1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời - Ân Tầm (8 hồi + Ngoại truyện)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 9: Nắng ấm giữa trời đông (3)
      con phố ở St.Petersburg phồn hoa, Lôi Dận tay xách chiếc túi giấy đỏ của cửa hàng kia, tay nắm chặt lấy tay Mạch Khê về phía trước. cố ý bước chậm lại vì sợ nhanh quá theo kịp.

      Cả quá trình Mạch Khê đều im lặng. kịp phản ứng lại việc người đàn ông trước mặt là Lôi Dận. tự dưng xuất , sau đó lại thản nhiên mà trả tiền cho , rồi cầm túi áo . Cứ như thể tất cả việc này là của vậy…

      “Cái kia…” lúc lâu sau, mới lên tiếng, chút chần chừ, xác định, “Kỳ , cái áo đó nhất thiết phải mua đâu. Giá tiền quá là đắt…”

      Lôi Dận dừng bước lại, nhìn , đáy mắt có ấm áp nào đó khiến Mạch Khê quen.

      “Đúng là trẻ con, thà rằng đói bụng cũng muốn dạo phố trước.” Ngữ điệu thản nhiên, có nửa điểm tức giận, như là dỗ dành giận dỗi.

      Mạch Khê giật mình, nghĩ rằng ít ra giận dữ. Dựa theo tính cách trước nay của Lôi Dận, nếu đồng ý của mà tự tiện rời khỏi khách sạn, nhất định nổi cơn lôi đình.

      Thế nhưng…

      vẫn đứng yên trước mặt , đôi mắt xanh lục hề chớp mà nhìn , đáy mắt ngưng tụ như hồ nước sâu, nhấn chìm trong đó…

      trung, tuyết lại bắt đầu rơi, những bông tuyết nhàng rơi xuống con phố ở St.Petersburg. Xung quanh , mọi người đều lại, chỉ có hai người họ là vẫn yên lặng đứng nhìn nhau.

      Người đàn ông cao lớn, tuấn tú; còn xinh đẹp, thánh khiết. Cảnh tượng như vậy thực rất đẹp, khiến cho người đường sôi nổi ngoái đầu lại nhìn. Đôi nam nữ này, quả thực là kinh diễm, mà lại quá đỗi hòa hợp.

      Lời trầm thấp bên tai như thôi miên, khiến cho Mạch Khê trong nhất thời biết trả lời thế nào, nhưng ánh mắt thể nào rời khỏi . Tuyết rơi xuống đậu mái tóc đen dày của , vai, thậm chi cả chiếc khăn choàng bằng lông lạc đà màu thẫm. Mạch Khê chưa bao giờ biết, dưới trời tuyết, người đàn ông có thể kinh diễm đến mức ấy. như vị thần xuất trước mặt , thân mình tuấn đứng lặng trong tuyết, bên môi cũng nở nụ cười, ý vị thâm sâu…

      Trong bất chợt, muốn đưa tay phủi bông tuyết mái tóc .

      tức giận chứ?” Sở dĩ hỏi như vậy, là vì cảm thấy thái độ của có chút quái dị. Sau ba năm, lại càng thể đoán được , thực sợ mất vui mà giấu tiệt chuyện của cha . Có lẽ, đời này, chỉ có mới có khả năng giúp thực tâm nguyện.

      .” Lôi Dận lại trả lời rất ràng, động tác nâng tay phá vỡ yên lặng giữa hai người. đội mũ áo choàng lên cho Mạch Khê, phủi mấy bông tuyết tóc , giọng vừa rồi cũng nhàng, “Trong mắt , em vĩnh viễn giống như đứa trẻ, mà trẻ con luôn đúng.”

      xong câu đó, giữ nguyên ý cười bên môi, vẻ thâm tình trong mắt thể che giấu được. tới gần Mạch Khê, gần đến nỗi có thể cảm nhận được hương thơm ngát bên hai gò má . Khung cảnh ấy cứ như thước phim quay chậm, nhàng đặt nụ hôn lên trán

      Phía sau là những bông tuyết bay lả tả, cảnh tượng người đàn ông thâm tình hôn lên trán khiến những người đường chú ý. Thậm chí còn có người nhìn thấy hai người mà cứ như nhìn thấy cặp đôi thần tượng vậy. Dù biết họ là ai, nhưng có người đường còn cầm điện thoại hoặc máy ảnh chụp lấy chụp để.

      Nụ hôn dịu dàng vừa hạ xuống, Lôi Dận cong cong khóe môi. Nhìn Mạch Khê trong lòng, thực là quá kiều diễm, lại tản ra dụ hoặc như loài hoa túc, dù biết là có độc nhưng vẫn kìm được mà hãm sâu trong đó; cho đến khi —— bị trúng độc, bị thương rồi mà vẫn hối hận, như con thiêu thân lao vào đống lửa…

      Hàng mi Mạch Khê khẽ run, đối diện với ánh mắt của , có thể nhìn thấy trong đó là cưng chiều, dung túng, còn có…loại tình cảm khiến bồi hồi…

      dự cảm…Giờ khắc này, dự cảm đó rất mãnh liệt, mãnh liệt đến mức khiến bất an, tim đập càng nhanh hơn. Đây là loại ánh mắt gì vậy? nhìn , giống như người đàn ông nhìn người phụ nữ…

      Bên tai lơ đãng vang lên lời từng —— “Ở lại bên cạnh —— Đây là lấy thân phận người đàn ông để cầu em như vậy!”

      Lấy thân phận người đàn ông để cầu…

      Trong mắt , thân phận của bây giờ là gì? Vẫn là con nuôi, hay biến thành —— người phụ nữ? Dự cảm mãnh liệt trong lòng khiến mờ mịt. …có thích chút nào ? Nếu …sao ánh mắt lại dịu dàng đến vậy?

      Nghĩ đến đây, bỗng lạnh run, chính bởi ý nghĩ điên rồ trong đầu dọa đến. Lôi Dận này là người đàn ông khiến người khác thể phán đoán được nội tâm . sao có thể thích được chứ —— huống chi là !

      Lời Thiên Luật từng cũng tự dưng vọt tới —— “Tiểu Mạch Khê, em có dám liều lĩnh thử lần ?”

      ….Mạch Khê dám làm như vậy. Vì người đàn ông này là Lôi Dận, rất nguy hiểm. si tình của , thậm chí tình sâu sắc chỉ dành cho người phụ nữ duy nhất, đó chính là mẹ . mẹ đến vậy, đến nỗi dùng cái tên Bạc Tuyết để đặt cho tòa thành, đến nỗi tự tay trồng loại hoa có tên Bạc Tuyết trong vườn…Tất cả những điều này, cũng chỉ thuộc về mẹ . Mà , có tư cách ghen tỵ, có quyền đến tranh giành. , mãi mãi chỉ là người ngoài cuộc.

      Cho nên, ngay từ đầu là người thua cuộc, chỉ có thể rời bỏ, mới có thể hoàn toàn được giải thoát.

      Lôi Dận ra biết trong thời gian ngắn mà lại có thể nghĩ được nhiều điều như vậy, chỉ thấy rùng mình cái tưởng lạnh, cánh tay liền duỗi ra ôm vào lòng, “Tuy rằng trẻ luôn đúng, nhưng mà thể ham chơi đến quên ăn được. thôi, nhà hàng chuẩn bị cả rồi. Sau khi ăn cơm xong, em muốn làm gì cũng làm với em.”

      sao?” Mạch Khê cảm thấy là lạ, “Tiếp tục dạo phố cũng được?”

      “Được.”

      “Có điều, con thường chỉ dạo phố, thích ngắm thôi chứ mua. Còn nữa, bữa cơm trưa này phải mời tôi, bởi vì nhà hàng đặt nhất định rất là cao cấp, cái ví của tôi được dày cho lắm.” Mạch Khê liền mạch, cũng rất thẳng thắn.

      Lôi Dận dường như bị chọc cười, khóe môi hơi nhếch lên. Bàn tay to đặt lên đầu , chiều chuộng , “Nha đầu ngốc, chỉ cần ở bên cạnh , muốn gì cũng được.”

      Nụ cười bên môi mê hoặc Mạch Khê, đôi mày đen hơi nhướng lên, rốt cục nhịn được bèn ra lời nghẹn trong lòng nhiều ngày qua, “ thay đổi.” Nếu biết chắc chính là Lôi Dận, nhất định cho rằng người em sinh đôi. Lôi Dận lúc trước tuyệt đối tao nhã, lịch thiệp mà dạo phố với phụ nữ thế này. Bởi ngay cả quần áo mặc cũng là nhà thiết kế đến tận nơi lấy số đo.

      Đáy mắt Lôi Dận vẫn ấm áp, chút gợn sóng như trước. Vừa hôn lên trán cái xong, nhìn , “Em cũng thay đổi, trở nên càng thẳng thắn hơn. Nhưng mà…” Tiếng trầm thấp của lần thứ hai vang lên, “… thích!”

      xong, mở cửa xe cho , ngữ điệu có xen chút vui vẻ, “Lên xe , mời em bữa đại tiệc luôn.”

      Trong lòng Mạch Khê xẹt qua cảm giác bất thường, rung động chảy xuôi hoặc lại nhàng như bông tuyết trắng rơi. vừa mới gì cơ? Thích…

      vừa mới —— thích của bây giờ?

      Từ thích này…là hàm ý gì?

    2. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 9: Nắng ấm giữa trời đông (4)

      Bữa trưa phong phú được đặt trong hội quán cao cấp trong khu thương mại New Zealand. Mỗi góc hội quán đều du dương tiếng nhạc.

      Bên dưới hội quán là đường phố tấp nập, mà trong hội quán thực tĩnh lặng, chỉ có tiếng nhạc, lời rất . Hiển nhiên những người vào đây đều là người cao quý, tao nhã…

      Sau khi ăn xong bữa no nê, nhìn đến hóa đơn thanh toán khỏi lè lưỡi. Ba năm nay, Mạch Khê cũng kiếm được kha khá từ việc chế tinh dầu hoa nhưng đâu dám vung tiền bừa bãi. rụt cổ. May mà bữa cơm này là do người đàn ông đối diện thanh toán, nếu , riêng bữa cơm chắc đốt nguyên nửa gia tài của luôn ——

      Lôi Dận tự nhiên mà ký tấm thẻ thanh toán. là hội viên cao nhất ở đây, tuy rằng thường xuyên ghé thăm nhưng nhân viên phục vụ ở đây đều nhận ra , thành ra phục vụ cũng cẩn thận hơn hẳn.

      “Lôi tiên sinh, xin hỏi khi nào đưa đồ ngọt đến khách sạn được?”

      “Chín giờ.”

      “Được, cám ơn Lôi tiên sinh.” Nhân viên phục vụ cung kính cúi người lui ra.

      Mạch Khê khó hiểu, nhưng Lôi Dận lại hảo tâm trả lời nghi vấn trong lòng , “Xem ra em rất thích đồ ngọt ở nhà hàng này. Sau bữa tối, họ mang đến khách sạn cho em phần nữa.”

      , cần, tôi, ba năm nay tôi thích ăn đồ ngọt nữa. Tôi sợ béo, hơn nữa…những thứ đó đắt lắm.” Mạch Khê nghe vậy liền chấn động, vội vàng cự tuyệt, cách có vẻ rất hợp tình hợp lý, e dè gì mà .

      Bộ dáng của khiến Lôi Dận khẽ cười. Bàn tay duỗi ra nắm lấy bàn tay bé của , thưởng thức bàn tay mềm mại ấy. Ánh mắt cũng mang theo thản nhiên, ôn hòa, nóng lạnh, kẻ khác nhìn vào cũng thấy cực kỳ thoải mái…

      “Nha đầu ngốc, em luôn thích ăn đồ ngọt. Trước kia, ngày nào em cũng có thể ăn đồ ngọt thay món chính. Con người thể để cái miệng mình thiệt thòi. Nhất là em, nhìn qua gầy ít, như vậy khiến người ta đau lòng.” Giọng của Lôi Dận , từ tốn, như làn nước lăn tăn trong cái ly.

      Mạch Khê hơi cụp mắt xuống. biết vì sao, càng ngày càng thân mật nhưng lại dám nhìn đến ánh mắt , nhìn đến cặp mắt xanh lục sâu thẳm như đại dương, thâm trầm sao đoán hết được. sợ ngày nào đó, chỉ cần lơ đễnh là có thể bị…hút sâu vào bên trong.

      “Những thứ kia rất đắt… cần lãng phí như vậy đâu.” cố tìm lý do thích hợp. Giờ khắc này, biết làm thế nào để đối mặt với người đàn ông này sau ba năm. Cho dù là cùng nhau ăn cơm, thậm chí xảy ra quan hệ thân mật, nhưng tại sao dường như vẫn cảm thấy có chút gì đó ràng…

      Lần này Lôi Dận gì nữa, chỉ dịu dàng nhìn , khóe môi cương nghị cũng cong thành nụ cười trìu mến, giống như bông tuyết bay ngoài kia. Nếu đổi là người con khác, nhất định cho rằng đó là kiểu giả vờ hiền lành, thiện lương, lại hoặc như là kỹ xảo thu hút chú ý. Nhưng Mạch Khê như vậy. thẳng thắn, hề e dè mà mình có tiền. khăng khăng đến bướng bỉnh, ngây thơ ấy khiến con tim như thấm đầy mật ngọt. Đàn ông trời sinh vốn có tính muốn bảo vệ. thầm muốn cho càng nhiều càng tốt…

      Lôi Dận đứng dậy, nhàng vuốt mái tóc mềm mại của , như dỗ dành con thú cưng, giọng : “ thôi, thời gian còn lại của ngày hôm nay đều thuộc về em.”

      ————————————

      Suốt cả buổi chiều, Lôi Dận lái xe đưa Mạch Khê qua rất nhiều cửa hàng. Nào là cửa hàng trang sức, quần áo, cửa hàng túi xách, cửa hàng đồ ăn vặt; thậm chí là cả hàng hoa, hàng kẹo. Bởi nhiều cửa hàng tập trung nơi nên Lôi Dận đỗ xe ở bên đường, bộ theo Mạch Khê suốt cả dãy phố.

      Chính như lời , thời gian còn lại trong ngày hôm nay đều dành cho Mạch Khê. Hơn nữa, chắc chắn là Mạch Khê cũng thích có vệ sĩ theo nên bảo bọn họ hết.

      Mạch Khê tuổi còn , dù sao vẫn như đứa trẻ, nhìn thấy cái gì đẹp cũng nhịn được mà tiến đến xem, nhìn cái, sờ cái, sau đó thông minh mà xem giá tiền. Nếu là đó đắt giá, từ tốn mà đặt xuống. Kiểu lựa đồ như vậy của khiến Lôi Dận buồn cười, lại thương thương mà cầm mấy thứ đó tới quầy thu ngân. Chỉ cần là thứ mà Mạch Khê nhìn thấy liền có biểu thích thú trực tiếp cầm thanh toán.

      Hành vi của khiến Mạch Khê có chút khó xử, cũng từ chối nhiều lần nhưng mỗi lần lại chỉ thấy nụ cười của Lôi Dận. Rơi vào đường cùng, đành chỉ tùy tiện dạo, dám động vào cái gì nữa. Nghĩ đến chuyện Lôi Dận dạo phố cùng là đủ kỳ quái rồi, lại nhìn thấy tay xách túi lớn túi phía sau càng khó tưởng tượng hơn. Quan trọng nhất là —— muốn tiêu đến tiền của , tuy rằng tài sản của thực con số khổng lồ ——

      Chỉ điểm tâm tư ấy thôi mà người đàn ông lại có thể liếc mắt nhìn thấu. Cuối cùng, Lôi Dận dắt Mạch Khê dọc theo con phố, đến cửa hàng quần áo để “cướp đoạt” phen.

      Là cửa hàng phân phối của KY.

      Khi Mạch Khê khoác chiếc áo choàng dài bước vào trong cửa hàng cả gian dường như ngưng lại, mọi thanh gần như cũng nghe thấy nữa.

      Chủ cửa hàng thấy thế, tự mình mang đến bộ váy màu trắng bạc rất hài hòa với chiếc áo choàng nhung của Mạch Khê, ánh mắt cũng lộ ra vẻ hâm mộ vô cùng, “ , bộ đồ này được thiết kế rất tinh xảo, rất hợp với khí chất của . Đây cũng là sản phẩm sắp đưa ra thị trường. Trước mắt, cơ sở phân phối của KY toàn cầu cũng chỉ có hai bộ, bộ dùng để quảng cáo bán, là bộ xem đây, rất thích hợp khi tham dự dạ hội.”

      Bình thường, chủ cửa hàng của KY chủ động tiếp khách. Nhưng khi hai người kia vừa bước vào cửa hàng, chị liền nhận ngay ra người đàn ông cao lớn này chính là Lôi Dận được truyền thông nhắc đến. Còn nữa, chị cũng biết, Tổng giám đốc Nhiếp thị cũng là chủ KY có quan hệ rất gần gũi với Lôi thị nên vội vàng tự mình ra đón, còn muốn đóng cửa hàng lại, chỉ phục vụ Lôi Dận và này.

      Những nữ nhân viên khác trong cửa hàng cũng đều sinh lòng hâm mộ mà nhìn lén Lôi Dận. Vẫn nghe , Tổng giám đốc Lôi thị nổi tiếng tàn khốc lạnh lùng, thời điểm nào cũng bao giờ thay đổi sắc mặt. Hôm nay, xem ra lời đồn đó ngoa. Nhưng mà lần này —— có chút khang khác…

      Các phát , chỉ cần là khi kia đứng bục thử quần áo, Lôi Dận ngồi salon lại dừng ánh mắt người . Ánh mắt kia dĩ nhiên là đầy dịu dàng, chiều chuộng, lại như say đắm…Và vẫn chăm chú nhìn người con trước gương, nhưng chỉ cần tiến vào phòng thay đồ là lại lẳng lặng lật giở cuốn tạp chí, khuôn mặt lại mang theo bình ổn như trước…

      Nhóm nhân viên trong cửa hàng khỏi tò mò, sôi nổi bàn tán đoán xem thân phận của . Lại móc nối với chủ đề bàn luận xôn xao của truyền thông trong thời gian gần đây, cuối cùng họ cũng kết luận, chính là người con được Lôi Dận ôm vào lòng hôm đó.

      Đến tột cùng, người con như thế nào mới có thể khiến bộ mặt lạnh lùng kia toát ra nét dịu dàng? Quan trọng hơn là —— sao lại có thể nhẫn nại đợi thử quần áo?

    3. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 9: Nắng ấm giữa trời đông (5)
      Tuy là hâm mộ thêm cả ghen tị, nhưng những nhân viên kia cũng dám thể nhiều. Dù sao đối phương chính là Tổng giám đốc Lôi thị đại danh lừng lẫy, nếu các nếu cẩn thận gây ra sơ suất , là đắc tội với cả Nhiếp thị…

      Trong gương, Mạch Khê có vẻ xinh đẹp vô cùng. Đúng là ứng với câu “Nhân dựa vào ăn mặc, mã dựa vào an”(Người dựa vào mặc, ngựa dựa vào yên; tương đương với câu: “Người đẹp vì lụa” của Việt Nam ta).Cả thân váy dài đem lại cho Mạch Khê thanh khiết, làn váy thỉnh thoảng khẽ lay động. Chiếc áo choàng ngắn kèm cũng hợp với bộ váy dài này, càng tăng thêm vẻ tao nhã, sang trọng. Mái tóc dài, được cặp đơn giản lại, dưới ánh đèn càng thêm sáng bóng. Giờ khắc này, như vị công chúa bước ra từ trong bức họa, mỗi cử chỉ đều tản ra khí chất hơn người.

      Lôi Dận buông quyển tạp chí trong tay ra, lại nhìn hình ảnh Mạch Khê trong gương, ánh mắt có chút ngơ ngẩn, tự chủ được mà bước đến phía Mạch Khê…

      Chủ cửa hàng thấy thế thông minh mà lui ra sau chút.

      Phía sau, hơi thở của người đàn ông càng gần lại, cuối cùng cũng dừng lại…

      Trong gương chiếu ra đôi mắt của người đàn ông, cứ chăm chú như vậy mà nhìn . Đôi mắt trong veo như làn nước, mang vẻ thưởng thức, si mê khiến tim Mạch Khê đập nhanh, khẽ rung động. giọng lên tiếng hỏi, “Đẹp ?”

      Người đàn ông giơ bàn tay to lớn lên, dừng lại bả vai Mạch Khê, cất lên lời bình tĩnh nhưng lại che giấu được ý tán thưởng, “Rất đẹp!”

      Đối với dung mạo của , chưa bao giờ phủ nhận ca ngợi. Có điều, hôm nay, ngoài vẻ xinh đẹp ra Mạch Khê còn có loại hấp dẫn khiến người ta khó thở, là loại thu hút mà người phụ nữ nào khác có thể cho , khiến kìm lòng được mà từng bước đến gần, gần hơn nữa…

      Mạch Khê hơi hạ tầm mắt, hàng mi dài run run trong lúc nhất thời thể che giấu được cảm xúc. dám nhìn vào ánh mắt , nhìn vào sâu thẳm đến dọa người đó.

      “Xem ra tôi chỉ có thể mặc trang phục do Thiên Luật thiết kế. Chẳng nhẽ bị phong cách của ấy chiều hư sao?” Giọng than như có như , như cảm thán lại như hỏi người đàn ông phía sau.

      Bàn tay người đàn ông nhàng trượt xuống, dừng vòng eo nhắn, chậm rãi xiết chặt lại, chặt như cảm xúc của lúc này vậy…

      Hương thơm dịu quanh quẩn vây lấy . Lúc này, hốt hoảng như thể đứng điện lớn của cung điện, đặt tay lên bàn tay giơ ra của vị hoàng tử.

      “Chỉ có thể —— đây là phong cách của em mới đúng.” hơi nghiêng đầu, hôn lên mái tóc thơm hương của , lại giơ đút tay vào túi áo lấy ra sợi dây chuyền, đồng thời cũng tháo chiếc vòng mặt thủy tinh của xuống…

      “Dây chuyền của tôi…” Mạch Khê giật mình phản ứng, muốn xoay người lấy lại nhưng bị Lôi Dận cười ngăn cản. Ngay sau đó, hai tay đưa ra trước, đeo sợi dây chuyền lên cần cổ tuyết trắng của .

      cảnh tượng này, bị bao nữ nhân viên nhìn lén thấy hết. Người đàn ông tuấn chân thành đeo vòng cổ cho người con . là lãng mạn quá ! Chỉ là nhìn thấy thôi mà say mê rồi, nếu nữ chính là mình

      Tầm mắt Mạch Khê dừng cổ, lại nhìn đến chiếc vòng mặt thủy tinh trong suốt như giọt nước mắt. Có điều, biết từ lúc nào nó lại nằm trong tay Lôi Dận, chẳng lẽ là lúc thử quần áo bị rơi ra?

      “Ba năm trước đây, em mang cái gì , chỉ trừ —— cái vòng rẻ tiền này?” Lôi Dận từ phía sau ôm chặt lấy , đôi mắt xanh lục hề chớp nhìn khuôn mặt sáng như vầng trăng trong gương, mỗi đường nét đều vô cùng tinh tế…

      Nghĩ đến điều đó, tim đột nhiên đau thắt lại. Nếu lúc ấy ký vào văn kiện chuyển nhượng tài sản kia, tim đau như vậy. Nếu nhìn thấy chiếc vòng đó cổ , tim cũng đau đớn mà vẫn cảm thấy có đôi chút an ủi như vậy.

      Mạch Khê rốt cục cũng nâng mắt, lấy hết dũng khí chạm vào ánh mắt cùng người đàn ông trong gương ——

      “Đúng là cho rằng nó rẻ tiền, tôi mới cảm thấy nó trân quý.”

      Ngay sau đó, cả người bị xoay lại, cái cằm đầy bị bàn tay to nâng lên, lực mạnh. Cũng khó để nhìn ra ánh mắt ôn hòa của nhuốm chút giận dữ!

      tặng cho em mà trong mắt em lại đáng nhắc tới vậy hả?” điệu cũng có thay đổi rất khó thấy, vẫn là bình tĩnh nhưng hơi cao lên.

      Chủ cửa hàng cùng những nhân viên khác cũng có thể cảm nhận được hơi thở nguy hiểm . giây trước, nhìn vẫn còn thâm tình là vậy, ngay sau đó lại trở nên lạnh lùng khiến người khác kinh hãi. ra, lời đồn là !

      Trong khí thoảng hơi bất an, như là dòng thời gian ngừng lại…

      Mạch Khê nhìn ra hờn giận trong đôi mắt . nghĩ ngay sau đó nổi cơn lôi đình, hoặc là lôi , ngờ… lại kiềm chế xuống, nhưng đôi mắt vẫn còn dư vị vui…

      hiểu lầm rồi.” thầm than chút, lại nhìn , “Trân quý nhất phải là ở giá trị. Tôi thích tên của nó, cũng để ý nó bao nhiêu tiền.”

      “Tên của nó? ‘Lệ’ sao?” Lôi Dận hơi nhíu mày, ngón tay nắm lấy cằm cũng buông ra, bàn tay khẽ vuốt khuôn mặt nhắn của ——

      thích cái tên này, chính vì muốn lại nhìn thấy em rơi nước mắt.”

      Mạch Khê giật mình, lại nhìn về đáy mắt như tảng băng tan chảy của

      Lôi Dận bị đôi mắt cuốn hút, bàn tay to hạ xuống, ôm chặt cả người vào lòng, hề kiêng dè mà hôn lên cánh môi đào của , rất lâu…

      ______________

      Khách sạn về đêm càng xa hoa…

      Tắm xong, Mạch Khê cầm máy sấy ngồi ghế salon trước khung cửa sổ sát đất. Nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, trong lúc nhất thời, lại quên việc làm, chỉ lặng lặng ngắm thế giới phồn hoa dưới chân.

      Kỳ , vẫn là người ưa náo nhiệt, ít nhất ba năm trước đây là như vậy. Trước lúc tám tuổi, cuộc sống của chật vật. Mỗi ngày đều phải chịu lăng mạ cùng đánh đập của cha mẹ nuôi. cũng thích được chơi cùng với chúng bạn đồng lứa, bởi chỉ khi theo họ, mới bị bắt nạt.

      Cùng với thời gian lớn lên, thường xuyên mơ về cảnh tượng đô thị phồn hoa như thế này, chỗ cho riêng . Nơi đó cần quá rộng, bởi diện tích lớn khiến cảm thấy độc, giống như Bạc Tuyết bảo vậy!

      trang trí cho nơi ở của mình. Chẳng lo căn nhà chật hẹp, nhưng nhất định phải có cửa sổ sát đất hoặc cửa sổ thôi cũng được. ngồi trước cửa sổ, tấm thảm trắng, nhấm nháp ly rượu vang đỏ, nhìn ngắm ánh sáng phồn hoa ngoài cửa. Lại hoặc là, được uể oải đón ánh nắng chiếu vào. Cứ như vậy, đơn giản trải qua mỗi ngày, qua trưa, rồi vào đêm ——

    4. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 10: (1)

      Mạch Khê tự nhận mình phải loại con tham lam nên mới có suy nghĩ như vậy. Ở nơi thuộc về mình, muốn tràn ngập ấm áp, điểm chút hương hoa oải hương. Thỉnh thoảng, từ cửa sổ được lẳng lặng nhìn dòng người bên ngoài, hoặc ngồi nghĩ về tương lai.

      Con người, thường thường vào lúc tĩnh lặng mới có thể ngồi suy ngẫm. Bởi con người cũng có giác quan giống động vật, chỉ cần có chút quấy nhiễu, suy ngẫm biến thành tưởng tượng…

      ngày ở Provence yên tĩnh. Mỗi ngày đều có thể nhìn thấy oải hương, cả biển tím biếc như người bạn tâm giao ngày đêm với . Tuy rằng ban đầu cũng muốn bỏ , nhưng dần dần lại quen với cuộc sống yên tĩnh như vậy.

      Mạch Khê thở dài tiếng, những tâm tư sâu kín tan ra cùng với hương hoa dịu ngọt, như được vào cõi thần tiên ảo mộng. hề chú ý được phía sau mình, người đàn ông đứng yên rất lâu rồi…

      Bầu trời đêm đông luôn có vẻ trong lành. Tuyết rơi cũng được coi như quá trình làm sạch bầu khí,làm sạch ô nhiễm nơi đô thị, cũng tẩy sạch nỗi buồn bực trong lòng người.

      Máy sấy trong tay bị bàn tay người đàn ông lấy lại. chưa lời nào, chỉ dịu dàng vén mái tóc , rồi bật máy sấy ――

      “Ấy… cần, tôi tự làm được.” Lúc này Mạch Khê mới có phản ứng lại, kinh ngạc mà muốn lấy lại.

      Thân mình lập tức bị người đàn ông ấn xuống. Khuôn mặt đỏ lên, dường như có thể cảm nhận được độ ấm bàn tay rắn chắc của Lôi Dận. vừa tắm xong, chỉ quây cái khăn tắm quanh hông, để lộ ra thân hình cường tráng cùng làn da trơn láng. Bả vai rộng lớn, cơ bụng săn chắc, dáng người tiêu chuẩn chiếu vào cửa kính rồi trực tiếp phản lại trong ánh mắt Mạch Khê.

      Quả nhiên, con người chỉ bị chút quấy rồi nho thôi, suy ngẫm hóa thành tưởng tượng. cụp mắt xuống, để mặc người đàn ông bật máy sấy giúp mình hong khô mái tóc ẩm ướt. chỉ cảm thấy ngón tay người đàn ông xuyên qua mái tóc mình, hề thấy đau hay khó chịu. Động tác của khiến thực thoải mái mà gần như buồn ngủ…

      Lôi Dận đứng phía sau hề câu nào, chỉ yên lặng thay sấy tóc. Mái tóc của Mạch Khê đẹp lắm, mềm mại như lụa, lúc đầu ngón tay luồn qua cảm giác rất dễ chịu. tin chắc rằng, phàm là đàn ông đều thích mái tóc phụ nữ, nhất là lúc ngón tay xuyên qua từng lọn tóc…

      Đôi mắt sầm lại. Loại cảm giác như tơ như lụa này giống như…thân mình mềm mại của nở rộ dưới bàn tay !

      Nhìn thấy nhàng nhắm mắt lại, Lôi Dận nhịn được mỉm cười, bàn tay cũng vuốt tóc nhàng hơn. nghĩ mình vĩnh viễn thể làm Liễu Hạ Huệ được, nhất là khi đối mặt với người con này. quá đẹp, lại dễ dàng thỏa mãn, bộ dáng hai mắt nhắm tịt trông hồn nhiên như đứa trẻ chút phòng bị. Nhưng ―― vẫn như cũ, thể thoát khỏi bản tính cùng ham muốn chiếm hữu trời sinh!

      Đôi mắt nhìn theo có chút ý muốn xâm chiếm. Từ mái tóc lại nhìn đến khuôn mặt, khuôn mặt điềm tĩnh như vầng trăng sáng, cái miệng nhắn hơi cong hai khóe môi, cái cằm đầy, xương quai xanh gợi cảm…Làn váy ngủ mỏng tuy có thể che được thân thể nhưng dáng người cách nào giấu được. Lại chính bởi bộ dáng mơ màng của , chút đề phòng nên để lộ ra rãnh ngực khiến đàn ông điên cuồng. Hai chân thon dài hơi ngả sang bên, trắng nõn, sáng bóng như có tầng ánh sáng phủ lên.

      Máy sấy ngừng lại, lọn tóc dài cũng theo ngón tay Lôi Dận mà chảy xuống, dừng đầu vai .

      Mạch Khê khẽ vuốt mái tóc, quay đầu lại nhàng , “Cám ơn …”

      Dường như từ sau khi phát sinh quan hệ lúc gặp lại nhau, cảm giác giữa hai người trở nên kỳ diệu. Tuy rằng vẫn gọi là “Khê nhi” như trước, nhưng ngữ điệu so với ba năm trước trìu mến và có vẻ cưng chiều hơn rất nhiều. Còn , cho đến bây giờ cũng gọi tiếng “cha nuôi” nữa, ngoại trừ đêm đó, lúc giường, ngo ngoe dụ gọi tiếng “Dận”…

      Cái chữ này thể nào ra miệng được, cũng giống như thể nào gọi lại tiếng “cha nuôi” vậy. Cho nên, hầu như mọi lúc, gọi là… xưng tôi, hay lại ê ê, này này…

      biết vì sao lại như vậy, cũng muốn tâm tình mình trở nên quá phức tạp. Có điều, hai ngày nay, mỗi khi nhìn thấy bóng dáng , lại bất giác nhớ đến lời từng bên tai ―― “Khê nhi, rất nhớ em!”

      Những lời này đến tột cùng là có bao nhiêu chân thành? nhớ , là nhớ như thế nào? Là nhớ hay là nhớ ―― thân thể ? biết, cũng dám miệt mài theo đuổi tìm tòi đáp án. Nhưng sợ, sợ lòng mình ―― rơi vào tay giặc!

      Lôi Dận thuận thế ngồi xuống, ôm Mạch Khê vào lòng, ngón tay như là rất vô ý mà đùa bỡn lọn tóc trước ngực . Ngón tay ấm áp kia thi thoảng lại chạm vào da , còn cả hương thơm dịu cứ vây lấy , mang theo hấp dẫn chết người.

      “Khuya rồi, nên nghỉ thôi.” Tiếng trầm thấp vang lên bên tai , bàn tay cũng bắt đầu an phận, ràng lộ ra ý đồ đen tối.

      Trong lòng Mạch Khê run lên, muốn rời khỏi lồng ngực lại bị ôm càng chặt hơn. thở hổn hển, ngoảnh khuôn mặt sang bên, cắn cắn cánh môi đào rồi mất tự nhiên , “…đừng như vậy ――”

      Người đàn ông phía sau ôm lại càng chặt, thậm chí còn như thể kích động mà muốn nhập cả người vào mình. Khuôn mặt tuấn áp lên tai , chóp mũi xuyên qua làn tóc thơm hương, hơi thở nặng nề phả qua khiến khỏi run rẩy…

      “Khê nhi, muốn em…” Tiếng trước sau bình tĩnh nhưng nghe ra có vẻ khàn khàn, cùng với bàn tay thể khống chế da thịt và hơi thở bên tai ngày càng nặng nhọc.

      Lời trực tiếp chút kiêng dè gì khiến Mạch Khê đỏ bừng mặt, tim đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. vội vàng xoay thân mình lại, dùng hết sức lực đẩy ra chút…

      “Tôi, tôi có chuyện muốn với .” cụp nhanh mi mắt, dám nhìn thẳng vào ánh mắt . Ánh mắt quá mãnh liệt, đầy tính xâm chiếm. phải đứa trẻ ngây thơ, đương nhiên hiểu được muốn gì.

      .” Lôi Dận ra cũng muốn ép buộc , dường như sợ dọa đến . chỉ đưa tay khẽ vén sợi tóc của , hít sâu hơi.

      Mạch Khê rốt cục cũng ngẩng đầu, trong đôi mắt chứa loại khát vọng nào đó ――

      “Tôi…khi nào tôi có thể gặp cha tôi?”

      Đây là mục đích lớn nhất ở lại bên cạnh . Là hứa, đưa gặp cha ruột . Chỉ có điều, lâu như vậy rồi mà cũng nhắc lại chuyện này. phải là chỉ ở lại St.Petersburg bốn ngày sao? muốn lãng phí từng phút giây nào.

    5. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 10: (2)
      Lôi Dận chăm chú nhìn, sau lúc lâu cũng lên tiếng.

      Lòng Mạch Khê bắt đầu có chút bất an. Nhìn gương mặt quá mức trầm mặc cùng vẻ bình tĩnh khiến người khác thể đoán ra được của , bắt đầu hoài nghi lời hay . Nếu đây chỉ là cái cớ của nên làm gì bây giờ?

      Cho đến khi bắt đầu kiên định cho rằng phán đoán của mình là chính xác ――

      “Bây giờ chưa phải lúc.” Lôi Dận rốt cục cũng mở miệng ra những lời này, ngữ khí bình thản, giống như mặt hồ chút gợn sóng.

      Mạch Khê sửng sốt, đôi mày đen hơi nhíu lại, “ phải lúc? Có ý gì?”

      Nghe thế, càng thêm tò mò về thân phận của cha mình. Vì sao lại như vậy?

      Lôi Dận liếc mắt cái nhìn thấu nỗi nghi hoặc của , đưa tay nắm lấy bả vai , “Tóm lại, sắp xếp để em gặp, nên nóng vội.”

      Lời của luôn khiến kẻ khác khó hiểu. Lúc Mạch Khê muốn ngẩng đầu tiếp tục hỏi, lại cúi đầu xuống, lấy nụ hôn châm ngòi cho đêm triền miên đầy nguy hiểm…

      “Ưm…” Khóe môi Mạch Khê hơi tràn ra nét phản kháng, ngay sau đó bị người đàn ông trực tiếp ôm lấy, vững bước tiến vào bên trong phòng ngủ.

      Bị đặt chiếc giường to lớn, Mạch Khê có thể nhìn thấy ánh mắt đầy tính xâm chiếm của . hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm , giống như thể nhìn con nai tơ, chuẩn bị cắn nuốt vào bụng.

      còn chưa trả lời vấn đề của tôi. Tôi muốn gặp cha tôi!” ngồi dậy, lấy gối ôm trước ngực. Con người thường vào lúc hồi hộp thường hy vọng có cái gì đó ôm vào lòng. Chỉ cần cái gối ôm vào lòng cũng có thể làm dịu nỗi lòng bất an trong .

      biết mình thể cự tuyệt được!

      Nếu như ba năm trước, Lôi Dận luôn dùng thủ đoạn cưỡng ép để phải hàng phục, ba năm sau, Lôi Dận dường như lại càng thêm hiểu tâm tư . dùng loại phương thức khiến trái tim phụ nữ đập nhanh, thể cự tuyệt được dụ dỗ, dịu dàng mà vô lực trầm luân… tựa như thanh kiếm sắc, chỉ nhát xuyên thẳng qua lòng . cho phép bỏ qua, cho phép thất thần, cho đến khi xuyên qua chỗ sâu nhất dừng lại, khiến cho cảm nhận sâu sắc được tồn tại của .

      “Em muốn gặp gặp được, đây là hứa hẹn của với em. Có điều, nếu như em nhận được hứa hẹn đó rồi em cũng phải đoán được…” Lôi Dận cúi người xuống, từ từ tiến về phía trước, y như con sói dồn từng bước đến đầu giường.

      Tấm lưng mềm mại trực tiếp dán đầu giường, bàn tay to xoa lên má , tiếng dễ nghe cũng mang theo đam mê khó cưỡng, “Chỉ cần có thể ở bên cạnh , em muốn thế nào, muốn cái gì cũng được…”

      Mạch Khê chăm chăm nhìn người đàn ông trước mặt, tướng mạo mê người ánh vào đôi mắt . Khóe môi mỏng thoáng nét cười như có như , vòm ngực tản ra nét mị lực đầy nam tính. Mấy sợi tóc đen rủ xuống trước trán đem đến cho tướng mạo tuấn của thêm vẻ lười biếng. Đôi mắt xanh ma mị nhìn , khiến tự chủ muốn rời tầm mắt nhưng tài nào làm được.

      ràng nhìn thấy ―― đáy mắt nổi lên vẻ ham muốn đến trần trụi, trực tiếp!

      hy vọng muốn giữ lại bên cạnh, tính cả lời thản nhiên đều mang theo động tâm.

      “Tôi…” Trong nháy mắt, Mạch Khê nổi lên cảm giác đề phòng. lúc muốn thoát khỏi lại bị kéo vào lòng, liền lập tức áp chế cảm xúc đó trong lòng. Người đàn ông này rất nguy hiểm, sắp rơi vào ánh mắt rồi.

      kịp đề phòng bị ôm vào vòng tay nóng bỏng, cảm giác được bàn tay mạnh mẽ áp lưng , chóp mũi cũng tràn ngập mùi hương nam tính thuộc về riêng . Mùi hương này cũng giống như chính , tao nhã đến mê người, khiến người khác say mê.

      “Khê nhi…Có trời mới biết, muốn cho em sợ .” Cảm giác được cảm xúc của , bên môi người đàn ông đậm ý cười, lại lộ ra vẻ bất đắc dĩ, đôi mắt thâm trầm, mị hoặc vô cùng.

      Bàn tay rắn như sắt nâng khuôn mặt lên, bàn tay kia càng thêm suồng sã ôm lấy vòng eo nhắn của , giam cả người vào phạm vi chỉ thuộc về bản thân . Sau đó, mạnh mẽ câu tựa như bùa chú ma thuật, “ chỉ muốn cho em , người đàn ông quan trọng nhất trong sinh mệnh em, chỉ có thể là !”

      Lời chắc chắn, tràn ngập tự tin khiến kinh sợ, trong lúc nhất thời quên giãy giụa, chỉ có thể mở to đôi mắt đen láy nhìn người đàn ông trước mắt, rung động mãnh liệt. Ba năm trước, bá đạo trong cá tính chưa từng thay đổi. Ba năm sau, bá đạo đó lại càng trực tiếp hơn, lại tăng thêm mị hoặc khiến phụ nữ thể cự tuyệt nổi. Nhất là đôi mắt mê hoặc đầy nguy hiểm kia… có cảm giác mãnh liệt, giống như con thiêu thân lao đầu vào lửa, biết là nguy hiểm, là thể sống sót, nhưng ―― vẫn thể kiềm chế mà muốn hãm sâu trong đó!

      Những lời này, ba năm trước đây cũng từng qua. Nếu như ba năm trước, nó khiến sợ hãi, ba năm sau, lại tạo cho rung động khó tả, lại như là có nỗi chua xót nho tan ra…

      Mạch Khê hơi chớp hàng mi. Người đàn ông này ―― phải là người có thể được.

      dùng sức cắn cắn đôi môi hồng nhuận như là để trừng phạt chính mình. thể để cho người đàn ông này tiến vào lòng mình!

      Bộ dáng của khiến Lôi Dận chấn động thôi, lại ôm chặt hơn. Cả thân mình kiều mỵ mềm mại, tản mát ra hương hoa, mê người trí mạng! Đôi mắt sầm lại. nâng khuôn mặt lên, cúi đầu xuống bắt lấy hai cánh môi đỏ bừng làm tù binh, đầu lưỡi linh hoạt chút khách khí mà vào thăm dò.

      Trong phút chốc hơi thở giao hòa khiến khỏi chấn động. Hơi thở bá đạo của người đàn ông vây lấy , đầu lưỡi đảo qua đảo lại cũng khiến lý trí bay hết… nhất thời chút loạn ý, có chút mê tình, trái tim cũng tự chủ được mà đập nhanh hơn rất nhiều. Giây tiếp theo đột nhiên bứng tỉnh, tận sâu trong đáy lòng dâng lên cảm giác sợ hãi, vội vàng dùng sức đẩy người đàn ông trước mặt ra.

      “Khê nhi, muốn em!” Lôi Dận khóa chặt lại ánh mắt trong veo như hồ nước kia, đôi môi ra ba chữ kiên định.

      Mạch Khê thở gấp…

      “Trong lòng , giá trị của tôi…cũng chỉ có giường. Bất luận là ba năm trước hay ba năm sau…” Đôi môi đỏ mọng hé mở, có chút vất vả mà ra từng lời, tiếng nhàng nhưng có vẻ khô khốc.

      “Em sai rồi!” Lôi Dận giận, ngược lại còn cười, bên môi là ý cười nhè . Ngón tay thon dài vuốt cánh môi đỏ mọng, rồi chậm rãi hạ xuống dừng lại vị trí trái tim , tiếng trầm thấp cũng vang lên ――

      “Thứ muốn chỉ có thân thể em, mà còn cả ―― trái tim em nữa. Chính là chỗ này!”

      Như là bị điện giật, trong nháy mắt, Mạch Khê như ngừng thở. Câu phía sau như là chiếc khóa cứng rắn khóa chặt lấy lòng . Cả người bị ôm lấy chặt, thậm chí chút phản kháng cũng làm được.

      Thậm chí, ngón tay dừng ngực trái của cố tình chui vào trong…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :