1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời - Ân Tầm (8 hồi + Ngoại truyện)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 25: sợ hãi chưa từng có (5)
      Bác sĩ hoảng sợ, vội vàng đỡ tường đứng dậy, cứ như thế, cũng có thể giảm bớt run rẩy của hai chân.

      “Lôi, Lôi tiên sinh, tiểu thư Mạch Khê vẫn xuất huyết nhiều, chúng tôi vẫn còn cấp cứu, nhưng mà…nhưng mà…” đến lúc này, giọng của ông càng thêm khó khăn, càng thêm cẩn trọng dè dặt.

      “Nhưng mà cái gì? mau!” Lôi Dận vui quát lớn.

      Bác sĩ sợ tới mức liên tục gật đầu——

      “Là như thế này, tiểu thư Mạch Khê, ấy vì mất máu quá nhiều, trước mắt vẫn còn trong giai đoạn nguy hiểm. Tôi ra là muốn thông báo cho Lôi tiên sinh, đứa trẻ trong bụng tiểu thư Mạch Khê… giữ được…”

      Đầy nơm nớp lo sợ, xong câu đó, bác sĩ theo bản năng lui lui về phía sau. Ông chỉ sợ người đàn ông trước mắt này nổi điên lên mà giết chết mình! hành lang nhiều vệ sĩ như vậy, chỉ cần tùy tiện lên người, ông hẳn có thể đầu thai luân hồi ngay rồi.

      Lời bác sĩ như quả bom nổ tung trong lòng Lôi Dận. Cả người hệt như hóa đá, đột nhiên cứng lại. Vẻ mặt trầm tĩnh vốn có kia, đầu tiên là thảng thốt, ngay sau đó, ánh mắt hoảng hốt chuyển thành đau đớn. Cơn đau này, nhanh chóng lan tỏa trong cơ thể , sau đó thổi quét toàn thân…

      Ngay sau đó, thân hình cao lớn của liền loạng choạng…

      Bác sĩ hoảng lên, vội vàng đưa tay đỡ lấy , lúc này mới giật mình, kinh ngạc phát , ngón tay của người đàn ông cao lớn trước mặt này lạnh lẽo đến như thế nào, thậm chí, còn run rẩy!

      Lôi Dận quay đầu nhìn về phía bác sĩ, đôi mắt lạnh lẽo lên thê lương cùng đau lòng vô tận…

      “Con của tôi, mất rồi phải ?”

      Nhiếp Thiên Luật quay mặt . Lòng cũng đau đớn, chỉ vì Mạch Khê, mà càng là vì Lôi Dận. đau xót này trong đáy mắt cậu khiến xúc động, vẻ mặt này là vẻ mặt đầy tuyệt vọng cùng vô lực khi mất người thân, giống như , trong thời khắc mẹ mất . nhìn thấy trong đáy mắt Lôi Dận cũng toát lên đau thương này…

      Xem ra, cậu thực chờ mong đứa trẻ kia được ra đời…

      Bác sĩ xấu hổ há miệng thở dốc, sau lúc lâu gì được nữa, chỉ là dè dặt cẩn trọng gật đầu, lại cảm thấy có chút ổn, ông hắng hắng cổ họng, :

      “Lôi tiên sinh, chúng tôi cố hết sức. Thân thể tiểu thư Mạch Khê rất suy yếu, hơn nữa lại vì thiếu máu, đứa trẻ này… có cách nào giữ được nữa.”

      Ông có thể nhiều lời chút cứ tận lực nhiều lời chút, còn hơn chờ xong bị tha ra ngoài giết chết. Tính mạng của tất cả bác sĩ liên quan đều treo người bên trong, bọn họ làm sao có thể tận lực cứu chữa được. Chỉ là, chưa toại ý nguyện của người mà thôi. Ra máu nhiều đến như vậy, có thể giữ được tính mạng là tốt lắm rồi.

      Đáng tiếc, câu cuối cùng này ông ta dám . Người đàn ông trước mắt kia, ông khẳng định thích nghe những lời như thế!

      Lôi Dận hơi hơi khoát tay, muốn nghe bác sĩ tiếp nữa. Động tác vô tình này lại khiến bác sĩ sợ đến mức lui xuống, thấy có biểu nổi giận gì mới tiếp tục :

      “Lôi tiên sinh…”

      Lôi Dận lấy tay đỡ bức tường, thân thể giống như lá cây lung lay trong cơn gió lạnh, ràng có thể nhìn ra nội tâm vô cùng lo lắng, vô cùng đau đớn. Bác sĩ dám thêm điều gì nữa, vừa muốn quay lại phòng phẫu thuật, thấy Lôi Dận lại lần nữa nhìn về phía mình. Ánh mắt vốn lạnh lẽo như Diêm La địa ngục trở nên mất hết sức lực, cực độ đau đớn cùng mất mát——

      “Bác sĩ, bất luận như thế nào, cũng phải giữ lại mạng sống của ấy, để ấy có thể sống…”

      Giọng của như sắp chìm vào trong nấm mồ, bất lực mà thống khổ. nâng bàn tay to lớn lên, khoác lên bờ vai bác sĩ, giọng trầm thấp lộ ra kiên định khẩn cầu——

      “Xin nhờ ông!”

      Bác sĩ sợ tới mức mồ hôi túa ra, vội vàng , “Lôi tiên sinh, ngài yên tâm, bất luận như thế nào chúng tôi cũng cố gắng hết sức.” xong, ông nhanh chóng quay lại phòng phẫu thuật.

      Lôi Dận tiếng tăm lừng lẫy, thế nhưng lại dùng ngữ khí khẩn thiết như thế chuyện cùng mình?

      Tiếp tục cấp cứu…

      Lôi Dận lập tức ngã ngồi ghế dài, đưa cánh tay khoác lên đùi, phủ lấy đầu. Hình tượng lạnh băng trong dĩ vãng hoàn toàn mất . Giờ khắc này, tựa như trở lại thành người đàn ông bình thường, người đàn ông vừa bị tuyên bố mất con mình!

      Nhiếp Thiên Luật bước lên phía trước, sắc mặt thực khôi phục ôn nhuận vốn có, chỉ là, mi tâm lộ ra vẻ đau lòng đối với Lôi Dận. Bàn tay lớn của nâng lên phủ lên bờ vai ——

      “Chỉ cần có thể giữ được mạng sống của Mạch Khê, so với cái gì cũng đều quan trọng hơn, phải sao?”

      Hôm nay, thực nhìn thấy Lôi Dận chưa bao giờ được thấy. mất lý trí. điên cuồng. còn sức lực. tiều tụy. Ánh mắt đầy thống khổ. Và còn có, ——khẩn cầu…

      Người đàn ông luôn luôn kiêu ngạo lạnh lùng như thế này, khi nào khẩn cầu người khác? Lại như hôm nay, ra lời khẩn cầu như vậy…

      Nghĩ lại thái độ vừa nãy của mình, tâm Nhiếp Thiên Luật trào lên biết bao nhiêu là áy náy. Người đàn ông này thực đủ thống khổ. Có lẽ, điều làm, tất cả đều có nguyên nhân.

      Chỉ là——

      Trong ánh mắt Nhiếp Thiên Luật có hơn phần chần chờ cùng đánh giá, hoài nghi——cậu quan tâm đến Mạch Khê, loại quan tâm này, vượt quá xa tình thân. Có khả năng, người đàn ông này thực sâu sắc bên trong…

      Lôi Dận có tâm tư nghiền ngẫm đến nỗi lòng của người khác, day day thái dương, đầu cũng ngẩng——

      “Thuốc lá!”

      Nhiếp Thiên Luật thầm than tiếng, đưa cây xì gà Cuba tốt nhất cho .

      Lôi Dận nhìn thoáng qua, mi tâm nhíu chặt lại, vứt xì gà sang bên. ngẩng đầu nhìn đám vệ sĩ đứng cách đó xa, hỏi——

      “Ai có thuốc lá?”

      Nhiếp Thiên Luật muốn nhắc nhở , nơi này là bệnh viện. Nhưng nhìn tiều tụy, cũng tiện ngăn cản.

      người vệ sĩ trong đó bước tới, nâng hộp thuốc lá lên, cung kính hỏi, “Lôi tiên sinh, ngài xem cái này có thể chứ?”

      Lôi Dận lấy hộp thuốc lá qua, hề liếc mắt cái rút ra điếu ngậm vào miệng. Tên vệ sĩ bên cạnh vội vàng lấy bật lửa cung kính châm…

      oOo

    2. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 25: sợ hãi chưa từng có (6)
      Làn khói như thân thể kiều của phụ nữ dạo chơi trong khí, bao phủ trong đó từng góc cạnh gò má ràng của Lôi Dận. Người đàn ông tuấn kia chìm đắm hoàn toàn bên trong làn khói thuốc.

      Đàn ông hút thuốc, đau xót ở thời điểm khói thuốc bay lên, có vẻ lại càng thêm đau xót…

      Thời gian biết trôi qua bao lâu, cho tới khi hành lang đều đầy mùi khói thuốc, ——

      Đèn phòng phẫu thuật cuối cùng cũng tắt.

      “Baa!”

      Tàn thuốc rơi xuống đôi giày da thủ công cao cấp nhiễm đầy máu. Ngay sau đó, Lôi Dận bước nhanh tới, vừa nhìn thấy nhóm bác sĩ tự tay đẩy giường bệnh ra, cả người giật mình thảng thốt lúc rất lâu.

      Nằm ở giường, toàn thân Mạch Khê mặc quần áo màu trắng như tuyết của bệnh viện, trắng như gương mặt của bây giờ. Các vết thương đều kín băng gạc, ngay cả cái trán trơn bóng kia cũng bị băng gạc quấn quanh, chỉ để lại khuôn mặt nhắn xinh đẹp hề có chút sinh khí…

      Kỳ , Lôi Dận sớm chuẩn bị tâm lý tốt. chảy máu nhiều như vậy, miệng vết thương nhất định cũng rất nhiều. Trước khi Mạch Khê được đẩy ra, sớm nghĩ đến người cắm đầy ống dẫn, nhưng vẫn hoàn hảo như trước, ngoại trừ chai truyền nước cùng ống dưỡng khí, thay đổi nào khác.

      Nhưng mà, đáy mắt băng hàn của Lôi Dận vẫn như tan ra, đau đớn…

      Bởi vì Mạch Khê cứ như vậy, chút sinh khí nào nằm đó, giống như pho tượng búp bê pha lê đẹp đến mức tận cùng, hề có chút dấu hiệu của sống nào.

      này là nha đầu lúc nào cũng thích ầm ĩ náo nhiệt, làm sao có thể ngoan ngoãn mà nằm yên ở đó, nhúc nhích?

      Giờ khắc này, Lôi Dận dám bước tới hỏi nhiều thêm câu, sợ bác sĩ ra điều gì đó khiến người ta khó có thể tiếp nhận được.

      Nhiếp Thiên Luật thấy thế, vội vàng tiến lên——

      “Bác sĩ, ấy thế nào rồi?”

      Bác sĩ chủ trì ca phẫu thuật nhìn thoáng qua Lôi Dận, ánh mắt lại rời lên người của Nhiếp Thiên Luật——

      “Tiểu thư Mạch Khê rất kiên cường. Cũng may mắn Lôi tiên sinh đưa tới kịp thời mới lỡ mất cơ hội cứu giúp cho ấy. Xin yên tâm, bây giờ tiểu thư Mạch Khê thoát khỏi nguy hiểm, nhưng bởi vì ấy mất máu quá nhiều, chúng tôi cần phải quan sát trong giai đoạn trị liệu này.”

      “Cảm ơn ông, bác sĩ.”

      Tảng đá đè nặng trong lòng Nhiếp Thiên Luật cuối cùng cũng rơi xuống đất. Trời cao phù hộ! Khi vừa nhìn thấy người Lôi Dận chỉ toàn là máu kia, trong khắc, nghĩ Mạch Khê lành ít dữ nhiều, ít nhất, cơ hội sống sót cũng còn rất .

      Hai tay Lôi Dận đè lại chiếc giường đẩy, ánh mắt như thế, gần gũi như thế dừng người Mạch Khê. lặng lẽ này hệt như búp bê thủy tinh, hàng lông mi dài che khuất đôi con ngươi sinh động đầy sức sống. Khuôn mặt nhắn tuy rằng băng bó bằng băng gạc rất kỹ, nhưng vẫn còn nhìn thấy dấu vết trầy xước. Cánh môi vốn đỏ bừng có chút khô cạn, tựa như đóa hoa héo rũ mất làn nước bảo vệ…

      Lời của bác sĩ, nghe vào tai, theo bản năng vươn lên ngón tay, nhàng chạm vào cái mũi xinh đương thở. muốn tự mình nghiệm chứng hơi thở, sinh mệnh của . Khi ngón tay cảm nhận được hơi thở rất , ánh mắt Lôi Dận chấn động chút. kích động nhanh như cái chớp mắt, lướt nhanh qua đáy mắt .

      “Đầu ấy có bị thương hay ?”

      Đây là điều quan tâm nhất. Giờ khắc này, Mạch Khê yên tĩnh như đứa trẻ ngoan ngoãn, thậm chí bắt đầu nhớ đến lúc như con báo con, giận dỗi trừng mắt với , nhớ tới lúc nàng thậm chí còn muốn sống, rống to tên .

      Bác sĩ chủ trị dè dặt cẩn trọng trả lời——

      “Đầu tiểu thư Mạch Khê đích xác có bị thương, nhưng xin Lôi tiên sinh yên tâm, thương thế đầu tiểu thư Mạch Khê nghiêm trọng, tuy rằng cũng có tụ máu nhưng có tạo thành máu đông đè lên thần kinh như chúng tôi lo lắng. Vết thương nặng nhất của ấy là ở dưới chân——còn có việc sảy thai, đây là nguyên nhân lớn nhất khiến ấy mất máu quá nhiều…”

      Phải là, tuy rằng ông là bác sĩ nhưng cũng dám nhiều. Ví dụ như đứa trẻ trong bụng này, thể nghĩ được đây là con của Lôi tiên sinh. Vừa mới bắt đầu, các bác sĩ chữa trị cũng biết được thân phận liên quan của đứa trẻ này, khi bác sĩ ra ngoài thông báo cho người nhà, lần nữa trở lại phòng phẫu thuật, báo cho tất cả mọi người, đây là con của Lôi tiên sinh. Lúc ấy, mọi người trong phòng phẫu thuật cũng kinh ngạc cùng thảng thốt cả rồi.

      này phải là con nuôi của Lôi tiên sinh sao? Thậm chí ngay cả lúc y tá ra lấy máu, Lôi tiên sinh còn lo lắng hỏi——con của tôi thế nào?

      Quan hệ này rất rối loạn.

      Con nuôi của Lôi tiên sinh mang thai, đứa trẻ trong bụng lại chính là của Lôi tiên sinh…

      Các bác sĩ tự nhiên hiểu mối quan hệ rắc rối này, cũng muốn cố hết sức để cứu đứa trẻ. Đáng tiếc, lại như mong muốn! Kỳ , sau khi va chạm, trong chớp mắt bắt đầu có dấu hiệu xảy thai, bằng lại làm sao có thể đổ máu ngừng được như thế?

      Lôi Dận nhìn về phía Mạch Khê, ánh mắt càng lúc càng khắc sâu vẻ đau lòng cùng xót thương. Loại cảm giác chút che lấp này trong ánh mắt chưa từng có qua, bàn tay to lớn của nhàng đặt lên chân , sợ cẩn thận chạm đến vết thương, thấp giọng hỏi——

      “Vết thương ở chân ấy có nghiêm trọng ? Xương cốt có bị thương gì nặng chứ?”

      Bác sĩ vội vàng trả lời, “Chân tiểu thư Mạch Khê gãy xương, nhưng chỉ cần phối hợp trị liệu ổn thỏa. Xin yên tâm, tiểu thư Mạch Khê thực thoát khỏi nguy hiểm, vận may của ấy cũng rất lớn, cũng có vấn đề gì. Lôi tiên sinh, hãy yên tâm——“

      “Đến khi nào ấy mới tỉnh lại?” Lôi Dận lại hỏi lần nữa.

      “Tiểu thư Mạch Khê tại hôn mê thứ nhất là do thuốc gây mê, thứ hai là do mất máu quá nhiều. Lôi tiên sinh, ngài yên tâm, chỉ cần các chỉ số công năng thân thể tiểu thư Mạch Khê hồi phục lại bình thường, ấy tỉnh lại.”

      Bác sĩ trả lời vấn đề của Lôi Dận rất kinh hãi, chỉ sợ lần cẩn thận chọc người đàn ông này mất hứng.

      Lôi Dận hỏi nữa, chỉ lặng lẳng nhìn Mạch Khê, lo lắng trong mắt chậm rãi tan ra….

      “Cậu, để Mạch Khê về phòng hồi sức .” Nhiếp Thiên Luật bước đến khuyên nhủ.

      Lôi Dận buông lỏng tay ra để các bác sĩ đẩy Mạch Khê vào phòng bệnh chăm sóc đặc biệt. Nhiếp Thiên Luật theo sát, nhưng vẫn thấy Lôi Dận đứng nguyên ở chỗ cũ. chần chờ quay đầu nhìn , lúc lâu sau, như là nhận thấy được điều gì đó, miệng hơi há ra nhưng vẫn rời trước.

      Tiếng giường đẩy ngày càng xa, cho đến khi biến mất nghe thấy nữa toàn bộ thân mình Lôi Dận ngã ngồi băng ghế dày. phất phất tay——

      Những vệ sĩ thấy thế, ào ào lui xuống…

      Trong hành lang cũng chỉ còn lại mỗi mình Lôi Dận!

      Trong khí vẫn còn thoảng thoảng mùi thuốc lá. hành lang vẫn còn đống tàn thuốc. Lôi Dận lẳng lặng nhìn tàn thuốc, rồi dần dần, gương mặt tuấn thể nhẫn được nữa, bắt đầu co rúm lại. Ngay sau đó, vắt tay lên trán, loại cảm giác từ đáy lòng này, run run thể kiềm chế được, cứ thế mà trào ra.

      Là kích động! chưa từng bao giờ có loại cảm giác như thế này! Loại kích động này gần như sinh ra sau khi đứng bên ranh giới của cái chết. Lúc hy vọng dần dần mất , tuyệt vọng lại chậm rãi cắn nuốt lấy , thậm chí, có thể ngửi được mùi vị của thần chết. Đó là lúc, hy vọng lại lần nữa buông xuống bên người !

      cho tới bây giờ phải là người thích chờ đợi, bởi vì chờ đợi khiến cảm giác như có người kiểm soát được mình. Nhưng hôm nay chỉ có thể chìm sâu trong chờ đợi, chờ đợi hy vọng trong nỗi tuyệt vọng, chờ đợi may mất khi cảm giác mất mát. Cảm giác này thực là khổ sở, thực khổ sở!

    3. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 26: Đau đớn có thể quên (1)
      Lôi Dận năm nay vừa được ba mươi hai tuổi, cho đến ngày hôm nay mới rốt cuộc hiểu được, chờ đợi là con đường trực tiếp nhất có thể cảm nhận được tuyệt vọng đến hy vọng. Chết chóc đến, nhân sinh tồn tại, tình huống biến chuyển…

      chưa bao giờ cảm kích điều gì, giờ khắc này, tâm lại nảy sinh cảm kích. Cảm kích bởi có thể lần nữa trao sinh mệnh về cho Mạch Khê, hy vọng vào sức mạnh ý chí của ấy. Tuy rằng, con của là người hy sinh đau đớn nhất, nhưng chỉ cần ấy còn sống là tốt rồi…

      Mạch Khê được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, phải là muốn lập tức vào căn phòng kia, mà là, buồn cười phát ra——

      Hai chân , trong cuộc sống loài người này chưa bao giờ từng có cảm giác kích động mà trở nên mất hết sức lực, nay trong nhất thời có cách nào nhúc nhích nổi, như thể khí lực của bản thân đều bị hút sạch, hoặc như thân thể bị kéo căng này, rốt cục trong khắc cũng bị nghiền nát…

      ——————————

      Ngoài cửa sổ là bóng đêm tĩnh mịch.

      Đêm nay, bóng đêm đẹp hơn bình thường, ngay cả ánh trăng cũng trở nên dịu dàng, từng chấm trung lóe ra ánh sáng diệu vời. Trăng lạnh yên tĩnh như mặt nước, nhàng đổ nghiêng qua lớp thủy tinh mỏng, xuyên thấu vào từng khe hở, rơi vãi những chấm sáng bàng bạc lành lạnh tấm thảm.

      Trong phòng chăm sóc đặc biệt rất yên tĩnh, ngoại trừ máy dưỡng khí vang lên từng đợt thanh , chỉ có ánh trăng như nước cùng ánh mắt dịu dàng chăm chú nhìn…

      Ánh sáng từ đèn tường nhu hòa bao phủ lấy người đàn ông ngồi đợi bên giường. Sườn mặt tuấn và cương nghị kia dường như nhiễm hương hoa gió thổi đến,đôi mắt màu lục thâm sâu hề chớp khóa chặt ánh nhìn Mạch Khê nằm giường mà hai mắt vẫn nhắm chặt. lát sau, vươn bàn tay lớn lấy chiếc khăn mặt ẩm, nhàng lau chút đôi môi khô nứt của .

      Nha đầu Mạch Khê này có lẽ rất dũng cảm, đôi khi tính tình cũng nóng nảy, nhưng mà, làm cha nuôi của , mới biết bé con này cho tới bây giờ cũng rất ít chăm sóc bản thân, đôi môi khô ran kia…

      Ánh đèn dịu dàng kéo dài bóng dáng cao lớn của Lôi Dận. Giờ khắc này, bóng dáng của còn quá lạnh lùng mà ngược lại, lộ ra chút khí tức dịu dàng.

      Thời gian trong yên tĩnh lặng lẽ trôi qua, Lôi Dận nhàng kéo bàn tay ghim kim truyền dịch của Mạch Khê đặt bên môi. Những ngón tay mảnh khảnh sạch kia khiến Lôi Dận đau lòng thôi. Từ khi nào Mạch Khê của lại bắt đầu trở nên nhợt nhạt như thế…

      Buổi sáng ngày hôm sau, ánh mặt trời tràn ngập khắp phòng bệnh, Phí Dạ nhàng mở cửa phòng chăm sóc đặc biệt ra, khi nhìn Lôi Dận bên đầu giường xong thực hoảng sợ——

      “Lôi tiên sinh, ngài cả đêm có nghỉ ngơi?”

      Cũng khó trách vì bị dọa mà nhảy dựng lên. Chỉ là qua cả đêm như thế, Lôi tiên sinh nhìn qua như là già thêm rất nhiều tuổi. Sắc mặt tiều tụy, áo sơ mi vẫn loang lổ vết máu như cũ, cằm còn có vài sợi râu lún phún, cả người đều lộ ra vẻ suy sụp trước nay chưa từng có. Nhưng mà, ánh mắt cũng rất dịu dàng, cho tới bây giờ cũng chưa có dịu dàng ấy bao giờ, tựa như ánh trăng cao hôm qua, điềm tĩnh như vậy…

      Lôi Dận có chút phản ứng, thân mình cao lớn hơi động, cẩn thận xem xét chút máy kiểm tra đo lường ở bốn phía xong mới lấy quần áo sạch trong tay Phí Dạ——

      cần chuyện bé xé ra to, hỏi được gì từ tên lái xe gây chuyện?”

      Lôi Dận tin tưởng vào mấy cái chuyện ngoài ý muốn, đối với chuyện này, tự nhiên cũng bỏ qua.

      Sắc mặt Phí Dạ có chút khó xử. nhìn bóng dáng Lôi Dận vào phòng tắm, ngừng chút, thở dài hơi. Chỉ lát sau, bên trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy.

      “Lôi tiên sinh, người lái xe kia cũng biết gì. Tôi điều tra lại lần nữa, bối cảnh rất đơn thuần, tại làm tại công ty Nhất Gia, bên Kỹ thuật viên.”

      dường như dùng hết dũng khí để ra những lời này. Tuy rằng Lôi tiên sinh vẫn ở trong phòng tắm, nhưng biết Lôi tiên sinh vẫn luôn nghe rất ràng.

      Quả nhiên, giọng của Phí Dạ vừa kết thúc, giọng vui của Lôi Dận vang lên tiếp theo——

      “Phí Dạ, cậu hẳn là rất ràng, tôi cho tới bây giờ phải là người thích lãng phí thời gian!”

      , Lôi tiên sinh.”

      Phí Dạ hiểu những ý tứ trong lời này của . Những loại chuyện này cơ bản Lôi tiên sinh tự mình điều tra, vì thế, nhàng thở dài hơi.

      “Nếu đúng là có nguyên nhân, tôi hoài nghi tiểu thư Bạc Cơ!”

      tới đây, Phí Dạ tiếp tục. Dù sao, đây cũng chỉ là trùng hợp. Nếu trùng hợp cũng có thể xem là mưu sát, như vậy chỉ có thể Bạc Cơ này quá mức tâm kế, am hiểu quá sâu. Nhưng, người phụ nữ kia, nhìn thế nào cũng như là người có tâm kế sâu cả.

      tiếp!” Giọng đầy mệnh lệnh của Lôi Dận lại lần nữa vang lên.

      “Vâng, Lôi tiên sinh.”

      Phí Dạ nghĩ nghĩ, báo cáo tiếp, “Hôm tiểu thư Mạch Khê gặp chuyện may, là do thấy được tiểu thư Bạc Cơ xuất ở con phố đối diện. Bên tiểu thư Bạc Cơ tôi cũng điều tra ra, lúc đó ấy từ tiệm quần áo ra, quần áo mua được cũng chứng là sản phẩm của cửa hàng đấy. Lôi tiên sinh, nếu tiểu thư Bạc Cơ là cố ý——“

      “Về Bạc Cơ, tôi tự mình đến xử lý!”

      “Vâng, Lôi tiên sinh!” Phí Dạ hạ mắt xuống. Giờ khắc này, thế nhưng lại hiểu được ý của Lôi tiên sinh.

      Đối với Bạc Cơ, ngài ấy có thể xử lý ra sao? Nếu Bạc Cơ là có ý định cố ý, như vậy, theo như tính cách của Lôi tiên sinh, người phụ nữ này chỉ có thể gặp phải kết cục bị hủy hoại. Nhưng là——

      Lôi tiên sinh từ bỏ được khuôn mặt kia sao?

      Khuôn mặt giống hệt với Bạc Tuyết…

      Phí Dạ lâm sâu vào suy tư, ánh mắt cũng chú ý mà đảo đến Mạch Khê giường. Nhìn người con ấy nhợt nhạt, khuôn mặt nhắn chút huyết sắc, gương mặt cương nghị của lên đầy đau lòng…

      Theo bản năng tới gần , từng bước từng bước mỗi lúc gần kề, tâm đau đớn thêm chút. Nếu này tỉnh lại, biết được đứa trẻ kia mất, như thế nào?

      Còn có bản báo cáo ADN kia, bản báo cáo sắp có kết quả kia…

      Cho tới khi nào, hết thảy mọi thứ trở nên bình thường, cuộc sống của ấy yên ổn thoải mái?

      suy nghĩ, cửa phòng tắm mở ra…

      Phí Dạ lập tức thối lui sang bên, vẻ đau lòng toát ra kia trong nháy mắt cũng hóa thành hư ảo. bình tĩnh như thường cũng trở lại tự nhiên, lại có chút hờ hững.

      Lôi Dận bước ra, dáng vẻ suy sụp còn. Hàng râu vừa mọc cũng được cạo sạch , lộ ra cái cằm trơn bóng. Mái tóc đen ẩm ướt có vài sợi phủ lên trán. lắc lắc đầu, giống như mội con sói cuồng dã. Sau khi rửa mặt chải đầu đơn giản, lại biến thành người cao cao tại thượng như ban đầu.

      “Phí Dạ, dung nhan là có thể phục chế, huống chi, phía sau khuôn mặt đó thực trở nên còn giá trị!”

      vừa , vừa cài lại từng hạt cúc áo sơ mi, lồng ngực màu đồng còn những bọt nước trong suốt mơ hồ, nhìn lại càng thêm vẻ săn chắc.

      Phí Dạ sửng sốt, phải là bởi cách nhìn thấu tâm người khác cùng am hiểu vô cùng thâm sâu này của Lôi Dận, mà là bởi những lời .

      “Lôi tiên sinh, những điều này tất cả chỉ là những phỏng đoán ban đầu…”

      tôi điều tra, nếu Bạc Cơ thực có vấn đề, như vậy, hủy diệt khuôn mặt kia cũng là tặng cho Mạch Khê món quà tốt nhất sau khi tỉnh lại!” Lôi Dận lần nữa mặc phục trang chỉnh tề, khuôn mặt lại lạnh lẽo như vốn có. đến bên cạnh Mạch Khê, ngón tay thon dài vỗ về nhàng khuôn mặt nhắn của .

      “Nhưng mà, chỉ sợ người tiểu thư Mạch Khê muốn nhìn thấy nhất chính là tiểu thư Bạc Cơ.” Phí Dạ cảm thấy nên nhắc nhở câu.

      “Nguyên nhân đơn giản là do khuôn mặt kia. Nếu Mạch Khê biết được thân phận chân chính của Bạc Cơ, cậu cho rằng ấy còn có thể cảm thấy hứng thú?” Lôi Dận toạc ra “thiên cơ”, giọng điệu sắc bén cũng trở nên chút tình cảm nào.

    4. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 26: Đau đớn có thể quên (2)
      Phí Dạ trả lời lại, nhưng khuôn mặt lại nhiều hơn phần suy sét, đôi con ngươi đen vẫn mang vẻ trầm tĩnh vốn có.

      Ánh nắng mặt trời nhè mang theo hương vị thơm ngọt, thậm chí còn đẩy mùi thuốc khử trùng luôn quanh quẩn trong bệnh viện xa sang nơi khác.

      “Kết quả báo cáo khi nào có?”

      Lôi Dận nhìn vè phía Phí Dạ, chỉ đơn giản nhìn chăm chú Mạch Khê vẫn còn trong giấc ngủ, trong ánh mắt có chút đăm chiêu.

      “Bình thường là bảy ngày, nhưng nhanh nhất là hai ngày sau có kết quả.” Phí Dạ cung kính trả lời.

      Ngón tay khẽ vuốt ve khuôn mặt nhắn của Mạch Khê ràng dừng lại. Ánh mắt Lôi Dận trong chớp mắt có chút chần chờ lướt qua, ngay sau đó, rút ngón tay lại, giữa hai hàng chân mày lên nhiều hơn tia suy tư.

      Ánh mắt Phí Dạ dừng sườn mặt của Lôi Dận, lâu sau đó, mới dám cả gan hỏi——

      “Lôi tiên sinh, nếu——tiểu thư Mạch Khê là con ruột——“

      Ánh mắt Lôi Dận đột nhiên co rụt lại, như thể hai thanh kiếm sắc bén vừa bắn ra, im lặng đảo qua gương mặt Phí Dạ, rồi nhàng dừng khuôn mặt tĩnh lặng say ngủ của Mạch Khê, giữa hai hàng chân mày lành lạnh lại lộ ra vẻ phong tình khiến lòng người ta say.

      “Tôi tuyệt đối để loại tình huống này phát sinh!”

      lâu sau đó, mới lên tiếng trầm thấp, như thể trả lời Phí Dạ, hoặc như cho chính bản thân mình nghe. Tóm lại, giọng quá mức lạnh lẽo kia mang theo kiên quyết vô cùng.

      Thân mình cao lớn chậm rãi cúi xuống. Trong cái chớp mắt, đôi mắt đau đớn của Phí Dạ hạ xuống. Đôi môi mỏng của Lôi Dận chút e dè dừng vầng trán Mạch Khê được che kín bởi băng gạc, từ từ hạ xuống hàng mi như viễn sơn, hôn lên mi tâm mềm mại nhu tĩnh, sống mũi xinh đẹp. Cuối cùng, đôi môi chạm vào cánh môi khô ran của , nhàng hôn.

      Tình cảm dịu dàng ấy cứ nhàng lan tràn dưới ánh mặt trời …

      ———————————

      Trong đêm tối, trời đột ngột đổ mưa. tia chớp cắt ngang bầu trời đen kịt, thắp sáng khoảng gian quá mức mịt mùng trong nháy mắt.

      Trước cửa sổ lớn sát đất, bóng dáng của người đàn ông được ánh sáng phủ đầy, nhưng chỉ là trong chớp mắt. Ngay sau đó chỉ còn bóng đêm thấy điểm dừng, trong yên lặng chỉ còn lại hình dáng mờ nhòa phản chiếu lên tấm thủy tinh.

      “Con bé kia tại như thế nào?”

      giọng cứng nhắc vang lên, nghe vào khiến người ta rất thoải mái, như là tiếng từ máy móc phát ra. Nhưng tất cả mọi người đều có thể nghe ra, đây chính là giọng được máy móc xử lý qua, mục đích để cho người khác nghe ra giọng vốn có.

      Đây là gian trong thư phòng, rèm cửa sổ lớn từ cao phủ xuống, dường như che khuất tất cả ánh sáng nhàn nhạt bên ngoài, chỉ để lại vài chấm sáng lóe lên cùng mùi mưa ngai ngái tràn ngập trong khí…

      Gã vệ sĩ mặc trang phục đen đứng ở cửa thư phòng lên tiếng——

      “Theo như chúng thuộc hạ điều tra, kia trước mắt thoát khỏi nguy hiểm, chỉ có chân bị gãy.”

      “Hmm.” Giọng quái dị tràn đầy mùi mưa vang lên trong gian, “Người của chúng ta có vào đó được ?”

      Sắc mặt gã vệ sĩ trang phục đen kia đầy xấu hổ——

      có. Nghe Lôi Dận tự mình canh giữ ở bệnh viện, hơn nữa còn có Phí Dạ cùng vệ sĩ, người của chúng ta thể tới gần nửa bước——“

      “Ngu xuẩn!”

      Giọng ma quái đột nhiên cao lên, khó nghe ra chủ nhân của nó vui, chút tình cảm cắt ngang lời vệ sĩ, “Ta mặc kệ các ngươi dùng biện pháp gì, nhất định phải cho ta những tin tức mới nhất!”

      “Vâng!”

      “Còn nữa, con bé kia hẳn Hongkong, ta muốn biết ở Hongkong rốt cuộc cất giấu bí mật nơi nào. Người của Lôi Dận hình như cũng tra chuyện này, nhớ kỹ cho ta, chỉ được phép nhanh hơn Lôi Dận, bằng ——tổ chức ‘X-Ảnh’ gặp phải kiếp nạn!” Giọng quái trầm gợi lên cảm giác chết chóc.

      “Dạ! ” Lưng gã vệ sĩ run lên, lập tức trả lời.

      Ngoài cửa sổ, mưa mỗi lúc mỗi mạnh, tạo nên những lớp màn dày đặc bao phủ toàn bộ bầu trời đêm. lâu sau đó——

      “Chủ thượng, nếu Lôi Dận là kình địch, như vậy sao tập trung tinh lực trực tiếp khử Lôi Dận?”

      Lại tia chớp lóe lên, chém thẳng xuống dưới, phản chiếu lên tấm thủy tinh cửa sổ, chiếu ra ánh mắt thâm trầm, tràn ngập quỷ khí khiến người ta phải sợ hãi. Ngay sau đó, tiếng cười khùng khục vang lên——

      “Khử Lôi Dận là chuyện sớm cũng muộn, ngươi cho rằng người muốn giết Lôi Dận chỉ có mình chúng ta sao? Đừng quên, tổ chức ‘X-Ảnh’ của chúng ta thích nhất bày ra việc ngoài ý muốn. Đối phó với Lôi Dận thể sử dụng phương thức đơn giản được. Người đàn ông này đơn giản, khó đối phó giống hệt như cha của . Trước khi lấy mạng của , cần phải động đến tập toàn của Lôi thị trước!”

      “Nhưng mà, chủ thượng, chỉ cần Lôi Dận chết, hết thảy đều tới tay, phải sao?”

      quá ngu xuẩn!”

      Giọng ma quỷ ràng có ý trách cứ bên trong, “Ngươi cho Lôi Dận là người dễ đối phó vậy sao? có thể huyết tẩy tổ chức ‘Ảnh’, hơn nữa ‘thủ nhi đại chi’ [1], cũng rất có khả năng ngày nào đó cũng huyết tẩy tổ chức ‘X Ảnh’. Ngươi cho là ta muốn giết sao? Ngay cả Phí Dạ bên người cũng rất khó đối phó rồi, kể gì đến bản thân Lôi Dận? Vài kế hoạch lần trước thực ‘thiên y vô phùng’ [2], đáng tiếc vẫn ‘đả thảo kinh xà’ (đánh rắn động cỏ). Các ngươi là lũ ngu xuẩn, tình huống mạo muội hành động. Bây giờ Lôi Dận thực đem lực chú ý tập trung tại ‘X Ảnh’, chúng ta thể sơ suất lần nào nữa. Quan trọng trước nhất chính là——tra cho ra, rốt cuộc con bé kia cầm vật gì về từ Hongkong, đây là mấu chốt, hiểu chưa?”

      !”

      làm , nhớ, hết thảy đều phải ngầm tiến hành! Các kế hoạch khác vẫn tiếp tục, còn phải điều tra người!”

      “Chủ thượng, ý là——“

      tấm cửa thủy tinh phản chiếu ánh mắt trầm hơi hơi nhíu lại——

      “Con đàn bà Bạc Cơ có bộ dạng giống như đúc Bạc Tuyết kia, ta hình như càng ngày càng an phận!”

      “Vâng, chủ thượng!”

      Tiếng sấm, vẫn ầm ầm từng đợt…

      ———————————

      Nửa đêm, bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt vẫn như cũ, những người vệ sĩ trang phục đen vẫn 24/24 giờ bảo vệ. cơ bản, bọn họ thay ca ba giờ lần, mỗi lần thay ca đều kiểm tra cẩn thận đến cực độ.

      Bên trong phòng bệnh lặng như tờ. Đèn tường tỏa ra ánh sáng vàng nhạt dịu dàng bao phủ hết thảy.

      Lôi Dận chưa hề ngủ, vẫn luôn ngồi trông bên cạnh giường bệnh, gần như cũng chưa chợp mắt lúc nào. Cho đến khi mùi mưa bắt đầu tràn vào bên trong căn phòng, rốt cuộc mới đứng dậy, đến trước cửa sổ…

      tia chớp đột nhiên cắt ngang bầu trời, kéo rách bóng đêm như mực bên ngoài. Ngay sau đó——

      “Ầm” tiếng, trong nháy mắt, ngay khi cửa sổ vừa khép lại, thanh vang lên trung, thanh này như thể quả bom nổ, tựa hồ muốn đánh nát cả bầu trời!

      Lôi Dận theo bản năng nhíu nhíu mày. Khi vừa định quay lại, những thiết bị theo dõi chỉ số sức khỏe đầu giường của Mạch Khê “bíp bíp” vang lên.

      thanh này giống như ngày xuân hòa tan hết thảy băng tuyết, cắt ngang mọi tịch mịch.

      Toàn bộ thân mình Lôi Dận khẽ run lên chút, ngay sau đó, tùy tiện kéo mạnh rèm cửa sổ xuống rồi bước nhanh tới. Khuôn mặt luôn luôn trầm tĩnh lên giao động dễ phát . Thân mình cao lớn cúi xuống. Gương mặt trắng bệch của Mạch Khê hoàn toàn chìm trong bóng dáng đổ xuống của .

      [1]: “Thủ nhi đại chi”. Tức người hoặc sự vật nào đó thay thế người hoặc sự vật khác.

      Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Sử ký – Hạng Vũ bản kỷ”.

      Hạng Vũ còn gọi là Hạng Tịch, là một vị lãnh tụ nông dân khởi nghĩa nổi tiếng trong những năm cuối triều nhà Tần. Hồi còn nhỏ thích học hành và cũng thích luyện tập võ nghệ, nên thường bị ông chú là Hạng Lương trách mắng, nhưng điều hết sức bất ngờ là Hạng Vũ trả lời rằng: “Học hành thì chỉ cần biết viết tên mình là đủ rôi, còn luyện võ thì chẳng qua cũng chỉ chống đỡ được một hai kẻ thù, chẳng bõ chút nào. Bản lĩnh mà cháu muốn học là có thể chống đỡ với hàng vạn kẻ thù”. Hạng Lương thấy Hạng Vũ có chí lớn như vậy mới khuyên cháu theo học binh pháp. Hạng Vũ nhận lời, nhưng chỉ học được một thời gian thì bỏ học nữa.

      Về sau, Hạng Lương phạm tội giết người, để tránh bị quan phủ bắt liền dắt theo Hạng Vũ chạy trốn sang Hội Khế. Năm 210 công nguyên, Tần Thủy Hoàng đến tuân du ở Hội Khế, xa giá rầm rộ kéo dài đến mười dặm, khí thế oai nghiêm hùng dũng. Bấy giờ, hai chú cháu Hạng Lương cũng đến xem cảnh náo nhiệt. Hạng Vũ trong khi xem nghi trượng xa giá phô trương thanh thế của Tần Thủy Hoàng, liền ngang nhiên chỉ vào đoàn người ngựa của Tần Thủy Hoàng nói với Hạng Lương rằng: “Chú cũng có thể thay thế ̣a vị của ông ta”. Hạng Lương nghe vậy cuống cuồng vội lấy tay bịt miệng Hạng Vũ, để ta nói thêm nữa mà chuốc vạ vào thân.

      Nhưng Hạng Vũ quả thật phải là hạng người tầm thường. Một năm sau, Hạng Vũ và Hạng Lương cùng khởi binh ở Ngô ̣a. Sau khi Hạng Lương chết trận, Hạng Vũ thống lĩnh quân đội nước Sở, ngang dọc trinh chiến và trở thành Tây Sở Bá Vương tiếng tăm lừng lẫy.

      Hiện nay, người ta vẫn thường dùng câu thành ngữ “Thủ nhi đại chi” để chỉ người hoặc sự vật nào đó thay thế người hoặc sự vật khác.

      [2]: “Thiên y vô phùng” – Nguyên ý là chỉ quần áo do tiên trời khâu có vết kim chỉ. Nay thường dùng để ví về sự vật vô cùng chu đáo, có chút sơ hở nào.

      Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Tiền Thục-Ngưu Kiều-Linh Quái Lục.”

      Quách Hàn ngự sử triều nhà Đường là người có sở trường về quan sát và phân tích vấn đề, ông từng điều tra ra nhiều vụ án quan chức tham nhũng.

      Vào một đêm hè, do trời quá nóng bức, ông bèn đem chõng tre ra ngoài sân nằm ngủ. Ông nằm ngửa ngắm nhìn các vì sao và mặt trăng trời, thì bỗng nhìn thấy một thiếu nữ mặc váy năm màu từ phía xa bay tới, thân thể nàng thoang thoảng hương thơm, nàng tới gần rồi đứng ngay trước mặt ông. Thì ra người thiếu nữ xinh đẹp này chính là Chức Nữ trời. Quách Hàn chăm chú quan sát chiếc váy màu của nàng bay lượn trước gió, ông rất kinh ngạc vì hề nhìn thấy đường chỉ khâu, bèn hỏi rằng: “Váy của nàng vì sao lại có đường kim chỉ?”. Chức Nữ cười trả lời rằng: “Vì tôi là thân tiên trời, thiên y của thần tiên vốn dĩ khâu bằng kim chỉ, thì làm sao lại có đường kim chỉ?”

      Chức Nữ nói xong liền nhẹ nhàng bay . Quách Hàn nhìn theo bóng nàng xa dần, miệng lẩm bẩm: “Ồ, thì ra thiên y của thần tiên đều khâu bằng kim chỉ”.

    5. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 26: Đau đớn có thể quên (3)
      Phía giường, sau khi tiếng sấm ầm ì vang lên, Mạch Khê vốn chìm trong giấc ngủ sâu rốt cuộc cũng có phản ứng. Trong ánh mắt nhìn chăm chú của người đàn ông kia, mi tâm của có chút nhíu lại, hàng mi dài run nhè , tựa như gió lạnh thổi lướt qua cánh ve.

      Mi tâm nhíu được ngón tay thon dài của người đàn ông kia phủ lên, vết nhăn giữa hai hàng chân mày càng sát lại, dường như chịu bất an nào đó. Giọng trầm thấp đầy từ tính của người đàn ông lộ kích động, cúi đầu gọi bên tai ——

      “Khê nhi…”

      cúi đầu xuống, giọng vang lên như hương của loại rượu ngon thuần chất nhất, từng đợt nhè chui vào trong tai Mạch Khê. Bên giường, máy móc kiểm tra chỉ số bỗng phát ra thanh lớn hơn nữa, chỉ nghe Mạch Khê ‘ưm’ tiếng, hàng mi run run, hai mí mắt khép chặt cũng có chút nhúc nhích. Sau đó, đôi mắt như ngọc lưu ly chậm rãi mở ra, phủ đầy sương mù như vẫn chưa tỉnh khỏi cơn mơ…

      “Khê nhi——“

      Đáy mắt Lôi Dận như giãn ra, cảm xúc tựa hồ có chút kích động. Ngay sau đó, bàn tay to lớn của duỗi ra, ấn cái nút đầu giường xuống.

      “Khê nhi, Khê nhi…”

      Mỗi tiếng gọi như mộng như ảo, như xa như gần. Mạch Khê chỉ cảm thấy đầu mình như nổ tung, ánh mắt mê man dị thường. Trước mắt , hết thảy đều lờ mờ như phủ tầng hơi nước. Trong lúc nhất thời, hơi hơi nâng bàn tay bé lên. Phần đầu đau đớn kịch liệt khiến thấy thoải mái.

      Giữa trung, bàn tay to lớn hơn ngăn bàn tay nhắn của lại. Giọng trầm thấp đầy an toàn của người đàn ông nhàng vang lên bên tai, như nồng đượm hương rượu ngon, nhàn nhạt phiêu tán trong khí…

      Ngay sau đó, Mạch Khê chỉ cảm thấy phần trán của mình được sức mạnh nhàng xoa ấn, mang theo khí tức cùng mùi hương dịu quen thuộc, tràn ngập trong từng lần hô hấp của . Giờ khắc này, hơi thở khiến thả lỏng, phần đầu đau nhức dường như cũng được những xoa vuốt dịu dàng kia đẩy lùi, dần dần biến mất.

      thoải mái…

      Giống như, cả người nằm giữa những đám mây. Mạch Khê hơi hơi mở ra hai mắt, rồi từ từ khép lại, hô hấp cũng trở nên bình ổn hơn, mi tâm cũng chậm rãi giãn ra…

      Là ai?

      Như bừng tỉnh trong giấc mộng…

      Giọng thấp trầm ở bên tai như thể trải qua nhiều lần tang thương lắm, phảng phất như phải vượt qua ngàn năm xa xôi vọng lại, nhưng vang bên tai sao lại ràng đến thế!

      Mạch Khê dần dần chìm sâu vào giấc mộng, tiếng gọi bên tai vẫn ràng như cũ.

      Cảm giác trong lòng cứ mơ mơ hồ hồ, có chút hỗn độn, lại có chút thống khổ. Dần dần, giữa cảnh trong mơ kia lại ra đôi mắt sâu trầm. Đôi mắt kia mang theo chút vui mừng. Đôi môi khẽ cử động nhưng thoát ra thanh nào——

      “Khê nhi…”

      Đây là cảnh trong mơ sao? Làm sao có thể chân như thế, khiến lòng đau đớn, phảng phất như là vỡ vụn…

      Nếu là như thế này, tình nguyện muốn tỉnh lại, cứ đằm chìm trong đám mây mềm mại kia, lãng du như thế…như gió mát, và mỉm cười ngắm nhìn sơn thủy.

      “Khê nhi…Khê nhi…”

      Đôi đồng tử đầy kích động của Lôi Dận chợt co rút lại, vui mừng trong nội tâm vừa bùng lên lại nhanh chóng trầm hạ xuống cùng với đôi mắt lần nữa khép lại của Mạch Khê. Bàn tay to lớn nhàng xoa dịu mi tâm của cũng ngừng lại. nhàng nâng bàn tay lên. Bàn tay nhắn vẫn còn ghim kim truyền dịch…

      Chỉ trong chốc lát, bác sĩ chủ trị cùng với y tá vội vội vàng vàng đến, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt trong lòng run sợ chút. Họ lại nhìn qua những thiết bị giám sát chỉ số, thấy hết thảy mọi thứ vẫn bình thường mới bình tĩnh bước tới.

      “Lôi tiên sinh…”

      “Bác sĩ chủ trị, ấy vừa mới tỉnh, vừa mới lúc nãy!” Lôi Dận thấy thế, lập tức đứng dậy, vẻ mặt trong chớp mắt có chút đơn cùng khẩn trương.

      Bác sĩ vội vàng tiến lên, cẩn thận kiểm tra, lại nhìn về phía Lôi Dận sắc mặt có chút khó xử…

      “Như thế nào?” Lôi Dận nóng vội hỏi.

      “Lôi tiên sinh, xem ra tiểu thư Mạch Khê chính xác có dấu hiệu tỉnh lại, nhưng tại ấy vẫn còn trong hôn mê.”

      “Tại sao có thể như vậy? Làm sao có thể?” Lôi Dận phiền lòng vung tay lên, y tá sợ tới mức toàn thân đều run rẩy.

      “Điều này phải xem ý chí của tiểu thư Mạch Khê, nếu ấy muốn tỉnh lại, bác sĩ chúng tôi cũng có biện pháp nào.” Bác sĩ chủ trị can đảm mà câu.

      tay Lôi Dận kéo mạnh bác sĩ lại, ánh mắt chợt phủ đầy tiêu điều——

      có biện pháp? Những lời này của ông có ý gì?”

      “Lôi, Lôi tiên sinh…ngài bóp chết tôi cũng…cũng vô dụng…Nếu ý chí của bệnh nhân buông xuôi…bác sĩ chúng tôi cũng… ‘vô lực hồi thiên’ [3].”

      Bác sĩ khó khăn ra những lời này. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, ông lĩnh giáo được sức mạnh ngoan tuyệt của người đàn ông kia. Giờ khắc này, ông sắp thở nổi.

      Ánh mắt Lôi Dận lạnh lùng, ngay sau đó, bàn tay to lớn của cũng buông lỏng…

      “Khụ khụ…” Bác sĩ vất vả lắm mới hít vào chút khí mát lành.

      “Phải làm như thế nào ấy mới có thể tỉnh lại?”

      Ngữ khí của Lôi Dận ràng mềm xuống hơn rất nhiều. Người có y thuật như vị bác sĩ này chỉ có thể đếm được đầu ngón tay, cũng muốn bóp chết ông ta nhanh như vậy.

      Bác sĩ vất vả lắm mới điều chỉnh được hơi thở, tuy rằng ông là bác sĩ, nhưng người nào có thể đắc tội được, người nào đắc tội được ông vẫn còn phân biệt rất ràng. Ông khó khăn nuốt chút nước miếng——

      “Lôi tiên sinh, kỳ thực ý chí của bệnh nhân vô cùng quan trọng. Trong lúc cấp cứu, ý chí sống của tiểu thư Mạch Khê rất mạnh mẽ, đây cũng là nguyên nhân quan trọng để tiểu thư có thể vượt qua nguy hiểm. Tình huống của tiểu thư cũng rất đặc biệt, đầu có tụ máu, nhưng giống với người thực vật lâm vào hôn mê sâu. về tình trạng cơ thể, tôi cho rằng, điều này phụ thuộc rất lớn vào tâm lý cùng ý chí của tiểu thư. Bản thân tiểu thư Mạch Khê muốn tỉnh lại, điều duy nhất có thể làm cũng chỉ là chờ đợi. Nếu các chỉ số sức khỏe của tiểu thư đạt giá trị bình thường, khi đó, dù muốn tỉnh lại đều phải thanh tỉnh. Xin hãy yên tâm, Lôi tiên sinh…”

      Lúc này như vậy là tốt nhất, mục đích đầu tiên là trấn an người đàn ông ma quỷ trước mắt này. Ông muốn liên lụy cả bệnh viện này phải gặp tai ương, nhất là lời uy hiếp——

      Ông tin tưởng, bằng năng lực của Lôi Dận này, được nhất định làm được.

      Lôi Dận lần nữa ngồi xuốn bên giường, trong ánh mắt lạnh lẽo khắc nghiệt chảy ra vẻ đau lòng, bàn tay to lớn của vô lực khoác lên——

      “Các người xuống .” Ngay cả giọng cũng trở nên có chút mệt mỏi.

      Bác sĩ liên tục gật đầu, “Lôi tiên sinh, lát nữa tôi cho y tá đến giúp tiểu thư Mạch Khê uống thuốc, trợ giúp cho việc khôi phục sức khỏe của tiểu thư.”

      Thấy gật đầu cái, bác sĩ rốt cuộc cũng thở dài nhõm hơi, vội vàng vẫy tay với y tá, nhanh chóng ra khỏi phòng bệnh…

      ———————————

      Ánh đèn tường dịu dàng chiếu vào dáng người điềm tĩnh. Lớp ánh sáng hiền hòa đổ lên khuôn mặt tĩnh lặng xinh đẹp của Mạch Khê, phủ quanh từng đường nét động lòng người.

      cứ như vậy mà lẳng lặng nằm giường, đẹp giống như nàng tiên. Qua lần có dấu hiệu tỉnh, vẫn hề tỉnh lại hẳn, sắc mặt vẫn tái nhợt như trước.

      Thân hình cao lớn của Lôi Dận ngồi bên cạnh , đôi con ngươi xanh lục tràn ngập đau lòng cùng lo lắng.

      muốn tỉnh lại…

      ấy, muốn tỉnh lại?

      Tâm Lôi Dận như bị kéo toạc, lời bác sĩ vừa khiến cho nảy sinh cảm giác thất bại trước nay chưa từng có!

      y tá dè dặt mà cẩn trọng nâng Mạch Khê dậy để có thể nhàng tựa vào đầu giường bệnh, thử đổ thuốc nước vào miệng . Đây là thuốc giúp máu lưu thông, bởi vì hôn mê, chỉ có thể dùng thuốc nước để uống.

      Thuốc nước theo khóe miệng của Mạch Khê chậm rãi chảy xuống, đôi môi khép kín vô ý thức ngăn trở thuốc đưa vào.

      [3]: “Vô lực hồi thiên” ( sức đổi trời), được trích từ Khóa 1 của Dự ngôn “Mã tiền khóa” do Thừa tướng Gia Cát Lượng nhà Thục, thời Tam Quốc sáng tác.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :