1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời - Ân Tầm (8 hồi + Ngoại truyện)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 21: Chủ quyền trong tình (1)
      Mạch Khê ngẩn ra, quay đầu nhìn về Lôi Dận bên cạnh mình. Khuôn mặt giữa ánh sáng mặt trời chói chang, có phần tuấn nhưng lại chân thực. Từng đường nét như điêu khắc tuy có nét bình tĩnh, nhưng cũng có giận dữ mơ hồ nào đó. Bàn tay to lớn nắm lấy vòng eo của , siết vào càng chặt, như sợ hãi rằng, chỉ cần buông lỏng tay, bị người khác đoạt mất.

      Đàm Trử Quân thấy thế, sắc mặt ràng vui, “Lôi tiên sinh, tôi hỏi ý kiến Mạch Khê!” Ngụ ý của ta ràng!

      “Ý kiến của tôi, chính là ý kiến của Khê nhi!” Lôi Dận chút nào kiêng dè, khuôn mặt đạm mạc chợt trở nên lạnh băng.

      Đàm Trử Quân hừ lạnh, ta luôn luôn có thành kiến đối với Lôi Dận. Trước đây còn có thể xem như người lạ, còn bây giờ, mọi chuyện khác rồi. Tận lực xem cánh tay giữ lấy ở eo Mạch Khê, ta nhíu chặt mày, “Lôi tiên sinh, thực tế, chỉ là cha nuôi của Mạch Khê mà thôi. Còn tôi, là em có huyết thống với con bé. Dựa theo mối quan hệ này, tôi nghĩ lời tôi có giá trị hơn chứ?”

      Hai người đàn ông cao lớn bắt đầu giằng co, dường như mỗi lúc nghiêm trọng. Mạch Khê thấy thế, vội vàng chen vào giữa khuyên can, “Được rồi được rồi, hai nên tiếp tục tranh cãi ——“

      “Mạch Khê, kỳ thực cả đúng!” Đàm Trử Bách mở miệng, nhàng cắt ngang lời . Trong giọng đó có chút lười nhác, vừa như là cho Mạch Khê nghe, cũng là nhìn về hướng Lôi Dận.

      “Cha bây giờ còn nữa, “huynh trưởng vi phụ” (đại ý: lớn thay cha), dù ân tình cha nuôi có lớn cũng thể thay thế quan hệ huyết thống chứ? Mạch Khê, điều này em cần phải cân nhắc cho kỹ.”

      hai, em ——“ Mạch Khê lâm vào thế khó xử, hàng mày nhàng nhíu lại.

      Đôi mắt như chim ưng của Lôi Dận chậm rãi nheo lại. Hai em nhà này nhất định là cố ý, ngờ còn học được mấy chiêu bỉ ổi này! Nhưng là Lôi Dận, muốn áp đảo ư?

      “À, tôi quên cho hai vị biết, Khê nhi chẳng những là con nuôi của tôi, mà còn là người con tôi . cách khác, hai người đương nhiên là trai của ấy, nhưng mà, người cùng Khê nhi cả đời là tôi, mà phải là các người. Về điều này, hy vọng các người hiểu chút!”

      Sắc mặt hai em nhà họ Đàm ngẩn ra, bọn họ đoán được Lôi Dận lại thẳng thắn, vô tư thừa nhận quan hệ nhìn có vẻ vớ vẩn này.

      Đàm Hinh Hạm hoảng lên. con mọt sách điển hình, miễn tiếp xúc với việc nam nữ. Nhưng lời của Lôi Dận dọa . Đàm Hinh Hạm kéo Mạch Khê qua, vô cùng khẩn trương, giọng hỏi, “Bé út à, người kia…người kia có vấn đề gì chứ? Đó là cha nuôi của em nha, hai người…hai người làm sao có thể mến nhau được hả?”

      “Chị…em…kỳ thực ——“ Mạch Khê vụng trộm nhìn Lôi Dận cái, thấy đương trưng ra vẻ vui, giống như đứa nhóc vừa bị đoạt món đồ quý giá nhất, nhịn được cười cười, nhàng , “Em thương ấy mà…”

      “Hả?” Đàm Hinh Hạm giật thót, nuốt nước miếng xuống, “Nhưng là…nhưng là…chị nghe người đàn ông này rất đáng sợ đó, sau lưng còn có cả tổ chức xã hội đen nữa.” năng có chút lộn xộn, “Bé út ơi, em sợ người ngoài đồn bậy lên hay sao?”

      Mạch Khê mỉm cười, trong đáy lòng như tràn ra dòng nước ấm, “Chị, chị yên tâm , em tin tưởng ấy. Chỉ cần có ấy bên cạnh, em sợ gì nữa.”

      Đối với Đàm Hinh Hạm, cũng hiểu biết rất nhiều. Chị ấy học ngành y, là người điển hình màng tới thế , tính tình trời sinh cũng rất đơn thuần, hẳn nhiên cũng chưa gặp qua với người đàn ông nào có bối cảnh xã hội đen cả. Trong thế giới của chị trắng đen đều hết sức ràng. Như vậy cũng rất tốt, va vấp phải nhiều thống khổ. Cứ đơn thuần như vậy mà học tập, mà vào cuộc sống, tương lai cũng gặp tình đơn thuần. Nếu như ngay khi bắt đầu vô lo vô nghĩ mà sẵn sàng , liệu và Lôi Dận có phải nhiều đường vòng đến vậy ?

      Đàm Hinh Hạm nghe vậy, đôi mắt xinh đẹp mở lớn ra. thực Mạch Khê vì sao lại người đàn ông còn lớn hơn mình những mười bốn tuổi, thực rất lo lắng. Vừa muốn mở miệng thêm, thấy Lôi Dận sớm mất sạch kiên nhẫn, nhanh tới, ôm Mạch Khê vào lòng lần nữa ——

      “Hôm nay trễ rồi. Khê nhi, chúng ta cần phải trở về.”

      “Lôi Dận, cậu ——“

      cả…” Mạch Khê thấy Đàm Trử Quân còn muốn bước tới ngăn cản, giọng mở miệng, nhìn về phía Lôi Dận chút, thấp giọng , “ yên tâm , Dận phải là người phải trái gì, em chuyện với ấy.”

      Đàm Trử Quân hồ nghi nhìn , lại gật gật đầu với .

      Lôi Dận mặc kệ mọi thứ, kéo Mạch Khê rời khỏi nghĩa trang!

      ————————————

      Dọc theo đường , Lôi Dận cũng gì cả, chỉ nắm bàn tay nho của Mạch Khê chặt. đến trước xe, đợi vệ sĩ bước tới, chủ động mở cửa xe ra cho , nhàn nhạt , “Lên xe .”

      Mạch Khê vẫn thể nhìn ra vui vẻ hay tức giận gì đó, vẫn nghe lời chui vào, đóng cửa xe, cũng im lặng gì cả.

      Trong xe, bầu khí yên tĩnh chết người. Lôi Dận lẳng lặng nhìn chằm chằm ly rượu trong tay, bàn tay khác vẫn nắm tay Mạch Khê chặt buông.

      Trở về đến Bạc Tuyết bảo, những người làm ào ào ra cửa nghênh đón. Mạch Khê máy móc theo lên lầu, vào phòng ngủ ——

      “Dận…ưm…” Vừa vào cửa, Lôi Dận đột nhiên đè ép Mạch Khê, vây lấy áp tường, thô bạo hôn mạnh lên đôi môi đào kia. Hành động của quá mức đột ngột, đầu lưỡi chui vào trong khoang miệng , thậm chí còn khiến Mạch Khê hơi đau đau.

      Trong hô hấp của Mạch Khê toàn là mùi xạ hương nhàn nhạt của , đó chính là hơi thở nguyên thủy nhất của đàn ông, lộ ra bá đạo cùng mạnh mẽ, khiến người ta nhịn được mà si mê…

      Bàn tay bé của đặt lên ngực , ngừa cho trường hợp vì bị hôn đến thiếu khí mà đổ nhào xuống. Nhưng là, chao ôi, cho dù người đàn ông này có thô bạo, có dã man đến bao nhiêu vẫn có cách nào ngăn cản được rung động mang đến.

      Dần dần, Lôi Dận chuyển sang dịu dàng hơn, lại càng là triền miên…

      Đôi môi mỏng từng chút, từng chút giữ lấy môi , như là dùng tất cả quyến luyến cùng trìu mến, để quấn quít, để gắn bó. Ngay cả đôi mắt xanh lục hờ hững dọc cả đường về cũng trở nên thâm tình, chu đáo săn sóc.

      “Khê nhi…” Đôi môi nhàng chạm vào , giọng dịu dàng, theo mỗi động tác hôn môi rơi xuống ——

      em… em…”

      Tình triền miên, mỗi câu tràn khắp trong lòng Mạch Khê, để hoàn toàn cam tâm tình nguyện hòa tan trong tình của .

      “Dận…” nâng mắt, chìm vào đôi đồng tử xanh lục, thâm tình như nước kia, bàn tay nhàng chạm vào khuôn mặt , “Em cũng …”

      Lôi Dận vừa lòng nhếch môi, lại lần nữa phủ lên môi , như đứa trẻ tham ăn, lần lượt nhấm nháp hương vị tươi ngọt của …Cho đến khi hơi thở Mạch Khê trở nên dồn dập hơn trước, những tiếng rên rỉ cũng bắt đầu bật thoát, rốt cuộc nhịn được bế xốc lên, nhàng đặt xuống giường.

      “Khê nhi, đồng ý với , về sau được gần gũi với hai em Đàm Trử Quân.” đè thân mình lên, giọng mềm như là mệnh lệnh, nhưng càng giống cách thỉnh cầu hơn. Ngay cả đôi mắt xanh lục kia cũng tản ra tia sáng dịu dàng, nhìn , tình cảm sâu nặng như biển cả.

    2. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 21: Chủ quyền trong tình (2)
      Mạch Khê yên trong lòng , đôi mắt to chớp chớp. Lôi Dận xong câu đó, lại nhìn lúc, tâm chịu được, cúi đầu định hôn tiếp, lại bị hai bàn tay bé của che môi lại ——

      Lôi Dận nhíu mày.

      Mạch Khê chu miệng lên, cố ý bất mãn mà , “ rất là bá đạo nhá. Hai người đó là trai ruột của em, cái gì mà được gần gũi quá chứ?”

      Lôi Dận ảo não. Cái này gọi là “Tự làm bậy thể sống” (ý chú là “gậy ông đập lưng ông” ấy). Lúc trước, hai em này là sắp xếp cho . nghĩ tới ngày hôm nay lại thành chướng ngại vật. Tuy rằng biết hai em kia hoàn toàn có ý gì đối với Mạch Khê, nhưng là, thực rất, rất khó chịu khi thấy bất cứ gã đàn ông nào nhìn chằm chằm vào Mạch Khê của !

      “Ầy, phải cả trai em cũng ghen chứ?” Mạch Khê thấy trầm mặc, nghĩ lầm là như thế, khỏi cười khẽ, “Lòng dạ cũng quá hẹp hòi nha. Em với hai ý có quan hệ huyết thống mà, cho là bọn họ làm gì được với em hả?”

      “Tóm lại… được quá gần gũi với họ.” Lôi Dận câu kỳ quái. Loại chuyện này hẳn nhiên thể ràng được, bằng , với nhạy cảm của Mạch Khê, nhất định phát có điều thích hợp. Đến lúc đó, khi lời dối này bị phá ra, trận ‘tai bay vạ gió’ dị thường!

      “Được rồi được rồi nha…” Mạch Khê ôm , cười hì hì như đứa trẻ, “Em đây mỗi ngày đều quấn quít lấy . đến công ty làm việc em cũng quấn theo, ở trong tổ chức em cũng quấn luôn. Tóm lại, đâu em đó, như vậy được ?”

      Lôi Dận vừa nghe, vô cùng hứng khởi, cả mắt đều sáng trưng hẳn lên, ý cười bên môi cần cũng biết, bàn tay to lớn nhàng vỗ về khuôn mặt nhắn của .

      “Đương nhiên là tốt. hận thể mỗi ngày đều nhét em vào trong túi, đến đâu đưa theo đến đấy.”

      Những lời này khiến lồng ngực Mạch Khê chợt ngọt hẳn lên, như đường dần tan ra vậy. biết Lôi Dận, người đàn ông này bao giờ ‘hoa ngôn xảo ngữ” (lời ngon tiếng ngọt, ý chỉ: lời lừa tiếng dối). Dựa theo cá tính của , nếu ra như vậy, nhất định trong lòng cũng nghĩ thế. Trong thoáng, hạnh phúc mãnh liệt bao phủ lấy

      tin như vậy đâu. Em ngốc như vậy, ngày nào đó thấy phiền.” áp chế cảm xúc hạnh phúc trong lòng, ra vẻ vui, xoay cái đầu sang bên. “ chính là ích kỷ như vậy đó, chỉ nghĩ đến bản thân mình, chút cũng lo lắng cho em.”

      Lôi Dận sửng sốt chút, đưa tay xoay mặt lại, “Khê nhi, tội danh này đặt lên đầu quá oan uổng, làm sao có thể lo lắng cho em được. Chỉ cần em muốn, chút do dự cho em.”

      sao?”

      .”

      “Em đây muốn trở về giới ca hát.”

      Câu của Mạch Khê khiến nụ cười bên môi Lôi Dận dần dần biến mất…

      “Ứ, cho phép tức giận nha, bằng em để ý đến , bao giờ để ý nữa!” Mạch Khê thấy thế, vội vàng làm nũng. Có trời mới biết, người đàn ông này thay đổi sắc mặt nhanh như lật sách vậy. cũng muốn chưa kịp ra cầu bị từ chối thẳng luôn.

      “Đứa ngốc nghếch, đâu có tức giận.” Lôi Dận bao giờ chịu được khi làm nũng. Mỗi khi như vậy, ngay cả có tâm giết người cũng phải mềm ra.

      nghiêng người, để thân mình dựa vào đầu giường, cánh tay cẩn thận vòng lại, ôm lấy thân thể Mạch Khê, mềm dịu dàng , “Khê nhi, ngoan ngoãn ở trong tòa thành tốt sao? Nếu em buồn có thể dạo phố, muốn mua cái gì mua cái đấy. Còn nữa, cũng có thể cùng em Provence thời gian. phải em em rất nhớ rượu trang sao? Còn có Huân Y. Phí Dạ còn bảo, ấy mỗi ngày đều nhắc đến em.”

      Mạch Khê dịch người chút, nằm sấp, tựa đầu vào lồng ngực Lôi Dận, ngón tay vẽ mấy vòng tròn ngực , bĩu môi , “Em cũng nhớ con bé nha, còn Provence sớm hay muộn gì cũng phải quay về lần. Nhưng mà, em còn muốn có nghiệp của riêng mình, vài năm thôi cũng được rồi. Em thích ca hát…rất thích…”

      Nhìn bày ra bộ dạng vô cùng đáng thương trong lòng, Lôi Dận nhịn được khẽ cười vài tiếng. Mạch Khê giận, ngẩng đầu lên, hung hăng trừng mắt nhìn , cáu kỉnh mở miệng, “Lôi Dận, thể đáng giận như vậy được. giễu cợt em hả?”

      “Nào dám, tiểu tổ tông của .” Lôi Dận nhịn được ôm sát vào người, kìm lòng nổi cắn cắn khuôn mặt nhắn của chút, hận thể nuốt vào bụng. Mọi hành động đều như cưng chiều đứa trẻ bướng bỉnh đương giận dỗi vậy, “Chỉ là thấy em đáng thương như vậy, khiến cho lại trở thành địa chủ. Khê nhi, biết là em thích nhạc. Như vậy , em có thể làm phía sau sân khấu, ví dụ như chế tác nhạc giống như Đàm Trử Quân cũng được.”

      “Lôi Dận!” “Soạt” tiếng, Mạch Khê ngồi phắt dậy, hung dữ ngồi người , giơ bàn tay bé lên, nhéo lên cơ bắp rắn chắc trước ngực , vô cùng thành công khiến Lôi Dận phải kêu đau. hét lên, “ cố ý bẻ cong ý tứ của em phải ? Em thích ca hát, ca hát đó!”

      “Ca hát phải là nhạc sao?” Lôi Dận buồn cười nhìn giống như con hổ con leo luôn lên người mình. Nha đầu ngốc này, biết tư thế như vậy khiến đàn ông tâm tình miên man bất định.

      Mạch Khê thấy hoàn toàn trưng ra vẻ ‘tứ lang bạt thiên cân’ [1], bất mãn hừ hừ, “Tóm lại, em trở về giới ca hát, đồng ý là điều tất nhiên, mà đồng ý cũng phải đồng ý. Em thể mỗi ngày đều giống như phế nhân, cái gì cũng làm. Em điên mất.”

      Lôi Dận nghe vậy, giận còn cười, bàn tay to lớn khoát lên eo của , giống như chút ý đồ nào nhàng siết lại. mềm mại dưới ngón tay khiến dục vọng nguyên thủy nhất dần dần thức tỉnh. Tiểu tinh này, biết bản thân mình lại sở hữu sức hút đến chết người, cho dù chỉ là động tác vô tâm như thế…

      “Khê nhi, ai mỗi ngày em làm gì? Mỗi ngày em phải làm rất nhiều việc…” thông minh bỏ dở câu , chỉ còn chờ chủ động mắc câu.

      Tất nhiên là như vậy, cho dù Mạch Khê thông minh cũng chỉ là nhóc, ngây ngốc hỏi lại, “Em phải làm chuyện gì?”

      Thấy mắc mưu, Lôi Dận vừa lòng nhếch môi, thân hình ưng nhã chuyển phát, Mạch Khê chưa kịp hét lên bị đặt dưới thân lần nữa. Khuôn mặt tuấn sắc bén nhàng áp lại gần khuôn mặt nhắn của Mạch Khê, hít vào mùi hương thơm mát chỉ thuộc về riêng , Lôi Dận mở miệng, giọng trầm thấp đến mê người ——

      “Việc em cần phải làm mỗi ngày là, hầu hạ , học tập làm người phụ nữ của …” Cũng là cách , nhưng lại giống như trước kia tràn ngập châm chọc, mà đầy bụng chân thành. Có chờ đợi, có tha thiết, lại mang theo chút gì đó vô cùng mờ ám.

      Mạch Khê thế này mới phát giác ra, khuôn mặt nhắn đỏ bừng lên, lập tức cụp mắt xuống. Cảm giác là lạ bắt đầu tràn ra trong lòng, lấp đầy đến từng ngóc ngách nhất. lại giương mắt lên, đôi môi nở ý cười dịu dàng, nhìn Lôi Dận đương mê muội mà quên mất rằng, nha đầu này luôn luôn có quỷ kế.

      “Dận…” kéo dài giọng ra, kiều mị mềm mại, giống như lớp bông mềm nhàng chạm vào ngực Lôi Dận, khiến tâm trí chợt nhộn nhạo hẳn lên…

      “Vậy xem, người ta phải làm thế nào mới hầu hạ được đây?” Mạch Khê khó để nhìn ra ánh mắt biến hóa của , nhất là nơi nào đó cơ thể bắt đầu cứng rắn lên, biểu đạt dục vọng cực mạnh mẽ.

    3. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 21: Chủ quyền trong tình (3)
      Giọng Mạch Khê giống như chim họa mi, mỗi câu đều dụ hoặc. Cánh tay đương quấn cổ người đàn ông hạ xuống, bàn tay nhàng di chuyển…

      “Là như thế này sao?” Ngón tay thon thon dừng ngực , chạm vào nơi rắn chắc, dễ dàng cảm thụ được mạnh mẽ vững vàng dưới đầu ngón tay, nhưng hề dừng lại, lại vẫn như cũ dọc theo thân thể cao lớn của , trượt đường dài xuống dưới…

      “Hay vẫn là…như vậy?”

      Ngón tay nghịch ngợm cố ý dừng vật nam tính đương hưng phấn của , giống như con rắn , di chuyển, dụ hoặc. Khuôn mặt nhắn nghiêng nghiêng, để lộ nụ cười ngây thơ cùng lúm đồng tiền đáng , đôi mắt nhìn người đàn ông vô cùng khó nhịn bên .

      “Khê nhi…” Hô hấp Lôi Dận dần dần dồn dập hơn. Ngón tay con mềm mại, trắng mịn như ngọc, chỉ cần chạm vào khiến toàn thân như bị điện giật. Lôi Dận cử động, cúi đầu xuống muốn hôn ——

      Mạch Khê cười hì hì, giống như tinh vô tâm, thân mình vừa né tránh công kích, lại cố ý khiêu khích dục vọng của . Đối với người luôn có dục vọng mãnh liệt như Lôi Dận mà , đây hoàn toàn là lăng trì.

      Bàn tay bé lại thuận thế chui vào bên trong, to gan lớn mật mà trực tiếp phủ biểu tượng nam tính của . Nhưng thực ngờ, nhiệt độ kinh người, cứng rắn cùng cảm xúc kỳ dị kia khiến Mạch Khê khỏi thở tiếng, muốn nhanh chóng rút tay về.

      Lôi Dận cũng cho trốn tránh, nắm bàn tay bé mềm mại kia hướng tới nơi đó của ——

      “Khê nhi, em biết là có bao nhiêu khát vọng muốn em.” vùi đầu, khẽ hôn lên cổ , nhàng cắn mút, để lại dấu hồng hồng. ngượng ngùng nhìn , mê loạn di chuyển con thú lớn kia, cảm thụ được cứng rắn như thiết đó, lại có rung động, nóng như lửa cháy.

      Được bàn tay nhắn mềm mại của vuốt ve khiến Lôi Dận phải hít mạnh hơi. Tuy rằng động tác của có kỹ xảo gì đáng , lại khiến lửa tình đốt thân.

      Trong thoáng chốc, nơi đó có vẻ càng to lớn hơn.

      Rốt cuộc, Lôi Dận chịu nổi, bắt lấy tay . cứ ở con thú kia tới tới lui lui, tạo nên cơn sóng dữ khiến thể ngăn cản lại. Lôi Dận chưa bao giờ gặp phải tình huống bị chạm vào chút thôi mà khống chế được. tự nhận lực tự chủ của bản thân mình luôn rất mạnh, và cũng tin tưởng vào nó. Nhưng mà, hiển nhiên điều này thích hợp với Mạch Khê cho lắm, tuy rằng lúc mười tám tuổi, chạm đến thân thể

      “Khê nhi…em giết mất.” cắn răng, khó để nhìn ra khát vọng cháy bùng lên, giọng khàn khàn.

      Khuôn mặt của Mạch Khê càng đỏ hơn, nhưng vẫn đưa tay đẩy ra, quỳ gối giường, ánh mắt dần dần trở nên mờ ám lớn mật. Ngón tay chuyển qua ngực, bắt đầu tháo từng cúc áo, từng cúc…Tốc độ vô cùng thong thả, chính xác là muốn tra tấn gã đàn ông kia khiến ánh mắt càng trở nên trầm hơn.

      “Như vậy sao nha?” Giọng ngượng ngùng, nho , giống như giọt nước mưa nhàng chảy xuống. Da thịt trắng ngần chiếu vào tầm mắt như sói như hổ của Lôi Dận, đầu vai mảnh khảnh xinh đẹp. Quần áo tuột xuống, cơ thể đầy nữ tính tựa như pho tượng cẩm thạch, hai bầu ngực đầy đặn cao cao khẽ run nở rộ đầy mê hoặc, vòng eo mềm mại như liễu, bờ mông cong cong kiều…Hết thảy, hết thảy đều hoàn mỹ tới từng chi tiết, chút che giấu, lộ ra trước mắt Lôi Dận.

      Yết hầu Lôi Dận lên xuống chút, Khê nhi của thực là càng ngày càng to gan.

      “Tốt lắm.” Tiếng trầm thấp đầy khát vọng.

      Dưới ánh nhìn chăm chú của , Mạch Khê có chút run run. Loại hành động to gan lớn mật này phải dùng hết dũng khí cùng kiên trì mới làm được…

      “Như vậy…thích ?” nâng tay, nhàng vỗ về bầu ngực đầy đặn của mình, đầu lưỡi lướt qua cánh môi, giống như là sương sớm đọng cánh hoa, mềm mại, sáng bóng, ẩm ướt.

      “Thích.” Hô hấp Lôi Dận cũng tăng thêm, đục ngầu ràng…

      Mạch Khê cười cười, thân hình kiều mị chuyển động, giống như đóa hoa xinh đẹp. Lôi Dận rốt cuộc nhịn nổi, muốn kéo qua ——

      “Khê nhi, em muốn tra tấn chết có phải ?” Lôi Dận khẩn cấp vùi đầu vào cổ . Bị phụ nữ dụ dỗ đến thể khống chế được như vậy vẫn là lần đầu tiên của . Mạch Khê này, nhất định là khắc tinh trong đời .

      Mạch Khê trốn tránh, cố ý để thực được, lại nhìn bộ dạng sốt ruột của cười ha ha.

      “Khê nhi!” Lôi Dận dự đoán được lại nghịch ngợm đến vậy, giữ thân mình lại, đặt trán lên trán , giọng , khó khăn đè nén khát vọng, “Đừng tra tấn nữa, cho , được ?”

      Có trời mới biết, thân thể mềm mại xinh đẹp bên dưới khiến muốn nổ tung!

      “Cho được nha. Nhưng em thỏa mãn cầu của , vậy còn ——“ Mạch Khê cố ý quấn hai chân thon dài lên hông , tận lực ma sát thân thể như đương bị lửa đốt của .

      Kỳ thực, cũng thầm thở hổn hển, cố gắng nén suy nghĩ muốn lạc lối bên trong .

      “Chỉ cần em ngoan ngoãn cho …” Môi Lôi Dận dọc theo cánh môi của trượt xuống, bàn tay to lớn xoa nắn ngực , vừa mở miệng ngậm lấy gần nửa bầu ngực. Khuôn mặt tuấn chìm trong rãnh ngực mê người của Mạch Khê, giọng mơ mơ hồ hồ .

      “Ưm…” Mạch Khê thở hổn hển. Môi người đàn ông này như lửa, thiêu đốt thân thể . nâng tay, bàn tay xinh xuyên qua mái tóc dày của , mềm mại thở dồn dập, “Dận…vậy đồng ý nha…để em hát…”

      Lôi Dận ngẩng đầu, trong ánh mắt hỗn độn chảy ra nhiều điểm phức tạp…

      đồng ý?” Mạch Khê thấy thế, bàn tay bé kéo chăn qua che thân thể lại, “ đáp ứng cũng được, về sau khỏi đụng vào em ——“

      “Được được được…” Lôi Dận làm sao có thể chịu được món ngon đến nơi rồi còn ăn được như vậy, bàn tay to lớn của kéo chăn xuống, ôm chặt thân mình của vào lòng, nhàng bên tai , “Được, theo ý của em, chỉ cần em thích, muốn làm cái gì cũng được…”

      Mạch Khê nở nụ cười…

      nụ cười chiến thắng khi thực được ý định. Ngay sau đó, chủ động dâng đôi môi đỏ mọng lên, quấn quít với người đàn ông khẩn cấp muốn điên lên kia…

      “Bảo bối, em phải trả giá lớn…” Dường như muốn trừng phạt, Lôi Dận hôn lên bầu ngực đầy đặn của , rồi lại hung hăng cắn mút nụ hồng mai. Trong hơi thở gấp gáp, xoay thân thể của lại, từ sau lưng nắm lấy vòng eo mảnh khảnh, thắt lưng tráng kiện động mạnh ——

      Trong khí tràn ngập mùi hương kích tình thơm ngọt…

      “A…Dận.” Thanh Mạch Khê câu hồn như tơ lụa, nhất thời chìm sâu vào bên trong khoái cảm mang lại.

      Cơ thể đầy đặn xụi lơ ghé vào giường. Từng xúc cảm đến từ phía sau khiến khỏi run lên. Mạch Khê vô lực chôn mặt vào bên trong lớp đệm chăn mềm mại, đôi môi thể kìm giữ, bật thoát ra những tiếng rên rỉ mê hồn cực điểm.

      Lôi Dận cúi người ôm sát thân mình yếu ớt kia, sống lưng với những đường cong duyên dáng, trắng mịn dán vào lồng ngực . Từ phía sau, Lôi Dận hôn lên sườn mặt xinh đẹp của ‘thiên hạ’ trong lòng. Mỗi động tác đều mạnh mẽ như vậy, kiên định như vậy, hung mãnh thẳng tiến khiến cảm thấy thần trí bản thân mình dường như tan chảy giữa ngọn lửa hừng hực. Vừa bất lực, lại có cảm giác thoải mái, dễ chịu, dường như sắp hôn mê…

      “Dận…” Trong cơn kích tình, theo bản năng, Mạch Khê lần lượt gọi tên của , trong đầu chỉ còn ý niệm duy nhất —— thực trốn thoát. Lôi Dận, người đàn ông này, vẫn như lời , trở thành chúa tể trong sinh mệnh của .

      Màn hoan ái giữa hai người nở rộ như đóa hoa xuân, chiếc giường to lớn, họ cùng nhau dệt lên ý niệm tuyệt vời nhất của tình hạnh phúc. Người đàn ông cao lớn dùng chính thân thể mình để khắc họa từng đường nét duyên dáng của . Có dịu dàng, có lãng mạn, tất cả đều hòa quyện trong giao hòa giữa hai thân thể, thậm chí sâu trong tận linh hồn…

      Người đàn ông dũng mãnh như báo, người con mềm mại như hoa…Cứ thế kéo dài, kéo dài…

      “Khê nhi, Khê nhi……rất em!” Hơi thở Lôi Dận hỗn loạn ngừng. thở dồn dập, tiếng cất lên từ đáy lòng, có thâm tình, có nỗi quyến luyến. Cùng với lần đâm vào cuối cùng, trong cơ thể Mạch Khê đột nhiên tràn ra luồng nóng bỏng.

      “A…Dận…Em…a…cũng …a…” Mạch Khê thuận theo tình cảm trong lòng mình mà đáp lại. Dòng nước nóng bỏng bất ngờ vọt vào sâu trong cơ thể khiến khoái cảm sớm đạt đến cực hạn của bùng nổ, lan khắp toàn thân…

      Hai con người, hồi hoan ái thâm tình, rất lâu rất lâu buông ra…

      [1]: Tứ lang bạt thiên cân – Bốn lạng mà đánh bạt được cả ngàn cân.

      Câu này lúc trước mình có thấy trong truyện Kim Dung, giờ tìm lại tuyệt chiêu “Đả cẩu bổng pháp” của phái Cái Bang được thi triển theo đường lối “Tứ lang bạt thiên cân”, võ công được áp dụng theo 8 chữ khẩu quyết: buộc, đập, trói, đâm, khều, dẫn, khoá, xoay.

    4. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Hồi 7: 蝶恋君倾
      Chương 1: Trở về DIO (1)

      Hoa , vì ai mà tồn tại

      Nở rổ xinh đẹp ngắn ngủi còn chưa kịp

      Cũng chờ qua lúc đổ nát

      Người tôi , vì ai mà tồn tại

      Chờ tới khi tất cả đều là bất đắc dĩ, còn chưa kịp

      Cũng từng như cơn gió thổi qua mình

      Cho tình , trong tuyệt vọng

      Cho tình , em từ bỏ tương lai

      Cảm xúc này, cách nào đè nén

      Linh hồn bị hận thù vui lấp

      Cho tình , lao đao trong phong trần

      Cho tình , bồi hồi trong tịch mịch

      Tim như biển chết, hoa lại

      Khô héo người để ý hái

      Ai có thể choem dựa vào, có ai từng vì em

      Luôn luôn ở nơi đây, hay chưa bao giờ tồn tại

      Cho tình , chìm vào mai…

      —— 《Wel Le Ai 》 [1]

      ————————————————

      Chuyện Mạch Khê trở về làng nhạc trở thành thông tin chấn động ở công ty DIO. Ba năm cũng đủ để ‘cảnh còn người mất’. Thế giới giải trí chính là như vậy, hằng năm đều có người mới xuất , tầng tầng lớp lớp. Nhưng, điều duy nhất thay đổi là, Phỉ Tỳ Mạn vẫn chiếm vị trí ca hậu vững chắc như cũ. Cho dù có bao nhiêu người mới đến vẫn thể khiến Phỉ Tỳ Mạn lung lay.

      Trưởng phòng Jon, người đại diện Ron cùng với trợ lý nghệ sĩ Apple vừa nhìn thấy Mạch Khê liền ào ào đến cho cái ôm siết đầy nhiệt tình. Ba người này, mục đích hẳn nhiên khác nhau. Jon biết Mạch Khê có chỗ dựa rất vững chắc, đương nhiên quý trọng cây tiền này. Ron là người luôn hướng về công danh nghiệp, luôn muốn bồi dưỡng ca hậu mới nên rất coi trọng thực lực của Mạch Khê. Còn Apple rất đơn giản, ngoại trừ nỗi nhớ đối với Mạch Khê vẫn chỉ còn nỗi nhớ!

      Ở công ty náo nhiệt hồi, Mạch Khê gặp hai em nhà họ Đàm.

      “Hoan nghênh em trở về, Mạch Khê.” Lần này, Đàm Trử Quân chủ động vươn tay, nắm lấy bàn tay bé của , “Em yên tâm, nhất định giúp em trở thành ca sĩ xuất sắc nhất!”

      “Cảm ơn cả…” Mạch Khê cười ngọt ngào.

      Đàm Trử Quân mỉm cười, “Mạch Khê, nơi này là công ty, quan hệ của chúng ta vẫn nên để cho người ngoài biết tốt hơn. Dù sao, trong tương lai em cũng phải tự sức mình mà trở nên nổi tiếng, che giấu thân phận thực chỉ có lợi, có hại.”

      “Vâng.” Mạch Khê ngoan ngoãn gật đầu, cắn cắn môi.

      Đàm Trử Bách thấy thế, có chút đành lòng, tiến lên nắm lấy bả vai , “ cần như vậy, em vẫn là em của bọn , người làm hẳn nhiên phải bảo vệ em mình.”

      Mạch Khê nghe vậy xong, ngọt ngào cười, chủ động kéo tay Đàm Trử Quân cùng Đàm Trử Bách, “Vâng, em đương nhiên hiểu ý các mà, đừng xem em là con nít nữa được ? Yên tâm, lần này trở về, em nhất định nỗ lực!”

      “Nỗ lực trở thành ca hậu?” Đàm Trử Bách đùa với .

      Mạch Khê thè lưỡi, nhìn nhìn chung quanh, thấy có dấu hiệu gì là ‘tai vách mạch rừng’ mới chống nạnh, “Đúng vậy! Em muốn trở thành ca hậu đó!”

      Đàm Trử Bách nhìn , nhìn dáng vẻ lạc quan đáng kia, khóe môi cương nghị cũng nhấc lên ý cười vừa lòng.

      Đây chính là cái gọi là ‘chỗ dựa’. Chỉ cần có cây đại thụ là Lôi Dận, cần Mạch Khê phải cái gì, Jon đều chủ động sắp xếp công việc cho . Ngày đầu tiên trở về công ty, các buổi họp báo có liên quan đến trong thời gian sắp tới chuẩn bị đầy đủ.

      “Em , chị làm ở đây lâu như vầy rồi mà chưa thấy Jon bên nặng bên với bất cứ nghệ sĩ nào đâu ý. Em giống như vậy, vừa mới trở về công ty, các buổi diễn cũng sắp xếp xong. Xem ra, Jon có ý muốn nâng đỡ em rồi.”

      Mạch Khê luyện lại bài hát của ba năm trước đây bằng đàn dương cầm trợ lý nghệ sĩ Apple tới, cười hì hì đặt tài liệu công việc sắp tới của phím đàn.

      “Vất vả cho chị rồi, Apple.” Mạch Khê cầm lấy, cẩn thận nhìn qua lần, các tiết mục tivi vẫn chiếm đa số, khó để nhìn ra Jon dụng tâm đến thế nào.

      Apple liên tục xua tay, đến phía sau Mạch Khê, chủ động xoa xoa bả vai , “Mạch Khê, lần này em trở về khiến cả đống người quen mắt đó. Trong này còn có Phỉ Tỳ Mạn, chị ta ngồi ở vị trí ca hậu lâu như vậy, mà hai thầy Đàm lại đặt hết chú ý lên người em. Chị nghĩ, Phỉ Tỳ Mạn nhất định rất sốt ruột.”

      Mạch Khê đặt bản kế hoạch sang bên, cười cười, “Tiền bối Phỉ Tỳ Mạn từng giúp đỡ em, tuy chị ấy luôn luôn lạnh lùng như vậy, nhưng thực là người tốt. Chị ấy luôn lên bằng thực lực của mình, chuyện của em, chắc chắn để vào mắt đâu.”

      “Em đấy, chính là cái gì cũng nghĩ tốt đẹp như vậy. Chuyện em trở về làng nhạc trở thành chủ đề bàn tán trong công ty rồi. Ba năm trước đây em cũng vậy, ba năm sau người ta lại em nổi bằng scandal gì đấy phiền phức lắm, em làm sao mà giải thích được.” Apple tuy rằng chỉ là trợ lý , nhưng cũng chỉ cùng với Mạch Khê mới có thể nhiệt tình đến như vậy. ấy làm việc với Mạch Khê thời gian, đương nhiên rất hiểu tính tình của , bây giờ cả hai như là bạn bè thân thiết chuyện phiếm vậy.

      “Vì sao em phải giải thích chứ? Người khác nghĩ như thế nào là chuyện của người khác, vòng luẩn quẩn này lắm chuyện thị phi, ngay cả mình làm cái gì cũng có chuyện cho người ta rồi. Cứ lo việc cho bản thân mình là tốt rồi.” Mạch Khê nhàng nhún nhún vai, thoải mái .

      Apple đồng ý với những lời này, ngồi bên cạnh , thần bí cười hề hề, “Mạch Khê, có việc rất kỳ lạ đó nha. Ba năm em rời , ba năm đó, mà hôm nay em tới công ty Lôi tiên sinh cũng hiểu vì sao lại đến công ty dự họp hội nghị thường kỳ. Ba năm nay, Lôi tiên sinh đối với chuyện hoạt động của DIO chẳng quan tâm. Làm sao có thể khéo vậy hả?”

      Mạch Khê nhìn nhìn Apple, “Như vậy, rốt cuộc chị muốn cái gì cơ?”

      Apple cười hì hì, “Chị chính là rất muốn biết, quan hệ giữa em và Lôi tiên sinh có phải tốt hơn ?”

      Mặt Mạch Khê đỏ lên, “Nhìn chị có giống phóng viên giải trí gì đâu, nhiều chuyện quá !”

      “Ơ? Có chuyện rồi nha. Trước kia nếu chị như vậy, em tích cực làm sáng tỏ quan hệ giữa em với Lôi tiên sinh. Còn hôm nay thế nào, đỏ mặt, đỏ mặt nha.” Apple cố ý trêu.

      “Nghe hiểu chị cái gì hết á.” Mạch Khê xoay người, nhìn Apple nữa. phải là muốn thừa nhận, chỉ là muốn để truyền thông nắm bắt được chuyện riêng của Lôi Dận. sao, nhưng ảnh hưởng tới Lôi Dận là điều chắc chắn hề tốt.

      “Được rồi, có cái gì mà phải ngượng ngùng hả. Chị đều thấy hết đó nha, sáng nay là em xuống xe của Lôi tiên sinh, thậm chí hai người còn ôm hôn nữa, hâm mộ chết được ——“

      “Apple ——“ Mạch Khê vội vàng che miệng Apple lại, cẩn thận , “Chuyện này ngàn vạn lần thể để cho người khác biết được, em cũng muốn nhanh như vậy có đề tài cho người ta bàn đâu.”

      Apple dùng sức gật đầu, Mạch Khê lúc này mới buông tay ra.

      “Mạch Khê à, kỳ thực em cũng cần khẩn trương đến như vậy. Như Úc Noãn Tâm lúc trước đấy, có ai biết kim chủ là Hoắc Thiên Kình đâu, kết quả là người ta được gả vào nhà giàu. Có thể Lôi tiên sinh cũng là chân mệnh thiên tử của em đó.”

    5. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 1: Trở về DIO (2)
      Mạch Khê nhàng cười, . Nếu để chị ấy biết hai ngày trước mới gặp Úc Noãn Tâm, có lẽ Apple hoảng đến mức té xỉu mất.

      “Mạch Khê, kỳ thực phải là chị nhiều chuyện, mà là công ty từ xuống dưới đều là chuyện về Bạc Cơ.” Apple vô cùng thần bí giọng bên tai .

      “Bạc Cơ?” Mạch Khê giật mình sửng sốt chút, trong đầu ra khuôn mặt giống mẹ như đúc kia. Đúng vậy, ngờ lại chính là Bạc Cơ. Kỳ thực, vẫn có nghi vấn muốn giải quyết xong đối với người này.

      Apple nhàng lắc đầu, “Mạch Khê đáng thương ơi, xem ra em thực là để ý chuyện bên ngoài. Người mẫu Bạc Cơ bây giờ càng ngày càng sa sút, năm nay còn tệ hơn năm trước. Trước kia ta luôn luôn chọn mấy nhãn hiệu cao cấp để diễn, hơn nữa phong cách cùng catse đều vô cùng chót vót. Còn bây giờ á, chỉ cần đối phương đưa giá ta đều hết, giống như chỉ muốn kiếm tiền thôi là được vậy. Mấy người trong giới giải trí ta ‘thất sủng’ rồi đó. Trước kia làm tình nhân của Lôi tiên sinh, đương nhiên có thể ‘uy phong tứ phía’. vậy, bây giờ Lôi tiên sinh sớm chán ghét ta, bằng sao lại có thể chật vật như vậy chớ.”

      Trong lòng Mạch Khê chợt cảm thấy chua xót. Như là vì Bạc Cơ, hoặc như là vì Lôi Dận. khỏi nghĩ đến những ngày trước kia cùng với Bạc Cơ. Mỗi lần như vậy, tim đều đau đớn.

      Khi đó, cho dù ấy, cũng ôm ấy, bế ấy, hôn ấy, thậm chí hàng đêm sênh ca…

      Loại cảm giác này rất khó chịu, như là bị người ta đạp cho cước vậy. Nghĩ đến đây, ngón tay Mạch Khê chợt nặng nề hẳn lên, khiến những phím đàn vang lên thanh chát chúa. Apple hoảng lên nhìn Mạch Khê, dám gì nữa.

      Cùng lúc đó, cửa phòng nhạc đột nhiên bị đẩy ra ——

      “Apple, con chết tiệt kia, ra chạy tới đây, còn chưa làm xong việc hả? biết là tôi tìm hay sao? Di động cũng đem, muốn cái gì?” giọng bén nhọn vang lên, lộ ra bực tức vô cùng.

      Giọng này khiến Mạch Khê phải cau mày. Vừa nhìn lại nhìn thấy bóng dáng cao gầy của phụ nữ đứng ở cửa, diện mạo xinh đẹp, từng lớp trang điểm tỉ mỉ. Tuy bây giờ là mùa đông, ta vẫn mặc váy, khoe ra đôi chân thon dài. Chẳng qua, thái độ cực kỳ cực kỳ tốt, nhìn về phía Apple, ánh mắt cũng tóe lửa, cả vú lấp miệng em.

      Lại nhìn Apple, sớm hóa thành khuôn mặt khổ sở, cẩn thận đứng lên, cắn môi chịu tội.

      Mạch Khê khỏi nhíu mày, này là ai?

      “Còn hả? Chậm giờ diễn chịu trách nhiệm được đó?” ta coi Mạch Khê như khí, nhìn về phía Apple, giọng điệu khắc nghiệt.

      “Fanny, tôi…tôi giờ được. Có thể để trợ lý khác cùng được ?” Apple cẩn trọng đưa ra thỉnh cầu.

      Fanny nghe vậy ngẩn người, như thể nghe được chuyện tiếu lâm vậy, cười lạnh tiếng, “Apple, chỉ là trợ lý nghệ sĩ nho mà thôi, mà là trợ lý của tôi, tôi sắp xếp thế nào là chuyện của tôi, trợ lý tất nhiên phải nghe theo. cho rằng tiết mục này như chợ sao hả?”

      , nhưng mà, tôi…tôi cũng là trợ lý của Mạch Khê, ấy mới tới cũng có chuyện cần sắp xếp ——“

      “Apple, có chuyện gì vậy?” Mạch Khê thực ngồi yên. lại mềm lòng, nhìn người khác bị khinh thường được. Vả lại, Apple là trợ lý của mà, sao lại để người ta sai khiến này nọ?

      Apple khó xử, vội vàng quay đầu nhìn về phía Mạch Khê, “Là như vầy, thời gian trước có vài trợ lý nghệ sĩ từ chức. đủ người, sau khi em Jon sắp xếp chị cho Fanny. Lần này em trở về, Jon vì tiện hơn, đồng thời để chị làm việc cùng em. Nhưng chuyện này kéo dài đâu, Jon nghĩ biện pháp thôi.”

      Mạch Khê nghe xong, gật gật đầu, lại nhìn về phía cao ngạo vô cùng kia, chắc là ca sĩ mới tới, trước kia chưa gặp lần nào.

      Fanny lúc này mới dời ánh mắt về phía Mạch Khê, đánh giá dưới phen xong mới nhếch nhếch môi, “Ồ, ra chính là Mạch Khê. Hôm nay tới công ty đều ầm cả lên, đâu đâu cũng là đề tài về . nghĩ chúng ta cùng chung trợ lý nghệ sĩ đó.” Giọng điệu ràng có ý khinh thường.

      Mạch Khê khẽ gật đầu, nhàn nhạt câu xin chào. Vòng giải trí luẩn quẩn này đừng nghĩ cao xa gì tới bạn bè thân thiết. Người khác tính kế với mình là phúc mấy đời rồi.

      Fanny cũng muốn nhiều với Mạch Khê, lại trừng mắt nhìn Apple, lạnh nhạt, “Còn ? Muốn gì nữa?”

      Apple xấu hổ cười cười, “Fanny, bên này tôi có nhiều công việc mà, Ron bảo tôi chuẩn bị ít cho Mạch Khê, gấp lắm. cũng có sáu trợ lý rồi, Mạch Khê chỉ có mình tôi ——“

      rốt cuộc có hay ? là nghệ sĩ hay tôi là nghệ sĩ hả?” Fanny vui, nhíu mày, giương giọng quát lớn, “ phải biết rằng bây giờ chủ yếu nên theo ai? Người đại diện của ta là Ron, đương nhiên có sắp xếp cho ta. mau!” xong, ta định bước tới kéo Apple ——

      “Fanny phải ?” Mạch Khê vội, hoảng hốt kéo Apple về phía sau mình, chặn móng vuốt của Fanny, giọng kiêu ngạo siểm nịnh.

      “Chỉ là diễn, nên phô trương đến như vậy. Dù sao cũng chỉ mới bước vào làng giải trí, rêu rao quá mức có vẻ thích hợp lắm?” Lời của Mạch Khê đơn giản chỉ muốn nhắc nhở thân phận trước mắt của ta.

      ——“ Fanny hẳn nhiên nghe ra ý tứ trong lời Mạch Khê, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, cố gắng áp chế cơn giận trong lòng, hừ lạnh tiếng, “Mạch Khê, như thế nào là chuyện của , chuyện của người khác đến phiên quản hả?”

      “Tôi tất nhiên xen vào. Chẳng qua, Apple vốn là trợ lý của tôi. Bây giờ tôi trở về, hẳn nhiên là chị ấy quay lại công việc cũ. Đương nhiên, nếu thiếu trợ lý, tôi cũng tự thân tự lực mà làm. Nhưng có sáu trợ lý rồi, cần gì phải này nọ?” Mạch Khê hiển nhiên lui bước, nhìn Fanny mỉm cười, ngôn ngữ sắc bén vô cùng.

      có tư cách gì những lời này? là tiền bối, sai. Nhưng mà trở về cũng chỉ như người mới mà thôi!” Fanny cũng cam lòng yếu thế, bực bội .

      “Đúng vậy! Tôi cũng như làm lại từ đầu, nhưng so với nhiều kinh nghiệm hơn.” Nụ cười bên môi Mạch Khê càng lúc càng sâu, nhìn thoáng qua Apple, “Hôm nay chẳng những chị ấy giúp tôi, mà từ nay về sau chỉ là trợ lý của mình tôi. Hôm nay thể mang chị ấy , về sau cũng thể. Nếu phục, có thể cùng tôi trực tiếp gặp Ron hoặc Jon! Tóm lại, chị Apple là người tôi muốn, người khác nghĩ cũng đừng nghĩ mang !”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :