1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời - Ân Tầm (8 hồi + Ngoại truyện)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 29:Con người sắt đá dịu dàng (4)
      Ngoài cửa sổ, tiếng sấm lớn vang lên.

      Bên trong phòng, nước mắt Mạch Khê chậm rãi chảy xuống tựa đoán hoa ôn nhuận như ngọc gương mặt, khiến tâm Lôi Dận bị quất đau. vươn cánh tay ra, kéo thân hình mềm mại của vào lòng. “Khê nhi… được khóc nữa…”

      Người đàn ông động tình, cúi mình xuống, thể khống chế được bản năng cơ thể, dịu hôn từng giọt nước mắt mặn chát. nhàng thở dài tiếng, vẫn thể khống chế được mình——

      “Em khóc, tôi rất đau lòng…”

      Đôi môi mỏng vẫn chịu tiết chế mình, trượt xuống. đêm như vậy, người si người say đâu chỉ có phụ nữ? Bàn tay to lớn của nhàng kéo bàn tay bé của Mạch Khê lại, siết chặt, nắm trọn lấy… dừng lại nơi lồng ngực.

      Ngón tay mảnh khảnh nhàng để nơi tim người đàn ông đập, tránh khỏi run rẩy rất . Đúng vậy, khi chạm đến nhịp tim trầm ổn mạnh mẽ của , từng chút, từng chút va chạm vào lòng bàn tay, độ ấm xuyên thấu qua lòng bàn tay , dường như hun nóng cả người, như thể muốn hòa tan .

      “Tôi khiến ông đau lòng sao?” như say, tình cảm lắng đọng trong tiềm thức ngừng kêu gào, muốn thoát ra. Mùi hương dịu của người đàn ông kia khiến đau, nước mắt cứ thế càng tuôn trào…

      Nếu thực đau lòng vì , cớ sao phải lần lượt làm tổn thương ?

      Giọng của Mạch Khê rất rất , như là câu hỏi, cũng như lời thào, như đóa hoa phiêu tán giữa trung, trong chớp mắt lại cuốn ra xa, nhưng vẫn nắm bắt được. nhàng nâng khuôn mặt nhắn của lên, giữa chân mày nổi lên chút suy nghĩ như có như , tiện đà, môi phủ lên đôi môi

      có trả lời, lại lưu luyến cánh môi thơm như loài hoa lan của , khác hẳn với mùi hương nặng nề của những người đàn bà khác, đó là hương thơm thanh khiết ngọt ngào của đơn thuần, như mùi đào mùa trổ hoa khiến người say quên lối về.

      Kỳ thực, là biết trả lời thế nào mới đúng… Im lặng, cũng là cho thời gian để tâm tư của bản thân nghiền ngẫm!

      Cơn mưa lớn ngừng, từng hạt mưa thôi đập vào lớp cửa thủy tinh nữa. Trong căn phòng, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của đôi nam nữ triền miên…

      —————————

      Thời gian mỗi ngày trôi qua bình thường, hết thảy đều suôn sẻ mà trôi qua. Sau cuộc điều trị tỉ mỉ, thân thể Mạch Khê khôi phục rất nhanh, những nơi da bị trầy xước cũng dần dần biến mất, khuôn mặt nhắn tái nhợt lại hồng nhuận như trước, xinh đẹp trở lại.

      Nhưng, xúc cảm của Mạch Khê vẫn luôn đơn như thế. Tuy rằng bản thân mình chỉ còn chút nữa là gặp cái chết, nhưng cuộc sống này dù sao vẫn phải tiếp tục. Có điều, mỗi khi chạm vào bụng, trong lòng vẫn luôn đau đớn.

      Mà dường như——

      Người đàn ông kia rất quan tâm đến đứa trẻ này——

      Người đàn ông kia?

      Mạch Khê cười khổ… bắt đầu từ khi nào, ít gọi là cha nuôi? Mỗi khi nhớ đến, chỉ dùng cụm ‘người đàn ông kia’ để chỉ ? Càng về sau, số lần nhớ tới càng ngày càng nhiều…

      Suy nghĩ trở về buổi đêm trời mưa kia lần nữa. Đêm hôm đó, tựa như trở nên dịu dàng, để mỗi lần nhớ tới, nhịp tim khỏi tăng nhanh!

      Nhưng… chán ghét bản thân mình như thế này! Chán ghét vì sao bản thân cứ mỗi lúc mỗi nơi đều nhớ tới . Chán ghét bản thân mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ cao lớn kia, hiểu sao cứ hoảng hốt! Càng chán ghét bản thân hơn, mỗi khi đối mặt với giọng chuyện, tay chân lại giống hệt đứa trẻ luống cuống cả lên…

      Vì sao lại như vậy?…

      thở dài hơi, mắt lại nhìn thấy thạch cao bó chân. Mỗi ngày đều mang theo thứ này đúng là chuyện phiền toái. Nghĩ nghĩ lúc, đẩy xe lăn lấy cái bút ký tên, xoay thân mình, cố hết sức, chuẩn bị viết chữ ở thạch cao đùi, bất ngờ——

      “Khê nhi, em làm gì vậy?” Giọng trầm thấp giàu từ tính cùng với tiếng mở cửa phòng ngủ đột nhiên vang lên, ngay sau đó là tiếng bước chân ổn trọng…

      “Ối…” Tâm Mạch Khê hoảng hốt, tay run lên, bút ký tên rơi xuống đất, lăn xa, trực tiếp chạm vào mũi giày da cao cấp của người đàn ông.

      Sắc mặt lên chút xấu hổ…

      Đuôi lông mày Lôi Dận lướt qua tia nghi hoặc. Khi vừa đẩy cửa bước vào, lại thấy nghiêng người biết làm cái gì. Cúi đầu nhìn chiếc bút dưới chân, cúi người nhặt lên, đáy mắt càng thêm khó hiểu.

      “Ờ… cái kia, tôi vốn muốn viết chữ ở thạch cao đùi này á…” Mạch Khê vẫn giải thích câu, mất tự nhiên chỉ chỉ bút trong tay Lôi Dận.

      “Viết chữ?” Lời của càng khiến người đàn ông kia khó hiểu. bước tới trước mặt , lại nhìn thạch cao đùi , “Em muốn viết chữ đây ư? Viết cái gì?”

      Mạch Khê thở dài, “Viết là… chúc cậu sớm khỏe mạnh!”

      vậy, người đàn ông này căn bản có xem phim tivi . chút đạo lý đối nhân xử thế đều có, mấy lời chúc viết thạch cao rất bình thường mà, ngược lại còn bày ra bộ dáng ngạc nhiên?

      Lôi Dận lúc này mới ràng ý của , bàn tay lớn duỗi ra, đặt ngồi lại nghiêm chỉnh, sau đó sắc mặt vô cùng bình tĩnh

      “Chúc em sớm khỏe mạnh.”

      Mạch Khê ngớ người ra gật gật đầu, còn chưa kịp phản ứng gì, thấy Lôi Dận ngồi thụp xuống, quỳ gối lấy cây bút ký tên qua…

      “Ê ê ê, ông, ông muốn làm gì đó?” thực là bị giật mình, vội vàng vươn bàn tay che chắn thạch cao chân, sắc mặt có chút kinh hoảng…

      , phải muốn viết chữ đùi chứ? kỳ cục…

      Quả nhiên…

      Lôi Dận ngẩng đầu, đáy mắt thâm trầm lướt qua chút ý cười như có như , “Tôi chỉ hảo tâm giúp em mà thôi, ngoan ngoãn, đừng nhúc nhích!” Mệnh lệnh ban ra có ý cưng chiều.

      Tình cảm khác thường này dội vào nơi chút phòng vệ của , khiến thân mình khỏi co rụt lại…

      “Tôi làm em đau?” ngừng lại, nhìn , bàn tay lớn giữ lấy phần thạch cao chân nới lỏng ra, từng chút đều cẩn thận. Đôi đồng tử xanh lục vốn lạnh băng thế nhưng lại hàm chưa ấm áp nhàn nhạt. Loại tình cảm này cứ trực tiếp biểu đạt, khiến tâm Mạch Khê rung động sâu sắc!

      , làm gì có…” tìm lại được giọng , nhàng nho

      Lôi Dận, cha nuôi của , trong ấn tượng, người đàn ông này luôn luôn cao cao tại thượng như vậy, giờ khắc này lại ngồi thụp xuống tấm thảm, nghiêm cẩn viết lời chúc ở thạch cao đùi. Động tác ôn tồn như thế lại xuất người , tuy rằng nhìn qua có chút quái dị, nhưng lại hề tổn hại đến uy nghi vốn có. Đường nét sắc bén của khuôn mặt như được điêu khắc từ cẩm thạch có chút mềm mại, hiểu sao, vì thế lại tăng thêm dụ hoặc khó hiểu!

      Tâm Mạch Khê khỏi xúc động, tận đáy lòng dường như có gì đó phảng phất qua, chút giật mình…

      Dần dần, ánh mắt nhìn khuôn mặt thế nhưng có cách nào rời . Ngũ quan sắc bén cương nghị của người đàn ông bởi vì nghiêm cẩn mà càng làm cho người ta mê muội. Dáng vẻ hiền hòa như thế cho tới bây giờ cũng chưa gặp qua, thân mình cao lớn cố kỵ gì mà ngồi thụp đất… Hơi nóng khuôn mặt lần nữa bừng lên, Mạch Khê vội vàng nhìn tránh sang chỗ khác, cúi đầu, thấy bản thân có chút thất thố mà đan mấy ngón tay vào nhau…

    2. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Hồi 5: 蝶飞不眷
      Chương 1: Tranh cãi trong thư phòng (1)

      Tốt nhất gặp gỡ, mến nhau.

      Tốt nhất hiểu nhau, phải tương tư.

      Tốt nhất làm bạn, phải nợ nần.

      Tốt nhất lưu luyến, chẳng phải nhớ nhung.

      Tốt nhất nhau, phải cách xa.

      Tốt nhất ngoảnh mặt lại, gặp gỡ.

      Tốt nhất hiểu lầm, phải phụ nhau.

      Tốt nhất hứa hẹn, chẳng phải dây dưa.

      Tốt nhất gắn bó, cần bên nhau.

      Tốt nhất gặp nhau, lại chẳng phải sum vầy.

      Nhưng chỉ cần gặp lại hiểu nhau nhiều, gặp lại nhau làm sao có thể coi như thấy.

      __________________

      Khuôn mặt gần trong gang tấc nhưng dám nhìn thẳng, bởi tim gần như đập liên hồi…

      “Xong rồi, như vậy phải ?” Tiếng giàu từ tính của người đàn ông nhàng vang lên, chặn ngang dòng suy nghĩ lơ lửng như mây của Mạch Khê. lúc này mới hoàn hồn, nhìn đến bên chân bó bột của mình, ngay sau đó liền kinh ngạc…

      “Đây là cái gì?” Ngón tay mảnh khảnh chỉ lên những dòng chữ chằng chịt, toàn bộ là tiếng nước ngoài.

      Chỉ là câu chúc nho dùng đến tám thứ tiếng!

      Lôi Dận lại cảm thấy có gì bất ổn, ngẩng đầu liếc cái, bình thản : “ phải là viết câu chúc sao? Con luôn mê tín, thích cầu thần bái phật, nhiều thứ tiếng chút thần linh ở các nước mới biết đến được.”

      Lần đầu tiên trong đời, mở miệng trêu đùa người khác, mà đối phương lại là nhóc “miệng còn hôi sữa”…

      Mạch Khê kinh ngạc há to miệng. lớn như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên nghe thấy trêu cười.

      “Làm sao vậy? Tôi gì sai sao?” Lôi Dận ra nhận thấy lời của mình có vấn đề; ngược lại, nhìn biểu cảm của Mạch Khê, thấy bộ dáng của nhóc đó còn có chút khôi hài.

      Khóe miệng Mạch Khê giật giật, mãi được gì, cuối cùng, ma xui quỷ khiến thế nào lại tung ra câu: “Ông hiểu rất nhiều người con sao? Họ thế nào ông đều biết ?”

      Giọng lớn, chỉ cúi đầu lầm bầm, lại như tự với chính mình.

      “Em cái gì?” Lôi Dận dường như nghe thấy gì, đôi mắt trầm nhìn hề chớp.

      có, có gì.” Mạch Khê giật mình phản ứng lại, vội vàng tìm từ chữa cháy. Vừa rồi đúng là điên mới hỏi vấn đề đó, cũng may mà nghe thấy gì.

      Lôi Dận đứng lên, bàn tay to khẽ vuốt mái tóc dài của , vừa muốn mở miệng gì đó Phí Dạ lại lễ phép gõ cửa vào…

      Lôi Dận thu bàn tay loại, khoanh tay nhìn về phía Phí Dạ.

      “Lôi tiên sinh…” Phí Dạ tiến lên, muốn lại thôi, vẻ mặt thực rất nghiêm trọng.

      “Khê nhi, lát nữa ăn cơm ngon miệng nhé!” Lôi Dận thấy thế, quay người nhìn về phía Mạch Khê , liền sau đó ra hiệu ý bảo Phí Dạ ra trước.

      Đợi cho bóng lưng cao lớn kia ra khỏi cửa, thân mình mới lần nữa hơi cúi xuống phía đỉnh đầu Mạch Khê, bàn tay dày ấm áp nâng khuôn mặt nghi hoặc của lên. cúi xuống, đôi môi gần như sắp chạm đến mặt .

      Mạch Khê khó nhìn ra vẻ mặt thất kinh của mình trong đôi mắt thâm thúy của .

      “Tôi hiểu phải là tâm lý của những người con khác, mà chỉ mình em thôi.” Giọng nhàng lại như mang theo hương rượu ngon thoảng qua chóp mũi , vương vấn cùng hơi thở của .

      Trong lúc , bàn tay dịu dàng vỗ đầu , sau đó rời khỏi phòng——

      Mạch Khê giật mình sửng sốt, mãi lâu sau mới phản ứng lại, ngay sau đó, hai má bỗng ửng đỏ lên.

      ra…

      Vừa rồi nghe thấy…

      theo bản năng nhìn về hướng mặc dù còn thấy bóng người đâu nữa, trong lúc nhất thời suy nghĩ có chút hỗn độn. xoa xoa hai má, vén lại mấy sợi tóc, đầu ngón tay như vẫn còn vương hơi thở của , bỗng dưng trong lòng có chút xốn xang.

      Bộ dáng vừa muốn lại thôi của Phí Dạ ban nãy làm nhớ lại lần kia. Tuy rằng Mạch Khê mới mười tám tuổi nhưng suy nghĩ gần như tinh tế hơn bạn đồng trang lứa rất nhiều, nhất là khả năng quan sát sắc mặt.

      Bởi Lôi Dận kiêng dè gì nên nhiều việc Phí Dạ cũng phải dè chừng mà trực tiếp báo cáo với ; bất luận là chuyện của công ty hay việc của tổ chức. Có điều lần này, cũng giống lần trước mà tránh .

      Đôi mày xinh đẹp của Mạch Khê khẽ nhíu lại, đến tột cùng là có chuyện gì muốn gạt ?

      _____________

      Trong thư phòng.

      Chỉ có duy ánh mặt trời ấm áp chiếu vào——

      Lôi Dận gập mạnh bản báo cáo trong tay lại, khó nhìn ra vẻ phức tạp từ đôi mày của .

      Đứng bên cạnh, Phí Dạ hề mở miệng nhưng thông qua ánh mắt của có thể thấy tính nghiêm trọng của việc, đôi mày cương nghị cũng nhíu lại.

      nhìn thấy Lôi Dận cầm bản báo cáo về phía trước cửa sổ, hơi thở như đông quánh lại.

      Từ cửa sổ sát đất chiếu vào ánh sáng chói, bao phủ lấy thân hình hoàn mỹ của nhưng cách nào tán được vẻ lạnh lùng lại như cố kìm nén cái gì đó.

      lúc lâu sau——

      “Phí Dạ…” Giọng lạnh như cái rét tháng chạp của người đàn ông vang lên.

      Phí Dạ hơi run rẩy chút, tiến lên, “Lôi tiên sinh, xin cứ sai bảo.”

      tấm kính thủy tinh phản chiếu thứ ánh sáng lạnh băng, u trầm từ đôi mắt xanh biếc của .

      Ánh mắt kia tản ra độ lạnh lẽo như của loài sói chốn rừng sâu.

      “Chuyện này, tôi hy vọng có bất kỳ kẻ nào khác biết được!”

      xong, nâng tay xé bỏ bản báo cáo kia. Động tác rất thong thả lại kiên quyết, đủ để hủy bỏ tất cả mọi hy vọng.

      Phí Dạ sửng sốt, hồi lâu vẫn chưa gì.

      “Phí Dạ, cậu biết nên xử lý thế nào rồi đấy!” Lôi Dận thấy phía sau có động tĩnh xoay người, ngữ khí lãnh đạm .

      “Lôi tiên sinh…” Phí Dạ chần chờ chút, nhìn về phía Lôi Dận, “Khiến cho người làm bản kết quả xét nghiệm này câm miệng lại khó, chỉ có điều…tiểu thư Mạch Khê có quyền biết chuyện này.”

      Đôi mắt Lôi Dận đột nhiên nhíu lại——

      “Phí Dạ, cậu có biết mình ?” Tiếng khắc nghiệt vang lên, thậm chí còn mang theo vẻ lạnh lùng trước nay.

      Phí Dạ thầm thở dài, suy nghĩ lúc lâu mới lấy hết dũng khí : “Lôi tiên sinh, đây là lần xét nghiệm thứ hai, hai lần kết quả đều như nhau. Điều này chứng minh, ấy là con ruột của ngài.”

      “Câm miệng!” Giọng Lôi Dận đột nhiên cao vút lên, độ lạnh lẽo gần như có thể đóng băng người đối diện trong nháy mắt, “Kết quả này là giả, tôi thừa nhận!”

      “Lôi tiên sinh!” Phí Dạ biết tâm tình của , nhưng quả thực đây là chuyện chính đáng. Lần thứ hai tiến lên từng bước, nhìn thoáng qua mảnh vụn của bản báo cáo, “Điều này đối với tiểu thư Mạch Khê là công bằng…”

      công bằng? Cậu cho rằng cái gì mới là công bằng?” Trong mắt Lôi Dận lóe ra tia băng lạnh, sắc bén như lưỡi kiếm đâm thấu lòng người…

      “Tôi cho ấy công bằng, có điều, tôi muốn !”

      “Nhưng đây chính là !” Lúc này Phí Dạ cũng thấy đau xót thay cho Lôi Dận, nghẹn ngào rất lâu mới ra câu.

    3. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 1 : Tranh cãi trong thư phòng (2)
      Gương mặt Lôi Dận run rẩy chút——

      “Lôi tiên sinh, tôi biết bây giờ ngài hoài nghi kết quả này là giả, cũng biết tại sao kết quả lại như vậy. Nếu ngài muốn tiếp tục điều tra, tôi đương nhiên vẫn nhận lệnh, có điều——” Giọng của Phí Dạ khá bình ổn, mạnh mẽ, “ việc mãi mãi giấu được, tiểu thư Mạch Khê sớm muộn gì cũng biết chuyện này. Để ấy hay biết gì là việc vô cùng tàn nhẫn.”

      “Phải điều tra, nhất định phải điều tra chuyện này cho tôi.” Lôi Dận ngồi trở lại ghế salon, châm điếu xì gà, đôi mắt càng thêm trầm.

      “Nếu…tiểu thư Mạch Khê là…”

      thể có chuyện đó!” Lôi Dận ràng, lưu loát mà bác bỏ lời của Phí Dạ, ngữ khí vẫn lạnh lùng, “Lúc đó, Bạc Tuyết căn bản hoàn toàn có khả năng mang thai con của tôi!”

      Phí Dạ ngẩn ra, nhìn thấy vẻ mặt kiên định như vậy của Lôi Dận nỗi nghi hoặc trong lòng cũng có chút dao động. Có điều, cũng rồi, ngại tiếp tục khuyên nhủ…

      “Lôi tiên sinh, ngài có để tâm đến cảm nhận của tiểu thư Mạch Khê ?”

      Lôi Dận ngẩng đầu, hai gò má lạnh lùng có chút biểu cảm, hãm sâu trong làn khói xì gà, đôi mắt kia cũng ánh lên vẻ nghi hoặc.

      Phí Dạ thấy thế hắng giọng, mạch, “Lôi tiên sinh, kỳ báo cáo có thế nào nữa cũng quan trọng. Cho dù tiểu thư Mạch Khê phải con ngài, ngài vẫn có thể trả lại tự do cho ấy.”

      “Phí Dạ, đây là lần đầu tiên cậu vì người con với tôi như vậy!” Vẻ mặt Lôi Dận ràng nét tức giận, ném điếu xì gà vào gạt tàn, thân mình cao lớn dựa vào salon, động tác nhìn có vẻ thản nhiên nhưng lại tiềm uy hiếp to lớn….

      Phí Dạ cung kính cúi người, ngữ khí rất có chừng mực nhưng vẫn kiên định như lúc trước, “Lôi tiên sinh, nếu ngài quan tâm đến tiểu thư Mạch Khê, chẳng thà khiến ấy vui vẻ. Kể từ sinh nhật lần thứ mười tám, vẻ tươi cười mặt ấy rất hiếm thấy. Thứ lỗi cho thuộc hạ thẳng, ngài đôi với tiểu thư Mạch Khê chỉ có trói buộc và vây hãm, tự do lẫn vui vẻ của ấy ngài đều cho.”

      Đôi mắt Lôi Dận hơi co rụt lại…

      “Phí Dạ, hôm nay dường như cậu hơi nhiều!”

      “Lôi tiên sinh!” Phí Dạ quỳ gối xuống, mặt cũng lộ vẻ chân thành, “Tôi biết ngài thích nghe những lời này, nhưng tiểu thư Mạch Khê là người, phải là thú cưng để nuôi nhốt, cũng phải quân cờ để trả thù. Nếu ấy thực là con của ngài, như vậy tất cả những việc ngài làm với ấy chính là hồi bi kịch. Còn nếu ấy phải con ngài, tính sao? ấy còn muốn tiếp tục cuộc sống tịch liêu như thế này, có muốn như bông hoa dần héo tàn hay ? Còn nữa…”

      ngẩng đầu, hề chớp mắt nhìn chằm chằm Lôi Dận, ra lời quả thực thấm thía: “Lôi tiên sinh, nhiều năm như vậy, ngài có vui vẻ ? Cho dù tiểu thư Mạch Khê ở lại bên cạnh ngài nhưng nhìn vẻ mặt ngày càng tái nhợt của ấy, ngài vui được sao?”

      “Đủ rồi!” Lôi Dận đột nhiên đứng dậy, buồn bực chưa từng có dâng lên trong lồng ngực, bàn tay to vung lên làm cho mấy thứ bàn đều lộn xộn hết. luôn là người kiềm chế cảm xúc cực kỳ tốt, nhưng khi nghe được nhưng lời Phí Dạ trở nên luống cuống.

      “Lôi tiên sinh…” Phí Dạ ngơ ngác chút, sâu tận đáy lòng cũng có chút lo lắng.

      “Phí Dạ, tìm những người đó cho tôi!” Giờ này khắc này, Lôi Dận tựa như con thú lồng lộn vì chịu được giam giữ. lại lại trong phòng, sau quay đầu nhìn về phía Phí Dạ, “Cho dù bọn chúng chết, cũng phải tìm đến tận đời sau, rút tủy chúng ra!”

      “Lôi tiên sinh, việc này…” Phí Dạ kinh hãi, Lôi tiên sinh điên rồi sao?

      Ánh mắt Lôi Dận gần như sắp giết người——

      “Đây là mệnh lệnh! Lập tức làm!”

      “Vâng, thuộc hạ tuân mệnh!” Đầu mày Phí Dạ vẻ căng thẳng, lập tức rời khỏi thư phòng.

      Cửa phòng đóng lại trong nháy mắt. thoáng nghe thấy tiếng đấm tay lên cửa thủy tinh bất đắc dĩ lắc đầu, thầm thở dài hơi…

      Xoay người xuống lầu, Phí Dạ hề thấy được quản gia Hàn Á đứng ở góc khuất, toàn thân run sợ thôi——

      _______________

      “Xoảng——”

      Tiếng dụng cụ ăn đập vào nhau, ngay sau đó là tiếng chiếc dĩa ăn rơi xuống đất.

      “Thực xin lỗi, tiểu thư Mạch Khê, ta…ta đổi cho con bộ đồ ăn khác…” Trong phòng ăn, quản gia Hàn Á có vẻ thấp thỏm, nhặt chiếc dĩa ăn lên, nhanh chóng liếc Mạch Khê cái rồi lại rời tầm mắt .

      Mạch Khê thận trọng phát ra quản gia Hàn Á có điểm bất thường, liền giữ chặt lấy cánh tay ông——

      “Bác Hàn Á, sao vậy? Sao bộ dáng bác cứ thấp thỏm yên? Có chuyện gì xảy ra sao?”

      , có gì——” Hàn Á cố gượng nặn ra vẻ tươi cười. Nhìn Mạch Khê, ánh mắt ông lại lộ ra vẻ thương xót cùng đau lòng.

      đúng, bác Hàn Á, nhất định là bác có chuyện giấu con.” Giọng của Mạch Khê rất kiên quyết, thậm chí còn đẩy bát canh sang bên, mở to mắt nhìn ông.

      Hàn Á nhìn , muốn lại thôi, dường như cân nhắc nặng , miệng mở lâu mà mãi mới mất tự nhiên : “Tiểu thư Mạch Khê lo lắng quá rồi, ta đâu có gì giấu con đâu. Ăn cơm , bữa cơm hôm nay là Lôi tiên sinh đặc biệt dặn đầu bếp làm, nếu thấy con để thừa nhiều như vậy, nhất định cậu ấy vui…”

      “Bác Hàn Á…” Mạch Khê thầm thở dài hơi, lái xe lăn về phía ông, “Từ lúc tám tuổi con vào tòa thành, bác liền đặc biệt săn sóc con. Trong lòng con, bác như người cha vậy. Con rất kính trọng bác, tin tưởng bác, cho tới bây giờ cũng chưa hề xem bác như người làm. Con biết ở tòa thành này, bác là người quan tâm đến con nhất, chẳng lẽ bác còn có chuyện muốn cho con biết sao?”

      “Tiểu thư Mạch Khê——”

      “Bác Hàn Á, nếu chuyện đó có liên quan đến con, mà lại giấu con con oán giận bác cả đời. đời này có việc gì là lộ ra chân tướng, điều này hẳn bác là người nhất.” Ngữ khí của Mạch Khê càng ngày càng có vẻ cương quyết.

      ngày hôm nay cảm thấy có gì đó là lạ. Từ lúc Phí Dạ thần bí gọi Lôi Dận, lâu sau lại thấy bác sĩ tư nhân vội vội vàng vàng đến. Trong tòa thành, người hầu đều rất cẩn thận, còn cả bác Hàn Á, theo giúp vào phòng ăn, từ lúc đó thấy ông có vẻ rất nặng nề, trầm u.

      Tâm tư Mạch Khê luôn rất mẫn cảm, lại ở trong tòa thành rộng lớn này nhiều năm nên đương nhiên đối với bầu khí ở đây đều rât quen thuộc. Cả đời quản gia Hàn Á con cái, mọi tình cảm đều dồn hết cho . Hôm nay ông dám nhìn thẳng vào , nhất định là có chuyện gạt . Thậm chí có thể đoán được chuyện này có liên quan đến .

      Quản gia Hàn Á thấy vẻ mặt kiên định ấy của Mạch Khê liếm liếm đôi môi khô nẻ, ngồi xuống trước mặt , vẻ mặt ông cũng có vẻ cực kỳ nghiêm trọng.

      “Tiểu thư Mạch Khê, con có nghĩ đến tương lai ? Đến giờ, con còn muốn rời khỏi tòa thành ?” Mạch Khê sửng sốt, mãi lâu sau vẫn chưa hiểu được ý tứ trong lời của ông——

    4. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 2 : chần chờ của Hàn Á (1)


      “Bác Hàn Á…Bác muốn gì?” cẩn thận hỏi.



      Quản gia Hàn Á khẽ thở dài tiếng, vỗ bàn tay bé của , “Ta nhớ tiểu thư Mạch Khê từng con rất muốn rời khỏi tòa thành. Suy nghĩ này giờ có thay đổi ?”



      “Con…” Mạch Khê nghẹn lời, trong lúc nhất thời chỉ biết chớp chớp đôi mắt ngấn nước, ngập ngừng mãi mới : “Con đúng là muốn rời khỏi tòa thành, muốn có cuộc sống của chính mình.”



      Những lời này ra có chút khó khăn, ngay cả cũng rất kỳ quái. Lúc trước thề son sắt rằng phải rời khỏi nơi này, nhưng sao lần thứ hai nhắc đến lại cảm thấy có chút chua xót?



      Hay là——



      quen với cuộc sống như thế này?



      Quản gia Hàn Á dù sao cũng là người từng trải, hơn nữa tâm tư Mạch Khê luôn đơn thuần, ông đương nhiên hiểu được chần chờ trong đôi mắt . Đôi mày ông theo bản năng hơi nheo lại, cẩn thận hỏi ướm câu: “Tiểu thư Mạch Khê…Con bây giờ dường như là muốn rời khỏi Lôi tiên sinh?”



      , con có!” Mạch Khê phản bác lại như phản xạ có điều kiện, lại bởi vì phản ứng quá mức, ràng ý che giấu nên dường như cũng phát được điểm ấy, hắng giọng : “Con muốn ra , với cha nuôi con chỉ như quân cờ trong tay mà thôi. Ông ta muốn trả thù mẹ con, muốn lợi dụng con để trả thù. Con muốn cuộc sống như vậy, chút cũng muốn…”



      đến đây, đáy mắt Mạch Khê vẻ kiên định, khát khao như trăng sáng giữa trời đêm, lại vô lực mang theo nét u buồn mơ hồ.



      Hàn Á thấy ràng, trong lòng lo lắng, ủ dột như thứ mực đen loang ra mặt nước——



      “Tiểu thư Mạch Khê, nhìn con rất u buồn…”



      “Bác Hàn Á?” Mạch Khê sửng sốt.



      Hàn Á đau lòng nhìn , ngữ khí có chút trầm xuống, lại nhìn lần nữa, cảm thấy như là…



      “Con… Lôi tiên sinh?”



      Vấn đề rất thẳng thắn được ra khiên Mạch Khê đột nhiên mở to hai mắt nhìn. Toàn thân đều run rẩy, như vừa bị bát nước lạnh tạt vào đầu. Chần chờ hồi lâu, mới bối rối phản bác lại: “Bác Hàn Á, bác gì vậy ? Sao con có thể được người đàn ông đó? Còn nữa, còn…Ông ta hại con thảm hại như vậy, chút cảm nhận của con cũng thèm quan tâm. Người đàn ông như vậy sao con có thể được? Bác đừng lung tung, con có…”



      Ngữ khí của có pha chút vẻ hoảng hốt.



      “Tiểu thư Mạch Khê…” Sắc mặt Hàn Á hiển nhiên nghiêm trọng hẳn lên. Lôi Dận hoàn toàn biến thành người đàn ông với Mạch Khê? Là người đàn ông!



      “Từ lúc nào con gọi Lôi tiên sinh là cha nuôi nữa? Trong lòng con…”



      …” Giọng của Mạch Khê hoàn toàn yếu ớt, bối rối lắc đầu, “Con, vừa rồi con nhầm. Ông ấy là…cha nuôi của con, sao con có thể cha nuôi được? Con hẳn là phải hận ông ta, chỉ có hận mà thôi.”



      “Nếu ta có thể giúp tiểu thư Mạch Khê rời khỏi tòa thành sao?” Đôi mắt Hàn Á càng thêm thâm trầm, u tối. Ông muốn Mạch Khê bị tổn thương, chút cũng đành lòng.



      Trước khi đến phòng ăn ông qua thư phòng. Kỳ bình thường ông cũng chỉ lo quản lý người hầu và công việc trong nhà nên ít khi qua đó. Nếu vậy đáng lẽ ông cũng nghe được gì. Có điều vừa rồi, trong lúc vô tình ông nghe được giọng trong thư phòng.



      Làm quản gia trong nhà họ Lôi nhiều năm, ông hẳn là phải rời ngay lập tức. Thế nhưng cuộc tranh cãi trong phòng khiến ông chấn động. Trong ấn tượng của ông, Lôi Dận luôn ổn trọng và biết kiềm chế. Nhưng hôm nay lại cực kỳ tức giận. Cửa cách khá tốt nhưng thể che lấp được tiếng phẫn nộ, tức giận của .



      Ông nghe được Lôi tiên sinh cùng Phí Dạ tranh cãi, điều này khiến ông cảm thấy vô cùng kỳ quái. Phí Dạ là người thân cận nhất bên cạnh Lôi tiên sinh, luôn trầm mặc ít , lúc nào cũng theo lệnh mà làm việc. Thế nhưng lần này….



      Theo bản năng, ông dán tai đến cạnh cửa. Đến khi nghe nội dung cuộc tranh cãi toàn thân Hàn Á đổ mồ hôi lạnh…



      Tiểu thư Mạch Khê… là con ruột của Lôi tiên sinh ? Hơn nữa Lôi tiên sinh làm xét nghiệm ADN ?



      Quả thực nó như sét đánh giữa trời quang, khiến Hàn Á vô cùng hoảng sợ.



      Nếu chuyện này là , như vậy Mạch Khê phải làm sao bây giờ ? Nếu biết Lôi tiên sinh chính là cha đẻ mình phải làm sao đây? Nếu như trước giờ phát sinh nhiều chuyện như vậy, nếu như sinh nhật mười tám tuổi biết chuyện này quả thực cần phải sợ như vậy. Chỉ có điều…



      Ông nhớ , Lôi tiên sinh kiên quyết ra lệnh sắp xếp cho Mạch Khê ngủ ở phòng . Trong đó chỉ có cái giường, mà Lôi tiên sinh thể nào ngủ sofa được. Ông nhớ , mỗi sáng sớm, vẻ mặt Mạch Khê tiều tụy, thậm chí cổ và gáy luôn có dấu vết ám muội. Ông còn nhớ , khi biết Mạch Khê mang thai, chính là cái thai mà lâu sau bị sảy, vẻ mặt Lôi tiên sinh hoàn toàn thỏa mãn…



      Tất cả, tất cả ông đều nhớ . Chẳng qua ông chỉ là quản gia, chỉ có thể lựa chọn cách im lặng. Thậm chí tận đáy lòng ông còn thầm cầu nguyện, để ngày Lôi tiên sinh phát được tâm tư mình, biết được cảm giác của mình đối với tiểu thư Mạch Khê hoàn toàn khác với tất cả mọi người phụ nữ khác.



      Bởi vì, mỗi khi Lôi tiên sinh đối mặt với tiểu thư Mạch Khê ánh mắt của cùng cử chỉ hoàn toàn khác biệt, làm chuyện gì cũng có ngoại lệ.



      Từ sau khi tiểu thư Mạch Khê mang thai, Lôi tiên sinh nhìn qua cả người đều toát lên vẻ dịu dàng rất nhiều. Thậm chí có lần, ông còn nghe Lôi tiên sinh gọi điện về rằng tự tay đặt giường trẻ con, mọi chuyện phải giấu Mạch Khê. Điều này khiến Hàn Á cảm động sâu sắc.



      Ông làm việc trong tòa thành lâu như vậy, nhưng chưa bao giờ thấy Lôi tiên sinh đối với người phụ nữ lại chiều chuộng như thế. Thậm chí đôi mắt lạnh lùng cũng lên vẻ vui mừng, mà đây lại là mặt chưa từng bộc lộ. Chính bởi vậy ông vẫn ngày đêm cầu nguyện, hy vọng đứa trẻ này có thể thay đổi quan hệ giữa hai người. Tuy rằng Mạch Khê là con nuôi của Lôi Dận nhưng ai bảo rằng cha nuôi và con nuôi thể nhau! Trước lúc Mạch Khê mười tám tuổi, Lôi tiên sinh là người giám hộ hợp pháp của , nhưng qua mười tám tuổi quan hệ này tồn tại nữa. Như vậy người đàn ông và người phụ nữ nhau có gì là thể!



      Thế nhưng hôm nay, ông nghe được điều này…



      Nội dung cuộc tranh cãi khiến toàn thân ông lạnh toát.



      Nếu tiểu thư Mạch Khê là người họ Lôi, như vậy chuyện phát sinh lúc trước với Lôi tiên sinh, tất cả đúng là…loạn luân !



      Trời sinh bản tính cao ngạo, tiểu thư có thể chấp nhận điều này ?



      Còn nữa——



      Vừa rồi ông mơ hồ thấy vẻ chần chờ trong mắt . Ánh mắt đó mang theo thứ tình cảm thuần khiết của trẻ, tuy rằng chỉ trong nháy mắt thôi nhưng ông có thể nhìn thấy.



      Tiểu thư Mạch Khê… Lôi tiên sinh sao ?



      Nếu là như vậy…



      Hàn Á nhìn , trong lòng chợt tê lạnh

    5. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 2 : chần chờ của Hàn Á (2)


      Lời của Hàn Á khiến Mạch Khê có đôi chút bất ngờ, “Bác Hàn Á, bác vừa mới …muốn dẫn con rời khỏi đây?”



      “Ta, ta chỉ là muốn biết quan điểm của tiểu thư Mạch Khê. Nếu con muốn rời khỏi tòa thành, ta nhất định nghĩ cách giúp con .”



      Nếu có thể tránh cho chút tổn thương thôi chăng nữa, ông cam tâm trở thành người đáng ghét nhất trong mắt Lôi tiên sinh.



      Mạch Khê chớp mắt nhìn Hàn Á, mãi sau mới nghiêm túc : “Bác Hàn Á, vì sao đến giờ mới ủng hộ con rời khỏi tòa thành? Con nhớ ngày đó bác còn can ngăn con, con an tâm ở lại đây.”



      “Ta… Ta chỉ sợ tiểu thư Mạch Khê ở lại đây lâu ngày sinh tình…” Hàn Á hơi lắp bắp, biết nên thế nào.



      “Lâu ngày sinh tình? Lâu ngày sinh tình với người trong tòa thành? Bác Hàn Á sợ con lâu ngày sinh tình với…cha nuôi?”



      được!” Hàn Á có chút kích động, ngay sau đó cầm lấy cánh tay Mạch Khê, khẩn trương : “Con thể Lôi tiên sinh. Hai người thể nhau, tuyệt đối thể!”



      “Vì cái gì?”



      “Bởi vì con là con ruột của Lôi tiên sinh!” Hàn Á ngay ra chuyện vừa nghe được. Chỉ câu này thôi cũng đủ khiến Mạch Khê bàng hoàng, sững sờ.



      khí đột nhiên như đặc quánh lại, lạnh lẽo vô cùng…



      Hàn Á vừa dứt câu đột nhiên ngậm miệng lại, trong mắt cũng lộ vẻ kinh hãi…



      Sâu trong ánh mắt Mạch Khê cũng tràn ngập vẻ khiếp sợ, rồi ngay sau đó là nỗi đau đớn khôn cùng…



      “Tiểu thư Mạch Khê…”



      “Bác Hàn Á, chuyện này bác nghe được ở đâu?” Giọng của nhưng của người mất hồn, ràng là nhàng nhưng nghe qua thực yếu ớt, bất lực. Mặc dù lần xem cuốn nhật kí từng lo lắng chuyện này, nhưng giờ khắc này nghe được câu chân thực như vậy tận sâu trong đáy lòng chỉ còn lại nỗi đau khôn xiết.



      Cho tới bây giờ, Mạch Khê mới biết ràng rằng chính mình muốn thừa nhận này. Bởi vậy, thứ tình cảm thể khống chế được dần nhen nhóm trong lòng . Trong tiềm thức, vẫn tin rằng người đàn ông kia căn bản phải cha đẻ của mình.



      Nhìn thấy Lôi Dận mấy ngày nay, hoàn toàn tin tưởng lời . Bởi vậy trong lòng cũng như được giải tỏa, mới có thể mê muội, mới có thể bỏ ngoài tai những dị nghị trong tòa thành.



      “Ta…Là ta nghe thấy trong thư phòng…”



      Hàn Á chần chờ chút. Chuyện đến nước này, ông cũng muốn nhắc đến việc Lôi tiên sinh và Phí Dạ có cuộc tranh cãi trong thư phòng, mà nội dung là…Lôi tiên sinh có đứa con ruột!



      Ánh mắt Mạch Khê dần ảm đạm, tia sáng cuối cùng cũng như bị diệt nốt…



      Lôi Dận, ông quá tàn nhẫn…



      Vì cái gì phải làm như vậy?



      Nếu ông nghi ngờ tôi là con ông cần gì phải bày ra bộ mặt dịu dàng đó! Cần gì phải đối tốt với tôi như vậy?



      Khóe môi khẽ cong lên mang theo ý cười chua sót, hàng mi dài cũng run lên…



      “Tiểu thư Mạch Khê… ” Hàn Á lo lắng mà nhìn .



      “Bác Hàn Á, con muốn yên tĩnh chút, có thể đẩy con ra ngoài được ?”



      Hàn Á gật đầu. Kỳ thực trong lòng ông cũng đau như dao cắt vậy…



      __________________



      Ánh mặt trời chiếu rọi lên những cánh hoa xinh đẹp. Biển hoa trắng muốt tinh khôi kia dưới ánh dương lại càng tuyệt mỹ hơn.



      Mạch Khê mực muốn ngắm biển hoa tuyệt đẹp kia. Từ khi vào tòa thành, vẫn chỉ nghĩ biển khơi bao la cũng sánh được với hồ nước xanh thẳm in bóng Bạc Tuyết Bảo xinh đẹp. Nơi này là nơi khiến say đắm nhưng cũng là nơi mang đến cho nỗi thương tâm vô hạn.



      ra, ngồi ngắm biển hoa rộng lớn cũng làm sinh sôi loại tâm tình. Đó là cảm giác thực sảng khoái, thả lỏng, cảm giác như trong lòng nở rộ đầy hoa thơm.



      Dường như chưa bao giờ cảm nhận được mùa xuân đích thực. Bởi bắt đầu tuổi mười tám, bị vây trong lạnh lùng, giá lạnh.



      Vận mệnh như trêu ngươi! Đúng lúc dần quen với hơi thở của người đàn ông kia đúng lúc đó, số mệnh lật bài trêu đùa với !



      Mạch Khê ngồi xe lăn, đôi mắt lưu ly hề chớp lại nhuốm thêm nét u sầu, bi thương. hẳn là phải hận người đàn ông kia, ít nhất so với dĩ vãng còn thêm phần thống hận hơn.



      Có điều, giờ khắc này, cũng dám đến chất vấn , hỏi xem quan hệ giữa với và thân phận của .



      Tiếng bước chân trầm ổn vang lên phía sau. Mạch Khê lại mẫn cảm mà có thể nghe ra tiếng bước chân này thuộc về Lôi Dận.



      hề quay đầu lại, bộ mặt vẫn bình tĩnh như trước. Ánh mắt dưới ánh dương càng thêm vẻ long lanh, trong sáng. giọng từ phía sau truyền đến…



      “Tiểu thư Mạch Khê, chỗ này gió hơi lớn, cẩn thận cảm lạnh.”



      Cảm lạnh? Lòng thực lạnh thấu đây.



      “Phí Dạ, biển hoa trong Bạc Tuyết viên này, mẹ tôi có nhìn thấy ?” Giọng lạnh bạc của Mạch Khê vang lên. rành mạch hỏi người đàn ông phía sau. Thậm chí còn chưa cho giây suy nghĩ, “ có biết chuyện về mẹ của tôi ? Đừng lừa gạt tôi!”



      Dưới ánh mặt trời, đôi mắt Phí Dạ dường như ngẩn ra. Trong lòng nổi lên cảm giác bất an mơ hồ. Cảm xúc của Mạch Khê nhìn qua bất bình thường, im lặng quá mức, bộ dáng như thế này nhìn thế nào nữa cũng cảm thấy kỳ quái.



      “Tiểu thư Bạc Tuyết… ấy chưa hề nhìn thấy. Đây là do Lôi tiên sinh trồng để kỉ niệm.”



      “Là để tưởng nhớ mẹ tôi ?”



      “Có lẽ…”



      “Tôi biết, mẹ cũng từng ở đây, tại tòa thành này. Phí Dạ, cũng biết phải ?” làn gió thoảng qua khiến giọng trở nên có chút yếu ớt.



      Đuôi mày Phí Dạ thoáng lên chút vẻ nghi ngờ…



      “Phí Dạ, đừng gạt tôi. Sớm muộn gì tôi cũng biết.” Mạch Khê quay đầu lại, chỉ thản nhiên .



      Phía sau, tiếng trầm vang lên, như có như



      “Tôi biết những chuyện có liên quan đến mẹ với tòa thành.” Phí Dạ thể giấu giếm thêm được nữa. Mạch Khê là thông minh. dám hỏi trực tiếp như vậy, nhất định là chuẩn bị từ trước.



      Bánh xa lăn hơi chuyển chút. Mạch Khê trực tiếp đối mặt với Phí Dạ. Phía sau là những đóa hoa trắng muốt khẽ lay động trong làn gió , đẹp vô cùng!



      “Còn cần tôi tiếp tục hỏi ?” Giọng của đột nhiên lạnh lùng, ngay cả ánh mắt cũng vậy.



      Phí Dạ bị vẻ mặt của Mạch Khê khiến cho khiếp sợ. Đôi mắt khá tiều tụy, như vừa trải qua kiếp nạn thiên thu…



      Hồi lâu sau mới mở miệng.



      “Mẹ của là do Lôi tiên sinh đưa về. Khi đó tòa thành vẫn chưa có dáng vẻ như thế này.”



      “Hẳn là phải giống cái nhà tù, mà mẹ tôi chắc là cũng cam tâm tình nguyện chứ!” Mạch Khê đột nhiên nghĩ đến trang nhật kí cuối cùng trong lòng khỏi đau đớn.



      Lại liên tưởng đến lời Lôi Dận từng , nâng cổ tay lên nhìn lên chiếc vòng tay tinh xảo. Đáng tiếc là dùng da người chế thành !



      Ngón tay mảnh khảnh có chút run rẩy, hơi xoay mặt ngoài chiếc vòng, “Mẹ tôi bị đưa đến đây từ lúc nào?”



      “Hai năm sau khi Huyết Xà chết!” Phí Dạ hề che giấu mà trả lời.



      Ngón tay Mạch Khê đột nhiên cứng lại, hơi thở cũng trở nên rối loạn…



      năm kia, hẳn là lúc tôi sinh ra…”



      “Đúng vậy, chỉ là lúc ấy Lôi tiên sinh biết. Cuối cùng khi tìm thấy Bạc Tuyết bên cạnh ấy còn có thêm đứa trẻ.” Phí Dạ hồi tưởng lại.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :