ngoài cửa sổ, nhảy qua những bức tường, và dò dẫm trong những căn phòng tối tăm, lặng lẽ như cái bóng. nghe thấy tiếng khóc của phụ nữ. phải mất hơn tiếng đồng hồ để tìm ra ô cửa sổ thấp hẹp dẫn tới ngục thất nơi những con quái vật đợi.

      ném túi đồ qua và quay ngược lại để thắp nến. Giờ đành trông cậy vào may rủi thôi; ngọn lửa lần trước nhìn thấy giờ tàn lụi, và nghe thấy những giọng khi gẩy những viên than. khum khum tay quanh ánh nến chập chờn, trèo vào ô cửa sổ khi có người vào cửa chính mà hề liếc nhìn xem người đó là ai.

      Lần này những con quái vật còn làm sợ nữa. Chúng gần giống những người bạn cũ vậy. Arya giơ nến đầu. Với mỗi bước , những bóng đen di chuyển tường, như thể chúng quay người quan sát . “Những con rồng,” thầm. rút Mũi Kim ra khỏi áo choàng. Lưỡi kiếm mỏng dường như quá so với những con rồng to lớn, nhưng Arya vẫn cảm thấy tốt hơn khi có kiếm tay.

      Hành lang cửa sổ kéo dài tới cánh cửa vẫn tối om y như trong trí nhớ của . Tay trái, tay cầm kiếm, nắm chặt Mũi Kim, còn tay phải cầm nến. Sáp nóng chảy xuống đốt ngón tay . Lối vào giếng ở bên trái, vì thế Arya rẽ sang phải. phần trong muốn chạy nhưng lại sợ tắt nến. nghe có tiếng chí chóe nho của lũ chuột và thoáng thấy cặp mắt bé tẹo sáng quắc ở ngoài vùng sáng, nhưng chuột chẳng làm

      sợ. sợ những thứ khác cơ. Trốn ở đây rất dễ, như từng trốn tay pháp sư và gã râu ba chỏm. gần như thấy được cậu bé coi ngựa đứng dựa vào tường, tay co lại thành móng vuốt và máu vẫn giọt từ vết thương sâu hoắm trong lòng bàn tay nơi Mũi Kim cứa phải. Có lẽ hẳn đợi để chộp lấy khi bước qua. Có lẽ thấy ánh nến của từ phía xa rồi. Có lẽ nên cầm nến...

      sợ hãi cắt sâu hơn lưỡi kiếm, giọng bình lặng thầm bên trong . Đột nhiên Arya nhớ tới những ngôi mộ của Winterfell. Chúng đáng sợ hơn nơi này nhiều, tự nhủ. chỉ là khi lần đầu tiên thấy chúng. Robb đưa , Sansa và bé Bran lúc đó lớn hơn Rickon bây giờ là bao xuống đó. Họ chỉ có cây nến, và đôi mắt Bran lồi to như những cái đĩa khi nhìn vào những gương mặt đá của các vị Vua Mùa Đông, với con sói phủ phục dưới chân và thanh kiếm sắt đặt đùi.

      Robb đưa họ tới cuối hầm mộ, nơi mộ của ông nội, bác Brandon và Lyanna, để cho họ thấy những ngôi mộ dành cho họ. Sansa cứ nhìn mãi vào cầy nến , lo lắng rằng nó tắt mất. Già Nan với chị rằng dưới mộ có nhện, và chuột to bằng con chó. Robb mỉm cười khi chị vậy. “Còn có nhiều thứ đáng sợ hơn chuột và nhện,” thầm. “Đây là nơi những người chết lại.” Đúng lúc đó họ nghe thấy thanh, trầm thấp và sờn gai ốc. Bé Bran nắm chặt lấy tay Arya.


      Khi hồn ma bước khỏi ngôi mộ trống, trắng bệch và rên rỉ đòi máu, chị Sansa vừa chạy lên cầu thang vừa hét, Bran ôm chặt lấy chân Robb mà khóc. Arya đứng nguyên tại chỗ và đấm hồn ma cái. Hóa ra đó là Jon người dính đầy bột mì. “ ngốc này,” với , “dọa cả đứa bé nữa hả,” nhưng Jon và Robb cứ cười mãi, sau đó Bran cùng Arya cũng cười theo.

      Ký ức đó làm Arya mỉm cười, và sau đó bóng tối còn làm sợ nữa. Cậu nhóc trông ngựa chết, chính giết , và nếu nhảy ra giết tiếp. về nhà. Mọi thứ lại tốt đẹp khi ở nhà, an toàn đằng sau những bức tường đá hoa cương xám của thành Winterfell. Tiếng bước chân vang vọng khi Arya lao sâu hơn vào bóng tối.


      Chương 11: SANSA

      Họ tới gặp Sansa vào ngày thứ ba.

      chọn chiếc váy đơn giản vải len xám đậm, đơn giản nhưng thêu khá nhiều họa tiết quanh cổ và ống tay áo. Những ngón tay vụng về và ngượng nghịu đóng những chiếc khuy bạc khi có người hầu giúp đỡ. Jeyne Poole bị giam cùng , nhưng bạn vô dụng. Mặt bạn sưng lên vì khóc nhiều, và dường như thể nào ngừng khóc.

      “Mình chắc cha bạn vẫn khỏe mà,” Sansa khi cuối cùng cũng đóng xong những cái khuy. “Mình nhờ hoàng hậu cho bạn gặp ông ấy.” nghĩ tử tế này giúp tinh thần bạn khá lên, nhưng kia chỉ nhìn bằng đôi mắt đỏ húp híp, u uất và bắt đầu khóc dữ dội hơn. ta đúng là đứa bé.

      Sansa cũng khóc, nhưng chỉ ngày đầu tiên thôi. Dù trong những bức tường dày của Pháo đài Maegor, với cánh cửa đóng và khóa trái, cũng khó lòng sợ khi trận chiến đẫm máu bắt đầu. lớn lên cùng tiếng luyện kiếm trong sân, và hiếm có ngày nào trong đời trôi qua mà nghe thấy tiếng kiếm va vào nhau lanh canh, nhưng hiểu sao khi biết cuộc chiến thực xảy ra khiến toàn bộ mọi thứ khác hẳn. Dường như chưa từng biết đến những thanh nào như thế cả, tiếng rên rỉ đau đớn, tiếng chửi rủa tức giận, tiếng hò hét xin cầu viện, và tiếng rên của kẻ bị thương và người sắp chết. Trong những khúc ca, các chàng hiệp sĩ bao giờ gào thét hay cầu xin được khoan hồng.

      Thế là khóc, cầu xin qua cánh cửa mong họ cho biết điều gì xảy ra, cầu xin được gặp cha , và xin gặp hoàng tử lịch lãm của . Nếu những người lính gác có nghe được những lời cầu xin của chăng nữa, họ cũng thèm trả lời. Chỉ có lần duy nhất cánh cửa mở ra vào tối đó, khi họ ném Jeyne Poole vào trong, người bầm tím và run rẩy. “Chúng giết hết mọi người con của bác quản gia hét lên với . ta cứ nhắc nhắc lại mãi. Chó Săn đập nát cửa phòng ta bằng cây búa chiến. Những xác chết rải rác những bậc thang của Tháp Quân Sư và những bậc thang trơn trượt vì máu. Sansa ngừng khóc cố an ủi bạn. Tối đó họ ngủ cùng giường, và ôm lấy tay nhau như chị em.

      ***

      Ngày thứ hai còn tệ hơn. Căn phòng nơi Sansa bị giam giữ nằm ngọn tháp cao nhất của pháo đài Maeogor. Từ ô cửa sổ, có thể thấy khung lưới sắt nặng nề ở lối vào hạ xuống, và cầu treo kéo lên khỏi hào nước khô cạn sâu hoắm ngăn cách lâu đài - bên trong - lâu đài với phần lâu đài lớn hơn bao quanh. Lính gác nhà Lannister tuần tường thành với giáo và cung tên cầm sẵn tay. Trận chiến kết thúc, và im lặng thê lương bao phủ cả Tháp Đỏ. thanh duy nhất nghe được là tiếng khóc lóc rên rỉ ngừng của Jeyne Poole.

      Bữa sáng họ ăn bơ cứng và bánh mỳ mới nướng, bữa trưa là gà quay và rau xanh, và bữa tối là thịt bò cùng súp lúa mạch - những những người hầu mang thức ăn tới hề trả lời những câu hỏi của Sansa. Tối đó, vài người phụ nữ mang quần áo tới cho từ Tháp Quân Sư cùng vài vật dụng của Jeyne nữa, nhưng họ dường như cũng khiếp sợ y như Jeyne, vì thế khi cố chuyện với họ, họ bỏ chạy như thể mang dịch bệnh trong người. Những lính gác ngoài cửa vẫn từ chối cho họ rời phòng.

      “Làm ơn , tôi cần chuyện với hoàng hậu,” Sansa , như với mọi người thấy trong ngày hôm đó. “Hoàng hậu chuyện với tôi, tôi biết người làm vậy mà. Làm ơn hãy với hoàng hậu rằng tôi muốn gặp người. Nếu được gặp, mong các hãy chuyển lời tới thái tử Joffrey giùm tôi. Chúng tôi kết hôn khi lớn hơn.”

      Vào hoàng hôn ngày thứ hai, tiếng chuông lớn bắt đầu rung lên. Tiếng chuông trầm thấp và ai oán chầm chậm vang lên từng hồi từng hồi khiến Sansa hoảng sợ. Tiếng chuông cứ kêu mãi kêu mãi, và sau hồi họ nghe thấy những tiếng chuông khác từ Đại Điện Baelor Đồi Visenya đáp lại. thanh chấn động khắp thành phố như tiếng sấm, cảnh báo cơn bão sắp tới.

      “Gì vậy?” Jeyne che tai hỏi. “Vì sao họ đánh chuông vậy?”

      “Đức vua băng hà.” Sansa thể vì sao, nhưng biết điều đó. Tiếng rổn rảng chầm chậm dứt kia trong phòng họ, nghe như lời ai oán trong những khúc ca truy điệu. Có phải kẻ nghịch đảng nào đó lao vào lâu đài và giết chết vua Robert ? Hay đó là kết quả của trận chiến họ nghe thấy?

      chìm vào giấc ngủ khi vẫn tràn đầy những băn khăn, bồn chồn và sợ hãi. Có phải giờ Joffrey đẹp trai của làm vua rồi ? Hay là họ cũng giết chàng rồi? sợ cho chàng, và cho cả cha nữa. Giá mà họ cho hay chuyện gì xảy ra...

      Đêm đó Sansa mơ thấy Joffrey ngai báu, với ngồi cạnh trong bộ lễ phục vàng kim. đội vương miện đầu và mọi người đều đến trước mặt , quỳ gối và tung hô .

      Sáng hôm sau, buổi sáng của ngày thứ ba, Ser Boros Blount Đội Ngự Lâm Quân tới hộ tống tới gặp hoàng hậu.

      Ser Boros là người xấu xí ngực rộng, có đôi chân vòng kiềng ngắn ngủn. Mũi ông ta tẹt dí, râu ria xồm xoàm má, tóc bạc và xơ xác. Hôm nay ông ta mặc đồ nhung

      trắng, và chiếc áo choàng trắng tuyết được cố định lại bằng huy hiệu hình sư tử. Con vật được mạ vàng với mắt làm từ những viên hồng ngọc xíu. “Sáng nay trông ngài đẹp và tuyệt vòi,” Sansa . tiểu thư luôn nhớ những phép tắc, và vẫn là tiểu thư dù cho có chuyện gì xảy ra.

      “Thưa tiểu thư,” Ser Boros bằng giọng đều đều. “Thái hậu đợi. Mời tiểu thư cùng tôi.”

      Ngoài cửa có lính gác, những lính nhà Lannister mặc áo choàng đỏ và mũ trụ sư tử. Sansa cố mỉm cười thân thiện với họ và chào họ khi qua. Đây là lần đầu tiên được phép ra khỏi phòng kể từ khi Ser Arys đưa họ vào đây hai ngày trước. “Để con an toàn thôi mà,” thái hậu Cersei . “Joffrey bao giờ tha thứ cho ta nếu báu vật của thẳng bé gặp chuyện.”

      Sansa cứ nghĩ Ser Boros đưa tới hoàng cung, nhưng thay vào đó ông ta lại dẫn rời khỏi pháo đài Maegor. Cây cầu được hạ xuống. Vài công nhân hạ người mặc áo chùng xuống hào nước sâu. Khi Sansa liếc nhìn xuống, thấy thi thể bị cắm những ngọn giáo khổng lồ bên dưới. nhanh chóng nhìn noi khác, sợ dám hỏi cũng dám nhìn lâu, và sợ rằng đó là người biết.

      Họ thấy thái hậu Cersei trong phòng hội đồng, ngồi tại đầu bàn ngổn ngang giấy tờ, nến, và sáp niêm phong. Căn phòng vẫn tuyệt đẹp như mọi khi. ngưỡng mộ ngắm nhìn bức phù điêu chạm trổ và hai con nhân sư hai bên cửa.


      “Thưa thái hậu,” Ser Boros khi họ được Ngự Lâm Quân khác - Ser Mandon mặt lạnh lùng - dẫn vào. “Thần đưa tiểu thư tới.”

      Sansa những tưởng Joffrey ở đây cùng bà ta. Hoàng tử của có ở đây, nhưng ba thành viên hội đồng của nhà vua có. Lãnh chúa Petyr Baelish ngồi bên tay phải hoàng hậu, Grand Maester Pycelle ở cuối bàn còn Lãnh chúa Varys lởn vởn chung quanh họ, người bốc mùi hương hoa. hoảng hồn nhận ra tất cả đều mặc đồ đen. Bộ đồ tang thương...

      Thái hậu mặc lễ phục đen cổ cao, với hàng trăm viên hồng ngọc đỏ sậm được thêu ở thân , khắp từ cổ tới ngực. Chúng được tạo hình giọt lệ, như thể bà ta khóc ra máu. Cersei mỉm cười khi thấy , và Sansa nghĩ đó là nụ cười ngọt ngào nhưng buồn bã nhất từng thấy. “Sansa, con của ta,” bà , “ta biết con muốn gặp ta. Ta xin lỗi vì thể đến gặp con sớm hơn. Nhiều vấn đề chưa được dàn xếp ổn thỏa, và ta chẳng rảnh ra được lấy phút. Ta tin những người của ta chăm sóc tốt cho con chứ?”

      “Mọi người đều rất dễ chịu ạ, thưa thái hậu, cảm tạ người quan tâm tới con,” Sansa lễ phép đáp. “Chỉ có điều... ai chuyện với chúng con hay cho chúng con biết chuyện gì xảy ra.”

      “Chúng con?” Cersei có vẻ bối rối.


      “Chúng thần mang con người quản gia tới ở cùng tiểu thư,” Ser Boros . “Chúng thần biết nên làm gì khác cho tiểu thư nữa.”

      Thái hậu nhíu mày. “Lần sau, các ngươi phải hỏi ý ta trước,” bà ta với giọng sắc lạnh. “Chỉ có thần thánh mới biết con bé kia có thể tiêm nhiễm gì vào đầu Sansa.”

      “Jeyne rất sợ,” Sansa . “ ấy chịu ngừng khóc. Con hứa xin phép thái hậu cho phép bạn ấy được gặp cha.”

      Grand Maester Pycelle già cụp mắt xuống.

      “Cha bạn ấy vẫn ổn, phải ạ?” Sansa lo lẳng hỏi. biết trận hỗn chiến xảy ra, nhưng chắc chắn ai lại làm hại quản gia cả. Bác Vayond Poole thậm chí còn chẳng có kiếm.

      Thái hậu Cersei lần lượt nhìn từng thành viên hội đồng. “Ta muốn Sansa phải làm những việc hao tổn tâm trí vô ích. Chúng ta nên làm gì với bạn của Sansa đây, thưa các lãnh chúa?”

      Lãnh chúa Petyr nhoài người lên. “Thần tìm chỗ ở cho con bé.”

      phải ở trong thành phố này,” hoàng hậu .

      “Thái hậu nghĩ thần ngốc ư?”

      Thái hậu bỏ qua câu đó. “Ser Boros, hãy đưa đó tới nơi ở của Lãnh chúa Petyr và hướng dẫn người của ngài ta giữ con bé ở đó cho tới khi ngài ta tới. với

      bé rằng ngài Ngón út đây đưa con bé tới gặp cha, như vậy làm con bé bình tĩnh lại. Ta muốn con bé ra trước khi Sansa trở lại phòng.”

      “Tuân lệnh thái hậu,” Ser Boros . Ông cúi thấp người, quay gót và rời , chiếc áo choàng trắng tung bay sau lưng.

      Sansa bối rối. “Con hiểu,” . “Cha Jeyne đâu ạ? Vì sao Ser Boros thể đưa bạn ấy tới gặp cha mà phải để Lãnh chúa Petyr làm việc đó?” tự hứa với bản thân rằng mình làm tiểu thư nhã nhặn như hoàng hậu và mạnh mẽ như mẹ - phu nhân Catelyn, nhưng đột nhiên lại thấy sợ hãi. Trong giây nghĩ mình khóc. “Thái hậu đưa ấy đâu ạ? ấy làm gì sai cả, ấy ngoan mà.”

      “Con bé làm con buồn,” hoàng hậu nhàng . “Chúng ta để chuyện đó xảy ra. Giờ đừng thêm lời nào nữa. Ta hứa với con, Lãnh chúa Baelish chăm sóc tốt cho Jeyne.” Bà vỗ vỗ vào cái ghế bên cạnh. “Ngồi xuống đây, Sansa. Ta muốn chuyện với con.”

      Sansa ngồi xuống bên cạnh thái hậu. Cersei lại cười, nhưng khiến bớt lo lắng. Varys xoa hai bàn tay mềm mại vào nhau, Grand Maester Pycelle lờ đờ nhìn chăm chú đống giấy tờ trước mặt, nhưng có thể cảm nhận ánh nhìn của Ngón út. Có cái gì đó ở cái cách người đàn ông bé này nhìn khiến cảm thấy như mình mặc quần áo vậy. nổi da gà.


      “Sansa đáng của ta,” Thái hậu Cersei và đặt bàn tay mềm mại lên cổ tay . “Con xinh đẹp. Ta mong con hiểu Joffrey và ta con tới nhường nào.”

      ạ?” Sansa nín thở . Ngón út rơi vào lãng quên. Hoàng tử . Vậy chẳng còn chuyện gì có nghĩa lý nữa.

      Thái hậu mỉm cười. “Đối với ta con gần như con vậy. Và ta biết con Joffrey thế nào.” Bà ta mệt mỏi lắc đầu. “Ta sợ rẳng chúng ta có vài tin xấu về cha con. Con phải dũng cảm lên, con à.”

      Lời nhàng của bà làm Sansa lạnh buốt. “Tin gì ạ?”

      “Cha cháu làm phản, cháu ạ,” Lãnh chúa Varys .

      Grand Maester.Pycelle ngẩng cái đầu già nua lên. “Bằng chính đôi tai mình, ta nghe Lãnh chúa Eddard thề với vua Robert kính của chúng ta rằng ngài bảo vệ các hoàng tử trẻ như thể họ là con ngài. Thế mà khi đức vua vừa băng hà, ông ấy triệu tập tiểu hội đồng lại hòng chiếm lấy ngai báu chân chính của thái tử Joffrey.”

      ,” Sansa thốt lên. “Cha làm thế. bao giờ!”

      Thái hậu giơ tờ giấy lên. Tờ giấy bị xé nát và khô lại vì máu, nhưng con dấu bị xé ra là con dấu của cha , hình sói tuyết sáp trắng. “Chúng ta tìm thấy cái này ở chỗ đội trưởng đội lính gác gia đình con, Sansa. Đây là lá thư, gửi cho Stannis em trai của chồng ta, mời ông ấy nhận lấy vương miện.”

      “Con cầu xin thái hậu, chắc chắn có hiểu lầm gì rồi ạ.” Con hoảng loạn đột nhiên bùng phát khiến choáng váng muốn ngất. “Xin người làm ơn, hãy tới gặp cha con, và cha với người rằng, cha chưa từng viết lá thư đó, đức vua là bạn của cha mà.”

      “Robert cũng nghĩ vậy,” thái hậu . “ phản nghịch này hẳn làm trái tim ngài tan vỡ. Thần thánh lòng lành, ngài còn sống để chứng kiến việc này.” Bà thở dài. “Sansa, con à, con phải thấy điều đó dẫn chúng ta vào tình huống xấu như thế nào. Chúng ta đều biết con là đứa trẻ ngây thơ vô tội, nhưng con lại là con của kẻ phản nghịch. Làm sao ta có thể để con kết hôn cùng con trai ta?”

      “Nhưng con chàng” Sansa thút thít, bối rối và sợ hãi. Họ định làm gì với đây? Họ làm gì với cha vậy? Mọi chuyện đáng lý xảy ra theo chiều hướng này. phải kết hôn cùng Joffrey, họ đính hôn, chàng thề thốt cùng , và thậm chí mơ về nó. công bằng khi tước chàng khỏi chỉ vì việc cha làm.

      “Ta biết, ta biết mà con ,” Cersei , tốt bụng và ngọt ngào. “Nếu vì lý do nào con lại tới gặp ta và cho chúng ta nghe kế hoạch của cha con nhằm đưa con khỏi chúng ta, nếu phải vì tình cơ chứ?”


      “Đúng là vì tình ạ,” Sansa vội vàng . “Cha thậm chí còn cho con chào từ biệt.” tốt, biết nghe lòi, nhưng có cảm giác mình ranh ma y như Arya vào sáng hôm đó, khi trốn khỏi Septa Mordane để chống lại cha mình. chưa bao giờ làm điều gì ngang ngạnh như vậy, và bao giờ làm nếu như quá Joffrey. “Cha đưa con về Winterfell và gả con cho hiệp sĩ biên thùy nào đó, dù con chỉ muốn Joff thôi. Con với cha nhưng ông chịu nghe.” Nhà vua là hy vọng cuối cùng của . Nhà vua có thể ra lệnh cho cha để ở lại Vương Đô và cưói thái tử Joffrey, Sansa biết ngài có thể, nhưng nhà vua luôn làm sợ. Ngài luôn lớn tiếng và say xỉn thường xuyên, và có lẽ ông trả lại cho Lãnh chúa Eddard, đấy là nếu có thể gặp ngài. Vì thế tới gặp hoàng hậu, trải hết tâm can mình, thái hậu Cersei lẳng nghe và cám ơn ... rồi ngay sau đó Ser Arys hộ tống trở về căn phòng tháp pháo đài Maegor và cho lính canh gác, rồi vài giờ sau, trận ẩu đả diễn ra. “Làm ơn,” nốt. “người phải cho con lấy Joffrey, con là người vợ tốt mà. Con hứa con hoàng hậu giống như người.”

      Thái hậu Cersei nhìn những người khác. “Các lãnh chúa, các ngài sao đây?”

      bé đáng thương,” Varys thầm. “Thưa thái hậu, tình này trong sáng và thuần khiết. Chúng ta là những kẻ nhẫn tâm nếu vùi dập nó... nhưng, chúng ta có thể làm gì đây? Cha con bé mắc tội.” Ông ta lại xoa hai bàn tay mềm mại vào nhau ra ý lực bất tòng tâm.


      “Con của kẻ phản nghịch rồi cũng sớm trở thành kẻ phản nghịch mà thôi,” Grand Maester Pyceỉle . “Giờ có lẽ tiểu thư đây còn là ngoan ngoãn, nhưng mười năm nữa, ai mà biết ta đẻ ra những kế hoạch mưu phản thế nào?”

      ,” Sansa sợ hãi . “Con , con bao giờ... con phản bội Joffrey, con chàng, con thề, con chàng.”

      “Ôi, cảm động làm sao,” Varys . “Nhưng, quả thực dòng máu chảy trong người chúng ta trung thực hơn những lời thề.”

      bé làm ta nhớ tới người mẹ, chứ phải người cha,” Lãnh chúa Petyr Baelish nhàng . “Nhìn bé xem. Mái tóc rồi đôi mắt này. ấy là hình ảnh của Cat khi ở độ tuổi bé.”

      Thái hậu phiền muộn nhìn , nhưng Sansa có thể cảm nhận ân cần trong đôi mắt xanh trong veo của bà. “Con à,” bà , “nếu ta thực có thể tin con giống cha con, thực chẳng có gì làm ta vui hơn là được chứng kiến con kết duyên cùng Joffrey. Ta biết nó con bằng cả trái tim.” Bà lại thở dài. “Nhưng, ta sợ rằng Lãnh chúa Varys và Grand Maester đây đúng. Dòng máu chảy trong huyết quản chúng ta biết . Ta vẫn nhớ em con thả con sói cắn con trai ta thế nào.”

      “Con giống Arya,” Sansa buột miệng. “Con bé mới mang dòng máu của kẻ phản nghịch, chứ phải con. Con ngoan mà, hoàng hậu cứ hỏi Septa Mordane mà xem, sơ với người rằng, con chỉ muốn làm người vợ đáng và chung thủy của Joffrey mà thôi.”

      cảm nhận được sức nặng từ ánh mắt Cersei khi thái hậu nhìn . “Ta tin rằng con thực, con à.” Bà ta nhìn những người khác. “Các lãnh chúa, ta nghĩ rằng nếu những người khác trong gia đình con bé vẫn trung thành với chúng ta trong khoảng thời gian kinh khủng này, chúng ta mất khoảng thời gian dài để trấn an nỗi sợ hãi lại.”

      Grand Maester Pycelle gãi bộ râu mềm, vầng trán rộng nhíu lại trầm tư. “Lãnh chúa Eddard có ba người con trai.”

      “Chỉ là những cậu bé,” Lãnh chúa Petyr và nhún vai. “Thần nghĩ chúng ta nên quan tâm hơn tới phu nhân Catelyn và nhà Tully.”

      Thái hậu nắm trọn lấy tay Sansa trong đôi tay mình. “Con à, con biết viết thư ?”

      Sansa lo lắng gật đầu. đọc và viết tốt hơn bất cứ người em nào của mình, dù hề giỏi tính toán.

      “Ta rất mừng khi nghe con điều này. Có lẽ vẫn còn có hy vọng cho con và Joffrey...”

      “Người muốn con làm gì?”

      “Con phải viết thư cho mẹ con, trai con, người cả... tên là gì ấy nhỉ?”

      “Robb ạ,” Sansa .

      “Chắc chắn chuyện cha con làm phản chưa thể tới tai họ được. Tốt hơn hết con nên tự mình ra. Con phải cho họ nghe Lãnh chúa Eddard phản bội nhà vua ra sao.”

      Sansa vô cùng muốn có Joffrey, nhưng nghĩ mình có dũng khí làm điều thái hậu bảo. “Nhưng cha chưa bao giờ... con ... thưa thái hậu, con biết phải gì...”

      Thái hậu vỗ vỗ tay . “Chúng ta cho con biết phải viết gì, con . Quan trọng là con phải giục phu nhân Catelyn và trai con giữ bình yên cho nhà vua.”

      “Mọi chuyện trở nên khó chịu nếu họ làm thế,” Grand Maester Pycelle . “Vì tình tiểu thư dành cho họ, tiểu thư nên bảo họ theo con đường khôn ngoan.”

      “Mẹ con chắc chắn vô cùng lo lắng cho con,” thái hậu . “Con phải cho bà ấy biết rằng con vẫn khỏe và được chúng ta chăm sóc tốt và con có mọi thứ mình cần. Hãy bảo họ tới Vương Đô và thề trung thành với Joffrey khi con trai ta đăng cơ. Nếu họ làm vậy... chúng ta biết dòng máu chảy trong con hề bị vẩn đục, và con trở thành bông hoa khi trở thành phụ nữ, con kết hôn cùng nhà vua tại Đại Điện Baelor, trước chứng kiến của thần linh và con người.”

      ... kết hôn cùng nhà vua... Lời đó làm hơi thở dồn dập hơn, nhưng Sansa vẫn lưỡng lự. “Có lẽ, nếu con gặp cha, với cha về...”

      “Về việc mưu phản ư?” Lãnh chúa Varys gợi ý.


      “Con làm ta buồn lòng đấy, Sansa,” thái hậu , đôi mắt lạnh lẽo như đá. “Chúng ta với con về tội lỗi của cha con. Nếu con thực trung thành như lời con , vì sao con muốn gặp ông ấy?”

      “Con... con chỉ muốn xem...” Sansa thấy mắt ươn ướt. “Ông ấy ... người làm ơn ạ, ông ấy ... bị thương., hay... hay...”

      “Lãnh chúa Eddard hề hấn gì,” thái hậu .

      “Nhưng cha con thế nào ạ?”

      “Điều đó phụ thuộc vào quyết định của nhà vua,” Grand Maester Pycelle chậm rãi .

      Nhà vua! Sansa chớp mắt ngăn lệ đỏ. Joffrey giờ là vua, nghĩ. Hoàng tử lịch lãm của bao giờ làm hại cha , dù cho cha làm gì nữa. Nếu tới cầu xin chàng khoan thứ cho cha , chắc chắn chàng nghe thôi. Chàng phải nghe, chàng , kể cả thái hậu cũng vậy. Joff cần phải trừng phạt cha vì các lãnh chúa mong chờ điều đó, nhưng có lẽ chàng có thể đưa cha trở về Winterfell, hoặc đày ông tới nơi nào đó trong các Thành Phố Tự Trị ở bên kia eo biển. Có thể cha chỉ có vài năm thôi. Tới lúc đó và Joffrey kết hôn rồi. khi trở thành hoàng hậu, thuyết phục Joff đưa cha về và ân xá cho ông.

      Chỉ có điều... nếu mẹ và Robb làm chuyện phản nghịch, dựng cờ nổi dậy hay từ chối thề trung thành hay bất cứ điều gì, mọi chuyện hỏng bét. Tự trong tim, biết Jofìfrey của rất tốt bụng và tử tế, nhưng nhà vua cần phải nghiêm trị với những kẻ phản loạn. phải khiến họ hiểu, phải làm! “Con... con viết,” Sansa .

      Với nụ cười ấm áp như ánh mặt trời, Cersei Lannister nhoài tới gần và nhàng hôn lên má . “Ta biết con viết mà. Joffrey vô cùng tự hào khi ta cho nó biết con dũng cảm và ngoan ngoãn thế nào.”

      Cuối cùng, viết được bốn lá thư. cho mẹ , phu nhân Catelyn Stark, cho em trai mình tại Winterfell, hai lá con lại cho dì và ông ngoại mình - phu nhân Lysa Arryn thành Eyrie, và Lãnh chúa Hoster Tully thành Riverrun. Lúc viết xong, những ngón tay bị chuột rút, tê rằn và dính mực. Varys có con dấu của cha . hơ sáp ong ngọn nến, cẩn thận, và quan sát khi viên thái giám đóng con dấu sói tuyết nhà Stark lên từng lá thư.

      Jeyne Poole và mọi thứ đồ đạc của biến mất khi Ser Mandon Moore đưa Sansa trở lại ngọn tháp cao trong pháo đài Maegor. mừng vì phải nghe tiếng khóc lóc rên rỉ nữa. Nhưng hiểu sao thấy lạnh lẽo hơn khi Jeyne , kể cả sau đó có cời lửa lên. lôi ghế tới gần lò sưởi, với cuốn sách thích xuống, lạc trong câu chuyện về Florian và Jonquil, về tiểu thư Shella và hiệp sĩ Cầu Vồng, về hoàng tử Aemon lịch lãm và tình vĩnh cửu của chàng với hoàng hậu của trai.

      Chỉ tới tối muộn ngày hôm đó, khi lơ mơ ngủ, mới nhớ ra rằng mình quên hỏi về em .

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 12: JON

      ‘Othor’ Ser Jaremy Rykker tuyên bố, “ còn nghi ngờ gì nữa. Con người này là Jafer Flowers.” Chú dùng chân lật xác chết lên, và khuôn mặt người chết trắng bệch nhìn lên bầu trời cao bằng đôi mắt xanh, xanh biếc. “Tất cả bọn họ đều là người trong đội của Benjen Stark.”

      Những người của chú mình, Jon điếng người nghĩ. Cậu nhớ cậu cầu xin chú cho cậu cùng thế nào. thần linh ơi, mình đúng là thằng nhóc miệng còn hôi sữa. Nếu chú cho mình cùng, có lẽ mình cũng nằm ở đâyrồi...

      Cổ tay bên phải của Jafer kết thúc với phần thịt và xương bị Bóng Ma cắn nham nhở. Tay phải ta được ngâm trong lọ giấm tháp của Maester Aemon. Bàn tay trái lành lặn đen sẫm như màu áo khoác.

      “Thằn thánh lòng lành,” Gấu Già lẩmbẩm. Ông nhảy xuống ngựa và giao dây cương cho Jon. Sáng nay ấm áp đến lạ thường; từng giọt mồ hôi lấm tấm vầng trán rộng của tướng chỉ huy như những giọt sương mai lấm tấm quả dưa vậy. Con ngựa của ông bồn chồn, đảo mắt và cố lùi xa những xác chết hết mức hết mức có thể. Jon dẫn nó cách xa vài bước và cố gắng để ghìm cho nó nhảy lên. Những con ngựa thích nơi này. Và Jon cũng thế.

      Những con chó mới là những sinh vật ưa nơi này nhất. Bóng Ma dẫn đàn tới đây; nhưng bầy chó tỏ ra vô dụng. Khi chú Bass chủ trại chó cho chúng ngửi mùi bàn tay kia, chúng trở nên điên cuồng, hết tru gào lại sủa ầm ĩ và cố cúp đuôi chạy mất. Kể cả lúc này thi thoảng chúng lại gầm ghè và kéo dây xích trong khi Chett cứ quay ra chửi rủa chúng.

      Đây chỉ là khu rừng thôi mà, Jon tự nhủ, và họ chỉ là những xác chết. Cậu từng thấy xác chết rồi...

      Đêm trước cậu lại mơ thấy Winterfell. Cậu lang thang trong lâu đài trống trải để tìm cha mình và lần bước xuống hầm mộ. Chỉ có điều lần này giấc mơ xa hơn trước. Trong bóng tối, cậu nghe thấy tiếng lạo xạo của đá với đá. Khi quay đầu lại, cậu nhìn thấy hết huyệt mộ này tới huyệt mộ khác bật mở nắp. Khi những vị vua chết từ từ loạng choạng bước ra từ những huyệt mộ đen ngòm lạnh lẽo, Jon tỉnh dậy trong màn đêm tối đen như mực, tim đập thình thịch. Kể cả khi Bóng Ma nhảy lên giường liếm mặt cậu, cậu cũng thể xua tan nỗi ám ảnh tận tâm can. Cậu dám ngủ nữa. Thay vào đó, cậu trèo lên Tường Thành mà tản bộ, nhưng tâm trạng vẫn bồn chồn như cũ, cho tới khi cậu thấy ánh sáng bình minh phía chân trời. Đó chỉ là giấc mơ thôi. Giờ mình là em đồng hữu của Đội Tuần Đêm chứ phải thằng nhóc run rẩy sợ hãi nữa.

      Samwell Tarly co mình dưới những thân cây, nửa trốn sau lũ ngựa. Khuôn mặt tròn xoe của cậu ta chuyển sang màu sữa đông cục. Tới giờ cậu ta vẫn chưa chân thấp chân cao chạy nôn mửa, nhưng cậu ta cũng chẳng dám liếc mắt tới những tử thi cái. “Mình nhìn nổi,” cậu ta thảm hại thào.

      “Cậu phải nhìn,” Jon bảo, cố hết mức để những người khác nghe thấy. “Maester Aemon bảo cậu đến để quan sát hộ ông ấy, đúng ? Nếu cậu nhắm tịt mắt lại còn làm ăn gì nữa?”

      “Đúng, nhưng... mình đúng là thẳng hèn, Jon ạ.”

      Jon đặt tay lên vai Sam. “Chúng ta có cả tá lính biệt kích và lũ chó, rồi cả Bóng Ma cùng cơ mà. ai làm hại nổi cậu đâu, Sam. Tiến lên mà xem . Nhìn lần đầu tiên bao giờ cũng khó nhất.”

      Sam run rẩy gật đầu, cố hết sức để lấy can đảm. Cậu ta từ từ quay đầu lại. Mắt cậu ta mở to, nhưng Jon giữ chặt tay để cậu ta bỏ chạy được.

      “Ser Jeramy,” Gấu Già hắng giọng hỏi, “Khi rời khỏi Tường Thành, Ben Stark cùng sáu người nữa. Vậy những người còn lại đâu?”

      Ser Jaremy lắc đầu. “Giá mà tôi biết được.”

      Plainly Mormont was not pleased with that answer. “Two of our brothers butchered almost within sight of the Wall, yet your rangers heard nothing, saw nothing. Is this what the Night’s Watch has fallen to? Do we still sweep these woods?”

      Olainly Mormont vừa lòng với câu trả lời. “Hai trong số các em chúng ta bị giết phần lớn trong tầm ngắm của Tường thành, trong khi đó những người biệt kích của cậu nghe thấy gì, nhìn thấy gì cả. Đây là thứ nà đôi Tuần Tra Đêm bắt đầu tấn công ư? Chúng ta vẫn phải tiếp tục rà soát những đống gỗ này ư?”

      “Vâng, thưa chỉ huy, nhưng….”

      “Chúng ta vẫn là Đội Tuần Tra Rừng?”

      “Phải, nhưng…”

      “Người đàn ông này mang cái tù và săn thú.” Mormont chỉ vào Othor. “Tôi có nên tin rằng ta chết mà thanh báo động nào ? Hay tất cả những người biệt kích của cậu đều bị mù và điếc?”

      Ser Jaremy nổi giận, các dây thần kinh mặt của căng lên với vẻ tức giận. “ cái tù và nào được thổi, thưa chỉ huy, hoặc các biệt kích của tôi nghe chúng. Tôi có đủ những chàng trai để tuần như những tuần tra viên mà tôi nên có…và khi Benjen bị mất tích, chúng tôi tiến gần đến Tường Thành hơn những gì chúng tôi làm trước kia, khi có mệnh lệnh của chỉ huy.”

      Gấu Già làu bàu. “Vâng. Tốt lắm. Cứ cho là như vậy .” Ông làm điệu bộ mất bình tĩnh. “ cho tôi nghe họ chết như thế nào.”

      Ngồi xổm bên cạnh cái xác của người đàn ông tên Jafer Flowers, Ser Jaremy nắm lấy đầu của cái xác bẵng da đầu. Mái tóc lộ ra giữa các ngón tay, chúng dễ gãy như những cọng rơm. Con dao nguyền rủa và nhét vào phía mặt của gót tay. vết cắt “ngọt” sâu vào trong cổ của xác chết mở ra như cái miệng, phủ lớp máu khô cứng. Chỉ còn vài sợi dây gân nhợt nhạt vẫn còn nối liền đầu và cổ. “Là do rìu làm.”

      “Đồng ý,” càu nhàu Dywen, người tuần rừng già , “Giống như cái rìu mà Othor mang theo, thưa chỉ huy.”

      Jon có thể cảm thấy bữa sáng của mình cuồn cuộn nổi lên trong dạ dày, nhưng cậu cố mìm môi lại và ép mình nhìn cái xác thứ hai. Othor là người đàn ông to bự xấu xí, và điều đó khiến ta trở thành cái xác to lớn xấu xí y như vậy. có cái rìu nào trong chứng cứ. Jon nhớ Othor; người duy nhất có thể rống vang những bài hát tục tĩu mà khó có người tuần rừng nào có thể vượt qua. Những ngày hát hò của ta kết thúc. Da thịt của ta chuyển sang tái nhọt như sữa, khắp cơ thể trừ bàn tay. Tay của của ta đen y như tay của Jafer.

      Những bông hoa của vết máu khô cứng rạn nứt trang hoàng thêm cho những vết chém trí mạng bao phủ ta như lan rộng, ngực và háng và thanh quản. Trong khi đó mắt của ta vẫn còn mở. Chúng nhìn chằm chằm lên bầu trời, xanh như ngọc sa-phia.

      Ser Jaremy đứng dậy. “Bọn du mục cũng có rìu.”

      Mormont quay lại ấy. “Vì vậy tin rằng chính Mance Rayder làm chuyện này? Người ở gần tường Thành?”

      “Vậy ai nữa, thưa chỉ huy?”

      Jon có thể cho ấy biết. Cậu biết, tất cả đều biết, nhưng ai dám hé lời nào. Những câu chuyện khác chỉ là câu chuyện mà thôi, câu chuyện cổ tích khiến trẻ em rùng mình. Nếu tất cả họ luôn sống, họ tám ngàn tuồi rồi. Thậm chí việc nghĩ thôi cũng làm cậu cảm thấy mình như thằng ngốc; cậu người đàn ông, em áo đen của Đội Tuần Đêm, chứ thẳng bé ngồi bên chân Già Nan cùng Bran, Robb và Arya nữa.


      Cậu người đàn ông, em áo đen của Đội Tuần Đêm, chứ phải thẳng bé ngồi bên chân Già Nan cùng Bran, Robb và Arya nữa. Nhưng tướng chỉ huy Mormont lại khịt mũi. “Nếu Ben Stark bị tấn công bởi dân du mục khi chỉ cách Hắc Thành nửa ngày cưỡi ngựa, ông ấy quay về lấy thêm quân chi viện, đuổi theo những kẻ giết người khắp bảy địa ngục và mang đầu chúng về cho ta.”

      “Trừ khi chính ông ấy cũng bị giết,” Ser Jaremy mực .

      Lời đó tới bây giờ vẫn làm Jon đau đớn. Thời gian trôi qua quá lâu, và dường như chỉ còn những kẻ ngốc mới vẫn tin rằng Ben Stark còn sống, nhưng cậu vẫn cứng đầu tin vào điều đó.

      “Benjen mất tích nửa năm nay rồi, thưa chỉ huy,” Ser Jaremy tiếp tục. “Khu rừng quá rộng lớn. Bọn dân du mục có thể tấn công ông ấy ở bất cứ nơi nào. Tôi cược rằng đây là hai kẻ sống sót cuối cùng tìm đường về với chúng ta... nhưng kẻ địch bắt được họ trước khi họ tới được vòng an toàn của Tường Thành. Những xác chết vẫn còn mới, những người này thể chết quá ngày được.”

      phải,” Samwell Tarly kêu rít lên.

      Jon giật mình. Cái giọng tông cao lo lắng của Sam là điều cuối cùng cậu nghĩ tới. Cậu nhóc béo này sợ các chỉ huy, và Ser Jaremy lại phải người kiên nhẫn cho lắm.


      "Ta hỏi ý kiến của cậu, cậu bé,” chú Rykker lạnh lùng .

      “Ngài hãy để cậu ấy ,” Jon buột miệng.

      Ông Mormont hết nhìn Sam lại nhìn Jon. “Nếu cậu bé này có điều cần , ta sẵn lòng nghe. Con trai, hãy tới gần hơn nào. Chúng ta thể thấy con đằng sau lũ ngựa được.”

      Sam lách mình qua Jon và những con ngựa, mồ hồi túa ra như tắm. “Thưa chỉ huy, họ... họ thể chỉ mới chết ngày... hãy... nhìn... máu ạ...”

      “Sao?” Mormont thiếu kiên nhẫn càu nhàu. “Máu, sao?”

      “Nó tè ra quần khi nhìn thấy máu,” Chett hét lên, và những lính biệt kích cười ồ ồ.

      Sam lau mồ hôi trán. “Mọi người... mọi người có thể thấy nơi Bóng Ma... con sói tuyết của Jon... mọi người có thể thấy nó xé đứt bàn tay người kia ra, nhưng... vết thương chảy máu... hãy nhìn...” Cậu ta vẫy tay. “Cha tôi....L-Lãnh chúa Randyll, ông ấy, ông ấy bắt tôi xem ông ấy giết thú vật suốt, và khi... sau khi...” Sam lắc đầu quầy quậy, cái cằm rung lên. Giờ cậu ta nhìn vào những xác chết, dường như cậu ta thể nhìn nơi khác. “Nếu như mới chết... máu vẫn tiếp tục chảy, thưa chỉ huy. Sau đó, sau đó nó đông lại, như... như thạch, đặc... và... và...” Cậu ta nhìn như thể bị ốm. “Người đàn ông này... hãy nhìn cổ tay ạ, nó... đông cục... khô... như...”


      Jon ngay lập tức nhận ra Sam muốn gì. Cậu có thể thấy những đường gân vỡ ở cổ tay xác chết, nổi làn da trắng ởn. Máu ta đen đặc. Nhưng Ser Jaremy Rykker vẫn chưa bị thuyết phục. “Nếu họ chết lâu hơn ngày, giờ họ thối rữa rồi, cậu bé ạ. Họ thậm chí còn chẳng bốc mùi nữa.”

      Dywen, ông kiểm lâm già hay cằn nhằn, người luôn khoe khoang rằng mình có thể ngửi thấy mùi tuyết sắp rơi, rụt rè tới gần xác chết hơn và đánh hơi. “ừm, họ có mùi hoa, nhưng, ngài đây đúng. hề có xác chết nào bốc mùi hết.”

      “Họ... họ thể thối rữa.” Sam run run chỉ trỏ bằng ngón tay béo múp. “Nhìn , ở đây có giòi... hay... hay... bọ hay bất cứ thứ gì... họ nằm ở đây trong khu rừng này... nhưng họ... họ bị động vật gặm hay ăn xác... ngoại trừ Bóng Ma... ngoài ra họ... họ...”

      mảy may tổn hại,” Jon nhàng . “Và Bóng Ma giống những động vật khác. Những con chó và lũ ngựa dám tới gần những xác chết kia.”

      Những lính biệt kích liếc nhìn nhau, tất cả đều thấy trong đó. Mormont nhíu mày và liếc nhìn những tử thi cùng lũ chó. “Chett, dắt chó lại gần đây.”

      Chett cố gắng, chửi rủa, kéo xích, đá mỗi con nhát. Hầu hết lũ chó chỉ kêu ăng ẳng và đứng ì ra. cố kéo con. Con chó cái chống cự, tru lên và kêu ăng ẳng cố thoát khỏi vòng cổ. Cuối cùng nó lao vào . Chett làm rơi dây xích và lùi lại. Con chó nhảy qua và chạy biến vào rừng.


      “Chuyện này... chuyện này đúng.” Sam Tarly nghiêm túc . “Máu... máu khô dính quần áo và... da họ, khô cứng lại rồi, nhưng... có chút máu nào dính dưới đất, hoặc... bất cứ nơi nào khác. Với những... những... những...” Sam nuốt khan và hít hơi sâu. “với những vết thương thế này... những vết thương kinh khủng... đáng ra máu phải vương vãi khắp nơi. Nhưng sao ở đây lại có?”

      Ông Dywen hít vào qua kẽ răng. “Có thể họ chết tại đây. Có thể có ai đó lôi họ tới đây và bỏ lại cho chúng ta. Giống như lời cảnh báo vậy.” Ông kiểm lâm già nheo mắt nhìn vẻ ngờ vực. “Và có thể tôi ngốc, nhưng tôi biết rằng mắt Othor màu xanh.”

      Ser Jaremy có vẻ bị giật mình. “Cả Flowers cũng vậy,” ngài ta thốt lên và quay sang nhìn chằm chằm vào tử thi.

      im lặng bao trùm cánh rừng. Trong chốc lát tất cả chỉ nghe thấy tiếng thở nặng nhọc của Sam và thanh ướt át do ông Dywin thở qua kẽ răng. Jon ngồi xuống cạnh Bóng Ma.

      “Thiêu họ ,” người thào. trong những lính biệt kích; nhưng Jon biết là ai. “Đúng, thiêu họ ,” giọng thứ hai giục.

      Gấu Già ương ngạnh lắc đầu. “Chưa được. Ta muốn Maester Aemon kiếm tra họ. Chúng ta mang họ trở lại Tường Thành.”

      Nhiều khi ra lệnh dễ hơn là thực . Họ cuốn những tử thi trong áo choàng, nhưng khi Hake và ông Dyvven cố buộc cái xác vào ngựa, con vật trở nên điên loạn, rống rít hoảng rồi nhảy chồm lên, thậm chí cắn Ketter khi chạy tới giúp. Những lính biệt kích cũng chẳng may mắn hơn với con ngựa còn lại; kể cả những con ngựa điềm tĩnh nhất cũng muốn dính líu tới phần gánh nặng này. Cuối cùng họ phải chặt cành cây và tạo thành cái cáng thô sơ để tự mình mang những cái xác về. Phải quá trưa họ mới bắt đầu khởi hành.

      “Tôi muốn mọi người tìm kiếm khắp khu rừng,” ông Mormont ra lệnh cho Ser Jaremy khi họ bắt đầu khởi hành. “Mọi cái cây, mọi tảng đá, mọi bụi rậm, mọi dấu chân bùn trong vòng mười dặm. Hãy sử dụng tất cả nhân lực có, và nếu có đủ người, hãy mượn thợ săn và thợ đốn củi từ đội quản gia. Nếu Ben và những người khác còn ở ngoài kia, dù sống hay chết, ta cũng muốn tìm thấy họ. Và nếu có bất cứ ai trong khu rừng này, ta cũng muốn biết. phải lần theo họ và mang họ về, nếu có thể hãy bắt sống. hiểu chưa?”

      “Tuân lệnh, thưa chỉ huy,” Ser ]aremy . “Tôi làm theo lời ngài.”

      Sau đó, ông Mormont im lặng trầm tư tiếp. Jon sát sau ông; vì cậu là quản gia của tướng chỉ huy nên đó là chỗ của cậu. Ngày hôm nay tệ, ẩm thấp, đầy mây, ngày mà người ta mong mưa cho xong. Gió làm khu rừng xào xạc; khí ẩm ướt và nặng nề, và áo Jon dán chặt và người. Thời tiết ấm áp. Quá ấm áp. Tường Thành nồm kinh khủng, mấy ngày hôm nay lúc nào cũng ươn ướt nước, và thi thoảng Jon còn tưởng Tường Thành co vào nữa.

      Những ông lão gọi kiểu thời tiết này là mùa hè thần thánh, và rằng điều này đồng nghĩa với việc cuối cùng mùa hè từ bỏ những vị thần của nó. Họ cảnh báo rằng sau đó gió lạnh tới, và mùa hè dài luôn đồng nghĩa với mùa đông dài. Mùa hè kéo dài mười năm. Jon chỉ là đứa bé còn ẵm ngửa khi mùa hè ấy bắt đầu.

      Bóng Ma chạy cùng họ lúc rồi biến mất trong rặng cây. có con sói tuyết, Jon có cảm giác như mình dang trần truồng vậy. Cậu lo lắng liếc nhìn mọi bóng cây. Tự nhiên cậu vô thức nghĩ về những câu chuyện Già Nan kể khi cậu còn là cậu bé ở Winterfell. Cậu gần như có thể lại nghe thấy giọng bà, và tiếng lanh canh từ cây kim đan. Trong bóng tối mịt mùng đó, bà thường kể, giọng càng lúc càng dần. Chúng lạnh lẽo, ngập tử khí, ghét sắt thép, lửa ấm và những tia nắng mặt trời cùng tất cả những sinh vật mang máu nóng trong huyết quản. Chúng tràn qua những pháo đài, những thành phố, những vương quốc, giết chết hằng ha sa số các hùng và đạo quân, cưỡi lưng những con tử mã và dẫn theo đoàn cương thi. Lưỡi kiếm của loài người thể chống lại chúng, chúng rủ lòng thương ngay cả với phụ nữ và những đứa còn ẵm ngửa. Chúng săn lùng những thiếu nữ trong những khu rừng đóng băng và cho lủ thâyma theo hầu ăn thịt lũ trẻ...


      Khi thoáng thấy Tường Thành sừng sững những cây sồi cổ thụ, Jon thấy nhõm kinh khủng. Ông Mormont đột ngột ghìm cương ngựa và quay đầu lại. “Tarly,” ông quát, “lại đây.”

      Jon thấy Sam bắt đầu sợ hãi khi cậu ta lừ lừ tiến đến; chắc chắn cậu ta nghĩ mình gặp rắc rối. “Cháu béo nhưng hề ngu ngốc đâu” Gấu Già khàn khàn giọng . “Cháu làm rất tốt. Và cả cháu nữa, Snow.”

      Sam mặt đỏ tía tai và lúng búng cố lời cảm ơn. Jon phải mỉm cười.

      Khi họ xuất từ sau rặng cây, ông Mormont bắt con ngựa chạy nước kiệu. Bóng Ma xuất khỏi khu rừng, liếm láp chút máu của con mồi xấu số còn dính mép. Phía cao, những người lính Tường Thành thấy đám đông tới. Jon nghe thấy tiếng tù và trầm trầm vang rền từ người lính gác vọng xa hàng dặm; chuỗi thanh dài đơn độc xuyên qua rừng cây và vang vọng trong những khe băng.

      UUUUUUUOOOOOOOOOOOOOOoooooooooooooo.

      thanh tắt dần rồi im lặng. tiếng nghĩa là đội biệt kích về, và Jon nghĩ, chí ít có ngày mình trở thành lính biệt kích. Dù thế nào, họ cũng thể cướp nó khỏi mình.

      Bowen Marsh đợi ở cánh cổng đầu tiên khi họ dẫn những con ngựa qua đường hầm lạnh buốt. Đại tổng quản mặt đỏ lựng và kích động. “Thưa tướng chỉ huy,” ông thốt lên với Mormont khi đứng ở những thanh chắn sắt, “có chim đưa thư tới, và ngài phải tới ngay lập tức.”


      “Chuyện gì thế?” ông Mormont hỏi cộc lốc.

      Marsh tò mò liếc nhìn Jon trước khi trả lời. “Maester Aemon cầm lá thư. Ông ấy đợi ngài trong thư phòng.”

      “Được rồi. Jon, trông ngựa cho ta, và với Ser Jaremy hãy đặt tử thi trong nhà kho cho tới khi học sĩ sẵn sàng tới khám nghiệm.” rồi ông Mormont bỏ .

      Khi dẫn ngựa trở về chuồng, Jon vô cùng khó chịu khi thấy mọi người quan sát mình. Ser Alliser Thom huấn luyện lính mới sân, nhưng lão ta dừng lại nhìn chằm chằm vào Jon, nụ cười nhạt nở môi. Donal Noye tay đứng trước cửa kho vũ khí. “Thần thánh luôn bên cháu, Snow ạ,” ông lớn.

      Có gì ổn rồi, Jon nghĩ. Có gì đó rất rất ổn.

      Những xác chết được mang tới trong những nhà kho ở chân Tường Thành thường được sử dụng để chứa thịt, ngũ cốc và thậm chí là cả bia. Jon cho ngựa của ông Mormont ăn uống, tắm rửa, chải lông rồi mới quay ra chăm sóc ngựa của mình. Sau đó, cậu chạy tìm bạn. Grenn và Toad trong ca gác, nhưng cậu tìm thấy Pyp trong phòng sinh hoạt chung. “Chuyện gì thế?” cậu hỏi.

      Pyp hạ giọng. “Đức vua băng hà rồi.”

      Jon choáng váng. Vua Robert Baratheon có vẻ già và béo khi tới thăm Winterfell, nhưng trông ông vẫn còn tráng kiện và hề có dấu hiệu của bệnh tật. “Sao cậu biết?”

      trong những lính gác nghe lỏm được khi Clydas đọc thư cho Maester Aemon nghe.” Pyp nhoài người tới gần hơn. “Jon, mình rất tiếc. Bệ hạ là bạn của cha cậu, đúng ?”

      “Họ từng thân thiết như em vậy.” Jon phân vân tự hỏi liệu Joffrey có để cha tiếp tục làm Quân sư của Nhà vua . Có lẽ là . Như vậy Lãnh chúa Eddard trở về Winterfell cùng các em cậu. Cậu có thể được về thăm họ, nếu như tướng chỉ huy Mormont cho phép. tốt nếu được nhìn thấy lại nụ cười của bé Arya và chuyện cùng cha. Mình hỏi cha về mẹ, cậu dự định. Giờ mình trưởng thành rồi, giờ là lúc ông ấy phải cho mình hay. Kể cả nếu bà ấy có là làng chơi, mình củng còn quan tâm, mình chỉ muốn biết thôi.

      “Mình nghe Hake những tử thi thuộc đội của chú cậu,” Pyp .

      “Đúng,” Jon trả lời. “Hai trong số sáu người cùng chú ấy. Họ chết thời gian dài rồi, chỉ là... xác chết hơi quái.”

      “Quái ư?” Pyp cực kỳ tò mò. “Quái thế nào?”

      “Sam cho cậu nghe.” Jon muốn tới chuyện đó. “Mình nên xem Gấu Già có cần tới mình .”

      Cậu mình tới Tháp Chỉ Huy, với cảm giác nhột nhạt trong người. Những người em trong ca gác cứ nghiêm trang nhìn cậu khi cậu tới. “Gấu Già ở trong phòng,” trong số họ thông báo. “Ông ấy muốn gặp cậu.”


      Jon gật đầu. Đáng ra cậu phải thẳng từ chuồng ngựa tới đây. Cậu vội vã trèo lên tháp. Ông ấy muốn mình lấy rượu hay đốt lò sưởi thôi mà, cậu tự nhủ.

      Khi vào thư phòng, con quạ của ông Mormont ré lên với cậu. “Ngô!” con chim ré lên. “Ngô! Ngô! Ngô!"

      “Đừng tin nó, ta vừa cho nó ăn rồi,” Gấu Già lèm bèm. Ông ngồi cạnh cửa sổ và đọc thư. “Cháu mang tới cho ta cốc rượu và tự rót cho mình cốc .”

      “Cho cháu sao, thưa chỉ huy?”

      Mormont nhướn mắt nhìn Jon. Cậu cảm nhận được thương hại trong cái nhìn đó. “Cháu nghe thấy rồi đấy.”

      Jon rót rượu với cần trọng hơn mức bình thường và lờ mờ ý thức rằng cậu có liên quan tới lá thư kia. Khi hai chiếc cốc đầy rượu, cậu còn lựa chọn nào khác ngoài đối mặt với bất cứ điều gì viết trong thư. Nhưng sao chúng đầy nhanh thế. “Ngồi cháu,” Ông Mormont ra lệnh. “Uống .”

      Jon vẫn đứng im. “Lá thư viết về cha cháu, đúng ạ?”

      Gấu Già gõ gõ lên lá thư. “Cha cháu và nhà vua,” ông giọng đùng đục. “Ta dối cháu, đây là tin cực kỳ kinh khủng. Ta chưa bao giờ nghĩ được gặp nhà vua nữa, khi ta ở độ tuổi này và Robert chỉ bằng nửa tuổi ta nhưng khỏe như bò mộng vậy.” Ông nhấp ngụm rượu. “Họ nhà vua thích săn bắn. Cháu à, lúc nào thứ chúng ta thích cũng hủy hoại chúng ta mà thôi. Hãy nhớ lấy. Con trai ta vô cùng vợ mình. con ả khốn nạn. Nếu phải vì con bé đó, nó bao giờ nghĩ tới việc bán bọn săn trộm.”

      Jon hầu như chẳng hiểu nổi điều ông . “Thưa chỉ huy, cháu hiểu. Chuyện gì xảy ra với cha cháu ạ?”

      “Ta bảo cháu ngồi xuống,” ông Mormont gầm lên. “Ngồi," Con quạ ré theo. “Và uống rượu , quỷ tha ma bắt nhà cháu. Đây là lệnh, Snow.”

      Jon ngồi xuống và nhấp ngụm rượu.

      “Lãnh chúa Eddard bị bắt giam. Ông ấy bị buộc tội mưu phản. Trong thư ông ấy thông đồng cùng những người em trai vua Robert để tước ngai vàng khỏi thái tử Joffrey.”

      ,” Jon ngay lập tức. “ thể nào. Cha cháu bao giờ phản bội nhà vua!”

      “Có lẽ thế,” ông Mormont . “Nhưng lời buộc tội phụ thuộc vào ta. Hay vào cháu...”

      “Nhưng đó là lời dối trá," Jon mực . Sao họ có thể nghĩ cha là kẻ phản bội, họ điên hết rồi sao? Lãnh chúa Eddard Stark bao giờ tự làm nhục bản thân... đúng ?”

      Cha cậu nuôi dưỡng đứa con rơi, giọng khe khẽ thầm trong đầu cậu. Làm gì có chút vinh dự nào trong đó chứ? Và mẹ cậu, bà ấy là cái gì đây? Mày còn biết tên bà.


      “Thưa chỉ huy, ông ấy như thế nào ạ? Họ giết ông ấy ư?”

      “Về chuyện đó ta chắc được. Ta định gửi thư . Ta biết vài người bạn thời niên thiếu giờ nằm trong hội đồng. Lão Pycelle, Lãnh chúa Stannis, Ser Barristan... Dù cha cháu có làm gì, hay làm gì, ông ấy cũng là lãnh chúa vĩ đại. Chắc chắn ông ấy được khoác áo đen và tới đây cùng chúng ta. Thần thánh thừa biết chúng ta cần những người có khả năng như Lãnh chúa Eddard.”

      Jon từng nghe chuyện những người bị buộc tội phản nghịch được phục hồi danh dự Tường Thành. Thế sao Lãnh chúa Eddard lại được chứ? Cha cậu tới đây. Ý nghĩ đó kỳ lạ, và khó chịu tới kỳ lạ. Quả là công bằng khi tước đoạt Winterfell khỏi tay ông và bắt ông mặc đồ đen, nhưng điều đó đổi lại mạng sống cho cha...

      Nhưng Joffrey có đồng ý ? Cậu vẫn nhớ hoàng tử hồi tới Winterfell, cái cách hẳn chế nhạo Robb và Ser Rodrik ở trong sân. chẳng thèm để mắt tới Jon; để mắt tới những đứa con rơi. “Thưa tướng chỉ huy, nhà vua có lắng nghe lời ngài ạ?”

      Gấu Già nhún vai. “ nhà vua còn trẻ người non dạ... ta nghĩ cậu ta lắng nghe lời thái hậu. Đáng tiếc là người lùn ở cùng họ. ta là cậu của nhà vua, và ta thấy chúng ta cần gì rồi. Tệ là, mẹ cháu dã bắt giữ ta...”


      “Phu nhân Stark phải mẹ cháu,” Jon cực lực nhắc ông nhớ. Tyrion Lannister là bạn cậu. Nếu Lãnh chúa Eddard bị giết, bà ta phải chịu tránh nhiệm như thái hậu. “Thưa chỉ huy, các em cháu ra sao ạ? Arya và Sansa, họ ở cùng cha cháu, ngài có biết...”

      “Pycelle đề cập tới họ, nhưng chắc chắn họ được đối xử tử tế. Ta hỏi thăm về họ trong bức thư tới.” Ông Mormont lắc đầu. “Điều này thể xảy ra tại thời điểm nào tệ hại hơn nữa. Hơn bao giờ hết vương quốc cần đấng minh quân... những ngày đen tối và đêm lạnh giá chờ đợi chúng ta, ta cảm thấy nó từ sâu trong xương tủy...” Ông nhìn Jon như thấu hiểu. “Ta mong cháu làm gì ngu ngốc, cậu bé ạ.”

      Ồng ấy là cha cháu, Jon muốn , nhưng cậu biết ông Mormont muốn nghe. Cổ họng cậu khô khốc. Cậu uống thêm ngụm rượu nữa.

      “Giờ nhiệm vụ của cháu là ở đây,” Tướng chỉ huy nhắc nhở. “Cuộc đời cũ của cháu kết thúc khi cháu mặc trang phục đen lên mình rồi.” Con chim nhại lại. “Đen.” Mormont thèm để ý. “Dù họ làm gì ở Vương Đô cũng chẳng liên quan gì tới cháu.”

      . Khi Jon trả lời, ông lão uống hết rượu và , “Cháu được rồi. Hôm nay ta cần tới cháu nữa. Ngày mai cháu giúp ta viết thư.”

      Jon nhớ mình đứng lên hay rời thư phòng thế nào. Thứ tiếp theo cậu biết, là cậu xuống cầu thang, vừa vừa nghĩ. Đó là cha mình, em mình, làm sao chuyện lại liên quan đến mình được chứ?

      Bên ngoài, trong những người lính gác nhìn cậu và , “Mạnh mẽ lên cậu bé. Đôi khi thần thánh rất độc ác.”

      Jon nhận ra rằng họ đều biết. “Cha tôi phải kẻ phản bội,” cậu khàn giọng . Lời như nghẹn đắng trong cổ họng cậu, làm cậu nghẹt thở. Gió thổi mạnh hơn, và sân dường như lạnh hơn trước khi cậu vào tháp. Mùa hè thần thánh trút hơi thở cuối cùng.

      Buổi chiều qua như giấc mộng. Jon biết mình tới đâu, làm gì, chuyện với ai. Cậu chỉ biết là Bóng Ma luôn bên cậu. diện im lặng của con sói tuyết an ủi cậu đôi phần. Các em đâu được như mình, cậu nghĩ. Những con sói đáng ra bảo vệ họ, nhưng giờ Quý chết rồi còn Nymeria đâu , và họ đơn độc mình.

      Cơn gió từ phương bắc thổi tới bắt đầu mạnh hơn khi mặt trời khuất bóng. Jon có thể nghe tiếng gió rít Tường Thành và qua những bức tường lỗ châu mai khi cậu tới phòng sinh hoạt chung ăn tối. Chú Hobb nấu món súp thịt nai, ðặc quánh bột lúa mì, hành và cà rốt. Khi ông cho thêm muôi vào suất của Jon và cho cậu ổ bánh mỳ, cậu biết chú muốn gì. Chú ấy biết. Cậu nhìn quanh pḥòng, thấy những cái đầu vội vã quay và những đôi mắt lịch tránh chỗ khác. Họ đều biết.


      Những người bạn tập hợp quanh cậu. “Chúng mình nhờ thầy tu thắp nến cầu nguyện cho cha cậu,” Matthar . “Họ dối, chúng tớ đều biết vậy, kể cả Grenn cũng biết vậy,” Pyp phụ họa. Grenn gật đầu, còn Sam nắm lấy tay Jon. “Giờ cậu là em của mình, vì thế ông ấy cũng là cha mình nữa,” cậu bé béo . “Nếu cậu muốn ra ngoài gốc cây đước cầu nguyện cựu thần, mình cùng cậu.”

      Những cây đước nằm ngoài Tường Thành, nhưng cậu biết Sam thực. Họ là em của mình, cậu nghĩ. Cũng như Robb, Bran và Rickon vậy...

      Và sau đó cậu nghe thấy tiếng cười sắc lạnh và độc ác như tiếng roi rít, đó là giọng của Ser Alliser Thorne. “ chỉ là thằng con hoang, mà còn là thằng con hoang của kẻ phản nghịch nữa chứ,” lão với những người xung quanh.

      Trong chớp mắt, Jon nhảy lên bàn với con dao cầm sẵn tay. Pyp nắm lấy chân cậu, nhưng cậu giằng ra, rồi nhảy xuống bàn và đá tung cái bát khỏi tay Ser Alliser. Súp văng tung tóe khắp nơi, dính lên những người em khác. Lão Thorne nhảy bật lên. Những người xung quanh la hét, nhưng Jon Snow thèm nghe. Cậu cầm con dao nhắm thẳng vào mặt Alliser, cố chém vào đôi mắt mã não lạnh lẽo đó, nhưng Sam lao vào giữa họ và trước khi Jon kịp vòng qua, Pyp leo lên lưng cậu lẹ như con khỉ, còn Grenn nắm lấy tay cậu trong khi Toad giằng dao ra.


      Sau đó, rất lâu sau đó, sau khi họ đưa cậu về lại phòng ngủ, ông Mormont xuống thăm cậu với con quạ đậu vai. “Ta là cháu đừng làm trò ngu ngốc rồi mà," Gấu Già . “Cháu” con chim nhại lại. Ông Mormont lắc đầu vẻ ngán ngẩm. “Và đừng nghĩ là ta kỳ vọng nhiều nơi cháu.”

      Họ tước dao và kiếm của cậu rồi với cậu rằng cậu được rời phòng cho tới khi các sĩ quan cấp cao quyết định làm gì với cậu. Và họ cho người canh gác bên ngoài cửa phòng để đảm bảo rằng cậu nghe lời. Những người bạn được phép tới thăm cậu, nhưng Gấu Già vẫn nhân từ cho phép cậu ở cùng Bóng Ma, như vậy cậu hoàn toàn đơn.

      “Cha tao phải kẻ phản bội,” cậu với con sói tuyết khi những người khác bỏ . Bóng Ma im lặng nhìn cậu. Jon ngồi sụp xuống bên chân tường, tay ôm lấy gối và nhìn chăm chăm vào ngọn nến bàn bên cạnh cái giường hẹp. Ánh nến bập bùng, những cái bóng di chuyển quanh cậu, căn phòng dường như càng lúc càng tối và lạnh hơn. Tối nay mình ngủ, Jon nghĩ.

      Nhưng chắc hẳn cậu chợp mắt. Khi tỉnh dậy, chần cậu cứng ngắc vì chuột rút còn ngọn nến cháy hết từ lâu. Bóng Ma đứng hai chần sau và cào cửa. Jon giật mình khi thấy giờ đây Bóng Ma cao thế nào. “Bóng Ma, chuyện gì thế?”cậu khẽ gọi. Con sói tuyết quay đầu và nhìn cậu, nhe răng nanh trong tiếng gầm gừ câm lặng. Nó điên rồi sao? Jon tự hỏi. “Tao đây mà, Bóng Ma,” cậu thào, cố tỏ ra sợ hãi. Nhưng cậu run lẩy bẩy. Trời lạnh thế này từ bao giờ vậy?

      Bóng Ma quay lại cánh cửa. Nó cào cửa. Jon quan sát với vẻ càng lúc càng lo lắng. “Có gì đó ngoài kia, đúng ?” cậu thào. Con sói co người lùi lại, lớp lông trắng dựng đứng lên. Lính gác, cậu nghĩ, họ cho người gác bên ngoài phòng mình, Bóng Ma đánh hơi thấy ta, chỉ thế mà thôi.

      Jon từ từ đứng dậy. Cậu run lẩy bẩy và ước gì mình vẫn có kiếm. Cánh cửa chỉ cách cậu ba bước chân. Cậu nắm lấy tay cầm và kéo vào. Tiếng bản lề cót két gần như khiến cậu nhảy dựng lên. Người lính gác của cậu nằm èo uột những bậc thang hẹp, ngước mắt lên nhìn cậu. ta ngước mắt nhìn cậu, dù nằm úp bụng xuống. Đầu ta bị vặn ngược lại.

      thể nào, Jon tự nhủ. Đây là Tháp Chỉ Huy, được canh gác suốt ngày suốt đêm, chuyện này thể xảy ra được, đây chỉ là giấc mơ, mình gặp ác mộng thôi.

      Bóng Ma lướt qua cậu và ra cửa. Con sói bắt đầu lên rồi dừng lại, nhìn Jon. Đúng lúc đó cậu nghe thấy tiếng lộp cộp khe khẽ của giày nện đá, tiếng vặn then cửa. thanh vang lên từ phía . Từ phòng ngủ của tướng chỉ huy.

      Nó có thể là cơn ác mộng, nhưng nó phải giấc mơ.

      Thanh gươm của lính gác vẫn nằm trong vỏ. Jon quỳ xuống và lấy nó ra. Thanh kiếm tay tiếp thêm dũng khí cho cậu. Cậu bước lên những bậc thang với Bóng Ma im lặng bám sát sau. Những cái bóng xuất ở mỗi khúc quanh. Jon cảnh giác co người lại, dùng đầu kiếm săm soi từng góc tối khả nghi.

      Đột nhiên cậu nghe thấy tiếng ré lên của con quạ của ông Mormont. “Ngô,” con chim thét. “Ngô, ngô, ngô, ngô, ngô, ngô.” Bóng Ma nhảy lên, còn Jon loạng choạng sau. Cánh cửa thư phòng ông Mormont mở toang. Con sói tuyết phóng vào. Jon dừng lại ở ngưỡng cửa, kiếm cầm trong tay, để mắt mình có thời gian điều chỉnh. Tấm rèm cửa dày được kéo kín, và trong phòng tối đen như mực. “Ai đó?” cậu lên tiếng.

      Sau đó cậu thấy nó, cái bóng trong bóng đêm, trườn tới cánh cửa trong dẫn vào phòng ngủ của ông Mormont, người đàn ông mặc đồ đen, mặc áo choàng và đội mũ trùm... nhưng bên dưới mũ, đôi mắt nó sáng rực màu xanh của băng tuyết...

      Bóng Ma nhảy lên. Người và sói quần thảo nhưng hề phát ra tiếng động, ngã nhào xuống cái ghế, làm đổ cây đèn bàn lên giấy. Con quạ của ông Mormont đập cánh và ré lên, “Ngô, ngô, ngô, ngô.”Jon thấy mình mù lòa giống như Maester Aemon vậy. Cậu dựa lưng vào tường lần mò tới cửa sổ và giật tấm rèm cửa xuống. Ánh trăng ùa vào thư phòng. Cậu thoáng thấy đôi bàn tay đen trong lóp lông trắng, những ngón tay đen đúa bóp cổ con sói. Bóng Ma quay người táp lại, chân quẫy đạp trong khí, nhưng thể thoát nổi.


      Jon còn thời gian mà sợ. Cậu vừa hét vừa lao lên, dùng hết sức bình sinh chém xuống. Lưỡi kiếm chém xuyên qua ống tay áo, thịt và xương, nhưng thanh vẫn có gì đó đúng. Cái mùi xộc vào mũi cậu kỳ lạ và lạnh lẽo khiến cậu muốn ói ra. Cậu thấy cánh tay và bàn tay nền nhà, những ngón tay đen đúa ngọ nguậy dưới ánh trăng. Bóng Ma xé đứt bàn tay khác và tránh xa ra, cái lưỡi đỏ của nó thè ra khỏi miệng.

      Người đàn ông đội mũ trùm ngẩng khuôn mặt trắng bệch lên, và Jon chém xuống hề do dự. Lưỡi kiếm xẻ dọc kẻ đột nhập tới tận xương, chém bay nửa cái mũi và để lại vết sau rỗng toác ngay dưới mắt , ôi đôi mắt, đôi mắt xanh như những ngôi sao cháy sáng vậy. Jon biết khuôn mặt đó. Othor, cậu nghĩ và lùi lại. Trời đất quỷ thần ơi, ta chết rồi, ta chết rồi, mình thấy xác ta mà.

      Cậu cảm thấy có gì đó quờ quạng dưới mắt cá chân. Những ngón tay đen tóm lấy cổ chân cậu. Bàn tay bò lên chân cậu, xé toạc vải và chạm vào da thịt cậu. Hét lên vì hoảng sợ, Jon cố nạy những ngón tay khỏi chân mình bằng mũi kiếm và ném nó . Nó nằm động đậy đất, những ngón tay hết nắm vào lại mở ra.

      Cái xác lao tới. hề có máu. tay, mặt bị cắt gần như làm đôi, nhưng dường như nó chẳng cảm thấy gì. “Tránh xa ra!” cậu ra lệnh, giọng run rẩy. “Ngô,”con quạ hét. “ngô, ngô.” Cánh tay bị thương nặng thòi ra khỏi tay áo rách rưới như con rắn tái nhợt với năm cái đầu


      bé tý là năm ngón tay đen sì. Bóng Ma nhảy lên và ngoạm lấy. Những ngón tay gẫy vụn. Jon xả kiếm vảo cổ cái xác, cảm thấy lưỡi kiếm ăn khá sâu và mạnh.

      Thây ma Othor lao vào cậu, đánh ngã cậu xuống đất.

      Jon hụt hơi khi cái bàn đổ xuống đè trúng hai xương đòn gánh. Thanh kiêm, thanh kiếm đâu rồi? Cậu mất thanh kiếm chết tiệt đó rồi! Khi cậu định mở miệng hét, sinh vật kia thọc những ngón tay chết chóc đen sì vào miệng cậu. Cậu vừa cố nhổ cái tay vừa cố đẩy ra, nhưng người chết quá nặng. Tay nó cố chọc sầu hơn vào cổ họng cậu với cái lạnh băng giá, khiến cậu nghẹn họng. Mặt nó dí sát vào mặt cậu, và cậu chẳng còn thấy gì khác ngoài nó. Băng giá in đậm trong mắt nó với màu xanh lấp lánh. Jon cào cấu lớp da lạnh lẽo và đá vào chân nó. Cậu cố cắn, cố đá, cố thở...

      Và đột nhiên cậu thấy hẳn. Những ngón tay của nó rời khỏi cổ họng cậu. Tất cả những gì Jon có thể làm là lăn sang bên, nôn khan và run rẩy.

      Bóng Ma lại tóm được nó. Cậu quan sát con sói tuyết cắn ngập răng vào bụng sinh vật kia và bắt đầu cắn xé. Cậu chỉ ngồi đó nhìn, nửa tỉnh nửa mơ lúc lâu trước khi cậu nhớ tới thanh kiếm... và thấy chỉ huy Mormont vẫn trong tình trạng trần truồng và ngái ngủ đứng ở ngưỡng cửa với ngọn đèn dầu tay. Cánh tay cụt ngón nham nhở bò sàn nhà và tiến về phía ông.

      Jon cố hét, nhưng mất giọng. Cậu loạng choạng đứng dậy, đá cánh tay và giật lấy ngọn đèn từ tay Gấu Già.


      Ánh lửa bập bùng gần tắt. “Đốt!” con quạ ré lên. “Đốt, đốt, đốt!”

      Jon quay lại và thấy cái rèm cửa cậu vừa giật khỏi cửa sổ. Cậu dùng cả hai tay ném ngọn đèn vào đống vải nhàu nhĩ. Vành kim loại bẹp dúm, thủy tinh vỡ tan, dầu tràn ra và tấm rèm bùng cháy. Hơi nóng táp vào mặt cậu dễ chịu hơn bất cứ nụ hôn nào Jon từng biết tới. “Bóng Ma!” cậu hét.

      Con sói tuyết tránh ra và chạy tới chỗ cậu khi sinh vật kia cố đứng dậy, những con rắn đen sì lòi ra ngoài từ vết thương lớn ổ bụng. Jon thò tay vào đám lửa, nắm lấy tấm rèm cháy và quật chúng về phía tử thi. Hãy đốt cháy nó , cậu cầu nguyện trong khi lớp vải bắt lửa vào cái xác, thân thánh ơi, con xin người, con xin người, hãy đốt cháy nó .

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 13: BRAN

      Nhà Karstark tới vào buổi sáng lạnh lẽo đầy gió, mang theo ba trăm kỵ binh và gần hai ngàn bộ binh từ lâu đài của họ tại Karhold. Những mũi giáo thép lấp lánh trong ánh mặt trời nhàn nhạt khi đội quân tiến tới gần. người lính phía trước, đánh lên nhịp điệu hành quân bum, bum, bum chiếc trống to hơn ta.

      Bran ngồi công kênh vai Hodor, nheo mắt quan sát qua kính viễn vọng của Maester Luwin từ tháp canh tường ngoài. Lãnh chúa Rickard thân chinh dẫn đầu đoàn quân, con trai ông Harrion, Eddard và Torrhen bên cạnh ông với lá cờ đen như màn đêm có thêu hình mặt trời phấp phới đầu. Già Nan họ mang dòng máu của Nhà Stark trong người, họ là chi khác của nhà Stark cách đây hàng trăm năm, nhưng Bran thấy họ giống người nhà Stark. Họ to lớn, dũng mãnh, râu ria xồm xoàm và tóc dài ngang vai. Áo choàng của họ làm từ da gấu, da hải cẩu và da sói.


      Cậu biết họ là đạo quân cuối cùng. Những lãnh chúa khác tới đây cùng với đội quân của mình rồi. Bran muốn được giữa họ, muốn được thấy những gia tộc mùa đông cười đùa trong quảng trường mỗi sáng, được thấy đường phố bị lún hỏng dưới vó ngựa và bánh xe. Nhưng Robb cấm cậu rời lâu đài. “Chúng ta còn ai để trông giữ em,” trai cậu giải thích như vậy.

      “Em có Mùa Hè mà,” Bran cãi lại.

      “Bran, đừng cư xử như cậu bé với ,” Robb . “Em biết nhiều hơn thế. Chỉ hai ngày trước trong những người của Lãnh chúa Bolton đâm chết người của Lãnh chúa Cerwyn tại Quán Mù Mịt. Mẹ lột da nếu dám để em gặp nguy hiểm.” lại dùng giọng Robb Lãnh chúa và Bran biết nhân nhượng.

      Cậu biết thế vì chuyện xảy ra trong rừng sói. Ký ức đó vẫn khiến cậu mơ thấy ác mộng. Cậu vô dụng như đứa bé, khả năng phòng vệ hơn bé Rickon. Thậm chí còn bằng... Rickon ít nhất có thể đá chúng. Cậu đáng xấu hổ. Cậu chỉ hơn Robb vài tuổi; nếu trai cậu gần trưởng thành cậu cũng vậy. Cậu đáng ra phải tự bảo vệ được mình.

      Chỉ năm trước thôi, cậu có thể tự mình tới thị trấn dù có phải trèo qua tường. Ngày xưa cậu từng chạy những bậc thang, tự mình lên xuống ngựa và đấu kiếm đủ giỏi để đánh bại hoàng tử Tommen lăn lông lốc. Giờ cậu chỉ có thể quan sát qua ống kính viễn vọng của Maester Luwin. Học sĩ dạy cậu biết về những lá cờ: nắm đấm sắt nhà Glover mang màu bạc nền đỏ; con gấu đen của phu nhân Mormont; hình người đàn ông bị lột da kinh tởm dẫn đầu đoàn quân của Roose Bolton thành Dreadfort; con nai sừng tấm to lớn nhà Hornwood; rìu chiến nhà Cerwyn; ba cây tùng nhà Tallhart và biểu tượng hình người khổng lồ bị xích gầm thét đáng sợ của nhà Umber.

      Và trong thời gian ngắn cậu có thể nhớ tất cả khuôn mặt các lãnh chúa cùng những người con trai và hiệp sĩ phục vụ họ dự tiệc tại Winterfell. Kể cả Đại Sảnh cũng đủ chỗ cho tất cả bọn họ lúc, vì thế Robb phải đón tiếp từng nhà . Bran luôn được dành chỗ ngồi danh dự bên phải mình. vài tướng đồng minh nhìn cậu cách kỳ quái, như thể họ tự hỏi vì sao thẳng nhóc miệng còn hôi sữa lại được ngồi họ, và thẳng bé đó lại còn tàn tật nữa chứ.

      “Giờ chúng ta có bao nhiêu người rồi ạ?” Bran hỏi Maester Luwin khi nhìn Lãnh chúa Karstark cùng những cậu con trai qua cổng.

      “Mười hai ngàn người, hoặc xấp xỉ con số đó.”

      “Trong đó có bao nhiêu hiệp sĩ ạ?”

      “Cũng đủ,” vị học sĩ hơi thiếu kiên nhẫn. “Để trở thành hiệp sĩ, con phải đứng cầu nguyện trong điện thờ, và được xức bảy thứ dầu thơm để thần thánh chứng giám cho lời thề của con. Ở phương bắc, chỉ có vài gia đình lớn theo Thất Diện Giáo. Những gia đình còn lại vẫn thờ các Cựu thần, và hề phong tước hiệp sĩ... nhưng nếu so về dũng mãnh, lòng trung thành và tinh thần nghĩa hiệp, những lãnh chúa cùng con trai và những tay kiếm thề trung thành với họ hề thua kém bất cứ hiệp sĩ nào. Giá trị của người đàn ông được đánh dấu bởi chữ ser trước tên ta. Và ta với con điều đó cả trăm lần rồi mà?”

      “Nhưng,” Bran , “chúng ta có bao nhiêu hiệp sĩ ạ?”

      Maester Luwin thở dài. “Ba trăm, có lẽ là bốn trăm... trong số ba ngàn quân cầm giáo phải hiệp sĩ.”

      “Lãnh chúa Karstark là đội quân cuối cùng,” Bran suy tư . “ Robb khoản đãi ngài ấy vào tối nay.”

      “Chắc chắn rồi.”

      “Vậy bao lâu nữa... bao lâu nữa họ ?”

      là ngài ta khởi hành sớm, hoặc là bao giờ,” Maester Luwin . “Thị trấn mùa đông chật chội lắm rồi, và đội quân của ông ấy ăn sạch cả vùng nông thôn nếu như họ cắm trại ở đây quá lâu. Những người khác, những hiệp sĩ vùng đồi mộ và vùng đầm lầy cùng Lãnh chúa Manderly và Lãnh chúa Flint đợi tập họp quân cùng ông ta vương lộ. Trận chiến bắt đầu ở vùng châu thổ sông, và trai con còn phải hàng dặm.”

      “Con biết.” Bran cảm thấy thảm hại. Cậu đưa cái ống nhòm bằng đồng cho ông học sĩ, và nhận ra tóc đỉnh đầu ông Luwin mỏng thế nào. Cậu thấy kỳ lạ khi nhìn ông theo kiểu này, trước đây cậu dành cả đời để ngước lên nhìn ông, nhưng khi ngồi lưng Hodor, cậu nhìn ai cũng phải từ xuống. “Con muốn nhìn nữa. Hodor, đưa em về lâu đài.”

      Maester Luwin nhét cái ống nhòm vào ống tay áo. “Bran, giờ con có thời gian gặp con. ấy phải chào đón Lãnh chúa Karstark cùng những người con trai và khiến họ thấy ấm lòng.”

      “Hodor” – Hodor .

      “Con gây rắc rối cho Robb. Con muốn tới rừng thiêng thôi.” Cậu đặt tay lên vai Hodor. “Hodor.” tường tháp bằng đá hoa cương, người ta đẽo cầu thang. Hodor kêu ư ử trong cổ họng khi xuống, Bran nảy lên trong chiếc gùi bằng liễu gai đặt lưng Hodor mà Maester Luwin làm cho. Ông Luwin lấy ý tưởng từ những chiếc giỏ địu củi khô lưng; sau đó ông chỉ cần cắt lỗ xỏ chân và gia cố thêm vài sợi dây da mới để Bran ngồi vững hơn. Tất nhiên ngồi lưng Hodor thoải mái như ngồi lưng Vũ Công, nhưng có số nơi Vũ Công tới được và Bran thực xấu hổ khi Hodor cứ bế cậu tay như bế đứa bé. Hodor có vẻ thích cái gùi này, dù thực ra chuyện Hodor cảm thấy thế nào cũng khó lắm. Điều duy nhất gây rắc rối là những cánh cửa. Thi thoảng Hodor quên mất rằng cõng lưng, và khi qua cánh cửa khiến cậu đau vô cùng.

      Trong gần hai tuần có quá nhiêu người đến và khiến Robb phải ra lệnh cho kéo khung lưới sắt lên và hạ Cầu treo xuống suốt ngày đêm. Đoàn người cầm giáo vượt qua hào nước Bran đến ngoài tháp; những người của ngài Karstark theo lãnh chúa của họ vào lâu đài. Họ đội mũ trụ nửa đầu bằng sắt đen, mặc áo choàng len đen mang họa tiết hình mặt trời. Hodor giữa họ, ngô nghê cười với chính mình và nện gót giày lên ván gỗ cầu treo. Những kỵ binh nhìn họ cách kỳ quái, và Bran nghe thấy có kẻ cười hô hố. Cậu cố để điều đó làm ảnh hưởng tới cảm xúc của mình. “Mọi người nhìn con,” Maester Luwin cảnh báo cậu khi lần đầu tiên họ thắt những sợi dây da của chiếc gùi liễu gai quanh ngực Bran. “Họ nhìn, , và thậm chí vài kẻ mỉa mai con.” Cử để họ mỉa mai , Bran nghĩ. ai mỉa mai cậu khi cậu náu trong phòng ngủ, nhưng cậu sống cả đời giường đâu.

      Khi dưới khung lưới sắt, Bran cho hai ngón tay vào miệng huýt sáo. Mùa Hè chạy sân. Đột nhiên những tay lính cầm giáo nhà Karstark cố lắm mới kiểm soát nổi những con ngựa đảo mắt và hí vang vì sợ. con ngựa vừa hí vừa lồng lên khiến tay kỵ sĩ chửi thề và tuyệt vọng cố bám chặt lấy. Mùi của sói tuyết làm lũ ngựa nhà đứng im vì quen, nhưng chúng cũng chỉ im lặng tới khi Mùa Hè qua mà thôi. “Rừng thiêng,” Bran nhắc Hodor.

      Thành Winterfell cũng quá chật chội rồi. Trong sân vang lên tiếng kiếm và rìu, tiếng lọc cọc của những cỗ xe ngựa và tiếng chó sủa. Cửa kho vũ khí mở toang và Bran thoáng thấy chú Mikken với khuôn ngực trần lấm tấm mồ hôi, đứng trước bễ rèn nện búa chan chát. Bran chưa bao giờ thấy nhiều người lạ tới vậy trong ngần ấy năm cuộc đời, kế cả khi vua Robert tới thăm Cha.

      Cậu cố sợ khi Hodor chui qua cánh cửa thấp. Họ bước qua hành lang dài hơi tối với Mùa Hè lười nhác cạnh. Con sói thi thoảng ngước đôi mắt phát sáng như vàng nung chảy lên. Bran muốn chạm vào nó, nhưng cậu ngồi quá cao thể với tay xuống được.

      Rừng thiêng là hòn đảo yên bình biển Winterfell hỗn độn. Hodor qua những cây sồi, thiết mộc, cây tùng tới hồ nước yên tĩnh bên cạnh cây mẹ. dừng lại dưới cành cây khẳng khiu của cây đước và ngâm nga. Bran vươn tay lên và đẩy mình lên khỏi chỗ ngồi, rút hai chân ra khỏi hai lỗ khoét giỏ liễu gai. Cậu treo đu đưa ở đó lúc, những chiếc lá đỏ đậm vuốt ve khuôn mặt cậu, cho tới khi Hodor nâng cậu lên và đặt cậu xuống tảng đá trơn láng bên cạnh hồ nước. “Em muốn ở mình,” cậu . “ tắm . Tới hồ nước ấy.”

      “Hodor.” Hodor lao qua những rặng cây và biến mất. Bên kia rừng thiêng, dưới những ô cửa sổ của nhà khách có dòng suối nóng đổ nước vào ba hồ . Hơi nóng bốc lên từ mặt nước suốt ngày đêm và những bức tường đó mọc đầy rêu. Hodor ghét nước lạnh, chiến đấu như con mèo hoang nếu bị ai chà xà phòng lên người nhưng lại vô cùng hạnh phúc được ngâm mình trong bồn nước nóng nhất hàng giờ liền, rồi thích thú ợ lớn làm nổi những bong bóng nước mặt hồ xanh ngắt.


      Mùa Hè bơi qua hồ rồi phủ phục bên Bran. Cậu gãi gãi cổ con sói, trong chốc lát cậu bé và con vật cùng cảm thấy yên bình. Bran luôn thích rừng thiêng, kể cả trước kia, nhưng gần đây càng lúc cậu càng hay lui tới nơi này. Kể cả cây mẹ cũng khiến cậu sợ như trước nữa. Những đôi mắt đỏ sậm được khắc thân cây trắng vẫn quan sát cậu, nhưng hiểu sao giờ cậu lại tìm thấy an ủi trong đôi mắt đó. Các vị thần quan sát cậu, cậu tự nhủ; họ là những cựu thần, những vị thần của nhà Stark và Tiền Nhân cùng những đứa con của rừng rậm, những vị thần của cha cậu. Cậu thấy an toàn trong tầm quan sát của họ và im lặng của rừng cây giúp cậu suy ngẫm. Bran nghĩ rất nhiều kể từ ngày bị ngã; nghĩ ngợi, mơ mộng và chuyện cùng thần linh.

      “Xin người đừng mang Robb ,” cậu thầm cầu nguyện. Cậu lướt tay mặt nước lạnh tạo nên những vòng sóng mặt hồ. “Hãy cho ấy ở lại ạ. Hoặc nếu ấy phải , xin người hãy cho ấy về nhà an toàn, cùng cha mẹ và các chị. Và hãy giúp... giúp Rickon hiểu.”

      Em trai cậu trở nên bất trị như cơn bão mùa đông kể từ khi biết Robb chinh chiến, bé cứ hết khóc rồi lại giận. Bé chịu ăn, cứ khóc và gào thét gần như suốt đêm, thậm chí đấm cả Già Nan khi bà cố hát ru bé ngủ và sáng hôm sau bé biến mất. Robb cho nửa lâu đài tìm bé, và cuối cùng khi họ thấy Rickon trong hầm mộ, bé dùng thanh kiếm sắt han gỉ từ tay vị tiên vương mà chém họ, còn Lông Xù bước ra khỏi bóng tối miệng chảy dãi như con quỷ mắt xanh. Con sói gần bất trị bằng Rickon; nó ngoạm tay Gage và táp mất miếng thịt đùi chú Mikken. Phải tới lúc Robb và Gió Xám tới, hai đứa mới bình tĩnh lại được. Chú Farlen xích con sói đen trong chuồng chó và bé Rickon càng khóc nhiều hơn khi có con sói bên cạnh.

      Maester Luwin khuyên Robb ở lại Winterfell, Bran cũng cầu xin hãy ở lại vì cậu và cũng vì bé Rickon, nhưng ương bướng lắc đầu. “ phải muốn . phải .”

      nửa trong câu đó là dối. Bran hiểu phải có người để trấn thủ Neck và giúp quân Tully chống lại quân Lannister, nhưng nhất thiết phải là Robb. cậu có thể ra lệnh cho Hal Mollen, Theon Greyjoy, hoặc bẩt cứ ai trong số các tướng đồng minh. Maester Luwin cũng khuyên làm vậy, nhưng Robb nghe. “Cha cháu bao giờ phái người chết thay mình trong khi chui rúc như kẻ hèn đằng sau những bức tường thành Winterfell,” , đúng theo giọng Robb Lãnh chúa.

      Giờ với Bran Robb khá giống người xa lạ, lãnh chúa thực chưa đến tuổi mười sáu. Thậm chí những tướng đồng minh của cha họ cũng cảm nhận được điều đó. Rất nhiều người thử theo nhiều cách của riêng họ. Cả ngài Roose Bolton và Robett Glover đều xin được vinh dự chỉ huy quân đội, người đầu tiên rất quyết liệt, còn người thứ hai vừa cười vừa bông đùa. Phu nhân Maege Mormont đậm người tóc muối tiêu, mặc giáp giống người đàn ông, lập lờ với Robb rằng bằng tuổi cháu bà, và có quyền chỉ huy bà... nhưng bà có cháu muốn gả cho . Lãnh chúa Cerwyn thực mang con theo cùng - thiếu nữ mười ba tuổi béo bệu, thô kệch luôn ngồi bên trái cha và bao giờ ngẩng mặt khỏi đĩa ăn. Jovial Lãnh chúa thành Hormvood có con , nhưng ông ta mang theo những món quà, lúc con ngựa, đùi thú rừng, hoặc tù và săn nạm bạc và ông ta đòi hỏi gì... trừ lâu đài từ tay ông nội, quyền săn bắn tại phía bắc gò đất nhất định, và được dựng đập nước ở Bạch Đao, nếu Robb đồng ý.

      Robb đối đáp với từng người gần bằng Cha và luôn có cách bắt họ phục tùng mình.

      Khi Lãnh chúa Umber, vẫn được binh lính của mình gọi là Greatjon, người cao lớn như Hodor nhưng to gấp đôi, dọa đưa quân đội về nhà nếu ông ta phải sau nhà Horwood hay Cerwyn, Robb ngài cứ việc làm theo ý mình . “Và khi chúng ta xong việc với nhà Lannister,” hứa hẹn trong khi gãi tai Gió Xám, “chúng ta trở về phương bắc rồi lôi ngài ra khỏi lâu đài và treo cổ ngài vì tội bất tuân quân lệnh.” Greatjon chửi thề và ném hũ rượu vào đống lửa rồi rống lên rằng Robb còn non và xanh mà ông ta lại muốn tè vào cỏ. Khi Hallis Mollen tới giữ ông ta, ông ta đánh ngã xuống đất, đá bay cái bàn và rút ra thanh đại đao lớn nhất và xấu xí nhất mà Bran từng thấy. các băng ghế, những người con trai, em và những tay kiếm trung thành đứng dậy, tay cầm chắc thanh kiếm.


      Nhưng Robb chỉ từ duy nhất, và trong chớp mắt Lãnh chúa Umber nằm ngửa đất, lưỡi kiếm văng xa cả mét, rồi từ chỗ hai ngón tay bị Gió Xám cắn đứt, máu xối ra ào ạt. “Cha dạy ta rằng chĩa kiểm vào tướng đồng minh đồng nghĩa với cái chết,” Robb , “nhưng chắc ngài chỉ định giúp ta cắt thịt thôi.” Bran yên tâm hơn khi Greatjon loạng choạng đứng dậy, mút hai đốt tay... nhưng kinh ngạc là, sau đó người đàn ông to lớn đó cười lớn. “Thịt của ngài,” ông ta gầm lên, “dai đến chảy máu đấy.”

      hiểu sao từ sau đó Greatjon trở thành cánh tay phải của Robb, là người bảo vệ trung thành nhất và chính ông ta tuyên bố rằng chàng lãnh chúa trẻ tuổi này đúng là người nhà Stark , và tốt hơn hết họ nên quỳ gối nếu họ muốn bị làm thịt.

      Nhưng vào tối hôm đó, tới phòng ngủ của Bran trong tình trạng mặt trắng bệch và run rẩy, sau khi lửa trong Đại Sảnh gần tàn. “ nghĩ rằng ông ấy định giết ,” Robb thừa nhận. “Em có thấy cách ông ta quăng Hal cứ như thể ấy lớn hơn Rickon là mấy ? Thánh thần ơi, rất sợ. Mà Greatjon phải người đáng sợ nhất, chỉ là người to mồm nhất thôi. Lãnh chúa Roose bao giờ lời, ông ấy chỉ nhìn , và tất cả những gì có thể nghĩ đến là căn phòng ở thành Dreadfort nơi nhà Bolton phơi da kẻ địch.”

      “Đó chỉ là trong những câu chuyện của Già Nan thôi mà ,” Bran . Trong giọng cậu có chút nghi ngờ. “Đúng nhỉ?”


      biết nữa.” mệt mỏi lắc đầu. “Lãnh chúa Cerwyn muốn đưa con xuống phương nam cùng chúng ta. Ông ấy là để nấu cơm cho ông ấy. Theon đảm bảo rằng rồi có ngày nàng bò lên giường . ước gì... ước gì cha ở đây...”

      Đó là điều duy nhất mà họ, Bran, Rickon và Robb Lãnh Chúa có chung quan điểm; họ đều mong cha ở đây. Nhưng Lãnh chúa Eddard ở cách đây cả ngàn dặm, bị nhốt trong ngục thất nào đó, và sau này cha phải chạy trốn suốt đời hoặc thậm chí phải chết. ai biết chắc được; mỗi khách qua đường lại kể cầu chuyện khác nhau, câu chuyện sau đáng sợ hơn câu chuyện trước. Đầu những người lính hộ vệ của Cha bị cắm những ngọn giáo, thối rữa tường Tháp Đỏ. Vua Robert chết tay cha. Nhà Baratheon đặt hàng phòng thủ quanh Vương Đô. Lãnh chúa Eddard chạy trốn xuống phía nam cùng người em Renly xấu xa của nhà vua. Arya và Sansa bị Chó Săn giết chết. Mẹ giết chết Tyrion Quỷ Lùn và treo xác hẳn ta tường thành Riverrun. Lãnh chúa Tywin Lannister hành quân tới thành Eyrie, tới đâu đốt nhà giết người tới đó. gã kể chuyện say xỉn thậm chí còn tuyên bố rằng Rhaegar Targaryen sống dậy và điều khiển đội quân những hùng thời xa xưa đảo Dragonstone để giành lại ngai vàng của cha.

      Khi con quạ tới mang theo lá thư có dấu niêm phong của Cha và nét chữ của Sansa, họ thấy lòng chút nào. Bran bao giờ quên nét mặt Robb khi nhìn nét chữ của em . “Em ấy rằng cha mưu làm phản cùng những người em của nhà vua,” đọc. “Vua Robert băng hà và mẹ cùng được triệu hồi tới Tháp Đỏ để thề trung thành với Joffrey. Em ấy chúng ta phải tỏ lòng trung thành. Và khi em ấy kết hôn cùng Joffrey em ấy cầu xin tha mạng cho cha chúng ta.” nắm chặt tay rồi vò nát lá thư của Sansa. “Và em ấy hề gì tới Arya, chữ nào. Quỷ tha ma bắt con bé ! Nó bị làm sao thế?”

      Bran thấy lạnh người. “Chị ấy mất con sói,” cậu khẽ khi nhớ lại ngày bốn người lính gác của cha mang xương Quý từ phương nam xuống. Mùa Hè, Gió Xám và Lông Xù bắt đầu tru lên cách thê lương và buồn thảm khi họ qua cầu. Bên dưới bóng Đại Vọng Lâu là nghĩa địa cổ với những bia đá đánh dấu ngôi mộ đá trắng, nơi các vị Vua Mùa Đông xa xưa chôn cất những người hầu cận trung thành. Đó là nơi họ chôn Quý , trong khi những chú sói em của nàng lượn lờ giữa các nấm mồ như bóng ma oan khuất. nàng xuống phương nam, nhưng chỉ có nắm xương tàn trở lại nơi này.

      Ông nội họ, Lãnh chúa Rickard cũng từng xuống phương nam cùng bác Brandon - trai cha họ, cùng hai trăm lính tinh nhuệ nhất. Nhưng ai trở về. Và cha cũng xuống phương nam cùng Arya, chị Sansa, chú Jory, chú Hullen, bác Tom Bự và nhiều người khác, sau đó mẹ với Ser Rodrik cũng ra nhưng chẳng ai trở lại. Và giờ Robb cũng định . phải tới Vương Đô để thề trung thành, mà tới Riverrun cùng với thanh kiếm tay. Và nếu cha họ thực trở thành tù binh, điều đó có nghĩa là ông cầm chắc cái chết. Ý nghĩ đó khiến Bran sợ thể diễn tả thành lời.

      “Nếu Robb phải ra , mong các ngài hãy bảo vệ ấy,” Bran cầu xin các cựu thằn, khi họ quan sát cậu qua đôi mắt đỏ của cây mẹ, “và xin người hãy đoái thương tới những người lính của , tới Hal, Quent cùng những người khác, hãy bảo vệ Lãnh chúa Umber, phu nhân Mormont cùng những lãnh chúa khác nữa ạ. Và có lẽ, là cả Theon nữa. Hãy quan sát và che chở cho họ, nếu ngài đồng ý, thưa các vị thần linh. Hãy giúp họ đánh bại nhà Lannister, cứu lấy Cha con và mang họ trở về nhà ạ.”

      cơn gió thoảng qua khu rừng thiêng và những chiếc lá cây rung động xào xạc. Mùa Hè nhe răng.

      “Cậu có nghe thấy họ ?”

      Bran ngẩng đầu. Osha đứng ở bên kia hồ, dưới cây sồi cổ thụ, khuôn mặt khuất trong tán lá. Dù đeo xích sắt nhưng ả du mục này di chuyển như mèo. Mùa Hè quanh hồ và đánh hơi ả ta. Người đàn bà cao lớn khẽ giật mình.

      “Mùa Hè, tới đây nào,” Bran gọi. Con sói tuyết đánh hơi lần cuối rồi quay lưng chạy lại. Bran ôm lấy nó. “ làm gì ở đây?” Cậu gặp Osha kể từ ngày họ bắt ả tại rừng sói dù cậu biết ả làm việc trong bếp.

      “Họ cũng là các vị thần của tôi,” Osha . “Bên ngoài lường Thành, họ là những vị thần duy nhất.” Tóc ả ta dài ra mang màu nâu xơ xác. Chính mái tóc cùng bộ váy vải thô đơn sơ mà người ta đưa cho ả sau khi tước áo giáp và áo da khiên ả trông giống phụ nữ hơn. “Gage thi thoảng cho tôi cầu nguyện khi tôi thấy cần, và tôi để làm bất cứ thứ gì dưới váy tôi khi cảm thấy cần. Với tôi chuyện đó chẳng là gì. Tôi thích mùi bột mì tay mà hẳn lại nhàng hơn Stive.” Ả ngượng ngùng cúi đầu. “Tôi để cậu lại. Tôi cần cọ rửa mấy cái bô.”

      , ở lại ,” Bran ra lệnh. “ cho tôi nghe định gì, về việc nghe lời thần thánh ấy.”

      Osha nhìn cậu. “Cậu hỏi họ và họ trả lời. Hãy mở rộng đôi tai và lắng nghe, rồi cậu nghe thấy.”

      Bran lắng nghe. “Chỉ có tiếng gió thôi.” Rồi cậu , nhưng chính cậu cũng chắc. “Chỉ là lá cây xào xạc thôi.”

      “Vậy cậu nghĩ ngoài các vị thần ra còn ai gửi những cơn gió đó tới?” Ả ngồi đối diện bên kia hồ, khi cử động ả phát ra tiếng lanh canh khe khẽ. Chú Mikken rèn chiếc còng sắt đeo quanh cổ chân ả với sợi xích to nặng nối hai cái cùm lại; ả có thể bước nếu bước từng bước , nhưng ả thể chạy, leo trèo hay lên lưng ngựa. “Họ thấy cậu. Họ nghe tiếng cậu . Tiếng xì xào đó là lời trả lời của họ đấy.”

      “Họ gì vậy?”

      “Họ buồn. Họ thể giúp trai cậu ở nơi cậu đến. Các cựu thần có sức mạnh ở phương nam. Từ cách đây hàng ngàn năm dân phương nam chặt hết cây đước rồi. Làm sao họ có thể theo dõi cậu khi họ có mắt?”

      Bran nghĩ tới điều đó. Cậu thấy sợ. Nếu các vị thần thể giúp cậu, vậy cậu còn hy vọng gì nữa đây? Có lẽ Osha nghe nhầm. Cậu nghiêng đầu nghe ngóng lại. Cậu nghĩ cậu có thể nghe thấy nỗi buồn trong tiếng gió nhưng chỉ thế mà thôi.

      Tiếng xì xào lớn hơn. Bran nghe thấy tiếng chân lép nhép và tiếng ư ử khe khẽ, rồi Hodor xuất khỏi trảng cây trong tình trạng trần như nhộng và cười toe toét. “Hodor!”

      “Chắc hẳn ấy nghe thấy giọng chúng ta,” Bran . “ Hodor, quên mặc quần áo kìa.”

      “Hodor,” Hodor đồng tình. ướt từ cổ xuống, và bốc hơi nóng trong khí lạnh buốt. Cơ thể được bao phủ bởi lớp lông nâu còn da dày như da thú. Giữa hai chân , dương vật dài và lớn lủng lẳng.

      Osha nhìn với nụ cười chua xót. “Ồ người to lớn đây,” ả . “Nếu trong người ta có dòng máu người khổng lồ chắc tôi là nữ hoàng mất.”

      “Maester Luwin rằng còn người khổng lồ nữa. Ông ấy bảo tất cả đều chết rồi, cũng như những đứa con của rừng rậm vậy. Tất cả những gì còn lại của họ là nắm xương tàn trong lòng đất mà thi thoảng người ta lại cày phải.”


      “Vậy cho Maester Luwin ra ngoài Tường Thành ,” Osha . “Ông ấy tìm thấy người khổng lồ hoặc họ tìm thấy ông ta. tôi giết chết người rồi. ả cao mười foot, mà như thế là còn là còi đó. Họ cũng là những sinh vật dũng mãnh, người họ toàn răng với tóc, vợ cũng có râu như chồng,và khó mà biết ai là nam ai là nữ lắm. Những người phụ nữ thường bắt đàn ông loài người làm tình nhân và sinh ra những đứa con lai. Nhưng chuyện đó khó xảy ra với phụ nữ loài người hơn. Giống đực loài đó quá lớn nên họ xé toạc cơ thể người phụ nữ trước khi kịp để đứa trẻ vào bụng ấy.” Ả cười toe toét với cậu. “Nhưng cậu hiểu tôi muốn gì, đúng cậu bé?”

      “Có, tôi hiểu,” Bran khẳng định. Cậu hiểu làm tình là thế nào; cậu nhìn lũ chó sân, và quan sát ngựa đực cưỡi lên lưng ngựa cái. Nhưng về vấn đề này làm cậu thoải mái. Cậu nhìn Hodor. “Trở về và mang quần áo lại đây Hodor,” cậu . “ mặc quần áo .”

      “Hodor.” trở lại đường cũ và chui qua những nhánh cây thấp.

      ta to lớn kinh khủng, Bran nghĩ khi nhìn ta . “Có thực là có người khổng lồ bên ngoài Tường Thành ?” cậu bối rối hỏi Osha.

      “Người khổng lồ và những giống nòi khác kinh khủng hơn người khổng lồ nữa, công tử ạ. Tôi cố với cậu, vị học sĩ nhà cậu và chàng thiếu niên Greyjoy miệng luôn nhăn nhở nữa. Những con gió lạnh nổi lên, có những người rời khỏi bếp lửa và bao giờ trở lại... hoặc nếu có về, họ cũng còn là người nữa mà chỉ còn là những cái xác với đôi mắt xanh biếc và đôi bàn tay đen lạnh giá. Cậu nghĩ lý do gì mà tôi lại chạy xuống phương nam cùng Stiv, Hali và những kẻ ngốc khác chứ? Mance nghĩ rằng ngài ấy chiến đấu, đúng là người đàn ông tốt bụng, dũng cảm và ương ngạnh, ông ấy thực nghĩ rằng những bóng trắng đó cũng chỉ như lính biệt kích sao, nhưng ngài ấy biết gì nào? Ngài tự gọi mình là Vua ngoài Tường Thành, nhưng ngài chỉ là con quạ già bay xuống từ Tháp Đêm thôi. Ngài ấy chưa từng nếm trải mùi vị của mùa đông. Cậu bé à, tôi được sinh ra tại Free Folk, giống như mẹ tôi và bà ngoại tôi. Chúng tôi nhớ hết.” Osha đứng dậy, những sợi xích kêu rổn rảng. “Tôi cố cảnh báo cho lãnh chúa cậu. Chỉ ngày hôm qua thôi, khi tôi thấy ta ở sân. ‘Thưa lãnh chúa Stark,’ tôi vô cùng kính cẩn gọi ta, nhưng ta nhìn qua tôi và gã đần độn người nhớp nháp mồ hôi Greatjon Umber xô tôi sang bên. Thế là xong. Tôi đeo xích và im mồm thôi. Người nào biết lắng nghe chẳng nghe thấy gì.”

      cho tôi nghe . Robb nghe tôi, tôi biết ấy nghe.”

      sao? Chúng ta đợi xem. Công tử hãy với ta thế này. Cậu hãy cho ta rẳng ta hành quân nhầm đường rồi. ta phải lên phương bắc. Phương bắc ấy, chứ phải phương nam. Cậu nghe tôi ?”


      Bran gật đầu. “Tôi .”

      Nhưng đêm đó, khi họ khoản đãi tiệc tại Đại Sảnh, Robb ở cùng họ. Thay vào đó ăn trong thư phòng cùng Lãnh chúa Rickard, Greatjon và những tướng đồng minh khác để hoàn thành kế hoạch cho chuyến hành quân dài ngày sắp tới. Bran phải ngồi ở vị trí đầu bàn, để khoản đãi những người con trai của Lãnh chúa Karstark và những người bạn danh dự. Họ vào chỗ khi Hodor cõng Bran vào sảnh và quỳ gồi bên cạnh ghế cao. Hai trong số những người hầu giúp cậu ra khỏi giỏ. Bran có thể cảm nhận ánh mắt của mọi kẻ lạ trong sảnh. Tất cả chìm trong im lặng. “Thưa các lãnh chúa,” Hallis Mollen tuyên bố, “Đây là Brandon Stark của thành Winterfell.”

      “Ta mời các ngài tới bên bếp lửa,” Bran ngượng nghịu , “mời các ngài dùng bữa và uống rượu để vinh danh tình bạn của chúng ta.”

      Harrion Karstark, người con trai cả của Lãnh chúa Rickard cúi đầu chào và những người em trai làm theo, nhưng qua tiếng chén dĩa lanh canh cậu nghe thấy hai người trẻ hơn thầm chuyện khi ngồi xuống... “Thà chết còn hơn sống như thế,” người con trai được đặt tên theo tên cha Eddard , và người em trai Torrehen như thể cậu bé què quặt chỉ ở thể chất mà còn ở tâm hồn, và chỉ là kẻ hèn nhát cố bám víu lấy sống.

      Què quặt, Bran cay đẳng nghĩ và nắm chặt lấy con dao. phải cậu như thế sao? Bran Què Quặt ư? “Con muốn bị què,” cậu giận dữ thầm với Maester Luwin ngồi bên phải. “Con muốn làm hiệp sĩ.”

      “Có vài người cho rằng hội học sĩ là hiệp sĩ tinh thần,” Luwin trả lời. “Bran, con là cậu bé thông minh. Con bao giờ nghĩ tới việc đeo sợi xích của học sĩ chưa? Ở đó có giới hạn về khả năng học hỏi của con.”

      “Con muốn học phép thuật” Bran . “Con quạ hứa rằng con có thể bay.”

      Maester Luwin thở dài. “Ta có thể dạy con về lịch sử, y thuật và những kiến thức về thảo dược. Ta có thể dạy cho con về ngôn ngữ của loài quạ và cách xây lâu đài, và cách thủy thủ định hướng tàu theo các vì sao. Ta có thể dạy con ước tính ngày và đánh dấu mùa, và ở Citadel trong 01dtown họ dạy con biết hàng ngàn thứ khác. Nhưng, Bran à, ai có thể dạy phép thuật cho con.”

      “Những đứa con của rừng rậm có thể,” Bran . Điều đó làm cậu nhớ tới điều cậu hứa với Osha trong rừng thiêng, và thế là cậu với ông Luwin về điều ả ta .

      Vị học sĩ lịch lắng nghe. “Ả du mục đó có thể dạy cho Già Nan kể chuyện đấy,” ông khi Bran xong. “Ta chuyện với ả lần nữa nếu con thích, nhưng tốt hơn hết con đừng làm phiền trai con vì câu chuyện ngu ngốc này. ấy có đủ thứ để lo lắng hơn là về những người khổng lồ và lũ thây ma trong rừng rậm rồi. Bran ạ, giờ nhà Lannister giữ cha con, chứ phải những đứa con của rùng rậm giữ cha con.” Ông nhàng đặt tay lên cánh tay Bran. “Con trai, hãy nghĩ tới điều ta vừa .”


      Và hai ngày sau, khi bình minh đỏ ối bắt đầu ngày lộng gió, Bran được buộc lên lưng Vũ Công đứng dưới cổng thành chào tạm biệt trai.

      “Giờ em là lãnh chúa thành Winterfell,” Robb với cậu. ngồi lưng con ngựa chiến xám, với tấm khiên gỗ viền sắt mang màu trắng và xám có trang trí khuôn mặt dữ tợn của sói tuyết bên ngựa. mặc áo giáp xích bên ngoài áo da được tẩy trắng, với kiếm và dao găm giắt ở thắt lưng, áo choàng cổ lông khoác vai. “Em phải ngồi lên vị trí này giống như làm thay Cha cho tới khi chúng ta về nhà.”

      “Em biết,” Bran buồn bã trả lời. Cậu chưa bao giờ cảm thấy bé, đơn và sợ hãi như lúc này. Cậu biết cách làm lãnh chúa.

      “Hãy lắng nghe lòi khuyên của Maester Luwin và chăm sóc bé Rickon. với nó là trở về ngay sau trận chiến.”

      Bé Rickon chịu xuống. Bé vẫn ở phòng quậy phá và la hét. “!” bé hét lên khi Bran hỏi bé có muốn xuống tạm biệt Robb . “ tạm biệt!”

      “Em với nó,” Bran . “Nó chẳng có ai trở về cả.

      “Nó thể là đứa mãi được. Nó là đứa bé nhà Stark và gần bốn tuổi rồi.” Robb thở dài. “Nhưng Mẹ sớm về thôi. Và hứa mang cha trở về.”


      quay ngựa phi nước kiệu. Gió Xám uyển chuyển và nhanh nhẹn chạy sát bên con ngựa chiến. Hallis Mollen theo họ qua cổng, mang theo lá cờ trắng của nhà Stark cây gậy xám cao. Theon Greyjoy và Greatjon hai bên Robb, còn những hiệp sĩ hai hàng sau họ với những mũi thương thép lấp lóa dưới ánh mặt tròi.

      Cậu khó chịu khi nhớ lại lời của Osha. Cậu nghĩ, sai đường rồi. Và đột nhiên cậu muốn phi nước đại đuổi theo cảnh báo nhưng khi Robb biến mất dưới khung lưới sắt cậu lại thôi.

      Bên ngoài tường lâu đài, những thanh vỡ òa ra. Bran biết những bộ binh và dần làng hò reo chào mừng Robb - chào đón Lãnh chúa Stark, lãnh chúa thành Winterfell lưng con ngựa chiến lớn mặc áo choàng phấp phới với Gió Xám bên cạnh. Tự nhiên cậu thấy nhói đau khi biết họ bao giờ chào đón cậu như vậy. Cậu có thể là lãnh chúa thành Winterfell trong thời gian trai và cha vắng, nhưng cậu mãi là Bran Què Quặt. Cậu bao giờ tự xuống ngựa nổi, trừ khi là ngã xuống.

      Khi những tiếng reo đằng xa dần chìm vào im lặng và sân vắng người, Winterfell dường như bị bỏ hoang và chìm vào chết chóc. Bran nhìn khuôn mặt những người ở lại, những người đàn bà, trẻ con, ông lão... và Hodor. gương mặt cậu thiếu niên coi chuồng ngựa to lớn kia hằn lên vẻ mất mát và sợ hãi. “Hodor?” buồn bã .

      “Hodor,” Bran đồng tình và tự hỏi từ đó có nghĩa gì.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :