1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời - Ân Tầm (8 hồi + Ngoại truyện)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 3: Phụ nữ thầm so đo (1)
      Bạc Cơ lấy khăn giấy lau nước mắt , lại nhìn về hướng , ánh mắt nghiêm túc, “Mạch Khê, kỳ thực, hẳn là nên nhớ tôi mới đúng. Từ chúng ta biết nhau, chỉ là khi đó còn quá và tôi bây giờ cũng rất khác, nhưng vẫn có thể nhớ lại.”

      “Hả? Từ chúng ta biết nhau sao?” Mạch Khê cẩn thận đánh giá Bạc Cơ, bỗng nhiên nhận ra, Bạc Cơ sau khi chỉnh hình làm sao có thể giống như lúc ban đầu được? “Chúng ta…”

      “Còn nhớ Taddina ?” Bạc Cơ giọng , muốn gợi lại trí nhớ của Mạch Khê.

      “Taddina?” Mạch Khê vắt óc nhớ lại. Cái tên lại có gì đó thực quen thuộc…giống như…giống như…

      “Này, Mạch Khê, là cậu ở tòa thành kia sao?”

      “Sao cậu lại trả lời hả? Cũng chẳng phải câm điếc chứ hả? Tôi hỏi cậu, có phải cậu được chủ nhân tòa thành kia nhận nuôi hay ?”

      “Vậy cậu cho tôi biết, chính xác, hẳn là cậu tên Lôi Mạch Khê mới đúng, phải ?”

      “Trời ạ, Mạch Khê, trong tòa thành kia có ma quỷ đó, đáng sợ, đáng sợ!”

      “Đó là tòa thành nơi công chúa Bạch Tuyết sống, bên trong có ma quỷ!”

      “Cậu gạt ai hả, mẹ tôi trong tòa thành kia là ma quỷ vô cùng đáng sợ!”

      “Ai trong tòa thành kia có ma quỷ? Chẳng lẽ Mạch Khê chính là ma quỷ sao? chính mắt thấy ma đừng có lung tung, nhất là cậu, Taddina!”

      “Tôi bừa hồi nào, mẹ tôi , tòa thành kia rất khủng khiếp, bởi chủ nhân của nó chính là ma quỷ!”

      “Cha nuôi là người tốt nhất, tốt nhất thế giới này, phải là ma quỷ!”

      “Gì đấy, tôi cũng chỉ là nghe thế, tức cái gì mà tức, hừ!”

      Những đoạn đối thoại ngắt quãng lên trong trí nhớ Mạch Khê ngừng. Tất cả là tiếng non nớt của trẻ . Rốt cuộc, Mạch Khê cũng nhớ lại, đó là lúc nhập học chưa được bao lâu!

      Taddina!

      Mạch Khê đột nhiên ngẩng đầu nhìn Bạc Cơ chằm chằm, bên môi Bạc Cơ lại có nụ cười khổ nhàn nhạt, đôi mắt kia dù có rơi lệ cũng vô cùng xinh đẹp.

      Trời ạ! Chẳng lẽ Bạc Cơ chính là ——

      Bạc Cơ khẽ gật đầu, “Tôi biết nghĩ tới. Mạch Khê, tôi chính là Taddina. Năm đó, rất nhưng được vào lớp của tôi. Với , tôi có ấn tượng rất sâu. Khi đó chỉ có cảm giác sống trong nơi vô cùng đáng sợ, chủ nhân của nó lại chính là ma quỷ , là ma quỷ tội ác tày trời…”

      Mạch Khê hoàn toàn mất giọng

      Có lẽ.

      Là bạn học từ quen biết cùng , sau khi lớn lên, thế nhưng lại cha nuôi , làm tình nhân của cha nuôi, chỉnh hình…Trời ạ, thừa nhận, chuyện trong thời gian dài như vậy, chỉ có câu cuối cùng này mới là điều khó tin nhất!

      ——————————————

      Bữa tối, trong hội quán cao cấp.

      Mạch Khê mang bụng đầy tâm bước vào hội quán. Người phục vụ đứng chờ sẵn để dẫn vào vị trí Lôi Dận đặt trước. Vừa bước vào nhìn thấy , mà Mạch Khê, chỉ mới chuyển tầm mắt, khó nhìn thấy màu váy áo sang trọng gần như dính luôn lên người Lôi Dận…

      Mạch Khê sửng sốt, thoáng dừng bước.

      “Tiểu thư Mạch Khê, đó là…” Người phục vụ cũng thấy được màn cách đó xa, sắc mặt vô cùng xấu hổ.

      “Cảm ơn, tự tôi đến đó là được.” Mạch Khê hơi nhếch môi, lúm đồng tiền như hoa.

      Người phục vụ cúi thấp người, lập tức chạy té khói…

      ràng, Lôi Dận phái những vệ sĩ ở bên ngoài. Bằng , ả kia làm sao có thể dễ dàng tiếp cận Lôi Dận!

      ta có dáng người cũng khá được, nhưng cho dù trong hội quán này cũng rất ấm, nhưng cũng đừng có ăn mặc như vậy chứ! Váy quá ngắn , thậm chí tất chân cũng mang. Da thịt nhìn qua cũng có vẻ đẹp đẹp, khó nhìn ra ả rất chú trọng đến việc chăm sóc da. Bởi vì ta dính lên Lôi Dận, Mạch Khê cũng thấy mặt, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc cũng mượt lắm, màu vàng, nhiệt tình hào phóng đưa cánh tay quấn quít Lôi Dận, có thể là ‘phong tình vạn chủng.’

      Trong thoáng, Mạch Khê cáu điên lên. Tên đàn ông đáng chết, sao lại đẩy ả ra? Chẳng lẽ cứ thế mà thích người đẹp trong ngực? Nhưng mà đợi chút —— bóng dáng ả kia sao lại quen thuộc như vậy? Nhất là mái tóc vàng dài kia…dường như gặp ở đâu đó.

      Lúc đó, ả kia cũng mở miệng, giọng mềm mềm nhớt nhớt, giống như miếng đường đổ đầy sữa đặc.

      “Lôi tiên sinh…Ai có lá gan lớn như vậy đó, để tự mình chờ ở nơi này? Người ta cùng với được ?”

      Giọng lớn, nhưng lọt vào lỗ tai Mạch Khê lại nổ tung cả lên!

      Fanny? Làm sao có thể là nghiệt này?

      nghĩ gì thêm nữa, Mạch Khê trực tiếp bước thẳng tới, đối mặt với ả Fanny ‘phong tình vạn chủng’ kia, lạnh lùng , “ khéo, tôi chính là người biết trời cao đất dày để Lôi tiên sinh tự mình chờ ở đây!”

      “Khê nhi?” Lôi Dận vừa ngẩng đầu nhìn thấy Mạch Khê thực đứng bên cạnh, thô lỗ đẩy Fanny ra, đứng dậy bước tới, nhàng kéo cánh tay mảnh khảnh của lại, giọng trầm thấp dịu dàng, “Em đâu vậy, cả điện thoại cũng tắt. Chút nữa định sai người qua DIO đón em.”

      “Phải đấy?” Mạch Khê ngoài cười nhưng trong cười, nhìn Lôi Dận chằm chằm, hạ thấp giọng, hệt như nghiến răng nghiến lợi, “Tôi còn nghĩ Lôi tiên sinh ôm trong người mỹ nhân cơ đấy!”

      “Khê nhi ——“

      Lôi Dận sửng sốt, chưa kịp mở miệng giải thích, lại bị Mạch Khê đẩy sang bên. Thấy bình thản tới, tự nhiên nhìn chằm chằm Fanny, Lôi Dận khỏi cảm thán! Trời sinh phụ nữ đúng là có tài, biến sắc mặt nhanh giống như lật sách vậy.

      Bị màn bất thình lình này làm cho u mê, sau khi thấy người tới, sắc mặt Fanny khó coi đến cực điểm, nhưng cũng ngồi vô cùng ngay ngắn, trong nụ cười lộ ý châm chọc. “Tôi còn tưởng là ai, ra là Mạch Khê a. vui vẻ cùng ông chủ ăn cơm như vậy, tôi còn nghĩ đạo đức tốt cỡ nào ha, cự tuyệt hết mọi xã giao.”

      Chân mày Lôi Dận nhíu lại. Fanny này, nếu phải là nể mặt cha nuôi của ta, sớm sai người xử ta từ lâu rồi! Kỳ thực, cũng vừa đến đây lâu, mà Fanny kia lại giống như kẹo dẻo bám dính buông. Nếu là trước kia, sớm trở mặt. Nhưng là Mạch Khê từng thầm oán , mỗi lần ra ngoài hệt như Hoàng đế tuần, chỉ cần người nào đó khiến vui sống cũng bằng chết, chút cũng chẳng giống người bình thường.

      Vì để cho Mạch Khê vẫn cảm nhận được người bình thường, Lôi Dận chẳng những để vệ sĩ ở xa vị trí dùng cơm, còn nhẫn nại vô cùng, vô cùng với Fanny giống như con bạch tuộc dính tới dính lui người mình. Nhưng mà…sao sắc mặt Mạch Khê nhìn được tốt lắm, lại phạm phải sai lầm gì rồi sao?

      Mạch Khê nghe mấy câu của Fanny, giận còn cười, nhàng đùa nghịch ly rượu bàn chút, “Fanny à, trước mắt, nghe công ty muốn xây dựng kế hoạch mới cho tôi. Điều này, cũng đương nhiên mà có chút cạnh tranh. cũng , tôi trở về công ty cũng chỉ như người mới, tôi đây cũng phải tranh thủ chút, lấy lòng ông chủ của chúng ta mới được…” xong, chủ động ôm lấy cánh tay Lôi Dận, lại thầm hung hăn véo cái! Vô cùng mạnh!

    2. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 3: Phụ nữ thầm so đo (2)
      Lôi Dận chỉ cảm thấy tay mình nóng lên, đau đớn khủng khiếp…

      Sức nha đầu này cũng lớn, cho dù có luyện võ, nhưng lần này cũng nhéo quá là độc ác. Xem ra thực phạm sai lầm gì đó, ‘tiểu tâm’ cẩn thận nhìn về phía khuôn mặt nhắn của Mạch Khê, lại giật mình khi thấy lúm đồng tiền như hoa của , khỏi lo sợ… này…

      Sắc mặt Fanny vô cùng tốt. ta tự nhận mình thể kém hơn Mạch Khê bao nhiêu. Hơn nữa, mình cũng phải là bình thường, xem như môn đăng hộ đối như Mạch Khê, xứng đáng với người đàn ông trước mặt này.

      “Ôi Mạch Khê, còn nhìn ra lại cường thế đến vậy ha, có phải chỉ cần đàn ông nào có lợi với , đều tích cực như vậy ?” Fanny ngoài cười trong cười nhìn chằm chằm, giọng vô cùng lãnh đạm, nhưng khi chuyển về phía Lôi Dận lại trở nên điệu chảy nước, “Lôi tiên sinh, ra đêm nay với ta dùng cơm sao? Như vậy cũng được tốt cho lắm.”

      Lôi Dận cau mày, “Có gì tốt?”

      Coi như cũng rất nhẫn nại nghe ả này cho hết lời.

      “Ngài biết ở công ty, Mạch Khê được hai thầy Đàm thích đến mức nào sao? Bây giờ a, hai người bọn họ đều trở thành thầy của riêng Mạch Khê rồi đó…” Fanny cười lạnh, dấu vết đánh giá Mạch Khê phen, “Em cũng rất buồn bực, chỉ mình Mạch Khê ta mà đồng thời lại có thể thu phục được hai em thầy Đàm, đơn giản!”

      Lôi Dận vừa nghe xong, theo bản năng nhíu mày.

      Đáy lòng Mạch Khê bùng lửa lên. Đúng là ả đáng ghét, chỉ sợ thiên hạ này loạn! Mạnh mẽ áp chế lửa giận xong, mới nhàn nhạt cười, “Fanny, kỳ thực nếu cũng màu mè thêm được chuyện gì. Lời cũng lạ , vì sao hai thầy Đàm lại chỉ thích hướng dẫn cho mình tôi?

      Nếu là nhóm quản lý cao cấp trong công ty còn phải dè chừng kim chủ phía sau nghệ sĩ cũng được, nhưng hai thầy Đàm đều là những người làm việc rất có quy củ. Cả giới nhạc có ai là biết, hai em họ tuyệt đối bồi dưỡng người có thực lực. Fanny à, ở đây trách này trách nọ, bôi nhọ thanh danh hai thầy Đàm, chẳng phải nên tự xem xét xem thực lực của mình có vấn đề hay sao?”

      ——“ Fanny giận trừng mắt nhìn, nhưng có Lôi Dận ở đây, ta cũng nên quá thất thố. Nếu có thể, ta thực muốn tát cho Mạch Khê kia cái đau.

      “Lôi tiên sinh, xem xem, đây là nghệ sĩ DIO ký hợp đồng, ta làm sao có thể có lễ phép gì như vậy chứ? Chẳng qua em cũng chỉ ăn ngay , ta lại nhiếc mắng năng lực của em kìa.”

      Lôi Dận cái đầu thể tiếp thu được, dù gì cũng phải toàn năng. Lôi Dận có thể giải quyết mọi vấn đề cả hai giới hắc bạch, nhưng đối với vấn đề giữa phụ nữ với nhau, hề có ‘kinh nghiệm lâm sàng’. Thứ nhất, Lôi Dận chưa bao giờ đối mặt với tình huống này; Thứ hai, đàn bà trước kia chạm qua cũng dám gây ra tình huống này cho .

      Từ khi cùng với Mạch Khê ràng mọi chuyện, mới phát đời này còn có rất nhiều việc biết. Cái khác chưa , cứ ví dụ tình huống trước mắt này, lại biết rốt cuộc Mạch Khê muốn kết quả như thế nào?

      Nếu lạnh lùng trực tiếp đuổi ả Fanny kia , hoặc lệnh cho vệ sĩ trực tiếp xử lý ta tại chỗ, Mạch Khê chắc chắn chỉ trích rằng mất nhân tình này nọ. Nhưng mà nếu làm gì, Mạch Khê hẳn là cũng thể vui được…

      Trong nhất thời, Lôi Dận hoàn toàn mâu thuẫn!

      Mạch Khê bên thấy Lôi Dận lời nào, còn tưởng nghe sạch mấy lời của ả Fanny kia, hàng mi dài nhíu lại theo bản năng, ngón tay vừa chuyển, lại ngầm hung hăn nhéo thêm cái ——

      Lôi Dận thầm hô đau, hít hơi sâu, lại vẫn duy trì bộ mặt vô cùng bình tĩnh nhìn Mạch Khê, mỉm cười với

      “Lôi tiên sinh, Fanny người ta chuyện với đó, sao đáp lại kìa?”

      Lôi Dận! Lôi Dận đáng chết! chết chắc rồi! Fanny kia khinh thường đến đầu còn có phản ứng, chẳng lẽ bị dung mạo hồ ly kia hấp dẫn?

      Lôi Dận nhìn xem lúc này mới ràng, lúm đồng tiền như hoa phản chiếu vào trong mắt cùng với khuôn mặt xinh này, nhìn như thế nào cũng có cỗ sát khí đằng đằng phía sau. Đáy lòng Lôi Dận chợt lạnh, dự cảm có điều ổn sắp nảy sinh…

      quay đầu nhìn về phía Fanny, giọng vẫn lãnh đạm như trước, “Tiểu thư Fanny, chỉ cần có thực lực, công ty coi trọng, điều ấy đừng lo. Còn bây giờ là thời gian tôi cùng tiểu thư Mạch Khê dùng cơm, mời về cho!”

      Ngữ khí ràng là cự tuyệt, ràng là lạnh lùng, bất cứ người phụ nữ nào cũng có thể hiểu được. Nhưng mà ——

      Fanny khác! ta cũng phải là nghệ sĩ bình thường, lại càng phải là nhân vật bình thường! Cười cười, ta đứng dậy, lấy ly rượu uống, rồi lại trực tiếp tới bên khác của Lôi Dận, vô cùng phong tình vạn chủng ngồi xuống ——

      “Lôi tiên sinh, em cùng Mạch Khê đều là nghệ sĩ trong công ty, ngài làm như vậy có phải bên trọng bên khinh rồi ?” xong, ta lại cười vô cùng mị hoặc với Lôi Dận, thèm quan tâm sắc mặt đương ngày càng trở nên khó coi, cánh tay kia bắt đầu muốn bò lên cổ . “Kỳ thực, Lôi tiên sinh ngài nghĩ muốn cái gì em đương nhiên ràng mà, cần gì phải tìm Mạch Khê? Người ta biết ngài chán người mẫu Bạc Cơ, mà Mạch Khê cùng với Bạc Cơ so sánh với em cũng đều kém xa, ngài làm sao có thể thích? Còn nữa nha, Mạch Khê này luôn luôn có quan hệ vô cùng mờ ám với mấy chế tác trong công ty, chừng chơi đùa với em nhà họ Đàm kia bao nhiêu lần, ngài lại thế nào ——“

      “Ào ——“ Lời Fanny chưa kịp xong, Mạch Khê liền đứng dậy, trực tiếp tạt ly rượu mạnh vào thẳng mặt ta!

      “A ——“ Cùng lúc đó, tiếng thét chói tai của Fanny vang lên, hai tay vung vẩy, phẫn nộ nhìn Mạch Khê, “Mạch Khê, quá đáng! ——“

      “Ôi ngại quá, tay của tôi có chút bất cẩn, sao rượu lại đổ hết lên mặt thế kia? Mà kìa ——?” Mạch Khê trưng ra khuôn mặt vô tội, ngay sau đó, như thể phát ra châu lục mới, đột nhiên nghiêng khuôn mặt nhắn tới trước, nhìn kỹ mặt Fanny ướt đẫm, “Trời ạ, ra dùng lông mi giả à nha?”

      xong, còn lấy khăn giấy, ‘hảo tâm’ thay ta lau lau chút. Vừa mới lau sơ qua, Fanny như bị chạm tới điểm chết, càng rống lên ——

      “Đủ rồi, Mạch Khê! đừng có mà quá đáng!” ta đẩy Mạch Khê ra, ôm đống khăn giấy che mặt bỏ chạy!

      Mạch Khê cười lạnh, cầm khăn giấy trong tay ném sang bên, mặt tờ khăn giấy kia đều là lông mi giả dày…

      Lôi Dận như thể xem buổi biểu diễn nào đó nhìn cảnh khôi hài phát sinh, rốt cuộc cũng hiểu như thế nào. Có phải hơi nhanh , thậm chí còn ngoài dự đoán của . Tối thiểu, ả Fanny này nhìn qua cũng hiền lành bao nhiêu, mà thế lại trả miếng với Mạch Khê mà còn bỏ chạy?

      nghĩ đến đó, khuôn mặt tuấn của liền bị hai tay bé của Mạch Khê giữ lại! Vừa nhìn vào mắt , thấy có ý cười ổn…

    3. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 4: Vấn đề trong tình (1)
      “Khê nhi…” Lôi Dận lại trở nên ngu ngốc, biết bản thân mình làm sai cái gì, cười cầu hòa cái, “Chuyện đó… ta kỳ quái.”

      “Phải đó?” Nụ cười mặt Mạch Khê lại càng kéo dài hơn nữa, giống đóa hoa đương nở rộ, “Dận…sao, lại cảm thấy hứng thú với phụ nữ có lông mi à?”

      lông mi?” Mấy lời của khiến Lôi Dận ngu ngơ. Cái gì gọi là lông mi?

      Mạch Khê cười lạnh tiếng, lấy tờ khăn giấy vừa mới ném sang bên lại, quơ quơ trước mặt Lôi Dận như thể muốn dí sát lên mặt ——

      “Nhìn thấy đó? ta dùng lông mi giả! đống mi giả! Lấy lông mi giả , ngay cả lông mi ả cũng có, ghê tởm!”

      Ớ ——

      Lôi Dận ngây ngây ngô ngô có chút hiểu , nhưng mà đối với mấy đồ mỹ phẩm của phụ nữ, từ xưa đến giờ đều biết gì cả. Dè dặt cẩn trọng cười, ôm Mạch Khê vào lòng, “Khê nhi, em tức giận hả?”

      xem?” Mạch Khê hung hăng trừng mắt nhìn .

      Lôi Dận thở dài hơi, xem ra là tám chín phần khiến tức giận. Ôm Mạch Khê chặt thêm, dịu dàng , “Bảo bối, em cũng quá nhạy cảm rồi, làm sao có thể thích kia chứ? Em cũng mà, ngay cả lông mi ta cũng có ——“

      “Ha ——“ Mạch Khê nhịn được liền bật cười. Mấy lời kiểu này mà từ miệng Lôi Dận ra có chút là lạ.

      Thấy nở nụ cười, tâm trạng bất an của Lôi Dận mới thoáng bình phục. xoay người lại, cố ý nghiêm mặt, “Khê nhi, em phải ràng cho chuyện?”

      chuyện gì cơ?” Mạch Khê nhíu mày.

      “Lời của Fanny kia là có ý gì? phải với em luôn giữ khoảng cách với em nhà họ Đàm kia sao? Em thế nào lại ——“

      “Này, Lôi Dận!” Mạch Khê bắt đầu cáu lên, đợi xong liền cắt ngang, “soạt” cái đứng dậy, gương mặt chỉ toàn vẻ vui, “ rốt cuộc có chuyện gì? Hai ấy là trai ruột của em, người bên ngoài biết, chẳng lẽ điều này sao? Em gần gũi với trai ruột của mình thế nào chứ? Bọn họ thế nào cứ thế ấy, hay là lại nghĩ bậy bạ chuyện gì?”

      có, có…” Lôi Dận vội vàng sửa miệng, cũng hề muốn chọc mất hứng, “ có ý gì cả. Chỉ cần em vui vẻ, em muốn như thế nào cứ như thế, về sau tuyệt đối tôn trọng ý kiến của em, được ?”

      sao?” Mạch Khê thấy trưng ra bộ dạng cẩn thận, trong lòng cũng dâng lên nỗi ngọt ngào.

      , khi nào lừa gạt em chưa?” Lôi Dận thấy thái độ mềm xuống, vội vàng kéo lại ngồi sát bên cạnh mình, “Chỉ cần mỗi ngày em đều vui vẻ là được, điều này so với mọi thứ đều quan trọng hơn.”

      “Coi như còn biết điều.” vui trong đáy lòng Mạch Khê cũng được giảm bớt, ngay sau đó lại trừng mắt nhìn , “ có động lòng với cái Fanny kia chứ?”

      Lôi Dận như thể nghe được truyện tiếu lâm vậy, “ làm sao có thể động lòng với ả kia hả?”

      “Vậy tại sao lúc nãy đẩy ta ra?”

      vừa định đẩy ra em vào.”

      “Ý của là em vào hơi sớm?”

      có ý này.”

      khẩn trương cái gì hả?”

      có mà…”

      có? ràng vừa mới lắp bắp!”

      “Khê nhi…” Mồ hôi lạnh của Lôi Dận đều tuôn thẳng ra, hoàn toàn lâm vào trạng thái đầu hàng, sau đó ôm chặt Mạch Khê, cúi đầu bên tai , “Khê nhi, em cố ý chọc phải ? chỉ mình em, trong lòng, trong mắt cũng chỉ có mình em, mặc người phụ nữ khác có tốt như thế nào, cũng liếc mắt cái…”

      Hôm nay cuối cùng biết con có năng lực truy hỏi việc hết sức kỹ càng! Loại câu hỏi này, phương thức giống như là thẩm tra phạm nhân, làm cho người ta …phải là thể lưu ý được, mất phòng bị, vừa vào quân lính tan rã, thể duy trì được tâm lý phòng vệ cao độ! Việc này so với việc ở tổ chức thẩm vấn còn lợi hại hơn!

      Mấy lời của Lôi Dận khiến tâm trạng Mạch Khê tốt lên ít. than tiếng, dựa người vào lòng Lôi Dận, rồi ngẩng đầu nhìn , nghiêm trang , “Dận… phải nhớ kỹ nha, về sau có loại tình huống này phải nhanh chóng rời khỏi chỗ khác, hoặc cho ta ngồi gần, có nghe ?”

      “Được được được, nghe lời em.” Lôi Dận thương hôn lên mũi Mạch Khê, cười , “Lần sau nếu gặp chuyện thế này, trực tiếp ‘kính nhi viễn chi’ [1], như vậy được ?”

      Mạch Khê chu cái miệng nhắn lên, khuôn mặt nhắn nghiêng nghiêng, “Dận, phải là em keo kiệt, mà lòng dạ phụ nữ khó lường lắm. Bộ dạng lại đẹp trai như thế này, mấy kia cứ nhìn như thấy mật vậy, em thực sợ ngày nào đó bị phụ nữ ăn sạch mất.”

      nào có tốt như vậy?” Lôi Dận buồn cười nhìn lo lắng trong đáy mắt Mạch Khê.

      “Có! chính là tốt như vậy.” Mạch Khê bướng bỉnh nhìn , đưa tay giữ khuôn mặt tuấn của lại, “ biết , biết là kiểu như thế này khiến phụ nữ hận thể đem về nhà nuôi, giống y như ‘tiểu bạch kiểm’ [2] vậy đó, biết chưa? chính là loại này!”

      “Tiểu bạch kiểm?” Lôi Dận nhăn mày, cách gọi này sao có cảm giác thoải mái, “Em khen hay chọc vậy?”

      Mạch Khê vội vàng sửa miệng, “, phải là ý kia. Ý của em là, cho dù cái gì cũng có, là người bình thường, rất bình thường, khuôn mặt đẹp giai này cũng khiến phụ nữ phát cuồng đó.”

      Lôi Dận buồn cười nhếch môi, nhìn , “Còn em sao? Nếu quả thực có ngày, cái gì cũng có nữa, em vẫn cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh sao? Lại hoặc như thể, đột nhiên bị bệnh nặng gì đó, lập tức chết ———“

      “Em với là đừng có nhắc đến từ ‘chết’ đó mà!” Mạch Khê vui cắt ngang lời Lôi Dận, nhìn đôi mắt đầy tình cảm kia, ôm lấy cổ , nghiêm cẩn , “Cho dù đến ngày còn gì, em vẫn ở bên , cùng ! Nếu sinh bệnh, em cũng vẫn thế, khắc cũng rời . Em nỗ lực làm việc, tìm cho bác sĩ tốt nhất để chữa khỏi bệnh cho . Em, cho chết!”

      Lòng Lôi Dận như được kéo căng ra. Lời của khiến có cảm giác nghèn nghẹn. Ôm chặt Mạch Khê vào lòng, thương hôn lên tóc , “Khê nhi…Khê nhi của .”

      Chưa từng có người phụ nữ nào có thể khiến như vậy. Mạch Khê khác hẳn với Bạc Tuyết. Bạc Tuyết là người muốn ỷ lại, mà Mạch Khê, tuy rằng luôn muốn bảo vệ cho , nhưng lại càng khiến trìu mến thôi. Đối với Mạch Khê, muốn cho nhiều hơn, mỗi ngày cứ như vậy mà chăm sóc, bảo vệ, nhìn vui vẻ, cũng vì thế mà vui vẻ theo.

      Trong hô hấp toàn là mùi hương thuộc về , tâm Mạch Khê cũng mềm , bàn tay bé để trong ngực vẽ vẽ mấy vòng tròn tròn, giọng, “Dận…hành động lúc nãy của em có phải hơi quá đáng ?”

      “Hành động gì hả em?” Trong mắt Lôi Dận cũng chỉ có Mạch Khê. cúi đầu, hôn lên trán , ràng như là cưng chiều con vậy.

    4. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 4: Vấn đề trong tình (2)
      “Chính là…lúc nãy em hắt nước lên mặt Fanny kia đó. ta …” Mạch Khê tuy rằng muốn cười to khi nhớ lại cảnh ấy, nhưng mà, cũng thích hung dữ như vậy ?

      “Em thực có chút nghịch ngợm..” Lôi Dận ăn ngay , thấy khuôn mặt nhắn kia hơi hơi đổi sắc, vừa cười vừa , “Nhưng mà, ai bảo sao lại em đến vậy chứ? Em đó, giống đứa trẻ bao giờ lớn!”

      “Em lớn rồi.” Mạch Khê kháng nghị.

      Nụ cười dịu dàng đọng lại trong đáy mắt Lôi Dận, là hạnh phúc…

      “Phải, Khê nhi của lớn rồi.” Giọng của tràn đầy vẻ chiều.

      Mạch Khê cười vui vẻ, tựa vào lòng . “Dận, làm như vậy khiến em hư mất. Em càng ngày càng trở nên kiêu căng đó, càng ngày càng tệ…”

      “Đứa ngốc, là muốn cưng chiều em…” Lôi Dận nâng khuôn mặt lên, dịu dàng tình cảm giữ lấy đôi môi đào kia…

      Hai người triền miên lâu…

      ______________

      Trong căn biệt thự, ánh đèn sáng chói, rời xa nội thành.

      “Tức chết mất!” Fanny vừa vào tới cửa ném túi xách cho người giúp việc. Trước khi trở về, ả phải mua quần áo mới để thay, lại ghé qua thẩm mỹ viện chỉnh trang mặt chút. Cứ nhớ đến việc mình bị hắt đống rượu vang đỏ, Fanny muốn tức đến hộc máu.

      “Tiểu thư ——“

      “Phu nhân đâu?” Fanny cầm lấy cốc nước uống, uống ngụm, giọng điệu cáu gắt.

      Người giúp việc thần thần bí bí chỉ lên lầu, “Ngài James đến đây ạ.”

      Fanny đương cáu gắt, vừa nghe xong hai mắt lại sáng ngời, đứng dậy, “Cha nuôi chưa xong?”

      “Đúng vậy. Vừa lúc nãy ngài James còn hỏi tiểu thư đâu, biết tiểu thư chưa về, ngài ấy lên lầu chuyện phiếm cùng phu nhân.” Người giúp việc cười cười, .

      Fanny gì nữa, “rầm rầm rầm” chạy lên lầu.

      Người giúp việc kia gì, cầm lấy áo khoác của Fanny, than tiếng. Có vài việc, người làm bọn họ sớm tập mãi thành quen.

      Phòng ngủ chính là của mẹ Fanny, trực tiếp nhìn ra hoa viên của biệt thự, phong cảnh tuyệt đẹp.

      Thậm chí gõ cửa, Fanny trực tiếp bước vào phòng ngủ. Vừa mới đặt chân vào, mơ hồ nghe thấy thanh rên rỉ truyền ra từ bên trong, còn kèm theo tiếng đàn ông thở dốc hòa quyện lẫn nhau.

      Fanny cười cười như thể biết trước loại tình huống này, nghĩ ngợi thêm gì nữa, trực tiếp đẩy cửa vào căn phòng bên trong.

      Đầy lộn xộn…

      Phòng rất lớn. chiếc giường xa hoa, mẹ Fanny cùng cha nuôi ả, James, đương dính sát vào nhau. Hai thân hình trống trơn quấn chặt lấy, vặn vẹo, thậm chí rèm cửa sổ cũng thèm đóng kín…

      Đối với cảnh tượng trước mắt mình, Fanny hề khiếp sợ, ngược lại còn cười cười, trực tiếp đến trước cửa sổ sát đất, kéo kín rèm lại, “Cha nuôi, mẹ, hai người cũng là, trong hoa viên còn có người làm vườn đấy.”

      Mẹ Fanny, từ khi cha ta mất cũng thêm bước nữa. Người ngoài nhìn vào tưởng mẹ ta vẫn thủ tiết vì chồng mình, nhưng thực tế, chỉ có Fanny mới biết, cha nuôi sớm chiếm được mẹ mình. Khi mẹ Fanny để ta quen biết người cha nuôi này, ta cũng rất thông minh nhìn thấy mối quan hệ bí mật giữa hai người.

      Nhưng cũng chẳng sao cả. Lão già này cũng có tiền của, mẹ Fanny tìm được chỗ dựa vững chắc như vậy cũng khiến ta vui vẻ!

      James là người đàn ông cũng tứ tuần. Đừng quan tâm đến tuổi của lão. James luôn luôn chú trọng việc chăm sóc bản thân, nhất là trong việc nam nữ, lão càng tiếc tay mà đổ đống tiền mua về mấy sản phẩm khiến bản thân có thể uy phong lẫm liệt gì đó. Nhìn Fanny đến, lão cười ha ha, nhưng cũng hề xấu hổ gì với hành vi của hai người, thậm chí còn chả có kiêng dè gì mà tiếp tục động tác trước mặt Fanny, khiến mẹ Fanny phải thở dốc liên tục.

      “Được rồi được rồi, con về, nên chơi nữa.” Bà ta vỗ vỗ James chút, đẩy lão ra, ngồi dậy vào phòng tắm.

      James chả sao cả, trực tiếp kéo khăn tắm ở bên lau lau cái đầu đầy mồ hôi, dựa vào thành giường, cũng có ý muốn mặc quần áo.

      “Con bảo bối, sao vậy? Nhìn như vui?”

      Trong lòng Fanny cảm thấy tủi thân, bước tới ——

      “Cha nuôi, cha phải vì con nha…” Fanny làm nũng, thân mình chui vào trong lòng James, hai chân thon dài cũng quấn lấy hai chân lão

      James cười ha ha, cũng mê đắm nhìn chằm chằm trước ngực Fanny, đôi tay mập mạp đầy lông dọc theo đôi chân dài kéo lên, sao đó phủ lên mông ta, tùy ý vuốt ve, “Như thế nào, con bảo bối? Ai bắt nạt con?”

      “Cha nuôi, cha thực đáng ghét nha…” Fanny thở dốc, lại tùy ý để tay vuốt ve lung tung người mình, trong đầu lại ra khuôn mặt tuấn cùng thân hình cao lớn của Lôi Dận, khỏi rên rỉ chút. ta hy vọng biết bao nhiêu, chủ nhân cánh tay này là Lôi Dận!

      Ban đầu, Fanny còn cho rằng, lão già James này (FY: già dê) lòng mẹ mình. nghĩ tới, ngay cái đêm vừa tốt nghiệp Đại học xong, lão ta lại chui vào phòng Fanny, chiếm đoạt toàn bộ! ta cũng sợ hãi mà kêu to lên, nhưng cùng với vuốt ve của lão, thân thể ngày càng khác lạ. Lúc đó, Fanny mới biết, mình uống cái gì đó!

      Đêm đấy, James chiếm lấy thân thể Fanny hết lần này đến lần khác. Mà mẹ ta, lại trằn trọc yên, tới lui phía sau cửa phòng, nghe thanh cầu xin cũng dám bước vào. Từ giây phút ấy, Fanny hiểu! Mẹ ta tình nguyện dùng thân thể ta để giữ lấy người đàn ông James này!

      Fanny hận mẹ, cũng hận James! Bởi vì James cho ta cùng mẹ mình cuộc sống vật chất tốt nhất, tương lai sáng sủa nhất. ta thích ca hát, James liền thỏa mãn, ngừng tạo điều kiện!

      Chẳng qua…bắt đầu từ khi thỏa hiệp, mẹ con Fanny cũng trở thành đối tượng để James tùy ý phát tiết! Nhất là ta, phải luôn thỏa mãn dục vọng sinh lý của gã đàn ông xứng đáng làm ông nội mình!

      “Con bảo bối, hôm nay thân thể con thơm quá …” Từ sau khi có được thân thể Fanny, James cũng có hứng thú nhiều lắm đối với mẹ ta! Nhưng, điều này lại càng kích thích lão! Nhất là sau này, lão càng lúc càng thích hai mẹ con đồng thời hầu hạ mình giường.

      “Ai da, cha nuôi, tâm tình người ta hôm nay được tốt đó…” Fanny lạt mềm buộc chặt, đẩy đẩy lão ra, lại khiến James càng thêm mê mẩn, kéo bàn tay bé của ta qua, nhanh chóng rút quần áo người Fanny. Bàn tay đầy lông lập tức bóp lấy bầu ngực đầy đặn, nhanh nhẹn liếm láp da thịt căng tràn kia…

      “Tâm tình tốt? Yên tâm , bảo bối , tâm tình con rất nhanh tốt…”

      “Đáng ghét…” Fanny biết lão ta muốn cái gì, chủ động hôn lên miệng lão, hai đùi thon dài cuốn lấy thắt lưng lão, “Cha nuôi, cha xấu, chỉ biết bắt nạt người ta thôi…”

      [1]: Thành ngữ “kính nhi viễn chi” thường được dùng trong các trường hợp: Bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng đối tượng nào đó, nhưng thực tế muốn tiếp cận, gần gũi với đối tượng đó; hoặc thường dùng trong các trường hợp mỉa mai, châm biếm khi mình muốn tiếp cận với đối tượng nào đó.

      [2]: “Tiểu bạch kiểm”, người đàn ông có vẻ ngoài đẹp đẽ nhưng lại dựa vào phụ nữ để kiếm sống.
      Last edited: 19/5/15

    5. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 5 : Lưu lại nhược điểm (1)
      “Tiểu bảo bối, cha nuôi sao lại bắt nạt con chứ? Cha nuôi thương con mà…” James khẩn cấp đặt Fanny dưới thân, thắt lưng động cái, liền sau đó cả thân mình mập mạp bắt đầu chuyển động.

      Fanny ra vẻ nhăn nhó, thẹn thùng mà cất tiếng rên rỉ. Có trời mới biết, ta cực kỳ ghê tởm lão già mập ú người này! Có điều, ta có ghét đến đâu cũng thể biểu ra nửa điểm, bởi vì chỉ có lão già này mới có thể đem đến cho ta bao vinh hoa phú quý!

      “Cha nuôi… lớn nha.” ta nghĩ đằng nẻo, lại thở gấp, cất lên chất giọng được tu luyện đến mức câu hồn. Cho dù ta có đến nửa điểm khoái cảm, trừ bỏ ghê tởm vẫn là ghê tởm vẫn chỉ có thể diễn kịch như trước.

      James bị lời của ta kích thích, lại càng làm ra vẻ ‘uy phong’, càng muốn chinh phục thân mình trẻ trung này. Lão ta mừng rỡ ngậm lấy cái miệng nhắn, rồi đường xuống cổ điên cuồng cắn mút, như muốn hút hết hương thơm thanh xuân của ả.

      “Bé cưng à, thân mình con vẫn là câu hồn nhất…”

      Fanny ôm lấy người tên béo ú, nhắm chặt mắt lại…

      Vì cái gì?

      Vì cái gì mà Mạch Khê có thể cùng Lôi Dận ăn tối? Vì sao Lôi Dận lại dời ánh mắt đến người mình? Fanny tự nhận mình đố kỵ với Mạch Khê, sao con đó lại có thể tìm được người đàn ông như vậy? Còn mình, chỉ có thể trong căn biệt thự này mà hầu hạ lão già…

      Lôi Dận…

      Lôi Dận!

      Người đàn ông ăn ngồi trước kia, chẳng cần làm gì, chỉ cần ngồi yên chỗ cũng đủ khiến đàn bà muốn được hòa tan trong lòng ! phải chỉ bởi dáng người cao lớn tuấn của , cũng phải bởi vẻ dũng mãnh lạnh lùng, mà chính là bóng lưng lộ ra vẻ uy quyền như vị thần thánh!

      Loại đàn ông này, nếu chỉ có thể cùng trong giấc mơ thôi cũng đủ sung sướng! Mà lại chân xuất trước mặt ta, khiến ta có thể cảm nhận ràng được khí chất của

      Fanny thầm nghĩ, trong lòng lại bùng lửa nóng lan đến toàn thân. ta ôm chặt lấy ‘đống thịt’ người, tưởng tượng lão ta thành Lôi Dận! Chỉ bằng tưởng tượng hư cấu này thôi, ta lại cảm thấy nhiệt huyết sôi trào!

      Mẹ Fanny từ trong phòng tắm bước ra, nhìn thấy cảnh tượng giường cười cười, hề ngăn cản mà lại trực tiếp cởi bỏ khăn tắm người ra. Bà ta có thân hình đầy đặn, dưỡng da rất tốt, nhìn qua hề thấy vẻ gì là người phụ nữ có con lớn như vậy.

      Bà ta ôm lấy James từ phía sau, vuốt ve thân mình mập mạp ngừng chuyển động. James lại như có thêm dũng khí, ôm mẹ Fanny lại, duỗi bàn tay ra thương tiếc mà nắn bóp bầu ngực bà ta, tay kia sờ soạng ngực Fanny…

      Trong lúc nhất thời, giữa căn phòng ngủ vang lên tiếng thở gấp ngừng, hết đợt này đến đợt khác…

      Đây đúng là cuộc ‘dã hợp’ hoang đường!

      hồi thác loạn xong, James thở hồng hộc nằm giữa hai người đàn bà, mỗi tay ôm người, nhìn qua đúng như tên quân vương thời cổ đại hưởng thụ trái phải.

      “Cha nuôi, cha nhất định phải làm chủ cho con nha, con bé Mạch Khê kia thực rất quá đáng.” Fanny vẫn quên việc chính, vẻ mặt thực điềm đạm đáng , nép trong lòng James.

      “Con bé Mạch Khê đó lai lịch thế nào? Có phải là kiêu ngạo quá ? Biết bối cảnh của con mà còn dám trắng trợn làm vậy hả?” Mẹ Fanny nghe thấy vậy cũng tức giận, con bị ức hiếp, đương nhiên bà ta cũng cảm thấy phẫn uất.

      James nghe thấy thế ngồi dậy, lấy điếu xì gà, lại tiện thể đặt gạt tàn lên bụng mẹ Fanny. Lão ta luôn có thói quen biến thái đó.

      Nhàn nhã nhả ngụm khói xì gà xong, lão mới với Fanny: “Con bảo bối, chuyện có liên quan đến bé Mạch Khê đó ta cũng được nghe qua. sai, con bé đó nhìn rất xinh đẹp, y như búp bê vậy.”

      Fanny cả kinh, “Cha nuôi, cha gặp Mạch Khê rồi sao?”

      Trong lòng ta bỗng dấy lên dự cảm lành! Trời ạ, ngàn vạn lần đừng nha! ta muốn ngay cả chỗ dựa cuối cùng cũng mất .

      “Tiểu bảo bối, phải nóng vội, trong lòng cha nuôi chỉ có con thôi.” James là lão già có lòng dạ thâm sâu, liếc mắt cái liền nhìn thấu nỗi lo lắng của ta, sau liền cười cười, véo ngực nàng cái rồi .

      “Cha nuôi…” Fanny nhân cơ hội ôm chặt lấy thắt lưng ngấn mỡ của lão, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy thấp thỏm như cũ.

      “Cưng ơi…” Mẹ Fanny đưa tay vuốt ngực James, giọng : “Con ở bên ngoài chịu ấm ức như vậy, nhất định phải giúp con bé nha. Con bé đó hình như cũng chỉ là ca sĩ rồi lại về, có tư cách gì mà được chiếu cố như con chúng ta chứ.”

      James cười cười, lần này lại đưa ra ý kiến như trước nữa mà chỉ rít hơi xì gà, nhàng lắc đầu, “Con bé Mạch Khê đó dễ chọc vào đâu.”

      “Hả?” Fanny nghe xong giật mình, lại đột nhiên có phản ứng, nỗi lo lắng trong lòng liền nhân đôi, “Cha nuôi, phải là ta được Lôi Dận nhắm trúng đấy chứ? ta là tình nhân của Lôi Dận sao?”

      James nhéo khuôn mặt Fanny cái, “Con bé đó phải là tình nhân của Lôi Dận, mà là…con nuôi của !”

      “Con nuôi?” Fanny cùng mẹ ta đồng thanh kêu lên sợ hãi.

      “Chắc là nhầm rồi. Chưa từng nghe qua Lôi gia nhận nuôi con nha. Mà Lôi Dận yên lành nhận con nuôi làm gì?”

      “Chuyện này người ngoài đều ai hiểu, càng miễn bàn là nguyên nhân đằng sau đó.” James : “Ta nhớ là trong bữa tiệc, thấy đưa đến tham gia, sau trong lúc vô tình mới nghe mười năm trước nhận nuôi bé tên là Mạch Khê.”

      Fanny nổi lên nghi hoặc, cảm giác như có điểm thích hợp…

      “Cha nuôi à, hai người họ là quan hệ cha nuôi với con nuôi sao?” ta chần chừ , “Hôm nay con nhìn thấy hai người, cảm giác giữa họ có điểm gì đó là lạ.”

      “Có gì mà lạ?” James tùy ý hỏi.

      Fanny cẩn thận nhớ lại, rồi đột nhiên ánh mắt lóe sáng…

      “Đúng! Chính là ánh mắt bọn họ nhìn nhau rất khác thường! Nhất là Lôi Dận, ta nhìn Mạch Khê căn bản phải là cha nuôi nhìn con nuôi. Giống như…giống như là ánh mắt của đôi tình nhân!”

      James nghe vậy hoảng sợ, vội vàng chặn lời, “Fanny à, lời này đừng có lung tung. Lôi thị là Tập đoàn nổi tiếng toàn cầu, Lôi Dận lại là người đứng đầu, sao có thể làm loạn như vậy? Cho dù Mạch Khê đó có xinh đẹp nhưng là cha nuôi của con bé, thể làm tình nhân được.”

      “Ôi dào, có gì mà được?” Mẹ Fanny nghe thấy thế cười cười, đưa tay nhàng véo ta, mị hoặc :

      như vậy, người làm cha nuôi như cũng nên chạm vào Fanny nhà em mới phải.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :