1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời - Ân Tầm (8 hồi + Ngoại truyện)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 17: từng (1)
      xinh đẹp cùng thần bí của Bạc Tuyết luôn có sức hấp dẫn chết người đối với đàn ông. Huyết Xà cũng vậy mà bản thân ông cũng thế. Dường như mỗi người đàn ông đều bị người phụ nữ này lôi cuốn, từng chút từng chút chìm sâu, có cách nào thoát ra được. Nhưng chẳng qua, tình cảm của Huyết Xà đối với Bạc Tuyết lại vô cùng méo mó, còn Lôi Dận lại khác, đó là tham lam chỉ muốn giữ lấy làm của riêng mình.

      Đàm Đồng tự nhận bản thân mình là người bình thường, nhưng cho dù như thế nào chăng nữa, ông cũng thể đè nén lâu hơn trái tim chứa tình cảm quá mãnh liệt về phía người phụ nữ ấy. Đè ép… Nhịn xuống…Kìm nén…

      Thời gian, mỗi ngày trôi qua, mọi chuyện vốn chỉ bình lặng như dòng nước chảy. Nhưng rốt cuộc cũng có ngày, trong lúc lơ đãng, Đàm Đồng phát bí mật vô cùng lớn.

      Đó là ngày Huyết Xà ở ngoài xử lý chuyện trong tổ chức, Đàm Đồng nghĩ đến tình hình gần đây của Bạc Tuyết cứ mãi bồn chồn bất an, bỗng nhiên cũng rất lo lắng. Vốn là ông muốn đem ly cocktail mới pha chế cho Bạc Tuyết uống. Và thực, ông hề nghĩ tới lại nhìn thấy cảnh tượng mong muốn nhất trong đời mình.

      Ông nhìn thấy Lôi Dận mười lăm tuổi, vào trong phòng Bạc Tuyết, hai người ôm nhau, giống như đôi tình nhân đương chìm trong tình cuồng nhiệt, tìm kiếm ấm áp mà dựa vào nhau.

      Tuy rằng Lôi Dận là thiếu niên, nhưng thân hình cao lớn hoàn mỹ lại phù hợp với lứa tuổi. rất trưởng thành, rất chín chắn, rất thâm trầm, ôm Bạc Tuyết vào lồng ngực.

      Chẳng bao lâu, tiếng rên rỉ của phụ nữ tràn ra. Phập phồng… Nhộn nhạo… Mọi thanh tràn khắp, đổ kín vào tai Đàm Đồng. Đó là thanh có thể khiến máu toàn thân người ta sôi trào, nhưng đối với riêng Đàm Đồng, đó chính là cú sốc, đả kích thể chịu đựng được. Đàm Đồng lúc ấy như hóa thành bức tượng gỗ, cứng đờ mình đứng ở đó lâu.

      Gần như là thế kỷ trôi qua, ông mới giật mình thảng thốt, bỏ chạy.

      Bắt đầu từ ngày đó, ông liền biết bí mật liên quan tới Bạc Tuyết. Người phụ nữ ấy vụng trộm cùng Lôi Dận nhiều lần. Mà thiếu niên Lôi Dận kia, đối với Bạc Tuyết ngày càng ỷ lại. Tình cảm đó, ông xem ở trong mắt, đau ở trong lòng.

      Rốt cuộc cũng có ngày, ông tìm được cơ hội mình ở riêng với Bạc Tuyết. Lúc này đây, đối mặt với lúm đồng tiền lúc lúc của Bạc Tuyết, cuối cùng ông cũng có cách nào kiềm chế được tình cảm sâu trong tâm khảm, pha chế cồn nhiều hơn bình thường vào trong rượu.

      Như ông mong muốn, Bạc Tuyết say, khuôn mặt hồng nhuận như hoa đào, đôi mắt đẹp phủ tầng hơi nước mờ ảo, mông lung, vô cùng phong tình. Như đứa trẻ nghịch ngợm, người phụ nữ ấy cười với ông. Nụ cười ấy, dịu dàng như làn gió xuân lướt qua tim Đàm Đồng. Vì Bạc Tuyết say rượu lại đáng đến như vậy, ông mới có thể khống chế được, nhàng ôm thân thể Bạc Tuyết, ngón tay run rẩy chạm vào làn da mềm mại kia.

      Đây là lần đầu tiên ông gần gũi Bạc Tuyết đến như vậy. Mọi thứ thuộc về người phụ nữ này đều dịu dàng như mặt nước, mùi hương nhàn nhạt của cơ thể, có mùi rượu đầy si mê. khung cảnh như thế, ngay cả Liễu Hạ Huệ, cũng khó lòng mà kìm nén được chăng?

      Đàm Đồng lạc lối. Nhất là khi Bạc Tuyết nhàng quấn cánh tay quanh cổ mình, nhàng gọi tiếng, “Tiểu Dận”. Lúc đó, tình cảm mãnh liệt đè sâu xuống tận đáy bùng nổ, phun trào dữ dội như ngọn núi lửa. Ngay sau đó, ông ôm lấy thân thể mềm mại trong lòng đặt lên giường.

      Đàm Đồng ràng biết rằng, người Bạc Tuyết phải là mình. Cũng ràng biết rằng, sau khi say rượu Bạc Tuyết mới nghĩ mình là Lôi Dận. Nhưng là, người phụ nữ trong lòng, với dáng người uyển chuyển như chú rắn, trong cơn kích tình điên cuồng sớm thiêu đốt mọi suy nghĩ, mọi lý trí Đàm Đồng có được. Hơn nữa, đó còn là người phụ nữ mà ông ngày ngày đêm đêm mong nhớ, ông, làm thế nào mà buông tay?

      đêm điên cuồng trôi qua.

      Khi Bạc Tuyết tỉnh dậy từ trong men rượu, ánh mắt đầu tiên chạm phải phải là Đàm Đồng, mà chính là bóng dáng đứng ở cuối giường, cao lớn, lạnh lẽo. Đôi mắt xanh lục kia chưa bao giờ rét lạnh hơn thế, giống như thanh kiếm sắc bén xuyên thấu qua đôi nam nữ đương quấn nhau giường.

      Kết quả hoàn toàn có thể đoán trước. Bạc Tuyết bắt đầu lâm vào bất an. Mặc dù Đàm Đồng Bạc Tuyết rất sâu đậm, nhưng lại ngại Huyết Xà. Tuy rằng Huyết Xà có kề dao vào cổ, thế nhưng Lôi Dận lại hề vạch trần hành động của ông.

      Cho tới bây giờ, Đàm Đồng chưa lúc nào hiểu được Lôi Dận. Ông luôn cảm thấy, tuy rằng Lôi Dận mới mười lăm tuổi, nhưng trưởng thành cùng già dặn khó lường.

      Sau này ông mới biết được, ngay lúc đó, Lôi Dận đúng là có ý muốn giết mình. Nhưng Bạc Tuyết lại . Tuy rằng mọi chuyện đêm đó thực tình thể chấp nhận được, nhưng cũng phải vì thế mà lấy tính mạng con người, nhất là Đàm Đồng vẫn còn vợ con.

      Đàm Đồng tránh được kiếp, nhưng còn chưa tìm được cơ hội giải thích với Bạc Tuyết, trong tổ chức xảy ra chuyện lớn. Vẫn là như thế, nhưng nam nhân vật chính lần này lại đổi thành Lôi Dận. Nghe , khi Huyết Xà phát ra mối quan hệ của Lôi Dận cùng Bạc Tuyết, Huyết Xà trở về ngay trong đêm đó.

      nhìn thấy Bạc Tuyết cùng Lôi Dận giường.

      Huyết Xà phát điên, đuổi giết Lôi Dận.

      Lôi Dận bị thương, đào thoát khỏi sát thủ truy đuổi.

      Vận mệnh của Bạc Tuyết chắc chắn cũng ổn, mà Đàm Đồng sợ Huyết Xà lại đối xử tàn tệ với Bạc Tuyết, nên thừa dịp trong tổ chức bất ổn, ông mang theo Bạc tuyết chạy trốn.

      Vì Bạc Tuyết, ông từ bỏ nghiệp pha chế rượu say mê đời, mai danh tích khắp nơi, chỉ để cho Bạc Tuyết cuộc sống yên ổn, quên hết tất cả mọi chuyện từng xảy ra trong quá khứ.

      tới đây, Đàm Đồng dừng lại, giọng khàn khàn ngắt quãng như vậy, khó nhìn ra ông cố nén nỗi đau đớn xuyên thấu khắp cơ thể. Đôi mắt già nua mệt mỏi ấy, khi nhắc đến chuyện quá khứ lại thể kìm chế nổi, bắt đầu tràn ra nỗi đau thương cay đắng.

      Tâm tình Mạch Khê hoàn toàn chìm sâu vào từng câu chữ của Đàm Đồng. Nhưng những điều này, trong nhật ký hề được nhắc đến, thậm chí cả cái tên “Đàm Đồng”, thậm chí cả đêm say rượu ngày hôm ấy. Như vậy, xem ra trong nhật ký của mẹ, người được nhắc tới nhiều nhất vẫn chính là Lôi Dận. Dựa theo lời của Đàm Đồng, mẹ thực Lôi Dận, thế phải ở bên cạnh mới đúng, tại sao lại muốn thoát khỏi Lôi Dận chứ?

      Chẳng lẽ ――

      Mạch Khê đột ngột hiểu được đôi chút. dự cảm vô cùng mãnh liệt. Nếu Lôi Dận phát mẹ cùng Đàm Đồng từng phát sinh quan hệ, dựa vào tính cách của Lôi Dận nhất định bỏ qua. Mà Lôi Dận cũng từng , chính là cố ý để Huyết Xà phát mối quan hệ giữa và Bạc Tuyết. Nếu mọi chuyện là , như vậy mục đích của Lôi Dận là gì? Chẳng lẽ chỉ đơn thuần muốn mối quan hệ đó cần phải lén lút nữa? Hay là do phản bội của Bạc Tuyết trong đêm say rượu đó?

      Ba năm trước đây, Mạch Khê đều nghe ý hận trong từng lời và ngay cả ánh mắt cha nuôi đối với mẹ mình. Mỗi hận đó, là như thế nào? luôn luôn , mẹ người đàn bà dâm đãng, hạ lưu. Chẳng lẽ bởi vì điều này thôi sao?

      “Sau đó xảy ra chuyện gì ạ?” lúc lâu sau đó, Mạch Khê thu hết dũng khí tiếp tục hỏi. biết, có số việc thể trốn tránh được.

      Đàm Đồng khó khăn nuốt nước miếng xuống, bất lực thở dài.

      “Sau khi Lôi Dận mất tích, Bạc Tuyết phát bản thân mình mang thai. Đứa trẻ đó, chính là con, Mạch Khê.”

    2. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 17: từng (2)
      Mạch Khê chỉ cảm thấy cổ họng như nghẹn lại, đắng chát. Như thể có thứ gì đó chảy ngược, rồi bàn tay độc ác dữ tợn bắt đầu bóp siết lấy mỗi bộ phận trong cơ thể . Đau đớn!

      Đầu ngón tay đâm sâu vào trong lớp da mềm, Mạch Khê cố nén cơn đau co thắt người, tiếp tục hỏi, “Nhưng là, như thế nào có thể xác nhận được cha của đứa trẻ chính là người? Chỉ bằng tờ xét nghiệm ADN là ――”

      Nếu quả là như vậy, thế tờ xét nghiệm ở chỗ Lôi Dận, thể là có căn cứ khoa học.

      Đàm Đồng nhìn Mạch Khê, trong hô hấp dồn dập mang theo mệt mỏi ràng. “Cha ruột của con là ai, mẹ của con là người ràng nhất. Sau khi Bạc Tuyết mang thai, người thứ nhất nghĩ đến chính là ta. Huyết Xà thể, mà Lôi Dận đương nhiên cũng cho mẹ của con mang thai. Chỉ có ta. Đêm đó, ta cùng mẹ con hề áp dụng biện pháp an toàn nào.”

      Mạch Khê cảm thấy cả hàm răng mình như run lên.

      “Đúng là bởi vì như vậy. Mẹ con mang thai con. Ta rất sợ Huyết Xà làm chuyện bất lợi đối với mẹ con mới có thể liều lĩnh đưa mẹ con , thậm chí từ bỏ cả vợ cùng những đứa con ở nhà. Ta biết, ta biết bản thân mình xứng đáng để làm cha.” Đàm Đồng nghẹn lại, từng câu từng chữ thể bất đắc dĩ cùng hối hận trong lòng.

      “Ta biết trong lòng Bạc Tuyết luôn luôn có Lôi Dận, nhưng ấy là người phụ nữ ta nhất, lại mang thai con của ta. Vậy nên ta phải tận lực chăm sóc ấy, cho đến khi Bạc Tuyết sinh con ra. Chỉ sau khi đặt tên cho con, cha nuôi của con, Lôi Dận tới cửa.”

      Mạch Khê đột nhiên mở lớn hai mắt. Chuyện này, trong nhật ký mẹ cũng hề ghi lại. Vậy nên nghe càng thêm cẩn thận, sợ bỏ sót bất cứ chi tiết nào đó.

      “Năm ấy Lôi Dận mười sáu tuổi. Cậu ta mang theo Nghi trượng bây giờ là Phí Dạ, cùng nhau trở về huyết tẩy tổ chức “Ảnh”. Đó là khoảng thời gian khủng khiếp. Máu chảy thành sông, người chết vô số. Lôi Dận cùng Phí Dạ làm nên kì tích trong giới xã hội đen. Ta nghe đến chuyện này, cũng hiểu Lôi Dận sớm hay muộn cũng tìm tới cửa. Vì thế thừa lúc mẹ con ngủ, vụng trộm mang con tới nhi viện, mục đích là để Lôi Dận nhìn thấy con. Cậu ta để ý đến con như vậy, khi nhìn thấy Bạc Tuyết mang thai con của người khác, làm sao có thể tha thứ cho mẹ con được. Khi đó, Lôi Dận sớm trở thành kẻ giết người ma quỷ. Thậm chí, trước mặt mẹ con, cậu ta giết Huyết Xà. Sau đó, lại mang mẹ con .” Đàm Đồng chậm, sau vài câu phải dừng lại nghỉ ngơi chút mới có thể tiếp tục. “Đó là lần cuối cùng ta nhìn thấy mẹ con. Sau đó, còn liên hệ gì được nữa. Ta có nghĩ tới con, nhưng về lại nhi viện ấy, chuyển biết đến nơi đâu. Như vậy, ta những mất Bạc Tuyết, mà còn mất con ruột của mình.”

      Mạch Khê hoàn toàn mất giọng . biết nên phản ứng như thế nào cho tốt sau tất cả mọi chuyện. Tuy rằng trong nhật ký của mẹ đều hề khi lại chuyện này, nhưng là nghe lại ‘bất khả tư nghị’ ( thể nào suy nghĩ hay bàn luận gì được). rất khó chấp nhận điều này, rất khó chấp nhận cha ruột của bản thân mình lại là người đàn ông có vợ, rồi lại mẹ của , từ vợ bỏ con.

      Rồi chợt, nghĩ tới hai em nhà họ Đàm đương ở bên ngoài. Bọn họ chính là trai của sao? Chắc chắn, bọn họ nhất định hận , hận đến chết.

      “Mạch Khê, kỳ thực, hết thảy đều là lỗi của ta. Nếu ta có thể khắc chế tình cảm của bản thân mình, làm hại mẹ con, Lôi Dận cũng có hiểu lầm này. Nếu mẹ con mang thai con của ta, có lẽ lúc trước còn có thể biết được nơi Lôi Dận bị đuổi giết. Nếu phải vì ta quá khiếp sợ, con cũng trở thành mồ côi, nhiều năm như vậy mới nhìn thấy được người cha thất bại như thế này.”

      Đàm Đồng cầm lấy bàn tay Mạch Khê, nhìn khuôn mặt nhắn của , cũng là nhìn gương mặt Bạc Tuyết trong tiềm thức.

      cha nuôi lại là người tàn nhẫn đến thế sao?” Mỗi lần Mạch Khê nghĩ tới cảnh tượng huyết tẩy, lại rất khó chịu.

      Ai ngờ ――

      . Kỳ thực, Lôi Dận, cậu ta là người mâu thuẫn.” Đàm Đồng nhàng lắc đầu, đưa ra đáp án phủ định ý nghĩ của . “Cậu ta có lẽ là người tàn nhẫn nhất, bởi vì chỉ có cậu ta mới đủ sức khiến toàn bộ tổ chức “Ảnh” đảo điên, gây nên cảnh tượng huyết tẩy, máu chảy thành sông như thế. Nhưng ta có thể cảm nhận được, Lôi Dận cũng là con người đầy tình nghĩa. Cậu ta luôn luôn cho phép người khác phản bội mình, điều đó thuộc về cá tính con người. Khi cậu ta với Phí Dạ tìm được ta cùng Bạc Tuyết, sát ý là điều hiển nhiên. Ở trong lòng mình, cậu ta phán án tử hình cho Bạc Tuyết. Kể từ khi Bạc Tuyết xảy ra quan hệ với ta, Lôi Dận hoàn toàn xem đó là phản bội, bất kể đó là nguyên nhân gì. Nhưng là, khi vợ ta mang theo con chạy tới khẩn cầu Lôi Dận cho ta con đường sống, trong mắt Lôi Dận ràng có dao động. Lôi Dận buông tha ta, chỉ mang theo Bạc Tuyết. Nếu Lôi Dận thực ma quỷ có tính người, ta sớm mất mạng.”

      Đàm Đồng tự giễu, lắc đầu, lại nhìn về phía Mạch Khê, trong đáy mắt là chân thành, “Ta có thể nhìn ra được, cậu ta đối với con rất dụng tâm. Nếu quả quan tâm tới con, cậu ta tuyệt đối tìm gặp ta. Năm đó, Lôi Dận cũng từng với ta, mang theo vợ con xa khỏi đây. Nếu để cậu ta nhìn thấy lần nữa, ta chỉ còn con đường chết. Nhưng là hôm nay, Lôi Dận lại vì con mà phá lệ. Chẳng những gặp con, lại để con gặp ta. Ta, ngay cả chết bây giờ cũng cam lòng.”

      Tim Mạch Khê đau đớn co rút lại. từng nghĩ như vậy, ít nhất khi nghe đến Lôi Dận lại vì lo lắng đến thế, cũng đau đớn bao nhiêu. Dù sao, nếu , mẹ cũng sớm mà mất . Nhưng là, giờ phút này đây, lại có cách nào hận được người đàn ông này, giống với ba năm trước đây, hận đến mức muốn giết .

      “Mẹ con ở Bạc Tuyết bảo cũng tốt. Bác quản gia cũng qua, mẹ cũng từng tìm cách chạy trốn. Tuy rằng buông tha cho người, nhưng buông tha mẹ của con. để bà nhận những thống khổ còn hơn những điều mà Huyết Xà gây nên.”

      “Đứa trẻ ngốc nghếch này, là con nghĩ mối quan hệ giữa cha nuôi con và mẹ con như thế nào?” Đàm Đồng cũng có giải thích điều gì, ngược lại chỉ vô lực ra câu như vậy.

      Mạch Khê ngạc nhiên lúc lâu sau, trong lòng lại tràn ra chua xót mãnh liệt. cắn cắn môi, “ mẹ của con, mà mẹ của con cũng . Nhưng là sau đó, cha nuôi lại mỗi ngày trở nên đáng sợ hơn. Tình của mẹ lại biến thành tuyệt vọng.”

      “Thế giới tình cảm của mẹ con rất bí , cũng là điều khiến đàn ông thể đoán ra được. Huyết Xà cho rằng, người mẹ con là Lôi Dận. Còn Lôi Dận lại cho rằng, người mẹ con là Huyết Xà. mâu thuẫn có đúng ? Nhưng là theo ý của ta, trong lòng mẹ của con đúng là tồn tại Lôi Dận. Mà tuyệt vọng của mẹ con, phải xuất phát từ trả thù của Lôi Dận, mà chính là bởi ――” Đàm Đồng chợt ngừng lại, hít hơi sâu, rồi nhìn về phía Mạch Khê, ánh mắt chợt cứng rắn mạnh mẽ, như thể ‘trảm đinh triệt thiết’, “Bạc Tuyết phát ra bí mật lớn nhất của Lôi Dận.”

      “Bí mật lớn nhất, nghĩa là gì?” Tim Mạch Khê đột nhiên co rút lại, giật mình, mắt mở lớn tràn đầy kinh ngạc.

    3. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 17: từng (3)
      Đàm Đồng chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Mạch Khê chần chờ trong thoáng, lập tức trả lời ngay, mà ngược lại hỏi câu, “Con có biết được hoàn cảnh từ của cha nuôi con hay ?”

      Mạch Khê hơi hơi sửng sốt, lúc lâu sau mới cụp hàng mi dài xuống, nhàng gật đầu cái, “ lớn lên trong bầy sói…”

      sai. Cha nuôi của con lớn lên trong bầy sói tám năm. Trước đó, thế giới xung quanh cậu ta tiếp xúc chỉ là bản năng hoang dã của loài động vật. Mà sau tám tuổi, người thân cận gần gũi nhất với cậu ta, cũng là người phụ nữ, mẹ của con, Bạc Tuyết. Từ năm tám tuổi đến năm mười lăm tuổi, chỉ có Bạc Tuyết bầu bạn bên cạnh cậu ta. Là Bạc Tuyết dạy cho cha nuôi con cách mở miệng chuyện. Là Bạc Tuyết dạy cho cha nuôi con hiểu được cách sử dụng bộ đồ ăn. Nếu có Bạc Tuyết, cha nuôi con căn bản học được văn minh của nhân loại. Bởi vậy, trong lòng cha nuôi con, Bạc Tuyết có vị trí hết sức quan trọng, và cũng rất đặc thù. Nhưng cho dù như thế nào chăng nữa, cậu ta vẫn có dã tính ngay từ , cách thức chiếm hữu cùng tàn bạo học được trong bầy sói thấm vào máu, có cách nào sửa đổi. Trong thế giới của sói, coi trọng bao nhiêu càng sợ hãi mất bất nhiêu. Ta nghĩ con cũng có thể nhìn thấy trong tivi, chuyện sói mẹ vì muốn bảo vệ sói con, ngược lại nuốt sói con vào trong bụng?” Đàm Đồng nóng lòng ra đáp án, chỉ dẫn từng chút , từng chút .

      Mạch Khê theo bản năng gật đầu. Điều này đơn giản chỉ có loài sói, mà rất nhiều loài động vật có bản tính trời sinh vô cùng cực đoan này, dùng phương pháp khá tàn nhẫn để bảo vệ điều quan trọng nhất của nó.

      “Cha nuôi của con chính là như vậy, quá mức để ý tới Bạc Tuyết, nhưng lại dùng phương pháp vô cùng cực đoan để biểu đạt. Có lẽ, trong thế giới của chúng ta đó là hành động rất tàn nhẫn. Nhưng trong thế giới của cậu ta, đó là điều hết sức bình thường. Ta nhớ Bạc Tuyết từng với ta, tình cảm của Lôi Dận rất mãnh liệt, rất mạnh mẽ, ngay cả trong cách chiếm hữu cùng xâm lược. Thậm chí còn nảy sinh ra ghen tị đối với Huyết Xà! Sau đó, Lôi Dận đưa Bạc Tuyết , tuy rằng ta lại nghe Bạc Tuyết mất tích, nhưng là ta biết, Bạc Tuyết hẳn là hiểu điều. điều mà bản thân ta cũng hiểu ra ngay từ khi cậu ta xuất trước mặt ta lần nữa. Đó là đáp án chính xác nhất…”

      Giọng Đàm Đồng khàn khàn, có lẽ bởi vì tuổi tác, cũng có lẽ là bởi vì bệnh tình. “Ta nghĩ Bạc Tuyết cha nuôi của con, nhưng là, khi người phụ nữ càng người đàn ông muốn được càng nhiều. Đáng tiếc, tình là điều mà cả hai bên đều tình nguyện mới là đủ đầy, mới là hạnh phúc. Nếu phải là tình , như vậy cả hai đều lâm vào bi kịch.”

      “Chẳng phải là tình ?” Mạch Khê kinh ngạc mở miệng, “Ý của người là ―― cha nuôi của con mẹ con sao? ――”

      Đàm Đồng gật đầu, sắc mặt trầm tĩnh bình thản.

      Mạch Khê thể tin được, lắc đầu, “ có khả năng này…Cha nuôi, phải là rất mẹ của con sao? Tuy rằng hành động của có chút cực đoan…nhưng là…nhưng là đó chẳng phải cách thể tình sao?”

      “Là , nhưng phải là tình .” Đàm Đồng như là hơi mệt mỏi, động thân thể chút. Cho dù sinh bệnh nặng, tuổi già cũng khiến những động tác của ông nhanh nhẹn được như khi còn trung niên. Ông khẽ thở dài hơi. “ chính xác hơn, tình cảm của cha nuôi con chính là tình thân, phải là tình . Bạc Tuyết đối với cậu ta là người quan trọng, nhưng đó phải là vợ, mà giống người mẹ. Cậu ta học được rất nhiều điều từ Bạc Tuyết để tiếp xúc với thế giới loài người. Tiện đà, theo thời gian trưởng thành, cảm xúc ỷ lại, dựa vào hình thành và ai có thể thay thế được Bạc Tuyết. Sau đó, với cá tính hoang dã bẩm sinh của loài sói, lại trở nên chiếm hữu cực đoan hơn, giống như con sói đánh dấu lãnh địa của mình, cho phép xâm phạm bởi bất cứ thứ gì, bất cứ lý do nào. Vậy nên, loại tình cảm đó hoàn toàn phải là tình .”

      “Làm sao có thể? Nếu như…nếu như cha nuôi con đối với mẹ con thực tồn tại tình , như vậy… cũng phát sinh quan hệ đó với mẹ con…mà phải là kính trọng mới đúng.” Mạch Khê cố gắng ra cảm giác trong lòng của bản thân mình. Đối với lời của Đàm Đồng, biết bản thân mình nên chấp nhận, cảm thấy hoang đường hay vẫn là ―― vui vẻ…, thực rất rất mâu thuẫn.

      “Chớ quên, chuyện đó cũng chỉ là cách thể , đó là bản năng trời sinh của động vật. Trong thế giới của Lôi Dận hề tồn tại khái niệm luân lý cùng đạo đức, đương nhiên cũng tồn tại bao nhiêu cố kị đối với chuyên này. Nguyên nhân vì như thế, cậu ta càng ngày càng ỷ lại với Bạc Tuyết. Bạc Tuyết cũng dễ dàng cảm nhận được tình cảm mãnh liệt đó. Phụ nữ mà, trời sinh rất nhạy cảm, Bạc Tuyết cũng cho rằng đây là biểu của tình . Đáng tiếc, Bạc Tuyết quên điều, tình đối với Lôi Dận mà là hoàn toàn xa lạ. Cậu ta, trong thời điểm ấy chỉ mới học được cách thế nào là ỷ lại với người thân mà thôi. Tuy rằng Lôi Dận mười lăm tuổi, và tuy rằng cậu ta cũng rất thông minh, nhưng là trong thế giới tình cảm, Lôi Dận chỉ như đứa trẻ, mà tồn tại của Bạc Tuyết là điểm tựa, để cậu ta dần dần, từ từ học được tình cảm trong thế giới loài người. Ỷ lại cùng tình thân, hai tình cảm đó đan xen vào nhau, mâu thuẫn như vậy, tất nhiên khiến đứa trẻ là Lôi Dận cảm thấy hoang mang. Dù sao, trưởng thành trong tình cảm đối với Lôi Dận là cần quá trình rất dài. Cậu ta thể tiếp xúc với tình cảm phức tạp ngay từ lúc đầu được. Tình cảm trong Lôi Dận hết sức dị dạng, phân cái gì gọi là tình thân, cái gì gọi là tình .” Đàm Đồng nhàng , hơi thở dồn dập chút, “Bạc Tuyết hiểu được điều này, cho nên mới tuyệt vọng…Điều ấy muốn rất đơn giản…nhưng với Lôi Dận, đó phải là tình . ấy càng muốn nhìn thấy, ngày nào đó, Lôi Dận hiểu được tình , cùng với người con của mình bước vào lễ đường. Vậy nên Bạc Tuyết muốn trốn tránh. Mà hành động này trong mắt Lôi Dận lại chính là phản bội. phản bội này cùng với tình cảm rối loạn trong cậu ta, khiến mâu thuẫn ngày càng trở nên nghiêm trọng.”

      Mạch Khê dần dần hiểu hơn, cắn cắn môi, “Nếu mẹ của con có chạy trốn, như vậy ―― cả hai người thể ở bên cạnh nhau sao?”

      “Có thể ở bên cạnh nhau, chẳng qua, cha nuôi của con phải cưới Bạc Tuyết.” Đàm Đồng thở dài hơi, vô lực , “Ta nhớ lần Bạc Tuyết say, như thế này. ấy bảo rằng, ‘Tình cảm của đàn ông mấy người sao lại phức tạp đến như vậy? Nhất là Tiểu Dận, ràng muốn tôi ở lại bên cạnh, nhưng là đối với từ ‘vợ’ cứ trưng ra vẻ ngu ngốc như vậy’. Ta nghĩ, lúc đó ấy cũng đề cập chuyện này đối với Lôi Dận, cuộc sống dài lâu. Nhưng Lôi Dận làm sao có thể hiểu được cái gì gọi là hôn nhân? Vậy nên, Bạc Tuyết mới có thể như vậy.”

      Mạch Khê lẳng lặng ngồi yên. Nhìn người được cho là cha mình, nhìn dáng vẻ già nua bệnh tật của ông. Là cha ruột của . Người mong rất nhiều năm qua. Ông rất ràng, rất trực tiếp, có thể dễ dàng nhìn thấu tình cảm của Lôi Dận.

      Như vậy ―― người đàn ông ngoài cửa kia thế nào? Hơn hai mươi tuổi, học xong…cái gì gọi là ?

      “Mạch Khê…kỳ thực, cha nuôi của con rất đáng thương. người đàn ông chưa bao giờ hiểu được vẫn luôn nỗ lực muốn . Cậu ta, cho tới bây giờ vẫn biết hạnh phúc là gì. Người đàn ông như vậy, lại phải thông qua những phương thức cực đoan để chiếm giữ vì quá sợ mất . Như vậy, đủ để khiến người ta phải đau lòng sao?” Ánh mắt Đàm Đồng rời về phía cửa ra vào, “Kỳ thực, ta hẳn là nên hận cậu ta. Nếu phải là Lôi Dận, vận mệnh của Bạc Tuyết cũng trở nên như thế này. Nhưng là, khi ta nhìn thấy cậu ta, bởi vì vợ con ta khẩn cầu mà buông tha ta, ta mới hiểu được, cậu ta chỉ là đứa trẻ, là đứa trẻ khao khát , và muốn được …”

    4. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 17: từng (4)
      yên tĩnh chảy trôi trong bầu khí, pha lẫn bên trong là điều gì đó nặng nề tên. Theo bản năng, Mạch Khê nhìn về phía cửa ra vào phòng bệnh. Mặc dù cách lớp cửa dày thể nhìn thấy bóng dáng của người đàn ông kia, nhưng trong đầu vẫn lên ràng dáng vẻ của . Trong ấn tượng của Mạch Khê, luôn luôn lạnh lùng, luôn luôn tàn nhẫn, bao giờ thỏa hiệp, cũng bao giờ câu dễ nghe. Thậm chí, cả nụ cười đơn giản nhất cũng chỉ là điều hiếm hoi. là như vậy, cao cao tại thượng, quyền lực, lạnh lùng, tàn bạo…Thế nhưng, giờ khắc này lại khiến trái tim co rút từng đợt đau đớn.

      Con người được sinh ra trong thế giới này đều nên vui vẻ. Cá tính cực đoan trong con người của , như thế nào lại thể có nguyên nhân được đây?

      “Mạch Khê…ta thực may mắn…cậu ta nuôi dưỡng con. Cậu ta là người đàn ông có năng lực. Lúc còn ở bên Huyết Xà ta nhìn ra điều này, cũng nghĩ đến ngày cậu ta lập nên đế chế, trời đất của riêng mình. Nhưng mà, con biết , người đàn ông mạnh mẽ đến bao nhiêu chăng nữa cũng có lúc yếu ớt như đứa trẻ, nhất là Lôi Dận! Ta cảm ơn cậu ta thỏa mãn cầu của ta…để ta…rốt cuộc cũng có thể quỳ gối trước mộ Bạc Tuyết, tặng cho ấy bó cúc trắng. Dĩ nhiên, hết thảy phải bởi vì con, cậu ta nhất định để bất cứ ai xuất trước mặt Bạc Tuyết.” Đàm Đồng nắm chặt bàn tay bé của Mạch Khê, run rẩy.

      Mạch Khê thể bật ra bất cứ câu gì. Như chìm trong giấc mộng, nhất là khi nghe xong những lời của Đàm Đồng, tình cảm phức tạp trong đáy lòng kia lại ràng, cắn xé ngay trong lồng ngực của . Trước đây, Mạch Khê chưa bao giờ nghĩ tới kết cục như thế này… cho rằng bản thân mình được nghe câu chuyện được dự đoán trước, như nghĩ…nhưng là…

      “Mạch Khê… xin lỗi, để cho con nhìn thấy người cha như thế này…Ba nghĩ, ba cũng được sống thêm bao nhiêu ngày nữa…Bây giờ gặp được con, ba thực cảm tạ ông trời.” Đột nhiên, Đàm Đồng ho từng cơn dồn dập, cảm xúc kích động hẳn lên.

      Mạch Khê hoảng hốt, lập tức vỗ lên lưng ông, có thể cảm nhận được cơ thể ông toàn là xương xẩu, gầy gò, ốm yếu. Sống mũi nghẹn lại, khóe mắt cay xè…

      , nhất định …Bây giờ y học phát triển đến như vậy…”

      Đàm Đồng cười khổ, khó khăn kéo bàn tay của qua, vỗ chút. “Nha đầu ngốc ơi, bệnh của ba thế nào, trong lòng ba hiểu, cũng rất ràng con đường phía trước của mình. Nhưng mà, ngay bây giờ có nhắm mắt ba cũng yên tâm. Các trai, chị của con đều có thể chăm sóc con được, còn có cha nuôi của con nữa. Ba có thể nhìn thấy rất ràng, cậu ta để ý đến con, vị trí của con trong lòng cậu ta vô cùng quan trọng, là rất lớn. Có nhiều người như vậy có thể thay thế ba cùng mẹ con – những người chưa thương con được giây phút nào…ba thực rất hạnh phúc…”

      Nước mắt rốt cuộc cũng che kín tất cả. Mạch Khê run run, thể ra được bất cứ điều gì.

      Đàm Đồng nhìn , đôi mắt cũng ửng đỏ, nhìn khuôn mặt tương tự với xuất bao lần trong mơ, ngón tay khẽ run, “Mạch Khê…con…con có thể gọi ba tiếng được con?…Như vậy, ba chết cũng cam lòng…”

      Mạch Khê nhịn được nữa. Lồng ngực rất đau, đau đến mức thể hít thở nổi, nước mắt chảy dọc xuống, thấm ướt đôi môi. mấp máy, rốt cuộc đè nén được bi thương trong đáy lòng, rốt cuộc cũng gọi ra tiếng…

      “Ba…”

      “Ngoan, bé ngoan.” Nước mắt Đàm Đồng cũng chảy, ông liên tục gật đầu.

      Như là đứa trẻ lạc đường rất lâu, cuối cùng cũng về tới nhà. Ngay sau đó, Mạch Khê như bé lại, chui vào lòng Đàm Đồng, khóc nức nở, liên tục gọi, “Ba, ba ――”

      “Con ngoan…” Đàm Đồng đáp lại, nước mắt chảy mãi, chảy mãi…

      Bạc Tuyết, Bạc Tuyết, rốt cuộc cũng phụ thỉnh cầu của em, trước khi chết cũng tìm được con em, Mạch Khê…Như vậy, chết cũng nhắm được mắt, cũng áy náy gì nữa…

      Đau lòng vỗ về Mạch Khê cực kỳ tủi thân khóc òa trong lòng, Đàm Đồng cũng an tâm. Kỳ thực ông dối, nhưng lời dối này, như Lôi Dận qua, là thiện ý, là bí mật mà cả đời đều cần phải che giấu.

      Kể cho Mạch Khê nghe quá khứ, có phần ông bóp méo, đó chính là thân phận thực của Mạch Khê. Chuyện chân thực là ―― lúc trước, ông thực trở thành người pha chế rượu của Bạc Tuyết, ở lại bên cạnh Huyết Xà. Mà mỗi lần Bạc Tuyết cảm thấy vui đều chủ động tìm tới ông pha rượu uống. Vừa mới gặp lần thứ hai, người có gia đình như ông, lại nảy sinh tình đối với Bạc Tuyết. Đó là người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần, mỗi khi cười như hoa lê trong ngày xuân, đẹp sao tả xiết.

      Ông Bạc Tuyết, nhưng trách nhiệm đối với gia đình, ông cố nén tình cảm của bản thân mình, dè dặt, cẩn trọng duy trì mối quan hệ giữa hai người bọn họ, chỉ thầm muốn chôn sâu tình cảm này, chỉ dừng ở mức quen biết, bạn bè bình thường. Cho đến khi ông tận mắt chứng kiến Lôi Dận mười lăm tuổi cùng Bạc Tuyết xảy ra quan hệ…

      Vậy nên, quan hệ phát sinh sau khi say rượu là giả. Bạc Tuyết mang thai con ông cũng là giả.

      Nhưng là ―― Huyết Xà phát chuyện Lôi Dận cùng Bạc Tuyết là . Huyết Xà phát điên ra lệnh cho thuộc hạ luân bạo Bạc Tuyết là , hơn nữa còn hạ lệnh cho sát thủ đuổi giết Lôi Dận.

      Sau khi Lôi Dận biến mất, Huyết Xà liền đổi phương pháp tra tấn Bạc Tuyết, vẫn cưng chiều như ngày xưa, nhưng trước mặt thuộc hạ vẫn cường bạo Bạc Tuyết, còn mệnh lệnh cho thuộc hạ lần lượt thực luân bạo…Mỗi lần qua , đều như chết lần, cơ thể đều là dấu vết những tên đàn ông kia tùy ý lưu lại…

      Rốt cuộc có lần, Bạc Tuyết chịu được muốn tự sát, được Đàm Đồng cứu. Ông đau lòng ôm lấy Bạc Tuyết, tùy ý để người phụ nữ này đánh mình, cuối cùng khóc òa trong lòng…Đàm Đồng mới biết được, khi đó Bạc Tuyết có thai, mà cha của đứa trẻ này có khả năng là trong những kẻ luân bạo…Và thế là, Đàm Đồng quyết định làm chuyện to gan lớn mật, ông muốn dẫn Bạc Tuyết , bất kể chuyện gì cũng phải mang Bạc Tuyết rời khỏi nơi này!

      Khi đó, vô cùng đau khổ, giằng xé, đấu tranh. Thậm chí ông từ bỏ người vợ đồng cam cộng khổ, từ bỏ ba đứa con, mang theo Bạc Tuyết chạy trốn, sống cuộc sống bình ổn.

      Lúc ban đầu, đối với đứa trẻ trong bụng, Bạc Tuyết vô cùng mâu thuẫn. Nhưng là mình phá thai lại phạm pháp, hơn nữa Bạc Tuyết khi ấy lại thiếu máu nghiêm trọng, có cách nào xử lý được.

      Quyết định sinh là điều hẳn nhiên. Kỳ thực, ngay từ lúc biết mình mang thai, thiên tính làm mẹ cũng trỗi dậy, dần dần bám rễ trong đáy lòng. Từ khi bụng dần dần lớn lên, Bạc Tuyết càng thêm chờ đợi ngày đứa trẻ được chào đời. Thậm chí trước đó, Bạc Tuyết cũng chuẩn bị tốt mọi thứ. Bạc Tuyết hy vọng đó là , như vậy đặt tên là Mạch Khê. Tên này có họ, mà ở dòng họ của Bạc Tuyết, hai chữ “Mạch Khê” này như là thể vẻ đẹp kiều diễm của công chúa, mỹ nhân ngư. Bạc Tuyết hy vọng đứa trẻ này có thể có được cuộc sống hạnh phúc như câu chuyện cổ tích.

      Thời điểm ấy hẳn là lúc Đàm Đồng vui vẻ nhất. Ông chăm sóc Bạc Tuyết hết sức cẩn thận, quan tâm tới lai lịch của đứa trẻ trong bụng Bạc Tuyết, giống như người chồng mẫu mực, người cha tương lai. Bạc Tuyết cảm động. Có đêm, khi Đàm Đồng đương nhàng vỗ về bụng , Bạc Tuyết dịu dàng kéo bàn tay ông lên, nhàng đặt bầu ngực đầy đặn đó…

    5. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 6: Tình cảm sâu như biển xanh (2)
      lọt thỏm trong vòng ôm của nhàng gật đầu. hề lên tiếng, nhưng khó để Lôi Dận cảm thấy áo mình ướt mảng lớn. Lòng càng thêm đau, điều gì nữa, chỉ ôm lấy chặt, chặt…

      lúc lâu sau đó, cảm xúc của Mạch Khê mới chậm rãi bình ổn hơn chút, thấy ngực ướt mảng lớn, nét bi thương gương mặt bị vẻ áy náy thay thế. vẫn luôn mâu thuẫn như vậy, lại lộ ra chút dè dặt cẩn trọng, như là viên thủy tinh xinh đẹp khiến người ta trìu mến.

      Thấy ánh mắt Mạch Khê dừng trước ngực mình, Lôi Dận hơi hơi nhếch môi, đưa tay nhéo nhéo cái mũi của , “Quỷ khóc nhè, để thay áo sơmi.”

      Giọng của lại chiều đến như vậy, như dung túng đứa trẻ con ầm ĩ lên, tùy ý xong lại chỉ ôn nhuận cười, chỉ đơn giản như thế nhìn trẻ con chút. Mọi thứ đều tự nhiên, hết sức tự nhiên như mọi thứ hẳn là phải xảy ra như thế…

      Lôi Dận đứng dậy, bóng dáng cao lớn của dưới ánh đèn càng thêm nổi bật, càng thêm ưng nhã, càng thêm vững vàng. Cái bóng lớn đổ xuống, gần như bao bọc lấy thân hình nhắn của Mạch Khê ở bên trong, hệt như vòng bảo vệ đầy an toàn, yên lặng giữ gìn từng chút . Mạch Khê chỉ cần co mình như chú ốc sên tránh vào bên trong, mà chắn mưa che gió, để bị thương tổn nữa…

      Lơ đãng nhớ tới lời cha vừa , là lạnh lùng như thế, là kiên cường như thế. ra hết thảy chỉ là ngụy trang của để che giấu nội tâm yếu ớt mà người ngoài vẫn thường cho rằng đó là lạnh lùng, đó là tàn nhẫn, đó là có tính người…

      Nhìn bóng dáng Lôi Dận, giờ khắc này Mạch Khê đột nhiên có thể cảm nhận được cảm giác của khi nhìn thấy cha và mẹ ở cạnh nhau lúc ấy! Đó là loại cảm giác bị người khác phản bội, khiến tâm hằn vết thương quá lớn. vốn tưởng người phụ nữ ấy làm bạn với mình, ngờ người đó lại bên cạnh người đàn ông khác! Nhưng, cuối cùng, lại buông tha cha , đơn giản là vì vợ con ông đau khổ mà cầu xin…

      Nghĩ đến đây, trong lòng Mạch Khê chợt tràn ra tình cảm khó tả, như là đau lòng, như là thương tiếc. Bóng dáng kia nhìn qua là cao lớn, là rắn chắc, là mạnh mẽ đến như vậy, giờ khắc này lại khiến đau đớn thôi.

      chưa từng vì mà làm điều gì, mà , sao? So với , dường như phải trả giá rất nhiều, rất nhiều…

      Những ngày gần đây, đều nhàng mà cười, rồi cưng chiều, rồi dung túng…Thậm chí vì , lại lần nữa đối mặt với quá khứ đau khổ…

      Mạch Khê giữ mình được, tiến lên vài bước. Ngay sau đó, như bị ma xui quỷ khiến vươn hai cánh tay, từ phía sau nhàng ôm lấy thắt lưng , tựa mặt vào đó, ràng cảm nhận được kiên cường, mạnh mẽ nhưng cũng có điều gì đó…thực yếu ớt.

      Phía sau đột nhiên truyền đến cảm giác mềm mại khiến Lôi Dận đột nhiên dừng bước, đứng nguyên tại chỗ mà giật mình kinh ngạc lúc lâu, sau đó rốt cuộc mới có chút phản ứng. Ánh mắt thâm trầm ánh lên chút vui sướng, Lôi Dận chậm rãi xoay người lại, đáy mắt còn mang theo nỗi kinh ngạc gì tưởng tượng được. nhìn về phía Mạch Khê.

      vừa…vừa chủ động ôm ?

      “Khê nhi?” Ngay cả giọng đều lộ ra khó tin. Trong lúc nhất thời, lại dám chủ động ôm

      Ánh mắt Mạch Khê có ấm áp, có mềm mại, có dịu dàng, giống như những bông tuyết phiêu đãng bên ngoài cửa sổ, nhàng rơi xuống nơi sâu nhất tận đáy lòng . ngẩng khuôn mặt nhắn lên, chậm rãi cụp hàng mi dài xuống che khuất ánh sáng lưu ly, lại chủ động ôm chặt hơn chút, chủ động chui vào lòng , khuôn mặt nhắn xinh đẹp tựa vào trong lồng ngực rộng lớn, hít hơi sâu. Mùi xạ hương chỉ thuộc về riêng lại khiến an tâm như vậy, trong tai cũng toàn là tiếng tim đập trầm ổn mạnh mẽ kia, chút lại chút, nặng như những tảng đá, va chạm trực tiếp tới ngực .

      chủ động bất ngờ của Mạch Khê khiến đầu óc Lôi Dận trở nên trống rỗng. chỉ cảm thấy được bờ ngực đầy đặn mềm mại của nhàng chạm vào thân thể , khuôn mặt nhắn như ánh trăng sáng mông lung, thanh nhuận, giống như ngọc thạch trơn bóng tỏa ra ánh sáng mê hoặc chết người. nhàng hô hấp, mùi hương dịu dàng thơm mát chỉ riêng Mạch Khê mới có quấn quanh hơi thở của . Cho dù là thần tiên cũng khó có thể ngăn cản mê hoặc vô tâm này, huống hồ là , người sớm hưởng thụ qua hương vị của

      “Khê nhi ——“

      “Suỵt…” Mạch Khê lại ngẩng đầu lên, suỵt tiếng rất , bàn tay bé chủ động ôm lấy cổ , giọng mềm mại như dòng nước chảy, ôn hòa, dịu dàng.

      cần điều gì cả, ôm chặt tôi, được ?”

      Giọng của hoàn toàn hòa tan suy nghĩ của Lôi Dận. Ngay sau đó, ôm thân thể xinh đẹp kia sát vào lòng, như là giữ gìn vật báu quý giá nhất thế gian. Đôi môi mỏng ôn nhuận chậm rãi hạ xuống, giữa những sợi tóc mềm của Mạch Khê, ở bên tai nhàng ma sát, lưu lại hơi thở chỉ thuộc về riêng

      “Khê nhi, nha đầu đơn thuần này, em khiến …” Lôi Dận cúi đầu, từng lời từng chữ nhàng rơi xuống lòng .

      Mạch Khê hơi hơi nghiêng đầu, tùy ý để đôi môi ấm áp của người đàn ông kia dừng gò má , phía cổ. Cảm giác tê dạ mãnh liệt chợt kích thích lòng Mạch Khê, khiến khỏi nhàng rụt lui về phía sau chút.

      “Khê nhi…” Lôi Dận thấy Mạch Khê trốn tránh, hiểu lầm rằng thích, cưỡng chế lửa tình đốt người vừa mới bị châm lên. Giọng vẫn luôn trầm thấp ổn định, giờ đây lại có chút khàn khàn, hô hấp cũng trở nên dồn dập hơn ít, bàn tay to lớn khẽ vuốt vuốt mái tóc Mạch Khê, “Ngày hôm nay em quá mệt rồi, đêm nay phải nghỉ ngơi cho tốt.”

      Có trời mới biết là muốn kéo lên giường cỡ nào, điên cuồng mà muốn . Nhưng là, khi giống như con thỏ bị hoảng sợ chui vào lòng như thế này, tâm lại đành lòng. Khê nhi bé bỏng như vậy, giống như đóa hoa nho khiến người ta đau lòng, thực có cách nào bắt buộc , hay sử dụng những phương thức ép buộc để chạm vào .

      Mạch Khê cắn cắn môi, gần như muốn cắn đứt cả cánh môi vậy. nhìn vào đôi đồng tử màu xanh ôn hòa hơn trước, lại giống như ngượng ngùng, nhưng hề nghe lời , ngoan ngoãn ngủ, mà lại lần nữa chủ động dịch người ra. Lần này, lại trẻ con ôm lấy cổ . Chỉ thấy Mạch Khê kiễng mũi chân lên, ngay sau đó, đôi môi đào mang theo hơi thở quen thuộc run run phủ đôi môi mỏng của Lôi Dận…

      Trong nháy mắt khi hai đôi môi chạm vào nhau, Mạch Khê tự chủ được nhắm hai mắt lại, hàng mi dài tinh tế bởi vì hành động lớn gan này mà run run, giống như hai cánh ve giữa mùa gió hạ, trong dè dặt ấy vẫn có chút ngây ngô, ngại ngùng.

      Tuy rằng Mạch Khê xấu hổ, tuy rằng chủ động mê hoặc như thế này chưa từng làm qua lần nào, nhưng thực có cách nào đè nén tình cảm đương nhộn nhạo trong lòng kia. Cảm giác đó, ngay trong đêm tuyết rơi này hoàn toàn bùng nổ, để chìm sâu trong lòng người đàn ông cao lớn…

      rất nguy hiểm! Từ trong đôi mắt , Mạch Khê hề khó khăn để nhìn ra dục hỏa mãnh liệt mang theo khát vọng bùng lên. Đó là dã tính trời sinh của người đàn ông này. Chỉ trong thoáng sau, người đàn ông giống hệt như con dã thú, thể khống chế được lý trí mình.

      cũng yếu ớt, khi Mạch Khê chủ động kiễng mũi chân hôn lên đôi môi mỏng kia, có thể cảm nhận được thân thể khẽ run lên cùng cứng lại hết sức ràng…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :