1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời - Ân Tầm (8 hồi + Ngoại truyện)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 3: Khách sạn King, như trong mộng (2)
      Trong khí phiêu đãng hơi thở, rất quen thuộc, quen thuộc đến nỗi khiến người nào đó rơi nước mắt, lại thực xa lạ, xa lạ đến mức khiến có người quên mất, nay nhớ lại chỉ như quãng hồi ức ――

      Những điều xảy ra, hẳn là nên quên , bao vui vẻ, bao bi thương ―― Kí ức phủ đầy bụi nay lại ùa về với thực, như nỗi đau đớn mơ hồ, ảo mộng đến thế ――

      Selena hơi nhíu đôi mày đen. Bóng dáng cao lớn kia khiến nỗi kinh hoàng trong dâng lên dứt, bước chân liền dừng lại. Hơi thở kia như gần như xa. lên tiếng lần thứ hai, lặp lại lời vừa , cuối cùng lại bổ sung câu…

      “Cái kia…Rượu vang tôi đặt bàn. Nếu đêm nay ngài tiện thử rượu chúng tôi có thể chờ ngài. Rượu… để lại đây, ngài có vấn đề gì cứ liên lạc với lão Cather.”

      vẫn sợ hãi, phải vì người đàn ông trầm mặc đứng ở nơi đấy, mà là bởi bóng lưng kia gợi nhớ đến những hồi ức mà muốn quên . Đêm nay có chút khác thường đến đáng sợ, giống như cái đêm mười tám tuổi năm ấy ―― Cảm giác mãnh liệt này khiến tài nào hiểu nổi, cũng thể khống chế được. Dường như đó là xúc động mãnh liệt nhưng ngay sau đó lại là cảm giác muốn trốn tránh…

      xong câu cuối cùng cũng là lúc đưa ra quyết định. muốn ở lại nơi này nữa, bởi cảm giác mãnh liệt kêu gào muốn nhanh chóng rời . Thấy người đàn ông ngoài ban công vẫn có phản ứng, gót chân liền xoay , vội vàng ra cửa. Nhanh chóng vặn tay cầm, cửa phòng lần thứ hai được mở ra.

      Ánh trăng sáng tỏ càng làm lộng lẫy thêm màn đêm đặc quánh. Người đàn ông rốt cuộc cũng xoay người lại, nhưng chỉ thấy bóng dáng mảnh khảnh trong khắc cánh cửa đóng lại. Đôi mắt xanh lục đột nhiên chấn động, như ngọn núi lửa vốn nằm yên nay phun trào. Bàn tay đè lên lồng ngực, lúc này, cảm giác đau đớn như có mũi dao đâm xuyên vào, thổi quét .

      Ra khỏi căn phòng đó, Selena rốt cục cũng thở dài nhõm hơi. người vệ sĩ lễ phép giúp bấm nút thang máy.

      Cửa thang máy sáng bóng có khắc họa tiết tròn phản chiếu ra gương mặt xinh đẹp của .

      lễ phép đáp lễ. Thang máy được chọn xuống tầng . Lúc này, cũng dần lấy lại được bình tĩnh ――

      Nhưng mà ――

      Khi dần bình tĩnh, ngay lúc thang máy khép cửa lại trong nháy mắt ――

      bàn tay to lớn của đàn ông chen vào giữa hai cánh cửa.

      Người con bên trong đột nhiên trừng lớn hai mắt, sắc mặt bình tĩnh cũng bỗng vẻ kinh hoàng. Cảnh tượng này, cùng với hình ảnh trong đầu ―― giống lệch phân.

      kịp thét lên, chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn tay to kia chậm rãi đẩy hai cánh cửa ra ――

      Cánh cửa vàng sáng bóng chiếu ra bóng dáng đàn ông cao lớn. Dưới ngọn đèn thạch , khuôn mặt kia ra ràng…

      Khuôn mặt này, ánh mắt này thể quen thuộc hơn được nữa. Ngũ quan cương nghị, như được khắc tỉ mỉ bằng con dao tinh tế, mỗi đường nét của đều mang theo vẻ cao quý, tao nhã. Vẫn là vẻ lạnh lùng như hồ băng, tản ra khí thế bức người nhưng đôi mắt ngay khắc cửa thang máy mở ra hoàn toàn biến đổi. Ánh mắt này như thể vui mừng đến phát điên. chớp mắt nhìn , như thể chứa chan nỗi nhớ nhung đến ngàn năm, có nỗi bi thương, nhưng cũng có nghiêm túc và chín chắn của người đàn ông trưởng thành…

      Khuôn mặt Selena tái nhợt ――

      Trong lúc cùng bốn mắt nhìn nhau, đột nhiên chấn động, thiếu chút nữa là ngạt thở. Đôi mắt xanh thâm thúy kia vẫn thâm trầm như trước, lại quen thuộc đến nỗi khiến đau lòng. Đôi mắt ấy như có ma lực hút vào sâu trong đó, đưa qua ‘thiên sơn vạn thủy’ mà trở về ngàn năm trước.

      Cứ ngỡ như qua cả thế kỷ, nay gặp lại như thể vẫn còn trong mộng…

      Người đàn ông kia cũng vẫn nhìn chằm chằm , nhìn vào đôi mắt như phủ sương mù, trong mắt chỉ còn lại nỗi vui mừng điên dại, quyến luyến cùng áy náy, cuối cùng ngưng kết thành tình cảm sâu đậm vô hạn.

      “Khê nhi, đúng là em…” thấp giọng , trầm thấp đến thể tưởng tượng nổi, cũng là để cố gắng áp chế vẻ kích động.

      Tiếng quen thuộc vô cùng quanh quẩn trong thang máy, nó hoàn toàn đánh tan lý trí Selena. như con chim kinh hoảng, đôi cánh vô lực khiến cả người rơi xuống đất. Đôi môi khẽ run, hai hàng nước mắt biết tự khi nào chảy đầy gò má…

      Thang máy vang lên tiếng chuông, ngay sau đó, người đàn ông sải chân bước vào. Cánh cửa vàng đóng lại, rốt cục, trong gian cũng chỉ còn lại hai người.

      Người con giật mình thảng thốt, như con búp bê yếu ớt, hai mắt đong đầy nước mà nhìn bóng hình người đàn ông. Cho đến khi, bên hông truyền đến cảm giác ấm nóng cả người cũng bị vây trong phạm vi của . Hương thơm quen thuộc sau ba năm xa cách lần thứ hai bao phủ lấy ――

      Bóng đêm tràn theo tấm kính phía sau vào thang máy, cùng đó là cảnh đêm ngừng trôi xuống sau lưng người con . Mà trước mặt bây giờ, là người đàn ông ba năm nay vẫn cố gắng quên nhưng thể quên được…

      Lôi Dận!

      “Khê nhi…” Tiếng thở dài trống rỗng vang lên bên tai khiến thân thể chợt cứng ngắc, muốn động cũng động nổi.

      Lôi Dận cẩn thận nâng bàn tay to lớn lên, nhàng vuốt mái tóc dài mềm mại của . Khê nhi của , thực trưởng thành!

      Người con vẫn in đậm bóng hình trong tâm trí , ba năm sau lại càng thêm dịu dàng. Chỉ có điều, mái tóc quăn dài nay như tấm khăn choàng, thẳng dài, cởi bỏ bộ dáng mộ đại tiểu thư nhưng lại đem đến vẻ thanh thuần tuyệt mỹ. ra, chính là Selena, mà Selena chính là Khê nhi của . Như vậy, như lời cánh đồng hoa luôn thân thiện nở nụ cười, đúng là người đẹp nhất!

      Chính là ――

      vẫn thể áp chế được tâm tình của mình!

      Vừa rồi trong phòng, khi giọng quen thuộc vang lên trong khí, cứ ngỡ mình nằm mơ. Khi ấy, vẻ bình tĩnh vốn có liền bị dẹp tan, trong khắc đó, lại dám xoay người xác nhận. chỉ sợ mình lại thất vọng, lại sợ cảm giác mất mát. Đúng vậy! Ba năm, dám lại thừa nhận mất mát này!

      Nhưng ―― chính là bóng dáng trong thoáng kia cứu vãn lý trí của . Trong ba năm, mặc dù buông tay, nhưng, vẫn thể đếm nổi trong mơ bao lần tìm kiếm bóng dáng !

      , ngày như bức tranh đen trắng. Ngày ngày đêm đêm, lặp lặp lại kịch bản nhàm chán chỉ có hai màu. Đến nay ―― khi bóng hình mà chính mình thương nhớ lại xuất ngay trước mắt, làm sao mà vui sướng điên dại lên cho được!

      Lôi Dận kiềm chế được liền thu hai cánh tay lại, ôm chặt người con nhắn vào lòng. Đây phải là mơ! Nhưng cuộc gặp gỡ này đến quá bất ngờ!

    2. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 4 : Chuyện phát sinh bất ngờ (1)
      Cơn gió thổi qua, đưa theo tiếng của . Tiếng nhàng lướt qua bên tai như thanh kì diệu dưới ánh mặt trời.

      Đối mặt với nghi vấn của Huân Y, Mạch Khê chỉ nhàng cười. vẫn chưa trả lời, lẳng lặng nhìn hồ sen Tịnh Đế nở rộ. Trong đầu liền ra những hình ảnh như thước phim quay chậm ――

      Ba năm.

      Thời gian ba năm nếu tính ra cũng quá dài, nhưng cũng xem như đủ thong thả. Bởi vì vẫn muốn quên người nào đó, sau đó, còn chưa quên được phát ra tất cả thay đổi cách thầm lặng.

      Sau khi rời khỏi Hongkong, đến rất nhiều nơi, Canada, Hy Lạp, thậm chí là Ấn Độ nhưng chỉ khi đến Provence mới quyết định ở lại chứ rời nữa. Lần đầu tiên đến đây, hương thơm ngọt ngào khiến mê muội chốn này. Cả Provence như tràn ngập khí thần tiên. Nào là ánh nắng ấm áp chan hòa, gió thổi mát lành, sóng biển rì rầm, bình nguyên rộng lớn, thung lũng tịch mịch; nào là thành bảo cổ kính, núi non hùng vĩ, tất cả đều tồn tại mảnh đất lãng mạn phía nam nước Pháp này. Nhất là cánh đồng oải hương nở rộ đón gió, núi non biên biếc cùng với hương cỏ xanh hơi chua, hơi cay khi phơi nắng khiến người ta khó có thể quên được.

      Cuộc sống nơi đây cũng bình thản, ồn áo, khẩn trương của đô thị phồn hoa. Tất cả đều như bộ phim quay chậm, khiến nỗi bất an của dần được xoa dịu.

      quyết định sống tại đây, tại phương nam của Provence. Cuộc sống nơi đây càng màng danh lợi, mỗi con người nơi đây đều hữu nụ cười bên môi. Những người ở đây cũng hề xa cách với . vậy nơi này thực là chốn mơ ước của nhiều người. Từ ngày đó, liền lấy cho mình cái tên Pháp ―― Selena!

      Ông Cather là người giúp đỡ nhiều nhất cho , cũng là người đầu tiên tiếp xúc kể từ khi đến Provence. Với giúp đỡ của ông, Mạch Khê dần quen được với cuộc sống ở đây. Ông là chủ nhân của cánh đồng hoa bốn phía, hơn nữa còn dùng tiền của mình mua cánh đồng oải hương khác. Ông Cather cho Mạch Khê thuê chính căn nhà trong trang trại. Tuy danh nghĩa là thuê nhưng cho tới bây giờ ông vẫn lấy đồng nào của . Cho dù Mạch Khê có muốn đưa tiền nhưng ông Cather lại cười ha hả mà từ chối. Có lẽ đối với ông, rượu trang mới là quan trọng nhất.

      Mạch Khê dù sao cũng là mới lớn nên trang trí lại cho cả căn nhà. Vì mưu sinh, học dân bản xứ dùng oải hương chế thành tinh dầu, làm túi thơm, thậm chí là nước hoa, xà phòng, nến thơm. Vốn là thông minh, Mạch Khê nghĩ, nơi này có thể trồng oải hương nhất định trồng được những loại hoa khác. Vì thế, tận dụng thổ nhưỡng cùng khí hậu ấm áp ở đây mà bắt đầu nghiên cứu trồng nhiều loại hoa khác. Kết quả thực khiến vừa lòng!

      cách khác, nếu ở những chỗ khác chỉ có oải hưởng mảnh đất sau căn nhà trắng của Mạch Khê trở thành nơi gọi là “bách hoa cốc”. những dùng mật hoa để chế biến món ăn mà thậm chí, còn tự tay làm nên loại trà nhài nổi tiếng, được rất nhiều người biết đến.

      Cuộc sống ở miền nam này tuy màng danh lợi nhưng hoạt động ở đây cũng rất nhiều. Ngay cả hoạt động nghệ thuật cũng rất sôi nổi bởi nơi đây thực mang sắc thái mỹ cảm rất tuyệt. Các nghệ sĩ cũng thường tìm đến đây để lấy cảm hứng. Căn nhà trắng của Mạch Khê cũng trở thành chốn quen thuộc đối với những khách du lịch thích vùng đất này. Có người đến ngắm vườn hoa của , có khi lại ngồi trong trang trại hướng mặt ra cánh đồng hoa uống trà nhài, lại có người muốn tận tay mua túi thơm làm. Tất cả việc đó đem lại cho khoản thu ổn định. Dần dà, cái tên Selena trở nên quen thuộc đối với người dân địa phương, mà cũng tự nhiên trở thành biểu trưng xinh đẹp trong dân bản xứ.

      Mạch Khê rất muốn giúp ông Cather làm việc. Ông lão này khiến nhớ đến bác quản gia Hàn Á. hiền lành cùng dễ mến của ông giúp quên được chân trời hắc ám kia. lần, lấy tinh dầu hoa chợt nảy ý tưởng, có thể đưa hương hoa vào rượu, khiến cho hương rượu càng thêm nồng đậm. Khi ấy, lão Cather cũng động viên ủng hộ khiến Mạch Khê tự tin nghiên cứu.

      Cứ như vậy, ngày qua ngày cũng còn thấy buồn tẻ, vô vị. Ở Provence, cảm nhận thấy chỉ có tươi đẹp. Mùa đông, sau kì thu hoạch cả cánh đồng chỉ còn gốc hoa, bên phủ đầy tuyết trắng. Mùa xuân vừa đến cũng là lúc lá cây đâm xanh. Hạ sang, nhiệt độ cũng tăng lên chút cũng là lúc cả cánh đồng oải hương tràn ngập sắc tím. Mùa thu là mùa thu hoạch, đây là lúc mà oải hương có được những nét tinh túy nhất của thiên nhiên. Mùa hè sang năm lại đợi đến lúc nở rộ biển hoa tím ngắt…

      Có điều, bận rộn vẫn cứ bận rộn, nhưng cứ mỗi lần trời mưa Mạch Khê lại lơ đãng nhớ đến người đàn ông kia. Nhất là những đêm sấm sét vang dội hồi ức trong tự giác mà lại ùa về, dừng tại bóng hình cao lớn, tao nhã. khắc này, dường như có thể cảm nhận được hơi thở cùng vòng ôm ấm áp quen thuộc kia…

      Vì thế, trong lúc lơ đãng, trồng sen Tịnh Đế. còn nhớ hồ Tịnh Đế lớn kia, nhớ đến câu truyện truyền thuyết hư ảo, cùng ánh mắt dịu dàng của .

      Có lẽ, chỉ có như vậy, mới có thể mau quên !

      nghĩ như vậy, cũng cho là như vậy! từng muốn, cả đời này sống trong bình thản cùng điềm tĩnh như lúc này. từng muốn, còn dây dưa gì. từng muốn…thế giới của và thế giới của như hai đường thẳng song song…

      Chỉ là, ngàn lần thể ngờ rằng, quanh quẩn vòng, bọn họ lại gặp nhau. Cuộc gặp gỡ kia như bước mở màn, mà bước mở màn này lại đến quá nhanh, nhanh đến nỗi còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý. lại trở thành khách hàng lớn nhất của ông Cather…

      Mạch Khê bất đắc dĩ mà cười khổ, đôi mắt thanh thuần lẳng lặng nhìn vào biển lớn màu tím.

      Huân Y thấy có chút gượng gạo, lúc lâu sau mới thào , “Mạch Khê, nhìn chị thực là quá đẹp, quá đẹp…” cũng xem như người nhà của ông Cather, cùng ông quen biết Selena, à, cũng là Mạch Khê. cảm giác người Mạch Khê có nét gì đó rất hấp dẫn, bất kể là già trẻ trai đều thích tiếp xúc với . Đây cũng là nguyên nhân Huân Y rất thích kết bạn cùng .

      Ở đây, thanh niên theo đuổi Mạch Khê rất nhiều. Bọn họ hoặc là cường tráng hoặc là tuấn, lãng mạn có, dí dỏm có, đều là những người khiến con phải đỏ mặt thẹn thùng. Có điều hiểu vì sao, Mạch Khê luôn từ chối, cự tuyệt. Dường như trong thế giới của chỉ có tình dành cho hoa.

      Selena xinh đẹp, Selena thần bí…

      Selena có được rất nhiều điều mà con mơ ước. , giống như loài hoa trong thần thoại, đẹp chút tì vết.
      Last edited: 6/5/15

    3. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 4: Chuyện phát sinh bất ngờ (2)
      Mạch Khê nghe vậy mới chú ý về phía Huân Y, nhàng thay đổi tư thế, mỉm cười, “Huân Y, kỳ em cũng cần hâm mộ đâu, em cũng rất đẹp. Còn nhớ truyền thuyết chị kể cho em ? Chị nghĩ, ngày, em tìm được vị thiên sứ thương em.”

      Hai má Huân Y hơi đỏ lên, trong mắt lại mang theo nỗi chờ mong, “Người đó của em, nhất định phải là người cao lớn tuấn, cần dịu dàng ngọt ngào như bọn thanh niên đâu.”

      “Xem ra, thanh niên trong vòng trăm dặm này đều khiến Huân Y của chúng ta chướng mắt rồi.” Mạch Khê nhìn , ánh mắt có chút lẳng lặng, “Chị tin duyên phận của em rồi tới.”

      “Vậy còn chị sao?” Đôi con ngươi Huân Y đảo đảo, ngọt ngào cười, “ vậy có lẽ sen Tịnh Đế này rất đặc biệt, cho nên ở đây chị trồng rất nhiều hoa nhưng chỉ riêng Tịnh Đế là trồng duy nhất bên trong trang trại. Cái này có chút kỳ quái nha.”

      Sóng mắt Mạch Khê chấn động chút, hàng lông mi dài nhanh cụp xuống che vẻ bối rối, nhàng :

      “Huân Y, đừng đoán mò, tuổi mà trí tưởng tượng phong phú vậy rồi. Đúng là sen Tịnh Đế này rất quan trọng, nếu có nó chai rượu 1953 cũng chỉ là chai vang bình thường mà thôi.”

      đưa mùi hương thơm ngát của sen ướp vào chung với rượu vang đỏ. Đây coi như thử nghiệm táo bạo, bởi trong số rất nhiều loại hoa ở đây chỉ có hoa sen mới có thể kết hợp cách hoàn mỹ với rượu nho. Chỉ có điều, trăm ngàn lần hề ngờ đến, người có cơ hội thưởng thức loại rượu này lại chính là Lôi Dận!

      Huân Y cũng tình hình thế nào, chỉ ngọt ngào cười…

      Ánh nắng rực rỡ chiếu lên gương mặt xinh đẹp của hai người con , đẹp lại càng thêm phần diễm lệ…

      ―――――――――――

      “Cái gì?” Trong thư phòng của rượu trang truyền đến tiếng kinh ngạc của Mạch Khê, đôi mắt trước giờ vẫn bình tĩnh của nay cũng chỉ có vẻ khiếp sợ. đứng phắt dậy từ ghế salon. Phía sau là khung cửa sổ mở toang, làn gió mát đưa hương thơm từ vườn nho vào mỗi góc trong căn phòng.

      chiếc sofa khác là ông Cather và Huân Y. So với vẻ khiếp sợ của Huân Y và Mạch Khê ông lại có vẻ rất bình tĩnh, vẫn ngồi hít mạnh hơi thuốc lá…

      “Selena, ra cháu cần kích động như vậy. Dù sao đây cũng chỉ là thử nghiệm của chúng ta, đối phương đồng ý là chuyện bình thường. Người ta thế nào nữa cũng là quyền cao chức trọng, vạn nhất rượu tốt ảnh hưởng đến danh dự.”

      Mạch Khê gì, đại não trống rỗng. Huân Y bên cạnh có vẻ hờn dỗi, “Tại sao có thể như vậy? Đối phương ràng muốn hợp tác, ngay cả thái độ ban đầu có vẻ thế rồi. quá đáng! Chúng ta đem chai rượu kia đến đó, là phí cả chai rượu quý.”

      “Phải xem nguyên nhân từ chính mình.” Ông Cather nhìn về phía Huân Y, vẻ tán thành với phê phán từ phía của , “Đối phương nếu muốn hợp tác, nhất định là do chúng ta làm còn chưa tốt.”

      Huân Y liền bĩu môi, thèm lại.

      Trong đầu Mạch Khê lần thứ hai lên hình ảnh người đàn ông lạnh băng kia. Cố áp chế nỗi bất an cùng cảm giác tim đập thình thịch, đến bên cạnh ông Cather, giọng : “Ông Cather, cháu biết nếu là khách hàng bình thường, ông tuyệt đối lấy chai vang đỏ 1953 ấy ra. Có thể thấy ông rất coi trọng cơ hội lần này mà đối phương lại hợp tác, rượu trang tổn thất .”

      Thời gian ba năm cũng đủ để người trưởng thành hơn. Mạch Khê cũng vậy, ba năm nay trở nên bình tĩnh, mạnh mẽ hơn. biết, khi gặp chuyện chỉ có thể cố gắng nghĩ biện pháp, dựa vào năng lực của mình để giải quyết. Thời điểm lúc mười tám tuổi, cũng kích động y như Huân Y vậy.

      Ông Cather liếc nhìn Mạch Khê, như muốn ra suy nghĩ của mình nhưng lại chỉ có thể há miệng kinh ngạc. hồi lâu sau, ông giọng , “Selena, ta biết cháu thực rất quan tâm đến rượu trang. Yên tâm, ta nghĩ cách.”

      Mạch Khê nhạy cảm phát giác ra vẻ che giấu gì đó trong mắt lão Cather, ánh mắt cũng có điểm nghi hoặc, “Lão Cather, chẳng lẽ ―― chuyện này có liên quan đến cháu?”

      càng nghĩ càng chỉ thấy có nguyên nhân này. Con người Lôi Dận, luôn hai. Nếu đồng ý hợp tác với lão Cather thể nào trở mặt được. Chỉ có nguyên nhân duy nhất ―― chính là !

      Có điều, lúc trước là quyết định buông tay, cũng chẳng hẳn là phải xin lỗi . cần gì phải ép đến nước khó xử như vậy?

      Ông Cather nghe vậy, muốn che giấu nhưng cũng biết là giấu lâu được. Ông lấy cái tẩu thuốc hút hơi, làn khói nhả ra ngờ lại là mùi oải hương thơm ngát. Trước đây bời vì ông Cather nghiện thuốc lá, chỉ trừ đồ vật ở rượu trang ra chỗ nào ở nhà ông là nhiễm mùi thuốc. Vì vậy Mạch Khê nghĩ ra cách là dùng oải hương thay cho mùi thuốc lá, hơn nữa còn dùng oải hương chế thành thuốc lá. Cứ như vậy hiệu quả cả đôi đường.

      “Selena, kỳ cháu phải biết rằng, tuy rượu trang đối với ta rất quan trọng, mà lần này ký được hợp đồng nhưng vẫn còn có thể có lần sau. Có điều, đối phương đưa ra lý do rất quái lạ, rằng hương hoa và hương rượu hợp nhau. Ta cũng thể lý giải nổi. Lúc trước trong quá trình sản xuất, chúng ta thử qua rất kỹ càng, cũng có mùi vị khó uống như đối phương . Hơn nữa, đối phương còn muốn người người đưa ra ý tưởng này trực tiếp giải thích ý tưởng!”

      Bụng dưới Mạch Khê ngừng đau quặn. Quả nhiên, nhằm vào .

      “Ông Cather, ông cho rằng chúng ta làm tốt sao?”

      Ông Cather như có suy nghĩ gì đó, nhìn về phía Mạch Khê rồi bất thình lình hỏi câu, “Selena, cháu và đối phương có quen biết nhau ?” Trong đầu ông lần thứ hai lên hình ảnh hai người đàn ông kia. biết tại sao, ông cảm thấy khí chất người họ rất giống với Selena, đều có vẻ thần bí mà kẻ khác thể luận ra được.

      Ngón tay Mạch Khê khẽ run lên, rồi lại hờ hững lắc đầu, “Cũng nhận ra.”

      Ông Cather gật gật đầu, ông cũng muốn dây dưa vấn đề này lâu, “Nếu là chúng ta làm tốt hẳn là phải cố gắng hoàn thiện hơn. Có điều, nếu đối phương đích xác muốn hợp tác chúng ta cũng nên tìm đối tác mới. Ta tin rằng sản phẩm của rượu trang chúng ta thua kém gì bên Bordeaux.”

      Ánh mắt Mạch Khê có chút nhộn nhạo. suy nghĩ lúc rồi mới giọng , “Hay là…cháu tự mình gặp đối phương được ?”

      Ông Cather nhìn , ánh mắt mang theo chút nghi ngờ, lại nhìn thấy điểm chần chừ trong mắt ông lắc đầu, “Selena, chuyện của rượu trang ta tự mình xử lý, cháu đừng lo, chỉ sợ ――”

      “Chỉ sợ cái gì?” Mạch Khê nâng tầm mắt.

      Ông Cather vẫn nhìn chằm chằm vào mắt , gằn từng tiếng : “Chỉ sợ đúng là ―― đối phương cố ý gây khó dễ!”

      Từ hôm đem rượu đỏ tặng trở về luôn rầu rĩ, thậm chí khi làm việc cũng hay thơ thẩn, hay làm sai. Ông cũng là ông già tế nhị, biết đó là chuyện riêng tư của nên hỏi nhiều. Lần này ràng có việc phát sinh, cho nên để tránh phiền toái, ông cũng muốn tiếp tục can thiệp vào chuỗi những rắc rối bên ngoài rượu trang.

      Mạch Khê sửng sốt, rất lâu mà gì…
      Last edited: 6/5/15

    4. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 5: Vị khách đến chơi lúc sáng sớm (1)
      Sau khi gặp lại “cố nhân”, trở nên có chút bối rối. Ít nhất trong khoảng thời gian này, Mạch Khê có chút bất an. rất sợ có ngày ra ngoài liền gặp ngay hình bóng quen thuộc kia. Đồng thời, lại có chút mong chờ, nhưng đến tột cùng là chờ cái gì cũng muốn cố gắng tìm ra.

      Dường như ông Cather cũng “mắc cạn” đối với chuyện lần này. Rượu trang cũng rục rịch chuẩn bị các mối hợp tác mới, nhưng hiệu quả vẫn khả quan hơn mấy. Chỉ có vài mối đến hợp tác, nhiều lắm cũng chỉ có thể duy trì tồn tại cho rượu trang mà thôi.

      Có rất nhiều lần Mạch Khê muốn lấy dũng khí mà kể hết cho ông Cather nghe, nhưng càng nghĩ càng thấy là nên thôi. Ông Cather là người tinh tường, ông ràng nhìn ra có chuyện gì đó nhưng cũng hỏi nhiều, cũng tiện thêm gì. Có điều, vẫn biết, Lôi Dận hợp tác là do cố tình hay vẫn hài lòng với rượu ở đây.

      Thoáng cái mà qua tháng, cánh đồng oải hương được thu hoạch xong cũng là lúc thời tiết chuyển lạnh. Đây đúng là mùa bán rượu vang đỏ, đáng tiếc, rượu trang của ông Cather vẫn chìm trong khí trầm lặng.

      Sáng sớm nay sương mù còn chưa tan hết, trong khí bắt đầu di động hơi lạnh mơ hồ. Mạch Khê luôn có thói quen dậy sớm. đẩy ra cánh cửa sổ tầng hai, vừa muốn hít thở khí chuông cửa vang lên ――

      Tiếng chuông nhanh chậm, có thể nhìn ra lễ phép cùng nhẫn nại của vị khách này. Mạch Khê chạy xuống tầng, đẩy cửa ra, liền sau đó là chuỗi thanh chuông gió vang lên. Làn sương sớm vây quanh người đàn ông, quanh khuôn mắt ổn trọng mỉm cười, đôi mắt trầm như đêm tối. Đôi mắt này vừa khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Mạch Khê càng trở nên sâu thẳm hơn.

      Ngón tay Mạch Khê trong nhất thời sững sờ giữa trung, tim cũng “thình thịch” tiếng. Bóng dáng cao lớn của người đàn ông gần như che hết vầng sáng bên ngoài.

      Đáy mắt người đàn ông thoáng chút vẻ động tâm, hạ thấp người, “Tiểu thư Mạch Khê, lâu gặp.”

      Vài câu ngắn gọn nhưng đưa bao hồi ức trong ùa về, sót chút nào. Mạch Khê giật mình. Cuối cùng, Lôi Dận cũng tìm được nơi này, lại còn phái thuộc hạ tín nhiệm nhất đến ―― Phí Dạ!

      Phí Dạ đứng ở cửa vẫn thản nhiên cười, che vẻ đau lòng trong đáy mắt. Người con trước mặt thực thay đổi. Trước kia, như bông hoa được trồng trong nhà, mỗi cử chỉ đều khiến người ta muốn khiến tổn thương, lại giống như con búp bê mà người ta đành lòng chạm vào, chỉ sợ cái động chạm là vỡ tan.

      Mà nay, sau ba năm, trưởng thành lên ít. Mái tóc công chúa quăn giờ hóa thành mái tóc thẳng dài, được cặp khéo léo sau đầu, giống như bước ra từ bức họa chốn Provence, có khí chất nồng đậm hơn người. người mặc bộ quần áo cũng giống như nhiều người dân địa phương, trang sức rất đơn giản nhưng vừa đủ tạo thành điểm nhấn tinh tế.

      lúc lâu sau ――

      “Ở đây, tên của tôi là Selena.” Mạch Khê rốt cuộc cũng lấy lại được giọng , nhàng, lễ phép, cũng có chút tức giận cùng bài xích, như thể với người bạn tốt.

      Thái độ của ít nhiều khiến Phí Dạ bất ngờ. Lúc chưa bấm chuông cửa, cong nghĩ khi gặp mặt, trực tiếp đóng rầm cửa lại trước mặt .

      “Tôi biết, là hóa thân của cái đẹp.” lên tiếng trầm thấp, “Nếu gọi tên này có thể khiến thoải mái, tôi cũng ngại gọi như vậy.”

      Mạch Khê nhàng cắn môi, hơi nghiêng thân mình, “Mời vào.”

      Phí Dạ bước vào cửa, lại bị bài trí trong nhà hấp dẫn. Chiếc khăn trải bàn ren phủ lên bàn trà sạch sáng bóng. Có cảm giác bốn mùa hội tụ, lại thoáng thấy nét sang trọng bởi những bức họa tinh xảo, đèn tường thạch , còn có cầu thang xoáy chôn ốc màu trắng dẫn lên tầng …Diện tích căn nhà quá lớn nhưng lại ấm áp vô cùng.

      khỏi cong khóe môi lên. Có thể thấy, Bạc Tuyết bảo kia hoàn toàn phù hợp với . Tòa thành mộng ảo, nhưng, thiếu phần ấm áp như thế này.

      Chiếc ghế salon nổi bật, hòa hợp cùng với nội thất hầu hết là màu trắng của căn nhà. ấm trà xanh ướp hương hoa được đặt trước mặt Phí Dạ, hương thơm tỏa ra khắp nơi, cùng với tiếng chuông gió trong trẻo ngoài cửa, mang bao nỗi phiền muộn tan .

      “Phí Dạ tiên sinh lần này đến đây, phải là vì chuyện thử rượu lần trước chứ?” Mạch Khê cũng ngồi xuống, thuận tay nhấc túi trà lọc hoa khô trong bình ra, nhàng bỏ vào thùng rác.

      Phí Dạ nhấp ngụm trà nhài, quả nhiên là danh bất hư truyền. Có điều, chuyện khiến bất ngờ nhất chính là cách gãy gọn của Mạch Khê khi nhắc đến mục đích đến đây hôm nay.

      vốn thông minh, cũng quanh co lòng vòng. Sau ba năm, càng thêm bình tĩnh cùng trầm ổn, như thể chút sợ hãi nào, lại có thể câu mà toạc ra tâm tư đối phương. như vậy, khiến đàn ông vừa thương vừa sợ!

      Người đàn ông , bởi thông minh này mà càng hơn! Nguyên nhân là, như vậy, khiến đàn ông càng bộc lộ thêm tính chinh phục. Người đàn ông sợ , vì phần trí tuệ này mà càng sợ hơn! Nguyên nhân là do như vậy càng khiến đàn ông thêm khó hiểu nhưng vẫn kiềm chế được.

      Nhìn khuôn mặt xinh đẹp như tia nắng mai của , nếu như có Lôi Dận, là loại đàn ông thứ nhất!

      Đôi mắt Phí Dạ thoáng sầm lại, sau, đưa tấm thẻ ra trước mặt Mạch Khê ――

      “Đây là khách sạn mà Lôi tiên sinh nghỉ lại!” câu mang theo tự tin vô cùng.

      Mạch Khê sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía tấm thẻ, là thẻ vào cửa dành cho hội viên của khách sạn. Tấm thẻ mạ vàng sáng bóng này lại có chút vẻ châm chọc…

      “Ông ta cho rằng tôi tìm ông ta sao?”

      “Đây chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.” Giọng của Phí Dạ thực lãnh đạm, mơ hồ tựa như làn sương sớm ngoài kia vậy, nhưng hề có ý uy hiếp, “Nếu tiểu thư Mạch Khê còn muốn cứu rượu trang.”

      “Ông ta dùng rượu trang để uy hiếp tôi?” Mạch Khê bất bình mà nhíu mày, “Rượu trang khách hàng như ông ta cũng chẳng tổn thất gì nhiều.”

      Phí Dạ lắc đầu, hơi nhếch môi, “ phải như vậy, tiểu thư Mạch Khe hiểu lầm rồi. thực tế, Lôi tiên sinh rất hứng thú với rượu trang, có điều, ngài ấy cần người để bàn bạc. Về phần rượu trang tại, tôi nghĩ tiểu thư Mạch Khê còn hơn tôi. Ông lão Cather mấy ngày trước vì để giữ lại rượu trang nên bán cánh đồng hoa lớn nhất . Chuyện này ―― tôi nghĩ tiểu thư Mạch Khê thể biết.”

      Mạch Khê cụp mắt xuống…

      Chuyện này đúng là biết. Mỗi lần hỏi ông Cather về tình hình của rượu trang, ông chỉ cười an ủi , nghĩ đến…

      Nghĩ đến đó, muốn gì lại thôi.

      nhìn thoáng qua tấm thẻ bàn trà, nơi đó là ―― St.Peterburg.

      Phí Dạ đứng dậy, lễ phép : “Tiểu thư Mạch Khê, Lôi tiên sinh ở lại St.Petersburg để thực hạng mục đầu tư trong vòng bốn ngày. Hi vọng tiểu thư Mạch Khê có thể nắm chắc cơ hội.”

      “Từ từ!” Mạch Khê ngẩng đầu, gọi lại Phí Dạ, trong mắt có thoáng chút suy tư, “Lần này đến đây, là ý của ông ta hay là của riêng ?”

    5. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 5: Vị khách đến chơi lúc sáng sớm (2)
      Trong nhất thời, Phí Dạ muốn làm tình hình. đứng đây chuyện, nhưng ngờ bỗng nhiên bình hoa bay đến, ngay sau đó, đầu bị chưởng biết từ phía nào đập vào, cuối cùng lại bị đá mạnh cước, bên tai cũng ngừng tiếng kêu gào của con .

      “Huân Y, đừng làm loạn.” Mạch Khê được mở rộng tầm mắt. Hành vi của Huân Y này giống hết năm mười tám tuổi. Chỉ có điều, người đàn ông này là Phí Dạ, nên phải giám sát chặt chẽ Huân Y, nếu ngộ nhỡ Phí Dạ phẫn nộ, bé đến chết cũng có chỗ chôn mất.

      “Là ?” Phí Dạ lúc này mới nhìn cục diện xảy ra. này chỉ đứng đến vai , thế mà lại tung chưởng đánh , quả thực là làm mất mặt.

      Huân Y cười lạnh, ưỡn ngực lên, “Chính là tôi, chúng ta gặp nhau rồi. già như quên tôi là phải, nếu bị đánh chắc chẳng nhớ đối phương là ai đâu.”

      Bộ dáng nhanh nhẩu của khiến Phí Dạ buồn cười mà nhíu mày, chỉnh lại áo vest, khôi phục lại vẻ hình tượng trầm ổn.

      nhóc, lần sau tốt nhất là nên làm chuyện rồi hẵng động thủ!” đúng là khiến dở khóc dở cười.

      “Được, tôi đây muốn xem ăn hiếp Mạch Khê thế nào. Nếu phải các cố ý gây khó dễ, ông Cather vất vả như vậy. ràng là các đồng ý, vậy mà cuối cùng lại lật mặt. Này, các đều là người trưởng thành rồi, sao lại ngây thơ như vậy?” Huân Y hễ cứ nhắc đến chuyện của rượu trang là lại tức giận, nhìn thấy Phí Dạ lại càng nổi điên hơn.

      Nếu sớm biết bộ mặt của mối khách này, lúc trước có chăng nữa cũng chỉ đường cho họ tới rượu trang.

      “Huân Y…” Mạch Khê vội vàng kéo Huân Y lại, thấp giọng , “ tình phải như em nghĩ đâu ――”

      “Mạch Khê!” Huân Y còn chưa chờ xong liền chặn ngang, lo lắng nhìn , “Em biết chị rất quan tâm đến ông Cather và rượu trang, nhưng mà thể tùy tiện đáp ứng cầu của đối phương được nha. Người này đột nhiên xuất ở đây, nhất định là có ý đồ xấu, mà nếu chị….ai ya… nếu đồng ý, ông Cather áy náy cả đời.”

      Mạch Khê sửng sốt.

      Phí Dạ ra phản ứng lại rất nhanh, hai tay khoanh trước ngực, nghe lời giận mà ngược lại còn cười, “Trí tưởng tượng của phong phú.”

      Huân Y trừng mắt liếc cái, “Đây đúng là mô típ cũ rích mà. Ngay cả tiểu thuyết hay phim đều như thế. kẻ có tiền nhắm trúng xinh đẹp, rất muốn có được ấy, rồi lại muốn cho đối phương chủ động thương nhung nhớ, tìm ra nhược điểm của ấy để mà uy hiếp. Đáng tiếc nha, các lại dùng hành vi đáng xấu hổ này đất Provence. Đúng là chị ấy là người nơi khác đến đây, nhưng tôi là bạn tốt nhất của chị ấy, nếu các dám bắt nạt chị ấy, tôi bỏ qua đâu ――”

      Còn chưa xong, cũng chưa đợi Mạch Khê hét lên, Huân Y hệt như con gà con bị Phí Dạ kéo , đè lên tường, động tác quá nhanh khiến người khác kịp trở tay.

      “Phí Dạ…” Mạch Khê muốn ngăn cản, lại thấy quay đầu thản nhiên , “Yên tâm, tôi làm ấy bị thương.”

      “Á ――” Huân Y kêu to, lại bị khẽ quát, “Câm miệng!”

      Huân Y theo bản năng ngậm miệng lại, khuôn mặt quật cường thoáng lên nét kinh hãi. Sức lực của người đàn ông này quá lớn, hai chân hiển nhiên là ―― treo lơ lửng giữa trung!

      Phí Dạ thấy trong mắt có điểm sợ hãi nhếch khóe môi cái, bàn tay hạ xuống để hai chân chạm đất, sau lại nâng tay lên ――

      muốn làm gì?” Huân Y thấy thế kinh hãi kêu to, đôi mắt to trong cũng nhắm tịt lại, cả gương mặt toàn vẻ sợ hãi, vẻ dũng cảm ban nãy bay sạch…

      còn muốn ?” Phí Dạ thấy bộ dáng này lại ra lệnh: “Mở to mắt ra cho tôi!”

      cố nén cười ra tiếng, bàn tay to lại cố ý hù dọa mà hơi vén váy lên.

      Huân Y lập tức trợn mắt, thấy vẻ mặt nghiêm túc của lại nhắm mắt lại, nhưng như thể sợ lại cho cái tát đánh chết mình, lén lút mở mắt ra nhìn

      Phí Dạ thấy bộ dáng mắt nhắm mắt mở của mà buồn cười, coi như biết điều trầm giọng , “ nhóc, lần sau còn dám hô to gọi với tôi, tôi liền ――”

      , như thế nào? Chẳng lẽ, còn muốn đánh tôi?” Huân Y vừa nghe đến đây dũng khí lại bùng lên, bộ dáng rất lanh lợi.

      Phí Dạ đột nhiên cúi mặt xuống ――

      “Thử xem, nếu còn có gan như vậy, lần sau…” nhóc này đúng là to gan, lần đầu tiên có người con dám trực tiếp công kích như vậy.

      Hơi thở nam tính phả lên mặt khiến tim Huân Y thể đập theo nhịp bình thường được. Hơn nữa, gương mặt gần trong gang tấc này có cương nghị, trầm ổn mà mấy gã thanh niên ở đây có được. Ngay sau đó, cảm thấy hơi thở đó xa mình, người đàn ông đột nhiên buông ra, với Mạch Khê câu: “Suy nghĩ kĩ chút.”

      xong liền rời . Trong nắng chỉ còn lại bóng dáng cao lớn, rắn chắc của

      Trong khí vẫn còn như có như hơi thở nam tính kia!

      lúc lâu sau ――

      “Huân Y?” Mạch Khê đến gần , thấy ánh mắt ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn ngoài cửa, nhìn được liền giọng gọi.

      “Hả? A…” Huân Y mãi sau mới phản ứng lại, nhìn về phía Mạch Khê với đôi mắt bối rối.

      Mạch Khê cho tới bây giờ chưa từng thấy Huân Y như vậy, nhìn chằm chằm mãi mới , “Sao mặt em hồng hồng vậy?”

      “A… có, hồng ở đâu ra.” Huân Y vội vàng che hai má lại, đôi mắt đẹp lại bất giác nhìn về phía bóng dáng sớm khuất ở phương xa.

      Mạch Khê nhàng cười, “ phải là vì chị mà xuất đầu lộ diện sao? Sao mà người ta mới câu im rồi? Bây giờ lại còn ngây ngốc kìa, chỉ sợ choáng váng nhất là ―― hoài xuân!”

      Huân Y phản xạ có điều kiện nhìn chằm chằm , hét lên quái dị, “Xin chị , cái gì mà hoài xuân? Khó nghe , em, em chỉ cảm thấy khí thế quá cao, nếu mình cứng rắn có khi lại ở thế hạ phong. Lần sau mà để em nhìn thấy á, em cho đẹp mặt!”

      “Em muốn gặp lại ta?” Mạch Khê thông minh mà bắt lấy nhược điểm trong lời của , thản nhiên trêu đùa câu.

      “Em…” Huân Y vừa muốn trả lời, lại thấy nét trêu chọc trong mắt Mạch Khê làm ra vẻ tức giận, bảo: “Được lắm, chị trêu em đúng ? Còn là bạn tốt cơ đấy, nhìn thấy em bị gã đàn ông to con bắt nạt mà cũng đến giúp. Vì chị em còn ném vỡ bình hoa đó.”

      Mạch Khê nhàng cười, kỳ tính cách của Huân Y những gợi cho nhớ về năm mười tám tuổi, mà quan trọng, giống như Đại Lỵ vậy. Lại nhớ đến Đại Lỵ, người bạn thân của , chắc hẳn là giận lắm, vì ba năm nay chô cũng liên lạc gì với ấy.

      “Huân Y, bởi vì chị biết ta làm em bị thương.”

      “Vì sao?”

      “Bởi vì…” Mạch Khê thản nhiên gợn nụ cười bên môi, ánh mắt lướt qua tấm thẻ bàn trà, sau đó nhàng : “Vì ấy là bạn của chị!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :