1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời - Ân Tầm (8 hồi + Ngoại truyện)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 22: Vàng ngọc bên ngoài, bên trong thối rữa (4)
      Lôi Dận hề tránh né, để mặc cho khuôn mặt Hoắc Thiên Kình càng ngày càng đến gần. Đôi mắt xanh lục của ràng lên ý cười nhưng khuôn mặt vẫn mang vẻ bình tĩnh như trước.

      “Hai bọn mình cùng ăn cùng ngủ biết bao nhiêu ngày, thân thể cậu có dạng gì, mình đương nhiên biết . Có điều…”

      Hoắc Thiên Kình cười càng thêm quái dị, ánh mắt mang theo chút vẻ xấu xa. nắm vai Lôi Dận càng chặt, cố ý dùng ngữ khí ám muội nhất :

      “Thế nào? Đột nhiên có hứng thú với cơ thể mình? Chẳng lẽ rốt cục cậu cũng động lòng với soái ca có hai như mình, hơn nữa còn muốn động chạm mình?”

      Lời của hoàn toàn khiến Lôi Dận buồn nôn. Lôi Dận cố nén lại cảm giác kinh tởm đến nổi da gà kia, tiếp: “Thu lại khuôn mặt đẹp trai như Phan An của cậu lại , bằng …” cố ý kéo dài giọng.

      “Bằng sao?” Hoắc Thiên Kình ra rất hứng trí nhìn theo .

      Khóe môi Lôi Dận chậm rãi nhếch lên, đôi môi mỏng gợi tình chậm rãi gợi lên, như là bụng đầy quỷ ý, nhanh chậm, thậm chí là nhả ra từng tiếng: “Cậu cũng mình là con của sói, nếu cậu thu khuôn mặt này về, mình …muốn hung hăng mà xâm phạm cậu!”

      “Cậu cũng đủ ghê tởm!”

      Rốt cục Hoắc Thiên Kình cũng như mong muốn, rời khuôn mặt tuấn . Thấy đáy mắt Lôi Dận lướt qua ý cười hả hê, dường như muốn hòa ván, đột nhiên nở nụ cười đến nham hiểm ——

      “Con thỏ trắng bé của cậu cũng bị cậu giáo huấn vậy hả?”

      Sắc mặt Lôi Dận nhìn thấy chút tức giận nào. chỉ nhìn biểu tình bị gặp họa của Hoắc Thiên Kình, mãi sau bên môi cũng nổi lên nụ cười , lại chút vội vã cầm chai rượu đỏ từ từ rót.

      “Hôm nay, mình phát ra chuyện cực kỳ thú vị. Có hứng nghe ?”

      Hoắc Thiên Kình quái dị nhìn cái, nghĩ đột nhiên chuyển đề tài hẳn là có ý đồ, nhưng vẫn dựa người vào sofa, bộ dáng nghiêm túc lắng nghe, “Được, cậu .”

      Lôi Dận hắng hắng giọng, đưa ly rượu đỏ cho , bản thân cũng nhấp ngụm rượu, làm bộ như thưởng thức ngụm rượu rất lâu, sau mới từ từ ——

      “Tối hôm qua, lúc đưa Mạch Khê về trong thang máy, mình gặp rất to gan, dám cản người của mình tiến lên, còn uy hiếp nếu mình còn làm loạn báo cảnh sát.”

      “Hả?”

      Hoắc Thiên Kình khẽ nhướng mày, đôi mắt hơi có ý cợt nhả, “Lôi thiếu gia đại danh mà lại bị ngăn cản, rất thú vị!”

      “Thú vị còn ở phía sau kìa.”

      Lôi Dận thong thả , cũng thong thả uống rượu, “ đó thực ra rất xinh đẹp, nhất là bộ dáng che chở Mạch Khê khiến mình có chút tò mò. Theo lý mà , nhìn thấy cảnh tượng như tối qua hẳn là muốn tránh cho rồi, nhưng mà ấy lại mang tinh thần trượng nghĩa…”

      “Đợi chút —— “

      Hoắc Thiên Kình nhịn được chặn lời Lôi Dận, hiểu ra làm sao mà nhìn , “Cậu phải là muốn với mình, tối qua cậu gặp to gan đấy chứ? Theo như mình được biết cậu có thói quen chủ động trêu chọc phụ nữ.”

      “Vốn là thế, mình đúng là có thói quen chú ý đến phụ nữ. Nhưng mà thứ rơi ra từ người đó khiến mình hứng thú.” Lôi Dận cố ý cởi cúc áo, lại đặt ly rượu lên bàn.

      Những lời này ra cũng khiến Hoắc Thiên Kình hứng thú, cả thân mình cao lớn nhướng về phía trước, “ người đó rơi ra cái gì vậy? phải là vật khiến cậu bộc phát thú tính chứ?”

      “Đúng là có thể khiến người ta bộc phát thú tính, nhưng mà phải là mình, mà là người khác.”

      Lôi Dận cố kiềm chế ý cười cợt nhả, “ người ấy rơi ra mấy tấm ảnh chụp. Cậu thử đoán xem, đấy là ảnh gì?”

      “Ảnh chụp?”

      Hoắc Thiên Kình hề đoán ra Lôi Dận cho đáp án này, trong chốc lát chỉ biết ngẩn người, lại theo ánh mắt Lôi Dận mà như có chút manh mối. Đột nhiên bừng tỉnh, con ngươi đen thâm thúy liền có chút cảnh giác…

      “Con thỏ trắng kia của cậu chạy đến thang máy ở chỗ nào?”

      Lôi Dận này thể vô duyên vô cớ chuyện như vậy. Nếu Lôi Dận nhắc tới điểm đó nhất định là chuyện có liên quan đến , mà ảnh chụp, cũng chỉ có thể là…

      Lôi Dận nở nụ cười, nhìn thấu cảnh giác trong mắt Hoắc Thiên Kình, chủ động tiến sát khuôn mặt tuấn tú đến gần , khóe môi khẽ nhếch lên…

      “Chung cư Thuyên Loan Lưu Bích…”

      Sắc mặt Hoắc Thiên Kình đột nhiên thay đổi, trong lúc nhất thời biết gì cho phải. tay đẩy Lôi Dận ra, thân mình cao lớn đột nhiên đứng phắt dậy, chỉ vào Lôi Dận…

      “Cậu…”

      “Mình? Mình làm sao?”

      Lôi Dận cố ý bâng quơ câu, lười biếng dựa thân mình vào sofa, nhìn sắc mặt cực kỳ khó coi của tên bạn thân.

      “Mình còn chưa xong đâu, cậu kích động như vậy làm gì?”

      “Cậu còn muốn cái gì?”

      Hoắc Thiên Kình gần như là nghiến răng nghiến lợi nhìn Lôi Dận. Đúng là ‘gừng càng già càng cay’, dù Lôi Dận chỉ hơn tuổi nhưng đương nhiên, trong cục diện này, Lôi Dận hoàn toàn thắng . Đáng chết!

      So với bộ dáng muốn giết người của Hoắc Thiên Kình, Lôi Dận lại cực kỳ ung dung, thậm chí còn thong thả uống rượu. Cho đến khi Hoắc Thiên Kinh đập mạnh xuống bàn cái, ly rượu bàn cũng rung lên Lôi Dận mới cười cười…

      “Hoắc tiên sinh, xúc động như vậy cũng tốt, cái tính nóng nảy của cậu phải sửa chút—— “

      mau!”

      Hoắc Thiên Kình vốn hề có tính nhẫn nại, bởi vậy càng nóng nảy hơn, khuôn mặt tuấn gần như xám ngoét lại.

    2. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 22: Vàng ngọc bên ngoài, bên trong thối rữa (5)

      Nụ cười bên môi Lôi Dận có chút nhàn nhạt. châm điếu xì gà rồi chỉ với Hoắc Thiên Kình hướng bên cạnh. Hoắc Thiên Kình thế nhưng lại nghe lời mà ngồi xuống, nhưng vẫn dùng ánh mắt cảnh giác mà nhìn .

      “Chỗ ảnh đó, góc độ chụp đúng là rất khá.” Lôi Dận hít hơi rồi nhàng nhả ra vòng khói, làn khói lượn lờ bao quanh hai người đàn ông cao lớn…

      “Người đàn ông ra nhìn diện mạo, nhưng đúng là rất thảm, bị chụp rất ràng. Hoắc tiên sinh tôn quý, cậu thấy vấn đề này thế nào?”

      đột nhiên đá đề tài sang cho Hoắc Thiên Kình, khiến sắc mặt tên kia hoàn toàn xấu hổ.

      “Hỏi mình vấn đề này làm gì?” Hoắc Thiên Kình ngạo nghễ nhìn , hòng khiến cho bản thân có chút tự nhiên.

      “Vậy theo cách nhìn của mình…”

      Lôi Dận cười cười, vắt chân trái lên đùi phải, “Nhìn vẻ mặt đó, mình cho là bị ép buộc. Chỗ ảnh đó kiểu gì cũng gây bất lợi với ấy. Đối phương cũng là thiếu đạo đức, lại dùng phương thức này để bắt nạt !”

      mặt Hoắc Thiên Kình lên vẻ xấu hổ. hắng giọng, cầm lấy ly rượu, ra vẻ trấn tĩnh rồi uống ngụm, cũng thêm gì.

      ảnh, bóng dáng người đàn ông đẹp ngây người, với cậu—— giống nhau như đúc——”

      “Phụt ——”

      Lời của Lôi Dận còn chưa hết, Hoắc Thiên Kình liền phun ngụm rượu ra, ngay sau đó ho khan kịch liệt.

      “Thiên Kình à, cậu xem cậu kìa, kích động như vậy làm gì?”

      Lôi Dận khó thấy được bộ dáng khống chế được của , bàn tay to nhìn như trấn an mà vỗ sau lưng Hoắc Thiên Kình nhưng thực tế lại dùng lực có thể đánh chết con hổ, khiến Hoắc Thiên Kình thiếu chút nữa chết sặc ——

      “Hóa ra cậu cũng có sở thích này, nhưng mà cũng nên kích động như vậy chứ.”

      “Lôi Dận, cậu…đủ rồi, đừng có vui sướng khi người khác gặp họa thế chứ, khụ khụ——”

      Hoắc Thiên Kình vội vàng hất tay Lôi Dận ra, bằng chắc bị đánh đến nội thương. Sắc mặt vẫn xấu hổ như trước, mất tự nhiên mà : “Chuyện kia—— tình như cậu nghĩ đâu.”

      “À…” Lôi Dận điều chỉnh dáng ngồi, bộ dáng như rất chăm chú nghe , ánh mắt cũng cực độ nghiêm túc.

      Hoắc Thiên Kình thấy thế da đầu như run lên, nhìn Lôi Dận như nhìn người ngoài hành tinh, hồi lâu sau mới gian nan hỏi, “ gì là làm được, Lôi tiên sinh, ngài có muốn nghe tôi ?”

      “Đương nhiên.”

      Vẻ mặt Lôi Dận càng nghiêm túc, cố nén ý cười bên môi lại, , “Bằng mình nghĩ cậu có sở thích biến thái này. kia nếu nhỡ chịu nổi áp lực, vạn nhất chạy đến báo cảnh sát. Đến lúc ấy, mình có muốn trốn làm nhân chứng cũng được. , cà phê ở sở cảnh sát khó uống lắm.”

      Lời kia khiến Hoắc Thiên Kình tức đến suýt nữa hộc máu, ánh mắt cũng hơi sầm lại, sau lãnh đạm :

      ta muốn lấy Tả Lăng Thần!”

      Lôi Dận nghe vậy hiểu ý nhưng vẫn cúi đầu , giọng còn mang theo ý trêu tức, “Thiên Kình, lời này có điểm khang khác. Cậu mong ta lập gia đình hay vẫn là hy vọng Lăng Thần kết hôn?”

      “Tả Lăng Thần có tư cách có được hạnh phúc!” Hoắc Thiên Kình quá tức giận mà .

      “À, rồi, thế nên cậu muốn người phụ nữ của người ta?”

      Lôi Dận cố tình dùng ý hèn mọn để hình dung , nhún nhún vai, “Có điều, thủ đoạn này là rất —— cao tay. Kiểu gì cũng thể ngờ được người như Hoắc Thiên Kình mà cũng nghĩ ra được. người đàn ông chảy trong mình dòng máu quý tộc mà lại dùng ảnh nhạy cảm để uy hiếp người phụ nữ. Cao tay, rất cao tay!”

      Hoắc Thiên Kình nghiêng đầu, giận trừng mắt nhìn Lôi Dận…

      “Cậu vậy là khen hay vẫn là chọc mình?”

      Lôi Dận hơi động thân mình, “Mình quan tâm là biện pháp gì, chỉ cần người thuộc về mình. Nhưng mà chụp trộm ảnh nhạy cảm phải là hành vi rất đê tiện sao? Cùng mang dòng máu quý tộc, nhưng cách của mình so với việc cậu nhốt con thỏ trắng bé bỏng kia vào trong lồng có gì khác nhau? So với cậu mà , phương thức của mình tương đối thích hợp với loài người!”

      Tuy rằng chưa hề gặp mẹ nhưng Lôi Dận biết mẹ cũng là con được thương nhất trong hoàng thất. Bởi năm đó sống chết cha Lôi Dận nên tiếc mà đoạn tuyệt với gia đình, hàng năm trời gặp nhau. Hơn nữa, sau này chế độ chính trị có đổi thay, người thân trong hoàng tộc cũng dần cư nên Lôi Dận có liên lạc gì với bên đó.

      Nhưng, huyết thống là thể thay đổi!

      Lôi Dận bỗng nở nụ cười, “Cậu hẳn là biết , dùng cách chuyển đề tài với mình là vô tác dụng. Cậu cứ cẩn thận, đừng có dối trá.”

      “Có ý gì?” Hoắc Thiên Kình nhìn cái.

      Lôi Dận cũng nhìn theo , gằn từng tiếng nhắc nhở, “Cậu có vẻ…cho tới bây giờ chưa từng làm việc gì nghiêm túc với người phụ nữ như vậy.”

      “Cậu muốn gì? Cậu cho là mình ta sao?” Hoắc Thiên Kình quái lạ nhìn Lôi Dận cái, “Đùa gì đấy, mình ta? ta là người đàn bà của Tả Lăng Thần, mình ta ư?”

      “Mình chưa gì mà!”

      So với hấp tấp của , biểu của Lôi Dận lại cực kỳ bình tĩnh. dựa sofa, thản nhiên nhìn Hoắc Thiên Kình, khóe môi vẫn giữ nguyên nét cười như có như .

      Hoắc Thiên Kình thông minh mà ngậm miệng lại, vung tay cái, “Nhưng mà đó đúng là có điểm khiến mình hứng thú…”

      Tầng da gà người Lôi Dận lại lần nữa bị kích thích đến phát ra, nhất là khi nhìn vào ánh mắt Hoắc Thiên Kình. lãnh đạm : “Đối với chuyện giường của cậu, mình có hứng thú, tự cậu hiểu là được rồi.”

      Hoắc Thiên Kình sang sảng cười to, lại lần nữa khoác vai Lôi Dận, bên môi gợn lên ý cười ám muội.

      “Tiểu Lôi Dận, chuyện ảnh chụp trộm của mình bị cậu phát , đáng lý ra cậu hẳn là phải bồi thường tổn thất tinh thần cho mình mới đúng.”

      oOo

    3. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 22: Vàng ngọc bên ngoài, bên trong thối rữa (6)
      Lôi Dận hơi có chút kinh ngạc, lại như vừa nghe được chuyện buồn cười nhất thiên hạ.

      “Cậu lầm đấy chứ, là cậu phải lấy tiền bịt miệng mình mới đúng.”

      “Cậu là em của mình, thể đem cái chuyện nhàm chán lại trượng nghĩa này ra chứ. Tâm hồn mình bị đả kích nghiêm trọng rồi. Cậu biết mình mà, công chuyện ở ngân hàng cực kỳ áp lực, nếu tinh thần quá căng thẳng hay uể oải thị trường chứng khoán cũng ổn định được, trong đó bao gồm cả Lôi thị đấy.” Giọng của Hoắc Thiên Kình mười phần mang theo ủy khuất nhưng lời ràng là ý uy hiếp.

      Lôi Dận đẩy đầu sang bên, cố ý hiểu, “Từ khi nào cậu chuyển công tác đến ngân hàng?”

      “Tiểu Lôi Dận, biết rồi còn cố hỏi cũng phải là biểu của người thông minh nha.”

      Hoắc Thiên Kình vươn tay huơ huơ trước mặt , gương mặt tuấn lúc cười phá lên đẹp trai đến ngây người.

      “Cậu muốn như thế nào?”

      Bộ dáng Lôi Dận có vẻ rất phối hợp, thuận tiện cũng khoác lên vai . Nhìn qua bộ dáng hai người đàn ông này kỳ quái, nếu đột nhiên có người xông tới mà thấy cảnh tượng như vậy, nhất định bị dọa cho ngây ngốc.

      Hoắc Thiên Kình cười càng thêm vô tội, nhìn ngó bốn phía chung quanh, khỏi tán thưởng : “Khách sạn này quả là độc đáo. Nhớ ngày đó, mình cũng rất thích chỗ này, tạm đến giá trị lô đất cao bao nhiêu, chỉ biết chỗ này có cá bơi xung quanh, nhất định là lãng mạn cực kỳ!”

      Lời của có vẻ hơi khó hiểu, Lôi Dận chỉ cười cười, nhấp ngụm rượu, “Đáng tiếc, khách sạn này của mình thể thỏa mãn cậu để quay chụp dục vọng điên cuồng.”

      “Dùng từ này để hình dung, mình thích.” Hoắc Thiên Kình phản bác câu.

      “Xem ra hôm nay mình nhượng bộ chút, trong lòng cậu mãi cân bằng được. Được rồi, khách sạn này để lại cho cậu làm —— ‘chuyện tình !” Lôi Dận nhàng bâng quơ câu.

      Chuyện này đối với hai người dường như rất bình thường. Thậm chí công trình cỡ hàng tỷ đô mà cũng biến thành món đồ chơi, qua tay liền qua tay.

      Hoắc Thiên Kình cười cười, “Cảm tạ Lôi thiếu gia cho tài sản của tôi tăng bậc.”

      “Cẩn thận lần sau mình lấy lại của cậu càng nhiều hơn!” Lôi Dận cười , đe dọa câu, ngay sau đó, nhìn về phía Hoắc Thiên Kình, khóe môi cong lên.

      “Nhưng mà, cậu trở thành thương nhân nổi danh như vậy, tất cả là dựa vào thủ đoạn biết xấu hổ này?”

      “So với loại phú thương như cậu, biết xấu hổ có là gì?”

      Hoắc Thiên Kình sớm quen với phương thức trêu đùa này, thậm chí càng ngày càng quá đáng. tiến thân mình lên, bàn tay to áp lên gò má như khắc tỉ mỉ từ đá cẩm thạch của Lôi Dận, tặc lưỡi : “Nhìn xem gò má tuấn này, mình cũng muốn khuôn mặt này, cậu tin ?”

      cười quái dị, chút rồi lại chút tiến gần sát mặt Lôi Dận…

      Lôi Dận hề trốn tránh, thậm chí vẫn duy trì ý cười bình tĩnh như trước, cho đến khi ——

      “A ——”

      Tiếng kêu sợ hãi cùng kinh ngạc của người con vang lên, đánh vỡ màn trước mặt này.

      Hoắc Thiên Kình bị tiếng kêu này làm cho giật mình, Lôi Dận lập tức đẩy ra, quay đầu nhìn lại, khóe môi vốn mỉm cười liền giật giật. Sắc mặt cũng có chút tự nhiên, ngay sau đó đứng dậy.

      Hoắc Thiên Kình ra mấy hoảng hốt, lại ngồi xuống ghế, đánh giá lượt người con vừa xuất . bé thanh khiết, lung linh như con búp bê, hai cánh môi đỏ bừng, đôi mắt đẹp trong veo, khuôn mặt nhắn đáng . Ánh dương phảng phất chiếu xuống càng tô thêm nét tuyệt diễm. xuất , khiến mọi vật xung quanh như mất sắc thái.

      Giờ này khắc này, bé kia lại trừng mắt, dùng ánh mắt quái dị nhìn hai người đàn ông bọn họ…

      Hoắc Thiên Kình thầm cười, nhấc cằm, thư thái nhìn xem Lôi Dận làm thế nào để giải quyết chuyện này.

      Mạch Khê cho tới bây giờ nghĩ tới sau khi tỉnh dậy chứng kiến màn ghê tởm như vậy!

      Cha nuôi , lại cùng với người đàn ông cũng cao lớn y hệt, ngay trong phòng khách, chuẩn bị…hôn môi? Trời ạ! Người đàn ông này biết, chính là Hoắc Thiên Kình!

      Người ngoài vẫn biết quan hệ giữa hai người bọn họ rất tốt. Hôm nay nhìn thấy, quả là quá tốt, tốt đến mức…khiến người ta ghê tởm!

      Hai người họ phải là đồng tính luyến ái đấy chứ? Nếu trùng hợp đến phá đám, hai người này còn có thể làm chuyện gì nữa đây?

      Mạch Khê ngẫm nghĩ, người nổi đầy gai ốc.

      nuốt nuốt nước miếng, nhìn Lôi Dận đến gần mình theo bản năng lùi lại phía sau vài bước, sau lại nhìn đến Hoắc Thiên Kình. Xong rồi! phá đám chuyện tốt của họ, có lẽ nào giết người diệt khẩu ?!?

      Hoắc Thiên Kình kia, xem ra cũng phải người dễ chuyện!

      nghĩ tới đó, bỗng cảm thấy đầu vai ấm, lại thấy Lôi Dận ôm mình vào lòng, ngón tay khẽ vuốt mái tóc . Cùng hành động của , mẫn cảm ngửi thấy hương rượu quen thuộc, có điều, còn có chút long đản hương như có như

      Mùi hương thoang thoảng này…

      Chẳng lẽ là của Hoắc Thiên Kình?

      Ngực Mạch khê khẽ nhói. Có thế này mới phát ra, cho dù người cha nuôi lây dính hơi thở đàn ông, cũng vẫn cảm thấy thoải mái.

      “Tỉnh rồi? Chỗ này còn đau ?”

      Lôi Dận biết hiểu lầm nhưng cũng hề giải thích gì, chỉ xoa xoa cổ , thấp giọng hỏi.

      Mạch Khê ngoảnh mặt , cố tránh ngón tay của Lôi Dận. Bàn tay này, vừa rồi có phải cũng sờ vào mặt người đàn ông kia? Nghĩ đến đây, khuôn mặt sầm lại, tay đẩy Lôi Dận ra ——

      “Vàng ngọc bên ngoài, bên trong thối rữa!” xong câu đó, liền xoay người rời .

      Bàn tay Lôi Dận ngừng giữa trung, khuôn mặt tuấn ra chút vẻ kinh ngạc. Hoắc Thiên Kình tò mò đến, kéo cánh tay xuống, hồ nghi hỏi, “ ấy vừa gì vậy?”

      Lôi Dận xoay người lại, hung tợn trừng mắt nhìn Hoắc Thiên Kình ——

      ấy cậu —— vàng ngọc bên ngoài, bên trong thối rữa!” xong, cũng sải bước ra ngoài.

      Hoắc Thiên Kình há miệng thở dốc, sửng sốt mãi lúc lâu mới ra theo——

      “Này này, lời này với cái kia…Này…”

    4. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 23: Chất vấn đánh tan yên tĩnh trói buộc (1)
      khí trong bữa ăn tối yên tĩnh. Mỗi món ăn đẹp đẽ ở đây đều do đầu bếp tỉ mỉ chuẩn bị. Bởi vì Mạch Khê mang thai, nên mỗi món ngon bàn ăn kia có thể xem như là bữa ăn phong phú, đầy đủ dinh dưỡng cho phụ nữ có thai.

      khí yên tĩnh như vậy, cũng chứng tỏ hết thảy mọi thứ đều yên ổn. Chỉ là, bàn ăn lớn đến thế, chỉ có hai người dùng cơm, là Lôi Dận, người còn lại chính là Mạch Khê. Những vệ sĩ đều canh giữ bên ngoài cửa phòng hoàng gia này, đứng phía sau cùng bên cạnh cả hai, ngoại trừ đầu bếp làm nhiệm vụ giới thiệu các món, còn lại là phục vụ sinh phục vụ cho hai người.

      Hành động của họ cung kính cẩn thận, thậm chí thở mạnh cũng dám, sợ chỉ cần động tác , cẩn thận chọc giận đến người nên chọc giận.

      bàn ăn, ánh nến xinh đẹp ở bốn phía vách tường lung linh, nhàng lay động. Bóng dáng của ánh nến như gợn sóng gợn sóng tập trung thành chỗ, chiếu mỗi món ăn. Thậm chí là khăn trải bàn trắng tinh kia, còn có vẻ đẹp hơn bình thường.

      Chỉ là, khuôn mặt nhắn của Mạch Khê vẫn tái nhợt như trước, tựa như bạch ngọc mất dần huyết sắc, lại có thêm vẻ trơn bóng trong suốt. ngồi trước bàn ăn, cũng chưa hề động tới, ánh mắt lạnh nhạt, giống như bức ảnh ngược của mặt hồ yên tĩnh, chút gợn sóng cũng có.

      Nhưng, sóng nước từ vách tường kia cùng với ánh nến đương bao phủ người , tựa hồ là lớp ánh sáng mỏng như mộng như sương khói vây quanh, tạo thành vẻ đẹp chân thực.

      Lôi Dận cứng ngắc người như khúc gỗ mà vui. chọn món ăn, rồi cắt thành từng miếng cho dễ nuốt, đem phần đưa đến bên môi Mạch Khê.

      “Món ăn này là đầu bếp trưởng của khách sạn làm, em thử xem, thích.”

      Giọng trầm thấp êm tai, nhất là vào giờ khắc yên tĩnh này, như ma đầy gợi cảm, có dụ hoặc của từ tính.

      Mạch Khê nhàng nâng tầm mắt, đối với những món ăn ngon lành, tựa hồ như chưa để vào mắt, mà theo bản năng nhìn về phía người đàn ông bên cạnh. Nhìn dáng người tuấn của vĩnh viễn lộ ra tự tin cùng độc tôn quyền uy, khí thế duy nhất chỉ thuộc về riêng , khỏi nghĩ tới chi tiết mà mẹ từng nhắc đến trong nhật ký——

      Mình nghĩ đây là bản tính của sói. Sói luôn có tâm lý giữ lấy lãnh địa của mình. Bởi vậy, cậu ấy mới thích cùng người khác ngủ giường, thậm chí bộ đồ ăn qua tay người khác sử dụng, cậu ấy cũng chịu dùng…

      Nhưng là——

      Giờ khắc này, thực hoài nghi người đàn ông dưới ngòi bút của mẹ, rốt cuộc có phải là Lôi Dận hay !

      Người đàn ông trước mắt này, chẳng những giữ rịt bên người, ngay cả buổi tối ngủ cũng để rời phòng nửa bước. tại, dùng đĩa thức ăn, tự tay cắt đồ cho ăn, lại thấy có dấu hiệu đổi đĩa.

      Nếu là Lôi Dận tự mình thừa nhận có quen với mẹ , Mạch Khê nhất định cho rằng, người thiếu niên mẹ miêu tả dưới ngòi bút của mình, chẳng qua cùng vị Lôi Dận đây là trùng tên trùng họ mà thôi.

      Thức ăn tới gần bên môi tản ra hương vị nhàn nhạt mê người. Bởi vì thời gian đầu này có số phản ứng mang thai, nên hết thảy mùi vị của thức ăn đều được cầu chế biến , ảnh hưởng hay kích thích đến cảm giác. Nếu hết thảy những điều này là bắt đầu từ đôi tình nhân thương nhau sâu sắc, Mạch Khê nhất định cảm động đến mức chảy nước mắt vì hạnh phúc. Nhưng đáng tiếc…

      “Ông vào chung cư Thuyên Loan Lưu Bích?”

      Trong khí, giọng lạnh lùng nhàn nhạt của Mạch Khê vang lên, giọng điệu cao, nhưng lại có khẳng định!

      Nếu người đàn ông này có thể chặn lại ở chung cư Thuyên Loan Lưu Bích, như vậy tìm được chỗ của mẹ hẳn là đơn giản. Hòm vàng cùng nhật ký của mẹ, nếu như vậy cũng rơi vào trong tay .

      Lôi Dận nhàng buông dĩa ăn xuống, lại lần nữa thay đổi thức ăn, cắt , bình tĩnh tiếp, “ sai, tôi vào chung cư đó. thời kỳ mang thai, ăn chút cá đối với thân thể tốt. Đây, em thử xem.”

      rất có tính nhẫn nại, đưa miếng cá vô cùng ngon lành đến bên môi Mạch Khê. Xương cá sớm được gỡ, toàn bộ miếng thịt đều ánh lên sắc vàng rực rỡ, mùi thơm cũng có vẻ rất hấp dẫn.

      “Trả chìa khóa phòng lại cho tôi!” Đối với món cá kia, Mạch Khê cũng có hứng thú, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Lôi Dận, hề chớp mắt.

      Trong ánh mắt Lôi Dận lên chút sắc thái nhẫn, khó nhìn ra đè nén tình cảm nào đó xuống, sườn mặt đạm mạc lành lạnh. lúc lâu sau đó mới trở nên nhàng chút, vẫn như cũ thấp giọng khuyên bảo, “Nghe lời tôi, có chuyện gì cơm nước xong rồi !”

      “Trả lại chìa khóa phòng cho tôi!” Mạch Khê cao giọng hơn, tựa hồ có loại tinh thần biết sợ là gì.

      thực chuẩn bị sẵn sàng. Sau khi xem hết nhật ký của mẹ mình, nỗi bi thương vốn có từ trước hoàn toàn trở thành chúa tể trong lòng. biết bản thân mình đóng vai nhân vật ra sao, cũng biết bản thân phải như thế nào sau này. thầm muốn phải giữ vững số điều, những số điều ấy cũng nắm .

      Sắc mặt của Lôi Dận quả nhiên xảy ra biến hóa. Kỳ thực bên bàn ăn, vừa muốn giải thích đến cái màn buồn cười mà nhìn thấy lúc mới thức dậy, ấy vậy mà thứ quan tâm chỉ là cái chìa khóa đáng chết của căn hộ chung cư kia.

      “Cạch” tiếng, bộ đồ ăn lên tiếng trả lời, gác lại ở bàn cơm. Phục vụ sinh đứng bên, thấy thế vội vàng tiến lên muốn thay khăn sớm bị thức ăn dây bẩn, lại bị Lôi Dận lạnh giọng quát——

      “Tất cả đều lui hết ra cho tôi!”

      Người phục vụ cùng đầu bếp lập tức cúi đầu rời khỏi phòng ăn, sợ tới mức thở mạnh cũng dám.

      Tâm Mạch Khê bắt đầu từ từ mà nâng lên, nhất là khi nhìn thấy gương mặt vốn lạnh lùng của Lôi Dận nay lại càng thêm lạnh lẽo, biết làm gì với mình, bàn tay bé theo bản năng bảo vệ bụng, ngay sau đó vì động tác này mà sửng sốt. Vì sao…lại chỉ nghĩ đến đứa trẻ trong bụng?

      Lôi Dận dường như nhận thấy được cảnh giác trong mắt Mạch Khê, lại nhìn thấy động tác bảo vệ bụng, sườn mặt lạnh lẽo thoáng chút mềm mại, nhìn lâu. Sau đó, đôi môi mím lại mới có tia nhu hòa, hai lời chưa , đứng dậy rời .

      Chỉ trong chốc lát, lại lần nữa quay về, ngồi xuống nghiêm chỉnh, thả chìa khóa trước mặt Mạch Khê——

      “Bây giờ, em có thể ngoan ngoãn ăn cơm chưa?”

      Giọng trầm thấp giàu từ tính, tựa hồ lại mang theo ý tứ thỏa hiệp bên trong.

      Mạch Khê sửng sốt, ngẩng đầu nhìn thẳng đôi mắt Lôi Dận. Tròng mắt kia, giống như cái hồ sâu lường được, màu sắc xanh lục thần bí ánh lên dưới ánh đèn, có vẻ dụ hoặc đến dị thường. Trong lúc nhất thời, bị đôi đồng tử này mê hoặc, ngây ngốc mà tùy ý để đút từng miếng thức ăn vào trong cái miệng của mình…

      Dường như dự đoán được cái chìa khóa này có thể đổi lấy việc Mạch Khê ngoan ngoãn ăn cơm, sắc mặt Lôi Dận càng lúc càng thả lỏng hơn. Thậm chí ngay cả khóe môi cùng đáy mắt cũng có chút thỏa mãn nhàn nhạt. Cho đến khi món ngọt được đút vào miệng, rốt cuộc Mạch Khê mới giơ bàn tay bé lên ngăn lại——

      muốn nữa, tôi no rồi.”

      nên như vậy!

      Tối thiểu là như bây giờ!

      Bởi vì còn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, còn có rất nhiều lời muốn . Trong đó, quan trọng là những nghi vấn luôn xoay quanh đầu . Cùng với nhất cử nhất động của người đàn ông bên cạnh này, nghi vấn kia càng ngày càng mãnh liệt…

      Có điều, thế nhưng lại ích kỷ như vậy, muốn cảm thụ giờ khắc yên tĩnh này. Trong ánh nhìn chăm chú của vị cha nuôi kia, quên hẳn mình có oán giận cùng chần chờ, quên hẳn người thiếu niên được mẹ miêu tả dưới ngòi bút, quên hẳn giữa trưa, sau khi tuyết rơi, người đàn ông này thâm tình cỡ nào, hôn lên trán của mẹ…

      “Ăn no rồi?” Lôi Dận thấp giọng hỏi.

      Mạch Khê gật đầu, cụp mắt xuống.

      Lôi Dận thấy thế, bên môi lại nổi lên ý cười , đem cốc nước trái cây dinh dưỡng còn ấm nóng đặt trước mặt Mạch Khê, trầm thấp tiếp.

      “Em uống nốt cái này .”

      Giọng của , mỗi lần nghe thấy đều mang theo mệnh lệnh có tính cưỡng chế, nhưng hôm nay tựa hồ có chút dịu dàng…

      Mạch Khê suy nghĩ cẩn thận đủ hướng, cũng cố ép bản thân cãi nhau với , vô cùng nghe lời, cầm cốc nước trái cây kia lên, từ từ uống. Lại nhìn thấy Lôi Dận lấy chiếc đĩa trước mặt mình, khỏi thốt lên——

      “Cái này——là tôi dùng rồi…”

      Lời đột ngột của khiến Lôi Dận có chút kỳ lạ, nhìn nhìn cái đĩa cùng bộ đồ ăn trong tay, sau đó đem đồ ngọt mới ăn nửa cùng những thức ăn khác bỏ vào trong đĩa, lại thấy dao nĩa, nhất cử nhất động đều lộ ra cao nhã——

      “Khê nhi, lãng phí thức ăn là thói quen rất tệ. Em phải biết rằng, thế giới này có những người còn có thức ăn mà ăn.” dường như biến thành kẻ trưởng giả, ngữ khí nhàn nhạt giống như vừa chế nhạo, lại vừa như dạy cách đối nhân xử thế vậy.

      Mạch Khê sửng sốt, nhìn chút cố kị nào sử dụng đĩa cùng bộ đồ ăn dùng qua, còn có những món ăn cùng đồ ngọt khác mà ăn chưa xong. Giờ khắc này, Mạch Khê bị vậy có chút ngượng, có trời biết, ý tứ căn bản của phải thế này…

      Ý của là——

      Hành động thân mật như vậy, dường như có chút quá nha?

      Người đàn ông trước mắt này, nhất cử nhất động đều là “thiên kinh địa nghĩa” như vậy, cứ nhìn qua, bọn họ giống như là… đôi nhau…

      *Thiên kinh địa nghĩa: Đạo nghĩa muôn thuở, ý chỉ hành động tự nhiên như nó phải thế.

      Thấy Mạch Khê chớp mắt nhìn mình chằm chằm, Lôi Dận lấy khăn giấy, tao nhã lau khóe miệng chút. Bàn tay to lớn của duỗi ra, trực tiếp kéo lại, chút e ngại nào ép ngồi đùi rắn chắc của , con ngươi xanh nhìn thẳng ——

      , cứ làm bộ ấp a ấp úng như thế này giống với tính cách của em!”

    5. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 23: Chất vấn đánh tan yên tĩnh trói buộc (2)
      phòng bị trong lòng Mạch Khê rốt cục vẫn đứt

      Cùng với những lời kia của Lôi Dận, tâm của , ngừng chấn động, lần lại thêm lần chìm sâu…

      Nếu, nếu có thể, chút cũng muốn phá vỡ tĩnh lặng này. ích kỷ cũng được, đứa con ngu ngốc cũng sao, cái gì cũng quan trọng, cứ để cho hưởng thụ được cảm giác hạnh phúc dù chỉ là giả tạo này, tuy rằng bản thân Mạch Khê rất ràng, sở dĩ Lôi Dận đối với dung túng như thế, hoàn toàn là vì đứa trẻ trong bụng .

      Nhưng là, vẫn nhìn thấu chất vất trong lòng . Mạch Khê biết, chần chơ trong mắt của thể giấu giếm trước mặt . Ngay cả chậm chạp chưa hỏi ra miệng cũng thể giấu được. Ánh mắt của cha nuôi như là tia X quang, cho dù cái gì cũng , cái gì cũng làm, nhưng chỉ cần ở trước mặt , vẫn có cách nào che giấu!

      Mạch Khê biết, những lời này phải hỏi như thế nào…

      Lôi Dận nhìn cả nửa ngày, sau lúc lâu, khóe môi vốn cương nghị khẽ gợn lên độ cong rất đẹp, bàn tay to lớn khẽ khàng kéo bàn tay bé của Mạch Khê đặt lên bụng , như thể cảm nhận được mạch đập của thai nhi này vậy.

      “Khê nhi, em vừa mới khẩn trương như vậy, sợ tôi làm tổn thương đến đứa ? Yên tâm, người nó là máu thịt của tôi, tôi để nó bị tổn thương…”

      Mạch Khê cảm thấy hơi thở nam tính chỉ thuộc về riêng người cha nuôi này quanh quẩn bên tai mình, giống như cơn gió nhu hòa rất thoải mái. biết vì sao, cảm giác khổ sở cứ từng đợt đánh úp lại trong lòng , giống như, dù gặp phải biến hóa đến mức độ nào cũng muốn người khác biết chuyện tình sắp phát sinh…

      Rốt cuộc, Mạch Khê vẫn dồn hết mọi dũng khí, cố gắng đem tất cả mối đa nghi trong lòng ra. nâng tầm mắt, nhìn nhu hòa nhàn nhạt hiếm thấy trong mắt Lôi Dận, đôi môi đỏ mọng hơi hơi mở ra——

      “Nhật ký mẹ tôi, ông xem rồi?”

      “Xem rồi.”

      Rất khó để Lôi Dận dịu dàng đến mức như thế này, gần như rút hơi thở lạnh như băng, rất trực tiếp, nhàng đặt cằm lên đỉnh đầu , đôi môi hơi lơ đãng chạm vào mái tóc thơm ngát. Đối với vấn đề của , thái độ của lại là hề quan tâm.

      Ngón tay Mạch Khê run run chút, ngay sau đó, lại được người đàn ông kia nắm chặt lần nữa. Những ngón tay thon dài quấn quanh ngón tay ngọc mảnh khảnh của , mười ngón nắm chặt, khiến Mạch Khê rung động rất sâu…

      Vừa ngẩng đầu lên, cũng chú ý mà chạm đến đôi môi mỏng của Lôi Dận. Người đàn ông cúi đầu cười, tiếng cười như tiếng chuông, nhàng va chạm vào nơi sâu nhất trong lòng Mạch Khê. Ngay sau đó, mùi hương nam tính dịu ập đến, đôi môi mỏng đỉnh đầu chậm rãi hạ xuống, trượt từ cái trán trơn bóng của , dần dần xuống chóp mỗi, cánh môi…

      Dường như đêm nay, tâm tình người đàn ông này rất tốt, nhưng là, cũng thực khiến vui vẻ mà tiếp nhận!

      Khi đôi môi sắp quấn quít vào nhau, trong cái chớp mắt, Mạch Khê xoay khuôn mặt nhắn sang bên. khó cảm giác được ánh mắt nơi đỉnh đầu kia như thanh kiếm sắc bén. Hô hấp càng thêm dồn dập, lại cố nén nỗi đau trong lòng đương dâng lên, Mạch Khê hỏi——

      “Mời ông thành cho tôi biết, rốt cuộc cha tôi là ai?”

      Cánh tay đặt vòng eo của đột nhiên siết lại. Mạch Khê có thể cảm nhận ràng được dòng khí dần biến hóa quanh mình, giống như cả bầu khí dần lạnh xuống. Ngay lúc cho rằng cha nuôi trở nên giận dữ ngón tay thon dài kia nâng cằm lên, ép buộc phải nhìn thẳng vào ánh mắt của ——

      “Tôi rồi, đời này ngoại trừ tôi, bất luận kẻ nào cũng có tư cách làm cha em!”

      “Vậy tôi là cái gì?” Mạch Khê đau lòng , “Trong lòng ông, tôi rốt cuộc là cái gì? Là con nuôi hay chỉ là người thay ông sinh con?”

      Ánh mắt của Lôi Dận hơi sầm lại, như là viên đá lục được ánh đêm chiếu vào, lại khó giấu được vẻ u tối, trầm.

      “Khê nhi, em là con của tôi, cũng là người phụ nữ của tôi, có gì thể?”

      Lời khiến Mạch Khê gợn lên ý cười bi thương, lạnh ngắt. Nụ cười này, giống như mây bay thổi ngang qua chân trời, vô lực mà cũng nhè như vậy. nhàng lắc đầu…

      , ông xem qua cuốn nhật ký đó, nên rất ràng đây là ý nghĩ sai lầm. Đứa trẻ trong bụng của tôi…” Ngón tay run rẩy chạm vào bụng, giọng liền trở nên cứng rắn——

      “… nên sinh ra đời này——“

      “Khê nhi!”

      Ánh mắt Lôi Dận chợt chuyển lạnh, gò má tuấn cùng lúc cũng như được phủ lớp ánh sáng lạnh lùng. xoay gương mặt nhắn của lại, nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp của , đáy mắt co rụt, “Loại lời này, tôi muốn nghe lần nào nữa!”

      Đáy mắt Mạch Khê tràn lên nỗi thê lương…

      “Ông biết tôi đến cái gì. Nếu ông phải là cha ruột tôi, tốt, như vậy, mời ông cho tôi biết, cha tôi là ai? Đừng có lừa gạt tôi nữa! Ông và tôi đều xem qua nhật ký của mẹ. Kỳ thực, ông sớm biết tuổi thực tế của tôi đúng hay ? Nếu tôi năm nay là mười tám tuổi, như vậy, lúc ông mười lăm tuổi kia, tôi ở đâu? Thời điểm đó là lúc tôi nên sinh ra mới đúng!”

      Sắc mặt Lôi Dận trở nên khó coi, nhưng vẫn trả lời đầy đủ cho vấn đề đặt ra——

      “Mẹ em là người châu Á, vậy nên, tuổi mười tám của em chính là tuổi mụ. Dựa theo thói quen của người châu Á, luôn luôn tính hơn tuổi thực tuổi.”

      “Sau đó xảy ra chuyện gì? Vì sao tôi lại bị đưa vào nhi viện? Vì sao trong nhật ký lại ghi lại chuyện này?” Lòng Mạch Khê dường như nghẹn đắng lại.

      Lôi Dận lại ràng muốn trả lời , chỉ đơn giản , “Nhật ký chỉ là câu chuyện hề hoàn chỉnh, chuyện này tôi điều tra. Về phần chuyện xảy ra năm đó là gì, em cần biết!”

      “Tôi muốn biết, đây là quyền lợi của tôi!”

      , em có quyền lợi này!”

      Giọng Lôi Dận hạ thấp xuống, lạnh bạc mà tuyên bố, “Em chỉ có nghĩa vụ để thực , đó chính là ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi, sinh hạ con mình!”

      “Ông rất tàn nhẫn! Rất ích kỷ!”

      Mạch Khê nghĩ cho đến nước này, người đàn ông kia vẫn chuyện cách đúng lý hợp tình như vậy, chút xíu do dự cũng có. thể tin được mà nhìn .

      “Ông ràng biết tôi hoài nghi điều gì. Tôi, có khả năng. Với đứa trẻ được xác nhận thân phận ràng này, đối với nó là công bằng!”

      “Xác nhận thân phận?” Đáy mắt Lôi Dận toàn là vẻ lạnh băng, ngữ khí cũng tựa như màn sương lạnh tháng chạp, “Em muốn xác nhận thế nào?”

      “Trong nhật ký của mẹ tôi có đề cập đến, mẹ viết, ‘Dận mất tích, đáng buồn là mình mang thai.’ như vậy, tôi chỉ có thể dùng phương pháp y học giải quyết. Tôi thể làm ra chuyện tình đại nghịch bất đạo như thế. Tuyệt đối, tôi thể để cho con mình vừa mới sinh ra đời này, lưng đeo tội ác từ thập tự giá [1]——tôi…”

      Đôi mắt đẹp của Mạch Khê tràn ngập nỗi bi thống, ánh mắt như mờ mịt, chút thần thái cũng có, nhưng giọng lại vô cùng kiên định——

      “Phải làm xét nghiệm cha con với ông!”

      Thân mình cao lớn của Lôi Dận đột nhiên cứng lại, đôi đồng tử xanh lục đương nhìn về Mạch Khê của cũng lóe ra ánh sáng khiến người ta nắm bắt được. mở miệng, giọng lại lộ ra vẻ thô lỗ cùng cưỡng chế đến dị thường, “ có chuyện này!”

      “Ông muốn tôi sinh hạ đứa trẻ này, được, vấn đề gì. Chỉ cần có thể chứng minh được tôi phải con ruột của ông!”

      Ngữ khí cùng khí thế của Mạch Khê vô cùng bức người. Mấy ngày này chịu đựng đủ rồi, thực là quá đủ rồi, nhất là nghĩ đến Lôi Dận có khả năng là cha ruột của mình, trái tim của run rẩy đến độ muốn phá lồng ngực mà thoát ra!

      “Thu hồi ý nghĩ ngu xuẩn trong đầu em lại cho tôi!”

      Lời của thành công chọc giận Lôi Dận. Hai bàn tay to như kìm sắt của giữ chặt lấy hai đầu vai Mạch Khê, sức mạnh to lớn khiến thể thở nổi. Đôi tròng mắt xanh lục lạnh như hàn băng cũng bắt đầu bùng lên lửa giận, khó để nhìn ra vui cùng phẫn nộ của ——

      “Tôi, dung túng cho em quậy ầm ĩ lên như vậy!”

      Bên tai như thể là tiếng sấm ầm ầm vang lên, lửa giận dị thường của người đàn ông giống như thuốc nổ, tùy thời tùy chỗ, lúc nào cũng có thể dập nát người .

      Cảm giác vui cùng khắc nghiệt bất ngờ này của , ngược lại càng khiến Mạch Khê bình tĩnh hơn. nhìn , đối lập hoàn toàn với lửa giận mãnh liệt của , sau lúc lâu, Mạch Khê nở nụ cười tái nhợt, đáy mắt cũng dần dần phủ thêm tầng hơi nước…

      “Ông sợ? Ông sợ mọi thứ bây giờ đều là . Ông sợ, bởi vì, ông căn bản muốn đối mặt với hết thảy vấn đề này!”

      “Câm miệng!”

      ràng, khi ông xem được nhật ký của mẹ tôi, ông bắt đầu hoài nghi. Ông xác định được rốt cuộc tôi có phải là con ruột của ông . Sở dĩ ông tình nguyện tiếp tục sai lầm, tiếp tục phạm phải sai lầm hoang đường này, là vì ông hy vọng tôi có thể quên hết thảy, hy vọng tôi giống như con rối gỗ, mọi thứ cũng chẳng quan tâm!” Mạch Khê dùng hết dũng khí, tiếp tục .

      Hai tay Lôi Dận tựa hồ sắp bóp nát ——

      “Em câm miệng lại cho tôi, có nghe thấy ?” Sắc mặt của xanh mét, khó coi đến cực độ!

      Mạch Khê cố nén đau đớn, bất kể là thân thể hay là tinh thần, vẫn chịu cơn đau quá sâu…

      “Tôi trúng chỗ đau của ông, nên ông tức giận!”

      vừa cười, bất đắc dĩ cùng gượng ép như thế. “Ông luôn luôn ích kỷ như vậy. Bởi vì ông muốn con của mẹ, đơn thuần muốn đứa trẻ, vậy nên mới biến tôi thành công cụ. Cha nuôi kính của tôi, xin ông đừng quên, nơi này là xã hội loài người, có chú ý đến huyết thống cùng thân phận, tôi có cách nào lý giải được bầy sói lại có thể có được quan hệ loạn luân như vậy!”

      [1]: Mình cho câu này của Mạch Khê có chút khó hiểu, nhưng dù theo đạo nào, mình vẫn nên giải thích chút theo cách hiểu của mình.

      Trong bản convert: ‘tuyệt đối làm cho hài tử của ta vừa ra sinh ra được lưng đeo tội ác giá chữ thập.’ Như các bạn biết, hình phạt đóng đinh Chúa thập tự giá, là vì “Ðức Chúa Jesus bị nộp vì tội lỗi chúng ta” (trích Roma 4:25) – gánh thay tội lỗi. Hình phạt đó (chịu đánh đòn, đội mão gai, vác thập tự giá lưng, đóng đinh, giáo đâm cạnh sườn…) để lại lưng người những vết thương đẫm máu (nỗi đau thứ hai).

      Ý Mạch Khê muốn ở đây, theo thiển ý của mình, là muốn đứa trẻ này khi sinh ra phải gánh-chịu-thay mọi tội lỗi, nguyền rủa thay cho cho cha mẹ mình, và để lại cho đứa trẻ đó vết thương lành được.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :