1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời - Ân Tầm (8 hồi + Ngoại truyện)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 24: Vận mệnh này là ngoài ý muốn hay vẫn là nhất định? (2)
      Lôi Dận thấy thế, ý tứ cưng chiều bên môi dường như càng nồng đậm hơn. nhéo cái mũi xinh đẹp của , nhàng , “Đúng là tiểu nha đầu! Chờ tôi!”

      xong, đẩy cửa xe ra…

      “Cha nuôi——“ Mạch Khê bất ngờ lên tiếng, quay đầu nhìn về phía Lôi Dận, bàn tay bé như có chút lo lắng mà nhanh chóng kéo lấy cánh tay .

      Lôi Dận quay đầu, nhìn dọc theo cánh tay mảnh khảnh của lên , đôi con ngươi vốn lãnh đạm dường như có chút vui mừng. nâng tay đóng lại cửa xe lần nữa, cầm ngược tay , vây bọc lấy bàn tay bé này bên trong lòng bàn tay to lớn của , giống hệt như, nắm trong tay mình nhân sinh cùng vận mệnh của . tới gần , đôi môi mỏng thoát ra những lời :

      “Rốt cuộc cũng mở miệng gọi tôi?”

      Ánh mắt Mạch Khê sợ hãi, giống như mặt hồ chút gợn sóng, phản chiếu ngược hình ảnh của người đàn ông kia, phản chiếu sắc mặt lạnh lẽo cùng đường nét quá tuấn của . nhàng , “Tôi có thể xuống xe, tự mình lựa chọn ?”

      Tuy rằng ánh mắt vẫn bình thản như nước, nhưng là, trong giọng nhàng thờ ơ ấy lại tràn ngập chờ mong…

      Từ khi nào, ngay cả muốn hít thở bầu khí non tươi bên ngoài cũng là loại xa xỉ?

      Lôi Dận lẳng lặng nhìn khuôn mặt nhắn của , vui mừng trong đáy mắt lặng lẽ lui xuống, giống như cơn thủy triều vừa rút, bình tĩnh nhất quán thay thế. Khuôn mặt tuấn giống như điêu khắc lóe lên ánh sáng khiến người ta nắm bắt được. Hết thảy đều quá mức bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi khiến hy vọng nho trong lòng Mạch Khê vừa dâng lên, lại dần dần trôi qua…

      lâu sau đó——

      “Có thể, tôi cùng em.” Người đàn ông rốt cuộc cũng mở miệng. Giọng thấp lại trầm, thuần hương giống như loại rượu phủ bụi hơn ngàn năm…

      Mạch Khê thở ra hơi, ít nhiều cũng giật mình sửng sốt trong chốc lát, rồi nhàng gật đầu cái. Lôi Dận xuống xe trước, lại vòng đến vị trí bên cạnh mở cửa xe.

      Giờ khắc này, ánh mặt trời như những hạt bụi vàng chiếu xuống phủ lấy người Mạch Khê. Ngay cả quần áo cũng đầy hương vị của nắng trời, lại có chút hương hạt thông dịu rất riêng của bầu khí kia.

      Ánh mặt trời cùng lúc đó cũng phủ kín người Lôi Dận, bóng dáng cao lớn như thần đế, hoàn toàn bao trùm lấy thân hình Mạch Khê. Người đàn ông quá mức tuấn, xinh đẹp đầy tinh tế, cảnh tượng này đủ khiến người qua đường phải chú ý mà nhìn ngắm…

      Hai chiếc xe của đám vệ sĩ trước sau cũng sớm ngừng lại, gặp xe của Lôi Dận, cửa xe của họ lập tức mở ra. Khi đám vệ sĩ vừa thò đầu ra, liền bị tay của Lôi Dận khoát lên, ngăn lại.

      Cánh tay rắn chắc vòng qua thắt lưng Mạch Khê, tuy rằng rất nhàng nhưng có cách nào để tránh thoát được. Đôi nam nữ quá mức xuất sắc như thế này khi hướng đến tiệm kẹo náo nhiệt, những nhân viên cửa hàng nhìn cái rất ràng, đều kéo hết lại đây.

      Trong khí, ngoài mùi thoang thoảng của hạt thông còn có vị kẹo rất ngọt ngào. Trong chớp mắt, Mạch Khê rất ngạc nhiên. cho tới bây giờ chưa từng thấy qua kẹo còn có thể có nhiều hình dáng cùng màu sắc như vậy, đáng đến mức khiến muốn nghẹt thở.

      “Tiểu thư ơi, hôm nay là ngày chúng tôi khai trương đó, chọn làm kẹo hình của chính mình , chắc chắn rất thích.”

      Giọng của nhân viên trẻ trong cửa hàng đầy nồng nhiệt. Các là người buôn bán, nhìn người luôn rất chuẩn. này nhìn thế nào cũng giống như người có tiền, đặc biệt là người đàn ông bên cạnh ấy nữa. Diện mạo hiên ngang , nhìn bộ âu phục đầy sang trọng kia, phàm là người sáng suốt vừa thấy ràng đây là tầng lớp nào.

      Mạch Khê nghe xong, mặt lướt qua vẻ nghi hoặc——

      “Kẹo của chính tôi ư?”

      “Đúng vậy, chúng tôi làm theo cầu của , thiết kế hình kẹo thích.”

      sao? kỳ diệu…”

      Khuôn mặt nhắn của Mạch Khê tựa như cũng có hương vị của ánh sáng mặt trời, bên môi cũng là ý cười , “Dáng vẻ của tôi cũng có thể làm thành kẹo được sao?”

      Nhân viên cửa hàng gật đầu, “Đương nhiên ạ. Chúng tôi có thể căn cứ vào dáng vẻ của , sau đó thiết kế hình tượng hoạt họa [1] của . còn có thể lựa chọn màu sắc thích để phối hợp. Làm xong nhất định rất dễ thương.”

      Khuôn mặt nhắn của Mạch Khê sáng lên, “Nó có thể bị tan chảy hay ?”

      yên tâm, loại này tính đường được xem xét điều chế rất kỹ, chảy ra đâu. Nhưng mà, nếu làm kẹo hình hoạt họa của , cần thời gian hơi dài, bởi vì chúng tôi làm hình tượng tinh tế cho .” Nhân viên cửa hàng nhắc nhở câu.

      Nghe xong những lời này, đáy mắt tràn đầy vui mừng của Mạch Khê dần dần biến mất. theo bản năng nhìn về Lôi Dận đứng bên cạnh, muốn rồi lại thôi.

      Dường như nhìn thấu tâm tư , Lôi Dận hờ hững nhìn về phía nhân viên cửa hàng, giọng điệu lạnh lẽo hỏi, “Ước chừng cần thời gian bao lâu?”

      Nhóm nhân viên cửa hàng luôn luôn dùng ánh mắt ái mộ nhìn Lôi Dận giờ có chút hoảng sợ. Giọng của người đàn ông này rất lạnh, cho dù dưới ánh sáng mặt trời, các vẫn cảm thấy ràng hơi thở lạnh lẽo từ người tản ra, giống như là, trong nháy mắt có thể đóng băng người khác vậy. ta khỏi rùng mình cái mới có thể trả lời:

      “Tiên sinh, ước chừng khoảng nửa giờ…”

      Mạch Khê càng thêm trầm mặc, nửa giờ…

      Lôi Dận nhíu mày chút, nâng cổ tay nhìn, lại lướt qua khuôn mặt nhắn dần vẻ đơn của Mạch Khê, trong mắt phiếm lên vẻ đau lòng. gì nữa, trong mắt thoáng chút suy xét, sau đó lấy điện thoại di động nhấn dãy số——

      “Phí Dạ, lùi hội nghị hôm nay khoảng nửa giờ!” Ngữ điệu lạnh lùng thả xuống mệnh lệnh.

      màn này, đủ có thể khiến Mạch Khê chấn động cùng kinh ngạc rồi. bỗng dưng ngẩng đầu nhìn người đàn ông lạnh lùng bên cạnh, đôi mắt đẹp cũng tràn ngập nghi hoặc hết sức ràng. như nằm mơ vậy, thế nhưng có thể dễ chuyện như vậy, chuẩn bị chờ cùng nửa tiếng ở đây, chỉ vì làm kẹo hay sao?

      khiếp sợ trong mắt lâu đọng lại trong mắt Lôi Dận. nâng tay, khẽ vuốt mái tóc dài của , ngữ khí lạnh nhạt nhưng trong đó lại tràn ngập vẻ dịu dàng như với người ——

      “Nếu thích vậy làm .”

      Mạch Khê khỏi há miệng ngạc nhiên…

      Đôi môi mỏng vốn cương nghị của Lôi Dận bỗng nhấc lên độ cong dễ phát , nhất là nếp nhăn mặt khi cười. lẳng lặng nhìn gương mặt quá mức kinh ngạc của . ra cũng vội, nhưng hiểu sao khi ra quyết định này, phát ra mình thoải mái hơn rất nhiều…

      Xem ra, Mạch Khê dù sao cũng chỉ là mới mười tám tuổi bình thường. Ở độ tuổi này vẫn thể thoát khỏi được say mê mấy thứ đồ vật dễ thương. Ở đây lại có vài vừa nhìn qua có lẽ là cùng tuổi với , dường như càng thích nhập vào trong đó.

      [1]: Như chibi, phong cách vẽ rất dễ thương của Nhật.

    2. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 25: sợ hãi chưa từng có (1)
      Ngày hôm đó, ánh mặt trời rực rỡ đẹp đẽ có chút chói mắt. Ánh sáng tràn lên từng đường nét kiến trúc Gothic của những tòa nhà.

      Ánh sáng chói lọi đều khiến hết thảy ‘nhất thanh nhị sở’ ( ràng rành mạch), chút che giấu cũng có. Từ lầu cao có thể nhìn xuống ở ngã tư đường kia, sớm vây kín người.

      chiếc sớm mất phương hướng, kéo theo hàng loạt chiếc xe phải dừng lại ngay sau đó, gây nên tắc đường, hỗn loạn.

      Đầu xe có chỗ dính vết máu đỏ, trong khoảng đường phía dưới còn kín đầy người vây lại xem.

      Trong khí bắt đầu lan ra mùi máu tanh ngọt, dần dần, ngày càng lan rộng hơn. Trong đám người, ai nấy cũng kinh hoàng, còn có những lời khe khẽ. Lái xe gây ra vụ việc cũng xuống dưới, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt hai chân mềm nhũn ra, quỳ ngã xuống đất…

      Đám người vây xem rất nhanh bị những bóng dáng vội vã khác dẹp ra. Lôi Dận vọt vào đám người, theo sát phía sau là những gã vệ sĩ phục trang đen. xuất của bọn họ khiến đám đông bắt đầu ồn ào. Gương mặt của những gã vệ sĩ chút thay đổi xua tan đám người, trong đó, có gã lạnh lùng đứng trước mặt lái xe gây chuyện, khiến lái xe sợ tới mức toàn thân đều run lên.

      Bất luận người nào nhìn thấy cảnh tượng như vậy chắc chắn kinh hoàng thôi. Trường hợp kiểu như thế này chỉ có thể thấy qua trong phim truyền hình…

      Ở gần lối bộ cung đường này, mặt đường sạch sớm bị vết máu ghê người nhiễm đỏ. Thậm chí, màu máu đỏ tươi kia vẫn còn chảy ra, dưới ánh mặt trời từ từ kéo dài thành vệt, giống như bàn tay mất hết sức lực cố hết mức mà duỗi ra, dường như muốn bắt lấy cái gì đó…

      Mạch Khê nằm trong vũng máu. tựa như con búp bê pha lê nát vỡ. Khuôn mặt nhắn vốn tái nhợt giờ đây lại càng thêm trong suốt, giống như, nhan sắc này bị khí lạnh bao phủ, chút hồng hào cũng có. Đôi mi dài xinh đẹp như vậy che khuất đôi mắt sáng như lưu ly, đôi môi đào vốn đỏ mọng kia cũng giống như phù dung sớm nở tối tàn, đánh mất màu sắc. Mái tóc quăn dài vô lực mà xõa tung vết máu…

      Giờ khắc này Mạch Khê lại trở nên diễm lệ đến mức khiến người khác thảng thốt, tựa như hoa cốt của đóa hoa, an tường mà lẳng lặng nở rộ lần cuối cùng, và chỉ trong giây lát sau, đưa mùi hương xinh đẹp kia tan vào trong khí. Cuối cùng, chút hương sắc cũng lưu lại nữa…

      Những hình ảnh này, hết thảy tựa hồ như dừng lại…

      Ánh nắng mặt trời cùng với hương vị của máu quanh quẩn ở chung quanh Lôi Dận. Thân hình vốn cao lớn vĩ ngạn kia tựa như suy yếu hẳn. quỳ gối xuống mặt đất. Dòng máu ấm áp thấm ướt ống quần . Giờ khắc này, toàn bộ những đường nét cương nghị gương mặt Lôi Dận xảy ra biến hóa.

      Ngón tay thon dài đó, thế nhưng mang theo ràng run rẩy, khe khẽ chạm vào khuôn mặt nhắn như đóa hoa nở rộ lần cuối cùng kia. ấm áp mà ngón tay vừa cảm nhận được dần dần tiêu tán, dưới đầu ngón tay toàn là lạnh lẽo!

      Tay kia của Lôi Dận đột nhiên siết lại, run rẩy ở ngón tay thậm chí lan tràn đến tận đáy mắt. Từng lần, mùi máu trong ký ức như thủy triều đánh úp lại, chẳng bao lâu sau, người phụ nữ muốn giữ lại nhất cũng giống như thế, ngã xuống trước mặt , như hoa quỳnh xinh đẹp ngâm mình bên trong vũng máu. Thậm chí, nụ cười tươi tắn bên môi của người phụ nữ kia cũng dần dần biến mất. Cuối cùng, ngón tay ấy cứ như vậy mà chậm rãi, từ khuôn mặt rơi xuống…

      Ký ức đột nhiên ùa về, mọi đau đớn cũng như dội lại trong trí não. Giờ khắc này, cảnh tượng như vậy đánh rất mạnh vào sâu trong cõi lòng Lôi Dận. bình tĩnh, lạnh lùng cùng cường ngạnh vốn có gương mặt duy trì thêm được nữa, hít thở ngày càng gấp gáp hơn. Khê nhi tay tự nuôi lớn, Mạch Khê bé , giây trước còn ngạc nhiên nhìn mỗi động tác của nhà thiết kế kẹo, ngay sau đó lại giống hệt như Bạc Tuyết…Đây như là trừng phạt trực tiếp, khủng khiếp, đầy châm chọc đối với !

      “Lôi tiên sinh, lái xe gây chuyện ở đây, phải xử lý như thế nào?”

      gã vệ sĩ trong đó dè dặt cẩn trọng mà hỏi. ta ràng nhìn thấy Lôi tiên sinh vốn luôn bình tĩnh, bóng dáng cao lớn đầy kiêu hãnh kia thế nhưng lại run rẩy.

      “Vị tiên sinh này, tôi, tôi phải cố ý. Là ấy, là ấy cứ chạy ào ra đường. Tôi, tôi nhìn thấy kịp. Tôi phụ trách tiền thuốc men của ——”

      “Đem ——áp tải cho tôi!”

      Giọng vốn lạnh như băng của Lôi Dận thậm chí cũng mang theo run rẩy khống chế được. xong câu đó, ánh mắt cũng chấn động, lập tức, bế Mạch Khê nằm yên trong vũng máu lên. Máu nhiễm đỏ áo sơ mi của , nhưng sớm còn chú ý thêm điều gì nữa.

      Bọn vệ sĩ thấy thế cũng kinh ngạc, ào ào bước tới——

      “Lôi tiên sinh, xe cấp cứu tới lập tức——“

      “Cút! Tất cả đều cút hết cho ta!”

      Lôi Dận nổi danh với trầm ổn, giờ khắc này lại lớn tiếng quát thét, ngay cả ánh mắt cũng như thể sắp ăn thịt người đến nơi. Đây ràng là lo lắng cùng kinh hãi phải mất .

      có cách nào lại chờ xe cấp cứu. Bởi vì, máu tươi từ người Mạch Khê như những thanh đao sắc bén ngừng lăng trì thần kinh . Còn có máu giữa hai chân

      Những người xem chung quanh đều bị kinh sợ, ào ào lui về phía sau. Giờ khắc này, bọn họ như thể gặp được ma quỷ đầy máu tươi. Vẻ mặt người đàn ông này tràn ngập những xúc cảm vô cùng đáng sợ.

      Những vệ sĩ bước nhanh tới hướng xe, mở cửa ra. Bọn họ theo Lôi tiên sinh nhiều năm, cho tới bây giờ cũng chưa gặp qua lo lắng cùng tức giận như vậy lần nào.

      ——————————

      Bệnh viện tư của quý tộc.

      Trong buổi chiều này, trong bệnh viện như lâm vào trận chiến. Khi Lôi Dận ôm Mạch Khê toàn thân đầy máu, lúc vừa vào đến bệnh viện, nội tâm của tất cả các bác sĩ trực khoa bắt đầu cũng rối loạn hẳn lên. Với những bệnh viện như thế này, bác sĩ đều tiếp xúc với tất cả bệnh nhân ‘phi phú tức quý’ ( giàu cũng sang). Bởi vậy, hồ sơ bệnh án có liên quan đến Mạch Khê sớm được chuyển đến các bệnh viện tư của quý tộc, đương nhiên đối với thân phận cùng bối cảnh của , họ cũng hiểu rất .

      phải là Mạch Khê thể đắc tội, mà là, người đàn ông nuôi dưỡng ấy, bất luận kẻ nào cũng thể đắc tội. Mà chẳng những thể đắc tội, còn thể có chút sai lầm nào. Người đàn ông này, trứ danh tàn nhẫn, lạnh lẽo và hiểm độc, khi đạt được cầu của , có khả năng chính bệnh viện này bị san bằng trong nháy mắt.

      Người ngoài có lẽ biết hiểu, nhưng người ở bệnh viện quý tộc này đều ràng kiện. Năm đó, khi Lôi Dận trở thành Chưởng đà của tổ chức “Ảnh”, công khai đối kháng cùng Chính phủ. Trong đêm, nhà mấy mạng người của tay quan chức đều chết, Lôi Dận hạ lệnh cho hai phái hắc bạch, khiến tất cả những kẻ có liên quan cũng dám lại tùy tiện hành động. Thậm chí cả bệnh viện, đều chỉ có thể trơ mắt nhìn nhà của người lãnh đạo cấp cao này ‘vô y khả cứu’ ( thể cứu chữa). Thi thể của nhà mười mấy mạng được xếp trật tự, công khai đặt trước cửa lớn của căn biệt thự.

      Chuyện này, bị truyền thông phanh phui, cùng lúc đó, tổ chức “Ảnh” này cũng lần đầu tiên đối mặt cùng Chính phủ, khiến mọi người lãnh đạo và các quan chức nội các trong khắc này liền nhớ kỹ người Chưởng đà của tổ chức “Ảnh” – Lôi Dận! ai dám coi khinh người trẻ chỉ mới hai mươi tuổi đầu!

      Vậy nên hôm nay, khi Lôi Dận xuất tại bệnh viện, ngay cả viện trưởng cũng tự mình ra nghênh đón. Nhóm các bác sĩ cùng y tá, người người đều dám khinh thường, thậm chí ngay cả phòng bệnh, phòng giải phẫu, hành lang bệnh viện cũng vạch ra tuyến cảnh giới để chuyên môn cứu chữa, cho phép bất kỳ ai tiến vào.

      Khi Mạch Khê tái nhợt bị đẩy vào phòng giải phẫu, trong chớp mắt, bóng dáng cao lớn của Lôi Dận cũng bước nhanh tới, bàn tay to lớn của kéo mạnh cửa phòng cấp cứu ra——

      Chủ nhiệm phòng cấp cứu sợ tới mức chảy cả mồ hôi xuống, cẩn thận khuyên nhủ :

      “Lôi tiên sinh, phiền ngài ở bên ngoài chờ chút có thể chứ? Hoặc là ngài đến phòng nghỉ, ngài thể vào bên trong này, như vậy ảnh hưởng đến việc chúng tôi cấp cứu cho tiểu thư Mạch Khê…”

      Giọng của ông càng ngày càng , bởi vì ông nhìn thấy gương mặt lạnh ngắt nay lại càng thêm lạnh của Lôi Dận, bất ổn trong nội tâm dần dần lan ra.

      Quả nhiên, ngay sau đó, cổ áo của bác sĩ chủ nhiệm bị bàn tay to lớn của Lôi Dận túm lại, ngay cả vẻ mặt của cũng cho thấy uy hiếp cùng ép buộc như ma quỷ——

      “Viện trưởng ông là bác sĩ giỏi nhất của bệnh viện này, ông nhớ kỹ cho tôi, bất luận thế nào cũng phải giữ lấy mạng sống của Mạch Khê. Nếu giữ được, riêng gì mạng của ông, còn có đầu của toàn bộ những người liên quan tới bệnh viện này đều treo hết lên tay của Nữ thần tự do, nghe chưa?”

      “Dạ dạ dạ, Lôi tiên sinh, ngài yên tâm. Tôi, tôi nhất định hết sức cứu chữa tiểu thư——“

      phải là hết sức, mà là nhất định! Bằng , đừng ai nghĩ đến việc giữ mạng mình!”

      Giọng của Lôi Dận đột nhiên cao lên, sức mạnh tàn bạo từ cánh tay cùng vẻ lo lắng và lạnh băng nơi đáy mắt thay nhấn mạnh mệnh lệnh !

      Bác sĩ sợ tới mức sớm thể nên lời, liên tục gật đầu. Thừa dịp bàn tay to lớn của Lôi Dận buông lỏng, ông vội vàng tiến vào phòng phẫu thuật…

      Người đàn ông này, nếu có thể ra được nhất định có thể làm được. Ngay cả quan chức của Chính phủ mà tên ma quỷ này cũng để vào mắt, bác sĩ được cho là cái gì?

      Đèn phòng phẫu thuật lập tức sáng lên. Lôi Dận dường như thoát khỏi quả cân nặng, thân hình vốn cao lớn mạnh mẽ đột nhiên dựa lên cánh cửa phòng phẫu thuật. Quần áo sạch người sớm dính đầy máu đỏ. Máu này, tất cả đều là của Mạch Khê, lẫn trong đó, còn mang theo hương vị nhè thơm ngát đâu đây…

      Trong lồng ngực , dường như có mũi dao đâm mạnh qua. Thân mình nhoáng lên cái, ngay sau đó, cả người trượt xuống, ngồi trước cửa phòng phẫu thuật. Bàn tay lớn kia còn mang theo máu tươi đọng lại khoác lên chân trái thon dài…

      Nhìn tay cùng quần áo dính đầy máu, sợ hãi trong ánh mắt Lôi Dận thể che lấp được bằng bình tĩnh vốn có nữa, như trải qua kiếp luân hồi, mang theo nỗi kinh khiếp gì tưởng tượng được.

    3. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 25: sợ hãi chưa từng có (2)
      sai, sợ hãi!

      Khi lao vọt vào đám người, nhìn thấy Mạch Khê lẳng lặng nằm trong vũng máu, cảm giác sợ hãi chưa từng có dâng lên trong , thậm chí như loại dây mây quấn lấy, cắm rễ trong lòng mà sinh trưởng. Nhìn máu cứ chảy ròng ròng mà dính lên quần áo , vô cùng sợ hãi. Loại sợ hãi này giống như có bàn tay to lớn siết chặt cổ , khiến thể nào thở được.

      Là sợ hãi!

      Từ đến lớn, Lôi Dận bao giờ có được loại cảm giác mãnh liệt này. Ngay cả năm đó khi Bạc Tuyết chết trong lòng mình, ngoại trừ đau đớn kia cũng có gì khác. Nhưng là, ngay vừa mới lúc nãy, thậm chí ngay cả giờ khắc này, sợ hãi. Hơn nữa, còn rất ràng hiểu được bản thân mình sợ hãi điều gì——

      sợ phải mất ! sợ phải mất người, và chính là Mạch Khê! Mạch Khê nằm trong phòng cấp cứu, giải phẫu kia, là tự tay nuôi lớn!

      Lôi Dận sống ba mươi hai năm, kể từ khi nhận thức được cuộc sống, tất cả những điều gặp phải cũng chỉ có máu tươi cùng giết chóc, đoạt lấy cùng chiếm hữu theo bản năng của bầy sói. Đến cuộc sống của loài người, hết thảy những thứ đối mặt cũng chỉ gói gọn như thế. Bởi vậy, tính cách cũng trở nên tàn bạo, lạnh lùng cùng cứng rắn, hờ hững với mọi thứ, cho dù nhìn người chết trước mặt mình, cũng thờ ơ.

      Có người máu lạnh, có người tàn nhẫn, tất cả đều thừa nhận bởi vì chính là người như vậy. cho rằng, con người sống thêm ngày cũng chẳng phải đương nhiên mà tồn tại, cũng phải phụ thuộc vào nhiều thứ. Ngay cả trong thế giới tự nhiên cũng thế, kể cả loài sói cuồng dã cũng thể thiếu thức ăn, môi trường sống.

      Còn con người?

      Trong mắt Lôi Dận, con người là yếu ớt nhất, cũng là đáng thương nhất. Sói ít nhất cũng biết phải hợp tác cùng nhau như thế nào để trở thành đàn mạnh nhất để cùng kiếm thức ăn mà tồn tại. Còn con người chỉ biết lợi dụng đồng loại của chính mình để đạt tới mục đích!

      Đúng vậy, con người lại trở thành quay ra ‘ăn’ chính đồng loại của mình, ngươi lừa ta gạt, xã hội nhược nhục, cường thực (yếu thịt, mạnh ăn), bản thân con người lại diễn chính tiết mục ăn thịt người.

      Sở dĩ Lôi Dận có thể thấy ràng được điểm này bởi vì bất đồng với loài người, đương nhiên cũng cho phép bản thân trở thành thức ăn của kẻ yếu. là sói! sống tại xã hội loài người nhưng vẫn giữ sói tính, chỉ có chiếm hữu.

      Bởi vậy, kẻ như , làm sao có được tâm lý sợ hãi?

      Nhưng, giờ này khắc này, Lôi Dận sợ hãi. Người đàn ông luôn luôn chỉ biết khiến người khác sợ hãi như khi nhìn thấy Mạch Khê ngã xuống trong nháy mắt, sợ hãi. Kẻ có đôi bàn tay luôn luôn dính đầy máu như , khi máu tươi của Mạch Khê tràn vào lòng bàn tay, sợ hãi…

      thể mất , thể!

      Ở cửa phòng giải phẫu, Lôi Dận tựa như con sói suy sụp, phải chịu chi phối của vận mệnh. Bàn tay to lớn của đặt chân dài run rẩy ngừng. Người đàn ông quá mức kiên cường kia, giờ phút này cũng trở nên yếu ớt như thế…

      ——————————

      Khi Phí Dạ cùng Nhiếp Thiên Luật vội vội vàng vàng tới bệnh viện, nhìn thấy Lôi Dận ngồi sững ở cửa phòng mổ, hai người đều bàng hoàng.

      “Lôi tiên sinh?” Phí Dạ cả kinh bước đến, tuy rằng khẩn cấp muốn biết thương thế liên quan đến Mạch Khê, nhưng là, khi nhìn thấy Lôi tiên sinh suy sụp như thế này, lòng nổi lên đau đớn…

      Đối với Lôi Dận, có lẽ ngoại trừ Nhiếp Thiên Luật, cũng chỉ có Phí Dạ hiểu biết nhất!

      Nhớ năm đó, khi Huyết Xà vẫn còn là Chưởng đà của tổ chức “Ảnh” giết nhà sáu mạng người trong gia đình , cha mẹ cùng chị em đều chết hết trong tay của Huyết Xà. Chỉ là bởi vì Huyết Xà để mắt đến chị , mà chị lại theo, đêm đó nhảy lầu tự sát. Huyết Xà giận dữ, ra lệnh cho thuộc hạ vây quanh cả nhà bọn họ, hơn nữa còn uy hiếp bắt chị hai thay cho chị cả hầu hạ . Hành vi này những khiến chị hai phẫn nộ, đồng thời cũng khiến cha mẹ tức giận.

      Rốt cuộc, tất cả người nhà của đều chết hết trong đêm đó. Chỉ có , do học ở bên ngoài mới thoát được. Sau đó, Huyết Xà sợ phiền phức nếu bại lộ chuyện, liền phái thuộc hạ giết người diệt khẩu, trảm thảo trừ căn (nhổ cỏ phải nhổ tận gốc). Ngay lúc vết thương của trở nên nghiêm trọng, thời khắc ‘mệnh huyền đường’ ấy, gặp Lôi Dận lúc đó mười sáu tuổi.

      Phí Dạ nhớ rất ràng, khi đó, Lôi Dận tuy rằng là thiếu niên, nhưng đôi mắt giống hệt như sói, đầy bình tĩnh. Nhất là khi thấy chỉ bằng hai tay liền bóp chết con mãng xà, trực tiếp nghiền nát thân thể mãng xà, móc mật ra, đưa tới trước mặt , giọng lạnh như băng——

      “Tôi chuẩn bị giết Huyết Xà, nếu cậu nguyện ý theo tôi, ăn nó!”

      Lòng bàn tay , dính nhớp máu rắn cùng mật đắng. Trong khắc, Phí Dạ cảm thấy như gặp được thiên thần, thiên thần cao cao tại thượng như vậy, ánh mắt kiên định cùng bình tĩnh như vậy, khiến chút do dự nào nuốt mật rắn vào!

      Bắt đầu từ ngày hôm đó, theo bên người Lôi Dận, cùng vào sinh ra tử, nhìn như thế nào mà từng bước trở thành vị vua cả hai phái hắc bạch, nhìn như thế nào mà từ thiếu niên trở thành người đàn ông lạnh lùng tàn nhẫn. Từ lúc bắt đầu cho tới bây giờ, Phí Dạ chưa bao giờ thấy hối hận. Bởi vì, sau khi Lôi Dận giết Huyết Xà, đưa thi thể của cha mẹ cùng chị em nhà hậu táng. Ân đức này vĩnh viễn thể nào quên được!

      Nhưng là hôm nay, lại nhìn thấy mặt khác thường của Lôi Dận. hề có lạnh lùng cùng cương nghị như vốn có, cũng có chút cao cao tại thượng cùng bình tĩnh nào. Giờ khắc này, gống như người mất hồn phách, thậm chí cả ánh mắt cũng tiều tụy chịu nổi…

      Phí Dạ cho tới bây giờ chưa từng thấy qua mặt như thế của Lôi Dận. Có lẽ gặp qua, nhưng lần đó hề giống với bây giờ!

      Nhiếp Thiên Luật hiển nhiên cũng bị bộ dạng của Lôi Dận dọa đến. bước tới kéo Phí Dạ sang bên, thấp giọng , “Tôi chưa bao giờ gặp qua cậu trở thành cái dạng này.”

      Phí Dạ lo lắng nhìn Lôi Dận, liếc cái, lại nhìn nhìn đèn phòng phẫu thuật vẫn sáng thở dài hơi——

      “Trạng thái của Lôi tiên sinh thích hợp. Nếu tiểu thư Mạch Khê xảy ra chuyện hay, tính mạng của toàn bộ bệnh viện cùng bác sĩ trong này có lẽ khó giữ được.”

      Nhiếp Thiên Luật thảng thốt.

      “Lôi tiên sinh cũng từng lần như vậy, là lần tiểu thư Bạc Tuyết chết trước mặt ngài. Nhưng mà, ngay lúc đó Lôi tiên sinh giống như đứa trẻ đau thương vô cùng. Nhưng là lần này, Lôi tiên sinh thất hồn lạc phách khiến tôi lo lắng…” Phí Dạ câu.

      Đây đúng là điều lo lắng. Năm đó khi mất Bạc Tuyết, Lôi Dận giống như đứa trẻ mất mẹ, nhưng là, giờ khắc này, khi Lôi Dận đối diện với chuyện may của Mạch Khê, hoàn toàn là biểu của người đàn ông, là sợ hãi phải mất của người đàn ông!

      Có lẽ, đứa trẻ thể làm được gì, xong người đàn ông lại có thể! có thể trong khắc mất mát kia mà trở nên điên cuồng, trở nên tàn nhẫn hơn so với dĩ vãng. Bởi vì, dùng phương thức trực tiếp nhất để khiến đối phương bồi thường cho mất mát của , bồi thường gấp trăm ngàn lần!

      cách khác——bản chất hoang dã của loài sói được che giấu kia khi được kích thích phát ra, khiến tất cả mọi người phải khiếp sợ! mới là ma quỷ chân chính!

      Nhiếp Thiên Luật than tiếng, suy nghĩ lúc lâu, vẫn phải lên phía trước, ngồi thụp xuống trước mặt Lôi Dận——

      “Cậu, Mạch Khê có chuyện gì. ấy thiện lương, lạc quan như vậy, nhất định có chuyện gì. Phòng nghỉ chuẩn bị quần áo sạch rồi, cậu thay chút .”

      Giờ khắc này, Lôi Dận cái gì cũng làm, cái gì cũng nhưng cũng đủ khiến người ta sợ hãi. Toàn thân là máu, hơn nữa thần thái lạnh như như băng, làm người bình thường cũng dám tiến lên khuyên bảo.

      lâu sau đó, Lôi Dận mới ngẩng đầu, ánh mắt tiều tụy khiến Nhiếp Thiên Luật giật nảy mình. vừa muốn mở miệng, thấy Lôi Dận nhìn về phía Phí Dạ.

      “Lái xe gây chuyện, thể buông tha!” Giọng của thấp lại trầm, mỗi chữ mỗi câu đều lộ ra sức mạnh vô cùng lạnh lẽo.

      Đáy mắt Phí Dạ lướt qua chút do dự. tiến lên, cung kính , “Lôi tiên sinh, qua điều tra, lái xe gây chuyện kia là ngoài ý——“

      “Cái này phải ngoài ý muốn!”

      Giọng lạnh băng của Lôi Dận cao hơn, khó nghe ra phẫn nộ cùng kích động tràn đầy lồng ngực , “Người ám sát Bạc Tuyết năm đó lại xuất lần nữa, Phí Dạ, cậu cho rằng đây là ngoài ý muốn?”

      Sắc mặt Phí Dạ ngẩn ra, “Lôi tiên sinh, tôi biết ngài luôn luôn hoài nghi cái chết của tiểu thư Bạc Tuyết năm đó là bởi vì cố ý tạo thành tai nạn ngẫu nhiên. Nhưng lái xe gây chuyện hôm nay thực làm việc, có bối cảnh gì——“

      “Tra tấn cho tôi, , đánh cho đến khi mới thôi!”

      Lôi Dận hề nghe thấy gì, thô bạo tiếng ra lệnh.

      Nhiếp Thiên Luật thấy thế, vội vàng khuyên can , “Cậu, cháu hiểu cậu rất lo lắng cho Mạch Khê, nhưng mà hôm nay hết thảy mọi hoàn toàn đều ngoài ý muốn cả, căn bản có tồn tại cái gì muốn ám sát Mạch Khê. Cậu, cầu xin cậu ràng chút, nên làm hại người vô tội.”

      “Làm hại? Ai là vô tội?”

      Ánh mắt Lôi Dận đủ có thể giết người, gần như rống lên, “ nằm ở bên trong mới là vô tội, ấy mang thai con của ta! Con ta có phải vô tội hay ?”

      Nhiếp Thiên Luật gì nữa, biết chuyện Mạch Khê mang thai, nhưng nghe Lôi Dận công khai như vậy tuyên bố điều này, thậm chí chút kiêng kị cũng đều có, trong lòng cũng thực cảm động…

      lúc khí tràn ngập lo lắng, cửa phòng phẫu thuật bị đẩy ra, lập tức đập vào người Lôi Dận——

      “Lôi, Lôi tiên sinh, thực xin lỗi, thực xin lỗi…”

      Y tá vừa ra sợ hãi, còn chưa kịp xong, Lôi Dận đột ngột đứng dậy, thân hình cao lớn mang theo quyền uy cùng áp lực——“Con của tôi như thế nào? mau!”

      Phí Dạ cũng vội vàng bước tới, khuôn mặt đầy lo lắng…

    4. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 25: sợ hãi chưa từng có (3)
      hành lang bệnh viện đều có rất nhiều vệ sĩ, gương mặt lạnh băng đứng ở đó. cảnh tượng này dường như khiến y tá sợ hãi, hơn nữa Lôi Dận cao cao tại thượng đột nhiên cứ như vậy, từ cao nhìn xuống chằm chằm, giọng lạnh như băng như đến từ diêm la, hai chân khỏi bắt đầu run run.

      “Lôi, Lôi tiên sinh, tiểu thư Mạch Khê ấy… ấy mất quá nhiều máu…chúng tôi cứu….” Ngay cả giọng cũng trở nên lắp bắp.

      “Còn mau !”

      Đồng tử Lôi Dận co rụt lại, giọng đột nhiên cao hơn hàm chứa ràng khắc nghiệt bên trong.

      Mất máu quá nhiều…

      Tâm run rẩy mãnh liệt. Trong đầu lần nữa lên khuôn mặt nhắn trắng bệch của Mạch Khê. đúng là mất máu nhiều lắm, máu của đều lây dính quần áo .

      y tá kia liên tục gật đầu, sau đó lại đẩy ra cửa phòng phẫu thuật. Ngay lúc tiếp theo, như là đột nhiên nhớ tới điều gì đó, vội vàng :

      ngại quá, Lôi tiên sinh. Là…là như vậy, tiểu thư Mạch Khê, ấy mất quá nhiều máu cần phải truyền máu gấp, nhóm máu của tiểu thư trong ngân hàng máu thực còn nhiều lắm. Nhóm máu lại chưa đưa tới——“

      “Lấy máu của tôi, lập tức!”

      Lôi Dận đợi y tá xong, lập tức quát lên, trong giọng khắc nghiệt lộ ra lo lắng.

      “Hả? A…”

      y tá trong lúc nhất thời kịp phản ứng, nhưng luồng khí từ người Lôi Dận quá đáng sợ, khiến muốn khôi phục tâm thế bình thường cũng cần chút thời gian.

      Nhiếp Thiên Luật thấy thế, vội vàng ngăn Lôi Dận lại, “Để y tá theo trình tự bình thường mà tiến hành. Cậu, tối thiểu chúng ta phải trước đến nhóm máu của Mạch Khê.”

      Lôi Dận thế này mới phản ứng lại, tóm mạnh lấy cánh tay của y tá, lớn tiếng hỏi, “ mau, cần nhóm máu gì?”

      Trời sinh luyện thân công phu, tự nhiên vung tay như thế này, cái tóm bâng quơ thôi cũng khiến y tá này đau chết rồi. Khuôn mặt vốn sợ hãi lại thêm xanh mét, đau đến mức thể ra lời.

      “Cậu…”

      Nhiếp Thiên Luật tuy rằng cũng sốt ruột, nhưng như Lôi Dận mất sạch lý trí. vừa muốn khuyên can, Phí Dạ trầm thấp mở miệng——

      y tá, nhóm máu tôi là O, có thể lấy của tôi.”

      y tá gian nan gật đầu. Lôi Dận thấy thế, bàn tay to buông lỏng. rốt cuộc có thể thở hơi dài, bóp bóp cánh tay phát đau, giọng ——

      “Tiên sinh, nhóm máu của tiểu thư Mạch Khê là nhóm máu AB, nhóm máu này vốn cũng rất hiếm. Nếu có được nhóm máu AB, chúng ta có thể dùng nhóm máu O——“

      Ông trời ơi, đừng có chuyện gì xảy ra hết. Các bác sĩ giỏi nhất của toàn bệnh viện này đều bị điều tới phòng cấp cứu hỗ trợ. Nghe nếu cứu nổi, người của cả bệnh viện đều thể thoát khỏi chuyện này. Người đàn ông kia đúng là đáng sợ.

      Lôi Dận nghe y tá kia xong, lòng nôn nao, lại nhìn qua Phí Dạ chuẩn bị cùng y tá lấy máu, mới đột nhiên phản ứng lại, sải bước nhanh đến——

      “Nhóm máu của tôi là AB.”

      “Nhóm máu của tôi là AB, lấy của tôi! Lập tức!” Vừa xong, bàn tay lớn của vươn đến, như diều hâu chộp lấy gà con, kéo y tá rời .

      Nhiếp Thiên Luật bước lên, đến bên cạnh Phí Dạ, nhìn bóng dáng vội vã của Lôi Dận, tựa như lẩm bẩm, “ tình đúng là khéo, nghĩ tới Tiểu Mạch Khê cùng cậu có nhóm máu giống nhau.”

      Những lời này vừa xong, thân mình Phí Dạ khẽ run lên, đôi mày đột nhiên nhíu lại, rồi giật mình quay về phía Nhiếp Thiên Luật!

      Mà Nhiếp Thiên Luật cũng như ý thức được mình vừa điều gì đó, cũng nhìn về phía Phí Dạ!

      Sắc mặt hai người trong khắc này trở nên khó coi đến cực điểm.

      lâu, lâu sau đó——

      “Phí Dạ, Mạch Khê ấy——hẳn chính là con nuôi của cậu ?”

      Nhiếp Thiên Luật rốt cuộc cũng đánh vỡ bầu khí căng thẳng, chỉ là, giọng quá mức chần chờ. Loại chần chờ này, cho đến khi thoát ra khỏi miệng, lại kinh hãi phát biến thành nghi vấn.

      tình nguyện nghĩ đó chỉ là phỏng đoán…

      Phí Dạ lâu hề lên tiếng, giữa hai hàng lông mày càng lúc càng cau chặt lại, thân hình cao lớn dường như cũng bị bất an bao bọc. Dường như trôi qua thế kỷ, mới gian nan mở miệng:

      “Tôi nghĩ, Lôi tiên sinh hẳn là rất ràng biết bản thân mình làm cái gì.”

      Hô hấp của Nhiếp Thiên Luật dồn dập hơn, đưa tay kéo Phí Dạ đến bên, sườn mặt vốn tuấn giờ đây lại lộ ra nét khiếp sợ cùng thể tưởng tượng được——

      “Sao lại chần chờ? như vậy nghĩa là cũng hoài nghi? Cậu hẳn là điên rồi? Nhưng như thế nào cũng điên theo cậu, hả? Nếu Mạch Khê là con thân sinh của cậu; như vậy hai người bọn họ tại tính là cái gì? Loạn luân! Đây là cấm kỵ! Ông ta thậm chí còn để Mạch Khê mang thai con của mình!”

      “Thiên Luật!”

      Phí Dạ trực tiếp kêu ra tên của , nhìn , tự hòa dịu chút cảm xúc của bản thân xong, mới trấn an , “Tất cả chỉ là phỏng đoán của bản thân cậu. Lôi tiên sinh là người làm việc luôn có chừng mực, ngài tất nhiên ! Chỉ đơn giản dựa vào việc nhóm máu giống nhau chứng minh được vấn đề gì cả!”

      Thân mình Nhiếp Thiên Luật dựa vào vách tường, đau đớn thở dài. Tuy gì thêm nữa, nhưng mi tâm cũng toàn là lo lắng trùng trùng.

      ——————————

      Đèn phòng phẫu thuật luôn luôn sáng, bên trong tiến hành cấp cứu, cũng hơn vài giờ. Lôi Dận vừa lấy máu xong, hệt như con sư tử suy sút ngồi ghế dài ở hành lang bệnh viện. về phòng nghỉ ngơi mà ở nguyên bên ngoài cửa phòng phẫu thuật.

      Đám vệ sĩ dám có hành động nào thiếu suy nghĩ, trước khi có mệnh lệnh nghỉ ngơi, tất cả bọn họ cũng đều canh giữ tại hành lang. Ngay cả Phí Dạ cùng Nhiếp Thiên Luật cũng câu nào, nhưng trong ánh mắt cũng tràn đầy lo lắng.

      Thời gian, từng giây từng phút trôi qua, như ốc sên lê bước đoạn đường hàng cây số. Trong lúc đó, Lôi Dận luôn ngồi yên lặng như vậy, nhưng trong chốc lát lập tức lại đứng dậy, khuôn mặt tuy nhìn qua có vẻ tiều tụy, vẫn ngừng nâng cổ tay xem đồng hồ, ánh mắt vẫn vạn phần lo lắng như cũ.

    5. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 25: sợ hãi chưa từng có (4)
      Chờ đợi, có đôi khi là chuyện đau khổ nhất đời. Bởi vì biết tình như thế nào để đoán được, cũng thể biết chờ phía trước có phải là tin tức tra tấn hay .

      Hai cánh tay rắn chắc của Lôi Dận tì vào bệ cửa sổ, lớp thủy tinh trong suốt phản chiếu ánh mắt hỗn độn của . Bên cánh tay phải lấy máu vẫn còn nguyên lớp băng dán. Như rất phiền lòng, tay kéo mạnh xuống, bên trong ánh mắt lại hơn tia suy xét. lâu sau đó——

      “Phí Dạ!” Tiếng của có chút khàn khàn, giống như người thức trắng nhiều đêm liền.

      Phí Dạ bước đến, “Lôi tiên sinh, xin phân phó!”

      Lôi Dận hề quay đầu lại, ánh mắt sâu thẳm tiều tụy luôn luôn dừng ở bên ngoài cửa sổ. Đôi mày tuấn của nhíu rất chặt, đột nhiên nhắm hai mắt lại, rất lâu cũng mở miệng.

      Phí Dạ vẫn đứng phía sau , lẳng lặng chờ mệnh lệnh sắp hạ xuống. Ước chừng quá hai ba phút, Lôi Dận chậm rãi mở mắt, ánh mắt kia, ngoại trừ vẻ hỗn độn có trước đó, còn mang theo tia kiên định di động, như thanh lãnh kiếm vừa rút ra khỏi vỏ, lại thu hồi khí, như thể xác định được điều đó, thể nghi ngờ…

      Chỉ thấy chậm rãi xoay người, cả thân mình cao lớn tản mác bất đắc dĩ nhưng vẫn kiên định. nhìn về phía Phí Dạ, “Lập tức làm chuyện.” xong, từ trong túi áo, lấy ra hai ống nghiệm máu, thận trọng đặt trong lòng bàn tay Phí Dạ.

      Phí Dạ cúi đầu, khi vừa nhìn thấy ánh mắt liền chấn động. lập tức ngẩng đầu, “Lôi tiên sinh, ngài…”

      “Đây là máu của tôi cùng Mạch Khê, làm …”

      Giọng trầm thấp như trước của Lôi Dận vang lên rất mệt mỏi, như thể tất cả sức mạnh đều theo máu rút sạch. đặt hai ống nghiệm máu vào trong tay của Phí Dạ xong, toàn bộ thân mình lại dựa tường, càng thêm vẻ tiều tụy chịu nổi.

      Phí Dạ chợt ngẩn ra. Mệnh lệnh của Lôi Dận, rất . Nhìn hai ống nghiệm máu trong tay, lòng từ đâu đó co rút đau đớn. Trong cuộc đời mình, lần đầu tiên lập tức chấp hành mệnh lệnh, mà trầm giọng câu:

      “Lôi tiên sinh, nhất định phải làm như vậy sao?”

      Lôi Dận lần nữa ngồi trở lại ghế, trông có vẻ mệt mỏi vô cùng. nâng tay xoa bóp thái dương đau đớn, giọng rất trầm——

      “Làm .”

      “Vâng, Lôi tiên sinh.” Phí Dạ đành phải thu hồi lại hai ống nghiệm máu, cung kính hạ thấp người rồi sải bước rời .

      Trong hành lang chỉ còn lại yên tĩnh chết chóc…

      Nhiếp Thiên Luật ngồi đối diện ghế dài. nhìn chằm chằm Lôi Dận, dùng ánh mắt trước nay chưa từng có dõi theo , dõi theo mọi hành động vừa phát sinh lúc nãy, dõi theo vô lực cùng cảm giác mệt mỏi tản mác từ toàn thân .

      “Cậu, làm sao lại có thể ích kỷ như vậy?” Hồi lâu, mới mở miệng, giọng xa cách mang theo vui rất ràng.

      Lôi Dận như hề nghe thấy, chỉ nhắm hai mắt lại.

      “Bây giờ cậu mới muốn chứng thực thân phận của Mạch Khê, có phải hay chậm chút?”

      Giọng Nhiếp Thiên Luật đột nhiên trở nên lạnh lùng còn giống như trước đây. đứng dậy, từng bước đến trước mặt Lôi Dận, chỉ vào phòng phẫu thuật——

      nằm ở bên trong, mang thai con của cậu, cậu lại muốn chứng thực?”

      Ngôn ngữ cùng khí thế bức người của rốt cuộc khiến Lôi Dận có chút phản ứng. ngẩng đầu, đôi mắt lạnh lẽo mang theo tiều tụy nhìn về Nhiếp Thiên Luật, có tức giận, cũng cao giọng, chỉ lãnh đạm ——

      “Điều này là cậu muốn cho ấy công bằng!”

      “Công bằng? Cậu muốn công bằng cái gì? Nếu cậu khẳng định như cậu , lệnh cho Phí Dạ làm chuyện này!”

      Ánh mắt Nhiếp Thiên Luật co lại, “Trong lòng cháu, cậu luôn luôn là người làm việc rất đúng mực, nhưng mà, khi cậu chưa xác định được thân phận của Mạch Khê như vậy, sao lại chạm vào ấy? Sao có thể xem ấy như người phụ nữ để chạm vào, hả?”

      Ánh mắt Lôi Dận rốt cuộc có chút vui, đáy mắt dần dần trầm xuống, hơi lạnh lẽo phủ đầy đáy mắt khiến người ta khỏi nhượng bộ mà lui bước, đôi môi hé mở——

      “Thiên Luật, cậu làm việc, đến phiên cháu dạy!”

      “Cậu——“

      Nhiếp Thiên Luật vừa muốn mở miệng phản bác cửa phòng giải phẫu lần nữa lại bị đẩy ra. Lần này ra phải là y tá mà là bác sĩ phụ trách cấp cứu trong đó…

      Lôi Dận bật dậy, thèm để ý đến Nhiếp Thiên Luật mà trực tiếp nhằm về phía bác sĩ——

      “Như thế nào?”

      Tâm tư thể bình ổn như trước nữa. Ngay tại đây, trong khoảng thời gian chờ đợi dằng dặc này, loại cảm xúc thống khổ như bị lăng trì quấn chặt lấy . Cảm giác này, so với chờ chết còn đau đớn hơn!

      Nhiếp Thiên Luật cũng bước đến, ánh mắt khẩn trương nhìn bác sĩ.

      Sắc mặt bác sĩ được tốt, thậm chí còn mang theo vẻ áy náy cùng xấu hổ. Ông theo bản năng nuốt nước miếng xuống, lại nhìn về hướng Lôi Dận, ngay cả ánh mắt cũng dám đối diện trực tiếp——

      “Lôi tiên sinh…chúng tôi…chúng tôi thực cố hết sức——“

      “Có ý gì? Đáng chết! Ông tốt nhất ràng cho tôi, cái gì gọi là hết sức?”

      Lôi Dận chờ bác sĩ xong phát hỏa, giọng đột nhiên cao lên, như thể muốn rúng động toàn bộ bệnh viện. Bàn tay to lớn của kéo mạnh cổ áo bác sĩ, sức mạnh của kém chút nữa ép chết bác sĩ!

      Bác sĩ hô hấp xong, khuôn mặt cũng biến sắc, cả người đều bị Lôi Dận nhấc đứng lên, ép chặt vào tường. Ông hoảng sợ vung vẩy tay, bám lên cánh tay của Lôi Dận, gian nan câu——

      “Lôi, Lôi tiên sinh, ngài buông tay trước. Tôi, tôi còn chưa có xong…”

      Nhiếp Thiên Luật thấy thế, vội vàng tiến lên ngăn cản——

      “Cậu, cậu buông tay trước , nghe bác sĩ thế nào.”

      Sắc mặt Lôi Dận căng thẳng, bàn tay to buông lỏng ra, cả người bác sĩ liền trượt ngã xuống đất. Ông vừa ho khan kịch liệt, vừa cố hít vào từng ngụm khí. Sắc mặt vì bị nghẹn đến đỏ hồng, sau khi hít khí non tươi kia vào lồng ngực mới thoáng khôi phục chút.

      Trời ạ, hù chết ông, ông cho rằng ngay sau đó trực tiếp đến địa phủ báo danh.

      “Mau cho tôi!”

      đỉnh đầu, giọng Lôi Dận như tiếng sầm ầm ầm vang lên, cho tới bây giờ chưa mất tính nhẫn nại như thế lần nào. Lần đầu tiên, trở nên như thế này, vội vàng, xao động, bất an.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :