Chương 8: Hôn lễ, giáo đường, đấu súng (1)
Mạch Khê hít sâu hơi, lại nhìn về phía Úc Noãn Tâm rồi cười , nụ cười đó mang theo vẻ bất lực, “Chị Noãn Tâm, đến giờ hôn lễ của em rồi, hy vọng có thể nhận được lời chúc phúc của chị.”
Úc Noãn Tâm nhìn Mạch Khê, ánh mắt ít nhiều có vẻ bất đắc dĩ, lại nhìn về phía Phí Dạ khuôn mặt thoáng vẻ vui, “Tôi nghĩ, người trong khắp thiên hạ này đều có thể phản bội ấy, chỉ duy nhất là thể.”
“Chị Noãn Tâm…” Mạch Khê biết Úc Noãn Tâm luôn là người ôn hòa, thời điểm cực kỳ phẫn nộ cũng phát cáu. Hôm nay ấy có thể ra những lời này, chứng tỏ ấy cực kỳ bất mãn với Phí Dạ.
Nhưng chỉ cần Mạch Khê hiểu được Phí Dạ chịu thiệt đến cỡ nào, phải chịu nhiều áp lực, thậm chí nay truyền thông hay dư luận đều chuyển hướng bàn tán sang Phí Dạ, có người còn nẫng tay ông chủ. Nhưng mỗi lần nhìn Phí Dạ đều cười ôn hòa, hề giận dữ.
Giờ phút này Phí Dạ cũng thế, thậm chí cũng nhăn mặt nhíu mày, vẫn nhàng cười, nụ cười dịu dàng mang theo vẻ xa cách…
“Nơi nào có tiểu thư Úc Noãn Tâm nhất định có Hoắc tiên sinh, hai vị có thể đến dự hôn lễ của tôi và Mạch Khê, tôi cảm thấy vinh hạnh và may mắn.”
Úc Noãn Tâm đè nén cơn giận, giọng thản nhiên, “Phí Dạ, cho rằng như vậy là thích hợp sao?”
“Lưỡng tình tương duyệt, quý là ở chữ ‘duyệt’. Tôi với Mạch Khê có tình cảm với nhau, như vậy có gì mà thích hợp?” Phí Dạ ‘vân đạm phong khinh’ , ngay cả vẻ tươi cười cũng ấm áp.
Úc Noãn Tâm hề dự đoán được Phí Dạ hờ hững như vậy, ngơ ngác chút sau đó thản nhiên : “Nếu hai người có tình cảm, vậy tôi chúc hai người trăm năm hạnh phúc.”
Cõi lòng Mạch Khê như bị quyền giáng mạnh xuống.
Phí Dạ cũng thêm gì, chỉ nhàng cười rồi dắt tay Mạch Khê ra khỏi phòng nghỉ.
Hôn lễ này chỉ có thể dùng hai chữ “đồ sộ” để hình dung!
Chỉ là ngôi giáo đường nhưng lại tập trung rất đông các ngôi sao cùng giới truyền thông. Những người này đều là mời mà đến, mặt đều mang vẻ tươi cười chúc phúc. Đương nhiên, Mạch Khê cũng hiểu được ý của mỗi người họ đều phải như vậy.
Lúc khoác tay Phí Dạ ra khỏi phòng nghỉ tất cả khách mời đều ngồi xuống, vị linh mục đứng cung thánh. Mọi khâu đều được chuẩn bị xong.
Người đến dự ngồi ở hai bên. Bên môi Phí Dạ và Mạch Khê đều là ý cười nhàng, đến khi thấy xuất trước cửa nhà thờ bóng dáng cao lớn của người đàn ông vẻ tươi cười kia cứng ngắc lại…
Phía sau Lôi Dận là bóng đêm thâm thúy, phía là ánh trăng lưỡi liềm. Ánh trăng kia như phát ra luồng khí u tịch xua tan vẻ thánh khiết của ngôi giáo đường. mặc chiếc ba-đơ-xuy tối màu, bên trong là bộ âu phục và cravat đồng sắc. Tất cả đều như nhuốm vị gió sương đêm. Vẻ lạnh băng mặt tràn đến đáy mắt, hơn kém con sói!
Lôi Dận vừa bước vào nhà thờ, đông đảo các ngôi sao đứng lên thầm hò hét, chỉ hận thể chạy đến ôm lấy . Nhưng sắc mặt lạnh lùng kia của khiến tất cả đều khiếp sợ, chỉ dám dùng ánh mắt ‘háo sắc’ mà nhìn theo .
Các phóng biên cuối cùng cũng thể nhẫn nại nổi mà giơ máy ánh lên, liều lĩnh chụp lấy chụp để.
Hoắc Thiên Kình cũng theo sát sau đó, chạy đến ngăn cản Lôi Dận rồi : “Lôi, đừng như vậy.”
Ánh mắt sắc bén của Lôi Dận lướt qua vẻ mặt lo lắng của Hoắc Thiên Kình rồi trực tiếp dừng gương mặt Mạch Khê cách đó xa. hề chớp mắt, ánh mắt nhìn Mạch Khê thập phần kích động. Đẩy Hoắc Thiên Kình ra, từng bước đến gần Mạch Khê.
Lòng bàn tay Mạch Khê bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, cảm giác lạnh toát ấy thấu dần vào đáy lòng . Nhưng cho dù như vậy, vẫn luyến tiếc dời ánh mắt . Người đàn ông từng bước tiến lại gần khiến đau lòng. Khuôn mặt tuấn kia chỉ qua hai ngày ngắn ngủi mà gầy hẳn . Vẻ mặt vẫn cương nghị, thâm thúy như trước nhưng nay lại có nét bi ai khiến người khác lo lắng.
Phí Dạ vẫn đứng im nhúc nhích, lẳng lặng nhìn Lôi Dận từng bước đến gần. Nụ cười bên môi hơi cứng lại nhưng sắc mặt vẫn hờ hững, bình tĩnh, thâm sâu lường được.
Lôi Dận dừng bước trước mặt hai người, tầm mắt hề dời khỏi khuôn mặt Mạch Khê, ánh mắt lạnh băng khi đến gần trở nên có chút dịu dàng…
“Khê nhi, theo .” Giọng như tiếng đau thương giữa thiên nhiên, mạnh mẽ nhưng cũng có vẻ đơn. xong câu đó, trực tiếp kéo lấy bàn tay bé của Mạch Khê…
“Lôi tiên sinh…” Mạch Khê đưa tay kia nắm lấy cánh tay , cũng hề thuận ý theo . Khi quay đầu lại, mới bình tĩnh : “Hôm nay là hôn lễ của tôi, hãy chúc phúc cho tôi .”
Đèn máy ảnh của giới truyền thông sáng như ban ngày.
“ theo !” Lôi Dận thèm để ý đến lời của , nặng nề câu, điệu cũng quá cao nhưng lại có vẻ cường thế.
Mạch Khê nhàng lắc đầu, cố nén cảm giác nghẹn ngào trong lòng…
Phí Dạ tiến lên, giọng trầm thấp, điềm tĩnh…
“Lôi tiên sinh, xin ngài buông tay.”
Hoắc Thiên Kình cùng Úc Noãn Tâm cũng tiến lên, sắc mặt có vẻ nóng vội.
“Lôi…”
“Thiên Kình, hôm nay cậu đừng khuyên mình nữa!” Giọng Lôi Dận cũng trở nên lạnh lẽo cực độ. nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhắn của Mạch Khê, gằn từng tiếng kiên quyết, “Hôm nay, mình nhất định phải đưa Khê nhi .”
Hốc mắt Mạch Khê dần đỏ lên. ngoảnh mặt , dám nhìn vào đôi mắt hỗn độn cảm xúc của . sợ… sợ đặt tay mình trong lòng bàn tay . Nếu như vậy, mọi cố gắng uổng phí và phải trả giá!
“Vì sao dám nhìn ?” Lôi Dận nhìn chằm chằm , sắc mặt bi thương, “Người em muốn lấy căn bản là , vì sao phải tự tra tấn mình như vậy?”
Mạch Khê cố nén, nuốt ngược giọt nước mắt trở lại, lúc nhìn Lôi Dận khóe môi khẽ cong lên. Nhìn qua nụ cười này quá gượng gạo, giọng : “Dận, em rồi, em chỉ muốn tình bình dị, em cầu mong tình cảm động đến tâm can, chỉ hy vọng có thể bình yên mà . Phí Dạ có thể cho em, còn , cho nên để em . Em còn là đứa trẻ tám tuổi kia, học được cách lựa chọn thứ mình muốn.”
“Đây là lời lòng của em?” Lôi Dận cắn chặt răng, lồng ngực đau đớn như bị nổ tung khiến đột nhiên ngạt thở.
Mạch Khê vừa cười vừa gật đầu, nước mắt lại chảy ngược vào trong khiến trái tim dường như bị chính giọt nước mắt nóng hổi đó hòa tan.
“Lôi tiên sinh, nơi này có rất nhiều phóng viên, vẫn nên thành toàn cho hôn lễ của chúng tôi .” Thái độ Phí Dạ rất nghiêm túc, chút tức giận cũng có.
Lôi Dận nâng tầm mắt, nhìn vòng xung quanh nhà thờ rồi đột nhiên lên tiếng cười lạnh. Đáy lòng Mạch Khê như bị dao cứa, theo bản năng che hai tai lại…Tiếng cười của như lăng trì vậy, khiến con tim dập nát…
“Lôi…” Hoắc Thiên Kình kinh hãi, trong lòng nổi lên dự cảm bất an.