1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời - Ân Tầm (8 hồi + Ngoại truyện)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 16: Bí mật muốn ai biết (3)
      đến nơi này tựa như nhắc đến chốn thanh bình. Nhìn bề ngoài, Khâu Cát viện trưởng từng được gặp hai người phụ nữ, là Lôi phu nhân, là Bạc Tuyết. Thông qua lời kể của ông, Mạch Khê có thể đại khái biết được chút chuyện năm đó.

      Lôi phu nhân cần đoán nhiều, hẳn chính là mẹ Lôi Dận. Nhìn biểu tình nghiêm trọng của cũng có thể tưởng tượng được. Có lẽ năm đó Khâu Cát viện trưởng mở phòng khám tâm lý từ rất sớm, tối thiểu lúc Lôi phu nhân mang thai mở rồi.

      Lôi phu nhân được Khâu Cát viện trưởng chẩn đoán là mắc chứng u buồn trước khi sinh. Hơn nữa ở phòng khám của ông cũng có lưu lại bệnh án đặc biệt. Nhiều năm sau, Bạc Tuyết cũng chính là mẹ , do chịu nhiều áp lực tâm lý nên đến phòng khám của Khâu Cát, trong lúc lơ đãng nhìn thấy bệnh án của Lôi phu nhân…

      Chuyện này ra cũng mới chỉ là khúc dạo đầu cho câu chuyện định mệnh mà thôi. Có điều——Bạc Tuyết lại luôn miệng hỏi Khâu Cát viện trưởng xem Lôi phu nhân chết thế nào. Như vậy xem ra, Bạc Tuyết có quen biết Lôi phu nhân. Vậy ——

      Mạch Khê nhíu mày, theo bản năng nhìn về phía Lôi Dận. Mọi người đều biết, lúc Lôi Dận vừa mới sinh ra, Lôi lão gia tuyên bố ra bên ngoài rằng Lôi phu nhân vì khó sinh mà chết. Như vậy đáng lẽ Bạc Tuyết thể biết Lôi phu nhân mới đúng.

      Đột nhiên ánh mắt chợt lóe lên, vừa muốn hỏi lại nghe thấy giọng lạnh băng trầm của Lôi Dận——

      “Khâu Cát viện trưởng, năm đó ông gặp Lôi phu nhân?”

      Khâu Cát viện trưởng ngờ người đàn ông này lại dây dưa lâu như vậy, cố gắng nhớ lại rồi rốt cục cũng nhớ ra, “Thực là rất lâu rồi, hẳn là cách đây ba mươi ba năm rồi.”

      Sắc mặt Lôi Dận cực kỳ khó coi.

      Trong lòng Mạch Khê cũng đột nhiên run lên. Kỳ thực, nhìn khuôn mặt đóng băng, lòng lại phiếm đau. Dù sao đó cũng là mẹ đẻ mà.

      Vừa rồi cũng muốn hỏi viện trưởng vấn đề này, ngờ Lôi Dận lại giành trước. cách khác, người năm đó Khâu Cát viện trưởng gặp phải là mẹ kế của mà mẹ đẻ, chính xác hoàn toàn là mẹ đẻ của Lôi Dận…

      Làm sao có thể?

      Mạch Khê nhìn về phía Khâu Cát viện trưởng, lại thấy ông chớp mắt nhìn mình, trong mắt ông có hơn điểm phức tạp. Nhưng chỉ cái chớp mắt, khi nhìn về phía ông ông lại vội vàng rời tầm mắt .

      Năm đó Khâu Cát viện trưởng là người thầm mến Bạc Tuyết – mẹ . Như vậy xem ra, tuổi của ông hẳn là khá lớn, sao lại có con như vậy ?

      Có lẽ là do ánh mắt quá nghi hoặc, cũng có thể là do tâm tư quá dễ dàng để người khác đoán được, Phí Dạ thấp giọng , “ con này là do vợ thứ hai của Khâu Cát viện trưởng sinh. Người vợ đầu của ông ấy chết trong vụ hỏa hoạn năm đó.”

      Khâu Cát viện trưởng khổ sở cúi đầu.

      Mạch Khê bừng tỉnh đại ngộ, nhưng đồng thời lại cảm thấy buồn cười. Nghĩ đến vị viện trưởng này hẳn là cũng chẳng mấy thương người vợ đầu, bằng sao lại thầm mến mẹ ? Nghĩ đến trận hỏa hoạn kia, hẳn là xảy ra sau khi mẹ đến đây. Giờ bệnh viện này được lập nên.

      “Nguyên nhân gây ra vụ hỏa hoạn đó là gì?” Đôi mày Lôi Dận vẻ suy tư, lại lạnh giọng hỏi.

      Sắc mặt Khâu Cát viện trưởng có vẻ bất đắc dĩ, “Họa thiên định đến cách nào tránh được. Đêm đó cửa hàng ngay bên cạnh bị cháy mà tôi lại quên đóng cầu dao điện ở phòng khám. Cứ như vậy nhà cháy thành hai nhà. Ngọn lửa quá to cách nào dập được.”

      tới đây, ông nhắm hai mắt lại. Có thể thấy vụ hỏa hoạn năm đó tạo thành bóng ma ám ảnh đối với ông.

      “Nếu lúc ấy vợ tôi quay lại lấy giúp tôi vài thứ ấy cũng bị chết cháy. Tất cả đều là lỗi của tôi. Kể từ đó, tôi buông xuôi công việc, còn tư vấn tâm lý nữa. Bởi bác sĩ lại bị ám ảnh bởi bóng ma tâm lý như vậy sao có thể tư vấn cho người khác chứ, nhất là tư vấn tâm lý.”

      “Lần cuối cùng ông nhìn thấy Bạc Tuyết là khi nào?” Lôi Dận dường như hứng thú gì với lời than vãn cùng áy náy của ông, ngược lại hỏi vấn đề khác.

      “Tôi…”

      Dòng cảm xúc của Khâu Cát viện trưởng đột nhiên bị đánh gãy nên trong lúc nhất thời ông phản ứng lại, ngây ngẩn hồi lâu mới suy nghĩ mà trả lời:

      “Khoảng mười tám hay mười chín năm trước. Cũng lâu lắm rồi nên tôi nhớ . Nhưng sau này tôi nghe Bạc Tuyết… chết.” tới đây, ông cẩn thận nhìn thoáng qua Mạch Khê, trong lòng vẫn hơi cảm thấy sợ.

      Mạch Khê có vẻ hiểu tâm trạng của ông ta. Hẳn là vì khuôn mặt của ! từng được xem ảnh chụp của mẹ, tuy rằng giống hoàn toàn nhưng dáng người và đôi mắt rất giống. Nhưng vẫn phải người giống hơn cả là Bạc Cơ – người mà cho đến nay Mạch Khê vẫn cảm thấy rất thần bí.

      Khâu Cát viện trưởng lại lặng lẽ dừng ánh mắt người Mạch Khê, trong mắt phiếm có nét nghi hoặc. Cuối cùng ông vẫn nhịn được mà dè dặt hỏi, “Xin hỏi, vị tiểu thư này là…?”

      ấy là ai liên quan gì đến ông—— “

      ấy chính là—— “

      Lời của Phí Dạ còn chưa dứt Lôi Dận chặn ngang lời, lại bất ngờ ra thân phận của Mạch Khê. gằn từng tiếng , “…là con của Bạc Tuyết!”

      Phí Dạ sửng sốt, vẫn còn chưa hiểu mục đích của Lôi Dận. Ngón tay Mạch Khê khẽ run lên. Giọng của Lôi Dận lạnh như cái rét tháng chạp. Lời tuyên bố như lưỡi kiếm hung hăng xuyên qua tâm Mạch Khê khiến khuôn mặt nhắn của càng trở nên tái nhợt…

      Khâu Cát viện trưởng cũng sợ ngây người, kinh ngạc nhìn Mạch Khê, mãi lâu vẫn rời ánh mắt .

      Ánh mắt của ông khiến Lôi Dận vui. Ngay sau đó, cánh tay rắn chắc vòng lấy Mạch Khê ôm vào lòng, che khuất cho khỏi ánh mắt thăm dò kia. Mi tâm cũng lộ ra vẻ uy nghiêm vô hạn——

      “Bệnh viện này ông có thể tiếp tục kinh doanh nhưng mỗi ngày bệnh nhân được vượt quá mười người!”

      Phí Dạ kinh ngạc nhìn về phía Lôi Dận…

      Khâu Cát viện trưởng như được ban ơn, ánh mắt đột nhiên sáng ngời, kích động đến sắp khóc, “Cám ơn, cám ơn cậu. Yên tâm , tôi làm như lời cậu .”

    2. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chưng 16: Bí mật muốn ai biết (4)
      Tuy rằng ông biết người đàn ông trước mặt này là ai nhưng từ khí thế tản ra từ hẳn người này còn ở địa vị Phí Dạ. Chẳng lẽ chính là người đại danh——Lôi Dận?

      Ông cũng dám nghĩ nhiều nữa.

      “Ông ra !” Phí Dạ .

      Khâu Cát viện trưởng lại lời cảm ơn sau đó dắt con rời

      “Phí Dạ!” Ánh mắt Lôi Dận thâm sâu nhìn theo bóng viện trưởng xa dần, đôi môi hơi hé mở.

      Phí Dạ lập tức tiến lên, “Lôi tiên sinh có gì phân phó?”

      “Có hai việc!” Lời của Lôi Dận ngắn gọn nhưng lại quyết đoán, “Thứ nhất, phái người kiểm tra từng bệnh nhân vào đây, thứ hai——” hơi nghiêng thân mình cao lớn về phía Phí Dạ, ghé vào tai thầm——

      “…theo dõi nhất cử nhất động của Khâu Cát viện trưởng!”

      Phí Dạ cuối cùng cũng hiểu được mục đích của Lôi Dận liền gật đầu cái, “Lôi tiên sinh yên tâm, tôi lập tức làm!” xong, sải bước rời .

      Tất cả lại trở về vẻ yên tĩnh…

      Cho đến khi cảm giác ấm áp bao phủ đầu vai và hương thơm nam tính thoảng qua chóp mũi, Mạch Khê mới đột nhiên phản ứng lại. Đôi mắt đen nháy của mở to như mang theo vẻ nghi hoặc…

      “Ông…sao ông lại đồng ý trả lại bệnh viện cho ông ta?”

      tốt như vậy sao? thể nào!

      Đôi mắt thâm thúy của Lôi Dận liếc Mạch Khê cái. khuôn mặt cũng lên vẻ hiền hòa, đôi môi mỏng khẽ gợn lên.

      “Đây phải là cầu của em sao?”

      Câu hỏi này càng khiến Mạch Khê hiểu ra sao, ngây ngẩn hỏi lại, “ phải là ông bao giờ thay đổi quyết định sao ? Sao hôm nay lại có lòng tốt đến vậy?”

      Lôi Dận hơi nhíu mày, “Là do em hứa với bé con kia, tôi cuối cùng cũng phải nhân nhượng chút mới khiến em bị thất thố. Lần sau nắm chắc đừng có loạn.”

      Mạch Khê bị lời của khiến cho á khẩu. trừng mắt liếc cái, trong lòng lại như chảy qua dòng nước ấm nhưng cũng là lo lắng ——

      “Có phải ông còn mưu khác ?”

      Đối với thỏa hiệp bất ngờ của , cảm thấy sao quá dễ dàng nên trong lòng có chút bất an.

      Khuôn mặt bình tĩnh của Lôi Dận đột nhiên biến đổi. Gương mặt tuấn tú dần trở nên ảm đạm, phảng phất chút u như mây đen cuồn cuộn. hơi cúi đầu, bằng giọng áp lực khiến người ta thở nổi——

      “Tuy rằng ông ta là ông già đấy, nhưng người phụ nữ của tôi lại công khai quan tâm đến người đàn ông khác. Điều này là chuyện vui nhất!”

      Giọng trầm thấp mang theo vẻ bá đạo, như thể loài sói dữ dằn giữ những thứ thuộc về mình.

      Tim Mạch Khê lơ đãng đập nhanh hơn. hơi cúi mặt, cũng hạ tầm mắt xuống, che lấp vẻ thê lương trong đôi mắt, sau đó thấp giọng , “Cám ơn ông nhân nhượng. Nhưng mà hình như ông quên, tôi là con ông, phải là…người phụ nữ của ông!”

      Giọng dịu dàng của có chút yếu ớt. hơi nhíu mày làm cho khuôn mặt hoa phấn có chút mù mịt, u, khiến người khác nhìn thấy khỏi đau lòng.

      Ngay sau đó, khuôn mặt Mạch Khê liền bị ngón tay Lôi Dận nâng lên, ngón tay cái vuốt ve da thịt gần như trong sáng của . cúi đầu , hơi thở lạnh băng phả vào gò má

      “Tôi muốn em là người phụ nữ của tôi, thể thay đổi được!”

      “Ông…” Ánh mắt Mạch Khê long lanh, chịu thua kém mà nổi lên tầng hơi nước, bàn tay theo bản năng nắm nhanh lại.

      Lôi Dận ngược lại nở nụ cười, vẫn là lạnh băng và vẻ khí phách như trước. cúi người xuống, dùng nụ hôn để giam lại lời tranh cãi của

      thích bị người khác cự tuyệt hoặc là phản bội. Người cự tuyệt hay phản bội kết cục chưa bao giờ tốt cả…Trong đó bao gồm cả người phụ nữ muốn nhất!

      _________________

      Đêm tịch liêu…

      Ngày hôm sau, bệnh viện lại bắt đầu hoạt động bình thường. Theo cầu của Lôi Dận, mỗi ngày số bệnh nhân vào đây được vượt quá mười người, nhưng lại chỉ có thể là bệnh nhân thuộc hàng thượng lưu. Cho dù vậy, bệnh nhân đến đây vẫn đứng xếp hàng dứt. Ai cũng biết bệnh viện này có những chuyên gia hàng đầu thế giới nên họ tình nguyện xếp hàng chờ.

      Bởi số lượng bệnh nhân có hạn nên khi màn đêm vừa buông xuống, toàn bộ bệnh viện đều yên tĩnh, dường như có thể nghe được cả tiếng thở.

      Ngoài cửa sổ, gió đêm thổi lá cây xào xạc, thanh như tiếng đôi tình nhân thủ thỉ tâm .

      Nhưng, cũng có ngoại lệ, yên tĩnh chỉ là tương đối. Vẫn có chỗ còn người chuyện, dần dần tiếng ồn ào vọng lại, phá vỡ bầu khí yên tĩnh…

      Mạch Khê đột nhiên bừng tỉnh từ trong giấc ngủ say. thanh ồn ào mơ hồ khiến chợt hoảng sợ. Bỗng nhiên cảm giác buồn nôn ập đến, che cái miệng nhắn lại, vất vả lắm mới dịu cảm giác khó chịu. nhiều ngày, phản ứng mang thai của dần rệt, ngay cả cảm xúc cũng bị ảnh hưởng ít.

      quay đầu nhìn thoáng qua đồng hồ. Lúc này đúng vào thời điểm bọn vệ sĩ thay ca. theo bản năng dịch thân mình về sau, tiếp xúc với phía sau cũng chỉ là khí lạnh lẽo. giật mình sửng sốt, sau lại khỏi cười khổ…

      quên mất, Lôi Dận hôm nay về công ty dự hội nghị, suốt đêm xử lý công việc trong bang nên đương nhiên ở bên cạnh .

      Chính là, dường như bắt đầu quen với nhiệt độ cơ thể phía sau mình, quen với việc mỗi khi bừng tỉnh từ trong mộng có cánh tay rắn chắc ôm lấy , hoặc là nhàng vỗ về thân mình để bình yên mà vào giấc ngủ lần nữa. Đêm nay khi bừng tỉnh, lại theo thói quen mà tìm kiếm lồng ngực rắn chắc kia…

      Mạch Khê ơi Mạch Khê, mày muốn thỏa hiệp sao ? Vẫn cam tâm làm người phụ nữ của sao ? thể, thể quen như thế được….

      Trong lòng thầm cảnh cáo cùng tự giễu chính bản thân mình, nhất thời cũng hết buồn ngủ.

      muốn đến bên cửa sổ hít thở chút khí trong lành cửa phòng bệnh đột nhiên bị mở ra. Ngay sau đó, mùi máu tươi tràn đến, nhanh chóng lan ra khắp khí…

      oOo

    3. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 16: Bí mật muốn ai biết (5)
      Mạch Khê hoảng sợ, chắm chú nhìn lại, đột nhiên đôi mắt trừng lớn——

      Ánh đèn tường vàng vọt chiếu xuống cảnh quỷ dị. Người đẩy cửa vào ai khác chính là người vừa biết – Khâu Cát viện trưởng. Giờ khắc này cả người ông toàn là máu, hệt như bị người ta truy giết.

      Cảm giác buồn nôn dữ dội ập đến, Mạch Khê nhịn được mà liên tục nôn khan. muốn cất tiếng thét lớn nhưng chút khí lực cũng có, thân mình loạng choạng, khuôn mặt sợ tới mức trắng bệch!

      , phải sợ…Tôi, tôi làm bị thương đâu.”

      Khâu Cát viện trưởng cố nén cơn đau người, gian nan ngẩng đầu nhìn , “Tôi có mấy lời muốn với , là về mẹ .”

      Mạch Khê khiếp sợ, hít thở cũng gấp gáp hơn. vội vàng tiến đến nâng viện trưởng dậy——

      “Mẹ tôi? Ông còn biết chuyện gì của mẹ tôi nữa ? Còn nữa, sao ông lại bị thế này?”

      Khâu Cát viện trưởng dựa cả thân mình vào tường. Lúc này Mạch Khê mới phát ra người ông có chỗ chảy máu ngừng, hình như là——trúng đạn !

      “Tại sao có thể như vậy?” Mạch Khê cả kinh che miệng lại, vội vàng , “Tôi gọi y tá đến băng bó cho ông—— “

      “Ngàn vạn lần đừng !” Khâu Cát viện trưởng kéo lấy cánh tay Mạch Khê, ánh mắt có hơn tia phức tạp, “Có thể cho tôi tên ?”

      “Mạch Khê…”

      “Mạch Khê… ” Khâu Cát viện trưởng thều thào câu, gật gật đầu, “Mạch Khê tiểu thư, là con Bạc Tuyết?”

      Mạch Khê gật đầu.

      gặp mẹ chưa?” Khâu Cát viện trưởng hỏi lại.

      Mạch Khê lắc đầu…

      “Khâu Cát viện trưởng, ông biết chuyện liên quan đến mẹ tôi?” Cứ nhìn tình thế lúc này biết, hôm đó ông che giấu chuyện gì đó.

      sai, hôm nay tôi muốn cho chuyện. Hôm đó tôi , tôi…tôi bây giờ thể giữ tính mạng được. Có người…có người muốn giết tôi…” Giọng của Khâu Cát viện trưởng có vẻ rất yếu rồi.

      Mạch Khê sửng sốt, “Ông ——có người muốn giết ông diệt khẩu? Là vì ông biết chuyện của mẹ tôi sao?”

      Khâu Cát gian nan gật đầu, cố gắng giữ vững thân mình. Nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn ngoài cửa, ông đột nhiên trở nên hoảng sợ, ngón tay cũng run lên.

      “Viện trưởng, ông cần sợ, ngoài cửa là vệ sĩ bảo vệ tôi, họ làm ông bị thương đâu.” Mạch Khê thấy thế lập tức .

      Khâu Cát viện trưởng lắc đầu, “Mạch Khê tiểu thư, có điều biết. Đêm nay có rất nhiều vệ sĩ chết… tại, Phí Dạ tiên sinh phái thêm người… “

      “Cái gì?” Trong lòng Mạch Khê thực kinh sợ. ngủ say đến nỗi biết chuyện lớn như vậy xảy ra.

      “Mạch Khê tiểu thư, những người đó muốn đối phó với tôi…Tôi cho , mẹ – Bạc Tuyết, trước khi chết có đến tìm tôi…Đó cũng là lần cuối cùng tôi gặp ấy, khụ khụ—— “

      Khâu Cát viện trưởng cố gắng . Hẳn là ông bị trúng đạn ở phổi nên khi ho khan dữ dội cũng chỉ thấy ra toàn là máu. Mạch Khê thấy thế cũng cố gắng thể hoảng sợ, vội vàng lấy băng gạc che lại miệng vết thương. Bên ngoài loạn như vậy chắc chắn tìm ra bác sĩ hay y tá nào cả.

      “Khâu Cát viện trưởng, trước tiên ông cần gì cả. Phí Dạ nhanh chóng đến thôi, bọn tôi đưa ông —— “

      còn kịp rồi, Mạch Khê tiểu thư, tôi…tôi trọng thương rồi cũng còn sống được bao lâu nữa. Mẹ…mẹ lần cuối cùng gặp tôi tinh thần được tốt cho lắm. ấy với tôi, có người muốn giết ấy, ấy còn sống được lâu nữa… “

      Khâu Cát viện trưởng giữ chặt lấy cánh tay Mạch Khê, khó khăn : “Lúc ấy, tôi cho rằng ấy chỉ bị áp lực tâm lý quá lớn mà thôi. Nhưng mà… ấy rất nghiêm túc. ấy , nếu ấy chết bí mật được giấu ở chỗ…”

      “Chỗ nào?” Mạch Khê vội vàng hỏi.

      Khâu Cát viện trưởng đưa bàn tay run run vào túi áo lấy ra thứ đưa cho Mạch Khê——

      “Cái này…trao cho .”

      Mạch Khê đón lấy, ánh mắt ngẩn ra, “Chìa khóa ư?”

      Đây là chìa khóa chỗ nào?

      “Đây là chìa khóa của căn hộ. Nhiều năm như vậy…là tôi nhát gan…tôi đến đó, cũng biết khu chung cư đó còn hay bị phá . Lúc ấy Bạc Tuyết , chuyện này nếu có người khác biết tôi chết nên ngày ấy tôi dám ra. Nhưng là con ấy… phải được biết…”

      “Chung cư này ở đâu?” Tâm Mạch Khê kinh hoàng thôi.

      Khâu Cát viện trưởng hơi động thân mình, lấy tay chống đỡ lấy thân đau đớn, “Ở Hong Kong… chung cư Thuyên Loan Lưu Bích. Đây là cái chìa khóa điện tử, đó có ghi lại số căn hộ…Mạch Khê tiểu thư, nhất định phải giữ cẩn thận, ngàn vạn lần đừng để kẻ khác biết được. Nếu có cơ hội, tra ra được nguyên nhân Bạc Tuyết chết…”

      “Viện trưởng, ông cố gắng gượng chút——” Mạch Khê cất kĩ cái chìa khóa , thấy bộ dáng hấp hối của ông, cực kỳ lo lắng.

      “Mẹ lúc ấy còn …”

      “Bà ấy còn gì?” Mạch Khê nghe lắm giọng của ông bởi giọng suy yếu rất như vậy.

      Đúng lúc này, Mạch Khê chỉ cảm thấy bên tai ập đến cơn gió lạnh, ngay sau đó nghe thấy tiếng rên của Khâu Cát viện trưởng. Ông đột nhiên mở to hai mắt nhìn, miệng hét lên——

      “Oành ——”

      Cùng lúc đó, cửa phòng bệnh lại bị mở ra. Người bước vào là Phí Dạ. ra lệnh tiếng, vài tên vệ sĩ ào ào lao ra ngoài cửa sổ, bên ngoài vang lên tiếng đánh nhau.

      “Tiểu thư Mạch Khê, có bị thương ?” Phí Dạ sải bước tiến lên, lại nhìn thấy cả người viện trưởng đầy máu nhíu mày chặt lại.

      Mạch Khê luống cuống tay chân, thấy miệng vết thương của viện trưởng rỉ máu ngày càng nhiều ngừng run rẩy. lo lắng với Phí Dạ: “Viện trưởng bị thương, mau đưa thôi!”

    4. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 17: Thời cơ chạy trốn (1)
      Phí Dạ khom người, xem xét vết thương người ông, “ sâu nhưng bị trúng thương, vết thương này trí mạng, vô pháp cứu chữa!” xong câu đó, đưa tay nhấn chặt vào nhân trung của viện trưởng, trầm giọng quát: “Ông còn biết chuyện gì, mau !”

      Mạch Khê sửng sốt nhìn về phía Phí Dạ, trong ánh mắt có hơn điểm nghi hoặc.

      Hô hấp của Khâu Cát viện trưởng ngày càng yếu dần, sắc mặt cũng bởi mất máu quá nhiều mà tái nhợt . Ông lại nhìn về phía Mạch Khê——

      “Mạch Khê…tiểu…ngàn…ngàn vạn lần đừng tin vào người Lôi gia…Mẹ từng ..Nếu ấy chết…chính là…người của Lôi gia giết…”

      Sắc mặt Phí Dạ đột nhiên biến đổi.

      Lời của Khâu Cát viện trưởng đứt quãng, sau đó ông lại hít thở gấp gáp. Tiếng thở nặng nề mà chạm vào đáy lòng Mạch Khê, trong lúc nhất thời cảm giác đầu óc quay cuồng rồi lại trống rỗng, ngay cả ngón tay cũng run bần bật.

      “Viện trưởng, mẹ tôi sao lại như vậy? Người Lôi gia ư? Người của Lôi gia đó là chỉ ai?”

      Khâu Cát viện trưởng vô lực lắc đầu, như cố dùng chút khí lực cuối cùng, hơi thở mong manh, “Đối phương là ai, tôi… biết. Mẹ sở dĩ chết là vì…bởi vì…”

      tới đây, ông ho khan dữ dội, từng ngụm máu tươi phun ra khiến Mạch Khê sợ đến tái mặt. Đây là lần đầu tiên nhìn thấy người bị trúng đạn nghiêm trọng đến vậy, cũng là lần đầu tiên cảm thụ được ranh giới giữa sống và cái chết.

      Phí Dạ thấy thế, biết ông còn cầm cự được lâu nữa duỗi bàn tay ra đè chặt lại nhân trung của ông để ông có thể có được chút sức lực mà những câu cuối cùng!

      “Viện trưởng, bởi vì sao? Nguyên nhân là gì?” Giọng Mạch Khê vô cùng run rẩy.

      Ánh mắt Khâu Cát viện trưởng chần chờ nhìn thoáng qua Phí Dạ, nhưng dường như cũng chú ý được nhiều, yếu ớt mà :

      “Bởi vì…mẹ biết… bí mật lớn nhất của…Lôi gia…” Còn chưa chờ xong những lời này, ánh mắt ông dần mờ , khuôn mặt cũng mất dần chút huyết sắc cuối cùng…

      “Khâu Cát viện trưởng, viện trưởng——” Sắc mặt Mạch Khê kinh hãi, ngừng gọi ông vài tiếng.

      “Tiểu thư Mạch Khê, viện trưởng chết rồi!” Giọng Phí Dạ cứ như của tử thần từ xa vọng lại, cứ thế mà tuyên cáo cho ông chết .

      Mạch Khê đột nhiên im bặt. Hi vọng của bay rồi, chỉ còn lại nỗi tuyệt vọng!

      Ánh mắt trong cũng dần chết lặng , đáy mắt cũng chỉ còn vẻ bi thương.

      “Con ông ấy phải làm sao bây giờ?” Giọng yếu ớt như lá rụng nơi giếng cạn, vô lực mà ưu thương vô cùng.

      “Tôi sắp xếp, tiểu thư Mạch Khê cứ yên tâm!”

      Phí Dạ đứng dậy, cảnh giác quan sát bốn phía, thanh ồn ào vẫn mơ hồ nghe thấy, “Tiểu thư Mạch Khê, chỗ này an toàn. Tôi chuẩn bị tốt cho rồi, theo tôi.”

      Mạch Khê nhìn thi thể viện trưởng rất lâu, mãi đến khi Phí Dạ lo cho an nguy của mà kéo dậy, “Mạch Khê tiểu thư—— “

      “Lời viện trưởng có nghe thấy ?” nhìn , mặt lộ ra vẻ lạnh lùng xen lẫn tuyệt vọng chưa từng có.

      Thân mình Phí Dạ đột nhiên cứng ngắc…

      “Mẹ tôi là do người Lôi gia hại chết!” Mạch Khê gằn từng tiếng .

      “Tiểu thư Mạch Khê, thể—— “

      “Phí Dạ, muốn tôi đừng tin vào những lời này sao?”

      chặn ngang lời mà hỏi ngược lại. Đôi mắt cũng thực lạnh lẽo, như là màn sương mù che khuất ánh trăng, như làn nước lạnh ngắt.

      Sắc mặt Phí Dạ lên tia chần chờ, vừa muốn mở miệng giải thích lại nghe thấy từ hành lang truyền đến thanh ồn ào. hai lời liền giữ chặt lấy Mạch Khê, mở cửa phòng bệnh ra ——

      Ra khỏi phòng bệnh, Mạch Khê mới phát , ra bên ngoài hành lang loạn nháo vô cùng. Có các bác sĩ, y tá cùng bệnh nhân, tuy rằng bệnh nhân quá nhiều nhưng mọi người đều đứng túm tụm lại chỗ nên có cảm giác rất bí bức. Sở dĩ Mạch Khê biết là do phòng bệnh cách quá tốt.

      “Tiểu thư Mạch Khê, theo sát tôi!” Phí Dạ ngừng ngăn đám người chạy loạn. Trong khí cũng tràn ngập mùi thuốc súng.

      Màn đêm đen tối…

      Phí Dạ phái thêm rất nhiều người đến bảo vệ ở bệnh viện. Mạch Khê hề nghe thấy tiếng súng nhưng biết, so với việc biết được màn này còn đáng sợ hơn. Dường như góc nào cũng có sát thủ. Tên vệ sĩ vừa mới chạy trước mặt , chỉ khắc sau liền gục ngay mặt đất.

      Mười mấy tên vệ sĩ chạy tới vây quanh Mạch Khê, những tên khác lấp trong bóng tối. Tuy rằng còn tiếng súng vang lên nhưng tiếng đánh nhau vẫn còn.

      Mạch Khê nhìn chằm chằm biểu tình nghiêm trọng của Phí Dạ. biết đối phương là ai, cũng đối phương đến đây là bởi Khâu cát viện trưởng hay là bởi cả . Có điều, dự cảm, có lẽ mọi biến cố xảy ra đêm nay đều có liên quan đến cái chết của mẹ

      theo bản năng nắm chặt chiếc chìa khóa trong túi. có thể bỏ danh tính nhưng nhất quyết vứt bỏ chiếc chìa khóa này.

      nghĩ tới đó, thân mình Mạch Khê bị vài tên vệ sĩ đụng mạnh vào. Ngay sau đó, Phí Dạ luôn sát bên nhưng trong nháy mắt thấy đâu. nhanh chóng bị đẩy lùi về phía sau đám người.

      Mạch Khê cả kinh, vừa định lớn tiếng gọi Phí Dạ, lại nhanh chóng ngậm miệng lại. Bước chân giờ khắc này cũng ngừng lại…

      Đám người phía sau ngừng chạy loạn. Thân mình Mạch Khê trong đó ngừng chao đảo, sang trái, sang phải, rồi lại đứng bất động!

      Ánh mắt dần lóe lên vẻ dũng cảm, đưa ra quyết định to gan!

      Đây chính là thời cơ tốt nhất cho chạy trốn, là thời cơ để tìm ra bí cái chết của mẹ!

    5. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 17: Thời cơ chạy trốn (2)
      Hai chân Mạch Khê từ từ lui về sau. biết phía hồ sen của bệnh viện có cửa sau, chỗ đó khá khuất và là do lần vô tình phát ra. Lúc này, thể công khai cửa trước, vừa có thể bị người do Phí Dạ phái tìm thấy, thứ hai, cục diện phía đó quá hỗn loạn, chừng cũng rước họa vào thân.

      Ít nhất lúc này muốn chết!

      Cái chết của mẹ còn chưa tra được nguyên nhân, muốn thông qua Lôi Dận hay Phí Dạ để biết được là điều thể. Hơn nữa lần trước khi nhìn thấy quan tài của mẹ, Lôi Dận chuyển nó . Cho đến bây giờ còn chưa biết mẹ mình được chôn ở đâu.

      Hơn nữa——

      Bàn tay Mạch Khê khẽ đặt lên bụng, nơi này nuôi lớn sinh mệnh. Tuy rằng rất thích trẻ con, cũng từng ước ao được có đứa con với người đàn ông mình , nhưng đứa này chảy dòng máu của người đàn ông kia. biết nên đối mặt với loại quan hệ xấu hổ này thế nào…

      mang thai đứa con của cha nuôi, cho dù bị giam lỏng trong bệnh viện nhưng lòng vẫn còn phiếm đau…

      Ngón tay mảnh khảnh chạm đến chiếc chìa khóa lạnh tanh, góc cạnh của nó khiến lòng bàn tay hơi đau. dứt khoát xoay người, rốt cục thừa dịp có nhiều người chạy loạn che lấp, liền bỏ chạy…

      hành lang bệnh viện, mọi người ai nấy cũng hoảng sợ. Phí Dạ giải quyết xong tên sát thủ trốn trong góc, lúc quay đầu khuôn mặt đột nhiên biến sắc.

      “Phí Dạ tiên sinh, thấy tiểu thư Mạch Khê!” Cùng lúc đó, tên vệ sĩ cũng phát ra, hoảng sợ mà kêu to.

      “Lập tức tìm cho tôi, góc trong bệnh viện cũng chừa!” Phí Dạ nổi giận ra lệnh tiếng. Nỗi lo lắng trong lòng ngừng lớn dần…

      _______________

      “Baa…”

      Bàn tay to lớn của người đàn ông đột nhiên đập xuống mặt bàn. Mặt bàn bằng gỗ trầm trăm năm cũng gần như bị sức mạnh to lớn của làm cho rung chút. Ngay cả khuôn mặt hàn băng của cũng tràn ngập vẻ nguy hiểm như cơn bão táp sắp ập đến.

      Phí Dạ quỳ mặt đất——

      “Thực xin lỗi, Lôi tiên sinh, chúng tôi hết sức điều tra nhưng vẫn như cũ tìm thấy bóng dáng tiểu thư Mạch Khê đâu cả. Tiểu thư bán vòng tay cho cửa hàng trang sức.”

      xong, đưa ra chiếc vòng tay Mạch Khê luôn đeo. Chiếc vòng đen bóng phát ra tia sáng thần kỳ, miếng thạch đính kèm cũng huyền bí dường như chứa bí mật.

      Sắc mặt Lôi Dận cực kỳ khó coi, khuôn mặt như được phủ lớp sương lạnh. gì nhưng áp lực lớn tỏa ra khỏi khiến người ta run rẩy. cầm lấy vòng tay, đôi mắt thâm thúy đột nhiên co rụt lại. Chiếc vòng tay bóng loáng chiếu ra khí thế quá mức lạnh lẽo của Lôi Dận…

      Lúc biết Mạch Khê mất tích ở bệnh viện, cũng quá lo lắng, bởi có thể nắm vị trí Mạch Khê ở. Chỉ có Lôi Dận mới biết được, người Mạch Khê luôn có bộ định vị, mà nó được gắn ngay chiếc vòng tay mà tặng cho Mạch Khê hôm sinh nhật. Chiếc vòng là món trang sức được thiết kế vô cùng tinh xảo nhưng cũng là dụng cụ theo dõi. Đây là nguyên nhân mà bất luận Mạch Khê đến đâu đều biết được.

      Nhưng mà, nhóc đáng chết này lại bán vòng tay . Phải biết rằng chiếc vòng tay này cực kỳ khó tháo. Thế nhưng hẳn phải dồn cực nhiều tâm sức để tháo nó ra.

      Phí Dạ dè dặt cẩn trọng : “Lôi tiên sinh, tiểu thư Mạch Khê đổi vòng tay lấy tiền. Ông chủ cửa hàng đó cũng cực kỳ thích chiếc vòng tay này nên dùng những phương thức mạnh nhất để mở vòng.”

      Lôi Dận dường như sắp bóp nát chiếc vòng tay, ngón tay sinh ra lực khiến người ta phát hoảng. Ngay cả đôi mày cũng lộ ra vẻ tàn nhẫn tuyệt đối.

      “Khâu Cát viện trưởng trước khi chết gì?”

      Phí Dạ lập tức trả lời, “Lão hồ ly Khâu Cát quả nhiên có giấu bí mật. Trước khi chết, đến tìm tiểu thư Mạch Khê. đưa cho tiểu thư Mạch Khê chiếc chìa khóa. Còn nữa, năm đó Bạc Tuyết tiểu thư có đến tìm , với rằng, nếu có ngày ấy chết là do người của Lôi gia hại chết!”

      Đôi mày Lôi Dận nhíu chặt lại, như có cảm giác thê lương tràn đến mở ra kí ức đau xót. Đôi mắt xanh lạnh lẽo cũng bất đắc dĩ mà phiếm lên vẻ bi ai…

      ra cái chết của ấy có liên quan đến .

      Dường như phát được tâm tình của Lôi Dận, Phí Dạ liền thấp giọng , “Lôi tiên sinh, tình có thể là giống với tưởng tượng của chúng ta. Trước khi Khâu Cát chết có , sở dĩ Bạc Tuyết chết là vì ấy biết bí mật rất lớn của Lôi gia!”

      Lôi Dận đột nhiên nhìn về phía Phí Dạ, đôi mày nhíu chặt cũng ràng lộ ra vẻ nguy hiểm ——

      “Bí mật gì?”

      Phí Dạ lắc đầu.

      Lôi Dận thong thả bước đến phía trước cửa sổ, ánh sáng ngoài cửa chiếu lên bóng dáng cao lớn của , bóng dáng vững chãi nhưng cũng vô cùng áp lực. khoanh tay, nhìn thế giới phồn hoa dưới chân, đôi mắt thâm tường dần lên chút lo lắng mà ngay bản thân cũng hề phát ra——

      “Phái thêm người điều tra, trong vòng hai mươi tư giờ, bằng giá nào cũng phải tìm được nha đầu kia về!”

      “Vâng, Lôi tiên sinh!” Phí Dạ nhận mệnh!

      Tấm kính thủy tinh chiếu ra cặp mắt lạnh lùng của Lôi Dận, lóe lên thứ ánh sáng mơ hồ. Đôi môi mím chặt thành đường, khuôn mặt lãnh đạm giờ thể nhìn ra biểu cảm gì của .

      Kỳ thực vào lần đầu tiên chuyện với viện trưởng Khâu Cát, Lôi Dận cảm thấy ông ta có điều gì đó muốn nhưng lại thôi, cũng biết ông ta hề kể toàn bộ câu chuyện. cố ý để Khâu Cát ở lại bệnh viện, mục đích chính là muốn đối phương hành động. Nếu có thể hoài nghi lời của Khâu Cát khẳng định đối phương cũng có ý định bức ông ta vào chỗ chết. Vì thế, đâm lao phải theo lao, cố ý lơ đễnh trong việc bảo vệ viện trưởng. Sở dĩ vậy là vì người rơi vào tình cảnh nguy hiểm mới ra những điều còn giấu. Bởi vậy, việc ông ta bị thương hoàn toàn nằm trong tầm dự liệu của .

      Chẳng qua, dự đoán được Khâu Cát này lại đưa chìa khóa giao cho Mạch Khê. Lúc trước, sau khi Bạc Tuyết chết, thực tra ra Bạc Tuyết có chỗ, nhưng chỗ đó ở đâu biết được. Chỉ cần có thể lấy được chiếc chìa khóa hẳn là có thể tìm ra bí mật lớn nhất của Bạc Tuyết!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :