1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời - Ân Tầm (8 hồi + Ngoại truyện)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 13: Bước ngoặt ngoài ý muốn (5)
      Phí Dạ nghe vậy xong, nao nao——

      “Lôi tiên sinh, ý của ngài là——“

      “Mở bệnh viện riêng cho Mạch Khê và đứa bé.”

      Lôi Dận trực tiếp thẳng. Ánh sáng từ đèn điện chiếu từng đường nét cương nghị của khuôn mặt , phác họa tuấn cứng rắn, ngay cả hai tròng mắt cũng còn thấy vẻ như thường ngày.

      Phí Dạ kinh ngạc nhìn Lôi Dận, khóe môi giật giật, lại thể được câu gì thêm.

      Lôi Dận nhìn , trong lòng biết suy nghĩ gì, lãnh đạm giải thích, “Cho dù là trong bệnh viện tư cũng có người khác nhập viện. Nếu muốn bảo đảm tuyệt đối, tất nhiên ở đó chỉ có thể có mình Mạch Khê!”

      “Vâng, Lôi tiên sinh. Như vậy có thể bảo đảm an toàn cho tiểu thư Mạch Khê.” Phí Dạ cúi đầu .

      tia sáng phức tạp lướt qua đáy mắt Lôi Dận, như tia sao băng vụt sáng…

      “Cậu sai lầm rồi, tôi chỉ muốn bảo đảm cho đứa bé được an toàn!”

      Giọng điệu đột nhiên có chút lạnh lẽo, đường chân mày tuấn cũng hơi hơi nhíu lại, như thể tận lực tránh thoát khỏi cảm giác thể hiểu được đó. Cảm giác kia đối với rất xa hạ, khiến thoải mái…

      Phí Dạ sửng sốt, ngay sau đó hướng đến Lôi Dận hỏi, giọng cũng kiên định như lúc trước nữa——

      “Lôi tiên sinh, ngài…muốn bảo vệ cho đứa bé này?”

      Ưng mâu màu lục lạnh ngắt của Lôi Dận co lại, con ngươi thâm trầm phát ra ánh sáng như loại đá quý. nâng tay, ngón tay thon dài khẽ vuốt ve khuôn mặt bé nhợt nhạt của Mạch Khê, như vuốt ve khối nhuận ngọc. Sau đó ngón tay chậm rãi di chuyển xuống, dừng bụng , nơi bảo vệ cốt nhục của

      “Đứa bé này là của tôi, tôi đương nhiên muốn!”

      “Nhưng là…”

      Giọng Phí Dạ càng thêm chần chờ, ngay cả mi tâm cũng hơi hơi nhíu lại, “Tiểu thư Mạch Khê là con nuôi của ngài, mối quan hệ này nếu để người ngoài biết đến, có lẽ——“

      “Đây đều là luân lý rườm rà của loài người!”

      Giọng lạnh như băng của Lôi Dận cắt ngang lời Phí Dạ , bên môi lại dấy lên độ cong khiến người ta thở được, như ma vương gì cản nối, có thể nắm giữ Càn Khôn vận mệnh, xoay thiên chuyển địa trong lòng bàn tay——

      “Tôi muốn ấy là con tôi, cũng là——người phụ nữ của tôi!”

      “Lôi tiên sinh, chuyện này nếu bị lão gia biết được rất khó khăn.” Phí Dạ cảm thấy nên nhắc nhở điều này chút.

      Lôi Dận nở nụ cười, khuôn mặt càng thêm lạnh lẽo, đủ để có thể đóng băng bất cứ thứ gì, lại chỉ câu ngắn gọn, trầm ổn hữu lực——

      “Phí Dạ, đứa bé này là người thân duy nhất của tôi!”

      Thân mình Phí Dạ run lên, ánh mắt ngưng trọng lộ ra thấu hiểu ràng cùng——đau lòng!

      sao, trong lòng đau đớn vì Lôi tiên sinh. Người đàn ông cao cao tại thượng như vậy, giờ khắc này lại làm đau lòng!

      Bên cạnh Lôi tiên sinh nhiều năm như vậy, chưa từng gặp qua người đàn ông này có nụ cười . Trong thế giới của ngài ấy cho tới bây giờ cũng chưa có được chữ “vui vẻ”, làm bạn cũng chỉ có giết chóc cùng máu tươi, nhất là quá khứ kinh hoàng kia giống với bất kỳ điều gì người bình thường từng trải qua, sớm khiến mất tình người, chết lặng tình cảm.

      Mà tiểu thư Mạch Khê mang thai con của Lôi tiên sinh, là con của Lôi tiên sinh, như chính lời ngài ấy , đứa trẻ này là của ngài ấy, thậm chí toàn bộ——sinh mệnh!

      Người đàn ông chưa từng biết đến tình thân này, giờ đây lại dâng lên khát vọng gia đình, hoàn toàn tự nhiên…

      Có lẽ, đúng là bởi vì đứa trẻ này thực dạy cho biết “vui vẻ”!

      “Tôi hiểu được, Lôi tiên sinh. Ngài yên tâm, tôi nghe theo hết thảy!”

      Phí Dạ nhận mệnh lệnh này tự đáy lòng, hai tròng mắt căng thẳng đảo đến Mạch Khê nằm giường, đáy lòng có những cơn đau khó hiểu đánh úp lại.

      biết vì sao lại như vậy!

      Cho tới bây giờ, cũng dám đoán tâm tư của bản thân mình. Chính nghĩ mình cũng miệt mài theo đuổi hình dáng tươi cười như hoa của Mạch Khê, lúm đồng tiền của ấy…

      làm sao hiểu được niềm vui bình thường của người đàn ông?

      với Lôi Dận giống nhau, cũng chỉ có những vết thương nát lòng mà thôi.

      Vì thế ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ Mạch Khê, yếu đuối của , thanh thuần đó, nụ cười xinh đẹp kia, vì thế cho nên—— thương người con ấy!

      Tâm Phí Dạ chua xót…

      , người con nên !

      Có lẽ, đến lúc này, là lúc phải buông tay, bởi vì nhìn thấy được tình cảm trong đáy mắt Lôi tiên sinh, tình cảm của người đàn ông kia hề thua kém

      Lôi tiên sinh từ khi bắt đầu cho tới bây giờ chưa từng tuân thủ theo luân lý của con người, cũng chỉ có mới dám ngông cuồng ra những lời như vậy——muốn ấy là con mình, cũng muốn ấy là người phụ nữ của mình. Có lẽ, người đàn ông như vậy mới có thể mang đến cho Mạch Khê hạnh phúc…

      Chỉ là——

      Hai người bọn họ đều giống nhau…

      loại đàn ông, hiểu “vui vẻ”.

      Lôi Dận đưa tay kéo chăn người Mạch Khê lên, sau đó nhìn về phía Phí Dạ——

      “Hôm nay vất vả cho cậu, từ khi làm Nghi trượng cho tới bây giờ hình như là lần đầu tiên bị bắt đánh nhau.”

      Phí Dạ hiểu ý tứ trong lời của . Có số việc căn bản thể lừa được ánh mắt của Lôi Dận, hơn nữa, cũng thực muốn giấu giếm điều gì.

      “Bảo vệ an toàn của tiểu thư Mạch Khê là điều tôi phải làm.”

      “Nhưng cũng phải dung túng cho nhóc con này quậy phá.”

      Giọng điệu Lôi Dận hờ hững, ngoài miệng tuy vậy nhưng tia tức giận, ngược lại khi nhìn về phía Mạch Khê, trong mắt tỏa ra hơn tia dịu dàng…

      “Tên bị con nhóc này quậy thế nào rồi?”

      có gì đáng ngại. Tiểu thư Mạch Khê dù sao cũng là con , sức lực lớn bao nhiêu.” Phí Dạ vội vàng trả lời.

      Lôi Dận gật gật đầu, đôi mắt khóa chặt gương mặt Mạch Khê, “Xử lý chuyện này chút, cần cho phí bịt miệng, tóm lại để bất cứ chuyện gì ảnh hưởng đến ấy.”

      “Vâng, Lôi tiên sinh!” Phí Dạ vâng mệnh.

      Lôi Dận nhắc lại nữa, trong mắt dần dần dịu xuống như chấm nhàn nhạt, ấm áp chậm rãi hòa tan hơi thở lạnh băng toàn thân

    2. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 14: ấm áp đơn thuần (1)
      Khi mặt trời mọc, là bắt đầu hy vọng mới, ngày mới của con người…

      Bệnh viện yên tĩnh, mặt cỏ xanh mướt. Mùi thuốc khử trùng lan tỏa trong khí đến ngai ngái. Tương phản hoàn toàn với đó là hương hoa nhàn nhạt đương vương vào từng góc gian , như tơ nhện quấn quanh lòng người.

      Phòng bệnh được thiết kế tinh xảo. Ánh mặt trời vàng ấm áp vờn quanh cửa sổ sát đất khá lớn, chiếu xuống bên dưới, lan tỏa ấm áp. Mạch Khê yên lặng nằm giường, toàn thân hệt như được bao phủ bởi ánh sáng rực rỡ kia, như công chúa ra từ mộng ảo của lâu đài cổ tích. Khuôn mặt tĩnh lặng kia, trong khắc, cuối cùng cũng hơi hơi cử động…

      Ánh nắng ấm áp hôn gò má , khiến sau khi hoảng hốt mà tỉnh lại, Mạch Khê tựa như đặt mình trong làn mây sớm, toàn thân đều mềm nhũn, cảm giác thoải mái chưa từng có vây bọc lấy , khiến muốn dậy lại nữa.

      Ánh mắt trong veo hơi hơi chuyển động. Trong gian mông lung chỉ cảm thấy hương vị của ánh mặt trời, lại mang theo chút hương hoa sơn trà (tên chính xác là ‘sơn tra’) thơm ngan ngát. Cảm giác này thực dễ chịu lắm, giống như khi thực hạnh phúc vậy.

      Đôi mắt rốt cuộc cũng trở nên ràng hơn, Mạch Khê ‘ưm’ tiếng…

      Đây là nơi nào?

      Tràn đầy màu sắc nhu hòa dịu , có chút xa hoa sang trọng, căn phòng này có thiết kế đặc biệt tinh tế của những khách sạn hàng đầu, hoặc như là trong thế giới cổ tích. Tựa như bên tai còn văng vẳng tiếng đàn nhàng, phiêu đãng trong khí.

      Ánh mắt chuyển vòng, lại thấy trước cửa sổ sát đất, bóng dáng cao lớn lẳng lặng đứng yên, tâm Mạch Khê đột nhiên căng thẳng.

      quen thuộc quá sâu sắc của bóng dáng kia đánh sâu vào tầm mắt . Hai cánh tay đặt bệ cửa sổ, tựa hồ như thưởng thức phong cảnh bên ngoài. Chẳng qua, cảnh vật xung quanh tự nhiên tạo nên áp lực rất lớn, tựa như con chim ưng hùng mãnh đầy sức mạnh trung, mỗi đường nét đều tỏa ra khí thế, tàn nhẫn, lạnh lùng của .

      Hết thảy mộng ảo đều biến mất.

      Mạch Khê đột nhiên ngồi bật dậy, ngay sau đó, cơn choáng váng ập ngay đến, cảm giác như bị người ra rút hết gân tay gân chân vậy!

      Thế này là thế nào?

      “Tỉnh rồi?”

      Bên cửa sổ, giọng trầm thấp quen thuộc của người đàn ông vang lên, vẫn lạnh lẽo như trước, nhưng trong đó dường như mang theo chút mềm mại, tựa như được ánh mặt trời hòa tan, thiếu tàn nhẫn như bình thường.

      Mạch Khê theo tiếng nhìn lại——

      Ánh nắng mặt trời dừng người Lôi Dận. Bóng dáng cao lớn của tựa hồ che khuất ánh sáng rực rỡ, tôn lên sườn mặt tuấn như được điêu khắc từ đá cẩm thạch, lúc sáng lúc tối. Đôi mắt màu lục sâu trầm như biển dưới ánh mặt trời hơi hơi nheo lại, tất cả đều khóa chặt người .

      thể thừa nhận, giờ khắc này, người đàn ông kia thực khiến cho người ta động lòng.

      vẫn đứng ở cửa sổ với thân thể cao lớn tuấn. Bộ âu phục người còn vẻ thẳng thớm mọi khi nhưng hề làm mất dáng vẻ cao cao tại thượng cùng nét cao quý của . Gương mặt có vẻ hờ hững nhưng nét cười bên môi lại khiến vẻ mặt dịu dàng rất nhiều.

      Dịu dàng?

      Từ lúc nào từ ngữ miêu tả này lại xuất với ?

      Mạch Khê đột nhiên ảo não. Cứ thế, tự nhiên trong chớp mắt, bỗng giật mình vì cảm giác rung động này. Loại cảm giác kia khiến rất thoải mái, cũng rất nguy hiểm…như thể…

      Chỉ là mấy ngày ngắn ngủi gặp, dường như cũng rất nhớ…

      Tại sao lại có thể như vậy?

      phải thống hận mới đúng!

      Nghĩ đến đây, Mạch Khê kéo mạnh chăn ra, xuống giường. phải rời khỏi nơi này, hoặc ít nhất, muốn ở trong tầm mắt của .

      ngờ, chân vừa đặt thảm lại có chút mềm yếu có sức lực, thân mình hơi hơi lảo đảo. Ngay sau đó, cánh tay rắn chắc tráng kiện của người đàn ông vươn ra, ôm lại. Mùi hương nhàn nhạt dễ chịu bao vây lấy , khiến tâm đột nhiên co rút lại, hoàn toàn khó thở…

      “Buông ra!”

      Bộ dáng quật cường lãnh đạm của chiếu vào trong mắt Lôi Dận, khiến nhàng cười——

      “Cho dù tôi buông em ra, em có sức mà đâu chứ?”

      Mạch Khê thảng thốt chút, phải vì ngôn ngữ của , mà là bởi vì, ——tươi cười!

      vừa mới nhìn lầm sao?

      mà lại nở nụ cười?

      Tuy rằng nhàn nhạt chút, nhưng cũng có lạnh lùng như thường, giống như ôn hòa dịu từ trong lòng lướt qua. Cảm giác dịu như vậy nên thuộc về

      Thấy giật mình, cả người đều ngây cả ra, Lôi Dận nghĩ là do vừa nghe xong lời . có vẻ vừa lòng lại nhếch môi, từ tốn tiếp, “Tuy rằng em ngủ hai ngày, nhưng mà lại chưa ăn gì cả. Tôi để em ra khỏi cửa.”

      “Ông, ông mà lại cười sao?——“

      Mạch Khê hơn nửa ngày mới thoát khỏi kinh ngạc, ngón tay chỉ vào , đôi mắt đẹp đều mở lớn, như vừa gặp quỷ vậy. thậm chí quên hỏi thân thể mình như thế nào, vì sao lại nằm ở đây…

      Lôi Dận ngẩn người, lúc lâu gì…

      “Là người đều phải cười!”

      “Ông phải người——“

      Mạch Khê thốt ra theo bản năng, lại ý thức được mình lỡ lời, liền vội vàng im miệng. Bây giờ là lúc thân thể yếu ớt, cũng muốn gây chuyện với , bằng lại nhận kết cục rất thảm thương.

      Quả nhiên, Lôi Dận sau khi nghe xong những lời này, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, ánh mắt như hai lưỡi kiếm sắc bén muốn lăng trì !

      Ngay khi Mạch Khê tưởng nổi điên lên, thấy sắc mặt lại từ từ dịu xuống, ánh mắt cũng trở nên nhàng hơn chút. Giọng trầm thấp thoang thoảng mùi hương dễ chịu vang lên bên tai , tuy rằng rất , nhưng lọt vào tai Mạch Khê có lực công phá chẳng khác nào quả bom nguyên tử——

      “Nể mặt đứa , tôi tha thứ cho lần lỡ miệng này của em! Lần sau được viện dẫn lý lẽ này nữa!”

      xong câu đó, ôm lấy thân thể bé của , nhàng đặt xuống giường, sau đó ấn cái nút đầu giường, trầm thấp ra lệnh, “Đem thức ăn vào đây!”

      Sắp xếp tốt mọi thứ, mới quay đầu nhìn về phía Mạch Khê, thấy đôi con ngươi của trừng lớn, so với quả bóng cao su còn lớn hơn. Thậm chí, đôi môi đào xinh đẹp hé mở vì quá ngạc nhiên…

      “Thân thể em thiếu máu nghiêm trọng. Từ hôm nay trở , đâu cũng được!” Lôi Dận ngồi xuống bên cạnh , giọng bình tĩnh mà lại như ra lệnh.

    3. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 14: ấm áp đơn thuần (2)
      Mạch Khê hoảng hốt, như từ trong mơ tỉnh dậy. nhìn Lôi Dận lâu, rốt cuộc cũng vô lực mà mở miệng——

      “Đứa , đứa nào?

      Khóe môi vốn cương nghị của Lôi Dận nhàng cong lên, trong ánh mắt dần tản ra vẻ thoải mái…

      “Con của tôi!”

      Bàn tay lớn của chậm rãi đặt lên bụng của Mạch Khê. nâng tầm mắt lên, đôi mắt sắc bén dừng lại trong đáy mắt kinh ngạc của , phản chiếu bá đạo cùng mị lực của

      “Em, thực có con với tôi!”

      Mặt Mạch Khê đột ngột trở nên tái nhợt——

      “Ông, ông cái gì?”

      Lôi Dận nhìn , đôi mắt xanh lục hề chớp, đối diện với đôi mắt đẹp đầy kinh ngạc, từng tiếng lặp lại, “Em, thực mang thai con của Lôi Dận tôi!”

      …”

      Mạch Khê chỉ cảm thấy máu toàn thân mình theo lời của mà đều chảy ngược cả rồi. cảm giác như thể chậu nước lạnh đột ngột dội xuống mình. Trong lòng dường như có sức mạnh “dời non lấp biển” đánh úp lại, ngón tay chịu được mà run rẩy——

      !”

      Giọng cự tuyệt của càng thêm lớn. thêm lời nào nữa, đứng dậy, dùng hết sức đẩy Lôi Dận ra, rồi cố nén trận mê muội trong đầu, chạy tới cửa phòng bệnh, vừa muốn mở ra——

      “Rầm!”

      Bàn tay lớn phía sau đột nhiên vươn tới, đóng mạnh cửa lại. Ngay sau đó, thân mình bị buộc quay lại, đối diện với cặp mặt xanh lục ánh lên vẻ lạnh lẽo của loài sói.

      “Làm cái gì?” Giọng trầm thấp của Lôi Dận ràng vui.

      Hô hấp của Mạch Khê trở nên dồn dập, lông mi dài vô lực mà run run, giống như lòng lúc này vậy…

      có khả năng này. Tôi, tôi làm sao có thể mang thai? Tôi, tôi muốn tìm bác sĩ hỏi cho ràng…”

      Bàn tay lớn của Lôi Dận phủ đầu vai . Dáng vẻ nhợt nhạt của như thể lúc nào cũng có thể ngã xuống. cưỡng chế vẻ vui trong lòng, cúi đầu , “Chúng ta ở giường cho tới bây giờ có áp dụng biện pháp phòng tránh nào cả, em mang thai là chuyện bình thường. Đứa trẻ sắp được hai tháng rồi!”

      tới đây, trong lòng có bao nhiêu là áy náy. Gần hai tháng mang thai, khoảnh khắc trở thành người phụ nữ của , tính là lần đó, cũng ít nhất vài lần về sau này. Nhưng là, trong quá trình đó, hết lần này đến lần khác kiêng dè mà chiếm lấy thân thể

      Nghĩ đến lúc sau, xem như vận khí tốt sao?

      Thân mình Mạch Khê hoàn toàn xụi lơ cạnh cửa. Ánh mắt dần dần trở nên mông lung, môi run run, lâu sau đó, mới tuyệt vọng , “Đứa trẻ này… thể được. Tôi thể có đứa trẻ này được…”

      “Em cái gì?”

      Lôi Dận nhìn chằm chằm, ánh mắt dần dần trở nên trầm xuống lạnh lùng. Gương mặt tuấn của cau lại, bàn tay lớn đột nhiên nắm chặt hơn, dường như muốn bóp nát . Giọng đột nhiên cao hơn——

      “Đáng chết, em dám cần con của tôi?”

      Mạch Khê đột nhiên mất giọng , nhìn , thái độ của đủ để khiến cho nội tâm kinh hãi vô cùng. như cánh hoa bi thương rơi xuống, mất hết sức lực.

      “Ông điên rồi sao? Ông làm sao có thể muốn đứa trẻ này? Làm sao có thể?” Bàn tay bé tóm chặt lấy áo sơ mi của , ánh mắt đột nhiên giống như thanh kiếm, vẻ oán hận tràn ra!

      “Tôi là con nuôi của ông, làm sao ông có thể ép tôi mang thai con ông được?”

      câu cuối như là hét lên, cùng lúc đó, hai hàng nước mắt theo khóe mắt chảy xuống. Cõi lòng giờ khắc này… vỡ vụn ra rồi…

      Mắt Lôi Dận chợt ngày càng trở nên lạnh lẽo, hàn ý dường như có thể đóng băng người khác. nghiến răng nghiến lợi , “Em tốt nhất an phận sinh đứa trẻ này cho tôi!”

      Tâm Mạch Khê hoàn toàn tuyệt vọng, nhìn lâu, lâu sau đó, đột nhiên cười lạnh, lạnh đến khôn cùng…

      “Đây là cách ông trả thù mẹ tôi đúng ? Ông hận Bạc Tuyết, bởi vậy thu dưỡng con của mẹ, chỉ vì để cho ta thay thế Bạc Tuyết trở thành đối tượng phát tiết của ông, cuối cùng còn bi ai mà mang thai con ông. Ông căn bản phải là người, nếu ông là người, nên hiểu được làm như vậy có bao nhiêu là vô lương tâm. Ông đáng bị trời chu đất diệt!”

      “Em đúng, tôi phải người, vậy nên tôi cũng cần lương thiện, lại càng sợ cái gì mà ‘trời chu đất diệt’!”

      Gương mặt Lôi Dận trầm xuống, đầy lãnh khí, ngay cả giọng điệu cũng trở nên rét lạnh cực độ. Trong con ngươi màu lục mang theo chút tình cảm, chống lại đôi mắt nâu trong như nước của , gằn từng tiếng uy hiếp——

      “Vậy nên, em tốt nhất là ngoan ngoãn nghe lời, sinh hạ con tôi!”

      “Nếu ?” Mạch Khê lạnh lùng chống lại đôi mắt , bên môi cũng chỉ còn vẻ đau đớn cùng bi ai đến vô tận.

      “Nếu em dám bỏ con tôi——“ Ngũ quan Lôi Dận mỗi chỗ đều lộ ra áp lực rất lớn, như lưỡi kiếm đóng băng, xuyên thấu tâm Mạch Khê. Tròng mắt co rụt lại——

      “Chính tay tôi giết em!”

      Toàn thân Mạch Khê run lên, đầu óc hỗn độn đột nhiên bị lời đập vào, ngay sau đó, nhất thời nổ tung, ngay cả da đầu cũng run lên——

      “Nguyên nhân ông tự tay giết Bạc Tuyết, chính là——bà ấy từng bỏ con của ông?”

      Khuôn mặt Lôi Dận càng trở nên lạnh như băng, ước chừng nhìn chừng phút đồng hồ, nhưng lại có mưa rền gió dữ nổi lên như tưởng tượng. Ngược lại, chút tiếng động mà ôm vào lòng, lần nữa đặt xuống giường, gương mặt lạnh lùng, ——

      cần khiêu chiến với tính nhẫn nại của tôi, chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời là được rồi!”

      Cuối cùng, ngẩng đầu lên nhìn , “Bên trường học tôi sai người xin nghỉ, công ty DIO em cũng cần tới, các hoạt động của em tất cả đều dừng lại.”

      Đáy lòng Mạch Khê hoàn toàn trống rỗng, tuyệt vọng chưa từng có hoàn toàn vây bọc lấy

      Nếu đổi lại là người đàn ông khác, là người đàn ông tha thiết, giờ khắc này tin rằng, bản thân mình vui vẻ, hạnh phúc. Nhưng là, tại mang thai đứa trẻ của cha nuôi, là đứa con của người đàn ông giết mẹ , phải tiếp nhận này bằng cách nào? Phải như thế nào mới yên tâm, mới bình ổn mà nhìn đứa trẻ này ra đời?

      rất thích trẻ con, rất, rất thích, lại là đứa con của chính mình sao có thể muốn nhìn thấy nó ra đời và lớn lên chứ? Có điều, tại…

    4. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 15: Sen Tịnh Đế nở rộ (1)
      Mạch Khê hoàn toàn như bị giam lỏng trong bệnh viện, thể lên lớp, cũng thể hát trở lại.

      Lôi Dận chẳng những lệnh cho Phí Dạ, chỉ trong ngày thu mua bệnh viện chuyên khoa này, cùng lúc đó còn mời tất cả những chuyên gia hàng đầu của thế giới với cam kết tiền lương khủng khiếp. Hành động nhanh chóng như thế này khiến người ta theo kịp.

      Mười mấy người làm từ tòa thành cũng tới hết đây, còn có cả các đầu bếp hàng đầu, chuyên gia dinh dưỡng… đến từ các nơi thế giới chỉ hầu hạ có mỗi mình Mạch Khê.

      Sau khi ràng hết mọi tình huống, Mạch Khê mới biết, ra cả bệnh viện to như vậy cũng chỉ có bệnh nhân, chính là —— Mạch Khê!

      Ánh mặt trời chói chang chiếu xuống, mặt cỏ xanh tươi tốt loang lổ màu vàng tươi, hơi hơi lay động. mặt cỏ, chỉ vài cơn gió thi thoảng thổi qua.

      Bên cạnh bãi cỏ là hồ sen khá lớn, rất khó có thể ở những nơi như thế này được chiêm ngưỡng được cây lá hoa cỏ. Mạch Khê lẳng lặng đứng bên bờ hồ sen, nhập thần nhìn trân trân vào loài hoa đỏ bừng thần thánh kia. Nhìn kỹ mới phát , ra là——sen Tịnh Đế!

      gương mặt nhắn tái nhợt, hề có chút sức lực nào của Mạch Khê lên chút kinh ngạc. Loài sen Tịnh Đế này chỉ nhìn thấy trong sách, ngờ lại có thể nhìn thấy ở ngoài đời.

      Sen Tịnh Đế, đến từ vùng Trung Á và Tây Á. Sen Tịnh Đế có các loại như “Song tôn hai đầu”, “Cửu phẩm đài sen”, “Tứ phía bái Quan ”, cũng có loài đài đến mười ba hoa sen, nhưng đài hai bông như thế này cũng rất hiếm thấy rồi.

      Trong số hàng ngàn vạn loài sen, loài sen này là trân phẩm quý hiếm vô cùng. Hai bông hoa đài sen, dễ dàng tạo nên hình ảnh hết sức kỳ diệu. Từ cổ chí kim, đối với tất cả mọi người, hoa sen Tịnh Đế biểu trưng cho cát tường, dấu hiệu vui mừng, thiện lương, hóa thân của xinh đẹp. Trong các loài sen khác, sen Tịnh Đế được coi như là thể biến dị di truyền. thực tế, nó chỉ có hai hoa, các hoa này cùng đài sen nở ra hai bên. Vì vậy, có người cũng gọi là nó là loài hoa của tình vợ chồng.

      hồ sen rộng lớn thoảng qua làn gió , lay động cánh sen, giống như tản ra từng đợt trong nước, mang đến mùi hương nhè . Chắc hẳn có người chăm sóc cẩn thận vô cùng, bằng làm sao có thể tươi tốt, sinh sôi nảy nở đẹp đến như vậy.

      Chỉ là, hồ sen Tịnh Đế trân quý đến nhường ấy, chủ nhân của nó sao lại vứt bỏ?

      Từng sợi tóc của Mạch Khê dường như cũng nhuốm chút hương dịu của hoa sen. nhìn đến xuất thần, lại cảm thấy đầu vai mình có chút ấm áp. Theo bản năng, quay đầu lại nhìn, liền chạm vào đôi mắt xanh lục lạnh lẽo kia…

      Áo khoác của người đàn ông vai có mùi hương nhàn nhạt thuộc về , quanh quẩn xung quanh , va chạm vào lồng ngực của chút…

      “Đừng nhúc nhích, tôi chỉ muốn ôm em chút, làm gì cả!”

      Giọng quá mức trầm thấp của Lôi Dận giống như tảng đá, nặng nề đè nén lòng Mạch Khê, khiến bất an trong cũng dần dịu xuống. Tay chân cũng ngừng giãy giụa.

      Giọng trầm thấp hề mang theo ý lạnh lùng như vậy vẫn là lần đầu tiên Mạch Khê nghe được. dám quay đầu nhìn biểu cảm bây giờ của , chỉ cảm thấy trong lòng thích được như vậy. lẳng lặng ôm , trong chớp mắt có tiếng thở dài vừa lòng.

      Mạch Khê cúi đầu theo bản năng, nhìn bàn tay lớn của đặt bụng mình. Bàn tay dày rộng như vậy lại dè dặt mà cẩn trọng, khỏi khiến nảy sinh cảm giác khác lạ, nhưng mang theo đó cũng là hồ nghi nho ——

      Người đàn ông này rốt cuộc là nghĩ gì? Xem ra thực rất khát khao đứa trẻ này, thậm chí liều lĩnh bảo vệ đứa trẻ trong bụng ?

      Là như thế này sao?

      Hay là, mục đích khác?

      Lạnh lùng, tàn nhẫn đến khốc liệt như , người đàn ông như vậy làm sao có thể thích bị ràng buộc? Cuộc sống của như trôi lưỡi dao, là cao cao tại thượng đủ để có thể lấy tay che trời, là long đầu của hai phái hắc bạch. Nếu thực thích đứa con, những người phụ nữ qua lại với hẳn là biết sinh hạ bao nhiêu đứa? Ví dụ Bạc Cơ chẳng hạn, bên cạnh bao năm như vậy, là tình nhân của , tỷ lệ mang thai nên lớn hơn chút nữa mới phải?

      Bạc Cơ…cùng với Bạc Tuyết, cũng chính là mẹ ruột của , bộ dáng giống như như đúc, rốt cục ấy là ai? Chỉ đơn giản là vì có bộ dáng rất giống với Bạc Tuyết nên mới nảy sinh qua hệ này? Vì sao cố tình ở bên cạnh Lôi Dận?

      Từ đầu đến cuối, phần lớn bí luôn luôn được gỡ bỏ, khiến cho Mạch Khê tưởng rằng mình thực tiếp cận được , cuối cùng lại phát đây chẳng qua cũng chỉ là bí mật trong số đó. Mọi thứ lại trở về với điểm xuất phát ban đầu, chút tiến triển nào.

      Nhưng mà, dường như cũng rất lâu rồi nhìn thấy Bạc Cơ. Từ lần trước gặp mặt cho đến giờ, ấy tựa như biến mất vậy. Chẳng lẽ, người đàn ông ở phía sau đây, hề tìm gặp ấy?

      lúc Mạch Khê chìm vào những suy nghĩ sâu xa khác——

      “Ở trong lòng tôi còn muốn nghĩ đến những người khác, hả?”

      Cùng với giọng trầm thấp bên tai vang lên, thân thể bé của cũng bị bàn tay lớn của người đàn ông kéo lại chặt hơn, giữ lấy vòng eo của , khiến trực tiếp đối diện với ——

      “Nhìn tôi, chỉ được nhìn tôi!”

      bá đạo của Lôi Dận có chút khiến người ta giận sôi máu, so với lúc trước càng khủng khiếp hơn. Mệnh lệnh trực tiếp chút che giấu nào như buộc phải tuân theo.

      Mạch Khê theo bản năng nhìn hai tròng mắt của . Giờ khắc này, cứ như vậy e dè điều gì mà ôm . Nếu có người ngoài nhìn thấy, nhất định lầm tưởng, cho rằng bọn họ là đôi tình nhân. Chỉ có Mạch Khê… Trong lòng đều hiểu , người đàn ông này là hung thủ tàn nhẫn, là kẻ có cùng nhịp thở với người giết mẹ !

      Thậm chí, bây giờ vẫn cứ nhìn chăm chú như vậy…

      “Nghe Hàn Á , em chỉ uống có phần canh?”

      Ngữ khí Lôi Dận mặc dù có chút vui, nhưng nếu nghe cẩn thận, lại như thể có pha chút trách cứ đầy cưng chiều. cúi đầu, hơi thở dừng đôi mày của , giống như làn sóng nhè thổi qua…

      Mạch Khê sửng sốt chút, rồi lãnh đạm , “Tôi, tôi chẳng có khẩu vị…”

      sao cả, chúng ta tiếp tục đổi đầu bếp cho đến khi em có khẩu vị mới thôi.”

      Bộ dáng ngây ngốc ngẩn ngơ của như thế khiến Lôi Dận có chút ý cười. Bàn tay lớn khẽ vuốt mái tóc dài mềm mại, cúi đầu lời dung túng.

    5. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 15: Sen Tịnh Đế nở rộ (2)
      “Ông…” Mạch Khê như trợn mắt nhìn . hẳn phải tức giận mới đúng chứ? Ít nhất cũng nên phản ứng theo cái dạng này.

      “Có lẽ——“

      Lôi Dận đưa khuôn mặt tuấn tú tới gần , đôi mắt màu lục băng lạnh còn mang theo chút suy xét, “Em thích ăn cái gì? Tôi sai người chuẩn bị.”

      Gương mặt tuấn mỹ kia tới gần khiến tâm tình Mạch Khê hoảng hốt. Bàn tay bé dùng sức đẩy ra, nhíu nhíu mày, , “Mỗi ngày ông đều rất rảnh hả?”

      Hai ngày nay, tại sao cứ nhìn thấy ông ta suốt vậy? Dường như là hai tư giờ đều bên cạnh , mà cũng có thể như quỷ vậy, lúc nào cũng xuất bất thình lình được.

      Mạch Khê tránh thoát như vậy dường như khiến Lôi Dận bất mãn. Bàn tay lớn lại duỗi ra lần nữa, kéo khóa chặt vào lồng ngực mình, hơi thở lạnh lẽo theo lời của chỉ duy độc vẻ bá đạo chiếm hữu——

      được rời khỏi tôi nửa bước!”

      “Ông——“

      Mạch Khê tức giận đến cắn môi, mắt trừng trừng nhìn , chống đối lại đôi mắt màu lục quá mức lạnh lùng kiến, bất mãn mà nhíu chặt mày, “Tôi phải là con nít!”

      “Được, giờ em là phụ nữ có thai.”

      Lôi Dận có vẻ rất có tính nhẫn nại, “Từ nay về sau, em muốn ăn cái gì, muốn làm gì, muốn đâu đều phải được tôi đồng ý, hiểu chưa?”

      Mạch Khê dỗi, quay đầu sang bên, cố ý nghe cái gì.

      Lôi Dận giận, ngược lại còn cười. cúi đầu, tiếng cười quanh quẩn trong lồng ngực, trầm thấp va chạm vào lòng Mạch Khê. Bàn tay lớn kia lần nữa xoay gương mặt lại, ngón tay thon dài nâng cái cằm của , giọng cũng có ý thức mà thấp xuống——

      “Ngoan ngoãn nghe lời, được cáu kỉnh với tôi.”

      “Tôi dám sao?”

      Mạch Khê cười lạnh, bên môi thậm chí còn có tia thê lương, “Hết thảy mọi thứ của tôi phải là ông, vị cha nuôi này nắm giữ hết trong tay hay sao? Tôi còn được cáu kỉnh à? Bệnh viện này, ngay cả bác sĩ cũng đều là người của ông rồi!”

      Cánh tay Lôi Dận hơi hơi buông lỏng chút, sắc mặt có chút đông lạnh. Dường như cố kìm nén cơn giận dâng lên trong đáy mắt.

      Mạch Khê rốt cuộc cũng có chút thoải mái. ngồi chiếc ghế bên cạnh hồ sen lành lạnh, áo khoác của người đàn ông kia cũng tuột từ vai xuống, mà lại biết…

      Trong mắt , là hồ sen Tịnh Đế bát ngát. Trong lòng lúc này lại bắt đầu có chút đau thương?

      Sen Tịnh Đế? cùng ai là sen Tịnh Đế đây?

      Có lẽ rằng, người phụ trách bệnh viện này trồng hồ sen Tịnh Đế lớn như vậy hẳn là mang ý nghĩa nào đó, lại bị gã đàn ông tim phổi này thu mua. ta, hiểu được ý nghĩa thực của loài sen Tịnh Đế này sao?

      Phía sau truyền đến tiếng thở dài. Ngay sau đó, áo khoác lại vây bọc quanh vai Mạch Khê. Bàn tay lớn của người đàn ông dừng đỉnh đầu , như nhàng vỗ về con thú cưng bé, thong thả , “Tôi, chỉ muốn đảm bảo em được an toàn mà thôi.”

      “Nếu có thể hoàn toàn cắt đứt quan hệ với ông, như vậy tôi an toàn!” Giọng Mạch Khê như hồ băng, mỗi câu đều lộ ra ý tứ lạnh lùng cùng vẻ kiên quyết.

      Lôi Dận ở phía sau, nghe vậy xong, ánh mắt đột nhiên trở nên khắc nghiệt, thậm chí còn lộ ra tia lạnh lùng, động tác khẽ vuốt đỉnh đầu Mạch Khê hơi ngừng lại chút. Gương mặt như băng đá ngàn năm từ từ khôi phục vẻ bình tĩnh như trước, bàn tay lớn chậm rãi di chuyển xuống dưới, dừng đầu vai , nhàng vỗ về——

      “Tôi để em rời khỏi tôi, cho dù chết, cũng thể!”

      Động tác cùng giọng điệu của càng mềm , càng lộ ra vẻ nguy hiểm đến khó thở. cho phép phản bội, dù có chết, cũng thể!

      Mạch Khê thê lương mà cười, có chút phản bác, ánh mắt nhàn nhạt như mặt nước dừng từng đám sen Tịnh Đế mang ý nghĩa hạnh phúc kia, khóe môi dần dần nhếch lên độ cong đầy châm chọc.

      Đúng vậy, người đàn ông như làm sao có thể cho phép có ý nghĩ “đại nghịch bất đạo” trong đầu như vậy được? ép buộc, chiếm hữu thân thể , ép buộc ở lại bên cạnh , thậm chí ép buộc mang thai con của . làm mỗi việc như vậy, phải xuất phát từ nội tâm đầy ích kỷ hay sao? Ngay cả nơi này, ngay cả từng người làm trong bệnh viện này, đều là áp đặt cho !

      Ở bên cạnh hồ sen Tịnh Đế lành lạnh này, mới cảm thấy cuộc sống hoàn toàn mất màu sắc…

      Thấy Mạch Khê có chút phản kháng gì, lại thất thần mà nhìn chăm chú hồ sen rộng lớn trước mắt. Lôi Dận hờ hững nhìn lướt qua biển hồ mênh mông đầy hoa, thản nhiên và ngắn gọn hỏi, “Thích sao?”

      Mạch Khê than câu, bi ai lạnh lẽo hề hợp với lứa tuổi…

      “Nơi này có lẽ có rất nhiều tình cảm.”

      Lời của khiến Lôi Dận hơi hơi nhíu mi, “Nếu như em thích…” Trong mắt có chút trầm tư, “Vậy giữ nó lại.”

      câu rốt cuộc cũng khiến cho Mạch Khê phản ứng, thảng thốt quay đầu. Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt tuấn của rạng rỡ có chút sinh động, cả cặp mắt xanh băng lạnh kia cũng có nhu hòa rất nhạt, là nhìn lầm rồi sao?

      Trong ấn tượng của , bao giờ có thể thay đổi quyết định của mình, làm sao có thể để ý đến lời hay cảm thụ có?

      “Ông, ông muốn hủy nó ?”

      “Trước đây tôi có quyết định này.” Lôi Dận bình tĩnh trả lời.

      Mạch Khê lập tức lắc lắc đầu, bàn tay bé có ý tứ mà túm lấy cánh tay , lo lắng vô cùng, “ được nha, đó là hoa sen Tịnh Đế, rất quý hiếm, hơn nữa ở trong này cũng có phiền phức gì cả…”

      Nếu người mất tự do, như vậy, ít nhất hãy để những loài thực vật đáng này tiếp tục cuộc sống của nó. cho tới bây giờ chưa bao giờ nghĩ bản thân mình ngày đa sầu đa cảm như thế này. Tựa như nàng Lâm Đại Ngọc ( trong ba nhân vật chính trong tác phẩm thuộc tứ đại danh tác – Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết Cần) trong văn học cổ Trung Quốc. từng rất hiểu vì sao này lại muốn chôn cất bông hoa? giờ, Mạch Khê rốt cuộc cũng hiểu rồi, Lâm Đại Ngọc phải muốn mai táng bông hoa đó, mà chính là vận mệnh của , vận mệnh vĩnh viễn có cách nào thay đổi được…

      Cảm xúc kích động của Mạch Khê dừng trong đáy mắt của Lôi Dận. Trong mắt có ý cười nhàn nhạt, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía bàn tay nắm chặt lấy cánh tay mình.

      Khuôn mặt nhắn của Mạch Khê có chút xấu hổ, phát bản thân có chút kích động, vừa muốn rút tay về, ngay sau đó, lại bị giữ lại, bàn tay lớn chậm rãi vây bọc lấy bàn tay

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :