1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời - Ân Tầm (8 hồi + Ngoại truyện)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 19: Để em (3)
      đứa ngốc. Mạch Khê vốn cho bản thân mình là như vậy. rất khó tưởng tượng, khi hỏi ra những lời này, cũng là khi đối mặt với tình cảm của Lôi Dận, tình cảm từ rất lâu về trước. Có lẽ, đối với , chỉ là ‘hảo cảm’, là vì quan hệ với mẹ, như là ký thác tinh thần!

      sợ hãi…

      rất muốn biết điều này, muốn biết rằng, ở trong lòng , rốt cuộc có phải mẹ hay . Và đây, có phải là tình cảm hoang đường nào đó?

      khí, dường như đọng lại…

      Dường như khôi phục được chút, nhưng lại có xúc cảm tên nào đó khiến người ta thể hít thở được…

      Lôi Dận hơi kéo thân mình của Mạch Khê ra. Khuôn mặt tuấn của rất gần, rất gần , gần đến mức có thể cảm nhận được tình cảm từng đường nét cương nghị kia…còn có cả, mùi xạ hương chỉ thuộc về riêng , nhàn nhạt quẩn quanh trong khí. biết rằng, nếu lại rời khỏi người đàn ông này, bản thân mình còn có dũng khí để tiếp tục cuộc sống khác hay ?

      Phụ nữ, có lẽ là luôn luôn mâu thuẫn như vậy! – Vừa chờ mong và được , nhưng cũng sợ bị thương, đồng thời —— còn e ngại người đàn ông âu yếm mình có toàn tâm toàn ý bản thân mình hay ! Mạch Khê rốt cuộc hiểu , trong tình , phụ nữ đều luôn ích kỷ. Cho dù bên ngoài cứng rắn đến bao nhiêu, cho dù tỏ vẻ cần đến đâu, nhưng là, vẫn thích tình của mình bị đoạt dù chỉ là chút ít…Ngay cả…mẹ ruột của mình cũng thể được.

      “Khê nhi, muốn lừa dối em, chút cũng muốn lừa dối em. biết em rất để ý tới điều này. Năm đó, em rời hề ngăn cản, bởi vì —— căn bản hiểu được hai tình cảm đó rốt cuộc là thế nào.” Lôi Dận chân thành tha thiết nhìn , tiếp tục : “ rất muốn giải thích tâm tư của cho em hiểu, nhưng lại sợ em tức giận. Ba năm, khi gặp lại em, lúc đó, tình cảm này càng thêm mãnh liệt. Tuy rằng đến nay còn làm ràng tình trạng này, mà sợ em rời khỏi . chỉ thầm muốn em, cả đời ôm em, cưng chiều em…”

      ích kỷ.” Môi Mạch Khê run run, sắc mặt trắng bệch.

      , em hiểu lầm rồi.” Lôi Dận ôm chặt, “ thích Bạc Tuyết, nhưng em. Vị trí của em trong lòng thế nào, rất ràng. em, Mạch Khê, em có nghe ?”

      tới đây, dừng lại chút, như thể sợ nghe hiểu, chậm rãi, ràng từng chữ ——

      , Lôi Dận, Mạch Khê. em, phải là tình cảm của cha nuôi đối với con nuôi, mà là tình của người đàn ông đối với người phụ nữ.”

      Mạch Khê cắn chặt đôi môi đào. Từng chữ trầm thấp tuyên cáo dừng bên tai , như là tảng đá nặng va chạm vào tim . hẳn là nên tránh né những lời , nhưng lại tự chủ được mà trầm luân. Bàn tay bé siết chặt lấy tấm ga giường, những đốt ngón tay đều trắng bệch cả lên ——

      “Nhưng là, đối với mẹ tôi ——“

      rồi, là thích!” Lôi Dận giơ tay lên cào cào tóc, dễ dàng nhìn ra vội vàng cùng xáo động của . rất muốn giải thích ngay cảm giác trong lòng mình, nhưng lại sợ ý tứ khiến Mạch Khê hiểu lầm. Ngay sau đó, nâng khuôn mặt của Mạch Khê lên, nét mặt nghiêm cẩn nhìn ——

      “Khê nhi, em hãy nghe ! thích Bạc Tuyết. Trong lòng , ấy quan trọng, rất quan trọng. có Bạc Tuyết, giống như con thú hoang biết gì, hiểu gì. Những điều Huyết Xà dạy cho , ngoài giết chóc chính là máu tươi. Nhưng thứ mẹ em dạy cho , là hạnh phúc hòa tan trong đáy lòng vậy. muốn nhìn Bạc Tuyết khóc, mỗi khi nhìn ấy khóc, rất phẫn nộ. cũng muốn nhìn ấy bị Huyết Xà khinh thường, nhưng khi Bạc Tuyết cố ý rời khỏi , cảm thấy mình như đứa con nít bất lực, mất chỗ dựa vững chắc. Bởi vì cảm thấy, chỉ cần Bạc Tuyết ở lại bên cạnh , vững vàng, rất, rất vững vàng. thích Bạc Tuyết gọi là ‘Tiểu Dận’, thích nhìn Bạc Tuyết giận dữ trách cứ , tựa như…tựa như… biết nên cảm giác này như thế nào cho em hiểu. Nhưng là, cảm giác của đối với Bạc Tuyết hoàn toàn khác xa cảm giác đối với em.”

      Mạch Khê nhàng lắc đầu, “Ngay cả tình cảm đối với mẹ tôi đều ràng, sao có thể xác định đối với tôi là tình ?”

      có thể xác định!” Lời Lôi Dận đột nhiên lại trở nên kiên quyết, ánh mắt nghiêm túc, mang theo chút do dự nào, “Là Thiên Kình với , nếu như thực thương người nào đó, vì cảm xúc của ấy dao động mà dao động theo. đặt mình vào hoàn cảnh của người đó, vì ấy mà suy nghĩ. Em đối với , chính là như vậy!

      Mạch Khê sững sờ nhìn , ngây ngốc…Ngay cả nước mắt cũng quên giữ lại!

      Lôi Dận liếm liếm môi, như thể chuẩn bị để phân tích rạch ròi tâm tư của bản thân mình, hai bàn tay ôm chặt lấy bờ vai , “Em luôn khiến có rất nhiều lần ngoại lệ! Nhìn thấy em khóc, hiểu sao lại lo lắng. Vốn rằng, nghĩ mình chỉ mê luyến thân thể em, nhưng là trong thời gian đó, rất muốn biết cảm nhận của em như thế nào! Khi nhìn em ngã xuống trong vũng máu, như ngừng thở. Nhìn em kiên quyết cắt cổ tay tự sát muốn rời khỏi , ngay cả ý muốn chết cũng có. chỉ muốn dùng quyền lực và mọi thứ mình có để giữ được em. chỉ muốn cho em hạnh phúc. Chỉ cần em có thể vui vẻ, cũng rất vui vẻ! Khê nhi, em biết ? rất thích, rất thích nhìn em tươi cười. Em cười rất đẹp, đẹp đến mức khiến si mê! Chưa từng có người con nào khiến để ý như vậy, cẩn thận đến như vậy, lo được lo mất đến thế. Dù có là Bạc Tuyết cũng cho cảm giác đó! biết biểu đạt như vậy em có thể hiểu hay , nhưng muốn cho em biết rằng, cách chiếm hữu của đối với Bạc Tuyết, hoàn toàn khác xa tình cảm chiếm hữu đối với em. ——“

      cần hơn nữa…” Mạch Khê nhàng che môi lại. biết vì sao, giờ khắc này, lại bối rối đến như thế, giống như đứa trẻ bất lực vậy. Ngay cả cách giải thích với cũng lộn xộn, bộ dạng bướng bỉnh thế này có chút chút đáng . Trái tim đau đớn của cũng chậm rãi dịu xuống. Đối với , ngoại trừ thương tiếc vẫn là thương tiếc…

      “Kỳ thực… có phải muốn là, Bạc Tuyết đối với , tựa như ——“ dừng lại chút, cưỡng chế run rẩy trong lòng, thử hỏi câu, “Giống như mẹ hoặc là người chị ?”

      câu , khiến Lôi Dận sửng sốt, giống như được cảnh tỉnh. Tâm trí bừng sáng, cảm giác hỗn độn lập tức được khai thông, ánh mắt mù mờ nháy mắt trở nên sáng rỡ!

      “Đúng! Chính là như vậy! Khê nhi, chính là như vậy!” Giọng điệu của sung sướng hẳn lên, như là đứa trẻ, ngay cả đuôi lông mày cũng như thể ‘bừng tỉnh đại ngộ’ rồi vậy. “ cảm thấy, Bạc Tuyết là của , bởi vì Bạc Tuyết chỉ có thể quan tâm . giống như muốn giữ lấy tình cảm đó cho mình. Nhìn Bạc Tuyết đối tốt với người khác, lòng rất khó chịu, như trống vắng vậy. ích kỷ muốn Bạc Tuyết làm vậy, ngừng cho cảm giác an toàn! Chính là như vậy! Bởi vì…bởi vì từ có mẹ, sau này chị ruột lại qua đời. Bây giờ nghĩ lại, chính là như vậy.”

      ——“ Mạch Khê biết mình nên mắng hay là khen mới phải, khuôn mặt rưng rưng cũng biết nên khóc hay là cười tốt hơn, nhất là khi nhìn thấy dáng vẻ ngây thơ đó của ! đợi mở miệng, Lôi Dận vội vã cắt ngang ——

      “Khê nhi, em giống! Đối với em, luôn muốn cho em toàn bộ tình cảm của mình. thích nhìn em cười, dùng mọi sức mạnh của mình cho em hạnh phúc. thích thay em trả giá hết thảy. muốn em, cưng chiều em…”

    2. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 19: Để em (4)
      Hai mắt Lôi Dận giống như ngọc thạch phát ra ánh sáng lấp lánh của hạnh phúc. Hưng phấn khi vừa giải tỏa được tình cảm hỗn độn bấy lâu nay trong lòng từ xưa cho tới nay. Hệt đứa trẻ vừa khám phá ra kiện mới, nhưng ngôn ngữ, cách vẫn mạnh mẽ, chút hàm hồ cũng có.

      Mạch Khê nghẹn ngào. Đứng trước tình , tự nhận mình là kẻ ngu ngốc. hề nghĩ rằng, người đàn ông trước mắt này, lớn hơn mình đến chục tuổi lại còn giống kẻ ngốc hơn. Con người rất kỳ lạ, nhất là đàn ông. Tình đối với bọn họ, có đôi khi giống như lớp cửa sổ giấy, nếu phá nó , đàn ông cũng bao giờ biết tâm tư của bản thân mình như thế nào, ra sao. Giống như người đàn ông trước mặt đây, ngày thường vẫn luôn cao cao tại thượng, đến chuyện có thể dùng tay che trời, chỉ cần lạnh lùng đứng ở nơi cũng khiến kẻ khác ngậm miệng dám lên tiếng. Người đàn ông như vậy, nhưng sống tới hơn ba mươi tuổi mới hiểu cái gì là tình . Còn buồn cười hơn là, khi hiểu được mọi chuyện, lại hưng phấn giống như đứa trẻ ngây thơ vậy.

      “Khê nhi…” Lôi Dận ôm vào lòng, đôi môi mỏng nhàng lướt theo đường nét khuôn mặt tinh tế của . “Trong sinh mệnh của có ba người phụ nữ quan trọng nhất. Thứ nhất là Bạc Tuyết, thứ hai là chị , thứ ba chính là em! Nhưng em khác với hai người họ. Hai chị ấy giống như là chỗ dựa vững chắc cho , mà em, chỉ muốn làm chỗ dựa vững chắc cho em, để em cả đời có thể dựa vào , vĩnh viễn chia lìa.”

      Đôi mắt trong veo như hồ nước chấn động chút. Mạch Khê há miệng thở dốc, như muốn hỏi điều gì đó nhưng lại hỏi được.

      Lôi Dận hiểu tâm của , nhàng thở dài tiếng, “Mẹ Thiên Luật là chị của , lớn hơn rất nhiều tuổi. Sau khi tới Lôi gia, chị ấy là người đối với tốt nhất. Nhưng là…chị ấy vẫn qua đời, lần ngoài ý muốn, vì cứu mà mất tính mạng mình. Bắt đầu từ ngày đó, trong cuộc đời , hai người quan trọng nhất đều bỏ . Về phần mẹ , cho tới bây giờ còn chưa nhìn thấy mẹ bao giờ, vậy nên, mẹ ở trong lòng bao nhiêu, cũng ràng lắm. Chỉ có em, Khê nhi, cho dù bây giờ em có trách móc ích kỷ như thế nào cũng được, hoặc là hận cũng thế, chỉ muốn em ở lại bên cạnh . muốn em, luôn luôn em, cho tới khi nào em đồng ý mới thôi!”

      ——“ Bộ dạng của khiến Mạch Khê biết nên vui vẻ hay tức giận đây, chỉ cảm thấy bá đạo của người đàn ông này khiến người ta giận sôi lên, đồng thời lại có chút trẻ con trong đó. Nghĩ đến lời , xem ra như cha qua, tình cảm Lôi Dận đối với mẹ có chút méo mó. Hơn nữa, mẹ lại cố ý rời , đương nhiên khiến người đàn ông tâm cao khí ngạo như bị thương tổn.

      “Em dám nhận tình đó…Em… xuống địa ngục.”

      Cuối cùng, vẫn nghĩ tới mẹ mình. rất tin mẹ thực thương , bằng , sao mọi chuyện trong nhật ký đều có liên quan tới , nhưng vì sao rời lại . Nếu cha nuôi năm đó chỉ là đứa trẻ hoang dã, lại lớn lên từ trong bầy sói, hiểu được tình với tình thân, nhưng còn mẹ như thế nào? Bà lớn hơn cha nuôi đến mười tuổi, có khả năng hiểu chuyện này.

      Mạch Khê cũng rất tin, mẹ mình phải là người phụ nữ tùy tiện, có khả năng vì thiếu vắng Huyết Xà mà tới gần cha nuôi. Nếu có thể phát sinh quan hệ, nhất định là có tình cảm đối với

      Mà nay, cha nuôi cứ như vậy, ‘đường đường chính chính’ bày tỏ tình đối với , làm sao có thể nhận được đây? người đàn ông mẹ mình . người đàn ông phát sinh quan hệ với mẹ mình! biết phải làm như thế nào để chấp nhận điều này, vậy nên, mọi thứ đều lâm vào bế tắc lối thoát!

      Bộ dạng ngoan ngoãn đáng của Mạch Khê khiến tâm Lôi Dận đành lòng lại phải ôm vào lòng càng chặt. cúi đầu, giọng rơi vào bên tai , trở thành lời thề lãng mạn ——

      em, Khê nhi, nếu như em xuống địa ngục, cũng chút do dự theo em.”

      Đột nhiên, Mạch Khê ngẩng đầu lên, chạm vào đôi mắt xanh lục quá mức nghiêm cẩn kia. Bốn mắt nhìn nhau trong bối rối, triền miên, say đắm. Lôi Dận nở nụ cười, cười dịu dàng đến thế, chạm thẳng tới đáy tim , lâu thể nào tan , khiến tâm thế vốn bình tĩnh được chút lại trở nên kinh hoàng thôi.

      làm sao có thể lớn mật như vậy!

      “Khê nhi…” Lôi Dận mê muội nhìn , nhàng vỗ về khuôn mặt nhắn. Ngay sau đó, hơi hơi nghiêng đầu, chóp mũi cao cao xuyên qua tóc , hít đầy lồng ngực mùi hương thanh mát của riêng . Đôi môi mỏng dừng lại bên tai , giọng trầm thấp phát ra giữa những nụ hôn xen lẫn ——

      “Ở lại bên cạnh , để em như vậy, được ?” Bởi vì đương nhàng cắn cắn phần cổ mềm mại của Mạch Khê, lời của có chút mơ hồ, khó để phát giác dục hỏa bắt đầu thức tỉnh.

      “Em sợ…em rất sợ…” Đôi môi đào run run bật tiếng , ngữ điệu như muốn buông xuôi.

      cũng biết bản thân mình rốt cuộc sợ hãi điều gì, chỉ là cảm thấy hết thảy mọi thứ tốt đẹp như thế này đều là mộng ảo và nguy hiểm cũng chứa sâu bên trong đó. Tuy là đứa trẻ mồ côi, nhưng lớn lên trong xã hội loài người, còn , lại lớn lên từ bầy sói, bao giờ rảnh rỗi mà tuân theo quy cũ của xã hội con người. sợ…tình của cả hai vô cùng vất vả.

      Nhưng là, phụ nữ luôn mâu thuẫn như thế. ràng biết thể, ràng biết tình này khổ sở, nhưng vẫn lao vào, vĩnh viễn tìm ra cách kiềm chế chính mình…

      cần sợ, mọi thứ đều giao cho , em chỉ cần …” Lôi Dận tinh tế cắn cắn vành tai nhạy cảm của , giọng trầm ổn lộ ra mê hoặc, như mật độc, dần dần thẩm thấu đến nơi sâu nhất của trái tim .

      Mạch Khê nhàng thở dài tiếng, khẽ khàng nhắm lại đôi mắt linh động. Hàng mi dày đổ bóng xuống như hai phiến quạt xinh đẹp, giống như tinh linh trong chốn núi rừng khiến người ta thương tiếc thôi.

      Người đàn ông dịu dàng cũng nguy hiểm của riêng mình, huống chi đối với Lôi Dận, kẻ luôn có thói quen chinh phục của vị vua.

      …”

      muốn em.” Lôi Dận trực tiếp, vui vẻ mà ra ý muốn của bản thân, khuôn mặt tuấn càng thêm kề sát vào . Trong đôi mắt xanh lục đều là mãnh liệt nóng rẫy, nguy hiểm triền miên…

      Theo bản năng, Mạch Khê xoay khuôn mặt nhắn qua bên, trái tim tự chủ được bắt đầu phản bội lý trí. Giờ khắc này, hy vọng buông thả tất cả, để cho chiều mãi mãi như vậy.

      Lôi Dận thương hôn lên lúm đồng tiền xinh đẹp của . Lửa tình bùng lên khiến ánh mắt sớm trầm xuống. nâng cổ tay ửng hồng của lên, nhàng đưa tới bên môi thả xuống những nụ hôn. Ngay sau đó, ôm thân thể bé bỏng kia nằm xuống giường.

      Tim, bắt đầu đập nhanh hơn, gần như muốn nhảy ra ngoài vậy. Mạch Khê cưỡng chế cảm xúc kích động trong lòng, ngẩng đầu lên, lộ ra cần cổ trắng mịn cùng dung nhan thanh lệ, hô hấp cũng trở nên dồn dập, cắn môi đào chặt.

      Người đàn ông nhàng vén mái tóc dài của Mạch Khê qua bên, nhàng hít vào sâu mùi hương của tự nhiên. Tóc rất đẹp, mềm mại, mượt mà xõa tung gối. Ga giường màu đen càng nổi bật thân thể của Mạch Khê, khiến vẻ đẹp của trở nên kiều diễm hơn bao giờ hết.

    3. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 19: Để em (5)
      “Bảo bối, có đôi khi thực sợ hãi, chạm vào rồi khiến em vỡ nát. Em giống như con búp bê vậy, đẹp đến nỗi khiến đau lòng…” Đôi mắt thâm sâu sắc bén như loài chim ưng của Lôi Dận khóa chặt lấy khuôn mặt nhắn của Mạch Khê, giọng tràn ngập tình cảm. chính là bảo vật vô giá, có ma lực mạnh mẽ nhất thế gian này. khi bị hấp dẫn, chỉ có thể đường sa chân, vĩnh viễn cũng có cách nào quay đầu. Trừ khi…có được .

      Hai gò má Mạch Khê ửng hồng vì những lời mãnh liệt lớn mật của . Da thịt trắng ngần, mềm mịn. Đôi mắt nhàng mở to nhìn Lôi Dận bên , nhịn được vươn ngón tay nhàng lướt dọc theo từng đường nét khuôn mặt tuấn của . Người đàn ông như thế này, trao hết tình cảm sâu nặng đời cho , là nằm mơ sao? Nếu đây thực cơn mơ, vậy hãy cứ để nó tiếp tục. muốn tỉnh lại, chút cũng muốn. Bởi vì cảnh trong mơ nếu vỡ tan, thực lần nữa phá nát mọi thứ, khiến có dũng khí tiếp tục nữa…

      Lôi Dận bật ra tiếng cười trầm thấp, nụ cười có cưng chiều ràng. cúi người xuống, đôi môi mang theo lửa nóng dừng làn môi đỏ mọng mê người của . Mùi hương, xúc cảm chạm tới khiến thể kìm chế bản thân mình nữa. Tâm tư vốn được soi , lại càng khiến có ngại ngần gì mà bộc lộ toàn bộ tình cảm.

      Giống như con sóng lớn bao phủ hoàn toàn…

      Trước đây, cho rằng cùng đàn bà lên giường cũng chỉ là giải quyết chuyện sinh lý. Sau khi phát tiết xong chỉ còn lại nỗi đơn rộng khắp. Nhưng là Mạch Khê giống, cùng với , là cảm giác được hạnh phúc cùng thoải mái chưa từng có. ra, đây chính là ân ái trong tình , chỉ có tình tồn tại trong đó mới là đủ đầy.

      “Ưm ~” Mạch Khê theo bản năng hít vào mùi hương quen thuộc người Lôi Dận. có thể cảm giác được bàn tay to lớn, ấm áp và quen thuộc của di chuyển thân thể mình.

      Người con trong lòng mềm mại khiến Lôi Dận ngừng được nữa. Nụ hôn của mang theo dịu dàng cùng bá đạo, trượt dài xuống bên dưới, rồi dừng phần cổ trắng mịn của . Bàn tay thuần thục phủ lên bên ngực đầy đặn cao ngất, lửa nóng hừng hực trong đáy mắt như thể là lửa cháy đồng cỏ. kéo tấm chăn che khuất thân thể ra, đôi mắt xanh lục nóng bỏng nhìn thân hình xinh đẹp của cách chăm chú, khàn khàn , “Đẹp quá…”

      đừng nhìn em như vậy…” Ánh mắt của rất trực tiếp, như chiếc bàn là khiến toàn thân nóng lên.

      “Vì sao , em là người con , kẻ khác dám nhìn em như vậy, lấy mạng của …” Lôi Dận gợi cảm cười , lời bâng quơ vẫn để lộ ra khống chế tuyệt đối cùng quyền lực vĩ đại của . Ngay sau đó, dùng sức mạnh của mình giữ lấy thân mình .

      Lại lần nữa, những nụ hôn rơi xuống chiếm lấy tâm trí Mạch Khê. Bàn tay linh hoạt thân hình đầy sức sống lướt thẳng xuống bên đùi trắng trẻo, mịn màng. Đầu lưỡi ướt át bức bách làn môi đào để cho có thể tiến vào.

      “Ưm…” Mạch Khê hoàn toàn trâm luân. Những tiếng rên rỉ bắt đầu tràn ra, mỗi tiếng càng thêm kích thích lửa tình trong Lôi Dận.

      “Gọi tên !” khàn khàn dụ dỗ .

      “Em…” muốn khống chế bản thân, nhưng dưới ánh nhìn chăm chú, chân thành đầy tình cảm kia, lý trí rốt cuộc cũng chẳng còn sót lại gì, nhàng đổi câu, “Dận…”

      “Ngoan…” Đôi môi mang theo lửa nóng của Lôi Dận đường trượt xuống bên dưới, cuối cùng dừng lại giữa hai chân , như là chuồn chuồn lướt nước dừng nụ hoa xinh đẹp, tàn nhẫn kéo dài thời khắc bất lực của .

      “A…” Thân Mình Mạch Khê căng ra, rốt cuộc thể nhẫn nại được để thoát ra tiếng rên lớn hơn. Khoái cảm mãnh liệt khiến thể thừa nhận được.

      Lôi Dận vừa lòng nhếch môi, vuốt ve thân thể nhạy cảm kia ——

      “Khê nhi, em .” vừa khiêu khích thân thể nóng bỏng của , vừa mệnh lệnh bằng giọng khàn đặc.

      Nội tâm Mạch Khê tràn ra trận cuồng nhiệt, theo bản năng dính sát vào thân hình cao lớn của , giọng run run còn mang theo nghẹn ngào khó chịu, cũng bởi vì xuân triều trong cơ thể.

      “Dận…em .”

      Đúng vậy, , rất . ràng biết tốt, tàn nhẫn như vậy, thời điểm sinh nhật năm mười tám tuổi của liền chiếm đoạt mọi thứ. lần lượt bắt buộc , dùng thủ đoạn bá đạo giữ lại bên cạnh , khiến tất cả mọi người con trai mến đều biến mất. Thậm chí còn tàn nhẫn để mang thai con của , khiến điên cuồng, bất lực, rốt cuộc muốn tự sát. Nhưng là…

      vẫn có tiền đồ như vậy mà thương người đàn ông này, trầm luân trong bá đạo của , lạc lối trong tình cảm sâu nặng của , đau lòng vì độc của

      tốt! người đàn ông mẹ mình từng ! Thậm chí còn phát sinh quan hệ, cho dù là ba năm trước đây hay là ba năm sau!

      Có lẽ…

      Khi tám tuổi năm ấy, khi người đàn ông này tháo kính râm xuống, chiếm giữ lấy lòng , từng chút ăn mòn, cho tới khi trái tim này đều toàn là

      Từng lời của Mạch Khê hoàn toàn hòa tan cõi lòng Lôi Dận, cảm giác được thân thể hoàn toàn thả lòng, rốt cuộc thể nhịn được, cúi người tiếp tục mọi thứ dang dở.

      Thoáng chốc, ngọn lửa hừng hực cùng ánh sáng chói mắt thiêu đốt thân thể Mạch Khê. níu lấy bờ vai , đón lấy , tùy ý để người đàn ông kia lần lượt đưa mình lên tới thiên đường.

      Từng trận triều dâng, mười ngón tay giao chặt, những tiếng rên rỉ, tình cảm lan tràn…

      ————————————

      Ước chừng ngủ thẳng cho tới giữa trưa, Mạch Khê mới lê lết được tới nhà ăn ăn chút cơm lót dạ. Kéo lê thân thể mỏi mệt muốn ngất xỉu là vậy, nhưng trong lòng lại tràn đầy ngọt ngào. Nghĩ lại đêm hôm qua, khóe môi Mạch Khê khỏi gợn lên.

      Ngoài cửa sổ là từng tầng những bông tuyết đương xoay tròn, như muốn phối hợp với khí ngày lễ Noel tới gần, trông rất đẹp mắt. Sắc trời cũng tối lắm, tương phản với những bông tuyết, khiến khung cảnh càng lãng mạn hơn.

      “Tiểu thư Mạch Khê có chuyện gì mà vui vẻ như vậy?” Quản gia Hàn Á tự mình mang lên điểm tâm ngọt, nhìn bộ dạng cười ngây ra của Mạch Khê, tâm tình vô cùng tốt mở miệng hỏi.

      Khi tiểu thư Mạch Khê vừa trở về thành bảo, ông thực lo lắng đến mấy ngày. Dựa theo tính cách của Lôi tiên sinh, tiểu thư Mạch Khê lại biết phải chịu khổ sở gì nữa. Nhưng ông tuyệt nghĩ đến việc, Lôi tiên sinh chẳng những hề tức giận với tiểu thư Mạch Khê, mà mỗi lần trở về tòa thành, bên môi đều đầy ý cười. Mỗi bữa ăn đều tự mình kiểm tra cẩn thận, dường như rất sợ thân thể tiểu thư Mạch Khê khôi phục như trước vậy.

      Cũng là lần đầu tiên ông nhìn thấy Lôi tiên sinh dịu dàng đến như vậy, ngay cả những người làm đều hâm mộ tiểu thư Mạch Khê tới cực điểm. Nhưng mà những lén quyến luyến Lôi tiên sinh cũng ngày càng nhiều. Lôi tiên sinh dường như trở thành người khác, tuy rằng vẫn còn bộ mặt lạnh băng như lúc trước, nhưng ánh mắt dịu hòa hơn, giống như trước kia, đôi mắt luôn tàn nhẫn lạnh lẽo dọa người, mang theo chút tình cảm nào.

      Nhất là buổi sáng ngày hôm nay, ông nhìn thấy Lôi tiên sinh cười tươi bước lên xe. Ông sợ tới mức mắt suýt chút nữa rơi ra. Trời ạ, Lôi tiên sinh thế nhưng lại cười mà đến công ty hả? Ông nhìn lầm gì chớ?

      [1]: Câu dùng đầy đủ: “Nhất thất nhơn thân, vạn kiếp bất phục”, tức là khi thân này mất rồi vạn kiếp sau khó lòng mà lấy lại được.

    4. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 20: Có khách đến chơi (1)
      Đương nhiên, cũng có người làm mới đến tình hình thế nào. lần, có người kinh hãi chạy đến trước mặt ông , bé vừa nhìn thấy Lôi tiên sinh hôn tiểu thư Mạch Khê, hai bọn họ phải cha con sao?

      Hiển nhiên, những lời này vừa ra, bé lĩnh ngay trận mắng. Từ ngày đó trở , những người mới đến làm cũng đại khái hiểu được tình hình. Nhất là mỗi buổi trưa, tiểu thư Mạch Khê cứ xõa tóc che gáy . Cũng có khi lúc Mạch Khê lơ đãng cũng nhìn thấy da lộ ra những dấu hôn đậm nhạt giống nhau. Dù có ngốc đến đâu cũng hiểu vì sao lại như vậy.

      lúc ngây ngô cười, Mạch Khê ngẩng đầu thấy Hàn Á đương vừa cười vừa nhìn mình khuôn mặt nhắn liền đỏ bừng lên. vội vàng cầm lấy dĩa ăn, hơi mất tự nhiên mà nhét luôn miếng thức ăn vào miệng. Có lẽ là tự nhận thấy có chút thất thố, mơ hồ , “Có cái gì mà vui vẻ vậy bác? phải là ngày nào cũng giống nhau sao?”

      “Phải đó?” Quản gia Hàn Á nhận thấy vẻ ngượng ngùng của Mạch Khê, lại liên tưởng đến bộ dáng ngây ngây ngô ngô của Lôi tiên sinh sáng nay cũng đoán ra được bảy tám phần. Vì thế ông cố ý thở dài tiếng, “Chính là vì sáng nay, Lôi tiên sinh ――”

      Câu vừa mới được nửa, ông lại dừng lại, bỏ ngỏ đằng sau.

      ta làm sao vậy?” Vừa nghe bác quản gia nhắc tới , tim Mạch Khê liền “thình thịch” tiếng, vội vàng hỏi.

      Hàn Á mỉm cười, “Lôi tiên sinh…sáng nay cậu ấy cười híp mắt, từ đây ra đến xe vẫn cười tít. Ta còn tưởng hai người có chuyện gì vui vẻ cơ.”

      “Hả? Đâu, đâu có. Con…con với ta có thể có chuyện gì chứ…Bác Hàn Á, đừng đùa.” Mạch Khê nhìn ra vẻ cố tình của bác quản gia, khuôn mặt lại hồng lên, cầm lấy cốc nước hoa quả mà uống cách máy móc.

      “À, ta cũng chỉ đoán thôi mà. Tiểu thư Mạch Khê có.” Quản gia tếu táo , lại tiếp tục. “À, đúng rồi. Trước khi , Lôi tiên sinh còn dặn bọn ta là cứ để cho con ngủ thoải mái, cho bọn ta quấy rầy con. Cậu ấy tối qua nhất định là con mệt muốn chết rồi, còn dặn nhà bếp chuẩn bị canh tẩm bổ. Lôi tiên sinh là càng ngày càng quan tâm đến tiểu thư Mạch Khê.”

      Ối ――

      Tim Mạch Khê suýt nữa nhảy ra ngoài, mặt đỏ nóng đến nỗi gần có thể rán chín quả trứng. Vừa nghe thế liền bị sặc nước, ho khan liên tục…

      “Tiểu thư Mạch Khê?” Quản gia Hàn Á vội vàng tiến lên vỗ sau lưng .

      Mạch Khê giơ giơ tay lên, mãi sau mới thở bình thường được, “Bác…bác đừng nghe ta bậy. Con…à…tối qua con ngồi chơi game mạng đến khuya nên mới mệt quá ý mà…Khụ khụ…”

      Tên chết tiệt, còn dám như vậy!

      “Ai da, tiểu thư Mạch Khê, ra là như vậy, bằng sao nhìn bộ dạng con lại mệt mỏi đến thế này. Con để mọi người chăm sóc chút , Lôi tiên sinh sắp về rồi.”

      “Từ từ ――” Mạch Khê túm lấy cánh tay Hàn Á, khuôn mặt hồng hào hiển lên vẻ khẩn trương, “ ta, phải ta đến công ty rồi sao?”

      “Đúng vậy, nhưng vừa rồi ta nhận được điện thoại của tài xế, là Lôi tiên sinh đường về đây. Lôi tiên sinh còn hỏi con rời giường chưa.” Quản gia Hàn Á .

      Mạch Khê thu bàn tay lại, sau đó “cách” tiếng, ném dĩa ăn trong tay xuống ban, đứng dậy bỏ chạy.

      “Tiểu thư Mạch Khê, con còn chưa ăn xong mà.”

      “À, con…con đột nhiên lại cảm thấy mệt, cho phép ai quấy rầy con, kể cả ta về đây cũng được nha!” Mạch Khê nhanh như chớp chạy thẳng lên tầng.

      Hàn Á nhìn thấy bóng Mạch Khê chạy trối chết cười cười.

      ――――――――――――――――

      Trở lại phòng, từ đầu đến cuối, Mạch Khê tài nào ngủ được, ngược lại, tâm trí lại có chút hoảng loạn lên mà lại lại trong phòng. loanh quanh thảm hồi, cuối cùng bất đắc dĩ mà ngã nhào vào giường, bên gối vẫn còn lưu lại hương thơm của . Khuôn mặt nhắn lại hồng lên…

      Tối hôm qua, Lôi Dận can đảm thổ lộ tình cảm khiến vừa ngọt ngào vừa ngượng ngùng. Buổi tối, con người ta thường si mê, mất sạch lý trí, Mạch Khê mới có thể lời lần với . Có điều, ban ngày tỉnh lại, ngược lại biết phải đối mặt với người đàn ông này thế nào. vốn định muốn dùng nguyên ngày hôm nay để bình ổn chút tâm tình, thế nhưng, lại đường về tòa thành…

      Làm sao bây giờ?

      Loại quan hệ này xấu hổ quá .

      chưa bao giờ bối rối như vậy. Quan hệ nam nữ là thần kỳ đến thế sao? Khi xác định quan hệ rồi tâm lý người ta thay đổi rất nhiều, mà thay đổi như thế nào lại thể diễn tả được. Lúc trước khi có quan hệ đương với Thánh Trạch, cũng như vậy. Nhưng, hôm nay, cứ nghĩ đến bộ dáng trong lòng bồi hồi dứt, như thể trái tim trong lồng ngực muốn vọt ra ngoài vậy.

      Lát nữa phải đối mặt với thế nào đây? là xấu hổ…

      Quá xấu hổ! Nhất là nghĩ đến đêm qua, trầm thấp bên tai ―― “Khê nhi, hiểu em sợ điều gì. em, nhất định đến khi mọi người thế giới này gật đầu chúc phúc. em, sánh cùng trời đất mãi mãi. Vĩnh viễn chia lìa!”

      Lời sâu đậm như vậy sao mà rung động cho được? là người đàn ông dễ thừa nhận tình , khi thừa nhận, nhất định như

      lúc miên man suy nghĩ, mơ hồ nghe thấy tiếng xe, trong lòng đột nhiên hoảng hốt. vội vội vàng vàng chui ngay vào trong chăn, như là con thú bị săn tìm.

      Qua lúc, Mạch Khê lại nghe thấy tiếng bước chân mơ hồ, trong lòng kinh hãi thôi. Khi tiếng bước chân trầm ổn càng ngày càng , mà cũng càng ngày càng nhanh, lập tức kéo chăn trùm kín đầu, như con nhộng nằm trong kén.

      Là Lôi Dận.

      trở lại, tiếng bước chân quen thuộc cứ chút lại chút tiến vào lòng . Cho dù là cửa cách , vẫn có thể nghe thấy được thanh này ngày càng đến gần.

      Cho đến khi ―― cửa phòng bị mở ra, tiếng bước chân ổn trọng kia mới thực lọt vào tai

      Dưới chăn, Mạch Khê sớm rối tinh rối mù lên rồi.

      Vừa vào phòng ngủ, bước nhanh đến cạnh giường. Nhìn tự biến mình thành cái kén khiến nhịn được cười, ngay cả đáy mắt cũng tràn ý cười .

      Lôi Dận đứng bên giường, hệt pho tượng lù lù bất động, lại như ngọn núi cao cứ đứng yên đó.

      vừa về nghe đến hành vi trẻ con của , hẳn là da mặt mỏng nên xấu hổ khi phải gặp đây mà. Nghĩ đến đây, tim Lôi Dận chợt ấm áp hẳn lên. Có trời mới biết, ngày hôm nay đến công ty nhưng cứ nhớ đến Mạch Khê, muốn bỏ vào túi áo, lúc nào nhớ cũng có thể nhìn thấy chút.

      Trước giờ luôn nổi danh là người cuồng công việc, làm vô cùng nghiêm túc cùng cẩn trọng, thế nhưng trong suốt cuộc họp ngày hôm nay lại cứ thất thần. Chính là bởi, hoàn toàn chiếm lấy tâm trí !

      “Khê nhi…Ăn trưa xong ngủ tiếp được em?” cúi người xuống, vỗ lên , như dỗ dành đứa trẻ.

      cần, em buồn ngủ, chỉ muốn ngủ thôi.” rầu rĩ mở miệng.

      Lôi Dận nhàng nhếch môi. biết thừa đương dối, nhưng cũng trực tiếp kéo chăn ra, ngược lại là ngồi xuống đầu giường, giọng :

      “Vậy làm sao bây giờ? Hai vợ chồng Thiên Kình đến tòa thành làm khách, à, còn con bọn họ nữa, hai đứa nhóc kia rất đáng …”

    5. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 20: Có khách đến chơi (2)
      Lới Lôi Dận vừa xong, Mạch Khê lập tức vùng dậy, bộ dáng giật mình sửng sốt, đôi mắt nổi lên ý nghi hoặc, như ánh trăng mờ ảo mông lung. nhìn chằm chằm Lôi Dận, cái miệng nhắn cũng hơi hé mở…

      “Làm sao vậy?” Lôi Dận cực kỳ thích dáng vẻ đáng này của Mạch Khê. đưa tay thay sửa sang lại cái áo mặc ở nhà xộc xệch, vừa lòng nhìn dấu hôn ràng xương quai xanh của , trong lòng cũng dâng lên cảm giác tự hào, thỏa mãn.

      ra Mạch Khê tâm tư của cho lắm, ngay sau đó kéo lấy cánh tay , hàng mi dài cũng chớp liên tục…

      vừa gì? Vợ chồng Thiên Kình á? Còn có cả con? Hoắc Thiên Kình kết hôn? ta lấy ai vậy?” Mấy vấn đề liên tiếp được đặt ra.

      Ba năm nay, gần như chỉ sống trong thế giới của mình. Ngay cả khi ở Provence, nơi đây càng như ngăn cách với thế giới bên ngoài.

      Trong đầu lập tức ra bao nhiêu hình ảnh…

      Bóng hình Hoắc Thiên Kình và Úc Noãn Tâm cứ liên tiếp lên trong đầu, đan xen với nhau… nhớ lần nhìn thấy Úc Noãn Tâm ở Hongkong, đó là lần mà đau lòng nhất!

      Ngay lúc đó, Úc Noãn Tâm gần như người mất linh hồn, sắc mặt trắng bệch dọa người. Khi đó, Hoắc Thiên Kình phái rất nhiều vệ sĩ đứng canh ở cửa, cho ấy ra khỏi phòng nửa bước!

      càng nhớ hình ảnh như sắp phát điên của Úc Noãn Tâm, điên cuồng mà cầm mảnh thủy tinh kề sát lên cổ mình. Cảnh tượng đó, cả đời cũng quên. Khung cảnh hoang tàn, khắp nơi đầy máu…chân chị ấy, tay chị ấy đều bị rạch đứt…

      khóc, tiến lên với Úc Noãn Tâm ―― “Chị Noãn Tâm, tay chị là để đánh đàn dương cầm, ngón tay đứt, về sau sao có thể chơi đàn được đây?”

      Từ lúc biết Úc Noãn Tâm, lúc nào cũng thấy ấy mang vẻ u buồn. ấy bị Hoắc Thiên Kình bức đến đường cùng. Tuy rằng biết giữa hai người họ xảy ra chuyện gì, nhưng bộ dáng tuyệt vọng của Úc Noãn Tâm cũng khiến đau đớn lây!

      Thời điểm đó, sao lại tuyệt vọng cho được? Lúc cầm con dao cứa vào cổ tay mình bao niềm hy vọng cũng theo dòng máu chảy hết , còn sót lại.

      Nếu Hoắc Thiên Kình là người đàn ông bá đạo Lôi Dận chính là người bá đạo và thêm cả tàn nhẫn!

      Có điều, ba năm sau, Hoắc Thiên Kình lại đến tòa thành? Còn đưa cả vợ cà con đến? kết hôn ư? Vợ là ai? Là chị Noãn Tâm sao? Hay là người khác?

      Bộ dáng như mộng du của Mạch Khê khiến Lôi Dận nhịn được cười. Trước hàng loạt câu hỏi của , đưa tay vỗ đầu , dịu giọng : “Đúng vậy, Thiên Kình kết hôn. Cậu ấy kết hôn từ ba năm trước, vợ cậu ấy còn sinh đôi long phượng. Xe đến tòa thành đó. Bởi vì họ nghe em trở về nên muốn đến đây vui vẻ, náo nhiệt chút.”

      “Hả…” Mạch Khê chớp chớp mắt, chăm chăm nhìn , “Sinh đôi long phượng? Vậy…vậy còn chị Noãn Tâm sao? Hoắc Thiên Kình có buông tha cho chị Noãn Tâm ?”

      Lôi Dận hơi nhướng mày, buồn cười mà nhìn , “Vì sao lại vậy?”

      “Bởi vì Hoắc Thiên Kình thiếu chút nữa bức chết chị Noãn Tâm đó. Lần trước ở Hongkong, được nhìn thấy cảnh tượng kia đâu, chị Noãn Tâm như phát điên luôn. Em nghĩ, chị ấy cùng với Hoắc Thiên Kình chỗ đâu.”

      “Đúng là nha đầu khờ dại.” Lôi Dận nhịn được nhéo cái mũi của cái, cười vẻ cưng chiều, “Em trù ẻo Thiên Kình có được hạnh phúc phải ?”

      “Hừ, nếu ta đối đãi với chị Noãn Tâm tốt chút, chừng chị ấy có thể đồng ý gả cho ta. biết , lúc trước ở công ty, ai cũng Hoắc Thiên Kình là kim chủ của chị Noãn Tâm. Em tin! Chị Noãn Tâm xinh đẹp như vậy, nhất định là do Hoắc Thiên Kình nổi sắc tâm, biết là dùng thủ đoạn gì để ép buộc chị ấy nữa.” Mạch Khê bày ra vẻ mặt khinh thường.

      “Ngộ nhỡ hai người họ nhau rất sâu đậm sao?” Lôi Dận thấy ngồi xếp bằng, giống hệt như bà đồng liền nhịn cười nổi, chỉ hận thể ôm trong ngực cả đời.

      Mạch Khê nghe vậy như thể là nhìn thấy người ngoài hành tinh, nhíu mày lại, “Đừng đùa em có được ? kể chuyện cười cũng chẳng ai muốn nghe đâu. Chị Noãn Tâm ta sao? Còn nữa nha, nếu Hoắc Thiên Kình thực chị Noãn Tâm, sao phải bày ra bộ dáng hùng hổ dọa người như vậy? thể suy nghĩ chút vì chị ấy sao?”

      “Đàn ông có lẽ là như vậy, càng bao nhiêu lại càng độc đoán bấy nhiêu, cuối cùng…dùng phương thức sai lầm, khiến cho hai người nhau mà vẫn phải vòng xa cách quá lớn.” Lôi Dận nhìn , cúi đầu , như Hoắc Thiên Kình, lại như về chính bản thân mình.

      Mạch Khê nâng tầm mắt, chuẩn bị phản bác lại thấy đôi mắt thâm trầm kia chớp mà nhìn mình, như là giãi bày bao tâm . Ánh mắt dần sâu như đại dương khiến lòng nổi lên từng đợt sóng ngầm. cụp mắt, hàm răng tinh tế cắn lên cánh môi…

      “Có câu ‘Lưỡng tình tương duyệt’, quý là ở chữ ‘duyệt’ [1], thể dùng thủ đoạn khủng khiếp để thực chứ…”

      “Phải ?” Đôi mắt thâm trầm của Lôi Dận chứa đầy ý cười, ấm áp đan xen nét lạnh lùng mặt kéo dài đến bên môi. Giờ phút này, dáng vẻ ngượng ngùng của Mạch Khê khiến tim đập nhanh thôi. tựa như nhành lan trắng, sau khi nhấm nháp hương vị của rồi muốn buông tay.

      nhàng nắm lấy cằm , sâu trong đáy mắt đọng lại vẻ thâm tình, tiếng phát ra từ đáy lòng cũng rất chân thành, “Ba năm trước đây, nếu xác định được tình với em, cũng buông tay.”

      …” Tim Mạch Khê lại bắt đầu đập liên hồi, sắc hồng hồng phủ kín hai má. Đầu ngón tay người đàn ông còn mang theo hương thơm dịu khiến như bị lạc lối, nhất là lời của , táo bạo mà rất nồng nàn cứ thế mê hoặc

      “Đáng ghét…”

      Dường như chỉ có thể dùng hai chữ này để hình dung ấn tượng về Lôi Dận! chọc cho người ta phải giận sôi máu, rồi lại xấu xa cướp trái tim …khiến biết là mối quan hệ này bị nhiều người dị nghị, nhưng vẫn kìm chế được mà trầm luân, mà

      Khóe môi Lôi Dận gợn lên ý cười , khuôn mặt tuấn càng tiến lại gần hơn, mang theo hương nước hoa nhàn nhạt, “Thích ?”

      …em biết…” Thân mình Mạch Khê lui về đằng sau, lui dần lui dần. Mà thân mình cao lớn của Lôi Dận lại cứ tiến về trước, cho đến khi cả người Mạch Khê nằm luôn ra giường.

      “Em biết? muốn nghe ba chữ này. Bé con, xem, thích hay là thích, hả?” Khuôn mặt trước sau lạnh lùng của lại gợn lên vẻ xấu xa. Bà tay to lớn rời khỏi cổ Mạch Khê, dần luồn vào trong áo

      “Đừng, đừng mà…Em , em . Thích! Thích rồi còn được sao?” Mạch Khê liên tục cầu xin tha thứ, khuôn mặt nhắn càng giống quả táo đỏ hơn.

      Lôi Dận vừa lòng nhếch môi, đè thấp giọng xuống…

      “Từ nay cho phép nghe thấy trở về liền trốn , biết chưa?”

      Ầy ――

      Mạch Khê thè lưỡi. thể lừa được người đàn ông này điều gì cả. Ánh mắt như máy dò kim loại vậy, khiến người ta khiếp sợ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :