1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời - Ân Tầm (8 hồi + Ngoại truyện)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 6: Bầu khí gấp rút (2)
      Sắc mặt Lôi Dận giống như Satan, lạnh lùng khiến người ta sợ hãi. dừng bước ngay trước mặt Henry, thân mình hơi cúi xuống. Hơi thở lạnh ngắt kia đột nhiên vồ lấy y.

      “Ngươi có biết hay , con của ta ở bên trong, sống chết . Ý tứ lúc nãy của ngươi ―― là nguyền rủa con bé?”

      “Lôi Dận, tao…tao cảnh cáo mày…Đừng…đừng quá kiêu ngạo…Tao…tao chính là cháu ruột của Thống đốc bang này…Mày…mày dám đụng vào sợi tóc của tao…nghĩa là đối đầu với chính phủ. Mày…hôm nay…hành vi hôm nay của mày là chống đối người thi hành công vụ……ngồi tù!” Henry sợ tới mức cả người đều xụi lơ, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ cơn đau ở chân để lết đến chỗ dựa vững chắc hơn.

      Đôi con ngươi như chim ưng của Lôi Dận đột nhiên co lại, ý cười bên môi lạnh đến mức xuyên thẳng vào lòng người. chẳng những hề dừng, ngược lại bàn tay to lớn lại lên đạn lần nữa. “Cạch ――” tiếng, viên đạn lên nòng, chút lưu tình nào chĩa súng thẳng vào mi tâm của Henry ――

      ra là cháu của Thống đốc bang? Được, có người để ta báo cũng tốt, đỡ phải có người thay ngươi nhặt xác!”

      “A ――” Henry hoàn toàn bị dọa đến choáng váng, toàn thân đều run lẩy bẩy. “Mày thể giết tao! thể giết tao! Tao là cảnh sát, là cảnh sát trưởng! Mày…mày dám giết tao ――”

      “Đúng vậy, đều chống đối cảnh sát dù sao cũng là ngồi tù, ta đây phải tranh thủ thêm chút!” Giọng điệu của Lôi Dận gần như kết thành băng đá.

      “Lôi tiên sinh ――” Phí Dạ thấy thế ổn lắm, lập tức bước tới giữ chặt lấy , giọng , “Dù sao cũng là cảnh sát trưởng, cháu ruột của Thống đốc bang. nên giết .”

      Lôi tiên sinh luôn luôn giữ được bình tĩnh. Nếu trong trường hợp bình thường nhiều lắm cũng chỉ giáo huấn tay cảnh sát trưởng chút. Nhưng mà lần này chính Henry lại muốn mình được chết tử tế. Vừa mới lời bất lợi đối với Mạch Khê, trạng thái điên cuồng của Lôi tiên sinh liền bộc phát, như lửa cháy đổ thêm dầu…

      Nhiếp Thiên Luật cũng phản ứng lại ――

      “Người này thể giết…” hiểu , khát máu lưu chuyển quanh người Lôi Dận.

      “Lôi…Lôi tiên sinh, ngài thả cảnh sát trưởng của chúng tôi…Chuyện này…chuyện này…chúng tôi coi như biết…” Nhóm cảnh sát cũng nhanh nhạy phát ra sát khí, trong nhất thời liên tục lùi bước.

      “Lôi Dận, nếu giết tao, mày hối hận. Thống đốc bang bỏ qua cho mày…” Henry cũng biết nên những gì. Y rất muốn cầu xin tha thứ, nhưng là đối mặt với cấp dưới của mình, vẫn là sĩ diện.

      Đối với lời khuyên can của Phí Dạ cùng Nhiếp Thiên Luật, tâm trí Lôi Dận hề nghe thấy, ngược lại càng thêm lạnh lẽo nhìn về phía Henry. “Ngươi có biết, Lôi Dận ta ghét nhất điều gì hay ?” đứng thẳng người lên, thân hình cao lớn tản ra khát máu điên cuồng. Nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Henry, từng chữ lạnh băng theo môi nhả ra ――

      “Chính là ―― uy hiếp!”

      xong, chỉ nghe “Đoàng” thêm tiếng. Tiếng súng thứ hai vang lên kèm theo tiếng thét trí mạng. Ngay sau đó, dòng máu lớn chảy sàn đá cẩm thạch. Cảnh sát trưởng Henry đột ngột đổ xuống trong vũng máu, lúc chết mặt vẫn còn hai mắt trừng lớn đầy kinh hãi, thể hiểu được!

      “A ――” Nhóm y tá thét lên chói tai, thể khống chế được, tiếng hét sau cao hơn tiếng hét trước, thậm chí sợ tới mức khuỵu xuống mặt sàn, kinh hãi nhìn máu chảy lênh láng…

      Các là y tá, tuy rằng thực quen nhìn cảnh tượng sống chết hàng ngày. Nhưng là, người này vừa mới sống khỏe mạnh trước mặt các , trong nháy mắt lại biến thành người chết…

      Vài viên cảnh sát dự đoán được Lôi Dận nổ súng, trong nhất thời chỉ biết mở to hai mắt ra mà nhìn vũng máu, kinh hãi thôi.

      “Lôi tiên sinh…” Phí Dạ cũng tưởng tượng được Lôi Dận làm như vậy, thầm hít vào hơi. Lôi tiên sinh luôn làm việc trầm ổn như vậy, nhất định bao giờ mất lý trí. Xem ra, hành động ngày hôm nay của tiểu thư Mạch Khê bẻ gãy toàn bộ tâm trí của .

      “Các ngươi ――” Lôi Dận ném súng xuống thi thể của Henry, ánh mắt lạnh như băng đá quét qua những viên cảnh sát vẫn bàng hoàng, sợ tới mức súng của bọn họ đều đánh rơi mặt đất.

      “Chuyển phế vật này ngay lập tức cho tôi. Trực tiếp với Thống đốc bang của các ngươi, người là do Lôi Dận giết, muốn đền mạng, lúc nào cũng có thể đón tiếp!”

      Vài vị cảnh sát sớm bị dọa đến choáng váng, sau khi nghe những lời này, chật vật mang thi thể của cảnh sát trưởng rời . Bọn họ cũng thực chán ghét tên cảnh sát trưởng luôn làm ra vẻ này, nhưng mà cứ nhìn y chết ngay trước mặt bọn họ, thực là đấm vào mặt mũi của cảnh sát. Nhưng mà, chuyện này bọn họ chỉ có thể làm như vậy.

      hành lang đầy mùi máu tươi…

      “Lôi tiên sinh, làm như vậy dẫn tới vài phiền toái cần thiết. Dù sao người chết cũng là tay cảnh sát trưởng, chuyện này tất nhiên gây nên ồn ào. Chính phủ bên đó cũng điều tra.” Phí Dạ thầm thở dài hơi, thấp giọng .

      Hành vi hôm nay của Lôi tiên sinh quá khác thường, trong quá khứ chưa bao giờ như thế.

      “Phí Dạ, xử lý chút những người bị thương kia, xem bọn họ cần cái gì.” Lôi Dận hề nghe thấy, gương mặt lại trở nên mệt mỏi lần nữa. Thân mình cao lớn của lại ngồi xuống ghế dài, bóng dáng cao lớn dựa vào đó. Rất khó có thể tưởng tượng được, người đàn ông này vừa lúc nãy lạnh như băng đá, hơn nữa còn giết người.

      “Lôi tiên sinh ――” Phí Dạ vừa định tiến lên, lại bị Nhiếp Thiên Luật kéo lại ――

      “Quên , làm chuyện cậu bảo trước . Nếu cậu dám giết người, lên, hết thảy hậu quả cậu đều có thể đoán trước.”

      Mi tâm Phí Dạ nhíu lại, “Nhưng mà, tại Lôi tiên sinh mất lý trí.”

      “Nếu là mất lý trí, như vậy dù thêm điều gì nữa, cậu cũng chỉ biết dựa theo suy nghĩ của mình mà hành động. Cậu tại, chỉ biết làm chuyện điên cuồng mà thôi.” Nhiếp Thiên Luật nhìn Lôi Dận cái. Có lẽ vừa rồi, mọi cảm xúc đổ ra là do việc Mạch Khê tự sát. Mà bây giờ khuyên can đối với Lôi Dận là điều cần thiết.

      , cho tới bây giờ cũng chưa từng nhìn thấy qua Lôi Dận lại khống chế được như vậy. Cứ như thể cuồng dã như con thú hoang, bùng nổ bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, cũng hề cho đối phương thời gian nhìn lại.

      “Tôi chỉ sợ, tình chấm dứt cách đơn giản như vậy. Tuy Chính phủ cũng có điều kiêng kị trước tổ chức “Ảnh”, nhưng thường thường là như vậy. Chính phủ lại càng hy vọng có thể tóm được nhược điểm trí mạng của đối phương. Cái chết của tay cảnh sát trưởng này nếu xử lý tối, dẫn tới việc dân chúng phẫn nộ, mặc kệ việc y có phải là cảnh sát trưởng tốt hay , trong lòng dân chúng, xã hội đen vĩnh viễn là xã hội đen. Cho dù có làm đúng, cũng là xã hội đen.” Sắc mặt Phí Dạ cũng hề thoải mái.

      Nhiếp Thiên Luật nghe vậy xong, gật gật đầu, lại chỉ có thể đưa bàn tay rộng lớn của mình vỗ vỗ lên bờ vai ――

      “Nếu khi Mạch Khê gặp chuyện may, tôi nghĩ cậu chắc chắn điên cuồng hơn. Vậy nên những chuyện như thế này có thể tiếp tục xảy ra, vẫn nên chuẩn bị tâm lý tốt .”

      Sắc mặt Phí Dạ ngưng trọng, nhìn Lôi Dận cái, gì nữa.

      “Xem ra…” Nhiếp Thiên Luật suy nghĩ chút, “…nên tìm luật sư.”

      “Cũng chỉ có thể như vậy, tận lực ảnh hưởng tới ích lợi của tổ chức là tốt nhất.” Phí Dạ cũng đồng ý, gật đầu.

      Hai người chuyện, đèn phòng cấp cứu đột nhiên tắt. Ngay sau đó, cánh cửa lớn mở ra, y tá đẩy giường bệnh ra ngoài, theo sau là các bác sĩ ――

      Thân mình Lôi Dận đột nhiên run lên, ngay sau đó đứng bật dậy, vọt mạnh tới bên cạnh giường. Bàn tay to lớn siết chặt hai bên thành giường, hô hấp cũng đột ngột trở nên dồn dập hơn, ánh mắt lo lắng nhìn chăm chăm Mạch Khê vẫn còn bất tỉnh nhân . So với lần trước, tuy rằng người nhiều thiết bị y tế, nhưng mà, tâm càng thêm nặng nề hơn bao giờ hết.

    2. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 7: Suy nghĩ kĩ (1)
      Phí Dạ cùng Nhiếp Thiên Luật cũng theo sát sau đó, vẻ mặt tự nhiên khẩn trương vô cùng.

      “Bác sĩ, ấy thế nào?” Lôi Dận đợi lâu như vậy, vì kết quả này, bàn tay to lớn của tóm chặt lấy áo của bác sĩ. Sức mạnh quá lớn gần như muốn bóp chết luôn cả vị bác sĩ này.

      “Lôi…Lôi tiên sinh…Tôi…tôi thở được…” Bác sĩ chủ trị vung hai tay lên, mặt nghẹn đỏ như màu gan heo.

      Vài vị bác sĩ cùng nhóm y tá bên cạnh, tuy bị màn này dọa đến chết khiếp, nhưng mà gặp màu đỏ chói mắt hành lang, trong nhất thời kêu lên tiếng sợ hãi.

      Lôi Dận buông lỏng bàn tay lớn của mình ra, bác sĩ phụ trách mới tháo được khẩu trang xuống dưới, từng hơi từng hơi hít vào…

      “Lôi tiên sinh, ngài yên tâm . Tiểu thư Mạch Khê… ấy được cấp cứu tương đối kịp thời. Ngoại trừ mất máu quá nhiều, thân thể đều có ảnh hưởng nào quá lớn ——“

      “Mất máu quá nhiều? Khốn kiếp, mất máu quá nhiều? Như thế này cũng tính là trở ngại?” Lôi Dận vừa nghe xong, nổi điên lên, nắm tay siết chặt lại.

      “Lôi tiên sinh…ngài…ngài…ngàn vạn lần nên khẩn trương…” Bác sĩ chủ trị vội vàng trấn an . Trời ạ, đó là con sư tử dễ phát điên, ông cũng muốn chọc giận . Nhìn nắm tay người đàn ông này, chính xác hoàn toàn, quyền cũng có thể đánh ông tới tắt thở.

      “Ngài yên tâm , lần này tiểu thư Mạch Khê được cấp cứu rất kịp thời. Tuy rằng mất máu nhiều quá, nhưng cái này có thể điều dưỡng được. Ngài…”

      Lôi Dận thế này mới hoàn toàn thả lỏng tâm. nhìn gương mặt nhắn của Mạch Khê, đáy mắt toàn là đau đớn…

      ——————————

      đêm mất ngủ…

      Lôi Dận lại trông Mạch Khê trắng đêm, sườn mặt cương nghị vì chuyện lần này mà trở nên tiều tụy, nhưng càng thêm có đường nét, tuấn hơn. đêm dài này, gần như hề chợp mắt nhìn , lo lắng trong lòng đều hóa thành nỗi đau khôn cùng, lan tràn sâu trong đáy mắt

      Hồi ức như cơn sóng dữ đập vào đầu , lãng đãng, mơ hồ, rất nhiều vùng ký ức… từng, như cũng là từng… Mọi thứ cứ dồn dập ùa về. Mà nay, nhìn gương mặt nhắn tái nhợt của Mạch Khê, lúc vui vẻ thoải mái, hoặc đầy máu, hoặc tàn nhẫn, hoặc đau đớn…mỗi chuyện hết thảy đều có liên quan đến , lần lượt ùa vào trong đầu.

      Từng lần, cũng tập trung vào người phụ nữ khác như vậy. Nhìn chăm chú vào nước mắt cùng thống khổ của . Đối với người phụ nữ ấy, giữ lấy như thế xem con mồi, cho phép người khác chiếm đoạt.

      Tòa thành Bạc Tuyết kia từng là nhà giam của , mà cũng thể nghĩ đến, bắt đầu từ lúc nào, hướng nhìn của trở thành chiếm giữ. Lại vì thế mà khiến cho ấy sinh ra sợ hãi quá lớn với . biết nên làm như thế nào, chỉ có thể cưỡng chế giữ lại bên cạnh, tiếc chọn lựa hết thảy những thủ đoạn tàn nhẫn. Thậm chí vì để tránh chạy trốn, dùng phương thức như con vật cưng, giam giữ, buộc chặt lấy…

      Có lẽ là hận, bởi vì cái đêm tìm được Bạc Tuyết, trở thành vợ người khác, nằm giường của người đàn ông khác!

      Nghĩ đến đây, nắm tay Lôi Dận đột nhiên siết chặt lại, thâm tình trong đáy mắt cũng chuyển hóa thành hàn băng…

      cho phép phản bội, tuyệt đối cho phép!

      Huyết Xà trở thành vật hy sinh đầu tiên. Ngay sau đó, là vật thứ hai, vật thứ ba…cho đến khi Mạch Khê xuất !

      Ánh mắt Lôi Dận lại nhìn xuống Mạch Khê, ngón tay thon dài vô thức mà khẽ vuốt ve khuôn mặt nhắn xinh đẹp của . Khi chạm vào cánh môi mềm, giờ khắc này, lạnh lùng trong đáy mắt thấy nữa. Ngón tay hơi hơi chấn động. Lôi Dận cho rằng hết thảy đều chỉ là trả thù, cho rằng bản thân mình quyết tàn độc đến như vậy. Nhưng là, ngày sinh nhật mười tám tuổi của , nhìn khuôn mặt cẩn trọng, còn có chút cứng đầu mà lại bối rối trong đó, nhàng gọi tiếng ‘chú cha nuôi’. Khi đó, đột nhiên cảm thấy được tim mình như tan ra…

      hẳn vui vẻ. Ngay cả khi vui vẻ, cũng có bạn cùng lứa tuổi, nên có hồn nhiên. Nhưng là, như đóa hoa còn khép nụ, ngày nở rộ lại bị tuyệt tình ngắt xuống, cắm vào trong nước. chỉ ích kỷ chiếm lấy , ích kỷ giữ bên người, mà nghĩ hoa theo bốn mùa mà héo mòn. đáng tiếc, quên, hoa có ngày nở, người nào có thuở thiếu thời…

      Đóa hoa rời khỏi bùn đất, cho dù nở rộ xinh đẹp trong nước, cũng yếu ớt, giống như loài hoa sinh trưởng trong bùn đất.

      Có ngày nở rộ cũng có ngày héo úa.

      Nhưng là, lại ngang nhiên bẻ gẫy khát cầu sinh mệnh đối với này…

      mềm mại dưới ngón tay khiến tim đập nhanh. Giờ khắc này, muốn suy nghĩ, nghiền ngẫm tâm tư của bản thân kỹ. Hết thảy lo lắng đối với , hết thảy cách chiếm hữu đối với , hết thảy phẫn nộ cùng mọi điên cuồng chưa bao giờ có này, là vì trả thù?

      Hay vẫn là…

      loại tình cảm khác thường nào đó?

      Ngón tay Lôi Dận run nhè chút, đáy mắt dừng mãi khuôn mặt Mạch Khê…

      biết nên giải thích tâm tư của bản thân như thế nào, nhưng tinh tường ý thức được rằng, tâm tình của mình, tùy theo hỉ nộ ái ố của này mà biến chuyển. Tất cả, thay đổi trong lặng yên…

      Cửa phòng bệnh được đẩy ra, khuôn mặt Nhiếp Thiên Luật ngưng trọng mà nhìn cảnh tượng trước mắt này. Con ngươi xa cách cũng có dao động khó thấy, như là mội loại đau lòng, hoặc như thương tiếc khôn cùng!

      Là đối với Mạch Khê, càng là đối với Lôi Dận!

      vốn muốn chăm Mạch Khê chút, hề đoán được Lôi Dận lại luôn luôn canh giữ bên giường bệnh, hề chớp mắt mà trông chừng . Giờ khắc này, thế nhưng lại cảm thấy được bản thân mình trở thành kẻ dư thừa. Tối thiểu, bầu khí ở nơi đây còn đủ cho nữa. Nhiếp Thiên Luật thở dài hơi, vừa muốn xoay người ——

      “Thiên Luật…” Lôi Dận mở miệng gọi lại. Tuy rằng hề quay đầu, nhưng lại khiến Nhiếp Thiên Luật kinh hãi. Giọng tuy rằng đạm mạc là thế, nhưng lại lộ ra thê lương cùng bi ai khó khống chế được.

      Nhiếp Thiên Luật nhàng bước tới, đứng ở bên cạnh Lôi Dận, ánh mắt điềm đạm nhìn Mạch Khê giường. may sao…

      Trong khí đều là tĩnh lặng…

      lâu sau đó, tiếng thở dài của Lôi Dận mới vang lên, như là hỏi người đứng bên cạnh, hoặc như là, chất vấn trái tim của chính mình——

      “Chẳng lẽ, sai?”

      Ánh mắt Nhiếp Thiên Luật chuyển hướng tới Lôi Dận, lại bị tiều tụy của dọa đến. Mi tâm nhíu lại lo lắng, cố gắng trả lời.

      “Có lẽ, cậu thực làm sai. Ít nhất, Mạch Khê hề vui vẻ…”

      Thân mình Lôi Dận tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm hai mắt lại, mí mắt mỏng run run, như cố gắng đè nén cảm xúc nào đó. Nhiếp Thiên Luật lần đầu tiên nhìn thấy Lôi Dận ở trạng thái như thế này, lại biết như thế nào để an ủi…

      “Khê nhi, ấy…muốn rời khỏi cậu, xin cậu buông ấy ra.” hề mở mắt, giọng xa xôi như thể truyền tới từ phía chân trời, mang theo thê lương cùng bất lực.

      Nhiếp Thiên Luật biết chưa bao giờ hỏi người khác điều gì. Nhưng sau lần này, là thay đổi lớn lao đến như thế. Chẳng qua, thay đổi này khiến người khác phải đau lòng.

      “Vậy cậu quyết định như thế nào?”

      Trong khí chỉ còn là tĩnh lặng, lâu có tiếng trả lời…

      Lôi Dận mở mắt, lại chỉ nhìn mình Mạch Khê bằng đôi mắt màu lục đầy đau đớn. Trong mắt , toàn là thống khổ, quyến luyến, áy náy, cuối cùng, ngưng tụ trở thành thâm tình vô hạn. nâng bàn tay bé của lên, nhàng hôn lên những ngón tay mảnh khảnh. , muốn hôn đến tận tâm hồn

    3. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 7: Suy nghĩ kĩ (2)
      Ngoài cửa sổ, ánh rạng đông nhàn nhạt chiếu vào cửa sổ, xuyên thấu qua tấm thủy tinh, mờ mờ chiếu vào sườn mặt của Lôi Dận. Dáng vẻ này dưới lớp sáng trở nên tiều tụy hơn bất cứ lúc nào. Mỗi đường nét ngũ quan cương nghị đều ra nhân nhượng chưa bao giờ có. Còn có ràng…ở đáy mắt , ngưng tụ, lại ngưng tụ, cuối cùng hóa thành đại dương mênh mông.

      Đây là điều Nhiếp Thiên Luật nhìn thấy được, trong lòng hơi chần chờ chút. Thấy lâu hề lên tiếng, suy xét thêm chút, mới thấp giọng hỏi ra vấn đề xoay quanh trong lòng bấy lâu nay ——

      “Cậu —— rốt cuộc là ai? Bạc Tuyết hay vẫn là —— Mạch Khê?”

      thâm tình trong đáy mắt thể lừa dối được người khác. Đó hoàn toàn là đau đớn vì tình cảm. cũng là người đàn ông, tự nhiên cũng có thể hiểu được cảm nhận này. Nhưng khác với Lôi Dận, ít nhất cũng hiểu ràng bản thân mình người nào, cho dù có cách chạm tới…

      câu của Nhiếp Thiên Luật như thể chậu nước lạnh, đổ thẳng xuống đầu Lôi Dận. Đôi môi mỏng hôn những ngón tay Mạch Khê hơi hơi giật, tiện đà ngẩng đầu. Đôi con ngươi xanh trong cái chớp mắt lên mê man, nghi hoặc, lại rơi vào trầm mặc sâu sau đó. biến chuyển trong thời gian rất ngắn này, Nhiếp Thiên Luật lại nhìn hết sức ràng.

      Lôi Dận lại nhìn về phía Mạch Khê lần nữa. như con búp bê thủy tinh bé nằm ở đó, dung nhan trong suốt như ngọc, vẻ mặt yên tĩnh che lấp tuyệt vọng ngày càng lớn lao của . vui buồn, chỉ thanh đạm như thứ ánh sáng ban ngày, màng màng trong tia nắng le lói khi rạng đông, gợi lên trong Lôi Dận thương tiếc lớn lao, mà trân ái dịu dàng.

      cũng từng đối với Bạc Tuyết có loại tình cảm này?

      Hay vẫn là ——

      Đôi mày nhíu chặt lại, bàn tay rộng lớn kéo bàn tay bé của qua, mười ngón nhàng quấn quít…

      Đối với —— là động lòng?

      “Cậu đối với Mạch Khê, cho dù có động lòng hay , đều phải lựa chọn buông tay…” Nhiếp Thiên Luật nhìn chăm chăm vào đương nằm giường, thở tiếng đau thương. Quá bất đắc dĩ!

      “Buông tay?” Lôi Dận bấy giờ mới có phản ứng. Thân hình cao lớn cũng theo hai chữ này mà run run chút, bàn tay to càng siết tay Mạch Khê thêm chặt, như sợ khi buông ra, mọi thứ bị gió cuốn , thể nào níu kéo được nữa.

      “Nếu, cậu đối với Mạch Khê là phải tình , như vậy Mạch Khê chỉ nhìn thấy ở cậu mọi thứ đều là trả thù. Mạch Khê chẳng qua chỉ là quân cờ để trả thù mẹ ấy. Nhưng nếu cậu thực …” Nhiếp Thiên Luật chần chờ chút, nhìn bóng dáng cao lớn đơn của Lôi Dận ——

      “Nếu là , như vậy cậu càng hẳn phải buông tay! Tính Mạch Khê, trời sinh đầy kiêu ngạo. Có lẽ cần dùng thân phận là cha nuôi của ấy cũng tuyệt đối thể chấp nhận người phát sinh quan hệ cùng với Bạc Tuyết. Đó là mẹ của ấy, chuyện này đối với ấy như là tai nạn tàn khốc. Có lẽ, đây cũng là nguyên nhân khiến Mạch Khê phải tự sát.”

      Lôi Dận đột nhiên nhắm mắt lại, bàn tay khác đặt đùi chậm rãi siết chặt lại…

      Nhiếp Thiên Luật cũng khó xử vô cùng. Đây là cục diện con đường lựa chọn nào khác. Người luôn luôn làm việc thành thạo như Lôi Dận, giờ đây chỉ có thể đối mặt: hoặc là buông tay, hoặc là —— vẫn phải buông tay! Bởi vì có thể nhìn ra được mâu thuẫn rất sâu trong đáy mắt . Hành động lần này của Mạch Khê đủ có thể đập tan mọi hy vọng trong tất cả những phương thức của !

      lâu sau đó ——

      “Cậu…chỉ muốn giữ ấy ở bên cạnh. Điều đơn giản như vậy, chẳng lẽ, lại trở thành hy vọng xa vời?” Lôi Dận cúi đầu mở miệng, giọng khàn đặc, lộ ra bất lực chưa bao giờ có. Hai tròng mắt lưu luyến gương mặt luôn ánh lên cương quyết thể buông tay. “ ấy mới mười tám tuổi, phải sống như thế nào đây? Rời khỏi cậu, ấy phải sống cuộc sống như thế nào?”

      bờ vai, là bàn tay vững chãi của Nhiếp Thiên Luật, cũng mạnh mẽ, cũng trầm ổn như vậy. ngờ rằng người cậu cao cao tại thượng như vậy, giờ khắc này lại trở thành người bất lực. Trong mắt Nhiếp Thiên Luật, người cậu Lôi Dận của , tựa như người làm được, tình gì có thể làm khó , mà cho tới bây giờ cũng bị chuyện gì tác động đến. Nhưng là hôm nay…

      lại bất lực đến như vậy, quyến luyến thôi vì người con

      “Cứ như vậy mà buông tay …” biết như vậy là hoàn toàn tàn nhẫn, nhưng vẫn luôn lo lắng. “Lần này là cậu phát kịp thời, nhưng cậu có thể chắc rằng ấy có lần thứ hai, lần thứ ba ? Nếu lúc đó cậu ở bên cạnh Mạch Khê…” thêm điều gì nữa, chỉ lời dở dang, để cho người khác điền vào đó suy nghĩ riêng.

      Ngón tay Lôi Dận chợt run run, cảm giác đau đớn xé nát tim, như rời núi lấp biển đánh úp lại…

      là kiên quyết như vậy, dùng phương thức lưu luyến nào mà lời từ biệt với . , khiến hề vui vẻ? Thậm chí lại nghĩ đến việc kết thúc mọi thứ? Chỉ là vì có thể rời khỏi ?

      khí chợt có bi thương…

      “Thiên Luật…để cậu yên tĩnh chút.” Giờ khắc này, Lôi Dận ích kỷ muốn có được gian riêng với Mạch Khê, gian chỉ có hai người, yên tĩnh suy nghĩ, suy nghĩ về con đường phải .

      Nhiếp Thiên Luật gật gật đầu, lẳng lặng lui ra ngoài…

      Lôi Dận lẳng lặng nhìn Mạch Khê. Khuôn mặt nhắn tinh tế như ánh trăng tỏa ra dịu dàng, dịu dàng đến thế. Đôi môi đỏ hồng vốn có hơi hơi tái nhợt, khô ran hẳn . hít sâu hơi, ngồi xuống bên đầu gường, cánh tay dài duỗi ra dịu nâng dậy, để cái đầu vô thức tựa vào trước ngực . Ôm ấp như thế này, chút ý muốn buông tay…

      Người con yếu ớt trong ngực hít thở từng hơi nhàn nhạt, lẳng lặng phả vào lồng ngực , lại khiến ngực đau đớn đến nhường này. Mùi hương thoang thoảng dịu dàng tỏa ra từ người lại quen thuộc, xua tan toàn bộ mùi khử trùng trong căn phòng. Lôi Dận chưa bao giờ thống hận bản thân mình như thế này. yếu ớt đến như vậy, mà , làm cái gì?

      Đôi môi mỏng hạ xuống, giữa những sợi tóc của , lưu luyến thôi, lâu rời . Cuối cùng, Lôi Dận nhắm hai mắt lại. Trong cái chớp mắt, khóe mắt cương nghị thế nhưng lại ẩm ướt…

      “Khê nhi, tôi chỉ muốn, cho em vui vẻ…” Giọng của trầm đục, mang theo nỗi đau như lắng đọng lại từ ngàn vạn năm.

      Đối với vấn đề của Nhiếp Thiên Luật, biết nên trả lời như thế nào. cũng có cách nào nghiềm ngẫm cảm xúc mơ hồ chới với của tâm tư bản thân mình. buồn cười biết bao, luôn luôn thấu hiểu tâm người khác. Chỉ cần liếc mắt đối phương cái, đoán chắc được tâm tư của đối phương. Nhưng là, rốt cuộc cũng thể hiểu được chính trái tim mình!

      Bởi vì, cảm giác này hiểu được. Là giãy giụa thống khổ cùng bồi hồi, thậm chí hết thảy lựa chọn nghĩ đến đều có vẻ bất lực đến như thế. Kết quả còn lại chỉ còn có đau thương, mà Khê nhi của lại trở thành người hy sinh lớn nhất!

      Trong phòng bệnh, là bi thương triền miên…

      Ngoài phòng bệnh, Nhiếp Thiên Luật thầm thở dài. nỗi đau khó tả xoay quanh xoay quanh . Có lẽ, thế gian này chính là như vậy. Nguyên nhân tình duyên còn, chẳng phải việc người có thể khống chế. Có những thời điểm, có những người, có những tình , như loài hoa quỳnh nở trong khoảng thời gian ngắn ngủi. Ai vì ai mà tồn tại? Có nhưng thể chỉ như chiếc lá bị gió thổi bay , biến mất trong cơn mưa dữ, giống như những chấm rắc đầy trời, chỉ còn có ánh sáng mong manh ngừng lóe ra…

    4. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 8: Tình kịp tiếp nhận (1)
      Ánh mặt trời trở nên ấm áp hơn sau buổi trưa, như hy vọng xuyên thấu qua từng tầng mây, đem ánh sáng trải khắp vạn vật.

      Trong phòng bệnh, ánh sáng rực rỡ đều tập trung toàn bộ người Mạch Khê. Khi tia sáng xinh đẹp chiếu vào mi mắt , đôi mắt ngọc khẽ nhíu lại rồi chậm rãi mở ra. Khi nhìn thấy hoa tươi bên cạnh sườn mặt người thanh niên ôn nhuận, đôi môi đào xinh đẹp hơi hơi gợn lên độ cong nhàn nhạt, như viên trân châu quý giá, lóe ra chút ánh sáng mờ ảo.

      Thiên Luật…” Giọng Mạch Khê khi cất lên có chút mất sức, nhưng tinh thần lại hoàn hảo. Chỉ là ở cổ tay vẫn còn quấn băng gạc như tuyết trắng, khó để nhìn ra hành động làm. Nhìn Nhiếp Thiên Luật cắm xong hoa tươi vào bình hoa xong, mới nhàng , “Tặng em forget me not, là sợ em sau khi tỉnh lại quên mất sao?”

      Nhiếp Thiên Luật cười , đôi mắt vẫn ôn nhuận như sắc mặt vốn có của , dịu hòa như chiếc lá buông mình xuống mặt nước lững lờ trôi. ngồi bên giường Mạch Khê, “Nha đầu ngốc, biết cho dù như thế nào , em đều quên .”

      Mạch Khê cười gật gật đầu, sống mũi đột nhiên cay xè. Ngay sau đó, hốc mắt chợt hồng lên…

      “Tiểu Mạch Khê…” Nhiếp Thiên Luật thấy nước mắt của , tay chân lập tức bối rối. Có trời mới biết, muốn thấy khóc biết bao. Vội vàng nâng tay vỗ vỗ nhàng đầu trấn an, , “Được rồi được rồi, như thế nào liền khóc ngay vậy? Chẳng lẽ em muốn nhìn thấy sao?

      “Muốn, đương nhiên muốn…” Giọng Mạch Khê chợt trở nên cứng rắn hơn chút. Sau đó, ngồi dậy, khuôn mặt nhắn mệt mỏi chôn vào sâu trong lồng ngực người thanh niên kia. Thực muốn để nhìn thấy bộ dạng khóc lóc, nhưng là, nước mắt vẫn cứ chảy xuống.

      Nhiếp Thiên Luật cảm thấy lồng ngực mình chợt trở nên nóng rát. biết đó là nước mắt của , nhưng chỉ có thể nhàng vỗ về lưng . Để khóc thoải mái lúc cũng tốt. Nhiếp Thiên Luật làm sao có thể biết nước mắt của đè nén cùng bất lực này bao lâu.

      Thiên Luật, trách em chứ?” Giọng nghẹn ngào của Mạch Khê lớn, chỉ là nước mắt lặng lẽ còn đọng lại, giọng khàn khàn càng khiến đau lòng.

      “Đúng vậy, nha đầu ngốc này…” vỗ , nâng khuôn mặt nhắn của lên, than tiếng rồi lau nước mắt giàn giụa đó. Ánh mắt dịu dàng dường như xuyên qua cơ thể mà xoa dịu linh hồn . nhàng , “ trách em, trách em vì sao quý trọng bản thân mình như vậy.”

      xong, nâng cổ tay lên, phía dưới băng gạc chính là miệng vết thương. có bao nhiêu dũng khí để có thể cầm dao cắt cổ tay? Trừ khi, còn lưu luyến trần thế này nữa.

      “Phải biết rằng, người quan tâm em còn rất nhiều, Tiểu Mạch Khê ạ. Em làm vậy, rất ích kỷ.”

      Nước mắt Mạch Khê lại lần nữa chảy xuống gò má, thấm ướt đôi môi tái nhợt, lại run run mà xuống…

      “Kỳ thực…lúc ấy cũng còn đau khổ gì nữa…chỉ là em nghĩ…đây là cách giải thoát tốt nhất.” Giọng của rất mỏng manh. Nếu có điều gì phải luyến tiếc, cũng chỉ có người thanh niên trước mặt này, và còn có…bác Hàn Á.

      Lôi Dận hề nuốt lời, bác Hàn Á vẫn tiếp tục ở trong tòa thành. Chỉ là, khi nhìn thấy rốt cuộc cũng tỉnh lại, Hàn Á kích động chảy ra nước mắt. Mạch Khê cảm thấy tủi thân uất ức vô cùng. ra, đời này còn có người quan tâm đến như vậy.

      “Tiểu Mạch Khê!” Đuôi lông mày Nhiếp Thiên Luật lên tức giận, lại có vội vàng, xoay thân mình lại. Như thế nào cũng thể nhẫn tâm quát lớn nửa câu, “Sau này cho phép em lại làm chuyện điên rồ, có nghe hay ?”

      Mạch Khê lẳng lặng nhìn , đáy mắt là nặng những giọt nước mặn chát. lâu sau đó, hơi hơi cụp mắt xuống, nước mắt chịu được sức nặng phải chảy ra từng giọt từng giọt. vươn cánh tay mảnh dẻ ôm lấy thắt lưng mạnh mẽ của Nhiếp Thiên Luật, giọng mơ hồ ——

      Thiên Luật, nếu hết thảy đều trở nên đơn giản tốt…Nếu em là bạn của , là bạn trai của em, cũng tốt biết bao…”

      Chỉ có Nhiếp Thiên Luật mới có thể khiến kiêng nể gì mà bộc lộ tình cảm của mình. Hoặc vui hoặc buồn, hoặc hy vọng hoặc tuyệt vọng.

      Tim Nhiếp Thiên Luật chợt co rút lại. làm sao có thể từ ‘đơn giản’ của Mạch Khê mang ý nghĩa gì? Có lẽ, trong lòng vẫn luôn hoang mang, cho nên mới lọt sâu vào lưới mê muội, mới có thể khao khát bờ vai thân thiết để dựa vào…

      “Được…vậy em làm bạn của . Chỉ cần em thích, cái gì cũng có thể.” ôm cái đầu của vào lòng, giọng lòng, thể nghe ra ý vui đùa nào. đau lòng cho Mạch Khê, chỉ cần giữ được tâm này, cái gì cũng làm.

      này, khi lần đầu tiên nhìn thấy có cảm tình như quen biết từ rất lâu. Quật cường như , thiện lương như , mà tình nguyện trở thành người bạn tín nhiệm, người trai. Chỉ cần có thể tươi cười như trước, cái gì cũng có thể.

      Nghe xong những lời này, Mạch Khê nở nụ cười, là vui mừng thoáng qua, hoặc như cảm xúc thỏa mãn, đáy mắt cũng là nỗi đau ngạt thở…

      Thiên Luật, cũng muốn hạnh phúc nha…” nâng bàn tay bé lên, ngón tay tinh tế, trong nước mắt miêu tả hình dạng trái tim . “Nếu ở trong lòng thực người, nhất định thể để ấy khổ sở. Tình , hẳn là ngọt ngào lắm?”

      “Nha đầu ngốc, là ngọt…” Nhiếp Thiên Luật càng ôm chặt hơn. thông minh nhạy cảm đầy quan tâm này, nhớ nhung cùng quyến luyến trong đáy mắt hồ như thể che giấu được . lại thông minh muốn giúp che giấu nỗi đau sâu nhất tận tâm khảm.

      “Nhưng là, xem đó, đau khổ như em rồi nha.” Mạch Khê cười khẽ, cùng lúc đó, nước mắt mặn đắng môi thấm ướt cằm . “Nếu, chúng ta đều đơn giản như vậy, tốt biết bao nhiêu hả Thiên Luật, người vất vả đến như vậy sao?”

      Nhiếp Thiên Luật hơi hơi kéo Mạch Khê ra, ngưng mắt nhìn . Tuy rằng đau lòng nước mắt của , nhưng lại càng thêm khiếp sợ tâm tình tại của này. Ánh mắt suy xét đánh giá lúc lâu, mới giọng . “ người vất vả, mấu chốt là em người nào. Nếu như em ngốc nghếch mà người bình thường, có lẽ em phải cảm thấy thống khổ, nhưng là ——“

      “Nhưng là cái gì?” Vẻ mặt Mạch Khê nhìn qua quá đơn, ngay cả nước mắt trong hốc mắt cũng bất lực đến như vậy…

      Nhiếp Thiên Luật nâng bàn tay rộng lớn của mình lên, vén những sợi tóc xõa tung trước ngực ra sau tai, thầm ——

      “Nhưng nếu đối phương là Lôi Dận…Như vậy, con đường tình vất vả chút.”

      giọt nước trong mắt Mạch Khê kiềm giữ được chảy xuống. bi thương trong đôi mắt đột nhiên lên tia bối rối. nhìn đôi mắt ôn nhuận của Nhiếp Thiên Luật, “Em…em ta. Người là…mẹ của em.”

      câu đem tâm tư của phơi bày bỏ sót điều gì. Nhiếp Thiên Luật thở dài, hết thảy như đoán. Trong lòng này, phải là điều gì khác, mà là tâm tư khó có thể nắm lấy của Lôi Dận cùng chuyện quá khứ của thời niên thiếu ấy.

      “Tiểu Mạch Khê, em có thể hay …” chần chờ lúc lâu, cuối cùng mới chắc chắn mà nhìn , “Dùng hết dũng khí lần?”

      Mạch Khê chợt giật mình bàng hoàng, đôi mắt đẹp vì khiếp sợ mà trừng lớn. nhìn Nhiếp Thiên Luật lúc lâu, hô hấp dần dần tăng lên. Rồi đột nhiên che kín tai mình lại, cảm xúc trở nên kích động ——

      …em…em muốn người đàn ông này! muốn ——“

      “Được được được, muốn…” Nhiếp Thiên Luật hoàn toàn lo sợ trước dáng vẻ kích động của , vội vàng ôm chặt vào lòng an ủi. Trong lòng, nỗi bất an ngày càng lớn lên…

      Chẳng lẽ… rời mới là giải thoát?

      Ngoài cửa sổ, ánh dương rực rỡ lại bị đám mây đen cuồn cuộn chậm rãi che khuất. Bầu trời dần dần trở nên u tối hơn. Gió mạnh thổi qua, báo hiệu cơn mưa tầm tã sắp tới.

    5. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 8: Tình kịp tiếp nhận (2)
      Lôi Dận tự mình làm thủ tục xuất viện cho Mạch Khê. Khi vừa bước khỏi văn phòng của trưởng khoa, Phí Dạ bước nhanh tới ——

      “Lôi tiên sinh, người của cảnh cục đều bao vây bệnh viện!”

      Cái chết của cảnh sát trưởng Henry dù sao cũng phải giải quyết, nhưng từ sau khi Mạch Khê xảy ra chuyện, Lôi Dận hề quan tâm đến công việc của công ty cùng tổ chức. vài hội nghị quan trọng cũng kéo dài thời gian. Sau khi Mạch Khê tỉnh lại, dùng toàn bộ thời gian trông nom bên cạnh , dáng vẻ hề để ý tới bất cứ chuyện nào bên ngoài. Đối với điều này, cho dù cảnh cục có nhân nhượng ba phần cũng thể dễ dàng tha thứ. Lôi Dận giết người lung tung xong, chút thái độ đều có. Đây chính là thái độ công khai khiêu khích trong mắt sở cảnh sát. Mà lần này, hiển nhiên là được cho phép của Thống đốc bang.

      Mặt Lôi Dận chút thay đổi đến trước cửa sổ, từ cao nhìn xuống khung cảnh bên ngoài, ánh mắt bình tĩnh như hồ nước…

      Cảnh tượng dưới lầu hoành tráng. Là hàng dài xe cảnh sát nối đuôi nhau, trang bị vũ trang hạng nặng. Xem ra, thực coi bệnh viện này là hang ổ của độc xà mãnh hổ.

      “Bọn chúng có quấy rầy đến Khê nhi chứ?” Đối với cảnh tượng trước mắt, vẻ mặt của Lôi Dận thay đổi nào quá lớn. Từ sau khi Mạch Khê tỉnh lại, điều duy nhất thay đổi ở Lôi Dận, chính là càng thêm ít . Nhiều thời gian trầm mặc hơn trước, có đôi khi chỉ ở bên ngoài phòng bệnh yên lặng nhìn Mạch Khê. Chỉ lẳng lặng mà nhìn chăm chú.

      có. Thiên Luật vẫn ở trong phòng bệnh, vệ sĩ vẫn canh giữ nghiêm ngặt bên ngoài.” Phí Dạ lập tức trả lời.

      “Chuyện này, bất luận kẻ nào cũng được phép tiết lộ cho Khê nhi biết. Đương nhiên, bọn chúng cũng dám công nhiên bao vây Bạc Tuyết bảo. Hôm nay tôi muốn đón ấy xuất viện.” Lôi Dận hiển nhiên hiểu vì sao sở cảnh sát lại làm như vậy hôm nay.

      Phí Dạ hơi hơi sửng sốt, “Lôi tiên sinh, ngài muốn đưa tiểu thư Mạch Khê về đâu?”

      “Trở về thành bảo.”

      “A? Vâng, Lôi tiên sinh.” Phí Dạ vội vàng phản ứng lại. Giờ khắc này, thực hiểu ý của Lôi tiên sinh, cũng biết người đàn ông này tiếp tục xử lý như thế nào về mối quan hệ giữa bản thân mình và tiểu thư Mạch Khê.

      Chỉ là, vết máu chiếc đàn dương cầm kia, vẫn còn quanh quẩn trong đầu . Nhiều năm như vậy, theo Lôi tiên sinh, cùng với người đàn ông này vào Nam ra Bắc giết qua ít người, cũng sử dụng ít thủ đoạn, lại chưa bao giờ có cảm giác kinh tâm động phách như vậy.

      Con đường kế tiếp, phải như thế nào?

      ———————————

      “Khê nhi, uống thuốc này . Nào.” Trong phòng bệnh, Lôi Dận ngồi ở bên cạnh, đổ thuốc vào trong lòng bàn tay, tự mình cho uống thuốc.

      Khuôn mặt nhắn của Mạch Khê vẫn luôn bình tĩnh. Cho dù khi đối diện với Lôi Dận vẫn là nỗi đơn gì hiểu được, nhưng vẫn nghe lời uống thuốc vào. Sau đó, viên kẹo được cho vào cái miệng của . Mạch Khê kinh ngạc ngẩng đầu, lại bắt gặp đôi mắt xanh lục thâm trầm của Lôi Dận. Khuôn mặt luôn luôn bình tĩnh kia lộ ra đường nét và góc cạnh lạnh lùng. Khuôn mặt tuấn đến mức khiến người ta mê muội. Hàng mi dày, mũi cao và thẳng, đôi môi mỏng. Mỗi đường nét đều phô ra cao quý tuấn nhã. Nhìn kỹ chút, trong đó còn có phiền muộn nhàn nhạt cùng ôn tồn…

      Đây là Lôi Dận mà quen biết sao? Trong ấn tượng của , người cao cao tại thượng như chưa bao giờ có ôn tồn như vậy.

      “Em luôn luôn sợ đắng. Nghe ông chủ kia , đường để làm kẹo này là chiết xuất từ thực vật, khi ăn vị ngọt thanh và thơm hơn.” Lôi Dận nhàng giải thích cho .

      Trong mắt Mạch Khê ánh lên nghi hoặc. Đôi mắt như dòng suối trong núi sâu kia trong cái chớp mắt lên nỗi đau lẫn vào đó.

      Mạch Khê đột nhiên thể nhìn thẳng vào đôi mắt trước mặt mình, vội vàng cụp mắt xuống. hốt hoảng theo đó được che giấu. Viên kẹo trong miệng thực giống như hoa vậy, thơm ngọt chậm rãi tan ra, lan tỏa say lòng người. nhìn giấy gói kẹo được để ở bên theo bản năng, đôi mày liễu cong cong hơi hơi nhíu lại. “Nghe ông chủ ? Đây chính là tiệm kẹo kia sao?”

      Nhãn hiệu giấy gói kẹo này còn nhớ . Đó là tiệm kẹo nho xinh đẹp như nhà kẹo trong cổ tích. Vụ tai nạn xe cộ kia khiến còn cơ hội nào để nhìn đôi kẹo hoạt họa làm bằng kẹo kia nữa.

      “Đúng là tiệm kẹo kia. Ông chủ cửa hàng còn nhớ rất em, nha đầu liều lĩnh này.” Lôi Dận nhìn khuôn mặt nhắn hơi hơi cúi xuống của , giọng đầy dịu dàng.

      Mạch Khê cúi đầu nên chỉ có thể nghe được giọng trầm thấp của , thể nhìn thấy đau đớn nghẹt thở ngưng tụ trong đôi mắt xanh lục của người đàn ông kia. dừng tầm mắt mình những ngón tay mảnh khảnh. Giờ khắc này, thế nhưng biết nên đối mặt với người đàn ông này như thế nào. Từ sau khi tỉnh lại, hề tức giận với hành động tự sát của . Chỉ đơn giản dịu dàng ôn hòa chuyện với như vậy.

      chỉ nhìn thấy Lôi Dận khát máu mười phần, khí phách mười phần, chưa bao giờ nhìn thấy Lôi Dận cúi người xuống, giọng dịu như thế này. biết vì sao, giọng của càng dịu dàng, càng có thể nghe ra trong đó có ly biệt nhàn nhạt nắm bắt được…

      Hành lang có những tiếng bước chân vội vã. Mạch Khê hơi hơi ngẩng đầu lên nhìn. Ngay sau đó, cổ tay bị thương được Lôi Dận nâng lên. Độ ấm trong lòng bàn tay truyền qua lớp băng gạc chạm vào da thịt, kéo hồi lực chú ý của lần nữa ——

      “Khê nhi, đồng ý với tôi, về sau, cho dù có như thế nào cũng được làm chuyện điên rồ, được ?” Ngón tay Lôi Dận cẩn trọng khẽ vuốt ve phía lớp băng gạc. Trong đáy mắt đau đớn người ngoài thể nhìn tới được. “Vĩnh viễn được tra tấn bản thân như vậy nữa.”

      Trong lòng Mạch Khê biết vì sao đột nhiên đổ vỡ, hốc mắt dâng lên chua xót buồn thương…

      Ngay sau đó, toàn bộ cơ thể được Lôi Dận ôm vào lòng. Bàn tay rộng lớn của phủ lấy cái đầu của , để sườn mặt tuấn chôn sâu vào trong hơi thở của .

      Trong hô hấp, có hơi thở của , cũng có mùi hương dịu của .

      Thân mình Mạch Khê hơi hơi cứng lại rồi thôi. tùy ý để ôm vào. dịu dàng chưa từng có thổi quét qua lòng . Mạch Khê cứ như vậy ngoan ngoãn dựa vào lòng . Khác với khi ôm Thiên Luật, tim giờ khắc này là đau đớn. Mà càng như vậy, tim càng đau hơn. Tuy rằng Mạch Khê biết vì sao người đàn ông này đột nhiên lại khác thường như vậy, nhưng …lại khiến đau lòng biết bao.

      ——————————

      Bầu trời tối dần, có hương vị như sắp mưa.

      Nơi cánh cổng lớn của bệnh viện, căng thẳng trong bầu khí luôn luôn toát ra nơi đậu xe của cảnh sát, giống như con thú bất an. Khuôn mặt nhóm cảnh sát cũng đầy khẩn trương. Sau khi nhìn thấy vài y tá bước ra, ánh mắt họ sáng lên chút. Sau đó là hơn mười vệ sĩ phục trang đen. Giờ khắc này, khí gấp rút đột ngột tăng vọt. Tất cả đều thầm rút súng ra.

      Hơn mười vệ sĩ hề có biểu tình nào. Bởi vì có chỉ thị của Lôi tiên sinh, bọn họ giả vờ làm như thấy hành động của lũ cớm này, cho dù thấy chúng lôi súng ra cũng phải cố gắng mà nhịn xuống.

      Mệnh lệnh của Lôi tiên sinh rất đơn giản, chính là muốn để bất cứ chuyện gì quấy nhiễu tới tiểu thư Mạch Khê. Cảnh sát xuất trong bệnh viện bình thường thôi, cho dù có hoài nghi, cũng có thể giải thích điều này hề liên quan tới vệ sĩ bọn họ.

      Đám người chậm rãi mở đường. Lôi Dận ôm Mạch Khê, bước chân ổn trọng ở cuối cùng, Phí Dạ theo sát bên người, ánh mắt đầy cảnh giác xem xét hết thảy bốn phía.

      Chiếc xe sang trọng công nhiên dừng ngay trước cổng lớn của bệnh viện. Thậm chí ngăn cả xe cảnh sát trước mặt. Vài vệ sĩ tới trước, canh giữ chung quanh cửa xe.

      Đoạn đường từ phòng bệnh đến cổng bệnh viện đều đứng đầy cảnh sát cùng vệ sĩ của Lôi Dận, vẻ mặt hai bên giằng co. Mà Lôi Dận lại hoàn toàn bình thản thong dong ôm Mạch Khê, từng bước hướng tới xe đậu sẵn. cảnh tượng như vậy, hoành tráng quá sức tưởng tượng!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :