1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời - Ân Tầm (8 hồi + Ngoại truyện)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 10: Hoàn toàn ngược lại (3)
      Nghiễm nhiên, đó là bưu thiếp! Chỉ có vài từ ít ỏi, có liên lạc nào thêm, nhưng Lôi Dận chỉ cần liếc mắt cái nhìn ra đây chính là chữ của cha !

      “Thuộc hạ còn tìm thấy cuộc trò chuyện qua xử lý mã hóa, sau khi phá được mật mã, mới tìm hiểu được, ra Bạc Cơ luôn luôn liên hệ với Lôi lão gia.”

      Đôi mày Lôi Dận nhíu chặt lại, “Xem ra, ông già này vẫn rất thích nắm trong tay hành tung của người khác.”

      “Có lẽ là do lão gia rất lo lắng cho an nguy của Lôi tiên sinh. Trước kia, phải ông ấy cũng muốn thông qua Bạc Tuyết để tìm hiểu ngài hay sao? Tôi nghĩ Bạc Cơ cũng như vậy.” Phí Dạ câu.

      Lôi Dận cười lạnh, gì.

      “Trừ cái này ra, còn có điều gì đáng nghi nữa ?”

      “Còn có —— chính là cái này.” Phí Dạ lấy ra tờ giấy từ túi áo, chữ viết đó vô cùng quen thuộc.

      Lôi Dận cầm lấy —— Hơn mười giờ, quốc lộ A, gần lối rẽ CCRB, có mai phục, nhanh chóng khuyên Lôi Dận quay lại, nữa!

      Nếu nội dung tờ giấy khiến người ta khiếp sợ, chữ viết càng khiến người ta khiếp sợ hơn!

      Lôi Dận đột nhiên đứng lên, nhìn chằm chằm chữ viết đó. Tại sao có thể như vậy?

      tiếp!” Cảm xúc dần bất ổn.

      Phí Dạ vội vàng : “Lúc tôi nhìn thấy tờ giấy này lập tức cho người điều tra những chuyện phát sinh trong hôm đó. Đêm đó đúng là Bạc Cơ có nhận được điện thoại, nhưng khi tôi lần theo số điện thoại lại tra ra được gì đặc biệt.”

      thể nào! Tiếp tục điều tra cho tôi!” Lôi Dận lắc đầu, cầm lấy tờ giấy, ngón tay lại hơi run run.

      “Lôi tiên sinh, thể là Lôi phu nhân.” Phí Dạ thấy thế lập tức , “Lúc tôi nhìn thấy tờ giấy này, đúng là cũng có chút khiếp hãi. Có điều sau nghĩ lại, chỉ có khả năng là có người viết chữ giống mà thôi.”

      thể nào! Tôi nhận ra được chữ của mẹ tôi!” Đôi mắt Lôi Dận vẻ kích động, tiến lên kéo lấy Phí Dạ, “Bất luận là thế nào cũng phải tiếp tục điều tra cho tôi! Nếu thấy gì lại điều tra tiếp! Cậu cũng , đêm đó họ có liên lạc điện thoại, tờ giấy này nhất định là mẹ tôi giao cho Bạc Cơ. Chẳng qua Bạc Cơ vì muốn bị phiền toái nên mới cố thay đổi nét chữ!”

      Tờ giấy này chính là tờ giấy mà Bạc Cơ giao cho vào đêm mưa năm đó. Nội dung bên còn nhớ , chỉ ngờ ra chữ viết vốn là của mẹ . Điều đó cũng chứng minh…mẹ vốn chưa hề chết!

      “Lôi tiên sinh, nếu là Lôi phu nhân, như vậy bao nhiêu năm qua vì sao bà xuất ? Lại vì sao mà để Bạc Cơ sửa nét chữ? Điều này hoàn toàn khó giải thích.” Phí Dạ cũng từng nghĩ đến khả năng này nhưng rất nhanh lý trí mà nghĩ lại.

      Nhiều năm như vậy, nếu người còn sống vì sao xuất ? Hơn nữa, chuyện Lôi phu nhân chết năm đó rất nhiều người biết.

      “Tôi mặc kệ!” Bàn tay Lôi Dận gạt phắt , bá đạo mà cũng rất tùy ý!

      “Tiếp tục tìm cho tôi! Nếu phát ra manh mối có phải lật tung đất lên cũng phải tra ràng cho tôi!”

      “Vâng, Lôi tiên sinh!” Phí Dạ đành phải nhận lệnh.

      Bóng dáng Lôi Dận, cao ngạo, mà cũng rất ưu thương…

      ______________

      “Bác Hàn Á, con về rồi nè.” Mạch Khê vừa vào đến đại sảnh liền ôm lấy quản gia Hàn Á muốn buông tay, giống hệt đứa trẻ, chút cũng giống dáng vẻ ngôi sao.

      Hàn Á vui nhất chính là mỗi ngày nhìn thấy Mạch Khê cười, vỗ vỗ sau lưng , thương , “Lại ở bên ngoài cả ngày sao? Để bác đầu bếp chuẩn bị cho con mấy món con thích.”

      Ánh mắt Mạch Khê sáng lên, “Có lộc ăn rồi.”

      “Con đó ——“

      “Bác Hàn Á, Dận đâu?” Mạch Khê có chút sốt ruột hỏi. Hôm nay phải diễn tới khuya, biết luôn bận rộn nên để tới đón, biết bây giờ về chưa.

      Hàn Á chỉ chỉ lên lầu, vẻ mặt có chút nghiêm trọng, “Lôi tiên sinh về rất sớm, nhưng chỉ vào thư phòng cho đến giờ cũng bước ra, cảm xúc dường như ổn định.”

      Đối với quan hệ giữa Lôi tiên sinh cùng tiểu thư Mạch Khê, người trong tòa thành từ cao xuống thấp đều hiểu , chúc phúc trong lòng. Nhất là khi nhìn thấy Lôi tiên sinh lúc nào cũng nhìn tiểu thư Mạch Khê đầy tình cảm, bọn họ là người làm cũng thấy vui lây. Dù sao nhiều năm như vậy Lôi tiên sinh đều rất ít cười, nhưng mà thời gian này, nụ cười của tiên sinh đều tràn đầy, ngoại trừ ngày hôm nay.

      Mạch Khê hơi hơi sửng sốt, tim khẽ ‘thình thịch’ nhịp, dặn dò câu sau nhanh chóng lên lâu.

      Thư phòng, đèn tường tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, dị thường yên tĩnh.

      Mạch Khê chân bước vào, thấy được bóng dáng Lôi Dận. ngồi sofa cạnh cửa sổ sát đất, toàn bộ thân mình đều dựa vào lưng sofa, đầu hơi ngả về sau. Hai mắt nhắm lại, như thể ngủ, lại như thể nhắm mắt nghỉ ngơi chút vậy.

      Mạch Khê giật mình, nhìn bóng dáng cao lớn nửa ngồi nửa nằm của sofa, khỏi đau lòng. hẳn là rất mệt, chẳng những phải quan tâm chuyện của công ty, mà còn là chuyện tổ chức. Tuy rằng có Phí Dạ giúp đỡ, nhưng hết thảy quyết định đều phải thông qua mới được. Bình thường thấy giống như người sắt luôn tràn đầy tinh thần cùng sức mạnh, cho đến ngày hôm nay, Mạch Khê mới đột nhiên cảm thấy, cũng là người, cũng mệt.

      Trong lòng khỏi tràn ra dòng nước ấm…

      Lấy tấm chăn lông mỏng, rón rén bước đến trước mặt Lôi Dận, nhàng đắp lên người . Ánh mắt Mạch Khê dịu hòa hẳn. luôn cho rằng, đàn ông cho dù lớn tuổi đến bao nhiêu, trong thân tâm đều có chút gì đó của con trẻ. Mà phụ nữ, cho dù có bao nhiêu, trong hồn vẫn tồn tại thiên tính làm mẹ. Kỳ thực rất muốn chăm sóc người đàn ông trước mắt mình, phải để luôn đứng ở cao mệt mỏi. Nhưng mà trước mặt , chỉ như đứa trẻ nằm trong vòng bảo vệ. Còn ngày hôm nay, khi nhìn thấy ở nơi này, thiên tính trong bắt đầu bộc phát rồi.

      Bàn tay bé khẽ vuốt tấm chăn lông, vừa muốn nâng tay chút ngay sau đó, bàn tay bé của nằm gọn trong bàn tay to lớn nào đó, rồi toàn bộ thân mình đều bị nhét hết vào lòng người đàn ông kia.

      “A ——“ Mạch Khê bị giật mình, phản ứng lại, giơ tay đánh cái. “Dận, xấu, làm em sợ muốn chết.”

      Lôi Dận hề mở mắt, ngược lại chôn mặt ở cổ , đôi môi mỏng nhàng cọ cọ vào da thịt , mở miệng , “ còn tưởng em hôn trộm , kết quả đợi lâu thế mà em cũng xuống tay.”

      đáng ghét!” Mạch Khê đỏ mặt, “Là em đánh thức sao?”

      có, lúc em vào biết.” Lôi Dận nghiêng người, thuận tiện ôm cả người vào lòng.

      là xấu, biết em vào còn giả bộ ngủ.” Giọng Mạch Khê mềm mại ngọt ngào như viên kẹo, cánh tay ôm lấy cổ , “Em còn tưởng ngủ, sợ cảm lạnh mới đắp cho cái chăn, kết quả còn hù người ta.”

    2. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 10: Hoàn toàn ngược lại (4)
      Môi Lôi Dận dừng tóc , nhàng hỏi, “Mấy giờ rồi em?”

      Mạch Khê thấy muốn mở mắt, cười cười, nâng cổ tay nhìn lướt qua, “Hơn mười giờ rồi đó.”

      “Ừm.” Khuôn mặt tuấn của Lôi Dận hoàn toàn chôn ở tóc , khẽ thở dài, “Hôm nay em mệt ?”

      Mạch Khê lắc đầu, ngón tay tinh tế cài vào trong mái tóc , nhàng vuốt ve, “ mệt lắm rồi, em chuẩn bị nước cho tắm nhé?”

      “Nha đầu ngốc, đó là việc của người làm.” Lôi Dận rốt cuộc cũng mở mắt, nhưng đổi tư thế, tùy ý để ngón tay Mạch Khê nhàng vuốt tóc mình. khí ấm áp này muốn đánh vỡ. Cảm giác thoải mái chưa từng có khiến cơ thể dễ chịu vô cùng.

      “Em muốn làm có sao đâu.” Mạch Khê nhàng cười.

      “Chuyện em cần phải làm mỗi ngày là vui vẻ hạnh phúc, luôn luôn ở bên cạnh là tốt rồi.” Lôi Dận xong, tựa đầu kề sát vào cổ áo , dùng đôi môi mỏng tháo từng hạt cúc . Khi bờ ngực lộ ra, ngậm lấy, giống như đứa , tham lam tìm lạc thú.

      “Dận…” Cánh tay mảnh khảnh của Mạch Khê ôm lấy đầu , tùy ý để càng lúc càng trở lên lớn mật, châm lên ngọn lửa tình quen thuộc người .

      Bắt đầu từ năm mười tám tuổi, thân thể được tay dạy dỗ, vậy nên, mỗi nơi nhạy cảm cơ thể đều ràng.

      Nhưng là…

      Mạch Khê vốn là người tinh ý, có cảm giác hôm nay Lôi Dận được vui, dường như có tâm nào đó. Đêm nay nhìn Lôi Dận có vẻ lười biếng, tuy rằng vẫn mị người như trước, nhưng giờ phút này lại khiến tự chủ được mà sinh ra cảm giác trìu mến.

      “Dận…” Khi bàn tay to lớn của Lôi Dận chậm rãi trượt xuống, thân mình của Mạch Khê khẽ run, giống như đóa hoa tỏa ra vẻ đẹp tươi non rực rỡ.

      Hô hấp của Lôi Dận bắt đầu khàn đặc như vẫn luôn quen thuộc. nghiêng người, đặt hoàn toàn dưới thân, , “Khê nhi, muốn em.”

      Tim Mạch Khê đập dồn dập, hề cự tuyệt, ngược lại càng ôm chặt hơn…

      Khi quần áo đều được trút bỏ, dưới ánh đèn mờ mờ, thân thể trắng mịn như ngà voi, kích thích hoàn toàn dục vọng nguyên thủy của đàn ông!

      Ánh mắt trầm xuống, bắt đầu bén lửa bên trong…

      Thân mình áp xuống, cùng với hơi thở gấp gáp thể áp chế, mở ra đêm mĩ diệu…

      lâu, lâu sau đó…(Jins: ghét cái dòng này thế >_< đúng là kiểu cho trẻ con xem mà :)))

      hồi hoan ái chấm dứt, Mạch Khê mất hết sức lực nằm sấp ngực Lôi Dận, thân hình nho như vừa được tưới nước, mềm mại ướt át. da thịt trắng mịn là hàng loạt dấu vết của Lôi Dận lưu lại, khó để nhìn ra lúc nãy có bao nhiêu là kịch liệt.

      “Dận…” Lúc sau, rốt cuộc mới bình ổn được hơi thở, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt cương nghị của Lôi Dận, dịu dàng hỏi, “Hôm nay tâm tình của tốt, phải ?”

      “Vì sao hỏi như vậy?” Lôi Dận hơi hơi ngồi dậy, thuận thế ôm thân thể vào lòng, ngón tay lau mồ hôi rịn ra trán , đau lòng , “ vừa mới khiến em đau?”

      có.” Mặt Mạch Khê đỏ lên. vẫn là da mặt mỏng, nghe mấy điều này mặt vẫn tự chủ được mà đỏ bừng. “Nghe bác Hàn Á , vừa về vào thư phòng, người ta lo lắng thôi.”

      Lôi Dận thở dài hơi, dụi đầu vào người ——

      phải là chuyện gì vui, chỉ có điều ——“ nhìn Mạch Khê cái, thấy ánh mắt tràn ngập tình cảm của , trong lòng khỏi xúc động, giọng thấp xuống, “ hoài nghi, mẹ căn bản là chết.”

      muốn giấu giếm điều gì. Bé con nhạy cảm này khi phát tâm tình ổn, nếu , nhất định nghĩ miên man mất.

      “A?” Mạch Khê giật mình, mở to hai mắt, “ cái gì cơ? Điều này nghe có vẻ…‘bất khả tư nghị’( thể tưởng tượng nổi) quá ?”

      “Trong tủ sắt của Bạc Cơ, Phí Dạ tìm được tờ giấy do mẹ để lại!” Vẻ mặt Lôi Dận nghiêm cẩn, hề vui đùa. Ngay sau đó, kể hết toàn bộ phát ngày hôm nay cùng đêm mưa của ba năm về trước cho Mạch Khê.

      Mạch Khê nghe xong, vô cùng ngạc nhiên, lúc lâu mới có phản ứng, “Dận, có phải quá nhạy cảm hay ? Nếu đúng là Lôi phu nhân, vậy nhiều năm như thế bà đâu? Vì sao lộ diện?”

      “Đây cũng là điều nghĩ mãi ra.” Lôi Dận nhíu mày.

      Mạch Khê chớp chớp mắt, “Đó… phải là Bạc Cơ có quen biết Lôi phu nhân chứ?”

      “Điều này chưa hẳn. Có lẽ đêm đó Bạc Cơ cũng chỉ theo lời nhắn này mà làm.” Lôi Dận phân tích, .

      “Nhưng là…có chuyện em nghĩ mãi được.” Mạch Khê nghiêng đầu, đưa tay cào cào tóc, “Theo lý thuyết, Lôi phu nhân sống hay chết, ông Lôi hẳn phải ràng điều này. Nếu Lôi phu nhân thực còn sống đời, ông nội có khả năng biết.”

      Bởi vì mối quan hệ trước đó, Mạch Khê vẫn quen miệng gọi Lôi lão gia là ông nội Lôi, cho tới bây giờ cũng sửa. (trong cv là “Lôi gia gia”)

      Lôi Dận nhìn , như là đương suy xét điều gì đó, lúc lâu sau mới mở miệng, ra giả thiết, “Nếu, cha thực biết điều này?”

      Mạch Khê sửng sốt.

      “Chuyện này, nhất định phải điều tra ! Tờ giấy đó có khả năng vô duyên vô cớ xuất . Nếu quan tâm đến an nguy của như vậy, người này nhất định có liên hệ với . Chữ mẹ, có thể nhận ra được.” Ánh mắt Lôi Dận cực kỳ kiên định.

      Mạch Khê nhìn , biết luôn nghiêm túc đối với chuyện này, tựa như với cái chết của Bạc Cơ, ra luôn luôn ngầm điều tra. với tình hình thực tế, hẳn là sợ lo lắng .

      Nghĩ đến đây, Mạch Khê lại lần nữa nằm tựa bên người , hôn hôn má chút, “Dận, cho dù làm cái gì em đều ở bên cạnh . Tuy rằng em biết nên giúp như thế nào, nhưng là, em luôn luôn như vậy, để đơn nữa.”

      “Khê nhi…” Ngực Lôi Dận tràn ra dòng nước ấm, ôm vào lòng, đầu tựa vào ngực , thở dài, “Cảm ơn em.”

      Mạch Khê đau lòng vỗ về đầu . Giờ khắc này, Lôi Dận chợt trở nên yếu ớt. Ít nhất là cảm thấy như thế. độc lâu rất lâu, luôn luôn dùng lạnh lùng giấu khát vọng có tình thương người mẹ của bản thân. Vậy nên, mới có thể si mê mẹ như vậy. thực đứa trẻ đáng thương.

      Mạch Khê thầm thề, nhất định phải bảo vệ tốt tâm hồn người đàn ông này, để bị tổn thương bởi bất cứ điều gì nữa, nhất định! là của , từ nay về sau, khiến mỗi ngày đều vui vẻ, vui vẻ.

      “Dận, yên tâm , mọi chuyện đều có câu trả lời của riêng nó. Em tin, ngày tìm thấy nhất định rất nhanh…” Giọng dịu dàng của Mạch Khê chơi vơi bên tai , tràn ngập tình , tràn ngập cổ vũ…

      [1]: Tái: Vùng biên giới. Ông: ông già. Thất: mất. Mã: ngựa.

      Tái ông: là ông già ở vùng biên giới giữa hai nước.

      Tái ông thất mã là: ông già ở vùng biên giới mất ngựa.

      Sách Hoài Nam Tử có chép câu chuyện như sau:

      ông lão ở gần biên giới giáp với nước Hồ phía Bắc nước Tàu, gần Trường thành, có nuôi con ngựa. hôm con của ông lão dẫn ngựa ra gần biên giới cho ăn cỏ, vì lơ đễnh nên con ngựa vọt chạy qua nước Hồ mất dạng. Những người trong xóm nghe tin đến chia buồn với ông lão.

      Ông lão là người thông hiểu việc đời nên rất bình tỉnh : – Biết đâu con ngựa chạy mất ấy đem lại điều tốt cho tôi.

      Vài tháng sau, con ngựa chạy mất ấy quay trở về, dẫn theo con ngựa của nước Hồ, cao lớn và mạnh mẽ.

      Người trong xóm hay tin liền đến chúc mừng ông lão, và nhắc lại lời ông lão trước đây.

      Ông lão có vẻ gì vui mừng, : “Biết đâu việc được ngựa Hồ này dẫn đến tai họa cho tôi.”

      Con trai của ông lão rất thích cỡi ngựa, thấy con ngựa Hồ cao lớn mạnh mẽ thích lắm, liền nhảy lên lưng cỡi nó chạy . Con ngựa Hồ chưa thuần nết nên nhảy loạn lên. Có lần con ông lão cẩn thận để ngựa Hồ hất xuống, té gãy xương đùi, khiến con ông lão bị què chân, tật nguyền.

      Người trong xóm vội đến chia buồn với ông lão, ngờ con ngựa tốn tiền mua nầy lại gây ra tai họa cho con trai của ông lão như thế.

      Ông lão thản nhiên : – Xin các vị chớ lo lắng cho tôi, con tôi bị ngã gãy chân, tuy bất hạnh đó, nhưng biết đâu nhờ họa nầy mà được phúc.

      năm sau, nước Hồ kéo quân sang xâm lấn Trung Nguyên. Các trai tráng trong vùng biên giới đều phải sung vào quân ngũ chống ngăn giặc Hồ. Quân Hồ thiện chiến, đánh tan đạo quân mới gọi nhập ngũ, các trai tráng đều tử trận, riêng con trai ông lão vì bị què chân nên miễn lính, được sống sót ở gia đình.”

      Sau khi kể câu chuyện , sách Hoài Nam Tử đưa ra luận điểm: Họa là gốc của Phúc, Phúc là gốc của Họa. Họa Phúc luân chuyển và tương sinh. biến đổi ấy thể nhìn thấy được, chỉ thấy cái hậu quả của nó.

      Do đó, người đời sau lập ra thành ngữ: “Tái ông thất mã, an tri họa phúc”. Nghĩa là: ông lão ở biên giới mất ngựa, biết đâu là họa hay là phúc.

      Hai điều họa phúc cứ xoay vần với nhau, khó biết được, nên khi được phước nên quá vui mừng mà quên đề phòng cái họa đến; khi gặp điều họa cũng nên quá buồn rầu đau khổ mà tổn hại tinh thần. Việc đời, hết may tới rủi, hết rủi tới may, nên bắt chước tái ông mà giữ thản nhiên trước những biến đổi thăng trầm trong cuộc sống.

    3. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 11: Kế này thành bày kế khác (1)
      Giới giải trí lần nữa bị xáo trộn. Lần này, ngay cả giới kinh doanh cũng nhập cuộc. Chuyện Mạch Khê công khai thừa nhận tình cảm lập tức trở thành đề tài nóng trong xã hội. Trong thời gian, ai là biết đến chuyện này. Cũng khó trách, tạm thời tới Mạch Khê, chính là chỉ cần có tin tức nào liên quan đến Lôi Dận cũng đủ để khiến người ta phải tò mò phen. Nguyên nhân chính là do lúc trước quá mức bí .

      Ví dụ tin tức gây làn sóng ồn ào trước mắt, trước khi công khai tình , người người nhà nhà đoán già đoán non, thậm chí có vài nghi vấn ác ý đều là chuyện bình thường. Chỉ cho đến khi nào đem ‘công chư hậu thế’ (đại ý: được bày ra cho tất cả đều biết), thái độ của công chúng mới đột ngột thay đổi, ngay cả những người có ác ý trước kia cũng bắt đầu nghiêng về phía.

      Có lẽ, mọi người luôn thích nhìn những điều gì đó là tốt đẹp. Tỷ như, ‘tổ hợp’ chàng đẹp trai cùng nàng đẹp nào đó với tình duy mỹ, tự nhiên tất cả đều cảm thấy thực lãng mạn.

      “Bộp ——“ Fanny phẫn nộ ném tờ báo đương cầm trong tay xuống bàn trà, sau đó lại chộp mấy cuốn tạp chí quăng thẳng lên tường. Khuôn mặt xinh đẹp bởi vì tức giận mà có chút nhăn nhó, hai vai run run khó để nhìn ra nội tâm bất mãn của ả.

      “Như thế nào, bảo bối?” Từ phía sau, đôi bàn tay nhăn nheo của lão đàn ông vòng lại, ôm ả vào trong ngực. Lớp da nhăn nhúm như thể mất hết sức sống, đối lập hoàn toàn với người đàn bà xinh đẹp trong lòng.

      Chân mày Fanny thoáng chút bất mãn, nhưng rất nhanh bị nụ cười tươi tắn che khuất. ả xoay người, nhìn James mê đắm, cố ý bày ra vẻ tủi thân, hai cánh tay ôm lấy gáy lão ta, “Cha nuôi, giới truyền thông làm sao có thể như vậy nha? Cha xem bọn họ viết mấy thứ nhảm nhí gì kìa, scandal giờ trở thành có lợi cho con Mạch Khê kia hết rồi. Đáng ghét, người ta muốn giết người rồi đó.”

      James cười cười, quơ lấy cuốn tạp chí nhìn nhìn. bìa tạp chí vừa vặn là hình ảnh nắm tay đầy hạnh phúc của Lôi Dận cùng Mạch Khê trong tuyết. Bất cứ ai nhìn thấy đều cảm giác được đó là vị vương cùng công chúa bước ra từ trong chuyện cổ tích, vô cùng mĩ diệu.

      “Con ngoan, con chính là rất nóng vội. Phải biết rằng, ‘dục tốc bất đạt’, sau lưng Mạch Khê chính là Lôi Dận, nhưng sau lưng Lôi Dận là gì? Quyền lực, tiền tài, thậm chí là cánh tay che trời, che pháp luật! Muốn đạt tới mục đích, nhất định phải nghĩ tới biện pháp nào đó tốt, vô cùng hoàn hảo để ‘nhất châm kiến huyết’. Bằng , thất bại thuộc về chúng ta, hiểu chưa?”

      “Cha nuôi…” Fanny làm nũng, “Người ta cũng chỉ là nóng vội thôi. Chuẩn bị đến lễ trao giải rồi, con cũng muốn Mạch Khê kia cưỡi lên đầu mình đâu. Con mặc kệ, cha nuôi phải giúp con lấy được giải thưởng.”

      James ngồi sofa, thuận thế kéo Fanny ngồi xuống, bàn tay già nhăn nheo tham lam vuốt ve da thịt mơn mởn của nàng, “Con là bảo bối ta thương nhất, giúp con giúp được ai nữa?”

      “Cha nuôi, cha tốt nhất!” Có thế này Fanny mới cao hứng, chủ động ôm lấy cổ James, khuôn mặt lão hôn cái, cảm giác chán ghét cũng giảm bớt ít.

      “Fanny, kỳ thực tâm tư cha nuôi giống với con. Nhưng mà, người con muốn thắng là Mạch Khê, mà cha nuôi lại chỉ muốn thắng Lôi Dận! Vậy nên, bước kế tiếp cần phải sắp xếp cẩn thận mới được.” James tận hưởng nụ hôn của người đẹp, ra mục đích trong lòng.

      Fanny giật mình ——

      “Cha nuôi, cha —— muốn đối phó với Lôi Dận như thế nào?”

      Kỳ thực, ả rất muốn có cơ hội để Lôi Dận đường hoàng liếc nhìn mình cái. Fanny thực cam lòng. ả tự nhận mình chả kém gì so với Mạch Khê, mà dựa vào cái gì Lôi Dận lại coi trọng con đó hơn? Nghĩ đến dáng vẻ tuấn cùng sức mạnh của , tim Fanny đập cuồng loạn. Lôi Dận, bây giờ Fanny muốn ôm hơn so với lão gia này ngàn lần vạn lần!

      James ôm thân thể Fanny, bàn tay kia sớm luồn vào bên trong lớp vải quần áo, đùa giỡn với bộ ngực đầy đặn, lời lại bắt đầu trở nên độc ác ——

      “Đối phó thế nào? Đương nhiên là muốn ta thể nào phản đòn được!” Lão cười ha ha, “Gần đây muốn làm kế hoạch rất lớn. Ta thực muốn xem, nếu ngay cả ‘địa bàn’ của mình cũng có, làm như thế nào? Đến lúc đó, mới thực lọt lưới!”

      “Cha nuôi…” Fanny ngờ tới James sắp xếp này, giống như thể bày mưu tính kế tỉ mỉ từ trước, trong lòng khỏi hoảng hốt, “Nghe Lôi Dận hề đơn giản, lần này cha nuôi có nắm chắc đến vậy ?”

      “Đương nhiên! Cho tới bây giờ, cha nuôi đánh khi nắm chắc trận! Thằng nhãi Lôi Dận này đúng là đơn giản, là kỳ tài trong giới doanh nhân cũng như cách quản lý tổ chức. Nhưng đó chỉ là trước kia, bây giờ mới đúng là thời điểm đối phó ta!” Khuôn mặt James đầy vẻ tự tin.

      “Vì sao phải là bây giờ mới được?” Fanny khó hiểu.

      James nhìn ả, ngón tay vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp kia, “Chẳng lẽ con còn nghe qua câu, ‘nhi nữ tình trường, hùng khí đoản’ [1] sao? Cũng may mà còn có nhiều tin tức truyền thông bịa đặt đến như vậy. Tuy rằng bây giờ nó có lợi, nhưng mọi đều có hai mặt. Bây giờ Lôi Dận suốt ngày đều sa vào chuyện đương cuồng nhiệt, con nghĩ sau khi bị tấn công, còn biết phản đòn như thế nào sao?”

      Trong lòng Fanny ê ẩm, nàng liếm liếm môi, “Con rốt cuộc vẫn cảm thấy có điều gì đó ổn. Sở dĩ Lôi Dận có thể hô phong hoán vũ trong hai giới hắc bạch, năng lực người này tuyệt đối như người thường tưởng tượng được. Hơn nữa, con còn nghe …” ả suy nghĩ chút mới tiếp tục : “Kỳ thực con cũng nghe tin vỉa hè thôi. Có người Lôi Dận lớn lên trong bầy sói từ . Nếu đúng là , vậy chứng tỏ tính cách người đàn ông này chẳng những tàn nhẫn, còn có thể cứng rắn khiến người ta dám khinh thường.”

      “Lớn lên trong bầy sói?” James như thể đương đăm chiêu nghĩ nghĩ, đột nhiên mắt sáng lên, “Trách được, từ lâu ta nghe thủ đoạn của Lôi Dận trong tổ chức cực kỳ tàn nhẫn, còn nghe trong lúc thẩm vấn, có thể vặn gãy cổ người. Ta vốn nghĩ mấy chuyện này chỉ là mấy lời đồn phình to ra. Bây giờ nghĩ lại cũng phải là có khả năng.”

      “Cha nuôi…”

      “Fanny, giới giải trí luôn là nơi có nhiều chuyện để nhất. Mấy lời đồn đại liên quan đến Lôi Dận đều nghe ngóng hết về đây, nhất định phải để cho thằng nhãi Lôi Dận kia biết, gừng càng già càng cay.”

      “Nhưng mà cha nuôi, con thực sợ Lôi Dận phản kích cho chúng ta đường lui…”

      đâu.” James cười đến ‘ý vị thâm trường. “Sở dĩ ta có thể hô mưa gọi gió, bởi vì trước đó chưa nếm được vị tình . Con còn cho rằng, bây giờ vẫn còn là con sói hay sao?”

      xong, lão ta lấy cuốn tạp chí kia qua, giơ giơ bìa tạp chí lên, “Nhìn thấy ánh mắt , chính xác là đàn ông rơi vào bể tình! Cái này gọi là —— hùng qua nổi ải mỹ nhân!”

      Fanny nhìn chằm chằm vào bìa tạp chí, nụ cười đầy tình cảm của đôi tình nhân kia dường như đâm thủng mắt ả!

    4. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 11: Kế này thành bày kế khác (2)
      James thấy thế, cười lạnh chút, ngay sau đó xoay mặt Fanny lại ——

      “Ta biết, trong lòng con thích Lôi Dận!”

      “Cha nuôi ——“ Fanny kinh hãi, suýt chút nữa tim nhảy khỏi lồng ngực, vội vàng giải thích, “Con có, con ——“

      cần thiết phải phủ nhận, Lôi Dận là tình nhân trong mộng của cả tá đàn bà, nhưng là ——“ Khuôn mặt James hiền lành cười cười, nhưng lộ ra mưu cùng quỷ kế, “Con à, con phải biết rằng, hoàn toàn có được người đàn ông như vậy phải tốn cực nhiều tâm tư. Ngẫm lại xem, nếu nắm được điểm yếu trí mạng của Lôi Dận trong tay, phải là thuộc về con sao? Đến lúc đó, con muốn thế nào phải thế đó. Khi nào con với lăn giường, thân làm cha nuôi ta đây cũng mắt nhắm mắt mở. Ai bảo bảo bối của ta thích cơ chứ.”

      “Cha nuôi…” Trong lòng Fanny hoảng sợ, biết cái gì cho phải. ả chưa nghĩ đến chuyện đắc tội tới lão già này, nghĩ nghĩ chút, nặn ra nụ cười tươi tắn, “Thiệt đáng ghét nha, cha nuôi cái gì vậy? Con làm sao có thể thích tên đàn ông kia chứ? ta đâu có giống cha nuôi thương con. Sao cha lại con như vậy, có phải ghét con rồi ?”

      Vừa , ả vừa bày ra dáng vẻ mê hoặc dựa vào lòng James, ngón tay đầy dụ hoặc xoa xoa ngực , đôi môi cũng chủ động dâng lên…

      “Sao cha nuôi lại ghét được, cha nuôi thương con còn hết.” James cười, đẩy thân thể của Fanny ngã xuống sofa, mê đắm nhìn ả.

      Fanny biết lão ta muốn gì, cố nén cảm giác ghê tởm trong lòng, nở nụ cười dụ hoặc, bàn tay trượt xuống quần , ngại ngùng , “Cha nuôi xấu xa, nơi này là văn phòng đó…”

      James nhéo khuôn mặt mềm mại kia, “ là, số lần ta muốn con ở trong này còn nhiều hơn mẹ con.”

      “Đáng ghét…” Fanny ra vẻ hờn dỗi, chậm rãi kéo quần

      James khẩn cấp áp thân mình mập mạp của mình xuống, đè lên cơ thể tươi non kia. thích chơi mấy trẻ như thế này. Chỉ có thế mới khiến có cảm giác bản thân còn trẻ!

      Trong văn phòng, tiếng phụ nữ thở dốc cùng dồn dập của đàn ông rất nhanh hỗn loạn…

      ———————————————

      Trong phòng ghi , Mạch Khê thu ca khúc mới, khuôn mặt, thần trí của đều như hoàn toàn nhập tâm. Mỗi lần xong nghe nghe lại, nếu có đoạn nào đó vừa ý, cầu chế tác thu lại lần nữa.

      Bên ngoài phòng thu , tấm kính rộng phản chiếu thân hình cao lớn của Lôi Dận. Mỗi ngày đến DIO giờ đây trở thành hành trình tất yếu của . Cho dù có phải bay ra nước ngoài tham dự hội nghị nào đó cũng gọi điện thoại hỏi tình hình Mạch Khê.

      Nhìn bộ dạng nghiêm túc của Mạch Khê trong phòng thu , Lôi Dận nhịn được mà nở nụ cười, trong đáy mắt tràn đầy tình cảm. Chính cũng biết, bắt đầu từ lúc nào, chỉ cần nhìn thấy , đáy lòng có cảm giác thỏa mãn dị thường cùng cảm giác hạnh phúc. Cũng là bởi vì Mạch Khê tồn tại, mới cảm nhận được mị lực của tình .

      hận thể cho nhiều, nhiều hơn nữa! Chỉ nguyện đổi lấy nụ cười của Mạch Khê, cái gì cũng oán hối hận.

      Đương trong lúc mê mẩn, nhân viên DIO bước đến, thấy Lôi Dận đứng ở đó, sợ tới mức vội vàng hạ thấp người, “Xin chào Lôi tiên sinh!”

      Lôi Dận nghiêng đầu nhìn, khẽ gật, chuyện.

      “À —— Lôi tiên sinh, ngài có muốn tôi vào thông báo với Mạch Khê chút để ấy ra đây ?” Người nhân viên chỉ chỉ vào bên trong, hỏi ý kiến của .

      Trong công ty từ cao đến thấp đều biết quan hệ giữa Mạch Khê cùng ông chủ, đương nhiên cũng hiểu những chuyện như thế này.

      nên quấy rầy ấy.” Lôi Dận nhìn bóng dáng Mạch Khê, cười cười.

      Người nhân viên gật đầu, cầm trong tay bưu kiện chuyển phát, cẩn trọng , “Lôi tiên sinh, đây là bưu kiện chuyển phát của tiểu thư Mạch Khê, ngài xem ——“

      Đôi mày Lôi Dận nhíu lại, “Chuyển phát nhanh?”

      “Ở đây ạ.”

      Lôi Dận nhận lấy, suy nghĩ, sau đó khoát tay, “Tôi đưa cho ấy là được, cậu làm việc .”

      “Vâng vâng, chào Lôi tiên sinh.” Người nhân viên cười rồi rời .

      Có người nào muốn gửi đồ đến cho Mạch Khê sao? Lôi Dận luôn luôn là người cẩn thận, nghĩ nhiều lắm, trực tiếp mở bưu kiện chuyển phát ra, sau khi thấy hồ sơ bên trong, giật mình…

      Phòng Tổng giám đốc hoàn toàn yên tĩnh, còn bên ngoài là cả quang cảnh bận rộn.

      Lôi Dận ngồi ghế cao, phía sau lưng là những tòa nhà cao cùng đô thị sầm uất, cửa sổ sát đất phản chiếu bóng dáng cao ngạo. xem xét chiếc chìa khóa, trong ánh mắt đầy suy tư.

      Chỉ trong chốc lát, tiếng gõ cửa lễ phép vang lên, Phí Dạ bước vào.

      “Lôi tiên sinh, thuộc hạ điều tra theo manh mối, chính xác tra được người phụ nữ đứng tuổi, nhưng phải là Lôi phu nhân. Ngài xem chút ——“

      Phí Dạ lấy tấm ảnh chụp ra, đặt tới trước mặt Lôi Dận.

      Ánh mắt sắc bén đảo qua tấm ảnh, nháy mắt có chút gì đó nao nao, cẩn thận nhìn, “Tại sao lại có thể như vậy?”

      “Thuộc hạ thực cũng hiểu được. Kết quả điều tra cho thấy, người phụ nữ này có độ tuổi cùng chữ viết giống hệt Lôi phu nhân, nhưng chính xác phải là Lôi phu nhân, ngay chính bà ta cũng phủ nhận, biết Lôi phu nhân là ai.”

      “Tờ giấy kia giải thích như thế nào?”

      “Bà ta việc này.”

      “Cậu có ý kiến gì ?” Lôi Dận thả tấm ảnh xuống. Đó là gương mặt hoàn toàn xa lạ, phải là mẹ !

      “Xem ra người phụ nữ này giống như dối. Vậy nên Lôi tiên sinh ——“ Phí Dạ lớn mật , “Có khả năng người khác viết tờ giấy này, mà chữ viết vừa đúng lại tương tự với Lôi phu nhân. Chính Lôi lão gia tận mắt nhìn thấy Lôi phu nhân ra , điều này làm sao có thể nhầm lẫn được?”

      “Theo ý của tôi, chỉ có khả năng mà thôi!” Lôi Dận đứng lên, đến trước cửa sổ, hai tay khoanh lại nhìn khung cảnh phồn hoa bên ngoài. lớp kính dày, ánh mắt như chim ưng của đột nhiên co rụt lại, lóe ra tia sáng sắc bén ——

      “Lão già kia —— dối!”

      “Làm sao có thể?” Phí Dạ giật mình, “Lôi lão gia làm như vậy có ý nghĩa gì!”

      “Cậu xem văn kiện bàn !” Lôi Dận mệnh lệnh

      Phí Dạ nghi hoặc bước tới, lấy hồ sơ kia qua, vừa mới mở ra, ánh mắt tràn ngập sửng sốt, sau đó nhanh chóng lật xem, khuôn mặt toàn là vẻ ngạc nhiên tưởng tượng nổi.

      “Bây giờ, cậu còn giữ ý nghĩ đó của mình sao?” Lôi Dận xoay người, vẻ mặt nghiêm túc dị thường.

      “Điều này… thể tưởng tượng được!” Phí Dạ như thể nằm mơ, hoàn toàn nghĩ tới mình thấy văn kiện này.

      “Đây là Bạc Cơ chuyển cho Khê nhi.” Giọng Lôi Dận lãnh đạm. “Lúc tôi vừa nhìn thấy cũng có phản ứng như cậu! Sao Bạc Cơ lại có bảo hiểm này? Đây là bảo hiểm cho cố ngoài ý muốn, là hợp đồng, mà người ký mua cũng là tên mẹ tôi! Cũng phải , mẹ tôi bỏ tiền mua bảo hiểm cho Bạc Cơ, mà người được nhận chính là Mạch Khê. Xem xét thời gian mua, đúng là trước khi Bạc Cơ chết nửa năm. Điều này càng khiến tôi phải khẳng định, mẹ tôi còn sống! Mà những bà còn sống, thậm chí còn can thiệp vào cuộc sống của tôi!”

      [1]: Câu thành ngữ Hán Việt này có nguồn gốc xuất xứ từ câu trong hồi thứ 18 của “Thủy hử ký.”

      Nhi nữ: tức là nam và nữ, trai và .

      Tình trường: quyến luyến chuyện tình ái, đương.

      hùng: nghĩa này quá ràng, khỏi phải chú thích thêm.

      Khí đoản: Tiêu tan chí khí; tâm trạng, khí sắc xuống.

      hùng là để nhân thế ngưỡng mộ, cho nên hùng nên vướng vào vòng lụy trai đương quyến luyến.

      Vậy ngụ ý đại khái của câu thành ngữ là: Tình nam nữ quyến luyến với nhau rời, chí khí phấn đấu của người đàn ông tiêu tan.”

    5. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 12 : Tâm tư của Lôi Dận (1)
      Phí Dạ hoàn toàn bị những lời này làm cho mơ hồ, rốt cục cũng buông tập văn kiện trong tay ra, sau đó khó hiểu mà hỏi câu, “Nếu đúng là Lôi phu nhân, vì sao bà ấy xuất ?”

      “Cho nên tôi muốn sai người tiếp tục điều tra, mặt khác, vẫn giám sát chặt chẽ ông cha già của tôi.” Lôi Dận ra mệnh lệnh.

      Phí Dạ gật đầu, rồi sau đó lại chần chừ, “Chuyện này, có muốn để lão gia biết ?”

      “Tất cả phải tiến hành cách bí mật!” Lôi Dận cười lạnh tiếng, “Tối thiểu, lão già đó với tôi!”

      “Như vậy chuyện quay về nhà chính ――”

      “Tạm thời gác lại .”

      “Được.” Phí Dạ đáp lời, “Chuyện kia thuộc hạ sắp xếp.”

      “Chờ !” Lôi Dận gọi Phí Dạ lại, “Chuyện liên quan đến quyển nhật ký của Bạc Tuyết, điều tra thế nào rồi?”

      “Thực xin lỗi Lôi tiên sinh, hề có tiến triển. Chỗ nên tìm đều tìm hết rồi, vẫn có gì.” Phí Dạ có điểm xấu hổ, .

      Lôi Dận nhíu mày lại, lần nữa cầm lấy chiếc chìa khóa. Đây là chìa khoa căn họ ở Hongkong, giờ lại biến thành thứ đồ bí . tiện tay tung tung chiếc chìa khóa trong tay, “Nếu đồ vật đó được giấu bên ngoài, vậy là ở đâu?”

      Phí Dạ cũng nghĩ ra được, thử bạo gan , “Có lẽ nào, Bạc Tuyết hủy rồi?”

      ấy giữ lại cái chìa khóa để làm gì? Mục đích giữ lại chìa khóa là để người khác đọc được quyển nhật ký, mà thể nào ấy lại muốn người ta xem quyển nhật ký bình thường.” Lôi Dận đồng ý với ý kiến của Phí Dạ.

      Phí Dạ thở dài tiếng, “Cái này đúng là kỳ quái, thuộc hạ cũng nghĩ ra được. Có điều, thuộc hạ còn chuyện nữa hiểu.”

      xem.” Lôi Dận ngẩng đầu nhìn .

      Phí Dạ cân nhắc chút, “Bạc Cơ từng vào căn hộ đó, điều này chứng tỏ nếu có người muốn vào cũng chẳng cần đến cái chìa khóa này. biết Bạc Tuyết có nghĩ đến điều này hay , mà ấy lại giao chìa khóa cho viện trưởng Khâu Cát…”

      Lôi Dận nghe vậy, ánh mắt đột nhiên sáng ngời. đột nhiên giữ lại chiếc chìa khóa, cẩn thận đánh giá!

      “Lôi tiên sinh…” Phí Dạ thấy thế hoảng sợ, sai cái gì sao? Nhưng thấy Lôi Dận hề chớp mắt nhìn chằm chằm chiếc chìa khoa, cũng gì nữa ――

      khí trong văn phòng yên lặng vô cùng, dường như ngay cả cây kim rơi mặt đất cũng có thể nghe thấy.

      lúc lâu sau ――

      Phí Dạ dè chừng lên tiếng, “Lôi tiên sinh, ngài có phát gì sao?”

      Lúc đầu Lôi Dận vẫn gì, chỉ lúc sau, đột nhiên nở nụ cười. Nụ cười này như là mặt trời ló ra sau áng mây, là nụ cười của thắng lợi ――

      “Đúng vậy! Quả nhiên đây là tác phong của Bạc Tuyết! Đúng là ấy giấu đồ vật đó ở nơi ràng nhất!” xong liền cầm chìa khóa gõ gõ lên mặt bàn, làm vang lên thanh kiên định, tự tin!

      “Lôi tiên sinh?”

      “Phí Dạ, nhìn cái chuôi chìa khóa này xem!” Lôi Dận ném chìa khóa cho Phí Dạ.

      Phí Dạ chộp lấy, nhìn nhìn hồi. định thấy gì ánh mắt lơ đãng nhìn thấy chuôi chìa khóa như có ký hiệu gì đó, đôi mắt đột nhiên sáng bừng lên ――

      Đích xác là kí hiệu, nếu nhìn kỹ chỉ thấy nó chẳng khác gì chiếc chìa khóa bình thường. Có điều, ký hiệu này phải là kí tự tiếng Ả Rập, mà là số La Mã!

      “Lôi tiên sinh, là số ba mươi hai trong số La Mã!”

      Lôi Dận đứng lên khỏi chỗ ngồi, nhìn về phía Phí Dạ, bên môi gợn lên nụ cười ‘thâm trường’, “Tiếp theo, hẳn là cậu biết phải làm thế nào chứ?”

      “Vâng, thuộc hạ lập tức phái người tìm kiếm tất cả các thẻ hội viên, hội quán và công ty bảo hiểm có số La Mã như thế này!” Phí Dạ là người thông minh, đương nhiên hiểu được tâm tư Lôi Dận.

      “Được.” Lôi Dận giơ bàn tay lên vỗ vỗ vào vai Phí Dạ, “Chuyện này chắc chắn tốn thời gian và công sức, có điều phải nhớ kỹ, nhất định phải tiến hành bí mật. Sau khi lấy được đồ vật đó rồi phải hủy hết những thứ còn lưu lại !”

      “Vâng!” Phí Dạ nhận lệnh, lập tức sải bước ra khỏi văn phòng.

      Bầu khí lại lần thứ hai trở nên tĩnh lặng…

      Lôi Dận hơi nhếch môi ――

      Bạc Tuyết à Bạc Tuyết, đến tột cùng có bí mật gì? ngờ lại khó khăn đến vậy. Tuy nhiên, rất nhanh thôi, biết được rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra!

      ――――――――――――――――

      “Dận, xem tin tức chưa?” Trong phòng tắm, Mạch Khê uể oải nằm trong bồn tắm, xung quanh đều là bọt xà phòng vây lấy thân mình xinh đẹp. nhìn Lôi Dận ngồi thành bồn tắm, giọng hỏi.

      Lôi Dận mỉm cười, vén mái tóc ra sau đầu. thích tự mình tắm cho , thích nhìn thấy bộ dáng nghịch ngợm mà tránh né bàn tay tấn công của , thích thân thể mềm mại chỉ nở rộ vì mình .

      “Xem rồi.”

      …hình như vui cho lắm nha?” Mạch Khê lòng nghĩ cho tâm tình của , trong lúc nhất thời quên bàn tay dần trượt xuống ngực mình.

      “Vì sao mà vui?” Nụ cười bên môi Lôi Dận càng đậm, khẽ nhéo chóp mũi cái.

      “Bởi vì…” Mạch Khê đưa tay lau bọt xà phòng dính mũi, thè lưỡi, “Bởi vì em được cho phép mà công khai thừa nhận tình cảm ý.”

      đúng mà, em là , chẳng có lý nào mà lại thể để người ngoài biết.” Lôi Dận cẩn thận xả nước ấm dọc theo đầu vai , tách ra lớp bọt trước ngực . Thân mình đầy đặn trong lúc này khiến cho miệng lưỡi đắng khô.

      Mạch Khê cảm động, kéo bàn tay lại, áp má vào lòng bàn tay , “Dận, tốt…”

      “Nha đầu ngọt.” Lôi Dận cúi người xuống, hôn lên đôi môi xinh của Mạch Khê, lúc lâu sau mới giọng : “Nhìn em mỗi ngày đều mệt lả ra thế này, cần phải vất vả như vậy. Chỉ là giải thưởng ca sĩ mới mà thôi, về tay em được.”

      Mạch Khê nghe vậy hơi sửng sốt, “ ―― mua được giải thưởng sao?”

      “Mua được?” Lôi Dận nghe được hai từ buồn cười này liền nhéo cái lên má , “Còn dùng hai từ ‘mua được’ sao? Những người đó biết em là người phụ nữ của , chỉ hận thể trực tiếp hai tay dâng danh hiệu ca hậu cho em ấy chứ.”

      Mạch Khê cụp mắt, đương nhiên hiểu được luật ngầm này, có điều ―― như vậy có phải là quá trắng trợn ? , quen như vậy.

      “Làm sao vậy, vui hả?” Lôi Dận nhìn trìu mến, nâng cằm lên.

      có…” Mạch Khê nhìn , bên môi hơi nổi ý cười, “Chỉ có điều, Dận, kỳ có đôi khi em cảm thấy em rất nuông chiều em, là kiểu nuông chiều với đứa trẻ, lúc nào cũng tỉ mỉ sắp xếp con đường em phải . Nhưng mà em trưởng thành rồi.”

      “Khê nhi…” Lôi Dận giận, ngược lại còn cười, vỗ đầu , “Cho phép được ích kỷ như vậy , thích như vậy, thích làm tất cả cho người con . Phải biết rằng, làm tất cả những việc này chỉ vì quá em.”

      “Nhưng mà…” Mạch Khê hơi có ý phản bác, giọng thầm, “ dùng phương thức nuông chiều con đó.”

      “Em vốn chính là con của !” Lôi Dận cong khóe môi, áp khuôn mặt tuấn tú lên khuôn mặt nhắn của , thâm tình mà : “Cũng là người phụ nữ nhất đời này!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :