1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời - Ân Tầm (8 hồi + Ngoại truyện)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 18: Thời khắc tàn nhẫn (1)

      Trung Quốc, Hongkong——

      Đây là lần đầu tiên Mạch Khê bước đất Trung Quốc. Tuy Hongkong và Trung Quốc nằm cùng dải đất nhưng đứng đất Hongkong, vẫn có thể cảm nhận được hơi thở của nền văn minh Trung Quốc.

      Hongkong so với tưởng tượng của trong lành, sạch hơn nhiều. Ít ra, ở đây có nhiều người qua lại, mỗi người biểu cảm khiến cảm giác thoái mái hơn.

      Ra đến đại sảnh sân bay, Mạch Khê hít sâu ngụm khí. Có lẽ do vừa mưa xong nên khí còn có chút lành lạnh, tạo nên cảm giác rất thanh khiết.

      theo bản năng ngẩng đầu, lại kinh ngạc phát ra phía chân trời xuất dải cầu vồng. Màu sắc của nó tươi sáng, cong cong xinh đẹp, tựa như chiếc cầu dành cho các tiên nữ. Trong lúc nhất thời, Mạch Khê như ngừng thở.

      Đây là lần đầu tiên nhìn thấy cầu vồng.

      ra, cầu vồng đẹp đến vậy…

      Cảm giác thoải mái chưa từng vây lấy . Tuy rằng mục đích lần này đến Hongkong là khá nghiêm trọng, nhưng ít nhất cũng có được cảm thác dễ chịu.

      Hành lý Mạch Khê mang theo nhiều hơn cái ba lô đeo lưng. Kỳ thực, trong ba lô, ngoại trừ tiền ra chẳng có gì. Lúc quyết định bỏ trốn liền bán chiếc vòng tay . Chỉ có điều ngờ rằng, chiếc vòng ấy mà lại có thể bán được mấy triệu đô. Nhìn thấy ánh mắt say mê của ông chủ khi thấy chiếc vòng, Mạch Khê nhân cơ hội thét giá cao chút.

      Tháo chiếc vòng cũng là quá trình khổ sở. Ông chủ quán phải dùng cách mạnh nhất để tháo vòng ra, đến lúc tháo được cổ tay gần như muốn đứt lìa ra. Nhưng ngay khi chiếc vòng được tháo ra, trong lòng lại có cảm giác buồn bã khó

      Kỳ quái!

      Bắt taxi, Mạch Khê nghĩ nghĩ rồi cầm chặt chiếc chìa khóa trong tay, “Chung cư Thuyên Loan Lưu Bích!”

      Giọng của có chút chần chừ, dù sao đó cũng là khu chung cư mười tám mười chín năm rồi, đến bây giờ liệu còn ?

      Tài xế taxi nhìn đeo cái ba lô, khuôn mặt nhắn có chút tái nhợt khỏi lo lắng hỏi, “Tiểu thư, sắc mặt của được tốt cho lắm.”

      Mạch Khê theo bản năng sờ sờ khuôn mặt . Đây cũng là do có thai. Tuy rằng biểu mang thai của cũng giống nhiều người khác nhưng cố thể nó ra, bằng khi máy bay, chắc chắn bị đưa đến bệnh viện.

      sao đâu, xin cứ đưa tôi đến chung cư Thuyên Loan Lưu Bích.”

      người con như mà lại muốn xa như vậy?” Tài xế tò mò nhìn cái.

      Trong lòng Mạch Khê khỏi mừng rỡ. Xem ra khu chung cư này vẫn còn. Tim bắt đầu đập theo quy tắc. Chỉ cần tìm được chung cư đó, tìm ra được những chuyện có liên quan đến mẹ.

      “Tôi có bà con ở đó.” cố đè nén kinh ngạc trong lòng, bình thản .

      Tài xe đánh tay lái, rồi bằng thứ tiếng Trung tiêu chuẩn, “Tiểu thư đến từ Đại Lục sao? Giọng rất chuẩn.”

      Mạch Khê nhàng cười, thêm gì nữa. Có trời mới biết lúc học tiếng Trung phải mất bao nhiêu công sức. Vì để phát chuẩn, Lôi Dận mời đến nhiều chuyên gia ngôn ngữ học, giáo sư tiếng Trung. Riêng giáo sư tiếng Trung của có tới năm người.

      Ngoài cửa sổ xe là thế giới phồn hoa…

      Bên trong xe, Mạch Khê lâm vào trầm tư. Ngay tại thời khắc này, trong đầu lại ra bóng dáng cao lớn của người đàn ông…

      _______________

      Mỹ——

      Đêm lạnh lẽo, ngay cả ánh trăng sáng tỏ cũng mang theo thứ ánh sáng lành lạnh. Tòa kiến trúc thiết kế bằng thủy tinh công nghiệp đứng sừng sững. Dù trong đêm mưa hay tự thân nó vẫn cho người ta cảm giác lạnh băng, ngay cả khi mưa bụi phủ lên nó vẫn mất vẻ thần bí cùng uy nghiêm.

      Nơi này là căn cứ của tổ chứ “Ảnh”, ngoại trừ văn phòng ở công ty đây cũng là nơi mà Lôi Dận thường xuyên lưu lại.

      Giờ phút này, khuôn mặt tuấn tú của lộ ra vẻ áp lực rất lớn, ngũ quan góc cạnh phản chiếu tấm cửa kính càng thêm phần sắc bén.

      “Lôi tiên sinh, đưa người đến rồi!”

      Phí Dạ tiến lên với người đàn ông cao lớn đứng trước khung cửa sổ sát đất, phía sau là vài tên vệ sĩ ghè chặt hai gã mặc trang phục sát thủ đen thẫm. Hai gã đó là hai tên may mắn nhất còn sống sót trong vụ ám sát, nhưng giờ toàn thân cũng toàn là máu tươi.

      Hai tên xem ra có xuất thân từ sát thủ, tuy trải qua bao sóng gió nhưng trong đôi mắt dễ gì giấu được vẻ cảnh giác khi nhìn thấy người đàn ông lạnh lùng trước mặt. Thậm chí, khi hai tên nhìn thấy thân ảnh kia cười lạnh được phản chiếu ra từ cửa sổ, chúng mới hiểu được cái gì gọi là ma quỷ.

      Nơi này rất rộng lớn, thiết kế chủ đạo mang sắc đen u trầm khiến bất cứ kẻ nào tiến vào liền cảm nhận ngay được áp lực. gian này dường như có chỗ cho hơi thở của sống. Hơn nữa, người đàn ông lạnh băng kia dù câu nào nhưng cũng đủ khiến người ta ngạt thở đến chết.

      Toàn bộ gian được thiết kế theo phong cách Italy. Bốn bức tường lớn, đôi chỗ có dựng những cột tinh tế khiến người ta liên tưởng ngay đến kiến trúc ở những giáo đường Roma. Đèn thủy tinh được treo thành ba tầng tỏa ra thứ ánh sáng rực rỡ, bóng loáng nhưng lại tạo nên vẻ thần bí khó tả. Chỉ riêng có tay vịn cầu thang được thiết kế cong cong cùng với bậc thang bằng đá cẩm thạch bóng loáng là toát lên vẻ nhàng, mang đến cảm giác dễ thở.

      Khi Lôi Dận chuyển mình bước đến, hai tên kia đổ mồ hôi đầy lưng. Chúng để ý được đến máu rịn người mà chỉ mơ hồ thấy trong khí có thứ hơi thở rất khó hình dung. Chúng nhìn người đàn ông lạnh lùng kia từng bước từng bước tiến lại gần mình, muốn lui về sau nhưng lại bị bọn vệ sĩ phía sau ghì chặt.

      Lôi Dận đứng trước mặt tên, lãnh đạm mở miệng. Dù chỉ là lời lạnh nhạt nhưng lại mang theo hàn ý chưa từng thấy, chui vào lỗ tai của đối phương mà xuyên thẳng vào đáy lòng…

      “Ai phái các ngươi đến?”

    2. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 18: Thời khắc tàn nhẫn (2)
      Đôi mắt Lôi Dận quét ngang lượt, tựa như thanh kiếm sắc bén rút ra khỏi vỏ. Giọng thực bình tĩnh, biểu tình lại chẳng có gì, cũng hề có cử chỉ gì nhưng chính là ánh mắt khóa chặt lấy hai tên “tù binh” trước mặt. Khuôn mặt tuấn, cương nghị khiến người ta khỏi hoảng hốt——

      mặt hai tên đó lên vẻ quật cường.

      “Con người, dù có khí phách cũng phải biết nhìn thời cơ. Bằng , đến mạng cũng giữ nổi!”

      Lôi Dận thấy thế nhưng cũng hề nổi giận chỉ cất lên giọng trầm thấp, phảng phất chút khí lạnh của ma quỷ.

      Trong mắt hai tên dấy lên cảnh giác. Chúng là người thông minh, lại được huấn luyện từ , làm sao lại nghe ra được ý uy hiếp của người đàn ông trước mặt này. Lại từng nghe được, người đàn ông này cho tới bây giờ hề nhẫn nại.

      Quả nhiên, Lôi Dận thong thả bước đến trước mặt tên. nheo mắt lại, đáy mắt u lãnh thực sắc bén khiến người ta dám nhìn thẳng vào.

      “Ta hỏi lại lần cuối cùng, tổ chức nào phái các ngươi đến ám sát?”

      Ngữ điệu của người đàn ông thậm chí hề tăng cao, chỉ lãnh đạm nhưng lại mang theo hơi thở lạnh toát, phảng phất quanh lỗ tai đối phương, chảy đến từng chân tơ kẽ tóc rồi cuối cùng làm cho đối phương hoàn toàn đông cứng——

      “Mày giết nhiều sát thủ như vậy nhưng chỉ giữ lại hai người bọn tao, đơn giản là muốn moi tin mà thôi. Đừng mơ!” Tên này hình như vẫn còn ôm chút hy vọng, nghĩ như vậy có thể có được cơ hội chạy trốn.

      Nếu người đàn ông trước mặt này muốn biết bí mật đằng sau bức màn ám sát nhất định giết chúng diệt khẩu. Bằng , lúc ở bệnh viện giết sạch tất cả rồi. Nếu chỉ bị giam giữ, chắc chắn có cơ hội đào thoát.

      Nhưng——

      hoàn toàn xem bản tính tàn nhẫn cùng nhẫn nại của Lôi Dận. Nghe thấy vậy, khóe môi Lôi Dận từ từ cong lên đẹp như hoa phi yến cuối trời, dường như chính biểu cảm như vậy lại báo hiệu cho nguy hiểm sắp ập tới——

      gã sát thủ, quan trọng nhất là cái mồm bình tĩnh. Tốt lắm, ngươi làm rất tốt!”

      tiến lên, bàn tay to mạnh mẽ vỗ vào vai tên đó, lại lộ ra uy hiếp đến quỷ dị, ngay lúc đó, đuôi mày cũng xoẹt qua tia tàn khốc——

      “Đáng tiếc, ta ghét nhất chính là bị uy hiếp!”

      gằn từng tiếng, lời hoàn toàn lạnh lẽo…

      Tên đó kinh hãi, còn chưa có phản ứng lại cảm thấy miệng mình bị bàn tay to lớn của Lôi Dận bóp chặt. Lực của quá lớn khiến cho tên sát thủ như cũng thể chịu nổi. trong lúc kinh hãi, cảm thấy hai khóe miệng bị rách ra, đau đớn tột cùng. hoàn toàn ý thức được chuyện gì xảy ra.

      Đợi cho máu tươi ngừng chảy ra từ miệng , máu chảy thành dòng mới biết được chuyện đáng sợ nhất đời. Miệng ——bị chính người đàn ông cường ngạnh trước mặt này xé toạc ra. kinh hoàng, muốn cất tiếng gọi nhưng rốt cục cũng thể thốt lên được; muốn nhúc nhích nhưng thân mình cũng chỉ trong nháy mắt đổ rạp xuống đất!

      Trước khi chết, nhìn thấy nụ cười ma mị, lạnh lẽo bên khóe môi Lôi Dận…

      Tên sát thủ còn sống kia cũng vô cùng sợ hãi. gặp qua rất nhiều hình ảnh tàn nhẫn, thủ đoạn bức cung nhưng hành vi tàn nhẫn như vậy vẫn là lần đầu tiên trong đời . Nhìn đồng bọn gục xuống trong vũng máu, máu trong người cũng mơ hồ như lạnh , thấm ngược vào tận xương tủy.

      theo bản năng nuốt chút nước miếng, quật cường trong lòng rốt cục cũng đứt đoạn. sợ chết, nhưng chết kiểu này quá khủng khiếp.

      con người thế nào mà lại có thể xé miệng người khác, thậm chí sâu đến tận yết hầu——

      Mà Phí Dạ đứng bên cạnh cũng thực chẳng có biểu tình gì. Hành vi này quả thực tàn nhẫn nhưng cũng thể trách được.

      khỏi hoảng sợ nhìn về phía Lôi Dận, thấy lấy chiếc khăn mặt, nhàn nhã lau tay, dường như đối với thi thể đẫm máu dưới đất như vô hình. Trong lòng Phí Dạ lúc này, nỗi kinh hãi thực đạt tới cực điểm rồi!

      Nhìn Lôi Dận từng bước từng bước tiến tới, tên kia sợ tới mức tái mặt, còn chút huyết sắc. muốn đứng dậy nhưng chân lại nhũn ra.

      “Ngươi nhận được mệnh lệnh của tổ chức kia nên hiểu được Lôi Dận ta là loại người nào!”

      Bên môi Lôi Dận nở nụ cười lạnh lẽo. Trông như mới vừa giẫm chết con kiến thôi vậy, chút phản ứng cũng có. Đên gần mới có thể cảm nhận được luồng tử khí cùng áp lực tỏa ra từ thân hình cao lớn của ——

      “Thời điểm ta sống sót trong bầy sói, liền khẳng định thế giới đó mới là mạnh nhất!”

      Thân mình tên kia mềm nhũn, đúng lúc than tiếng bị bàn tay to lớn của Lôi Dận tóm lấy——

      !” Chỉ có từ nhưng khó để thấy được quyền uy tuyệt đối trong đó.

      Tên đó rốt cục cũng quỳ rạp xuống đất, toàn thân đều lạnh run, “Lôi… Lôi tiên sinh… tôi … tôi ! Kỳ thực lần này có tổ chức thuê tổ sát thủ của bọn tôi. Sở dĩ lần này gần như tất cả sát thủ được huy động để giết Khâu Cát viện trưởng là do trong bệnh viện có quá nhiều vệ sĩ.”

      “Bối cảnh của đối phương?” Lôi Dận sửa sang lại mày, hiển nhiên đối loại này trả lời đều phải vừa lòng.

      “X-Ảnh!” Tên đó lập tức trả lời.

      Sắc mặt Lôi Dận đột nhiên biến đổi——

      “Hang ổ của chúng ở đâu? Kẻ đứng đầu trước mắt là ai?”

      Tên kia có vẻ khó xử, “Lôi tiên sinh, tôi… chúng tôi cũng chỉ là phụng mệnh làm việc, chỉ biết bên kia là tổ chức xã hội đen. Họ từng thuê chúng tôi hai lần. Tôi biết tình hình cụ thể thế nào.” xong câu đó, mồ hôi chảy đầy lưng .

      Lôi Dận trầm mặc lúc, gò má tuấn để lộ chút biểu cảm nào. Sau lúc lâu, khẽ phất tay cái ——

      “Kéo ra ngoài!”

      Bọn thủ hạ nhận mệnh, kéo tên sát thủ sớm mềm nhũn ra khỏi đại điện.

    3. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 19: Chung cư Thuyên Loan Lưu Bích (1)
      Đại điện chợt trở nên yên tĩnh, ngoại trừ mùi máu tanh còn phảng phất trong khí gian ở đây gần như bị bao phủ bởi lớp băng lạnh.

      Vệt máu nền được xử lý sạch , mặt sàn lại nhanh chóng trở về vẻ bóng loáng có thể soi chiếu bóng người được. Có điều, bóng người phản chiếu đó quá mức cao lớn, lại càng có vẻ lạnh lùng.

      “Lôi tiên sinh, lần này lại là thuê sát thủ. Xem ra tổ chức X-Ảnh quả là quỷ kế đa đoan, sớm đoán được việc chúng ta điều tra tình.”

      Sắc mặt Lôi Dận lãnh đạm, chút biểu tình cũng hề biến sắc. Đôi mắt lại càng thâm sâu nhìn phía ngoài cửa sổ. Nhìn kỹ hơn thấy suy tư trong đôi mắt ấy.

      Chính như lời Phí Dạ , hành động của X-Ảnh luôn là nhằm vào tổ chức Ảnh. Nhưng mỗi lần hành động đều thuê sát thủ, là bản thân bọn chúng có sát thủ hay vẫn là muốn che giấu tung tích? Lần trước cũng như lần này, tra tra lại cũng chỉ tìm được tổ chức sát thủ, tra thêm lần nữa cũng vẫn hoàn toàn có manh mối gì.

      Nếu lần này là tổ chức X-Ảnh cố tình ra tay, như vậy mục đích chính là có liên quan đến cái chết của Bạc Tuyết. Xem ra, rốt cục cũng thể ra tay được!

      “Điều số người điều tra hành tung của X-Ảnh. Triệu tập người khắp toàn cầu về đây cũng được. Cho dù là dấu vết cũng tha!” Lôi Dận ra mệnh lệnh kiên quyết, giọng lạnh băng quanh quẩn lâu trong cả gian đại điện rộng lớn.

      “Vâng, Lôi tiên sinh!”

      Nhìn qua tấm cửa kính của cửa sổ sát đất là bầu trời đầy sao, màn đêm như bị nhuộm đẫm bởi sắc vàng đẹp đẽ. Ngay cả những áng mây mờ mờ vờn quanh ánh trăng thu cũng sáng, như bầu má xinh đẹp của người con . Đây là lần đầu tiên Lôi Dận nhìn thấy cảnh đẹp như vậy. Đột nhiên, hình ảnh Mạch Khê cười hồn nhiên lại lên trong đầu , cùng lúc đó, lồng ngực nhộn nhạo lên, khiến yên…

      “Tra được tung tích của Mạch Khê chưa?” lạnh nhạt hòng che rung động trong lòng. Rốt cục, nhóc con chết tiệt này đâu, nhất là lúc đêm tối mờ mịt thế này?

      Phí Dạ cung kính hạ thấp người, “Lôi tiên sinh, người của ta tra được tung tích của tiểu thư Mạch Khê. Trước mắt ấy ở Hongkong!”

      Lôi Dận nhíu mày, đột nhiên xoay người lại, ánh mắt lãnh đạm cũng dần trở nên sắc bén. Phí Dạ thấy thế liền cúi đầu, “Xin lỗi tiên sinh, là do tôi sơ sảy, tôi nên phái người bảo vệ ấy mới đúng.”

      “Chưa phái người sang đó?” Lôi Dận vẫn chưa tức giận, chỉ thong thả hỏi.

      Phí Dạ lập tức trả lời: “ giờ phái người sang rồi.”

      “Túc trực bảo đảm an toàn 24 giờ cho ấy, nhưng phải bí mật.”

      “Vâng!”

      Cặp mắt thâm thúy của Lôi Dận hơi ngưng lại, sau nhìn ra bầu trời đầy sao. Vẻ lạnh lùng vừa mới đây thu lại, giờ trong mắt điểm thêm chút tình cảm….

      “Sáng mai, chuẩn bị máy bay!”

      “Lôi tiên sinh, hội nghị thu mua lô đất kia diễn ra vào chạng vạng ngày mai —— “

      “Hội nghị cũng sao, sáng sớm mai bay Hongkong!” Lôi Dận chặn ngang lời , gọn gàng, dứt khoát ra lệnh.

      Phí Dạ sửng sốt, mãi lâu sau mới thử hỏi, “Lôi tiên sinh, ngài nghi ngờ nơi cuối cùng tiểu thư Bạc Tuyết đến là Hongkong?”

      Ánh sáng của ngọn đèn thủy tinh kéo dài cái bóng của Lôi Dận lại càng thêm vẻ lạnh lùng. gì, chỉ nhíu mày tựa như suy tư điều gì đó. Hồi lâu sau, mới lạnh lùng , “Mạch Khê tuổi còn , làm sao có thể chăm sóc cho đứa trong bụng được?”

      xong câu, mặt Lôi Dận lên chút xấu hổ. Phí Dạ nghe thấy giật mình sửng sốt. Đây là lần đầu tiên thấy Lôi tiên sinh kiểu như vậy. Thời gian qua, Lôi tiên sinh hai lần vì tiểu thư Mạch Khê mà làm chậm trễ công , lần là ở khách sạn và lần này. Hội nghị ngày mai rất quan trọng, nếu thu được lô đất này đồng nghĩa với việc thu lại cả trăm triệu đô la.

      Lôi Dận phát giác ra tâm tư Phí Dạ có điểm biến hóa liền hắng giọng, lại bất ngờ giải thích câu gượng gạo, “Tôi chỉ là muốn bảo vệ tốt cho đứa con mà thôi!”

      “Vâng, Lôi tiên sinh, tôi lo tất cả.”

      Lần đầu tiên trong đời Phí Dạ phải nhịn cười khổ đến thế. Kỳ thực biết nếu cười ra tiếng Lôi tiên sinh cũng chẳng tức giận, nhưng để bề xấu hổ là chuyện tốt. ràng phát , Lôi tiên sinh có thay đổi. Kỳ thực, vào lúc sinh nhật mười tám tuổi của tiểu thư Mạch Khê, Lôi tiên sinh thay đổi, chẳng qua là muốn che giấu cảm xúc, che giấu người khác, cũng là giấu chính bản thân mình.

      Lòng Phí Dạ chợt thoáng qua nỗi đơn. Có điều, loại biểu cảm này của Lôi tiên sinh khiến rất vui; tối thiểu con người kia cũng bắt đầu có chút rung động rồi…

      ______________

      Hongkong——chung cư Thuyên Loan Lưu Bích——

      Hơn mười năm rồi mà chung cư này chẳng những vẫn còn tồn tại mà còn được tu sửa lại thêm đẹp đẽ hơn. Khu chung cư này được thiết kế hình tháp, có đến năm thang máy, có thể phục vụ cho rất nhiều người dùng, nhất là lúc đầu giờ mọi người làm hay tan sở lúc chiều. Nơi này cũng hoang vắng như Mạch Khê tưởng tượng, ít nhất, khi bước vào vào còn có thể bắt gặp mấy người hàng xóm chào hỏi nhau. Cảnh tượng này thực rất khó gặp được, nhất là ở khu chung cư cao tầng, có khi hàng xóm láng giềng cũng xa lạ, thậm chí ở cả đời cũng biết hàng xóm cửa đối diện là ai.

      Mạch Khê cảm thấy thân thiết, giống như đây vốn là nhà mình vậy. Lúc cái chìa khóa mở được cửa, trong lòng cũng theo tiếng “tạch” mà hồi hộp thôi. Cửa phòng được chậm rãi đẩy ra, ngay sau đó, luồng bụi bặm hất đến…

      Phòng mười mấy năm có người ở chính là như vậy, có thể tồn tại nguyên đến bây giờ dễ gì rồi. Có thể chỉ có mười mấy năm! Mạch Khê vừa muốn tiến vào phòng lại nghe đến cửa phòng bên cạnh có tiếng động gì đó. kinh hãi, theo bản năng chui tọt vào phòng, qua lỗ hổng cửa phòng mà nhìn chằm chằm động thái của phòng bên cạnh…

    4. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 19: Chung cư Thuyên Loan Lưu Bích (2)
      Hành lang yên tĩnh, cửa phòng đối diện mở ra cùng lúc đó bước ra người đàn ông cao lớn. ta ra rồi lại dừng bước, như thể rất lưu luyến với người phía trong căn phòng. Mạch Khê hiểu vì sao mà lại thấy mình rất giống tên trộm, dám tiếng. Nhìn qua lỗ hổng, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng cao lớn của người đàn ông.

      nghe được đoạn đối thoại ở phòng bên. Lúc này, Mạch Khê thể thừa nhận chung cư này cách rất tốt. nghĩ tới đây, lại thấy người đàn ông kia hơi nghiêng mình, vừa muốn rời lại như bị thanh phía sau gọi lại. Đột nhiên ta dừng bước, xoay người lại——

      Hình ảnh người đàn ông đó hoàn toàn chiếu vào đôi mắt Mạch Khê!

      người đàn ông cực kỳ đẹp trai!

      Ánh đèn mờ nhạt chiếu lên khuôn mặt tuấn ấy khiến phụ nữ khỏi mê muội, bờ môi dịu dàng, bóng dáng cao lớn cũng lộ ra khí chất vô cùng tao nhã.

      Mạch Khê muốn vì thế líu lưỡi, lại nhìn thấy từ trong phòng lao ra người con , xinh đẹp như cánh bướm lao vào lòng người đàn ông. Người đàn ông thuận thế ôm chặt lấy , sâu trong đôi mắt đen nhánh khó nhìn ra tình cảm sâu đậm của với kia…

      Đây chắc chắn là đôi tình nhân. Trong lòng Mạch Khê ngừng cảm thấy hâm mộ. vừa muốn đứng thẳng dậy, lại nhìn thấy người con bên ngoài khỏi sửng sốt.

      Dung nhan kia thực tuyệt mỹ, có nét sầu bi thoáng qua như ánh trăng lạnh nơi chân trời, ánh mắt long lanh khỏi khiến người ta đau lòng…

      Sao có thể là ấy? ấy phải ở DIO sao?

      Giờ này khắc này, người Mạch Khê nhìn đến ai khác, chính là người mà có ấn tượng rất mạnh – Úc Noãn Tâm!

      Trong lúc nhất thời, não Mạch Khê suy nghĩ có chút chậm chạp. ấy sao có thế ở đây? Hơn nữa lại ở cạnh phòng ? những thế, bây giờ ấy còn ôm người đàn ông vẻ rất thâm tình.

      Trong lúc lơ đãng, nhớ đến cảnh tượng đêm hôm đó, Úc Noãn Tâm cũng bị người đàn ông ôm vào lòng. Có điều, người đàn ông kia là Hoắc Thiên Kình chứ phải người đàn ông trước mắt này. Điều quan trọng là, có thể nhìn ra được, Úc Noãn Tâm hề tình nguyện để Hoắc Thiên Kình ôm, thậm chí còn có thể nhớ mồn cảnh tượng hôm đó.

      Xuyên thấu qua lỗ hổng, Mạch Khê nhìn thấy đôi mắt ngấn lệ của Úc Noãn Tâm, có điều ấy cố gắng che giấu . Lúc đối mặt với người đàn ông kia, bên môi nở nụ cười

      Người đàn ông này…

      Mạch Khê cẩn thận đánh giá ta lâu. cảm thấy khuôn mặt điển trai này hình như gặp qua ở đâu rồi. Suy nghĩ cẩn thận, đột nhiên trong đầu lóe ra ý——

      Đúng!

      ta phải là Tả Lăng Thần – Chủ tịch đương nhiệm của Tả thị sao? Nghe , tại công ty này cạnh tranh cùng hạng mục với Hoắc thị. Truyền thông cũng đưa tin rất huyên náo, cũng bởi gần đây có chú ý đến tin tức kinh doanh, bằng chẳng thể nghĩ ra được thân phận của người đối diện.

      Đôi mày Mạch Khê nhíu chặt lại. Úc Noãn Tâm lúc nào cũng có vẻ thần bí, lại có quan hệ đồng thời với hai người đàn ông, mà hai người này cũng phải là nhân vật bình thường. người là chủ tịch Hoắc thị – Hoắc Thiên Kình, người là chủ tịch Tả thị – Tả Lăng Thần. Hai ông chủ của hai tập đoàn tài chính nổi danh toàn cầu đều vây quanh , điều này muốn cho người ta chú ý đến cũng được.

      Nhưng mà, vẻ mặt Úc Noãn Tâm tại sao lại bi ai như vậy? Từ lần đầu tiên nhìn thấy người con này, ấy lúc nào cũng bi ai, càng kỳ quái hơn là, nỗi bi thương đó lại có thể khiến Mạch Khê rung động rất mạnh, cứ như thể với Úc Noãn Tâm là cặp song sinh mà có cảm nhận giống nhau vậy. Nhìn Úc Noãn tâm có thể đoán ra được ấy có chuyện muốn giấu Tả Lăng Thần, bởi vì nỗi bi ai kia mỗi lần ấy nhìn Tả Lăng Thần lại biến thành nụ cười nhạt. Lúc Tả Lăng Thần đặt nụ hôn lên trán Úc Noãn Tâm, Mạch Khê nhìn thấy ngón tay ấy run lên…

      Hai người ôm ấp trong chốc lát, Tả Lăng Thần quyến luyến muốn mà Úc Noãn Tâm lại về phòng ngay, chỉ đứng rất lâu ở hành lang. Rất lâu sau, Mạch Khê cảm thấy có nỗi thê lương vẻ mặt ấy, còn thấy trong ánh mắt Úc Noãn Tâm dường như đưa ra quyết định đến tuyệt vọng…

      Rốt cục vì sao ấy bi ai như vậy?

      Rốt cục ấy ra quyết định gì?

      Lòng Mạch Khê phiếm đau. Là con vốn muốn chuyện tình cảm buồn đau, nhưng hình như vận mệnh buông tha cho

      Chăm chú nhìn Úc Noãn Tâm hồi lâu, trong đầu Mạch Khê đột nhiên có ý nghĩ lớn mật ——

      Nếu , Úc Noãn Tâm cùng Tả Lăng Thần là đôi, như vậy Hoắc Thiên Kình chính là kẻ “hoành đao đoạt ái” ( nhát dao cắt đứt ái tình, khiến mối tình tan vỡ. Ngụ ý: Chiếm người của kẻ khác bằng vũ lực, biện pháp mạnh). Vẻ mặt Úc Noãn Tâm có thể cho Mạch Khê biết ấy là bất đắc dĩ. như vậy, chắc hẳn Hoắc Thiên Kình dùng thủ đoạn nào đó ép buộc ấy. Đương nhiên, thủ đoạn này đủ để có thể khiến Úc Noãn Tâm lo lắng, cũng thể thẳng với Tả Lăng Thần. Như vậy xem ra chỉ có khả năng, chính là —— Hoắc Thiên Kình nhất định là dùng Tả Lăng Thần để uy hiếp Úc Noãn Tâm.

      Nghĩ đến khả năng đó, Mạch Khê lại lần nữa nhìn về phía Úc Noãn Tâm, trong lòng rất đồng cảm. Lúc đó, lại chợt có cảm giác “đồng bệnh tương lân”…

      Nhưng chí ít, Úc Noãn Tâm còn có nơi thuộc về riêng mình, muốn khóc muốn cười, đều có thể trong chính nhà mình mà bộc phát.

      Còn sao?

      Ngay cả tự do tối thiểu cũng có, chỉ có thể như con chim cánh mà ở lại bên cha nuôi. nuôi trong cái lồng sơn son thếp vàng, chỉ cần ra khỏi cái lồng đó muốn gì cha nuôi đều thỏa mãn . Nhưng dù gì cũng là con chim bé, kể cả có cánh, nhưng vẫn có ước nguyện được bay cao…

      Lần trốn thoát này, có thể tưởng tượng được cha nuôi giận dữ đến đâu. Dựa vào năng lực làm việc của thủ hạ dưới tay , bao lâu nữa bị tóm về. Sở dĩ có tự do, là vì như con rối trong tay . Chẳng những phải hàng đêm giống những người đàn bà khác hầu hạ cha nuôi mà còn phải sinh con cho

      Mạch Khê dựa thân mình vào cửa, quay đầu lại nhìn lượt căn phòng. Đồ đạc trong phòng dù là đồ trang trí hay dụng cụ gia đình đều đem đến cảm giác ấm áp. Cho dù đồ đạc phủ đầy bụi nhưng vẫn thể nào che lấp được cảm giác ấm áp ấy…

    5. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 19: Chung cư Thuyên Loan Lưu Bích (3)
      Bố cục căn phòng rất độc đáo, màu đen và màu vàng phối hợp đan xen…

      Mạch Khê vốn tưởng rằng màu đen chỉ gây cho người ta cảm giác áp lực, giả dụ như chính căn phòng của cha nuôi vậy. Nhưng mà nhìn căn phòng này, mới hiểu được, ra màu đen cũng đưa đến cho người ta loại cảm thụ rất tốt. Tối thiểu, khi kết hợp cùng màu vàng cũng còn vẻ u, áp lực nữa.

      Màu đen trầm tĩnh mang theo bình ổn, màu vàng cho cảm nhận no đủ, viên mãn, ở mức độ nhất định có thể khiến con người trở nên phấn chấn. Màu vàng kết hợp cùng màu đen, hoàn toàn tạo nên khung cảnh rất sang trọng.

      Mạch Khê đứng dậy, tỉ mỉ quan sát mỗi góc căn phòng. Theo tay vịn cầu thang, từng bước đến phòng ngủ. Nghĩ đến đây là nơi mẹ từng ở, trong lòng Mạch Khê khỏi xúc động…

      Có thể nghĩ, mẹ là người phụ nữ đời đến nhường nào, đáng tiếc lại bị người ta hại chết…

      Trong lòng Mạch Khê nổi lên cảm giác bi thương. đẩy cửa phòng ngủ ra, vì qua nhiều năm rồi nên khi mở ra có tiếng ken két.

      Đồ đạc trong phòng được che đậy, cũng chưa thể nhìn ngay ra là bài trí theo phong cách gì. Có điều bố trí mọi thứ rất hài hòa, màu sắc cũng đồng điệu với gian bên dưới, nhưng bị phủ bởi lớp bụi dày.

      Chiếc sofa màu vàng chanh nhìn qua thoải mái, bên có tấm nệm lụa đen, nhìn qua có vẻ đoan trang thanh lịch, lại mang theo cảm giác khá huyễn hoặc.

      Loại màu sắc này rất trầm ổn. Cách bài trí mê người này lại khiến Mạch Khê có chút ấm áp, giống như mẹ chưa từng rời khỏi nơi này.

      Bài trí của phòng ngủ cũng ấm áp, giường ngủ phối hợp với các đồ trang trí rất đẹp, màu vàng đưa đến cảm giác viên mãn. Màu đen của các đồ trang trí giúp cân bằng thị giác. Quả thực, căn phòng này dù qua hơn chục năm rồi nhưng vẫn mang đến mỹ cảm vô cùng.

      Ngón tay Mạch Khê run nhè . có thể biết rằng, năm đó mẹ rời khỏi chỗ này rất vội vàng, thậm chí còn hề nghĩ mình có khả năng quay lại nơi đây.

      Đến hôm nay, tất cả mọi thứ còn nguyên như ban đầu sở dĩ nơi này hết thảy còn vẫn duy trì nguyên dạng, thậm chí đồ đạc cũng được phủ khăn che.

      Hơn mười mấy năm, nơi này dường như bị quên lãng, mà nó vẫn cứ ngây ngốc ở đó đợi chủ nhân về.

      Giờ khắc này, lòng Mạch Khê như nghẹn lại. biết trong căn phòng này có cất giấu tất cả những gì liên quan đến mẹ . Có lẽ vật gì đó mà bà giữ lại, hoặc là đoạn băng ghi , có điều phải tìm may ra mới thấy được. Nhân tiện đây cũng muốn dọn dẹp lại chỗ này cho nó trở về nguyên dạng ban đầu. Bởi đây là nơi mẹ sống, cũng là nơi duy nhất có thể cảm nhận được hơi ấm của người mẹ!

      Ước chừng nửa ngày, Mạch Khê gần như dọn dẹp xong cả căn hộ. tỉ mỉ quét dọn mỗi góc nhà, lau chùi chỗ này chỗ kia, trong lúc dọn dẹp cũng nhân thể cố gắng tìm manh mối. Nếu bà để lại cái chìa khóa căn hộ này chắc chắn bên trong có thứ rất quan trọng.

      May mắn là diện tích căn hộ này lớn, cả hai tầng đều mang diện tích cỡ trung bình. Như vậy lại càng thêm thuận lợi cho Mạch Khê trong việc tìm kiếm. Có điều, mang thai nên hành động chậm hơn rất nhiều.

      Thời gian trôi qua, trán Mạch Khê đầm đìa mồ hôi. Chỗ cần quét dọn cuối cùng là thư phòng. giá sách cũng chẳng có nhiều sách cho lắm, chỉ để khá nhiều tạp chí thời trang. Xem ra mẹ là người mẫu hề sai. Có lẽ sinh thời, bà rất chú ý đến tin tức trong làng giải trí, nhưng mà cũng có số tạp chí kinh tế giá.

      Mạch Khê cẩn thận sửa sang lại. Tìm kiếm hồi lâu như vậy mà vẫn có phát ra điểm khả nghi. Nếu tìm thấy gì ở đây quả thực rất kỳ quái.

      cầm cuốn tạp chí lật lật lại mà vẫn thấy chút tin tức có giá trị nào. Những tin tức này đều là có trước khi gia nhập vào làng giải trí. Trong lúc vô tình, đột nhiên phát ra có hai trang của quyển tạp chí này bị xé, bàn tay lật dở liền dừng ngay lại ——

      Chỗ trống này chắc chắn là chứa đựng những thông tin rất có giá trị. lật tiếp trang bên cạnh đột nhiên rơi ra tấm ảnh chụp. Tòa nhà trong bức ảnh này có kiến trúc rất quen mắt!

      Ánh mắt Mạch Khê như run lên. Đương nhiên là quen mắt rồi bởi đó chính là tòa nhà trụ sở của Lôi thị. Tòa nhà cao gần trăm tầng này có mấy tập đoàn có được. Có điều, tòa nhà của Lôi thị nay có thêm chút uy nghi, lộng lẫy hơn.

      Xem ra, trang tin tức này hẳn là phải có liên quan đến chuyện về Lôi thị. Vì sao mẹ lại xé bỏ? Bà làm gì với hai trang này?

      Mạch Khê bắt đầu cẩn thận lần tìm từng góc thư phòng. Trong lòng cũng cực kỳ hồi hộp, cũng có chút sợ hãi. Ngón tay run lên, có cảm giác như sắp tiếp cận được với chân tướng vậy, loại cảm giác này giống hệt như lúc vừa bước chân vào căn hộ. Rốt cục, vì chút sơ suất, làm đổ lọ đựng bút bàn làm cho bút viết cùng mấy thứ linh tinh trong lọ đổ hết ra. Cùng lúc đó, hai chiếc chìa khóa thu ngay vào tầm mắt của Mạch Khê, trong đó chiếc rất bình thường, chiếc là màu vàng chói mắt…

      Đôi mắt xinh đẹp như lóe ra thứ mỹ quang. giơ tay cầm lấy chiếc chìa khóa, đầu ngón tay khống chế được run rẩy. Chiếc chìa khóa khá nặng. Nhất là khi Mạch Khê cầm lấy chiếc chìa khóa vàng này mới biết đây là vàng . Bởi từ năm tám tuổi, thiếu thứ ngọc ngà châu báu gì nên chỉ cần liếc mặt cái là có thể nhìn ra được vàng bạc, kim cương hay đá quý. Chiếc chìa khóa này được đánh từ vàng ròng, cũng là loại thượng hạng nhất.

      Mẹ có rất nhiều tiền sao? Hay là —— có người đưa chiếc chìa khóa này cho mẹ? Nếu là có người đưa, như vậy người có khả năng nhất chính là cha nuôi —— Lôi Dận!

      Mạch Khê cầm chiếc chìa khóa bình thường tra thử vào mỗi ngăn kéo dưới bàn, quả nhiên đây là chìa khóa của ngăn cuối cùng. “Tạch” tiếng, ngăn kéo mở ra. Ánh đèn tường vàng vọt chiếu vào vật nằm trong ngăn kéo. Ánh sáng vàng như trêu đùa tầm mắt Mạch Khê, giờ khắc này, kinh ngạc há to miệng…

      Hòm vàng!

      chiếc hòm vàng nằm choán gần hết ngăn kéo. Chiếc hòm được khắc tinh tế đẹp sao tả xiết, mang theo vẻ phú quý xa hoa vô cùng, nhìn thôi cũng đoán ra được trình độ của người thợ chế tác thường chút nào.

      Mạch Khê theo bản năng nhìn về phía chiếc chìa khóa vàng trong tay. Đây hẳn là đôi, chìa khóa vàng cùng với hòm vàng…

      hít sâu hơi, cầm chìa khóa tra vào ổ khóa của hòm. Lúc này, trong lòng cũng hồi hộp thôi, rốt cục trong hòm này cất giấu thứ gì? Nếu dùng hòm vàng để chứa nó thể là vật vô giá trị được.

      nghĩ tới đó, nghe “tạch” tiếng , chiếc hòm vàng chậm rãi được mở ra…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :