1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời - Ân Tầm (8 hồi + Ngoại truyện)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 15: Tất cả lựa chọn (2)
      Hành lang của bệnh viện tư nhân ――

      Khi Mạch Khê theo Lôi Dận từ cửa sau vào mới phát , ở cửa chật ních những phóng viên. Xem ra, họ chờ ở đây rất lâu rồi. Thậm chí có người sợ lạnh, trực tiếp ngồi xuống đất, thầm to với nhau, nhưng chỉ cần nghe thấy tiếng bước chân nào là lập tức nhìn xung quanh như thú săn mồi.

      Cảnh tượng lâu gặp khiến Mạch Khê than tiếng. Nhưng cũng hiểu rằng, đám phóng viên này phải vì mà đến đây. Đây là thực tế của ngành giải trí. Khi mình xuất trong tầm mắt mọi người, mọi người tự nhiên mà quên mình. Bất kể là ca hậu hay cũng đều giống nhau.

      Có điều…Mạch Khê hiểu mục đích đám phóng viên này ở đây là gì. Ngay khi cửa thang máy mở ra, liếc mắt cái liền nhìn thấy hai người đàn ông loanh quanh hành lang. Lúc đầu còn giật mình, sau đó liền hiểu mục đích đám phóng viên cắm cọc ở đây.

      Mà hai người đàn ông hành lang trong nháy mắt nhìn thấy Mạch Khê cũng sửng sốt, bước thong thả cũng ngừng lại, cứ chăm chăm mà nhìn Mạch Khê.

      “Thầy Đàm, các ――” Hồi lâu sau, Mạch Khê mới tìm lại giọng của mình, nhìn hai người đàn ông thể quen thuộc hơn được trước mắt – Đàm Trử Quân, Đàm Trử Bách…

      Bất ngờ được hội ngộ với họ ở đây, trong khắc, Mạch Khê lại nhớ tới mọi chuyện của ba năm trước. Công ty DIO, Jon, người đại diện Ron, còn cả trợ lý Apple. Những người này, việc này, nay cả đám phóng viên ngoài cửa bệnh viện dường như đưa trở về ba năm trước trong lúc hoảng hốt!

      chần chừ thoáng qua nơi đuôi mày họ, mang theo vẻ buồn bực và lo lắng. Điều này khiến nỗi bất an mơ hồ trong lòng càng thêm nghiêm trọng. Sở dĩ đến đây là vì Lôi Dận cha ở đây. Khi đến đây lại nhìn thấy em họ Đàm.

      Lôi Dận …cha tên là Keith, tên tiếng Trung là Đàm Đồng, mang phần ba dòng máu Italy…Hai người thầy của cũng mang họ Đàm…

      Dự cảm cùng cảm xúc hoang đường chợt bùng nổ nơi đáy lòng, ngay sau đó như cơn lũ thổi quét toàn thân, rút hết toàn bộ nhiệt lượng người , chỉ để lại luồng khí lạnh băng ―― Chẳng lẽ, em họ Đàm có quan hệ huyết thống?

      Chuyện này ―― quá hoang đường!

      Đàm Trử Quân có phản ứng trước, nhanh về phía này. Ánh mắt ta ngoài vẻ nghi hoặc còn có vẻ gì đó khiến Mạch Khê khiếp sợ, “Mạch Khê? Sao lại là ?” Hỏi xong câu này, ta theo bản năng nhìn về phía người đàn ông cao lớn sau Mạch Khê, sắc mặt có chút quạnh quẽ, vui.

      “Thầy Đàm..” Mạch Khê kinh ngạc. Câu hỏi kia dường như nằm ngoài dự đoán của , thậm chí còn hiểu hàm ý trong lời của Đàm Trử Quân là gì.

      “Sao lại là ?” Lời này có thể giải thích nhiều cách. Thứ nhất, câu này có thể hiểu là… “Sao lại là ? Người em của tôi là sao?” Như vậy có nghĩa là Đàm Trử Quân biết Lôi Dận dẫn đến đây người em của ta, chỉ có điều ngờ người đó là Mạch Khê. Thứ hai, có lẽ là ý hỏi đơn giản… “Biến mất lâu như vậy? Sao bây giờ lại đột ngột xuất ở đây?”

      Bao ý nghĩ nhưng Mạch Khê biết rốt cục điều Đàm Trử Quân nghĩ đến là gì.

      “Khê nhi đến gặp cha ấy.” Lôi Dận ôm lấy vòng eo Mạch Khê, lãnh đạm trả lời vấn đề của Đàm Trử Quân, trực tiếp thông báo thân phận của Mạch Khê. đợi em họ Đàm phản ứng tiếp, ôm lấy Mạch Khê đến phía phòng bệnh.

      “Rốt cục, sao lại thế này?” tới cửa, Mạch Khê hơi sợ hãi mà có chút phản ứng, hỏi Lôi Dận. Lúc này, vệ sĩ của Lôi Dận chặn em họ Đàm từ rất xa, cho họ tiếp cận với hai người.

      “Khê nhi…” Lôi Dận cũng muốn giải thích, bàn tay to nắm lấy bờ vai , thấp giọng : “Người nằm bên trong chính là cha em. Đến gặp ông ấy lần , ông ấy cho em tất cả những gì em muốn biết.”

      Thân mình Mạch Khê run nhè . Giờ khắc này, ngoài kích động, còn có cảm giác sợ hãi, bi thương. Kích động là vì rốt cục cũng được gặp cha đẻ mình, sợ hãi là vì biết người cha này có thích hay , bi thương là bởi vừa mới được gặp cha mà cha sắp xuôi tay từ giã cõi đời ――

      “Vào thôi, ông ấy chờ em lâu lắm rồi.” Mâu thuẫn trong lòng đều bị Lôi Dận nhìn thấu hết. Bàn tay to nâng lên khẽ vuốt mái tóc , thay chỉnh sửa lại quần áo.

      Mạch Khê ngẩng đầu nhìn , trong mắt có chút hồi hộp. Bàn tay bé đột nhiên tóm lấy bàn tay Lôi Dận, run rẩy , “ có thể ở lại đây ? Đừng xa quá…”

      biết vì sao lại như vậy. Chỉ cảm thấy mọi thứ ở đây quá xa lạ, điều quen thuộc duy nhất cũng chỉ có Lôi Dận mà thôi.

      Lôi Dận nở nụ cười, khóe môi tràn vẻ dịu dàng như gợn sóng lăn tăn hồ nước mùa xuân, thâm thúy trong mắt bị thay bởi vẻ thâm tình, “Yên tâm, ở đây, có thế nào cũng đâu. Vào !”

      Mạch Khê gật gật đầu, hít sâu hơi rồi đẩy cửa phòng bệnh ra ――

      Trong phòng bệnh, có thoảng chút mùi thuốc khử trùng, còn lại đều là hương hoa. Ánh sáng trời đông xuyên qua tấm rèm mỏng chiếu vào, làm tan cái se lạnh bên ngoài. Nằm giường là ông lão, ông đội chiếc mũ đồng màu với bộ quần áo bệnh nhân. Vì phải điều trị bằng hóa chất nên tóc đầu ông rụng sạch.

      Con người thường là như vậy, lúc khỏe mạnh để ý, đến lúc phát bệnh rồi mới thấy được tầm quan trọng của việc phòng bệnh. Cuối cùng, có chữa trị thế nào chăng nữa cũng chỉ là phí công.

      Tiếng mở cửa phòng khiến ông lão tỉnh giấc. Ông mở to mắt. Đó là ánh mắt già nua, như ngọn đèn sắp cạn dầu, như trải qua bao mưa bao gió trong kiếp nhân sinh này. Nhìn thấy Mạch Khê ở cửa, ông hơi giật mình, đôi môi khô héo cũng khống chế được mà run rẩy. Giữa lúc hoảng hốt, dường như ông lại nhìn thấy bóng dáng quá quen thuộc, khuôn mặt nhắn tươi rói kia, dáng người xinh đẹp kia…Tất cả như vẫn còn in đậm trong tâm trí ông.

      Trong cả biển người phụ nữ, lẽ nào ―― Có điều, hoa nở rồi cũng tàn, con người sao có thể lại trở về thuở thiếu thời. Cho dù ấy còn sống cũng thể trẻ như vậy.

      “Con…chính là Mạch Khê?” Ông lão gạt bỏ mối suy nghĩ, gượng ngồi dậy. Mạch Khê giật mình, vội vàng bước đến đỡ lấy ông. Lúc bàn tay chạm vào, mới biết thân thể ông suy yếu đến cỡ nào. Bị bệnh tật hành hạ, giờ ông chỉ còn bộ dạng da bọc xương.

      Chỉnh đầu giường xong xuôi, Mạch Khê cố cưỡng chế cảm giác tịch mơ hồ trong lòng, nhàng , “Con chính là Mạch Khê…” Nhìn người đàn ông trước mặt, có cảm giác bất lực hoàn toàn. Đây là cha sao? Có lẽ là do bị bệnh, nhìn ông rất già. Tại sao có thể như vậy? Ít nhất cha là người trung niên chứ?

      Ông lão hề chớp mắt mà nhìn , trong ánh mắt lại toát ra vui mừng, lại như là vẻ tiếc nuối bất đắc dĩ. hồi lâu sau, ông mới thều thào lên tiếng…

      “Mạch Khê, rốt cục ta cũng có thể nhìn thấy con khi còn sống. Ta…chính là cha con.”

    2. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 15: Tất cả lựa chọn (3)
      Như tìm kiếm cả ngàn năm, ta vốn rất muốn tìm được, đến lúc tìm thấy rồi lại cảm thấy kích động mà là hồi hộp. Loại hồi hộp này gần như có thể khiến trái tim đập liên hồi, theo quy tắc, khiến ta cảm giác chân thực. Cũng chính như câu: “Tìm người trong mơ cả ngàn lần, bỗng nhiên quay đầu lại, thấy người đó như ngọn đèn sắp tắt.”

      Giờ khắc này, Mạch Khê có đúng cảm giác như vậy. Từ lúc còn cho tới nay, mà chính xác là từ lúc nhận thức được vấn đề về cha mẹ đẻ, rất muốn biết cha mình như thế nào, mẹ mình trông ra sao? Hai người có nhau ? Họ còn đời này chứ? Nếu còn sống, sao họ lại vứt bỏ ? Nếu chết họ chết vì nguyên nhân gì? Họ là những người như thế nào?…Bao thắc mắc cứ quấn lấy , khiến muốn biết tất cả mọi chuyện liên quan đến cha mẹ. Có điều, khi biết càng nhiều điều về mẹ, lại càng muốn lùi bước…

      Bởi vì người mẹ mà biết, giống như những người phụ nữ khác. Bất luận là hoàn cảnh sống xung quanh hay những việc bà trải qua cũng hề giống người thường. Vì vậy, Mạch Khê khiếp sợ, sâu trong lòng cũng bị vây bởi nỗi mâu thuẫn. Cùng lúc, vừa muốn biết mọi chuyện liên quan đến mẹ, vừa muốn bài xích cuộc sống của mẹ. Nguyên nhân chính là, trong thế giới của mẹ, có quá nhiều nhân tố ảnh hưởng đến cuộc sống tại của . Trong đó, có nhân tố, chính là ―― Lôi Dận!

      Loại cảm giác này rất kỳ quái. tò mò, ý muốn trốn tránh, cứ như vô vàn cảm giác cực đoan lôi kéo , khiến tiến được mà lui cũng xong. Nhất là khi đối mặt với Lôi Dận, loại mâu thuẫn này cùng cảm giác kỳ quái càng mãnh liệt hơn! là cha nuôi của , cũng từng có quan hệ thân mật với mẹ . tại, lại dùng thân phận của người đàn ông mà chăm sóc, quan tâm . Thậm chí, từng hoài thai đứa con của

      Mà nay, rốt cục cũng biết cha mình, nhưng lại sắp phải thống khổ chia lìa!

      Ánh nắng chiếu qua tấm cửa kính vào phòng. Đàm Đồng càng có vẻ suy yếu hơn, thấy Mạch Khê mãi lời nào ông cố nâng tay lên. Mạch Khê lập tức có phản ứng lại, vội vàng tiến đến cầm tay ông…Bàn tay này, có đến mười phần là bàn tay của người già, khô héo, vô lực, như ngọn đèn leo lét có thể tắt bất cứ lúc nào ――

      “Mạch Khê à…” Ông tỉ mỉ đánh giá người con trước mặt, tràn đầy sức sống thanh xuân, cho dù đuôi lông mày có nhuốm chút ưu thương nhưng cũng mất vẻ sinh động, “Nhiều năm như vậy, con có khỏe ?”

      câu thôi gần như cũng đủ khiến Mạch Khê rơi lệ. Kỳ , từng hận, cũng từng nén hận. rất hận cha mẹ vì sao lại ích kỷ như vậy. Nếu quyết định sinh ra, sao còn vứt bỏ ? Chỉ có điều, giờ khắc này, chỉ cần câu hỏi thăm nhàng, ân cần này thôi làm tan bao nỗi ấm ức.

      “Người… là cha của con?” Mãi sau, mới lên tiếng. Giọng nhàng nghe qua có chút run rẩy, dần dần biến thành nghẹn ngào. Cho tới nay, vẫn cho rằng số mình lận đận. Đến khi gặp Lôi Dận, cuộc sống của cũng còn giống người bình thường, cũng dám cho là mình may mắn.

      Đàm Đồng nhìn rất lâu, sóng mắt nhanh chóng che giấu cảm xúc sâu trong đáy, nhanh đến nỗi khiến cho Mạch Khê hề phát ra. Ông dừng chút, suy nghĩ chốc lát rồi , “Ta chính là cha con. Xin lỗi con, để con sống cực khổ bên ngoài nhiều năm như vậy…”

      Đôi môi Mạch Khê hơi run rẩy, cảm xúc sâu trong đáy lòng cũng chầm chậm dâng lên.

      “Mạch Khê à…con với mẹ con giống nhau như đúc, rất đẹp. Gặp được con…ta rất mừng. Mẹ con…nếu biết được nhất định rất vui.”

      Mạch Khê nao nao, chần chừ, nghi hoặc ban đầu sau khi nghe những lời này đều tan biến. có thể nhìn thấy tình từ trong ánh mắt ông, đương nhiên, là đối với mẹ !

      “Con…có thể biết hết chuyện liên quan đến người, đến mẹ con, thậm chí là về con ?…” rất muốn gọi ông tiếng “cha”, có điều, tiếng gọi này có thế nào chăng nữa cũng thể cất lên được.

      Đàm Đồng nặng nề mà thở dài, vỗ bàn tay bé của Mạch Khê, “Ta biết, người nhận nuôi con từ năm tám tuổi chính là Tổng giám đốc Lôi thị…chuyện có liên quan đến mẹ con, hẳn là con cũng biết ít?”

      Mạch Khê cắn cắn môi, mãi lâu sau mới lên tiếng, kể lại tóm tắt mọi chuyện trong nhật kí. Đối với chuyện này, muốn giấu giếm gì cả. Nếu như Lôi Dận tìm được người rồi, như vậy có nhiều chuyện thể giấu. Kể xong, nâng tầm mắt dừng người ông, đáy mắt ràng tràn ý nghi hoặc…

      “Kỳ , có việc con vẫn hiểu.”

      “Chuyện gì?” Đàm Đồng nhìn về phía , trong mắt tràn vẻ tang thương sâu như biển mà kẻ khác thể hiểu được.

      “Chính là vấn đề có liên quan đến con.” Mạch Khê cố lấy dũng khí, nắm lấy bàn tay Đàm Đồng, “Nếu người đúng là cha con mà lại là viên chức, vậy sao có thể quen mẹ con? Trong nhật ký mẹ con chưa từng đề cập đến, khi đó mẹ con vẫn chưa rời khỏi Huyết Xà.”

      Ánh mắt Đàm Đồng hơi tối lại chút, ông lập tức thở dài, “Kỳ …thân phận viên chức là từ sau khi mẹ con rời . Lúc trước ta…cũng được coi như người của Huyết Xà.”

      Mạch Khê đột nhiên mở to hai mắt nhìn…

      phải như vậy. Nếu người là người của Huyết Xà, khi người và mẹ con xảy ra quan hệ, sao Huyết Xà lại biết? Khi đó, mẹ con… ” được nửa, đột nhiên ngậm miệng, biết có nên mối nghi vấn trong lòng mình hay .

      “Mạch Khê, con muốn , khi đó mẹ con cha nuôi Lôi Dận của con, sao lại có quan hệ với ta, thậm chí mang thai con, có đúng ?” Đàm Đồng thay ra mối nghi vấn, ánh mắt dù có chút đau khổ nhưng vẫn hiền từ mà nhìn .

      Mạch Khê hơi ngạc nhiên, gật đầu cái. nhìn thấy trong đáy mắt ông nổi lên vẻ đau đớn. Có thể thấy được ông rất mẹ , nếu tại sao khi đến chuyện của mẹ với Lôi Dận giọng lại run rẩy như vậy. Nhắc lại chuyện cũ đối với người nào đó có lẽ là hạnh phúc, nhưng cũng có lẽ là đau khổ. Nhất là người có tuổi, kí ức hạnh phúc hay thống khổ qua thời gian lại càng ngày càng . Có lẽ, mối quan hệ giữa mẹ và Lôi Dận gần như cái rễ cắm sâu trong lòng ông.

      “Ta… phải là người của tổ chức Ảnh. Hơn hai mươi năm trước, bởi vì Bạc Tuyết thích thưởng thức rượu do ta điều chế, nên Huyết Xà đặc biệt gọi ta đến điều chế rượu cho riêng ấy…” Đàm Đồng từ từ nhớ lại, đến đây lại như tự trách mình, “Kỳ , tất cả đều là do ta ích kỷ! Là ta kìm lòng được, ta thích Bạc Tuyết, lần đầu tiên nhìn thấy ấy ta rất . Vì thế ta…”

      “Người làm sao?” Mạch Khê thấy ngón tay ông run rẩy, trong lòng bỗng sinh ra dự cảm chẳng lành.

      “Ta…dụ dỗ Bạc Tuyết, để cho ấy say rượu rồi xảy ra quan hệ với ta…”

    3. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 16: Nghịch tác (1)
      Về tên chương, nguyên văn là: 逆作 (trong convert: “Nghịch chỉ”). 逆 (nghịch: trái ngược) // 作 (tác: làm, tạo nên). Nghĩa đầy đủ là: “Trái ngược với điều được tạo nên.”

      […]

      Phòng bệnh riêng của Đàm Đồng nằm tầng cao của bệnh viện. Trong hành lang là yên tĩnh đến dị thường, ngoại trừ tiếng bước chân bất an cùng khí khẩn trương còn thanh nào khác. Rốt cuộc, Đàm Trử Quân cũng đẩy ra được đám vệ sĩ ngăn cản, sải bước thẳng tới trước mặt Lôi Dận, nhưng lúc chưa kịp tới gần, cánh tay của Lôi Dận duỗi ra, trực tiếp đè Đàm Trử Quân lên tường. Tốc độ quá nhanh khiến ta trở tay kịp.

      …” Đàm Trử Bách thấy thế, dùng sức đẩy tên vệ sĩ ra bước nhanh tới, bàn tay giữ cánh tay Lôi Dận lại, “Lôi tiên sinh, làm như vậy là có ý gì?”

      Lôi Dận buông lỏng Đàm Trử Quân ra, thực chất cũng định làm gì với người đàn ông này cả, nhưng sắc mặt lại nặng nề dị thường và lạnh băng đến kinh người, đôi đồng tử xanh lục như viên đá quý rơi vào đầm nước những ngày tháng chạp, phát ra ánh sáng băng lạnh đầy nguy hiểm.

      “Từ hôm nay trở , tôi hy vọng Đàm gia các người nên bất cứ điều gì nên , bằng rước lấy phiền toái cần thiết. Tóm lại là như vậy.”

      Vẻ mặt vốn cà lơ phất phơ của Đàm Trử Bách cũng giống như cả Đàm Trử Quân như đúc, nhíu mày. Ngược lại, Đàm Trử Quân bên cạnh lạnh lùng nhìn Lôi Dận, sau đó chỉ đơn giản đưa tay sửa sang lại cổ áo nhàu nhĩ, ánh mắt trở nên chút khách khí, sắc bén vô cùng.

      “Tôi đây thực ra rất muốn biết Lôi tiên sinh đại danh lừng lẫy làm chuyện gì bí mật đây? Nhiều năm như vậy Mạch Khê đâu? Và, tại sao ấy lại đột nhiên xuất ở bệnh viện?”

      “Rất đơn giản.” Lôi Dận nhanh chậm khoanh hai tay trước ngực, bộ dạng hoàn toàn là nhàn nhã bình thản, nhưng vẫn tản ra sức mạnh đầy quyền lực của , để bất kỳ ai khinh thường. cười lạnh, “Người bên trong sắp chết kia cả đời này tồn tại được tâm trạng áy náy sao? Mạch Khê xuất chính là để cho ông ta yên tâm ra .”

      dựa vào cái gì mà ở trong này tự tung tự tác hả?” Đàm Trử Bách nghe vậy, nhịn được quát lên.

      Lôi Dận giận lại cười, ánh mắt lạnh lẽo đảo qua Đàm Trử Bách, rồi trực tiếp dừng khuôn mặt Đàm Trử Quân. Ánh mắt kia sắc bén như mũi tên nhọn hoắt, xuyên thấu tâm trí đối phương, chút lưu tình nào.

      “Em trai của biết tình hình thực tế. Ít nhất, hẳn là biết được chứ hả?” lên phía trước, hừ lạnh tiếng: “Dù sao lớn hơn em trai mình nhiều tuổi đến như vậy, trải qua số chuyện đương nhiên cũng có quyền lên tiếng. Tuy rằng đối với người ngoài, luôn giữ bí mật về tuổi của mình, và thực chất là, , chút cũng giống với kẻ bốn mươi lăm tuổi.”

      “Lôi Dận, tôi mặc kệ hôm nay cậu đưa Mạch Khê tới nơi này rốt cuộc là vì cái gì, nhưng tôi cảnh cáo cậu, đừng nghĩ muốn làm gì cha tôi làm.”

      “Cha ?” Lôi Dận đột nhiên nở nụ cười, giống như con dã thú nơi rừng núi, đôi mắt mang theo từng tia sáng lạnh lẽo như loài chim ưng. hơi nghiêng nghiêng thân mình về phía trước, độ cong bên môi hàm ý trào phúng: “Bắt đầu từ khi nào lại học được cách xưng hô này? Theo như tôi được biết, từ khi cha xảy ra chuyện kia, thống hận tới khắc cốt. Quan hệ cha con giữa các người, phải bắt đầu từ khi đó coi như đao cắt đứt hay sao?”

      “Đủ rồi!” Đàm Trử Quân vung tay lên, bàn tay to lớn đấm mạnh bức tường. ta nhìn chằm chằm vào Lôi Dận, đáy mắt đều lên vẻ khát máu lạnh băng: “Cậu làm gì tôi cần biết, nhưng hôm nay, cậu tới đây, mục đích là gì, vì cái gì? Vì sao buông tha cho chúng tôi?”

      “Là vì cha đối với Mạch Khê rất áy náy, rất muốn trước khi chết có thể nhìn thấy ấy, mà Mạch Khê cũng chỉ muốn có người cha. Mọi chuyện đơn giản như vậy.” Hành động giải thích như thế này, lần đầu tiên Lôi Dận làm đối với người khác ngoại trừ Mạch Khê, giọng điệu lãnh đạm, có bất cứ xúc cảm nào.

      Đàm Trử Bách nghe xong, giật mình kinh ngạc, lúc lâu sau mới có phản ứng lại với những gì Lôi Dận vừa , thào: “ cái gì? Mạch Khê muốn người cha? Điều này…điều này có liên quan gì tới cha của tôi? Chẳng lẽ…Mạch Khê là em …”

      được bậy!” Đàm Trử Quân liếc mắt nhìn Đàm Trử Bách cái, lại nhìn về phía Lôi Dận, tiếng cười lạnh có ý châm chọc.

      “Thế nào? Lôi tiên sinh lừng lẫy có tiếng chỉ có chút năng lực ấy thôi sao? Mạch Khê thực là đáng thương, xem ra tin tưởng nhầm người, lòng tràn đầy hạnh phúc nghĩ rằng bản thân mình gặp được cha ruột, đáng tiếc, cũng chỉ là do cậu sắp đặt!”

      “Đúng vậy, Mạch Khê đích xác phải mang họ Đàm, nhưng tôi ấy có họ Đàm, chính là như vậy.” Đôi môi mỏng của Lôi Dận hơi nhếch lên, đáy mắt vẫn là lạnh lẽo.

      Đột nhiên, Đàm Trử Bách mở to hai mắt ra, mờ mịt biết làm sao nhìn Lôi Dận, nhưng chỉ thoáng sau, hoàn toàn hiểu .

      Đàm Trử Quân cũng bị những lời ‘chướng tai’ của Lôi Dận gây khó hiểu, nhưng chỉ hơi hơi giật mình kinh ngạc trong thoáng liền có phản ứng lại. chậm rãi, khóe môi Lôi Dận lướt qua độ cong tàn nhẫn, ràng ý tứ bên trong, đầy đau xót.

      “Mạch Khê là con của người đàn bà kia.”

      Nhìn Lôi Dận có ý giải thích thêm điều gì, ta đột nhiên cười cười, giống như bất đắc dĩ, “Tôi sớm nên nghĩ đến chuyện này. Trước khi cha nhập viện cứ khăng khăng muốn nhìn tấm ảnh chụp của ta, tôi nên nghĩ đến chuyện này đầu tiên. Tuy rằng nhiều năm ông ta vẫn luôn bình lặng như vậy, nhưng tôi biết ông ta thể buông người đàn bà kia ra. Còn có đứa trẻ mà ta sinh ra, mặc dù đứa trẻ đó căn bản phải con ruột ông ta!”

      , đây là chuyện quái quỷ gì vậy? người đàn bà kia là ai? Chẳng lẽ là Bạc Tuyết?” Đàm Trử Bách vô cùng lo lắng. Lúc trước, mọi chuyện đột nhiên đổ vỡ, nhưng quãng thời gian dài học ở nước ngoài, vậy nên cũng biết tình hình cụ thể, chỉ nghe được người khác sơ qua. Đàm Trử Quân cũng hề trả lời, nhưng nét mặt trầm mặc kia là đáp án chính xác. Trái tim Đàm Trử Bách như chìm thẳng xuống vực sâu.

      “Năm đó, cha đối với Bạc Tuyết như thế nào, trong lòng hẳn rất ràng. Tôi đây chỉ là làm những điều cần thiết. Ông ta áy náy muốn bù đắp, Mạch Khê lại rất mong có được tình thương của cha, mà cha lại rất hiểu biết Bạc Tuyết, ông ta chính là người có thể khiến Mạch Khê tin tưởng. Chỉ có ông ta, mới là lựa chọn tốt nhất!”

      “Lôi Dận!” Đàm Trử Quân như thể vừa nghe được lời nhảm nhí, bước lên bước, nhìn chằm chằm Lôi Dận, giống như con thú dữ.

      “Cậu thắng sao? Đây phải là trò chơi của trẻ con, cậu muốn chỉ ai thắng là có thể hay sao?” Tuy rằng ta thực rất giận dữ, nhưng vẫn tận lực đè thấp giọng xuống, “Mạch Khê phải là rối gỗ, con bé sớm muộn gì cũng phát được tất cả, kể cả người cha này, chị em trong nhà đều là cậu sắp xếp. khi con bé phát được bị cậu bóp méo như thế nào? Cậu có nghĩ đến cảm nhận của con bé hay ? Giấy bao giờ có thể gói được lửa!”

      Đối mặt với chất vất hùng hổ của ta, biểu cảm của Lôi Dận vẫn trấn định băng đá như ngày thường, ngàn năm hề thay đổi.

    4. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 16: Nghịch tác (2)
      “Đàm Trử Quân, có số lời dối có thể giấu giếm cả đời. Hơn nữa, cha của hoàn toàn hợp tác. Nếu các có chút thông minh, đương nhiên hiểu bản thân mình nên làm như thế nào.” Lôi Dận lấy điếu xì gà thuộc hạ vừa đưa lên, rít hơi, cuộn khói nhàn nhạt phiêu đãng trong trung, giống như nét mặt bây giờ, thể nắm bắt được.

      Chính là bởi vì lo lắng đến cảm nhận của Mạch Khê, mới có thể nhọc lòng xây dựng nên vở kịch như vậy. Vốn mọi chuyện cũng phiền toái như thế này. Nếu tên Neil ngu ngốc kia ngay ở thời điểm mấu chốt làm ra chuyện đó, đương nhiên cũng nghĩ đến người của Đàm gia. Đối với Đàm gia, nhất là Đàm Đồng, lúc trước tha cho ông ta lần, lần gặp gần đây hoàn toàn muốn. Lần thứ hai gặp mặt, ngờ Đàm Đồng lại sắp chết. Cách đây hai năm, khi tìm được Neil, vô cùng cẩn thận, cẩn thận đến từng chi tiết, hao phí biết bao nhiêu tiền của tâm sức để gây dựng hình tượng khác cho gã ta. Từ người nghiện ma túy trở thành tên đàn ông bình thường, tất cả cũng chỉ vì muốn Mạch Khê biết được cha ruột của mình là tên khốn nạn đến như vậy; Và cũng muốn cho biết, thực tế, chính là kết quả của cuộc luân bạo tàn nhẫn.

      Vậy nên, khi Mạch Khê dùng ánh mắt thống hận nhìn chằm chằm vào Neil lúc ở hội quán, Lôi Dận rốt cuộc cũng hạ sát tâm.

      gã đàn ông như vậy, tuyệt đối có tư cách làm cha của ấy. Hơn nữa, gã ta căn bản muốn tiếp nhận Mạch Khê. Trong mắt gã, ngoại trừ đàn bà chỉ có tiền, ngoại trừ tiền chỉ có ma túy. Lôi Dận bất đắc dĩ đành phải dùng cách thức chút tình cảm, chút chần chờ để giải quyết sạch mọi chuyện. Nếu làm như vậy, trong tương lai, đau đớn Mạch Khê phải đối mặt có lẽ càng khủng khiếp hơn.

      Sau khi Neil chết, bắt đầu nghĩ đến người thích hợp nhất đảm nhận vai trò này, chỉ có thể là Đàm Đồng. Ông ta mới chính là người có thể khiến Mạch Khê hoàn toàn tin tưởng. Cũng chỉ có ông ta mới diễn được vai diễn của kẻ sắp chết trong vở kịch thiết kế hoàn hảo. Điều cần thiết phải làm còn lại, chính là để số những kẻ hiểu chuyện thông minh lên chút, biết điều mà câm miệng.

      “Cha tôi và Bạc Tuyết ở cùng nơi cũng là sau khi Huyết Xà chết, khi đó Mạch Khê cũng được sinh ra. Đây là , cố gắng bóp méo cũng chỉ khiến mọi chuyện càng trở nên phiền toái hơn mà thôi.” Chân mày Đàm Trử Quân nhíu chặt lại, trong ánh mắt, ngoại trừ châm chọc còn là vẻ khó tin.

      “Cha tự nhiên hiểu được. Vấn đề tại chỉ là các . Sau khi Khê nhi gặp được cha, tất nhiên nghĩ các chính là em ruột thịt của mình. Hy vọng , làm cả trong nhà có thể biết chuyện gì nên làm, chẳng qua là nhiều hơn người em mà thôi, đối với cuộc sống của các có ảnh hưởng gì. Nếu Khê nhi biết đời này mình còn có ngươi thân, nhất định rất vui.” Khuôn mặt tuấn của Lôi Dận chìm trong lớp sương khói mờ mờ, mỗi động tác, mỗi lời đều lộ ra vẻ lạnh lẽo dị thường, nhưng giọng điệu vẫn rất bình thản, hề nghe thấy chút ý tứ gì gọi là uy hiếp.

      Đàm Trử Quân cười lạnh tiếng, “Lôi tiên sinh, là cậu nghĩ mọi chuyện quá đơn giản, còn tôi lại nghĩ mọi chuyện rất phức tạp! vĩnh viễn là , và tôi cũng dám cam đoan Mạch Khê nghe được gì trong tương lai. Chẳng lẽ cậu cho rằng chúng tôi thay ông ta giữ bí mật ngu xuẩn như vậy sao?”

      “Sở dĩ bí mật gọi là bí mật, bởi vì người giữ bí mật phải biết khôn mà sống. khi mọi chuyện vỡ lở, vận mệnh của mỗi người thay đổi. em nhà họ Đàm luôn luôn là người thông minh, tài năng nghệ thuật trong giới nhạc quốc tế như hai người chỉ có thể đếm đầu ngón tay, cần gì phải tự tay đập nát hết mọi thứ vẫn tốt đẹp cùng với bình lặng, đưa chính mình đến đường cùng?”

      “Cậu uy hiếp chúng tôi?” Đàm Trử Quân nhíu hai mày lại, thống hận, căm ghét đều bộc lộ hoàn toàn.

      , hiểu lầm ý tứ của tôi.” Lôi Dận nhàng . “Hai người đều từng trải, làm sao có thể dễ dàng bị uy hiếp chứ? Chẳng qua, tôi đột nhiên nhớ tới hai người còn có em ? À, em này phải chỉ Mạch Khê, mà là nghiên cứu sinh dốc lòng cho y học ở Pháp. Đàm Hinh Hạm, cái tên này, là tôi nhớ lầm chứ?”

      “Cậu ――”

      muốn làm gì Hinh Hạm?” Đàm Trử Bách vốn luôn giữ trầm mặc rốt cuộc nhịn được liền mở miệng, giọng ràng có khẩn trương…

      Lôi Dận bước tới vỗ vỗ bả vai Đàm Trử Bách, trầm ổn có lực, “ nên khẩn trương đến như vậy, tôi chỉ đột nhiên nghĩ đến mà thôi. Nghe thành tích của em các cậu vô cùng tốt. Nhưng, nếu có bất cứ điều gì ngoài ý muốn ――”

      “Tôi đồng ý với cậu.” Đàm Trử Quân đợi Lôi Dận xong liền cứng rắn trả lời. “Tôi biết Lôi Dận cậu cánh tay che trời, ở Pháp từ xã hội đen đến giới cầm quyền đều là địa bàn của cậu. Hinh Hạm vô tội, thậm chí con bé còn biết chuyện của cha mình năm đó. Cái gì nó cũng biết cả. Thêm người em đối với nó cũng phải là chuyện to tát. Vậy nên, xin cậu đừng quấy rầy đến nó.

      “Yên tâm, chỉ cần mọi chuyện chệnh hướng, Lôi Dận tôi tuyệt đối cũng hứng thú làm chuyện bất lợi đối với em .” Lôi Dận ném điếu xì gà xuống mặt sàn, lạnh lùng cười.

      Đàm Trử Quân thầm thở dài hơi. ta biết, Lôi Dận này tuyệt đối là người giữ chữ tín, chỉ cần đáp ứng nhất định làm được. Chẳng qua, ta vạn vạn lần cũng nghĩ tới, người đàn ông này vì Mạch Khê mà làm chuyện liều lĩnh đến như vậy. Thực là quyết định hoang đường.

      “Tôi có chuyện .” lâu sau đó, ta mới điềm tĩnh câu.

      Lôi Dận nhíu nhíu mày, chờ Đàm Trử Quân tiếp.

      “Cậu ràng biết tôi rất hận chuyện của cha mình năm đó, thậm chí còn oán hận người đàn bà kia chia cắt cả gia đình này, vì sao còn kiên quyết đưa Mạch Khê vào đây? Chẳng lẽ cậu sợ tôi chuyển hận thù từ người đàn bà kia sang cho con bé sao? Dù sao, con bé cũng là con ruột của ta. Cho dù người đàn bà kia thấy đâu nữa, điều này cũng có nghĩa là hận thù dễ dàng biến mất.” Đàm Trử Quân khi nhắc tới chuyện quá khứ, trong mắt đều là nét mệt mỏi vui.

      Sắc mặt Lôi Dận càng thêm trầm lạnh xuống, sau hồi mới mở miệng , “Người phụ nữ kia phải là biến mất, mà là chết. Chẳng qua đây chỉ là lí do thoái thác đối với người ngoài thôi.”

      Đàm Trử Quân ngạc nhiên. Tuy rằng đối với người mất tích thời gian quá dài như vậy, hiển nhiên ta cũng có hy vọng gì quá lớn, nhất là khi nhìn thấy Lôi Dận mang theo Mạch Khê để diễn vở kịch giả dối như thế này. Như vậy, tỉ lệ người đàn bà đó xuất chắc chắn rất ít. Nhưng là, khi Lôi Dận chút che lấp nào ra đáp án xác thực nhất, ta vẫn có chút thảng thốt. Người đàn bà kia kỳ thực cùng tuổi với mình, mà cứ như vậy chết. Những mối quan hệ này thực quá rắc rối, nguyên nhân vì như thế, ta mới thống hận cha mình đến như vậy.

      Đối với khiếp sợ gương mặt Đàm Trử Quân, Lôi Dận coi như thấy, ánh mắt vẫn bình thản như nước. “Về chuyện có thể chuyển oán hận sang Mạch Khê hay , tôi nghĩ điều này cần thiết phải lo lắng.”

      oOo

    5. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 16: Nghịch tác (3)
      Lời nhàng như bâng quơ của Lôi Dận khiến Đàm Trử Quân nao nao. lúc lâu sau, ánh mắt lạnh lùng hờ hững lộ ra ý châm chọc. “Trong giới nhạc, Mạch Khê là nhân tài hiếm có. Trừ khi con bé muốn về DIO, mà chỉ cần trở về giới ca hát, tôi chắc chắn trở thành thầy dạy nhạc của nó. Cậu muốn tôi phải làm thế nào?”

      Lôi Dận nở nụ cười, khóe môi cương nghị tản ra hơi thở lạnh băng. chớp mắt nhìn Đàm Trử Quân, đôi mắt chim ưng như thanh kiếm sắc bén, xuyên thấu mọi thứ, vạch tâm trí đối phương.

      “Điều đáng buồn nhất chính là người biết lượng sức mình. Đàm Trử Quân, cần những chuyện vớ vẩn như vậy. Dựa theo tính cách của , chẳng làm gì cả.”

      Ánh mắt Đàm Trử Quân tối lại, “Tỏ ra hiểu người, còn nghi ngờ gì nữa đúng là việc làm ngu xuẩn.”

      “Người khác như thế nào tôi mặc kệ. Đơn giản chính là Đàm Trử Quân, nhà chế tác nhạc có tiếng, quyền uy, chức nghiệp, đạo đức, nhưng khống chế mọi chuyện vẫn nằm trong bàn tay tôi!” Giọng Lôi Dận vẫn bình tĩnh như mặt hồ, chút gợn sóng. đến trước mặt Đàm Trử Quân, bàn tay to lớn trầm ổn có lực đặt lên bờ vai ta, “Hơn nữa, tôi tuyệt đối tin tưởng . Đối với Mạch Khê, chỉ có thương tiếc, bằng lúc nãy sao lại kích động đến như vậy! Từ đầu đến cuối, điều lo lắng vẫn chỉ là cảm xúc của Mạch Khê sau khi biết mà thôi!”

      “Cậu――” Sắc mặt Đàm Trử Quân vô cùng tốt. Những đường nét gương mặt cũng biến hóa. ta thực căm ghét loại cảm giác này, cảm giác bị người khác nhìn thấu chỉ với cái liếc mắt.

      “Vậy nên có lựa chọn. Vì Mạch Khê cũng tốt, vì em ruột của các người cũng thế. Điều các người có thể làm chỉ là phối hợp cùng im lặng. Điều này, chỉ có lợi có hại.”

      Lôi Dận hề uy hiếp, khuôn mặt chìm trong làn khói nhàn nhạt của điếu xì gà, như có như .

      _______________

      Trái ngược với khí ‘giương cung bạt kiếm’ bên ngoài hành lang, trong phòng bệnh lại là cảnh tượng khác.

      Thân thể Mạch Khê cứng đờ như bức tượng điêu khắc, đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp ánh lên nỗi kinh ngạc thể tin được, giống như đứa trẻ đương lạc lối trong khu rừng rậm, biết nên lối nào. lúc lâu sau, mới tìm lại được giọng của mình, bàn tay rút ra khỏi cái nắm yếu ớt của Đàm Đồng, run rẩy.

      “Người…người vừa mới cái gì?”

      “Mạch Khê ――” Ánh mắt lộn xộn của Đàm Đồng nhìn Mạch Khê, thấy ràng trốn tránh, áy náy trong mắt càng tràn ra nhiều hơn.

      “Cho tới nay, ta đối với mẹ của con…ta…vẫn còn có lỗi với con nhiều lắm. Cảm giác này rất thống khổ, khiến ta mỗi ngày đều phải trải qua cơn đau như lăng trì. Hôm nay gặp được con, ta rốt cuộc có thể an tâm. Con lớn rồi, hơn nữa lại sống khỏe mạnh…Ta…ta…”

      Giọng Đàm Đồng nghẹn lại. Ánh mắt Mạch Khê lại khiến ông nghĩ tới người phụ nữ xinh đẹp kia. Đôi mắt của ấy, cũng từng lung linh lộng lẫy như thế này, cũng từng khiến ông mê say. Cho tới bây giờ, ông cũng nghĩ bản thân mình mê muội chỉ vì ánh mắt, giống như đóa túc xinh đẹp, biết là độc dược vẫn nhịn được tới gần. Là trầm luân. Là miên viễn.

      Mạch Khê chỉ cảm thấy tai mình ong ong cả lên. Những lời của Đàm Đồng hề chạm tới màng nhĩ , trong não chỉ còn lặp lặp lại câu của ông trước đó. Sau khi say rượu, mẹ cùng người đàn ông này phát sinh quan hệ.

      Như vậy ――

      Hô hấp của Mạch Khê bắt đầu dồn dập hơn, lại nhìn về phía Đàm Đồng, ánh mắt tràn ngập khiếp sợ lại có vẻ sắc bén.

      “Rốt cuộc năm đó xảy ra chuyện gì? Mọi chuyện liên quan tới người và mẹ của con, xin người hãy cho con biết ――”

      Đàm Đồng trầm mặc chút, nét mặt già nua vẫn tịch liêu quạnh như vậy. Những đau đớn tra tấn cơ thể khiến vầng trán nhăn nheo rịn ướt tầng mồ hôi, ông cố gắng cho hết câu, “Ta biết ngày, Lôi Dận lần thứ hai xuất trước mắt ta. Ta biết, kết cục này, là ta nhìn thấy con.”

      Tim Mạch Khê dường như vọt thẳng tới cổ họng. biết ông có ý muốn ra chuyện xảy ra năm đó, tuy rằng trong lòng sốt ruột, nhưng cũng hiểu ông rất cố gắng để nén cơn đau. chỉnh chút vị trí đầu giường để ông có cảm giác thoải mái hơn đôi phần.

      “Ngoan lắm.” Đàm Đồng nhìn Mạch Khê, lại hít sâu hơi, ra những chuyện xảy ra năm đó. Có những chuyện Mạch Khê biết, có những chuyện Mạch Khê chưa biết.

      Hai mươi hai năm trước, Đàm Đồng lấy thân phận người pha chế rượu ở lại tổ chức ‘Ảnh’. Đơn giản là vì có lần, Bạc Tuyết vô tình biết được loại rượu ông điều chế và vô cùng thích. Lúc đó, Huyết Xà vung tiền như rác để giữ ông lại bên người. Tuy rằng Huyết Xà có tính đa nghi rất nặng, nhưng đối với gia thất của Đàm Đồng lại khá yên tâm.

      Năm đó chính là giai đoạn tổ chức “Ảnh” ngừng bành trướng thế lực. Mỗi ngày Huyết Xà đều bận bịu xử lý những chuyện lớn trong tổ chức, Bạc Tuyết thường xuyên ở lại biệt thự, khá gần gũi với Lôi Dận. Khi đó Lôi Dận sớm trở thành Nghi trượng đắc lực bên cạnh Huyết Xà, tuy tuổi còn nhưng lại có khát máu gì sánh bằng. Huyết Xà rất coi trọng điều này.

      Đàm Đồng luôn luôn là người giữ quy củ trong cuộc sống, cho đến khi nhìn thấy Bạc Tuyết cùng với đôi mắt của người con ấy lần đầu tiên, đôi mắt mê hoặc như có ma lực hấp dẫn ông. Trước đó, ông vẫn luôn có bài xích đối với tổ chức xã hội đen và cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc bản thân mình vì người phụ nữ mà ở lại tổ chức xã hội đen.

      Từng ngày từng ngày trôi qua, có lẽ bởi vì Bạc Tuyết quá đơn, càng thêm mê luyến rượu Đàm Đồng pha chế. Từ cocktail có độ cồn cho đến ngày cao hơn.

      Mà Đàm Đồng, ánh mắt nhìn về phía Bạc Tuyết mỗi lúc mỗi thêm thương, càng thêm si mê. Ông thậm chí ngày ngày đêm đêm ở lại trong tổ chức chỉ bởi vì có thể được nhìn thấy Bạc Tuyết. Ông ý thức được đây là điều nguy hiểm. Tạm thời tới Huyết Xà, chỉ cần là Lôi Dận bên cạnh Bạc Tuyết cũng là nhân vật khiến người ta phải run sợ. giống như con sói bên cạnh Bạc Tuyết, nhạy cảm dị thường đối với bất kỳ cá nhân nào Bạc Tuyết tiếp xúc.

      Vốn là, mọi chuyện vẫn bình thản, bình thản mà tiếp diễn. Đàm Đồng điển hình là người có ‘tà tâm’ nhưng hành động. Đối với xinh đẹp của Bạc Tuyết, ông chọn cách từ xa nhìn ngắm. Những lúc đơn, pha cho ấy ly rượu, yên lặng bên cạnh. Chỉ như thế, tuy rằng ngay cả bản thân ông cũng hiểu được thế giới nội tâm của Bạc Tuyết.

      Chậm rãi, chậm rãi, ông bắt đầu nhìn lại tình cảm của bản thân mình, rốt cuộc cũng ý thức được mình người phụ nữ này, người hơn mình đến gần nửa số tuổi. Tuy rằng biết đàn ông bên cạnh Bạc Tuyết vô cùng cường thế, tuy rằng bản thân ông có gia đình, có vợ có con. Nhưng, ông vẫn có cách nào khống chế được tình cảm mỗi ngày mãnh liệt này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :