Chương 22: Vàng ngọc bên ngoài, bên trong thối rữa (1)
Phán đoán của Lôi Dận có chút to gan, Phí Dạ vì thế mà khỏi lo lắng, đè thấp giọng : “Lôi tiên sinh, chuyện này cũng chỉ là do chúng ta phán đoán, có chứng cứ ràng.”
“Tôi chỉ là rất muốn biết, lão già này rốt cục thâm sâu đến đâu.” Lôi Dận cười lạnh, tiện tay lấy điếu xì gà, lại nhìn Mạch Khê nằm giường cách đó xa ném lại sang bên.
Phí Dạ khó cảm nhận được thay đổi trong giây lát của Lôi Dận, trong lòng khỏi kinh ngạc, lại lập tức bình thản : “Lôi lão gia dù gì cũng là người thân duy nhất đời của ngài. Cho dù đúng là ông ấy giết tiểu thư Bạc Tuyết chăng nữa, Lôi tiên sinh sao có thể vậy được? Ông ấy dù sao cũng là cha ngài.”
“Cha?”
Lôi Dận như vừa nghe được từ ngữ buồn cười liền đứng dậy, thong thả đến trước cửa sổ sát đất. Sắc xanh của sóng nước vòng vòng quanh bóng dáng cao lớn của , thành như bóng hình huyền ảo, chỉ có giọng lạnh lùng là phá vẻ chân thực——
“Tôi rất muốn biết, người cha mà tôi kính nhất sao lại để con ông đợi tám năm trong bầy sói. Cũng rất muốn biết, mười lăm năm qua, ông ta ngủ có ngon giấc ?”
“Lôi tiên sinh, lúc trước Lôi gia thực là có phái rất nhiều người tìm, chỉ là…”
“Đây là lời ông ta !”
Phản chiếu tấm kính của cửa sổ sát đất, ánh mắt Lôi Dận nhíu chặt lại như mắt chim ưng. Ánh mắt lạnh lùng mang theo chút đau đớn, lại đột nhiên bị che giấu .
“Ngài đối Lôi lão tiên sinh hình như vẫn còn canh cánh chuyện cũ.” Phí Dạ cúi đầu .
Đột nhiên xoay người lại, đôi con ngươi như mũi tên bắn về phía Phí Dạ, lâu sau đó——
“Cậu muốn , tôi ‘hận ốc cập ô’[1]?”
“Lôi tiên sinh, thuộc hạ dám.” Phí Dạ vội vàng hạ thấp người, ngữ khí cung kính, “Thuộc hạ chỉ muốn , cho dù Lôi lão gia có thế nào ông ấy cũng là người thân của ngài.”
“Mẹ Thiên Luật mới là người thân của tôi.”
Ngữ khí Lôi Dận tức giận, vẻ lạnh lùng trong mắt cũng biến mất, “Chị ấy là người thân cuối cùng đời này của tôi.”
“Lôi tiên sinh —— “
“Nhưng mà —— “
Lôi Dận cắt ngang lời Phí Dạ, gò má lạnh lùng hơi biến chuyển vẻ lạ thường. đến trước mặt Mạch Khê, cúi thân mình xuống, bàn tay to nhàng đặt bụng như nâng niu thứ bảo bối quý báu, ngữ khí cũng được đè xuống thấp nhất có thể…
“Người thân máu mủ của tôi được sinh ra. Nó cũng là người thân ruột thịt quan trọng nhất…”
Phí Dạ nhìn Lôi Dận, rất lâu cũng chuyện, trong mắt lại có đến hơn phần đau lòng!
_________________
Hương rượu nhàn nhạt thoảng trong khí, cùng với ánh nước vằn lên như di động trong gian…
Lôi Dận thoải mái dựa lưng ghế sofa, cả thân hình cao lớn dù nhìn qua có vẻ lười biếng nhưng vẫn mất nét uy quyền đáng nể. Trước mắt là ly rượu vang đỏ, dưới ánh đèn, ly rượu càng thêm phần sáng bóng đầy mê hoặc.
Ánh mặt trời dịu chiếu qua bức rèm lụa mỏng rọi xuống tấm thảm, ánh quang của những gợn nước lăn tăn từ “đại dương” bốn phía càng thêm sống động, rựa rỡ; tất cả lại chiếu xuống sắc hồng của rượu càng thêm tuyệt mĩ, tựa như cây hoa túc vậy.
Bàn tay rắn chắc cầm lấy ly rượu, chút để ý nhấp ngụm rượu đỏ. Lôi Dận cười , ngón tay thon dài chạy dọc theo ly rượu như vẽ theo thân mình quyến rũ của mỹ nhân. nhìn về phía người đàn ông phía đối diện, :
“Theo lý thuyết, cậu luôn có hứng thú với hành tung của mình, như thế nào mà hôm nay mặt trời mọc đằng tây, cậu lại đặc biệt đến thăm mình?”
chiếc sofa đối diện, người đàn ông cùng dáng người cao lớn nhìn qua càng có vẻ biếng hơn, áo vest ném thảm sàn, đôi chân dài gác lên bàn trà, cả người nằm nghiêng sofa. Lời của Lôi Dận khiến có chút bất mãn, đôi mày hơi nhíu lại——
“Lôi thiếu gia, cậu những lời đó nghe qua như mình rất là vô tâm vô phế. Hôm nay mình đến còn mang theo rượu vang năm 87 của rượu trang Shere đấy. Có biết lúc mình đến lấy rượu, biểu tình của chủ rượu trang thế nào ? Khổ sở đến suýt thắt cổ.”
“Cậu cho tiền?”
ra Lôi Dận hiếm khi rảnh rỗi cùng ba hoa. Hai người này, người ngoài nhìn vào quả thực là hai người lúc nào cũng nghiêm nghị, nhưng giờ khắc này, tại đây lại có thể những lời chút gì gọi là tiêu chuẩn và nghiêm túc.
Người đàn ông kia ai khác chính là Tổng giám đốc Hoắc thị Hoắc Thiên Kình. Vị Tổng giám đốc đại danh lừng lẫy giờ đây lại như con hổ lười, chỏng vó nằm ườn sofa.
Nghe Lôi Dận vậy, buồn cười mà nhíu mày, “Hoắc Thiên Kình mình mang rượu đến chỗ cậu thưởng thức mà lại thấp kém đến thế sao?”
Lôi Dận cho là đúng nhếch miệng cái rồi uống hết rượu trong ly. nhún nhún vai, cố ý , “Cũng đúng, nhiều năm giao tình với cậu, cũng biết may mắn hay vẫn là bất hạnh nữa. Hoắc Thiên Kình, chẳng phải cậu cũng biết mình rất thích uống rượu mạnh sao?”
Hoắc Thiên Kình vừa nghe vậy nóng nảyy, thân mình vẻ lười nhác bỗng giật giật chút, chỉ chỉ vào chai rượu đỏ, rồi nhìn về phía Lôi Dận ——
“Nhìn bộ dáng chết tiệt này của cậu mà mình chỉ muốn đập cho trận. Rượu vang là để thưởng thức, sao có thể uống hơi hết sạch như vậy được? Thế mà cũng gọi là thưởng rượu sao? Mình xin cậu, bạn gì à! Cậu có biết vì sao chủ rượu trang kia lại muốn thắt cổ ? Chính là vì chai rượu này rất quý, số lượng toàn thế giới cũng chỉ đếm đầu ngón tay. Ở tiệc rượu, loại rượu vang này được tìm nhiều lắm đấy!”
“Ồ——” Lôi Dận cầm lấy chai rượu, nhìn ngắm như cực kỳ phối hợp mà lắng nghe từng chữ, sau lại nghiêm túc nhìn về phía Hoắc Thiên Kình, thong thả :
“Kỳ thực cậu nhiều như vậy, chẳng qua là muốn mình phí của trời, phải sao?”
Hoắc Thiên Kình ngồi dậy, dường như cảm thấy có chút oi bức liền e dè mà cởi mấy cúc áo ra, nhìn về phía Lôi Dận, trong mắt có hơn phần ý đùa cợt ——
“Thông minh đấy, ra cậu cũng biết hàm nghĩa của câu đó.”
[1]: Hận ốc cập ô, tức là ghét ốc, ghét cả ổ – ghét ai, ghét lây cả nhà; tương tự câu ‘Ghét ai ghét cả tông chi họ hàng’ của Việt Nam.