1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời - Ân Tầm (8 hồi + Ngoại truyện)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 10: Giá trị con người
      Mạch Khê nhìn người đàn ông xa lạ trước mắt. Dáng người gã cao lớn như Lôi Dận, tây trang mặc người càng bộc lộ thêm nam tính cuốn hút. Chỉ là, gã lạnh lùng giống Lôi Dận, nụ cười nhàn nhạt luôn luôn đọng lại bên môi khiến người ta có cảm giác thân thiện.

      Kỳ Ưng Diêm hắng hắng giọng, tự giới thiệu. “Tiểu thư Mạch Khê, chào , tôi là luật sư Lôi Dận tiên sinh phái tới, tên là Kỳ Ưng Diêm. Lôi tiên sinh thực thủ tục chuyển nhượng quyền sở hữu tài sản cho . Hôm nay tôi tới đây là để đưa tận tay tập văn kiện này. Mặt khác, còn có vài lời dặn của Lôi Dận tiên sinh.”

      Mạch Khê giật mình sửng sốt, hàng mi dày nổi lên nghi hoặc —— chuyển nhượng quyền sở hữu tài sản? Đây là ý gì? Còn có, ‘lời dặn của Lôi Dận tiên sinh’? có chuyện gì mà phải thông qua luật sư đến cho ?

      Nhưng mà, sáng nay khi thức dậy chợt cảm thấy cảm giác rất kỳ lạ lan tràn quanh mình. giường, người đàn ông ôm chặt thấy đâu nữa. Điều này có gì kỳ lạ cả, nhưng khi rửa mặt mới phát chiếc vòng ở cổ tay thấy nữa.

      Chiếc vòng này sau khi nghiên cứu mới hiểu đươc, muốn mở ra phải có phương pháp riêng. Qua đêm lại thấy tăm hơi, chỉ có khả năng duy nhất có thể xảy ra, chính là Lôi Dận cầm chiếc vòng này.

      Cho tới bây giờ, đều hiểu được hành động của . Vòng đeo tay này phải là thiết bị định vị của sao? Thế nhưng lại tốt bụng mà tháo ra cho ?

      Sau lúc lâu, mới mở miệng ——

      “Là luật sư Kỳ?”

      Kỳ Ưng Diêm gật gật đầu, bên môi là nụ cười ôn hòa.

      “Lời vừa mới , tôi thực lắm…” Mạch Khê hơi nhíu mày lại, nhàng .

      “À, chuyện là như vậy. Ngày hôm qua, Lôi tiên sinh chính thức tiến hành thủ tục chuyển nhượng tài sản. Đại khái là mấy nội dung thế này ——“ Kỳ Ưng Diêm nhìn , từng chữ: “Đầu tiên, Lôi tiên sinh chuyển nhượng phần quyền sở hữu tài sản toàn thế giới cho tiểu thư Mạch Khê. Trong đó bao gồm các loại hình bất động sản, siêu thị, hội quán cao cấp và hai mươi khu điền sản đất đai khác. Tiếp đó, Lôi tiên sinh chuyển nhượng 5% cổ phần của Tập đoàn Lôi thị cho tiểu thư Mạch Khê. Riêng về tài sản cá nhân được chính thức sửa đổi, người sở hữu Bạc Tuyết bảo chính là tiểu thư. Ngoài ra, còn hai mươi điền sản toàn cầu tùy ý chi phối. Đây là văn kiện chuyển nhượng quyền sở hữu, bên trong giới thiệu ràng hơn cho .” xong những lời này, gã đưa tập văn kiện dày trong tay tới trước mặt Mạch Khê.

      Mạch Khê hoàn toàn choáng váng, lẳng lặng nhìn tập văn kiện trước mắt, lâu cũng phản ứng được chuyện gì xảy ra…

      Người đàn ông kia vô duyên vô cớ đem chừng đó tài sản chuyển nhượng cho làm cái gì? cũng chẳng kinh doanh gì cả.

      Quản gia Hàn Á cũng dự đoán được điều này, nhưng vẫn thay Mạch Khê nhận văn kiện, khỏi nghi hoặc hỏi, “Kỳ luật sư, xảy ra chuyện gì sao?”

      Kỳ Ưng Diêm nhún nhún vai, “Cụ thể chuyện gì xảy ra tôi cũng ràng, nhưng ý tứ của Lôi Dận tiên sinh là, tất cả mọi thứ trong Bạc Tuyết bảo để giữ nguyên thay đổi, ngay cả người làm, quản gia, vệ sĩ, hết thảy đều thuộc về tiểu thư Mạch Khê. Tuy nhiên mọi chi phí vẫn là do Lôi thị phụ trách.”

      “Vậy Lôi tiên sinh ——“ Hàn Á chấn động.

      quay lại Bạc Tuyết bảo nữa.” Kỳ Ưng Diêm nhàng hoàn thành lời của quản gia, ánh mắt dừng người Mạch Khê. Nếu đem quyền sở hữu chừng đó tài sản cho này, gã có thể hiểu được. Nhưng là, dựa theo cá tính của Lôi Dận, nếu thực mê muội nên khinh địch mà buông tay mới đúng. Làm như vậy, ràng là tên này chủ động rời người ta.

      là trăm nghĩ cũng có được lời giải.

      Nhưng mà, xem ra này có vị trí vô cùng quan trọng trong lòng Lôi Dận. tính đến cổ phần của Tập đoàn Lôi thị, chỉ cần hai mươi điền sản toàn cầu kia cùng Bạc Tuyết bảo trở nên vô giá. Hơn nữa, 5% cổ phần công ty, thiếu nữ mới mười tám tuổi đầu, giá trị trở nên hàng tỉ đô. Nếu có gì bất ngờ xảy ra, lợi nhuận hàng năm cổ đông của Lôi thị nhận được chính là con số trời.

      Lời của Kỳ Ưng Diêm khiến Mạch Khê bàng hoàng, hơn nửa ngày mới có phản ứng lại. chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, ngay cả ngón tay cũng hơi hơi run lên. “Luật sư Kỳ, ý của là…ông ta thực rời khỏi?”

      “Hẳn là như vậy. À, đúng rồi, còn có cái này ——“ Kỳ Ưng Diêm lấy từ trong túi âu phục tập chi phiếu, đặt vào tay của Mạch Khê, “Lôi Dận tiên sinh nhờ tôi chuyển cho tập chi phiếu này, mật mã là sinh nhật của . Hẳn là muốn cuộc sống của vất vả, cho dù làm việc, tiền trong này cũng đủ để tiểu thư Mạch Khê tiêu xài cả đời. Lôi Dận tiên sinh còn hy vọng có thể giữ lại số điện thoại di động của . Có bất cứ điều gì cần thiết, lúc nào cũng có thể gọi.”

      Ngón tay Mạch Khê run run, nơi sâu nhất trong đáy lòng như thể bị người ta cường ngạnh mà xé rách toạc lỗ hổng lớn, đau xót mà đổ máu. đột nhiên nhắm chặt hai mắt lại, trong đầu lên bóng dáng cao lớn mà ưng nhã của người đàn ông kia…

      “Ông ta…còn ?” lâu sau đó, lại mở miệng, giọng vô lực như có thể bị gió cuốn bất cứ lúc nào.

      Kỳ Ưng Diêm thầm thở dài hơi, nhìn khuôn mặt nhắn trắng bệch của Mạch Khê, tiếp, “À câu rất kỳ lạ.”

      cái gì?” Mạch Khê mở lớn mắt, tim trở nên dồn dập hơn.

      ——“ Kỳ Ưng Diêm nhìn , nhả ra từng chữ: “ muốn cho cười.”

      “Bộp…” Ngón tay Mạch Khê run lên, tập chi phiếu đột nhiên rơi xuống đất. Ngay sau đó, ngón tay ngọc thon thon siết chặt lại, móng tay gần như đâm sâu vào bên trong lớp da mềm.

      , rốt cuộc thả tự do phải ?

      Người đàn ông này mới tối hôm qua còn ôm rất chặt, hôm nay giống như khí, từ đây về sau, bao giờ xuất trong cuộc sống của nữa?

      là như vậy sao?

      hẳn nên vui vẻ mới đúng. Vì sao khi chạm được đến tự do, điều mà thậm chí cắt cổ tay để đối lấy, hôm nay, tất cả những điều này, hẳn nên vui mừng…

      Nhưng, tim làm sao lại đau đớn đến như vậy? Đau đớn đến thể hít thở được? giống như bị bàn tay nào đó đột ngột bóp chặt. Vết thương hở miệng có cách nào khép lại. cơn đau nguôi ngớt…

      Vì sao lại như vậy?

      “Tiểu thư Mạch Khê?” Kỳ Ưng Diêm cúi người nhặt tập chi phiếu lên, lần nữa đưa cho , “ sao chứ?”

      Hai người này đúng là kỳ quái, nhìn như thế nào cũng giống tình cảm giữa cha nuôi và con nuôi, mà giống y như người vậy. Xem ra gã đoán cũng được tám, chín phần rồi. Chẳng qua, nếu nhau sao lại còn hành hạ nhau thành cái dạng này? cảnh tượng sinh ly tử biệt?

      Mạch Khê cố nén nước mắt chực trào ra. Trong khí, mùi mưa mỗi lúc nồng hơn, tựa như phối hợp với tâm tình của . hề đưa tay nhận tập chi phiếu, giọng cứng rắn của Mạch Khê vang lên ——

      “Luật sư Kỳ, mời đem những thứ này trả lại cho ông ta. Mười năm qua, ông ta cho tôi quá nhiều, tôi muốn lấy thêm cái gì nữa.”

      “Cái này…” Kỳ Ưng Diêm đoán được cự tuyệt. Dù sao trong mắt gã, phụ nữ đều là động vật thiên về vật chất, bất luận là lớn tuổi hay tuổi. Còn này tựa hồ có chút giống người thường. Gã cười cười, “Nếu tiểu thư Mạch Khê muốn trả lại, có thể tự . Tôi chỉ là người nhắn giúp ý tứ của Lôi Dận tiên sinh. Nhiệm vụ của tôi hoàn thành, quấy rầy nữa. Về phần tiểu thư Mạch Khê muốn xử lý đống này như thế nào còn liên quan tới tôi.”

      Gã xoay người rời . Trong nghĩa trang, chỉ còn lại bóng dáng vẫn thảng thốt của Mạch Khê…

    2. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 11: suy sụp cách nào che lấp (1)
      Thời gian, như chậm lại, đối với Lôi Dận dường như ngừng hẳn. ở nơi này, để vượt qua được ngày dài đều dùng cách thức như nhau.

      Khách sạn Callirhoe, phòng hạng tổng thống yên tĩnh đến ngạt thở. Ngoài cửa sổ, bầu trời vẫn u ám. Gian phòng này ở tầng thứ năm mươi của khách sạn, cửa sổ ngắm cảnh thiết kể hình cung, khiến tầm nhìn trở nên trống trải hơn bao giờ hết. Cũng vì thế, mây đen như thể đè nặng xuống đỉnh đầu, giống như đặt mình vào trong chốn mù mịt tối tăm ấy.

      Vài ngày mưa dầm khiến cho cả thành phố cũng như chìm trong bất an mơ hồ. Nơi chân trời truyền đến những tiếng vang ầm ầm cũng là bắt đầu cho cơn mưa tầm tã khác. Những cơn mưa dầm trái mùa này cứ thế mà ào ào đổ xuống, như muốn cuốn trôi cả thành phố.

      Suốt đêm Phí Dạ phải xử lý xong công việc mới đến khách sạn, lại nhìn thấy ở ngoài cửa phòng chỉ có vài ba vệ sĩ đứng làm chuyện linh tinh giận đến tím mặt ——

      “Người khác đâu? Ai cho phép các cậu tự tiện rời ?”

      “Phí Dạ tiên sinh…” Đám vệ sĩ ngơ ngác nhìn nhau, trong đó có gã vệ sĩ lớn mật bước lên báo cáo, “Phí Dạ tiên sinh, phải do chúng tôi tự tiện rời , mà do Lôi tiên sinh, ngài nổi giận, đuổi sạch chúng tôi , cho phép đứng ở đây. Chúng tôi lo lắng cho an nguy của Lôi tiên sinh, chỉ có thể thay phiên nhau vụng trộm đứng canh ở cửa.”

      Phí Dạ nhíu nhíu mày.

      “Phí Dạ tiên sinh, Lôi tiên sinh, ngài ấy ——“

      “Lôi tiên sinh như thế nào?” Phí Dạ giật mình.

      “Lôi tiên sinh hình như uống rất nhiều rượu…Chúng tôi theo Lôi tiên sinh nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy ngài uống say bao giờ. Chúng tôi thực lo lắng, Lôi tiên sinh…” Những lời vệ sĩ đều tự đáy lòng, mặt toàn là lo lắng.

      Phí Dạ thở dài hơi, vỗ vỗ vai gã vệ sĩ, “Các cậu tiếp tục trông tại nơi này, có tôi ở đây, các cậu cần phải lo lắng.”

      “Vâng, Phí Dạ tiên sinh.”

      Bấm dãy số mật mã, cửa phòng lập tức được mở ra, ngay sau đó, là mùi rượu nồng nặc đập thẳng vào mặt Phí Dạ. nhíu mày, sải bước thẳng vào phòng khách, lại nhìn đến cảnh tượng trước mặt thực hoảng hốt quá rồi!

      Trong phòng khách, tấm thảm lông màu vàng xa hoa sớm chất đầy vỏ chai rượu ngả trái ngã phải. Có rượu vang, có rượu mạnh, có cả bia. Nếu người biết chuyện gì nhìn thấy, nhất định cho rằng nơi này vừa mới mở bữa tiệc lớn.

      Tầm mắt Phí Dạ di chuyển, từ từng chai rượu, dần dần chuyển lên. nhìn thấy ghế sofa làm bằng da , là Lôi Dận suy sụp đến dị thường nằm ở , hai mắt nhắm chặt, toàn thân đầy mùi rượu. Xem ra là do say rượu mới ngã xuống đây. mặc nguyên âu phục mà ngủ. Áo vest bị cởi ra, ném qua bên, phía đó còn chai rượu đổ xuống. Áo sơ mi người bị ép thành nhăn nhúm. Lôi Dận giống như đứa trẻ ghé vào sofa, chút ý thức cũng có. Giữa những ngón tay thô to của còn ly rượu, những giọt rượu sót lại xuống tấm thảm dày…

      Phí Dạ ngây ngốc lúc lâu mới có phản ứng lại, vội vàng bước tới. nhặt áo khoác lên để sang bên, sau đó mới mở cửa sổ ra ——

      Trong thoáng, khí bên ngoài tràn vào, thổi quét từng ngóc ngách bên trong, đẩy ít mùi rượu ra ngoài. Sợ Lôi Dận lúc này dễ nhiễm lạnh, chỉ chút, Phí Dạ đóng cửa sổ lại cẩn thận.

      đến bên cạnh Lôi Dận, Phí Dạ thầm thở dài hơi…

      Từ khi Lôi tiên sinh rời khỏi tòa thành, liền bắt đầu trở nên suy sút hơn. Biệt thự khác cũng về, chỉ ở trong phòng hạng tổng thống tại khách sạn này, hàng đêm mua cơn say triền miên. Thậm chí ngay cả Tập đoàn Lôi thị cùng tổ chức “Ảnh” đều quan tâm. Chỉ trong đêm biến thành người đàn ông tiều tụy chịu nổi, nhất là tại. Phí Dạ thực rất khó có thể nghĩ được người luôn cao cao tại thượng trước đó với Lôi Dận giờ khắc này bất tỉnh nhân có liên hệ gì với nhau .

      May mắn là, Tập đoàn Lôi thị từ khi được Lôi tiên sinh tiếp quản cho đến nay luôn rất ổn định. Tuy Phí Dạ ở Lôi thị là trợ lý đặc biệt, trong mức độ nào đó, hành động của tương đương với hành động của Lôi Dận, nhưng mọi quyết định đều phải thông qua Lôi Dận. Nhưng mấy ngày nay, gần như đảm nhiệm luôn trở thành Lôi Dận vậy, chẳng những phải tham gia hội nghị lớn , còn phải xem xét chuyện đưa vào hoạt động những công ty con lớn toàn cầu, nắm trong tay quyết định, thậm chí còn phải lừa đám cổ đông là Lôi tiên sinh bị bệnh…

      Ngay tối hôm qua, Phí Dạ lấy thân phận Lôi Dận thành công thu mua khu đất đầy tiềm năng ở khu vực châu Á. Miếng đất này, khi Lôi Dận nhìn thấy lần đầu tiên coi trọng, trải qua chuẩn bị gióng trống khua chiêng, cho đến tối hôm qua mới đấu giá thành công. Tuy rằng lấy thân phận Lôi Dận để quyết định, nhưng sau đó nghĩ mà vẫn thấy run. Lỡ như thành công, tất cả mọi chuyện Lôi tiên sinh chuẩn bị trước đó đều uổng phí. Đây chính là điều đấu tranh nhiều nhất.

      Bởi vậy, Phí Dạ thể bội phục Lôi Dận! người phải như thế nào mới phân thân ra được, trong lúc có thể giải quyết và sắp xếp thỏa đáng chuyện ở hai giới hắc bạch, chút sơ hở cũng có. Phí Dạ tự nhận năng lực bản thân chưa tới, vậy nên nhìn thấy bộ dạng Lôi Dận bây giờ, thực rất lo lắng.

      “Lôi tiên sinh, Lôi tiên sinh…” Do dự lúc lâu, Phí Dạ vẫn quyết định phải đánh thức . Đây là người đứng đầu Tập đoàn Lôi thị cùng tổ chức “Ảnh”, mỗi ngày say thành cái dạng này giống gì nữa? Đám cổ đông kia đều như hồ ly già, vừa nghe Lôi Dận bị bệnh liền cầu được thăm nom đủ điều. Có thể giấu giiếm được lúc này nhưng thể giấu cả đời được. Nếu như Lôi tiên sinh cứ thế này mãi, đám cổ đông này chắc chắn ngồi yên mà nhìn.

      Lôi Dận vô thức rên tiếng, đôi mày tuấn hơi nhíu nhíu lại. Râu mọc cũng chưa cạo. khó để nhìn ra, căn bản hề có tâm trí nào mà quan tâm đến hình tượng bản thân.

      “Lôi tiên sinh…” Phí Dạ vỗ nhè bờ vai , sau đó lại bị bàn tay to lớn của Lôi Dận vô thức bắt lấy…

      “Khê nhi…” Giọng khàn khàn đầy nỗi nhớ dâng lên từ đáy lòng.

      Nếu như là bình thường, Phí Dạ như thế nào cũng phải nổi da gà hết toàn thân. Hai người đàn ông như thế này giống cái gì? Nhưng là hôm nay, nghe được tiếng ‘Khê nhi’ trong miệng Lôi Dận, tâm vì thế mà cũng đột nhiên trở nên đau xót. phải vì bản thân mình, mà là vì người đàn ông trước mặt!

      Người đàn ông này chưa bao giờ vì người phụ nữ mà say rượu, giờ lại nhiều lần ngoại lệ. rời khỏi người con ấy, buông ấy ra, lại như vậy ngày ngày đêm đêm tra tấn chính mình, thậm chí khi say rượu đều gọi tên của người đó. Nếu là như thế, cần gì phải lúc trước thương tổn?

      Phí Dạ lại thở dài lần nữa, bất đắc dĩ lắc đầu. kia, xinh đẹp rạng rỡ kia, hãy để ấy được tự do. Nếu là Lôi Dận, tin rằng mình cũng làm như thế!

      Cố hết sức kéo Lôi Dận lên, để dựa vào sofa, Phí Dạ vắt cái khăn ướt, như bảo mẫu thay lau mặt, lại dặn dò đầu bếp chuẩn bị canh giải rượu xong, Lôi Dận mới hơi hơi có chút thanh tỉnh. Ngón tay thon dài của đè lên thái dương đau đớn, lại rên lên tiếng…

    3. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 11: suy sụp cách nào che lấp (2)
      “Lôi tiên sinh ——“ Phí Dạ thấy thế, lập tức bước tới đưa khăn mặt sạch cho , “Cả đêm ngài đều ở đây uống rượu sao?”

      Lôi Dận hề trả lời, đưa tay lấy khăn mặt, sau đó ngửa đầu tựa lên lưng sofa, nhắm mặt lại, dường như cơn say này vẫn chưa hề tan .

      Phí Dạ biết tỉnh chút, bước lên giọng , “Lôi tiên sinh, tối hôm qua vụ đấu giá của khu đất vàng ở châu Á kia, chúng ta sở hữu được. Tiếp đến là vấn đề khai thác, còn có công việc mở rộng tuyến đường vận chuyển ở châu Âu kia ——“

      “Chuyện của công ty và tổ chức, cậu cứ xem rồi xử lý là được.” Giọng Lôi Dận vang lên khàn đặc. Như là nhìn đồng hồ có chút phiền toái, thô lỗ tháo ra, ném xuống đất. Cảm giác say rượu tuy rằng dễ chịu gì, nhưng ít ra có thể khiến quên vài chuyện.

      “Lôi tiên sinh, bọn cổ đông kia thực khó chơi, tôi đành phải lấy cớ, ngài bị bệnh, nhưng bọn chúng vẫn kiên trì muốn thăm bệnh.” Phí Dạ ra lo lắng trong lòng.

      “Mặc kệ bọn chúng!” Giọng Lôi Dận mang theo kiên nhẫn, ném khăn mặt trong tay sang bên, xoa bóp mi tâm. “Mấy lão già này vài năm nay, giá cổ phiếu bao nhiêu trong túi cũng rất ràng, cho dù các lão cũng chẳng làm cái gì.”

      “Nhưng là Lôi tiên sinh, ngài cứ say rượu mỗi ngày như vậy được ——“

      được nửa, Phí Dạ thấy Lôi Dận lảo đảo đứng lên, lập tức bước tới đỡ . Lúc này, vệ sĩ canh giữ bên ngoài đưa canh giải rượu đến.

      “Lôi tiên sinh, uống chút canh.”

      Lôi Dận nhíu mày nhìn bát canh trong tay Phí Dạ, nhìn lúc lâu mới hiểu được, lấy qua uống hơi cạn sạch. Phí Dạ thấy thế bất lực lắc đầu. Xem ra Lôi tiên sinh nhìn canh giải rượu trở thành rượu đế.

      nghĩ tới, chợt nghe bên ngoài có thanh ồn ào hẳn lên. Ngay sau đó, vệ sĩ khác bước vào, chưa kịp mở miệng chuyện, vài tên mặc cảnh phục liền ngang nhiên xông vào, người đầu tiên nhìn thấy có khuôn mặt dữ tợn, bộ dáng có vẻ ‘hung thần ác sát’. Nếu mặc cảnh phục, có lẽ thực cho rằng mới là Long đầu của bang phái nào đó.

      Phí Dạ thấy thế, để Lôi Dận ngồi xuống rồi mới bước tới ngăn cản đám người kia, cánh tay dài duỗi ra ——

      “Các vị, nơi này là nơi ở riêng tư của Lôi tiên sinh, các vị ngang nhiên xông vào như vậy đúng, tôi hoàn toàn có thể kiện. Các vị là cảnh sát, hẳn ràng điều này!”

      Gã đàn ông đầu nhìn thoáng qua Phí Dạ, nhếch miệng, “ ra là Phí Dạ tiên sinh, luôn nghe tới đại danh của . Nhưng hôm nay, cho dù viện kiểm sát kiện chúng tôi, chúng tôi nhất định cũng phải đưa Lôi Dận tiên sinh !”

      Ánh mắt Phí Dạ căng thẳng.

      “Lôi Dận tiên sinh, tôi là phó cảnh sát trưởng, Cain. Chúng tôi nghi ngờ liên quan tới vụ án giết người. Đây là chấp thuận theo viện kiểm sát. Xin theo chúng tôi về sở cảnh sát để giúp đỡ cho việc điều tra.”

      Là án tử của cảnh sát trưởng Henry! Xem ra, lần này sở cảnh sát muốn châm ngòi nổ này. cách khác, điều tra án tử của cảnh sát trưởng là giả, muốn động đến gốc gác của tổ chức “Ảnh” mới là .

      ra là phó cảnh sát trưởng, ngài Cain.” Ánh mắt Phí Dạ vẫn thản nhiên nhìn ta, “Lôi tiên sinh hôm nay tiện theo các tới sở cảnh sát. Chuyện này tôi toàn quyền xử lý ——“

      “Phí Dạ…” Lôi Dận mở miệng cắt ngang lời , bước chân hơi lảo đảo, mùi rượu toàn thân tản ra khiến phó cảnh sát trưởng kia phải nhíu mày, nhưng đồng thời cũng sửng sốt lúc lâu. Tuy rằng lúc trước ta có cơ hội nhìn thấy người đàn ông này, nhưng nghe rằng, Lôi Dận luôn luôn trầm ổn, nhưng thế nào hôm nay lại giống thằng say hơn kém?

      “Là phó cảnh sát trưởng?” Lôi Dận mở miệng, bàn tay to vỗ mạnh vai Cain, câu ngoài ý muốn, “Tôi đến sở cảnh sát.”

      “Lôi tiên sinh ——“ Phí Dạ kinh hãi.

      Lôi Dận khoát tay ý bảo Phí Dạ cần thêm gì nữa, đôi mắt vẫn còn hơi say nhìn lướt qua tên phó cảnh sát trưởng, “ thôi!”

      Phó cảnh sát trưởng đoán được lại phối hợp như vậy, ngẩn người ra. lúc lâu sau ta mới có phản ứng, lại nhìn bóng dáng hơi chao đảo của người đàn ông ở cửa, xoa xoa bả vai. Trời ạ, sức mạnh của gã đàn ông này đúng là khủng khiếp!

      Đoàn người rất nhanh biến mất…

      Phí Dạ sửng sốt cả nửa ngày mới phản ứng lại, vội vàng phân phó bọn vệ sĩ trước bảo vệ, lại cầm lấy điện thoại, nhấn dãy số ——

      “Luật sư Kỳ, Lôi tiên sinh bị người của sở cảnh sát đưa !”

      ——————————

      Tại sở cảnh sát, bởi vì đám người đến đây mà trở nên yên tĩnh cùng cẩn thận vô cùng. May mắn rằng phóng viên phát chuyện này, bằng nhất định bao vây toàn bộ cảnh cục, chật như nêm cối rồi.

      Chỉ cần phóng viên là được. Trong sở, người người từ cao đến thấp tuy là cẩn thận, nhưng cũng trách được quan tâm đến nhân vật này. Lôi Dận, đó chính là nhân vật trong truyền thuyết, mà phó cảnh sát trưởng thế nhưng lại đem được Lôi Dận đại danh vang trời về trụ sở điều tra, quả thực là chuyện ‘bất khả tư nghị’ ( thể tưởng tượng được). Nhất là những nữ cảnh sát ở đây, các hưng phấn hơn mọi người. Người bình thường trang điểm cũng chạy đến toilet vụng trộm chấm chấm phết phết chút. Lôi Dận vừa đến trụ sở chưa đến mười lăm phút, toàn thể nữ cảnh sát ở đây đều trang điểm kỹ lưỡng.

      Đối với các , thân phận, địa vị, vô số tiền tài cùng vẻ bề ngoài tuấn của Lôi Dận chính là mục tiêu phụ nữ ai cũng điên cuồng theo đuổi. Tuy rằng hết thảy hết thảy đều chỉ nghe , nhưng mà ngày hôm nay, các đều có thể đổ rầm trước vẻ ngoài của Lôi Dận.

      Phòng thẩm vấn…

      Thân hình cao lớn của Lôi Dận lười biếng dựa vào ghế, khuôn mặt còn mang theo hơi men váng vất, nhưng vừa uống qua canh giải rượu, đầu óc thanh tỉnh hơn rất nhiều.

      Thời tiết mưa dầm nhiều ngày khiến khí đều tràn ngập hơi thở oi bức. Áo sơ mi người có vài cúc mở ra, che khuất được làn da màu đồng cùng lồng ngực rộng lớn. Cổ tay áo cũng được xắn lên bừa bãi, để lộ cánh tay rắn chắc tráng kiện. Quần tây tối màu bọc lấy hai chân thon dài. Gương mặt cương nghị ngà ngà say, râu cũng hơi lún phún dưới cằm, hoàn toàn khác biệt với lạnh lùng như thường ngày. Tuy tiều tụy suy sụp đến như vậy khiến người ta đau lòng, nhưng lại ở lại toát ra hơi thở mỏi mệt lười biếng thế này, ngược lại càng mê hoặc tâm trí người khác.

      Trong phòng thẩm vấn ngồi đầy đủ những cảnh viên cùng nhiều cảnh sát cốt cán khác. Bên ngoài phòng thẩm vấn có vài cảnh sát đứng canh gác. khó để nhìn thấy được, bọn họ đối xử với Lôi Dận giống như trọng phạm hạng nhất.

      Bởi vì thực chất là, cái bọn họ nhắm tới là tổ chức “Ảnh”. Đối với việc tổ chức này chế tạo, sản xuất và buôn bán những loại hình vũ khí mới nhất khiến bọn họ cảm thấy vừa đau đầu vừa sợ hãi. Được biết rằng, trong tổ chức “Ảnh” này, mỗi cá nhân đều có thân phận và bối cảnh hề đơn giản. Nếu có thể nghiên cứu và phát triển, chế tạo vũ khí quân , phát minh vũ khí, điều này lên rằng, trong tổ chức này có mũi nhọn công nghệ cao. Nhưng vấn đề là họ lại phục vụ cho chính phủ, chỉ chuyên tâm trong tổ chức “Ảnh”, ngay cả tổ chức sát thủ của “Ảnh” cũng khiến người ta có cách nào khinh thường bởi sức mạnh cùng kỹ năng của mình.

      tổ chức xã hội đen như vậy, cho dù có ‘an phận thủ thường’, cũng trở thành uy hiếp đối với chính phủ, giống như thanh kiếm sắc treo lơ lửng đầu. Chỉ cần chém nhát xuống, tất cả chính khách đều có thể biến thành người của tổ chức này!

    4. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 11: suy sụp cách nào che lấp (3)
      Người đàn ông này thực rất khó đối phó, mặc kệ việc phối hợp đến cảnh cục lấy khẩu cung như vậy, nhưng là, với thân phận của mình, ai dám khinh thường , chỉ dám để mặc mệt mỏi mà ngồi tại nơi này.

      Bọn họ cũng đều biết rằng, trong tổ chức “Ảnh”, những người có quyền lực nhất là những người ít lời nhất. Những lời này lại chính xác để hình dung Lôi Dận. Tuy tàn bạo của khiến người ta sợ hãi, nhưng mỗi hành động của , ngay cả việc hơi nhíu mày chút cũng toát lên vẻ quyền uy cùng cứng rắn, trầm ổn và quan trọng nhất, đáng tin tưởng ở người đứng đầu.

      Đây cũng chính là nguyên nhân khiến nhóm cảnh sát dám lỗ mãng gì. Đưa Lôi Dận tới trụ sở điều tra, tức là công khai đối đầu với tổ chức “Ảnh”.

      Nhưng, Lôi Dận lại nổ súng giữa thanh thiên bạch nhật giết chết cảnh sát trưởng Henry là chuyện quá sức khủng khiếp, thể điều tra!

      Ánh sáng chói chang chiếu tới mỗi góc trong phòng. Lôi Dận vẫn nhúc nhích tựa người ghế, gương mặt vẫn còn hiển mệt mỏi.

      “Lôi Dận tiên sinh, xem ra cà phê ở sở cảnh sát hợp khẩu vị của cho lắm.” Phó cảnh sát trưởng Cain chỉ chỉ cốc cà phê trước mắt, giọng có vẻ khinh miệt, “Nhưng dù sao nơi này cũng là cảnh cục, phải Tập đoàn của , cũng phải tổ chức của , đương nhiên tiếp đón chu đáo được.”

      Lôi Dận vẫn lên tiếng như trước, chỉ yên lặng xoa xoa thái dương.

      “Lôi Dận tiên sinh, thân phận của đúng là rất phức tạp. Gọi là Long đầu quan trọng nhất của xã hội đen , nhưng Tập đoàn Lôi thị kinh doanh, kim ngạch hàng năm lại tăng đến chóng mặt, là Tập đoàn nổi danh toàn cầu. doanh nhân thành công cũng rất đúng, lại còn mang theo bối cảnh xã hội đen. Chà chà…” Cain bắt chéo hai chân, châm điếu thuốc rồi .

      Lôi Dận khoanh hai tay lại, im lặng nhìn tên phó cảnh sát trưởng chuyện, hề phản bác gì.

      Khác với lo lắng của cảnh sát, hề gì, điều này hoàn toàn bất lợi đối với vụ án.

      “Lôi Dận!” Thấy thèm để ý tới, Cain mất hết kiên nhẫn gõ gõ ngón tay lên bàn, chút khách khí thẳng, “ ! Miêu tả lại quá trình giết cảnh sát trưởng Henry!”

      Đây là phương thức thẩm vấn trực tiếp nhất, có thể trực tiếp khiến phòng tuyến tâm lý của đối phương chấn động. Chỉ cần thái độ đối phương có thay đổi chút, điều này cũng giúp ích trong quá tình điều tra.

      Quả nhiên, Lôi Dận rốt cuộc phản ứng lại, ánh mắt dừng khuôn mặt Cain, đôi mắt xanh lục vẫn ngà ngà say như viên đá quý trong băng đá, mang theo lạnh lùng thản nhiên, lại câu khiến Cain muốn nứt não ra ——

      “Cảnh sát trưởng Henry? Ai là Henry? Cảnh sát trưởng của các người phải là Cabbeen hay sao?”

      Mọi người ngơ ngác nhìn nhau…

      Sắc mặt Cain đột nhiên rất khó coi, nhíu chặt mày, ta rướn người đến, nhìn chằm chằm vào Lôi Dận, gằn từng tiếng, “Lôi Dận, ngươi nên mượn rượu bừa! Henry là cảnh sát trưởng mới nhậm chức, còn chưa ngồi yên ổn bị ngươi bắn chết!”

      Lôi Dận nhíu nhíu mày, ánh mắt mang theo khó hiểu ràng ——

      “Bị tôi bắn chết? Có chuyện này sao? Vị này —— là ai?”

      Cain nổi điên đến mức hai răng nghiến vào nhau, chỉ vào mình, “Phó cảnh sát trưởng Cain!”

      “Ồ, ngài Cain.” Lôi Dận đương nhiên phải vì quên tên đối phương mà cảm thấy xấu hổ, cũng nhướn người, nâng cằm lên, “Là phó cảnh sát trưởng, hẳn là khi chuyện, từ ngữ phải chú ý chút. Vu khống cũng được xếp vào tội danh.”

      “Ngươi ——“ Cain tức điên đến chút nữa là cắn lưỡi. Quả nhiên đơn giản, cho dù bộ dạng suy sút như vậy nhưng vẫn khó đối phó vô cùng. ta cố gắng áp chế cảm xúc muốn điên lên, vui , “Lôi Dận, muốn rằng, Henry với chẳng có quan hệ gì?”

      Lôi Dận dường như để ý đến lời châm chọc khiêu khích của ta, ngược lại còn cầm lấy cốc cà phê bàn, thong thả uống ngụm. Như là khó uống vô cùng, nhíu mày, lại đặt cốc xuống, thậm chí nâng mắt lên nhìn, lãnh đạm tiếp, “Ngồi xong vị trí cảnh sát trưởng là vấn đề của ta.”

      “Rầm!” Cain thực thể nhịn được nữa, vỗ mạnh bàn rồi đứng dậy, “Lôi Dận, ngươi nên quá đáng! Nghĩ đây là chỗ nào? Đây là sở cảnh sát, hôm nay giải ngươi tới đây là lấy khẩu cung! Trước mắt bao nhiêu người, ngươi giết cảnh sát trưởng, còn muốn dối gạt gì?”

      “Chứng cớ?” Lôi Dận tức giận ra hai chữ, hoàn toàn ngược lại bộ dạng máu xông lên não của Cain, bình tĩnh giống như tảng băng!

      “Cái gì, cái gì?” Chẳng những mình Cain ngẩn người, ngay cả những cảnh sát khác cũng ‘mắt to trừng mắt ’ nhìn nhau.

      Lôi Dận lười biếng ngả người ra phía sau, mỗi động tác đều tỏa ra hơi rượu rất nồng. xong, lại học theo bộ dạng lúc nãy của Cain, gõ gõ mặt bàn hai cái ——

      “Đường đường là cảnh sát hẳn ràng điều này, trừ phi có chứng cứ ràng chứng minh Lôi Dận tôi giết người, bằng —— qua thời gian giam giữ, tôi có cơ hội nộp tiền bảo lãnh!”

      “Nộp tiền bảo lãnh? Ta tuyệt đối cho ngươi có cơ hội này!” Cain nghiến răng nghiến lợi nhìn , vất vả mới tóm được con cá lớn này, làm sao có thể dễ dàng thả lại ra biển được. “Nhiều người tận mắt thấy ngươi giết người, đây là !”

      “Ngài phó cảnh sát trưởng Cain.” Lôi Dận hiếm khi có được nhẫn nại chuyện, “Nếu quả thực có nhân chứng vật chứng, chẳng phải nên đệ trình thẳng với viện kiểm sát, cần gì phải lãng phí thời gian võ mồm ở đây?”

      “Ngươi ——“

      “Các vị cảnh sát, tới giờ tôi nộp tiền bảo lãnh!” Lôi Dận cắt ngang lời Cain, đôi mắt thâm trầm nhìn thoáng qua đồng hồ tường, lạnh lùng cậu.

      “Ơ…” Vài cảnh sát nhìn nhau, đây rằng là lần thất bại!

      Tay phó cảnh sát trưởng Cain thấy thế, bàn tay to lớn lại vỗ mạnh xuống bàn lần nữa, lớn tiếng , “ được! là trọng phạm giết người, thể bảo lãnh!”

      Lôi Dận chậm rãi đứng dậy, thân hình cao lớn bước tới gần Cain, ánh mắt cũng chợt trở nên lạnh lẽo như ngày thường ——

      “Hy vọng ngươi biết điều! Trước khi có chứng cớ, ta chỉ có thể xem như nghi phạm! Chỉ cần là nghi phạm đều có cơ hội nộp tiền bảo lãnh. Ngươi muốn làm việc trái với pháp luật?”

      câu , khiến Cain á khẩu trả lời được…

      lâu sau đó, cảnh sát chức vụ cao ngồi bên đứng dậy, suy nghĩ chút rồi , “Lôi Dận tiên sinh, hy vọng có thể hiểu , cảnh sát chúng tôi cũng có đủ chứng cứ mới đưa về nơi này. Nếu muốn nộp tiền bảo lãnh, có thể, nhưng mà tình hình của Lôi Dận tiên sinh tương đối đặc biệt, chúng tôi xin lệnh cấm. cách khác —— Lôi Dận tiên sinh nếu còn muốn nộp tiền bảo lãnh, chẳng những phải nộp tiền trong ba mươi sáu giờ, mà cùng lúc đó còn cần người có chỗ đứng trong xã hội đến đảm bảo. Đương nhiên, người hợp tác trong thương giới với là tuyệt đối thể!”

      Lôi Dận nghe vậy, nhàng nhếch miệng, “Bao nhiêu?”

      “Theo thân phận Lôi tiên sinh cùng án kiện, là ba triệu đô la, giao nộp trong tiếng đồng hồ, nhưng lại còn phải căn cứ vào tương quan chính xác cái !” Viên cảnh sát nhìn , ra từng câu từng chữ. Ông ta thực cũng có chút khó xử. Ngay cả khi Lôi Dận có tiền, nhưng ông ta cũng đoán được ai trong giờ lại có số tiền mặt lớn đến như vậy, trong khi ngân hàng sắp đóng cửa!

    5. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 11: suy sụp cách nào che lấp (4)
      Điều này, bất cứ ai nghe thấy đều cho rằng đây chỉ là cái cớ. Lôi Dận nghe xong, đáy mắt tuy rằng vẫn chưa tan cơn say nhưng vẫn lạnh lẽo vô cùng. Ba triệu đô la, đúng là biết cách cắn nuốt của loài sư tử.

      nhìn đồng hồ chút, vui sướng khi người gặp họa lên mặt những gã cảnh sát. Sắc thái khinh miệt trong đáy mắt Lôi Dận càng lúc càng nồng đậm, thèm che lấp. hướng đến phó cảnh sát trưởng Cain, duỗi tay ra.

      Trong nhất thời, Cain có phản ứng gì, bên môi vẫn còn đọng lại nụ cười thầm, giật mình sửng sốt lúc lâu mới ngu ngơ hỏi lại, “Làm cái gì?”

      “Điện thoại!” Giọng điệu Lôi Dận lại bình thản vô cùng, nóng cũng lạnh. Hai chữ vừa ra lộ lười biếng sau cơn say dài.

      Cian thế này mới có phản ứng lại, nhíu nhíu mày, nhưng vẫn là tình nguyện rút điện thoại di động ra ném cho Lôi Dận. ta thực muốn nhìn xem gã đàn ông này có bản lĩnh gì, có thể trong thời gian ngắn như vậy cứu được bản thân mình. Ở sở cảnh sát mà còn có bộ dạng kiêu ngạo như vậy, quả thực rất đáng nổi điên.

      Lôi Dận lấy điện thoại, nhấn dãy số. “Chuẩn bị ba triệu đô, càng nhanh càng tốt.”

      Chỉ câu đơn giản vấn đề với người bên đầu dây kia. xong, ném trả điện thoại lại cho Cain, để lại nhóm cảnh sát ‘mắt to trừng mắt ’, thể tin được chỉ dựa vào cú điện thoại này mà có thể thao túng được mọi chuyện.

      Cain cảm thấy tình bắt đầu chuyến tới hướng bất lợi cho sở cảnh sát, hắng hắng giọng, “Lôi Dận, cho dù ngươi có bản lĩnh lên trời cũng phải ở lại đây ba mươi sáu tiếng. Ta nghĩ, nếu có người đến nộp tiền bảo lãnh cho ngươi, chúng ta phải tiến hành lấy khẩu cung.”

      tại, ngay cả giờ cũng chưa đến, khoảng cách của ba mươi sáu giờ đồng hồ lại dài như vậy, ta tin rằng trong thời gian thế này cũng thể hỏi ra điều gì. Chỉ cần thái độ của Lôi Dận có điều gì đó bất thường, ta có thể từ đó mà lần ra sơ hở.

      Chẳng nề hà gì, Lôi Dận như hề nghe thấy lời cứng của Cain. Tựa như muốn nghỉ ngơi chút, nhắm hai mắt lại. Như thế, tự nhiên có quyền im lặng.

      “Ngươi ——“ Cain tức giận đến toàn thân phát run…

      ——————————

      “Ba triệu đô? Mấy tên khốn nạn đó đúng là biết cách săn mồi của sư tử. Số tiền này dư đủ để bọn chúng xây lại cả cái sở cảnh sát!” Trong công ty luật sư, Kỳ Ưng Diêm nhíu mày kêu lên câu.

      “Làm luật sư mà mở miệng mắng chửi người ta hình như được tốt, tuy rằng đúng.” Phí Dạ lãnh đạm câu, khó mà tìm ra được chút vui đùa ở người đàn ông này.

      cần phải hoài nghi, tôi với mấy thằng cha trong cảnh cục hợp nhau, chỉ cần nhìn thấy tôi là như thấy kẻ thù vậy.” Kỳ Ưng Diêm nhún nhún vai .

      “Có thể nhìn thấy được!” Phí Dạ ăn ngay . Kỳ Ưng Diêm luôn luôn tham gia vào những vụ án kinh tế lớn, tránh được phải đối đầu với chính phủ, mà cụ thể là viện kiểm sát. Hơn nữa, gã là luật sư vàng, càng khiến viện kiểm sát đau đầu thôi, bởi vì Kỳ Ưng Diêm là điển hình của kẻ có thể người chết thành người sống. Thậm chí ngay cả khi kiện lên tòa cũng vô dụng, trực tiếp giải quyết.

      “Bây giờ tôi lo lắng là bên cảnh cục cố ý làm khó dễ! Dù sao bọn chúng cũng muốn nắm được nhược điểm của Lôi tiên sinh, cho dù có ba triệu đô la vẫn chưa đủ.”

      “Theo số tiền bảo lãnh này có thể nhìn thấy được tính toán của đám già kia, khẳng định là làm khó dễ. Phí Dạ, dựa theo kinh nghiệm của tôi, bọn họ nếu dám đưa ra cầu giữ người trong ba mươi sáu tiếng, như vậy tiền bảo lãnh chỉ có thể đưa tới trong thời gian ngắn, ít nhất trong giờ trở lại. Như vậy, tiền thành vấn đề?” Kỳ Ưng Diêm nhắc nhở câu.

      Phí Dạ chút do dự ——

      vấn đề!”

      “OK! Như vậy bây giờ chỉ còn lại là người đến bảo lãnh.” Kỳ Ưng Diêm tin tưởng vào lời Phí Dạ . Nghĩ nghĩ chút, ra mấy lão già này cũng là coi thường Lôi Dận, muốn lấy ba triệu đô la để áp chế . Đối với những doanh nhân bình thường có lẽ là làm khó thành công, nhưng mà đối phương của bọn chúng chính là Lôi Dận, cho dù trong tiếng đồng hồ chuẩn bị đủ tiền mặt, những đối tác làm ăn hoặc bạn bè của cũng có khả năng trơ mắt nhìn Lôi Dận gặp chuyện may. Tuy Lôi Dận luôn ít khi giao thiệp, cũng giống như những người khác từ trời nam đến đất bắc đều có bạn bè thể đếm được. Nhưng thường thường chính là như vậy, bạn bè tri kỷ chính là thể ở bên trong, chính như Hoắc Thiên Kình, lại hoặc như gã, Kỳ Ưng Diêm. Ngay cả Kỳ Ưng Diêm gã nếu kịp thời vẫn còn có Hoắc Thiên Kình, ngân hàng của khỏi phải bàn rồi.

      “Cũng có cầu người đến bảo lãnh?” Phí Dạ nhíu nhíu mày, “Hoắc tiên sinh có thể làm người bảo lãnh.”

      ? được.” Kỳ Ưng Diêm như thể nghe được chuyện buồn cười. “ ta đúng là thích thêm phiền toái cho tôi, cái gì gọi là hạn chế? Hoắc Thiên Kình cũng là doanh nhân, biết điều này ? Người của sở cảnh sát nếu dám đưa ông chủ của các cậu , như vậy có nghĩa là tình huống xung quanh Lôi Dận cũng rất ràng. Hoắc Thiên Kình cùng Lôi Dận có quan hệ như thế nào? Đừng quên, Lôi Dận là con nuôi của Hoắc gia, trắng ra là, Hoắc Thiên Kình cùng Lôi Dận chính là em với nhau. Người của cảnh cục có thể ngu như vậy sao?”

      “Tìm người liên quan tới Lôi tiên sinh có chút khó. Thân phận Lôi tiên sinh rất đặc biệt, cho dù là hắc đạo hay bạch đạo, người muốn giết ngài ấy có núi. Chuyện này nếu bị truyền thông ngửi được, đám người muốn chế giễu cũng thiếu.” Phí Dạ nhíu mày, tiếp.

      Kỳ Ưng Diêm cười sang sảng, đứng dậy vỗ vỗ vai Phí Dạ, “Đừng ông chủ của mấy cậu lại đáng thương như vậy. Nếu có trách trách ngày thường cứ lạnh lùng tàn nhẫn, làm việc cho người ta con đường sống nào. Kẻ thù cừu hận là điều tất nhiên.”

      hình như rất vui sướng khi người khác gặp họa?” Phí Dạ gạt bàn tay của gã xuống.

      “Tôi cũng rất muốn vui vẻ khi có người gặp họa, đáng tiếc nếu làm như vậy tôi mất số tiền lớn. Yên tâm , miếng thịt béo Lôi thị này tôi ăn còn chưa đủ đâu, tất nhiên phải giúp rồi.” Kỳ Ưng Diêm bày ra bộ dạng hề đứng đắn, ngồi trở lại trước bàn làm việc, mở ra ngăn kéo thứ nhất.

      “Tôi cho cậu xem thứ này. Thông minh như vậy, vừa nhìn thấy chắc hiểu rồi!”

      xong, gã đẩy tư liệu đến trước mặt Phí Dạ, nở nụ cười quỷ dị vô cùng.

      Phí Dạ vội vàng lấy tư liệu qua, vừa mở ra trang thứ nhất, vẻ mặt là khiếp sợ, nhìn thoáng qua Kỳ Ưng Diêm nở nụ cười quỷ dị, lại nhanh chóng lật thêm vài tờ nữa. Khuôn mặt vốn luôn trầm tĩnh qua mỗi tờ giấy lộ vui mừng cùng kinh ngạc.

      “Thế nào? Quá đủ tuyệt vời ?” Kỳ Ưng Diêm đứng lên, đặt mông ngồi luôn bàn làm việc. May mà hôm nay gã cũng ăn mặc tùy tiện quá mức, bằng thân tây trang giày da mà hành động cà lơ phất phơ như vậy cũng thích hợp chút nào.

      “Luật sư Kỳ, là thần.” khó nhìn ra tâm trạng kích động của Phí Dạ. Chỉ cần nhìn thấy những tài liệu này, lập tức ràng hành động của Kỳ Ưng Diêm.

      Kỳ Ưng Diêm tủm tỉm cười, bá vai Phí Dạ, chút khiêm tốn mặt đều hề có, “Bạn học Phí Dạ à, đây là kinh nghiệm đó. Mình với bạn rồi, án tử này chúng ta thắng chắc. Bây giờ, ngay cả nguy cơ ra tòa cũng có, phải sao?”

      sai!” Phí Dạ áp chế tâm trạng kích động, lại nhìn thấy hành động của Kỳ Ưng Diêm quay đầu lại nhìn gã, “Tuy rằng tôi rất kính nể , có điều…có nên cắt ngay cánh tay bạch tuộc này của nhỉ?”

      “Hê hê, cậu thực buồn cười…” Kì Ưng Diêm nghe vậy xong, cười phá lên.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :