Chương 14 Hạn chế (2)
“
bé ngốc nghếch, chưa cử hành lễ thành nhân
vẫn là trẻ con, bây giờ bác còn nhớ dáng vẻ tám tuổi lúc
vừa tới tòa thành, đảo mắt
đến nước
du học rồi, sao bác có thể khong lo lắng?
được, nếu thậtcô muốn đến nước
, vậy bác phải thay
chuẩn bị cẩn thận những người giúp việc mới được, đầu bếp còn có lái xe, đúng rồi, còn phải chuẩn bị biệt thự tốt cho
, bất động sản của Lôi gia ở
cũng
thiếu, tôi cũng
yên tâm nếu để
chủ ở ký túc xá trường học, rất nguy hiểm, còn có——“
“Bác Hàn Á—— “
Mạch Khê buồn buồn trong lòng, từ
đến lớn người quan tâm
như thế rất ít, bác Hàn Á chính là
trong đó, trong lòng
, bác Hàn Á chẳng khác nào người thân.
“Con
tự chăm sóc tốt cho mình, hơn nữa, con chỉ đến trường mà thôi, đặc biệt như thế
khiến bạn học khác nghĩ nhiều, con chỉ lo cho sức khỏe của bác, bác phải quan tâm cả toàn thành, mỗi ngày đều ngủ rất muộn, con sợ bác mệt hoặc bị bệnh, con
đau lòng lắm.”
“
, thấy tiểu thư Mạch Khê còn
như vậy lại lo cho bác, cơ thể bác có mệt
trong lòng vẫn ngọt ngào.” Trong mắt Hàn Á lộ nét vui mừng.
Mạch Khê lại làm nũng cười ngọt ngào, “Bởi vì ở trong lòng cháu, Bác Hàn Á giống như người thân, thậm chí giống như cha vậy, bác Hàn Á yên tâm
, chờ con có thể kiếm tiền, nhất định phải hiếu kính bác,
bao giờ——để bác làm việc vất vả như thế nữa.”
Quản gia Hàn Á cảm thấy ấm áp trước lời
của
, vỗ
bàn tay
bé của
, khẽ thở dài, “Bác thực vui mừng, cũng
hạnh phúc, nhưng những lời này ngàn vạn lần
thể để Lôi tiên sinh nghe được, nếu
ngài ấy——“
“
vui đúng
?”
Mạch Khê nghe lời
của ông, bất mãn chu cái miệng
nhắn, “Bác mà
như vậy, con
đau lòng lắm, ông ấy vì cái gì
vui?”
Quản gia Hàn Á cười cười, trong mắt có phần dung túng
với
phản kháng của
.
“
bé ngốc, bác biết ttiểu thư Mạch Khê đau lòng cho bác, nhưng bác chỉ là
quản gia, Lôi tiên sinh mới là cha nuôi của tiểu thư, là Lôi tiên sinh nhận nuôi tiểu thư Mạch Khê, vì thế Tiểu thư Mạch Khê muốn hiếu kính cũng là Lôi tiên sinh mới đúng.”
“Bác—— “
Mạch Khê khó chịu trong lòng, lại nổi lên
loại cảm giác đau đớn, “Con biết tất cả đều do cha nuôi cấp,
có ông ấy, con căn bản
có cuộc sống tốt như vậy,
có tòa thành xinh đẹp này để ở,
có nhiều người hầu hạ như vậy, con được mặc thứ tốt nhất, ngay cả xe cũng là tốt nhất, thậm chí có lái xe riêng đưa đón,
có ông ấy, ngay cả cơ hội đến trường cháu cũng
có, thậm chí có khi
sớm chết rồi! Ông ấy
thay đổi vận mệnh cả đời cháu, nhưng bác Hàn Á—— “
kéo tay quản gia Hàn Á, khuôn mặt
nhắn xinh đẹp linh động lóe ra ánh sáng chân thành tha thiết, “Cho tới bây giờ con đều chưa từng gặp cha nuôi, con chỉ biết là, bác Hàn Á
đưa con từ nơi tràn ngập ác mộng kia đến toàn thành này, là bác Hàn Á lúc nào cũng ở bên cạnh săn sóc con, khi con sợ hãi, khi con ốm, khi con vui, khi con buồn, cũng chỉ có bác Hàn Á cùng với con, bác Hàn Á giống như ba nhìn con lớn lên, góp nhặt từng phiếu điểm của con, mỗi lần sinh nhật, bác đều nhớ
con thích gì,
thích gì, nhưng còn cha nuôi
sao? Nhiều năm như thế ông ấy ở đâu? Con chưa từng thấy ông ta, thậm chí cả giọng
cũng chưa từng nghe qua, có đôi khi con còn nghĩ, người cha nuôi này của con có tồn tại
? Nếu ông ấy có
, vì sao nhiều năm như vậy
xuất
? Ngay cả năm mười bốn tuổi cháu bị bệnh nặng cũng là bác Hàn Á ở bên chăm sóc con mà thôi.”
Xem thêm...