Chương 8: Hôn lễ, giáo đường, đấu súng (2)
Vẻ mặt trước sau bình tĩnh của Phí Dạ cũng có biến hóa, có chút cứng ngắc. còn chưa mở miệng đột nhiên thấy Lôi Dận rút súng ra, họng súng đen ngòm trực tiếp hướng về phía mình.
“Lôi…” Dự cảm ràng trong lòng Hoắc Thiên Kình rốt cục cũng linh nghiệm.
Mạch Khê hoàn toàn giật mình sửng sốt, sắc mặt trong nháy mắt càng thêm tái nhợt, hàng mi dài cũng vì cảnh tượng này mà run nhè .
Những ngôi sao cùng khách mời đều hét lên, mà bọn phóng viên trong lúc nhất thời cũng quên giơ máy ảnh lên. Bọn họ đoán có lẽ Lôi Dận trực tiếp cướp dâu nhưng ngờ Lôi Dận lại cầm súng chĩa vào chú rể!
“Dận… muốn gì?” Mãi lâu sau Mạch Khê mới có phản ứng, giọng lại như bị chặn ngang, mất dòng khí lưu chuyển nên nghe ra càng có phần khô khốc.
“Phí Dạ, cậu chỉ có lựa chọn, hoặc là chết, hoặc là cưới ấy!” Lôi Dận để ý đến câu hỏi của Mạch Khê, ánh mắt lạnh băng đến cực điểm, như khối băng tan nổi.
Dường như Mạch Khê lại nhìn thấy Lôi Dận của ba năm trước đây, tàn nhẫn, lạnh lùng, có đạo lý làm người, thậm chí là…khát máu!
Cảnh tượng đột ngột này khiến vị linh mục cũng phải sợ hãi. Ông rời , chỉ có chút phân vân biết làm gì, cũng biết phải gì.
Cuối cùng các phóng viên cũng có phản ứng lại, cầm lấy máy ảnh điên cuồng chụp lại cảnh này. Ánh đèn loang loáng gần như có thể thắp sáng cả bầu trời đêm.
Hoắc Thiên Kình biết cục diện dần khống chế nổi nên lập tức tiến lên, bàn tay to tóm lấy cánh tay cầm súng của Lôi Dận, thấp giọng , “Lôi, cậu điên rồi sao? Tin này mà truyền ra rất bất lợi với cậu, bỏ súng xuống, vẫn còn kịp.”
“Đừng xen vào chuyện của mình!” Lôi Dận lạnh giọng , đẩy cánh tay Hoắc Thiên Kình ra rồi lần thứ hai đưa họng súng về phía Phí Dạ. lạnh lùng …
“Trả lời tôi!”
Sắc mặt Phí Dạ thực nghiêm trọng, khóe miệng cũng khẽ co lại. Khi nhìn về phía Lôi Dận ánh mắt liền kiên định, gằn từng tiếng, : “Tôi cưới Mạch Khê!”
Đôi mắt Lôi Dận thoáng hoảng hốt, tràn ngập vẻ tiêu điều, lại chuyển ánh nhìn đến Mạch Khê, “Còn em? Cũng lựa chọn phải lấy cậu ta?”
Mạch Khê thể trả lời ‘’, lại càng dám ‘có’. có cảm giác, Lôi Dận hôm nay như con sói khát máu, ngộ nhỡ bóp cò súng, Phí Dạ …
thầm hít sâu hơi, nhìn về Lôi Dận rồi giọng : “Sao phải khổ vậy chứ?”
“Bởi vì em chỉ có thể thuộc về , bởi vì em là người con , bởi vì em…” Lôi Dận nhếch môi cười lạnh, gằn từng tiếng tuyên bố: “… mang thai con của !”
Ánh mắt Mạch Khê trừng lớn, Phí Dạ đứng bên cạnh cũng kinh ngạc.
Những người khác đều phát ra tiếng hô kinh ngạc, phóng viên lại càng thêm điên cuồng.
“Tôi, tôi biết bậy gì cả.” Lòng Mạch Khê bắt đầu có bất ổn. Chuyện này luôn che giấu rất tốt, sao lại bị phát chứ? Theo lý thuyết, Lôi Dận điều tra chuyện đến bệnh viện khám, như vậy…
Sắc mặt đột nhiên thay đổi. Như vậy, người có khả năng lớn nhất cho Lôi Dận chuyện có thai hẳn là Nhiếp Thiên Luật! ý thức được, liền nhìn xung quanh, thấy bóng dáng đâu cả. Nhưng xem ra chỉ với Lôi Dận chuyện mang thai, còn những chuyện khác Lôi Dận cũng biết, nếu cũng cầm súng chĩa vào Phí Dạ!
Nếu là như vậy, việc Lôi Dận chĩa súng vào Phí Dạ càng có vẻ hợp lý. cho rằng, việc mang thai con của mà lại cưới người khác là thể tha thứ được.
“Em có thể giả vờ như hiểu, cũng có thể lập gia đình. Chỉ là, ‘trai khôn cưới vợ, lớn gả chồng’ là chuyện thường tình phải làm!” Lôi Dận cười lạnh thấu xương, luồng lạnh lẽo trong ánh mắt vẫn thể tan được…
“Em có thể lập gia đình, có điều, tôi cần biết ràng chuyện!”
Hơi thở của Mạch Khê như bị chặn lại, ngột ngạt…
“ muốn biết chuyện gì?”
Lôi Dận nhếch môi, nhưng có chút ý cười nào trong mắt…
“Tất cả mọi người biết em là con nuôi của tôi, đứa con trong bụng em chính là cháu ngoại tôi. Chỉ có điều, tôi muốn hỏi câu…” Giọng đột nhiên cao lên, kiên quyết, lạnh băng…
“Đứa này, rốt cục là cháu ngoại tôi hay vẫn là…con của tôi?”
Tiếng kinh hô vang lên hết đợt này đến đợt khác, các phóng viên càng như là bắt được tin bất ngờ, ánh đèn loang loáng ngày càng nhiều.
Cõi lòng Mạch Khê hoàn toàn chết điếng, quả nhiên…
Phí Dạ thấy thế bình tĩnh : “Lôi tiên sinh, hôm nay cho dù là ngài đồng ý hay , Mạch Khê định là cưới tôi rồi. Thời gian của hôn lễ đến, xin Lôi tiên sinh thành toàn cho.”
Đáy mắt Lôi Dận nổi vẻ tịch…
“ là em tốt của tôi. Cậu nghĩ rằng tôi đành lòng giết cậu?”
Phí Dạ nhìn cách thẳng thắn, gương mặt cương nghị lộ ra yên lặng điềm tĩnh…
“Tôi vẫn là người em tốt của Lôi tiên sinh, lần này, tôi cá là Lôi tiên sinh đành lòng!”
“Hay cho câu ‘ đành lòng’.” Lôi Dận cười lạnh, ánh mắt sớm bị vẻ mờ mịt che lấp, bên môi cũng ràng nổi lên sát ý…
“Đáng tiếc, vì người con này, cái gì tôi cũng dám làm!”
Lời vừa dứt, còn chưa đợi mọi người phản ứng lại thấy vang lên tiếng súng, vang dội cả ngôi giáo đường…
“A…”
“Trời ạ, giết người…”
Đông đảo khách mời đều điên cuồng thét chói tai, ào ào chạy ra khỏi nhà thờ.
Lại nhìn về phía Phí Dạ, viên đạn lệch găm vào vị trí tim . thể tin nổi mà nhìn chằm chằm Lôi Dận, thân mình cao lớn loạng choạng rồi ngay sau đó ngã rạp xuống đất, thân thể run rẩy…
“A…” Mạch Khê bị màn bất ngờ trước mắt làm cho choáng váng, đại não trống rỗng. Lúc chứng kiến Phí Dạ ngã xuống đất chạy nhanh đến bên cạnh , hai tay cuống quýt biết phải làm thế nào.
Máu theo vị trí tim Phí Dạ chảy ra. cố gắng muốn đưa tay che lại miệng vết thương nhưng bất lực, chỉ có thể chăm chăm nhìn…
Vẻ tái nhợt tràn từ ánh mắt sang khuôn mặt Mạch Khê. nhắm hai mắt lại…
Mạch Khê thở hổn hển. Máu của Phí Dạ nhiễm đỏ lên tà váy cưới trắng tinh, mùi máu tươi nhanh chóng lan khắp nhà thờ.
Vị linh mục sợ ngây người, ngã ngồi mặt đất. Phía là cây Thập giá Chúa Jesus cứu thế bị đóng đinh, cũng dính máu đầy mình như vậy.
“Phí Dạ…” Mạch Khê cố kiềm chế cho bàn tay khỏi run rẩy. muốn đưa tay kiểm tra hơi thở của . Đừng chết…ngàn vạn lần đừng chết…
Vừa đưa tay ra, sau lưng bị lực mạnh kéo lên. Cánh tay đàn ông rắn chắc ôm lấy vòng eo của , khiến thể gần Phí Dạ hơn được nữa.
“Sao, đau lòng?” Đôi mắt lo lắng của Lôi Dận nhìn vào vẻ mặt thê lương cùng kinh hãi của Mạch Khê. lạnh lùng tuyên bố, “ chết rồi.”
“…” Mạch Khê vô lực lắc đầu, hơi thở cũng vô cùng khó khăn, thậm chí hai mắt cũng còn nhìn những gì trước mặt, “ ấy chết… đâu…”