1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời - Ân Tầm (8 hồi + Ngoại truyện)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 7: Dịu dàng dưới tuyết rơi (3)
      Sau khi say rượu, Mạch Khê trực tiếp bị ôm về khách sạn. Lôi Dận cho đến bây giờ cũng chưa bao giờ nghĩ mình phải tự tay xử lý nhóc say rượu như thế này đây!

      hiển nhiên có chút phối hợp nào, thậm chí còn phiền lòng đẩy ra, tự mình thất tha thất thểu vào trong phòng. Vừa vào đến nơi, liền nằm vật luôn ra đầu chiếc giường thoải mái rộng lớn, nơi còn vương lại đầy mùi hương của

      “Khê nhi, uống nước .” Lôi Dận buồn cười nhìn bộ dáng dù say rượu nhưng vẫn bướng bỉnh của . Nhóc con này, nếu giờ giải rượu ngày mai đảm bảo là mai đầu đau như búa bổ cho mà xem.

      nhàng ôm vào lòng…

      Ai ngờ ――

      …là ai?” Mạch Khê ngẩng đầu, cái miệng nhắn khẽ mấp máy, đôi mắt mê ly nhìn người đàn ông tuấn trước mặt, như xa lạ, lại như rất quen thuộc. Người này hẳn là phải biết mới đúng. Có điều, cho tới bây giờ mới nhìn thấy nét dịu dàng như vầy trong mắt nha.

      Lôi Dận nao nao, bên môi thoáng gợn lên ý cười, lại trả lời gì cả.

      “Nha đầu này say rồi…”

      “Ha ha…” Mạch Khê lại cười khẽ, nụ cười trông rất đẹp. Đương nhiên cũng dự đoán được câu trả lời của . Bàn tay bé khẽ vuốt khuôn mặt tuấn của . say nên thần trí có chút hỗn loạn, nét kiều diễm trời sinh dưới tác dụng của cồn càng thêm đẹp, tạo nên mị lực trí mạng…

      “Bộ dạng sao lại đẹp trai như vậy nha?”

      “Khê nhi, mê hoặc người ta là phạm tội!” Lôi Dận thở dài hơi sâu, ôm lấy chặt vào lồng ngực. Sau bao ngày tháng xa cách nhớ nhung, vận mệnh rốt cục cũng cho họ lần thứ hai gặp lại nhau, sao có thể buông tay cho được!

      “Ừm…” Mạch Khê chỉ cảm thấy rất hỗn loạn, cánh môi đào để thoát tiếng kêu . Dung mạo phi phàm kia khiến mê man, như vừa cảm thấy quen thuộc, vừa quyến luyến, lại …hận!

      mở đôi mắt mê man ra nhìn khuôn mặt thâm tình kia.

      uống rượu với tôi …” Lắc lắc đầu vứt bỏ cảm giác kỳ quái kia, phất phất tay, miệng hét lên theo giọng điệu khó hiểu.

      Lôi Dận dở khóc dở cười…Khê nhi của vẫn đúng là tiểu quỷ đáng !

      Nhìn thấy người con kiều mỵ nép trong ngực, khuôn mặt tinh tế cùng đôi mắt long lanh khép hờ, đôi môi đỏ mọng hơi mở ra. Cổ váy mặc hơi rộng, cơ thể đầy đặn quyến rũ có thể nhìn thấy ràng. Làn da trắng nõn như ngọc tì vết có thể so với bông tuyết ngoài kia khiến cả người tản ra thứ mị lực chết người!

      Vừa nghĩ tới bộ dáng này của dừng trong mắt người đàn ông khác, bỗng dưng nổi lên lòng ghen tỵ. Nếu phải vì Khê nhi say rượu tiện ở lại lâu, thế nào cũng phải lấy hai mắt Vaglieri!

      “Về sau cho phép lại uống rượu như vậy nữa!” Lôi Dận có chút hờn trách mà nhíu nhanh đôi mày rậm lại, bắt lấy bàn tay nghịch ngợm của , nhìn đôi mắt đến ngây dại.

      thích đâu…Nhiều phụ nữ theo như vậy… cũng thể uống rượu với tôi!” Sau khi say rượu, có dáng vẻ bướng bỉnh rất đáng , chu miệng lên la hét.

      có chút giật mình, lại lập tức tỏ vẻ bất đắc dĩ. Nhiều phụ nữ như vậy ư? quyết định giúp tỉnh rượu trước , nếu cứ để nhóc này tùy ý náo loạn, ngày mai nhất định kêu oai oái vì đau đầu.

      Lấy cốc nước lại, uống ngụm lớn rồi cúi đầu áp lên cánh môi đỏ au, đưa nước vào miệng . Nhưng, đánh giá quá thấp khát vọng của chính mình đối với . Ngay lúc hai đôi môi chạm nhau, liền thấy luyến tiếc mà quên rời ra.

      Môi của thoảng mùi hương ngào ngạt khiến khó lòng kìm nổi. quấn lấy cái lưỡi phòng bị kia, nhàng dây dưa, còn cảm nhận được vị cồn lẫn trong hơi thở thơm tho khiến kẻ khác phải say mê.

      “Ưm…” Trong lúc mê man Mạch Khê hề chống cự, chỉ nức nở tiếng rồi cánh tay phấn hồng tự động quàng lên cổ .

      Sau hồi lâu, Lôi Dận rốt cục cũng khắc chế được mình, lưu luyến rời đôi môi mê người kia. Lúc này mới phát ra, như bị chú bạch tuộc quấn chặt lấy , khiến hai thân thể áp sát vào nhau.

      “Khê nhi…” Thân thể mềm mại, lả lướt như xương dán người Lôi Dận. Cánh môi đỏ mọng ướt át khiến dục hỏa dưới bụng như bùng lên, giọng trầm thấp lộ áp lực, kìm nén.

      “Đừng có quyến rũ , nếu ngay bây giờ muốn em…”

      Nhưng mà, Mạch Khê hoàn toàn hề ý thức được nguy hiểm, chỉ theo bản năng mà dính càng chặt vào người đàn ông hơn.

      Khi say rượu, mang vẻ quyến rũ khác thường, mị cười, rồi bỗng ngẩng đầu lên, nghịch ngợm lên lên yết hầu lên xuống của , đầu lưỡi khẽ liếm…

      Lôi Dận hừ tiếng, hơi thở dốc càng nặng nề hơn. chưa bao giờ khiêu khích mị như thế khiến tia lý trí cuối cùng của cũng muốn bay . tay ôm chặt eo , đôi môi mỏng khóa chặt lại cánh môi đào, tay còn lại tìm chiếc điều khiển hạ rèm cửa xuống.

      Nụ hôn này mãnh liệt đến kỳ lạ, cũng bá đạo giống như tính cách của . Bàn tay to khẽ đỡ lấy gáy khiến càng gần sát hơn. hung hăng hôn đôi môi như cánh hoa nở rộ, đầu lưỡi linh hoạt trơn ướt, tham lam hút lấy hết những mật ngọt trong cái miệng nhắn này.

      Thời gian như ngừng lại, dường như hận thể cứ ôm như vậy, hôn cho đến khi cả thế giới hủy diệt, đem tất cả nỗi tương tư trong ba năm qua như nước mà xả ra!

      “Ư…” Nụ hôn dài mãnh liệt khiến Mạch Khê hết hơi, gần như thể thở nổi, nhịn được nức nở vài tiếng kháng nghị, bàn tay mềm vô lực mà đánh .

      “Bé con, đây là em tự tìm lấy, đừng hòng chạy trốn…” Hơi rời khỏi đôi môi , Lôi Dận nhìn thấy đôi mắt mông lung kia, gần như hồ nước long lanh, đầy ý loạn tình mê.

      Mạch Khê tiếp tục chống cự, chỉ thở hổn hển, mở to đôi mắt xinh đẹp có chút si mê mà nhìn người đàn ông phía .

      cười cưng chiều, đôi môi khẽ đậu gò má đỏ bừng, lại đường trượt đến cần cổ trắng nõn, bàn tay dễ dàng mà kéo bộ váy bọc lấy dáng người xuống…

      Hai bầu ngực tròn đầy được bó trong chiếc áo lót ren. Lôi Dận kìm nổi mà hôn lên khuôn ngực trắng khiến huyết mạch người ta phun trào, hai tay sờ soạng phía sau tháo bỏ đai áo lót, ngay sau đó, hai bầu ngực lộ ra, trong bầu khí ấm áp có hơi run rẩy.

      Mạch Khê mê loạn thở hổn hển. Cảnh tượng trước mắt như mộng lại như thực. Người đàn ông này…là Lôi Dận sao?

      Dáng vẻ của hoàn toàn mê hoặc người đàn ông. Đôi mắt càng thêm ám trầm, khẩn trương ngậm lấy bên ngực khẽ cắn mút, dùng đầu lưỡi nhàng liếm, dụ dỗ nụ hoa nở rộ thành đóa hồng mai xinh đẹp.

      “A…” Kỹ xảo của người đàn ông khiến thở mạnh tiếng, bàn tay bé ôm lấy cái đầu cuồng dã trước ngực, ngón tay lại đan vào mái tóc đen dày.

      Ngón tay thon dài của Lôi Dận vuốt ve làn da tuyết trắng, cảm thụ mỗi tấc da thịt ấm áp, tinh tế, mềm mại như tơ lụa.

      “Ha ha…Đừng…” âu yếm như gần như xa của tựa như sợi bông mềm, có chút ma lực khiến Mạch Khê nhịn được mà bật cười khanh khách, thân mình cũng đột nhiên xoay lại.

      quá muộn rồi, muốn cứ như vậy mà ‘’ em…” Đôi mắt Lôi Dận sầm lại trước nụ cười mê hoặc của Mạch Khê. có dục vọng nguyên thủy nhất nhưng cũng là mãnh liệt nhất của người đàn ông. Đôi môi trượt tới cái bụng bằng phẳng của , đầu lưỡi khẽ liếm cùng với chuyển động của bàn tay. nhàng mơn trớn thân mình mềm mại uyển chuyển như rắn nước, khơi gợi lên dục vọng trong

    2. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 8: Tuyết rơi, gần tình tình lại (1)
      “Ưm…A…Đừng…” Mạch Khê khó nhịn ngọ nguậy thân mình, cố gắng tránh né tấn công của , lại để thoát tiếng rên mất hồn hơn ban nãy.

      Lôi Dận cười , nụ cười kia dịu dàng như nước chảy, ánh mắt lại lên khát vọng mãnh liệt. Bờ eo của Khê nhi luôn luôn nhạy cảm như vậy. Mà , thậm chí còn quen thuộc thân thể hơn nữa.

      khẽ liếm trêu đùa nơi mẫn cảm của khiến người con chịu được mà rên rỉ nhiều hơn. Thân mình kia như muốn trốn tránh lại như có chút chờ mong. Bàn tay lặng lẽ cởi ra quần lót của , ném đường cong duyên dáng xuống tấm thảm dày.

      Mạch Khê nức nở như con vật xinh, thân thể mềm mại hơi cuộn tròn lại, đôi môi tràn ra những tiếng kêu kinh hãi. Vừa cảm nhận được bàn tay to của người đàn ông thuần thục luồn đến giữa hai chân, thân thể mềm mại run lên, theo bản năng khép hai chân lại.

      “Khê nhi…Đừng xấu hổ, mở chân ra…” Giọng của Lôi Dận trầm thấp, như hương rượu được niêm phong trong kho rượu hàng ngàn năm dài, mang theo quyến rũ, mê hoặc. Thế nhưng, chính khàn khàn, trầm khàn của giọng ấy bán đứng . khó để nhìn ra người đẹp kiều mỵ trong lòng khiến điên cuồng…

      đương nhiên cho cơ hội trốn tránh. Sau ba năm, trong nháy mắt nhìn thấy , mới biết chính mình nhớ đến nhường nào! muốn ! Muốn đến điên cuồng!

      Bàn tay to lớn nhanh chóng len vào phần đùi non của Mạch Khê, dễ dàng tách hai chân ra, lại nhân cơ hội chiếm đoạt gian giữa đó, khiến rốt cục cũng thể kháng cự được nữa.

      “A…” Đột nhiên bị ngón tay dài xâm nhập khiến thân thể mềm mại của Mạch Khê run lên. Khuôn mặt nhắn mê man đúng như người say, vô lực mà ngửa lên. Theo từng động tác của người đàn ông, bị kích thích đến khó chịu, đôi môi đỏ mọng để thoát ra chuỗi tiếng rên rỉ mất hồn.

      “Bé con, so với ba năm trước, em càng khiến đàn ông điên cuồng.” Đôi mắt xanh lục tràn ngập vẻ cưng chiều. thấp giọng trêu đùa, trong giọng lại đầy vẻ mê loạn, “So với trước kia càng mẫn cảm hơn, có điều…khít chặt như vậy, sao có thể chấp nhận ?” xong, động tác của càng ác ý hơn.

      Mạch Khê thở mạnh tiếng. thân mật chút ngăn trở này khiến sinh ra những phản ứng mãnh liệt. Cảm giác kỳ dị như ma mị, lại như ngọn lửa thiêu đốt . hơi ngửa đầu, kêu lên tiếng làm nũng…

      …”

      Tấm trải giường dưới hạ thân thực ướt át khoảng lớn. Tuy rằng từng trải qua chuyện chăn gối, nhưng cuộc sống ba năm qua lại đưa trở về thành trang giấy trắng, làm sao có thể chống đỡ nổi khiêu khích như vậy. Khoái cảm đến tê dại từng đợt dâng lên giữa hai chân, hội tụ thành con sóng mãnh liệt khiến kiềm chế được mà chìm sâu trong đó, chỉ có thể mê loạn kêu lên những tiếng ám muội….

      “Tôi…chịu nổi…ư…” Mạch Khê khỏi thét chói tai, thân thể mềm mại tự chủ được mà tiếp tục ngọ nguậy. Bàn tay bé tóm lấy tay , nhìn với ánh mắt mê man như cầu xin…

      Người đẹp trong lòng khiến thực điên cuồng. Tuy rằng còn là còn trinh nữa, nhưng qua ba năm đương gì, tự nhiên lại trở về như thuần khiết. Dục vọng dâng lên khiến nửa mình dưới trướng đau. Chỉ có điều, còn chưa chuẩn bị tốt để đón nhận nên chỉ có thể buộc mình nhịn xuống…Tuy rằng, dục vọng của ngừng kêu gào muốn như dã thú mà xông lên…Tuy rằng, thực thanh tâm quả dục ba năm nay!

      Ba năm qua, rất khó tưởng tượng mình có thể như hòa thượng, lại giả như giống Liễu Hạ Huệ. Đối mặt với bao nhiêu phụ nữ chủ động nhưng hề nổi hứng thú. Mỗi khi có người phụ nữ nằm dưới , trước mắt luôn ra khuôn mặt vui giận thất thường của Mạch Khê. Thậm chí với Bạc Cơ ‘phong tình vạn chủng’, cũng chỉ thỉnh thoảng đến chỗ ngồi chút, ngắm dung mạo chốc lát rồi rời

      nghĩ mình biến thành phế nhân!

      Chỉ là hề ngờ, ba năm sau, khi lần đầu tiên gặp lại Mạch Khê, điên cuồng muốn có được , giữ lấy ! Dường như tình cảm lâu nay được dịp bùng cháy, nó tự động đến, thể điều khiển, cũng thể vãn hồi được!

      Có điều, muốn cho người con trong lòng chút thời gian để thích ứng. như vậy, mẫn cảm như vậy, sợ làm đau …Lần đầu tiên trong đời, quan tâm săn sóc cho người phụ nữ lúc giường!

      “Khê nhi…” dịu dàng bên tai . “Khu vườn bí hề che đậy ra trước mặt , như dụ dỗ, gọi mời, khiến kẻ khác phải mê muội…“Đẹp quá!”

      Tiếng trầm khàn theo đôi môi đường xuống, gần như cúi đầu, tôn thờ mà hôn lên cánh hoa kia… (Jins: @.@ // FY: *há mồm thở*).

      “A…Đừng…như vậy…” Giờ khắc này, bởi xấu hổ mà cả người như nhuốm màu hồng nhạt. Bàn tay mềm mại dám tin mà che khuôn mặt nhắn, tiếng rên rỉ yếu ớt cũng theo khe ngón tay mà tràn ra.

      Khoái cảm tê dại càng thêm đậm khiến cảm giác trong cơ thể mình như có ham muốn ngủ đông giờ thức giấc. Chính cái cảm giác thể lý giải được này lại khiến người ta sợ hãi.

      “Bé con, em thích…” Đôi mắt Lôi Dận tối sầm đến tận cùng, những tia máu đỏ tươi xuất cùng với dục vọng lối thoát trong mắt . Bên môi lại gợn lên độ cong mị hoặc, tiếp tục công việc dang dở, lại ác ý dùng răng nanh khẽ cắn khiến cho người con dưới thân run rẩy kịch liệt.

      “Ư…a…Lôi, Lôi Dận ——” Động tác bất thình lình khiến bàn tay Mạch Khê túm chặt lấy tấm ga trải giường, thừa nhận lấy khoái cảm đỉnh dục vọng, đôi môi đỏ mọng cũng bởi thế mà gọi lên cái tên quen thuộc từng cất tận sâu trong đáy lòng.

      Giọng truyền vào tai khiến chấn động…

      “Khê nhi…” hơi buông lỏng thân mình mềm mại kia ra, nhìn khuôn mặt bị ngọn lửa của đam mê làm cho đỏ bừng lên, ánh mắt lên vui sướng tột cùng. thâm tình nhìn , rất lâu…

      Mạch Khê kêu lên những tiếng nức nở, trán vã đầy mồ hôi. dễ dàng để thấy được vừa trải qua cơn “cuồng phong” mãnh liệt đến mức nào. Mê đắm nhìn đôi mắt xanh lục trầm kia, đôi môi đào khẽ mở ra. nhìn thấy hình ảnh của chính mình trong đôi mắt , rất ràng…

      “Khê nhi…gọi tên !” Nụ hôn của dịu dàng, hề nhuốm chút mùi vị dục vọng. chỉ tách hai cánh môi đào ra, như muốn truyền tất cả tình vô hạn vào…

      Đôi mắt kia, lại mang theo nỗi khắc khoải chờ mong!

      Cảm nhận được tình cảm khác thường của , đáy lòng khỏi ấm áp, kìm lòng được mà buông lơi cả thể xác lẫn tinh thần để đón nhận . Đôi môi hé mở, cẩn thận kêu lên tiếng ——

      “Lôi…Dận…”

      nụ hôn sâu dừng trán , tiếng trầm thấp lại lần nữa mang theo nỗi khát vọng ——

      “Khê nhi, chữ ‘Dận’ này, về sau chỉ dành cho em gọi…”

      Mùi hương thơm ngát của thấm sâu trong mũi , trong lúc say mê, lại thầm như ra lệnh, “Khê nhi, gọi tên !” xong, tựa trán lên vầng trán , “ muốn em đêm nay cam tâm tình nguyện cho …”

      Người đàn ông cúi đầu, cùng với lời trực tiếp khiến cho Mạch Khê kinh hoàng thôi. nhìn , trong lúc nhất thời phân được đây là cảnh trong mơ hay chính là thực. Ban đêm thường lắm điều ám muội, tại nơi này – thành phố xa lạ, nằm dưới thân hình quen thuộc lại khiến rơi nước mắt.

      Ánh mắt người đàn ông quá mức chân thành, lại thâm thúy khiến mơ hồ cảm giác được… thâm tình của , trái tim , cũng xúc động như !

    3. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 8: Tuyết rơi, gần tình tình lại (2)
      Say… là say! ra rượu là thứ tốt… say, ra rượu là thứ tốt, nó có thể đem tất cả đều trở nên tốt đẹp. Cũng như chẳng hạn, cứ như vậy mà cam tâm tình nguyện làm theo cầu của , nhàng gọi ra cái tên sâu dưới đáy lòng từ rất lâu rồi——

      “Dận…” Đôi mắt đẹp của lộ ra nét triền miên vô tận cùng vẻ đáng , bàn tay bé níu chặt lấy cánh tay tráng kiện của . Cơ thể rắn chắc cùng làn da màu đồng khiến gần như cưỡng lại được…

      Người con đẹp mê hồn trong lòng, cùng đôi mắt mơ hồ khiến rốt cục nhịn được nữa. Nhất là, chưa bao giờ gọi như vậy khiến đợt sóng ngầm trong lòng nổi dậy. cởi bỏ quần áo, phóng thích cự long sớm căng cứng, quỳ giữa hai chân rồi thẳng lưng cái, dục vọng nóng bỏng xâm nhập vào nhưng chưa hề tiếp tục…

      “A…” Mạch Khê nhíu mày kêu lên tiếng. Tuy rằng đây phải lần đầu nhưng cơ thể vẫn co thắt khá nhanh, cả thân thể chịu kích thích mà ôm chặt lấy .

      “Khê nhi…” ấm áp cùng cơn co thắt nhanh trong thân thể của khiến Lôi Dận hít sâu hơi, khỏi gầm . Xúc cảm khác thường kích phát thiếu chút nữa khống chế nổi mà điên cuồng ra vào. Nhưng thấy vẻ mặt đau đớn của , trong ngực lại lan ra nỗi thương tiếc. cúi đầu, thả những nụ hôn vụn lên khuôn mặt , thắt lưng cũng bắt đầu chậm rãi chuyển động.

      “Ư…a…xấu xa…đau quá…” thể ngăn cản được , chỉ có thể lẩm bẩm oán hận, dùng ngón tay ngọc ngà siết chặt bờ vai như để trả đũa.

      Đau đớn chỉ thoáng qua trong chốc lát, rất nhanh sau đó bị cơn mê loạn dẫn đến lối nào đó.

      Dần dần, hơi ngẩng khuôn mặt nhắn lên, đôi môi đỏ mọng để thoát những tiếng rên rỉ kiều mị. Bàn tay níu chặt lấy bả vai biết từ lúc nào buông lỏng, thậm chí, bởi động tác của càng ngày càng cuồng dã mà hai cánh tay buông thõng xuống…

      Lôi Dận nhìn người con thở hổn hển dưới thân. Tuy rằng chia lìa ba năm, nhưng đôi mắt, cái mũi tinh tế này vẫn mang vẻ đẹp động lòng người, nét kiều mỵ khiến kẻ khác phải si mê, lại như thể có chút thương tiếc. Ngoại trừ ra, ai có thể như vậy!

      “Khê nhi, Khê nhi…” nhịn được liền nâng khuôn mặt lên, như là để xác nhận tồn tại của , cúi đầu, đau đớn mà gọi tên.

      Ba năm, hơn ngàn ngày đêm, trong lúc nhớ nhung đến đau đớn, vẫn gọi lên cái tên này. Ngay cả trong mơ cũng vậy, nhưng có gọi thế nào chăng nữa vẫn thể thấy được nụ cười của . Đến lúc choàng tỉnh từ cơn mơ, cũng chỉ còn lại mình với tịch mịch, liêu. Nỗi bi thương, nhớ nhung dường như làm thời gian của hoàn toàn đông lại…

      Còn bây giờ, tồn tại này là chân thực, chân thực đến mức khiến tim đập rất nhanh, cũng thực cảm động!

      Tiếng trầm thấp của người đàn ông quanh quẩn đỉnh đầu Mạch Khê. vô lực nâng tầm mắt nhìn người đàn ông người. Nụ hôn ấm áp của quật lòng phát đau, trong lúc nhất thời, sâu tận trong tâm hồn trào ra vô số cảm xúc. Có say đắm, có nỗi khắc khoải nhớ mong, lại có mê man oán hận, đau đớn cam lòng…Trong khắc này, tất cả những cảm xúc đó lại hóa thành nỗi khiếp sợ trong .

      …là sao?” tình nguyện nghĩ rằng mình say rượu mà nhìn nhầm. Ánh mắt người đàn ông này quá mức thâm trầm khiến có chút sợ hãi. sợ, tất cả chỉ là giấc mơ, giấc mơ qua rồi tan, nát. Và thấy đâu nữa…

      “Là …” Lôi Dận cầm lấy bàn tay mảnh khảnh kề bên môi, khẽ hôn rồi thâm tình .

      “Dận…Dận…” Mạch Khê giữ lòng được, mở to hai mắt, lần lại lần gọi lên cái tên khiến kẻ khác quyến luyến, cõi lòng cũng theo từng chữ này mà rung động…

      “Khê nhi…” Tiếng của khi gọi tên kiều yếu ớt, vô cùng mê người, khiến trào dâng cảm giác mà trước nay chưa có ai khiến cảm nhận được. nhịn được lại cúi đầu hôn lên gò má trắng hồng của , thắt lưng lại đột nhiên tăng tốc.

      “A…Dận…” Mạch Khê bị đột nhiên công kích như vậy thành ra mọi ý thức như tan hết, mơ hồ thể nắm bắt tại, chỉ có thể theo phản ứng bản năng của thân thể mà cong lưng lên đón nhận lấy dục vọng của .

      Người đàn ông cúi đầu, quyến luyến nhìn người con kiều dưới thân, lâu cũng rời được. tựa như đóa hoa nở rộ, tỏa ra hương thơm trí mạng khiến kẻ khác kìm lòng được mà mê mẩn, sa vào. Mà khi rơi vào cạm bẫy đó liền vĩnh viễn thể thoát được!

      Khoái cảm kế tiếp dâng lên, ngoại trừ thân thể hai người kết hợp chặt chẽ ngay cả linh hồn cũng rung động cùng nhịp.

      cúi đầu hôn sâu lên đôi môi đỏ mọng hé mở kia, trong lúc thở dốc lại cùng hơi thở của hòa quyện vào nhau, phân riêng rẽ…

      lâu sau đó ——

      giường, đôi nam nữ quấn quýt. như con mèo mất hết sức lực mà nép trong lòng người đàn ông. Còn người kia ôm chặt lấy trong lòng, cảm thụ từng đợt co thắt của cơ thể , như cắn nuốt lấy tinh hoa nam tính của . Trong cơ thể dường như còn chưa thỏa mãn, lại dần muốn điên cuồng trở lại.

      “Ưm…” Trong lúc hoan ái điên cuồng, Mạch Khê lấy lại tinh thần nhưng vẫn có chút mờ mịt. cảm nhận được sức mạnh của cực kỳ nóng bỏng trong cơ thể mình, đôi mắt xinh đẹp mê ly mà chớp chớp, cũng mang theo vẻ nghi hoặc.

      “Khê nhi, hương vị của em khiến ngày càng nghiện…” Rời môi đỏ mọng, lại nhìn thấy ngay vẻ mặt đáng của , Lôi Dận cúi đầu cười, đôi môi thầm bên tai . Như thể cho người con trong lòng thời gian kịp phản ứng, mở miệng ngậm lấy vành tai tinh xảo trơn mịn kia, đồng thời, thẳng lưng tiếp tục động tác ra vào.

      Giờ khắc này, người con xinh đẹp dưới thân khiến cực rung động. Khuôn mặt nhắn thoáng đau đớn cùng mê say.

      Mạch Khê thở gấp, hơi hơi ngửa đầu. Cái nhìn thấy cũng chỉ còn là trần phòng xa hoa, ánh đèn hắt qua tấm cửa kính trong suốt. Trong lúc mãnh liệt như thế này, cơn say dường như tan ít, còn lại cũng chỉ thấy con sóng tình vô hạn. theo bản năng nhìn về phía . người vẫn luôn tản ra hương vị của người từng trải, gương mặt tuấn lại nhuốm chút dấu vết của năm tháng đau thương, mỗi cử chỉ của vẫn như trước, mang theo khí chất quý tộc. như bậc vương giả, lại vô cùng dịu dàng chăm sóc cho . Đây như giấc mơ vậy!

      muốn nghĩ nhiều nữa, chỉ muốn —— lần phóng túng!

      “Dận… bắt nạt người…ta…em chỉ muốn ở thôi…” chìa bàn tay vuốt lên khuôn mặt , lời nũng nịu theo đôi môi đỏ mọng phát ra, đôi mắt quyến rũ như sợi tơ quấn lấy tim người cũng tràn vẻ mê hoặc.

      Hành vi cùng lời cầu chủ động của Mạch Khê khiến Lôi Dận nao nao. Khê nhi của …từ khi nào to gan như vậy?

      “Được…Em muốn như thế nào như vậy.” Ngón tay dài khẽ lướt qua cánh môi sưng đỏ của Mạch Khê. Cười vô cùng cưng chiều, nắm ngay lấy bờ eo của , xoay cái đổi vị trí, làm cho ở phía nắm quyền chủ động.

      Mạch Khê cười quyến rũ, đôi đùi thon gọn khóa trụ người Lôi Dận, thân thể mềm mại hơi uốn cong. cố ý trêu chọc dòng suy nghĩ của , bàn tay an phận mà di chuyển lồng ngực . Chưa bao giờ có kinh nghiệm làm chuyện này nên đương nhiên động tác của có vẻ trúc trắc, thế nhưng lại có thể khiến xúc cảm người đàn ông kia bộc phát ghê người.

      nhắm mắt, đôi môi đỏ mọng hạ xuống hôn lên lồng ngực , trượt thẳng đến cơ bụng rắn chắc…Mạch Khê khẽ nâng khuôn mặt nhắn, đôi mắt hàm chứa ý cười liếc nhìn đôi mắt xanh lục cái, rồi bỗng nhiên lại cúi đầu xuống, nghịch ngợm mà tiếp tục trượt xuống…

    4. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 8: Tuyết rơi, gần tình tình lại (3)
      “Khê nhi, em đúng là tiểu tinh!” Lôi Dận thoải mái thở mạnh tiếng, bàn tay to đè lên cái đầu nhắn kia, ngón tay thon dài như thưởng thức mái tóc mềm mại của . Dục vọng dưới bàn tay bé cùng cái lưỡi linh hoạt kia gần như cháy lên hừng hực, khiến cho gần như mất lý trí, thiếu chút nữa kiềm chế được.

      So với kỹ xảo của , là có rất nhiều người phụ nữ khác bạo dạn hơn rất nhiều, nhưng người nào đem lại cho cảm giác mãnh liệt như !

      Chính là…chỉ ánh mắt, hoặc là động tác ngây ngô thể ngây ngô hơn của lại có thể trở nên như đòn trí mạng đối với !

      “Còn chưa chơi đủ, hm?” Lôi Dận rốt cục nhịn nổi, tóm lấy hai bàn tay bé, giọng khàn đặc lộ dục vọng. như thể muốn cảnh cáo nếu còn tiếp tục tra tấn , ngại mà bộc lộ toàn bộ khát vọng của mình.

      Mạch Khê mị cười cười, hơi ngồi dậy, bàn tay non mịn đặt lên cơ thể rắn chắc của . Thân thể mềm mại lạ thường, có lẽ chính bởi được học vũ đạo từ nên cơ thể mới có mềm dẻo như chú rắn nước mà cọ sát thân thể cao lớn, rắn chắc người đàn ông phía dưới mình. Có điều, trong quá trình này, ngày càng mê loạn, thể kiềm chế được mà để dục vọng nóng bỏng chôn sâu trong cơ thể mình, khiến toàn thân như nhũn ra…

      Khoái cảm mãnh liệt úp đến khiến thể khắc chế tiếng rên rỉ cùng thở dốc, vòng eo nhắn cũng uốn cong thành tư thế kiều mỵ vô cùng.

      Người đàn ông cũng phối hợp theo tiết tấu của , rồi đột nhiên đâm vào sâu hơn.

      “A ——“ Mạch Khê rốt cuộc chịu nổi cuồng dã, ê ẩm tê dại vọt lên, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, đôi môi đỏ mỏng cũng kêu lên từng tiếng rên rỉ. Cả thân thể dâng lên khoái cảm mãnh liệt, sau đột nhiên mềm nhũn ra, ngã nhào lên người Lôi Dận.

      “Bé con, được sao?” Lôi Dận nhịn được cười . Khê nhi của dường như ngày càng mẫn cảm, như đóa hoa xinh đẹp khiến kẻ khác điên cuồng. Bàn tay nóng bỏng của người đàn ông khẽ vuốt lên mông , cẩn thận như vỗ về thứ báu vật bằng sứ trân quý. Sau đó, ánh mắt xanh lục chăm chú càng thêm tối sầm, dục vọng mãnh liệt như ngọn lửa bùng cháy trong mắt . Bàn tay to lớn trái phải đỡ lấy vòng eo nhắn của , hoàn toàn nắm trong tay quyền chủ động mà nhấn eo xuống, bởi thực tình lúc trước còn chưa phóng thích dục vọng…

      Giờ khắc này, làn sóng khổng lồ ập đến. chỉ cảm thấy như mình phiêu đãng trong biển nước ấm áp, toàn thân dưới trống rỗng, chút khí lực cũng còn…

      nằm úp sấp trước ngực , cảm thụ rắn chắc của hồi lâu sau, khi mà luồng nhiệt nóng rẫy trào vào cơ thể, chảy đến tận sâu nhất bên trong…

      Mạch Khê khẽ thét lên tiếng cao vút kiều, lại như tiếng khóc nức nở. Khuôn mặt nhắn đột nhiên ngửa về phía sau, thân mình mềm mại cong lên, đôi mắt trống rỗng, đôi môi khẽ mở ra, ngay cả ý thức cũng dường như phiêu tán…

      Thời gian dường như ngưng lại vài giây, sau đó thân thể mềm mại bỗng nhiên rạp xuống…

      Người đàn ông ôm thân mình người con xinh đẹp động lòng người nhưng còn chút sức nào nằm xuống, để an ổn dựa sát vào ngực . cúi đầu cười mới phát ra thực mất ý thức. hơi cười khổ.

      Quả nhiên vẫn là phóng túng! Biết rất ngây ngô, thân mình làm sao có thể thừa nhận được đêm hoan ái mãnh liệt như vậy. Nhưng mà, thực là rất nhớ, rất nhớ !

      nâng tay vuốt ve bờ mông tròn đầy, từng tấc da thịt mịn màng của . Ngón tay ấm áp như thưởng thức món đồ cẩm thạch tinh xảo, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn khuôn mặt xinh đẹp của . Ôm chặt Mạch Khê vào lòng, Lôi Dận mới thở hơi dài thỏa mãn…

      —————————————

      Lúc Mạch Khê mở mắt sắc trời sáng chói, trận tuyết lớn cũng còn thấy nữa. Ánh nắng ấm áp giữa trời đông dịu chiếu vào căn phòng. Tấm rèm lụa mỏng manh kia cũng che được ấm áp kia, mỗi góc trong căn phòng đều thấm mùi nắng ấm…

      Ánh sáng mặt trời chiếu tuyết trắng. Thời tiết như vậy khiến nhiều người cảm thấy sảng khoái.

      Mạch Khê thoải mái nỉ non tiếng, thân mình cũng cựa quậy, lại bởi mềm mại dưới thân khiến đột nhiên ý thức lại được rằng mình phải nằm đám mây, mà là chiếc giường êm ái.

      kêu lên tiếng. Ánh sáng chiếu rọi chừa góc nào trong phòng, chiếu lên xa hoa, tao nhã…

      Thân thể hiểu vì sao lại mềm nhũn ra, chút sức lực cũng còn, thậm chí hạ thân còn có chút đau đau khó chịu. Ngay trong lúc hoảng hốt, hơi thở nam tính quen thuộc quanh quẩn bên .

      Quay đầu nhìn lại…là khuôn mặt tao nhã, thâm thúy của người đàn ông. Ngay sau đó, trong đầu bỗng ra mấy hình ảnh còn sót lại lúc mới say rượu

      Trời ạ… phải là chứ? Sao lại cùng người đàn ông này quấn quýt chỗ chứ? Làm loạn sau khi say rượu ư? Quả nhiên, say rượu hề có được kết cục tốt. Có điều, phát ra chính mình vẫn rất khó có thể đối mặt với tình huống bất ngờ như vậy!

      Ba năm, qua ba năm, lại cùng người đàn ông nuôi mình mười năm phát sinh quan hệ lần nữa…

      Có lẽ là phát ra hoảng hốt của Mạch Khê, người đàn ông đột nhiên siết chặt cánh tay, ôm thân mình lả lướt của dính sát vào mình!

      “Khê nhi…” Giọng trầm thấp nhàng vang lên. đêm hôm qua, cảm giác thỏa mãn chưa từng có khiến rất muốn ngủ. Lại phát , cho dù người con trong lòng ngủ rồi, nhưng chỉ sợ khi tỉnh lại chạy trốn lần nữa. Bởi vậy, cứ thế nhìn cho đến hừng đông.

      “Vẫn còn sớm, ngủ thêm lúc nữa.”

      Thân mình Mạch Khê có chút cứng ngắc. Hiển nhiên, biết xử lý việc xảy ra sau khi tỉnh rượu. lúc lâu sau, đẩy ra, trong mắt lên vẻ tịch liêu. Cố nén cơn đau nhức người, kéo lấy cái chăn che lại trước ngực, mái tóc dài cũng theo đó mà xõa xuống, đẹp sao tả xiết.

      “Đây là mục đích của ? Lấy rượu trang để uy hiếp tôi, chẳng qua cũng chỉ là muốn lại làm nhục tôi?” Giọng của có điểm khàn khàn mất sức, như là vì tối qua buông thả dục vọng, lại như bởi cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi. Có điều, trong mắt hề có vẻ thống hận, mà là thản nhiên như cơn gió thoáng qua…

      thế lần này cho hết lời, lẳng lặng chờ đợi, đợi hồi mưa gió quật lại. Nhưng sau lúc lâu, vẫn là vẻ sóng yên biển lặng, dường như, ngay cả nhịp thở người đàn ông kia cũng thực bình ổn. Mạch Khê nhịn được bèn nâng tầm mắt lên, cùng đôi mắt trầm kia nhìn nhau!

      Mi mắt run lên, còn chưa kịp tránh né thấy Lôi Dận ngồi dậy, đưa tay khẽ vuốt ve khuôn mặt nhắn thất thần của , đôi môi cũng nhếch lên vẻ mờ ám…

      “Tiểu nha đầu, tối hôm qua —— chính em là người chủ động. Nỗi ‘nhục nhã’ này của —— phải làm thế nào đây?” Tiếng trầm thấp hờ hững, lại mang theo ý hài hước.

      “Cái gì?”

      Mạch Khê sửng sốt, ngây ngốc nhìn ánh mắt . Khuôn mặt ấy vẫn bình tĩnh như vậy, bình tĩnh như thể cả con người kia chỉ là bức tượng. Có điều… vốn thích đùa!

      màn tối qua, vừa ràng lại vừa mông lung, liền như đèn kéo quân mà chậm rãi lên trong đầu . Cho đến kia dừng lại ở —— hình ảnh nào đó, hai má bỗng đỏ bừng lên. cụp mắt xuống, bản tay bé nắm chặt góc chăn. Nếu ở đây có cái hang tốt quá, trực tiếp chui vào, bao giờ ra nữa đâu…

    5. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 8: Tuyết rơi, gần tình tình lại (4)
      Khuôn mặt đỏ bừng gần như là trực tiếp vùi trong chăn, ngay cả mái tóc đen dài xõa xuống cũng thay che mấy ‘hậu quả’ do phóng túng đêm qua gây ra. Tuy là say rượu, nhưng qua lời ‘nhắc nhở’ của Lôi Dận, những hình ảnh mông lung càng hơn. Đúng vậy! phải là nằm mơ, mà là to gan như vậy…

      Trời ơi!

      Hành vi xấu hổ cùng bộ dạng trốn tránh như đà điểu của Mạch Khê khiến Lôi Dận bật cười. trực tiếp đến gần , bàn tay to kéo cái chăn xuống, ‘giải phóng’ cho khuôn mặt nhắn nghẹn hồng của ra.

      “Khê nhi, sợ ngạt thở sao?” Tâm tình của lúc nắng sớm này thực rất tốt, cảm giác như thiếu thốn ba năm trước nay trở về, nay lại bù đắp thêm cho những khoảng mất mát. Ngay cả nụ cười bên khóe môi cũng thực thoải mái.

      Đứa này đáng !

      Nâng ánh mắt nhìn ý cười trong mắt , dường như còn mang theo cưng chiều. cứ như vậy mà nhìn , hề chớp mắt, ánh mắt thâm thúy còn có vẻ mị lực của người đàn ông trưởng thành.

      Đáy lòng Mạch Khê nhất thời chấn động, như thể bị nụ cười như có như bên môi , bị gương mặt tuấn của , bị dịu dàng nơi đáy mắt làm cho mê muội. chưa bao giờ biết, ánh nắng lúc hừng đông lại có thể ấm áp đến thế. Ánh nắng dịu chiếu vào dường như bao phủ lấy , khiến mỗi đường nét đều khiến người khác phải đỏ mặt, tim đập.

      Nhưng mà…Giờ khắc này, tình nguyện bị chết ngạt luôn, chứ muốn xấu hổ thế này!

      Tối qua điên rồi sao? Sao lại có thể đạt đến trình độ to gan như vậy? Từ từ… đúng, loại chuyện này đàn ông sao có thể bị hại được? vì sao còn bày ra bộ mặt ấm ức như vậy mà chuyện?

      Nghĩ đến đây, đôi con ngươi mang vẻ dịu dàng của Mạch Khê trong nháy mắt lên vẻ tức giận. vừa muốn nhướn người lên tranh luận với , lại bởi cảm giác đau đớn khác thường giữa hai chân mà làm gì được. Như thể nghĩ ra cái gì đó, cúi đầu xuống nhìn vào trong chăn, trong lòng liền thảng thốt ——

      …Sao lại có thể kiêng dè gì mà cứ thế lưu lại mầm mống trong người ?

      …” ngẩng đầu, khuôn mặt nhắn từ hồng chuyển sang trắng. muốn cùng người đàn ông này có quan hệ gì, lại càng muốn hoài thai đứa con của .

      “Làm sao vậy?” Lôi Dận ngược lại như thể thấy chuyện gì bất thường, khóe môi cong lên, lại chưa chờ có phản ứng, cánh tay duỗi ra, trực tiếp ôm vào ngực rồi xoay người cái ——

      “Thân thể em, mỗi nơi đều là của , có cái gì mà phải ngượng ngùng?”

      rốt cuộc muốn thể nào?” Mạch Khê cũng hổn hển mà đẩy ra, bởi so với ba năm trước, nay trở nên hờ hững, bình tĩnh và có kiềm chế nhất định. Tuy rằng, ở trước mặt người đàn ông này, quân lính hùng dũng trong cũng tan rã hết, nhưng vẫn muốn bảo vệ kiêu hãnh cùng tự tôn của mình.

      Nhìn thấy đôi mắt trong veo kia, sống mũi tinh xảo như dòng nước từ đỉnh núi chảy xuống, ánh mắt Lôi Dận nhìn càng trở nên dịu dàng. Ngón tay dài vuốt dọc theo sống mũi , rồi hạ xuống hai cánh môi đỏ bừng…

      “Khê nhi, qua ba năm, em rốt cục cũng trưởng thành.” Giọng trầm thấp mà , dễ nghe vô cùng, mang theo hơi thở tinh khiết, thơm dịu của riêng , quanh quẩn bên má , “Em đẹp, đẹp đến nỗi khiến thể buông tay.”

      Hơi nóng tản ra người đàn ông ràng, tính cả ánh mắt cũng đủ khiến mê man. Đáy lòng Mạch Khê có chút đau đớn, tránh né ánh mắt , cũng ngoảnh mặt , cứ để ngón tay lây dính hơi thở của mơn trớn măt mình. lúc sau đó ——

      “Bây giờ có thể chút về vấn đề liên quan đến ông Cather và rượu trang rồi chứ?”

      thầm nghĩ đến chuyện mà mình quan tâm, xua tan cảm giác khác thường trong lòng. muốn phân tích loại cảm giác này đến tột cùng là cái gì. Có điều, sau ba năm, con người này có chút thay đổi, khiến cảm thấy xa lạ.

      Thời gian ba năm…có được tính là dài ?

      Lôi Dận hơi nhếch mép, lập tức trả lời mà xoay người ngồi hẳn dậy, thân mình cao lớn dựa vào đầu giường. rút điếu xì gà Cuba thượng hạng, hút hơi, lại tao nhã nhả ra làn khói trắng vây lấy khuôn mặt tuấn của , khiến khuôn mặt ấy như thực như giả, lúc sáng lúc tối.

      Mạch Khê thấy bộ dạng nhanh chậm của rốt cục cũng kích động, đôi mắt nổi lên ý giận, “Nếu có lòng hợp tác cùng ông Cather hãy bồi thường chai rượu vang đỏ kia . Phải biết là chai rượu ấy có nhiều đâu.”

      “Cho dù bồi thường, cái rượu trang kia cũng duy trì được thời gian dài nữa.” Lôi Dận cực kỳ thoải mái, vòm ngực cường tráng ra dưới ánh nắng sớm. nhìn , ngữ khí thản nhiên như thể phán đoán chuyện rất tầm phào.

      “Ông Cather khoanh tay nhìn rượu trang xảy ra chuyện gì đâu. Rượu trang đó là tâm huyết của ông ấy.” Mạch Khê theo dõi sát sao. Mọi chuyện của người đàn ông này đều kín như bưng, có thế nào chăng nữa cũng thể nhìn ra mục đích của là gì.

      “Là , chỉ cần tôi gặp là có thể giải quyết được chuyện của rượu trang. Nếu có lòng thành hợp tác, tôi cũng buông xuôi đâu. Ông Cather từng giúp tôi rất nhiều, tôi thể trơ mắt nhìn rượu trang chịu kết thúc thảm hại được.”

      “Khê nhi, em làm việc gì cũng nhất định phải phân tình hình thực tế. Cho dù phân cũng sao, quan trọng là —— thấy được bản thân mình có năng lực đến đâu để có thể đối kháng. hiểu là em có lòng muốn giúp ông Cather, nhưng mà chỉ với năng lực của bản thân em, phải giúp như thế nào? Chẳng lẽ —— em bán cánh đồng hoa của chính mình ?” Giọng của Lôi Dận thực thong thả cũng thực bình tĩnh, lý trí mà phân tích mọi chuyện trước mắt.

      “Rượu trang phải của , đương nhiên có thể thoải mái như vậy.” Bàn tay Mạch Khê giật lấy cái chăn, che bộ ngực cực kỳ quyến rũ. Chiếc chăn mỏng đó cũng che đến hông người đàn ông, khó để nhìn thấy ‘sức mạnh’ ngang tàng, nam tính của . Tiếng của tuy rằng cũng bình tĩnh nhưng vẫn cụp mắt xuống, dám lại nhìn người đàn ông này.

      “Đứa ngốc này…” đỉnh đầu, bàn tay người đàn ông áp lên, như là cưng nựng con thú cưng, ý cười cũng lan ra.

      chỉ ăn ngay mà thôi. Bán bỏ ruộng hoa tuy rằng có thể tạm thời giữ được rượu trang, nhưng căn bản là giải quyết được dứt điểm vấn đề. Tình hình rượu trang của ông Cather, nghĩ em hẳn là người nhất. Đầu tiên là vấn đề cung ứng nguyên liệu, diện tích vườn nho quá , đương nhiên số lượng sản phẩm tạo ra cũng có hạn. Như vậy, cho dù rượu vang chất lượng tốt đến đâu cũng thể cung cấp đủ cho thị trường. Tiếp theo, số lượng nhân công cũng có hạn. Tuy rằng chỉ ở rượu trang chưa đến hai tiếng nhưng lại phát ra công nhân trong rượu trang làm việc ở cương vị cố định, người phụ trách khâu sản xuất lại trồng nho. Chuyện này đương nhiên phải là cách thức làm việc của rượu trang chuyên nghiệp. Còn nữa, rượu ngon phải có thị trường tiêu thụ mới gọi là thành công. rượu trang có thể hoạt động lâu dài, nhất định là trước khi sản xuất phải có đơn đặt hàng, đương nhiên, số lượng rượu quý cũng phải có nhiều. Em có thể ngẫm lại xem rượu trang của ông nhân Cather hoạt động như thế nào. có mối tiêu thụ liền cất rượu vào kho niêm phong chờ mối tiêu thụ ư? Chẳng lẽ muốn như trước kia, chờ doanh nhân đến gõ cửa bàn hợp đồng? có bộ phận kinh doanh chuyên nghiệp là được!”
      Last edited: 9/5/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :