1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời - Ân Tầm (8 hồi + Ngoại truyện)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 19 : Phơi bày thời thơ ấu (2)
      Vào đêm, trong thư phòng.

      “Lôi tiên sinh, tra ra được nguồn phát tán thông tin. Chính là do lão già James tung tin.” Phí Dạ nhìn Lôi Dận đứng trước cửa sổ sát đất.

      Bóng dáng cao lớn, lạnh lùng của Lôi Dận phản chiếu lên tấm kính thủy tinh, ngay cả cặp mặt xanh lục của cũng phảng nét hờ hững. dụi điếu xì gà trong tay, bên môi nhếch nụ cười lạnh…

      “James? Xem ra lần này lão ta chuẩn bị kế hoạch rất vững chắc để đấu với tôi. hổ là cáo già, lợi dụng truyền thông để mũi tên trúng hai đích.”

      “Có điều, vụ tai tiếng tình ái lần trước phải là do James phô tin.” Phí Dạ hồ nghi mà câu.

      “Chuyện lần trước cần tra xét. Tôi chỉ muốn biết về tin tức lần này. Lão già kia sao lại biết được?” Lôi Dận khinh miệt .

      “Hẳn là nghe được vài lời đồn. Tôi nghĩ là lần này lão nghe được ít nhiều từ những người thân quen. Cho dù năm đó truyền thông đưa tin nhưng kiểu gì cũng có chuyện ‘cá lọt lưới’.” Phí Dạ phân tích.

      “Cổ phiếu có bị ảnh hưởng ?” Lôi Dận thản nhiên hỏi.

      “Tạm thời có ảnh hưởng gì lớn. Có điều, Lôi tiên sinh, ngày mai là bắt đầu phiên giao dịch thứ hai, nếu tin tức này còn tiếp tục tràn lan, cổ phiếu của Lôi thị chúng ta nhất định bị ảnh hưởng.” mặt Phí Dạ vẻ lo lắng.

      “Thiên Kình thế nào?”

      “Hoắc tiên sinh nghe được chuyện này tự mình làm bản đánh giá. Tin tức này có thể khiến cổ phiếu rớt giá, như vậy chừng chúng ta bị tổn thất ít nhất là năm trăm triệu.”

      “Năm trăm triệu?” Lôi Dận nheo mắt lại, “Tổn thất năm trăm triệu chẳng thà bỏ ra đầu tư năm trăm triệu!”

      “Chuyện này khả năng lớn lắm, Lôi tiên sinh.” Phí Dạ nghe vậy nhíu mày, “Thời gian quá ngắn, từ bây giờ cho đến lúc bắt đầu phiên giao dịch còn đến chín tiếng.”

      có khả năng?” Lôi Dận đột nhiên xoay người, ánh đèn mông lung ngoài cửa sổ càng làm sáng thêm đôi mắt sắc bén của , mỗi đường nét đều toát lên vẻ cương nghị…

      “Cho tới bây giờ, Lôi Dận tôi chưa từng làm việc gì khi nắm chắc!”

      “Nhưng mà Lôi tiên sinh…”

      “Cậu cho rằng, cách giải quyết tốt nhất là gì?” Lôi Dận lạnh băng ngắt lời .

      Phí Dạ hít hơi, nhìn về phía Lôi Dận…

      “Phong tỏa tin tức! Đây là cách nhanh nhất!”

      “Phong tỏa tin tức?” Lôi Dận đột nhiên nở nụ cười, từng bước đến trước mặt Phí Dạ, lạnh lùng nhìn , “Phí Dạ, nếu tôi nhớ lầm cậu cũng hẳn là am hiểu sử ký Trung Quốc, Sơn Hải Kinh chứ nhỉ? Trong đó có truyền thuyết, chính là Đại Vũ trị thủy, rằng: Vua Nghiêu lệnh cho Cổn trị thủy, Cổn dùng phương pháp đắp đê nhưng sau vẫn thất bại và bị vua Nghiêu lệnh giết. Con trai Cổn là Đại Vụ rút ra được bài học từ thất bại của cha, nên dùng phương pháp khai dẫn nước lũ, cuối cùng thành công. Tôi nghĩ phải lý giải hàm nghĩa hộ cậu!”

      Sắc mặt Phí Dạ thoáng điểm vẻ xấu hổ, liếm môi, cung kính : “Điều Lôi tiên sinh dạy chính là, cách Đại Vũ trị thủy chọn là khơi thông chứ phải ngăn lũ. Tin tức giờ cũng giống như nước lũ, cần dẫn đường chảy.”

      “Coi như cậu có để ý.” Lôi Dận lạnh lùng lên tiếng, “Phí Dạ, cậu phải biết rằng cả tổ chức tốt hay xấu là ở tôi, cũng là ở cậu. Mà cậu bên cạnh tôi nhiều năm như vậy, cách tôi làm việc cậu luôn hiểu . Sai lầm ngày hôm nay đừng để tôi phải thấy lần nữa. Nếu còn có lần thứ hai, tôi cho là mình nhìn nhầm người!”

      “Vâng, Lôi tiên sinh.” Sắc mặt Phí Dạ trầm xuống, cung kính hạ thấp người rồi ra khỏi thư phòng.

      Vừa mới mở cửa, nhìn thấy Mạch Khê đứng ở cửa từ lúc nào rồi. Thấy ra, nhàng mỉm cười.

      Phí Dạ có chút vẻ mất tự nhiên, gật gật đầu.

      “Thái độ của Dận được tốt cho lắm, có lẽ là do những tin tức kia đến quá nhanh.” giọng .

      “Tiểu thư Mạch Khê yên tâm, tôi thay Lôi tiên sinh làm tốt chuyện này.” Phí Dạ hiểu được nỗi lo lắng của .

      Mạch Khê gật gật đầu, “Vất vả cho rồi.”

      Phí Dạ thản nhiên cười, “Vì Lôi tiên sinh có đáng gì. Có điều…” dừng chút, nhìn về phía Mạch Khê, “Hồi sóng gió này đến rất nhanh, tôi sợ tất cả mới chỉ là bắt đầu, Lôi tiên sinh xử cực đoan. Nếu tiện tiểu thư Mạch Khê nên khuyên nhủ ngài ấy, tôi nghĩ ngài ấy cũng chỉ nghe lời mình tiểu thư Mạch Khê thôi.”

      Mạch Khê nao nao, “Tôi làm.”

      Phí Dạ thả lỏng tâm tình, gật đầu rồi ra.

      Mạch Khê hít sâu hơi, gõ cửa rồi bước vào thư phòng.

      “Dận…” Thấy Lôi Dận ngồi salon, tiến lên, ngồi xuống cạnh rồi cướp lấy điếu xì gà trong tay dụi bỏ, “Kỳ Phí Dạ cũng chỉ lòng với , đừng làm vẻ lạnh lùng với ấy như vậy.”

      “Khê nhi à…” Lôi Dận than hơi, ôm lấy , “Có số việc em hiểu đâu. Gần đây Phí Dạ làm việc gì cũng dụng tâm, rất lo lắng.”

      “Ý là…”

      có ý gì, hoài nghi cậu ta có lòng dạ khác đâu, dù sao cậu ta cũng là người theo lâu nhất. Chỉ là, lòng người khó đoán, James hoặc X-Ảnh cũng có những điều kiện hấp dẫn, cũng khó mà bảo người ta động lòng.” Lôi Dận lãnh đạm .

      Mạch Khê kinh ngạc, “Dận, đa nghi quá đấy, Phí Dạ đâu phải loại người như vậy.”

      “Em rất hiểu cậu ta?” Lôi Dận nhếch môi cười, đôi mắt thâm trầm nhìn chằm chằm khuôn mặt nhắn của .

      …em chỉ ăn ngay thôi. Phí Dạ luôn trung thành, tận tâm với , nếu có suy nghĩ gian dối sớm có, đâu phải đợi đến bây giờ?” Mạch Khê sợ hiểu lầm nên giọng giải thích.

      “Bây giờ mới là thời cơ tốt nhất.” Lôi Dận cười cười, “Có lẽ trước mắt em cũng biết Lôi thị tiến hành hạng mục gì, là cuộc đấu thầu đó.”

      “Vậy sao?” Mạch Khê há to miệng, “Em chỉ nghe qua là đầu tư gì gì thôi…”

      “Nha đầu ngốc… Tầm cỡ lịch sử đấy.” Lôi Dận nhéo mũi cái, “Nhưng mà hạng mục này quan trọng như vậy là vì nó kiện lớn. đúng ra là xác định lãnh thổ cho mình, đầu tư vào hạng mục này mất đến mấy tỷ đô.”

      “Mấy tỷ đô?” Mạch Khê sợ tới mức thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi. Đó là ý gì vậy? tính nổi. “Như vậy là bao nhiêu?”

      “Đây là dự án quy mô toàn cầu, đương nhiên giai đoạn trước có đầu tư nhiều, lợi tức sau này cũng nhiều. khi Lôi thị giành được hạng mục này lợi nhuận hằng năm tăng 36%. Cho nên muốn lấy được nó, giàu cũng phải quyền quý, xét về tài chính nếu có trụ cột vững chắc có tư cách tham gia cạnh tranh.” Lôi Dận .

      Mạch Khê hoàn toàn bị con số khổng lồ làm cho chấn kinh, lập tức phản xạ có điều kiện mà hỏi vấn đề hồ đồ, “Dận, rốt cuộc là có bao nhiêu tiền?”

    2. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 19: Phơi bày thời thơ ấu (3)
      Lôi Dận bị chọc cười, “Em hỏi là giá trị con người đáng bao nhiêu hả?”

      Mạch Khê gật đầu, còn nghiêm túc nhìn .

      Lôi Dận cẩn thận nghĩ, sau đó nhún nhún vai, “Cũng nhiều lắm, nhưng hẳn là có thể nuôi sống em.” xong, xấu xa cười, ôm càng chặt hơn, “Nhưng mà, hy vọng có nữ ‘quản gia’ quản lý tốt chỗ tài sản này của , em thấy thế nào?”

      Khuôn mặt Mạch Khê đỏ lên, “ thèm, quản lý như thế phiền toái , cũng chẳng có ưu đãi gì.”

      “Sao lại có ưu đãi?” Lôi Dận véo lên má cái, “ biết có nhiều tài sản như vậy chẳng phải là cũng biết được giá trị của em có bao nhiêu sao?”

      “Có liên quan gì đến em?” Mạch Khê cố ý ngoảnh mặt , nhìn nhưng lại cười khanh khách.

      “Đương nhiên có quan hệ với em, hơn nữa chỉ liên quan đến em!” Lôi Dận cười, xoay khuôn mặt của lại, “Tất cả của đều là của em, đương nhiên cũng bao gồm cả chỗ tài sản đó.”

      như thể em giống với người hám của ấy.” Mạch Khê chu cái miệng nhắn lên.

      thích nhất là kiểu lõi đời của em.” Lôi Dận cười, hôn cái lên môi , thâm tình .

      Cảm giác ngưa ngứa khiến Mạch Khê bật cười ra tiếng, nhàng đẩy ra, ngẩng mặt lên, “Dận, lo là Phí Dạ bị mua chuộc, phá hoại dự án của Lôi thị sao?”

      Lôi Dận nghe vậy, đáy mắt xẹt qua am hiểu thâm tường, lại giọng : “Có lẽ tất cả chỉ là phán đoán của thôi. Hạng mục này rất quan trọng đối với , cho nên cho phép xảy ra bất cứ tin tức bất lợi nào.”

      Mạch Khê gật gật đầu, đương nhiên có thể hiểu được tâm tình của , “Nghe cuộc đấu thầu này có cả James tham dự, ra công ty của ông ta cũng giàu lắm nha, số tiền đầu tư trước đầu thầu nhiều rồi.”

      Vẻ đơn thuần của khiến Lôi Dận buồn cười. Cuối cùng, nhịn được bèn lấy tay bóp mi tâm lại, cố nén ý cười lại.

      “Làm sao vậy? Em sai gì à?” Mạch Khê hồ đồ nhìn , hiểu hành vi của . Lời buồn cười vậy sao?

      nhóc này, cho em điều, nhất định em phải nhớ cho .” Cuối cùng Lôi Dận vẫn nén được ý cười xuống, nghiêm túc nhìn , “ đấu thầu ai dại mà đem tiền của mình đầu tư. Thứ nhất là quá phiêu lưu, thứ hai là nếu lấy được gói thầu coi như bị tổn thất nghiêm trọng. Cho nên trước kỳ đầu tư đều là các ngân hàng ra mặt, càng là hạng mục lớn càng phải như vậy.”

      “Vậy Lôi thị sao? Mấy tỷ đô Lôi thị bỏ ra là nhiều hay ít?” Mạch Khê khẩn trương hỏi han.

      “Mấy tỷ đối với Lôi thị tính là nhiều, bởi vì vốn lưu động mỗi ngày của Lôi thị đều tính tiền triệu, lợi nhuận tính ra cũng phải đến mấy trăm triệu. Dù sao cũng là mở rộng bất động sản, bỏ tiền ra cũng được nhưng mà thể làm như vậy.” Lôi Dận nhẫn nại giải thích cho , “Lôi thị là tập đoàn toàn cầu, về tài chính là dư dả nhưng vẫn phải cẩn thận. Cho nên quản lý tài chính cho Lôi thị luôn là cơ quan tài chính bên ngân hàng của Thiên Kình. Lần này, lúc đầu tư trước cũng đều là do hai ngân hàng của Hoắc thị đứng ra đảm bảo, cứ như vậy mới sợ có sơ hở.”

      “Phức tạp thế!” Mạch Khê nghe đến choáng váng.

      “Em nghe có vẻ phức tạp nhưng chung là chỉ có Thiên Kình mới làm được. Nếu sao cậu ta có thể ăn lãi của lâu thế?” Lôi Dận nhàng cười, nửa giả nửa .

      “Tình bạn của các đúng là kỳ quái.” Mạch Khê nhíu mày, “Em vẫn nghĩ là hai nhà có cạnh tranh về lợi ích cơ đấy.”

      “Làm khó tri kỷ làm khó địch thôi, chỉ cần Hoắc thị tham dự hạng mục là cùng Lôi thị đấu song song, đương nhiên có cạnh tranh lợi ích.”

      “Thế vì sao ta còn có thể đảm bảo tài sản cho Lôi thị?”

      “Sao thể?” Lôi Dận nhàng cười, “Nếu làm sao cậu ta kiếm được tiền? Con người này hằng năm thu được lợi nhuận từ Lôi thị đâu.”

      Mạch Khê thè lưỡi, chuyện kinh doanh quả thực quá phức tạp.

      “Dận, tin đồn lần này có thể gây bất lợi cho ? Nếu ảnh hưởng đến hạng mục lần này, em rất lo cho .”

      cần sợ, từ lúc ngồi vị trí này, loại chuyện như thế phải có cách giải quyết. Lôi thị cũng từng lâm vào khủng hoảng, cuối cùng phải là biến dữ thành lành sao?” Khuôn mặt tuấn của Lôi Dận tràn đầy vẻ tự tin, nhìn , “ tại, chỉ muốn bảo vệ em khỏi tổn thương.”

      “Dận…” Mạch Khê kìm lòng được liền nép vào lòng , khẽ thở dài, “ biết vì sao em cứ có dự cảm lành, em rất sợ…”

      phải sợ, có bên cạnh em, cho dù trời sập cũng có che cho em.” Lôi Dận hôn lên trán , thâm tình .

      Mạch Khê ngửa đầu, cười khẽ, ngay sau đó ôm lấy cổ , “, em muốn chống cùng …” xong, chủ động hôn lên môi , phong tình vạn chủng…

      _______________

      “Ngươi xác định chỉ dựa vào tin này mà có thể đả kích Lôi Dận?” Trong bóng đêm, giọng qua xử lý lại vang lên, quanh quẩn trong phòng, đủ có thể khiến người ta ngạt thở.

      James trông có vẻ rất phấn khích, mất vẻ ổn trọng hằng ngày, “Đương nhiên, tiên sinh, tin tức lần này đủ có thể thổi lên cơn bão táp. Cho đến bay giờ, tất cả giới truyền thông tranh nhau đưa tin.”

      Giọng cười kỳ quái vang lên, cực kỳ chói tai, “Hy vọng ngươi để ta thất vọng, có điều ta phải nhắc nhở ngươi, Lôi Dận nhất định nghĩ biện pháp đánh trả. Nếu có thể thúc thủ vô sách phải là Lôi Dận.”

      “Tiên sinh, ngài yên tâm , người ta vẫn bảo ‘miệng lưỡi thế gian’ mà. Lôi Dận có thần thông quảng đại đến mấy cũng thể xoay chuyển càn khôn trong vòng mấy giờ ngắn ngủi. Chỉ cần bắt đầu phiên giao dịch ngày mai, ngài có thể chứng kiến cổ phiếu Lôi thị đường xuống!” James đắc ý, “Đúng vào lúc bắt đầu phiên giao dịch, tôi mới có thể thả tin này ra!”

      “Kế hoạch của người có vẻ rất chuẩn.”

      “Đương nhiên. James tôi muốn làm đối thủ cạnh tranh với , phải biết người biết ta.” James cười lạnh tiếng, “Chỉ cần cổ phiếu Lôi thị rớt giá, tự nhiên các cổ đông mất lòng tin. Tổng giám đốc giữ được giá cổ phiếu, sao có thể nhận được ủng hộ từ các cổ đông? Sau đó mà còn muốn cạnh tranh thầu đúng là kẻ điên mê!”

      “Kế tiếp ngươi chuẩn bị làm như thế nào?” Giọng quái dị đưa ra ý kiến phản bác.

      “Trước mắt cứ chuẩn bị tốt tin tức ngày mai !” James cười khà khà, “Chỉ cần cổ phiếu Lôi thị tụt giá, phần sâu chuẩn bị tốt rồi. Khi đó truyền thông tung tin bất lợi, làm cho Lôi Dận họa vô đơn chí, ngay cả xoay người tìm đường sống cũng có! Tới lúc đó, hoàn toàn có tâm tư mà đấu thầu. Ốc còn mang nổi mình ốc, đây mới là thời cơ đả kích tốt nhất!”

      “Cầu chúc cho ngươi thành công!”

      “Tiên sinh gì vậy? Phải là…cầu chúc cho chúng ta thành công mới đúng, ha ha…”

      Trong căn phòng lạnh băng chỉ còn vang vọng tiếng cười…

    3. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 20: Thương trường như chiến trường (1)
      Người ta vẫn ‘Thương trường như chiến trường’, việc thay đổi bất ngờ chẳng ai có thể đoán trước. Chỉ cần đứng thương trường như là chiến trường, hãm mình trong đó, chẳng ai biết được giây tiếp theo xảy ra chuyện gì.

      Phiên giao dịch ngày thứ hai bắt đầu, chẳng những là đông đảo dân chơi cổ phiếu chờ mong mà ngay cả giới thương nhân cũng mỏi cổ trông đợi. Cổ phiếu tăng là thắng lợi vang dội, cổ phiếu giảm khiến cho bao người đắc chí lại càng sa sút tinh thần. Có thể ‘Thành cũng nhờ cổ phiếu mà bại cũng do cổ phiếu’, thị trường cổ phiếu kéo theo tâm tình của người dân toàn cầu.

      Có điều, việc bắt đầu phiên giao dịch tuy là chuyện quan trọng nhưng trước lúc bắt đầu xảy ra kiện rất lớn!

      Chính là tin tức mới đưa! Giới truyền thông lại bắt đầu cuộc ‘đại chiến tin tức’ mới! Bản tin này có liên quan đến người đàn ông thần bí sở hữu khối tài sản gần như đế quốc!

      Bản tin này đúng là kinh thiên động địa! Chẳng những nó rằng Tổng giám đốc đương nhiệm của Lôi thị từ sinh hoạt trong bầy sói mà còn đưa ra nghi vấn Lôi Dận biết đến văn minh nhân loại mà cuối cùng như thế nào đó lại nắm trong tay quyền lực quá cao trong thương giới đến vậy.

      Cũng giống như những sách, bản tin này là xuất phát từ góc độ rất vô nhân tính, chỉ từ phía lập trường mà lại phân tích người đàn ông như Lôi Dận, nó hoàn toàn xoay chuyển cục diện từ bản tin giật gân hai ngày trước.

      Thông tin vừa được tung ra, mấy đài truyền hình cùng các kênh tin tức khác cũng bắt đầu rục rịch khởi động, nơi lại đến hai, hai lại đến bốn nhà đài biết…Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, tin tức này như thể trận đại hồng thủy xối rửa từng lời đồn .

      Công chúng gần như cũng bắt đầu điên cuồng vì tin này. Thậm chí, ngay đường, giữa ban ngày, rất nhiều xe đỗ lại xem tin chiếu màn hình lớn, tạo thành cảnh tượng huyên náo lâu năm gặp.

      Đối với công chúng mà , tin tức này có lực sát thương rất lớn!

      Người đàn ông Lôi Dận này trong mắt mọi người vô cùng thần bí. có của cải, quyền thế, thành công, vừa giàu có lại vừa đẹp trai tuấn. Điều này dường như là đặc ân quá lớn cho người đàn ông. Chẳng những là những người đàn ông muốn biết, thậm chí cả những doanh nhân thành đạt cũng vậy, càng miễn bàn là các thiếu nữ thanh xuân. Bởi vậy, tin tức này vừa đúng lúc thỏa mãn tò mò của họ, càng khiến họ có thể bước thêm bước đến với bí mật của người đàn ông có số tài sản khổng lồ này.

      Tuy rằng tin tức về bản tính lang sói của người đàn ông này nhưng lại có thể giải thích rằng đó là điều kiện cần thiết cho thành công của Lôi Dận. Bản tính lang sói tương đương với quả quyết, trầm ổn. những thế, bản tin cũng miêu tả kĩ càng lần Lôi Dận chứng kiến cảnh con người giết chết sói mẹ, điều này cũng khiến công chúng phần nào cảm nhận được đau lòng của Lôi Dận trước đây.

      Tóm lại, so với vụ tai tiếng tình ái trước mà tin tức này càng có giá trị bùng phát hơn, lại dấy lên luồng dư luận khá ầm ĩ.

      Có điều, việc truyền tin này cao minh ở chỗ, đó là tính liên tục. Trước phiên giao dịch tiếng, bản tin phân tích Lôi Dận trước và sau khi nắm trong tay tài sản của Lôi thị. Đây chính là điểm mấu chốt. Nó đánh tan những tin đồn bất lợi hai ngày trước đây. Mà sau khi phiên giao dịch bắt đầu được vài giờ, tin tức lại được truyền ra, lại như con sóng nâng chú ý của khán giả lên.

      Lúc bắt đầu phiên giao dịch, cổ phiếu của Lôi thị chẳng những rớt giá, ngược lại càng tăng cao. Đến khi đợt tin tiếp theo cho thấy khả năng kinh doanh thiên tài thương trường, luôn nắm chắc thời cơ, thắng lợi trong tay, cơ trí quyết đoán của Lôi Dận, mọi người đều cảm nhận được vị thế của nhân vật truyền kỳ trong lịch sử thương giới.

      Thời gian tiếp theo, cổ phiếu của Lôi thị lại tiếp tục tăng vọt, cuối cùng hoàn toàn phá vỡ kỉ lục từ trước đó. Cổ phiếu của Lôi thị thực đạt được thành tích cao nhất.

      “Ba!” Giận thể lợi dụng được thông tin, James nhìn chằm chằm vào màn hình tinh thể lỏng tường, vẻ mặt khiếp sợ. màn hình là diễn biến của thị trường cổ phiếu toàn cầu, mỗi con số tăng lên dường như càng khiến ánh mắt lão thêm tối.

      “Có chuyện gì đây? Sao lại thành ra thế này?”

      “Chủ…chủ tịch…tôi cũng biết vì sao lại như vậy. Chúng tôi nghe theo chỉ thị của ngài, chờ đến gần phiên giao dịch bắt đầu hành động. Có điều ngờ cổ phiếu của Lôi thị lại đường tăng vọt. Chúng ta đánh tiếng với bọn phóng viên nhưng hiểu vì sao mà sau đó người ta đổ xô mua cổ phiếu.” Trợ lý hành chính đặc biệt là người đàn ông trung niên, khá cao lớn, mang nét điển hình của người đàn ông vùng Địa Trung Hải nhưng giờ lại đổ đầy mồ hôi lạnh.

      “Ngươi biết? Vậy ngươi có biết vị trí của mình hay ?” James hoàn toàn nổi điên, hận thể cầm cái gạt tàn bàn phang thẳng lên đầu người trợ lý. Hôm nay lão vừa đến công ty chưa được tiếng, sao tình hình lại xoay chuyển thành ra thế này?

      “Chủ tịch, hôm nay, trước phiên giao dịch tiếng, có tin tức về Lôi thị. Tôi nghĩ, có phải vì những tin tức này mà…”

      “Đưa tin, đưa tin gì?” James kinh ngạc.

      Tay trợ lý hành chính lập tức chuyển kênh màn hình. đó vẫn là tin tức nóng như lửa cả ngày hôm nay, truyền kỳ về quá trình lập nghiệp của Lôi Dận. Thậm chí truyền thông còn tổng hợp, đánh giá tiềm năng cổ phiếu của Lôi thị, sinh động như , dần trở thành người dẫn đường cho dân chơi cổ phiếu.

      James cả kinh, hai mắt trợn tròn. Lão chỉ vào màn hình phát tin, kinh hãi kêu to, “Tin tức này bắt đầu phát ra từ lúc nào?”

      “Chủ tịch, cách đây tiếng.”

      “Cái gì?” James quả thực cũng gần tức đến hộc máu, thiếu chút nữa hất tung cái bàn, “Vì sao ngươi cho ta biết? Ta nuôi các ngươi lâu như vậy, đến cuối cùng lại đưa ta ra đường hẻm này hả?”

      Viên trợ lý đặc biệt lau lau mồ hôi trán, cẩn thận : “Tôi có gọi điện thoại cho ngài, nhưng chính ngài tắt máy…”

      “Cái gì?” James chấn động, vội vàng moi điện thoại di động ra, quả nhiên tắt máy. Chết tiệt! Trước giờ lão chưa từng có thói quen tắt máy!

      “Chủ tịch, kế tiếp chúng ta phải làm như thế nào?”

      “Cút! Cút ra ngoài cho ta!” James hổn hển rống lớn câu.

      “Dạ dạ.” Tay trợ lý sợ tới mức rời khỏi văn phòng nhanh như chớp.

      James tức điên lên, tim đập thùm thụp. Lão lấy điện thoại lại, nhấn mạnh nút khởi động. Tại sao có thể như vậy? Sao lão có thể tự tay tắt máy chứ?

      nghĩ ngợi, di động lại truyền đến tiếng chuông. Lão nhìn chăm chú, là dãy số lạ.

      “Ai đấy?” Lão nhận cuộc gọi.

      “Ngài James, tôi là Phí Dạ, trợ lý đặc biệt của Lôi tiên sinh. Sáng sớm quấy rầy ông là có lỗi, có điều, Lôi tiên sinh rất quan tâm biết đêm qua ngài James có vui vẻ , nên dặn tôi gọi điện hỏi thăm chút.”

      “Cậu, cậu những lời này là có ý gì?” James ngờ nhận được những lời đó vừa khi bắt điện thoại, càng thể ngờ đối phương lại biết số điện thoại của lão.

      có ý gì cả. Chỉ là Lôi tiên sinh biết ngài James luôn thích mỹ nữ. Nếu ngài James cảm thấy mỹ nữ tối qua chưa hài lòng Lôi tiên sinh có thể tùy thời vì ngài James mà chuẩn bị người khác.”

      James kinh hãi, đột nhiên có chút phản ứng…

      ra…Tất cả đều là do các ngươi giở trò quỷ quyệt!”

    4. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 20: Thương trường như chiến trường (2)
      Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng cười trầm thấp của Phí Dạ, trong giọng cười còn mang khinh miệt, “Ngài James như vậy đúng rồi, tối qua phải là ngài rất vui vẻ sao?”

      “Ngươi…”

      “À, đúng rồi, Lôi tiên sinh còn bảo tôi gửi lời cảm ơn đặc biệt đến ngài James, cảm ơn ông vì Lôi thị hôm nay kiếm thêm được năm trăm triệu.” Tiếng cười của Phí Dạ càng hơn.

      “Đáng chết!” James ức đến gần hộc máu mồm, ném thẳng điện thoại lên tường, lúc điện thoại rơi xuống đất, cả người lão run lên!

      ra, ả đàn bà chủ động quyến rũ lão đêm qua giường chính là con đàn bà do Lôi Dận sắp đặt! Đáng chết nhất chính là…có thể việc nhận điện thoại từ công ty cũng chính là do con đàn bà kia.

      Chết tiệt! Lôi Dận lại có thể mũi tên trúng hai đích, xem ra lão thực xem thường rồi. Có điều, nếu lần này để Phí Dạ gọi điện đến cũng tức là Lôi Dận chính thức tuyên chiến với lão. Lão thể thua, tuyệt đối thể thua, nếu coi như tất cả đều công cốc.

      “Cốc cốc cốc…” Ngoài cửa vang lên vài tiếng gõ nhàng, sau đó là làn hương sực nức ập vào, lại thêm cả tiếng giày cao gót chan chát nện mặt đất.

      James giương mắt nhìn, nhíu mày lại, “Sao lại đến đây?”

      “Cha nuôi…” Fanny hơi bị trẹo gót giày, vẻ mặt như thể con búp bê bị ấm ức, lao thẳng vào lòng James, “Cha phải làm chủ cho con đó nha.”

      James cảm thấy cực kỳ phiền phức, lại bị nàng chạy đến nhõng nhẽo như vậy càng điên tiết hơn, đẩy ta ra sau rồi quay người về ngồi xuống ghế chủ tịch, vui mà , “ có việc gì đừng có chạy đến đây, chẳng lẽ còn muốn phóng viên bới móc quan hệ giữa chúng ta hay sao?”

      Fanny ngẩn ra, nhưng rất nhanh nhìn ra được tâm trạng tốt của James trong lòng cũng kinh hãi, nỗi bất an mơ hồ cùng cảnh giác dâng lên. ta cẩn thận tiến lên, ra vẻ điềm đạm đáng , “Cha nuôi, thực xin lỗi, là con tốt, chỉ tại con nóng vội thôi.”

      gấp cái gì?” James kiên nhẫn, hỏi thẳng luôn.

      “Còn phải là con bé Mạch Khê sao?…” Fanny thấy lão mất hứng liền làm ra vẻ ‘phong tình vạn chủng’ bước lên, ngoan ngoãn ngồi lên đùi lão, bàn tay nhắn nhàng vuốt ve ngực lão, “Có đôi khi con thực hoài nghi, biết con đó từ đâu chui ra nữa, sao có thể thần thông quảng đại đến nỗi làm cho tất cả mọi người đều quý. Tối qua con nghe lén cuộc họp của ban quản trị, ý của họ là lần này bằng bất cứ giá nào cũng phải để cho Mạch Khê nhận được giải thưởng ca sĩ mới. Sao họ có thể làm thế chứ? Cho dù Lôi Dận có lợi hại đến đâu cũng thể nể mặt cha nuôi chứ.”

      “Hừ, chỉ là nể mắt đâu, còn dám ngang nhiên tuyên chiến với ta đấy.” James nghe đến đây liền nổi cơn tức giận. Lão vốn định lợi dụng thời cơ lần này giáng cho Lôi Dận đòn trí tử, lại ngờ, chẳng những khiến ung dung thoát nạn mà còn càng làm cho mọi người ủng hộ Lôi Dận hơn.

      Fanny nghe vậy kinh hãi, “Sao có thể thế được?”

      “Chẳng lẽ lúc tới đây thấy thị trường cổ phiếu tăng giá sao?” James vui mà câu.

      Lúc này Fanny mới hiểu được là có chuyện lớn xảy ra. ta làm gì ra có tâm trạng mà quan tâm đến thị trường cổ phiếu, trong lòng ta chỉ có chuyện giành giải thưởng mới là quan trọng nhất. Đương nhiên, những điều này ta tuyệt đối dám ra, chỉ cẩn thận hỏi, “Chẳng lẽ…người đàn ông Lôi Dận này thực có thể xoay chuyển càn khôn?”

      ta ít nhiều hiểu về kế hoạch của cha nuôi, chỉ có điều, ngờ Lôi Dận có thể dễ dàng tránh được kiếp nạn này.

      “Hừ, ta mặc xác có càn khôn hay cái gì gì đấy, tóm lại, thằng nhãi Lôi Dận này…nhất định ta phải thắng!” James phẫn uất, đập mạnh lên mặt bàn rồi quay đầu nhìn về phía Fanny, “ lấy được giải thưởng cũng quan trọng, chỉ cần con có thể hỗ trợ cha nuôi đạt được mục đích, cha nuôi cam đoan về sau con muốn lấy giải thưởng gì cũng được!”

      Fanny nao nao… “Cha nuôi, phải là cha bảo con từ bỏ giải thưởng lần này đấy chứ? Giải thưởng ca sĩ mới là rất quan trọng.”

      “Ta đây hỏi con, con muốn lấy giải ca sĩ mới hay là ca hậu?” Rốt cục James cũng gợn lên ý cười, kéo nàng lại, “Con ngoan à, con thử suy nghĩ xem, có Lôi Dận, có Mạch Khê, còn ai có thể tranh danh hiệu ca hậu với con cơ chứ?”

      “Nhưng mà…”

      nhưng nhị gì hết, cho dù bây giờ con có muốn tranh giải thưởng này cũng có cách nào cả. Lần này ta có thể nhìn ra được tình thế bắt buộc của Lôi Dận, nhất định làm cho Mạch Khê nhận được giải thưởng này.” James nham hiểm : “Có điều, thành vấn đề, trước cho bọn chúng nếm thử vị ngon ngọt. Trong khoảng thời gian này, con cố gắng bới móc chút chuyện lặt vặt liên quan đến Lôi Dận để có cái uy hiếp , ta tin lần nào cũng có thể biến dữ thành lành được!”

      “Cha nuôi, cha còn muốn tiếp tục đối phó với Lôi Dận sao? Lần này đánh rắn động cỏ rồi, ta nhất định có đề phòng.” Fanny biết dã tâm của cha nuôi mình, thử đưa ra nghi vấn.

      “Ta mà phải sợ ? tại ta cũng là người cạnh tranh với , cũng dám ra tay với ta đâu. Fanny, kế tiếp phải dựa vào con, tìm bọn phóng viên lá cải, hỏi thăm vụ bê bối tình ái trước đây. Tóm lại là kiểu gì cũng phải làm rùm beng chuyện này lên. Fanny à, con phải nhớ kỹ, cha nuôi có thành công hai mẹ con con mới sung sướng được.”

      Fanny gật đầu, “Yên tâm cha nuôi.”

      _______________

      “Phí Dạ, hôm nay vất vả rồi.” Trong thư phòng, Lôi Dận đưa ly rượu đỏ đến trước mặt Phí Dạ, vẻ mặt hoàn toàn thoải mái, tay còn lại ôm Mạch Khê.

      Phí Dạ lại như thể cố nhắm mắt làm ngơ, cũng hề nhận ngay lấy ly rượu mà như chìm trong trầm tư.

      Lôi Dận hơi nhíu mày…

      “Phí Dạ!” Giọng của Lôi Dận cao hơn chút.

      Phí Dạ đột nhiên như sực tỉnh lại, giật mình nhìn Lôi Dận rồi mới đưa ánh mắt đến ly rượu. Sắc mặt có vẻ xấu hổ, đưa tay nhận lấy ly rượu rồi giọng , “ ngại quá, Lôi tiên sinh.”

      Đầu mày Lôi Dận thoáng vẻ vui nhưng cũng thêm gì, lập tức ngồi xuống ghế sofa, ánh mắt thâm trầm nhìn về phía Phí Dạ cách đó xa.

      Thế nhưng, Mạch Khê lại nhịn được bèn lên tiếng, “Phí Dạ, sao chứ? Sao nhìn như kiểu có tâm vậy?”

      Phí Dạ ngẩng đầu, nhàng cười, “Tôi sao, cảm ơn tiểu thư Mạch Khê quan tâm.”

      Lôi Dận dựa người vào sofa, lãnh đạm hỏi, “Thị trường chứng khoán hôm nay tăng, lợi nhuận được bao nhiêu?”

      “Lôi tiên sinh, là 34,5%.” Phí Dạ trả lời.

      “Xem ra cậu mệt chết rồi.” Đột nhiên Lôi Dận .

      Phí Dạ ngẩn ra, vội vàng trả lời, “ có, Lôi tiên sinh.”

      “Về nghỉ ngơi , cho đến giờ tôi chưa từng thấy dáng vẻ mệt mỏi của Phí Dạ, mà cũng muốn nhìn thấy.” Lôi Dận hạ lệnh ‘đuổi khách’.

      Phí Dạ nghe thấy vậy đứng dậy, “Thuộc hạ đây.”

      Lôi Dận gật đầu, cũng chút động tĩnh gì mà nhìn theo bóng lưng . Mắt vừa thấy Phí Dạ ra đến cửa, thản nhiên bổ sung câu… “Còn có chuyện cậu phải nhớ, lợi nhuận hôm nay đạt được là 35,4% chứ phải là 34,5% như cậu !”

    5. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 21: tính toán ngọt ngào (1)
      Sắc mặt Phí Dạ thoáng chút vẻ giật mình sửng sốt, ngay sau đó trở nên khó coi. xoay người, thà , “Thực xin lỗi Lôi tiên sinh, là thuộc hạ nhớ nhầm.”

      “Cho tới bây giờ cậu chưa từng phạm phải loại sơ suất này, lần sau được viện cớ này nữa.”

      “Dạ!”

      Chờ cho Phí Dạ khỏi, Mạch Khê mới khẽ thở dài hơi, đôi mắt sáng trong thoáng lên vẻ nghi hoặc, “ ấy làm sao vậy nhỉ? Trước đây chưa từng thấy dáng vẻ ấy như vậy.”

      “Trước đây Phí Dạ nhớ từng con số còn hơn cả , tuyệt đối phạm phai sai lầm này.” Lôi Dận đặt ly rượu xuống, ánh mắt cũng trầm lại.

      Mạch Khê nghĩ nghĩ, “Có phải là người thân hoặc bạn ấy xảy ra chuyện gì đó mà chúng ta biết ?”

      Lôi Dận nặng nề , “Cậu ta có người thân, cũng có bạn.”

      Lúc này Mạch Khê mới nhớ ra rằng cả nhà Phí Dạ chết trong tay Huyết Xà. Đây cũng chính là nguyên nhân Phí Dạ gặp được Lôi Dận rồi lòng theo. Sau bao nhiêu năm, cũng có được vị trí này, hẳn nhiên là cũng có người bạn nào thân tín.

      Nghĩ đến đây, khẽ thở dài, “ như vậy, Phí Dạ so với còn độc hơn. Ít nhất còn có người nhà và bạn, còn Phí Dạ ngay cả người thân cũng có, thậm chí người tri kỷ cũng chẳng thấy đâu. Người đàn ông như vậy, ngẫm ra thấy rất đau lòng.”

      “Phí Dạ đứng vị trí rất đặc biệt. Kỳ thực, cả , Thiên Kình, Ưng Diêm hay Thiên Luật đều hề coi Phí Dạ là thuộc hạ nhưng Phí Dạ lúc nào cũng tự coi mình là người bề dưới. Cái này cũng đúng, nếu có quy tắc dưới cũng khá bất ổn. Có điều, phải là Phí Dạ người tri kỷ nào, cậu ta với Kiêu từng có mối kết giao rất thân thiết.” Lôi Dận uống hơi hết sạch ly rượu, giọng .

      “Kiêu? Cái tên kỳ quái, chỉ có chữ ‘Kiêu’ thôi sao? ta là ai vậy?” Mạch Khê nổi hứng tò mò. Cho tới giờ mới phát ra, người đàn ông trước mặt mình như là quyển sách vậy, xem đến trang cuối cùng thể nào hiểu ràng toàn bộ thế giới của .

      Lôi Dận thở dài, “Kiêu là thân cận bên cạnh Thiên Kình, theo Thiên Kình rất nhiều năm. Cậu ta là nhi, từ nếm ít khổ sở. Tính cách Kiêu rất trầm ổn, sống nội tâm, có rất nhiều điểm giống Phí Dạ. Có lẽ đây cũng chính là nguyên nhân khiến hai người có thể chơi thân được với nhau.”

      “À, ra là vệ sĩ của Hoắc Thiên Kình. Là ai vậy? Vệ sĩ theo ta hình như có rất nhiều.” Mạch Khê nằm uể oải sofa, vẫn giữ nguyên được vẻ xinh đẹp thường ngày.

      Đáy mắt Lôi Dận điểm nét lo lắng, , “ chết rồi, ba năm trước đây vì bảo vệ cho Thiên Kình khỏi chết dưới đáy biển. Cậu ta là người em mà Thiên Kình tín nhiệm nhất, cũng giống như địa vị của Phí Dạ trong lòng vậy.”

      Mạch Khê mở to hai mắt nhìn, trong lòng khỏi dâng lên kinh ngạc. Chuyện có liên quan đến Hoắc Thiên Kình ba năm trước đây cũng có nghe , chỉ ngờ người chết thay Hoắc Thiên Kình lại là bạn thân của Phí Dạ. như vậy lúc ấy chỉ có Hoắc Thiên Kình đau lòng mà còn cả Phí Dạ.

      “Cuối cùng hôm nay em biết, kỳ tình bạn của đàn ông cũng rất sâu sắc, khi là tri kỷ chẳng màng đến hoàn cảnh thay đổi thế nào, thậm chí còn có thể vì bạn mà tiếc mạng mình.” nhàng .

      Lôi Dận gật đầu, thừa nhận lời của .

      “Thế bây giờ còn hoài nghi Phí Dạ hay sao?” Mạch Khê nhịn được liền nhìn rồi hỏi.

      Lôi Dận đến ngồi xuống bên cạnh , thuận thế ôm vào lòng, khẽ thở dài, “Tuy con người nổi tiếng là cẩn thận, cũng có rất ít người để tín nhiệm, có điều muốn lựa chọn chọn tin tưởng vào Phí Dạ. như vậy là vì cậu ta có khi còn hiểu hơn em. Dù sao cậu ta cũng theo nhiều năm như vậy, có nhiều chuyện cần phải ra cậu ấy cũng tự hiểu, đương nhiên cậu ta cũng rất hiểu tính cách của .”

      “Ừm.” Mạch Khê gật đầu. “Có điều nhìn ấy có gì đó là lạ, hay là… hỏi ấy .”

      “Nha đầu ngốc, đàn ông giống phụ nữ.” Lôi Dận cười , “Nếu Phí Dạ muốn đương nhiên cậu ta , nếu cậu ta muốn cho dù hỏi cậu ta cũng .”

      “Vậy làm sao bây giờ?” Mạch Khê lo lắng.

      Lôi Dận hề trả lời, mà chỉ nhìn hề chớp mắt, cho đến khi khiến sợ hãi mới lên tiếng, “Xem ra em có vẻ rất quan tâm đến cậu ta.”

      Mạch Khê sửng sốt, ngay sau đó nâng tay đánh cái, “Này, Lôi Dận, có ghen cũng đừng ăn hồ đồ nhá. Phí Dạ tận tâm, trung thành vì , chẳng những nghi ngờ ấy mà còn nghi cả em nữa. Người ta lo đến tình hình của ấy còn phải là vì lo cho công việc tiến hành của sao? Em sợ ấy có tâm tư, làm việc chuyên tâm, đến lúc đó vạn nhất hạng mục đấu thầu của bị James nẫng mất làm sao.”

      “Ừ, như vậy có thể yên tâm rồi.” Lôi Dận dùng sức kéo , sau đó hôn mạnh cái lên khuôn mặt của

      “Yên tâm , rồi, lần đấu thầu này nhất định thành công.”

      “Tự tin thế?” Mạch Khê nhàng cười.

      “Đương nhiên, bởi vì trong lần đấu thầu này có lô đất rất quan trọng với , cho nên nhất định phải giành được.” Lôi Dận cách thần bí, gương mặt cương nghị cũng mang theo vẻ tự tin.

      “Rất quan trọng với ư?” Mạch Khê bị điệu bộ thần bí của làm cho tò mò, kìm được bèn hỏi, “Thế là thế nào? làm gì với lô đất đấy?”

      “Muốn biết sao?” Lôi Dận nhàng nhíu mày lại, đôi mắt hơi lộ ra vẻ xấu xa, như chờ con mồi chủ động mắc vào bẫy.

      “Đương nhiên…” Mạch Khê vừa muốn do dự mà trả lời lại nhìn thấy ánh mắt xấu xa của lập tức hừ , “… muốn biết.”

      Lôi Dận sửng sốt! nhóc này học được kiểu đùa nghịch ngợm như vậy từ bao giờ?

      Bàn tay to nâng lên kéo cả người lại, nhíu mày, “ được, em phải hỏi .”

      Gì chứ?…

      “Có ai lại ép người khác hỏi vấn đề của chứ? vừa bảo đàn ông giống phụ nữ, đàn ông mà muốn điều gì đó với người khác kiểu gì cũng , nếu muốn thể nào cũng .” Mạch Khê nhịn cười, cố ý lắc lắc đầu.

      Tên đàn ông này, lúc bá đạo cũng lòi ra tính trẻ con!

      Lôi Dận bị lời của làm cho kinh ngạc, mặt thoáng vẻ xấu hổ, giọng của cũng có chút mất tự nhiên…

      “Điểm mấu chốt là… muốn .”

      “Vậy nào.” Mạch Khê rốt cục cũng nhịn nổi liền phì cười. Trời ạ, người đàn ông này…

      “Em phải hỏi mới có thể .” Lôi Dận khăng khăng.

      đỉnh đầu Mạch Khê lúc này có đám quạ đen bay qua…

      “Thôi được rồi, chỗ đất đấy vì sao lại quan trọng với đến vậy?” Nghĩ nghĩ lúc, chi bằng cứ hỏi thẳng ra . Thứ nhất là vì đúng là muốn biết, thứ hai là bộ dáng khăng khăng của thực đáng , thôi dung túng lần vậy.

      Lúc này mặt Lôi Dận vẻ đắc ý, liền chỉ chỉ lên mặt mình, “Nếu em muốn biết hôn cái .”

      là xấu xa!” Mạch Khê dở khóc dở cười, nhưng vẫn nghe lời mà ôm lấy mặt , cố ý hôn mạnh khuôn mặt cương nghị của . “Chụttt!” tiếng, suýt nữa tróc da mặt khiến Lôi Dận thầm kêu rên.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :