Chương 8 : Tuyết rơi, gần tình tình lại (7)
“Sao có thể làm như vậy?” Mạch Khê khiếp sợ hành vi bá đạo của . Tên đàn ông tự đại cuồng này, đột nhiên như vậy, nhất định dọa đến nhóc kia. Huân Y vốn đơn thuần, biết nghĩ như thế nào đây?
vừa muốn lấy lại điện thoại lại bị Lôi Dận kéo lấy, “Lo lắng cái gì? Ở rượu trang có ông Cather và người của . Phí Dạ cũng thường xuyên ghé qua xem xét.”
“Vì sao lại với Huân Y như vậy? Con bé lo sợ.” Mạch Khê biết cứng rắn đối với cũng chẳng mấy tác dụng, có điều, thể .
“ chỉ mà thôi.” Đối với chỉ trích cùng bất mãn của , Lôi Dận lại chỉ cười.
Lòng Mạch Khê hơi lạnh , giật mình sửng sốt, “ thực gì?”
“Khê nhi…” Lôi Dận khẽ thở dài tiếng. Từ khi nào, Khê nhi của lại nhanh mồm nhanh miệng như vậy? Ôm lấy lần thứ hai, : “Cũng ba năm rồi, nên trở về bên thôi.”
Ánh mắt Mạch Khê như run lên…
Lôi Dận nhìn lại vào hai tròng mắt của , đôi mắt điềm tĩnh lại có vẻ sắc bén, thâm thúy, có thể nhìn thấu lòng người ——
“Khê nhi, ngoài chuyện của ông Cather ra, em hẳn là có vấn đề muốn hỏi mới đúng.”
“Tôi…” Mạch Khê chỉ cảm thấy lồng ngực đột nhiên nhói đau. Cái cảm giác bị người ta nhìn thấu tâm tư thế này, giống như bị lột sạch quần áo. Có điều….tình cảnh bây giờ của đích xác là như vậy.
Bàn tay to của người đàn ông nắm lấy đầu vai , nhìn , nhìn đôi mắt tràn đầy xúc xảm. cúi đầu , “Em muốn hỏi cái gì cứ hỏi.”
Hơi thở Mạch Khê trở nên dồn dập, hàng mi dài cũng khẽ run rẩy như chú ve run sợ trong mùa đông. lúc sau, rốt cục cũng thở dài ——
“Tôi nghĩ… phải là cha ruột của tôi. Vấn đề này tôi cũng cần hỏi lại nữa. Như vậy…cha ruột của tôi ở đâu?”
Ba năm trước đây, từng cho thời gian, chút thời gian thôi cũng được. Có điều, có dũng khí chờ đợi thêm nữa. Đối với mà , hề cho cảm giác người cha. thể nghi ngờ, chuyện kia đúng như hồi tai nạn giam cầm tâm tư . Trận tai bay vạ gió đó, thể thừa nhận nổi.
Chính là, ba năm qua, bất đắc dĩ phát ra, thời gian có thể tạm thời tạo nên hai khoảng cách, đặt ngang giữa họ. Trong lúc đó, lại có thứ rào cản, mà nó thể tiêu trứ được. Bời vì mẹ của …
Thế nhưng, khẳng định như vậy là vì thái độ cùng hành vi chút kiêng dè của Lôi Dận. trước sau như , chinh phục, chiếm giữ lấy . Nếu là cha đẻ, có tên đàn ông cầm thú nào lại có thể tiếp tục e dè gì mà làm như vậy nữa chứ.
Tuy rằng… đích thực là cầm thú!
Lôi Dận nhìn , dường như thưởng thức tính cách cùng thông minh của , cũng muốn che giấu điều gì nữa, giọng : “Ba năm trước đây, bản báo cáo kia đúng là có kẻ nhúng tay vào. Cha ruột của em… cũng tìm được rồi!”
“Cha của tôi…” Giọng Mạch Khê bắt đầu run rẩy. thậm chí còn cảm thấy miệng lưỡi đắng khô, khó khăn mà nuốt nước miếng xuống, rất lâu sau cũng hỏi ra muốn biết.
Cái miệng nhắn của hé mở, hai bàn tay đan vào nhau, khó để nhìn ra nội tâm rối bời của …
Bàn tay lại bị bàn tay to lớn của người đàn ông kéo lấy. Sau đó, nhàng gỡ hai bàn tay đan chặt vào nhau, tiện đà nắm chặt lấy…
“Ông ta, trước mắt vẫn còn sống.” Lôi Dận ngắn gọn cho đáp án mà muốn.
Mạch Khê đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt liền gợn lên vẻ kích động, “Ông ấy ở đâu? Cha tôi ở đâu?”
Lần này Lôi Dận hề trả lời ngay, mà lại tập trung nhìn , thấy niềm hy vọng nơi đáy mắt , thấy nụ cười mỉm bên môi . nhàng , “Em có tin ?”
Mạch Khê ngẩn ra, lại đối diện với nhàng gật đầu cái, “Tôi nghĩ…về chuyện này, cũng chẳng cần phải lừa tôi làm gì.”
“Nha đầu ngốc này…” Lôi Dận hơi nhúc nhích, đưa tay ôm chặt vào lòng, như là khiển trách bốc đồng lúc trước của , trách hành vi thất thường của . kề bên tai , “Nếu tin tưởng như vậy, lúc trước cần gì phải rời ? Cho dù hận , cũng thể bỏ tất cả những gì đưa cho em, thà rằng ở bên ngoài nếm nhiều khổ sở như vậy, cũng muốn nhận những gì cho em sao?”
Trong đáy mắt Mạch Khê có điểm chua xót. Đúng cậy, kỳ năm đó cho chút thời gian, tin mà hề nghi ngờ lời . Người đàn ông này làm việc luôn quyết đoán, nếu có thể như vậy nhất định làm được. Chỉ có điều, vẫn thể đối mặt. Chướng ngại lớn nhất trong lòng , phải là vấn đề thân thế, mà chính bởi từng để tâm đến người phụ nữ…
“Tất cả đều là của , phải do tôi tự tay kiếm được.” cố gắng ổn định lại tâm tình của mình, ổn định rồi lại nhìn vào mắt , “Tôi rất muốn gặp cha tôi, muốn biết ông ấy là người thế nào.”
“Em muốn gặp ông ấy? Có thể.” Lôi Dận dung túng cho bướng bỉnh của , ngón tay dài nâng khuôn mặt nhắn của lên, dõng dạc từng tiếng: “Nhưng mà, phải ở lại bên cạnh , được tự tiện rời nữa. Về chỗ ở tại Provence, cả cánh đồng hoa cũng giữ lại. Về sau nếu em buồn, chúng ta có thể chọn ở nơi nào đó, coi như nghỉ dưỡng.”
Mệnh lệnh lạnh như băng như trước, như là quyết định, lại như dụ hoặc quá lớn.
Sắc mặt Mạch Khê vẫn bình tĩnh, nhưng khi nghe đến quyết định lúc sau của đôi mắt có chút biến đôi. nhìn về phía , hề có chút hờn giận hay phản kháng nào, chỉ thản nhiên hỏi, “Đây là uy hiếp của ?”
“, em có thể nghĩ đó là trao đổi.” Giọng của Lôi Dận rất , cũng thực điềm tĩnh, “Nếu em muốn thấy ông ấy, muốn biết ông ấy là người thế nào, như vậy, thể về Provence được…”
“ còn cho tôi lựa chọn, đó phải là trao đổi ngang giá.” Ánh mắt Mạch Khê có chút bất lực, giọng cũng rầu rĩ.
“Khê nhi…” Lôi Dận than tiếng, hai tay nắm lấy hai bờ vai mảnh khảnh trắng mịn, đó còn lưu lại dấu vết của trận hoan ái mãnh liệt tối qua, đan xen cùng hơi ấm ám muội, “Nhìn , ngẩng đầu nhìn !”
Đôi mắt kia có vẻ thất thần mà nhìn , nhìn khuôn mặt quá mức tuấn cùng thâm trầm của …
“Em ích kỳ cũng được, hận cũng được, lần này buông tay. Ở lại bên cạnh , đây là ——“ dừng chút, lại nhìn chăm chú, mắt tràn đầy kiên định, nghiêm túc ——
“ lấy thân phận người đàn ông để cầu em như vậy!”
Mạch Khê bị vẻ mặt cùng lời của làm cho chấn kinh. Lấy thân phận người đàn ông để cầu? …Những lời này là có ý gì? Đại não trong nhất thời như rối tinh rối mù, hoàn toàn kịp phản ứng.
“Trở lại bên cạnh , đừng nữa…” Lôi Dận hôn lên môi , hơi lạnh đôi môi kia khiến càng thêm trìu mến, “Coi như em du lịch ba năm, bây giờ…nên trở về nhà!”