1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời - Ân Tầm (8 hồi + Ngoại truyện)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 1: Trở về DIO (3)
      …” Fanny thể dự đoán được Mạch Khê lại cứng đến như vậy, nhất thời biết làm gì, chỉ trừng mắt nhìn Mạch Khê.

      Apple biết tình hình ổn, vội vàng hòa giải, “Mọi người đều chung công ty, bất hòa tốt. Để xem, cứ để tôi…”

      “Apple …” Mạch Khê mở miệng cắt ngang lời , vẫn như cũ mỉm cười nhìn Fanny, “Chuyện có liên quan tới trợ lý nghệ sĩ Apple, tôi chuyện cùng Jon. Thời gian còn sớm, Fanny hẳn là nên đến nơi diễn mới đúng. Nếu chậm, người ta nghĩ tốt.”

      Fanny bực đến mặt mũi trắng bệch, “Mạch Khê, cứ chờ xem, đắc ý được lâu đâu!” xong, ta phẫn hận phẩy tay áo bỏ .

      Mạch Khê hừ lạnh tiếng, lần nữa lại ngồi trước đàn dương cầm như thể có việc gì xảy ra.

      Apple sợ tới mức mém xỉu, nửa ngày mới hoàn hồn lại, nhìn Mạch Khê, “Lần này em thực đắc tội với người ta rồi.”

      ta làm sao? Có cái gì mà đắc tội được?” Mạch Khê vẫn bình thản.

      Apple bắt đầu nhiều chuyện lên, “Ca sĩ Fanny này mới đến công ty thôi, cũng có thực lực ca hát. Trước mắt ta là ca sĩ có tiềm lực được công ty chúng ta bồi dưỡng. Đương nhiên, bản thân ta ra chẳng có gì, nhưng có vị cha nuôi rất khá. Em biết Tập đoàn BLK chứ? Là tập đoàn quốc gia, người đứng đầu James chính là cha nuôi của Fanny. Nghe đồn James rất thương Fanny. Ngày sinh nhật của ta còn tặng cho hai biệt thự cùng ba xe thể thao đó. Vậy nên ta mới có thể cao ngạo như vậy.”

      “BLK ——“ Trong đầu Mạch Khê chợt lên thông tin về Tập đoàn này mà Phí Dạ từng nhắc qua. Tập đoàn này thực chất là kinh doanh đa ngành nghề, nhưng hai năm nay cũng bắt đầu chuyển hướng sang bất động sản, có ý đồ xâu xé cùng với Lôi thị. Sở dĩ ràng như vậy, vì trong thời gian trước, trong những hợp đồng đấu thầu với Lôi thị, BLK cũng có tham dự, trở thành đối thủ cạnh tranh cùng Lôi thị.

      Từ khi cùng Lôi Dận xác định quan hệ ràng hơn, Lôi Dận dường như cố ý muốn ‘trưng bày’ toàn bộ cuộc sống cùng công việc, ‘triển lãm’ cho Mạch Khê xem, chút giữ lại cho mình. Trước kia, mỗi khi Phí Dạ có công chuyện muốn báo cáo, hai người đều vào thư phòng. Mà lúc này, Lôi Dận cứ ở trước mặt mà bàn công việc, bất luận là chuyện công ty hay chuyện của tổ chức “Ảnh” xảy ra vấn đề gì, cứ vậy mà xử lý. Dần dần, Mạch Khê cũng có chút hiểu biết đối với tình hình của Lôi thị. chỉ như thế, còn biết rất nhiều vấn đề liên quan tới bên trong tổ chức “Ảnh”. Có đôi khi, thậm chí là thông tin cơ mật như địa điểm giao dịch, thời gian, đối tượng đều biết ràng. Ngay cả trung tâm chế tạo vũ khí của “Ảnh”, Lôi Dận cũng cho Mạch Khê biết, mấy lần còn cười hi hi ha ha bảo hôm nào tiện đưa tham quan chút.

      Trong lòng Mạch Khê kỳ thực có chút lo lắng.

      Người đàn ông Lôi Dận này luôn trứ danh là cẩn thận. Nếu phải là quá mức tin tưởng người, tuyệt đối có hành vi này. Chuyện cơ mật thương nghiệp của công ty cũng chưa là gì, nhưng chuyện trong tổ chức xã hội đen là trọng đại hơn cả, thế nhưng lại kiêng dè gì mà để nắm hết. Điều này chứng tỏ, trong lòng sớm xem là người nhà, coi là người thân cận như chính bản thân mình vậy!

      Phải biết rằng, toàn thế giới này biết có bao nhiêu người muốn biết được căn cứ chế tạo vũ khí của tổ chức “Ảnh”, bởi vì đó là trái tim của tổ chức, sở hữu những thành quả nghiên cứu chế tạo khoa học. khi bị người khác phá hủy, hậu quả thực kiểm soát được.

      tin tưởng Mạch Khê, mà , bởi vì thương , đương nhiên giữ bí mật đó!

      Nơi đó là trái tim , mà , là trái tim !

      Càng nghĩ càng xa, Apple thấy là lạ, quơ quơ tay trước mặt , “Mạch Khê, Mạch Khê, em nghĩ cái gì vậy?”

      Mạch Khê lấy lại tinh thần, nhàng cười, “ có gì, chỉ là nghĩ đến Fanny. Cho dù là con nuôi của Tập đoàn BLK thế nào? ta cứ huênh hoang như vậy trước sau gì cũng đắc tội với rất nhiều người, trong cái vòng giải trí luẩn quẩn này, tuy rằng là ngươi lừa ta gạt, nhưng quá mức trắng trợn lại là hành vi ngu xuẩn. Ngược lại, loại giết người thấy máu mới có thể sống được lâu. ta, quá xa đâu.”

      “Người ta có hậu trường kinh hoàng đó mà, đương nhiên uy phong phen chứ. Nhưng mà Mạch Khê ——“ Apple cười nham hiểm, “Nếu phía sau em thực là Lôi tiên sinh, cần cái gì mà Fanny hay Jenny gì đó đâu. Nghe James kia muốn cho Fanny vui, muốn mua cả công ty DIO đó, nhưng sau khi nghe ngóng mới biết được ông chủ phía sau chính là Lôi tiên sinh lại dám hành động gì. Như vậy xem ra, thực lực Lôi tiên sinh vẫn là lớn nhất.”

      “Chuyện thương trường ai có thể trước được. Thương trường như chiến trường mà chị, khắc trước cung kính mình, khắc sau nuốt sống mình, vậy nên thể nhìn mặt ngoài được.” Mạch Khê nhàng bâng quơ. cũng học được ít cách xử lý chuyện của Lôi Dận, ngay cả vấn đề lớn thương trường cũng nắm bắt được vài phần.

      thể , Lôi Dận đúng như là ‘lãnh tụ’ nơi thương giới, tác phong mạnh mẽ vang dội như vậy khiến Mạch Khê càng khâm phục. Người đàn ông như vậy, nhất định phải ngồi ở vị trí cường giả.

      “Ờ ờ ờ, bình tĩnh rồi, còn tôi ngồi đây lo lắng cho . Nhưng mà cũng phải lại, cái con bé Fanny kia cũng phải cẩn thận chút em ạ. ta cũng thiện tâm gì đâu.”

      “Chị yên tâm, em cẩn thận.”

      Apple gật đầu, lập tức giống kẹo dẻo dính lên người Mạch Khê ——

      “Em ơi, chuyện kia —— em thực để Jon sắp xếp cho chị sao?”

      “Đương nhiên, chẳng lẽ chị muốn?”

      “Ai muốn hả. Có trời mới biết mỗi ngày chị đều nằm mơ trở về làm trợ lý cho em.” Apple làm nũng, “Em cũng biết tính tình Fanny kia khó chịu đến mức nào đâu, làm trợ lý của ta thực mệt đến chết mất, thậm chí còn đánh người nữa đó. Chị chỉ thích làm trợ lý của em thôi, đối với trợ lý giống như chị em trong nhà vậy.”

      Mạch Khê giương mắt nhìn Apple, cố ý cười trêu, “Được rồi nha Apple, ba năm thấy, miệng của chị ngọt hơn nhiều lắm. Yên tâm, em để người khác cướp chị đâu. Nghệ sĩ có trợ lý tốt như mất cánh tay vậy. Tuy rằng cánh tay này hơi lải nhải nhiều tí tẹo.”

      “Ê ê Mạch Khê, em ai lải nhải hả?”

      “Chính là chị nha, giống y bà nội người ta…”

      “Em đáng ghét!”

      “Hê hê…”

      Những thanh vui vẻ vang lên…

      Tập luyện ngày, cả người Mạch Khê như thể rũ bỏ mọi mệt mỏi, những vụ đạo lại giúp tìm về với cảm giác sảng khoái vui vẻ như ngày vừa mới bước vào DIO. Bước ra khỏi công ty, trực tiếp tới cửa hàng quần áo mới khai trương hôm nay. Người rất nhiều, truyền thông cũng thiếu, nhưng phải vì thích thiết kế của nhãn hiệu này, mà là biết, hôm nay Bạc Cơ tới đây để diễn!

      [1]: 了爱梦 – Wei Le Ai – For Love. Đây là bài hát hay, hãy nghe nó.

      http://www.qdlg.net/thread-8415-1-1.html (bài hát)

      http://v.youku.com/v_show/id_XMjQ4NDk2NTI0.html (video)

    2. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 2: Lời của Bạc Cơ (1)
      sàn diễn, ánh đèn sân khấu ngừng lóe sáng, phản chiếu vào nhóm người mẫu khiến người ta phải đổ máu mũi.

      Mạch Khê lúc này mới ràng, đây là nhãn hàng nội y. Nhóm người mẫu ăn mặc ‘thiếu thốn’ đến ‘đáng thương’, phần lớn da thịt đều lộ dưới ánh mắt người xem cùng màn ảnh, dường như, tất cả đều là những ánh mắt tràn ngập dục vọng.

      Rốt cuộc, cũng nhìn thấy Bạc Cơ! Là người mẫu cuối cùng bước ra, cũng được xem như là người mẫu quan trọng nhất của buổi diễn. Dáng người cao gầy phối hợp với bộ nội y thuần màu đen. Hai chân thon dài như được ánh trăng bọc lấy, ngay cả tia sáng của đèn sân khấu cũng mất màu sắc vốn có. Dưới sàn diễn bắt đầu rục rịch, thậm chí còn có người kìm lòng được, huýt sáo trêu chọc.

      Mạch Khê thể thừa nhận Bạc Cơ rất đẹp. Dáng người hoàn mỹ, nét mặt sàn catwalk chữ T luôn luôn lạnh lùng. Dường như, Mạch Khê có thể phảng phất nhìn thấy bóng dáng của mẹ sàn diễn. Có lẽ, cũng hấp dẫn ánh nhìn người khác như vậy.

      Tâm, hơi hơi rung động…

      Lúc trước, dung mạo của Bạc Cơ cũng khiến cha nuôi si mê chăng? Đây có lẽ cũng là nguyên nhân Bạc Cơ được sủng ái. Nhưng có lẽ bây giờ Bạc Cơ cũng được tốt lắm, phải diễn ở những nơi như thế này. Tuy rằng cũng cao giá, nhưng nếu so sánh với những nhãn hiệu trước đó đều kém xa.

      Đường đường là người mẫu, thế nhưng lại đến cửa hàng nội y?

      Mạch Khê nhàng thở dài hơi, nhìn Bạc Cơ sàn diễn, trong lúc nhất thời cũng biết nên suy nghĩ gì…

      Rốt cuộc đợi cho đến khi buổi diễn kết thúc, Mạch Khê đến hậu trường, tìm thấy Bạc Cơ tẩy trang. Bóng dáng của nhìn qua có chút tiều tụy. Khi nhìn thấy Mạch Khê qua gương, liền sửng sốt…

      lâu gặp, chị khỏe ?” Mạch Khê giọng lên tiếng…

      _______________

      Quán café u tĩnh, những thanh chỉ là tiếng thầm, sang trọng, thanh nhã…

      “Hôm nay nhìn tôi rất chật vật nhỉ?” Gần như dựa mình vào cửa sổ, Bạc Cơ gõ gõ ly nước chanh. dám uống café, bởi vì mất ngủ, uống xong café đồng nghĩa với việc đợi đêm dài trôi qua.

      Giọng của Bạc Cơ nhàn nhạt, mất tươi ngọt như trong quá khứ. Trang phục ấy tuy rằng rất tinh xảo, nhưng Mạch Khê lại phát giác có chút lộn xộn, nhợt nhạt trong đó. Trong mắt , Bạc Cơ lúc này như người phụ nữ bị chồng ruồng bỏ, giống đóa hoa tươi bị đàn ông ném vào nơi còn khí. Là héo rũ, là dần dần mất sinh mệnh, mất sức sống.

      , chị vẫn rất đẹp như xưa.”, Mạch Khê . cũng dám uống café, chỉ chọn cốc nước trái cây. Nhưng khác với Bạc Cơ, Mạch Khê uống café là vì lý do sức khỏe.

      Bạc Cơ nở nụ cười, nhưng cũng bất đắc dĩ, giống như cho rằng câu của Mạch Khê chỉ là cho có lệ. Uống ngụm nước chanh, rồi nhìn về phía Mạch Khê, “ ấy… , có phải ?”

      câu , thẳng vào vấn đề.

      Bạc Cơ hề hỏi ba năm nay Mạch Khê đâu, cũng có quan tâm đến việc mấy hôm nay Mạch Khê trở về làng nhạc ra sao. Chỉ câu như thế này, lại thay đáy lòng bao nhiêu là chua xót.

      Mạch Khê sửng sốt, giật mình nhìn Bạc Cơ…

      cần phải hiểu lầm, tôi có ý tứ gì cả.” Bạc Cơ bất lực cười cười, nâng tay vén mái tóc dài ra sau tai, “Bởi vì tôi có tư cách. Chính như ấy , bất luận kẻ nào cũng đều có tư cách tranh giành tình cảm với con nuôi của mình! Đây là ấy , câu cuối cùng, sau đó thản nhiên bước , chỉ để lại tấm chi phiếu lớn.”

      “Chuyện này…từ khi nào?” Trong lòng Mạch Khê ê ẩm, tuy rằng muốn nghe những chuyện có liên quan đến Bạc Cơ, ví dụ như vì sao lại làm tình nhân của Lôi Dận. Nhưng, giữa và Bạc Cơ, dường như cũng chỉ có thể quay chung quanh người đàn ông cùng người phụ nữ.

      Bạc Cơ ngẩng đầu, nhìn cái, “Ngay lúc bao lâu. ấy vốn là người đàn ông tuyệt tình, cho dù tôi có khẩn cầu như thế nào chăng nữa, thậm chí từ bỏ lòng tự trọng, chỉ nguyện cả đời làm tình nhân bí mật, nhưng… ấy cũng đồng ý.”

      Theo bản năng, Mạch Khê tránh ánh nhìn chăm chú kia. Bi ai trong đáy mắt dường như khiến nhớ tới mẹ mình. giống như, mẹ ngồi trước mặt, dùng nét mặt đau đớn mà chất vất —— Vì sao muốn cướp người đàn ông của ta?

      vớ vẩn, buồn cười, nhưng dù thế nào chăng nữa cũng thể dùng tư duy logic bình thường để xem xét chuyện này được.

      Mạch Khê thở dài hơi, gì, chỉ rút ra tấm ảnh chụp, nhàng đặt trước mặt Bạc Cơ. Người phụ nữ trong bức ảnh đương tươi cười, ánh mắt trong veo giống như dòng suối mát…

      Bạc Cơ lãnh đạm nhìn thoáng qua, ánh mắt đột nhiên chấn động chút…

      “Đây là…”

      “Đây là mẹ của tôi, Bạc Tuyết.” Mạch Khê trực tiếp . Tấm ảnh này là lấy của Lôi Dận. Đối với mẹ mình, thứ có thể giữ lại cũng chỉ có thế. xong câu này, lẳng lặng nhìn Bạc Cơ ngồi đối diện mình, lẳng lặng quan sát nét mặt nên có của Bạc Cơ.

      Phản ứng của Bạc Cơ cũng khiếp sợ như trong tưởng tượng của Mạch Khê, hoặc là phản xạ có điều kiện để che giấu điều gì đó. Nhưng , Bạc Cơ chỉ lặng lặng nhìn tấm ảnh chụp kia lâu. Sau đó, nụ cười bên môi chậm rãi gợn lên, như tự giễu ——

      “Đúng vậy, mẹ rất đẹp. Có lẽ đây cũng chính là nguyên nhân khiến ấy nhớ mãi quên. Tôi vốn cho rằng Bạc Tuyết là người đẹp nhất, cho đến khi gặp ——“ Ánh mắt Bạc Cơ dời khỏi bức ảnh lên khuôn mặt của Mạch Khê, “ lúc nào cũng xinh đẹp như thế.”

      “Chị sớm biết Bạc Tuyết, hơn nữa còn biết, Bạc Tuyết là mẹ của tôi?” Mạch Khê nhìn Bạc Cơ hỏi. Biểu cảm của người này luôn bình tĩnh như vậy, chứng tỏ cũng sớm biết mọi chuyện.

      “Đúng vậy, tôi biết.” Bạc Cơ chút nào che giấu, “Lúc quen biết ấy lâu, tôi cũng biết Bạc Tuyết, sau khi xuất lâu, tôi mới biết Bạc Tuyết là mẹ !”

      Hô hấp của Mạch Khê dồn dập hẳn lên, “Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Vì sao chị tên là Bạc Cơ? Vì sao chị có dáng vẻ giống mẹ tôi như đúc? Chị có quan hệ gì với bà?”

      có quan hệ gì cả. Tôi cùng với người mẹ Bạc Tuyết của , chút quan hệ cũng có.” Ngón tay Bạc Cơ nhàng lướt theo đường cong của chiếc ly, giọng bình thản ——

      “Sở dĩ tôi như vậy, tất cả đều là vì ấy. Tôi người đàn ông đó, rất . Vậy nên, tiếc vì ấy mà thay đổi hết thảy, chỉ vì ấy muốn.”

      Mạch Khê giật mình sửng sốt, ý tứ của Bạc Cơ!

      Bạc Cơ nhìn ra nghi hoặc trong đáy mắt Mạch Khê, nhàng cười, đưa tay vuốt từng đường nét khuôn mặt tinh xảo của mình, “Rất kỳ lạ sao? Đơn giản thôi, khuôn mặt của tôi là giả. À mà , chính xác hơn, cả người tôi đều là giả, từ đầu đến chân là giả.”

      Mạch Khê đột nhiên mở to hai mắt nhìn Bạc Cơ. Lời này khiến ‘mao cốt tủng nhiên’ (nổi gai ốc). Thậm chí, có cảm giác lông tơ toàn thân đều dựng đứng lên! Phẫu thuật! Trong đầu đột ngột xuất cụm từ này!

      Chẳng lẽ…sở dĩ Bạc Cơ có cùng dáng vẻ như mẹ, tất cả đều là vì phẫu thuật chỉnh hình sao? Là Bạc Cơ cố ý chỉnh hình thành mẹ sao? Trời ạ…

    3. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 2: Lời của Bạc Cơ (2)
      Thu toàn bộ phản ứng của Mạch Khê vào mắt, Bạc Cơ cười ——

      “Đúng vậy. Chính xác mà , tôi là người nhân tạo, và khuôn mẫu, chính là mẹ —— Bạc Tuyết!”

      …” Mạch Khê thể tin được chuyện kinh hoàng này. Chuyện chỉnh hình quan trọng, bởi vì trong giới giải trí, phẫu thuật thẩm mỹ cũng phải là bí mật trọng đại gì. Ngôi sao phải có vẻ ngoài xinh đẹp, thẩm mỹ trở thành cơm bữa. Nhưng điều thể chấp nhận được, chính là mẹ lại trở thành khuôn mẫu cho Bạc Cơ. khó có thể tưởng tượng nổi.

      Bạc Cơ thở dài, “ mặt tôi, mỗi bộ phận, và ngay cả đường nét khuôn mặt đều khác bao nhiêu với Bạc Tuyết. Ngay cả thân hình cũng giống nhau. Thực may mắn, chiều cao của tôi lại phù hợp. Nhiều năm như vậy, vì bảo trì thân thể này, tôi chịu nhiều đau đớn. Gọt mặt, sửa, còn có cả những mỹ phẩm riêng biệt. Nhưng với tôi, mọi điều đó phải là đau đớn nhất. Cái gọi là đau, chính là cuối cùng, ấy vẫn bỏ tôi mà …”

      “Chị…bởi vì nên mới làm như vậy sao?” Mạch Khê nghe xong, toàn thân đều run nhè . này điên rồi sao?

      “Đúng vậy, tôi ấy.” Lần này, thần thái Bạc Cơ lại bình tĩnh, hoàn toàn khác với nét kiên định như trước.

      “Tôi ấy nhiều năm rồi…” Bạc Cơ điều chỉnh lại giọng của mình, “Khi đó tôi còn rất trẻ, có lần tham gia tiệc sinh nhật của người bạn học. Cha ấy mời rất nhiều người nổi tiếng đến dự, trong đó có người đại danh lừng lẫy là Lôi Dận. Khi đó tôi rất béo, cũng rất tự ti, nhưng khi nhìn thấy ấy bị vây quanh bởi đám người vào đại sảnh, trái tim, tự chủ được mà si mê…”

      Bạc Cơ như chìm vào quá khứ. Mạch Khê nghe trong lòng chua xót, nhưng cũng chỉ có thể lẳng lặng lắng nghe.

      “Kỳ thực, tôi sớm biết đến người đàn ông này, chỉ là nghĩ lại trẻ đến thế. Cho dù là ‘bất cẩu ngôn tiếu’ (ý chỉ nghiêm túc) nhưng cũng đủ để khiến phụ nữ điên cuồng. Tôi chỉ yên lặng uống rượu, biết bản thân mình vĩnh viễn có khả năng xây dựng được mối quan hệ với người đàn ông này. Nhưng nghĩ tới, có lẽ là ông trời thương tiếc, khiến tôi được ấy chú ý đến, cứ nhìn tôi chớp mắt. ấy đến bên cạnh tôi, nhìn vào mắt tôi, tuy thần sắc vẫn lạnh lùng, nhưng trong thoáng lại có dịu hòa…” Bạc Cơ cười cười, như thể tự giễu, “ ấy với tôi, muốn làm người mẫu ? Nếu muốn, ấy có thể giúp.”

      Mạch Khê kinh ngạc, cái miệng nhắn hơi mở ra. Lôi Dận phải là người đàn ông tùy tiện làm bất cứ việc gì, nhưng sao khi lần đầu tiên nhìn thấy câu khó hiểu đến vậy?

      “Rất kỳ lạ nhỉ?” Bạc Cơ lạnh bạc , “Tôi cũng rất giật mình, chỉ bởi là hình thể mập mạp này, mà còn là vì người đàn ông cao cao tại thượng như vậy làm sao có thể chú ý tới tôi? Nhưng là phụ nữ, luôn luôn có cảm tính, tôi bị ma xui quỷ khiến mà đồng ý. ấy thấy tôi gật đầu, cười cười, lại câu khiến tôi hoàn toàn si mê. ấy , như vậy ở lại bên cạnh , thích ánh mắt của em. Từ hôm nay trở , làm người tình của …”

      Trong lòng Mạch Khê chợt đau đớn…

      “Tôi hiểu từ ‘người tình’ ấy. trắng là, chỉ là khi nhàm chán trở thành công cụ phát tiết mà thôi. Nhưng mà, tôi vẫn cam tâm tình nguyện nhận, bởi vì ấy rất ưu tú, có bao nhiêu phụ nữ hy vọng chính bản thân mình có thể được ‘ân sủng’ ấy. Mà tôi, ít nhất có thể thường xuyên ở bên cạnh ấy.” Đáy mắt Bạc Cơ toàn là tình say đắm, “Sau khi đồng ý với cầu đó, ngay trong ngày tôi cùng ấy . Tôi cho rằng đêm đó ấy muốn tôi, nhưng ấy lại đưa tôi đến nơi chỉnh hình đặc biệt. Khi đó tôi mới biết được ấy muốn làm cái gì. Từ đó, tôi bắt đầu giảm béo. Đây vẫn vốn là ước mơ tha thiết từ , nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủi đạt được nguyện vọng ấy. Tôi thể tin được trong gương lại chính là mình. Nhưng là, Lôi Dận vẫn chạm vào tôi, ấy để các bác sĩ tiếp tục. Dần dần, tôi càng phải trải qua nhiều cuộc trị liệu hơn. Cách ăn mặc, lại, đến ngồi, đứng, rồi bắt đầu mới chỉnh hình khuôn mặt. Thậm chí cả thân hình cũng bắt đầu thay đổi…Tôi bắt đầu trở nên giống với chính bản thân mình, vừa mới bắt đầu sợ hãi, nhưng khi nhìn thấy Lôi Dận dùng ánh mắt càng lúc càng si mê với mình, tôi cũng say theo. Khoảng thời gian đó rất dài, cũng rất thống khổ, nhưng cuối cùng tôi cũng vượt qua. Đêm tôi xuất viện, ấy muốn tôi, biến tôi trở thành người phụ nữ chỉ của riêng ấy, chỉ có thể dựa vào ấy mà sinh tồn…Tôi run run, cảm giác hạnh phúc lấp đầy nội tâm. ấy là dũng mãnh như vậy, hoàn toàn khống chế được mọi thứ. Nhưng, cứ ở bên tai tôi gọi Bạc Tuyết. Lúc đó tôi mới biết, chẳng qua, tôi chỉ là thế thân…”

      tới đây, giọng của Bạc Cơ hoàn toàn run rẩy, hít sâu hơi, nhìn thoáng qua Mạch Khê, miễn cưỡng cười cười, “Tôi ngốc đúng ? Nhưng mà, tôi ấy, cam tâm tình nguyện trở thành thế thân. Tôi chủ động tìm thông tin liên quan tới Bạc Tuyết, rốt cuộc mới biết, ra Bạc Tuyết chính là người mẫu. Tôi nhìn ảnh chụp, rốt cuộc cũng hiểu vì sao ấy chủ động tiếp cận mình, bởi vì, ánh mắt tôi cùng Bạc Tuyết rất giống nhau. Tôi cũng hiểu vì sao ấy muốn tôi trở thành người mẫu! Vì để Lôi Dận vui vẻ, để ấy càng ngày càng sủng ái mình, tôi thậm chí chủ động trong việc chăm sóc dung mạo mình, giống lại càng giống hơn, cho đến ngày lại giống Bạc Tuyết như đúc! Lôi Dận lúc đó rất vui vẻ, ấy càng thêm cưng chiều tôi, thậm chí cho tôi trở nên nổi tiếng. Mỗi lần qua , ấy đều vuốt mặt tôi, , Bạc Tuyết trở về nữa…Tôi cười, với ấy từ nay hãy gọi tôi là Bạc Cơ, từ nay luôn luôn hầu hạ …Lôi Dận đồng ý. Bắt đầu từ ngày đó, chẳng những dung mạo của tôi thay đổi, mà còn là thân phận, hoàn toàn biến thành người chỉ sống vì ấy.”

      Mạch Khê thể tin người phụ nữ trước mắt này. ta điên rồi, là điên rồi…Nhưng, người điên cuồng chỉ mình Bạc Cơ, mà còn có Lôi Dận! Lúc trước là thế, ra, mới chính là người gây nên chuyện này. còn tưởng rằng, hết thảy đều là do Bạc Cơ, Lôi Dận chẳng hay biết gì.

      “Mạch Khê, khinh bỉ tôi chứ hả?” Bạc Cơ tự giễu, “Kỳ thực, có đôi khi tôi cũng khinh bỉ chính bản thân mình. Nhưng, người đàn ông kia chính là độc dược, khi thể nào thoát được nữa. Tôi nghĩ, nếu là người đàn bà khác cũng cam tâm tình nguyện làm như vậy. Cho dù là ấy tàn nhẫn, là nguy hiểm, nhưng vẫn luôn khiến đàn bà si mê đến thế. Thậm chí tôi còn nghĩ, nếu ấy, tôi vẫn mãi mãi là con béo mập, cũng được tìm cho người môn đăng hộ đối mà cưới, cả đời cũng như vậy.”

      “Chẳng lẽ…chị muốn cả đời như vậy sao? Hạnh phúc đời chỉ vì người?” Mạch Khê thừa nhận lời của Bạc Cơ. Lôi Dận chính là người đàn ông khiến phụ nữ trở nên điên cuồng.

      Bạc Cơ cười khổ, “Mạch Khê, tôi nghĩ hẳn là rất ràng. Hưởng qua sủng ái của người đàn ông này, còn có thể tiếp nhận được kẻ khác hay sao?”

    4. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 2: Lời của Bạc Cơ (3)
      Mạch Khê thể trả lời được, những lời Bạc Cơ đích xác đủ. Người đàn ông như Lôi Dận, khi được ‘sủng ái’, cảm thấy khó mà quên được, giống như người quanh năm luôn chìm trong mật ngọt, nhưng nếu đột nhiên đẩy ra để thích ứng với cuộc sống bình thường là khó khăn.

      Người phụ nữ đương ngồi đối diện đây, cả ánh mắt cũng là mệt mỏi khống chế được. Mạch Khê nhìn mà khỏi đau lòng. Khi nghe được chuyện của Bạc Cơ, đúng là rất ghen. Nhưng là, người phụ nữ này, làm sao có thể khiến người ta đau lòng?

      “Kế tiếp xảy ra chuyện gì? Làm sao chị có thể biết tôi chính là con Bạc Tuyết?”

      Bạc Cơ nhìn Mạch Khê, “ hôm nay tới đây, xác định là tôi mọi chuyện cho biết sao?”

      “Tôi cũng cho rằng chị có điều gì tất yếu phải giấu.” Mạch Khê trả lời khôn khéo, giọng cũng nặng .

      Ánh mắt Bạc Cơ đảo qua đôi mắt Mạch Khê, cười , “Biết , cách chuyện của càng ngày càng giống ấy. Tôi có đọc quyển sách, trong đó có đoạn như thế này —— Mỗi người trong não đều tồn tại dây thần kinh phản xạ đặc biệt, có thể khiến đầu óc phân biệt ra biểu cùng động tác của mỗi người khác nhau, đặc biệt là những đôi tình nhân. Họ tự giác mà chậm rãi bắt chước động tác của đối phương, sau dần lại trở thành thói quen, xuất trong tâm lý học với cụm từ, “hiệu ứng di tình tiếng động”. Bắt đầu từ thần kinh vận động, khiến hình dáng, động tác mũi, miệng và nhiều hành động khác dần trở nên tương tự, giống như qua gương ấy. Như thể là, tướng vợ chồng.”

      “Tôi nghĩ điều chị muốn chẳng phải là đây.” Mạch Khê nhàng nhắc nhở câu.

      Bạc Cơ nghiêm túc nhìn , lúc lâu sau mới cười cười, lấy ra hộp thuốc lá nữ, rồi rút điếu thuốc mảnh dài thuần màu đen, vừa muốn châm, lại đột nhiên ngẩng đầu nhìn Mạch Khê đối diện, “ phiền chứ?”

      Mạch Khê nhàng lắc đầu.

      Trong chốc lát, làn khói lượn lờ bao phủ lấy dung nhan mỹ miều của Bạc Cơ, như làm làm báu vật đẹp đẽ của nhân gian. lãnh đạm , “Mạch Khê, tốt, cho tới nay, tuy rằng tôi biết thân phận của nhưng vẫn đành lòng cho nhiều chuyện. ấy nhau, nhất định là hồi bi kịch. Tạm thời đến thái độ của người ngoài đối với quan hệ bình thường giữa hai người, chỉ cần Lôi lão gia thôi, hai người cũng được yên ổn rồi.”

      Mạch Khê sửng sốt, “Lôi lão gia?” Đúng vậy, quên mất ông lão quan trọng này! Ông là cha của Lôi Dận, là người đứng đầu Lôi gia. khi ông biết quan hệ của hai người, chắc chắn là người đầu tiên đứng ra phản đối. Dù sao Lôi gia cũng là danh gia vọng tộc, sao có thể dung túng cho phát sinh thứ tình cảm hoang đường này!

      Có điều…hình như Bạc Cơ này còn biết khá nhiều chuyện về Lôi gia!

      Dường như Bạc Cơ cũng muốn giấu giếm gì, thầm thở dài hơi rồi

      “Kỳ thực, sau khi tôi hoàn toàn biến thành Bạc Tuyết và ở lại bên cạnh Lôi Dận Lôi lão gia có tìm tôi. Mục đích của ông ấy quá ràng, chính là hy vọng tôi có thể rời khỏi Lôi Dận. Hơn nữa ông ấy còn hứa hẹn, chỉ cần tôi rời , ông đảm bảo cho cơm áo của tôi nửa đời còn lại phải lo nghĩ. Tôi cự tuyệt, tôi Lôi Dận, gặp chuyện gì chăng nữa tôi cũng rời khỏi ấy. Lôi lão gia thấy thái độ kiên quyết của tôi cũng cảm thấy bất đắc dĩ. thể , ông ấy là ông lão hiền lành, rất quan tâm đến Lôi Dận, nhưng lại biết dùng phương thức gì để biểu đạt. Ông ấy còn kể mối lo lắng của ông với tôi, bởi ông muốn con mình lại lần nữa bị ám ảnh bởi bóng hình Bạc Tuyết. Có thế mới thấy ông lão có bao nhiêu khổ tâm. Cuối cùng tôi cũng đồng ý với ông ấy, tôi hứa giúp cải thiện quan hệ cha con giữa hai người, lúc đó ông mới đồng ý cho tôi ở bên cạnh Lôi Dận. Đáng tiếc, nhiều năm qua , Lôi Dận vẫn hận cha mình, quan hệ giữa hai người vẫn cải thiện được chút nào.”

      “Chuyện đó… ấy biết sao?”

      “Đúng vậy, tôi chưa từng với ấy chuyện này. Tôi sợ ấy hiểu lầm tôi có dụng tâm sâu xa. Phải biết rằng, ấy là người đàn ông cẩn thận, cho tới bây giờ cũng dễ tin bất cứ kẻ nào.”

      “Vậy sao chị lại biết tôi?” Mạch Khê hỏi.

      Bạc Cơ dừng chút, hít hơi thuốc sâu, lãnh đạm câu nhưng lại đủ khiến Mạch Khê chấn kinh!

      “Tôi, xem nhật ký của Bạc Tuyết!”

      Đối diện với bầu khí chỉ còn lại cái nhìn thảng thốt…Làn khói bay, từng đợt từng đợt như móng vuốt chim ưng quặp chặt lấy đáy lòng Mạch Khê. Câu trả lời này hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi tưởng tượng của . ấy từng đọc nhật ký của Bạc Tuyết! ấy xem nhật ký của Bạc Tuyết! Sao có thể? Nhật ký của mẹ chỉ có thể có quyển, là trong căn hộ tại Hongkong…

      “Sao có thể…” thể tin được.

      “Chuyện này, ngay cả Lôi Dận cũng biết.” Bạc Cơ thở dài hơi, gẩy tàn thuốc vào gạt tàn, “Là tôi thấy được cuốn nhật ký đó của Bạc Tuyết trong căn hộ ở Hongkong. Kỳ thực, mọi chuyện đều là trùng hợp. Có lần, tôi có show diễn ở Hongkong, ai ngờ, trong lúc dạo người nhận nhầm tôi là Bạc Tuyết. ra đó là hàng xóm của Bạc Tuyết. Ngay khi đó, tôi mượn cơ hội tìm ra càng nhiều tin tức về Bạc Tuyết càng tốt nên tìm đến căn hộ đó. Hơn nữa, tôi còn thuê thợ sửa khóa để mở cửa căn hộ. Vì thế, tôi thấy được quyển nhật ký đó, đọc được từng chuyện ta phát sinh với ấy, cũng biết được Bạc Tuyết có thai.”

      Mạch Khê kinh ngạc mà há to miệng. ngờ…Bạc Cơ mới là người đầu tiên đọc được quyển nhật ký!

      “Chị…lúc đọc nhật ký, trang cuối cùng là vào ngày nào?”

      Bạc Cơ nhíu mày suy nghĩ, mãi sau mới nhàng lắc đầu, “Tôi nhớ nữa, nhưng mà những gì đó khiến người ta khó quên. đó như là có rất nhiều máu, hơn nữa, còn cái gì mà… ‘ ra cậu ta chính là Lôi Dận’, với lại mấy câu linh tinh. Đến bây giờ tôi vẫn những lời này của Bạc Tuyết là có hàm ý gì, đúng là thể tưởng tượng được.”

      Hy vọng trong Mạch Khê lại lần nữa bay

      cho rằng tình có biến chuyển, ngờ vẫn đúng như ‘công dã tràng’. nghĩ tới đó, đột nhiên trong đầu lên tên người, vì thế liền vội hỏi, “Y Gia Mông là ai? Chị xem nhật ký, chắc là cũng thấy được tấm bưu thiếp kia đúng ?”

      Bạc Cơ gật đầu, “Có thấy, nhưng mà tôi cũng biết Y Gia Mông là ai. Có lẽ, là người bạn tốt của mẹ . Cũng có thể là người thầm mến mẹ .”

      Mạch Khê cảm thấy bản thân như vào ngõ cụt. nghĩ việc hề đơn giản như vậy, có lẽ…Lôi Dận biết!

      Xem ra, chân tướng của bí mật vẫn còn rất xa!

      “Tôi thấy trong nhật ký Bạc Tuyết có viết, nếu sinh con gọi là Mạch Khê. Bởi vậy, sau khi đọc nhật ký xong, lại lần đầu tiên gặp , tôi cảm giác là con Bạc Tuyết. Nhất là diện mạo của , rất giống Bạc Tuyết.” Bạc Cơ nhìn Mạch Khê, khẽ thở dài, “Ban đầu, tôi còn nghĩ rằng cha chính là ấy. Có điều, tôi phát ra ánh mắt ấy nhìn về giống vậy, mà giống như người đàn ông nhìn người phụ nữ. Tôi biết, hai người nhất định phát sinh tình cảm…”

    5. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 2: Lời của Bạc Cơ (4)
      Mạch Khê than , biết lời Bạc Cơ hẳn là ‘tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn’ (biết , nhất định giấu giếm). Người phụ nữ này, tất cả chỉ vì .

      “Bây giờ, nên trả lời vấn đề của tôi mới phải?” Bạc Cơ lại châm thêm điếu thuốc, tao nhã lạnh nhạt.

      Mạch Khê ngẩng đầu nhìn.

      Bạc Cơ nhìn thẳng vào , gần như gằn từng tiếng, “Ngay lúc bắt đầu, tôi hỏi điều này, nhưng vẫn trả lời tôi?”

      “Ngay từ đầu?” Mạch Khê cẩn thận hỏi lại. Chắc có lẽ sắp già mất rồi, thế nhưng lại quên vấn đề Bạc Cơ vừa mới đưa ra. Từ đầu đến giờ, phải đều là Bạc Cơ hay sao?

      “Tôi hỏi , ấy , có phải hay ?” Bạc Cơ nhắc lại, cảm xúc trầm xuống.

      Tâm Mạch Khê chấn động chút, hít sâu, lại đưa mắt nhìn thẳng vào Bạc Cơ, sắc mặt kiên định, “Đúng vậy, ấy tôi.”

      Dường như Bạc Cơ đoán được Mạch Khê lại trả lời trực tiếp như vậy, ngẩn người, rồi cười khổ chút, “ hâm mộ , có thể trả lời chắc chắn đến như vậy. Được người đàn ông như vậy là hạnh phúc, cũng là ước mơ của bao nhiêu đàn bà. có thể khẳng định tâm tư của ấy như vậy, điều này chứng tỏ, thực cảm nhận được tình đó.”

      “Tôi…thực xin lỗi.” Mạch Khê biết phải an ủi như thế nào, cũng biết câu trả lời như vậy có phải là loại đả kích với Bạc Cơ hay .

      có gì phải xin lỗi tôi. Tôi biết, Lôi Dận căn bản là tôi. Trước kia, tôi còn cho rằng ấy biết , cũng bất kỳ người người phụ nữ nào. Đáng tiếc, tôi sai lầm rồi, khi Lôi Dận kiên định cho tôi biết, ấy , lúc đó, tôi biết mình còn gì nữa.” Giọng của Bạc Cơ bất lực, như tan vào khí.

      Mạch Khê nhìn Bạc Cơ, trong lúc nhất thời biết bản thân mình nên điều gì.

      “Đêm đó, Lôi Dận tới chỗ tôi, tôi rất mừng, bởi vì ấy rất lâu chưa hề ghé qua lần…Ai ngờ…” Bạc Cơ hít sâu hơi, muốn nén nước mắt xuống, nhưng vẫn thể khống chế được, “ ấy cho tôi bất động sản, còn để lại tấm chi phiếu lớn. Tôi khẩn cầu ấy đừng , tôi cần mấy thứ này. Nhưng mà, Lôi Dận… ấy lại ràng cho tôi biết, ấy , con nuôi của mình…”

      Tâm Mạch Khê nghẹn ngào, theo bản năng lại cảm thấy ngọt ngào. biết như vậy là tốt, nên để bản thân mình hạnh phúc đau khổ của người khác. Nhưng là, tình cảm này, lại từ trong miệng người thứ ba ra càng khiến cảm động…Người đàn ông đó lạnh lùng là thế, nhưng lại có thể trước mặt người khác thừa nhận tình của chính mình, làm sao có thể cảm động được?

      hạnh phúc ? Nếu tôi là , tôi cũng thấy mình chính là người hạnh phúc nhất thế gian này.” Giọng Bạc Cơ trở nên mệt mỏi, “Nhưng, khi nghe tới điều ấy, tôi lại có cảm tưởng như thể mình nghe truyện tiếu lâm. ra, ấy cũng , cũng biết tình sao? Tim tôi giống như bị nạo rỗng, thậm chí ôm, khẩn cầu, van xin, để tôi ở lại bên cạnh, là tình nhân bí mật cũng được rồi…nhưng đáng tiếc… ấy đồng ý! ấy, thế mà lại đồng ý!”

      Mạch Khê lo lắng nhìn Bạc Cơ, giờ khắc này, xúc cảm Bạc Cơ lại trở nên kích động, sợ Bạc Cơ làm việc gì ngốc nghếch, “Bạc Cơ…”

      ấy, vì muốn , mà cắt đứt mối quan hệ nhiều năm này!” Nước mắt Bạc Cơ cứ chảy mãi chảy mãi, ngón tay vương khói thuốc run lên nhè , “ ấy , ấy muốn cho tình trọn vẹn nhất. Tình này, thể có người thứ ba! ấy chỉ muốn , toàn tâm toàn ý mình !”

      “Tôi…” Mạch Khê nhất thời như thể lâm vào đường cùng. Dáng vẻ bi thương của Bạc Cơ khiến cho bản thân cảm thấy mình giống như người thứ ba.

      “Vì sao? Vì sao lại như vậy? Tôi dùng ba năm trời muốn hòa tan trái tim người đàn ông này, nhiều năm khổ sở như vậy, nhưng , chỉ có , chỉ trong thời gian ngắn ngủi đến thế lại đoạt được trái tim ấy? Tôi nhìn thấy được, ấy , ba năm trước đây . Vì sao lại như vậy? Ánh mắt ấy nhìn khiến tôi nổi điên, khiến tôi ghen tị! Nhưng mà…tôi cái gì cũng thể làm, thể nào làm được…”

      “Bạc Cơ, thực xin lỗi…Nhưng chị phải biết, tình vĩnh viễn là chuyện hai người, cưỡng cầu được ——“

      “Đó là bởi vì có được tình của Lôi Dận! Bởi vì hạnh phúc, nên mới có thể ‘vân đạm phong khinh’ (mây nhạt gió , ý chỉ thản nhiên) như vậy.” Bạc Cơ bẻ ngược, “Nếu có ngày, ấy người đàn bà khác, như thế nào? Bình tĩnh như vậy chăng?”

      Mạch Khê nhàng lắc đầu, “Tôi nghĩ đến ngày như vậy. Nhưng nếu có, tôi nghĩ tôi chúc mừng. người chính là để người đó hạnh phúc, phải vậy sao? Nếu đau khổ dây dưa, chẳng những khiến bản thân khổ sở, mà ngay cả người mình cũng mệt mỏi. Cần gì phải như vậy chứ?”

      Bạc Cơ nghe Mạch Khê xong, cười khổ, “Cũng đúng, tôi sao lại ngốc như vậy. Người đàn ông như Lôi Dận, hiểu bản thân mình muốn điều gì. Trừ phi ấy thực , muốn cùng cả đời, bằng làm sao có thể thừa nhận, thậm chí còn chờ đợi, còn đau khổ như vậy? Tôi biết, cả đời này, ấy thay đổi.”

      “Bạc Cơ, tôi biết chị hận tôi…” Mạch Khê nhìn thấy Bạc Cơ tuy rằng kích động, nhưng cũng làm hành động điên rồ nào, đáy lòng khỏi thương tiếc.

      “Tôi rất muốn hận , nhưng cũng có tư cách nào để hận. Bắt đầu từ ngày đó, tôi chỉ biết cuối cùng mình cũng gặp loại kết cục này, chẳng qua nghĩ nhanh như vậy. Nhưng, vận mệnh của tôi so với Ngu Ngọc [1] cũng tốt hơn nhiều lắm, phải sao? Yên tâm , tôi hại , càng hại Lôi Dận. Bởi vì, tôi muốn dẫm vào vết xe đổ của Ngu Ngọc.” Bạc Cơ nhìn Mạch Khê, giọng cố gắng che run rẩy, nhưng nước mắt vẫn kìm giữ được.

      Trong lòng Mạch Khê căng thẳng. tin tưởng lời của Bạc Cơ, “Kỳ thực, hôm nay tôi đến còn có chuyện khác. Tôi hy vọng chị có được cuộc sống tốt, nên tổn thương chính mình. Nghe hai năm nay chị đồng ý diễn rất nhiều, là —— thiếu tiền sao?”

      …” Bạc Cơ hiểu lời Mạch Khê, nhàng lắc đầu, “Tiền Lôi Dận cho cũng đủ để tôi sống ba đời. Sở dĩ như vậy, là tôi muốn khiến cuộc sống bận rộn hơn, để bản thân phải nhớ…”

      “Chị có thể nghĩ như vậy là tốt rồi. Về sau, có gì khó khăn hãy nhớ đến tôi, được ?” Đây chính là lời thực tâm của , ra lại cảm thấy là lạ, lại vội vàng giải thích, “Thực xin lỗi, chị cần nghĩ nhiều, ý của tôi là ——“

      “Mạch Khê, tôi hiểu ý của . Yên tâm , tôi có chuyện gì cả. vẫn luôn thiện lương như thế, từ đến lớn đều thiện lương.” Bạc Cơ nhìn , giọng .

      “Từ đến lớn?” Mạch Khê cảm thấy có chút gì đó thích hợp, “Trước đây chị biết tôi sao?”

      [1]: Nhân vật trong “Bảy ngày ân ái”. Ngu Ngọc là diễn viên, cũng là tình nhân bao dưỡng bên cạnh Hoắc Thiên Kình ba năm. Nhưng theo cảm nhận của Jins, so sánh Ngu ngọc với Bạc Cơ quá khập khiễng và có phần sỉ nhục cho Bạc Cơ. Vì động cơ Ngu Ngọc ở lại bên Hoắc Thiên Kình chỉ vì hai chữ, “tiền” và “danh”, hề có tình như Bạc Cơ đối với Lôi Dận.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :