1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời - Ân Tầm (8 hồi + Ngoại truyện)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 5: Lưu lại nhược điểm (2)
      “Bảo bối à, điều này sao giống nhau được.” James quay người ôm lấy mẹ Fanny, “ chỉ là cha nuôi Fanny danh nghĩa, còn Lôi Dận như vậy, nhận nuôi theo quy định pháp luật đó. Cho dù Mạch Khê kia quá mười tám tuổi, tiếng ‘cha nuôi’ cũng thể từng gọi. Nếu Lôi Dận thực muốn bé làm tình nhân cũng chỉ là quan hệ ngầm, sao có thể để người ngoài thấy được chứ. Em cũng biết, ‘nhân ngôn đáng sợ’, bốn chữ này uy lực vô cùng đấy.” (‘Nhân ngôn đáng sợ’ có đại ý như câu ‘miệng lưỡi thế gian’ của Việt Nam)

      “Nhưng mà cha nuôi, con nhìn thấy rất ràng nha. Bây giờ trong công ty từ xuống dưới đều bàn tán xôn xao, rằng Mạch Khê có quan hệ hề đơn giản với ông chủ. Ai mà biết được họ có quan hệ đó . Con thấy, quan hệ đó thể chỉ đơn giản là cha nuôi với con nuôi đâu!” Fanny vừa nghĩ đến hành vi của Mạch Khê lần thứ hai lại muốn sôi máu. Nếu chỗ dựa sau lưng là Lôi Dận việc nàng kiêu ngạo như vậy cũng là dễ lý giải.

      James cười đến khả ố, hôn Fanny ‘chụt’ cái rồi kéo ta lại, “Bảo bối, quan hệ giữa hai người đó thể xem , nhưng cũng phải có chứng cớ. Chỉ cần con có chứng cớ, đừng là Mạch Khê, ngay cả Lôi Dận ăn ngồi trước, chỉ cần bắt được điểm yếu của , con muốn thế nào như thế đó.”

      Hai mắt Fanny sáng lên…

      “Cha nuôi, ý cha là…”

      “Con nuôi của ta thông minh, ta nghĩ có số việc cần ta phải dạy chứ nhỉ?” James cười cách thâm sâu, nhéo chóp mũi nàng, “Con cũng biết cha nuôi đấu thầu lô đất. Tên Lôi Dận kia luôn để cho người ta đường sống. Ta nghĩ, lần này cũng có thể có cơ hội biến điều thể thành thuận lợi dễ dàng!”

      “Cha nuôi, cha đối phó với Lôi Dận?” Fanny hoảng sợ, “Nghe ta lường được đâu, có bối cảnh xã hội đen, cha nuôi, cha…”

      “Đứa ngốc, cho nên chúng ta nhất định phải tìm được điểm trí mạng của , như vậy mới có thể thắng được! Lần này chính là cơ hội cực tốt cho chúng ta!”

      Vẻ mặt James lại như thể tán thành, “Về bối cảnh xã hội đen của , cha nuôi có biện pháp đối phó. Phải rằng, kẻ thù của Lôi Dận nhiều lắm, người đối phó với đâu chỉ có mình ta. Đến lúc đó, ta chỉ phải ra tay với thương trường, còn về phần hắc đạo ắt có người nhận!”

      Mẹ Fanny nghe vậy ít nhiều có điểm khiếp sợ…

      “Đây là có ý gì?”

      James lạnh lùng cười, “Hai người nghĩ, chỉ bằng năng lực của ta mà dám đối đầu với Lôi thị sao? Sau lưng ta còn có lực lượng hùng mạnh hơn, đấy mới là chủ lực tấn công Lôi Dận! Cho nên, Fanny…” Lão nhìn về phía nàng, thần bí cười, “Phát hôm nay của con rất tốt, tiếp theo phải làm thế nào, chắc là con rồi chứ?”

      “Đương nhiên…” Fanny có chút chần chừ. Ban đầu ta chỉ muốn đối phó với Mạch Khê, tuyệt đối muốn động vào Lôi Dận, vì người đàn ông này khiến ta động lòng…

      “Fanny, bảo bối của ta, con phải nhớ kỹ, mọi thứ của con đều là do ta cho, ngàn vạn lần đừng vì phút nhất thời xúc động mà khiến ta phải thất vọng. Nếu …con chẳng còn gì đâu!” James như là nhìn thấu tâm tư của ta, gằn từng tiếng dặn dò.

      Fanny theo bản năng rùng mình cái, vội vàng gật đầu, “Con biết rồi…cha yên tâm!”

      James vừa lòng gật đầu…

      _______________

      Gần như là trải qua huấn luyện ‘ma quỷ’, Mạch Khê tiến bộ càng lúc càng . Ba năm trước đây, ca khúc mới còn chưa thực được biết rộng rãi, trải qua lần này có nhiều buổi biểu diễn, ca khúc từ ba năm trước lại được hâm nóng trở lại, kéo về vô số fan ngày trước của Mạch Khê.

      Ca sĩ trở lại sân khấu là chuyện trọng đại. Nếu công ty chủ quản cử người đại diện nào, kế hoạch phát hành nào lần trở lại cũng coi như hồi thảm họa, chẳng những thu được phản hồi tốt mà hình tượng cũ có khi còn bị ảnh hưởng theo. Nhưng may mắn có Ron làm người đại diện, có Jon sắp xếp kế hoạch, lần trở lại sân khấu này của Mạch Khê hoàn toàn thuận lợi.

      Số lần Lôi Dận đến DIO tham gia hội nghị càng ngày càng nhiều, gần như ngày nào cũng phải đến DIO kiểm tra vòng. Nhưng chỉ có Mạch Khê biết, mỗi lần tới đều nhằm mục đích đón về lúc tan tầm. phải nài nỉ mãi mới đồng ý cùng xuất trước mặt mọi người, mỗi lần đều là Lôi Dận trước, Mạch Khê ra sau.

      Đối với việc này, Lôi Dận cực kỳ khó chịu, lúc nào cũng cảm thấy như đương vụng trộm vậy. Có điều ngày ngày nhìn Mạch Khê vui vẻ, hớn hở từ công ty ra, cũng thấy thỏa mãn.

      Sau khi giải tán hội nghị, trong phòng họp rộng lớn cũng chỉ còn lại Lôi Dận, Phí Dạ, Mạch Khê, Đàm Trử Quân và Đàm Trử Bách.

      Mạch Khê hệt như thanh kẹo chảy mềm, nằm rạp xuống bàn. cảm thấy quá mệt mỏi, có điều chỉ là thân thể, còn tâm lý vô cùng thoải mái.

      Lôi Dận ngồi ghế Chủ tịch nhìn thấy bộ dáng trẻ con đó của , nhịn được mà cười, đưa tay kéo vào lòng chỉ vì nỡ để khuôn mặt nhắn của chạm vào mặt bàn lạnh băng.

      Mạch Khê ngượng ngùng đẩy ra, thầm trừng mắt với cái rồi nhìn về phía Đàm Trử Quân, “ cả, ca khúc được đưa vào bảng xếp hạng rồi sao? Em có thể xem qua số liệu chút ?”

      Đàm Trử Quân cười cười, “Biết ngay đây là mục đích của em mà, những người khác đều rồi, còn em cứ như kẹo cao su mà dính chặt ở đây. Đây, cho em xem số liệu, đừng có ra ngoài lung tung đấy.”

      “Cám ơn cả.” Mạch Khê ngọt ngào cười.

      Lôi Dận ở bên thấy vậy cực kỳ khó chịu, sắc mặt cũng tỏ vẻ u ám. Đàm Trử Bách thấy thế nở nụ cười mang ý vị thâm trường. Đây chính là tự gây nghiệp chướng khó sống mà, đưa Mạch Khê làm em bọn họ, lại còn chịu nổi lúc em người ta thân thiết. Nhìn thấy bộ dáng khó chịu của Lôi Dận, trong lòng em họ có chút yên tâm.

      Ca khúc lên bảng xếp hạng rồi, mỗi con số đều là !

      Đôi mắt Mạch Khê mở càng lớn hơn, cuối cùng kích động mà bật thẳng ra khỏi chỗ ngồi, ngón tay run run chỉ vào bảng số liệu…

      Trời ạ! Trời ạ! sắp hét lên…

      “Ca khúc của em lọt bảng xếp hạng, còn đứng vị trí thứ năm…Trời ạ!” Cả phòng họp rộng lớn chỉ còn thấy tiếng reo hò của Mạch Khê. Những người khác đều mỉm cười nhìn , như là đoán trước được tình huống này vậy.

      Mạch Khê kích động nửa ngày mới phát vui mình, “Các , sao hưng phấn tí nào thế hả?”

      “Mạch Khê à…” Đàm Trử Bách lên tiếng, bộ dáng vẫn tươi tỉnh như trước, “Biểu cảm này của em khiến bọn tổn thương.”

      Hả?…

      Mạch Khê sửng sốt, hiểu được ý của .

      Những người khác cười cười, đều gì.

      “Này, các cười cái gì? Biểu kỳ quái.” Mạch Khê bị vẻ đó của mấy người đàn ông làm cho có chút sợ hãi, vẻ mặt liền có ý cảnh giác. Ca khúc của những lọt được vào bảng xếp hạng mà còn đứng vị trí thứ năm. Tin tức này đối với , rất đáng ngạc nhiên!

    2. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 6: Theo đuôi (1)
      Đàm Trử Bách liếm liếm đôi môi mỏng, gác luôn hai chân lên bàn, chút để ý rằng Lôi Dận ở đây, trưng ra bộ dạng đầy tự tin ——

      cả của em, Đàm Trử Quân là nhà chế tác nhạc nổi tiếng. Bất cứ ca khúc nào lên hạng cao bảng xếp hạng luôn có tay ấy nhúng vào, đó chính là lệ. hai em, đây, tài năng vũ đạo nổi danh như cồn, MV của em do biên tập. Cuối cùng, thể tới hậu trường của em, chính là ông chủ cao cao tại thượng Lôi Dận tiên sinh của chúng ta. Cha nuôi em, cũng có thể coi là người đàn ông —— Ấy…” tới đây, quay đầu nhìn thoáng qua Lôi Dận, hỏi, “Lôi tiên sinh, ngại tôi đánh giá quan hệ của hai người như vậy chứ?”

      ngại.” Lôi Dận hút xì gà, bình thản .

      Khuôn mặt nhắn của Mạch Khê đỏ lên, “ hai, cứ lòng vòng như vậy, rốt cuộc muốn cái gì nha?”

      “Ý của là, phía sau em có đống hậu thuẫn mạnh đến vậy, lên hạng cao có gì kỳ quái hả? Bởi vì em vừa mới trở về làng nhạc, bài hát mới mà lên hạng có nghệ sĩ phục, vậy nên trước mắt vẫn là bài của Phỉ Tỳ Mạn đứng nhất. Nhưng mà cũng bao lâu nữa đâu, em yên tâm !” Đàm Trử Bách đầy tự tin, .

      “Em chỉ muốn dựa vào thực lực của chính mình, nếu dựa vào quan hệ với mọi người, cho dù em có làm ca hậu gì đó cũng xứng đáng.”

      “Nha đầu ngốc…” Lôi Dận trầm thấp mở miệng, chỉ thâm tình đối với mỗi Mạch Khê, “Trong giới giải trí này, thực lực đúng là quan trọng, nhưng chỉ dựa vào thực lực chưa đủ. Để thực lực, tài năng được phát triển, ngừng được rèn luyện, em còn phải có chỗ dựa. Em cho rằng, ca hậu chỉ đơn thuần dựa vào cổ họng của mình thôi sao? có quảng cáo, có biểu diễn, có truyền hình, có con đường, cho dù là thần tiên cũng có cách nào gây dựng được vị thế trong giới này.”

      “Được rồi được rồi nha, em biết các đều lợi hại hết. cần dùng mấy lời này ăn mòn tình nghệ thuật của em.” Mạch Khê đầy bất mãn, kháng nghị .

      Lôi Dận chiều nhìn , hơi mỉm cười.

      Đàm Trử Quân hít hơi thuốc lá cuối cùng, đặt tàn thuốc vào gạt tàn, trầm tư chút nhìn về phía Mạch Khê ——

      “Em có tính hát lại bài hát đó hay ?”

      Mạch Khê sửng sốt, “Bài hát nào?”

      Đàm Trử Quân nhìn thoáng qua Lôi Dận, trịnh trọng , “Cấm khúc của Lôi tiên sinh đây!”

      Mọi người giật mình, Lôi Dận đưa mắt, lạnh như băng nhìn Đàm Trử Quân.

      Mạch Khê liền cảm giác được trong khí bắt đầu có điều khác thường, liếm liếm môi. Nhưng chưa kịp mở miệng, Đàm Trử Quân bổ sung thêm câu, “Mạch Khê, khi em biểu diễn bài hát đó, khiến cho toàn hội trường phải khiếp sợ. Hôm nay, sở dĩ muốn nhắc lại chuyện này cũng là vì em quay trở lại giới ca hát. Nếu như em có thể hát lại bài hát đó, dám đảm bảo, em nhất định có giải thưởng lớn.

      “Em…” Mạch Khê chần chừ, theo bản năng nhìn về Lôi Dận bên cạnh.

      Sắc mặt Lôi Dận hờ hững bình tĩnh, thể nhìn thấu được suy nghĩ của . Ánh mắt xa cách nhìn Đàm Trử Quân cách đó xa, lúc lâu sau mới nhàn nhạt lên tiếng, “ từng gặp qua người phụ nữ viết ca khúc này?”

      “Đúng vậy.” Đàm Trử Quân gọn gàng dứt khoát trả lời.

      “Người phụ nữ đó rất đẹp?”

      “Phải.”

      Lôi Dận nhìn ta, đặt câu hỏi nữa, chỉ yên lặng nhìn, hề chớp mắt…

      Sống lưng Mạch Khê lạnh toát…

      Vốn tất cả đều là chuyện cũ, nhưng khi Đàm Trử Quân nhắc lại lần nữa, vẫn cảm thấy có điều gì đó bình thường, nhưng cụ thể bình thường chỗ nào, nhất thời được.

      Ánh mắt Đàm Trử Quân cũng hề lảng tránh, nhìn thẳng vào Lôi Dận, rất lâu!

      lúc lâu sau đó, Lôi Dận rốt cuộc mới cười lạnh chút, “Có thể!” Chỉ lạnh lùng ra hai chữ, sau đó đứng dậy rời .

      “Dận…” Mạch Khê thái độ của , lại thấy cái bóng lạnh lùng nhưng đơn đó, đau lòng muốn đuổi theo, Đàm Trử Quân gọi lại ——

      “Mạch Khê!”

      Mạch Khê quay đầu, lại chỉ chỉ vào bóng Lôi Dận vừa biến mất ở cửa phòng họp, “ cả, ấy ——“

      “Cậu ta đồng ý, em có thể hát bài hát đó!” Đàm Trử Quân giọng , “Yên tâm, chỉ cần em hát, nhất định thành công!”

      “Vâng…” Mạch Khê cắn cắn môi, vẫn cảm thấy có điều gì đó thích hợp. Biểu của Lôi Dận rất kỳ lạ, kỳ lạ đến nỗi khiến cảm thấy khó có thể nắm bắt được.

      chuyện với Đàm Trử Quân xong, Mạch Khê vội vàng chạy tới bãi đỗ xe của khách VIP, nhưng vừa mới nhấn nút thang máy, bị người khác kéo qua bên.

      Mạch Khê giật mình!

      “Mạch Khê, là tôi…” Người đó vội vàng mở miệng, tựa như sợ hét lên đưa tới phiền toái cần thiết.

      Mạch Khê lúc này mới ràng người trước mắt, “Fanny? làm cái gì vậy?”

      ta muốn làm gì? Lạ nha, muốn trả đũa ngay tại công ty chứ?

      Fanny cười cười, vẻ kiêu ngạo ương ngạnh trước đây đều hoàn toàn biến mất, kéo kéo tay Mạch Khê, giọng , “Mạch Khê, thực xin lỗi , hai ngày trước đều là do tôi xúc động quá, có mắt như mù. Tôi cùng đều là người mới trong công ty, là tôi lấy đại cục làm trọng, hy vọng có thể tha thứ cho tôi nha.”

      Mạch Khê nhíu mày, đáy lòng tràn ra nghi hoặc…

      …ngăn tôi lại là vì mấy điều này?” ta thấy thế nào cũng phải là người xuống nước chuyện, hôm nay sao trái gió trở trời thế này?

      “Mạch Khê, tôi biết nhất định rất ngạc nhiên với thái độ của tôi.” Fanny nhìn , vô cùng đáng thương, “Trong cái giới giải trí này là phải thế. cũng biết tôi rồi, vậy nên mấy nghệ sĩ trong công ty ai tôi để vào mắt hết. Lúc trước tôi cũng nghĩ chỉ là nghệ sĩ nho mà thôi, sau này mới biết được lại gần gũi với Lôi tiên sinh như vậy. Tôi là có mắt như mù, có thể đắc tội với ai cũng thể đắc tội với được.”

      Mạch Khê nghe vậy, sắc mặt hơi mất tự nhiên. biết đây là Fanny lòng , nhưng trong đó vẫn có vẻ châm chọc khó chịu. Nhếch môi cười, Mạch Khê lên tiếng, “Quên , có việc gì. Kỳ thực, chúng ta làm nghệ sĩ cũng vì đam mê, cũng vì cuộc sống. Vậy nên nhất thiết phải tạo kẻ thù. Giới giải trí này rất đắng, nếu cứ như vậy hoài bao giờ là tốt cả.”

      “Đúng vậy đúng vậy, nên Mạch Khê à, xin đừng tránh tôi nữa được ? Còn nữa ——“ Fanny ấp a ấp úng, “Xin giùm tôi trước mặt Lôi tiên sinh nha? Dù sao đó mới là ông chủ, muốn cho ai lên là chuyện của ông chủ rồi. Đương nhiên, Mạch Khê, tôi muốn tranh gì với , chỉ hy vọng có được vị trí nhoi trong giới ca hát là mừng lắm rồi.”

      “Đừng như vậy…kỳ thực rất có năng lực đó.” Mạch Khê đưa mắt nhìn đồng hồ tường, trong lòng khỏi sốt ruột. Lôi Dận vẫn còn chờ trong xe mà. Tính người này luôn cứng rắn như vậy, chỉ cần thấy , nhất định về. quen trở về thành bảo cùng với rồi.

    3. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 6: Theo đuôi (2)
      “Mạch Khê, Mạch Khê?” Fanny thấy tập trung, quơ quơ tay.

      Ấy…

      “Fanny, yên tâm, tôi cũng phải là người keo kiệt như vậy, về sau chúng ta hòa bình mà chung sống tốt rồi.” Mạch Khê cười cười, trong lòng lại như lửa đốt.

      Fanny nghe xong, thả lỏng, “ tốt quá, chỉ cần trách tôi là tốt rồi. Mạch Khê, hôm nay có thời gian ? Tôi mời ăn bữa cơm nhé?”

      “Fanny, thực xin lỗi, tối nay tôi còn có việc. Hôm khác , hôm khác tôi mời .” Mạch Khê giọng .

      “Này…” Fanny nghĩ nghĩ, sau đó sảng khoái đáp ứng, “Được, lời định đó.”

      Mạch Khê liên tục gật đầu, chào vài câu, vội vàng chui vào thang máy…

      Nhìn chữ số chậm rãi hạ xuống bảng điều khiển, nụ cười vốn có gương mặt Fanny cũng từ từ biến mất, đáy mắt cũng tràn ra ý lạnh hết sức ràng…

      Bãi đỗ xe của khách VIP quả nhiên chỉ còn xe của Lôi Dận, vài người vệ sĩ đứng rải rác ở bên ngoài, vừa nhìn thấy Mạch Khê ào ào bước lên cúi người, “Tiểu thư.”

      Mạch Khê lại gật gật đầu, vội vã lên xe.

      Trong xe, có mùi hương rượu nhàn nhạt quyện với khói thuốc mơ hồ. Mạch Khê thấy thế, bất mãn nhíu mày, “Ầy, Lôi Dận, tuổi cũng còn gì nữa nha, lại hút thuốc, lại uống rượu, muốn làm cái gì thế?” (FY: Đụng trúng nỗi đau của chú, tội :)))

      Lôi Dận cười cười, trực tiếp ấn cửa sổ xe xuống, khí nồng bên trong cũng tan khá nhiều…

      sao chứ?” Mạch Khê lấy ly trong tay , đặt vào giá rượu, cẩn thận nhìn.

      Phản ứng hôm nay của rất kỳ quái, nhất định phải hỏi cho ràng mới được.

      Lôi Dận đột nhiên ôm chặt thân thể mềm mại kia vào lòng. Ngay sau đó, đôi môi mỏng phủ lên, ‘công thành đoạt đất’ chiếm lấy môi , khiến suýt chút nữa thở nổi.

      Nụ hôn bất ngờ này khiến Mach Khê hiểu gì cả, rất điên cuồng, rất bá đạo. Dần dần, Lôi Dận thả lỏng, nụ hôn gần như cường bạo này lại trở nên triền miên, dịu dàng, nhàng chăm sóc, chơi đùa. Thậm chí còn cắn cắn môi , khiến cũng nhiễm mùi hương rượu nhàn nhạt đó.

      “Dận…cửa sổ xe đóng kìa.” Mạch Khê thấp giọng kháng nghị.

      “Mặc kệ nó!” Lôi Dận trầm thấp mở miệng, đặt ngồi ghế, vầng trán cương nghị tựa vào trán , giọng dịu dàng mang theo hơi thở say mê quanh quẩn…

      “Khê nhi…nếu có khả năng, muốn nhốt em vào trong phòng, cho bất cứ kẻ nào nhìn thấy. Chỉ có mới nhìn được em, ôm em, gần gũi em!”

      “Dận…” nhiệt tình của khiến Mạch Khê bị dọa. Như thế nào đây? Sao lại đột nhiên ra những lời này?

      Lôi Dận nâng mắt, thương nhìn , đôi môi mỏng lại trượt dọc xuống, chậm rãi từ trán, như là nâng niu trân bảo, sống mũi thanh tú thả xuống những nụ hôn liên tiếp, trầm thấp, thâm tình , “Khê nhi…kỳ thực, rất sợ…”

      “Sợ cái gì?” Mạch Khê giật mình nhìn hỏi. Người đàn ông cao cao tại thượng này cũng có lúc sợ hãi hay sao? sợ cái gì? đời này còn có chuyện khiến sợ ư?

      Lôi Dận thở dài hơi, nhìn , “Mỗi lần nhìn em, em đẹp như vậy, giống như hoa mới nở, như ánh sáng mặt trời. Mà , lại ích kỷ giữ em lại bên người. Tuổi lớn hơn em nhiều như vậy. sợ, ngày em phát em chẳng phải , mà đó có lẽ là thói quen, hoặc bồng bột của tuổi trẻ ——“

      Lời còn chưa xong, Mạch Khê liền chủ động dán đôi môi mình phong kín lại môi lâu, sau khi rời , hai cánh tay quyến luyến ôm lấy cổ , giọng , “Dận, em phải là con nít. Em , em biết là em …Em thích nghe giọng , thích con người , thậm chí tính xấu em cũng thích. Mỗi lần nghĩ tới , tim em rất rất hạnh phúc. Chỉ cần có bên cạnh, em cảm thấy an toàn, ngay cả đó là bóng dáng. Em biết mình là hạnh phúc nhất thế gian này. xem, làm sao em có thể được người khác chứ?”

      sao?” Ánh mắt Lôi Dận kích động, bàn tay to lớn thương, vuốt ve khuôn mặt nhắn của .

      Mạch Khê gật đầu, cười khanh khách nhìn , “Trừ phi ——“

      “Trừ phi cái gì?” Sắc mặt Lôi Dận cũng thay đổi, bàn tay to lớn cũng thuận thế giữ lấy hai vai , khẩn trương , “ có trừ phi! Em là của , cho dù sau này em thương , cũng cho em rời khỏi nữa!”

      Mạch Khê giật mình sửng sốt chút, lập tức cười ha ha. Người đàn ông này cũng đáng quá , đây là lần đầu tiên thấy đó nha.

      Lôi Dận chỉ ngây ngốc nhìn Mạch Khê đương cười rũ rượi, hơn nửa ngày mới phản ứng lại, giữ thân mình , nghiêm mặt , “Nhóc con, em giễu hả?”

      Vất vả lắm Mạch Khê mới ngừng cười, nhìn khuôn mặt tuấn tú đương muốn dọa , hắng hắng cổ họng, “Em rốt cuộc cũng hiểu vì sao lại phản đối em trở về giới giải trí như vậy đó. ra, Lôi tiên sinh tiếng tăm lừng lẫy cũng có lúc ghen, có lúc sợ hãi ha? sợ em ‘di tình biệt luyến’ ( người rồi, sau đó lại người đó nữa mà có tình mới), sợ em chê già chứ gì?”

      Mạch Khê muốn cười nhưng thể cười tiếp, thực khiến lại nhốt vào trong phòng xong.

      “Được rồi được rồi.” làm nũng dựa vào lòng , lại chủ động hôn hôn má chút, “Ai già hả? nhìn còn trẻ như mấy người hai mươi mấy tuổi đó. Với lại, còn là kim chủ của em nha, em cũng điên gì mà vất bảo bối này đâu, còn có đống phụ nữ chờ đấy.”

      Lôi Dận nhíu mày, cũng biết nha đầu này hay dối, “Lúc nãy em cũng chưa xong, trừ phi cái gì?”

      Mạch Khê nhàng cười, “Trừ phi —— ghét em, em nữa.” Câu cuối cùng đáng thương hết sức.

      Lòng Lôi Dận mềm nhũn, hận thể nhét vào thân thể mình, “Đứa ngốc, sao có thể ghét em được. Có trời mới biết có bao nhiêu lo lắng cho em. Đây là cảm giác chưa từng có. Nếu cho ngày có em, sống bằng chết.”

      “Dận…” Mạch Khê chôn khuôn mặt nhắn trong lòng . Thỏa mãn, cảm động!

      Bên trong xe, hai người tình cảm ôm ấp; bên ngoài, cách đó ở góc xa là đôi mắt tràn ngập ghen tị, phẫn hận!

      Là Fanny! ả đuổi theo Mạch Khê tới bãi đỗ xe của khách VIP. Bởi vì hai bên đều là vệ sĩ, ta cũng dám liều mà tiến lên, nhưng cũng khó để nhận ra chủ chiếc xe kia chính là Lôi Dận. Lại trùng hợp khi hạ cửa xe xuống, ta mơ hồ thấy được bóng dáng hai người hôn nhau! Tuy rằng thấy biểu của hai người, nhưng khó để cảm giác được tình cảm sâu nặng của Lôi Dận…

      Những ngón tay Fanny siết lại, ta hận thể lao đến mà tách đôi nam nữ kia ra! Bọn họ quả nhiên có quan hệ! Thậm chí còn là loại quan hệ này! Dựa vào cái gì? Vì sao Lôi Dận chỉ độc coi trọng Mạch Khê? Cho dù con kia có là con nuôi của mình cũng tiếc?

      Đáng giận!

      Ta nhất đính chùn tay! Nhất định ! Nếu ta chiếm được, vậy đạp đổ! Fanny tình nguyện như vậy!

    4. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 7: Bí mật chân chính của cấm khúc (1)
      Lúc trở lại tòa thành, sao trời cũng giăng đầy.

      Mạch Khê vừa được ăn bữa ‘đại tiệc’ vô cùng thỏa mãn. Ở công ty, Apple luôn luôn giám sát kĩ thực đơn của , thậm chí cả đồ uống cũng dám uống thoải mái. Chỉ khi ở bên cạnh Lôi Dận, mới dám thả lỏng mà tha hồ ăn uống. Đối với mặt này, Lôi Dận chưa bao giờ hạn chế ăn thứ gì cả, thậm chí sau mỗi bữa, còn sai người chuẩn bị cho phần đồ ngọt. Quả thực như con giun trong bụng rồi!

      Có điều, cũng may Mạch Khê là điển hình của kiểu phụ nữ ăn nhiều mà béo, bằng với cách ăn uống này, sớm bị Apple phát ra điểm khác thường rồi.

      Nhóm người làm sau khi phục vụ xong xuôi rồi cũng lui xuống.

      _______________

      “Làm sao vậy? Cả đêm đều muốn lại thôi. Em .” Cho đến lúc gần vào giấc ngủ, Lôi Dận mới ôm Mạch Khê mệt chết lên giường, chuẩn bị chăn nệm tốt cho , thỏa mãn ôm thân thể sớm mềm nhũn của Mạch Khê vào lòng, .

      Mạch Khê mất hết sức lực nằm úp sấp tựa vào lồng ngực rộng lớn của . Nhìn khuôn mặt còn chưa tán ‘vẻ xuân’, khuôn mặt nhắn khỏi đỏ lên…

      Tên đàn ông này đáng ghét, càng ngày càng trở nên tham ăn, thậm chí lúc tắm cũng buông tha cho . Hết lần này tới lần khác tra tấn Mạch Khê đến chút khí lực cũng còn, đành phải mặc kệ tắm cho mới thỏa mãn.

      Lôi Dận thấy khuôn mặt ửng đỏ lên cười cười, tiện đà xoay người lại, cách mờ ám chịu nổi: “Sao? Mới lần mà được hả? Vừa rồi mới là trong phòng tắm thôi đấy, giường mới được coi là bữa chính…”

      “Dận…Đừng làm loạn nữa.” Mạch Khê đương nhiên hiểu muốn làm bữa đại tiệc liền đẩy đẩy ra, “Chào thua, quá mệt mỏi. Sao có thể như vậy nhỉ? còn bận hơn em, công việc mỗi ngày đều lu bù cả lên, sao còn có thể dư sức như vậy hả?”

      “Bởi vì… con sói!” Lôi Dận cười xấu xa, ra vẻ như con hổ đói vồ mồi mà trực tiếp tấn công Mạch Khê.

      Mạch Khê cười nổi, liên tục trốn tránh nhưng vẫn bị Lôi Dận ôm vào lòng, “Dận, Dận…chờ chút, người ta có chuyện quan trọng.”

      Lôi Dận nghe vậy mới chịu buông tha cho , lại kéo ngồi trực tiếp lên vòng hông tinh tráng của mình, còn ngồi dựa vào đầu giường, si mê ngắm nhìn bộ dáng thẹn thùng của Mạch Khê.

      “Như thế này làm sao mà em được nha?” Mạch Khê thuận theo, tim lại đập liên hồi. Chắc chắn là cố ý, thậm chí còn cảm nhận ràng được ‘người em’ của lại tỉnh thức. Tên này, bại hoại!

      “Như thế này làm sao mà thể ?” Bên môi Lôi Dận nổi lên ý cười xấu xa, bàn tay khẽ vuốt bên hông , nhắm trúng điểm có máu buồn của .

      “Dận ―― “ Mạch Khê ghé vào lồng ngực , cầm hai tay an phận của kéo đến trước ngực mình, “ mà còn hư hỏng như vậy, em để ý đến nữa.”

      “Chuyện đó…thôi được rồi.” Lôi Dận thế mà lại nghe lời, cũng giãy khỏi bàn tay .

      Mạch Khê vừa lòng cười, ngay sau đó lại cảm thấy ngực mình bị che lại, sau đó… được vuốt ve nhàng…

      “Đáng ghét!” giơ bàn tay trắng mịn lên đánh cái.

      Lôi Dận nhíu mày lại, “Đây là do em kéo tay đến cơ mà.”

      ―― “ Mạch Khê lại nổi, phụng phịu, “Đại sắc lang!”

      Lôi Dận ha ha cười, “Đàn ông mà, đích xác đều là sắc lang cả! Có điều phải xem tên đó hay vẫn là ―― to?” Ánh mắt xấu xa, giọng xấu xa, ngay cả lời cũng vô cùng xấu xa! (Jins: có ai ko hiểu chỗ này giơ tay ngay nhá :”>)

      Mạch Khê vốn đơn thuần nên nhất thời có phản ứng lại với hàm ý trong lời của . Tới khi chạm đến ánh mắt xấu xa mờ ám kia, khuôn mặt xinh đỏ thể đỏ hơn được nữa!

      lại đứng đắn như nãy, em ngủ, thèm để ý đến nữa.” giận dỗi định nằm xuống.

      Lôi Dận vội vàng ôm lấy cả người , “Được được được, bé con, trêu em nữa. Chúng ta chuyện quan trọng còn được sao?”

      Mạch Khê nghe vậy, thấy có ý đùa nữa mới gật gật đầu. Dường như lại nghĩ đến điều gì đó, liền nhắc câu, “Có điều kiện tiên quyết! cho phép tức giận.”

      “Được.”

      Mạch Khê liếm liếm môi, hít sâu hơi : “Vì sao cuối cùng lại đồng ý bài hát kia?” xong, có chút cẩn thận nhìn người đàn ông bên dưới mình.

      Người đàn ông này vốn luôn ăn ngồi trước, tuy rằng lúc này ngồi người nhưng quyền uy của vẫn thể bỏ qua. Mỗi lần nhắc đến ca khúc kia đều vui, biết hôm nay như thế nào.

      Ai ngờ, Lôi Dận nghe vậy, chẳng những tức giận mà trán còn thoáng có vẻ tự hỏi, lúc nhìn Mạch Khê ánh mắt rất kiên định, “Khê nhi, trước kia phải em vẫn cho rằng bài hát đó là do mẹ em sáng tác cho em sao?”

      “Đúng vậy…Chẳng lẽ đúng sao?” Mạch Khê trả lời có điểm chần chừ, cảm giác mơ hồ lại dâng lên.

      nghi ngờ, bài hát kia phải do Bạc Tuyết sáng tác.” Lôi Dận thản nhiên .

      “Hả?” Mạch Khê thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi.

      Lôi Dận nhìn , ‘trảm đinh tiệt thiết’ : “Bạc Tuyết là người mẫu, theo biết, chị ấy mấy hứng thú với nhạc, sáng tác lại càng miễn bàn. Ít nhất, với chị ấy cũng ở cùng chỗ đến mấy năm, cho tới bây giờ cũng chưa nghe qua Bạc Tuyết từng sáng tác bài hát nào.”

      “Nhưng mà, nhưng mà ngộ nhỡ mẹ sáng tác vì em sao? còn nhớ viện trưởng Khâu Cát ? Ông ấy mẹ từng đến đó tư vấn. Nếu bà cũng nghe theo lời khuyên của ông ấy, có thể là sáng tác trong thời gian mang thai em sao?” Mạch Khê tìm lý do gượng gạo.

      “Khê nhi…” Lôi Dận đau lòng nhìn . ôm vào lòng, trìu mến mà nhàng vuốt mái tóc , “ biết em rất muốn lưu lại thứ gì đó mẹ để lại cho em. Có điều, là gì chúng ta nhất định phải tìm cho ràng. Có phải Đàm Trử Quân với em về việc ta nghe được bài hát đó thế nào ?”

      “Ừm.” Mạch Khê rầu rĩ gật đầu.

      ta như thế nào, em còn nhớ ?” Lôi Dận giọng hỏi.

      Mạch Khê cắn môi, cẩn thận nhớ lại…

      “Khi đó tôi chẳng phải là nhạc sĩ gì cả, chỉ chơi dương cầm kiêm thêm công việc nhạc công. hôm, có người phụ nữ đến. Hình như ấy muốn tìm cây đàn dương cầm chất lượng tốt. Ông chủ của tôi hình như cũng rất quen ấy, giới thiệu cho ấy cây đàn được làm từ đại danh sư. Sau đó, ấy nhấn thử vài phím rồi chơi nửa bản nhạc.”

      nửa bản nhạc?” Mạch Khê kinh ngạc, “Vì sao lại chỉ có nửa? Mà đó là ca khúc nào?”

      “Chính là cấm khúc .”

      Đàm Trử Quân kiên định , “Lúc ấy ca khúc này cũng chỉ có nửa. Người phụ nữ ấy khi đàn đến nửa dừng lại. Ông chủ còn khen ngợi ca khúc này rất êm tai. Tôi nghe thấy ấy , ‘Khúc ca này tôi viết cho cục cưng trong bụng, chờ đứa ra đời, tôi hoàn thành xong ca khúc này’. Bởi vì với nhạc, tôi luôn rất nhạy cảm, thế nên liền nhớ rất bài hát đó. ấy cuối cùng chọn được cây dương cầm. Mấy tháng sau, tôi vẫn nhận được danh sách điều , vì thế khi chuyện với ông chủ về chuyện người phụ nữ ấy, ngờ ông chủ lại , ấy chết, trong ngày sinh, vì sinh khó mà qua đời.”

      Từng lời vang lên trong đầu Mạch Khê, ràng, thậm chí cả vẻ mặt Đàm Trử Quân lúc chuyện cũng nhớ ! Bỗng dưng, Mạch Khê như là phát được vấn đề mấu chốt! Rồi đột nhiên mở to hai mắt nhìn!

      đúng!” vô lực

    5. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 7: Bí mật chân chính của cấm khúc (2)
      có nhớ ấy từng viết ca khúc cho em ? Tên là ‘Duyên lệch’!” Mạch Khê vội vàng .[1]

      Lôi Dận gật đầu. Ca khúc đó là đặc biệt, khiến nhớ mãi quên. (FY: hợp quá mà, quên thế nào được :)))

      “Lời thơ trong bài hát đó từng xuất trong nhật ký của mẹ em. Lời thơ đó mặc dù rất nhiều người thích, nhưng mà, đời này sao lại có chuyện trùng hợp như vậy được? Ca từ ấy viết giống hệt như trong nhật kí của mẹ!” Mạch Khê nghĩ thế nào chăng nữa cũng cảm thấy khó hiểu.

      Lôi Dận nghe vậy, nhàng lắc đầu, “Trong mắt , đây càng giống là trùng hợp. Lời thơ đó chẳng có chỗ nào đặc biệt, nếu để điểm đặc biệt, chắc cũng chỉ ở cảm nhận thực tế của người viết.”

      “Cảm nhận thực tế của người viết? Là có ý gì?” Mạch Khê càng nghe càng hồ đồ, có điều, Lôi Dận luôn dễ dàng đưa ra kết luận. khi rút ra kết luận, chứng tỏ suy nghĩ cặn kẽ rất lâu rồi.

      Lôi Dận gật đầu, lại hừ lạnh chút, trực tiếp , “Đàm Trử Quân thích mẹ !”

      “Hả?” Mạch Khê lại kinh hãi. Trong thời gian ngắn ngủi mà bị lời của Lôi Dận dọa vài lần. nghe nhầm chứ? cả thích…Lôi phu nhân? Sao có thể?

      Biểu cảm của Lôi Dận nhìn qua có vẻ trào phúng, suy nghĩ cũng là nhằm thẳng vào Đàm Trử Quân, “Còn nhớ vẻ mặt của ta lúc nhắc đến mẹ ? ta , bà là người phụ nữ rất đẹp. Hôm nay, lúc hỏi lại ta câu này, ta cũng thẳng thắn với rằng bà ấy rất đẹp. Nếu chỉ là lời tán thưởng của người đàn ông với người phụ nữ chẳng có gì là kỳ quái cả. Lạ là ánh mắt ta rất mơ hồ, như hoài niệm lại kí ức vậy. Ánh mắt ta cũng rất lạ, như là ánh mắt của người thầm rất lâu. Lâu lâu hoài niệm cũng làm cho ta nhớ lại hồi ức của ta, có lẽ là lúc còn thanh niên, việc ái mộ người phụ nữ trưởng thành cũng là chuyện bình thường thôi. Như vậy, lời bài hát kia thực tế là ta mượn để thay lòng mình mà thôi.”

      Mạch Khê kinh ngạc, miệng gần như cũng mở hết cỡ…

      Nếu dựa theo kiểu phân tích này, là rất có lý!

      “Dận…Nếu cả em chỉ là ngoài ý muốn như vậy, mẹ em với Lôi phu nhân sao? Giữa hai người họ đến tột cùng là có quan hệ gì? Mẹ em rất quan tâm đến an nguy của Lôi phu nhân, chừng, cả hai người là ――” đến đây, Mạch Khê đột nhiên như là nghĩ đến điều gì đó, khuôn mặt nhắn chợt tái . Khi nhìn về phía Lôi Dận, đôi mắt đẹp cũng ràng lên vẻ lo lắng!

      Lôi Dận nhịn được liền cười khẽ, vỗ lên đầu , rồi lại hôn lên môi cái mới thấp giọng : “Yên tâm , như em tưởng tượng đâu. Tuy rằng chưa từng gặp mẹ nhưng với chuyện của bà ấy cũng tra được ít nhiều rồi. Bà ấy có chị em hay họ hàng nào cả. Bạc Tuyết có quan hệ huyết thống gì với mẹ đâu.”

      Mạch Khê bị liếc mắt cái nhìn thấu tâm tư ngượng ngùng cười, sau đó nép vào ngực , làm nũng : “Người ta chỉ là rất sợ mà thôi…”

      “Khờ quá!” Lôi Dận cúi đầu cười, ôm chặt lấy .

      “Đúng rồi, còn có chuyện em muốn hỏi .” Mạch Khê bỗng nhớ đến chuyện, nâng tầm mắt nhìn , “Vẫn là chuyện liên quan đến Bạc Cơ!”

      Lôi Dận ngơ ngác run sợ chút, thấy đôi mắt lóe lên tia sáng, đợi mở miệng liền vội vàng giải thích: “Khê nhi, em gặp Bạc Cơ rồi, hẳn là cũng biết với ấy bây giờ có quan hệ gì cả, em ngàn vạn lần đừng hiểu lầm .”

      Mạch Khê thấy vẻ mặt đầy lo lắng, trong lòng cũng có ít nhiều chuyển biến tốt đẹp. Đột nhiên muốn trêu chút, cố tình xụ mặt xuống, “Đúng hay sai vậy? Em cũng biết trước kia từng trọng Bạc Cơ đến mức nào. Hừ!”

      “Khê nhi… biết thế nào em cũng tin. Nhưng với ấy có tình . Em cũng biết là chưa từng lần nào. chỉ mình em…”

      “Dừng dừng dừng!” cái đầu Mạch Khê nghe được nhiều chuyện như vậy, “Rốt cục gì đây? Loạn thất bát tao (ý chỉ những chuyện lộn xộn)?”

      Lôi Dận hít sâu hơi, có trời mới biết từ trước đến này giải thích điều gì. Lần này chỉ vì muốn Mạch Khê hiểu lầm, muốn cũng phải giải thích. Cho đến giờ mới hoàn toàn hiểu mình, phải muốn giải thích, mà là biết cách giải thích.

      “Như thế này này, cho em nghe được . Bạc Cơ đối với chẳng qua chỉ là thỏa mãn nhu cầu sinh lý. Mỗi lần qua , trong lòng đều trống , có chút thỏa mãn nào cả. Chỉ là, từ khi em ở bên cạnh , liền cảm thấy thực đầy đủ, là cảm giác viên mãn chưa từng có. Em giống Bạc Cơ, em là người phụ nữ , là người phụ nữ muốn sống cùng cả đời. Em hiểu chưa?”

      “À…Cũng hiểu hiểu được chút rồi á.” Mạch Khê cố ý chần chờ mới gật đầu, trong lòng lại bị bộ dáng của làm cho cười trộm ngừng. ra người đàn ông này cũng có lúc biết sốt ruột nha!

      “Từ sau khi em bỏ , có đến tìm Bạc Cơ ?”

      “Có.” Lôi Dận vô cùng thành trả lời , thấy chân mày nhíu lại vội vàng giải thích: “Là như thế này, Khê nhi, em đừng hiểu nhầm. Sau khi em đúng là có đến tìm ấy nhưng mà phải để làm chuyện như em tưởng tượng đâu. chỉ đến cho ấy số tiền, mấy chỗ bất động sản. Dù sao Bạc Cơ cũng theo nhiều năm, hơn nữa…đúng là chủ động tiếp cận ấy*. Phụ nữ, dù sao cũng cần có cái gì đó để sống.”

      * Ý chú Lôi là chú tiếp cận Bạc Cơ, cho Bạc Cơ làm phẫu thuật thẫm mỹ giống Bạc Tuyết, rồi mới đẩy Bạc Cơ đến tình ngày hôm nay.

      “Nghe ra có vẻ cũng rất biết suy nghĩ cho người khác.” Mạch Khê nghiêng nghiêng đầu nhìn , ý cười bên môi thâm trường (trích từ ‘ý vị thâm trường’, chỉ sâu xa).

      “Khê nhi, em ―― giận sao?” Lôi Dận thấy mình càng càng sai nên có chút nóng vội. thấy chính mình giải thích cũng rất khá, sao Mạch Khê lại biểu cảm như vậy?

      Mạch Khê dịch thân mình, bộ dạng uể oải: “Thế ―― lúc trước khi quay về tòa thành gọi luật sư đến cho em nhiều bất động sản và cổ phần như vậy, có phải cũng xuất phát từ loại tâm lý này ?”

      phải!” Lôi Dận lại ôm chặt lấy , chỉ sợ mất hứng liền ra khỏi phòng, để lại mình trông phòng cả đêm. “Lúc trước nếu chủ động rời , nhất định em còn có thể làm chuyện điên rồ nữa. Lòng thương em, lại sợ cuộc sống của em tốt cho nên mới làm như vậy. Đừng đến cổ phần Lôi thị, lúc đó nếu em muốn cả Lôi thị, chỉ cần em vui vẻ, tặng cả vị trí quản lý cho em luôn. Khê nhi, em tin , là ――”

      “Được rồi, cần giải thích nữa.” Mạch Khê ôm lấy cổ , hạnh phúc nơi đáy lòng tràn đến tận mắt, “Xem kìa, người đàn ông giải thích chuyện này có tí logic nào cả, nghe xong đầu óc em cũng choáng váng luôn. Người ta tin , Bạc Cơ cũng đều với em chuyện này rồi. Em chỉ muốn đùa tí thôi mà.”

      Lôi Dận thở dài nhõm hơi, ôm vào lòng chặt hơn, khuôn mặt tuấn hãm sâu vào mái tóc , “Khê nhi, đừng trách , phải muốn với em chuyện này, chỉ là sợ tốt khiến em hiểu lầm. thể lại mất em được, thể.”

      Mạch Khê càng thêm nghẹn ngào, cánh tay ôm càng chặt hơn. Cho tới bây giờ cũng chưa từng cảm kích ông trời đến như vậy. được người đàn ông như vậy thương; có đôi khi, cũng tự hỏi chính mình có phúc gì mà lại có thể được Lôi Dận chú ý, quyến luyến, thương. Chính là ông trời cho họ được nhau như vậy, đến khắc cốt ghi tâm…

      Thấy dáng vẻ cẩn thận đó của Lôi Dận, Mạch Khê lại nghĩ đến ba năm ròng đối với hẳn là cú đả kích quá lớn, trong lòng khỏi đau đớn. Nếu có thể sớm thấy được tình cảm của mình, có phải là cả hai có nhiều thời gian để nhau, bên nhau nhiều hơn hay ?

      [1]: Nguyên văn trong convert là: “Quân sinh ta chưa sinh” nhưng bọn mình đổi thành ‘Duyên lệch’ từ Hồi 4 – Chương 10.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :