1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời - Ân Tầm (8 hồi + Ngoại truyện)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 6: Lễ trao giải nhạc (3)
      Bên dưới, tất cả đều xôn xao, nhất là giới truyền thông, sôi nổi tác nghiệp, trong chốc mà đèn nháy sáng như ban ngày! Đây đúng là tin tức bọn họ muốn có nhất, mà Mạch Khê lại thản nhiên khiến cho mọi người thể ngờ được.

      Lôi Dận vẫn thản nhiên cười, cũng có ý ngăn cản tiếp. ra hôm nay muốn cầu hôn ở đây là để người trong thiên hạ đều biết, người muốn kết hôn cũng chính là con nuôi của …Mạch Khê. Điều này, bất cứ kẻ nào cũng thể ngăn cản!

      Ánh đèn loang loáng, đôi mắt Mạch Khê chậm rãi như hóa thành tro tàn. Bên môi vẫn là nụ cười thản nhiên nhưng trông lại chẳng khác gì pho tượng sinh mệnh, lại đẹp đến nỗi khiến người ta ngạt thở.

      “Tôi cha nuôi của tôi…” Mạch Khê dừng ánh mắt mặt Lôi Dận, đôi mắt héo tàn chỉ muốn nhìn cả đời, “Cũng vì ông ấy cho tôi và được .”

      Giới truyền thông đều điên cuồng. Điều này phải chứng minh rằng hai người họ thừa nhận quan hệ loạn luân sao?

      Đôi mắt Lôi Dận dao động. Là con đều khao khát được mà…

      Mạch Khê cụp mắt, lại nhìn về phía truyền thông ánh mắt thực hững hờ…

      “Có điều, tất cả mọi người đều hiểu lầm. Kỳ , chuyện tôi và người đàn ông bên cạnh này đều là giả. Tất cả chỉ vì cha nuôi muốn bảo vệ cảm nhận của tôi mà quyết định như vậy!”

      Câu chuyện của chuyển hướng, chẳng những khiến cả hội trường chấn kinh, mà ngay cả Lôi Dận bên cạnh cũng ngẩn người ra…

      “Mạch Khê, những lời này là có ý gì?” tay phóng viên kìm được cũng để ý đến việc lễ trao giải còn chưa kết thúc, lập tức hỏi to.

      Những phóng viên khác cũng nhịn được…

      “Mạch Khê, ý là chuyện trước kia hai người thừa nhận đương là giả?”

      “Lừa người sao? Có phóng viên chụp được cảnh hai người thân mật, nếu chỉ là quan hệ cha và con nuôi sao hai người lại thân mật đến vậy?”

      Mạch Khê lẳng lặng mà đối diện với những câu hỏi khó xử của các phóng viên, hít sâu hơi… “Tôi biết các vị phóng viên đây bảo quan hệ cha con phải như thế nào, chẳng lẽ cha con thể cùng nhau ăn cơm sao? Cha thể tặng con quà?”

      “Thế còn hôn nhau? Còn có căn cứ chính xác rằng hai người sống chung!” nữ phóng viên hô to.

      “Vị phóng viên này…” Mạch Khê vẫn chưa tức giận, trong ánh mắt vẫn có phần trấn định, “Chẳng lẽ chưa từng sống cùng nhà với cha mẹ hay sao? Chẳng lẽ, cha chưa từng hôn sao? Đây là chuyện rất bình thường trong cuộc sống.”

      “Mạch Khê…” Lôi Dận đứng bên cạnh cúi đầu . biết vì sao Mạch Khê lại như vậy, cũng biết muốn làm gì.

      Mạch Khê cố nén ý muốn quay đầu lại nhìn , vẫn thản nhiên với phóng viên: “Kỳ hôm nay, điều cha nuôi tôi muốn cũng là điều tôi muốn . Sở dĩ cha nuôi giấu giếm chuyện này chỉ vì muốn truyền thông biết tôi vệ sĩ của ông ấy. Mà hôm nay, sở dĩ trước mọi người chính là vì muốn mọi người đoán mò nữa. Bởi vì…cha nuôi tôi đồng ý cho tôi cử hành hôn lễ với vệ sĩ bên cạnh ông ấy là Phí Dạ!”

      “Mạch Khê!” Lần này Lôi Dận còn sửng sốt nữa mà là hoàn toàn khiếp hãi! Trước mặt mọi người, tay kéo cả người lại, cặp mắt xanh lục lộ ra vẻ thể tin nổi, nhìn sâu vào còn có nỗi lo lắng khiến người ta đau lòng.

      “Cha nuôi, cảm ơn ông an bài cho tôi và Phí Dạ. Tôi và Phí Dạ đều cảm ơn ông vì thành toàn.” Có trời mới biết, Mạch Khê phải dùng toàn lực mới có thể những lời này ra khỏi miệng. Nhưng chỉ có làm như vậy mới là cách giảm tổn thương đến mức tối đa, còn dễ chịu hơn là để cầu hôn rồi nhẫn tâm từ chối.

      Sắc mặt Lôi Dận trở nên khó coi, nhưng lại có cảm giác nhợt nhạt, ngạt thở…

      Bên dưới khán đài, mọi người đều kinh ngạc, sau đó sôi trào lên. chỉ có giới truyền thông mà ngay cả khách quý cùng các ca sĩ đều đứng dậy. màn này đối với họ mà , quá đáng kinh ngạc.

      Đúng lúc này, đám người chủ động tránh ra đường, Phí Dạ từng bước tiến đến bục trao giải. Đôi môi gợn ý cười ôn hòa, đáy mắt thâm thúy. Bộ âu phục cao cấp khiến dáng vẻ càng thêm phần cao lớn. thể nghi ngờ, ngoại trừ Lôi Dận, đúng là người đàn ông khiến phụ nữ phải điên cuồng mà hét chói tai…

      Đôi mắt Lôi Dận chuyển từ khiếp sợ dần sang lạnh băng…

      Trong lúc nhất thời, các phóng viên đều mộng mị. Họ nhìn Lôi Dận sân khấu, lại nhìn về Phí Dạ khoan thai từng bước lên, xì xào bàn tán với nhau. Mối quan hệ này hiển nhiên là họ chưa bao giờ nghĩ tới.

      Dưới đó chỉ có duy nhất người cười. Chính là Fanny. ta lạnh lùng nhìn màn kịch náo nhiệt này, nỗi tức giận trong lòng rốt cục cũng được thay bằng thỏa mãn.

      Phí Dạ bước đến sân khấu, dáng người cũng giống như người đàn ông đứng cạnh Mạch Khê. Hai người hai bên khiến Mạch Khê trông càng có vẻ xinh động lòng người.

      Mạch Khê có thể nghe thấy tiếng nắm tay của Lôi Dận, các đốt ngón tay kêu răng rắc…Trong lòng , nỗi đau đớn này có thể so với lúc lăng trì. Nhưng tình nguyện đau đớn như vậy. Ít nhất đau có nghĩa là còn cảm giác, so với người đau đến chết lặng vẫn tốt hơn nhiều. Ít nhất nó chứng minh được có thể thừa nhận

      “Cảm tạ Lôi tiên sinh mực giấu mối quan hệ giữa tôi và Mạch Khê. Về những ồn ào trong khoảng thời gian này, tôi nghĩ là hoàn toàn chấm dứt cùng với hôn lễ của tôi và Mạch Khê. Đến lúc đó, cũng hy vọng các vị bằng hữu giới truyền thông đến, cùng chia vui với hôn lễ của chúng tôi.” Phí Dạ lên tiếng cách bình tĩnh.

      Mu bàn tay Lôi Dận nổi đầy gân xanh. Tình huống bất thình lình này khiến cực kỳ phẫn nộ, nhất là ánh mắt , đủ độ sắc bén đến nỗi có thể giết người.

      Mạch Khê lẳng lặng đứng đó. Dưới ánh đèn loang loáng, đôi môi của hơi cong lên, đáy mắt chỉ toàn vẻ sầu bi, hề gợn chút ý cười nào. Cõi lòng đau đến cực điểm khiến cả người cứng lại. Giờ phút này, nguyện vọng duy nhất của chính là chấm dứt tất cả, để có thể nhanh chóng rời khỏi sân khấu này.

      muốn bảo vệ Lôi Dận, ít nhất muốn thương tâm như vậy. Nhưng cuối cùng vẫn làm được, vẫn dùng cách thức tàn nhẫn nhất để rũ bỏ tất cả với .

      Phí Dạ đến cạnh Mạch Khê, nhìn về phía Lôi Dận vẫn là vẻ cung kính như trước. đưa tay giữ chặt lấy cánh tay Mạch Khê, tiếng trầm thấp vang lên qua micro…

      “Lôi tiên sinh, cám ơn tất cả những gì ngài làm cho tôi và Mạch Khê, ngài yên tâm, từ nay về sau tôi chăm sóc tốt cho Mạch Khê.”

      Lôi Dận cắn chặt răng, ánh mắt lạnh băng như loài diều hâu. thèm nghe lời Phí Dạ , ngược lại kéo Mạch Khê lại, ngay trước mặt mọi người ôm siết lấy

      Mọi người lần thứ hai ồ lên. . . . . .

      Ánh mắt Phí Dạ căng thẳng, bàn tay kiềm chế được mà nắm nhanh lại…

      Cùng lúc đó, tim Mạch Khê cũng như muốn nhảy vọt đến cổ họng. sợ Lôi Dận bác bỏ lời trước mặt mọi người, đến lúc đó biết nên kết thúc thế nào.

      Bên tai, tiếng của Lôi Dận vang lên, với lượng chỉ có mới có thể nghe thấy… “Khê nhi, lập tức thu hồi lời của em lại, làm chuyện gì cũng chưa hề có gì phát sinh quá kiểm soát.”

    2. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 7: Tình thành kính (1)
      Thân mình Mạch Khê như pho tượng cứng ngắc, trong khoang mũi vẫn còn thấy hương thơm nam tính quen thuộc. Trái tim như dần nứt ra, rỉ từng giọt máu, lại cùng với những suy nghĩ trong đầu hàng nước mắt cũng cố chảy ngược vào trong…

      “Cha nuôi, ông buông tha cho tôi lần hãy để tôi lần thứ hai . Nhiều người nhìn thấy như vậy, ông muốn làm tôi khó xử đấy chứ.” chỉ có thể như vậy, bởi vì ràng rằng, chỉ có như vậy mới có thể khiến Lôi Dận nổi điên, ít nhất, để mất mặt trước truyền thông.

      Quả nhiên Lôi Dận buông tay, nhìn về phía Mạch Khê, ánh mắt thập phần đau đớn…

      Mạch Khê ngoảnh mặt , dám nhìn vào ánh mắt nữa.

      Phí Dạ kiêng dè gì mà ôm Mạch Khê vào lòng, trước mặt truyền thông cả hai đều tươi cười thân thiện.

      Ánh đèn sáng rực đều tập trung hai người, trong bóng tối, chỉ còn lại bóng dáng lạnh lùng mà ưu thương của Lôi Dận…

      Giới truyền thông lại được ngày huyên náo. Chuyện hôn lễ của Mạch Khê và Phí Dạ được tường thuật vô cùng ảo diệu, đương nhiên, kết luận gì cũng có. Tóm lại, chuyện lần này thay đổi quá nhanh, nhanh đến nỗi khiến kẻ khác phải hoài nghi.

      Khi Mạch Khê trở lại tòa thành sắc mặt càng tái nhợt hơn. vốn mang thai, lại thêm mấy ngày được nghỉ ngơi tốt, bởi vậy luôn cảm thấy mệt mỏi. Nhưng chính lúc chậm rãi đẩy cánh cổng to lớn ra, cảm giác áp lực mới nặng nề.

      Vẻ mặt quản gia Hàn Á thực nghiêm túc, toàn bộ người làm trong tòa thành cũng đều thận trọng. Mạch Khê cần hỏi cũng biết tâm trạng khi Lôi Dận trở về tòa thành.

      Lên tầng, gõ cửa thư phòng vài tiếng rồi đẩy cửa ra, xộc thẳng vào mặt là mùi thuốc lá.

      lại hút thuốc.

      ghế salon, trông Lôi Dận có vẻ sa sút. Thân hình cao lớn tản ra vẻ bất lực, lạnh lùng mà bi thương. Tàn thuốc rớt thẳng lên thảm sàn.

      Mạch Khê gì thêm, chỉ nhàng tiến đến, đưa tay đoạt lại điếu thuốc trong tay rồi rụi vào gạt tàn.

      cần em làm gì cho cả.”Lôi Dận cúi đầu , giọng có chút khàn khàn, “Hẳn là em biết lựa chọn của , chỉ muốn em thôi.”

      Ngón tay Mạch Khê cứng ngắc lại chút, ngay sau đó đưa tay đổ hết tàn thuốc vào thùng rác rồi nhàng , “Em nghĩ hiểu lầm rồi, em chỉ chọn Phí Dạ mà thôi.”

      “Khê nhi, em !” Tiếng của Lôi Dận cao lên, bởi lẽ hoàn toàn tự tin.

      “Em cứ tưởng như vậy.” Cõi lòng Mạch Khê sớm hóa tro tàn, giọng êm như nước chảy, “Em rất thích ở bên , nhưng ngay lúc biết muốn cầu hôn em, em mới hiểu được tình cảm của mình. Người thực tồn tại trong lòng em chính là Phí Dạ. Ba năm trước đây, khi ấy bảo vệ an toàn cho em, thậm chí cùng em đến cửa hàng thời trang giải sầu em bắt đầu chú ý đến ấy. Chỉ có điều là ba năm sau em mới hiểu được tình cảm của mình.”

      Đôi mắt Lôi Dận nổi lên vẻ đau đớn…

      “Em cho rằng tin sao? Lý do này quá gượng gạo.”

      Rốt cục Mạch Khê cũng xoay người, nhìn

      “Vậy mẹ em ?”

      Lôi Dận chút do dự trả lời: “Khê nhi, tình cảm thực của đối với mẹ em hẳn em là người ràng nhất, đó phải là .”

      “Nhưng chỉ sợ là cũng biết chỉ cho đến khi gặp em.” Mạch Khê đứng lên, thản nhiên : “Nếu gặp em, còn cố chấp cho rằng mẹ em. Em cũng vậy, nếu như gặp Phí Dạ biết rằng, ra tình cảm của em đối với ngoại trừ tình thân ra có gì khác.”

      “Em dối!” Toàn thân Lôi Dận như nhuốm đầy hơi thở nguy hiểm của loài sư tử. Nghe thấy thế xong lắc đầu phủ nhận, “Khê nhi, lặp lại lần nữa, em cần làm gì vì cả. Em , đây là giấu được.”

      Con tim Mạch Khê như bị dao cứa, “Ba năm trước đây, tôi chỉ muốn cuộc sống bình ổn. Ba năm sau, tôi chỉ muốn tình bình dị.”

      “Khê nhi…” Lôi Dận đứng lên, kìm lòng được liền nâng khuôn mặt nhắn của lên, “Em phải tin rằng em. từng , nhất định em đến khi sông cạn đá mòn, bất cứ kẻ nào cũng thể tách rời chúng ta. biết em lo lắng cho cảm nhận của , cho nên mới ra câu chuyện hoang đường như vậy tại lễ trao giải. Chuyện này trách em, chỉ có thể trách bảo vệ tốt cho em. Khê nhi, em phải biết rằng, đặt em trong lòng, nâng tay rồi. Nếu em muốn tình bình dị, có thể vì em mà làm như vậy.”

      giống…” Mạch Khê phản xạ có điều kiện mà trả lời. muốn nhìn thấy như vậy, chút cũng muốn…

      “Em vẫn để ý đến , đúng ?” Đáy mắt Lôi Dận gợn sóng, như biển sâu mênh mông, bao phủ chặt lấy .

      “Em…” Mạch Khê rất muốn, rất muốn ôm lấy , lý trí dưới ánh nhìn chăm chú của ngày càng yếu, cho đến khi…

      “Lôi tiên sinh, tôi và Mạch Khê tình nhau, tình cảm của ấy hẳn là ngài biết . ấy vốn đơn thuần, phân được tình thân với tình cũng là chuyện bình thường.” biết từ khi nào Phí Dạ tiến vào, nhìn hai người cách đó xa, giọng điềm tĩnh.

      Lúc này Mạch Khê mới đột nhiên lý trí trở lại, đẩy Lôi Dận ra, ngay sau đó bước nhanh đến cạnh Phí Dạ.

      Phí Dạ nhàng cười, nụ cười mang theo vẻ cưng chiều ràng. chìa bàn tay to, cùng mười ngón đan nhau…

      trán Lôi Dận nổi đầy gân xanh như thể chỉ trực vỡ ra, đôi mắt đột nhiên cũng trở nên rét lạnh…

      “Khê nhi, lại đây!”

      Ngón tay Mạch Khê run rẩy, cho dù là được Phí Dạ nắm chặt, “Cha nuôi, xin ông thành toàn cho.”

      “Em gọi là gì?” Ngay cả ngữ khí Lôi Dận cũng lạnh toát.

      “Tha thứ cho tôi, tôi chỉ muốn lấy người đàn ông mình .” Mạch Khê cố nén nỗi đau cùng ý muốn khóc nấc lên, nắm tay Phí Dạ muốn rời .

      “Đứng lại!” Đột nhiên Lôi Dận quát to lên.

      Mạch Khê và Phí Dạ cùng dừng bước lại.

      “Hai người, là người con tôi nhất, là người em tôi tin tưởng nhất…” Giọng Lôi Dận bi thương, bóng dáng cao lớn dưới ánh đèn lúc này lại có vẻ đơn, “Vì sao phải làm như vậy, vì sao nhất định phải làm như vậy?”

      Nước mắt Mạch Khê thể giữ được mà chảy xuống. Ngoảnh khuôn mặt nhắn sang bên, muốn nhìn thấy dáng vẻ đó của Lôi Dận. Trái tim này, thực tan nát…

      Phí Dạ tiến lên, lúc lâu sau mới chậm rãi quỳ xuống…

      “Thực xin lỗi, Lôi tiên sinh, tôi lòng Mạch Khê.”

      “Cậu nhất định phải cưới ấy?”

      “Phải.”

      Lôi Dận nắm tay nhanh lại, ngay sau đó vung lên…

      “Đừng!” Mạch Khê cả kinh, lập tức che trước mặt Phí Dạ.

      Nắm tay mang theo sức mạnh vô song đột nhiên dừng lại ngay trước mũi Mạch Khê cách có ly. Đôi mắt Lôi Dận lóe ra luồng lạnh như muốn giết người. gào to tiếng rồi nắm đấm hạ xuống ngay vách tường bên cạnh…

      Lòng Mạch Khê cũng đau đớn theo…

      “Em che chở cho cậu ta?” Lôi Dận cười cách ưu thương, khiến người ta nhìn qua cũng phải đau lòng.

      Mạch Khê cụp mắt xuống, “Thực xin lỗi…”

      Phí Dạ đứng lên, kéo Mạch Khê lại phía sau, ánh mắt bình tĩnh, “Lôi tiên sinh, chỉ cần ngài có thể thành toàn cho tôi và Mạch Khê, cho dù có bị thương tôi cũng oán hận.”

    3. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 7: Tình thành kính (2)
      Hơi thở Lôi Dận thêm gấp gáp, toàn thân toát lên vẻ lạnh lùng, ngoan tuyệt. đến gần Phí Dạ, gằn từng tiếng : “Nếu như, tôi giết cậu sao?”

      Mạch Khê cực kỳ hoảng sợ, tim cũng đột nhiên như muốn vọt đến tận cổ họng.

      Phí Dạ ‘bất vi sở động’, vẫn bình tĩnh nhìn , thản nhiên : “Chỉ cần Lôi tiên sinh có thể thành toàn!”

      Lôi Dận nở nụ cười, cũng là nụ cười lạnh băng…

      biết vì sao, Mạch Khê cũng có thể cảm nhận được hơi lạnh kia…lạnh thấu tâm can!

      ___________________

      Sau chiều, ánh sáng dịu trời đông dần nhạt , thậm chí cây bắt đầu có quạ bay…

      “Tiểu Mạch Khê, vì sao lại đưa ra quyết định này?” Ở gần cửa sổ của hội quán nhạc, Nhiếp Thiên Luật nhìn về phía Mạch Khê, ánh dương nhàn nhạt càng khiến làn da trắng nõn. hớp ngụm cafe, cúi đầu hỏi.

      Xem xong bản tin mới biết được chuyện xảy ra cùng ngày tại lễ trao giải. Lời đồn của cậu với Mạch Khê có nghe , nhưng vẫn tin chắc là có thể giải quyết được, chỉ ngờ còn chưa giải quyết xong chuyển biến lớn. Mạch Khê lại công khai tuyên bố kết hôn, những thế, chú rể lại là Phí Dạ!

      Mạch Khê im lặng ngồi ghế salon, tầm mắt điềm tĩnh nhìn ngoài cửa sổ liền thu về. cụp mắt chứ nhìn về phía Nhiếp Thiên Luật, giọng , “Chẳng lẽ Thiên Luật cho rằng Phí Dạ tốt sao?”

      tốt.” Nhiếp Thiên Luật trực tiếp trả lời hai chữ.

      Mạch Khê ngẩng mặt nhìn , gì.

      Nhiếp Thiên Luật than tiếng, “Đúng là bởi vì hiểu cậu, hiểu em nên càng hiểu được tình của hai người cảm động đến mức nào. Nếu em thay lòng đổi dạ, tuyệt đối tin.”

      Mạch Khê cắn cắn môi, giọng : “Em hề thay lòng, chỉ là em mang thai.”

      Nhiếp Thiên Luật sửng sốt…

      “Cậu biết ?”

      Mạch Khê nhìn , mãi sau mới nhàng cười. Đúng vậy, diễn xuất của thảm hại, Nhiếp Thiên Luật cũng hề hoài nghi đứa này là của Phí Dạ, “Em vẫn chưa với ấy.”

      “Vì sao?”

      “Bởi ấy có thể vì nó mà bảo vệ tất cả.”

      Nhiếp Thiên Luật nhíu mày, “ hiểu.”

      Mạch Khê than tiếng, “Tính tình Dận em rất . Nếu để truyền thông biết chuyện em mang thai hồi gió tanh mưa máu. Trước mắt Lôi thị bị liên lụy, cổ phiếu rớt giá. Quan trọng hơn là, địa vị của Dận trong tổ chức cũng tràn ngập nguy cơ, nghi trượng lại tạo phản. Dận nên được yên tâm mà xử lý mấy vấn đề này, nếu ấy biết em có thai, cho rằng ấy còn tinh lực mà xử lý công việc sao?”

      có thể hiểu được, thậm chí còn tin rằng cậu đưa em cao chạy xa bay, buông tha tất cả.” Nhiếp Thiên Luật ăn ngay .

      Mạch Khê nhàng gật đầu cái, “Vì ấy, em nguyện ý giấu giếm tất cả.”

      Nhiếp Thiên Luật nghe vậy suy nghĩ chút rồi lắc đầu, “Nhưng mà Mạch Khê à, em làm như vậy là công bằng, chút công bằng cũng có. Thậm chí em còn chưa hỏi ý kiến cậu ấy. Nếu cậu ấy cam tâm tình nguyện buông tay tất cả sao?”

      “Nhưng em muốn.” Mạch Khê trả lời cực kỳ kiên quyết, “ phải là em lưu luyến của cải của ấy, mà là em cảm thấy ấy làm như vậy là vì em đáng. Đàn ông có thể mất tất cả, chỉ duy nhất tôn nghiêm là thể mất. Địa vị của Lôi thị tương đương với thể diện cùng tôn nghiêm của Lôi gia trong xã hội. Nếu ấy vứt bỏ tất cả, cả đời này ấy cũng cam tâm. Lôi Dận là người đàn ông thế nào hẳn là rất ràng. ấy cường thế như vậy, cho rằng ấy cam tâm tình nguyện sao?”

      Nhiếp Thiên Luật than , cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười, “Mạch Khê, thể thừa nhận em rất hiểu cậu ấy. Bây giờ, rốt cục cũng hiểu được tâm tình của em, cũng có thể lý giải được. Đúng vậy, quyền thế của Lôi thị và tổ chức Ảnh chỉ đơn giản như thế, đó đích thực là thể diện, tôn nghiêm của Lôi gia. Có lẽ, người nhất định phải gắn bó cùng nơi, chỉ cần khiến người mình hạnh phúc là tốt rồi.”

      Mạch Khê gật đầu, “ Thiên Luật có thể hiểu em là tốt rồi.”

      Nhiếp Thiên Luật hơi nhếch môi, “Bởi vì tin rằng đây là kết quả em cân nhắc rất lâu. Nếu có biện pháp tốt hơn, em cũng tuyệt đối lựa chọn cách làm tổn thương cậu. Nhưng mà đứa làm sao bây giờ? Đứa bé này dù sao cũng mang dòng máu Lôi gia. Em hẳn là rất cậu ấy rất khao khát có được đứa con của chính mình.”

      “Em biết…” Mạch Khê giọng : “Em nuôi nấng nó tốt, bởi vì chỉ có nó mới là minh chứng cho tình của em và Dận. Về phần sau này, em chỉ có thể bước tính bước thôi.”

      “Ngày kết hôn định chưa?” Nhiếp Thiên Luật hỏi.

      “Buổi tối ngày mai.”

      “Sao vội vàng vậy?” Nhiếp Thiên Luật cho rằng ít nhất phải tuần sau.

      “Tình hình thực tế cho phép bọn em chuẩn bị nhiều. Truyền thông đều theo dõi sát sao bọn em, như giám sát phạm nhân vậy. Hơn nữa, phản ứng có thai của em ngày càng nghiêm trọng, để lâu bị lộ mất. Tối mai bọn em làm lễ ở nhà thờ, có cha xứ làm chủ hôn lễ, cũng định mời nhiều bạn bè.” Mạch Khê lãnh đạm , như thể về hôn lễ của người khác vậy.

      Nhiếp Thiên Luật nghe vậy vầng trán nổi lên vẻ lo lắng…

      “Chỉ sợ đến lúc đó cậu ấy để cho hai người làm đám cưới yên ổn đâu.” tới đây, dừng chút, bổ sung tiếp, “Phải biết rằng, cậu ấy rất em.”

      “Ba năm trước đây ấy có thể buông tay ba năm sau ấy cũng có thể.”

      “Em lầm rồi.” Nhiếp Thiên Luật đồng ý với , “Ba năm trước đây cậu ấy biết tâm ý của mình, còn ba năm sau, cậu ấy biết rất ràng mình muốn gì. Mạch Khê, ngàn vạn lần em đừng xem tình của cậu ấy với em. người đàn ông xác định tình cảm bất cứ chuyện gì cũng có thể làm.”

      Ngón tay Mạch Khê run lên, đáy lòng nổi lên dự cảm mơ hồ…



      “Phí Dạ, tìm được Đại Lỵ chưa?” ghế salon, Mạch Khê ôm lấy cái gối mềm mại, đôi mắt mang theo vẻ lo âu.

      Đại Lỵ mất tích nhiều ngày, thể lo lắng cho sức khỏe và an toàn của ấy.

      Phí Dạ tắt máy tính, đến cạnh Mạch Khê rồi đưa cho ly sữa pha sẵn, giọng : “Vẫn chưa tìm được, nhưng cứ yên tâm, tôi nhất định tìm được ấy.”

      “Tôi chỉ sợ ấy xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.” Mạch Khê nhận lấy ly sữa, như suy nghĩ gì đó.

      “Yên tâm, sao đâu.”

      Gương mặt Mạch Khê lộ vẻ ưu sầu, “Vì sao gần đây lại xảy ra nhiều chuyện đến thế chứ, tôi gánh nổi.”

      “Còn có tôi, có thể gánh vác thay .” Phí Dạ nhàng .

      Mạch Khê nhìn , trong mắt mang theo vẻ cảm kích, “Cổ phiếu của Lôi thị thế nào rồi?”

      “Dần khôi phục ổn định rồi, chỉ cần hôn lễ của chúng ta kết thúc, mọi lời đồn đại bị dập tắt.” Phí Dạ giọng an ủi.

      Trong ánh mắt Mạch Khê có hơn phần phức tạp, lúc sau mới lên tiếng…”Phí Dạ, hy sinh cả đời , cho rằng có đáng ?”

      “Đáng giá, vì có gì là đáng giá?” Phí Dạ trả lời rất kiên quyết.

    4. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 7 : Tình thành kính (3)
      Phí Dạ nhàng cười, “Yên tâm , Lôi tiên sinh làm gì với tôi đâu.”

      Mạch Khê thở dài hơi, vô lực gật đầu.

      “Đêm nay định ở đây sao?” Phí Dạ nhìn chung quanh. Đây là tòa nhà của Lôi thị. Mà chỗ này là phòng khách sạn được trang hoàng xa hoa.

      Mạch Khê gật đầu, “Tôi sợ mềm lòng, đến lúc đó bao nhiêu cố gắng của chúng ta uổng phí mất.”

      Phí Dạ cười cười, “Tốt lắm, đêm nay cứ nghỉ ngơi cho tốt , tôi ‘gác đêm’ cho .”

      “Như vậy sao được?”

      “Vì sao được? Tôi hẳn là phải bảo vệ cho chứ.” Phí Dạ kiên định .

      Mạch Khê cảm động, lúc sau mới gật đầu…

      __________________

      Đêm đông, giáo đường được khúc thánh ca hòa tan cảm giác lo lắng, cùng tiếng phong cầm dặt dìu vang lên qua từng ngõ ngách.

      Ngôi nhà thờ này mang phong cách kiến trúc Gothic. Bàn thờ, hành lang uốn khúc, cửa sổ điêu khắc nghệ thuật có ít. Lối vào còn có tháp chuông. Những song cửa sổ hoa hồng cỡ lớn, sắc điệu sặc sỡ chỉ như là vật trang trí, mà những khung cửa sổ còn là những tấm kính màu mang hình ảnh của những tích trong Kinh Thánh. Tổng thể kiến trúc cao, dốc cùng với đỉnh tháp nhọn uy nghi, khiến người ta có cảm giác siêu thoát.

      Bên trong giáo đường, những mái vòm cao mấy chục thước phản chiếu ánh sáng ảo diệu, mang hơi thở tôn giáo, như thể đó chính là thiên đường. Phía bên phải xếp dãy nến, mấy trăm cây nến trắng tạo nên bầu khí thiên liêng mà nhàng. Phía cùng có bục giảng, giữa cung thánh là bức tượng Đức Mẹ bế Chúa Jesus nằm ngang, vẻ mặt Đức Mẹ thập phần bi thương. (Jins: Có lẽ tác giả muốn miêu tả bức tượng Đức Mẹ bế Chúa Jesus khi Chúa vừa được hạ từ Thập giá xuống.)

      Tới dự hôn lễ có rất nhiều bạn bè, cả những ngôi sao trong làng giải trí và đông đảo phóng viên. là Mạch Khê chủ động mời họ, mà trong mắt họ, hôn lễ này đúng là thể tưởng tượng được, là đến chúc phúc chẳng thà là đến xem cảnh náo nhiệt còn đúng hơn.

      Trong phòng nghỉ của dâu, hình ảnh Mạch Khê trong tấm gương xinh đẹp vô cùng. Bộ váy dâu càng làm cho làn da trắng nõn của thêm phần trong suốt. Nhìn như nàng tiên trong làn mây, hàng lông mày đen thanh tú gờn gợn chút buồn như có như .

      Hôn lễ này, mãi như người ngoài cuộc. Chuyên viên trang điểm rất chuyên nghiệp, chuyên nghiệp đến nỗi có thể che được vẻ nhợt nhạt khuôn mặt . Lại thêm chút phấn hồng má, vẻ xinh đẹp của càng như ‘lê hoa đái vũ’, đẹp sao tả xiết.

      “Mạch Khê, em lạ đấy, tự nhiên lại lấy người khác. Chị còn nghĩ em phải lấy Lôi tiên sinh cơ.” Apple đứng hỗ trợ thu dọn đồ đạc, vừa bận rộn vừa trách móc.

      Lồng ngực Mạch Khê sớm điếng lặng, thản nhiên , “Phí Dạ cũng rất tốt.”

      thế chứ ra, chị cảm thấy em và Lôi tiên sinh rất xứng đôi nha, hai người đứng cạnh nhau khiến biết bao nhiêu người hâm mộ đấy.” Apple thẳng thắn .

      Hàng mi Mạch Khê khẽ run, “Em và ấy, nhất định là hữu duyên vô phận.”

      “Haiz…” Apple ủ rũ thở dài, “Em xem, bọn phóng viên đó cũng quá là nhàn rỗi , chuyện đương của người khác liên quan gì đến họ chứ? Đừng là quan hệ cha với con nuôi của hai người, chứ quan hệ cha con ruột làm sao nào? Loạn luân? Đây cứ thích loạn luân đấy, bọn họ quản được sao? Đây là tự do nhân quyền!”

      Mạch Khê gì, chỉ thản nhiên cười. Có đôi khi thường là như vậy, có những việc rất dễ nhưng làm lại khó. Chuyện ‘miệng lưỡi thế gian’ này khi vướng vào khó dứt ra được, thậm chí có đôi khi còn phải dùng sinh mệnh để đổi lấy bình yên.

      Tiếng gõ cửa nhàng vang lên, cửa phòng được đẩy ra. Apple quay đầu lại nhìn, ngay sau đó vui sướng hô lên…

      “Trời ạ, chị, chị chính là Úc Noãn Tâm sao?”

      Mạch Khê cả kinh, quay đầu lại, vừa lúc nhìn vào đôi mắt xinh đẹp. Úc Noãn Tâm nhìn Apple, nhàng cười, “Chị là Úc Noãn Tâm. Em là trợ lý của Mạch Khê sao? Có thể để hai bọn chị tán gẫu chút ?”

      Apple gật đầu như gà mổ thóc, rất vui mừng nhưng còn muốn xin chữ ký rồi mới ra ngoài.

      Mạch Khê đứng dậy, bên môi phiếm ý cười thản nhiên, “Chị Noãn Tâm, em rất vui vì chị có thể tham dự hôn lễ của em hôm nay.”

      Úc Noãn Tâm vội vàng tiến lên, kéo ngồi xuống salon, khẽ thở dài tiếng, “Mạch Khê, kỳ hôm nay chị đến đây là có mục đích.”

      Mạch Khê hơi cụp mắt xuống, “Nếu chị muốn khuyên em đổi ý cần đâu. Em quyết định phải cưới Phí Dạ rồi, đây là chuyện thực ai thay đổi được.”

      “Chị muốn nghe cái em gọi là chuyện thực, chị chỉ tin những gì mình nhìn thấy là .” Úc Noãn Tâm kéo tay lại, “Trong mắt em, chị có thể nhìn ra được người đàn ông em là Lôi Dận. khi như vậy vì sao phải làm thế? Em phải biết rằng, em làm như vậy cũng chính là hủy hoại ấy.”

      “Chị Noãn Tâm…” Mạch Khê nâng tầm mắt, đối diện với , “ người đàn ông sống đời phải chỉ vì người phụ nữ. Đàn ông phải gánh vác áp lực nhiều hơn phụ nữ, là bởi vì họ thể trốn tránh trách nhiệm.”

      như vậy, em cũng Phí Dạ.” Úc Noãn Tâm vặn lại.

      Mạch Khê nao nao…

      , Phí Dạ rất tốt với em, em muốn được gả cho ấy.”

      Úc Noãn Tâm bất đắc dĩ lắc đầu…

      “Có lẽ em cũng biết, hai ngày trước Lôi Dận làm thương phóng viên, đến giữa trưa Lôi thị có trả lời. Lôi Dận kiên quyết tuyên bố với bên ngoài, ngay lúc đó còn có thể phát sinh thêm tình huống nghiêm trọng hơn. ấy có thể nổ súng, chẳng những nổ súng mà còn có thể trực tiếp lấy mạng tên kia.”

      “Hả? Sao ấy lại vậy?” Đôi mắt Mạch Khê vẻ khẩn trương, muốn có thêm chuyện gì nữa.

      “Vì sao ấy như vậy hẳn em là người ràng nhất.” Úc Noãn Tâm nhìn , “Đấy là có người làm em bị tổn thương, ấy thành ra như vậy, vậy còn khi em kết hôn sao? Mạch Khê, em hẳn phải biết Lôi Dận là người đàn ông cực kỳ thiếu cảm giác an toàn, ấy đem loại cảm giác an toàn đó chuyển hết cho em. ấy em còn hơn chính mình. người đàn ông như vậy, cho dù người khác có thế nào nữa, em cũng thể buông tay.”

      “Chị Noãn Tâm, em…”

      “Mạch Khê có điểm khó , bên ngoài có nhiều phóng viên như vậy, ấy thể làm gì nữa rồi.”

      trong thế khó xử, cửa phòng nghỉ lần thứ hai được đẩy ra. Người bước vào ai khác, chính là Phí Dạ cùng bộ âu phục thẳng thớm. Hôm nay trông rất khí khái, dáng người cao lớn mang theo mị lực của người đàn ông trưởng thành.

      Đối với xuất của Úc Noãn Tâm, cũng ngạc nhiên, ngược lại nhìn về phía Mạch Khê, giọng , “Mạch Khê, thời gian còn nhiều lắm, chúng ta nên ra ngoài thôi.”

    5. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 8: Hôn lễ, giáo đường, đấu súng (1)
      Mạch Khê hít sâu hơi, lại nhìn về phía Úc Noãn Tâm rồi cười , nụ cười đó mang theo vẻ bất lực, “Chị Noãn Tâm, đến giờ hôn lễ của em rồi, hy vọng có thể nhận được lời chúc phúc của chị.”

      Úc Noãn Tâm nhìn Mạch Khê, ánh mắt ít nhiều có vẻ bất đắc dĩ, lại nhìn về phía Phí Dạ khuôn mặt thoáng vẻ vui, “Tôi nghĩ, người trong khắp thiên hạ này đều có thể phản bội ấy, chỉ duy nhất thể.”

      “Chị Noãn Tâm…” Mạch Khê biết Úc Noãn Tâm luôn là người ôn hòa, thời điểm cực kỳ phẫn nộ cũng phát cáu. Hôm nay ấy có thể ra những lời này, chứng tỏ ấy cực kỳ bất mãn với Phí Dạ.

      Nhưng chỉ cần Mạch Khê hiểu được Phí Dạ chịu thiệt đến cỡ nào, phải chịu nhiều áp lực, thậm chí nay truyền thông hay dư luận đều chuyển hướng bàn tán sang Phí Dạ, có người còn nẫng tay ông chủ. Nhưng mỗi lần nhìn Phí Dạ đều cười ôn hòa, hề giận dữ.

      Giờ phút này Phí Dạ cũng thế, thậm chí cũng nhăn mặt nhíu mày, vẫn nhàng cười, nụ cười dịu dàng mang theo vẻ xa cách…

      “Nơi nào có tiểu thư Úc Noãn Tâm nhất định có Hoắc tiên sinh, hai vị có thể đến dự hôn lễ của tôi và Mạch Khê, tôi cảm thấy vinh hạnh và may mắn.”

      Úc Noãn Tâm đè nén cơn giận, giọng thản nhiên, “Phí Dạ, cho rằng như vậy là thích hợp sao?”

      “Lưỡng tình tương duyệt, quý là ở chữ ‘duyệt’. Tôi với Mạch Khê có tình cảm với nhau, như vậy có gì mà thích hợp?” Phí Dạ ‘vân đạm phong khinh’ , ngay cả vẻ tươi cười cũng ấm áp.

      Úc Noãn Tâm hề dự đoán được Phí Dạ hờ hững như vậy, ngơ ngác chút sau đó thản nhiên : “Nếu hai người có tình cảm, vậy tôi chúc hai người trăm năm hạnh phúc.”

      Cõi lòng Mạch Khê như bị quyền giáng mạnh xuống.

      Phí Dạ cũng thêm gì, chỉ nhàng cười rồi dắt tay Mạch Khê ra khỏi phòng nghỉ.

      Hôn lễ này chỉ có thể dùng hai chữ “đồ sộ” để hình dung!

      Chỉ là ngôi giáo đường nhưng lại tập trung rất đông các ngôi sao cùng giới truyền thông. Những người này đều là mời mà đến, mặt đều mang vẻ tươi cười chúc phúc. Đương nhiên, Mạch Khê cũng hiểu được ý của mỗi người họ đều phải như vậy.

      Lúc khoác tay Phí Dạ ra khỏi phòng nghỉ tất cả khách mời đều ngồi xuống, vị linh mục đứng cung thánh. Mọi khâu đều được chuẩn bị xong.

      Người đến dự ngồi ở hai bên. Bên môi Phí Dạ và Mạch Khê đều là ý cười nhàng, đến khi thấy xuất trước cửa nhà thờ bóng dáng cao lớn của người đàn ông vẻ tươi cười kia cứng ngắc lại…

      Phía sau Lôi Dận là bóng đêm thâm thúy, phía là ánh trăng lưỡi liềm. Ánh trăng kia như phát ra luồng khí u tịch xua tan vẻ thánh khiết của ngôi giáo đường. mặc chiếc ba-đơ-xuy tối màu, bên trong là bộ âu phục và cravat đồng sắc. Tất cả đều như nhuốm vị gió sương đêm. Vẻ lạnh băng mặt tràn đến đáy mắt, hơn kém con sói!

      Lôi Dận vừa bước vào nhà thờ, đông đảo các ngôi sao đứng lên thầm hò hét, chỉ hận thể chạy đến ôm lấy . Nhưng sắc mặt lạnh lùng kia của khiến tất cả đều khiếp sợ, chỉ dám dùng ánh mắt ‘háo sắc’ mà nhìn theo .

      Các phóng biên cuối cùng cũng thể nhẫn nại nổi mà giơ máy ánh lên, liều lĩnh chụp lấy chụp để.

      Hoắc Thiên Kình cũng theo sát sau đó, chạy đến ngăn cản Lôi Dận rồi : “Lôi, đừng như vậy.”

      Ánh mắt sắc bén của Lôi Dận lướt qua vẻ mặt lo lắng của Hoắc Thiên Kình rồi trực tiếp dừng gương mặt Mạch Khê cách đó xa. hề chớp mắt, ánh mắt nhìn Mạch Khê thập phần kích động. Đẩy Hoắc Thiên Kình ra, từng bước đến gần Mạch Khê.

      Lòng bàn tay Mạch Khê bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, cảm giác lạnh toát ấy thấu dần vào đáy lòng . Nhưng cho dù như vậy, vẫn luyến tiếc dời ánh mắt . Người đàn ông từng bước tiến lại gần khiến đau lòng. Khuôn mặt tuấn kia chỉ qua hai ngày ngắn ngủi mà gầy hẳn . Vẻ mặt vẫn cương nghị, thâm thúy như trước nhưng nay lại có nét bi ai khiến người khác lo lắng.

      Phí Dạ vẫn đứng im nhúc nhích, lẳng lặng nhìn Lôi Dận từng bước đến gần. Nụ cười bên môi hơi cứng lại nhưng sắc mặt vẫn hờ hững, bình tĩnh, thâm sâu lường được.

      Lôi Dận dừng bước trước mặt hai người, tầm mắt hề dời khỏi khuôn mặt Mạch Khê, ánh mắt lạnh băng khi đến gần trở nên có chút dịu dàng…

      “Khê nhi, theo .” Giọng như tiếng đau thương giữa thiên nhiên, mạnh mẽ nhưng cũng có vẻ đơn. xong câu đó, trực tiếp kéo lấy bàn tay bé của Mạch Khê…

      “Lôi tiên sinh…” Mạch Khê đưa tay kia nắm lấy cánh tay , cũng hề thuận ý theo . Khi quay đầu lại, mới bình tĩnh : “Hôm nay là hôn lễ của tôi, hãy chúc phúc cho tôi .”

      Đèn máy ảnh của giới truyền thông sáng như ban ngày.

      theo !” Lôi Dận thèm để ý đến lời của , nặng nề câu, điệu cũng quá cao nhưng lại có vẻ cường thế.

      Mạch Khê nhàng lắc đầu, cố nén cảm giác nghẹn ngào trong lòng…

      Phí Dạ tiến lên, giọng trầm thấp, điềm tĩnh…

      “Lôi tiên sinh, xin ngài buông tay.”

      Hoắc Thiên Kình cùng Úc Noãn Tâm cũng tiến lên, sắc mặt có vẻ nóng vội.

      “Lôi…”

      “Thiên Kình, hôm nay cậu đừng khuyên mình nữa!” Giọng Lôi Dận cũng trở nên lạnh lẽo cực độ. nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhắn của Mạch Khê, gằn từng tiếng kiên quyết, “Hôm nay, mình nhất định phải đưa Khê nhi .”

      Hốc mắt Mạch Khê dần đỏ lên. ngoảnh mặt , dám nhìn vào đôi mắt hỗn độn cảm xúc của . sợ… sợ đặt tay mình trong lòng bàn tay . Nếu như vậy, mọi cố gắng uổng phí và phải trả giá!

      “Vì sao dám nhìn ?” Lôi Dận nhìn chằm chằm , sắc mặt bi thương, “Người em muốn lấy căn bản là , vì sao phải tự tra tấn mình như vậy?”

      Mạch Khê cố nén, nuốt ngược giọt nước mắt trở lại, lúc nhìn Lôi Dận khóe môi khẽ cong lên. Nhìn qua nụ cười này quá gượng gạo, giọng : “Dận, em rồi, em chỉ muốn tình bình dị, em cầu mong tình cảm động đến tâm can, chỉ hy vọng có thể bình yên mà . Phí Dạ có thể cho em, còn , cho nên để em . Em còn là đứa trẻ tám tuổi kia, học được cách lựa chọn thứ mình muốn.”

      “Đây là lời lòng của em?” Lôi Dận cắn chặt răng, lồng ngực đau đớn như bị nổ tung khiến đột nhiên ngạt thở.

      Mạch Khê vừa cười vừa gật đầu, nước mắt lại chảy ngược vào trong khiến trái tim dường như bị chính giọt nước mắt nóng hổi đó hòa tan.

      “Lôi tiên sinh, nơi này có rất nhiều phóng viên, vẫn nên thành toàn cho hôn lễ của chúng tôi .” Thái độ Phí Dạ rất nghiêm túc, chút tức giận cũng có.

      Lôi Dận nâng tầm mắt, nhìn vòng xung quanh nhà thờ rồi đột nhiên lên tiếng cười lạnh. Đáy lòng Mạch Khê như bị dao cứa, theo bản năng che hai tai lại…Tiếng cười của như lăng trì vậy, khiến con tim dập nát…

      “Lôi…” Hoắc Thiên Kình kinh hãi, trong lòng nổi lên dự cảm bất an.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :