1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời - Ân Tầm (8 hồi + Ngoại truyện)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 13: Vẫn luôn là con báo con (2)
      Lôi Dận hề nghĩ tới việc đem chuyện này truy hỏi , sững sờ lúc lâu, trong nhất thời lại biết nên giải thích thế nào.

      Thấy bày ra vẻ mặt, bộ dạng ngu ngơ, Mạch Khê căm giận quăng cho cái trừng mắt, ngồi ghế sofa, cười lạnh tiếng, “Lôi tiên sinh tiếng tăm lừng lẫy đúng là săn hoa vô số kể ha, nhất thời lại nghĩ ra sao? Số lượng nhiều lắm? Hay vẫn là quá ít?”

      “Khê nhi.” Lôi Dận cố gắng nghĩ, lại nghĩ nghĩ, đến lúc lâu sau mới dè dặt cẩn thận ngồi xuống trước mặt , vừa muốn đưa tay ôm ——

      được đụng vào tôi! Ông chạm qua nhiều phụ nữ như vậy, bẩn chết được!” Mạch Khê dùng sức đẩy ra, muốn đứng dậy ngồi sang bên khác lại bị kéo lại, ôm chặt, “Khê nhi, em ghen?”

      “Tôi ——“ Ánh mắt Mạch Khê chấn động chút, đôi môi đào hơi hơi mở ra, muốn điều gì đó lại nuốt trở vào, trong đáy lòng có cái gì đó chua chua, cảm giác giống giống với lời , như thể bị người khác xem thấu tâm tư vậy. Mạch Khê bỗng dưng đỏ mặt, thuận thế né sang bên, tránh khỏi hơi thở nong nóng của phả bên tai, vui , “ muốn lái sang chuyện khác sao?”

      “Khê nhi.” Đáy mắt Lôi Dận ngưng tụ lại thâm tình, đôi môi mỏng cũng cười cười. Nụ cười này, giống như ấm áp từ ánh mặt trời nhàng của buổi sớm mai. nhàng nâng cằm lên, ngón tay thô ráp chậm rãi hưởng thụ mềm mại, “Nhìn .”

      Khi đôi mắt lưu ly chạm vào đồng tử xanh lục kia, tâm Mạch Khê “lộp bộp” tiếng. Đôi mắt như đại dương mênh mông, nhàng đổ đầy vào lòng . Mạch Khê hoảng lên, vừa muốn dời mắt ——

      được trốn ánh mắt của , Khê nhi, nhìn .” Lôi Dận lặp lại lần thứ hai, trong giọng có chút vẻ cường ngạnh của mệnh lệnh, bàn tay to lớn nâng khuôn mặt nhắn của Mạch Khê lên. lâu sau đó, trong đôi mắt đại dương mông mênh xanh sâu kia lên kiên quyết, “Đúng là từng có rất nhiều phụ nữ, cũng đúng là có đưa vài người vào trong đó, nhưng là bây giờ chỉ muốn mình em. Đơn giản như vậy.”

      Mạch Khê ngây ngốc nhìn , đầu óc hỗn loạn, rốt cuộc có cách nào mà suy nghĩ được. Ánh mắt cùng khuôn mặt cương nghị này, quyết định hết thảy. Như lời , vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng, rằng chính là người muốn nhất. Điều đó, lại khiến tim chấn động.

      , làm sao có thể chuyện như đúng lý hợp tình vậy được?

      Thầm nghĩ muốn ?

      muốn gì ở ? Thân thể? Tâm? Hay là, chẳng những thân thể, mà còn có tâm?

      tự chủ được mà nhớ tới cầu đêm đó của . “Khê nhi, .”

      Đây là tín hiệu nguy hiểm, rất nguy hiểm, cảnh báo phải chạy trốn.

      Mạch Khê biết kiếp nạn này như thế nào, cũng biết mình và người đàn ông này tình gì xảy ra trong tương lai. Chỉ là, chỉ là những lời như thế này, khiến cảm thấy bối rối. Mạch Khê có kinh nghiệm, nhất là đối với người đàn ông hơn mình đến mười bốn tuổi ngay trước mắt. Đôi mắt như tia X-quang, dễ dàng nhìn thấu tâm tư của , cho dù nghĩ mình che giấu tốt lắm, cho dù chôn chặt tâm mình, vẫn có thể nhìn thấy được tất cả.

      Mạch Khê sợ hãi.

      “Đàn ông mấy người được cái gì hết! Cứ nhàng như thế là xong chuyện? Bên cạnh đàn ông mấy người có nhiều phụ nữ gọi là phong lưu, bên người phụ nữ có nhiều đàn ông gọi là hạ lưu. Điều này công bằng, chút cũng công bằng!”

      “Khê nhi ——“

      “Rốt cuộc đưa bao nhiêu người phụ nữ vào đó?” Mạch Khê đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt lấp lánh như bầu trời đêm đầy sao, xinh đẹp vô cùng…

      Lôi Dận bị ánh mắt này hấp dẫn, nhưng nghe hỏi xong, lại có chút mất tự nhiên sờ sờ cái mũi, “Chỉ là vài người mà thôi.”

      “Vài? Vài là bao nhiêu?” Mạch Khê bất mãn cao giọng lên. Kỳ thực muốn chạy theo hướng này nha, coi vậy giống như mình là người của vậy. Chẳng qua tâm tư đương hỗn loạn quá thôi, chỉ có thể dùng cách này lấp liếm tý.

      “Khê nhi, thực nhớ.”

      “Đều nhớ?” Vốn là có điều gì, nhưng Lôi Dận cứ mấy lời này khiến Mạch Khê lập tức có phản ứng. vừa cáu vừa kinh ngạc nhìn chằm chằm , cao giọng cắt ngang.

      phải là ý này, mà căn bản là có lưu tâm số lượng. Ngại phiền toái trực tiếp đưa vào đó, đơn giản như vậy thôi. Khê nhi…” Cuối cùng, Lôi Dận cũng hiểu được cái gọi là ‘càng miêu càng hắc’ (đại ý: càng càng sai), vậy nên im miệng giải thích thêm gì nữa. Bởi vì biết, có số việc, thường thường càng giải thích lại chính là tạo nên sai lầm.

      Mạch Khê càng nghe càng tức. “Soạt” tiếng, đứng thẳng dậy, đôi mắt đẹp tựa hồ như bốc cháy, giận dữ trừng mắt, cắn môi.

      “Khê nhi…” Lôi Dận biết tức giận điên lên, mà cứ mỗi lời càng khiến điên hơn, biết điều ngậm miệng lại, dám thêm điều gì.

      “Lôi Dận, quả là nghĩ người có tiền muốn làm gì làm hả? Nhất là đối với phụ nữ, coi phụ nữ là gì? Thích gọi đến, thích đuổi hả? Rất đáng giận!” Mạch Khê quát to lên, ánh mắt đều bùng ra lửa cả rồi. Ngay sau đó, giơ hai tay lên…

      “Em giỡn cái gì?” Lôi Dận thấy thế, trong thoáng kinh ngạc, thân mình vừa muốn lui về phía sau nhưng còn kịp rồi. Mạch Khê giống hệt như con báo con lao về hướng , hai bàn tay bé lập tức siết chặt lấy cổ .

      “Khê nhi…” muốn đẩy ra, nhưng lại sợ sức mạnh của bản thân quá lớn khiến bị thương, đành phải ôm lấy . thể đánh giá thấp con báo con này được, giờ khắc này, mặt nhất định là nghẹn đỏ cả lên.

      “Tôi bóp chết , cho khỏi gây tai họa cho thế gian này nữa!” Mạch Khê biết sức mình lớn mấy cũng đủ để tổn thương , lại thấy ôm chặt mình như vậy mà đẩy ra, bàn tay bé cũng tự chủ nới ra tý, rồi lại đẩy Lôi Dận ra, cáu kỉnh mở miệng.

      “Khụ khụ!” Lôi Dận thở dốc. Cái siết tay này đâu, may mà cho luyện võ lúc , bằng , ngày hôm nay chắc chắn bị bóp chết.

      Mạch Khê lạnh lùng nhìn, “Ê, đừng có giả đò, tôi có bao nhiêu sức.”

      Lôi Dận cười khổ, giơ hai tay lên ý bảo đầu hàng, “Khê nhi, em làm thế đỡ giận hơn chưa? Nếu còn chưa, em cứ tùy ý, muốn thế nào cũng được cả.”

      “Hủy bỏ hội quán đó, tôi rất ghét.” Mạch Khê hơi chu miệng lên, ngồi sofa, giọng điệu bất mãn . Cái nơi kia khiến người ta thoải mái, nhưng mà điều khiến thoải mái nhất, đó cũng chính là nơi Lôi Dận xử lý phụ nữ.

      Lôi Dận khôi phục hô hấp bình thường, tiến đến bên người Mạch Khê, thấy giọng có chút mềm xuống, mỉm cười ôm lấy vào trong lòng, để cằm lên đỉnh đầu , “Được, vậy bỏ nơi đó. Chỉ cần em vui vẻ là sao cũng được cả.”

      ?” Mạch Khê có chút thể tin được, hơi hơi quay đầu nhìn , trong đôi mắt đẹp trong trẻo như nước có chất vấn. Hội quán kia kiếm được rất nhiều tiền nha. nghe lời , muốn muốn hay sao?

    2. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 13: Vẫn luôn là con báo con (3)
      Lôi Dận nhìn đôi mắt xinh đẹp như nước trong mát của , đồng tử thâm sâu có dịu dàng, tựa như viên đá quý màu lục tản ra ôn nhuận dễ chịu. Từng đường nét cương nghị trong bóng đêm càng có vẻ mờ ảo nào đó. than tiếng, vén mái tóc của ra sau tai, chỉ hai từ ràng lưu loát.

      .”

      Mạch Khê kinh ngạc nhìn Lôi Dận. Cách cười thoải mái như vậy chưa gặp qua bao giờ, tuy rằng ràng lắm, nhưng khó để nhìn thấy. Giống như cánh hoa nhàng nghiêng rơi trong cơn gió thoảng, mang theo mùi hương dịu dàng thanh khiết, lại như ánh mặt trời nhàn nhạt, đổ đầy đáy lòng.

      hiểu sao, cảm giác bình an chợt vây bọc lấy Mạch Khê, đơn giản vì nụ cười dịu dàng chưa từng có này của , khiến như trong cơn say, cuối cùng thể tự chủ được mà chìm đắm.

      Nếu, cùng có thể quen biết sớm hơn chút.

      Nếu, cùng có thể quen biết trễ hơn chút.

      Nếu, phải là cha nuôi .

      Nếu, quan hệ giữa chỉ là bình thường thể bình thường hơn, như người xa lạ.

      Như vậy ——

      cùng có thể nhau hay ?

      Kỳ thực, rất muốn rằng, ở đúng thời điểm nào đó gặp đúng người nào đó, Lôi Dận có phải người này hay ? luôn luôn cho rằng, cũng gặp người ở sai thời điểm mà thôi.

      Tuy rằng mỗi khi nhìn thấy , tim của hiểu vì sao đập nhanh hơn. Nhưng là, thể thừa nhận được. Đôi mắt trong trẻo của Mạch Khê như rót đầy vào bởi nỗi bi thương, cuối cùng bất đắc dĩ, cụp mắt xuống, để rèm mi dài che khuất tất cả.

      Trong lúc nhất thời thể chế được cảm xúc. thể khống chế như vậy, bằng lúc trước cũng hẳn là thoát .

      Sức mạnh bên hông như siết chặt hơn. Ngay sau đó, cảm thấy mùi hương nhàng cùng giọng ấm áp trầm thấp rơi vào trong tai, chóp mũi cương nghị cũng xuyên qua từng sợi tóc, nhàng dán gò má , tham luyến mà cọ xát, khiến tâm thế mới khôi phục bình tĩnh lại lần nữa hoảng hốt.

      “Khê nhi, về Mỹ với , được ?” cúi đầu, giọng như bông tuyết bay xuống bên ngoài cửa sổ.

      Mấy ngày nay, luôn chờ câu trả lời chắc chắn. Mặc dù cũng có chút cầu cưỡng chế, nhưng là, càng hy vọng có thể đồng ý, từ nội tâm mình mà theo trở về.

      Đầu óc Mạch Khê chợt nghĩ tới tòa thành Bạc Tuyết mộng ảo kia, tâm bắt đầu chìm xuống chầm chậm. biết mình có dũng khí hay để quay về nơi ấy, nơi chỉ thuộc về mẹ cùng .

      Cưỡng ép vị chua chua hơi dâng lên trong lòng, đôi mắt Mạch Khê lại lên chút bối rối do dự.

      “Khê nhi, Đại Lị cũng muốn về Mỹ, chẳng lẽ em yên tâm để ấy trở về mình?” Lôi Dận thông minh tóm được yếu điểm của , giọng nhàng vang lên lộ ra dụ dỗ chết người.

      “Đương nhiên được.” Những lời này quả nhiên kích thích Mạch Khê, ngẩng đầu thẳng.

      Môi Lôi Dận chậm rãi nhếch lên, đáy mắt thoáng qua ý cười khi thực được chuyện.

      Mạch Khê thế này mới phát giác ra, nhíu mày lại, xoay khuôn mặt sang chỗ khác, thèm nhìn nữa.

      Người đàn ông này, càng ngày càng tồi tệ.

      “Khê nhi ——“ Lôi Dận nhịn ý cười ôm trở lại, thấy lại cáu kỉnh xoay mặt sang chỗ khác, muốn đưa tay nâng khuôn mặt nhắn kia lên, nhưng chưa kịp mở miệng, lại đột nhiên bị há miệng ra, ngoạm miếng. Hàm răng tinh tế cắn mạnh lên mu bàn tay của .

      Lôi Dận rên lên tiếng, nhưng rút tay về, cứ để như chú báo con giận dỗi hung cắn mình. Trong mắt , có thể nhìn thấy được tình cảm rối loạn muốn phát tiết. hẳn là tình nguyện , nhưng lại thể trở về cùng , nên chỉ có thể dùng hành động trẻ con này để xả bớt cơn giận.

      Vậy nên tình nguyện để làm như vậy, cũng muốn nhìn lại lần nữa rời khỏi .

      Khớp hàm Mạch Khê cắn lâu muốn tê cả lên, cũng thấy rút tay lại. Chậm rãi nhả ra, thấy mu bàn tay kia có dấu răng rất sâu. Cảm giác áy náy đột nhiên nảy sinh.

      , thế nào né hả?”

      “Trốn thoát né.”

      đau sao?”

      “Đau.”

      “Vậy bị ngốc hả? Kêu cũng kêu?”

      dám kêu.”

      “Vì sao?”

      “Sợ em, con báo này phát cắn đứt cổ .”

      ——“

      Mạch Khê biết sao lại cảm thấy buồn cười, trong nhất thời biết nên dùng từ gì để hình dung người đàn ông trước mắt. Cho tới bây giờ còn biết được có thể hài hước như thế này, ‘bất cẩu ngôn tiếu’ (tính cách rất nghiêm túc, cười linh tinh) đến vậy, trong tình huống này lại ra những lời như thế cũng rất kỳ quái.

      “Khê nhi, em nhất định phải trở về Mỹ. Nơi đó chẳng những là nhà của em, mà còn ——“ ngừng chút, nhìn , “Em muốn gặp cha ruột của mình hay sao?”

      Mạch Khê ngạc nhiên, “Ông ấy, ở Mỹ?”

      Lôi Dận gật đầu, trong đôi mắt thâm trầm kia, vĩnh viễn cũng biết được đương che giấu điều gì, vẫn ôn nhuận như mặt nước.

      đồng ý để tôi gặp ông ấy, đổi ý chứ?” Mạch Khê có chút tin đây là . Đến St.Petersburg thời gian cũng dài rồi, chữ liên quan đến chuyện của cha cũng .

      .” Giọng nhàng của Lôi Dận lại vang lên, chiều sờ sờ đỉnh đầu của .

      Mạch Khê nhìn lâu lâu. Cuối cùng, gật đầu cái.

      ————————————

      Mùa đông buốt giá kéo dài cuối cùng tràn đến nước Mỹ, nhưng cũng có những cơn lạnh thấu xương. Khi Mạch Khê bước xuống từ máy bay tư nhân, hai chân lại đặt lên vùng đất này lần nữa, trong đáy mắt lại gợn lên màn sương mù.

      Lúc rời , nơi này cây cối đều tươi tốt, xanh mát màu. Bây giờ trở lại, là dưới bầu trời tuyết trắng xóa.

      Cả tòa thành Bạc Tuyết tọa lạc ngay bên hồ. Hồ nước xinh đẹp vẫn xanh thăm thẳm, hề kết băng, mặt nước thậm chí còn có phù du và những cây tùng châm. Vào mùa đông, trong khí có đầy hương vị của hạt thông.

      Ở nơi này mười năm, cho tới bây giờ Mạch Khê mới cảm nhận được vẻ đẹp của Bạc Tuyết bảo vào đông. tòa thành lặng lẽ đứng vững trong băng tuyết trắng xóa mờ ảo, đẹp tả xiết.

      Mùa đông đẹp như vậy, băng tuyết đẹp như vậy, tựa hồ chỉ có lễ Noel mới có.

      Tất cả người làm trong Bạc Tuyết bảo đều ra nghênh đón, chia ra đứng thành hai hàng, từ đại sảnh cho đến nơi đậu xuống của máy bay tư nhân. Màu tuyết trắng xóa cùng với bộ trang phục trắng tinh của những người giúp việc hòa lẫn vào nhau, tạo thành vẻ đẹp mỹ lệ thánh khiết.

      Mạch Khê lẳng lặng đứng giữa trời tuyết. Áo khoác dài nhàng bay bay, góc áo dính đầy tuyết. Ánh mắt chấn động nhìn cảnh tượng quen thuộc này, giống như năm tám tuổi ấy lần đầu tiên bước chân vào tòa thành. Chẳng qua lúc ấy, cảm xúc khác hẳn.

      “Tiểu thư Mạch Khê. Tiểu thư Mạch Khê.” giọng quen thuộc vang lên, thanh xúc động thậm chí nghẹn ngào, lảo đảo bước tới trước, hai tay giữ lấy cánh tay của Mạch Khê, trong ánh mắt tràn ngập vui mừng cùng đau lòng.

      Lòng Mạch Khê mềm nhũn, rốt cuộc nước mắt vẫn rơi xuống.

      “Bác Hàn Á.” Như thể gặp được người thân, Mạch Khê ôm chặt lấy quản gia Hàn Á, “Bác Hàn Á, ba năm nay bác có khỏe ? Con rất nhớ bác.”

    3. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 14: Hồi ức Bạc Tuyết bảo (1)
      Quản gia Hàn Á cũng rơi lệ, ôm chặt lấy Mạch Khê, gật đầu cái, “Khỏe, khỏe, thân thể bác vẫn tốt, vẫn luôn ở đây chờ tiểu thư về. Giờ tốt rồi, con rốt cục cũng trở lại, trở về là tốt rồi.”

      Trong số người làm, thấy có người lau nước mắt.

      Lần xa cách này, thế mà ba năm. Ba năm, cũng đủ để “cảnh còn người mất”, có điều, chỗ này vẫn như xưa, có nhiều thay đổi lắm.

      “Khê nhi, cẩn thận cảm lạnh, vào thôi.”

      Lôi Dận vẫn đứng trong tuyết, lẳng lặng nhìn cảnh tượng này. Sau đó điềm tĩnh lên tiếng, giọng có vẻ khác lạ khiến người ngoài đều nghe ra ý cưng chiều trong đó.

      Mạch Khê nhìn về phía người đàn ông cách đó xa, bóng dáng cao lớn nổi bật dưới những bông tuyết bay xuống. Bộ âu phục cùng chiếc áo ba-đơ-xuy lần nữa thể được vẻ lạnh lùng trước nay của , nhưng chiếc khăn quàng đồng màu lại có vẻ gì đó thực ấm áp. ấm áp này còn nhuốm lên cả đôi mắt cách rất tự nhiên, như áng mây che hờ ánh nắng ấm. nhìn chớp mắt, sau đó về phía , chìa ra bàn tay to. Bàn tay rộng kia như thể làm tan vạn bông tuyết bay xuống, chỉ vì mà giơ ra.

      Ngực trái Mạch Khê rung động chút, tự chủ mà tiến lên phía trước, đặt bàn tay bé trong lòng bàn tay . Khi được nắm chặt lấy bàn tay, có thể cảm nhận được ấm áp trong lòng bàn tay ấy.

      Đoàn người chậm rãi theo. Sau đó, từng người tiến vào Bạc Tuyết bảo.

      qua con đường lát gạch dài, các khóm cây cũng được cắt tỉa đâu vào đấy, giống hệt như ba năm trước đây.

      Qua mỗi nơi đều khiến hốc mắt Mạch Khê phiếm hồng. Giờ khắc này, mới biết rằng, dù xa lâu ngày nhưng Bạc Tuyết bảo vẫn còn trong lòng , giữ vị trí quan trọng. sớm coi nơi này là nhà. Vì vậy, khi trở về, nhìn thấy những cảnh vật thân quen, thể kiềm chế tâm tình được.

      Mạch Khê thăm mọi cảnh vật trong tòa thành, Lôi Dận vẫn nhẫn nại cùng . Theo sau họ là Hàn Á, sau nữa là những người làm cùng vệ sĩ.

      Dọc theo đường , ánh mắt của đều vẻ bồi hồi, cho đến khi nhìn thấy…cảnh tượng trong vườn hoa trong nháy mắt liền kinh ngạc mà đứng bất động tại chỗ.

      Trong vườn hoa ràng thay đổi. Cảnh tượng này khiến đôi mắt xinh đẹp của Mạch Khê phải trừng lớn. Rất lâu sau cũng có phản ứng gì, còn tưởng rằng mình nhìn nhầm.

      Lôi Dận dường như sớm dự đoán được vẻ kinh ngạc trong mắt , hơi nghiêng đầu với những người làm phía sau, “Mọi người ra ngoài !”

      “Vâng, Lôi tiên sinh.”

      Tất cả mọi người liền ra, phía sau chỉ còn lại quản gia Hàn Á và mấy tên vệ sĩ.

      Lôi Dận thong thả bước lên trước, từ sau lưng nhàng ôm lấy Mạch Khê. Cảm giác trầm trong nháy mắt như được giải tỏa. cúi đầu , giọng dịu dàng hòa cùng khí, để cho hương vị tình cũng từ từ thấm vào sâu trong đáy lòng Mạch Khê.

      “Thích ?”

      Đại não Mạch Khê vẫn còn trong tình trạng “đình công”, cho dù tiếng trầm thấp kia của người đàn ông cũng thể khiến kìm được rung động hữu. cứ nghĩ biển tuyết lớn này giống thế giới của mình, nhưng lại hoàn toàn tương phản.

      “Chỗ này, sao lại thành ra như vậy?” Mãi lâu sau mới tìm được giọng của chính mình, ngón tay cũng run . Trong vườn hoa, thay đổi đến “nghiêng trời lệch đất”.

      Chỗ này trước đây vốn là biển lớn hoa Ngọc Sơn Bạc Tuyết, bất kể là xuân hạ thu đông, chỉ cần vào dịp hoa nở là cả chỗ này đều biến thành thế giới tuyết trắng. Sau mùa hè, rất thích ở đây, như để cảm nhận thế giới băng tuyết. Chẳng qua, sau khi biết chuyện trong quá khứ của mẹ với người đàn ông kia, càng ngày càng ít đến nơi này. Mỗi lần tới đây, trừ bỏ đau lòng cũng chỉ còn đau lòng!

      Bởi vì chỗ này mãi mãi là nơi thuộc về mẹ!

      Có điều hôm nay…

      Thứ thấy được phải là biển lớn hoa tuyết. Cả vườn hoa rộng lớn bị tôn tạo thành hồ sen mênh mông. Trong hồ, chính là sen Tịnh Đế!

      Mạch Khê hít vào hơi. Bây giờ cũng phải mùa sen Tịnh Đế nở, có điều sen trong hồ lại nở khoe sắc thắm xinh. Từng bông tuyết đậu đóa hoa, tòa lá sen xanh biếc dập dềnh kỳ ảo, hương thơm thoang thoảng đem đến cho bầu khí vào đông có chút cảm giác lãng mạn lạ thường. (Jins: cũng ko hiểu sao sen lại nở được vào đông…)

      Cảnh tượng này, hoàn toàn khiến choáng váng.

      “Còn nhớ lúc ở trong bệnh viện, nhìn thấy bộ dáng cực kỳ thích sen Tịnh Đế của em, nghĩ đến việc trồng nó trong này. ngờ là nó sinh trưởng rất tốt, như là chờ em về vậy.” Lôi Dận cúi đầu mỉm cười, càng ôm chặt eo hơn, hít hơi sâu lấy ngụm hương chỉ thuộc về riêng .

      …” Mạch Khê vẫn cảm thấy dường như mình nằm mơ, “Vì sao phải làm như vậy?”

      “Chỉ là vì nhớ dáng vẻ lúc em nhìn sen Tịnh Đế!” Lôi Dận than tiếng, giọng cũng rất nhàng.

      Hơi thở Mạch Khê trở nên gấp gáp hơn, mãi sau mới mất tự nhiên : “Tôi, tôi chẳng nhớ nữa.”

      câu mà lại trái ngược hẳn với ý trong lòng. Kỳ , nhớ rất , sao có thể quên được chuyện lúc đó chứ!

      nhớ , lần đầu tiên mình nhìn thấy sen Tịnh Đế trong bệnh viện cực kỳ vui sướng. Là :

      Khể thủ từ bi Đại Sĩ tiền

      Mạc sinh Tây thổ mạc sinh thiên

      Nguyện vi nhất trích dương chi liễu

      Sái tác nhân gian tịnh đế liên.

      còn nhớ lời Lôi Dận lúc đó. đọc cho nghe:

      Giang Nam mưa khói tháng năm

      Núi xa vẩy nét, nước lam ánh trời

      Đôi bờ liễu rủ Tần Hoài

      Luyến lưu níu kéo thuyền trôi xuôi dòng

      Sóng tựa tuyết, say má hồng

      Chèo đưa biếng nhác, bóng chồng lan can

      Giữa dòng xanh rợp lá sen

      Đáy sâu bỗng nảy búp duyên vợ chồng.

      thuộc tứ thư ngũ kinh của Trung Quốc, dĩ nhiên, đó có lẽ cũng chỉ là câu đùa.

      kể truyền thuyết về sen Tịnh Đế, về mối quan hệ giữa loài hoa với câu chuyện tình đẹp của Tái Lang với Trinh Nương.

      còn , nếu thích hồ sen đó, giữ nó lại.

      thậm chí còn nhớ lúc ấy vì sao phải vào bệnh viện. Chính là bởi đứa có duyên với , trong lúc hề chuẩn bị tinh thần lại hoài thai trong bụng . Về sau bỏ mình…

      Tất cả như lần lượt ùa về. Tuy rằng đó là chuyện của quá khứ ba năm về trước, có thể xảy ra cũng xảy ra, muốn thừa nhận cũng có cách nào xóa nó khỏi hồi ức.

      Lời dối của Mạch Khê dễ dàng bị Lôi Dận phát . hơi xoay khuôn mặt lại. Đôi mắt xanh lục kia chiếu thẳng vào mắt .

      “Nếu có thể quên, tại sao trước căn phòng ở Provence lại trồng sen Tịnh Đế?”

      “Tôi…” Mạch Khê liền nghẹn lời, lại đắm chìm trong ánh mắt sâu thẳm của , trong khi trái tim mình “rơi vào tay giặc”, thể thoát khỏi.

      thực muốn rằng, vì mình hoài niệm, nhớ nhung. Có điều, những lời này phải ra thế nào đây?

    4. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 14: Hồi ức Bạc Tuyết Bảo (2)
      “Trốn thoát đâu!” Lôi Dận xoay cả người lại, cúi đầu xuống hôn lên trán , như là để thể tình cảm với , lại như tuyên cáo số mệnh của . Từng lời sắc bén thấm vào lòng , “Khê nhi, lòng em sớm mọc rễ sâu ở đây rồi. Cho dù em rời , nhưng trái tim vẫn ở đây, thể rời được.”

      …” Lồng ngực Mạch Khê hơi nhức nhối. Sao có thể xâm phạm đến cả tâm tình của được cơ chứ?

      ――――――――――――

      Các căn phòng trong Bạc Tuyết bảo vẫn giữ nguyên như cũ. Thư phòng lớn , phòng ăn, phòng tập thể thao, đến bể bơi bên ngoài…

      Lại đến phòng của , vẫn còn nguyên phòng thay quần áo với đủ loại váy áo. Thậm chí, vẫn còn phòng nhạc cụ và cây đàn dương cầm, nơi mà từng cắt cổ tay tự tử.

      theo bản năng sờ lên chỗ từng bị thương ở cổ tay. Tuy rằng làn da liền lại, nhưng dấu tích vẫn còn là vết sẹo mờ, vĩnh viễn thể biến mất được.

      “Tiểu thư Mạch Khê, sau ba năm, Lôi tiên sinh có trở về Bạc Tuyết bảo. Cậu ấy với ta và người làm rằng, ngày tiểu thư nhất định trở lại, muốn những chỗ này đều phải được quét dọn cẩn thận mỗi ngày, tất cả đều phải giữ nguyên trạng của ba năm trước, cho phép có gì thay đổi.” Quản gia Hàn Á khẽ với Mạch Khê câu.

      Kỳ , ông sớm nhìn ra tình cảm của Lôi tiên sinh đối với Mạch Khê. dụng tâm quan tâm đến người con như vậy, việc này sớm vượt qua mức độ tình cảm của cha với con nên có. giống với người !

      Lòng Mạch Khê chấn động. theo bản năng nghiêng đầu nhìn thoáng qua người đàn ông đứng cách đó xa. đưa áo khoác của cho người làm rồi tự mình xem thực đơn đầu bếp chuẩn bị.

      Hàn Á thấy thế, liền kéo Mạch Khê đến bên, “Tiểu thư Mạch Khê, hôm nay Lôi tiên sinh rất vui. Ta ở Lôi gia nhiều năm như vậy, cũng chưa bao giờ nhìn thấy cậu ấy vui như vậy. Tuy rằng cậu ấy biểu ra ngoài, nhưng ta có thể cảm nhận được. Ta còn có cảm giác, lần này tiểu thư trở về nữa. Con biết , lúc con còn ở tòa thành, mỗi lần Lôi tiên sinh trở về đều đến phòng con. Mà đến là ở lại đêm. Ngày hôm sau người hầu đến quét dọn, đều trong gạt tàn đầy tàn thuốc với đầu lọc thuốc lá.”

      Ngón tay Mạch Khê run rẩy chút, theo bản năng nhìn về phía bóng dáng cao lớn. khó tưởng tượng được hành vi như vậy của . Trong nhất thời, đáy lòng dâng lên cảm giác chua xót, có chút kiệt sức. ôm lấy ngực theo bản năng, nhưng vẫn bình thản : “Có lẽ, ta tự vấn việc mình làm.”

      Những lời này được ra, ngay cả cũng cảm thấy nó nhuốm vị vô lực. Nếu tưởng tượng chút về lời của Hàn Á, cảnh tượng từng tiều tụy như vậy thực khiến đau lòng.

      Hàn Á lắc đầu, “Tiểu thư Mạch Khê à, con người có đôi khi thường là như vậy. Ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê; trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ tường. Ta muốn , Lôi tiên sinh đối với con thực rất dụng tâm. Cậu ấy là người đàn ông biết biểu đạt tốt cho lắm, mọi tâm tư chỉ có thể dùng đến hành động để thể . Chẳng hạn như việc con muốn rời , cậu ấy sợ con phải chịu khổ, hai lời liền gọi luật sư Kỳ đến làm mấy thủ tục để đảm bảo vật chất cho con. Chỉ bằng điểm đó là đủ rồi. Ta nghĩ, đời này có ai có thể làm như cậu ấy.”

      “Có lẽ do ta muốn bồi thường thôi.” Mạch Khê cảm thấy lòng mình trong thế thụ động, cảm giác bồi hồi bắt đầu lan ra, mơ hồ mà rung động.

      “Mạch Khê à, con là đứa bướng bỉnh. Kỳ trong lòng con nghĩ như vậy đúng ? Được, nếu con vẫn tin, theo ta. Bác dẫn con đến xem thứ này.” Hàn Á hai lời, trực tiếp kéo cánh tay Mạch Khê thẳng đường vào phòng ngủ.

      Nơi này, từng là căn phòng của .

      Theo Hàn Á vào, mỗi bước qua, hết thảy mọi việc đều lên trong đầu . như con nai tơ mà bước trong căn phòng.

      Đợi chờ vẫn là đợi chờ… tinh tế đánh giá. Tất cả mọi thứ đều nguyên dạng ba năm trước đây, hề có chút thay đổi. Có điều…

      Lúc ánh mắt đảo qua góc dưới ánh sáng của ngọn đèn tường đột nhiên vẻ kinh ngạc. Lúc thấy rồi sau lưng cũng run rẩy chút.

      Dưới góc ánh đèn tường là đồ vật trước kia hề có. Thứ này, cũng là thứ mà rất quen thuộc.

      đôi đồ chơi làm bằng đường…

      Là tượng đôi nam nữ. Đôi đồ chơi làm bằng đường này dính cùng khối. Hình tượng người đàn ông cao lớn, còn xinh. Nhìn qua, bên ngoài nó bóng, thiết kế cũng cực kỳ tinh xảo. Đôi đồ chơi làm tỉ mỉ bằng đường này được đặt cái kệ. Phía tượng người đàn ông chỉ thấy màu trầm lạnh. cũng sặc sỡ lắm nhưng nhìn qua cũng thực hoạt bát, đáng .

      “Ở đây sao lại có thứ này?” Trong lòng Mạch Khê như thể bị quét dọn sạch . Bàn tay bé chống lên tường, trong đầu lần thứ hai lên tiệm kẹo xinh xắn như cổ tích kia. Còn có cả nhóm nhân viên nữ đáng , họ tươi cười giới thiệu các loại kẹo cho . Thậm chí có người còn hâm mộ hỏi bên tai , “Kia là bạn trai của cậu sao? Đẹp trai đấy!”

      Tất cả như là nhất định xảy ra, như là định mệnh. Mọi chuyện từ ba năm trước đều ra lần nữa, bao hình ảnh cứ lần lượt di chuyển trong đầu . Tiệm kẹo, tai nạn xe, đứa , cuốn nhật ký của Bạc Tuyết ở Hongkong… Mọi thứ bỗng biến thành hư ảo trong nháy mắt khi được người đàn ông phía sau nhàng ôm lấy.

      Mạch Khê thở hổn hển chút. Lúc này mới phát giác ra, Hàn Á đứng cạnh biết ra ngoài từ lúc nào. Giờ khắc này, người ôm cũng chính là .

      vừa xót lại vừa hận, vừa cảm kích vừa buồn lòng với người đàn ông này.

      “Sau này qua tiệm kẹo đó lấy đôi đồ chơi đường này. Em thấy thế nào? thấy rất đẹp.” điềm tĩnh như thể chưa có việc gì phát sinh cả, chỉ đơn giản như hỏi ý kiến .

      “Vì sao? Vì sao muốn lấy đôi đồ chơi đường này?” Mạch Khê xoay người. Nhìn đôi đồ chơi kia dường như khiến đôi mắt thêm đau đớn hơn. nhìn , nhìn gương mặt cương nghị quá mức, mỗi đường nét đều toát lên vẻ ổn trọng, điềm tĩnh của .

      Người lạnh lùng như , sao có thể có tâm tư mà vu vơ giữ gìn đôi đồ chơi bằng đường? Nhớ đến vẻ mặt thoải mái lắm hôm đó của , nghĩ cam tâm tình nguyện. nghĩ đôi kẹo này vĩnh viễn hoàn thành được. ngờ, ba năm sau, có thể nhìn thấy sản phẩm hoàn chỉnh.

      Đối mặt với nghi vấn của , Lôi Dận hề trả lời. Đôi mắt dấy lên chút ý tự hỏi nhưng khóe môi lại khẽ cong lên. cúi đầu xuống, dùng nụ hôn nhàng để giải thích cho tất cả.

      Mạch Khê bất giác nhắm hai mắt lại, cảm nhận mềm mại khi đôi môi khẽ chạm vào cánh môi , để cả hai được tinh tế thưởng thức hương vị của nhau.

      Kỳ , biết chính mình có thể tìm được đáp án hay . Có lẽ, có đáp án lại tốt hơn.

      “Khê nhi, muốn bắt em phải làm sao bây giờ?” Lôi Dận vu vơ kêu lên câu như vậy, sau đó lại cúi đầu…Nụ hôn cũng trở nên ướt át hơn. ôm chặt lấy , rất chặt…

    5. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 15: Tất cả lựa chọn (1)
      Mọi thứ lại trở về bình thường.

      Người làm trong tòa thành vẫn bận rộn và làm việc tuần tự như vậy. Lôi Dận cũng trở nên bình thường. Mỗi ngày đều trở về Bạc Tuyết bảo qua đêm như ba năm trước đây, cho dù bận rộn cũng sắp xếp để về.

      Mạch Khê lại có chút thay đổi. có thói quen tự mình làm nhiều việc, có thói quen chạy bộ buổi sáng, thay hoa trong các lọ mỗi ngày. Ngày nào cũng ra ngắm hồ sen Tịnh Đế, còn có thói quen liếc nhìn đôi đồ chơi đường cái trước khi ngủ mỗi đêm.

      Trở về Bạc Tuyết bảo, Lôi Dận so với trước kia cũng buông lỏng rất nhiều. Vì thế, mỗi ngày đều đến chỗ Đại Lỵ, chăm sóc ấy mà nhắc gì đến chuyện ở St.Petersburg. cẩn thận bảo vệ lòng tự tôn cho Đại Lỵ, chỉ giả vờ là tình cờ gặp ấy ở St.Petersburg. Cho đến nay Đại Lỵ cũng hề biết mình hủy được hợp đồng kia là nhờ Mạch Khê. Kể từ đó, tình bạn giữa hai người dường như có thể trở lại như ban đầu, đơn thuần, ngần ngại. Mạch Khê , Đại Lỵ cũng đề cập đến. Tất cả lại trở lại bình thường.

      Có điều, trong lòng Mạch Khê vẫn buông xuống được việc, đó chính là chuyện có liên quan đến cha . Trở lại Bạc Tuyết bảo, thực muốn nhắc lại chuyện này, lại biết nên mở miệng thế nào. Biết Lôi Dận vì mà làm nhiều việc nên rất ngại khi cứ giục .

      Ngày hôm nay ánh mặt trời có chút gắt. Ngoài cửa sổ, ánh dương chiếu xuống làn tuyết mỏng khiến gian ấm áp lên rất nhiều.

      Lúc Mạch Khê đem mấy bông sen Tịnh Đế mới hái về định cắm vào lọ Phí Dạ đến. Ánh mặt trời bao phủ lấy bóng dánh mảnh khảnh của Mạch Khê. mặc chiếc váy màu trắng, mái tóc thẳng dài được buộc gọn đuôi ngựa. Cả phòng khách có bóng dáng trở nên sống động hơn rất nhiều. Cảnh tượng đẹp như vậy khiến Phí Dạ hơi giật mình.

      Có lẽ là cảm nhận được chút hơi thở đàn ông trong phòng, Mạch Khê quay đầu lại, nhìn thấy Phí Dạ bên môi liền nở nụ cười. đặt bó sen Tịnh Đế xuống, lau ít nước đọng tay rồi chạy đến trước mặt Phí Dạ, ngẩng đầu lên nhìn, “Phí Dạ, mới từ Provence về sao? Rượu trang hoạt động tốt ? Ông Cather vẫn khỏe chứ? À còn Huân Y, con bé có khỏe ?”

      Liên tiếp những câu hỏi được đặt ra khiến Phí Dạ nổi lên ý cười, cũng là để che tình cảm sâu trong đáy mắt, “Họ đều khỏe. Bây giờ rượu trang rất bận rộn, tất cả đều vận hành theo hướng rất tốt. Nha đầu Tiểu Huân mỗi ngày ngoài bận rộn ra còn nhí nhố mà hỏi chuyện về . Ngày nào cũng phải hỏi tôi lần về . Tôi sắp trở thành người truyền tin cho hai người rồi đấy.”

      Mạch Khê che miệng lại, “Tất cả đều ổn tôi yên tâm rồi. Phí Dạ, đến Provence ở đâu?”

      “Lúc đầu còn ở khách sạn, về sau thấy thuận tiện nên ở lại luôn rượu trang.”

      “Có quen ?”

      “Tôi da dày thịt béo sao mà quen. Có điều..” Phí Dạ bất giác đưa tay phủi phủi sau lưng. Động tác này khiến Mạch Khê hoài nghi.

      “Làm sao vậy?”

      mặt Phí Dạ thoáng nét mất tự nhiên, miệng hơi há ra, : “Nha đầu Tiểu Huân kia có phải là thích chỉnh người ? Cho đến bây giờ tôi chưa bao giờ gặp con bé nào mà lại to gan như vậy, dám bỏ con chuột lên giường tôi.”

      “Trời ạ!” Mạch Khê trừng lớn hai mắt, cố nén ý cười chỉ trực trào ra, làm bộ mà câu, “ là khổ cho rồi.”

      Huân Y từ khi nào trở nên to gan như vậy? thực thể biết được. Trong nhận thức của , Huân Y nhu thuận vô cùng. Bình thường nhìn thấy con gián thôi mà cũng hét ầm cả lên. Thế mà bây giờ lại để con chuột giường Phí Dạ. Nghĩ đến cũng buồn cười. Phí Dạ này tính cách cũng khá giống Lôi Dận, năng rất có ý. Ngày thường ở rượu trang, chắc là trêu chọc đến Huân Y rồi, nếu bé sao lại cực đoan như vậy?

      Nhưng mà còn khả năng…

      Mạch Khê bất giác đánh giá người đàn ông trước mặt. cao lớn như Lôi Dận vậy. Tuy rằng lạnh lùng, cho người ta cảm giác gần gũi, thân thiết; nhưng chỉ cần nở nụ cười thôi cũng đủ khiến phụ nữ điên đảo. Kỳ , thể Phí Dạ là người đàn ông quyến rũ. Lại nhớ đến bộ dáng Huân Y từng đỏ mặt…

      Có lẽ trong lòng Huân Y sớm ngưỡng mộ người đàn ông này rồi. trời sinh bản tính đơn thuần, hẳn là chọn cách thức này để tiếp cận .

      Nhưng ra, Phí Dạ biết suy nghĩ trong lòng Mạch Khê. Thấy hề chớp mắt mà đánh giá mình, góc cạnh cương nghị mặt ràng nổi lên vẻ mất tự nhiên.

      hắng giọng, , “Tiểu thư Mạch Khê, tôi đặc biệt đến đón . Lôi tiên sinh trong xe đợi .”

      “Hả?” Mạch Khê ngạc nhiên.

      “Hôm nay Lôi tiên sinh đưa đến gặp người. Tiểu thư Mạch Khê chuẩn bị chút để còn xuất phát.” Sắc mặt Phí Dạ cũng chuyển thành nghiêm trọng.

      ―――――――――――――

      Trong xe, hệ thống sưởi được bật. Áo khoác Lôi Dận để bên, chỉ mặc chiếc sơmi đen, phối cùng chiếc cravat tối màu, nhìn qua ổn trọng đến mười phần. Khi vừa nhìn thấy Mạch Khê cùng chiếc áo choàng nhung, đặt ly rượu trong tay xuống, chủ động ra mở cửa xe.

      Mạch Khê ít nhiều đoán được mục đích của Lôi Dận. Sau khi lên xe, đôi mắt xinh đẹp thể che giấu được vẻ xúc động cùng khát vọng, lại nhìn đến đôi mắt xanh mệt mỏi của giật mình.

      “Tối qua bận rất nhiều việc sao?” tự chủ được mà hỏi câu thân thiết. Ngày hôm qua, cả đêm về tòa thành. Cả đêm ngủ cũng được an giấc, nhưng vẫn cố nén ý định gọi điện cho . Điều này giống với tác phong của . Thời gian này, dù phải ra nước ngoài họp cũng chủ động gọi điện thoại cho .

      “Ừ.” Lôi Dận day day ấn đường, gật đầu cái, rồi kéo bàn tay hơi lạnh của lại, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc, “Khê nhi, hôm nay muốn dẫn em đến gặp người. Phí Dạ hẳn là với em.”

      Mạch Khê gật đầu. cảm giác, ánh mắt của phải đùa. liếm liếm môi, cẩn thận hỏi, “Người đó là cha của tôi?”

      Lôi Dận thầm thở dài hơi, thừa dịp nâng tay vuốt mái tóc của . Vừa lúc xe chuyển bánh, cố che điều gì đó trong mắt, “Đúng vậy, chính là cha em.”

      “Ông ấy…”

      “Ông ấy tên là Keith, tên tiếng Trung là Đàm Đồng, mang phần ba dòng máu Italy, trước kia là viên chức công ty.” Lôi Dận lãnh đạm .

      “Đàm Đồng.” Mạch Khê thào nhắc lại cái tên này, cảm giác xúc động, “ tại ông ấy ở đâu?”

      “Bệnh viện.” Lôi Dận nhìn , vẻ mặt nghiêm túc, “Tối hôm qua ông ấy vừa vượt qua thời kì nguy hiểm, là ung thư phổi giai đoạn cuối, thể cứu được rồi. Nếu vượt qua thời kỳ nguy hiểm cũng thể vượt qua được mấy ngày nữa.”

      Tối hôm qua, vừa vào thang máy sau khi kết thúc hội nghị nhận được điện thoại. Biết được tin này, hai lời liền đến ngay bệnh viện, gọi những bác sĩ giỏi nhất chữa cho Đàm Đồng. Điều này phải vì cái khác, mà chính là muốn thỏa mãn nguyện vọng của Mạch Khê. Xem trước sau, cũng chỉ có Đàm Đồng là lựa chọn thích hợp nhất để làm “cha” Mạch Khê.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :