1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời - Ân Tầm (8 hồi + Ngoại truyện)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 8: Điều nên tới (1)
      Tất cả chỉ còn lại yên tĩnh, lặng im.

      lúc lâu sau, Mạch Khê mới phá vỡ yên tĩnh, mặc dù có đôi chút gượng gạo, “Dận, chuyện có liên quan đến thân phận của Bạc Cơ, có biết đúng ?”

      Lôi Dận quay đầu nhìn , dưới cái nhìn chăm chú của mà chậm rãi gật đầu.

      Mạch Khê thấy vậy, sắc mặt có điểm khác thường, nhưng ánh mắt vẫn chằm chằm nhìn , đôi mày đen hơi nhíu lại, “Còn có bí mật nào em biết ? Em cảm giác giấu em rất nhiều chuyện.”

      Lời của khiến tim Lôi Dận khẽ run, ngay sau đó, bên môi lại gợn lên ý cười nuông chiều, “Em quá nhạy cảm, sở dĩ muốn với em về thân phận của Bạc Cơ chẳng qua là vì muốn em nghe rồi lại cảm thấy khó xử.”

      “Nhưng mà, đời này, có chuyện ‘giấy gói được lửa’, giấu nhưng thể giấu mãi được. hề nghĩ rằng, vạn nhất em biết có điều giấu giếm càng khó chịu hơn sao?” Trong ngực Mạch Khê như bị đấm quyền, cảm giác rất ấm ức. Có đôi khi, cảm thấy người đàn ông trước mặt này là cuốn ‘Vô tự thiên thư’, nhìn thế nào cũng thể hiểu được tâm tư . Tâm tư che giấu quá sâu, dễ gì mà phát được, dường như lúc nào bề ngoài của cũng là bộ dạng ‘sóng yên biển lặng’.

      người đàn ông như vậy biết là tốt hay xấu! Mình cũng có thể lý giải rằng lòng dạ sâu đậm, nhưng cũng có thể suy diễn thành người đàn ông làm việc để lại dấu vết. Nghĩ như vậy, thấy có chút đáng sợ!

      Khuôn mặt tuấn của Lôi Dận có chút khó hiểu mà nhăn lại, ý cười bên môi cũng cứng ngắc. Nhìn ánh mắt sâu xa của người con trong lòng, ít nhiều có chút dự cảm mơ hồ.

      “Khê nhi, muốn dối em…” thào lên tiếng, đôi mắt lại cẩn thận mà quan sát phản ứng của .

      khó để Mạch Khê nhìn ra cẩn thận trong ánh mắt , nhịn được liền bụm miệng cười, sau đó nâng tay vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của , “Lần này tạm tha thứ cho , nhìn bộ dạng khẩn trương của kìa. Có điều, nếu với em chắc em cũng tin đâu. Taddina mập mạp đó sao có thể trở thành mỹ nhân dung nhan hoàn hảo đến vậy? là khiến người ta được mở rộng tầm mắt.”

      Lôi Dận thấy mặt hề có dấu hiệu tức giận, dự cảm mơ hồ trong lòng cũng tan , tâm tình thoải mái lên rất nhiều. ôm lấy , nhàng : “Khê nhi, em yên tâm, từ này về sau, giấu em bất cứ chuyện gì nữa.”

      Đôi môi như cánh hoa hơi nổi lên ý cười hạnh phúc, “ sao?”

      . ” Đôi mắt thâm tình chăm chú nhìn

      “À… ” Đôi mắt đen láy của Mạch Khê khẽ đảo vòng, nghiêng đầu, “Từ nay về sau á? Ầy, như vậy, lúc trước còn có chuyện gì dối em hả?”

      …” Lôi Dận bị câu hỏi của làm cho sửng sốt, lập tức vội vàng : “ có, chỉ cần là chuyện em muốn biết, hết cho em, tuyệt đối giấu em.”

      ra câu thề thốt nặng tựa ngàn vàng!

      Đáy lòng lại thoáng trầm!

      số việc có thể kể chi tiết, nhưng vẫn có số việc, vĩnh viễn nên là bí mật! biết như vậy đối với Mạch Khê là công bằng, nhưng chỉ có thể làm như vậy, chỉ có thể cố tình giấu kín!

      “Cũng có nhiều điều lắm…” Mạch Khê uể oải dựa vào người , biến trở thành cái sofa. Kỳ , có rất nhiều điều muốn hỏi , chỉ là trong lúc nhất thời biết nên mở lời thế nào. Chẳng hạn như ―― vì sao lại sống trong bầy sói? Quan hệ của với mẹ Thiên Luật có tốt ? Có phải tự tay giết chết mẹ kế ? Vì sao lại giết? loạt vấn đề thắc mắc.

      Nghĩ đến đây, Mạch Khê mới giật mình phát , ra, mọi nghi hoặc của đều liên quan đến Lôi gia! Bỗng nhiên, lại nhớ đến lời viện trưởng Khâu Cát từng “Bạc Tuyết từng với tôi, nếu ấy chết, nhất định là do Lôi gia hại!”

      Lôi gia hại chết! Cụ thể là mẹ muốn ám chỉ ai của Lôi gia? Là Lôi Dận? Hay là mẹ Thiên Luật – đại tiểu thư của Lôi gia? Hay ―― Lôi lão gia?

      Chị Lôi Dận mất sớm, về thời điểm ấy mất, Lôi Dận cũng chưa từng với . Mà vị Lôi lão gia kia, tuy rằng mới gặp ông ấy lần, nhưng Mạch Khê khó để nhìn ra được áy náy của ông với Bạc Tuyết do lúc trước ngăn trở hai người. Ông cho rằng, nếu phải lúc trước do ông kịch liệt phản đối, mẹ cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn!

      Có điều ―― Lôi Dận , đây phải là ngoài ý muốn!

      Theo bản năng, nhìn về người đàn ông bên cạnh, thấy dùng ánh mắt dịu dàng mà nhìn mình. Mối nghi vấn xoay quanh trong lòng cũng biết nên hỏi thế nào. Vấn đề này cứ như là được giải quyết từng chỗ , nhưng lại như thể có cách nào giải quyết được. Có loại cảm giác này cũng là bình thường, bởi vì, ngọn nguồn của tình dễ gì mà tìm ra được!

      Lôi Dận thấy chớp mắt mà nhìn mình cười cười, nâng khuôn mặt của lên, giọng : “Làm sao vậy?”

      “À, có gì…” Mạch Khê cười cười, tạm cất mối nghi vấn trong lòng , lại ngẩng đầu, cố tình hỏi: “ vừa mới ―― chưa từng chuyện đương gì đúng ?”

      “Hả?…” Chắc hẳn là ngờ hỏi vấn đề này, Lôi Dận giật mình ngây ngẩn, ngay sau đó, nụ cười cũng có vẻ mất tự nhiên. hắng giọng, ra vẻ thoải mái mà nhìn đồng hồ, “Cái đó…cũng còn sớm nữa, em còn chưa ngủ sao?”

      “Ấy, đỏ mặt kìa!” Mạch Khê vui sướng mở to hai mắt nhìn, “ ra cũng đỏ mặt nha!”

      “Tốt lắm, nhóc con, còn làm loạn nữa là đến sáng luôn đấy, ngày mai cần đến công ty sao?” Lôi Dận có chút xấu hổ, kéo chăn đắp cho , lại thuận tay chùm chăn luôn lên cái đầu an phận của .

      Đáng chết, vừa rồi nhất thời cho sướng mồm, lại có thể hớ ra chuyện mất mặt, có điều, lỗ tai nha đầu này cũng quá là thính .

      Mạch Khê cười hì hì, thò đầu ra khỏi chăn, nghịch ngợm , “Đây là mối tình đầu của , phải ?”

      Lôi Dận cuối cùng cũng lĩnh giáo được khả năng truy hỏi của , khẽ thở dài hơi rồi có vẻ xấu hổ mà gật đầu.

      “Ha ha ――” Mạch Khê rốt cục nhịn được cười ra tiếng, cả người cứ lăn qua lăn lại giường…

      mặt Lôi Dận vẻ kinh ngạc. nhìn người con cười lăn giường, cười vô cùng sảng khoái, dường như chỉ cần tiến lên ngăn cản lại cũng là loại tội nghiệt.

      Mối tình đầu! Có cái gì mà buồn cười chứ?…

      ________________

      “Phí Dạ, nếu cậu muốn giấu đồ vật, cậu giấu thế nào?” Trong văn phòng Tổng giám đốc, Lôi Dận ngồi chiếc ghế da, chân trái vắt lên đùi phải rất tao nhã. cầm chiếc bật lửa tay, như suy nghĩ gì đó, cứ liên tục bật lửa lên lại tắt .

      Phí Dạ từ quầy rượu bước tới, tay cầm hai ly rượu, đưa ly cho Lôi Dận xong nhíu mày lại, “Giấu đồ? Có câu ‘nơi nguy hiểm nhất lại là nơi an toàn nhất, tôi giấu theo cách đó.”

      nhìn thoáng qua vật bàn… quyển nhật ký.

      “Lôi tiên sinh vẫn còn suy nghĩ chuyện về cuốn nhật ký sao?”

      Lôi Dận lấy cuốn nhật ký lại, vô thức lẩm nhẩm, “Bạc Tuyết có giấu vài đồ vật, chúng ta cũng chưa tìm được.”

    2. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 8: Điều nên tới (2)
      Phí Dạ đặt ly rượu xuống, “Lôi tiên sinh, nơi Bạc Tuyết có thể qua hay là nơi ấy từng ở lại, chúng ta đều phái người thăm dò nhưng có manh mối gì. Ngay cả căn chung cư cuối cùng ấy ở lại cũng lục soát nhưng vẫn tìm được thứ Lôi tiên sinh muốn. Tôi nghĩ, liệu có phải lúc trước Bạc Tuyết hủy nó ?”

      có khả năng.” Ngón tay Lôi Dận dừng ở trang cuối cùng của quyển nhật ký, “Cậu cho rằng, Bạc Tuyết ‘thiên tân vạn khổ’, gạt mọi người đưa chìa khóa căn hộ cho viên trưởng Khâu Cát chỉ là để cho người ta nhìn thấy quyển nhật ký hoàn chỉnh này sao?”

      “Có lẽ ――” Phí Dạ chần chừ chút, “nhật ký vốn đủ sao?”

      “Cậu muốn ―― là Bạc Cơ?” Lôi Dận nhíu mày lại.

      Phí Dạ dừng chút, “Rất có thể! Chính miệng Bạc Cơ với Mạch Khê rằng từng qua căn chung cư đó. Như vậy, ta chẳng những xem qua nhật ký mà còn xé bỏ phần phía sau. Người của chúng ta tra qua, chìa khóa lúc trước đúng là có dấu vết bị người phá mở.”

      “Đúng là Bạc Cơ rất có điểm đáng nghi, có điều…” Ánh mắt Lôi Dận nổi lên suy tư, “Tôi dám khẳng định, bản nhật ký lúc đó ta nhìn thấy, cũng chỉ có từng này mà thôi.”

      Phí Dạ khó hiểu.

      Lôi Dận đứng dậy, cầm ly rượu đến trước cửa sổ sát đất, từ cao nhìn xuống phố xá phồn hoa, lãnh đạm lên tiếng, “Bạc Cơ này ra rất thông minh, ta chờ đợi bên cạnh tôi ba năm, đương nhiên có chút hiểu biết tính cách của tôi. Nếu ta vào căn hộ đó mà nhìn thấy bản nhật ký nguyên vẹn, chắc chắn được ‘sóng yên biển lặng’ như vậy được. Sở dĩ ta dám mọi chuyện với Mạch Khê, chỉ có thể là vì nhật ký ta đọc chính là bản mà Mạch Khê thấy. tra ra được gì từ quyển nhật kí đó, cho nên ta mới cho rằng, điều Bạc Tuyết muốn lưu lại cũng chỉ là chút hồi ức, có gì giá trị lắm. ta ngốc, khi nắm bí mật trong tay, cậu cho rằng ta chịu ngồi yên chỗ sao? Lại hoặc là, dám đảm bảo tôi để yên cho ta sao?”

      “Ý của Lôi tiên sinh là, người phá nhật ký chỉ có thể là mình Bạc Tuyết?” Phí Dạ câu, rồi lại suy luận, “Nếu là Bạc Tuyết, chỉ có thể lý giải là lòng dạ người phụ nữ này cực kỳ thâm sâu, xem ra ấy cũng tin tưởng bất cứ kẻ nào.”

      Lôi Dận hơi nhếch miệng, “Lòng dạ Bạc Tuyết, người thường sao có thể đoán được. ấy đích xác là người phụ nữ quá thông minh, có lẽ, hoàn cảnh sống khiến lòng dạ ấy sâu được. Cho nên, người xé bỏ nhật ký cũng chỉ có mình ấy.”

      “Tôi vẫn hiểu nổi.” Phí Dạ nhíu mày vẻ khó hiểu, “Bạc Tuyết đưa chìa khóa cho viện trưởng Khâu cát, như vậy chứng tỏ ấy muốn có người đến căn hộ để họ tìm xem ấy lưu lại cái gì đó. Mà ấy lại xé bỏ phần quan trọng nhất của quyển nhật ký, chỉ để lại cuốn sổ hết sức bình thường, như vậy là vì cái gì?”

      “Bạc Tuyết làm chuyện gì cũng đều theo tâm tư kín đáo. Tôi nghĩ, lúc đó ấy cũng muốn vứt bỏ phần đó đâu. Nếu ấy muốn cho người biết, nhất định là giấu ở chỗ nào đó, nếu , sao lại phải hao tâm giữ lại chiếc chìa khóa?” Lôi Dận than tiếng, vầng trán vẻ suy tư.

      “Vấn đề là, nơi có thể tìm chúng ta cũng tìm qua. Lôi tiên sinh, liệu có phải chúng ta bỏ qua đầu mối nào ?”

      Phí Dạ biết nên xử lý thế nào.

      Lôi Dận xoay người nhìn , “Vừa rồi cậu cũng , nếu cậu giấu đò chọn nơi nguy hiểm nhất. Nhưng Bạc Tuyết giống thế, ấy có thói quen giấu đồ của riêng mình.”

      “Thói quen gì?”

      “Chính là để đồ vật đó ở bên ngoài.” Lôi Dận như suy nghĩ mà câu.

      “Ở bên ngoài?” Phí Dạ kinh ngạc, “Như thế mà cũng gọi là giấu đồ sao?”

      Lôi Dận mỉm cười, “Tôi chưa bao giờ lý giải được thói quen đó của ấy. Có điều, tối hôm qua, rốt cục tôi cũng hiểu được, phương thức đó mới là cao tay nhất! Lúc chuẩn bị ngủ, Khê nhi thần thần bí bí với tôi, ấy giấu chiếc hoa tai ở nơi bí mật. Tôi tìm mãi mà cũng thấy. Kết quả, ấy đặt chiếc hoa tai đó ngay bàn trang điểm. ấy nghịch ngợm với tôi rằng, lòng người rất kỳ lạ, có đôi khi mù quáng che lấp tầm mắt người khác, cho người ta thấy chân tướng . thực tế, lại ở ngay trước mắt. Lúc đó tôi mới nhớ ra, Bạc Tuyết cũng có thói quen như vậy. ấy cũng từng , cách giấu đồ tốt nhất chính là giấu, như vậy, trái lại, khiến người ta tìm thấy.”

      Phí Dạ nghe vậy khỏi gật đầu, “Đúng là rất cao minh, có điều, lần này chúng ta tìm cả bên ngoài rồi.”

      “Cho nên mới , nhất định còn có manh mối mà chúng ta chưa tìm ra được, mà nó, rất có thể chỉ ở nơi cực kỳ đơn giản…”

      Lôi Dận nhíu mày lại.

      Hai mắt Phí Dạ sáng lên, “Có thể nhắc đến trong nhật ký ?”

      “Có khả năng nhất chính là ở mấy lời thơ đó, tôi tra qua, còn nghi ngờ gì nữa.” Lôi Dận giở đến trang cuối cùng của quyển nhật ký, “Có điều, tôi vẫn nghĩ ra hàm ý Bạc Tuyết muốn là gì, trừ phi là chỉ ――”

      “Quan hệ của ấy với Lôi gia!” Hai người đồng thời nghĩ tới điều ấy, đồng thanh .

      “Đúng vậy, Lôi tiên sinh, lúc trước chúng tôi tra ra, bút tích tấm bưu thiếp đúng là của Lôi phu nhân. cách khác, Bạc Tuyết và Lôi phu nhân sớm quen nhau rồi, quan hệ cũng bình thường!” Phí Dạ vội vàng .

      Lôi Dận gật đầu cái, tiếp tục : “Mà Bạc Tuyết những lời rất khó hiểu trong nhật ký, nghĩ kĩ lại cũng thấy rất dễ lý giải! ấy vốn biết tên tôi là Lôi Dận, nhưng đến khi chúng ta huyết tẩy tổ chức ‘Ảnh’, ấy mới biết, ra tôi là người của Lôi gia, là người con trai mất tích nhiều năm về trước của Lôi gia – Lôi Dận! ấy ngàn ngàn lần ngờ, tôi chính là thiếu gia của Lôi gia!”

      “Đúng vậy, nhất định là Bạc Tuyết sớm để ý đến tình hình của Lôi gia, thậm chí từ lúc Lôi tiên sinh chưa mất tích! Nếu , sao ấy lại thu thập tin tức về việc năm đó Lôi gia mất con?” Phí Dạ cảm thấy tình dần sáng tỏ.

      Lôi Dận ném quyển nhật ký sang bên, “Khi đó ấy hẳn mới là ngây thơ. Nếu như vậy, ấy biết mẹ tôi từ .”

      “Lôi tiên sinh, theo ngài Bạc Tuyết từ quen Lôi phu nhân, vậy còn Lôi lão gia? Có phải cũng biết Bạc Tuyết từ sớm?” Phí Dạ lơ đãng nghĩ đến điểm ấy.

      Ngón tay Lôi Dận đột nhiên dừng tấm thủy tinh. Đúng vậy, xem điểm này.

      “Lôi tiên sinh, ngài có muốn phải thuộc hạ thăm dò chút ?” Phí Dạ hỏi.

      cần.” Lôi Dận mím môi lại, “Tôi nghĩ, cũng đến lúc về thăm ―― người cha già của tôi rồi!”

      Phí Dạ sửng sốt, trong nháy mắt hiểu được ý , liền hạ thấp người, “Vâng, Lôi tiên sinh, thuộc hạ rồi.”

    3. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 8: Điều nên tới (3)
      Ngày ngày trôi qua, thời gian vì người nào mà nhanh lên hay chậm lại.

      Cuộc sống của Mạch Khê chỉ có thể dùng câu ‘sóng yên biển lặng’ mà hình dung. Ở công ty, ngoại trừ scandal tình ái ra cũng còn lời đồn nào bất lợi cho tiền đồ của . Trái lại, ca khúc mới của lại được phát hành lần thứ hai, lại trở nên phổ biến trong thời gian dài.

      Rất nhanh, chú ý đến Mạch Khê càng tăng. Nhất là trong thế giới mạng, vị trí bảng xếp hạng của bắt đầu bám đuổi sát ca hậu Phỉ Tỳ Mạn.

      Làng giải trí chính là như vậy, qua đêm mà nổi tiếng phải là có, ‘tung hoành’ mười năm cũng thành bình thường. Ở giới này, gì là thể, chỉ xem mình có khả năng hay thôi.

      Mạch Khê là điển hình của mỹ nữ, giọng hát hay, vũ đạo cũng rất phù hợp với giới trẻ. Vũ đạo trong MV cũng được đông đảo giới trẻ học nhảy theo. Có thể , lần trở lại này vẫn tràn trề sức trẻ như ngày nào, chỉ là điểm ấy thôi cũng mang đến rất nhiều thuận lợi. Dù sao những năm gần đây, các ca sĩ trẻ mới debut cũng có được vị trí nhanh chóng hơn.

      Trợ lý Apple lại bắt đầu bận rộn hẳn lên. Từ sau lần Mạch Khê và Fanny xảy ra tranh chấp, quả nhiên Jon đến gặp Apple. Tuy nhiên, vẫn rất vui được bận rộn vì Mạch Khê. chỉ đơn giản vì Mạch Khê ngày càng được biết đến, số buổi biểu diễn ngày càng nhiều khiến Apple kiếm được ít thù lao; mà còn bởi, Mạch Khê dù có thành công đến đâu cũng ra vẻ ngôi sao, đều rất thân thiết với tất cả các trợ lý.

      Hôm nay, sau đầu giờ chiều đầy mệt mỏi, đường cũng khá vắng người, chỉ có xe chạy đường để lại phía sau những thanh ồn ào.

      Vừa kết thúc buổi biểu diễn, Mạch Khê có chút mệt mỏi. Vừa ngang qua khu cao ốc xa hoa liền nhìn thấy bóng dáng vô cùng quen thuộc.

      “Dừng xe!” Mạch Khê lập tức bảo tài xế dừng xe, nhìn cẩn thận qua cửa kính. Lúc này, mới nhìn thấy đôi nam nữ lôi kéo nhau, xem ra là cãi nhau.

      Người con kia Mạch Khê biết, nhưng người đàn ông chính là Nhiếp Thiên Luật mà quá quen thuộc.

      Mạch Khê nhíu mày lại. Sao Thiên Luật lại giằng co với người con chứ?

      “Mạch Khê, làm sao vậy?” Apple nhìn lại, kêu tiếng, “Ấy, ta phải là Nhiếp tiên sinh sao?”

      “Apple, chị với tài xế trước , hôm nay em về công ty.” Mạch Khê xong liền mở cửa xe xuống.

      Apple kinh hãi, vừa thấy xuống xe liền vội vã mở cửa kính xe xuống ――

      “Mạch Khê, Mạch Khê, kính râm, đeo kính râm vào!” Xin em đấy, em tưởng mình là người bình thường sao, ngay được? Phải chú ý đến hình tượng trước công chúng chứ!

      Mạch Khê đêo kính râm vào rồi quay lại ra hiệu OK với Apple. Nhìn xe rồi mới đến phía đôi nam nữ kia.

      Còn chưa đến gần, Mạch Khê nghe thấy người con kia với vẻ mặt đau khổ mà gào lên với Nhiếp Thiên Luật, “Đủ rồi! Tôi xin đừng có đến tìm tôi nữa. Tôi chỉ là người bình thường thể bình thường hơn được nữa, còn lại là Tổng giám đốc Nhiếp thị ăn ngồi trước, tôi chưa bao giờ tin vào câu chuyện của bé lọ lem cả. Xin đừng cho tôi hy vọng. Tôi muốn, muốn!”

      Mạch Khê chấn động, còn chưa kịp có phản ứng thấy người con đó chạy về hướng này. Lúc này mới thấy diện mạo ấy. Khuôn mặt ấy thanh tú, hề trang điểm, khí chất tao nhã nhưng lệ rơi đầy mặt.

      “Đồng Nhan, Đồng Nhan ――” Ánh mắt Nhiếp Thiên Luật đầy vẻ tịch liêu, xem ra muốn đuổi theo ấy, nhưng lại nhìn thấy Mạch Khê ở phía xa khỏi giật mình. liền dừng bước lại, ngẩn ngơ hổi lâu như người đàn ông lạc hồn lạc phách, lập tức ngồi xuống chiếc ghế băng ngay cạnh.

      Mạch Khê ít nhiều có chút xấu hổ, trong lúc nhất thời biết là mình nên tránh tốt hay vẫn nên tiến đến. Có điều, cho tới bây giờ chưa bao giờ nhìn thấy Thiên Luật có vẻ mặt như vậy. thầm thở dài hơi, lấy hết dũng khí bước đến, kéo lấy cánh tay ――

      Thiên Luật, đuổi theo sao? Nếu đuổi theo chị ấy chạy rất xa đó.”

      “Quên … ” Nhiếp Thiên Luật thở dài hơi, đôi mắt vẫn mang theo vẻ mất mát cùng thất bại trước nay chưa từng có. lúc sau, nhìn về phía Mạch Khê, “Tiểu Mạch Khê, ba năm gặp, ngờ lần đầu tiên tái ngộ sau ba năm lại để cho em nhìn thấy cảnh tượng này. Sao em lại ở đây?”

      “Em ngồi trong xe nhìn thấy liền xuống xe luôn.” Mạch Khê ngồi bên cạnh Nhiếp Thiên Luật, cẩn thận quan sát . Ba năm gặp, cũng có thay đổi gì nhiều, chỉ có khuôn mặt là thêm phần góc cạnh, mang vẻ trưởng thành chín chắn hơn. như vậy, ba năm qua, trải qua ít những thăng trầm.

      “Đáng lẽ phải đến thành bảo thăm em mới đúng. nghe cậu em trở lại.” Nhiếp Thiên Luật cười với , có điều, Mạch Khê có thể nhìn ra được nụ cười này của có phần miễn cưỡng.

      “Ba năm qua em ở bên ngoài hẳn là nếm ít khổ nhỉ? Sao lại đến Provence? Nha đầu này, làm chuyện gì cũng thèm để ý đến hậu quả, em quan tâm đến những người vẫn luôn nhớ em sao?”

      Thiên Luật…” Mạch Khê cảm động tựa đầu vào vai , để mặc thuận thế ôm mình vào lòng. Dường như đây là cảnh tượng rất quen thuộc y như ba năm về trước. Nhưng biết rằng, hôm nay thích hợp cho lắm để ôn chuyện cũ, tuy rằng ngữ khí của Thiên Luật vẫn dịu dàng như trước nhưng ánh mắt của chỉ toàn là vẻ buồn bã.

      yên tâm, phải là bây giờ em vẫn hoàn hảo đứng trước mặt sao?”

      ngửa đầu nhìn cười cười, lại nhìn về phía người con lúc nãy chạy cẩn thận hỏi, “ Thiên Luật, vừa rồi là ――”

      ấy là Đồng Nhan.” Nhiếp Thiên Luật than tiếng, ánh mắt cũng vẻ u buồn.

      Trong lòng Mạch Khê kinh ngạc. Sao Thiên Luật lại có biểu cảm như vậy? Nghĩ nghĩ lúc, giọng : “Đồng Nhan? Cái tên rất êm tai, chị ấy…hẳn là người con Thiên Luật say đắm nhỉ?”

      Cho tới nay, vẫn cảm thấy Thiên Luật vẫn giấu hình bóng người trong lòng, mặc dù bình thường hay trêu đùa với , thỉnh thoảng còn phao tin là bạn trai của ; nhưng vẫn có thể nhìn ra trong lòng sớm có người chiếm trọn. Chẳng lẽ, người đó chính là Đồng Nhan?

      như thế, hai người họ quen nhau trong thời gian rất dài rồi, ít nhất là từ khi mười tám tuổi, họ biết nhau.

      Nhiếp Thiên Luật nghe thấy vậy cười cười, nụ cười ràng mang theo vẻ chua xót ――

      “Tiểu Mạch Khê, ngay cả em cũng có thể nhìn ra. Em xem, vì sao ấy lại nhận ra chứ? ấy ba năm nay, đáng tiếc, sau khi ấy biết thân phận của , lại cho rằng lừa gạt ấy.”

      “Hả?” Mạch Khê sửng sốt, “Cái gì mà chị ấy biết thân phận của ? Trời ạ, Thiên Luật, hai người quen nhau lâu như vậy, phải là giờ chị ấy mới biết thân phận của đấy chứ?”

      Nhiếp Thiên Luật nhìn Mạch Khê, gật đầu cái.

      Mạch Khê hoàn toàn ngơ ngẩn, “ Thiên Luật, rốt cục sao lại thế này? Hai người cùng nhau ba năm, sao còn giấu thân phận của mình với chị ấy?”

    4. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 8: Điều nên tới (4)
      Nhiếp Thiên Luật than hơi rồi nhìn về phía Mạch Khê. Ánh mắt trong suốt, đầy vẻ nghi hoặc, trong nháy mắt lại càng ràng nghi hoặc đó.

      việc thành ra thế này, tất cả đều là do tay gây ra.” hơi cụp mắt, như thể vừa có ngồi sao băng xẹt qua đôi mắt vậy, “Tiểu Mạch Khê, em hẳn là rất , sinh ra trong gia đình giàu có có bao nhiêu ‘thân bất do kỷ’, trách nhiệm phải gánh vai cũng rất nặng nề.”

      Mạch Khê gật đầu, điểm ấy đương nhiên biết .

      “Vì trách nhiệm với gia đình rất nặng, lại đối mặt với chuyện tình cảm, cũng cần phải cân nhắc nặng .” mặt Nhiếp Thiên Luật thoáng lên vẻ bất đắc dĩ, “Gặp Đồng Nhan cũng là trùng hợp thôi, tính cách hợp nhau nên ngay lần đầu gặp thích ấy. Đáng tiếc, phạm phải sai lầm của đại đa số gia tộc giàu sang! Trong lúc nhau, giấu cho Đồng Nhan thân phận của mình, cứ như vậy cùng ấy yên ổn sống chung ba năm.”

      “Hả?” Mạch Khê mở trừng hai mắt, ấy dối kia những ba năm cơ đấy.

      “Cho đến gần đây, ba rốt cục cũng muốn đám cưới môn đăng hộ đối, ép xem mặt. Đến lúc đó, mới biết, Đồng Nhan rất sâu đậm rồi. Mà thực tế, sớm coi Đồng Nhan là vợ mình…” Giọng của Nhiếp Thiên Luật có vẻ vô lực.

      “Vì thế… thân phận của mình cho chị ấy, mà chị ấy lại cho rằng ―― lừa gạt chị ấy?” Điều kế tiếp, Mạch Khê cũng dễ dàng suy luận ra.

      Đám cưới môn đăng hộ đối, lại là môn đăng hộ đối! Mỗi khi thấy chuyện này, Mạch Khê liền nghĩ ngay đến những ông vua thời phong kiến, hoặc vương tôn quý tộc vì lợi ích của mình mà cưới hoặc gả cho người có địa vị tương xứng. Như vậy, vận mệnh cả đời thay đổi, hoặc là hạnh phúc, hoặc là bất hạnh!

      Đáng tiếc, xác suất của loại chuyện này thường là…bằng mặt chứ bằng lòng, hạnh phúc có được quá ít ―― quá ít!

      Nhiếp Thiên Luật đau khổ mà gật đầu, hai huyệt thái dương hằn gân xanh cho thấy khổ tâm của .

      “Em nghĩ, nếu chị Đồng Nhan, vậy nhất định phái với chị ấy, để chị ấy biết được rằng chị ấy. Nếu chị ấy cũng lòng , chắc chắn tha thứ cho .” Mạch Khê nâng tay vỗ bờ vai , an ủi .

      Cho tới nay, vẫn luôn cảm giác Thiên Luật giấu hình bóng người trong lòng. ra đó chính là Đồng Nhan! người con thanh tú như vậy, hẳn là tâm tư, lòng dạ cũng rất hồn nhiên, thánh thiện mới có thể đánh cắp trái tim Thiên Luật.

      như vậy sao?” Nhiếp Thiên Luật cười khổ, “Đáng tiếc, trong mắt Đồng Nhan, chỉ còn ý niệm như kiểu ‘bị rắn cắn lần, sợ dây thừng ba năm’.”

      đâu, thử sao biết được.” Mạch Khê vội vàng .

      Nhiếp Thiên Luật nhìn về phía Mạch Khê, bên môi mang theo ý cười ảm đạm, “Tiểu Mạch Khê, em rốt cục cũng trưởng thành rồi. Còn nhớ lần hỏi em, có dám dũng cảm lần ? tại, em rất dũng cảm rồi!”

      “Em?” Mạch Khê giật mình, trong đầu lại lên hình ảnh ba năm trước đây. Đúng vậy, ba năm sau, dũng cảm hơn rất nhiều. Ba năm trước, căn bản là dám người đàn ông kia.

      Thiên Luật rất hâm mộ em.” Nhiếp Thiên Luật lời tự đáy lòng, nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Mạch Khê cười cười, “Yên tâm , phải lo lắng cho . biết tình đó đối với mình quan trọng đến mức nào, tùy theo hoàn cảnh để giải quyết.”

      Mạch Khê lúc này yên tâm, gật đầu cái, “Cố lên nha!”

      Nhiếp Thiên Luật nâng tay vỗ đầu , vừa muốn chuyện tiếp ――

      Cách đó xa truyền đến tiếng ‘Rầm!’ chát chúa vang lên, như thể là có vật gì đó rơi từ cao xuống, thanh rất nặng nề!

      đợi Mạch Khê có phản ứng lại, bốn phía xung quanh như thể nổ tung bởi tiếng kêu sợ hãi, tiếng chân chạy huỳnh huỵch, còn có cả tiếng khóc của trẻ con nữa. Trong chốc, cảnh tượng náo loạn vô cùng.

      “Trời ạ…”

      “Có người nhảy lầu!”

      “Báo cảnh sát …”

      “Xe cứu thương đâu?”

      Mạch Khê cùng Nhiếp Thiên Luật cũng kinh hãi, hai lời liền tiến đến xem.

      Đám người nhanh chóng vây quanh tòa nhà ba tầng, vừa nãy đường phố vắng là vậy, thế mà chỉ sau chuyện bất ngờ lập tức tụ tập đến. Tuy nhiều người vây kín là thế nhưng ở góc có người vì chịu nổi chạy ra ngoài nôn mửa, vừa lúc kịp cho Mạch Khê chen vào.

      Cảnh tượng của vụ nhảy lầu… chút che đậy nào bày ra trước mắt !

      người phụ nữ! ấy mặc bộ váy dạ hội màu đỏ, cùng với màu của vũng máu bên dưới hòa làm . Vũng máu kia, như con rắn dài, thong thả trườn về phía Mạch Khê…

      “Mạch Khê ――” Vất vả lắm Nhiếp Thiên Luật mới chen được vào đám người đến cạnh Mạch Khê, thấy khuôn mặt trắng bệch khỏi lo lắng mà nắm lấy bả vai , “Em run sao? thôi, chỗ này thích hợp cho em ở lại.”

      Thiên Luật…” Bàn tay bé của Mạch Khê nắm chặt lấy cổ tay , bàn tay kia run rẩy chỉ về hướng thi thể cách đó xa, giọng biết là do gió lạnh hay bởi nỗi sợ hãi mà trở nên run rẩy…

      Nhiếp Thiên Luật thuận thế nhìn lại, chỉ cần liếc mắt cái, cả người liền giật mình ngây ngẩn!

      Người phụ nữ vừa nhảy lầu cả hai bọn họ đều biết, phải ai khác, chính là ―― người mẫu Bạc Cơ!

      rơi từ cao xuống, trực tiếp phủ phục mặt tuyết, lớp tuyết chưa tan càng cho thấy cả người nhuộm màu đỏ của . Cả thân mình nằm dưới tuyết, mắt vẫn mở to nhìn về phía Mạch Khê, như là còn điều muốn , mà sau đầu máu nhuộm đỏ nền tuyết, cả nền tuyết trắng giờ là màu đỏ tươi!

      “Sao lại có thể là ta?” Nhiếp Thiên Luật nhíu mày, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn. Phía tòa nhà cao tầng này, có cửa sổ mở. Vài bông tuyết trăng theo gió nhàng lấp phất qua. Tòa nhà này… phải là của cậu sao?

      Mạch Khê sớm kinh hoảng lên lời, hơi thở dồn dập. Nhìn Bạc Cơ nằm mặt đất, nhìn đôi mắt nhắm lại kia, luồng khí lạnh chậm rãi lan ra dọc theo cột sống Mạch Khê, hệt như con rắn lạnh băng quấn quanh người , khiến gần như nghẹt thở…

      còn nghe Nhiếp Thiên Luật gì, cũng những người xung quanh chỉ trỏ phân tích gì. chỉ cảm thấy Bạc Cơ như có điều muốn , ấy muốn

      Chẳng bao lâu, xe cảnh sát cùng xe cứu thương đều tới trường. Còi xe cảnh sát cùng còi xe cứu thương cứ đua nhau rú inh ỏi, tạo nên khung cảnh trường cực kỳ hỗn độn. Nhân viên cứu hộ khiêng xác Bạc Cơ , mặt đất cũng chỉ còn lưu lại mảng đỏ thẫm.

      Mạch Khê bị Nhiếp Thiên Luật kéo đến bên. như thể bị kinh hãi quá sức chịu đựng, nửa ngày vẫn có chút phản ứng bình thường.

      “Mạch Khê, Tiểu Mạch Khê?” Nhiếp Thiên Luật lo lắng nhìn , cuối cùng khi ánh mắt chuyển đến liền vội vàng hỏi, “Em sao chứ?”

      Ánh mắt Mạch Khê chỉ dừng lại mặt có vài giây, lúc nhìn thấy mấy cảnh sát kiểm tra trường đột nhiên về phía họ.

      “Mạch Khê ――” Nhiếp Thiên Luật nhanh tay, lập tức giữ chặt lại, “Em muốn làm gì?”

    5. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 8: Điều nên tới (5)
      Mạch Khê lập tức tóm lấy Nhiếp Thiên Luật, vội vàng : “ Thiên Luật, em phải hỏi cảnh sát, em tin là Bạc Cơ nhảy lầu tự sát, em tin.”

      “Em cứ tùy ý đến hỏi khiến cảnh sát nghi ngờ đó.” Nhiếp Thiên Luật đồng tình mà : “Đúng là Bạc Cơ rơi từ cao xuống mà chết, vừa rồi em cũng nghe thấy tiếng động đó. đoán, ô cửa sổ mở chính là nơi ấy nhảy xuống. Chuyện này cảnh sát điều tra, Mạch Khê, em bây giờ là người nổi tiếng rồi, tiện xuất trong trường hợp này. Chúng ta phải thôi.”

      Mạch Khê ngẩng đầu, nhìn lên tấm rèm bay ô cửa sổ kia. Giờ khắc này, phía trước chỉ toàn là bóng dáng bận rộn của cảnh sát, “Sao Bạc Cơ lại xuất ở đây? Đây là chỗ chị ấy ở sao?”

      “Hẳn là vậy.” Nhiếp Thiên Luật than tiếng, “Kỳ , chỗ này vừa khéo là khu bất động sản cậu mới mua được. nghĩ…chắc là cậu tặng cho ấy.”

      Lúc này Mạch Khê mới nhớ đến lời Bạc Cơ từng trước kia. Đúng là Lôi Dận cho ấy mấy tòa nhà, chẳng qua, ngờ nhanh như vậy mà ấy thành oan hồn.

      “Em tin Bạc Cơ tự sát. Chị ấy xinh đẹp như vậy, cho dù có tự sát cũng chọn cách nhảy lầu, em tin…”

      “Mạch Khê, chúng ta về trước . Về chuyện của Bạc Cơ, cảnh sát nhất định tra ra. Bây giờ em đến hỏi về Bạc Cơ, ngộ nhỡ bị truyền thông biết, biết chừng tạo thành luồng phản ứng đó. Trước hết cứ bình tĩnh , xem tình hình thế nào rồi tính tiếp.”

      Mạch Khê gật đầu, giờ khắc này, cảm thấy thực bất lực…

      ______________

      Lôi Dận vừa ra khỏi phòng họp, thư ký tiến đến cung kính : “Lôi tiên sinh, tiểu thư Mạch Khê vừa đến đây, tôi mời ấy vào văn phòng Tổng giám đốc rồi.”

      “Mạch Khê?” Lôi Dận hơi nhíu mày lại. rất ít khi đến công ty, hôm nay mặt trời mọc đằng tây sao? Chẳng lẽ là vì…

      “Được, tôi biết rồi.” gật đầu, sải bước đến văn phòng.

      Đến văn phòng, vừa đẩy cửa ra, Mạch Khê như con chim giật mình hoảng sợ, ngay sau đó chạy đến, nhào vào lòng Lôi Dận.

      “Khê nhi, làm sao vậy?” Lôi Dận thuận thế ôm cả người vào lòng, lại dễ dàng cảm nhận được run rẩy của . Lại nhìn đến khuôn mặt tái nhợt của chỉ thấy khóc đến nỗi lệ nhòa đầy mặt.

      “Dận, Bạc Cơ chết, chị ấy chết rồi!” Mạch Khê như đứa yếu ớt, nước mắt cứ ngừng chảy xuống, “ Thiên Luật là chị ấy tự sát, nhưng em tin, Dận…”

      Khuôn mặt kia giống mẹ như đúc, vì vậy, khoảnh khắc vừa rồi đúng như đòn trí mạng với !

      Lôi Dận lấy khăn tay, đau lòng mà lau nước mắt cho . Sau khi chỉ còn lại tiếng nấc nghẹn, mới thấp giọng : “Chuyện của Bạc Cơ cũng nghe , chuyện như thế nào, Phí Dạ nghe ngóng tin tức từ bên cảnh sát. Yên tâm, nhanh có kết quả thôi.”

      Mạch Khê nghẹn ngào , “Dận, tin là Bạc Cơ tự sát sao? tin sao?”

      Lôi Dận hôn lên trán Mạch Khê, vỗ sau lưng , “Khê nhi, trước mắt mọi chuyện còn chưa ràng, chúng ta nên kết luận vội vàng, cứ chờ .”

      Mạch Khê khóc đến đỏ mắt đỏ mũi, rầu rĩ mà gật đầu cái.

      “Nghe Apple em vừa biểu diễn xong, đặt nhà hàng rồi, bây giờ đưa em ăn cơm, được ?” Lôi Dận như dỗ dành vậy.

      “Em muốn ăn…” Giọng Mạch Khê càng lúc càng , còn mang theo tiếng nức nở.

      muốn ăn cũng phải ăn ít, như vậy mới tốt cho cơ thể.” Lôi Dận lấy áo khoác, trực tiếp choàng lên người Mạch Khê rồi lại ôm lấy . “Nghe lời nào, thôi, nên suy nghĩ bậy bạ nữa.”

      Mạch Khê gật đầu.

      Trong nhà hàng, Mạch Khê ăn cách uể oải, bộ dạng sững sờ khiến Lôi Dận đau lòng. vừa thay cắt thức ăn chuông di động vang lên.

      Sau khi kết nối, trong điện thoại liền truyền đến giọng . Lôi Dận nghe thấy còn nhíu mày lại. Vừa cúp điện thoại, Mạch Khê vội vã hỏi: “Là chuyện liên quan đến Bạc Cơ sao?”

      Lôi Dận đành lòng dối , đưa miếng thức ăn đến bên miệng rồi gật đầu : “Là chuyện của Bạc Cơ. Phí Dạ vừa từ sở cảnh sát ra, cảnh sát , thông qua thăm dò trường cùng nhiều bằng chứng, đúng là Bạc Cơ tự sát, bên pháp y cũng chứng minh.”

      thể nào, sao Bạc Cơ lại tự sát được? Nhất định đơn giản như vậy.” Mạch Khê vội vàng phủ nhận.

      “Khê nhi…” Lôi Dận than tiếng, ôm lấy , giọng khuyên: “Em phải tin vào năng lực chuyện môn của cảnh sát. Bên cảnh sát vẫn còn điều tra, cho nên, tại em đừng sốt ruột. Nếu trong cái chết của Bạc Cơ có uẩn khúc, cảnh sát nhất định tra ra.”

      có thể điều tra ra hay sao?” Mạch Khê đưa ra nghi vấn, “Nếu đối phương có tâm dồn Bạc Cơ vào chỗ chết, sao có thể để lại bằng chứng cho cảnh sát tìm được cơ chứ? Dận, cho người điều tra được ? Người của nhất định tra ra.”

      Lôi Dận vỗ đầu , “Nha đầu ngốc, bây giờ cảnh sát nhúng tay vào chuyện này, nếu bên xã hội đen tùy tiện, chỉ chuốc thêm phiền toái mà thôi.”

      Mạch Khê cắn cắn môi. biết đây chỉ là cái cớ để Lôi Dận thoái thác, hẳn là muốn điều tra, nếu chẳng để cho cảnh sát làm đến cùng.

      “Chị ấy chết… để tâm chút nào sao?”

      rất muốn biết suy nghĩ của . , Bạc Cơ cũng là do tay ‘đắp nặn’ thành. Nếu gặp , ấy vẫn chỉ là Taddina, phẫu thuật thẩm mỹ, giảm béo, thậm chí là làm người mẫu. Có lẽ khi đó, ấy cũng giống như những bình thường khác, trưởng thành, đương rồi kết hôn…Chỉ đơn giản như vậy!

      Có điều, hôm nay ấy chết, còn trực tiếp chết trước mặt ; còn nhìn bằng ánh mắt giống hệt mẹ. Nếu cảnh tượng này, Lôi Dận tận mắt chứng kiến, liệu có đau lòng ? Có thể cảm động, đau đớn như năm đó mất mẹ ?

      Động tác dùng cơm của Lôi Dận theo lời của Mạch Khê mà dừng lại. hề tức giận, nhưng cũng hề xem nỗi bi thương trong mắt Mạch Khê. lau khóe miệng rồi , “Khê nhi, em phải biết rằng, sống chết có mệnh, phú quý tại trời. Có khi người ta sống lại là đau khổ, ngược lại, chết cách giải thoát. Có điều, nếu ấy bị hại chết, chuyện này sớm muộn gì cũng điều tra ra. Việc nên làm mình cũng làm, phải đau khổ áy náy.”

      Mạch Khê nhàng lắc đầu, nhìn dĩa ăn trong tay, mắt lại dần ngân ngấn nước, “Nếu là bị giết, phẫn hận của em cũng chỉ từ hung thủ. Nhưng nếu quả là chị ấy tự sát, như vậy cả đời này em cũng được yên lòng.”

      “Khê nhi, chuyện này liên quan đến em ――”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :