1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời - Ân Tầm (8 hồi + Ngoại truyện)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 6: Tình cảm sâu như biển xanh (3)
      Mạch Khê hơi hơi tách môi ra, trong bầu khí quanh vẫn vương lại hơi thở của , tình cảm dịu dàng nhàng quấn quanh hai người. lẳng lặng nhìn đôi đồng tử xanh lục của , thâm sâu đến mức khiến mê muội!

      “Khê nhi?” Lôi Dận lên tiếng, mang theo tia nghi hoặc. Da mặt của Mạch Khê này vốn mỏng tang, hôm nay làm sao có thể khác thường mà chủ động như vậy?

      …” Mạch Khê rốt cuộc cũng mở miệng, giọng mềm , “Có thể trả lời tôi vấn đề được hay , được lừa gạt tôi.”

      Lôi Dận nâng tay, thương tiếc khe khẽ vuốt ve khuôn mặt nhắn của , “Được, em cứ hỏi.”

      tiếng than tràn ra từ cánh môi mềm mại. Đôi mắt nhìn thẳng vào đồng tử xanh sâu như biển rộng, hạ quyết tâm hỏi, “ có từng nghĩ rằng… cưới mẹ tôi làm vợ ?”

      Ngón tay đương chạm vào bên má chợt ngừng lại, hơi thở ấm áp nặng nề hơn, ngay cả đôi mắt kia cũng trầm xuống. lúc lâu sau, mới trả lời, “Có nghĩ tới!”

      Lần này, đến phiên Mạch Khê sửng sốt, đôi môi đào mềm mại hơi hơi hé mở, đáy mắt cũng tràn lên nỗi khiếp sợ cùng khó hiểu vô cùng. Theo bản năng, khó khăn hỏi ra câu tiếp theo. “Vì sao?”

      Kỳ thực cũng biết làm sao có thể hỏi ra câu hỏi như vậy, câu “Vì sao?” này hàm nghĩa rất nhiều, trong đó có thể lý giải thành —— tại sao lại muốn cưới mẹ tôi? Hoặc lại có thể hiểu được rằng —— vậy tại sao cưới bà ấy?

      ngờ, đây cũng là vấn đề sáng nay Lôi Dận nghĩ tới, đáy mắt thâm trầm cũng ánh lên tia nghi hoặc, lại bị Mạch Khê chuẩn xác nắm giữ được.

      khí yên tĩnh lúc lâu sau, giọng trầm thấp của mới vang lên, “Bởi vì Bạc Tuyết hy vọng như vậy, Bạc Tuyết chỉ có như vậy mới cạnh nhau mãi mãi được.”

      Mạch Khê nghẹn lại, thể hít thở tiếp được. đưa bàn tay che ngực lại, từ nơi đó truyền đến từng đợt co thắt đau đớn! ra, giống như cha , mẹ của đúng là rất người đàn ông trước mắt này, đáng tiếc, lại hiểu tình là như thế nào, lại nghĩ tình thân chiếm giữ chính là tình .

      Lôi Dận thấy thế, trong mắt lại lên lo lắng. kéo bàn tay bé của qua, lại cẩn thận giọng hỏi, “Em…tức giận?”

      Hả?

      Mạch Khê ngẩng đầu, khi nhìn thẳng vào đôi mắt xanh lục thân thiết kia, tim lại khỏi co rút đau đớn thêm lần nữa. , quan tâm tới cảm xúc của sao?

      luôn luôn cho rằng mẹ tôi phản bội ?” Nhất định là như vậy, nếu , tại sao luôn dùng ánh mắt đầy phẫn hận đó khi nhắc tới mẹ ?

      Vậy nên, sau khi đưa mẹ vào thành bảo, nhất định lại xảy ra chuyện gì, mà chuyện đó cũng chỉ có mới biết được. Hôm nay lấy hết dũng khí để hỏi , bởi vì mấy ngày gần đây tâm tình Lôi Dận có vẻ rất tốt. Quan trọng nhất là, nếu có thể giúp tìm được cha ruột của mình, như vậy, có thể giải thích khúc mắc trong lòng hay ? Cho dù như thế nào chăng nữa, liên quan đến mẹ phải biết , tuy rằng khiến Lôi Dận thoải mái, thậm chí có khả năng giận dữ.

      Quả nhiên, khi Lôi Dận nghe xong, ánh mắt vốn bình tĩnh ôn nhuận hơi hơi xảy ra biến hóa, hàng mày tuấn cũng nhíu lại theo bản năng, khiến khỏi nghĩ đến, “Nhất nhất bất tư lường, dã tỏa mi thiên độ” [1]. Những lời này, từng, cũng bởi vì mẹ mà nhíu mày?

      “Em muốn biết chuyện xảy ra sau khi mẹ em tới tòa thành sao?” nhìn thấu ý nghĩ của , ‘nhất châm kiến huyết’ ( thẳng vào vấn đề) . Tuy rằng chỉ là câu hỏi, nhưng giọng lại lộ ra khẳng định vô cùng ràng.

      “Đúng vậy, tôi muốn biết chuyện xảy ra sau đó.” Mạch Khê kiên định nhìn .

      Ngoài cửa sổ, tuyết ngừng rơi. Bầu khí lạnh giá kết đọng những bông thủy tinh trong suốt ngưng cửa sổ, có thể phản chiếu bóng dáng mông lung của hai người.

      “Kỳ thực ——“ Nhíu nhíu mày để sắp xếp lời chút, Lôi Dận mở miệng, có thể nhìn ra tình nguyện ra những điều này, nhưng cũng muốn giấu giếm bất cứ chuyện gì nữa.

      ngồi xuống sofa, thân hình cao lớn có chút cứng ngắc, “Mọi chuyện liên quan tới mẹ em, em cũng nghe khá đầy đủ. Trước đó, Bạc Tuyết là phụ nữ của Huyết Xà, nhưng Huyết Xà đối với Bạc Tuyết chút cũng tốt! Khi mười lăm tuổi, từng hỏi qua Bạc Tuyết là ấy muốn như thế nào mới có thể bên cạnh nhau. Bạc Tuyết trả lời là kết hôn! Chỉ cần kết hôn hai người mới có thể ở bên nhau được. Bây giờ nghĩ lại, Bạc Tuyết hẳn là cần cuộc hôn nhân chắc chắn, điều gì đó vững bền, nhưng Huyết Xà xứng, gã đàn ông kia xứng cho Bạc Tuyết hạnh phúc!”

      Mạch Khê nhìn có ý muốn cho nghe, tim đập nhanh hơn. mím môi ngồi xuống bên cạnh , lẳng lặng nghe những chuyện xảy ra…

      Từng cuộn khói xì gà bắt đầu lan ra, giống như đóa hoa đêm xinh đẹp, lẳng lặng vây bọc mà thiêu đốt thân hình cao lớn của , cho đến khi hoàn toàn trở thành tro tàn.

      lâu sau đó, Lôi Dận mới nặng nề thở dài hơi, “ cho rằng nghĩ đúng. Tối thiểu, cho rằng mới là người có tư cách ở bên cạnh Bạc Tuyết như thế. Là , mà phải là tên Huyết Xà bằng cầm thú kia! Đáng tiếc, sai lầm rồi!” tới đây, Mạch Khê nhìn thấy bàn tay to lớn của siết lại thành nắm đấm, các đốt ngón tay đều trắng cả lên, trong lòng khỏi run run!

      đưa Bạc Tuyết từ bên Đàm Đồng về tòa thành của , chỉ muốn để Bạc Tuyết bên cạnh, chỉ đơn giản như vậy thôi! Nhưng là Bạc Tuyết thay đổi! Bạc Tuyết hoàn toàn thay đổi! Chỉ trong năm ngắn ngủi Bạc Tuyết chợt trở nên vô cùng xa lạ, ngàn vạn trăm kế muốn thoát khỏi tòa thành, cuối cùng, lại cười mà cho biết, người Bạc Tuyết kỳ thực luôn luôn là Huyết Xà? là châm chọc!”

      Nghe đến câu này, Mạch Khê choáng váng… đúng, mẹ làm sao có thể thích Huyết Xà được?

      Lôi Dận nhìn , ánh mắt trở nên sắc bén như hai thanh kiếm ——

      “Bạc Tuyết thế nhưng lại Huyết Xà, cho dù biết y chết, Bạc Tuyết cũng muốn rời ! người đàn ông cầm thú như vậy, có tư cách gì có được quan tâm của Bạc Tuyết?”

      Mạch Khê càng nghe càng hồ đồ, lắc đầu theo bản năng, “Làm sao có thể? Mẹ làm sao có thể thích Huyết Xà chứ?”

      Lôi Dận cười lạnh, “ nghĩ tới chuyện mình lại thất bại trước gã đàn ông hạ lưu như vậy! tăng số người trông giữ mẹ em lên, nhưng Bạc Tuyết lại gần như trở nên điên cuồng, bắt đầu oán hận , thậm chí còn dùng cách thức cực đoan khiến bản thân bị thương! Cuối cùng, cũng đồng ý để Bạc Tuyết có chút tự do, nhưng khi ra ngoài cũng phải có người theo. Ấy vậy mà, Bạc Tuyết vẫn xảy ra chuyện…”

      “… xảy ra tai nạn giao thông, ngoài ý muốn ra .” Mạch Khê chịu đựng cơn đau trong lòng, tiếp lời dang dở của .

      , điều này phải là ngoài ý muốn!” Giọng Lôi Dận trở nên sắc bén, kiên định tới dị thường, ánh mắt khóa trụ Mạch Khê lại…

      “Giống như tai nạn giao thông của em vậy, phải là ngoài ý muốn, tuyệt đối phải là ngoài ý muốn! Mà , sớm muộn gì cũng điều tra ra chuyện này!”

      Mạch Khê sửng sốt, trong nháy mắt, đầu ngón tay run lên, cảm giác lạnh băng đánh úp lại, ngay cả sống lưng cũng lạnh hẳn ra, chẳng những có người muốn hại , mà chuyện này, từ lúc mẹ còn sống xảy ra…

      “Vì sao lại như vậy? Đầu tiên là mẹ tôi, sau đó lại là tôi? Mục đích của đối phương là gì?”

      Lôi Dận trầm mặc, lẳng lặng hút xì gà, rít hơi, sau đó ném vào gạt tàn, “Khi mẹ em xảy ra tai nạn giao thông kia, cấp cứu kịp mất, trước khi mất chỉ hai chữ…”

    2. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 6: Tình cảm sâu như biển xanh (4)
      Ngón tay Mạch Khê run lên, “Hai chữ gì?”

      Lôi Dận nhìn , từng đường nét khuôn mặt chìm trong sương khói nhàn nhạt, lúc sáng lúc tối. Đôi mắt xanh lục băng lạnh tựa như con sói trong bóng đêm, tản ra hơi thở nguy hiểm. Đôi môi mỏng của hơi hơi mở, nhả ra từng tiếng, “Bí mật!”

      Hả? ——

      Hàng mày của Mạch Khê nhíu chặt lại, đầy vẻ nghi hoặc cùng khó hiểu, “Ý của là, câu cuối cùng của mẹ tôi, chính là —— bí mật?”

      Lôi Dận nặng nề gật đầu, đáy mắt bình tĩnh lạnh lùng lại nhìn ra suy nghĩ trong lòng .

      “Rốt cuộc —— là bí mật gì?”

      “Yên tâm, nhất định điều tra ra!”

      Mạch Khê trầm mặc, xem ra thực lực của đối phương hề đơn giản. Cho tới nay, Lôi Dận đều cho cảm giác năng lực của tay che trời, có chuyện gì thể làm được. Nhưng việc này trôi qua nhiều năm như vậy vẫn thể điều tra ra, là đúng như câu kia, “sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân” (núi cao còn có núi cao hơn, người tài còn có người tài hơn). Có điều, đối phương xem ra chỉ nhằm vào Lôi Dận. Như vậy, cùng người mẹ Bạc Tuyết của mình có quan hệ như thế nào?

      luôn nghĩ ra việc, đó là vấn đề liên quan tới tình cảm của mẹ mình! Cha cho rằng mẹ luôn luôn Lôi Dận, mà lời Lôi Dận vừa khiến Mạch Khê có thể cảm giác được rằng, kỳ thực, ban đầu bà muốn ở bên cạnh Lôi Dận, bằng sao có thể ra hai chữ kết hôn này. Nhưng là sau đó, vì sao bà lại mình Huyết Xà? thương hay vẫn là vì điều gì khác? Mẹ lại vội vã muốn rời như vậy, mục đích là gì? Hay điều này, có liên quan mật thiệt tới “bí mật” đó?

      Theo bản năng, Mạch Khê nhìn về phía Lôi Dận, khỏi khó hiểu. Ngay cả chuyện này, sao lại nhìn thấy được? Vẫn là, “trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ tường” hay sao? Khi nhìn thấy hành động của mẹ rời khỏi tòa thành, nghe được chính miệng mẹ muốn quay trở lại bên cạnh Huyết Xà, có lẽ, sợ chỉ còn nhìn thấy thi thể bà, bởi trong lúc điên cuồng con người đánh mất lý trí.

      Lại hoặc là, như người tình lạc hậu, mẹ thất vọng với ? Càng hoặc là —— mẹ thực Huyết Xà sao?

      nghĩ ra được, càng nghĩ càng thấy khó hiểu.

      Giờ khắc này, người đàn ông đương ngồi bên cạnh đây có bao nhiêu là mệt mỏi. Cũng đúng, mỗi lần nhớ đến đoạn quá khứ này đối với đều như thể trải qua lần lăng trì vậy. Nghĩ đến đây, trái tim Mạch Khê chợt tràn ra thương tiếc, nhất là khi nhìn thấy những ngón tay run lên nhè , càng thêm đau lòng…

      Có lẽ, cao cao tại thượng, nhưng nhìn người mà bản thân quan tâm nhất lại chết trước mặt mình, với đả kích cỡ nào. Mà cho đến bây giờ, luôn —— gồng mình để sống!

      Mạch Khê khỏi dựa thân mình vào phía trước, đưa tay day day hàng chân mày đương nhíu lại của , dọc theo sống mũi cao cao xuống, dừng khóe môi cương nghị kia, :

      “Tất cả mọi thứ đều trôi qua…Chuyện nếu xảy ra rồi, chúng ta rốt cuộc vẫn phải đối mặt, phải sao?”

      Ánh đèn tường dịu nghịch ngợm buông trôi lên mái tóc dài mềm mại như mây của Mạch Khê. Những điểm sáng bao phủ toàn thân , dường như được yểm bùa chú, khiến quyến rũ động lòng người của Mạch Khê càng thêm mãnh liệt hơn so với bình thường.

      Lôi Dận lẳng lặng nhìn, như say. biết rằng, cả đời này bản thân mình vĩnh viễn thể buông ra được nữa.

      Trong đáy mắt , Mạch Khê nhìn thấy được bóng dáng của chính mình. Có lẽ, chỉ tại nơi này, trong mắt người đàn ông ngồi đây, mới thực có thể nhìn thấy bóng dáng mình trong đó. Nghĩ như vậy, đáy lòng lại tràn ra dòng nước ấm, hoặc như là thiên tính làm mẹ trời sinh của người phụ nữ. thầm nghĩ dùng dịu dàng của mình để an ủi người đàn ông chịu quá nhiều tổn thương này. Vì thế, chủ động chút, hai cánh tay trắng mịn thuần thục lướt qua hai vai Lôi Dận, ôm lấy cổ . Khuôn mặt nhắn như mộng như ảo hơi ngẩng lên, dọc theo thái dương trượt xuống. Khi lướt qua vành tai , cảm nhận được thân thể đột nhiên cứng lại hết sức ràng. Giờ khắc này, trong tâm lại đột nhiên cảm giác mình thiếu tự tin đến cực độ, run rẩy cực độ.

      Nhịp thở của người đàn ông theo từng nụ hôn của Mạch Khê trượt dần xuống mà trở nên dồn dập. Bàn tay to lớn của đặt sau lưng , thực nhàng, tùy ý để giống như con mèo cọ tới cọ lui người mình. Đôi lúc, ngón tay khẽ khàng vuốt ve làn da non mịn như trẻ con của . Cho tới bây giờ, hề biết, Khê nhi của ngày to gan lớn mật đến như thế này!

      Trong hơi thở ngập tràn mùi hương chỉ thuộc về riêng , tim Mạch Khê càng đau. chỉ thầm nghĩ dùng phương thức này để an ủi Lôi Dận, an ủi đau đớn dai dẳng của suốt nhiều năm qua. Tuy rằng Mạch Khê biết vì sao nhất định phải làm như vậy, nhưng chỉ có làm như thế, tim mới bình phục được. Ngón tay run run nhàng trượt xuống, đôi môi đào khe khẽ tháo từng cúc, từng cúc áo sơmi. Bàn tay bé như rắn chui vào bên trong, phủ lên. khó để Mạch Khê cảm nhận được rắn chắc cùng nhịp đập cuồng dã trong lồng ngực

      cúi đầu xuống dưới chút, đôi môi mềm mại, cái lưỡi ướt át nhàng hôn lên ngực . Động tác đột nhiên này khiến người đàn ông hít mạnh hơi sâu, cả người run lên. Bàn tay to lớn đặt phía sau lưng cũng chợt trở nên nặng nề, như ủng hộ tiếp tục hành động này…

      “Khê nhi…” Người đàn ông mê luyến nhìn , bàn tay thể khống chế được, bắt đầu di chuyển thân thể mềm mại kia.

      Giọng khêu gợi đầy hấp dẫn của khiến Mạch Khê khỏi ngẩng đầu lên, lại chạm phải đôi mắt ngày nóng hơn đó, ánh mắt quá táo bạo, quá trực tiếp, hoàn toàn xâm lược, hoàn toàn chiếm hữu…Khiến có cách nào thừa nhận!

      cảm giác tên nào đó tràn khắp thân thể Mạch Khê. Vốn là, thầm nghĩ dùng những nụ hôn mềm xoa dịu nỗi đơn của . Nhưng là, trong quá trình, dần dần mê muội. thực xấu xa đến thế, chỉ ngồi như vậy thôi quá đủ để khiến hoàn toàn mất lý trí…

      Mạch Khê thở dốc tiếng, lại lần nữa cụp mắt xuống, càng to gan hơn so với lúc nãy. Đôi môi đào trượt dọc theo làn da màu đồng, chậm rãi xuống dưới. Bàn tay bé cũng yên phận, chầm chậm di chuyển. Khi động đến nơi sớm ‘bừng bừng phấn chấn’ kia, trái tim run lên, hai gò má khuôn mặt nhắn cũng trở nên hồng rực.

      Mạch Khê biết bản thân mình có nên tiếp tục chuyện này hay , nhưng là bàn tay to lớn ấm áp của xuyên qua lớp vải mong manh bắt đầu hâm nóng da thịt lên. Mạch Khê giờ đây như con thuyền dập dềnh giữa sóng nước, hoàn toàn mất phương hướng. thế nhưng lại chủ động hạ thân mình nhắn xuống, quỳ gối tấm thảm dày, đôi môi đào cũng thuận thế xuống, dùng đầu lưỡi tháo hạt cúc quần tây của

      Hơi thở ấm áp trong miệng Mạch Khê trực tiếp phả vào da thịt, kích thích người đàn ông điên cuồng hơn. chờ tháo thắt lưng xuống, và sau đó là khóa quần…

      Nơi to lớn kia sớm giống như con rắn đứng thẳng trước mắt Mạch Khê. cắn cắn môi, ngay sau đó, khống chế được hé miệng, ngậm chặt… (hốt xác 2 chị em về đê~)

      Thân hình người đàn ông cứng đờ, lại lần nữa hít mạnh vào, bàn tay to lớn phủ cái đầu nho của ——

      “Khê nhi, em đúng là tiểu tinh…” Giọng khàn đặc lộ ra tán thưởng cùng khát vọng.

      Động tác của Mạch Khê thực ra rất trúc trắc, nhưng càng là như vậy, càng thêm kích thích bản năng đàn ông của Lôi Dận. Nhìn khó khăn giữ lấy phần to lớn của mình, bàn tay to giữ đầu cũng khẽ run run. Mạch Khê chủ động lại khiến hoàn toàn si mê…Nếu sau đó, Mạch Khê có cầu nhảy từ tòa nhà cao nhất xuống, cũng oán hận! (Jins: phét!)

    3. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 6: Tình cảm sâu như biển xanh (5)
      Hô hấp của Lôi Dận ngày càng trở nên nặng nề hơn. tự nhận mình luôn có năng lực trấn định trước mặt phụ nữ, cho dù là chủ động hay mê hoặc, thậm chí cởi sạch quần áo lao lên người cũng quá nhiều. Nhưng là, chưa bao giờ, chưa bao giờ có nào giống như Mạch Khê, khiến toàn thân , từ trong ra ngoài đều cảm thấy căng cứng lên.

      Nhìn bộ dạng mê hoặc của bên dưới, máu toàn thân Lôi Dận dường như trực tiếp trào thẳng lên đầu. Ngay sau đó, trực tiếp ôm lấy Mạch Khê, sải bước chân vào thẳng giường ngủ bên trong. Sau khi đặt xuống chiếc giường lớn, thân hình mạnh mẽ của cũng lập tức đè ép lên ——

      “Bé con, em càng lúc càng lớn mật…” Giọng của có chút khàn khàn, thể che lấp được khát vọng, ánh mắt dần trở nên điên cuồng như dã thú.

      Mạch Khê cảm giác bản thân mình có chút choáng váng, mắt hoa cả lên. Tiếng hít thở của người đàn ông kia kề sát bên tai , rất nặng nề, rất nóng. Đột nhiên, Mạch Khê có cảm giác trong thân thể của mình cũng có chút gì đó khô nóng hơn, ngượng ngùng giữ lấy bả vai

      thích sao?”

      “Thích…Rất thích em như vậy.” Từng cơ bắp rắn chắc của người đàn ông càng lúc càng nóng hơn, khiến có cảm giác như mình chạm tới lửa vậy.

      Cảm nhận được làn da mềm mịn của , hoặc như bởi vì tham luyến cảm giác tơ lụa ấy, Lôi Dận lại ôm chặt hơn.

      Nhiệt độ bên dưới thân thể ngày càng mãnh liệt. Cảm giác quen thuộc bên trong thân mình bắt đầu trào ra. Mạch Khê nhịn được, giống như con mèo “ưm” tiếng, cơ thể bắt đầu cử động, để hai người càng dính sát vào nhau hơn.

      Đôi mắt xanh lục của Lôi Dận trở nên trầm xuống, giống như đêm tối hoàn toàn vây bọc lấy. ngọt ngào mê hồn từ người Mạch Khê tản ra khiến bị hấp dẫn, khuôn mặt tuấn chôn vùi vào trong cổ , bàn tay to lớn cũng bắt đầu di chuyển thân thể .

      Mạch Khê có thể cảm giác được khí lực cường tráng của Lôi Dận. Dường như, thích tư vị ngọt ngào của , giống như đứa trẻ tham lam bao giờ cảm thấy đủ đầy vậy. Chân cũng thuận thế tách hai chân trơn bóng của Mạch Khê ra, ‘sức mạnh to lớn’ đặt nơi mềm mại của

      “Khê nhi…” Lôi Dận như cố nén dục hỏa, thương tiếc khe khẽ vuốt ve . Khuôn mặt dán cần cổ mềm của Mạch Khê, từng chút, từng chút dịu dàng hôn. Giờ khắc này, dường như thay đổi thành người khác, bản tính vốn nôn nóng cùng thô bạo cũng thấy, mỗi hành động đều dịu đến thế. Tất cả mọi thứ, ngược lại, càng khiến trái tim Mạch Khê đập nhanh thôi.

      Mạch Khê trở lên lớn mật, tuy rằng vô cùng ngượng ngùng, vẫn đưa hai chân thon dài chủ động ôm lấy hông . Thuận thế, vật đàn ông nóng như bàn là chậm rãi vào bên trong nơi mềm mại của .

      “Khê nhi…” Động tác của Mạch Khê khiến giọng của người đàn ông hoàn toàn khàn đặc. Giọng này, như nỉ non, lại mang theo tia mê luyến. chủ động hoàn toàn nắm giữ lấy . ấm áp, mềm mại nhanh chóng vây lấy chặt, khiến còn cách nào giữ lại lý trí được nữa. Lôi Dận cúi người xuống dưới, hôn sâu lên vầng trán thanh tú của , như gợn sóng lăn tăn, nhàng ——

      “Để em…”

      Lần này, người đàn ông từ bị động thành chủ động, bàn tay to lớn phủ thân thể . Mạch Khê run run. dòng nước ấm lan truyền khắp thân thể, nóng cháy chảy xuống bên dưới. Mà người đàn ông với ngọn lửa nóng trong thân thể đây, dường như hoàn toàn chìm trong thiêu đốt. bật ra những tiếng rên rỉ đầy dụ hoặc…

      phối hợp của Mạch Khê hoàn toàn hòa tan Lôi Dận, đôi môi mỏng cương nghị trượt dài đường từ cằm, cổ mềm, đến vai, cuối cùng dừng lại, lưu luyến ở nơi cao cao đầy đặn kia. Mạch Khê có cảm giác thân thể mình thuộc về mình nữa, như bay lên, bay lên mãi mãi, và nở rộ, giống như những ngọn pháo hoa bừng sáng…

      Cảm giác nguyên thủy nhất dần dần xâm chiếm thân thể Mạch Khê. Lửa cháy đốt nóng lên thành xúc cảm khó thành lời. Là khát cầu, là mong đợi… Tất cả khiến bắt đầu trúc trắc đáp lại.

      Phản ứng từ khiến Lôi Dận vừa lòng để thoát tiếng thở dài, động tác càng thêm dịu dàng, càng thêm triền miên. Thân thể hai người như nở bung lên trong nước, dần dần hòa tan thành lâu lâu, tách ra.

      hồi hoan ái qua , Mạch Khê mệt đến mức chút sức lực cũng có, tùy ý để người đàn ông ôm mình vào trong lồng ngực của , chỉ còn có thể thở dốc từng hơi từng hơi…

      Người đàn ông này… thực nên ngu ngốc mà chủ động khiêu khích , bằng chẳng có cách nào thỏa mãn được ‘khẩu vị’ của cả. Nhưng mà cũng tốt hơn, ba năm sau trở nên dịu dàng hơn trước chút, để đến mức mất luôn nửa cái mạng.

      Sau khi thỏa mãn, người đàn ông càng ôm siết trong lòng, bàn tay to lớn nhàng vuốt ve . Nhìn toàn thân Mạch Khê đầy những dấu vết lưu lại của mình, nhàng cười.

      Mạch Khê bất mãn nỉ non, kháng nghị tiếng, giống như con thú trốn tránh bàn tay to lớn yên phận của . hiểu , luôn luôn mạnh mẽ đến thế, làm sao có thể thỏa mãn chỉ với lần? Nhưng là, sợ ‘khẩu vị’ kinh người của .

      nghĩ đến đó, hai vai chợt ấm lên, khí chung quanh Mạch Khê cũng đổ đầy mùi hương nam tính của , nhàn nhạt quấn quít chung quanh. Đưa mắt nhìn lại, phần cằm trơn bóng của nhàng đặt lên trán , giọng vẫn trầm thấp dễ nghe như vậy, “Khê nhi, từ nay về sau, được rời khỏi nữa, bao giờ rời khỏi nữa. có em, mỗi ngày của rất thống khổ, cũng rất lo lắng…”

      “Lo lắng ư?” Hô hấp của Mạch Khê , rất . Trong giọng của dường như có chút thỉnh cầu, như đứa trẻ lạc khiến tim người ta đau, tuy rằng luôn luôn cao cao tại thượng, ai bì nổi.

      Giọng Lôi Dận mỗi lúc thấp, như loại rượu thuần chất ngon nhất. Tình cảm chân thành tha thiết từ đáy lòng tràn lên đôi mắt, hết sức ràng phản chiếu vào trong mắt Mạch Khê.

      lo lắng em gặp nguy hiểm, lo lắng cho cuộc sống của em khổ cực, lo lắng em sợ hãi mỗi khi trời mưa có sấm sét, lo lắng…” dừng lại, ngẩng đầu nhìn .

      Tim Mạch Khê tự chủ được mà đập nhanh hơn. luôn luôn có dự cảm, giờ khắc này, lại mãnh liệt đến mức có cách nào kiềm chế được. Người đàn ông trước mắt với khuôn mặt nghiêm cẩn khiến hoảng hốt, chân thành tha thiết khiến cảm thấy xa lạ. chợt dừng lại, tiếp tục nữa. Nhưng biết, câu cuối cùng nhất định rất quan trọng, quan trọng đến mức chỉ cần ra, quan hệ giữa cả hai chắc chắn thay đổi.

      Trong lúc nhất thời, dám nhìn ánh mắt của , lại bị cưỡng chế nâng cằm lên, khiến thể nhìn thẳng vào đôi đồng tử xanh lục kia, sâu thẳm như đại dương…

      “Khê nhi, lo lắng…em rồi quên .”

      Chỉ câu , khiến tim Mạch Khê như bị tảng đá vô cùng lớn đập vào. Đáy mắt thanh nhuận bắt đầu tràn ra bối rối cùng khẩn trương. biết nên làm như thế nào để an trí ánh mắt mình, muốn rời , nhưng lại như thể bị thôi miên bởi lời của , bị hấp dẫn bởi đôi mắt xanh lục của . Tất cả những thứ đó, khi chìm sâu vào, rốt cuộc cũng có cách nào rời khỏi. Hô hấp theo từng tiết tấu càng nhanh hơn, trái tim dường như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực…

      hẳn là chưa bao giờ lo lắng điều này …ít nhất, tôi cho rằng đời này có chuyện gì là làm được.” lâu sau đó, mới cứng ngắc lên tiếng, giọng căn bản nếu cẩn thận nghe chắc chắn nghe được gì. cố nén tiếng tim đập nhanh nên mới ra câu như vậy, cũng dám quá lớn tiếng, sợ người kia nghe được giọng run run của mình.

      “Là em đánh giá rất cao, hay là hiểu , hm?” Lôi Dận hơi hơi nhếch môi, đáy mắt cũng tràn ra ý cười dịu dàng. Những đường nét khuôn mặt tuấn trong nháy mắt trở nên dịu hòa. Giọng trầm thấp của cuốn hút Mạch Khê. nâng mắt lên, lại nhìn thấy được trong đôi mắt kia, là —— tình chút nào che lấp…

      “Đương nhiên là có chuyện làm được, mà chuyện đó, hẳn là liên quan đến em. Như là…” thâm tình dừng lại, đôi môi mỏng nhàng ra câu tiếp theo, “Khiến em .”

      Thông báo quan trọng: Ở Hồi 3 – Chương 20, tớ chỉnh dịch thiếu câu thơ mà trong convert nhắc đến. Câu thơ này xuất lần thứ 2 ngay tại đây. Đây là sơ suất lớn của tớ, chân thành xin lỗi các bạn ;”;

      [1]: 一日不思量 // 也欑眉千度.

      Phiên : Nhất nhật bất tư lường // Dã toả my thiên độ.

      Dịch thơ: Cả buổi định quên // Cũng chau mày ngàn độ.

      Đây là hai câu thơ trong bài “Trú dạ lạc ức biệt” (晝夜樂憶別) của Liễu Vĩnh, dịch giả: Nguyễn Chí Viễn.

    4. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 19: Để em (1)
      Đầu óc Mạch Khê trống rỗng, mở to mắt, thất thần mà nhìn người đàn ông trước mặt mình. đúng lý hợp tình đến như vậy, chỉ cần chú tâm nghe chút, lúc này đây sa ngã. Lúc này đây, hề bắt buộc ra bất cứ điều gì, nhưng lại dùng phương thức kia để khiến thể kháng cự được. Mạch Khê cảm thấy toàn thân mình đều phát run, thậm chí mỗi dây thần kinh đều như căng siết…Đáy lòng chợt tràn ra niềm hạnh phúc kỳ lạ, và còn có, hành động né tránh trong vô thức.

      “Khê nhi…” Người đàn ông kia cho cơ hội đào thoát nào, cầm lấy những ngón tay run rẩy của Mạch Khê, ánh mắt chân thành tha thiết nhìn thẳng. Đôi đồng tử như ánh mặt trời xuyên thấu, trực tiếp phủ bọc lấy , khiến thể trốn bất cứ nơi đâu.

      Mạch Khê bị dọa, thân mình run run. Người đàn ông này muốn làm cái gì? Ba năm trước đây, ngừng chiếm hữu thân thể , ba năm sau, càng trực tiếp muốn đoạt lấy tâm ư? Làm sao có thể như vậy được?

      chìm trong im lặng, đôi mắt đẹp như dòng nước dịu dàng lưu chuyển, giống con nai con đương hoảng sợ. Người đàn ông thở dài hơi nặng nề, giống như bất đắc dĩ, vừa như bất lực biết nên làm thế nào. Khuôn mặt tuấn của chôn sâu vào trong tóc , cúi đầu , “Khê nhi, muốn em khó đến như vậy sao?”

      Tim Mạch Khê theo từng lời của mà dồn dập hơn, từng chút lại quặn thắt, lại đau đớn, lại hoảng loạn. “ ích kỷ.”

      lúc lâu sau đó, mới thào ra những lời này. Giọng mềm mại như những bông tuyết phiêu đãng bầu trời đêm, khiến Lôi Dận ngẩng đầu, đôi đồng tử lạnh lẽo như băng giá sớm thể che giấu được tình cảm sâu nặng trong đáy mắt. vươn ngón tay thon dài nâng khuôn mặt nhắn xinh đẹp của Mạch Khê lên, đầu ngón tay cẩn thận lướt theo hàng chân mày đậm, sống mũi cao cao, cuối cùng dừng cánh môi mềm mại của , lại hề chớp mắt nhìn đôi mắt rung động của cách chăm chú. Tất cả khiến Mạch Khê bất ngờ, có cách nào trốn tránh được…

      “Khê nhi, tha thứ cho ích kỷ của . chỉ muốn để em , cả đời chỉ người đàn ông là , chỉ là ——“ Giọng của Lôi Dận lại trở về với trầm thấp như bình thường, có nghiêm cẩn, như hạ quyết định quan trọng nào đó bằng tất cả quyết tâm của mình, rồi nhìn thẳng vào lần nữa với kiên định chút thay đổi nào —— “ muốn xin em cho cơ hội, giống như là, để cho —— em!”

      Bỗng dưng, Mạch Khê mở to hai mắt nhìn. Lời của người đàn ông này như là tiếng sấm rền bất chợt, dồn dập đánh thẳng vào nơi sâu nhất trong lòng , khiến từng tế bào thần kinh để nghĩ suy tan rã. có cách nào đề phòng, có cách nào để trốn, chỉ có thể hoảng hốt mà nhìn , nhìn đôi mắt đầy nghiêm cẩn cùng táo bạo!

      Đầu óc vẫn trống rỗng…

      Cho cơ hội, để mình?

      …Những lời này có ý gì?

      “Khê nhi…” Khóe môi Lôi Dận hơi hơi gợi lên, tình trong ánh mắt ràng cùng triền miên đến như vậy. nhàng thả nụ hôn lên vầng trán thanh tú của . Sau đó, lui ra chút, đôi mắt xanh lục khiến người khác tai đỏ tim đập, ý cười môi nhàn nhạ. nhìn thở mỗi lúc dồn dập, tình tràn ra trong đáy lòng càng thêm mãnh liệt ——

      muốn —— được cái gì hết.” Mạch Khê kinh hoảng, đưa tay che môi lại. dự cảm, những lời kế tiếp của nhất định khiến bản thân ‘vạn kiếp bất phục’ [1]. biết bản thân mình có đủ dũng khí hay để đỡ lấy những điều đó, chỉ biết rằng, giờ khắc này, lòng của đương bất an, bất an đến mức khiến hoảng loạn.

      Hôm nay, hành động của khiến bất an…

      Nụ cười của khiến bất an…

      Lời của khiến bất an…

      Cả…ánh mắt của càng khiến bất an…

      Có lẽ, sớm đoán được điều định ra. Nhưng là, tâm tư thâm trầm như biển sâu của người đàn ông này làm thế nào để hoàn toàn thấu hiểu đây? …rất muốn bảo vệ trái tim mình tốt, để cho nó lại bị tổn thương thêm lần nào nữa.

      Lôi Dận cũng chưa hề làm gì, tùy ý để bàn tay bé của che môi mình lại, nhưng ánh mắt vẫn nhìn thẳng vào , nhạt như quỳnh hoa, lại sâu nặng như biển rộng, khiến con tim của dưới ánh nhìn lẳng lặng chăm chú của rốt cuộc chịu được nữa…

      Mạch Khê càng lúc càng trở nên bối rối, theo bản năng rút tay mình về. Những ngón tay mảnh khảnh giữa trung ràng run run, hàm răng tinh tế cắn đôi môi căng đầy, để lại vết cắn mờ mờ. Dường như, Mạch Khê muốn giải tỏa bớt nỗi bất an cùng lo sợ trong thân tâm bằng phương thức này.

      Trong bình lặng, khí lại nổi lên những làn sóng cuồn cuộn, là bối rối bất an, là tình thế thể nào ngăn cản. Lôi Dận vẫn giữ nụ cười bên môi, vẫn luôn bình tĩnh như vậy, như thể phản ứng của Mạch Khê sớm nằm trong dự kiến của . lẳng lặng nhìn trốn tránh trong mắt , giống như thiếu niên đứng bên bờ hồ nhìn về phía xa xăm trong buổi trưa, làn gió nhàng đưa tới ý cười bên môi…

      lâu sau đó, mới lên tiếng, giọng trầm thấp sâu thẳm. cho phép ánh mắt của tự do, nhưng hề cho phép trốn tránh lời của ngay lúc này!

      “Khê nhi, em biết muốn gì. Nếu biết, em cũng hiểu điều này thể trốn tránh.”

      …tôi, tôi biết. Tôi…cũng muốn biết…” Mạch Khê như con thú đầy sợ hãi đương cố giãy giụa, nhưng cách nào tránh thoát ánh mắt nóng rực kia. Giờ khắc này, có cảm giác mọi tâm tư của bản thân đều bị người đàn ông với đôi mắt sắc bén kia nhìn thấu.

      “Nếu biết, cho em biết…”

      ! Xin , được , được gì nữa! Tôi, tôi muốn nghe!”

      “Em muốn nghe, hơn nữa, nhất định phải nghe ràng cho !” Thái độ Lôi Dận đột nhiên trở nên cường ngạnh, giống như tác phong vốn có trước đây. Hai bàn tay như hai gọng kìm sắt giữ lấy vai , để có cơ hội trốn tránh nào nữa, giọng đột nhiên cao lên, mang theo kiên quyết hết sức ràng.

      nghiêm túc của khiến Mạch Khê kinh sợ, đôi môi run run, tròng mắt lưu ly long lanh hơi nước, lại chỉ có thể bất động, hề chớp mắt đón nhận ánh mắt của . Đôi mắt đó, mạnh mẽ như vậy, thần thái kiên quyết như vậy, thể rời khỏi được.

      Những đường nét tuấn cương nghị của người đàn ông kia sau khi nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ đầy bất an của chợt mềm mại hơn. đưa tay lau mồ hôi rịn trán, vai , ảo não khi phát , vì lúc nãy mình siết vai quá nhanh mà để lại những dấu hồng nhàn nhạt. nghiêm túc trong đáy mắt cũng hóa thành dịu dàng, con sóng tình cảm nơi đáy lòng cũng còn có cách nào giữ lại được. nghiêm cẩn, nghiêm cẩn, nhìn , ——

      “Khê nhi, em. Đây là có cách nào thay đổi được!”

      Tâm tư vốn bất an lại bị tảng đá lớn đập mạnh xuống, khiến Mạch Khê trong thoảng thể hít thở được! Nhìn tình cảm sâu nặng hề che giấu, và cũng có cách nào che giấu trong đôi mắt , cũng có thể đoán được chuyện sắp xảy ra. Nhưng là, nghĩ tới việc trực tiếp đến thế, lớn mật ra những lời thế này.

      hoàn toàn chuẩn bị tâm lý!

      Bởi vì là —— ? Cho tới bây giờ, người đàn ông hiểu là thế nào làm sao có thể ra những lời này? Trong nhất thời, tâm Mạch Khê trở nên hỗn loạn, rối như tơ vò, thể nghĩ suy được gì, cũng thể nhìn thấy gì ràng…

    5. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 19: Để em (2)
      sai, giống đứa trẻ!

      Giờ khắc này, Mạch Khê chỉ có thể dùng những lời này để hình dung bản thân mình! Lôi Dận cứ như vậy, trực tiếp ra tình cảm bản thân, ! Đây là điều hoàn toàn vượt xa khỏi trí tưởng tượng của Mạch Khê. Chỉ trong thời gian rất ngắn, mọi lo lắng, đau đớn, bài xích đều va vào nhau, lôi kéo, cắn xé…

      “Tôi, tôi biết cái gì. , được bậy…” đẩy bàn tay to lớn của ra, bối rối biết nên điều gì bây giờ, trong lòng chỉ toàn là hoảng loạn cùng rối bời.

      bậy!” Lôi Dận khi bướng bỉnh lên còn giống đứa con nít hơn so với Mạch Khê, “Nhìn , cho phép trốn !”

      ——“

      “Mạch Khê! em! Kể cả ngay bây giờ em , cũng thể ngăn cản được chuyện em! Quyền lợi này nằm trong tay , em chỉ có thể nhận, chỉ có thể cự tuyệt!” Ngay cả trong tình huống này, Lôi Dận vẫn luôn bá đạo như trước, tâm tư ràng khiến ngày càng kiên quyết cường ngạnh, “Bây giờ em thương cũng có vấn đề gì. ngày nào đó em , cam tâm tình nguyện , chờ!”

      Mạch Khê lắc lắc đầu, thân mình theo bản năng lui về phía sau, “, thể như vậy… thể.” đáng sợ, làm sao có thể ‘tứ vô kị đạn’ (đại ý: phóng túng kiêng sợ) ra những lời này, hơn nữa lại còn có thể kiên định tâm tư bản thân mình như thế? nên như thế này… nên…

      “Vì sao thể?” Giọng Lôi Dận cao lên, có chút khí thế cùng thái độ bức người.

      Mạch Khê giống như con chim họa mi hoảng sợ, đôi mắt to lên bối rối. cố nuốt nước miếng xuống, giọng run run, “Tôi… thể như vậy được…Là…cha nuôi của tôi…tôi…chúng ta thể…”

      “Ai quy định cha nuôi cùng con nuôi thể nhau được?” Lôi Dận hề cho cơ hội trốn tránh nào, cùng với dịu dàng cùng bá đạo, từ từ ép , vây lấy như con sói, giọng dù trầm dịu cũng kiên quyết vô cùng, “ cố tình muốn như vậy! Càng muốn em là con của , và cũng là người phụ nữ của ! em, thế giới này, chỉ có mới mang lại cho em hạnh phúc!”

      …” Mạch Khê vội vàng che hai tai lại, sợ hãi, vô cùng sợ hãi. Tình cảm Lôi Dận giống như trận đại hồng thủy tràn đến, khiến có tâm lý chuẩn bị, thể chống đỡ được.

      Lần này, Lôi Dận lập tức kéo bàn tay bé của ra, chỉ nhìn đương dùng bộ dạng ốc sên để trốn tránh. cứ nhìn chăm chú như vậy, toàn thân tản ra áp lực nghẹt thở, đôi môi mỏng mím lại, ‘nhất châm kiến huyết’ ( thẳng vào vấn đề) , “Kỳ thực, trong lòng em sớm —— , phải sao?”

      biết có thể nghe được, ngay cả khi bịt kín hai tai cũng có thể nghe được!

      Quả nhiên, khuôn mặt nhắn của Mạch Khê trắng bệch, rồi chuyển sang hồng, đôi môi đào run run, ngay cả đôi mắt cũng rúng động.

      , …” biết nên điều gì, chỉ có thể lắp bắp mãi chữ. Trong mắt , vốn là người đơn thuần, chỉ cần liếc mắt cái là nhìn thấu. , biết tất cả, lại trực tiếp thẳng ra.

      Lôi Dận nâng bàn tay to lớn của mình lên, nhàng bọc lấy bờ vai trắng mịn của . ấm áp khiến hơi run rẩy chút. nhìn thấy được, tuyệt vọng trong đôi mắt ấy. Đương nhiên, đây là tuyệt vọng khi bị người khác nắm bắt được tâm tư tình cảm của bản thân dù cố che giấu bằng mọi cách.

      nở nụ cười, đôi môi mỏng cong lên nhiều hơn so với khi xưa, nghiêm túc trong đáy mắt thấy, ‘thủ nhi đại chi’ ( vật/người này thay thế vật/người khác) bằng chiều, “Khê nhi, còn muốn trốn tránh sao? Em sớm giữ trong lòng em, bằng , em làm sao lại cam tâm tình nguyện để giữ lấy?”

      được !”

      muốn ! Khê nhi, vận mệnh nếu sắp xếp cho hai chúng ta gặp nhau lần nữa. Như vậy, điều này nhất định là tình duyên! muốn buông tay!”

      “Đủ rồi!” Mạch Khê rốt cuộc nhịn được, hét lớn lên tiếng. “Soạt”, ngồi dậy, dùng tấm chăn mỏng che khuất cảnh xuân cùng thân thể, đó vẫn còn dấu vết Lôi Dận lưu lại. hô hấp dồn dập, như thể lúc nào cũng ngất được, khuôn mặt nhắn tái nhợt ——

      muốn thế nào? Rốt cuộc muốn thế nào mới buông tha? sớm chiếm được thân thể này, vì sao còn muốn trộm lấy trái tim tôi? Lôi Dận, rất đáng giận! làm sao có thể… chút kiêng nể gì vét sạch tâm tư người khác? Chẳng lẽ thể cho tôi lối thoát, con đường sống sao? Chẳng lẽ phải nhìn thấy tôi giống như con thiêu thân lao đầu vào lửa mới vừa ý?”

      “Khê nhi…”

      “Lôi Dận! thể ích kỷ như vậy được! Mọi thứ, tâm tư, tình cảm đều được bảo vệ cẩn thận…Tôi muốn , chút cũng muốn…” Sau khi gào lớn lên, Mạch Khê giống như con diều đứt dây, còn có chút sức lực nào nữa. nhìn đôi mắt đầy tình cảm của , nước mắt dần dần dâng lên che khuất tầm nhìn…

      “Vì sao muốn bức tôi? Tôi cứ muốn im lặng như vậy, muốn trốn tránh tất cả tình cảm nên có, cứ như vậy cả đời cũng được. Tôi chỉ muốn cứ bên cạnh như vậy, bao giờ nhìn thẳng vào tâm tư bản thân, cũng bao giờ muốn biết tâm tư mình…bởi vì…tôi biết, tình đối với tôi mà là hy vọng xa vời, là câu chuyện cổ tích bao giờ chạm tới được, tuy rằng…tôi…tôi thực .”

      câu cuối cùng ra, giọt nước mắt nặng nề nơi hốc mắt, rốt cuộc thể chịu được chảy xuôi, đọng da thịt, đọng môi, rồi trượt xuống…

      biết chính mình điều gì, nhưng khi vô thức mà ra tâm tư mình, nước mắt rung động rơi xuống, thấm ướt tấm chăn.

      Thân hình cao lớn cương nghị của Lôi Dận cũng bởi câu cuối cùng của mà chấn động. Nước mắt của khiến run rẩy, lời của khiến tim gan chợt tràn ra hạnh phúc cùng vui sướng to lớn gì tưởng tượng được!

      “Khê nhi…” cẩn thận dịch người về phía trước, để cho có cơ hội trốn tránh nào, ôm chặt vào lòng. Chặt, rất chặt, như thể tìm được, sở hữu được vật báu quý giá nhất trần thế này. “Em …Có thể nghe được em ra những lời này, bây giờ có chết cũng đáng ——“

      Tình cảm sâu nặng của khiến tim Mạch Khê co rút lại, “ thể…chúng ta thể như vậy…”

      “Khê nhi…” Lôi Dận than tiếng. Cuộc đời mình, lần đầu tiên mới có cảm giác lo lắng khi bị người cự tuyệt. Nhìn đôi mắt đầy nước của , nhàng hôn lên những giọt nước tràn khuôn mặt . Mặn chát, đối với bây giờ cũng trở thành ngọt ngào, “Nha đầu ngốc… người phải là chuyện có tội. em, chỉ biết có điều này. Chuyện khác hề để ý tới. chỉ muốn em, đơn giản như vậy mà thôi.”

      Mạch Khê cảm thấy sức lực toàn thân đều bị rút cạn, hơi thở mong manh. Nếu bọn họ chỉ là đôi nam nữ bình thường, tin rằng bản thân mình sớm chấp nhận tình cảm này. Người đàn ông kia, trời sinh có bản lĩnh khiến cho phụ nữ phải si mê. , tình cảm đó từ lâu nhập vào cốt tủy của …Nhưng, mọi thứ chỉ là giả thuyết. Giữa , có vực sâu cách nào vượt qua, cho đến vĩnh viễn!

      lâu sau đó, ngẩng đầu, những giọt lệ trong hốc mắt lấp lánh…

      “Như vậy, mẹ của tôi thế nào? , từng với bà những lời như thế này hay sao?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :