Chương 3: Khách sạn King, như trong mộng (2)
Trong khí phiêu đãng hơi thở, rất quen thuộc, quen thuộc đến nỗi khiến người nào đó rơi nước mắt, lại thực xa lạ, xa lạ đến mức khiến có người quên mất, nay nhớ lại chỉ như quãng hồi ức ――
Những điều xảy ra, hẳn là nên quên , bao vui vẻ, bao bi thương ―― Kí ức phủ đầy bụi nay lại ùa về với thực, như nỗi đau đớn mơ hồ, ảo mộng đến thế ――
Selena hơi nhíu đôi mày đen. Bóng dáng cao lớn kia khiến nỗi kinh hoàng trong dâng lên dứt, bước chân liền dừng lại. Hơi thở kia như gần như xa. lên tiếng lần thứ hai, lặp lại lời vừa , cuối cùng lại bổ sung câu…
“Cái kia…Rượu vang tôi đặt bàn. Nếu đêm nay ngài tiện thử rượu chúng tôi có thể chờ ngài. Rượu… để lại đây, ngài có vấn đề gì cứ liên lạc với lão Cather.”
vẫn sợ hãi, phải vì người đàn ông trầm mặc đứng ở nơi đấy, mà là bởi bóng lưng kia gợi nhớ đến những hồi ức mà muốn quên . Đêm nay có chút khác thường đến đáng sợ, giống như cái đêm mười tám tuổi năm ấy ―― Cảm giác mãnh liệt này khiến tài nào hiểu nổi, cũng thể khống chế được. Dường như đó là xúc động mãnh liệt nhưng ngay sau đó lại là cảm giác muốn trốn tránh…
xong câu cuối cùng cũng là lúc đưa ra quyết định. muốn ở lại nơi này nữa, bởi cảm giác mãnh liệt kêu gào muốn nhanh chóng rời . Thấy người đàn ông ngoài ban công vẫn có phản ứng, gót chân liền xoay , vội vàng ra cửa. Nhanh chóng vặn tay cầm, cửa phòng lần thứ hai được mở ra.
Ánh trăng sáng tỏ càng làm lộng lẫy thêm màn đêm đặc quánh. Người đàn ông rốt cuộc cũng xoay người lại, nhưng chỉ thấy bóng dáng mảnh khảnh trong khắc cánh cửa đóng lại. Đôi mắt xanh lục đột nhiên chấn động, như ngọn núi lửa vốn nằm yên nay phun trào. Bàn tay đè lên lồng ngực, lúc này, cảm giác đau đớn như có mũi dao đâm xuyên vào, thổi quét .
Ra khỏi căn phòng đó, Selena rốt cục cũng thở dài nhõm hơi. người vệ sĩ lễ phép giúp bấm nút thang máy.
Cửa thang máy sáng bóng có khắc họa tiết tròn phản chiếu ra gương mặt xinh đẹp của .
lễ phép đáp lễ. Thang máy được chọn xuống tầng . Lúc này, cũng dần lấy lại được bình tĩnh ――
Nhưng mà ――
Khi dần bình tĩnh, ngay lúc thang máy khép cửa lại trong nháy mắt ――
bàn tay to lớn của đàn ông chen vào giữa hai cánh cửa.
Người con bên trong đột nhiên trừng lớn hai mắt, sắc mặt bình tĩnh cũng bỗng vẻ kinh hoàng. Cảnh tượng này, cùng với hình ảnh trong đầu ―― giống lệch phân.
kịp thét lên, chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn tay to kia chậm rãi đẩy hai cánh cửa ra ――
Cánh cửa vàng sáng bóng chiếu ra bóng dáng đàn ông cao lớn. Dưới ngọn đèn thạch , khuôn mặt kia ra ràng…
Khuôn mặt này, ánh mắt này thể quen thuộc hơn được nữa. Ngũ quan cương nghị, như được khắc tỉ mỉ bằng con dao tinh tế, mỗi đường nét của đều mang theo vẻ cao quý, tao nhã. Vẫn là vẻ lạnh lùng như hồ băng, tản ra khí thế bức người nhưng đôi mắt ngay khắc cửa thang máy mở ra hoàn toàn biến đổi. Ánh mắt này như thể vui mừng đến phát điên. chớp mắt nhìn , như thể chứa chan nỗi nhớ nhung đến ngàn năm, có nỗi bi thương, nhưng cũng có nghiêm túc và chín chắn của người đàn ông trưởng thành…
Khuôn mặt Selena tái nhợt ――
Trong lúc cùng bốn mắt nhìn nhau, đột nhiên chấn động, thiếu chút nữa là ngạt thở. Đôi mắt xanh thâm thúy kia vẫn thâm trầm như trước, lại quen thuộc đến nỗi khiến đau lòng. Đôi mắt ấy như có ma lực hút vào sâu trong đó, đưa qua ‘thiên sơn vạn thủy’ mà trở về ngàn năm trước.
Cứ ngỡ như qua cả thế kỷ, nay gặp lại như thể vẫn còn trong mộng…
Người đàn ông kia cũng vẫn nhìn chằm chằm , nhìn vào đôi mắt như phủ sương mù, trong mắt chỉ còn lại nỗi vui mừng điên dại, quyến luyến cùng áy náy, cuối cùng ngưng kết thành tình cảm sâu đậm vô hạn.
“Khê nhi, đúng là em…” thấp giọng , trầm thấp đến thể tưởng tượng nổi, cũng là để cố gắng áp chế vẻ kích động.
Tiếng quen thuộc vô cùng quanh quẩn trong thang máy, nó hoàn toàn đánh tan lý trí Selena. như con chim kinh hoảng, đôi cánh vô lực khiến cả người rơi xuống đất. Đôi môi khẽ run, hai hàng nước mắt biết tự khi nào chảy đầy gò má…
Thang máy vang lên tiếng chuông, ngay sau đó, người đàn ông sải chân bước vào. Cánh cửa vàng đóng lại, rốt cục, trong gian cũng chỉ còn lại hai người.
Người con giật mình thảng thốt, như con búp bê yếu ớt, hai mắt đong đầy nước mà nhìn bóng hình người đàn ông. Cho đến khi, bên hông truyền đến cảm giác ấm nóng cả người cũng bị vây trong phạm vi của . Hương thơm quen thuộc sau ba năm xa cách lần thứ hai bao phủ lấy ――
Bóng đêm tràn theo tấm kính phía sau vào thang máy, cùng đó là cảnh đêm ngừng trôi xuống sau lưng người con . Mà trước mặt bây giờ, là người đàn ông ba năm nay vẫn cố gắng quên nhưng thể quên được…
Lôi Dận!
“Khê nhi…” Tiếng thở dài trống rỗng vang lên bên tai khiến thân thể chợt cứng ngắc, muốn động cũng động nổi.
Lôi Dận cẩn thận nâng bàn tay to lớn lên, nhàng vuốt mái tóc dài mềm mại của . Khê nhi của , thực trưởng thành!
Người con vẫn in đậm bóng hình trong tâm trí , ba năm sau lại càng thêm dịu dàng. Chỉ có điều, mái tóc quăn dài nay như tấm khăn choàng, thẳng dài, cởi bỏ bộ dáng mộ đại tiểu thư nhưng lại đem đến vẻ thanh thuần tuyệt mỹ. ra, chính là Selena, mà Selena chính là Khê nhi của . Như vậy, như lời cánh đồng hoa luôn thân thiện nở nụ cười, đúng là người đẹp nhất!
Chính là ――
vẫn thể áp chế được tâm tình của mình!
Vừa rồi trong phòng, khi giọng quen thuộc vang lên trong khí, cứ ngỡ mình nằm mơ. Khi ấy, vẻ bình tĩnh vốn có liền bị dẹp tan, trong khắc đó, lại dám xoay người xác nhận. chỉ sợ mình lại thất vọng, lại sợ cảm giác mất mát. Đúng vậy! Ba năm, dám lại thừa nhận mất mát này!
Nhưng ―― chính là bóng dáng trong thoáng kia cứu vãn lý trí của . Trong ba năm, mặc dù buông tay, nhưng, vẫn thể đếm nổi trong mơ bao lần tìm kiếm bóng dáng !
có , ngày như bức tranh đen trắng. Ngày ngày đêm đêm, lặp lặp lại kịch bản nhàm chán chỉ có hai màu. Đến nay ―― khi bóng hình mà chính mình thương nhớ lại xuất ngay trước mắt, làm sao mà vui sướng điên dại lên cho được!
Lôi Dận kiềm chế được liền thu hai cánh tay lại, ôm chặt người con nhắn vào lòng. Đây phải là mơ! Nhưng cuộc gặp gỡ này đến quá bất ngờ!