1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời - Ân Tầm (8 hồi + Ngoại truyện)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 3 : Liên tục khống chế nổi (2)
      Gần như phải điều động đến bốn năm mươi vệ sĩ mới có thể tạm ngăn đám phóng viên ào lên. Tuy rằng có thể hạn chế được hành động của họ nhưng vẫn thể khống chế họ chụp ảnh.

      Phí Dạ tiến lên mở cửa xe.

      Đôi chân thon dài được vây trong chiếc quần âu thẳng thớm xuất , tiếp theo đó là cả thân hình cao lớn, Lôi Dận xuống xe, rồi duỗi tay hướng vào trong xe.

      Sắc mặt Mạch Khê tái hẳn , để mặc cho Lôi Dận ôm chặt mình vào lòng, ánh mắt vẫn cẩn thận nhìn đám phóng viên hai bên.

      Hai người vừa xuống xe, bọn phóng viên lại bắt đầu điên cuồng. Thậm chí còn có phóng viên giơ cao máy ảnh lên. Trong khắc này chỉ có thể nghe thấy tiếng nháy máy ảnh.

      “Lôi tiên sinh, ngài cùng tiểu thư Mạch Khê từ tòa thành ra, như vậy có phải nghĩa là hai người sống chung?”

      tại có lời đồn tiểu thư Mạch Khê chính là con nuôi của ngài. Lôi tiên sinh, với chuyện này ngài có muốn ?”

      “Lôi tiên sinh, Mạch Khê là con nuôi của ngài mà hai người giờ lại là quan hệ đương, đây phải gọi là loạn luân sao?”

      “Lôi tiên sinh, quý công ty sáng sớm nay khởi động hệ thống can dự truyền thông, điều này có phải chứng minh chuyện truyền thông trúng quan hệ của ngài với tiểu thư Mạch Khê hay ?”

      Lôi Dận lời, chỉ ôm lấy Mạch Khê. Phí Dạ phía trước mở đường, khó khăn lắm mới đến được xe đổi.

      Mạch Khê theo bản năng nhìn về phía Lôi Dận. Lúc này mới hiểu được vì sao sáng nay tất cả phóng viên đều tập trung đông đúc ở đây. ra khởi động can dự truyền thông, có thể thấy chuyện này đối với giới truyền thông là đả kích rất lớn.

      nghĩ ngợi tới đó, chú ý của các phóng viên lại chuyển sang Mạch Khê…

      “Mạch Khê, xin đáp lại chút về quan hệ của với Lôi Dận. Nghe đồn, tám tuổi được nhận nuôi đến tòa thành này, có phải vậy ?”

      “Mạch Khê, Lôi tiên sinh, rốt cục là hai người từ khi nào bắt đầu nảy sinh tình ? Cái chết của Bạc Cơ có phải vì chuyện hai người nhau hay ?”

      “Mạch Khê, nghe mẹ cũng từng say đắm Lôi Dận. giờ với Lôi Dận lại ngang nhiên nhau, như vậy có phải là quan tâm đến thời gian mẹ mình với cha nuôi nhau đúng ?”

      Mạch Khê nắm chặt tay, đầu móng tay gần như cắm chặt vào lòng bàn tay. chẳng còn cảm giác đau đớn bởi những câu hỏi của đám phóng viên còn khiến đau đớn hơn.

      Dường như Lôi Dận có thể nhận thấy căng thẳng của , bàn tay to nắm lấy bả vai , vỗ nhè , dùng ổn trọng nhất an ủi , ý bảo yên tâm.

      Mạch Khê hiểu được ý của , hít hơi sâu. Có trời mới biết rất muốn lớn tiếng mắng bọn phóng viên này. Chuyện đương có liên quan gì đến họ chứ? Việc gì phải công bố với công chúng chứ? thích ai là chuyện của , bọn người này dựa vào cái gì mà hỏi này hỏi nọ chứ? Thậm chí cả chuyện của mẹ cũng chọc ra.

      Có điều, vì Lôi Dận, vẫn nên nhịn. Nếu gây bão với phóng viên, chỉ càng làm mọi người nghĩ mình chột dạ.

      Ngay khi sắp đến gần xe, có tay phóng viên đột nhiên lớn tiếng hỏi…

      “Mạch Khê, vẫn ở lại Bạc Tuyết bảo, như vậy có phải là ‘gần quan được ban lộc’ ? Có lời đồn, hoài nghi khuynh hướng tình dục của Lôi tiên sinh có vấn đề!”

      Lời này vừa ra, toàn bộ đám phóng viên có mặt đều cười ha hả. Họ chẳng sợ hãi, dù sao cũng có nhiều người như vậy.

      Tim Mạch Khê ‘thình thịch’ tiếng. mẫn cảm phát ra sống lưng Lôi Dận ràng cứng ngắc lại đau lòng vô cùng, thể nhịn được nữa. Đột nhiên dừng bước, xoay người về phía sau…

      “Các người đủ chưa? Bới chuyện riêng tư của người khác ra vui lắm sao? Các người là phóng viên, sao có thể hươu vượn như vậy chứ?”

      tràng của Mạch Khê khiến đám phóng viên xôn xao bàn tán, cục diện đột nhiên khống chế được. Trời sinh tính đơn thuần, Mạch Khê sao có thể biết được đây là kế sách bọn phóng viên hay dùng. Chỉ cần đương lên tiếng, chuyện kế tiếp rất thuận lợi.

      Có điều…

      phóng viên nghĩ như vậy những phóng viên khác cũng nghĩ như vậy. Tất cả mọi người đều nghĩ đến mục tiêu là lấy được tư liệu trực tiếp nhất.

      vất vả mới cầm cự được qua hồi loạn thể khống chế được lại có tay phóng viên cầm đầu đám người vọt qua vòng vệ sĩ lao đến trước mặt Mạch Khê. Tốc độ cực nhanh khiến đám vệ sĩ, thậm chí cả Phí Dạ và Lôi Dận đều kịp phản ứng. đám phóng viên như nước lũ vây chặt lấy Mạch Khê.

      “Mạch Khê, xin về cách nhìn nhận của .”

      “Mạch Khê, hai người có kết hôn ?”

      “Mạch Khê…”

      “Mạch Khê…”

      Tất cả các phóng viên đều như phát điên, thậm chí còn liều lĩnh bắt đầu chụp cận mặt, có người còn đưa tay tóm lấy Mạch Khê. Nhân vật trong vụ tai tiếng tình ái lại ở cùng nơi, đây đúng là tin nóng hổi mà.

      Cánh tay Mạch Khê cảm giác thấy đau đớn, nhíu chặt mày, lớn tiếng kêu lên, “Buông tay ra! Các người buông tay ra.”

      tựa như phiến lá vô lực, chỉ có thể để cho mưa rền gió dữ táp qua táp lại.

      Các phóng viên đâu bận tâm nhiều như vậy. Nếu nhân vật xuất , bắt lấy tin tức ngay mới là kẻ điên.

      Mấy chiếc máy ảnh giơ lên cao thậm chí còn làm cho cánh tay mềm mại của Mạch Khê bị thương. Cảm giác đau đớn này khiến liên tục kêu to.

      Tất cả vệ sĩ đều được điều động, đáng tiếc người ở đây quá nhiều, trong lúc nhất thời thể tiến lên giải vây.

      tiếng rống thảm thiết với tiếng thét phẫn nộ vang lên ít nhiều làm dịu điên cuồng của bọn phóng viên. Còn chưa chờ các phóng viên có phản ứng lại, thấy vang lên liên tiếp những tiếng kêu thảm. Ngay sau đó, bóng dáng cao lớn của Lôi Dận phá tan đám người, toàn thân toát lên khí chất cao ngạo cùng vẻ mặt như lang sói hoang dã, ngay cả ánh mắt cũng lóe ra nét u ám, phẫn nộ!

      Ánh mắt này…chỉ có thể là ở loài sói khi cực kỳ phẫn nộ! Giờ khắc này, xuất người đàn ông như vậy khiến tất cả phóng viên đều sợ tới mức hồn bay phách tán.

      Bọn họ luôn nghe rằng, Lôi Dận là người lạnh lùng, khó gần, màn ngày hôm nay đúng là khiến họ được lĩnh giáo!

      “Buông bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra!” Lôi Dận phẩy bàn tay của gã phóng viên tóm lấy cánh tay Mạch Khê. Hơn mười người phía sau gã ta cũng chao đảo theo. Mỗi người bọn họ đều trúng quyền, ngã sõng xoài mặt đất, ngừng kêu rên, cả máy ảnh cũng bị rơi vỡ.

      Tên phóng viên này như là nhìn thấy ma quỷ, tận mắt nhìn thấy mình như bị sói hoang tóm lấy, ngay sau đó như thể bao tải mà lăn thụp xuống đất. Mấy tên phóng viên phía sau cũng phải ngoại lệ, ngã nhoài hết ra.

      “Dận…” Mạch Khê sợ tới mức giật mình sửng sốt. chưa từng nhìn thấy bộ dáng Lôi Dận nổi điên như thế, lại chưa từng thấy cảnh tưởng hỗn loạn như vậy. Bộ dáng y như con sói ăn thịt người, toàn thân đều toát ra vẻ lạnh băng, ‘khát máu’.

      Lôi Dận quay đầu nhìn thoáng qua cánh tay bị thương của Mạch Khê. Khuôn mặt tuấn biến sắc, trong lúc nhất thời hoàn toàn mất kiểm soát. Bàn tay to lớn tóm lấy tên phóng viên vẫn còn chụp ảnh. Lực từ bàn tay siết mạnh khiến cả những phóng viên khác nhìn cũng phải khiếp sợ.

      “Các ngươi thích chụp ảnh phải ? Được, ta cho các ngươi chụp đủ thôi!” Lôi Dận giáng mạnh quyền vào mặt tên phóng viên. Chỉ quyền thôi cũng khiến tên kia suýt chết, khóe miệng tóe máu.

    2. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 3: Liên tục khống chế nổi (3)
      Tên phóng viên đau đớn, kêu rên thảm thiết. Nhưng Lôi Dận như phát điên rồi, cứ nhằm vào tên đó mà đấm, đá, mỗi lần giáng đòn đều vô cùng mạnh.

      Những phóng viên khác sớm quẳng quan tâm để chụp ảnh . Bộ dáng khát máu của Lôi Dận khiến họ sợ tới hồn siêu phách tán, liên tục lùi về phía sau.

      “Là máy ảnh của ngươi đập vào ấy?” Lôi Dận bước nhanh đến, bàn tay to túm lấy gã phóng viên khác, cái hẩy tay tiếp theo cũng đủ khiến gã ngã sấp xuống đất trong kinh hãi của những người khác.

      Đột nhiên rút súng ra…

      “Ngươi thích chụp ảnh như vậy, được lắm, ta khiến cho ngươi cả đời này cầm nổi máy ảnh!” xóng, mọi người con chưa có phản ứng kịp… thấy “Đoàng!” tiếng súng!

      Viên đạn lệch ly xuyên thẳng qua cổ tay tên phóng viên. Cùng với tiếng thét thảm thiết của gã, mùi máu tươi cũng quanh quẩn trong khí, y như luồng khí lạnh lẽo, ma quỷ từ Lôi Dận…

      “Á, tai nạn chết người…”

      “Trời ạ…”

      “Lôi Dận nổ súng!…”

      Các phóng viên như nhìn thấy ma. Nhìn cảnh tượng đổ máu như thế này, ai ai cũng sợ tới nhũn chân, nặng nhọc chạy lui về sau. Bọn họ đều là phóng viên nhưng chưa từng trải qua trường hợp như vậy, ngay cả máy ảnh cũng quẳng hết.

      Mạch Khê mở to hai mắt, như thể tin mà nhìn về Lôi Dận cách đó xa…

      Bóng lưng trong cảnh tượng đổ máu kia càng thêm lạnh băng. Bóng lưng cao ngạo toát lên vẻ tàn khốc của ma quỷ. nhìn thấy ánh mắt lúc này nhưng cũng khó để tưởng tượng ra. kinh hãi của đám phóng viên này đủ để cho biết tất cả.

      Rốt cục Phí dạ cũng vọt tới phía trước, đè lại súng trong tay Lôi Dận… “Lôi tiên sinh, ngài làm như vậy khiến cho người toàn thế giới này biết.” , sắc mặt lo lắng, lại lập tức nhìn về phía cánh tay ngừng chảy máu của tên phóng viên rồi quát lớn, “Ngươi còn chưa ?”

      Tên đó cũng chẳng còn quan tâm đến máy ảnh, chật vật bỏ chạy, mặc cho cánh tay vẫn ứa máu.

      Những phóng viên khác cũng dám ở lại. Bọn họ chỉ muốn lấy được ít tin lá cải mà thôi, nhưng tin tức hôm nay đủ gây chấn động giới truyền thông, chạy còn ở lại đến khi nào nữa.

      “Lôi tiên sinh…” Vẻ mặt Phí Dạ thực lo lắng, nhìn lũ phóng viên chạy trối chết, muốn lại thôi.

      Lôi Dận quan tâm đến Phí Dạ, trực tiếp ôm lấy bả vai Mạch Khê, cẩn thận nhìn miệng vết thương tay , đôi mày nhíu chặt lại…

      “Về tòa thành trước .”

      Tâm tư Mạch Khê như người mộng du, đại não dừng lại ở cảnh tượng vừa rồi, về tòa thành như thế nào cũng biết…

      Mạch Khê lẳng lặng nhìn người đàn ông trước mặt. tập trung dùng dung dịch oxy già rửa vết thương cho , vẻ mặt nhìn qua bình tĩnh, ổn trọng, cùng với người đàn ông ma quỷ ban nãy như là hai người vậy.

      Các đốt ngón tay còn có chút hồng hồng, là do vừa nãy đánh người. Ngẫm lại vừa rồi tên phóng viên hẳn là bị đánh đến gần chết. Gần như chẳng có chuyện gì là thể, người đàn ông này nguy hiểm. Nhưng giận dữ chỉ là vì ?

      Thấy hề chớp mắt nhìn, đáy mắt Lôi Dận nổi lên vẻ lo lắng, “ làm đau em sao?”

      Mạch Khê nhàng lắc đầu, mãi sau mới khẽ thở dài, “Dận, hành vi hôm nay của nhanh chóng bị đưa tin.”

      sao.” Lôi Dận ‘vân đạm phong khinh’ , dồn hết chú ý vào miệng vết thương của .

      Mạch Khê cũng cố trấn định theo lời , lại thêm câu, “Họ đưa tin nổ súng làm bị thương phóng viên nữa.”

      Lôi Dận ngẩng đầu, nhìn rồi nhàng cười, “ sao.” Ngữ khí vẫn thản nhiên, hoàn toàn tương phản với vẻ tàn bạo khi nãy.

      “Dận …” Mạch Khê nhịn nổi, chẳng để ý đến vết thương liền giơ tay ôm lấy khuôn mặt cương nghị của , ánh mắt nghiêm túc cùng với vẻ lo lắng…

      “Em muốn như vậy, muốn vì em mà tranh cãi này nọ, muốn vì em mà phải vất vả.”

      “Vậy còn em?” Lôi Dận kéo bàn tay bé của xuống, cẩn thận để chạm vào vết thương của , thâm tình , “ phải là em cũng vì mà đắc tội với phóng viên sao? Vừa rồi là ai rống ầm lên với phóng viên?”

      “Dận, điều này sao giống nhau được. Bọn họ oan cho …” Mạch Khê lo lắng lên tiếng.

      Lôi Dận nâng tay, ngón tay thon dài che bờ môi . Thấy vẻ mặt lo lắng của , ôm lấy thân thể rồi khẽ thở dài, “Biết , chưa bao giờ, chưa có ai quan tâm đến như vậy. Khê nhi, rồi, bất cứ chuyện gì cũng thể ngăn cản em, cho nên cứ giao tất cả cho , cần lo lắng, được ?”

      Nỗi bất an trong lòng Mạch Khê cùng với câu này của dần dịu , trầm tĩnh hơn nhiều. Đúng vậy, phải tin tưởng người đàn ông này, phải sao?

      Nép trong lòng , nhàng gật đầu, để tùy ý ôm mình càng chặt hơn…

      Những tin tức bất lợi đúng như cơn đại hồng thủy ập đến, đợt này rồi lại đến đợt khác. Tất cả đều chỉ nhằm vào Lôi thị! Lần này xem ra là đợt công kích trực tiếp nhất.

      Lôi thị vốn phong tỏa các thông tin của truyền thông cùng các cơ quan ngôn luận, tiến hành việc can dự truyền thông quyết liệt. Ngay sau đó, phóng viên lại phát Lôi Dận và Mạch Khê cùng cùng về. Tìm được căn cứ chính xác rằng hai người sống chung. Rồi lại đến tin tức về việc ẩu đả với phóng viên ngay trước Bạc Tuyết bảo, thậm chí cả chuyện nổ súng làm bị thương phóng viên…

      Thực hiển nhiên, loại hành vi hung hăng này của Lôi Dận khiến cho giới truyền thông cực kỳ bất an. Bọn họ dùng thủ đoạn này để giữ an toàn cho bản thân, cũng chính là ngừng công kích, tiếp tục công kích!

      Lôi thị lần nữa rơi vào nguy cơ nghiêm trọng. Nếu ban đầu chỉ là nguy cơ về xã hội nay chuyển thành mối nguy cơ về tín nhiệm! Trong nhận thức của họ, ‘hỉ nộ’ của Lôi Dận chẳng phải loại tầm thường, tính cách này ảnh hưởng trực tiếp đến thành ý hợp tác.

      Mà Mạch Khê cũng rơi vào vô vàn những lời đồn nhảm nhí. Đối với chuyện Lôi Dận ra tay đánh người, có người cho rằng đây là hành động hùng, là giận dữ vì hồng nhan. Rất nhiều người hành vi của Lôi Dận tràn ngập khí phách, mười phần tuấn. Cũng có người lại cho rằng đây là ‘ hùng qua được ải mỹ nhân’. Vì mà thành địch với truyền thông, thậm chí để ý đến cơ nghiệp vất vả dốc sức gây dựng, điều này thực phải là hành động khôn ngoan.

      Tóm lại, trong lúc nhất thời, lời đồn nhảm nào cũng có. Vì thế Mạch Khê lên mạng, cũng đọc báo, thậm chí cả TV cũng ít xem. Hằng ngày, ngoài luyện hát cũng vẫn là luyện hát. Đối với những lời đồn bất lợi từ bên ngoài, cố gắng để bị ảnh hưởng.

      còn có thể trấn tĩnh lại nhưng công ty thể nào bình tĩnh, lý trí được. Nhất là phải đối mặt với vụ tai tiếng cực lớn như thế này. Vừa sau giờ cơm trưa, ban quản trị cũng những thành viên quan trọng đều đến phòng họp. chỉ thế, Jon còn đặc biệt gọi Mạch Khê đến tham gia hội nghị. Khi có người nhắc đến giải thưởng nhạc sắp tới, vẻ mặt ai cũng đăm chiêu. Mạch Khê vẫn ra vẻ bình tĩnh ngồi yên. chỉ có thể làm vậy, nếu thể chịu nổi mà chạy thẳng ra khỏi phòng họp.

      Mọi người vừa ổn định được chỗ ngồi, trợ lý công ty liền vội vội vàng vàng chạy vào phòng họp, sắc mặt cũng có vẻ khẩn trương, “Lôi tiên sinh đến đây, hình như là tự mình tham gia hội nghị.”

      Mọi người kinh hãi, hề chần chừ, tất cả đều đứng dậy ra cửa nghênh đón. Lôi Dận liền đẩy cửa vào, ánh mắt lạnh băng gần như thổi quét cả phòng hội nghị…

    3. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 4: Nửa vui nửa buồn (1)
      Cả phòng họp có chút bất ngờ, kịp chuẩn bị gì.

      Mạch Khê nhìn qua thấy sắc mặt Lôi Dận hơi khó coi, trong lòng nổi lên nghi hoặc mơ hồ. đợi những lãnh đạo cao cấp của công ty mở miệng, giọng lạnh lùng của Lôi Dận vang lên. đến vị trí ghế chủ tịch, thậm chí còn chưa ngồi xuống, ngón tay thon dài kiên nhẫn mà gõ lên mặt bàn…

      “Nếu nội dung hội nghị của các người hôm nay là thảo luận về vấn đề của giải thưởng nhạc, vậy tôi muốn nghe. Giải thưởng lớn nhất cho ca sĩ mới phải lấy được, người nhận thưởng cũng được phép thay đổi!”

      Jon nghe thấy vậy cả kinh, rồi lại thành xấu hổ, “Lôi tiên sinh, lời đồn tại rất bất lợi cho Mạch Khê….”

      “Các người phải làm gì?” Lôi Dận lạnh lùng nhìn về phía Jon, đôi mắt sắc bén ghê người hệt như thanh kiếm, “Các người phải giải quyết việc. Tôi cần biết mọi người xử lý thế nào, tóm lại, tôi muốn được thấy kết quả!” xong, ai có cơ hội giải thích, xoay người rời khỏi phòng họp.

      Thời gian trước sau quá năm phút mà trong phòng vẫn còn vương hơi lạnh như băng, lại đủ khiến những người có mặt trong phòng họp ngơ ngẩn.

      Mạch Khê cụp mắt, biết nên xử lý loại tình huống này như thế nào…

      _____________

      Lôi thị gặp phải mối nguy cơ chưa từng có. Giá cổ phiếu liên tục chao đảo, hạng mục đấu thầu cũng gặp đầy rẫy những mối họa ngầm. Bởi phải bổ sung tài chính nên tài sản thuộc công ty cũng lưu động được như bình thường. Vốn chỉ là chuyện trong giới giải trí nay dẫn đến vấn đề về mất còn của doanh nghiệp.

      Thời gian Lôi Dận trở về tòa thành càng ngày càng thưa, càng ngày càng ít. Có đôi khi về cũng lập tức vào thư phòng. Thứ Mạch Khê thấy được thường thường là bóng lưng vội vã của . biết vội vì điều gì, lại bởi thể giúp được gì, chia sẻ được với nên trong lòng càng áy náy.

      Vẫn thể liên lạc được với Đại Lỵ, Mạch Khê cũng tin lời Fanny. tin Đại Lỵ bán đứng mình. Có điều, khi đến nơi sắp xếp cho Đại Lỵ ở phát ra căn hộ trống rỗng, bóng người. Bạn bè, bạn học, thậm chí là cả người nhà của Đại Lỵ cũng biết ấy đâu. Điều này càng khiến Mạch Khê lo lắng hơn.

      ______________

      Tại cửa của bệnh viện tư nhân…

      Mạch Khê lẳng lặng nhìn tờ giấy xét nghiệm. Ánh nắng của tiết trời vào đông có phần ấm áp, chiếu lên giấy kết quả chẩn đoán…

      Dương tính!

      Bàn tay khẽ áp lên bụng, khuôn mặt nhắn nổi lên vẻ kích động cùng hạnh phúc. mang thai, thể ngờ lại mang thai.

      Hai ngày nay luôn cảm thấy đầu óc choáng váng, ăn gì cũng thấy ngon. Điều quan trọng là, chu kỳ sinh lý của cũng thấy đến. Vốn cũng chỉ nghĩ là do áp lực quá lớn, nhưng thể ngờ bác sĩ lại thông báo kết quả bất ngờ như vậy.

      Kỳ cũng có đôi chút hoài nghi mình mang thai nên cố ý đưa lọ thuốc tránh thai cho bác sĩ xem. Vị bác sĩ xem xong cười sang sảng, rằng thuốc này hoàn toàn phải thuốc tránh thai, mà là vitamin B11. Dùng vitamin B11 chẳng những có hại cho thân thể mà còn có thể khiến đứa trong bụng càng thêm khỏe mạnh.

      Khóe môi Mạch Khê hơi cong lên, ngón tay nhàng xoa xoa lọ thuốc. Vừa rồi có gọi điện về tòa thành, rốt cục cũng biết được ra vụ đổi thuốc này là do Lôi Dận động tay, lại nhớ đến lời từng , cuối cùng cũng tỉnh ngộ.

      Người đàn ông này rất đơn cho nên mới hy vọng nhìn thấy hậu duệ của chính mình đến vậy. Nghĩ đến đây, lòng Mạch Khê đau đớn cũng có chút hối hận. Cho tới bây giờ mới hiểu được, người đàn ông Lôi Dận này đối với quan trọng đến nhường nào.

      Lúc ban đầu vì nghiệp, muốn có con nhanh đến vậy. Nhưng khi biết chính mình làm mẹ trong nháy mắt hạnh phúc vô cùng. Loại hạnh phúc này như thể chảy xuôi qua từng tế bào trong cơ thể vậy. Tuy đây phải là thời điểm để có con nhưng vẫn muốn nó, bất kể như thế nào cũng bảo vệ nó tốt, để nó bị tổn thương.

      Bởi vì nó chảy xuôi trong mình dòng máu của Lôi Dận, là kết tinh tình của và Lôi Dận!

      Đáy mắt Mạch Khê tràn ý cười dịu dàng. Nếu biết chuyện này, nhất định là rất vui. Vừa nghĩ tới bộ dáng đó của , trong lòng Mạch Khê tràn đầy hạnh phúc.

      nghĩ ngợi, bỗng thấy chói lòa ánh sáng, chiếc xe màu đen chậm rãi chạy về phía rồi dừng lại trước mặt . Cửa xe mở ra cũng là lúc gương mặt đàn ông đầy cương nghị xuất dưới ánh mặt trời.(Jins: hỏi tại sao ban ngày lại bật đèn xe ^^)

      “Phí Dạ!” Mạch Khê ngờ lại xuất ở đây, nhìn thoáng qua tài xế đưa đến đây thấy đâu nữa.

      “Tiểu thư Mạch Khê, mời lên xe.” Phí Dạ xuống xe, giọng vẫn điềm tĩnh, có thêm phần kiên định.

      Mạch Khê gật đầu, nghĩ ngợi nhiều liền lên xe.

      _________________

      Xe trở về tòa thành, cũng về hướng công ty. Phí Dạ lệnh cho tài xế tìm hội quán yên tĩnh rồi tìm phòng đưa Mạch Khê vào. Lúc này Mạch Khê mới thấy đây là phòng trà, trang trí rất thanh lịch. Hương trà thoang thoảng như hương thiên nhiên trong khe núi, cho dù có bao nhiêu áp lực cũng tan biến hết…

      “Mời tiểu thư Mạch Khê ngồi.” Phí Dạ duỗi tay ra, thản nhiên .

      Mạch Khê ngồi xuống, lại nhìn Phí Dạ thành thạo dùng trà cụ, khỏi nghi hoặc, “Phí Dạ, đây là nơi Dận sắp xếp?”

      Phí Dạ ngẩng đầu, cầm lấy bình trà xanh, vẫn lãnh đạm như trước: “, Lôi tiên sinh cũng biết ở đây.”

      Mạch Khê sửng sốt, nhìn người đàn ông thể quen thuộc hơn trước mặt, cũng hiểu ý trong lời của .

      “Phí Dạ, …”

      Rốt cục Phí Dạ cũng ngẩng đầu, lập tức giải đáp mối nghi hoặc của , ngược lại là duỗi bàn tay to ra, thản nhiên , “Lấy ra đây cho tôi.”

      Mạch Khê sửng sốt, ‘nửa ngày’ mới hiểu được muốn đến cái gì. cắn môi, tuy rằng trong lòng có phần nghi hoặc nhưng vẫn lấy tờ giấy trong túi xách đưa cho Phí Dạ.

      Phí Dạ cầm lấy, nhìn thoáng qua, bên môi gợn lên ý cười nhạt, “Tiểu thư Mạch Khê mang thai, chúc mừng.”

      Mạch Khê nhàng cười, bàn tay vuốt ve bụng, nâng mắt nhìn về phía Phí Dạ với ánh mắt hạnh phúc, “Phí Dạ, có đôi khi tôi cảm thấy sinh mệnh thần kỳ. Bây giờ tôi vẫn còn như nằm mơ vậy. Trong bụng tôi sinh mệnh, nó mang trong mình dòng máu của Dận. lâu nữa, sinh linh này chậm rãi lớn lên…Ngẫm lại, quá kỳ diệu.”

      “Lôi tiên sinh vẫn chưa biết chuyện này chứ?” Phí Dạ lẳng lặng chờ xong mới lên tiếng

      Mạch Khê lắc đầu, cười cười, “Tôi cũng nghĩ mình có thai, chỉ vừa biết kết quả thôi. Phí Dạ, xem, Dận biết mình làm ba có vui mừng hay ?”

      “Có.” Phí Dạ hề do dự, khẳng định chắc nịch, “Tuy rằng tính cách Lôi tiên sinh rất lạnh lùng, nhưng tôi biết ngài ấy rất thích trẻ con, lại là người con ngài ấy nhất, nếu ngài ấy biết mang thai rất vui.”

    4. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 4 : Nửa vui nửa buồn (2)
      Mạch Khê nở nụ cười hạnh phúc, sờ lên bụng, như thể sợ làm đau đứa vậy.

      “Nhưng mà…” Phí Dạ thu hết nỗi hạnh phúc của vào đáy mắt, hờ hững , “Tôi cho rằng tiểu thư Mạch Khê mang thai đúng lúc.”

      Nụ cười bên môi đột nhiên cứng lại…”Phí Dạ, …lời này là có ý gì?”

      Phí Dạ tỉnh bơ, thay rót chén trà. Làn khói trà lượn , như hương xuân có thể phá tan tuyết đông, có thêm hương vị cỏ xanh đồng nội.

      Mạch Khê đâu còn tâm tình thưởng trà chứ, bị lời của Phí Dạ làm cho chấn động.

      “Tiểu thư Mạch Khê hẳn là hiểu rất tình hình trước mắt.” Phí Dạ thản nhiên , chủ động cầm lấy chén trà nhấp ngụm, cách của cũng xa cách, “ tại Lôi tiên sinh bị chuyện trong công ty và tổ chức làm cho đau đầu, sau đó lại mang thai, chẳng phải là càng tiện cho giới truyền thông sao? Đến lúc đó, họ đứa trong bụng là gì nào? Là kết quả của loạn luân?”

      Mạch Khê nhíu mày, nâng tầm mắt…

      “Phí Dạ, người khác như vậy là vì biết tình hình. Chuyện của tôi với Dận đến tột cùng là như thế nào, chẳng lẽ còn ràng sao?”

      “Chính là bởi vì ràng, tôi mới có thể khuyên tiểu thư Mạch Khê những điều này.” Phí Dạ hề tức giận, vầng trán vẫn vẻ bình tĩnh như trước.

      Đột nhiên Mạch Khê có phản ứng, đáy mắt gợn lên vẻ cảnh giác…

      dẫn tôi tới đây là có mục đích. Vì sao biết hôm nay tôi tới bệnh viện?”

      Phí Dạ nghe thấy vậy nhàng cười, “Tôi là cận vệ của Lôi tiên sinh, lại là trợ lý đặc biệt trong công ty, là nghi trượng sắp xếp các thủ tục giao dịch trong tổ chức. Chuyện Lôi tiên sinh biết tôi đều biết, chuyện Lôi tiên sinh biết tôi cũng biết. Muốn biết ràng hành tung của tiểu thư Mạch Khê là chuyện dễ như trở bàn tay.”

      “Tôi hiểu hành vi của .” Mạch Khê cũng hoài nghi phẩm chất của Phí Dạ, nhưng hành vi của hôm nay có điểm khác thường. còn nhớ ba năm trước thay xuất đầu lộ diện để đánh lộn, giờ khắc này, người đàn ông này với người đó như là hai người vậy.

      Phí Dạ nhàng nhếch môi, “Tiểu thư Mạch Khê cần hiểu hành vi của tôi, chỉ cần hiểu tình cảnh nay của Lôi tiên sinh là được rồi.”

      ấy làm sao vậy?” Tim Mạch Khê ‘thình thịch’ tiếng theo lời , sắc mặt cũng có chút tái.

      Phí Dạ nhìn , “Vụ tai tiếng tình ái dẫn đến liên tiếp các vấn đề, đầu tiên là cổ phiếu của Lôi thị rớt giá, chuyện này hẳn là biết. Chuyện Lôi tiên sinh sát thương phóng viên cũng bị phóng đại lên, làm cho danh dự của Lôi thị giảm sút. Hạng mục cạnh tranh cũng xuất vô vàn nguy cơ. Còn nữa, Lôi tiên sinh cứ khăng khăng muốn can dự truyền thông cùng chuyện giải thưởng nhạc càng khiến người ta xôn xao. Đương nhiên, nếu chỉ là vấn đề của công ty thôi , nhưng giờ tổ chức cũng bắt đầu xuất nhiều mối nguy cơ.”

      “Tổ chức cũng xuất nguy cơ?” Tim Mạch Khê thiếu chút nữa ngừng đập. chỉ biết là Lôi thị có vấn đề, ngờ ra tổ chức cũng xảy ra chuyện. Lôi Dận cũng đề cập với bất cứ chuyện gì.

      Phí Dạ đặt chén trà xuống, nhìn về phía Mạch Khê, gằn từng tiếng : “Ngay tại tối hôm qua, tổ chức Ảnh ở Đông Nam Á làm mất cơ hội giao dịch vũ khí, chỉ có thế, bộ phận ở Nam Âu cũng đột ngột bị tập kích, tổn thất tài sản , còn chết hơn nghìn người. Đó đều là những người em thề sống chết trung thành với Lôi tiên sinh.”

      Ngón tay Mạch Khê run lên, lại thấy cả người lạnh toát…

      tình hề khả quan như tưởng tượng đâu. Ít nhất lần này tôi có quá nhiều lạc quan, bởi vì Lôi tiên sinh như mất lý trí rồi.” Phí Dạ liếc nhìn bàn tay run run của , dừng ánh mắt khuôn mặt tái nhợt của , “Sở dĩ xảy ra cục diện như hôm qua đều là do hành động của Lôi tiên sinh.”

      “Vì cái gì mà lại như vậy?” Mạch Khê ngập ngừng hỏi.

      “Tất cả đều là bởi vì !” Phí Dạ nhanh chóng cho đáp án, giọng kiên quyết, ràng.

      Ngón tay Mạch Khê run lên, “Cạch!” tiếng, chén trà đổ ra, nước trà nóng bỏng rót lên mu bàn tay khiến phải cúi đầu rên .

      Đôi mắt Phí Dạ co rụt lại, thoáng vẻ đau lòng nhưng cũng chỉ thản nhiên hỏi, “Tiểu thư Mạch Khê sao chứ?”

      Mạch Khê chẳng còn quan tâm đến chuyện đó, đôi mắt lo lắng nhìn về phía Phí Dạ…

      “Dận…rốt cục ấy làm sao vậy?”

      “Hai hôm trước, trong giới xã hội đen có tên trùm buôn thuốc phiện đùa trước mặt Lôi tiên sinh rằng ta muốn , kết quả là thiếu chút nữa bị Lôi tiên sinh đánh chết. Tối hôm đó, khách sạn tên trùm đó ở xảy ra vụ nổ, tin tức rơi vào tay đối phương, đương nhiên chúng nghĩ là do Lôi tiên sinh gây nên. Hai phe nổi lên xung đột. Đây mới chỉ là chuyện thôi. Trước đó, vì muốn nhanh chóng về tòa thành với nên Lôi tiên sinh hủy bỏ bữa tiệc quan trọng với quan chức chính phủ. Tuy bữa tiệc này chỉ là để xã giao nhưng tối đó cũng là thỏa thuận để giao dịch vũ khí. Phía chính phủ rất bất mãn với hành vi của Lôi tiên sinh nên giao dịch thất bại. Mà đối thủ với tổ chức Ảnh là X-Ảnh cũng nhân cơ hội này phá căn cứ của chúng ta, gây nên tổn hại khó có thể bù lại được.” Giọng điệu của Phí Dạ thản nhiên, cứ dùng kiểu ‘vân đạm phong khinh’ để kể về những tin tức trong giới xã hội đen đầy rẫy nguy hiểm, hắc ám.

      Việc này Mạch Khê hoàn toàn tưởng tượng nổi, lại thể nghĩ đến! Cho tới bây giờ mới hiểu được vì sao mỗi lần đều đến đêm khuya Lôi Dận mới trở về, ra chỉ đơn giản phải xử lý chuyện công ty mà còn cả chuyện của tổ chức…

      lúc lâu sau, mới từ trong nỗi khiếp sợ mà trấn an lại, đôi mắt ràng có phiếm hồng…

      “Cho nên hôm nay đến tìm tôi là vì muốn tôi rời khỏi Dận?” Nếu hết thảy đều là bởi vì mà xảy ra những chuyện đó, như vậy rời dường như là lựa chọn tốt nhất.

      , Lôi Dận cũng mất lý trí mà xử lý công việc. Nếu là trước kia tuyệt đối tin lời Phí Dạ , Lôi Dận khi ấy là người bình tĩnh vô cùng. Nhưng giờ, còn tận mắt thấy Lôi Dận làm phóng viên bị thương, cũng vì mà ngang nhiên đến công ty cầu giải thưởng, lại thêm việc đánh gần chết trùm buôn ma túy, thậm chí cũng đến tham dự tiệc với quan chức chính phủ.

      Phí Dạ lắc đầu, “, Lôi tiên sinh cho phép rời . Bây giờ mà bỏ , Lôi tiên sinh biết ngay là làm mọi chuyện chỉ vì ngài ấy. Ngài ấy quá , sao có thể để cho rời chứ?”

      “Vậy …”

      “Con của !” Phí Dạ trực tiếp , “ khi bị truyền thông biết chuyện mang thai, như thế càng nhiều lời đồn nhảm hơn. Đến lúc đó Lôi tiên sinh vì bảo vệ cho và đứa , biết còn có thể làm ra hành vi gì nữa. Đứa bé là mầm tai họa, ít nhất…thời điểm này thích hợp để nó xuất .”

      Tóc gáy Mạch Khê gần như dựng đứng lên, đáy mắt phiếm vẻ cảnh giác, “Phí Dạ, muốn làm gì?”

    5. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 4 : Nửa vui nửa buồn (3)
      So với vẻ nóng vội của Mạch Khê, Phí Dạ lại tỏ ra trầm ổn hơn rất nhiều. cầm lấy chén trà uống ngụm, sau khi đặt chén xuống mới thản nhiên , “Tiểu thư Mạch Khê phải nóng vội, tôi cũng thể làm gì với cả. Tôi chỉ muốn cho hiểu được tình cảnh trước mắt của Lôi tiên sinh. Tôi theo Lôi tiên sinh nhiều năm, sóng to gió lớn gì cũng từng trải qua, nhưng lần này, tôi rất lo cho tình hình của Lôi tiên sinh, nếu cứ tiếp tục như vậy, tình biến đổi càng nghiêm trọng.”

      muốn tôi tự ra quyết định?” Tâm tình Mạch Khê hoàn toàn rơi xuống nơi tên, “Để cho tôi chủ động bỏ đứa này?”

      Ngón tay Phí Dạ ven theo miệng chén cũng có chút run rẩy khó phát nổi, ngẩng đầu, “Tôi có thể hiểu được tâm tình của , cũng hiểu được Lôi tiên sinh có bao nhiêu mong chờ đứa này. Tất cả là quyết định của tiểu thư Mạch Khê, đương nhiên, bỏ đứa trẻ là cách trực tiếp nhất. Có điều, nếu tiểu thư Mạch Khê đồng ý, chúng ta còn có cách khác. Tóm lại, tôi muốn nhìn thấy cơ nghiệp Lôi gia chỉ vì mấy lời đồn này mà bị hủy hoại.”

      hy vọng tôi làm như thế nào?” Giọng Mạch Khê yếu ớt, vô lực, chính xác, còn khí lực, như người mỏi mòn chờ thời gian trôi qua vậy.

      “Trong tình hình trước mắt của Lôi tiên sinh, có lẽ cho rằng mình là người bị hại, nhưng trong mắt tôi, Lôi tiên sinh là người bị hại nhiều nhất.” Lời của Phí Dạ chút khách khí nào, vẻ mặt hờ hững.

      Lòng Mạch Khê thắt lại đau đớn, bàn tay cũng nắm lại rất nhanh, lại càng chặt hơn…

      Lôi thị vẫn nguy nga, sừng sững như ngày nào, nhưng chỉ có người trong nội bộ mới biết tại Lôi thị loạn đến cỡ nào. Dọc theo hành lang, trong thang máy, văn phòng Tổng giám đốc cũng im lặng, chẳng nghe thấy có chút nháo nhác nào. Thư ký Tổng giám đốc biết vội gì nhưng khi Mạch Khê tới văn phòng cũng chẳng thấy bóng dáng thư ký đâu.

      muốn nâng tay gõ cửa, lại phát ra cửa văn phòng đóng hẳn, cẩn thận nghe có thể ràng được nội dung cuộc chuyện bên trong.

      “Lôi, cậu phải biết ràng tình hình tại. Cậu có biết làm như vậy, hậu quả rất nghiêm trọng ?”

      Ngoài cửa, Mạch Khê hơi sửng sốt, nếu nghe nhầm đó là giọng của Hoắc Thiên Kình. Sao lại từ xa xôi chạy đến Lôi thị?

      “Thiên Kình, cậu cần khuyên mình nhiều, mình quyết định rồi.” Là giọng của Lôi Dận, giọng nghe ra vẫn thấy vẻ trầm thấp mọi khi, nhưng có chút vui.

      “Cậu điên rồi phải ? Nếu cậu còn coi mình là bạn phải nghe lời mình.” Giọng Hoắc Thiên Kình nghe ra cũng rất vui, nghiễm nhiên là có vẻ tức giận.

      thể.”

      “Cậu…” Hoắc Thiên Kình có vẻ chán nản, lại nghe thấy tiếng đập bàn…

      “Lôi, cậu đừng hồ đồ như vậy có được ? Mình biết cậu kia, nhưng cần phải chú ý chút đến cách thức. Cậu xem tình hình thực tế của Lôi thị đấy, nhìn lại tình hình của tổ chức Ảnh . Cậu với loại người vì mỹ nhân mà buông thả tất cả có phải là ngưu tầm ngưu mã tầm mã ?”

      “Thiên Kình, cậu cần nữa. Mình quyết phải cưới Mạch Khê rồi, hơn nữa, còn muốn lấy thân phận nay nữa! Trong lễ trao giải, mình dành cho ấy màn cầu hôn, mình muốn cho người khắp thiên hạ này biết, người phụ nữ Lôi Dận này muốn cưới chính là ấy, bất kỳ kẻ nào cũng thể ngăn cản!”

      Lời của Lôi Dận vừa dứt, Mạch Khê đột nhiên kinh sợ, bàn tay run rẩy vịn vào cửa phòng.

      “Ai?” Là tiếng của Hoắc Thiên Kình, ràng vui.

      Mạch Khê cắn cắn môi, đẩy cửa phòng vào. Khi vừa nhìn vào đôi mắt xanh lục đầy kiên định của Lôi Dận, tình cảm trong lòng liền tràn mãnh liệt. ra sớm có dự định cầu hôn trong buổi lễ trao giải, bằng sao lại kiên quyết muốn lấy được giải thưởng lớn đến vậy.

      Nghĩ đến đây, trong lòng nổi lên cảm giác ấm áp, cũng là loại tình cảm muốn vỡ òa ra nhưng lại chỉ có thể dừng lại trong đáy lòng.

      “Khê nhi, sao em lại đến đây?” Quả nhiên, Lôi Dận ngờ được Mạch Khê đến. tiến nhanh lên, đóng cửa phòng lại rồi lo lắng nhìn , “Sắc mặt em xanh quá, làm sao vậy, trong người có chỗ thoải mái sao?”

      Mạch Khê lắc đầu, nhìn thoáng về Hoắc Thiên Kình đứng cách đó xa, lại nhìn Lôi Dận rồi quan tâm hỏi: “Các làm sao vậy? Sao lại cãi nhau?”

      Nhất định là có chuyện xảy ra, nếu hai người bọn họ kích động như vậy. Tuy rằng Hoắc Thiên Kình so với Lôi Dận có phần phóng khoáng hơn, nhưng cũng giống Lôi Dận ở điểm trầm ổn, chuyện mà bị dao động cảm xúc.

      có gì, chỉ là chuyện công việc thôi.” Lôi Dận nhàng cười, sửa lại giọng điệu vui lúc nãy, “ cần lo lắng như vậy.”

      Hoắc Thiên Kình nghe thế vui mà nhíu mày lại, ngay sau đó bước nhanh đến kéo lấy cánh tay Mạch Khê, nhanh đến nỗi còn chưa kịp thét lên.

      “Hoắc Thiên Kình, cậu làm gì vậy?” Lôi Dận nổi giận, quát chói tai.

      “Làm gì à?” Hoắc Thiên Kình cười lạnh, “Lôi Dận, cậu bảo vệ ấy quá cẩn thận. ấy còn là trẻ con nữa, có quyền ý kiến của chính mình.”

      “Chuyện này cần ấy phải biết.” Lôi Dận tiến lên, từng chữ gằn qua khóe miệng, ánh mắt cũng trở nên rét lạnh kinh người, như loài diều hâu bay lượn trung khiến người ta sợ hãi.

      Mạch Khê thấy thế khẽ run, lập tức lên tiếng, “Dận, Hoắc đúng, có điều gì mà em thể biết chứ! Nếu muốn tốt cho em phải lừa gạt em chuyện gì cả.”

      có thói quen gọi tên Hoắc Thiên Kình, bởi vậy vẫn gọi Hoắc.

      “Khê nhi…”

      Hoắc, xin cho tôi biết, rốt cục là sao vậy?” Mạch Khê nhìn về phía Hoắc Thiên Kình, để ý đến Lôi Dận.

      Hoắc Thiên Kình vui nhìn thoáng qua Lôi Dận, lại dừng ánh mắt mặt Mạch Khê, ánh mắt ít nhiều dịu dàng , “Mạch Khê, đầu tiên phải biết , tôi làm chuyện này đều là vì muốn tốt cho cả hai người.”

      Mạch Khê gật đầu, ý bảo tiếp tục .

      “Là như thế này, Lôi muốn cưới , chẳng những muốn cưới mà còn muốn cầu hôn trước mặt mọi người!” Hoắc Thiên Kình .

      Mạch Khê có chút hoảng hốt, theo bản năng nhìn về phía Lôi Dận. tin rằng người đàn ông này có thể làm như vậy, chỉ cần muốn…

      Hoắc Thiên Kình tiện đà thở dài, “Nhưng mà Mạch Khê, hẳn rất tình hình trước mắt, nếu Lôi làm như vậy càng khiến mọi chuyện thêm nghiêm trọng. Cho dù hai người nhau nhưng quan hệ cha và con nuôi mãi thể sửa được. Tôi phản đối chuyện này, thậm chí còn hy vọng Lôi có thể cùng người con mình tay trong tay. Cho nên, tôi nghĩ ra biện pháp.”

      Mạch Khê nghi hoặc, “Biện pháp gì?”

      Hoắc Thiên Kình dừng chút, lập tức trả lời mà chỉ mất vui , “Biện pháp này đối với hai người chỉ có lợi có hại, nhưng mà Lôi kịch liệt phản đối, tôi cái này có cái gì mà phải phản đối chứ!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :