1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời - Ân Tầm (8 hồi + Ngoại truyện)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 10: (3)
      Rốt cục Lôi Dận cũng cúi đầu, lần thứ hai khóa lại cái miệng nhắn mê người. Nụ hôn dịu dàng này khiến người ta say mê, rồi lại bá đạo khiến người ta run sợ. triền miên đưa đẩy cái lưỡi thơm tho của , đồng thời như muốn hút hết hơi thở trong miệng, khiến mơ màng, cả đầu trống rỗng, tự chủ được mà chìm đắm trong kích thích cùng “nhu tình mật ý”.

      “Ưm…” Trong lúc mơ màng, cảm nhận được bàn tay chậm rãi trượt xuống, kéo làn váy lụa mỏng của ra, để lộ làn da mịn màng nhung tuyết…

      Hành động này khiến Mạch Khê khôi phục lại được vài phần ý thức. nhịn được liền cựa quậy người, lại phát ra rằng, hành động đó làm cho bộ ngực đầy đặn cọ xát vào ngực , khiến dục hỏa càng bùng lên mãnh liệt hơn.

      “Khê nhi, em đẹp đến mê người…” Lôi Dận rời đôi môi sưng đỏ vì bị hôn, phát ra tiếng thở dài.

      đợi đáp lại, bàn tay kéo ra thứ chướng ngại vật cuối cùng, làm cho hai gò tuyết trắng cùng hai nụ đào ra. “Cảnh xuân” trước mắt hề bị che đậy gì nữa.

      Hai bầu ngực căng tròn phập phồng cùng với nhịp thở, hai nụ hoa hồng hồng dưới ánh đèn dịu diễm lệ vô cùng. Lôi Dận nhàng cúi đầu ngậm lấy nụ hoa, khẽ cắn, bàn tay to chịu yếu thế mà vuốt ve nụ hoa còn lại.

      “A…” Mạch Khê tự chủ được thở mạnh ra tiếng rồi cắn chặt môi dưới. Cảm giác kích thích khác nhau ở hai bên ngực khiến lý trí phiêu đãng đâu mất, lại chỉ có thể cắn chặt môi, thể ý kháng cự xâm phạm của .

      Dường như bất mãn với vẻ nhẫn của , bàn tay buông ra, như con rắn linh hoạt mà trực tiếp thăm dò vào giữa hai chân .

      Thân mình Mạch Khê run lên, theo phản xạ tự nhiên mà khép chặt hai đùi lại, bàn tay bé hơi đẩy lồng ngực ra.

      “Khê nhi… sao cả! chỉ muốn em…” Lôi Dận cười . Nhìn khuôn mặt nhắn quật cường bên dưới, trong mắt ra vẻ cưng chiều ràng.

      Đôi mắt thâm tình như biển kia khiến chấn kinh, bàn tay phản kháng như bị thôi miên, liền mất ngay khả năng kháng cự. Trong lòng hơi chua xót theo lời ra. …đến tột cùng là chỉ cái gì?

      Lôi Dận lại cúi đầu, từ cần cổ trắng nõn trượt đường xuống, buông ra từng nụ hôn vụn. Khi nụ hôn đến bầu ngực có mạnh mẽ hơn như muốn ghi đậm dấu ấn gò tuyết trắng, rồi lại đến nụ hồng

      “Ưm…a…” Mạch Khê hoàn toàn chống cự được khiêu khích như vậy. Thân thể mềm mại lại càng căng cứng hơn, đôi môi đỏ mọng cất ra những tiếng rên rỉ kiều mỵ. Hai bàn tay bất giác ôm lên cổ , lại đan vào mái tóc đen dày. Trong cơ thể dần dấy lên cảm giác hư , cũng là khát vọng.

      Mái tóc dài nhàng xõa tung hai gò ngực, khuôn mặt cũng bị mấy lọn tóc lòa xòa che lên lại càng thêm vẻ dễ thương, kiều diễm khiến người ta thể nào rời ánh mắt được.

      Lôi Dận nhìn kỹ dung nhan tuyệt diễm bên dưới. Đôi môi hồng nhuận như cánh hoa tươi, đôi mắt đen mị lại nhuốm đầy màn sương dục vọng; trong đôi mắt mê man ấy còn chứa những ai oán thể ra.

      Ánh mắt điềm đạm đáng kia khiến nhịn được mà lại cúi đầu hôn lên môi . Hai người dùng nụ hôn này mà giao hòa hơi thở với nhau, khiến lý trí của đối phương tiêu tán.

      Mạch Khê nhắm chặt đôi mắt sợ hãi lại. Bàn tay vô lực mà nắm lấy bả vai . Cả người mềm nhũn ra trong lòng người đàn ông, trong lúc mơ hồ dường như còn nhớ chính mình nữa.

      Cho đến khi người đàn ông đè hẳn lên người , hai bàn tay mạnh mẽ nắm chặt lấy hai đùi

      “Đừng…” Cảm giác được nóng bỏng vô cùng để giữa hai chân mình, nhịn được kêu khẽ lên tiếng.

      “Đừng xấu hổ, rất đẹp…” , đôi mắt xanh càng thêm thâm trầm, như thể mặt nước trong. cúi đầu, lại thở ra hơi thở đầy nam tính, nhịn được mà đưa tay vuốt khẽ cánh hoa non mềm kia…

      “A…” Suy nghĩ của Mạch Khê bỗng bị khoái cảm đánh tan. Trong nháy mắt lúc kìm lòng được mà cúi đầu hôn lên cánh hoa mềm, hơi thở nóng rực phả ra, tự chủ được mà thét lên.

      Thân thể mềm mại vô thức mà ưỡn lên, bàn tay túm chặt lại ga trải giường. Ngọn lửa bùng cháy trong cơ thể, mà sâu tận trong đáy lòng lại có tiếng hét thức tỉnh.

      được! muốn chìm đắm như vậy. Nhưng mà…Vì sao, thể ngăn cản được người đàn ông này dấy lên ngọn lửa trong mình? Đôi mắt kinh hãi nay cũng dâng lên ngấn nước. Lôi Dận của ba năm sau khiến biết phải làm thế nào, cuối cùng vẫn chỉ là bất lực…

      “Khê nhi, …” Lôi Dận ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt mê man của . Vẻ bất lực của giống như con vật đáng khiến tim bồi hồi vô cùng. muốn có được càng nhiều hơn, chỉ đơn giản là thân thể !

      Là cái gì?

      Đôi mắt mờ mịt nhìn người đàn ông phía . Cho đến lúc áp cả người lên người , biểu tượng nam tính chạm vào nơi non mềm mới phản ứng lại được…

      thể cầu tôi như vậy được…”

      “Có thể. có thể.” Lôi Dận nhìn chằm chằm vào đôi mắt hoảng hốt của , để cho có nửa điểm trốn tránh. Tiếng trầm thấp mang theo khát vọng mãnh liệt lại lần nữa kiên định vang lên ――

      em !”

      ! !” Ngực Mạch Khê quặn thắt lại. Đôi môi đỏ cố gắng nuốt lại tiếng khóc nức nở, bàn tay mềm dùng sức đánh vào lồng ngực . Đôi mắt trong veo lại nhìn vào cặp mắt xanh ma mỵ kia mà khẩn cẩn, “Đừng ép tôi…Đừng dồn ép tôi như vậy!”

      Sao lại có thể đưa ra loại cầu đó? biết thống khổ, lại bá đạo cầu như vậy? quá xấu xa, khiến muốn trốn rồi lại đành lòng rời khỏi. Sao có thể muốn chiếm cả lòng , muốn lấy cả nơi an bình duy nhất?

      “Khê nhi, để em cam tâm tình nguyện ra những lời này.” Bàn tay người đàn ông tóm chặt lấy đôi bàn tay chống cự, đè xuống. Tiếng trầm thấp của vang lên bên tai thâm tình, đồng thời, thẳng lưng, dùng sức đâm sâu vào cơ thể

      “A ――” Mạch Khê ngửa đầu kêu lên tiếng tuyệt vọng, giọt lệ trong suốt cũng lặng lẽ chảy dài xuống.

      “Khê nhi…” Lôi Dận ngẩng đầu, thu hình ảnh giọt lệ kia vào đáy mắt, nhịn được mà thở dài tiếng.

      Bàn tay bé của được bàn tay to lớn kia nắm chặt. Nước mắt rơi lại càng nhiều hơn… thực biết phải đối mặt với người đàn ông này như thế nào, người đàn ông quấy rối toàn bộ tâm tư .

      “Khê nhi, đừng khóc, đau lòng…” Lôi Dận hiểu nhầm. tưởng thô lỗ của mình khiến bị đau nên nhịn xuống dục vọng điền cuồng gào thét. Đôi môi mỏng khẽ hôn lên giọt nước mắt, cũng là thu hết những nỗi ấm ức cùng bất lực của vào lòng.

      Nhịn lúc lâu làm những giọt mồ hôi rịn đầy trán , lại xuống hòa cùng với nước mắt của . Mạch Khê nâng mắt nhìn vào cặp mắt xanh lục thâm trầm kia, kinh hãi khi thấy trong đó toàn vẻ dịu dàng cùng đau lòng. vẫn nghĩ đàn ông đối với phụ nữ đều chỉ có nhục dục, chưa bao giờ biết người đàn ông trong lúc hoan ái lại có thể toát lên vẻ thuần túy như vậy, ánh mắt dịu dàng vấy mùi dục vọng!

      Ba năm trước đây, có từng như thế này ?

      đối với Bạc Cơ cũng dùng ánh mắt này? Như vậy…còn mẹ của ? Có nhìn thấy ánh mắt này hay ?

    2. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 10: (4)
      Nơi mềm mại nhất như thể bị luồng kích thích, gần như đau nhức, lại có chút ngọt ngào. Dường như hiểu được vì sao mình lại cam tâm tình nguyện.

      Đây hẳn là nguyên cớ để ở lại cạnh , chỉ có điều, người như tại sao lại có loại dịu dàng như vậy mà khiến người ta thể cự tuyệt được?

      Thân mình Mạch Khê dần dần thả lỏng, như thể đắm chìm trong dịu dàng kia. Có điều, căn bản thể ra cầu đối với

      Đột nhiên, nâng bàn tay bé lên, chậm rãi đặt bả vai

      “Khê nhi…” Người đàn ông khẽ kêu lên. Đầm lầy ấm áp kia của cứ co rút nhanh như thể muốn nuốt chửng lấy dục vọng của , lại quá ướt át khiến thể chịu nổi.

      Từng hồi xâm nhập mãnh liệt khiến hồn phách Mạch Khê dường như tan đâu mất, ý thức cũng biến mất còn, chỉ có thể nâng thân mình nhắn đón nhận lấy người đàn ông người.

      Lôi Dận cầm hai cánh tay mảnh khảnh của áp lên đỉnh đầu, cả người đè lên thân thể mềm mại mê người kia. Thực , đem lại cho thoải mái, thỏa mãn vượt xa những người phụ nữ trước đây!

      “Thích ?” Nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhắn đỏ bừng, thấp giọng hỏi.

      “A… Thích…” Mạch Khê hoàn toàn trầm luân, đôi mắt sớm còn thấy tỉnh táo. Đôi môi đỏ cũng thuận theo lời mà kêu lên những tiếng nỉ non.

      “Khê nhi, gọi tên !” Câu trả lời của khiến thực vừa lòng. Bàn tay nắm lấy cổ tay cũng buông ra, cưng nựng khuôn mặt đỏ bừng vô cùng xinh đẹp, mê đắm mà hôn lên vầng trán thanh tú.

      “Ưm…Lôi…Dận…” Đôi môi hé mở gọi thành chuỗi những tiếng mỵ, lại thanh thanh như tiếng lòng muốn rời xa….để rồi trút bỏ hết thảy.

      dường như chỉ là mới quen với mùi nhục dục, chỉ biết theo bản năng mà đón nhận lấy .

      Lôi Dận nhìn người con mê man dưới thân, lại nhàng mà đụng chạm vào làn da tuyết trắng của theo mỗi lần xâm nhập. Bộ dáng mị hoặc cùng đôi mắt còn đọng lệ kia cướp thần trí , rốt cục khiến đánh mất chính mình.

      Bàn tay bé ôm chặt lấy bờ vai người đàn ông. hơi mở mí mắt với hàng mi dài ra, cả thế giới chỉ còn mơ hồ, mông lung. Chỉ nhìn thấy ràng khuôn mặt tuấn cùng đôi mắt ma mỵ thâm tình nhìn , rốt cục cũng thể kháng cự được, cam tâm tình nguyện mà sa vào tận sâu trong hồ nước xanh lục thấy đáy kia.

      Trong khí vang lên lần lượt tiếng gầm của người đàn ông cùng tiếng người con kêu khẽ. giường, hai hình bóng kết hợp khăng khít, hòa hợp. Mà trong tịch liêu, hai linh hồn như hòa vào nhau, trong hai ánh mắt cũng còn thấy điểm riêng biệt….

      Lúc kinh hãi thét lên tiếng trong cơ thể lại càng siết chặt hơn, khiến hừ tiếng, kiềm chế được.

      “Khê nhi, em là của .” cúi đầu gầm , bá đạo tuyên bố bên tai , sau cú thúc hung hăng cuối cùng cũng phóng ra tinh hoa nóng bỏng vào sâu trong cơ thể

      “Dận ――” Đôi môi Mạch Khê vô thức mà hô lớn tên , đồng thời cũng là lúc được đưa đến đỉnh dục vọng. Cảm giác sảng khoái mãnh liệt kia khiến đột nhiên như nổ tung ra, phá hủy mọi giác quan cùng lý trí . Bàn tay bé vẫn nắm chặt lấy đầu vai , móng tay bàn tay mảnh khảnh cũng bấm sâu lên bả vai rắn chắc.

      Từ môi Lôi Dận bật ra tiếng cười . khẽ vuốt lên khuôn mặt nhắn thất thần của , rồi bỗng nhiên rút ra khỏi cơ thể , kéo cả thân thể mềm mại vô lực lại khiến cả người xoay úp, đưa tấm lưng tuyết trắng về phía tầm mắt .

      “Đừng…” Toàn thân mệt mỏi chỉ có thể để mặc sắp xếp, Mạch Khê rên khẽ vài tiếng. muốn làm gì?

      làm cho em càng thích hơn…” Bên tai truyền đến tiếng cười tà mị của người đàn ông.

      nửa quỳ giữa hai chân , bàn tay to ngay lập tức nhấc chân thon dài của lên…

      “A… Đừng…” thể tưởng tượng được phương thức xâm chiếm này, Mạch Khê kinh ngạc mở lớn hai mắt. chỉ có thể bất lực nằm úp sấp xuống, sức nặng của nửa người đè lên giường. hoàn toàn mẫn cảm, ngay từ đầu thể chịu nổi khoái cảm mãnh liệt, sớm vượt qua giới hạn của khả năng chịu đựng, đôi môi cũng bởi thế mà kêu lên tiếng cự tuyệt xen lẫn hơi thở gấp gáp.

      “Khê nhi…Khê nhi của …” Lôi Dận cúi người, như tôn thờ mà hôn lên sống lưng uyển chuyển, trắng mịn. Đôi mắt bị mấy lọn tóc che của sớm in khắc hình ảnh tuyệt diễm của Mạch Khê. Hương thơm của , mềm mại của đều khiến cho điên cuồng, thể khắc chế được tốc độ ngày càng nhanh của nửa thân dưới.

      “Ư…” Mạch Khê cảm giác mình sắp ngất . Sức mạnh của người đàn ông dấy lên con sóng khổng lồ trong cơ thể , khiến hiểu vì sao lại chảy nước mắt. lắc đầu làm cho mái tóc dài rủ xuống trước mặt lòa xòa, chỉ có thể dưới thân mà thở hổn hển, cầu cầu xin…

      thể phân đây là thống khổ hay vẫn là thoải mái. Mỗi lần đâm vào cứ như thể muốn xuyên thấu qua cơ thể vậy, tiến sâu vào tận linh hồn; trong khoảnh khắc giao hòa kinh tâm động phách, làm cho cả hai đều run rẩy thôi!

      Giữa lúc vô lực kiềm chế được hồi hoan ái, trong đầu mạch Khê chỉ còn lại ý niệm duy nhất…Có lẽ, thể lại trốn tránh Lôi Dận được. Đúng như lời người đàn ông này , từ nay về sau trở thành chúa tể trong sinh mệnh !

      ————————————

      Tâm tình giờ của Mạch Khê chỉ có thể dùng từ “mâu thuẫn” để hình dung. Thường thường chính là như vậy, sau khi sung sướng trầm luân lại chẳng biết phải làm gì. Cảm giác này thực đáng sợ, gần như ăn mòn cả con người , khiến cho tâm tình cũng bất an vô cùng.

      Ngày sắp rời khỏi St.Petersburg, đột nhiên có điểm nỡ. Tuy rằng chỉ là khách qua đường tại thành phố này nhưng lại bị mảnh đất nơi đây làm cho mê say, nặng tình.

      Thừa dịp Lôi Dận họp hội nghị, liền xuống phố hít thở chút khí trong lành. Hôm nay có tuyết, ánh chiều tà chiếu lên lớp tuyết cũ có phần chói mắt. Ngày mai Lôi Dận muốn đưa rời khỏi nơi này, trong lòng rất mâu thuẫn, cũng biết là từ chối hay ra quyết định cùng với

      Chuyện có liên quan đến cha chỉ có Lôi Dận mới biết được, biết tình hình thực tế khi trở về lần này như thế nào. Bạc Tuyết bảo kia có còn dáng vẻ xinh đẹp, mê hoặc ? Người làm trong tòa thành, bác Hàn Á, Thiên Luật, còn cả đồng nghiệp trong công ty DIO và các bạn đại học. Còn có…người bạn tốt nhất của – Đại Lỵ…

      Nghĩ đến đây, Mạch Khê thầm thở dài hơi. Những tấm cửa kính thủy tinh xa hoa phản chiếu khuôn mặt nhắn hơi u buồn của . Nhìn thất thần hồi lâu, đưa tay khẽ xoa hai má, lại trong phút lơ đãng mà nhìn thấy bóng dáng quen thuộc liền chấn động. lập tức quay đầu lại nhìn xung quanh, sai chút nào mà nhìn vào bóng dáng vừa mới lên xe…

      Đại Lỵ?

      Mạch Khê mở to hai mắt. Là do quá nhớ ấy sao? Là ảo giác thành hay vẫn là nhìn lầm người?

      đâu! Tuy rằng ba năm rồi chưa gặp, nhưng bóng lưng Đại Lỵ trong ký ức vẫn như còn mới nguyên!

      hề nghĩ ngợi, trực tiếp lên chiếc taxi rồi bảo tài xế đuổi theo chiếc xe phía trước!

      Chiếc xe quay ngược lại, qua khu phố phồn hoa, lại qua những tòa kiến trúc cao chọc trời. Cuối cùng, xe dừng ở nơi nhìn thoáng qua giống hộp đêm.

      Còn chưa đến đêm, mới chỉ chạng vạng nhưng chỗ này đầy xe đỗ. Nhìn kỹ chút thấy những chiếc xe bên ngoài vô cùng sang trọng, xa hoa. khó để nhìn ra hộp đêm này cao cấp đến mức nào.

      Mạch Khê xuống xe, ngu ngơ nhìn tòa nhà trước mắt. Chỗ này xa hoa giống như những hộp đêm thông thường, kiến trúc có vẻ giống với hội quán cho thương gia hơn. Chỉ có điều… hề nhìn nhầm. kia đúng là Đại Lỵ. Tại sao ấy lại xuất ở St.Petersburg? Lại còn ở nơi như thế này?

      FY: Tâm lý ghen của chú Lôi thực khủng :)))) biến thái đến cả cách ghen :))

      + Lại H, Hồi 6 nhiều H quá :)))))))))) Và sến chết được =3=

      + Bạn nào giới thiệu cho mình truyện gì ấy nhỉ, truyện gì mới làm được 20 chương á /___\ Hôm nọ định trả lời mà bận quá quên mất, giờ lại biết ở đâu. Nếu có đọc được dòng này cho mình lại tên truyện kèm link convert và blog làm truyện đó trước nhé.

    3. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 6: Bước vào “ Cư” (1)
      Trong căn phòng mờ tối sang trọng, chỉ le lói vài tia sáng của ngọn đèn thạch . Ngoài cửa sổ lại là ánh đèn sáng rọi của ngọn đèn neon cùng đèn đường, hơn nữa trời cũng lốm đốm vài chấm sáng . khung cửa sổ sát đất phản chiếu ra bóng hình của người đàn ông cao lớn, hề động đậy. lâu sau, người đàn ông khác gõ cửa vào, cầm tập tài liệu trong tay giao cho người đàn ông kia.

      “Lôi tiên sinh, thủ tục thu mua khách sạn đều được sắp xếp ổn thỏa. Những người phụ trách và nhân viên các bộ phận cũng được phân công cụ thể, mọi chuyện có vấn đề gì.” Người vừa lên tiếng chính là Phí Dạ. Gần đây, ngoài việc phải bay đến Provence để xử lý công việc của rượu trang, mọi chuyện lớn của khách sạn cũng phải kiểm tra cẩn thận.

      “Ừ.” Lôi Dận nhìn tập tài liệu, dường như rất vừa lòng với hiệu suất công việc. Sau khi kí tên lên tờ giấy cuối cùng xong nhìn về phía Phí Dạ…

      “Bên kia sắp xếp như thế nào? Khê nhi rất muốn gặp cha của ấy.”

      cơ bản có vấn đề gì quá lớn, chỉ có điều, mấy năm gần đây người kia vơ vét ít tiền của.” Phí Dạ trả lời.

      “Rầm!” Bàn tay của Lôi Dận đập mạnh xuống bàn làm việc, khuôn mặt tuấn đột nhiên trở nên u, “Tên khốn kiếp đó, biết được con ruột của mình mà cũng đổi được bản tính tham lam!”

      Phí Dạ thở dài hơi. Vì Mạch Khê, còn phải vì số tiền kia sao?

      “Vấn đề mấu chốt là, ngay từ đầu thừa nhận có con ruột là Mạch Khê, vậy nên chỉ đồng ý gặp mặt thôi.”

      Lôi Dận ngồi ghế salon, ánh mắt cực kỳ vui, lấy điếu xì gà ném cho Phí Dạ, rồi lại lấy điếu cho mình. Làn khói bạc từ xì gà tỏa ra, khiến cho bầu khí thêm phần quỷ dị.

      “Chỉ cần có thể dùng tiền giải quyết vấn đề còn là gì cả. muốn có tiền đưa tiền. Nhưng tôi chỉ có cầu duy nhất, chính là thể để cho Khê nhi biết cha mình có nửa điểm dơ bẩn!”

      “Lôi tiên sinh, ngài yên tâm, tên đó dù sao vẫn còn thói quen hút thuốc phiện. Có điều hai năm nay bị người của chúng ta cưỡng chế nên cũng cai được phần. Đến bây giờ, so với đánh đổi sinh mệnh, với người nghiện ma túy thể chịu nổi loại giam cầm này.” Phí Dạ ngồi xuống phía đối diện Lôi Dận, miệng cách bình thản, nhìn ra chút tình cảm nào.

      Có trời mới biết, loại chuyện cai nghiện ma túy này là lần đầu tiên làm. Bọn họ là tổ chức xã hội đen, chỉ biết buôn ma túy, làm sao có thể giúp người khác cai nghiện? Mà lần này sở dĩ phải làm như vậy, hoàn toàn là vì Mạch Khê.

      Lôi Dận hừ lạnh tiếng, dựa cả người lên ghế sofa. Bộ âu phục tao nhã hoàn toàn tôn lên dáng người cao lớn của , trông giống như vị vua quyền uy điện. Đôi mắt giờ đây còn mang vẻ lạnh lùng hơn nhiều trước đây, “Bọn chuột nhắt rất sợ chết. Có thể trốn được khỏi trận huyết tẩy năm đó, thấy được ham sống đến mức nào. kẻ sống tạm bợ như vậy đương nhiên thể chết vì khâu điều chế đơn giản kia. Về chuyện phải làm, sắp xếp ổn rồi sao?”

      “Đúng vậy, sắp xếp ổn thỏa rồi.” Phí Dạ trả lời, “Hai mươi mốt năm trước, viên chức cho công ty thông tin. Trong lần Bạc Tuyết bị Huyết Xà ngược đãi phải chạy trốn, cứu ấy. Sau đó hai người sinh tình cảm tốt đẹp. Bạc Tuyết mang thai rồi sinh ra con , lại phải đưa đến nhi viện. Về sau biết mình có con tìm nhưng thấy. Qua nhiều năm như vậy, vẫn mực muốn tìm con mình.”

      Lôi Dận im lặng lắng nghe, làn khói thản nhiên vây quanh làm cho khuôn mặt lúc sáng lúc tối. Sau lúc lâu, mới lên tiếng, “Đến lúc đó, khi gặp Khê nhi, phải được như vậy cho tôi, ‘tình thâm ý trọng’ chút. Nếu dám để Khê nhi có nửa điểm hoài nghi, tôi lấy cái mạng chó của !”

      “Ngài yên tâm, tôi cảnh cáo . là kẻ ham sống sợ chết, đương nhiên là hiểu phải làm thế nào. Hơn nữa, chính xác là cha của tiểu thư Mạch Khê, có điều là dám công khai hành vi đê tiện cho đời sau thôi.” Ánh mắt Phí Dạ cũng lạnh như băng.

      Lôi Dận nghiến chặt quai hàm, khuôn mặt lạnh như băng đều là sắc thái nhẫn, “ ngờ năm đó ‘lậu võng chi ngư’ (để cá lọt lưới) lại có lợi cho ngày hôm nay. Nếu phải là cha của Khê nhi, tôi tự tay xé nát thành hàng trăm mảnh!”

      Phí Dạ thở dài hơi, hiểu rất , đây mới là ý muốn chân thực nhất của Lôi tiên sinh!

      Nghĩ đến ba năm trước đây, hai bản báo cáo xét nghiệm cha con kia đều có kết quả rằng Lôi tiên sinh cùng tiểu thư Mạch Khê chính xác là có quan hệ cha và con , khiến ngay cả cũng bắt đầu hoài nghi chuyện này có phải hay . Nếu chỉ có bản báo cáo, có khả năng là sai lầm hoặc ngoài ý muốn, nhưng chẳng lẽ hai bản báo cáo giống nhau có thể xem như ngẫu nhiên sao? Nhưng là Lôi tiên sinh vẫn kiên trì muốn tiếp tục điều tra chuyện này. Thậm chí … còn khẩn cầu tiểu thư Mạch Khê cho mình chút thời gian!

      người đàn ông cao cao tại thượng như Lôi Dận, từ khi nào lại khẩn cầu người khác như vậy? Mà người đó còn là !

      Sau khi tiểu thư Mạch Khê rời , Lôi tiên sinh suy sụp trong thời gian dài liền bắt đầu điên cuồng tiếp tục điều tra chuyện này. Rốt cuộc cũng lôi được cha ruột của tiểu thư Mạch Khê ra. Lúc ấy, Phí Dạ cũng đều khiếp sợ hành động này của Lôi tiên sinh. vốn cho rằng, điều tra người chết là chuyện tưởng, mà Lôi tiên sinh vẫn kiên quyết tiến hành việc điều tra toàn thế giới, cuối cùng vẫn lôi ra gã đàn ông có cuộc sống như con chuột này!

      Ngay từ đầu, Phí Dạ hiểu hành động của Lôi tiên sinh. Kỳ thực, Lôi tiên sinh là người biết Bạc Tuyết mang thai tiểu thư Mạch Khê trong tình huống nào, mà cũng biết, cha ruột của Mạch Khê có khả năng chính là trong những kẻ luân bạo năm đó, nhưng lại luôn luôn che giấu. Cho dù đối mặt với chất vấn cùng phẫn nộ của tiểu thư Mạch Khê, cũng ra bất cứ chuyện gì liên quan đến nguyên nhân đến với cuộc sống này, dù chỉ là chút!

      Khi tìm được cha ruột của tiểu thư Mạch Khê, Lôi Dận hoàn toàn phát điên. lập tức điều tra hai nơi làm xét nghiệm đó, nghĩ tới, hai bác sĩ làm xét nghiệm này đều bỏ trốn. Trong giới xã hội đen, Lôi Dận giận dữ, điên cuồng ra lệnh truy nã, khi tóm được hai tên bác sĩ này trở về, lại chỉ còn là —— thi thể!

      hiển nhiên, có người xuống tay còn nhanh hơn so với tổ chức của bọn ! Đối phương che giấu hoàn toàn mọi manh mối. Mục đích cũng rất ràng, dùng thủ đoạn này để đả kích thế lực của Lôi Dận. Chỉ là —— tại sao lại biết được người mà Lôi Dận để tâm tới nhất?

      Rốt cuộc, đối phương là ai? Vì sao lại hiểu biết tâm tư của Lôi Dận đến thế? Đây chính là điều bọn tài nào nghĩ ra, đến khi bắt tay vào truy soát từng manh mối, đối phương ra tay nhanh hơn, hiểu biết được phương thức làm việc của Lôi Dận, tiêu hủy toàn bộ mọi thứ!

      thể tiếp tục điều tra chuyện này, Lôi Dận dường như dồn mọi chú ý lên người cha ruột của Mạch Khê. Khi nhìn thấy gã đàn ông kia, trong nháy mắt, lạnh giá trong đôi mắt xanh lục kia gần như muốn đóng băng đối phương ngay lập tức. nhìn chằm chằm vào gã đàn ông trước mắt, tên súc sinh từng độc ác đến tận cùng! Y từng là thuộc hạ của Huyết Xà, tên là Neil. Đây cũng là trong những thuộc hạ đắc lực của Huyết Xà! Y là người Siclian [1], mang trong mình dòng máu của Sicilian vốn có truyền thống mafia với tàn nhẫn bẩm sinh, đây chính là nguyên nhân Huyết Xà vô cùng coi trọng năm đó.

      Nhưng, sau mười mấy năm, y lại giống hệt như con chó run rẩy quỳ gối dưới chân Lôi Dận, cũng hề nhận ra người đàn ông lạnh lùng tới cực điểm này chính là thiếu niên bị Huyết Xà ra tay hạ sát năm đó và cũng nhận ra đây chính là người huyết tẩy tổ chức ‘Ảnh’. Từ năm đó, sau khi y cùng các em khác đều điên cuồng luân bạo người đàn bà Bạc Tuyết kia, y bắt đầu nghiện ma túy. Nhiều năm như vậy, cơn nghiện của y càng lúc càng khủng khiếp, tiền của đều đổ sạch vào khói thuốc, cho đến khi nghèo túng như nay, mỗi ngày chỉ có thể trốn tránh ở xó bẩn thỉu nào đó mà hút thuốc phiện…

    4. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 6: Bước vào “ Cư” (2)
      Dựa theo cá tính của Lôi Dận, phản ứng đầu tiên chắc hẳn là bắn chết tên này. Nhưng là, xét thấy y chính là cha ruột của Mạch Khê, liền cắn răng đổ phần lớn thời gian tiêu phí người y. Vấn đề cha ruột của Mạch Khê sớm muộn gì cũng phải giải quyết, mà Lôi Dận cũng muốn cho Mạch Khê biết bản thân mình lại có người cha nghiện ngập đến như thế này, vì thế sai người cai nghiện cho Neil, cho dù chết cũng phải cai bằng được. Ngoại trừ việc này, còn tỉ mỉ hư cấu nên thân phận hoàn toàn mới cho Neil —— là viên chức của công ty công nghệ thông tin, mục đích chính là muốn để Mạch Khê phải đa nghi quá mức. Chuyện này càng đơn giản càng tốt, Lôi Dận muốn phức tạp hóa vấn đề.

      Chỉ là hề nghĩ đến việc, gã Neil kia bây giờ hoàn toàn là cầm thú. Mười mấy năm sống bằng chết khiến y sớm đánh mất hoàn toàn nhân tính cùng tình thân. Vì nghiện thuốc, y thậm chí còn bán cả vợ mình cho người khác. Vậy nên sau khi nghe xong cầu của Lôi Dận, điều đầu tiên nghĩ đến là tiền. Ngoại trừ tiền, đời này y còn cảm thấy hứng thú với bất cứ điều gì nữa.

      Nghĩ cũng rất đúng, loại đàn ông biết xấu hổ này, đương nhiên có chút cảm xúc gì đối với Mạch Khê, dù là con ruột của y. Y cho rằng, dù đây là đứa con ruột chăng nữa, cũng là kết quả của vụ cưỡng hiếp. Y cũng hề người đàn bà kia. Hành vi năm đó hoàn toàn là mệnh lệnh của Huyết Xà, chỉ hưởng lạc phen. Y chỉ biết bản thân mình đương đùa vui con kỹ nữ, mà đứa con kỹ nữ sinh y làm sao mà để ý được?

      Cuối cùng, Lôi Dận đem tới đống đôla Mỹ trực tiếp ném thẳng vào mặt y, Neil mới mặt mày hớn hở đáp ứng làm tốt vai diễn này! Quá trình thực hề đơn giản, ước chừng cũng hao phí thời gian rất dài của . Tất cả chỉ vì Mạch Khê?

      “Bây giờ ở đâu? Tôi tính để cho Khê nhi gặp .” Lôi Dận đặt xì gà vào trong gạt tàn, mặt hờ hững chút biểu cảm.

      Cho tới bây giờ, hề là người có thể dễ bị uy hiếp. Cho dù gặp phải loại tình huống này, đối phương cũng biết chết bao nhiêu lần. Nhưng là, vì Mạch Khê, nhịn! Chỉ cần dùng tiền để mua an phận của gã đàn ông này cũng có thể.

      “Gần đây an phận rất nhiều, sau khi đến St.Petersburg luôn luôn ở trong khách sạn. Bây giờ tôi sắp xếp.” Phí Dạ đứng lên, xong lấy điện thoại ra, ấn dãy số, khi vừa ra lệnh được nửa biến sắc ——

      “Lôi tiên sinh, xảy ra chuyện!”

      —————————————

      Mạch Khê đứng trong phòng lạnh hơn nửa ngày. Thứ nhất, xác định người vừa vào lúc nãy có phải là Đại Lị hay . Thứ hai, chỗ này xem ra phải là nơi thích vào. Hội quán này có vẻ nhìn như là nơi giải trí cao cấp bình thường, nhưng hiểu sao Mạch Khê luôn cảm thấy có điều gì đó khác thường, nhưng trong nhất thời đó là gì.

      Nghĩ nghĩ, vẫn nghiến chặt răng, lấy hết dũng khí bước về phía trước. Nếu đến rồi phải liều thôi.

      Bóng tối bắt đầu dần dần đặc lại, tuyết lại bắt đầu rơi xuống từ bầu trời đen kịt màu, phủ những người đường. Từng bước của Mạch Khê có chút cẩn thận, biết thế giới bên trong hội quán kia như thế nào. Có lẽ đây cũng chỉ như hội quán cao cấp khác thôi. Cũng có lẽ, người vừa bước vào khi nãy chính là Đại Lỵ, bạn ở bên trong dùng cơm…

      Tất cả mọi khả năng cùng suy nghĩ đều lên trong đầu, cho đến khi Mạch Khê bước tới trước cánh cửa lớn. gã vệ sĩ giữ cửa ngăn lại, đánh giá Mạch Khê từ xuống dưới phen. Kinh ngạc trước dáng vẻ xinh đẹp của , thái độ ta cũng dịu xuống, có lễ phép xa cách ——

      “Tiểu thư, xin hỏi có hẹn ?”

      Mạch Khê sửng sốt, lại lắc lắc đầu.

      Người giữ cửa kia nghĩ nghĩ, “Vậy thẻ hội viên đâu ạ? Nếu tiểu thư có thẻ hội viên, xin đưa ra chút. Cảm ơn.”

      “Nơi này…chỉ cho hội viên vào?” Mạch Khê thầm nhíu mày, thực uổng công khi đến đây.

      Người giữ cửa kinh ngạc nhìn , còn chưa kịp mở miệng tiếp, gã đàn ông từ hội quán bước ra. Dáng người cao lớn hoàn hảo, khuôn mặt tuấn mỹ có thể khiến phụ nữ kinh ngạc. Những người vệ sĩ đứng giữ cửa sau khi nhìn thấy gã, liền cúi thấp người xuống. Mà gã đàn ông này, nhìn thấy Mạch Khê, trong ánh mắt có kinh ngạc, ngữ khí ôn nhuận dễ nghe, “Tiểu thư cũng là đến tìm Ey?”

      Ey?

      Mạch Khê cụp mắt xuống, hàng lông mi dày che khuất nghi hoặc cùng kinh ngạc lên. hiển nhiên, Ey chính là tên người. Gã đàn ông này lại dùng từ “cũng”, có lẽ hôm nay người tìm trước. Chẳng lẽ —— giống như Đại Lỵ kia tìm đến Ey sao?

      “A, phải, Ey hẹn tôi.” Mạch Khê linh động chút, lại ngước mắt lên, thoải mái mà .

      Gã đàn ông đánh giá hồi lâu, nhíu nhíu mày, “Tiểu thư —— là nghĩ kỹ rồi chứ?”

      Mạch Khê ràng lắm ý tứ trong lời của gã, hơi run run chút, nhưng vẫn gật đầu đại.

      Gã đàn ông nhìn thấy thế, trong đôi đồng tử màu xanh lóe lên khó hiểu cùng tiếc nuối, thở dài hơi, như là loại thỏa hiệp, “Nếu là như thế này, vậy theo tôi.”

      Mạch Khê hít sâu hơi, theo gã vào hội quán.

      Từng bước từng bước vào trong đó, trước mắt là ánh sáng rộng mở, đại sảnh khổng lồ có nhạc vang tới. Trong đại sảnh cũng hề có khách, chỉ có rải rác vài bàn cà phê như thể để gian bớt trống. Những nhân viên có huấn luyện trước, sau khi nhìn thấy gã đàn ông này đều ào ào hạ thấp người cúi chào, rồi khi nhìn thấy Mạch Khê phía sau, cũng đều khiếp sợ trước dung mạo xinh đẹp của .

      Bước qua đại sảnh, mãi cho đến khi tới chỗ thang máy, gã đàn ông trước đột nhiên xoay người nhìn Mạch Khê, ánh mắt mang theo chút khó khăn. “Tên của là gì?”

      “A? Tôi, tôi là —— Selena.” Mạch Khê vội vàng ra tên ở nước Pháp của mình.

      Gã đàn ông gật gật đầu, lập tức rút ra tấm danh thiếp nhét vào trong tay , “Tôi là Nell. Phía danh thiếp có điện thoại. Trong trường hợp hối hận, hãy gọi tôi, tôi giới thiệu cho cơ hội kiếm tiền khác. Tuy rằng ở trong này —— lương rất cao.”

      Mạch Khê nhìn tên danh thiếp, rồi lại nhìn thoáng qua gã đàn ông, trong lòng càng thêm lo lắng. Lời của ta có ý gì?

      “Cảm ơn ông, tôi liên lạc.” vẫn ra câu cảm ơn.

      Nell nhìn lúc lâu, rốt cuộc mới ấn thang máy…

      Lần đầu tiên Mạch Khê nhìn thấy những thứ kỳ quái như thế này. Nơi đây có thiết kế cực kỳ xa hoa, khác hẳn đại sảnh ở bên ngoài. mặt sàn đều là những tấm thảm lông được vận chuyển bằng máy bay từ Australia tới, cực kỳ tinh tế. Có kệ rượu cùng những chiếc ly thủy tinh chân cao. Nhưng điều khiến giật mình nhất, chính là những bức tường làm bằng thủy tinh trong suốt, trong suốt đến nỗi có thể nhìn thấy cảnh tượng diễn ra bên trong.

      Lại nhìn ra hướng khác, những người kia như quay cuồng dưới ánh đèn thủy tinh. Rất xa theo góc nhìn của , xuyên qua tấm cửa thủy tinh, có thể nhìn thấy vô số những ngọn đèn đồng dạng. Những lồng đèn lớn như giăng ra bầu trời, mỗi cái tỏa sáng như viên minh châu.

      Dưới những ngọn đèn mông lung có thể nghe thấy những tiếng rên rỉ ái ân của những đôi nam nữ, như có như , khiến người ta phải dồn dập mà hô hấp, mặt đỏ tim đập.

    5. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 6: Bước vào “ Cư” (3)
      Mạch Khê hoảng lên, đợi nhìn kỹ thậm chí là chưa phản ứng lại được cánh cửa mở ra. Từ bên trong bước ra gã đàn ông mập mạp. Bộ dạng gã này xấu vô cùng, mặt còn có vết sẹo lồi rất dài khiến người ta nhìn thấy mà kinh hãi. khoanh hai cánh tay to béo, bên còn xăm đủ thứ hình mà Mạch Khê thể hiểu.

      vào cùng con bé kia?” Gã đàn ông mập mạp sau khi nhìn thấy Mạch Khê, hai mắt sáng lên, miệng như sắp rớt nước miếng. Gã ngồi sofa, rút nhanh điếu xì gà bên người ra rồi đút vào miệng.

      Mạch Khê giật mình cái. “Con bé kia”?

      Nell khẽ với Mạch Khê: “Vị này chính là Ey, có việc gì cứ tìm , sắp xếp hết cho , bảo trọng!” xong, y có chút tiếc hận mà liếc nhìn Mạch Khê cái rồi mới chịu rời .

      Ánh mắt y khiến Mạch Khê nghi ngờ, lại theo bản năng nhìn bốn phía xung quanh. Nhìn chẳng thấy có gì, nhưng thanh nam nữ hoan ái lại quá ràng. Trong lòng dâng lên dự cảm lành.

      Chỗ như thế này, giống như nơi hoạt động nghiêm túc cho lắm…

      , tên gì?” Thân mình Ey như đống thịt nhão. Đôi mắt tí mê đắm nhìn cơ thể hoàn hảo của Mạch Khê, nhìn từ xuống dưới, chút nào che giấu vẻ gian xảo, bỉ ổi.

      Mạch Khê trả lời câu hỏi của gã, dứt khoát hỏi, “ vừa vào đây ở đâu?”

      Ey sửng sốt, sau đó nhíu nhanh mày lại, “ Đại Lỵ? Các phải là vào cùng nhau sao?”

      Đại Lỵ – cái tên này vừa được ra như tiếng sấm dội vào lòng Mạch Khê. giật mình sững sờ, mãi lâu sau lấy lại được tinh thần. Là Đại Lỵ! Quả nhiên chính là Đại Lỵ! ấy ở St.Peterbursg, ở ngay hội quán này!

      Nhưng là…Vì sao ấy lại phải đến đây? Vì sao lại tìm đến gã xấu xí, kỳ dị này?

      Vẻ sững sờ của Mạch Khê khiến Ey sinh nghi. Gã ra hiệu bằng ánh mắt, tên vệ sĩ trong đó liền tiến lên kéo lấy Mạch Khê rồi quát lớn: “Rốt cục mày là ai? Đến đây làm gì?”

      “Là Đại Lỵ giới thiệu tôi đến. ấy đến đây làm gì tôi làm cái đó. Các người có thể gọi ấy ra đây, hai mặt đối chất.” Dưới tình thế cấp bách, Mạch Khê thốt lên, vừa có thể đánh bay nghi ngờ của bọn người kia, vừa có thể gặp được Đại Lỵ.

      Ey nghe thấy vậy liền đứng dậy, đến trước mặt Mạch Khê, giơ bàn tay mập mạp hướng về phía khuôn mặt Mạch Khê…

      cho phép động vào tôi!” Mạch Khê nhăn mặt lại, kinh tởm mà ngoảnh mặt tránh bàn tay an phận của gã.

      Ey hề tức giận, ngược lại , “Đừng có giả vờ ngây thơ. Nếu biết điều, tôi cho lên đời, rồi được gặp nhiều khách sộp. Có điều cũng có quyền lựa chọn. Dù sao cũng đến đây để kiếm tiền. Nếu muốn trực tiếp được hầu hạ khách mà lại là con chim non càng đáng giá. Phải biết rằng, khách đến ‘ cư’ của bọn tôi muốn gì là có được!”

      Mạch Khê đột nhiên rồi!

      Cũng rốt cục hiểu vì sao bảo vệ ở cửa lại làm nghiêm ngặt đến vậy!

      Đây hoàn toàn phải là hội quán thương nhân, mà là nơi thối nát! Cứ hình dung những chiếc xe thể thao sang trọng đỗ ngoài cửa khó để nhận ra đây chính là nơi phát tiết của bọn danh gia phú quý, là ‘kỹ viện’ chỉ phục vụ cho giới thượng lưu!

      hít vào hơi lạnh. Chẳng lẽ, Đại Lỵ đến đây là vì…

      Đầu óc trống rỗng, khuôn mặt nhắn cũng tái nhợt. đâu, nhất định là nhầm rồi. Đại Lỵ trời sinh luôn kiêu hãnh, tác phong bình thường cũng khá ngoan ngoãn, sao có thể đến nơi như thế này mà…kiếm tiền?

      Hiển nhiên, Ey vô cùng hứng thú với Mạch Khê. Gã ghé vào tai , thô tục , “ em, chào giá , em muốn bao nhiêu tiền? sắp xếp cách tốt nhất cho em, hoặc là…” Bàn tay gã nắm lấy vòng eo , “Em theo cũng được, bao nuôi em, hàng tháng cho em khoản lớn. Thế nào?”

      Mạch Khê nhíu mày lại, lập tức đẩy gã ra, lại cảnh giác nhìn bốn phía. cố nén cảm giác ghê tởm đến buồn nôn mà lãnh đạm , “Tôi là bạn tốt của Đại Lỵ, đến đây cũng là do ấy giới thiệu. Tôi muốn biết, tôi có thể làm quen trước với chỗ này giống ấy ?”

      Đối với tình hình hoạt động ở đây hề biết. Sở dĩ kiểu lập lờ như vậy cũng để tên kia nghe ra chút khác thường nào. Hơn nữa, tâm tư Ey bị mê hoặc, cũng nghi ngờ lời .

      “Được, nếu em muốn tìm hiểu trước chỗ này đây thỏa mãn em. Bảo bối, nếu em đổi ý, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm .” Ey cười khả ố vô cùng, “ theo .”

      Tim Mạch Khê đập nhanh hơn, mỗi bước vào mỗi phòng trái tim đều điên cuồng mà muốn nhảy ra. muốn gặp Đại Lỵ nhưng mãi mà thấy. nghĩ đến đó, theo Ey vào căn phòng rất lớn. Mỗi gian đều giống như bên ngoài, đều có vách trong suốt, thiết kế đơn giản, óng ánh bởi tấm thủy tinh. Có điều…

      Cảnh tượng bên trong khiến Mạch Khê ngây ngẩn cả người…

      tiếng thân ngâm cao vút hòa cùng tiếng thở gấp của đàn ông nối tiếp nhau. bỗng khiếp sợ, theo bản năng lùi lại mấy bước. thích chỗ này, điểm cũng thích!

      Ey nhấp rượu, nghiền ngẫm nhìn , cười : “ em, còn chưa thấy được màn hay đâu. Lát nữa khiến em hưng phấn thôi!” xong, gã búng tay cái. tên vệ sĩ liền cầm lấy điều khiển từ xa bàn, ấn nút. ngọn đèn sáng rực lên khiến cho cảnh tượng bên trong “cái lồng thủy tinh” kia lên ràng, thiếu điểm.

      Mạch Khê giật mình, vội che miệng lại.

      Trong gian phòng trong suốt kia, đích thị là màn dã hợp uế tạp. Bên trong có khoảng bảy tám gã đàn ông, dáng người cao lớn vạm vỡ. Ở giữa họ là , nằm sấp mặt đất trong tư thế vô cùng nhục nhã, thân mình mềm mại để mặc cho mấy tên đàn ông kia sờ soạng lung tung.

      Mấy tên đàn ông điên cuồng mà dày vò người con , mà từ cổ họng kia cũng chỉ phát ra được mấy tiếng rên , như thân ngâm, dụ hoặc, nhưng lại càng giống đau đớn hơn. Giờ khắc này, ấy bị tên da đen chà đạp, trong khi đó, mấy gã kia nhàn hạ…

      Ngay khi nhìn thấy khuôn mặt kia, hai chân Mạch Khê nhất thời mềm nhũn, thiếu chút nữa là ngã nhoài ra đất!

      “Đại Lỵ…” Trong lòng kinh hãi vô cùng, mà cũng là đau đớn. Sao Đại Lỵ lại có thể ở đây? Lại còn…Sắc mặt tái nhợt, chỉ muốn nôn khan, mà thân thể lại sinh ra những phản ứng thực bài xích cảnh tượng trước mắt này!

      “Thế nào bảo bối? đến mức hưng phấn thành ra như thế này chứ?” Ey hạ lưu cười cười, ánh mắt nhìn cũng giảo hoạt, “Em xinh đẹp như vậy, làm việc như thế đáng tiếc đó. Nếu theo , làm tình nhân của , cam đoan để em chịu ấm ức.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :