1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời - Ân Tầm (8 hồi + Ngoại truyện)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 12: Tâm tư của Lôi Dận (2)
      thâm tình của khiến cho khuôn mặt nhắn của Mạch Khê ửng hồng, dưới làn nước trong lại càng trở nên mềm mại hơn. Nhìn vào đôi mắt thâm sâu của , có thể thấy được hình ảnh ngây thơ của mình trong đó, “Dận, nghĩ chúng ta có thể chia cách ?”

      “Vì sao phải chia cách?” Lôi Dận nhìn ra nỗi lo lắng của , cũng tức giận mà ngược lại càng thêm đau lòng, nhìn , kiên định : “Chúng ta chia cách, vĩnh viễn .”

      Đáy mắt Mạch Khê vẻ rung động, ôm lấy cánh tay , “ hiểu vì sao, gần đây em cứ lo sợ, có thể cũng là do tin tức gần đây quá loạn. , em cũng muốn cho nhiều người bàn tán về tình của mình. Tình này là của em và , em muốn người khác can thiệp vào.”

      “Khê nhi, yên tâm.” Lôi Dận nhàng nâng cả người dậy, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, “ đời này, ai có thể chia cắt chúng ta. Nếu có người dám làm như vậy ――”

      Mạch Khê nhìn , lại thấy ánh mắt cười của dần lộ ra vẻ lạnh lùng tàn khốc quen thuộc. Vẻ mặt này mới đúng là tác phong trước nay của .

      giết kẻ đó!” Ngữ điệu như là gió mát êm, nhưng Mạch Khê biết, điều . Nếu có người dám to gan làm vậy, giết người!

      “Dận…” Mạch Khê biết từ đáy lòng mình nên cảm động hay nên lo lắng. Bản tính con người khó sửa đổi. Cứ lấy người đàn ông trước mặt này làm ví dụ. có thể là người đàn ông dịu dàng nhất, cũng là người si tình nhất. Nhưng cũng là người đàn ông nguy hiểm nhất, bởi trong chảy xuôi bản tính của loài sói hoang dã.

      lấy tinh dầu cho em.” Lôi Dận cười, vỗ đầu rồi ra khỏi phòng tắm.

      Mạch Khê nhìn theo bóng lưng cao lớn của , xa lạ, hoảng sợ lại dâng lên lần thứ hai trong lòng. Cảm giác này rất khó miêu tả, nhưng cứ dần dần bao phủ lấy .

      Lôi Dận kéo ngăn bàn trang điểm, bên trong đầy là các loại tinh dầu chiết xuất thiên nhiên. Những loại này đều là do Mạch Khê tự làm trong khi rảnh rỗi. Lúc còn ở Provence, học được phương pháp chuyên nghiệp để làm tinh dầu hoa.

      Lôi Dận lấy ra lọ, bên là những hình vẽ đáng tô bằng chì màu. nhìn kỹ mới thấy đó là đủ loại hình vẽ được lấy từ hình mẫu, mỗi bình đều là khuôn mặt với đủ cảm xúc. Khóe môi Lôi Dận nhịn được mà cong lên. Nha đầu này, vẫn còn hệt như đứa trẻ vậy.

      muốn đóng ngăn kéo lại, tầm mắt Lôi Dận lơ đãng đảo qua góc khuất. Nếu nhìn kỹ cơ bản là thể nhìn thấy lọ nho nằm tít trong cùng. tò mò lấy ra, lại nhìn đến những hàng chữ bên nụ cười mỗi bỗng cứng ngắc lại, sắc mặt cũng tái xanh!

      Bàn tay to nắm chặt lấy cái lọ . Theo động tác của , khó để nhìn ra nội tâm bất ổn, đôi mắt thâm thúy cũng lộ ra vẻ nguy hiểm dị thường. lúc sau, vẻ lạnh băng mặt mới dần dịu xuống. lời nào, thẳng ra khỏi phòng ngủ.

      “Hàn Á!”

      “Lôi tiên sinh, xin phân phó.”

      Lôi Dận cầm chiếc lọ trong tay đưa cho quản gia Hàn Á, lạnh giọng ra lệnh, “Đổi thuốc trong này thành vitamin B11 dạng giống hệt.”

      Hàn Á sửng sốt, lập tức cầm lấy cái lọ.

      “Nhớ kỹ!” Lôi Dận lại bổ sung thêm, gằn từng tiếng, “Chuyện này đừng để cho Khê nhi biết.”

      Hàn Á cuối cùng hiểu, hạ thấp người, “Xin Lôi tiên sinh yên tâm.”

      Lôi Dận xoay người về phía phòng ngủ.

      Trong lúc Mạch Khê mơ màng cảm thấy bị hai cánh tay ôm lấy. khẽ kêu, rồi lại dụi dụi đầu vào lồng ngực ấm áp quen thuộc kia.

      Lúc thân mình vừa chạm đến đệm giường êm ái, ‘ưm’ tiếng, còn lười mở mắt. ngày mệt nhọc, lại vừa tắm nước ấm xong, vô cùng buồn ngủ.

      Thân mình đàn ông rắn chắc, nóng bỏng nhanh chóng bao phủ lấy , thậm chí còn có thể ngửi thấy hương nước hoa dịu quen thuộc. Bên tai , giọng trầm thấp cùng tiếng cười vang lên, “Mệt sao?”

      “Ừm…” Mạch Khê uể oải nằm im, hơi thở của người đàn ông cứ phả bên tai càng khiến thêm buồn ngủ.

      Dáng vẻ đáng này của khiến Lôi Dận càng muốn cười. vẫn cứ người con này như vậy, dù biết dối , dù có tức giận nhưng khi nhìn thấy trong nháy mắt mọi thứ lại hóa thành hư ảo. Từ đầu đến cuối, đều nỡ lòng nào trách cứ .

      “Khê nhi…” cúi đầu, hôn lên khuôn mặt , lên hai má mềm như em bé, lại nhẵn bóng như dải lụa. Chóp mũi xuyên qua mái tóc hơi ẩm, đôi môi dừng cổ .

      “Dận…” Mạch Khê cúi đầu phản kháng, y như con mèo phát ra tiếng kêu .

      Nụ hôn triền miên của người đàn ông dần trở nên ướt át cùng thâm tình, lại nhanh chóng ngập tràn dục vọng. Nụ hôn in dấu cổ, rồi dần hạ xuống đến xương quai xanh; bàn tay to thuần thục phủ lên bầu ngực căng tròn, ngay sau đó, đôi môi cũng theo xuống…

      “Dận, đừng…” Mạch Khê ràng cảm nhận được dục vọng đến từ phía người đàn ông, rốt cục cũng mở mắt ra, chỉ liếc mắt cái có thể nhìn ra ham muốn mãnh liệt trong mắt . Khuôn mặt khỏi đỏ ửng lên, giọng , “Em mệt mỏi quá…”

      “Khê nhi…” Lôi Dận như nhắm mắt làm ngơ, vẫn cúi đầu xuống trước ngực , tham lam mút vào, lại dần hôn xuống dưới. Hai bàn tay to lớn nắm chặt lấy vai , để cho có nửa chỗ trốn thoát.

      “Dận?” Mạch Khê kinh hãi, bàn tay cũng nắm lấy vai . Hôm nay sao vậy? Bình thường, tuy dục vọng luôn mãnh liệt nhưng hôm nào mệt quá cũng đau lòng mà đòi hỏi. Có điều, hôm nay, dục vọng của đến quá mãnh liệt, dường như muốn dừng lại.

      Lôi Dận ngẩng đầu, ngay sau đó thân mình cường tráng áp lên, bao vây lấy thân thể xinh đẹp, từng đường nét cương nghị như vẽ theo những đường cong mềm mại của .

      “Khê nhi, sinh cho đứa con, được ?”

      Mạch Khê sửng sốt. Con…

      Trong lòng khẽ run lên, hồi ức lại lần thứ hai ùa về.

      “Được ?” Lôi Dận khẽ vuốt khuôn mặt nhắn của , đôi mắt sắc bén dõi theo ánh mắt có phần bối rối của , vẻ mặt cũng cực kỳ nghiêm túc, có vẻ gì là đùa.

      Mạch Khê giật mình, bên môi lại nổi lên ý cười ngọt ngào, ngay sau đó đưa tay ôm lấy cổ , nhàng , “Được…”

      Mấy tháng nay đúng là có giấu Lôi Dận uống thuốc tránh thai, nếu theo như tần suất của sớm có thai. phải là muốn có con mà là chỉ cần nghĩ đến chuyện này, lại nhớ đến đứa ba năm trước. Đó như bóng ma ám ảnh , khiến biết nên đối mặt thế nào.

      Lôi Dận nở nụ cười, nỗi lòng sâu kín giấu trong nụ cười dịu dàng. cúi người xuống, áp lên cơ thể , lại triền miên ôm hôn…

      Mạch Khê hề nhìn thấy, vẻ mặt thâm tình của người đàn ông rốt cục cũng lên thỏa mãn…

    2. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 13: Giải thưởng (1)
      Lại là đêm ngủ.

      Ánh sáng đèn neon chiếu rọi cả khu đô thị phồn hoa. giống như ban ngày, bởi khi màn đêm buông xuống, nơi này ra xa hoa, tráng lệ.

      Trong xe, Mạch Khê mặc bộ váy dạ hội màu bạc. Làn váy dài với họa tiết xếp ly , đầu vai còn đính kim cương. Mỗi chi tiết bộ váy này đều thể giấu nổi vẻ sang trọng, tinh tế. Màu bạc đúng là màu sắc xa hoa, biểu trưng cho nét tao nhã. Mái tóc Mạch Khê để xõa, mai còn cài chiếc cặp gắn kim cương, như như giữa sóng tóc mềm, càng tôn lên vẻ thanh tao.

      “Phí Dạ, đêm nay là tiệc gì vậy?” hơi kéo tà váy dài lên, lại nhìn về phía Phí Dạ.

      “Hình như là có liên quan đến giải thưởng ca sĩ mới, còn cụ thể thế nào, tôi cũng .” Phí Dạ tự mình lái xe, đảo mắt qua kính chiếu hậu, nhìn kiều diễm như hoa.

      Đôi mắt Mạch Khê lên vẻ nghi hoặc, nhịn được bèn hỏi, “Phí Dạ, có phải gần đây xảy ra chuyện gì ?”

      “Vì sao tiểu thư Mạch Khê lại hỏi vậy?” Bàn tay Phí Dạ vừa đánh tay lái, xe vòng vào lối rẽ.

      “Ừm…” Mạch Khê cẩn thận sửa lại mớ suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, giọng , “Tôi cảm giác như Dận có chuyện gì đó giấu tôi, tôi cũng thể nổi nó là cái gì, nhưng cứ có cảm giác như vậy.”

      “Tiểu thư Mạch Khê quá nhạy cảm rồi, Lôi tiên sinh giấu tiểu thư bất cứ chuyện gì cả.” Trong lòng Phí Dạ hơi dấy lên chút cảnh giác, cuối cùng, khóe môi khẽ cong lên, rồi giọng .

      sao?”

      .”

      “Có điều, trước đây Dận bao giờ đưa tôi đến tham gia những loại tiệc thế này. Nhất là đêm nay, kỳ quái. Có liên quan đến giải thưởng ca sĩ mới, như vậy đây là tiệc xã giao rồi.” Mạch Khê vẫn cảm thấy có điều ổn.

      Phí Dạ nhàng cười, “Có lẽ là Lôi tiên sinh muốn cho tiểu thư được vui, rất muốn cho có được giải thưởng này.”

      “Lý do này có điểm gượng gạo.” Mạch Khê , cũng quan tâm là Phí Dạ có nghe thấy hay , tựa đầu vào ghế, nhìn cảnh đêm phồn hoa ngoài cửa kính. Cảnh vật cứ trôi qua trước mắt , như thể ‘cưỡi ngựa xem hoa’.

      Phí Dạ cũng nữa, nhìn chăm chú vào hình ảnh trong gương chiếu hậu rồi lại nhanh chóng chuyển tầm mắt về phía trước, tiếp tục chuyên tâm lái xe.

      Trong hội quán, chỉ thấy tiếng chuyện tao nhã, thấy những người đàn ông trong bộ âu phục cùng giày da, thấy những người phụ nữ trong những bộ váy dạ hội lộng lẫy.

      Lúc Mạch Khê ngồi bên cạnh Lôi Dận mới biết đây đúng là buổi xã giao. Cả bữa tiệc lớn như vậy đều được Lôi Dận thiết đãi. Trong bữa tiệc, có nhiều người biết, nhưng xem ra đều thuộc tầng lớp thượng lưu, sang cũng giàu.

      “Dận…” biết làm thế nào để tới gần Lôi Dận hơn. Loại xã giao này vốn quen cho lắm. Nhìn những người kia hầu hết đều đeo bộ mặt giả tạo, điều đặc biệt là bên cạnh họ đều có người phụ nữ xinh đẹp, cả cách trang điểm lẫn ăn mặc đều rất quý phái. Xem ra đó đều là ‘bạn cùng của họ, cách khác là tình nhân! , đối mặt với những người này, thà bầu bạn cùng những khuông nhạc đơn điệu và những động tác múa còn hơn.

      Có điều, chuyện khiến cảm thấy kỳ quái nhất chính là Lôi Dận trước giờ thích ra mặt xã giao với , thế nhưng đêm nay lại chủ động đưa đến tham dự bữa tiệc này.

      Lôi Dận cười cười, làm trò trước mắt bao người, ôm lấy bờ vai mềm của Mạch Khê. Theo bản năng, nhìn về phía người đàn ông bên cạnh. vốn chẳng biểu gì nhưng gặp người nào đó cũng thay đổi, trông cũng có phần cho lắm, cũng có thể coi là giống với những người trong bữa tiệc hôm nay.

      “Lôi tiên sinh, ngờ hôm nay ngài có thể đến tham dự tiệc rượu này, chúng tôi là ‘được sủng ái mà lo sợ’.” người đàn ông trung niên đứng lên, cười đến mức thấy hai con mắt đâu nữa, tự mình rót rượu cho Lôi Dận, trong giọng ràng có kích động.

      Những người khác cũng đón ý hùa, khó để nhìn ra vẻ nịnh bợ, kinh hỉ trong mắt họ.

      Lôi Dận nâng ly, cùng những người khác uống ngụm rượu, sau đó đặt ly xuống. Mỗi cử chỉ của đều toát lên quyết đoán, phong thái tao nhã. hơi cong khóe môi lên, trong đáy mắt vẫn là vẻ lạnh lùng trước nay, ý cười bên môi hề dung nhập cùng với ánh mắt.

      “Các vị có thịnh tình, Lôi Dận tôi nếu hồi đáp phải là quá thất lễ, là hiểu đạo lý đối nhân xử thế sao?”

      “Lôi tiên sinh, lời này của ngài làm chúng tôi ngại quá. Ngài là người bận rộn, vậy mà có thể bỏ chút thời gian để đến bữa tiệc này là quý báu lắm rồi.”

      người khác cũng học đòi, câu văn vẻ, vẻ mặt cũng đậm ý cười.

      Lôi Dận nhìn lướt qua đám người, “Các vị quá lời rồi. Các vị đều là những nhân vật lừng danh trong giới nhạc, Lôi Dận tôi chẳng qua chỉ là thương nhân, hiểu nghệ thuật, chỉ biết kiếm tiền, cả người toàn mùi của kẻ làm ăn. Hôm nay có thể cùng các vị ăn bữa cơm rau dưa, coi như cũng được lây chút nhã khí văn nghệ.”

      hiếm khi chuyện hài hước như vậy khiến cho mọi người đều cười ha hả, sôi nổi nâng ly.

      Lúc này Mạch Khê mới vỡ lẽ, ra đây đều là những người trong cùng hội. Lúc đường đến đây, Phí Dạ có bữa tiệc này liên quan đến giải thưởng ca sĩ mới triển vọng, chẳng lẽ những người này chính là ban giám khảo hoặc là người của hội đồng thẩm định sao? Cẩn thận đánh giá lần, nhưng có ai quen với cả. Điều này cũng khó hiểu vì vốn chỉ dồn tâm tư vào việc luyện hát, luyện nhảy. Việc kết giao cùng những nhân vật tầm cỡ đều do cả Đàm Trử Quân và hai Đàm Trử Bách làm.

      liếc trộm Lôi Dận cái, vẫn bình tĩnh mà bàn luận chuyện trò. Chẳng lẽ mục đích tham gia bữa tiệc này là vì muốn đạt được giải thưởng đó sao? Như vậy có phải là chuyện bé xé ra to ? cũng từng , cho dù ra mặt xã giao những người này cũng ước được tự dâng giải thưởng đến.

      nghĩ ngợi tới đó, gã trung niên ôm người đẹp trong lòng : “Tiểu thư Mạch Khê quả nhiên danh bất hư truyền, chẳng những giọng hát êm tai mà cũng cực kỳ xinh đẹp. Tôi nghĩ chẳng bao lâu sau, vị trí ca hậu là của tiểu thư Mạch Khê.”

      Mạch Khê dự đoán được việc có người mở miệng chuyện cùng mình, hơi ngẩn người ra rồi lại lập tức mỉm cười, nhưng vẫn gì.

      Lôi Dận ở bên cạnh liền cười sang sảng, trực tiếp ôm vào lòng, động tác đủ để cho người ta thấy tình cảm của đôi tình nhân, “ này luôn thích xã giao, các vị bỏ qua cho.”

      sao, sao.” Tất cả mọi người cùng cười , “Điều này chứng tỏ tính cách tiểu thư Mạch Khê rất thẳng thắn, tính cách như vậy rất tốt, rất có tố chất của người trong giới nhạc, càng dễ thành công.”

      Mạch Khê muốn chạy đến toilet nôn mửa trận. Những người này đúng là dối chớp mắt. Tính cách thẳng thắn ư? Nếu như theo lời họ, giới giải trí chẳng có luật ngầm nào cả, tất cả mọi người đều dựa vào thực lực mà cạnh tranh sống chết, như vậy tốt biết bao! Nhưng chỉ có lũ người ngu ngốc này mới khiến giới nhạc trở nên u ám như vậy.

      Nhìn kỹ chút, mấy người con cùng họ, có chút quen quen nha! phải là ngôi sao cũng là người mẫu. Xem ra quan hệ đều hề đơn giản. Có điều, biểu cảm của mấy nàng rất giống nhau, đều dùng ánh mắt ghen tỵ mà nhìn chằm chằm , khiến thoải mái chút nào.

    3. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 13: Giải thưởng (2)
      “Tiểu thư Mạch Khê, hôm nay có thể đến đây thực là hân hạnh cho chúng tôi. Ly rượu này mời , nào…” người trong số đó tiến lên, chủ động mời rượu.

      “À…Tôi…” Mạch Khê nhìn ly rượu mạnh khỏi choáng váng. Lúc cân nhắc biết nên từ chối thế nào thấy cánh tay Lôi Dận duỗi ra, trực tiếp cầm lấy ly rượu… “ ngại quá, ấy uống rượu. Thứ rượu này vốn chỉ hợp với đàn ông thôi, phụ nữ nên uống loại khác.”

      từ tốn .

      Thấy Lôi Dận cứ tỉnh bơ mà che chở cho Mạch Khê, gã đàn ông kia liền hoảng sợ, vội vàng gật đầu , “Lôi tiên sinh, thực xin lỗi, thực xin lỗi, ly này để tôi tự phạt!” xong, gã ngửa cổ uống hết ly rượu mạnh.

      Mạch Khê như vừa thoát hồi nguy hiểm. Ly rượu này nếu uống vào, đảm bảo là nôn đến quặn ruột xong đầu cũng đau như búa bổ.

      Những người khác khó nhìn ra được tình cảm của Lôi Dận đối với Mạch Khê, càng muốn lấy lòng. Trong khắc, cả tiệc rượu, ngoài vẻ ‘hư tình giả ý’ cũng chỉ là giả dối…

      Trong căn phòng thể tối hơn được nữa, tấm rèm lụa khẽ phất phơ, che khuất bóng dáng người đàn ông. Chỉ cần nhìn bóng hình ấy thôi cũng dễ dàng nhìn ra lo lắng, bồn chồn.

      James chăm chú nhìn bóng dáng người đàn ông phía xa, vẻ già nua mặt cũng thoáng điểm chút cẩn trọng. Trong bầu khí lạnh băng, trán lão lại lấm tấm mồ hôi.

      “Tiên sinh, ngài xem lần này…”

      “Lôi Dận gần đây thế nào?” giọng vang lên, lại là giọng qua xử lý thanh, nghe ra là của người già hay người trẻ.

      “Cái đó…” James như tự hỏi, lát sau mới : “Thằng nhãi Lôi Dận hình như đúng là bị mê muội vì sắc rồi, xem ra con ca sĩ Mạch Khê.”

      “Ngươi muốn tiếp quản thế lực thương trường của Lôi Dận, muốn hoàn toàn nắm bắt được ý nghĩ của sao?” Giọng kỳ quái lần thứ hai vang lên, kèm với tiếng cười rợn người, “Lôi Dận là kẻ quỷ kế đa đoan, nếu biết người biết ta, ngươi chỉ còn có con đường chết.”

      James vội nuốt nước miếng, cười huề: “Ha ha, phải còn có ngài sao? Có ngài ủng hộ sau lưng tôi, tôi sao phải sợ Lôi Dận đến vậy.”

      năm trước, người tự xưng là thay mặt tổ chức X-Ảnh này đến gặp lão, rằng có thể khiến nghiệp lão ngày càng lên cao, thậm chí có thể thâu tóm được cả thế lực của Lôi Dận. Có điều, cho đến giờ vẫn là lão thay người ta làm việc, thể có lòng dạ khác được.

      Lão từng nghe tổ chức X-Ảnh là đối thủ mất còn của tổ chức Ảnh. Mấy năm gần đây, người đứng đầu tổ chức này đúng như là ‘thần long kiến thủ bất kiến vĩ’ (con rồng thấy đầu thấy đuôi), lão dám xác nhận người đàn ông trước mắt đây có phải là người đứng đầu tổ chức trong ‘truyền thuyết’ hay , cũng dám cố suy đoán tuổi của người này. Chỉ cần người này có thể giúp lão đánh bại được Lôi Dận, muốn lão làm gì cũng được.

      “Đương nhiên. Lôi Dận tất yếu phải trừ khử. Ngươi chắc chắn là lần này Lôi Dận ?” Giọng quái dị vang lên.

      “Đúng vậy. Con nuôi của tôi thấy ràng.” James cười.

      “James, về chuyện sinh hoạt cá nhân của ngươi ta quan tâm, còn về phần đứa con nuôi của ngươi, chắc là bán đứng ngươi chứ?”

      “Đương nhiên là !” James cười đắc ý, “Con đó bị tôi làm cho dễ bảo rồi, nó dám chống lại tôi, tôi cho hai mẹ con nó ra đường quét rác.”

      “Vậy là tốt rồi.”

      “À đúng rồi, tiên sinh.” James bỗng nghĩ tới điều gì đó, vội vã : “Nghe đêm nay Lôi Dận dự tiệc xã giao của lễ trao giải nhạc. Xem ra là muốn lấy lòng mỹ nhân, muốn lấy được giải thưởng kia đó.”

      “Lôi Dận giống như loại người có tính cách này.” Giọng kia có vẻ chần chừ, “Nghe trước đây cũng rất sủng người mẫu Bạc Cơ nhưng chưa bao giờ thấy xuất đầu lộ diện vì ta ở bất kỳ giải thưởng nào.”

      “Trước khác nay khác, điều này chỉ có thể chứng tỏ Lôi Dận hoàn toàn bị Mạch Khê kia mê hoặc, bằng sao có thể dồn hết tâm tư lên ? Thậm chí còn đính chính lời đồn mà công khai quan hệ đương. Tiên sinh, Lôi Dận rốt cục cũng chỉ là thằng đàn ông, đừng , đàn ông bình thường nhìn thấy Mạch Khê như trái chín mọng mà cũng phải động tâm. Ngay cả tôi cũng thèm đó.” James cách mê đắm.

      Giọng quái dị lại vang lên, “Đến lúc này mà ngươi còn nổi sắc tâm? Ngươi tìm được điểm để uy hiếp Lôi Dận, tiếp theo nghĩ biện pháp vùi dập cho ta. Nhân vật của công chúng sợ nhất là cái gì, hiểu chưa?”

      “À, à, rồi, tiên sinh là cao minh.”

      .”

      “Được, được, tôi làm ngay đây.”

      Trong phòng, chỉ còn lại khí lạnh tanh…

      Giới giải trí chính là nơi đầy thị phi. Nếu có căn cứ xác thực scandal tình ái được truyền như ; có căn cứ rồi đúng là hồi ‘đại chiến tin tức’.

      Sáng nay Mạch Khê vừa bước vào đến công ty, nghênh đón chính là nhóm nhân viên của công ty, cả những nghệ sĩ cũng sôi nổi bàn tán. Ngay cả mấy nhân viên vệ sinh cũng nhìn ngó, đánh giá .

      Lúc qua phòng họp, thấy toàn bộ quản lý cao cấp của DIO đều ngồi bên trong, biết họ thảo luận điều gì những vẻ mặt ai cũng vô cùng nghiêm túc.

      “Mạch Khê, Mạch Khê…”

      Mạch Khê quay đầu lại, thấy Apple ra vẻ thần bí mà vẫy tay với , hơi nghi hoặc những vẫn vào phòng nghỉ.

      “Sao vậy? Nhìn mọi người sáng nay đều có vẻ là lạ.” Đóng cửa cẩn thận lại, vội vàng hỏi.

      “Mạch Khê à, lần này em liều quá, dám phô bày quy tắc ngầm trong giới ra ngoài.” Apple kéo ngồi xuống bên cạnh, giọng .

      “Hả? Em làm sao?” Mạch Khê bị như vậy nhưng hiểu gì. Quả nhiên là vấn đề của , nhưng mà, làm gì mới được cơ chứ?

      Apple nhìn cách quái dị, “Mạch Khê, thể nào, chị là trợ lý của em đấy, loại chuyện này cần phải gạt chị.”

      Mạch Khê tự đặt dấu chấm hỏi, “Em gạt chị? Em gạt chị điều gì cả nha, rốt cục là có chuyện gì xảy ra? Nhìn mọi người cứ là lạ.”

      Apple nhún vai, nghiêm túc nhìn , “Có phải tối qua em gặp giám khảo của giải thưởng nhạc ?”

      Mạch Khê đột nhiên mở to hai mắt nhìn, “Họ đúng là ban giám khảo ư?” Trời ạ, kỳ tối hôm qua cũng nghi nghi, có điều cả buổi tối Lôi Dận cũng giới thiệu thân phận của họ với , cũng nghĩ nhiều nữa, ngờ…

      Apple thấy thế, kêu rên tiếng, “Xem ra tin tức đều là đúng, tối hôm qua là em gặp những người đó, trời ạ…”

      “Đưa tin? Đưa tin gì?” Mạch Khê hoảng sợ, chuyện mới xảy ra tối qua, sao sáng sớm nay đưa tin được? khoa trương đến mức đó chứ?

      Apple cầm quyển báo giải trí lại đưa cho Mạch Khê, “Này, em tự xem , ngay trang nhất nhé. Quản lý cao cấp của công ty đều họp, họ biết phải báo cáo với Lôi tiên sinh thế nào. Chuyện này ý mà, chị thấy càng lúc càng lớn.”

    4. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 7: Ghen tị (1)
      Mạch Khê vội vàng lấy tờ báo qua, hàng tiêu đề vô cùng to, ràng, “Vì tranh giải thưởng, kim chủ sau lưng ca sĩ Mạch Khê mở tiệc chiêu đãi giám khảo!” chỉ có vậy, biết bằng cách nào, giới truyền thông còn có được những tấm ảnh chụp ở yến hội hôm qua. Tuy là do góc độ ảnh, nhưng vẫn có thể thấy ràng được rằng, ngồi bên cạnh Lôi Dận, mà cánh tay Lôi Dận lại đương choàng lấy eo , cùng những người kia nâng ly chúc mừng.

      Mạch Khê cảm thấy đầu ngón tay mình tê rần, đầu óc như thể bị những cây gậy đánh mạnh vào. Những phóng viên đó, chẳng lẽ lại ‘vô khổng bất nhập’ (chỗ nào cũng nhúng tay vào, lợi dụng tất cả mọi dịp)hay sao?

      “Mạch Khê, hôm nay tít đầu của mấy tờ báo giải trí đều là thông tin liên quan tới buổi tiệc tối hôm qua. Có vẻ lần này lại có sóng gió tiếp nữa rồi. Xem ra trận này quản lý cao cấp của công ty mệt đây, vừa phải giải trình vụ việc với Lôi tiên sinh, vừa phải tìm cách che giấu, giải thích cùng công chúng.” Apple khoanh tay lại, bắt đầu phân tích khá hợp lý.

      Đầu óc Mạch Khê hoàn toàn trống rỗng, tờ báo trong tay cũng rớt xuống mặt sàn.

      “Aiz, Mạch Khê, sao em lại hứng nhiều chuyện tốt như thế này? Scandal trước mới đảo ngược được, bây giờ lại đến tin tức này, nhưng mà Mạch Khê à ——“ Apple kéo kéo cánh tay Mạch Khê, nhìn cực kỳ nghiêm túc, “Chị nghĩ rồi, nhất định là có người thao túng chuyện này, em cứ nghĩ xem, nơi tổ chức tiệc hôm qua là hạn chế hội viên, phải hội viên là có thiếp mời, thể vào được. Nhưng bọn người giới truyền thông làm sao có thể thần thông quảng đại đến mức có thể vào trong đó, thậm chí còn chụp được ràng hình của em chứ?”

      Mạch Khê ngẩn ra.

      “Mạch Khê, phải là chị hẹp hòi hay gì khác, nhưng chị cảm thấy chuyện này nhất định có liên quan tới Fanny.” Apple ‘nhất châm kiến huyết’ ( thẳng vào vấn đề) .

      Ngực Mạch Khê chợt có chút ách khó chịu, nhưng vẫn là cố nén, nhìn Apple, “Trước khi chúng ta có chứng cứ, thể kết luận gì được.”

      “Chứng cứ còn ràng sao?” Apple chỉ chỉ mấy tạp chí lá cải chung quanh, “Mạch Khê, em nghĩ lại xem, nếu như em thường xuyên bị dính scandal, người được lợi nhất trong lễ trao giải sắp tới là ai hả? Hai ca sĩ công ty đề cử năm nay chỉ có em và ta thôi.”

      Mạch Khê nhìn chằm chằm nội dung, lâu lâu…

      “Hừm, tại sao có thể như vậy?” Trong phòng trà, Fanny ngồi, cầm điện thoại chuyện, đầu dây bên kia vang lên giọng già cỗi, “Con ngoan, như vậy chẳng phải là rất tốt sao? Lỡ như Lôi Dận vì lấy được nụ cười của hồng nhan mà bắt đầu điều tra chuyện này cũng mò đến đầu con được.”

      “Điều này cũng đúng đó nha.” Fanny cười lạnh, uống ngụm café pha chế tinh tế, “Có trách trách con Mạch Khê kia. Bây giờ tốt rồi, scandal đầy đầu. Xem lần này ta có chết hay ?”

      “Giữ mồm giữ miệng chút.” Giọng James vang lên, “Sau lưng ta còn có Lôi Dận, dễ dàng đối phó như vậy ư? Lần trước con còn chưa ngấm hay sao? Nhớ kỹ, ngàn vạn lần được lơ là, tiếp tục tìm kiếm thời cơ, để cuối cùng cho bọn chúng đòn trí mệnh!”

      “Vâng vâng cha nuôi, con nghe lời. Tóm lại, con nhường Mạch Khê gì nữa, lần trước ta may mắn tránh được kiếp, lần này may mắn như vậy đâu.” Fanny bắt chéo chân, cười vô cùng đắc ý.

      James dặn dò thêm vài câu, rồi ngắt điện thoại. Khuôn mặt Fanny lộ ra nụ cười quỷ dị.

      Cửa phòng uống nước mở ra ——

      Fanny quay đầu, nụ cười mặt cứng lại.

      Là Mạch Khê, ánh mắt của nhìn thẳng vào Fanny, lạnh lẽo như hàn băng, như dòng suối lạnh chảy vào lòng đối phương. Khuôn mặt xinh đẹp vẫn rất bình tĩnh, biểu lộ bất cứ cảm xúc nào.

      “Mạch Khê ——“

      “Bộp…” Fanny khẩn trương đứng lên, động phải tách café. Lượng café đổ ra khiến ả kêu lên sợ hãi, vơ vội lấy khăn lau lau mặt bàn.

      Mạch Khê thu hết vẻ kích động kia vào mắt, lại gì thêm, chỉ là đến chỗ lấy nước, đổ đầy cốc, yên lặng uống xong.

      tựa như có việc gì, lạnh lùng nhìn động tác kích động của Fanny. Nhưng cho dù Mạch Khê có bình tĩnh đến như thế nào Fanny vẫn biết, nhất định là nghe được cuộc trò chuyện kia, bằng cũng chẳng giở vẻ mặt này ra.

      Mạch Khê vứt cốc giấy vào trong thùng rác, từng bước đến gần Fanny.

      “Mạch Khê…” Fanny ép bản thân mình phải bình tĩnh, bởi vì cũng có khả năng ta cũng chẳng biết gì, mình chỉ chuyện bé xé ra to thôi. Còn nữa, cho dù Mạch Khê có nghe được, ta bây giờ còn phải ráng mà khống chế cục diện kia. Nhưng là Fanny lại nghe mấy ca sĩ cũ trong công ty , ba năm trước Mạch Khê từng có xích mích với ca sĩ khác ở đây, kết quả, ca sĩ kia bị hủy hợp đồng, Mạch Khê lại bình an vô .

      Đương nhiên, cũng bởi vì ông chủ nơi này là Lôi Dận!

      Nghĩ đến đây, Fanny đột nhiên phát điều. như vậy, mối quan hệ của hai người đó, ba năm trước đây có hay sao?

      nghĩ tới đây, Mạch Khê đến bên cạnh, lẳng lặng nhìn hồi lâu. Ngay tại lúc Fanny lâm vào hoang mang, Mạch Khê liền rút ra tờ giấy ướt trong túi xách đưa cho Fanny.

      …” Fanny giật mình ngây ra lúc, hiểu được hành vi của Mạch Khê.

      “Café bắn hết lên váy rồi, lau chút .” Vẻ mặt Mạch Khê vẫn bình tĩnh, chút gợn sóng cũng có.

      Fanny biết ‘trong hồ lô của Mạch Khê có bán thuốc gì’, trong lúc nhất thời cũng dám xác định có nghe được cuộc trò chuyện vừa rồi hay , dè dặt cẩn trọng cầm lấy tờ khăn ướt, cúi đầu nhìn mới thực phát váy của mình dính đầy café. Fanny mất tự nhiên, hắng hắng giọng, “Cảm ơn.”

      Mach Khê bình tĩnh nhìn ả, lâu sau đó mới , “Có đôi khi, người có thể bình an vô trở ra là tốt nhất, bằng tự biến bản thân mình thành thương tích đầy mình cũng thực khá phiền phức.”

      “A…” Fanny giật mình, tay run lên, khăn giấy “soạt” tiếng rơi xuống đất.

      Ánh mắt Mạch Khê lạnh lùng quét qua, gì thêm, đến cửa phòng.

      “Mạch Khê, đợi chút ——“ Fanny vội vàng nhặt khăn giấy lên, ném vào thùng rác rồi tới trước mặt Mạch Khê, hít sâu hơi, “Tôi biết muốn chuyện gì, nhưng mà tôi cũng muốn cho biết, lần này phải là tôi làm.”

      Mạch Khê hơi hơi xoay người, nhìn ả, câu chưa , mặt vẫn là vẻ bình tĩnh khiến cho người ta đoán ra được. Fanny liếm liếm môi, hít sâu hơi, “Thế này, scandal lần trước là tôi làm, là tôi mướn phóng viên. Tôi quen nhìn cứ mãi thuận buồm xuôi gió khi trở về làng nhạc được. ràng đều là người mới, vì sao bài hát của lọt vào top đầu của bảng xếp hạng còn tôi chả được gì? Tôi cũng quen được cách công ty cao thấp gì cũng đều vây quanh , giống như là ca hậu tiếp theo vậy!” tới đây, ánh mắt Fanny kích động hẳn, khó nhìn ra đây là suy nghĩ thực trong lòng ta.

    5. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 14: Ghen tị (2)
      Mạch Khê lẳng lặng chờ Fanny xong, sau hồi, mới nhàn nhạt mở miệng, “ ghen tị với tôi? Fanny, kỳ thực, thành tích có được hề kém, chẳng cần thiết phải ghen tị với tôi. Cái gọi là ngôi sao ca nhạc, chẳng qua đó là do fan quý mà tặng cho chúng ta. Nếu thực thích hát để ý đến mấy thứ này.”

      để ý?” Fanny cười lạnh, “ thực rất thoải mái bởi vì vinh hoa đó đều tự động đưa đến tay , đương nhiên có thể đúng lý hợp tình rằng hết thảy chỉ là vì nhạc. nghĩ , trong cái giới này, có mấy ai may mắn mà nổi lên được?”

      “Còn sau này sao?” Mạch Khê bình tĩnh nhìn Fanny, “Vì có thẻ nổi tiếng, vì có thể lên hàng cao nhất mà có thể để ý đến danh dự người khác, đạp lên vai người khác mà lên, đem thống khổ của người khác làm may mắn cho mình?”

      “Chẳng lẽ phải sao?” Fanny thay đổi thái độ hoà hoãn mấy ngày nay, hoàn toàn lộ bản chất, “Nếu thực thanh cao như vậy, chuyện hôm qua là thế nào? phải là muốn giành giải thưởng sao?”

      Mạch Khê nữa, chỉ nhìn Fanny. thực muốn có giải thưởng, nhưng là thầm nghĩ dựa vào chính năng lực của mình để sở hữu nó. Đúng là bởi vì có ý này, mới chưa từng đề cập chuyện giải thưởng đối với Lôi Dận. hề muốn dựa vào quan hệ của Lôi Dận để có được giải thưởng, tuy rằng cái giới này chính là như vậy. Nhưng là, nếu có thể tự tay lấy được giải thưởng, đây là điều khiến tự hào cả đời, cho dù là thế nào, cũng thỏa mãn.

      Nhưng, thực biết những người đó chính là giám khảo của lễ trao giải lần này, cũng biết Lôi Dận nhúng tay vào để sắp xếp. Nhưng, nếu giải thích như vậy có ai tin tưởng? Tin rằng hết thảy mọi điều đều là ngẫu nhiên? Tin rằng thầm nghĩ dựa vào năng lực bản thân để lấy được giải thưởng?

      Tức cười!

      Ngay cả chính cũng tin, người khác làm sao có thể tin được!

      Nhất là ở trong cái giới này, tất cả chỉ xem kết quả, hề để ý tới quá trình là ra sao!

      lâu sau đó ——

      “Chỉ là tôi biết điều, scandal giống như nước, có thể nâng thuyền cũng có thể dìm thuyền. Hôm nay scandal có lợi với , ngày mai vẫn có thể trở thành vũ khí khiến thân bại danh liệt.” Mạch Khê cũng chẳng muốn giải thích gì, giọng lãnh đạm.

      “Nếu như tôi lần này phải tôi làm, có tin ?” Fanny nhìn chằm chằm, gằn từng tiếng hỏi.

      cho rằng tôi tin sao?” Mạch Khê cũng nhìn thẳng vào Fanny, cũng nhả ra từng chữ hỏi.

      Fanny cười khổ chút, nhàng lắc đầu, “ . Nếu như tôi là , tôi cũng tin mấy lời này. Dù sao tôi cũng tính kế lần, làm sao có thể tin lần này phải tôi làm.”

      Mạch Khê nhìn hề chớp mắt, lúc lâu sau mới nhàn nhạt , “, tôi tin.” xong quay đầu rời .

      “Mạch Khê ——“ Hiển nhiên, Fanny hoang mang trước thái độ của Mach Khê, kìm được hỏi lại, “ tin tôi? Vì sao?”

      Mạch Khê dừng bước, quay đầu, “Chính như , có thể làm lần thứ nhất, tự nhiên có thể làm lần thứ hai. Nhưng tôi nghĩ, có thể thừa nhận lần đầu tiên, cũng chẳng cần thiết phải giấu giếm lần thứ hai, ai rỗi hơi mà diễn mấy trò này!”

      Fanny giật mình sửng sốt, lập tức cười khổ, nhìn bóng lưng Mạch Khê, “Mạch Khê, thực quá thông minh. Nhưng, có thể tin hay tin tôi tiếp tục làm vậy?”

      ! Tôi tin từ bỏ ý định!” Mạch Khê trả lời ‘vân đạm phong khinh’, chút do dự cũng có.

      “Vì sao lại khẳng định như vậy?” Fanny nheo mắt.

      “Bởi vì ——“ Rốt cuộc Mạch Khê cũng quay đầu lại, nhìn Fanny, toạc hết suy nghĩ trong lòng ả ra, “ rất muốn thắng tôi!”

      Fanny hít hơi, cho đến hôm nay ả mới biết ——

      Mạch Khê, cũng đơn giản!

      ————————————————

      Chân trời u. Mây, có chút cảm giác nặng nề, tuyết như muốn rơi xuống. Lễ Giáng sinh sắp đến, khí mùa đông cũng dần vây bọc mọi thứ.

      Trong văn phòng Tổng Giám đốc hề bật điện, mọi thứ đều chìm trong bóng tối sắc lạnh, chỉ có ánh sáng lờ mờ cố gắng len lỏi vào bên trong.

      Phí Dạ đặt hòm sắt bàn công tác, ổ khóa được phá. đặt hòm trước mặt Lôi Dận, lẳng lặng chờ mệnh lệnh tiếp theo.

      Đây là kết quả mấy ngày ngủ của các em, gần như là lật tung trái đất lên để tra xét mới tìm được manh mối, nghĩ đến, tìm thấy được điều mà Lôi Dận muốn.

      Bạc Tuyết thực là người phụ nữ có tâm tư kín đáo, ngờ Bạc Tuyết lại giấu manh mối chìa khóa.

      Lôi Dận chậm rãi mở hòm sắt ra, bên trong có gì nhiều, chỉ vừa đủ để đặt thứ. lấy ra, thứ kia chính xác là phần còn lại của bản nhật ký.

      “Các cậu vất vả rồi.” Lôi Dận giọng , cầm cuốn nhật ký lên, ầm thầm hít hơi.

      “Đây là điều thuộc hạ phải làm.” Phí Dạ cúi thấp người.

      Những ngày gần đây có rất nhiều chuyện liên tục phát sinh, Lôi Dận dường như rảnh tay để lo mấy chuyện này, đều là Phí Dạ toàn quyền phụ trách.

      Người ngoài thường nhìn thấy rằng, Lôi Dận là người cẩn thận. Nhưng kỳ thực ngay cả Phí Dạ cũng có đôi khi cho rằng có phải quá mức đa nghi hay . Mệnh lệnh được đưa ra, bọn họ chấp hành. May mắn là phụ kỳ vọng, tìm được phần còn lại của cuốn nhật kí!

      Lôi Dận mở nhật ký ra, xem xét kỹ lưỡng. Phí Dạ ở bên cạnh yên lặng, nhìn vẻ mặt của , ban đầu là bình tĩnh, đến nghiêm túc, rồi nghiêm trọng, cuối cùng, là khiếp sợ!

      Nửa tiếng!

      Khi Lôi Dận xem đến trang cuối cùng, lúc ngẩng đầu lên lại khôi phục bình tĩnh, so với trước kia còn bình tĩnh hơn.

      Nhưng, Phí Dạ theo nhiều năm lại biết, việc trọng đại sắp xảy ra!

      “Phí Dạ, lão già bên kia có động tĩnh gì ?” Giọng của vẫn lạnh lùng bình tĩnh như trước.

      “Cũng có thay đổi hay hành động gì bất thường.” Phí Dạ lập tức trả lời.

      Lôi Dận nhàng gật đầu, dường như đương cân nhắc điều gì đó, lúc lâu sau mới , “Sắp xếp chút, chúng ta phải tranh thủ trở về nhà chính.”

      “Mấy ngày nữa?”

      “Đúng vậy, mấy ngày nữa!”

      “Còn tiểu thư Mạch Khê thế nào?”

      “Tôi dẫn ấy về.” Lôi Dận như ra quyết định nào đó, kiên quyết.

      “Có cần thuộc hạ thông báo với tiểu thư Mạch Khê trước ạ?” Phí Dạ hiểu hành động của Lôi Dận, lần này thực hiểu suy nghĩ cái gì.

      cần .” Lôi Dận cũng giải thích hành động lần này của mình, chỉ nhàn nhạt mở miệng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :