1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời - Ân Tầm (8 hồi + Ngoại truyện)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 28: Tâm tư lại hướng đến nơi biết (1)
      Trận mưa long trời lở đất như muốn đẩy cả bầu trời xuống dưới. Những hạt mưa lớn táp mạnh cửa sổ xe, vang lên những tiếng lộp bộp. Chiếc xe chạy trong màn mưa dày đặc, đường quốc lộ vắng tanh, gian rộng lớn thấy chiếc xe nào chạy qua.

      “Lôi tiên sinh, mưa càng lúc càng lớn, tốt để tiếp.” Lái xe riêng có chút bất an, nhìn qua kính chiếu hậu câu.

      Đầu Lôi Dận hề ngẩng lên, giống như chẳng để ý gì cả, chỉ ba chữ, “Tiếp tục !”

      Xe như con cá dưới biển sâu, lao vút trong màn mưa đêm…

      Trời càng lúc càng tối, mưa lớn hơn nữa, dường như bầu trời bị thủng lỗ hổng, những hạt mưa dày đặc sớm phủ kín thành phố, chỉ còn những ánh đèn đường mờ nhòe trong cơn mưa, giống như ánh sáng ma quái phát ra từ những đôi mắt quỷ.

      Đèn ở hai bên đường quốc lộ lóe sáng——

      Đột nhiên, lúc chuyên tâm lái xe, tài xế chợt kêu lên cách đầy sợ hãi, sau đó phanh lại đột ngột——

      “Lôi tiên sinh, thực xin lỗi, tôi——“ Lái xe vừa muốn giải thích, vừa chỉ tay ra ngoài cửa kính xe. Cần gạt nước hoạt động, rốt cuộc cũng có thể thấy cảnh vật trước chiếc xe.

      Từng lần gạt nước, những giọt mưa táp vào lớp thủy tinh xe cũng bị gạt ra, Lôi Dận nheo đôi ưng mâu lạnh lùng lại. Trong màn mưa, lảo đảo bổ nhào vào trước xe, mái tóc dài che khuất hai gò má, chiếc váy đen sớm ướt đẫm, hoàn toàn dính chặt người, khó để nhìn ra nhũng đường cong thân hình nóng bỏng đó…

      “Cốc cốc cốc…” thấy chiếc xe dừng lại, lao vào trước cửa sổ xe, vô lực gõ vào đó, ngón tay toàn là máu, nhưng trong nháy mắt nước mưa lại cuốn trôi .

      “Lôi tiên sinh…” Lái xe kinh ngạc nhìn Lôi Dận, tay cũng vặn vẹo vào nhau, biết là quan tâm tốt hay vẫn cứ mặc kệ tốt hơn.

      Lôi Dận ngồi trong xe, nhìn người phụ nữ chỉ cách lớp thủy tinh, trong ánh mắt lóe ra tia sáng khiến người ta hiểu được!

      Sắc mặt Phí Dạ trông có vẻ nghiêm trọng, lập tức , “Lôi tiên sinh, là tiểu thư Bạc Cơ, ấy làm sao có thể xuất tại đây?”

      Lôi Dận ngồi trong xe, ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm người phụ nữ bên ngoài cửa kính. Chính xác là Bạc Cơ, khuôn mặt tinh xảo của hơi hơi lộ ra trong mái tóc dài. Chỉ là, dưới màn mưa này, vẻ thê lương và trắng bệch đó giống như…khuôn mặt Bạc Tuyết từng!

      “Lôi tiên sinh…” Người tài xế dù nghĩ ra muôn hình muôn vẻ cách thức, chính xác, đây có thể là cái bẫy.

      “Làm sao bây giờ?” Tài xế dè dặt mà cẩn trọng hỏi. Kỳ thực biết người muốn giết Lôi Dận có đống, thậm chí, tuy biết vị tiểu thư Bạc Cơ kia là người phụ nữ tương đối gần được Lôi tiên sinh, nhưng đề phòng tâm kế kẻ khác vẫn tốt hơn. lúc mưa đêm như thế, tiểu thư Bạc Cơ này lại xuất mình quốc lộ vắng vẻ, lại còn thêm dáng chật vật…

      Lôi Dận nhàn nhã nhấm nháp ngụm rượu, lâu sau đó, mới lãnh đạm , “Để ta lên xe!”

      “Lôi tiên sinh?” Phí Dạ vội vàng nhìn về phía Lôi Dận, hành động trong chớp mắt có vẻ chần chờ.

      “Mở cửa xe!” Lôi Dận lại mở miệng ra lệnh, ngũ quan cương nghị lại lộ ra sắc bén cùng thâm sâu gì lường được.

      Bạc Cơ lên xe, nước ướt đẫm toàn thân khiến lộ ra vẻ phong tình quyến rũ, máu cánh tay ngừng chảy ra. Vừa nhìn thấy Lôi Dận, cực kỳ kích động, lao đến giữ chặt cánh tay ——

      “Dận, được về phía trước nữa, có người muốn giết …”

      Ánh đèn màu vàng nhạt trong xe soi sáng lên gương mặt tội nghiệp đáng của , cả lo lắng đó cũng hề bỏ sót. Chỉ là, đôi môi cùng gương mặt hoàn mỹ kia đều tái nhợt như nhau.

      Lôi Dận thản nhiên nhìn thoáng qua cảnh vật bên ngoài chiếc xe, ánh mắt vẫn bình tĩnh như trước, tựa như nghe chuyện hề liên quan đến mình. Ánh mắt rời xuống người Bạc Cơ, ngón tay thon dài nâng lên khuôn mặt , gạt mái tóc phủ đầu vai , nhìn máu chảy ngừng cánh tay——

      bị thương?”

      “Dận, phải tin em, phía trước thực nguy hiểm, đừng đến đó nữa. Bọn họ tấn công em, em trốn ở bụi cây rất lâu chờ họ , như thế mới giữ được tính mạng…” Bạc Cơ nhanh, dáng vẻ tràn đầy lo lắng, giọt nước từ dọc theo gò má chảy xuống miệng vết thương, cơn đau đớn khiến cho giọng của như hụt hơi.

      Lôi Dận lướt ngón tay ở vết thương kéo dài khuôn mặt Bạc Cơ, nhìn chằm chằm vào đôi mắt lo lắng của , gằn từng tiếng, hỏi, “ biết hôm nay tôi đường này? !”

      Bạc Cơ vô lực run run chút, gì, lôi ra tờ giấy sớm ướt nhẹp bởi nước mưa. Chữ tờ giấy quá mức tinh tế, cũng khó nhìn ra đây là loại phương thức che giấu chữ viết——

      “Hơn mười giờ, quốc lộ A, lối rẽ gần CCRB, có mai phục, nhanh chóng khuyên Lôi Dận quay lại, đừng trước!”

      Chỉ câu đơn giản, chẳng những chỉ hành tung cụ thể của Lôi Dận mà thời gian cũng được nhắc đến hết sức ràng, thậm chí còn biết được vị trí mai phục của đối phương!

      Đôi ưng mâu của Lôi Dận co rụt lại. Nếu về vụ mai phục đêm nay đều sớm nằm trong dự kiến của , nhưng chuyện Bạc Cơ xuất lại ngoài dự đoán, và nhất là tờ giấy này, càng thêm ngoài ý muốn.

      có được tờ giấy như thế nào? Đối phương là ai?” Lôi Dận vươn bàn tay to lớn ra, đột ngột siết chặt cánh tay Bạc Cơ, động tới miệng vết thương khiến đau đến chút nữa thôi là tắt thở…

      “Em……em còn chưa kịp hỏi, sợ gặp chuyện may…Em cũng biết người kia là ai…Hôm nay vừa lúc chấm dứt biểu diễn cậu bé đến giao cho em tờ giấy này rồi bỏ chạy. Nhìn thấy nội dung của nó nên em rất lo lắng, gọi điện thoại lại nhấc máy. Dận…em…”

      Phí Dạ ở bên cũng nhìn thấy được nội dung của tờ giấy, mi tâm nhíu lại chặt…

      “Lôi tiên sinh, chúng ta có nên đường vòng?”

      Xe đứng yên trong màn mưa, bên ngoài cửa sổ toàn là thanh của mưa, ngoại trừ điều này, đều là yên tĩnh…

      Lôi Dận nhìn thoáng qua Bạc Cơ vô lực thở dốc, lâu sau đó mới mệnh lệnh cho Phí Dạ, “Điện thoại qua đó, xem xét tình huống bên kia chút!”

      Phí Dạ gật đầu.

      Rất nhanh, điện thoại vừa được thông, Phí Dạ liền chuyện. Đôi môi hơi hơi nhếch lên——

      “Xem ra đối phương thực rất vội vã, có lẽ là trời cao giúp chúng ta. Nghi trượng Đông Á bởi vì lý do lệch múi giờ nên hành trình thay đổi chút, bên này trời lại mưa quá to khiến tín hiệu hoạt động tốt. Địch phủ mai phục tại Đông Á hành động trước, cùng với thời gian hoạt động ở bên Mỹ thống nhất.”

      Lôi Dận nghe vậy, cười lạnh tiếng, thuận thế tựa thân mình vào ghế xe, “Người của chúng ta thế nào?”

      “Vẫn như Lôi tiên sinh dự đoán, cách lúc này chưa bao lâu, chúng ta chặt đứt được mọi vây cánh của đối phương! Thế lực của bên kia ở Italy đều thuộc về chúng ta!” Phí Dạ trả lời.

      “Tốt!” Nụ cười lạnh bên môi Lôi Dận càng sâu, giống như quỷ Satan vừa giáng xuống, khiến Bạc Cơ bên người kinh hãi, nhàng dựa vào lòng , tiếng——

      “Dận, em…em làm chậm trễ chuyện của chứ?”

      Lôi Dận nhìn về phía Bạc Cơ nhợt nhạt trong lòng, đưa tay nâng khuôn mặt nho kia lên, vô cùng thâm sâu câu——“ tới rất đúng thời điểm, bằng , tôi làm sao có thể biết được có người chú ý đến tôi như thế.”

    2. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 28:Tâm tư lại hướng đến nơi biết (2)
      Bạc Cơ nở nụ cười, nhợt nhạt và vô lực như loài hoa thuốc phiện dính máu…

      Ánh mắt Lôi Dận lại nhìn thấu qua tươi cười của ta, đôi ưng mâu lóe lên dừng tờ giấy ướt đẫm, trong đáy mắt là suy tư sâu.

      “Xem ra, đối phương là ‘thâm tàng bất lộ’, nếu thích chơi với Lôi Dận ta, phải chơi đến cùng!” Gương mặt tuấn của Lôi Dận nhìn vào màn mưa lạnh, thể uy nghi sâu lường được, khiến người ta dám dễ dàng mà động vào!

      “Lần này đối phương mất thế lực quan trọng nhất, tất nhiên phải chỉnh đốn phen. Chúng ta có thời gian tiếp tục điều tra. Bên Italy nhất định để cho bọn họ can dự, nhưng lần này, hiển nhiên Mafia lại nhân nhượng rất lớn.” Phí Dạ .

      Nụ cười lạnh thâm trầm bên môi Lôi Dận càng sâu, ngón tay thon dài giống như mềm mà vuốt ve hình dáng thân thể của Bạc Cơ trong lòng, tia dao động trong đáy mắt cũng đều có…

      “Những năm gần đây, Tổ chức Ảnh cùng Mafia luôn có số giao dịch vũ khí, hơn nữa, quan chức của chính phủ Italy cũng nhận ít lợi nhuận từ chúng ta, tự nhiên là ‘nhất tổn hại câu tổn hại, nhất vinh câu vinh’ (ý chỉ liên lụy). Thời thế bây giờ còn là ‘cá quay về nước, quên chuyện bờ’, bọn người kia ràng làm chuyện gì để có lợi cho mình. Người nào có thể đắc tội, người nào có thể hợp tác, ràng điều này, mới là kẻ thông minh mà sống được yên ổn!”

      “Lôi tiên sinh rất đúng!” Phí Dạ đồng ý, gật đầu cái.

      “Dận…” Bạc Cơ hơi hơi ngẩng đầu, vết cắt cánh tay tuy khiến rất đau đớn, nhưng ánh mắt bí hiểm kia của Lôi Dận khiến càng thêm sợ hãi.

      Lôi Dận cúi đầu, đôi môi mỏng hơi nhếch lên, ý cười vẫn lạnh lùng như trước, chút cũng tới đáy mắt, bàn tay lớn chút để ý, mơn trớn mái tóc dài của ——

      “Yên tâm, Bạc Cơ, xuất đêm nay của giúp tôi bớt số thủ tục cần thiết! Phí Dạ——“ Ánh mắt hơi nhíu lại, “Thu hồi súng đến đây, cần thiết!”

      “Vâng, Lôi tiên sinh!”

      Xe lao vút qua màn mưa, quay đầu cái, lao tuyến đường khác…

      —————————

      Trong phòng khách xa hoa, ngọn đèn thủy tinh Italy xuay tròn tản ra ánh sáng dịu , vờn tấm thảm lông thú cao cấp. Bạc Cơ từ phòng tắm ra, vết thương ở cánh tay được bác sĩ xử lý ổn. Tắm rửa đơn giản xong, thể lực có chút khôi phục, sau liền chạy tới ngồi trước mặt Lôi Dận dựa sofa.

      Suối tóc dài mềm hơi che đôi gò má hoàn mĩ như ngọc chạm. thay bỏ bộ váy ướt sũng, cả thân mình chỉ vây trong chiếc khăn tắm, nước da sau khi tắm nhìn lại càng mềm mịn hơn. Nhưng cánh tay vẫn còn quấn băng gạc.

      Áo khoác của Lôi Dận đặt thành ghế sofa, chỉ mặc cái áo sơ mi được thiết kế đơn giản, màu tối. Vài cúc áo trước ngực mở ra, để lộ vòm ngực rắn chắc càng làm toát lên khí chất của , nhưng toàn thân vẫn tản ra lạnh lẽo khiến người ta rét mà run.

      Bạc Cơ ngồi xuống, thân mình mềm mại ngả vào người Lôi Dận, ‘phong tình vạn chủng’ như nằm sấp, tựa vào trước lồng ngực tinh tráng rộng lớn của .

      “Dận, lâu rồi, đến đây…”

      Giọng mềm mại vang lên, như thể có chút tủi thân trong đó, lại thanh thuần mà dụ hoặc, động tác nhìn như lơ đãng, lại có mê hoặc khiến đàn ông thể kháng cự được.

      đăm chiêu nào đó lướt qua trong đáy mắt Lôi Dận, đôi mắt sắc bén đảo qua gương mặt quen thuộc của Bạc Cơ, sau đó lại lần nữa trở xuống. hơi nghiêng đầu, nhìn về bên gò má của , khóe môi cũng từ từ nhấc lên——

      “Mặt, cũng bị thương…”

      Bạc Cơ nghe vậy mới kinh hãi, đứng bật dậy chạy đến trước gương. Lúc này mới chú ý đến, ở gần quai hàm có chỗ bị trầy da, trong nháy mắt khuôn mặt biến sắc, bàn tay sờ vào vết trầy cũng run rẩy…

      Lôi Dận đứng dậy, lấy áo khoác sofa. Bạc Cơ thấy thế, quá sợ hãi, lập tức bước tới, để ý tới vết thương cánh tay mà ôm thắt lưng tinh tráng của ——

      “Dận, đừng …Em, vết thương mặt em khỏi nhanh, đây chỉ là trầy da, để lại dấu vết gì. Dù có, bác sĩ cũng xử lý được cả…”

      “Luôn nhờ tới bác sĩ, chung là tốt. hẳn nên biết, thứ tôi để ý cũng chỉ có khuôn mặt này.” Giọng trầm thấp như ngâm trong hồ băng vang lên.

      Thân mình Bạc Cơ khỏi run run chút. Tuy rằng theo bên cạnh được rất lâu, nhưng hàn khí băng lạnh của , vẫn chống đỡ được.

      “Dận…” Thấy thế, càng ngoan ngoãn đáng dựa vào trước ngực , “Em rồi, em muốn làm thế thân của ấy, cũng làm tăng thêm gánh nặng cho . Chỉ cần, còn muốn em, em sợ hãi, chỉ cần ở lại bên cạnh nhìn là tốt rồi…”

      Lôi Dận cười cười ngoài ý muốn, dáng người có vẻ lười biếng ngang tàng kia lại tản ra sức hút khiến lòng phụ nữ phải lao đao——

      nên khẩn trương đến thế, tôi cũng chỉ mà thôi. Đêm nay bị thương vì tôi, nghỉ ngơi cho tốt!” chút để ý gì mà , đưa áo khoác cho .

      Sắc mặt Bạc Cơ ánh lên chút đơn, bàn tay bé run rẩy cầm lấy áo khoác. dám làm trái chút gì chỉ dịu dàng hầu hạ mặc áo khoác. Bầu ngực đầy đặn trong khăn tắm vì hô hấp dồn dập mà lên xuống phập phồng…

      “Dận, gần đây rất lạnh nhạt với em, em biết trách em…” Vẻ mặt ngây thơ đáng của Bạc Cơ giống như nữ thần. Cơ thể chỉ quấn cái khăn tắm, chủ động tới gần người đàn ông kia, “Em biết Mạch Khê xảy ra tai nạn xe , lần trước Phí Dạ có đến đây, em mới biết được nguyên nhân hết thảy là vì em. Nhưng mà Dận, em thực biết như vậy, cũng rất lo lắng cho bệnh tình Mạh Khê, nhưng người của canh giữ bệnh viện quá nghiêm, em có cách nào——“

      cần nóng lòng giải thích như vậy, tôi cũng chưa gì!” Ngữ khí Lôi Dận vẫn trầm thấp lạnh nhạt như trước, lại có uy nghiêm mười phần khiến Bạc Cơ ngậm miệng lại.

      “Dận… thực trách em?” lúc lâu sau, Bạc Cơ mới cẩn trọng, dè dặt ngẩng khuôn mặt bé lên, chân thành thâm tình mà nhìn . Đôi môi mềm mại như có như vô tình chạm vào hô hấp của , thân mình đầy đặn cũng dựa vào chặt…

      “Trách ? Vì sao muốn trách ?” Lôi Dận bí hiểm , nâng khuôn mặt kia lên, khóe môi cũng từ từ nhếch——

      cũng để tôi nhìn thấy thêm mặt dùng được, phải sao?”

      Ngôn ngữ đơn giản đọng, cũng là ý ‘nhất tiễn song điêu’. ( mũi tên trúng hai đích)

      Bạc Cơ nhìn thấy đáy mắt sâu trầm của , lại cảm thấy những lời này lại che giấu ý gì khác, cũng thấy được đôi mày có lộ ra chán ghét, trong lòng tất nhiên là vui sướng. Đàn ông rốt cuộc cũng chỉ là đàn ông, làm sao có thể thờ ơ được với ‘vưu vật’ như chứ. Huống chi Lôi Dận cũng phải là Liễu Hạ Huệ.

    3. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 29: Con người sắt đá dịu dàng (1)
      “Dận… có thể ôm người ta được ?” Bạc Cơ thuận thế nâng lên cánh tay, vòng ra sau gáy , ngoan ngoãn tựa vào trước ngực , “Để em hầu hạ tốt, giống như khi trước vậy…”

      Khóe môi Lôi Dận dường như cũng hề che giấu ý tàn nhẫn, bàn tay lớn duỗi ra, kéo cả người Bạc Cơ vào lòng——

      “A…” Bạc Cơ kêu lên tiếng giật mình, chỉ cảm thấy trước ngực có chút tức thở, nhưng lại mê muội chìm đắm trong hương thơm dịu của

      cứ dâng như vậy?” Lôi Dận tới gần bên tai , cố ý giọng .

      Bạc Cơ chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn, lập tức dịu dàng tựa vào trong lòng , giống như nũng nịu : “ xấu, ràng biết tâm ý người ta còn cố ý tra tấn em như vậy… Cái gì của người ta cũng cho cả, có thể rời khỏi đây được ?”

      “Thích như vậy?”Lôi Dận hỏi lại, ngữ khí khiến người ta thể đoán được ý vị gì bên trong, đôi môi mỏng lại nhếch lên, “Đáng tiếc, tôi để người đàn bà bị thương đến hầu hạ mình. Chăm sóc tốt mặt của . Mất nó, chẳng khác nào mất tất cả, biết chưa?”

      Giọng của đột nhiên lạnh lẽo trở lại, dường như băng đá chảy xuống sống lưng đối phương, thẩm thấu vào bên trong…

      “Em…” Bạc Cơ quyến luyến bóng dáng , nhìn thấy tao nhã mà cài cúc áo cuối cùng, có cách nào đè nén tình cuồng nhiệt say đắm, giọng khẽ run rẩy, “Dận, em là của . Cả đời này, em người đàn ông nào khác…”

      Lôi Dận quay đầu, như thể vừa nghe được câu chuyện buồn cười nhất đời này——

      “Giữ lời tỏ tình này cho người đàn ông !” vươn bàn tay lớn, vỗ vỗ lên đỉnh đầu , nhìn dung nhan của , , “Lần đầu tiên nằm giường của tôi hẳn là phải , giữa tôi và chỉ có thể là quan hệ tiền tài. Tình đối với tôi mà , đáng đồng! khuya rồi, con đợi tôi.”

      “Dận…” Đáy mắt Bạc Cơ đầy nỗi bàng hoàng.

      “Còn có việc nhớ kỹ cho tôi!” Lôi Dận lại bổ sung thêm câu, “ được phép quấy rầy Mạch Khê, cũng đừng để ấy tìm được , ngàn vạn lần nên chọc tôi mất vui, nghe chưa?”

      Giọng lạnh lùng và bộ dáng bạc tình của người đàn ông kia chiếu vào đáy mắt Bạc Cơ. Tâm như bị kéo rách, vết thương này so với vết thương cánh tay còn đau đớn hơn vạn lần, nhưng lại chỉ có thể vô lực mà gật đầu, nhìn bóng dáng cao ráo của biến mất. Sau đó, thân xác rốt cuộc thể nhìn được nữa, ngồi sững sofa, nước mắt lặng lẽ rơi xuống…

      ——————————

      Toàn bộ thành bảo Bạc Tuyết đều chìm trong cơn mưa xối xả. Khi cánh cổng lớn của tòa thành chậm rãi mở ra, đèn pha của chiếc xe sang trọng bật sáng, tia chớp bầu trời chớp lòa, khiến cả màn đêm bầu trời trong nháy mắt bừng sáng.

      Từ nơi ở của Bạc Cơ, Lôi Dận trực tiếp đến trại tạm giam. Từ khi lái xe gây chuyện bị giải vẫn luôn ở trong vòng giam như thế này, bởi vì đắc tội với Lôi Dận, cảnh cục cũng ‘mắt chó nhìn người thấp’, ra lệnh cưỡng chế cho phép nộp tiền bảo lãnh.

      Lôi Dận tự mình thẩm tra, xử lý đến mười lăm phút thả người ra, nhìn nhìn đồng hồ, quan tâm đến cơn mưa mà về thẳng tòa thành.

      Quản gia Hàn Á cùng những người hầu thức trực đều chờ cửa ở phòng khách, khi Lôi Dận vừa bước vào cửa liền ào tới hầu hạ, Phí Dạ theo sau người .

      “Tiểu thư đâu?” Sau khi đưa áo khoác cho người hầu, hỏi Hàn Á.

      “Lôi tiên sinh, tiểu thư ngủ, nhưng mà, hẳn là do mưa đêm quá lớn, tiểu thư ngủ an giấc, thường bừng tỉnh giữa mộng.” Hàn Á cung kính trả lời, lại lệnh người hầu dâng trà nóng lên.

      Lôi Dận nhìn thoáng qua đồng hồ tường, biết từ bao giờ, Mạch Khê kia dường như thể ngủ yên khi có mưa đêm như thế này. Nhất là từ khi xảy ra tai nạn xe cộ về sau, thường thường bừng tỉnh giữa mộng. Đây cũng là lý do vội vã về tòa thành từ trại tạm giam.

      phất tay chút, ý bảo mọi người lui ra…

      “Lôi tiên sinh, tôi hiểu hành động của ngài.” Phí Dạ uống ngụm trà, đặt tách xuống, .

      Lôi Dận xoa xoa mi tâm mệt mỏi chút, tháo khuy áo ở tay xuống, trực tiếp ném lên bàn trà, lại nhìn về phía Phí Dạ, “Cậu tới việc tôi thả người lái xe kia?”

      Khuôn mặt Phí Dạ cũng có vẻ khá mệt mỏi. Cũng khó trách, bọn họ dù sao cũng phải là người sắt. Kể từ khi Mạch Khê xảy ra tai nạn xe cộ, cả hai người hầu như có thời gian nghỉ ngơi nào. Đêm nay, có thể xem như là nhàng nhất.

      “Lôi tiên sinh, ngài chẳng những thả người lái xe đó, còn cho tiền?” Đây mới là nghi vấn của Phí Dạ. Dựa theo tính cách của Lôi Dận, người lái xe kia nếu chết cũng phải lột da, nhưng ngờ được lại có thể như vậy.

      bối cảnh của người kia!” Lôi Dận trực tiếp giải đáp thắc mắc của Phí Dạ, ngược lại dựa cả thân mình vào sofa, lãnh đạm .

      Phí Dạ nao nao——

      “Kenny, hai mươi chín tuổi, công dân Mỹ. Ba năm trước đây vì kiện đánh nhau mà vào tù, sau đó ra tù có tiền án nên công ty vẫn chưa chính thức nhận vào. kết hôn, nhà có vợ cùng ba con , mực cố gắng cải thiện cuộc sống. Theo điều ra, người đàn ông Kenny này tính tình trời sinh ngay thẳng, lúc trước hoàn toàn vì nghĩa khí với em mà bị liên lụy. Trong công việc luôn nghiêm cẩn, nhưng bởi vì sai lầm trước đó nên được xã hội thừa nhận. Cơ bản là như vậy.”

      Lôi Dận luôn luôn lắng nghe, hề câu nào, chỉ đơn giản xoa bóp mi tâm…

      Phí Dạ tạm ngừng lại, nhìn lâu, lúc sau mới thử hỏi, “Chẳng lẽ, Lôi tiên sinh là cảm thấy đáng thương cho tình cảnh của người này?”

      “Người đáng thương tất có nguyên nhân. Gặp nghiệt mà lại có thể giãy giụa đến bây giờ cũng coi như người đàn ông.”

      Lôi Dận trầm thấp mở miệng, từ tính nhàn nhạt lộ ra, tao nhã rất dễ nghe.

      “Nhưng…” Phí Dạ khó hiểu.

      Tuy rằng Lôi Dận từ từ nhắm hai mắt lại, nhưng dường như vẫn có thể nhận thấy vẻ mặt khó hiểu của Phí Dạ, chậm rãi nhếch môi, “Còn nhớ biểu tình của vợ cùng con ta lúc nãy ở ngoài phòng thẩm vấn ?”

      Phí Dạ cẩn thận nghĩ, gật gật đầu.

      ngờ trễ đến như thế, vợ con của Kenny vẫn chờ ở ngoài cửa trại tạm giam, mạo hiểm đến trong mưa to chỉ vì xin gặp mặt Lôi tiên sinh với mong muốn khẩn cầu Lôi tiên sinh giơ cao đánh khẽ, cho chồng ta con đường sống. Mà ba đứa trẻ kia cũng ướt đẫm nước mưa, trong đó có hai đứa vì sợ mà giọng khóc, đứa lớn nhất lại yên lặng , nhìn Lôi tiên sinh với đôi mắt toàn nỗi bi thương.

      Chẳng lẽ… đúng là bởi vì điểm này nên Lôi tiên sinh mới động lòng trắc ?

      “Phí Dạ, sinh mệnh chính là như vậy, thường thường vào lúc đường cùng tuyệt vọng mới có thể thẳng thắn nhất.” Lôi Dận mở mắt, trong đáy mắt sâu lại lướt qua tia đau xót. cầm tách trà lên, uống ngụm. Suy nghĩ dường như lần nữa lại ùa về…

      “Khi tôi năm tuổi, con người có thể bàn yến tiệc nhấm nháp thịt sói, bắt đầu nghênh ngang vác súng săn vào rừng rậm. Bọn họ bắt được sói con, lại vì muốn dẫn dụ sói mẹ nên phát rồ lột da sói con treo thẳng lên cây. Con sói mẹ kia luôn luôn trong rừng bảo vệ tôi chính là con sói đầu đàn, nó nhìn thấy sói con của mình bị giết chết, điên cuồng mà lao vào bọn ‘đao phủ’ kia. Đáng tiếc, sói dù sao cũng chỉ là sói, dũng cảm hay hiểm thể so được với giảo hoạt độc ác của con người. Bọn họ giết chết nó cũng coi như thu hoạch được mĩ vị cho bữa ăn. Mà tôi, chỉ có thể nhìn thấy vết máu đầy đất, cái gì cũng thể làm được…”

    4. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 29: Con người sắt đá dịu dàng (2)
      Lôi Dận thêm điều gì nữa. Tuy rằng nhiều năm trôi qua, thực còn gợn sóng sợ hãi, tạo nên tính cách sâu cùng nội liễm. Nhưng, khi nhớ về chuyện cũ, giọng của vẫn có cách nào che lấp được xúc động.

      Phí Dạ, trong cái chớp mắt ràng…

      Ngay lúc đó Lôi tiên sinh chỉ mới có năm tuổi, lại trơ mắt nhìn sói mẹ vì con mình mà liều chết như thế nào, cuối cùng lại chết thảm. Trong lòng người đàn ông này, con sói mẹ luôn luôn bảo vệ giống như người thân, cơn đau của sinh ly tử biệt này, trong lòng , bao giờ có thể quên được.

      Sở dĩ, khi đau xót trong mắt của đứa trẻ kia lộ ra, hẳn lúc đó Lôi tiên sinh xúc động. Quyền thế bây giờ của cũng đưa tới quyền sinh sát, nhưng nếu làm như vậy, hủy diệt toàn bộ hy vọng của đứa trẻ, giống hệt như khi đó, con người hủy diệt toàn bộ hy vọng của .

      Bởi vậy, Lôi tiên sinh chẳng những có thái độ khác thường là buông tha Kenny, cho số tiền để buôn bán làm ăn. Số tiền kia, người bình thường xem ra có thể đủ để sống cả đời.

      Nghĩ đến đây, trong lòng Phí Dạ lại nảy lên cảm giác hiểu được, hẳn là xem như loại cảm động. Nhưng với người đàn ông này, cảm động đó thường thường biểu ràng ra như vậy. cười , nhấc tách trà lên, nhàng chạm vào tách trong tay Lôi Dận…

      Lôi Dận hơi nhíu mày.

      “Tôi hẳn nên chúc mừng Lôi tiên sinh bắt đầu có chút tình cảm?” Ngữ khí Phí Dạ trầm thấp.

      Vẻ mệt mỏi trong đáy mắt Lôi Dận tan thấy, lại có ý cười nhàn nhạt. Ý cười này tựa hồ từ đáy lòng, nhưng giọng cũng rất lạnh nhạt, “Nếu đây là ý châm chọc của cậu, tôi cũng vui vẻ nhận.” xong, uống hơi cạn tách.

      Phí Dạ cười cười, cũng uống cạn hơi.

      Có đôi khi, biểu đạt của đàn ông chỉ cần câu như thế này, hoặc là động tác như thể lơ đãng. Chỉ đơn giản như vậy thôi!

      “Phí Dạ, bênItalythuộc về phạm vi thế lực của cậu, chuyện của tổ chức, cậu tất nhiên phải có ngày nắm toàn cục trong tay.” lâu sau đó, Lôi Dận mới tiếp.

      Bàn tay cầm tách của Phí Dạ có chút giật mình, kinh ngạc nhìn về phía Lôi Dận——

      “Lôi tiên sinh, ngài?”

      “Yên tâm, tôi tính về nghỉ ngơi sớm đến như vậy, nên khẩn trương.” Thân mình Lôi Dận rướn về phía trước, bàn tay to lớn vỗ lên đầu vai . “Mấy ngày gần đây vất vả, đêm nay nghỉ ngơi cho tốt!”

      Đôi mày Phí Dạ theo bản năng nhíu lại, ý của Lôi tiên sinh. Theo như biết, Lôi Dận, người này cho tới bây giờ điều vô nghĩa, mỗi lời mỗi câu đều có mục đích, có ý đồ!

      “Lôi tiên sinh, tội tự nhận mình đủ năng lực để ngồi lên vị trí của ngài. Tôi tình nguyện bên cạnh ngài!”

      “Phí Dạ, con người đến lúc nào đó phải học cách độc lập.” Lôi Dận như đăm chiêu nhìn cơn mưa đêm ngoài cửa sổ, vẻ mặt cao thâm khó lường. Tuy cả người đều có vẻ lười biếng, nhưng tất cả suy nghĩ tính toán đều che giấu trong đó…

      “Chỉ cần là chuyện của Lôi tiên sinh, Phí Dạ muôn lần chết cũng chối từ!” Giọng Phí Dạ cực kỳ kiên định.

      Ánh mắt Lôi Dận lần nữa dừng người , khóe môi cong lên, bàn tay lớn lần nữa dừng bờ vai

      “Tôi rất ràng, cậu vì tôi… muôn lần chết chối từ!”

      Ánh mắt Phí Dạ cùng giống nhau, hệt như đá…

      —————————

      Ngoài cửa sổ, mưa rơi đầy trời. Tấm rèm ở cửa sổ sát đất che khuất màn mưa dày đặc. Mạch Khê nằm yên lặng chiếc giường rộng lớn, ánh đèn tường phủ lên gương mặt nhắn xinh đẹp của , vạn vật thế gian này đều mất sắc thái.

      Lôi Dận bước vào phòng ngủ, lúc bước dưới ánh đèn vàng dịu, trong chớp mắt bỗng cảm thấy rung động. đến đầu giường, ngồi xuống, cơn mệt mỏi trong nhất thời biến mất, chỉ nguyện lẳng lặng như vậy nhìn ‘thiên hạ’ xinh đẹp giường…

      giống như…

      Chỉ cần có thể nhìn thấy như thế này, nội tâm được lấp đầy.

      hiểu , từ lâu lắm rồi, trong yên lặng tâm cần an ủi, như chính giờ khắc này, dáng vẻ lẳng lặng ngủ say của Mạch Khê, cứ như vậy mà chân trong đáy mắt . Cảm giác thể hiểu được kia như dòng suối nho , mang theo hơi ấm quanh quẩn ở nội tâm cứng rắn băng đá của biết bao lâu. khắc này, dần dần hòa tan cơn lạnh của

      tự chủ được vươn ngón tay, vừa muốn chạm vào khuôn mặt , nghe thấy tiếng sấm rền ngoài cửa sổ. Người nằm giường thảng thốt, rồi đôi mắt lưu ly đột nhiên mở ra, mê man như mộng du. Nhìn thấy người đàn ông bên giường, như đứa trẻ tìm được đường về nhà, bổ nhào vào lòng Lôi Dận.

      Bàn tay to lớn của Lôi Dận sợ run hơn nửa ngày giữa trung. Tâm, trong nháy mắt lại mở ra mà hòa tan, chút cũng giữ lại…

      Ngay sau đó, chậm rãi thu tay lại, ôm chặt toàn bộ thân thể xinh đẹp của Mạch Khê, lòng bàn tay khó nhận thấy run run thể khống chế được. đè thấp giọng , giống mùi hương loại rượu ngon tản ra trong khí, mang theo an ủi nhè , như thuật thôi miên khiến người ta trầm mê trong lời kia——

      sao rồi, tôi ở ngay đây…”

      Mạch Khê từ ác mộng bừng tỉnh, trong nhất thời bị vây bọc trong nửa hư nửa thực, khó có thể ràng được trước mắt này là hay vẫn là cảnh trong mơ. chỉ cảm thấy bàn tay to lớn ôm chặt mình ấm áp và đầy sức mạnh. Còn có khuỷu tay rắn chắc cùng lồng ngực rộng lớn, hết thảy hết thảy, đều cho cảm giác an toàn tràn ngập…

      Nhất là giọng nhàng của người đàn ông vang lên bên tai, đủ có thể xua tan nỗi sợ hãi mưa đêm mang đến cho .

      Giờ khắc này, bất an trong lòng được giọng dịu dàng ôn hòa của người đàn ông xoa dịu. Mạch Khê vẫn cho rằng, đây là cảnh trong mơ như trước, muốn nghĩ thêm điều gì nữa, chỉ nguyện ở trong lòng , lẳng lặng hưởng thụ dịu dàng mơ hồ như thực này.

      “Gặp ác mộng?” Lôi Dận cũng khó có thể hưởng thụ được chút an bình này. ôm vào lòng, cằm nhàng để đỉnh đầu , lẳng lặng nhắm mắt lại, dịu hỏi.

      này, vĩnh viễn biết, người đàn ông ôm ấp mình đây, vài giờ trước còn lên kế hoạch tỉ mỉ chiếm đoạt cùng chém giết. là nuốt sạch đối phương, hai là bị đối phương nuốt gọn lại…

      Cho đến giờ khắc này, Lôi Dận mới cảm thấy yên tĩnh đáng quý biết bao!

      Nếu có thể ôm cả đời như thế…

      Nghĩ đến đây, hàng mi tuấn của hơi giật . Từ khi nào mình có ý tưởng này?

      Mạch Khê tựa trong lòng gật gật đầu, dịu ngoan giống chú nai vậy…

      Tiếng cười của người đàn ông bồi hồi bên tai, lan rộng trong lồng ngực . Hơi thở nhàng của thấm vào mái tóc dài mềm mại như tảo biển của Mạch Khê, “Chỉ cần tỉnh lại, ác mộng đều trôi qua. Khê nhi, cần sợ hãi…”

      Mạch Khê ngẩng đầu, đôi mắt long lanh như lưu ly kia dần dần thanh tỉnh, nhìn gương mặt như thể được tạc ra từ đá cẩm thạch kia ràng có ý cười, trong lòng khỏi run lên. Trong nhất thời, chỉ có thể ngây ngẩn nhìn lâu, có cách nào chớp mắt.

      Ánh mắt Lôi Dận trầm xuống. nâng cằm lên, khuôn mặt tuấn cúi xuống, đôi môi chạm vào hai cánh môi đỏ bừng, đầu lưỡi linh hoạt chút khách khí luồn vào bên trong. cẩn thận tránh chân bị thương của , vòng tay ôm chặt thân thể xinh đẹp yếu ớt kia…

    5. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 29: Con người sắt đá dịu dàng (3)
      ánh chớp lóe lên ngoài cửa sổ, phủ lên khuôn mặt nhắn được nâng lên của Mạch Khê. như là bị thôi miên, tùy ý để đôi môi mỏng của người đàn ông kia bồi hồi quấn quít lấy cánh môi mình, mang theo chút dịu dàng nào đó, lưu lại hơi thở chỉ thuộc về riêng .

      Giờ khắc này, lòng say. Khuôn mặt tuyệt diễm phảng phất nét tươi sáng như ánh quang. Vòng eo mềm mại đáng dường như xương, có thể nhè bay bất cứ lúc nào. Cứ như vậy mà ra, giai nhân tuyệt mỹ giống thế trần này khiến người đàn ông kia phải rung động sâu…

      Chỉ là, giọng thấp trầm đầy từ tính của , xuyên thấu đầu óc hỗn độn của

      “Khê nhi…” Lôi Dận thể nhịn được, hôn lên cánh môi cùng sống mũi duyên dáng của . Ban đêm thanh tịnh như vậy khiến người ta cũng thiết dựng lên bất kỳ phòng vệ nào. Nơi dường như phủ đầy bụi đến vĩnh viễn kia, tình cảm nguyên thủy nhất của con người, dường như theo đụng chạm của hai cơ thể mà dần dần thức tỉnh.

      “Em là của tôi, của riêng tôi…”

      Giọng đầy hấp dẫn của , thổ lộ chút che giấu nào.

      Say mê, chìm đắm… cúi đầu xuống, đôi môi có ấm áp dừng môi Mạch Khê, như là tình sâu đậm nhất của người đàn ông đối với người phụ nữ.

      Trong lòng, đau đớn khó có thể được nhàng lướt qua trái tim Mạch Khê. Là ‘thân bất do kỷ’ (thân thể tự chủ được) [1] như vậy, muốn trầm luân sâu nhưng thực lại cách trở. Khi mùi hương dịu quen thuộc bọc lấy lại phải mùi hương thuộc về , Mạch Khê bừng tỉnh, trong cơn mơ ngã sấp về thực, đôi mắt đẹp đột nhiên mở lớn, tay đẩy ra!

      Nét mặt như trầm luân sâu của Lôi Dận cũng đột ngột quay về thực. nhìn đôi mắt Mạch Khê, đáy mắt tựa hồ lướt qua chút vẻ vui khó thấy, nhưng hề tức giận.

      Mạch Khê bình ổn lại hô hấp, ngửi thấy trong khí, hình như có mùi hương nào đó, mùi này phải là hương hoa, cũng phải là mùi hương của hoa quả, mà là nước hoa, là Bijan!

      từ bé thích mùi hương khó chịu của nước hoa, nhưng đối với những mặt hàng xa xỉ này cũng có đủ hiểu biết. Đối với loại nước hoa Bijan này, được xưng là loại nước hoa sang trọng nhất đời, chứa hương khí của vùng đất Đông phương thần bí, giá cả đương nhiên cũng đắt đến mức khiến người khác líu lưỡi.

      Lòng co rút đau đớn…

      Lại mang theo thoải mái đến cực độ cùng bài xích!

      “Khê nhi?” Lôi Dận thấy nhíu nhíu đôi mày như vẽ, giữ thân mình lại, cẩn thận nhìn vào đôi mắt , “Em lại muốn ầm ĩ gì với tôi sao?”

      “Làm gì có!” Mạch Khê che lấp đau xót lướt nhanh qua đáy mắt, giọng nho cất lên.

      Nhiều năm về sau, mỗi khi nhớ lại đêm này, Mạch Khê luôn cảm thấy như cơn mơ. Bởi vì dịu dàng của Lôi Dận, nhất là khí tức lạnh lẽo của , giống như, cho dù có ra sao, đều dung túng. muốn phát giận, thậm chí thèm để ý tới, nhưng lại có cảm giác đành lòng. Có lẽ đêm như vậy, làm say lòng bất cứ nào…

      Thấy cụp hàng mi dài xuống, gương mặt lại buồn bã như lá rụng giếng cạn, trong lòng lại thể chịu được, nhàng nắm lấy cằm , dịu dàng hỏi, “Vừa mới mơ thấy cái gì?”

      “Tôi…” Mạch Khê ngẩng đầu, nhớ lai lần nữa cảnh trong mơ kia, có chút thảng thốt đến nỗi giật mình. Trong cái chớp mắt, thế nhưng lại cảm thấy, cho dù là nhìn như thế này, cũng là loại hạnh phúc.

      Mạch Khê lại nhìn đôi mắt xanh lục đầy thiết thân kia của Lôi Dận.

      “Mơ… toàn thân ông đầy máu, giống như bị thương.” Dưới cái nhìn chăm chú của , chậm rãi lên tiếng, giống như bị thôi miên.

      Cùng với những lời vừa ra, ánh mắt Lôi Dận hơi hơi rung động. Thấy ánh mắt của lại hỗn độn, vươn bàn tay to lớn nhàng giữ lấy , ngữ khí tuy có chần chờ trong đó, nhưng lại mang theo nghiêm cẩn cực độ——

      “Khê nhi, em ——quan tâm đến tôi?”

      Từ trong cơn mơ bừng tỉnh lại, trong cái chớp mắt nhìn thấy được, đôi mắt đẹp kia tràn ngập sợ hãi cùng lo lắng khiến người ta đau lòng. Nhưng là vì ? Giờ phút này, rất muốn biết.

      “Tôi…” Mạch Khê cụp mắt xuống, bàn tay bé siết chặt ga giường. “Cũng bình thường.” nghĩ đằng nẻo. Mùi nước hoa kia nhạt rất nhạt, trong khí lãng đãng, nhưng lại nhạy cảm ngửi thấy được.

      “Ông là cha nuôi của tôi, tôi…” Loại sợ hãi này cũng là bình thường, nếu quá nhạy cảm cũng đáng ngại. Cũng giống như là người , vì sao lại có mùi nước hoa, mà mùi này chỉ thuộc về phụ nữ? đâu? Sao trễ như vậy mới về thành bảo?

      Hai người bọn họ nhất định là ôm ấp nhau, hoặc là làm chuyện gì khác! Bằng có mùi mưa đậm như thế này sao lại lấn át được hương nước hoa nhàn nhạt đó?

      Mạch Khê ép buộc bản thân mình nên suy nghĩ về vấn đề đó nữa. Cảm giác khó hiểu thở được này khiến cảm thấy rất khó chịu…

      Lôi Dận cẩn thận nhìn , lâu sau đó, lại than tiếng, nâng khuôn mặt nhắn của lên. “Lần sau nếu tôi ở bên cạnh em gọi điện cho tôi biết.”

      Lời khiến Mạch Khê ngẩn ra, nhìn thấy ánh mắt đó của , lại sợ hãi mà tránh . Sao có thể dùng loại ánh mắt này nhìn , mà tâm , vì sao lại ngừng thảng thốt?

      được.

      được thảng thốt như vậy, dừng lại…

      Nhưng lời theo lý trí, cứ thế mà thốt ra——

      “Ông… bận rộn như vậy… mà thôi, quên …” Giọng lãnh đạm như hoa lạnh, lại bổ sung thêm câu, “Như đêm nay vậy.”

      xong câu đó, bắt đầu hận bản thân. Cái này hoàn toàn chỉ là suy đoán của . thực tế, điều muốn hỏi nhất là——đêm nay, ông bên cạnh người phụ nữ khác sao?

      Lôi Dận trả lời ngay, sau đó, thân mình thuận thế áp tới, lại như cười như nhìn khuôn mặt nho nghẹn hồng của , như thể thấu suốt tâm tư vậy. lúc lâu sau, đôi môi mỏng sắp gần sát

      “Công việc hôm nay đúng là nhiều hơn chút, phải xử lý xong mới trở về được.” Cuộc đời mình, lần đầu tiên ‘báo cáo’ lộ trình của bản thân cho người con .

      Chỉ nhàng bâng quơ như vậy, bởi vì cảm thấy có số việc, đơn thuần này vẫn biết tốt hơn.

      Thân mình Mạch Khê khẽ run chút, kinh ngạc nhìn . Tuy giọng của rất thấp, rất dịu dàng, tuy vẻ mặt vẫn bình tĩnh như trước, nhưng lại trực tiếp đánh nát tâm !

      dối! ràng ở cạnh người phụ nữ khác, vì sao ? Người phụ nữ đó là ai? Là tình nhân Bạc Cơ của ? Hay là người tình giường mới?

      như vậy, phụ nữ như thiêu thân lao đầu vào lửa vẫn nhiều lắm , chỉ cần gật đầu, đàn bà nhất định vội vã mà nằm lên giường !

      Nhưng, vì sao cứ trực tiếp lừa gạt như vậy, chỉ là bởi vì—— căn bản hề quan trọng!

      Mạch Khê chưa từng chán ghét bản thân mình như vậy.

      “Khê nhi?” Lôi Dận nhạy cảm phát vẻ mặt có chút đúng, ngón tay nhàng miết môi : “Suy nghĩ cái gì?”

      là đàn ông, thể có được nhạy cảm thiên phú của người phụ nữ, đối với mùi nước hoa như có như kia vẫn chẳng cảm thấy được.

      có gì…” Mạch Khê dỗi, xoay mặt qua bên, nước mắt dường như ứa ra.

      Giờ khắc này, nước mắt đó siết đau lòng Lôi Dận, phải vì nước mắt của này, mà chỉ cần tầng hơi nước mỏng trong mắt Mạch Khê dường như đủ để bóp nghẹt tâm cùng toàn bộ vẻ bình tĩnh, trầm lạnh vốn có…

      [1]: “Thân bất vô kỷ” nghĩa là,

      Thân: là thân tâm, là lý trí của mình.

      Bất: .

      Vô kỷ: tùy tâm, có kỷ luật.

      Trong truyện và phim thường dùng “Nhân tại giang hồ, thân bất vô kỷ”, ý người trong giang hồ nhiều khi phải làm hoặc thể làm những chuyện mà phải do lòng muốn hay bản thân của họ thể tự kiềm chế được để duy trì kỷ luật, oai nghiêm, tiền bạc hay bí mật.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :